Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 095

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 095: Xử án
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh ngây người chốc lát, rồi chạy thẳng đến chỗ cô gái, tim đập loạn xạ, cúi đầu nhìn, thấy đó là một gương mặt xa lạ, không phải là Thường Ninh.

Địch Thanh thoáng yên tâm, nhưng rồi sự hoang mang lại xuất hiện.

Hung thủ là ai? Cô gái này là ai? Vì sao Thường Ninh lại hẹn hắn đến đây nhưng lại có một người cô gái bị chết? Vậy Thường Ninh bây giờ ở chỗ nào? Địch Thanh cảm thấy mơ hồ, bấn loạn. Đúng lúc này lại nghe được một tiếng thét kinh hãi.

Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đằng trước cửa. Cô ta nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy trong các, tay vịn khuông cửa, ngã xuống đất.

Cô gái đó chính là Trương mỹ nhân.

Địch Thanh cả kinh, lập tức chạy đến đỡ lấy Trương mỹ nhân, kêu lên:

- Trương cô nương...

Nhưng Trương mỹ nhân vẫn nhắm chặt hai mắt ngã vào lòng Địch Thanh. Dĩ nhiên là bị hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Trương mỹ nhân không phải đang ngủ sao? Sao bây giờ lại đến đây? Địch Thanh suy nghĩ, cảm giác thấp thỏm trong lòng. Hắn lại gọi thêm vài tiếng, nhưng Trương mỹ nhân vẫn hôn mê bất tỉnh. Địch Thanh vốn định đỡ nàng lên trên ghế, sau đó sẽ đi tìm người, nhưng nghĩ lại, hung thủ vẫn còn đang ở đây. Trương mỹ nhân ở lại chỗ này rất không thích hợp.

Cắn răng một cái, hắn ôm Trương mỹ nhân ra ngoài, định tìm một cung nữ để giao lại Trương mỹ nhân.

Mới ra khỏi lầu các, đối diện liền truyền đến tiếng bước chân chạy đến. Có mấy người cầm theo đèn. Cô gái dẫn đầu thấy Địch Thanh ôm một cô gái, thì nhịn không được hét lên một tiếng. Tiếng kêu kia tựa hồ như có lực lây truyền, thoáng cái mấy người liền cùng hét ầm lên.

Địch Thanh nhíu mày, định lên tiếng thì đã nghe tiếng cô gái nói:

- Đừng kêu nữa. Địch Thanh, chuyện gì xảy ra thế?

Giọng nói của cô gái kia mềm mại, đó là công chúa Thường Ninh.

Địch Thanh vừa nhìn thấy Thường Ninh, vừa mừng vừa sợ nói:

- Công chúa, người hẹn thần ở chỗ này. Nhưng sao lại không đến?

Thường Ninh vô cùng kinh ngạc nói:

- Chờ một chút. Ta hẹn ngươi? Ta không có.

Địch Thanh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thường Ninh, thì trong lòng trầm xuống. Hắn nhìn ra Thường Ninh không có nói dối. Nếu không phải là Thường Ninh hẹn hắn thì cung nữ đó là ai? Vì sao phải dụ hắn đến Triêu Phượng các? Chẳng lẽ muốn giết người rồi đổ lên đầu Địch Thanh hắn?

Rốt cuộc là ai đã thù hận hắn? Rồi bày ra bố cục này để hại hắn? Địch Thanh rối loạn, lại thấy Thường Ninh nhìn hắn vẻ mặt khác thường, lúc này mới ý thức được mình còn ôm Trương mỹ nhân liền vội vàng giao lại Trương mỹ nhân cho Thường Ninh, Địch Thanh đơn giản nói lại tình huống đã xảy ra.

Thường Ninh lập tức bảo cung nữ đi tìm ngự y đến trị liệu cho Trương mỹ nhân. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn. Địch Thanh không thẹn với lương tâm nên cũng không lảng tránh, sau khi kể lại xong, hắn nhíu mày nói tiếp:

- Trưởng công chúa, cung nữ kia tìm thần không phải là người của công chúa phái đi?

Thường Ninh lắc đầu, trong mắt hiện lên sự lo lắng, nói khẽ với người cung nữ bên cạnh vài câu. Người cung nữ kia vội vã chạy đi. Sau đó ít phút, cách đó không xa có tiếng ồn ào. Không ít cung nữ người trong cung vọt tới.

Thì ra tiếng cung nữ vừa thét ra đã kinh động không ít người nơi khác. Mọi người nhìn thấy án mạng thì liền ồn ào. Tin tức truyền ra, không bao lâu sau, Triệu Trinh vội vã chạy tới, giận dữ nói:

- Chuyện gì đã xảy ra? Mỹ nhân đâu?

Thường Ninh liền nói qua sự tình. Triệu Trinh nghe xong, trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ nơi này là cấm cung, tại sao lại xảy ra chuyện giết người? Nghe Thường Ninh nói rằng Địch Thanh đã cứu mạng Trương mỹ nhân, Triệu Trinh trong lòng thầm kêu may mắn. Nếu hung thủ làm hại Trương mỹ nhân thì hậu quả sẽ khó có thể tương tượng nổi. Đang định hỏi tung tích của Trương mỹ nhân thì một một cô gái liền thất thểu nhào ra, lao vào lòng Triệu Trinh, khóc nức nở:

- Thánh thượng....

Nàng kia chính là Trương mỹ nhân. Trương mỹ nhân vừa nãy được Thường Ninh cho gọi ngự y nên giờ này đã tỉnh.

Triệu Trinh nhìn thấy Trương mỹ nhân búi tóc rối bù, nước mắt đầy mặt thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Trương mỹ nhân nói:

- Mỹ nhân, nàng không có việc gì là tốt rồi.

Trương mỹ nhân đột nhiên tránh cái ôm của Triệu Trinh, quỳ xuống nói:

- Thánh thượng, thiếp thiếu chút nữa là không còn được gặp người. Mong người hãy vì thiếp mà làm chủ, nghiêm phạt hung đồ.

Triệu Trinh nâng Trương mỹ nhân dậy nói:

- Mỹ nhân, nàng có chuyện gì thì cứ đứng lên mà nói. Trẫm nếu tìm được hung đồ thì sẽ trừng phạt ổn thỏa. Chỉ tiếc là...Hung đồ bây giờ vẫn còn chưa tìm được.

Rồi lại quay sang bên cạnh:

- Diễm Sĩ Lương, trầm truyền ý chỉ....

*****

Y định cho tìm bộ đầu Khai Phong đến tra án, nhưng đột nhiên Trương mỹ nhân lại nói:

- Thánh thượng, Địch Thanh chính là hung thủ giết người. Y còn định giở trò với thiếp. Xin Thánh thượng hãy làm chủ cho thiếp.

Khi nàng ta nói vừa dứt, mùa hè nắng chói chang lập tức bốn phía trở nên đóng băng, vắng vẻ.

Địch Thanh nghe xong, sắc mặt biến đổi, hầu như không tin được vào lỗ tai của mình. Trương mỹ nhân nói hắn là hung thủ? Trương mỹ nhân chẳng lẽ hồ đồ rồi? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Trương mỹ nhân rất là tỉnh táo.

Vì sao Trương mỹ nhân lại nói hắn là hung thủ? Hắn và Trương mỹ nhân căn bản không có liên quan, vì sao Mỹ nhân lại hại hắn?

Triệu Trinh cũng lặng người, hoài nghi nhìn Địch Thanh, nghiêm giọng nói:

- Nàng nói hung thủ chính là Địch Thanh?

Trương mỹ nhân nức nở nói:

- Không sai, Thánh thượng. Xin người hãy hạ chỉ bắt hắn lại. Thiếp...không muốn sống nữa.

Dứt lời liền quay đầu đi, Triệu Trinh cuống quýt kéo Trương mỹ nhân lại, nhìn Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Địch Thanh...ngươi thật sự vô lễ với Trương mỹ nhân sao?

Địch Thanh rốt cuộc đã hồi phục lại tinh thần, kiên định nói:

- Thần không có.

Trương mỹ nhân đột nhiên chỉ vào Địch Thanh, kêu lên:

- Đến giờ mà ngươi không nhận sao? Địch Thanh, ngươi có dám lặp lại những vừa rồi đã nói với ta không?

Địch Thanh chăm chú để ý nét mặt Trương mỹ nhân, nhíu mày nói:

- Vừa rồi ta chẳng nói cái gì với cô nương cả.

Lúc này, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng.

Tào hoàng hậu cũng đã chạy tới, Thường Ninh lập tức tiến lên, thấp giọng nói với Tào hoàng hậu vài câu. Vừa rồi Thường Ninh cảm giác sự việc có chút kỳ lạ, đã phái cung nữ mời Tào hoàng hậu đến.

Tào hoàng hậu nghe Thường Ninh nói xong, thần sắc trở nên nghiêm trọng, nhìn Trương mỹ nhân muốn nói gì lại thôi, tiến lên nhắc nhở Triệu Trinh:

- Quan gia, chuyện này tựa hồ có chút kỳ quặc. Không ngại ta nói vài câu với riêng nàng không?

Nhìn thấy Triệu Trinh lạnh lùng nhìn Địch Thanh, Tào hoàng hậu thấp giọng nói:

- Quan gia, Địch Thanh cũng không phải là đồ háo sắc. Lẽ nào ngài lại không biết?

Triệu Trinh suy nghĩ, biết Tào hoàng hậu nói không sai. Y không phải là không tin Địch Thanh, nhưng y lại càng tin Trương mỹ nhân. Từ khi Trương mỹ nhân vào cung, thanh tao, ôn nhu lịch sự, am hiểu lòng người, tính tình lại giống như Vương Như Yên lúc trước, Triệu Trinh đem mối tình tưởng niệm của mình di chuyển sang người Trương mỹ nhân. Một người như vậy nói lẽ nào y không tin.

Nhưng Triệu Trinh bây giờ không còn là Triệu Trinh năm đó. Suy nghĩ một chút, biết Tào hoàng hậu nói có lý, nên căn dặn:

- Diêm Sĩ Lương, ngươi triệu Cát Hoài Mẫn vào cung. Địch Thanh...

Dừng lại một chút, Triệu Trinh chậm rãi nói tiếp:

- Ngươi nếu như không thẹn với lương tâm thì tạm thời ở lại Tử Vi Các chờ trẫm điều tra rõ tất cả rồi sẽ quyết định sau. Ý của ngươi như thế nào?

Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Triệu Trinh, thì trong lòng càng thêm chùng xuống, thầm nghĩ hắn đang bị hiềm nghi, Triệu Trinh không cho người trói hắn lại đã là nể mặt hắn lắm rồi, lập tức nói:

- Thần tuân chỉ.

Hai người hầu dẫn Địch Thanh đến lầu các. Trong lầu các rất vắng vẻ. Địch Thanh vừa bước vào thì cánh cửa liền bị đóng lại. Có mấycung nhân thần sắc khẩn trương canh giữ ở bên ngoài. Hiển nhiên là canh chừng không cho Địch Thanh đào tẩu.

Địch Thanh ngồi xuống ghế, trong lòng nghĩ đến: "Nếu ta muốn đi, mấy người thái giám này cũng không ngăn cản được. Nhưng Địch Thanh ta không thẹn với lương tâm, làm sao có thể bỏ đi được? Trương mỹ nhân và ta không hề có quen hệ gì, vì sao cô ta lại vu oan cho ta?"

Địch Thanh suy nghĩ mãi nhưng không giải thích được. Không bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Địch Thanh nhìn xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chỉ thấy bên ngoài chạy đến một đội cấm quân, cầm trong tay cây đuốc, thần sắc giống như chiến đấu với quân địch. Chỉ trong giây lát, đạo cấm quân kia đã vây quanh Tử Vi Các. Người dẫn đầu chính là Cát Hoài Mẫn. Địch Thanh không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ: "Lẽ nào, Triệu Trinh vừa rồi chỉ là giả vờ ổn định ta, thời khắc này lại không nghe ta giải thích. Chẳng lẽ muốn giết ta?" Hắn đã ở chung một thời gian với Triệu Trinh. Tuy rằng Triệu Trinh mỗi lần đều tiếp hắn với vẻ mặt ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn trong lòng càng cảm thấy xa cách Triệu Trinh.

Về phần là nguyên nhân gì thì hắn không muốn nghĩ sâu thêm.

Nhưng những năm gần đây, Triệu Trinh đối xử với hắn không tệ. Chỉ có hôm nay, bóng đêm bao trùm, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sát khí trong mắt Triệu Trinh. Địch Thanh trong lòng cảm giác được Triệu Trinh không còn là Thánh công tử của năm đó nữa, mà là quân vương thiên hạ, cửu ngũ chí tôn nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Cát Hoài Mẫn cho cấm quân bao quanh Tử Vi Các, không nói với Địch Thanh một câu nào. Địch Thanh ngồi giữa phòng công đường xử án, nhìn ngọn đèn lấp lóe, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.

Chẳng bao lâu sau, đột nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Tiếng bước chân lúc này đã tới trước cửa. Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Địch Thanh lúc này không biết người đến là ai, bình tĩnh nói:

- Mời vào!

Cửa phòng bị đẩy ra. Thường Ninh mặc chiếc áo vàng, lẳng lặng nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh hơi bất ngờ, đột nhiên nghĩ đến:

"Hôm nay ở trong cung, đến thăm ta sợ rằng chỉ có một mình Thường Ninh thôi."

Hắn cảm thấy cảm kích, tuy nhiên chỉ là tình bằng hữu. Thường Ninh bước tới, ngồi đối diện với Địch Thanh, ánh mắt dịu dàng ôn hòa dưới ngọn đèn, có chút phát ra tia lửa nóng.

Trầm mặc một lát, Thường Ninh lại dời ánh mắt, khẽ mở đôi môi mọng đỏ, thấp giọng nói:

- Người bị giết là Chiêu Dung, họ Thượng. Bởi vì năm xưa đắc tội với Quách hoàng hậu, nên bị biếm vào lãnh cung. Sau khi Quách hoàng hậu chết, Chiêu Dung vẫn ở lại lãnh cung. Nhưng bởi vì trong cung thiếu người nên bị điều đi. Chiêu Dung này thêu rất khéo. Ta lúc ấy vì có chuyện đặc biệt nên rất muốn học thêu. Tối nay ta tới đây, vốn là tìm nàng.

Địch Thanh nhớ tới nàng kia sống cuộc sống thê lương, cô độc, chẳng khác nào như chết đi. Nay trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thường Ninh, đột nhiên cũng có vài phần đồng tình với Thường Ninh.

Trưởng công chúa thân là em gái thiên tử. Thoạt nhìn vinh quanh hàng vạn hàng nghìn. Nhưng trong cái lãnh cung u ám này, thì may mắn hơn Chiêu Dung bao nhiêu?

Thường Ninh đến tìm Chiêu Dung, chẳng lẽ chỉ muốn học thêu?

Chuyện này kỳ thực chẳng có liên quan gì đến mình, Địch Thanh liền bình tâm lại, hỏi:

- Có tra ra ai đã giết nàng chưa?

- Vốn chỉ có mình ngươi!

Thường Ninh buồn bãi nói. Địch Thanh nhếch một nụ cười đầy mỉa mai, nhưng không nói gì nữa. Thường Ninh lại nói tiếp:

- Hiện tại tình huống của ngươi không được tốt. Bởi vì mọi căn cứ chính xác đều bất lợi đối với ngươi. Diêm Sĩ Lương vốn có phái một cung nhân đi theo ngươi. Nhưng người cung nhân này nói chỉ đi một lát thì đã không thấy ngươi đâu. Do đó, y không chứng minh được có cung nữ đến tìm huynh. Ta cũng không hiểu, trước đây ngươi là Điện Tiền thị vệ, đáng nhẽ phải biết nhiều quy củ chứ...

Thường Ninh nói như vậy, tựa hồ như trách cứ Địch Thanh lần này đã quá lỗ mãng.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Thần tuy là thị vệ không hiểu quy củ, nhưng thần không phải là một người không tuân thủ theo quy cũ.

Hắn lảng tránh ánh mắt đầy hàm ý thăm dò của Thường Ninh, chỉ nhìn vào ngọn đèn dầu cô độc trong lầu các. Hắn không có gì phải giải thích cả. Hắn biết Thường Ninh muốn tìm hắn, hắn phải đi ngay, cho dù có phá hư quy luật cũng không sao.

Có những người, sống luôn tuân thủ theo quy củ, nhưng có một số người, có một số việc còn quan trọng hơn cả quy củ!

Thường Ninh u oán thở dài, lại nói:

- Trương mỹ nhân vốn không thoải mái, nên ngủ không nhiều. Sau khi Thánh thượng trở về nghỉ ngơi, Trương mỹ nhân đột nhiên đau đầu, bảo muốn đi dạo xung quanh một chút. Nàng đi tới trước các nơi Chiêu Dung bị giết không xa, thấy cung nữ vẫn còn đi theo thì đột nhiên nổi giận, nói rằng nàng ta muốn một mình, đừng ai đi theo nữa. Cung nữ này không thể làm gì khác là ở lại tại chỗ. Sau đó thì nàng ta gặp ngươi.

Đôi mắt đẹp của Thường Ninh chăm chú nhìn Địch Thanh đầy hàm ý:

- Trương mỹ nhân nói rằng đã gặp ngươi. Còn ngươi chẳng biết vì sao lại đi ngang trước cửa Chiêu Dung...

Địch Thanh nhướng mày, vốn định nói là không thể nào, nhưng rồi lại im lặng. Thường Ninh không nghe tiếng Địch Thanh giải thích, liền nói tiếp:

- Trương mỹ nhân nhìn thấy ngươi, vốn định rời đi. Nàng ấy nghĩ ở cùng một chỗ với ngươi không tiện...

Nói tới đây, sắc mặt Thường Ninh hơi ửng đỏ, chẳng phải hiện giờ nàng cũng đang ở cùng một chỗ với Địch Thanh sao, nhưng nàng lại không có cảm giác không thích hợp. Nhưng nếu người ngoài nhìn thấy thì như thế nào? Thường Ninh thật nhanh nói tiếp:

- Trương mỹ nhân muốn rời đi, nhưng không ngờ lại bị ngươi ngăn cản, trêu đùa kể chuyện ở tây bắc cho nàng ấy. Trương mỹ nhân muốn đi, không ngờ ngươi càng nói càng không dừng lại, lại còn động chân động tay. Trương mỹ nhân nói rằng, có lẽ ngươi thấy nàng ấy hai lần tìm ngươi nói chuyện thì tưởng rằng nàng ấy xem trọng ngươi. Bởi vậy nên mới có sự vô lễ đó.

Địch Thanh nghe Thường Ninh nói xong, thì ý nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng.

*****

Hắn có thể vào cung, cũng bởi vì Trương mỹ nhân. Hắn lưu lại không thể đi, cũng bởi vì Trương mỹ nhân. Cho tới bây giờ, hắn rơi vào một cái bẫy cũng là Trương mỹ nhân lập nên mà căn bản không hề xảy ra chuyện gì.

Tất cả đều do Trương mỹ nhân. Cô ta muốn giết chết Địch Thanh hắn. Nhưng vì sao Trương mỹ nhân lại hận Địch Thanh hắn như vậy? Hắn cũng không rõ.

Thường Ninh ngồi đối diện với Địch Thanh, sắc mặt bị ánh đèn chiếu vào ửng đỏ, nhưng chẳng biết vì sao lại đột nhiên trở nên trắng bệch:

- Ngươi cố tình nắm tay Trương mỹ nhân. Trương mỹ nhân cố sức giãy dụa, nhưng chạy không thoát khỏi tay ngươi. Cổ tay của nàng bây giờ vẫn còn dấu vết bầm tím. Chính vì điều này mà Thánh Thượng vô cùng tức giận ngươi.

Địch Thanh rùng mình, thầm nghĩ Trương mỹ nhân thậm chí sớm làm bị thương tay của mình. Có thể nói là dùng trăm phương ngàn kế để đối phó hắn. Kết quả sẽ rất đơn giản. Chỉ cần Triệu Trinh nhận định Địch Thanh có tội thì hắn chỉ có một kết cục là chết!

Trên đời này, có rất nhiều chuyện, người bị gán tội chết không phải đáng chết, mà là bị cho rằng là có tội.

Thường Ninh hiển nhiên sớm biết đạo lý này, đôi mi thanh tú cau lại nói:

- Trương mỹ nhân sau lại nói, huynh quá mức làm càn, Chiêu Dung trong lầu các vì nhìn thấy chướng mắt nên đi ra quát lớn hai câu. Kết quả ngươi cuồng tính bộc phát, tràn ngập hung hãn, Chiêu Dung thấy tình thế không tốt, định nói cho Thánh Thượng biết chuyện này, không ngờ ngươi lại rút cây chủy thủ. Chiêu Dung thấy thế liền cuống quýt trốn vào phòng trong. Ngươi đột nhiên đánh Trương mỹ nhân ngất xỉu, sau đó đuổi theo. Trương mỹ nhân trong lúc mơ màng nhìn thấy ngươi bắt được Chiêu Dung, rồi giết chết nàng ấy. Lúc đó Trương mỹ nhân hoảng sợ quá độ, nên hôn mê bất tỉnh. Chuyện sau đó...

Thường Ninh khẽ thở dài:

- Cùng với những gì ta thấy chính là ngươi ôm Trương mỹ nhân trốn đi, nhưng kết quả lại gặp phải ta. Ngươi rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là giao Trương mỹ nhân cho ta.

Địch Thanh trầm ngâm hỏi:

- Nếu nói như vậy, ta vì sao không sợ Trương mỹ nhân nói ra chân tướng, đơn giản giết người diệt khẩu là được?

Thường Ninh nói:

- Hoàng hậu cũng đưa ra nghi vấn này. Cho rằng Trương mỹ nhân nói có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng Trương mỹ nhân lại nói, trời không che được hết thảy, tất cả những điều vô lý đều có thể. Tào hoàng hậu nghe xong, cũng không truy hỏi nữa.

Địch Thanh cười khổ một tiếng, thật lâu sau mới nói:

- Công chúa, cám ơn người đã nói cho thần biết. Xin.... người hãy trở về.

Hắn đột nhiên cảm thấy chuyện này trong tưởng tượng còn khó làm hơn. Nếu tội danh bị định, hắn sẽ có khả năng bị chém đầu. Chuyện này Thường Ninh công chúa cũng không cản được. Hắn không muốn Thường Ninh tham dự vào.

- Hôm nay ta đi, phỏng chừng sẽ không trở về.

Thường Ninh nhẹ giọng nói, thần sắc kiên quyết.

Địch Thanh ngẩn ra:

- Không quay về, vì sao?

Thường Ninh công chúa nói:

- Trong lòng Thánh Thượng đã định ngươi có tội. Nhưng Tào hoàng hậu lại nói vụ án này có vấn đề, không nhất thiết phải để cho trung thần chịu oan. Cho nên sau khi nghe lời của ta và Trương mỹ nhân nói xong thì đã phái Ngự Sử Bao Chửng đến đây tra án. Bao Chửng đã đến hiện trường kiểm tra, sáng sớm mai sẽ có kết luận.

Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng lại nghĩ "Lúc này, Thánh Thượng sợ ngươi lẩn trốn, nên bảo ta đến canh chừng ngươi. Hoàng huynh đang động sát khí, ta lúc này mới chủ động đến đây để ổn định Địch Thanh. Có ta ở đây, đám người Cát Hoài Mẫn sẽ không dám làm xằng bậy. Ta không làm được gì nhiều, chỉ có bảo vệ Địch Thanh thêm một phút một giây nữa thôi". Nhưng những lời này không thể nói ra.

Địch Thanh thầm nghĩ: "Nếu ta muốn trốn đi thì đừng nói là nàng, cho dù là cấm quân của Cát Hoài Mẫn cũng chẳng ngăn được ta? Nhưng Địch Thanh ta không thẹn với lương tâm, thì cần gì phải bỏ trốn? Bao Chửng tuy nói làm việc lưu loát, phán đoán như thần, nhưng vụ án này cực kỳ khó xử lý, chỉ sợ hắn cũng bất lực".

Hai người theo đuổi tâm sự của mình, ngồi đối diện không nói. Thường Ninh đối mặt với Địch Thanh đang rất bình tĩnh, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhất thời nỗi lòng như nước thủy triều dâng lên. Đêm khuya thanh tĩnh, rốt cuộc không khống chế được cơn buồn ngủ. Vốn định dựa bàn nghỉ ngơi, nhưng cơn buồn ngủ lại kéo tới, nên rất nhanh ngủ ngay.

Trời sáng, Thường NInh bỗng dưng giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu lên, phát hiện Địch Thanh không có ở đây. Nàng lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Thanh đang đứng gần cửa sổ.

Tia nắng ban mai rớt xuống trên mặt. Trời ngày mùa thu thật lặng lẽ, hiu quạnh.

Thường Ninh chậm rãi đứng dậy, phát hiện một chiếc áo dài nam rớt xuống đất. Thì ra tối hôm qua nàng dựa vào bàn ngủ, Địch Thanh sợ nàng cảm lạnh, nên cởi áo khoác khoác lên thân thể nàng.

Nhặt chiếc áo lên, Thường Ninh nhìn bóng dáng cô đơn kia, trong lòng dâng lên một tia kiêu hãnh. Địch Thanh không có ý đào thoát, không phụ lòng tín nhiệm của nàng. Trong lúc mọi người hoài nghi Địch Thanh, nhưng nàng lại rất tin tưởng Địch Thanh.

Loại cảm giác này, khiến nàng cảm thấy tất cả đều rất đáng giá.

Nàng biết Địch Thanh rất thích Dương Vũ Thường, thích một nữ tử mà nàng chưa từng gặp mặt. Địch Thanh vì thích nàng ấy mà không tiếc liều mình tới cứu.

Nàng rất hâm mộ Dương Vũ Thường, nhưng trong giây phút Vũ Thường ra đi, trong lòng nàng đã quyết định, nàng sẽ đứng bên cạnh Địch Thanh. Bởi vì.... bọn họ là bằng hữu.

Có thể làm bạn cùng Địch Thanh, nàng cảm thấy cuộc sống của mình bớt cô đơn hơn.

Địch Thanh cảm nhận được Thường Ninh đang đi tới đằng sau nên chậm rãi quay người lại, đối mặt với Thường Ninh, nói:

- Công chúa, cám ơn công chúa đã bảo vệ thần một đêm.

Trong lòng Thường Ninh thầm run lên, không nghĩ Địch Thanh nhìn thấu tâm tư của nàng. Địch Thanh lại nói tiếp:

- Thần nghĩ rồi, chuyện này thần nên giải thích rõ với Thánh thượng. Thần không có làm, thần vô tội.

Thường Ninh nhìn vào đôi mắt vừa sáng ngời vừa có phần tang thương, đưa chiếc áo qua cho Địch Thanh, rồi nói:

- Ta tin ngươi vô tội.

Trong giây lát, hai người tựa như đều nghĩ không cần nói cái gì nữa.

Có nói, Bằng hữu ý hợp tâm đầu, không cần giải thích gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng mở ra. Cát Hoài Mẫn mang theo đại mã kim đao bước đến, lạnh lùng nói:

- Địch Thanh, Thánh thượng ra lệnh ngươi đến điện Sùng Chính để nhận thẩm tra. Ngươi biết điều thì nên đi theo ta, nếu như không thì....

Lời còn chưa dứt thì Địch Thanh đã bước ra khỏi lầu các.

Ngoài cửa sớm đã có cấm quân bảo vệ đứng đó, vốn phòng bị Địch Thanh đào tẩu. Khi nhìn thấy Địch Thanh bước ra thì liền xôn xao, vọt đến một bên. Mặc dù không lên tiếng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự tôn kính.

Cát Hoài Mẫn thấy thế, vừa tức vừa giận, thầm nghĩ đám người này quả thực là vô pháp vô thiên. Nếu tối hôm qua Địch Thanh thực sự muốn chạy trốn, chỉ bằng đám người này, sợ rằng không giữ được Địch Thanh. Cát Hoài Mẫn xuất thân thế gia tướng môn, thanh danh hiển hách, đã sớm chướng mắt với Địch Thanh, đơn giản là vì lúc này nổi danh nhất, được bách tính ca ngợi sớm tối tại kinh thành chính là Địch Thanh, chứ không phải là Tam nha trường quan Cát Hoài Mẫn y.

Lúc trước y nghe nói có người kể chuyện tuyên dương công lao của Địch Thanh thì dâng một quyển mật tấu nói rằng Địch Thanh mua chuộc lòng người, vốn có ý chống đối lại. Kết quả, chuyện này mặc dù truyền đến tai thiên tử, nhưng cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cát Hoài Mẫn lần trước không làm gì được Địch Thanh, thì lần này sẽ không cho Địch Thanh cơ hội nữa.

Kè kè đi theo sát sau Địch Thanh, Cát Hoài Mẫn tay cầm chuôi đao, thầm nghĩ, chỉ cần Địch Thanh có ý định chạy trốn thì y sẽ xuất đao.

Địch Thanh bước chân trầm ổn đến điện Sùng Chính. Cho nên Cát Hoài Mẫn không có cơ hội rút đao.

Điện Sùng Chính vốn có tên là điện Giảng Vũ. Mặc dù Tống Thái Tổ đã truyền xuống gia pháp "sùng văn ức võ", nhưng bản thân cũng là một cao thủ. Năm đó, chỉ bằng hai bàn tay mà dựng nên non sông to lớn, thời điểm mới xây dựng đất nước, điện Giảng Vũ là nơi quân nhân thi triển võ nghệ. Thời hậu Thái Tông, điện Giảng Vũ được thay bằng tên điện Sùng Chính. Nhưng hầu hết thời gian quân nhân đều luyện tập võ nghệ ở chỗ này.

Địch Thanh thầm nghĩ, điện Giảng Vũ được đổi thành điện Sùng Chính, ý rằng Đại Tống không gặp cường địch thì thật sự không cần đến quân nhân.

Trong lúc suy nghĩ, Địch Thanh đã bước vào trong điện. Cát Hoài Mẫn lại bị chặn ở bên ngoài điện. Trong đại điện, Triệu Trinh, Tào hoàng hậu, Diêm Sĩ Lương, Trương mỹ nhân đều có mặt. Trong điện còn có hai người, một là Bộ đầu Khâu Minh Hào của Khai Phong Phủ, còn một người chính là Ngự Sử Đài Bao Chửng. Công chúa Thường Ninh không bao lâu sau cũng yên lặng tiến vào điện, mà Triệu Trinh cũng không ngăn cản.

Chuyện này mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng không thể nghi ngờ là càng ít người biết càng tốt. Triệu Trinh nghe theo lời của Tào hoàng hậu, chỉ ra lệnh cho hai người Bao Chửng và Khâu Minh Hào vào cung tra án.

Bao Chửng vẫn như cũ, thấy Địch Thanh tiến đến, cũng không nhìn, chỉ nhíu mày, hiển nhiên cho rằng xử lý vụ án này không hề đơn giản.

Tào hoàng hậu nhìn thấy Địch Thanh đi vào, nhỏ giọng bên tai Triệu Trinh:

- Quan gia, nếu Địch Thanh muốn chạy trốn thì tối hôm qua lúc Thường Ninh ở bên cạnh hắn, hắn có thể dùng Thường Ninh để đào tẩu rồi. Nhưng chung quy hắn vẫn không có trốn. Thứ nhất bởi vì hắn không thẹn với lương tâm. Thứ hai bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng Quan gia.

Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến. Nhìn thấy Địch Thanh đi vào, chỉ nói:

- Bao Chửng, trẫm lệnh cho khanh tra rõ án. Khanh đã có kết luận chưa?

Lúc Địch Thanh bước vào trong điện, đột nhiên nghe được hai bên hành lang đại điện có tiếng hít thở truyền đến, thì trong lòng run sợ. Hắn biết Triệu Trinh đã có sự cảnh giác với hắn nên cho cấm quân mai phục hai bên. Nếu Bao Chửng thực sự nói hắn có tội, chỉ sợ đám cấm quân này sẽ lao ra.

Bao Chửng thi lễ nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, thần cho rằng, Địch Thanh cũng không phải là hung thủ sát hại Chiêu Dung.

Lời vừa nói ra, cả bốn người ngồi đó đều kinh hãi, Địch Thanh thì ngẩn ra, không rõ vì sao Bao Chửng lại khẳng định như vậy.

Trương mỹ nhân lộ vẻ giận dữ, đột nhiên gục lên bàn, bờ vai run lên, hiển nhiên là khóc nức nở. Triệu Trinh thấy thế, vừa đau lòng, vừa buồn bực, quát hỏi:

- Bao Chửng, khanh dựa vào cái gì mà kết luận như vậy?

Bao Chửng nói:

- Vết thương trí mạng trên người Chiêu Dung là ở yết hầu. Nói như vậy, hung thủ tất phải có một con dao sắc bén trong tay. Khi thần vào cung đã bảo Khâu bộ đầu tìm kiếm hung đao. Chuyện này sẽ do Khâu bộ đầu nói rõ.

Khâu Minh Hào tiến lên nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, hung đao đã tìm được.

Lúc này có người trình lên một cao dao đặt trên chiếc khay bạc. Thân dao ngắn, to, trên dính vết máu. Nhưng nhìn qua thì đó là một con dao cắt rau.

Triệu Trinh nhìn xong, nhíu mày nói:

- Ngươi làm sao tìm được hung đao này?

Bao Chửng nói:

- Văn võ bá quan khi nhập triều đều không được mang theo dao sắc bén. Thần tra ra được, lần này Địch Thanh đi vào, trước tiên đã đến phòng nghỉ để kiểm tra thân thể, phải cất toàn bộ dao đi thì mới được vào cung, sau khi ra khỏi cung thì mới có thể lấy được dao. Thần nói chắc chắn như vậy đương nhiên có quan kiểm tra trong triều chứng minh. Đã như vậy thì lúc đó trong người hắn không có hung khí. Thử hỏi, nếu hắn giết người thì hung khí từ đâu mà đến?

Triệu Trinh nghẹn lời, nhưng Khâu Minh Hào lại nói tiếp:

- Nhìn hình dạng của con dao thì rõ ràng là dao trong bếp của hoàng cung. Địch Thanh vào cung, lẻn vào bếp thì lấy dao thì hoàn toàn có khả năng này.

Bao Chửng nói:

- Trong Triêu Phượng các không có bếp thì tất nhiên sẽ không có dao làm bếp. Bởi vì ăn uống trong hậu cung toàn bộ đều do ngự trù thống nhất cung cấp. Ngự trù cách Quan Nguyệt đình một khoảng cách khá xa, nên việc đi lại cũng khó khăn không ít. Căn cứ vào thời gian mà ba người Lý cung nhân, Trưởng công chúa và Trương mỹ nhân nói để suy đoán, Địch Thanh muốn lấy hung dao thì thời gian tất có chút gấp gáp.

Khâu Minh Hào thản nhiên nói:

- Gấp gáp thì gấp gáp, nhưng không giải thích được chuyện gì.

Bao Chửng hỏi ngược lại:

- Thử hỏi Khâu bộ đầu, trong thời gian gấp gáp như vậy, lẽ nào Địch Thanh thật sự có bản lĩnh biết trước, biết tại Triêu Phượng các sẽ gặp được Trương mỹ nhân, rồi biết phải giết Chiêu Dung. Cho nên tận lực lấy đi hung đao đến Triêu Phượng Các để giết người sao?

Khâu Minh Hào hơi giật mình, một lát sau mới nói:

- Người có bệnh cuồng trong tâm thì trước nay hành sự không bao giờ nói lý. Bao Ngự sử chỉ bằng việc suy đoán nguyên do này mà cho rằng Địch Thanh vô tội, thì dường như không có sức thuyết phục.

Triệu Trinh nói:

- Khâu bộ đầu nói không sai.

Bao Chửng nhíu mày nói:

- Suy đoán này quả thật khó có khả năng chứng minh Địch Thanh không giết người. Nhưng ta tin tưởng Địch Thanh vô tội khi phát hiện hung khí. Khâu bộ đầu, ta và ngài đều ở chỗ bí mật góc tây bắc Triêu Phượng Các phát hiện được hung khí đúng không?

Khâu Minh Hào gật đầu:

- Không sai, chỗ đó có chút âm u, hiển nhiên là có dụng ý khác người nên mới vứt đao ở đó.

Bao Chửng mỉm cười:

- Nhưng ta có thể chứng minh, con dao đó tuyệt đối không phải do Địch Thanh vứt bỏ.

Khâu Minh Hào ngẫm nghĩ một lát mới nói:

- Bao Ngự Sử làm sao có thể kết luận như vậy?

Bao Chửng nói:

- Nếu theo như Trương mỹ nhân đã nói, Địch Thanh trêu ghẹo nàng ấy, lại sợ Chiêu Dung tiết lộ nên lúc này mới nảy lòng sắc tâm, giết người diệt khẩu. Địch Thanh trước tiên đánh ngất xỉu Trương mỹ nhân, sau đó giết chết Chiêu Dung, rồi vứt bỏ con dao ở góc tây bắc Triêu Phượng Các, sau đó ôm lấy Trương mỹ nhân rời đi, ý đồ gây rối, nhưng không ngờ lại gặp phải Thường Ninh công chúa. Địch Thanh có tật giật mình, nên đành giao Trương mỹ nhân cho Thường Ninh công chúa. Không biết Thánh Thượng đang có suy nghĩ như vậy phải không?

Triệu Trinh phẫn nộ đập bàn nói:

- Chính là như vậy.

Sau đó hung hăng liếc mắt nhìn Địch Thanh, lộ ra hung ý. Y dễ dàng tha thứ cho Địch Thanh chống lại mệnh lệnh của y, nhưng thực sự không thể tha thứ cho Địch Thanh đã đùa giỡn với người mà y yêu nhất.

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Xin Thánh Thượng đợi một chút, đừng sốt ruột. Kết luận này chẳng qua là do Trương mỹ nhân nói ra. Nhưng thần phát hiện có vấn đề. Đầu tiên, Địch Thanh vì sao không sợ Trương mỹ nhân nói ra chuyện ác của hắn, mà không giết Trương mỹ nhân để diệt khẩu?

Khâu Minh Hào nói:

- Điều này có thể giải thích, nhưng ta nghĩ không cần phải giải thích, đúng không?

*****

Ý tứ của gã mọi người đều rõ, thầm nghĩ Khâu Minh Hào cho rằng Địch Thanh thấy sắc nảy lòng tham, trong lúc nhất thời không muốn giết Trương mỹ nhân. Sau lại gặp phải Thường Ninh, lúc đó muốn hạ thủ thì đã muộn rồi.

Bao Chửng gật đầu:

- Không sai, Địch Thanh không hạ thủ tất có lý do để giải thích. Nhưng Khâu bộ đầu lại quên mất một điểm. Địch Thanh trong lúc kiểm tra Thượng mỹ nhân có chết hay không thì giày đã dính phải vết máu.

Khâu Minh Hào nhíu mày nói:

- Điều đó chứng minh được Địch Thanh kẻ bị tình nghi giết người.

Bao Chửng sắc mặt nghiêm nghị, từng câu từng chữ nói:

- Nhưng ngược lại, vết máu đó chứng minh Địch Thanh không có giết người.

Kết luận vừa nói ra, mọi người đều hoang mang không giải thích được, nghĩ mãi mà không rõ ý của Bao Chửng. Bao Chửng nói tiếp:

- Khi Địch Thanh nhìn thấy Thường Ninh công chúa, bởi gì giày dính máu nên đã để lại trên đường rất nhiều vết máu nhỏ. Hiện tại giày của hắn vẫn còn dính máu.

Mọi người nhìn lại, quả nhiên giày của Địch Thanh vẫn còn dính máu, nhưng vẫn không giải thích được dụng ý của Bao Chửng.

Bao Chửng trầm giọng nói:

- Lúc Hắn ôm Trương mỹ nhân gặp Thường Ninh công chúa thì vết máu trên giày vẫn còn chưa khô. Thần đã kiểm tra vết máu, phát hiện Địch Thanh chưa đi được mấy bước thì gặp phải Thường Ninh công chúa. Nhưng trong phạm vi phát hiện con dao, thì căn bản không có một vết máu nào. Thử hỏi Địch Thanh tài năng thế nào mà dính máu trên giày, nhưng vùng phụ cận vứt hung khí lại chẳng có vết máu? Điều đó có thể chứng minh Địch Thanh căn bản không có đi qua chỗ đó, và con dao cũng không phải do Địch Thanh vứt. Bởi vậy Địch Thanh không phải là hung thủ.

Khâu Minh Hào trầm ngâm, lập tức nói:

- Nói không chừng Địch Thanh đứng đằng xa quăng dao tới nên vùng phụ cận không có dấu máu.

Bao Chửng lập tức nói:

- Vị trí vứt dao là chỗ tối góc chết tây bắc lầu các, còn Địch Thanh gặp Thường Ninh công chúa là ở phía đông nam. Khoảng giữa có tòa lầu ngăn cách. Thần lúc đó đã thử qua, với vết máu mà Địch Thanh để lại trên đường bộ, tuyệt không có khả năng vứt dao tới đó. Nếu Thánh Thượng không tin thì có thể đi thử.

Triệu Trinh nhìn Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào lúc này trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu. Triệu Trinh nói:

- Khâu bộ đầu không có ý kiến thì trẫm sẽ không thử.

Bao Chửng giọng điệu hàm ý, nói rằng:

- Địch Thanh hoàn toàn không có mang theo dao, mà Chiêu Dung thì lại bị con dao làm cho mất mạng. Bởi vậy thần cho rằng, Thượng Chiêu Dung không phải do Địch Thanh giết chết.

Đại điện yên lặng, Địch Thanh trong lòng cảm kích, không nghĩ Bao Chửng lại thận trọng suy đoán cẩn thận như vậy.

Trương mỹ nhân đang gục đầu xuống bàn khóc nức nở, đột nhiên ngồi dậy, nói:

- Ngươi nói Địch Thanh không có khả năng mang dao thì ta không tin. Địch Thanh mặc dù gặp phải Thường Ninh, vết máu vẫn còn chưa khô. Nhưng trước đó hắn có thể cởi giày rồi vứt đao, lẽ nào không có khả năng?

Bao Chửng trầm ngâm nói:

- Trương mỹ nhân nói rằng hung đồ thấy sắc nảy lòng tham, sau khi gây án vẫn có tâm tư kín đáo. Tuy khó tưởng tượng nhưng đích xác vẫn có một phần nhỏ khả năng. Nhưng chuyện này chứng minh lại càng đơn giản. Nếu Địch Thanh cởi giày vứt dao, lúc này vẫn chưa có cơ hội để hủy diệt chứng cứ, lòng bàn chân của hắn chắc chắn sẽ dính bùn đất. Thần xin thử nghiệm một chút.

Dứt lời liền đi tới trước mặt Địch Thanh, ý bảo Địch Thanh cởi giày. Ông ta đã nói liền làm, không có kéo dài.

Chờ cho Địch Thanh cởi giày xong, mọi người rõ ràng nhìn thấy, bàn chân của Địch Thanh sạch sẽ vô cùng, căn bản không có dính bùn đất. Tào hoàng hậu thở nhẹ một hơi, nói khẽ với Triệu Trinh:

- Quan gia, nếu Bao Chửng đã chứng minh được Địch Thanh vô tội, vậy hãy để cho Địch Thanh xuất cung?

Triệu Trinh còn đang do dự thì Trương mỹ nhân đã khóc lóc nói:

- Quan gia, những gì mà thiếp nói chẳng lẽ là đổ oan cho Địch Thanh. Khi thiếp ngất xỉu, đã nhìn thấy Địch Thanh đuổi theo Chiêu Dung. Cho dù hung thủ không phải là Địch Thanh thì việc hắn trêu ghẹo thiếp không phải là giả.

Dứt lời thì lại khóc rống lên.

Triệu Trinh trong lòng căm tức hỏi:

- Địch Thanh, trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đến có trêu ghẹo mỹ nhân hay không?

Địch Thanh ngẩng đầu:

- Thần không có.

Trương mỹ nhân khóc to hơn:

- Ngươi bây giờ đương nhiên là không thừa nhận rồi.

Địch Thanh nhíu mày:

- Thần không làm, vì sao phải thừa nhận?

Triệu Trinh vỗ long án, quát to:

- Được rồi, Bao Chửng, khanh kết luận ra sao?

Bao Chửng nói:

- Kỳ thật có thể kết luận Địch Thanh rốt cuộc có vô lễ với Trương mỹ nhân hay không thì biện pháp rất đơn giản.

Lời vừa thốt ra, mọi người vô cùng kinh ngạc, chờ đợi Bao Chửng đưa ra kết luận. Còn Trương mỹ nhân thì ngạc nhiên nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng chậm rãi nói:

- Địch Thanh cùng với Trương mỹ nhân nói khác nhau, có thể thấy được một người không nói thật. Chỉ cần tìm ra người nói dối thì có thể cho ra kết luận.

Mọi người thầm nghĩ "Ngươi đây không phải là nói nhảm, mấu chốt là như thế nào để tìm ra?"

Bao Chửng cho tay vào ngực, đột nhiên lấy ra một bức tượng ngọc phật nho nhỏ. Bức tượng toàn thân nhẵn nhụi, trong suốt. Mọi người cảm thấy kỳ lạ, không biết Bao Chửng vì sao lại lấy ra bức ngọc phật này.

Bao Chửng thấy mọi người không hiểu thì liền giải thích:

- Thánh Thượng, nhà thần cũng không giàu có gì. Nhưng bức tượng ngọc phật này cũng chiếm hết một nửa gia tài nhà thần. Tuy nhiên nó không phải sở hữu của thần, mà là do một cao tăng ẩn thế tặng.

Triệu Trinh nhíu mày hỏi:

- Khanh mang bức ngọc phật này ra làm gì?

Bao Chửng nói:

- Bởi vì ngọc phật và việc phá án có quan hệ với nhau. Ngọc phật này vốn có tên là Noa Ma Phật. Noa Ma là tiếng Phạn. Trung Nguyên gọi là lễ kính. Nghe cao tăng đó nói: "Ngọc phật này vốn là vật trong Tạng Biên Mật Tông, nay truyền đến tay ta."

Sở dĩ thần mang theo bức ngọc phật này bên mình không phải bởi vì nó quý trọng mà là nó rất kỳ quái.

Triệu Trinh nhìn bức tượng Phật, cũng cảm thấy hứng thú hỏi:

- Tượng phật này rốt cuộc có cái gì thần bí?

Bao Chửng nghiêm nghị nói:

- Bức tượng phật này nếu là Noa Ma Phật thì mọi người nhất định phải lễ kính, trong lòng không thể xem nó chỉ là pho tượng. Nếu người đó nói dối, chỉ cần chạm tay vào nó thì trong chốc lát sẽ có hào quang nhàn nhạt phát ra.

Trương mỹ nhân sắc mặt khẽ biến, còn mọi người thì thần sắc đa nghi. Triệu Trinh ngạc nhiên nói:

- Trên đời thật sự tồn tại vật như vậy sao? Trẫm khó tin quá.

Bao Chửng nói:

- Trên đời này vốn có nhiều việc không thể tưởng tượng được. Đối với Tạng Truyền Mật Tông thì lại càng có nhiều chuyện khó dò. Thần đã tự mình nghiệm chứng sự thần kỳ của nó. Ban đầu là thử những vị quan chức nhỏ. Tuy nói là thần theo luật làm việc, nhưng trước đó chính là len lén tìm cách cho bọn họ sờ lên tượng Phật. Cho dù tượng phật sáng lên hay không thì cũng chứng minh được tâm ý của bọn họ. Thánh Thượng nếu không tin thì thần có thể làm một chứng minh cho người thấy. Xin Thánh Thượng cấp cho thần một gian phòng tối.

Triệu Trinh thật ra lúc này đã có chút hứng thú, lập tức chuẩn bị thiên điện phía sau điện Sùng Chính làm phòng tối. Địch Thanh chỉ nghe có vài tiếng bước chân bận rộn. Sau đó thì trong điện liền yên tĩnh trở lại.

Bao Chửng bước vào trong thiên điện, rồi quay lại nói với Triệu Trinh:

- Thần biết thiên tử không thể mạo phạm. Không biết Hoàng hậu có hứng thú cùng thần chứng minh việc này hay không?

Tào hoàng hậu ở một bên nghe xong, nét mặt kinh ngạc, một lát sau mới nói:

- Thiếp thân cũng không tin. Nhưng nếu sự việc trọng đại, Bao khanh gia tin tưởng vững chắc thì thiếp thân cũng không ngại thử xem. Không biết làm thế nào để chứng minh đây?

Bao Chửng nói:

- Chứng minh rất đơn giản, xin thỉnh Hoàng hậu cứ nói thật.

Tào hoàng hậu giật mình:

- Thế nào mới là nói thật?

Bao Chửng trả lời:

- Có thế nào thì nói thế ấy.

Tào hoàng hậu suy nghĩ một lát mới nói:

- Thiếp thân ngày hôm qua mới cấp cho Thánh Thượng món canh thịt dê.

Bao Chửng lập tức nói:

- Có thể. Thần đã đặt bức tượng Noa Ma Phật trong phòng tối, nhưng vẫn có thể thấy được. Thần mời Tào hoàng hậu vào bên trong sờ lên ngọc phật một lát.

Tào hoàng hậu cười nói:

- Chuyện thú vị như vậy, ta thật ra cũng muốn mở mang kiến thức một chút.

Dứt lời thì đứng dậy, bước vào trong thiên điện. Bao Chửng đã sớm đặt sẵn vị trí Để Triệu Trinh, Khâu Minh Hào, Bao Chửng và Thường Ninh đều nhìn xem được, nhìn thấy trong thiên điện rất tối, chỉ thấy được thân ảnh mông lung của Tào hoàng hậu đang sờ tay lên bức tượng phật.

Bức tượng phật không có xuất hào quang. Qua một lát, Tào hoàng hậu đi tới nói:

- Tượng phật không có phát quang.

Bao Chửng nói:

- Thế thì Hoàng hậu không có nói dối. Tượng phật tất nhiên là không phát quang.

Triệu Trinh một bên cảm thấy hứng thú:

- Nếu Trẫm nói dối thì tượng Phật khẳng định sẽ phát quang chứ?

Bao Chửng khẳng định:

- Đương nhiên là như vậy.

Triệu Trinh cảm thấy hiếu kỳ, lập tức nói:

- Trẫm tối hôm qua đã uống một chén canh thịt dê do hoàng hậu nấu.

Kỳ thật thì y rất cảm ơn ý tốt của Tào hoàng hậu. Tào hoàng hậu mang đến canh thịt dê, y uống liền hai chén. Tào hoàng hậu thản nhiên cười nói:

- Quan gia, ngài có thể mạnh miệng nói như vậy.

Triệu Trinh cười nói:

- Vì cầu chân tướng, ta mạnh miệng cũng không sao.

Sau khi nói xong, Triệu Trinh cũng không sợ, bước vào chỗ tượng phật.

Chỉ trong chốc lát, ngoài điện vang lên tiếng hô. Bởi vì mọi người nhìn thấy tượng phật đã phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<