Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 087

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 087: Đa Ma
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Cốc Tư La ở trên đài cao, dáng vẻ như là đang đối phó với mọi vấn đề, nghe Địch Thanh nói như vậy cũng không khỏi giật mình, nháy mắt hỏi:

-Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?

Địch Thanh ngẩng đầu, ưỡn ngực ra, nhìn Cốc Tư La nói:

-Tán Phổ, Địch mỗ vốn xuất thân binh nghiệp, ít đọc sách, rất nhiều chuyện không hiểu biết, không biết ý nghĩa của lễ tế Thừa Thiên là ở chỗ nào, nhưng tại hạ nghĩ cái quý của Thừa Thiên là ở sự thành tâm. Nếu không thành tâm, thành ý thì e là trời xanh cũng không thể cảm nhận được lòng thành của người. Phi Tuyết đã không hề thật lòng hiến tế, do đó cũng vô bổ. Nếu như tại hạ biết, nhất định sẽ ra tay ngăn cản cô ấy. Tại hạ tuy mạo phạm thần linh, nhưng là do không cố ý. Trời xanh bao la, thần linh có dung tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ mà chấp nhặt, trách tội tại hạ.

Ánh mắt Cốc Tư La hiện lên sự vui vẻ, thản nhiên nói:

-Ngươi nói thế, có phải là ám chỉ ta không? Nếu ta vẫn trách tội ngươi, nghĩa là ta không đủ cái tâm?

Địch Thanh vội nói:

-Địch mỗ không dám.

Cốc Tư La thong thả nói:

-Ngươi nói thật ra rất có lý. Kỳ thực có lúc đối với người thông minh không cần nói gì nhiều. Nhưng trên đời này, người thông minh lại không nhiều. Trang Tử của các ngươi đều nói: "nhập tục nào thì theo lệnh đấy", cũng là cách thường nói: nhập gia tùy tục. Có một số quy tắc, ngươi cho dù biết không ổn nhưng cũng không thể thay đổi, cho dù ngươi biết rõ là không đúng, nhưng cũng nhất định phải nói rõ cho mọi người.

Địch Thanh không ngờ Cốc Tư La dù ở vùng Tây Tạng, nhưng rất thông thái. Cốc Tư La biết câu mà Trang Tử nói. Địch Thanh cũng không hiểu rõ, nhưng hắn biết ý trong câu nói của Cốc Tư La không phải ám chỉ hắn phá vỡ quy tắc thì phải bị trừng phạt. Cốc Tư La tuy ở Tây tạng xưng Vương, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc như nhau, nếu không làm sao khiến dân phục? Địch Thanh nghĩ tới đây, nói:

-Tán phổ, Địch mỗ có sai, nguyện cam chịu xử phạt.

Cốc Tư La nhìn Địch Thanh hồi lâu, giống như đang trầm tư, lại giống như xuất thần, một hồi lâu đột nhiên nói:

-Ta kể cho ngươi nghe câu chuyện, thấy thế nào?

Địch Thanh lấy làm bất ngờ, không hiểu dụng ý của Cốc Tư La. Trên thực tế từ sau lúc vào cung hắn chưa từng đoán trúng ý của Cốc Tư La. Vốn dựa vào những suy nghĩ của Địch Thanh, hắn sai lầm quá nhiều. Lần này vào cung thỉnh tội, đám người Cốc Tư La, Thiện Vô Úy nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt, coi như giương cung bạt kiếm, chứa nhiều rắc rối, thậm chí không thể gặp Cốc Tư La cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng hắn vẫn cứ dễ dàng gặp được Cốc Tư La, mà dường như Cốc Tư La không hề có ý trách cứ. Cốc Tư La hỏi Phi Tuyết, giải thích âm mưu của Phi Ưng, và nói chuyện về Trang Tử, những điều này khiến Địch Thanh nói năng lung tung. Lúc này Cốc Tư La lại còn muốn kể cho hắn nghe câu chuyện?

Cốc Tư la rốt cuộc muốn làm gì?

Trong lòng Địch Thanh hoang mang, nhưng nghĩ được nghe câu chuyện còn tốt hơn là bị ăn roi da, nên cười đáp:

-Vậy tại hạ xin được rửa tai lắng nghe.

Ánh mắt Cốc Tư La nhìn xa xa, nhìn lên bầu trời xanh thẳm như có điều suy nghĩ, nói:

-Rất lâu... rất lâu trước kia, khi đó...khi đó ngươi và ta còn chưa có mặt trên thế gian này, có một đôi tình nhân vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà bị bắt chia tay nhau. Từ đó về sau, biển người rộng lớn, trời đất bao la nên cũng không thể gặp lại nhau.

Địch Thanh vô cùng ngạc nhiên, không hiểu dụng ý của câu chuyện này ở chỗ nào. Nhưng nghĩ đến mình và Vũ Thường nên không kìm nén nổi nỗi đau trong lòng.

Cốc Tư La nói tiếp:

-Vậy.. cô gái nhé. Có thể cho là cô gái... Nàng một lòng muốn tìm được người yêu. Do đó trải qua bao gian khổ, hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào đi tìm kiếm người bạn đời. Giữa họ tuy không có định ước, nhưng nàng biết rằng chàng trai cũng không từ bỏ việc đi tìm nàng.

Địch Thanh thật sự lấy làm lạ, không hiểu Cốc Tư La nói "có thể cho là cô gái" là ý nghĩa gì? Nam thì là nam, nữ thì là nữ, Cốc Tư La vì sao không dám khẳng định? Nhưng sự hiếu kỳ trong lòng hắn nổi lên, đành yên lặng chờ Cốc Tư la nói tiếp.

Cốc Tư La nói tiếp:

-Người con gái đó tìm rất nhiều năm nhưng hoàn toàn không tìm thấy tung tích của người bạn đời, nên vô cùng thất vọng. Nàng đi lại bị khập khiễng, chỉ có thể nhờ người bên cạnh đi tìm kiếm. Sau đó nàng gặp được một người, gọi là Đoàn Tư Bình, cô gái hứa lấy vật chất giúp hắn lập quốc, nhờ hắn giúp tìm kiếm người bạn kia.

Địch Thanh nghe đến đây thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ cô gái này có bản lĩnh cao cường vậy sao? Có thể giúp người khác hưng quốc? Cô gái này nếu như thật sự có năng lực như vậy, chắc chắn phải nổi tiếng trong thiên hạ. Người bạn của cô gái nếu như không phải là đã chết thì sao không thể tìm thấy cô? Đoàn Tư Bình, Địch Thanh cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

Cốc Tư La lại nói:

-Đoàn Tư Bình đồng ý với cô gái, chỉ cần cô gái có thể giúp y lập quốc, y nhất định sẽ tìm ra được người yêu cho cô. Nhưng mãi cho tới khi Đoàn Tư Bình chết đi, vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của cô gái.

Địch Thanh cảm thấy chua xót, trong lòng không khỏi nghĩ tới chuyện mình và Vũ Thường.

Đời này kiếp này cuối cùng Vũ Thường có thể gặp lại hắn một lần không?

Hồi lâu không nghe Cốc Tư La nói gì nữa, Địch Thanh không kìm nén nổi, hỏi:

-Tán Phổ, sau đó thế nào?

*****

Cốc Tư La trầm lặng một hồi lâu mới nói:

-Sau đó cô gái...cứ đợi mãi, nhưng cuối cùng Đoàn Tư Bình đã không thực hiện được lời hứa, do vi phạm lời hứa nên không có cái kết tốt đẹp, mà y tự tay đánh bại vương quốc. Tuy vẫn còn tồn tại trên thế gian, nhưng không được truyền ngôi cho huyết thống, mà còn bị huynh đệ soán vị, cho tới tận ngày hôm nay.

Trong đầu Địch Thanh như có dòng diện chạy qua, bỗng nhiên nhớ ra Đoàn Tư Bình là ai. Trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, Địch Thanh kinh ngạc nói:

-Tán Phổ, Đoàn Tư Bình mà người nói, không lẽ là ông vua khai quốc Đại Lý?

Nếu ngày nay thiên hạ chia thành Khiết Đan, Tống, Hạ, Thổ Phiên, Đại Lý. Vùng đất của Đại Lý quốc ở ngoài biên cương, luôn không hề tranh giành quyền thế. Có thể nói trong cuộc tranh giành giữa năm nước thì Đại Lý lập quốc là nước ít tham gia nhất. So với Triều Tống, Triệu Khuông Dận xưng đế sớm hơn 20 năm, nhưng vị vua khai quốc Đại Lý lại chính là long mã thần thương Đoàn Tư Bình.

Đoàn Tư Bình thân là vua khai quốc, lại vì Đại Lý tôn sùng Phật giáo, những câu chuyện truyền kỳ về bản thân thậm chí còn nhiều hơn cả Triệu Khuông Dận. Thái tổ Đại Tống Triệu Khuông Dận và huynh đệ đã dựa vào song côn tứ quyền đánh hạ bốn trăm quân triều Tống. Mà trong truyền thuyết Đoàn Tư Bình còn được trời ban thần thương long mã, tung hoành Nam Chiếu, đánh đâu thắng đó, đánh hạ cả biên giới Đại Lý.

Năm đó Triệu Khuông Dận ngạo nghễ thiên hạ, nam chinh bắc chiến, sau khi diệt Hậu Thục, đại tướng Tống là Vương Toàn Bân từng thỉnh cầu tấn công Đại Lý, giúp Triệu Khuông Dận bình định Nam cương. Khi đó Đoàn Tư Bình đã chết, nhưng uy lực của Đại Lý Đoàn Thị vẫn còn, nghe nói Triệu Khuông Dận biết sau khi đại tướng dưới quyền xin tha mạng cho, thứ nhất là vì đang đối phó Khiết Đan ở phương Bắc, thứ hai là vì lo lắng uy lực của Đại Lý Đoàn Thị dũng mãnh, sự phiền toái của Nam Chiếu man di, vì vậy mà lấy chiếc búa ngọc trên trời hạ xuống bản đồ vùng biên giới, vẽ một đường dọc theo sông Đại Độ, nói gì nhỉ: "Ngoài ta ra không ai có", nhưng Triệu Khuông Dận giải thích cho đám quần thần không tấn công Đại Lý rằng: "Lấy đạo đức cảm hóa con người trong khả năng, man di tự thi hành."

Từ sau đó, triều Tống tuân thủ gia pháp tổ tông. Đại Lý, triều Tống không vi phạm lẫn nhau, hòa bình gắn bó nhiều năm, nhưng vị vua khai quốc Đại Lý Đoàn Tư Bình càng vì chuyện Tống vung búa ngọc bị người Trung Nguyên biết đến.

Địch Thanh tuy ít đọc sách, cũng biết Đoàn Tư Bình, nhưng làm thế nào hắn cũng không thể nghĩ ra được câu chuyện Cốc Tư La kể lại có liên quan tới Đoàn Tư Bình. Nghĩ lại lại nghĩ, nghe nói sau khi Đoàn Tư Bình chết, ngôi vị được truyền lại cho con trai là Đoàn Tư Anh, nhưng nghe tin Đoàn Tư Anh ngồi chưa nóng chỗ thì bị người chú Đoàn Tư Lương buộc phải thoái vị làm tăng ni. Ban nãy Cốc Tư La nói "Đoàn Tư Bình vi phạm lời hứa nên không có cái kết tốt đẹp". Vương quốc tuy còn tồn tại trên thế gian, nhưng không được truyền ngôi cho huyết thống", nói mãi chính là nói chuyện này.

Cốc Tư La nghe Địch Thanh hỏi, lại im lặng hồi lâu rồi mới nói:

-Không sai, Đoàn Tư Bình trong câu chuyện mà ta kể chính là vị vua khai quốc Đại Lý.

Địch Thanh bối rối không hiểu, tạm thời gác lại ân oán ngày xưa, hỏi:

-Tán Phổ, lượng thứ cho tại hạ ngu muội, người bỗng nhiên nhắc đến chuyện trước kia của Đoàn Tư Bình.. rốt cuộc..".

Hắn muốn nói nhưng lại dừng, ngụ ý là với tôi có liên can gì?

Cốc Tư La cười nói:

-Rất nhiều chuyện nhìn thì thấy không có liên quan, nhưng sau này ngươi hãy thử suy nghĩ sẽ biết có liên quan hay không.

Y vung tay lên, có một vệt sáng về hướng Địch Thanh, nói:

-Cuốn sách này, ngươi có thể xem qua.

Địch Thanh thấy Cốc Tư La không có dấu hiệu vẫy tay, lúc này mới nhớ ra hai bên vẫn còn ân oán, trong lòng hơi run. Cốc Tư La còn chưa dứt lời, vệt sáng kia đã đánh tới trước mặt Địch Thanh. Ánh mắt Địch Thanh nhạy bén, đã phát hiện ra vệt sáng kia chính là cuốn sách mỏng mỏng.

Địch Thanh xoay cổ tay, dễ dàng bắt được cuốn sách. Chạm tay vào hơi lạnh, lúc này mới phát hiện ra cuốn sách mỏng manh kia chính là dùng bạch kim làm thành, mà trên bìa cuốn sách dùng vàng khảm bốn chứ thật to: Kim thư huyết minh.

Bên cạnh bốn chữ đó lại có mấy chữ nhỏ nhỏ, viết là: thông hải tiết độ sứ Đoàn Tư Bình tự lập ra.

Địch Thanh nhìn cuốn sách đúng là do từng tờ từng tờ bạch kim đóng thành, dùng vàng khảm chữ, một cuốn sách có thể nói là vô giá, đột nhiên nhớ lại năm đó Quách Tuân từng đưa cho hắn một phong thư, trong thư viết: "Muốn đi Hương Ba Lạp, buộc phải tìm Điệp Mã." Bức thư này cũng dùng bạch kim làm đế, dùng vàng khảm chữ nên không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào nói bức thư của Quách Tuân kia vốn từ Thổ Phiên đưa tới? Hay là từ Đại Lý mà tới?

Bỏ qua suy nghĩ, Địch Thanh đã lật trang sách, xem nội dung ở trang đầu tiên của cuốn sách, đột nhiên giật mình, nét mặt tái xanh, suýt làm rơi cuốn sách xuống đất.

Trang đầu tiên của cuốn sách không có chữ nào, mà chỉ vẽ một pho tượng phật.

Pho tượng phạt eo nhỏ thướt tha với chuỗi ngọc trang nghiêm, chỉ có điều gương mặt trống rỗng. Tượng phật này dường như Địch Thanh đã từng nhìn thấy.

Bức vẽ trong cuốn sách chính là tượng phật không mặt.

Tượng phật này Địch Thanh từng nhìn thấy ở Crân Tông Huyền cung, nhìn thấy trong mơ, không ngờ hôm nay lại có thể được nhìn, lẽ nào bức tượng phật không mặt này thật sự có nguồn gốc gì? Nếu không thì vì sao mà đại Tống Crân Tông và Đại Lý vương Đoàn Tư Bình đều có ghi chép lại? Trong lòng Địch Thanh chán nản, không kìm nén được nhìn về phía Cốc Tư La. Cốc Tư La chỉ nói:

-Ngươi hãy xem trước đi.

Địch Thanh tay cầm cuốn sách có chút run rẩy, lật qua trng thứ hai, thấy vẫn là vẽ một bức hình, bức hình đó vẽ hai người đối lập nhau, một người là tượng phật không mặt kia, người còn lại là một người có bộ dạng của tướng quân. Tướng quân kia một chân quỳ dưới đất, vẻ mặt rất cung kính tượng phật kia.

Giữa hai người này đặt một khay bằng ngọc, trên khay ngọc có một bãi máu màu đỏ sẫm. Người tướng quân đó chìa tay trái ra, ngón trỏ đang chảy máu, bờ môi cũng bôi đỏ.

Trong trang sách tuy chỉ có một bức vẽ nhưng trông rất sống động, sống động một cách phi thường. Địch Thanh ngừng nghĩ đến việc mặt dưới của bạch kim làm sao có thẻ làm ra được bức tranh sinh động thế này, mà chỉ nghĩ theo những lời Cốc Tư La nói, Đoàn Tư Bình từng có một lời hứa với người con gái kia. Cuốn sách này nếu như do chính Đoàn Tư Bình làm thì đây chắc là một bức vẽ để bày tỏ rõ.

Cố nhân uống máu ăn thề, xem việc lấy máu lau môi biểu thị cho việc giữ lời hứa, với ý nghĩa thật tâm một lòng. Lẽ ra Đoàn Tư Bình nên thề với người con gái kia, vì so lại biến thành uống máu ăn thề với tượng phật không mặt này?

Trong lòng mang đầy hoài nghi, nhìn thấy bên dưới bức vẽ có một hàng chữ nhỏ "uống máu vì thề, thề với trời, nếu có lòng khác, giang sơn sẽ thành hư không."

Địch Thanh nhíu mày, lại lật qua một trang, nhìn mấy hàng chữ viết lít nhít ở bên trên: "Thần dư bản Nam Chiếu, phong quan Thông hải tiết độ sứ, được quốc chủ coi trọng, trong lòng cảm ơn. Vậy thì gian thần giữa đường, trước có Trịnh Mãi Tự làm loạn, sau có Triệu Thiện Chính bất trung, lại thêm Dương Can Trinh vì loạn mà nhầm lẫn lung tung khiến dân chúng lầm than, ngoài ra còn có chí cứu dân thời loạn. Ngày nay ngoài việc uống máu ăn thề, nếu có thể thành chuyện, nhất định giữ lời hứa, mãi mãi không vi phạm lời thề.

Cốc Tư La dường như biết Địch Thanh không hiểu rõ chuyện ngày trước, giải thích nói:

-Đất nước khi thời Đương Nam Chiếu các vùng đất xung quanh Vân Nam, do Mông Thị đương quyền thống lĩnh các tộc. Đoàn Gia vốn đều là trọng thần của Nam Chiếu. Sau này Nam Chiếu suy sụp, có Trịnh Mãi Tự đã diệt hơn tám trăm người hoàng tộc Mông Thị, tự lập thành Vương, xưng làm Đại Trường Hòa quốc. Triệu Thiện Chính vốn là quan thanh bình Đại Trường Hòa quốc, cũng tương đương với Tể tướng của triều Tống, liên minh với Đông Xuyên Tiết độ sứ Dương Can Trinh giết hại gia tộc Trịnh Thị, lại lập nên Đại Thiên Hưng quốc. Tuy nhiên sau đó Dương Can Trinh lại từ bỏ Triệu Thiện Chính, tự lập xưng đế. Đoàn Tư Bình là sau khi bức tử Dương Can Trinh lập nên Đại Lý.

Chỉ mấy câu ít ỏi của Cốc Tư La đã phác thảo được sự thăng trầm của Nam Chiếu.

Địch Thanh nhìn máu thề của cuốn sách vàng kia, phảng phất nhìn thấy huyết khí giết choc lan tràn, binh qua khói lửa ngập tràn. Hắn lại lật sang một trang, thấy trang đó viết: " Năm hưng thánh nguyên, được trời giúp thần lực, không thể tin nổi."

Trang này tuy chỉ có mấy từ đơn giản, Địch Thanh xem mà xao động trong lòng, lại lật sang một trang nữa, thấy bên trong viết: " Năm Hưng Thánh thứ hai, có được thần thương long mã, lòng người quy thuận...Thần nữ quả không bắt nạt ta."

Địch Thanh không biết thần thương long mã rốt cuộc có sự thần kỳ gì, nhưng nghĩ Đoàn Tư Bình muốn ghi chép sâu đậm, khẳng định có chỗ kỳ lạ, mà trong cuốn sách ghi lại "Thần nữ", thì đương nhiên là người con gái mà Cốc Tư La đã nói.

Thần nữ? Người con gái này có năng lực gì?

Địch Thanh đã cảm thấy ghi chép trong cuốn sách và bản thân có liên quan, tim không khỏi đập thình thịch. Tiếp tục mở trang nữa, phát hiện cuốn sách ghi chép nhiều về câu chuyện thần kỳ trước kia của Đoàn Tư Bình.

Nhìn từ những ghi chép trong cuốn sách, từ lúc sau khi Đoàn Tư Bình uống máu lập thề với tượng phật không mặt kia thì đích thực không có chuyện gì không thuận lợi, đánh đâu thắng đó, phát sinh một sự việc rất thần kỳ trong con người Đoàn Tư Bình, đó là có dân chúng mục đồng chăn thả gia súc trong núi, từng nghe trâu ngựa nói chuyện với nhau, nói cái gì nhỉ: "Tư Bình là Vương, Tư Bình là Vương!". Khi đó quân thần Nam Chiếu sùng bái phật giáo, thấy trời xuất hiện dị tướng thì không khỏi chấn động một thời. Câu chuyện này có thể nói là vì những người dân sau này của Đoàn Tư Bình tâm quy thuận tạo nên nền móng vô cùng tốt đẹp.

Sau đó thế lực của Đoàn Tư Bình lớn dần, được bách tính ủng hộ, lại thuận lợi trong việc liên minh với ba mươi bảy bộ. Sau đó có chuyện càng thần kỳ hơn, đó là Đoàn Tư Bình cuối cùng khi tấn công Dương Thị hoàng thành gặp thủy nạn, có trọng binh ngăn cản đường đi. Lúc này giữa dòng sông xuất hiện nữ thần chỉ cho con đường bí mật, đồng thời bầu trời xuất hiện nhiều sương mù, Đoàn Tư Bình lợi dụng cơ hội vượt qua dòng nước, giành toàn thắng. Một trận chiến đã tiêu diệt quân đội chủ lực của Đại Nghĩa Ninh quốc Dương Thị, tiến tới tiêu diệt lực lượng Dương Thị, xưng đế lập quốc.

Địch Thanh xem đến đây, trong lòng thầm nghĩ: "từ xưa tới nay, quân vương khai quốc vì xây dựng uy tín, đa phần sẽ thần hóa bản thân. Hai câu chuyện thần kỳ được ghi chép lại trong cuốn sách, hoặc là Đoàn Tư Bình âm thầm thao túng, nói không chừng cố làm ra vẻ huyền bí để khích lệ tinh thần binh sĩ, nhưng nếu như cuốn sách này là do Đoàn Tư Bình tự tay viết, song lại không được lưu truyền, thì Đoàn Tư Bình không có lý gì để lại viết những điều giả dối này lên. Nói như vậy thì...Những câu chuyện thần kỳ được ghi chép trong cuốn sách là rất đáng tin cậy. Nhưng thư minh của cuốn sách vàng mà Đoàn Tư Bình tự tay viết tại sao lại rơi vào tay Cốc Tư La? Mà Cốc Tư La đưa mình xem cuốn sách này là có dụng ý gì?

Lúc này Địch Thanh lật tới trang cuối cùng của cuốn sách thì thấy trước mắt chỉ là một màu máu đỏ. Địch Thanh kinh ngạc, chăm chú nhìn lại, mới phát hiện trang cuối cùng trong cuốn sách không phải màu bạch kim, mà là màu máu đỏ thẫm.

Mà trong màu máu đó có mấy chữ màu đen viết: "Lời thề chưa xong, con cháu có kinh sợ, để tránh đại họa, phải tránh vị để làm tăng ni."

Địch Thanh kinh ngạc nhìn mấy chữ đó, nhất thời không thể hiểu ý nghĩa của chúng.

Gấp lại cuốn sách vàng, Địch Thanh phảng phất như thấy cuộc đời của Đoàn Tư Bình. Nếu có hiểu được, thì càng thấy là hoang mang nhiều.

Cốc Tư La thấy Địch Thanh đã xem xong cuốn sách vàng về lời thề máu, mới nói:

-Sau khi Đoàn Tư Bình chết, cuối cùng vẫn chưa hoàn thành lời thề. Lúc này mới lập ra huấn thị cho con cháu. Nếu có đại nạn, thì phải thoái vị làm tăng ni, sám hối sai lầm. Quân vương Đại Lý quốc là người không yêu giang sơn bằng yêu tăng ni, hơn phân nửa là do tổ tông cảnh báo.

Địch Thanh trả lại cuốn sách vàng, hỏi:

-Không biết Tán Phổ kể câu chuyện này cho tại hạ nghe là có dụng ý gì?

Trong lòng hắn đã lờ mờ có đáp án, nhưng lại không dám khẳng định.

Cốc Tư La nhìn Địch Thanh một hồi lâu sau mới nói:

-Ta chỉ muốn nói với ngươi, có những lúc có việc dù lấy máu ăn thề cũng không thể thành. Có một số lời thề vốn không cần thề thốt gì.

Rồi hắn đột ngột chuyển chủ đề:

-Địch Thanh, ngươi lần này đến Thanh Đường là vì lẽ gì?

Địch Thanh cảm giác Cốc Tư La có hàm ý gì hơn thế, nghe Cốc Tư La hỏi chuyện đi sứ, tạm thời gác lại nghi hoặc, tinh thần chấn động lên đáp:

-Tại hạ phụng mệnh Thiên tử đại Tống, đến đây với mong muốn cùng Tán Phổ phân hướng xuất binh cùng tấn công Nguyên Hạo. Nếu Tán Phổ có thể xuất binh tấn công các châu Tây Nam Qua, Sa, Băng của nước Hạ, Đại Tống có thể xuất binh tấn công các vùng khác như Ngân, Hồng, Hữu, cùng nhau hô ứng, có thể khiến Nguyên Hạo khó mà có thể chú ý hết mọi mặt, ngăn chặn kế hoạch xâm lược phía Nam, tấn công phía Đông của Nguyên Hạo

Cốc Tư La thản nhiên nói:

-Ngươi cho là ta sẽ xuất binh sao?

Địch Thanh hơi chút trầm ngâm, đáp:

-Tại hạ nghĩ Tán Phổ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

*****

-Tại sao?

Cốc Tư La bình tĩnh hỏi.

Địch Thanh nhớ lại lời Nguyên Hạo đã từng nói, trầm giọng đáp:

-Vì tại hạ từng nghe Nguyên Hạo nói, Tán Phổ luôn muốn gây phiền phức cho gã. Tán Phổ càng muốn chiếm đoạt hai châu Qua, Sa. Sự việc này vốn là việc hai bên cùng có lợi, tại hạ nghĩ Tán Phổ không nên bỏ qua.

Cốc Tư La dường như cười, lẩm bẩm nói: "Nguyên Hạo đã từng nói? Không sai. Hắn chắc chắn là người hiểu ta nhất". Nhìn ra ngoài điện, trong ánh mắt Cốc Tư La có chút kỳ quái, nói:

-Điều ngươi muốn tất đã biết được. Ta muốn giành lại hai châu Qua, Sa, chính là vì muốn đi Hương Ba Lạp.

Địch Thanh hơi chấn động, không ngờ Cốc Tư La nói thẳng thế, chỉ gật gật đầu.

Cốc Tư La lạnh nhạt nói:

-Người trên đời này muốn tới Hương Ba Lạp, hoặc vì cầu tài, hoặc cầu thế, hoặc cầu trường sinh bất lão, hoặc cầu cơ nghiệp thiên thu, đương nhiên cũng có kẻ giống ngươi, là vì người con gái yêu trong lòng.

Nét mặt Địch Thanh biến sắc, không hiểu vì sao Cốc Tư La biết chuyện này, Chẳng lẽ Cốc Tư La đúng như lời Phi Tuyết đã từng nói, là người có lòng thần thông? Nghe Cốc Tư La lại nói:

-Mục đích của tất cả mọi người đi tới Hương Ba Lạp, chung quy cũng vì ba chữ: "Có điều cần cầu". Nhưng mục đích của ta tới Hương Ba Lạp khác với những người khác.

Địch Thanh không hiểu, thầm nghĩ nếu như Cốc Tư La thật sự không có cầu điều gì, thì tại sao không tiếc khai binh? Cũng muốn phải cố ý đoạt về hai nơi là Qua và Sa?

Giọng điệu Cốc Tư La có phần thổn thức:

-Kỳ thực nhiều năm trước ta đã từng phái Bất Không đi gặp Thái hậu, chuẩn bị làm cái kiến nghị của ngươi ngày hôm nay. Khi đó Nguyên Hạo như cánh chim không gió, lại bị ta đánh bại ở Sông Tông Ca. Sĩ khí xuống thấp, có thể nói là chúng ta có cơ hội tốt ngàn năm mới có. Tiếc rằng Thái hậu không quan tâm tới việc dùng binh dẫn đến sự việc bất thành. Hiện giờ Tam Xuyên Khẩu, Hảo Thủy Khẩu của Đại Tống hai lần thất bại thảm hại, lúc này mới cảnh giác, muốn liên kết với Thổ Phiên. Nhưng thời cơ đã qua, thế lực người Hạ đang là tiên phong, lại muốn khai binh, khẳng định sẽ phải dùng khí lực gấp mấy lần.

Địch Thanh hối tiếc, nói:

- Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn, vẫn mong Tán Phổ gác lại khúc mắc ngày trước, lấy đại cục làm trọng.

Cốc Tư La trầm ngâm một lúc, thở dài nói:

-Ta có thể bỏ qua, nhưng lần này hai bên liên kết liệu có thành Hay không, hay là con số chưa biết?

Địch Thanh không hiểu, nói:

-Chẳng lẽ Tây Tạng còn điều gì cản trở sao?

Cốc Tư La tránh không trả lời, nói:

-Mấy ngày trước ta sớm đã dâng thư cho Thiên tử triều đình các ngươi nói về chuyện liên minh, muốn mời chính ngươi lãnh đạo đội quân cùng quân của ta kết hợp tác chiến, tấn công chiếm hai nơi Qua, Sa. Nghĩ là chắc phải qua vài ngày triều đình các ngươi sẽ có hồi âm, không thì thế này, Địch Thanh, tạm thời ngươi lưu lại Thanh Đường chờ tin tức, không biết ý ngươi thế nào?

Địch Thanh vui mừng khôn xiết, không ngờ Cốc Tư La thông suốt đến thế. Bao nhiêu những sự việc phiền phức đều không bàn tới. Chợt thấy có chút kỳ lạ, thầm nghĩ bản thân bị nhốt trong phòng kín, sinh tử cận kề. Cốc Tư La vì sao vẫn dâng thư xin Đại Tống phái Địch Thanh hắn lãnh đạo đội quân? Cốc Tư La sớm biết rằng hắn có thể ra, hay còn có mưu đồ gì khác?

Sự việc đến như ngày hôm nay, Địch Thanh không ngờ phức tạp thế:

- Như thế cũng tốt, chỉ là không biết Phú Bật Phú đại nhân hiện giờ đang ở nơi nào?

Hăn đến vương cung vốn chính là vì ứng cứu Phú Bật. Thấy Cốc Tư La rất dễ nói chuyện, không kìm được hỏi.

Cốc Tư La nói:

-Phú đại nhân đang ở trong cung. Sau khi ngươi ra khỏi điện, sẽ có người dẫn ngươi tới gặp ông ta.

Địch Thanh hành lễ rồi lui khỏi Đại điện. Thấy ngoài điện không xa có một người đang đứng, vẻ mặt hồng hào, râu ngắn từng sợi như cậy kim đang mỉm cười với hắn. Địch Thanh nhìn thấy người đó, vừa mừng vừa lo, vội tiến hia bước nói:

-Vương thần y, sao lại là ngươi?

Địch Thanh có năm mơ cũng không thể ngờ người đang đứng ngoài điện kia lại là thần y Vương Duy Nhất trong kinh.

Từ lúc từ biệt ở trong kinh, Địch Thanh và Vương Duy Nhất đã hơn một năm không gặp lại. Vốn cho rằng Vương Duy Nhất vẫn đang ở trong đại nội Biện Lương, nào ngờ gã lại chạy tới vùng Tây Tạng giá lạnh khủng khiếp này.

Vương Duy Nhất vì sao lại tới thành Thanh Đường, và làm thế nào có thể vào vương cung Thổ Phiên?

Vương Duy Nhất dường như nhận ra những khúc mắc của Địch Thanh, mỉm cười nói:

-Ta dẫn ngươi đi gặp Phú đại nhân, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Địch Thanh thấy dáng vẻ Vương Duy Nhất rất ung dung, thì cũng thoải mái hẳn lên, bước đi theo Vương Duy Nhất.

Mọi chuyện không ngờ lại suôn sẻ ngoài ý muốn, nhưng ngược lại lại khiến Địch Thanh thấy trong lòng bất an. Nhưng hắn rốt cuộc bất an về điều gì? Nhất thời cũng không thể hiểu rõ ràng được.

Cốc Tư La vẫn còn ngồi trên đài cao, nhìn Địch Thanh bước đi, dường như có chút trầm tư. Một người từ thiên điện xuất hiện, nói:

-Tán Phổ, người thật sự tin rằng Địch Thanh không cố ý chứ? Người thật sự muốn bỏ qua cho Địch Thanh như thế này sao?

Người đó dung nhan già nua, chất giọng khan khan có chút thần bí, đó chính là thủ hạ của Cốc Tư La, đệ nhất thần tăng - Thiện Vô Úy.

Thiện Vô Úy tất nhiên là đã ở thiên điện từ lâu, và nghe được cuộc nói chuyện giữa Cốc Tư La và Địch Thanh

Cốc Tư La nói:

-Trong tính cách con người Địch Thanh, hắn phạm là do vô tình, rất dễ nhận thấy. Lúc trước khi ta ở quán rượu từng nghe hắn hỏi thăm Đoàn Tư Liêm về chuyện lễ tế Thừa Thiên. Rõ ràng Địch Thanh không hề biết gì về lễ tế Thừa Thiên. Đã như vậy, hắn lên đài tế chỉ là vì cứu người chứ không phải có ý quấy rối. Lúc trước Phi Ưng chẳng qua là vu oan giáo họa. Chúng ta không cần thiết phải để tâm tới chuyện này nữa.

Sắc mặt Thiện Vô Úy nghiêm nghị, hơi có chút không hài lòng, nói:

-Nhưng lễ Thừa Thiên tế Thần thánh, không thể xâm phạm, Địch Thanh cứ coi là vô tình thì cũng phải chịu trừng phạt.

Cốc Tư La nhẹ nhàng nói:

-Lẽ nào ngươi quên rồi? Chúng ta đã nhốt hắn trong mật thất, chính là đã trừng phạt hắn. Hắn có thể thoát khỏi mật thất đã chứng minh phật tổ cho rằng mệnh hắn chưa thể đoạn tuyệt, hãy bỏ qua cho sai lầm của hắn.

Thiện Vô Úy đan hai tay lại, trầm giọng nói:

-Phật tử, người tuy nhốt Địch Thanh ở một nơi cô lập, nhưng người sớm đã biết rằng Phi Ưng sẽ quay lại, phải vậy không? Do đó, người căn bản không phòng bị thêm cho Chùa Thừa Thiên, hiển nhiên là muốn mượn Phi Ưng cứu Địch Thanh ra. Cứ như thế này, sau này người có thể ăn nói với người khác không?

Màn sương mù trên gương mặt Cốc Tư La cuối cùng cũng tan hết, lộ ra một khuôn mắt bình thường. Nếu nói ban nãy y khiến cho người ta không thể nhận ra được biểu cảm của gương mặt, thì y lúc này bình yên như mặt nước, càng khiến người ta không thể hiểu tâm ý của y.

-Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Phi Ưng chắc chắn sẽ quay lại, người y muốn cứu là Phi Tuyết chứ không phải là Địch Thanh. Người sống trên cõi đời này, chỉ có ba người biết bí mật chân chính của Hương Ba La, đó chính là ta, Nguyên Hạo và Phi Tuyết. Ta và Phi Tuyết coi như còn có chung một mục đích. Dựa vào điểm này, ta không nghĩ cô ta lại chết đi như vậy. Phi Ưng không thể cạy miệng ta và Nguyên Hạo để biết được tất cả, đương nhiên phải lợi dụng Phi Tuyết phá giải bí mật Hương Ba Lạp, do đó sẽ quay lại cứu Phi Tuyết, mà Phi Tuyết nhất định sẽ nhân tiện đó mà cứu Địch Thanh ra. Ta giam Địch Thanh trong mật thất cũng không phải là muốn để ăn nói với ai. Ta muốn cho các ngươi biết Địch Thanh từ cõi chết trở về mà vẫn không hề quan tâm tới tính mạng mình, quay lại thành Thanh Đường cùng ta hóa giải mâu thuẫn. Chỉ dựa vào điểm này, Địch Thanh đã là người có được lòng tin của ta. Hơn nữa thế lực Nguyên Hạo hùng mạnh, muốn bảo vệ sự bình an cho người Tạng thì sẽ cùng triều Tống gắn bó thuận hòa, cân đối thế lực. Một khi đã như vậy, chúng ta càng phải cần Địch Thanh tới để hàn gắn mối quan hệ với triều đình Tống.

Thiện Vô Úy trầm ngâm lại, vặn vẹo đôi bàn tay, sự già nua trên gương mặt càng thêm đậm nét.

Không biết bao lâu sau, ngoài điện có binh sĩ vội vàng chạy tới nói:

-Khởi bẩm Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm cầu kiến.

Cốc Tư La lắc lắc đầu nói:

-Không gặp.

Người nọ giật mình, nhưng nghe lệnh của Phật tử đành phải lui ra. Thiện Vô Úy liền nói:

-Chờ chút.

Rồi gã quay đầu về phía Cốc Tư La nói:

-Tán Phổ, Đoàn Tư Liêm là hoàng tộc Đại Lý, nếu như đã thành tâm xin gặp, Tán Phổ hà tất phải từ chối người từ ngàn dặm tới?

Cốc Tư La thản nhiên hỏi:

-Ngươi có biết y muốn gặp ta là có dụng ý gì không?

Nét mặt Thiến Vô Úy ngạc nhiên, trầm ngâm hối lâu mới nó:

-Y nếu như đã muốn gặp Phật tử khẩn cấp, thiết nghĩ tất có việc muốn cầu xin Phật tử. Đại Lý quốc ngày nay là Đoàn Tố Hưng đương quyền. Người này hoang dâm vô đạo, vốn là cùng thời với Đoàn Tư Lương, còn Đoàn Tư Liêm là người sau thời Đoàn Tư Bình. Năm đó em trai Đoàn Tư Lương soán vị của cháu, ép người thời sau của Đoàn Tư Bình thoái vị làm tăng, nhưng, Đoàn Tư Lương ở Đại Lý có uy tín rất cao, nghe nói người thế hệ sau của y Đoàn Tư Liêm ở Đại Lý được bách tính ủng hộ đã khiến Đoàn Tố Hưng nghi kỵ. Đoàn Tư Liêm đến Thanh Đường, một mặt là để xem lễ, một mặt khác nhiều hơn là cũng muốn mời Phật tử ra tay giúp y đánh đuổi Đại Lý vương Đoàn Tố Hưng, đoạt lại ngôi vị. Phật tử nếu thật sự có thể giúp Đoàn Tư Liêm nắm lại hoàng quyền, có thể kết minh với Đại Lý, chẳng phải là điều rất tốt sao?

Cốc Tư La lặng lẽ nghe hết, thản nhiên cười, lắc lắc đầu nói;

-Ta cũng không thể đồng ý. Đại Lý xưa nay không tranh giành quyền thế mới có thể bảo đảm an ninh như ngày nay. Đoàn Tư Liêm tuy có dã tâm thay thế Đoàn Tố Hưng, nhưng tuyệt đối không có lòng thống nhất thiên hạ. Chuyện nội bộ Đại Lý của y, ắt có người Đại Lý giải quyết. Đại lý quốc ở tận vùng biên thùy xa xôi, ta mạo muội hỗ trợ Đoàn Tư Liêm, sự việc thất bại thì uổng công không bàn tới, sự việc mà thành công thì những cái được cũng không thể bù cho cái mất. Tiền tài là vật ngoài thân, cần thì cũng có tác dụng gì? Đoàn Tố Hưng hoang dâm vô đạo sẽ có người Đại Lý chỉnh đốn. Ta không muốn tham gia vào trong đó, do vậy không gặp Đoàn Tư Liêm. Nếu Đoàn Tư Liêm thật sự thông minh thì sẽ không đến nhờ nữa.

*****

Thiện Vô Úy hỏi:

-Lẽ nào Phật tử đặt tất cả hy vọng chống đối với Nguyên Hạo lên Đại Tống sao?

Cốc Tư La cười cười, cảm khái nói:

-Lấy thế giao người, thế nghiêng thì cự tuyệt, lấy lợi giao người, lợi nghèo thì giải tán. Duy chỉ có thật lòng giúp nhau sẽ là đạo lý vĩnh cửu. Nguyên Hạo đánh không bại được ta, cố thi triển thủ đoạn lôi kéo, mấy lần muốn cùng ta liên minh thôn tính Đại Tống, nhưng lấy thế xưng hùng, rốt cuộc thất bại. Do đó ta tuyệt nhiên không kết minh với gã, chỉ cần chờ gã thất thế là tốt rồi. Đại Tống có cái nhìn thiển cận, lấy lợi giao người, bất luận đối với Khiết Đan hay nước Hạ đều muốn lấy lợi cầu hòa, không biết tham lam vô hạn. Văn thần Đại Tống đã an nhàn kiêu xa từ lâu rồi, chỉ lo hưởng thụ, thiếu đi chí tiến thủ, sớm muộn cũng vì lợi mà hòa, vì lợi mà ô nhục. Ta kết minh với Tống vốn không mấy hy vọng, nhưng lần này lại một lần nữa thể hiện ý tốt với triều Tống, chỉ vì một mình Địch Thanh. Nhưng liệu Địch Thanh có thể thao túng chủ ý của Triệu Trinh? Triệu Trinh liệu có quyết tâm chống lại căn bệnh ngạo mạn và thành kiến bao năm qua? Đều là không biết. Ta vì cầu cho người Tạng bình an, nhiều phúc, chỉ cần gián tiếp trong đó là được rồi, không cần gây chiến. Nếu có thể đúng như Địch Thanh nói, tấn công chiếm lại Sa Châu thì đã hoàn thành ý nguyện đầu tiên của ta, đó là kế sách tốt nhất. Nhưng ta chỉ sợ... Tống Thiên tử không quả quyết. Lần kết minh này cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.

Dứt lời, y thở dài rồi nhìn ra xa xa ngoài điện.

Không biết từ lúc nào mây đen kéo đến che hết bầu trời xanh thẳm. Bên ngoài điện tuyết rơi đầy, thì ra đông đến sớm, vạn vật bắt đầu ngủ đông.

Tuyết đang bay nhẹ nhàng tô điểm cho những cây thông xanh mướt. Địch Thanh cùng Vương Duy Nhất bước vào trong cung. Thấy Vương Duy Nhất rất thành thục đường đi trong cung, bất giác cảm thấy thật kỳ lạ.

Vương Duy Nhất đi trước dẫn đường, nói;

-Ta biết ngươi có rất nhiều vấn đề, nhưng mà hãy gặp Phú Bật trước rồi hãy nói. Mấy ngày nay Phú Bật lo lắng không yên, tóc đã bạc rất nhiều.

Dứt lời, khóe miệng y nở nụ cười.

Địch Thanh nén lại vẻ hoang mang, cùng Vương Duy Nhất đến trước một gian gác. Trong gian gác có một người đang ngồi, khuôn mặt trung hậu, mắt nhìn chăm chăm vào chén trà, cau mày, nghe thấy có tiếng bước chân vọng đến thì ngẩng đầu nhìn lên. Thấy là Địch Thanh, chân mày dãn ra, đúng dậy nghênh đón, nói:

-Địch Thanh, rốt cuộc là chuyện gì?

Người đó chính là Phú Bật.

Địch Thanh thấy Phú Bật không có chút gì là dáng vẻ của kẻ bị giam cầm, thật sự rất ngạc nhiên về cách xử xự của Cốc Tư La, cũng vội hỏ lại:

-- Phú đại nhân, ngài chịu khổ rồi.

Phú Bật cười đau khổ nói:

-Ta không có gì khổ cả, chỉ là sau cái đêm ngươi thoát ra, đột nhiên có binh sĩ tới nói ngươi quấy rầy lễ tế Thừa Thiên. Tán Phổ cho ta vào cung, ta không thể phản đối. Sau khi theo binh sĩ vào cung, Tán phổ gặp ta, nói ta không cần phải lo lắng, chỉ cần ngươi quay lại thì coi như không có chuyện gì. Ta không có chỗ nào để đi, cũng không có ai để nói chuyện, thật may có Vương thần y ở đây, an ủi ta nói là sẽ không có chuyện gì.

Địch Thanh thấy rất nhiều sự việc mà Phú Bật không biết rõ, liền đem những việc đã xảy ra nói qua cho hắn nghe.

Phú Bật nghe Địch Thanh mấy ngày qua có khá nhiều rối rắm, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư. Chờ Địch Thanh nói hết ý kiến xử lý của Cốc Tư La, Phú Bật phấn khởi, nhưng lại thấy có chút kỳ quái, không ngờ sự việc lại được giải quyết như thế. Tuy nhiên nói như vậy, ông cuối cùng cũng không thấy ô nhục sứ mệnh, thở ra một hơi dài rồi nói:

-Một khi đã như vậy, chúng ta hãy đợi chỉ ý của Thánh Thượng.

Địch Thanh chờ sau khi trấn an Phú Bật, lại nhờ Vương Duy Nhất chuyển lời tới đám người Hàn Tiếu, nói tất cả thuận lợi, chờ truyền lệnh sau. Lúc này mới kéo Vương Duy Nhất tới một nơi vắng vẻ, không chờ hắn mở lời, Vương Duy Nhất đã hỏi:

-Ta nhờ Quách Tuân đưa cho ngươi một phong thư, ngươi rốt cuộc có nhận được không?

Địch Thanh hơi ngạc nhiên trong giây lát nghĩ ra điều gì đó, thất thanh nói:

-Muốn tìm Hương Ba Lạp, buộc phải tìm Điệt Mã. Thì ra bức thư đó là của ngươi gửi cho ta?

Vương Duy Nhất kỳ quái nói;

-Đúng vậy, đương nhiên là thư của ta gửi cho ngươi, Quách Tuân không nói gì sao?

Địch Thanh trong lòng thấy chua chát, nhớ lại chuyện trước, chán nản nói:

-Khi đó việc quân khẩn cấp. Quách đại ca chỉ nhờ người đưa bức thư đó cho ta, nhưng không có giải thích gì thêm, cứ nghĩ là huynh ấy chờ sau chiến tranh sẽ nói rõ với ta, không ngờ là...

Vương Duy Nhất thở dài nói:

-Tướng quân khó tránh khỏi cái chết trong trận chiến. Quách Tuân tuy chết, nhưng đã khiến cho người trong thiên hạ ngưỡng mộ, không phụ cuộc đời. Một người có thể dũng cảm một đời như thế là đã vượt qua mong đợi của ta rồi.

Địch Thanh nghe trong giọng điệu của Vương Duy Nhất có chút xúc động, cũng có chút tiêu điều, dường như hào hứng mất hết, không kìm được hỏi lại:

-Vương thần y, vì sao ngươi lại tới nơi đây?

-Đừng gọi ta là thần y gì. Vương Duy Nhất khoát khoát tay, cười đau khổ nói:

-Ta tới vùng Tây tạng mới biết kẻ thần y ta cái gì cũng không thần. Trên đời này vốn có quá nhiều sự việc không thể tin nổi.

Vương Duy Nhất dứt lời, nhìn tuyết bay đầy trên bầu trời, chậm rãi nói:

-- Vì sao ta tới Tây tạng? Nói ra thì dài dòng lắm, Quách Tuân biết ta tới Tây tạng, muốn ta tiện thể việc giúp tìm hiểu sự tình Hương Ba Lạp.

Địch Thanh nghe tới chuyện cũ trong lòng lại thấy chua xót, lại cảm động, hồi lâu mới nói;

-Ta nợ Quách đại ca quá nhiều rồi.

Vương Duy Nhất cười cười, lại thở dài nói:

-Quách Tuân là người làm ơn không chờ báo đáp. Nợ hắn đâu chỉ có ngươi đâu? Thực ra ta tới Tây tạng có mấy lý do...

Không biết vì sao, Địch Thanh đột nhiên phát hiện trong mắt Vương Duy Nhất có vẻ bị sốc. Địch Thanh hơi run, mới ngừng hỏi. Nét mặt Vương Duy Nhất đã trở lại bình thường, thấp giọng nói:

-Một trong những lý do đó là, ta nhận lời mời của Tán Phổ nên mới đến thành Thanh đường.

Địch Thanh kinh ngạc không dứt hỏi:

-Cốc Tư La vì sao lại tìm ngươi tới vùng Tây Tạng? Y biết ngươi sao?

Trong lòng thầm nghĩ: "Đây chỉ là một trong những lý do, vậy lý do khác là gì?"

*****

Nét mặt Vương Duy Nhất có chút thần bí, ấp úng nói:

-Y...Y kỳ thật...

Rồi đột nhiên lắc lắc đầu nói:

-Địch Thanh, ta không muốn dối ngươi, ta đã đồng ý với Tán Phổ sẽ không tiết lộ chuyện này. Ta kông thể nói, nhưng ngươi yên tâm, những việc ta làm đều là những việc không thẹn với lương tâm mình.

Địch Thanh có chút tò mò, nhưng thấy Vương Duy Nhất khó xử, nên cũng không truy hỏi nữa, chuyển sang chủ đề khác:

-Tán Phổ cho ngươi tới Tây tạng làm gì? Không biết có thể nói được không?

Vương Duy Nhất lần này sảng khoái đáp:

-Y biết ta có chút hiểu biết về y thuật, do đó mời ta đến Thanh Đường, nghiên cứu bí mật Phục Tạng.

Địch Thanh chấn động, nghe Diệp Tri Thu nói qua về chuyện Phục Tạng, vội hỏi;

-Ngươi đã nghiên cứu ra kết quả gì rồi?

Vương Duy Nhất nét mặt đau khổ, lắc lắc đầu nói:

-Việc này và Tam Mật lưu truyền ở Tây Tạng đều như nhau không thể tin nổi. Ta tiến triển quá nhỏ, chẳng qua theo ta, thật ra mỗi người đều được xem như là một Phục Tạng.

Địch Thanh khó mà có thể lý giải nổi, lẩm bẩm nói:

-Mỗi người đều là Phục Tạng, sao có thể như vậy được?

Vương Duy Nhất nghiêm sắc mặt nói:

-Bản thân mỗi người là một thế giới kỳ diệu, tiềm năng không thể hạn chế. Từ xưa tới nay, bất luận là người trong đạo phật, hầu hết đều dồn sức khai thác tiềm năng của bản thân, muốn kết nối với bên ngoài, đạt được kết quả chứng nhận thành tiên. Thực ra từ phương diện này, cái nhìn về bí mật của Tây Tạng và đạo phật là như nhau. Trong Tam Mật lưu truyền ở Tây Tạng, câu thần chú được xem như huyền diệu. Theo ta, nên là sử dụng thanh âm rung động của mấy chữ mở ra dòng máu huyền bí khắp trong cơ thể, để đạt được sức mạnh phi thường. Đương nhiên rồi, thói quen tập luyện của mỗi người là khác nhau, hiệu quả của câu thần chú cũng khác biệt rất lớn, mà chắp tay chắc hẳn là sử dụng động tác của tứ chi, lắc lư thân thể, đạt được hiệu quả giống như câu thần chú. Còn về Ý Mật cũng là màu nhiệm bí ẩn. Ngươi đã hiểu ý nghĩa của Điệt Mã rồi chứ?

Vương Duy Nhất nói đến Tam Mật được lưu truyền ở Tây Tạng, nhưng lại rất lưu loát, chắc hẳn trong thời gian này qua đã có nghiên cứu.

Địch Thanh gật gật đầu, trầm ngâm nói:

-Diệp Bộ Đầu từng nói qua với ta, Điệt Mã chính là Phục Tạng, phụ trách ghi nhớ những kinh điển mà thiên thần lưu lại như là thần chú...

Vương Duy Nhất nhìn lên trời, trầm tư hối lâu mới nói:

-Khi đó ta cũng cho là như vậy, nhưng sau này phát hiện có thể có chút sai lệch. Đương nhiên rồi, cách nhìn của ta cũng không thể xem là chính xác được. Sách cổ "Nội kinh" có mây, người và trời đất tương ứng, tương trợ cho bốn mùa, người hòa vào trời đất."Linh Xu" cũng là cách nhìn như vậy. Cho rằng người và trời đất như một, thực ra theo cách nhìn của của một thầy thuốc như ta, người và trời đất ngang với nhau, là lấy bí mật của việc dùng ngũ hành quy nạp cơ thể người, nhưng bí ẩn trong đó thì ngũ hành cũng không thể nói rõ một cách đơn giản. Sau khi ta đã hiểu được Tam Mật được lưu truyền trong Tây Tạng, đột nhiên nhớ ra, thiên thần thực ra đã không lưu lại kinh điển gì. Thần chú, mà những thứ này đều tồn tại trong trời đất, nhưng lại không tồn tại trong con người. Cái gọi là Phục Tạng chẳng qua là trải qua kích thích đặc biệt, thông qua ý niệm để đạt được cái kinh điển tồn tại khắp mọi nơi trong trời đất, để đạt được một phần nào đó mà thôi.

Địch Thanh nghe xong đến líu cả lưỡi, mãi lâu sau mới cất giọng nói:

-Vương thần y, ngươi có phải muốn nói, trên trời vốn có rất nhiều thứ, chỉ có những người thông qua thủ đoạn đặc biệt để tu luyện mật pháp thì mới có thể điều phối được ý thức, nhìn thoáng qua những thứ này? Do đó mỗi người đều là Phục Tạng, mấu chốt là làm thế nào để có thể đạt được phương pháp khởi đầu. ?

Vương Duy Nhất nghe vậy, phấn chấn hẳn lên, vỗ đùi nói:

-Đúng thế, những điều ngươi nói rất trùng với những điều ta nghĩ..

Địch Thanh phấn chấn nói:

-Nhưng làm thế nào để đạt được phương pháp khởi đầu này đây?

Vương Duy Nhất cảm khái đáp:

-Phương pháp khởi đầu này, trong Phật Giáo lưu truyền ở Tây tạng là dùng Tam Mật để thực hiện, mà còn phật đạo thì tự trong nó có mật pháp, ta không cần chờ, trước mắt đều có thể biết rõ được. Tán Phổ tìm ta tới, thực ra là cân nhắc phương diện này, nếu như có thể thành công, chỉ e là thế giới sẽ thay đổi một diện mạo khác. Nhưng trí não con người huyền ảo, rất khó nghiên cứu, rất khó để ta có thể tiến thêm bước nữa.

Bất giác như chợt nhớ ra điều gì, Vương Duy Nhất hạ giọng, với vẻ bí mật nói:

-Ngày trước ngươi tuy không kém, nhưng đã không qua được một trận của Phi Long, chưa có được ngũ long, chắc chắn sẽ không đến trình độ ngày nay, phải không?

Địch Thanh hoang mang nói:

-Ta có võ công ngày hôm nay có quan hệ rất lớn với ngũ long, nhưng có liên quan gì tới một trận chiến Phi Long?

Vương Duy Nhất cười cười hạ giọng nói:

-Sao lại không có liên quan? Khi đó ngươi bị Đa Văn Thiên Vương đâm một nhát, vết đâm đó ăn sâu vào trong não ngươi, đã thay đổi kết cấu trong não ngươi. Theo ta thấy, không phải tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí của ngũ long, nhưng ngươi thì cảm nhận được.

Địch Thanh chợt nói:

-Ta có thể có bản chất ngày hôm nay, là vì kết cấu não bộ của ta đã thay đổi, mới có thể đạt được ích lợi từ ngũ long?

Nói đến đây, Địch Thanh không biết nên cảm ơn Dạ Nguyệt Phi Thiên, hay là nên oán hận người đó.

Vương Duy Nhất gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:

-Không sai, đây chính là kết luận của ta. Đây cũng chính là một phương pháp khởi đầu, nhưng phương pháp này liên quan đến sự sống và cái chết, không phải ai cũng đều tốt số được như ngươi.

Địch Thanh nhớ lại chuyện trước đây, cảm thấy Vương Duy Nhất nói rất có lý, cũng giải thích được tại sao có người nhìn thấy ngũ long nhưng không thu được gì, vì sao có người bị ngũ long kích thích. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Địch Thanh nói:

-Chân Tông cũng cảm nhận được sự thần kỳ của ngũ long, chẳng lẽ kết cấu não bộ của ông ta cũng khác với người thường?

Vương Duy Nhất đáp:

-Cái này cũng không nhất định, trí óc bí ẩn, ta chẳng qua cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Nhưng ta nghĩ, sự kích thích của ngũ long và trí óc, hoàn cảnh, ý chí đều có liên quan tới nhau. Do đó, có người cảm thụ được rất nhiều, có người lại cảm thụ được ít. Lúc trước tiên đế Tư Tử thành điên, lại thêm một loại cuồng nhiệt, cảm thụ được sự thần kỳ của ngũ long không đủ thần kỳ. Thái hậu lạnh lùng với ngũ long, do đó tuy tiếp xúc được với ngũ long... nhưng chưa từng đạt được bí mật của ngũ long.

Khi nói tới Thái hậu, mặt Vương Duy Nhất biến sắc, trong mắt có chút sợ hãi, đột nhiên hỏi:

-Địch Thanh, nghe nói khi Thái hậu quy tiên, ngươi đang ở Biện kinh mà vẫn gặp được người?

Địch Thanh không hiểu vì sao Vương Duy Nhất đột ngột đề cập đến chuyện này, gật đầu nói:

-Ta phụng chỉ hồi kinh chính là vì Thái hậu muốn gặp mặt ta.

*****

Vương Duy Nhất nhìn quanh, giả bộ như thờ ơ hỏi:

-Trước khi Thái hậu lâm chung, có thể có gì khác thường sao?

Địch Thanh thấy có chút kỳ lạ, hỏi:

-Có gì khác thường? chẳng qua Thái Hậu...thực sự quá già.

Hắn không nói thì còn không nhận ra, cứ nói tới thì cảm giác Thái hậu tuy tuổi không ít, nhưng khi đó thực sự thậm chí còn già hơn so với tuổi. Nghĩ lại, khi đó Thái Hậu dường như chỉ vào phía sau mình, nói cái gì như: "Ta hiểu rồi, xin chào..." Thái Hậu chưa nói xong thì đã ra đi. Khi đó Địch Thanh chỉ nghĩ Thái hậu nói là "ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải..." Rốt cuộc thì là ý gì? Làm sao có thể lưu ý nhiều như vậy được. Hắn biết Thái hậu chỉ không phải là hắn. Bây giờ nhớ lại, phía sau hắn hình như là Diêm Văn Ứng và Triệu Trinh.

Đột nhiên trong lòng thấy rung động, Địch Thanh đã nghĩ ra Thái hậu muốn nói điều gì. Thái hậu đã biết ngũ long là vật không hoàn thiện. Điều Thái hậu nói có thể chính là giống như Quách đại ca: "Ngũ long vốn là vật của Hương Ba Lạp, nhưng ngươi nhất định phải mất nó". Nói như vậy, Bát vương gia nói phải tìm thấy bản đồ e chính là ý của bản thân Bát vương gia.

Nghĩ đến đây, Địch Thanh thấy buồn bã về sự mất mát, thầm nghĩ ngụ ý của Thái hậu năm đó rốt cuộc là gì, căn bản không thể có người nào biết được.

Lúc đó hắn đau lòng kinh hãi, trừ những việc có liên quan tới Hương Ba Lạp thì không ai nghĩ nhiều đến chuyện gì khác. Bây giờ bỗng nhiên nhớ lại tình hình lúc đó mới phát hiện Thái hậu băng hà quả nhiên có chút khác thường. Thái hậu chết vì đau buồn sao? Triệu Trinh đứng trước linh cữu khóc dường như cũng có chút gì đó khác thường. Ý nghĩ vừa qua trong đầu, Địch Thanh thấy Vương Duy Nhất cúi thấp đầu nâng chén trà lên.

Chỉ nghe tiếng chén trà "cạch cạch". Địch Thanh phát hiện ra tay Vương Duy Nhất đang run run, không khỏi quan tâm hỏi:

-Vương thần y, người không sao chứ?

Vương Duy Nhất chấn động, thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Đang lúc tay chân luống cuống, cúi thấp đầu nhìn Địch Thanh nói:

-Ta không sao, ta thì có chuyện gì được? Địch Thanh, ta dự định sẽ không quay về Biện Kinh nữa.

Địch Thanh không hiểu vì sao Vương Duy Nhất trở nên hoảng hốt như vậy, chau mày hỏi:

-Ngươi là ngự y, chẳng lẽ lại nghĩ cuộc đời này sẽ ở lại Tây tạng nghiên cứu Phục Tạng gì đó sao?

Vương Duy Nhất cười chua xót, chuyển chủ đề khác nói:

-Địch Thanh, mối quan hệ giữa ngươi và Thiên tử rất tốt, phải không?

Địch Thanh đáp:

-Không hẳn là rất tốt, ngày trước không biết người là Hoàng thượng thì rất thân thiết với người. Nhưng từ sau khi Thái hậu qua đời, Thiên tử đăng cơ thì đã lâu lắm rồi ta không gặp lại người nữa. Lần đó khi về Biện Kinh, người đối với ta tuy không tồi, nhưng gần vua như gần cọp, ở bên cạnh người ta luôn cảm thấy bất an. Ta vẫn cảm thấy ở biên thùy được tự do.

Hắn nhớ lại khi đó Triệu Trinh nổi giận, buộc hắn lấy vợ thì yên lặng chau mày. Hắn là bạn của Vương Duy Nhất, vì vậy mà không giấu giếm chuyện trong lòng.

Ánh mắt Vương Duy Nhất lo âu, lấp liếm nói:

-Đúng vậy, gần vua như gần cọp, ngươi đã làm đúng, rời xa Thiên tử một chút, cẩn thận một chút là đúng. Ngươi đừng cho rằng ngày trước ngươi và Thiên Tử không tệ thì sẽ không kiêng nể gì. Ngươi hãy nhớ lấy lời ta nói đó.

Địch Thanh cảm giác trong lời nói của Vương Duy Nhất có ý sợ hãi, nhưng nhất thời khó mà suy xét được giữa hắn và Triệu Trinh đã xảy ra chuyện gì.

Vương Duy Nhất cũng nói:

-Muộn rồi, ngươi cũng mệt rồi, nghỉ sớm một chút đi.

Dứt lời, y đứng dậy bước đi. Trước lúc đi lẩm bẩm một mình: "Ta đã từng...xem qua bệnh cho Thái Hậu. Thực ra trước khi ngươi quay lại kinh thành thì đã đến Tây tạng." Không chờ Địch Thanh hỏi lại, Vương Duy Nhất đã đi thật xa. Tiếng gió lạnh xào xạc, ống tay áo Vương Duy Nhất bay bay, bóng dáng có vẻ hơi run run.

Địch Thanh nhìn bóng Vương Duy Nhất dường như có chút suy tư.

Trong những ngày tiếp theo, Địch Thanh chỉ có thể chờ đợi. Chẳng mấy chốc đã gần một tháng qua đi, triều đình Tống vẫn chưa có hồi âm lại. Địch Thanh và Phú Bật đều có chút lo lắng, thầm nghĩ phải đàm phán hòa bình thì mới được việc, thật hợp với kỳ vọng của Triệu Trinh, nếu có tin tức tới kinh thành, Triệu Trinh nên lập tức phái người quyết định chuyện này.

Tuy nói Tây Tạng cách Biện Kinh cả ngàn dặm xa xôi, nhưng Triệu Trinh nếu thật sự nắm chắc chuyện này thì dẫu tám trăm dặm, tin tức của triều đình Tống chắc cũng đã quay lại rồi.

Ngày này, Phú Bật và Địch Thanh đối mặt với nhau. Phú Bật cau mày, nhìn bốn phía đều không có người, nói với Địch Thanh:

-Địch tướng quân, ngươi không cảm thấy có gì bất ổn sao? Hay là ta đã thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Theo lý mà nói, nếu Cốc Tư La sớm đã cử người đi Biện Lương, thì triều đình chúng ta cũng sớm đã cử người chính thức giải quyết chuyện này. Vì sao đến tận ngày hôm nay vẫn không có tin tức gì vậy?

Địch Thanh cũng chau mày đáp:

-Đại nhân muốn nói Cốc Tư La căn bản không cử người đi Biện Kinh sao? Vậy thì dụng ý của y là gì?

Phú Bật nghĩ trăm lần vẫn không tìm ra lời giải lo lắng nói:

-Rốt cuộc Cốc Tư La muốn gì? Lúc này ta tạm thời không nghĩ ra, nhưng ta luôn cảm thấy lần liên minh này, chỉ e...

Nói chưa dứt lời thì Hàn Tiếu chạy tới.

Những ngày này, hai người Địch Thanh, Phú Bật được Cốc Tư La đặc biệt cho phép có thể tùy ý đi lại trong cung, nhưng cả hai đều sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác nên chỉ ở lại trong cung. Vết thương của Địch Thanh sớm đã khỏi. Hàn Tiếu có việc nên đã vào cung tìm hắn bẩm báo, Cốc Tư La cũng không ngăn cản.

Địch Thanh biết được tin tức từ Hàn Tiếu, khi đó Hàn Tiếu đích thực đã tìm được Diệp Hỉ Tôn, nhưng sau đó kinh biến xảy ra liên tiếp, Diệp Hỉ Tôn lại biến mất. Địch Thanh chỉ còn biết cười đau khổ, thầm nghĩ mình và Diệp Hỉ Tôn thật sự không có duyên.

Hàn Tiếu tới bên Địch Thanh, nói nhỏ mấy câu, rồi đưa cho Địch Thanh một phong thư.

Địch Thanh mở phong thư đọc một hồi lâu, cau mày lại. Phú Bật nhìn thấy, vội hỏi:

-Địch tướng quân, có phải là biên thùy có chiến tranh không?

Trong lòng Phú Bật thậm chí còn nghĩ Cốc Tư La không muốn liên minh với tiều đình Tống, chẳng qua chỉ muốn níu kéo Địch Thanh. Nếu Nguyên Hạo nhân thời cơ này tấn công Tây Bắc thì có thể sẽ thành chuyện lớn.

Địch Thanh lắc lắc đầu:

- Tây Bắc tạm thời không có chiến sự. Nguyên Hạo cũng không có dự định xuất binh...

Hắn muốn nói nhưng lại thôi, ánh mắt cũng có vẻ hoang mang, lại nói:

-Ta đã phái người điều tra rõ, Cốc Tư La đích thực sớm đã phái người đi Biện Kinh rồi, nhưng không biết vì sao triều đình chậm trễ hồi âm.

Phú Bật thốt lên hổ thẹn, thầm nghĩ những thứ học được trong đầu đều không dùng được tý nào, phải tự mình phỏng đoán. Thì ra Địch Thanh sớm đã nghi ngờ chuyện này, lệnh cho người điều tra. Địch Thanh tuy ở trong vương cung Thổ Phiên nhưng vẫn nắm được những chuyện bên ngoài.

Ngoài phòng có vệ binh Thổ Phiên tiến tới nói:

-Phú đại nhân, Địch tướng quân, Tán Phổ mời hai vị đại nhân tới. Xin mời đi theo tôi.

Địch Thanh và Phú Bật cùng nhìn nhau, thầm nghĩ đến mấy ngày qua, Cốc Tư La không hề chính thức bàn chuyện gì với họ. Lần gặp này, có chuyện gì để bàn đây.

Cả hai người mang theo những nghi hoặc đi đến đại điện đỉnh vàng ngọc trắng đó. Cốc Tư La vẫn ngồi ở trên đài cao, đứng bên cạnh là Thiện Vô Úy. Con mắt Địch Thanh sắc sảo, đã nhìn thấy một người ngồi dưới điện, đầu hơi trọc, nét mặt xanh xao, không khỏi vừa mừng vừa lo.

Người đó là Chủng Thế Hành!

Vì sao Chủng Thế Hành cũng tới đây? Chẳng lẽ Thiên tử truyền chỉ lệnh Chủng Thế Hành tới?

Địch Thanh hướng về phía Cốc Tư La hành lễ, liếc mắt nhìn Chủng Thế Hành, trong ánh mắt có ý dò hỏi. Chủng Thế Hành nhìn thấy Địch Thanh, nhẹ ho khan vài tiếng, nét mặt cũng vui mừng, nhưng trong ánh mắt thì buồn bã. Địch Thanh nhìn thấy thế, trong lòng trầm xuống, cảm thấy sự việc bất ổn.

Cốc Tư La nói:

-Chủng đại nhân, ngươi hãy nói lại sự việc cho Địch Thanh nghe.

Địch Thanh không nghe thấy gì trong ngữ khí của Cốc Tư La, đành nhìn sang phía Chủng Thế Hành, thấp thỏm nói:

-Chủng đại nhân, có phải thánh thượng cử đại nhân tới không?

Thấy Chủng Thế Hành gật gật đầu, Địch Thanh không kịp vui mừng thì đã nghe Chủng Thế Hành nói ra tin tức ngũ lôi oanh đỉnh.

-Thánh thượng có chỉ...nói Tống, Thổ Phiên thời gian qua quan hệ thân thiết, sau này chuyện này cũng sẽ không có gì thay đổi. Về việc liên minh xuất binh tấn công Tây Hạ, sau này không được nhắc tới nữa.

Địch Thanh thấy hoa mắt, dáng vẻ hoảng hoảng, cố tự trấn anh mình, cảm giác âm thanh không còn giống như của mình nữa, chua chat hỏi:

-Tại sao?

Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh như thế, trong lòng cũng thấy khó chịu, thầm nghĩ Địch Thanh đã trải qua bao gian nguy, khó khăn lắm mới có được cơ hội đánh bại Nguyên Hạo, chiếm lấy Châu Sa. Nhưng cơ hội này lại như lục bình bọt biển, tan biến rất nhanh.

-Bời vì không lâu trước, chính vào lúc Tán Phổ phái sứ giả tới, Nguyên Hạo cũng đồng thời phái sứ giả tới Biện Kinh, tự kể là không phải, muốn cùng Đại Tống nghị hòa.

Chủng Thế Hảnh bất đắc dĩ nói:

-Địch Thanh, triều đình chán ghét chiến tranh, nghe Nguyên Hạo chủ động thỉnh cầu nghị hòa, dồn dập yêu cầu Thánh thượng không được khai binh.

Địch Thanh tiến lên một bước trừng mắt nhìn Chủng Thế Hành, giọng khàn khàn nói:

-Nhưng Nguyên Hạo lòng muông dạ thú, lần này nói đám phán hòa bình, cũng có thể là hàm chứa âm mưu. Lời hứa kia chằng qua chỉ là một trang giấy, muốn xé thì xé, đại nhân vì sao cũng không hiểu được lý lẽ này?

Trong lòng lại thầm nghĩ: "quân Tống mới có khởi sắc, chẳng lẽ trong phút chốc lại muốn trở về tình cảnh trước kia? Chiêu này của Nguyên Hạo có chút thâm hiểm, chúng ta vốn đã mời Cốc Tư La ra tay, nếu triều đình đồng ý với Nguyên Hạo, thay đổi hết lần này đến lần kia, lại muốn liên kết với Thổ Phiên. Nếu ta là Cốc Tư La, e là cũng sẽ không tin triều đình Tống nữa. Dã tâm của Nguyên Hạo hừng hực, ý muốn thống nhất thiên hạ, làm sao có thể an ninh vô sự. Nguyên Hạo không bị tiêu diệt thì sớm hay muộn cũng sẽ xuất binh xâm chiếm Tây Bắc. Thổ Phiên khoanh tay đứng nhìn, khi đó chúng ta sẽ lại lâm vào cuộc chiến vô cùng vô tận.

Nhưng trong lòng có một cảm giác đau buồn hơn, đó là hắn trì trệ chưa tới Sa Châu để tìm kiếm Hương Ba Lạp, bởi vì ở đó có binh lính Nguyên Hạo canh gác. Hắn toàn tâm hy vọng có thể đem binh đánh tan quân lính canh giữ nơi đó, rồi xâm nhập vào Hương Ba Lạp, nhưng mà như vậy thì hy vọng xâm nhập vào Hương Ba Lạp của hắn há không tan thành bọt nước?

Chủng Thế Hành thấy Địch Thanh có thái độ không bình thường, hơi lúng túng, hạ giọng nói:

-Địch Thanh, ta hiểu đạo lý này, nhưng ta hiểu thì có tác dụng gì chứ?

Cơ thể Địch Thanh khẽ run lên, hắn đã lấy lại được thái độ như bình thường, trong lúc tâm tư thay đổi, hắn nhìn về phái Cốc Tư La.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<