Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 086

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 086: Tán Phổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Mặt trời đỏ rực đã lên cao, trường đao đã rơi, dưới ánh vàng óng ánh, trên mũi đao đằng đằng sát khí. Vết cắt của đơn kiếm đã tạo ta một hình vòng cung lạnh như băng, đã rất khó khăn để cắt vào sau cổ Phi Tuyết.

Địch Thanh không muốn Phi Tuyết như thế, kinh hãi nói:

- Không.

Hắn gầm lên giận dữ, ra sức quay người, lấy thân mình che cho Phi Tuyết.

Đường đao của Vương Tắc vẫn không dừng, mặc kệ nhát đao kia chém là Phi Tuyết hay là Địch Thanh. Vương Tắc vẫn không hiểu, tại sao Phi Ưng coi trọng Phi Tuyết như vậy, nhưng lúc này Phi Ưng lại không có mặt, gã bất luận Phi Tuyết như thế nào, chỉ cần giết được Địch Thanh.

Đúng lúc này, trong không trung vang lên một tiếng cười, một vật sắc nhọn như băng đánh tới trước mặt Vương Tắc.

Vương Tắc kinh sợ, không kịp chém Địch Thanh nữa, vội lấy thanh đao chắn lại.

Một tiếng "Keng" vang lên, vật kia đâm trúng sống đao, tia lửa bắn ra tứ phía, rồi văng ra ngoài, cắm lên cành cây. Thì ra đó là một thanh Phi đao.

Vương Tắc không cần nhìn lại cũng cảm thấy luồng gió lạnh thấu xương chạy qua đỉnh đầu, gã vội rụt đầu lui đi nhanh. Đơn đao giữ lại mà lên.

Ba người Vương Tắc, Trương Hải, Quách Mạc Sơn năm đó đều là cấm quân, là thủ hạ của Quách Tuân. Nhưng ba người này đều gặp chuyện lạ, chỉ ở trong võ thuật thì mới tiến vùn vụt. Quách Mạc Sơn càng lĩnh ngộ rất nhiều, lúc này mới trở thành người đứng đầu trong số ba người. Vương Tắc ở trước mắt này võ công cao minh, hơn xa hẳn những đạo sĩ bình thường.

Vương Tắc trong thế Phi Đao sứt mẻ, thì phát hiện người đột kích từ trên cây phi xuống, lập tức vung đao phản kích. Vừa nghe tiếng "keng" vang lên, hai thanh đao chạm vào nhau, tia lửa bắn tứ phía.

Trong tia lửa chập chờn, Vương Tắc nghiêng người mà lên, lao thẳng vào Địch Thanh. Y đã thấy rõ người trên cây có dáng người gầy gầy, nhanh nhẹn, giống như một con dơi, trong tay cầm một thanh đơn đao lưỡi mỏng. Y không cần biết kẻ đánh lén kia là ai, chỉ muốn giết Địch Thanh trước rồi mới tính đến kẻ đó.

Trên cây người đó bất ngờ nhảy xuống ra tay tấn công Vương Tắc, nhưng lại bị Vương Tắc đỡ được. Vô cùng kinh ngạc, rồi rơi xuống phía sau Vương Tắc.

Vương Tắc phán đoán chính xác, lập tức nhảy tới trước mặt Địch Thanh. Không ngờ nhoáng một cái, một người đã chắn trước mặt Địch Thanh. Vương Tắc giận dữ, chém liền ba nhát vào vai, ngực, xương sườn kẻ đó. Y làm giả một động tác, chỉ chờ đối phương né tránh thì sẽ một đòn chí mạng.

Không ngờ người kia căn bản không nhìn mũi đao mà cứ thế xông lên.

Một tiếng "Phập" kêu lên, lưỡi kiếm đâm vào thịt, chém vào tay người kia. Không ngờ cánh tay người đó chuyển một cái, bóp chặt mũi đao, và mặt đối mặt với Vương Tắc

Vương Tắc nghe thấy âm thành của lưỡi đao rạch vào xương cốt, cũng nhìn thấy khuôn mặt tàn tro của gã đó mà thấy ớn lạnh sống lưng. Y chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ không muốn sống như thế, cũng chưa từng trải qua cảnh tượng tương tự thế này. Không đợi phản ứng thì cảm thấy bụng nhói đau, mới phát hiện ra một dây bạc đã đâm vào bụng hắn, quấn quanh ruột y. Vương Tắc đau đớn, không kìm nén nổi gầm lên một tiếng, vung cùi trỏ đánh tới. Người đó xoắn cổ tay, lộn ra một vòng. Lúc rơi xuống đất nét mặt càng bụi hơn, nhưng trên dây bạc trong tay vẫn móc theo một đoạn ruột trắng hếu.

Vương Tắc lấy tay che bụng, lảo đảo lui xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lúc này Phi Ưng, Trương Hải cùng đuổi tới, thấy thế kinh hãi, vội giúp Vương Tắc nhìn về phía Địch Thanh. Nhìn thấy một loạt pháo hoa bắn lên trời, lấp lánh giữa không trung. Hai người đứng sóng vai, che trước mặt Địch Thanh

Địch Thanh thấy hai người kia đuổi tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Người tới chính là thủ hạ trong Thập sĩ của hắn. Người mặt xám như tro chính là người lãnh đạo của quân Tử phẫn- Lý Đinh, còn người nhảy từ trên cây xuống vốn là thủ lĩnh của quân sĩ Khấu binh - Trương Dương.

Trong lòng Phi Ưng thấy ớn lạnh, không hiểu vì sao thủ hạ Địch Thanh lại tìm đến đây. Địch Thanh dường như nhận ra sự hoang mang của Phi Ưng, thong thả nói:

- Người dám chắc rất lấy làm kỳ lạ là sao bọn họ lại tìm đến đây?

Phi Ưng không kìm chế nối, hỏi:

- Vì sao bọn chúng biết ngươi ở đây?

Địch Thanh thở gấp nói:

- Nếu như ngươi muốn giết ta thì cơ hội tốt nhất là ở trong chùa Thừa Thiên. Nhưng ngươi quá mức tham lam, chỉ mong muốn hoặc là có thể lợi dụng ta, do vậy mà đem ta tới đây. Nhưng khi ta bị nhốt trong chùa Thừa Thiên, huynh đệ của ta không nghe thấy tin tức của ta, đương nhiên sẽ biết ta xảy ra chuyện, làm sao có thể không đi tìm kiếm ta?

Phi Ưng lạnh lùng đáp:

- Nhưng căn phòng bí mật đó, ngoài ta ra, người khác không thể tìm thấy được.

Địch Thanh mỉm cười đáp:

- Không sai. Sự thật là bọn chúng không tìm thấy ta, nhưng nhất định canh giữ bên ngoài chùa Thừa Thiên để nghe ngóng tin tức. Ngươi cứu ta ra, chỉ cho rằng ta không thể chạy trốn nên không chú ý đến. Sau khi ta ra khỏi chùa đã để lại tín vật trên đường đi.

- Bởi vậy bọn họ phát hiện ra tín vật và có thể truy tìm tới?

Phi Ưng có chút giật mình, oán hận nói:

- Cho nên ngươi không sợ trở mặt với ta? Nhưng ngươi chưa từng nghĩ đến liệu chúng có đến kịp thời hay không sao?

Địch Thanh từng chữ, từng chữ một đáp:

- Ta tin bọn họ!

Ánh sáng của pháo hoa trên bầu trời chiếu xuống, chiếu vào đám người Địch Thanh, ấm áp như sự tin cậy của tình huynh đệ.

Bả vai Lý Đinh vẫn đang chảy máu, sắc mặt càng xám lại, nhưng sống lưng thẳng đuột. Anh ta xưa nay đánh trận không quản mạng sống, nhưng cũng vì không màng đến tính mạng mà anh ta mới có thể sống sót sau mỗi lần. Vương Tắc mạnh hơn anh ta, nhưng đã bị anh ta làm trọng thương.

Trương Dương đứng đó, vẫn còn giống như nhẹ bay chưa hề phân lượng. Nhưng trên nét mặt hiện rõ vẻ đoạn tuyệt, nặng hơn cả núi. Ai nhìn vào cũng nhận ra, vì Địch Thanh, anh ta không tiếc tính mạng.

Phi Ưng coi thường thiên hạ, hống hách ngang ngược, xưa nay luôn coi thường người khác. Lúc này Địch Thanh không thể đứng lên được, Lý Đinh bị thương, Trương Dương thì gầy còm. Gã vốn không để ý, nhưng thấy ba người này thần sắc kiên định nên lúc này không thể tiến lên.

Một lúc lâu sau, Phi Ưng mới cười lạnh lùng nói:

- Địch Thanh, bọn chúng cho dù tìm đến thì cũng có thể thế nào được đây? Chỉ dựa vào hai người này, ngươi cho rằng có thể ngăn ta giết ngươi sao?

Địch Thanh cắn răng đứng lên, cùng Lý Đinh, Trương Dương đứng sóng vai nhau, chậm rãi nói:

- Không phải hai người, mà là ba người.

Phi Ưng nháy mắt với Trương Hải, ra hiệu cho Trương Hải đảm nhiệm Hai người Lý Đinh và Trương Dương, còn gã dùng toàn lực để giết Địch Thanh. Thấy Trương Hải gật đầu, Phi Ưng khom người xuống, đằng đằng sát khí, không đợi hành động. Rồi đột nhiên gã nhìn về hướng Tây bắc, thấy một người bước chân nhẹ như báo đi tới, đã cách mọi người không còn xa nữa. Thấy Phi Ưng nhìn lại, liền nói:

- Không phải ba người, mà là bốn người.

Người đó lưng đeo thanh kiếm dài, thân hình cũng như cây kiếm, chỉ trong giây lát đã đứng bên cạnh Địch Thanh, đó chính là Qua Binh.

Phi Ưng hơi ớn lạnh, không nghĩ là bang thủ của Địch Thanh đến nhanh như vậy, gã ngầm nhíu mày. Bất chợt phía sau gã không xa có vài động tĩnh. Quay đầu nhìn lại thì thấy một người đứng trên tảng đá lớn từ lúc nào, hai tay chụp xuống, trợn trừng mắt nhìn hắn noi:

- Không phải bốn người, mà là năm người.

Người đó chính là Bạo Chiến, là thủ lĩnh của quân sĩ Dũng Lực.

Tiếng của Bạo Chiến vừa dứt, lại một người nữa cười nói:

- Không phải năm, mà là sáu người.

Một người nữa ở phía sau tảng đá mà Bạo Chiến đứng lắc mình xuất hiện, nét mặt tươi cười, đó là Hàn Tiếu.

Phi Ưng nheo nheo mắt, không ngờ chỉ trong giây lát mà Địch Thanh có hơn năm trợ thủ tới. Năm người này xem ra đều phi thường, và có thể vì Đại Thanh mà không tiếc thân mình, khiến gã muốn lấy mạng Địch Thanh cũng không phải là chuyện dễ.

Hàn Tiếu không để ý tới Phi Ưng, từ xa xa hướng về phía Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân, năm bộ Tử Phẫn, Hãm Trận, Dũng Lực, Khấu Binh, Đãi Mệnh và những người còn lại lập tức sẽ tới, chờ lệnh tướng quân.

Phi Ưng đảo mắt, ngạo nghễ cười nói:

- Ngươi chớ lớn tiếng khinh người, phô trương thanh thế. Ta nghĩ...các ngươi sẽ không còn ai đến nữa đâu.

Gã biết là đã trúng quỷ kế của Địch Thanh, hóa ra Địch Thanh ban nãy giải thích cho gã, không chỉ là để kéo dài thời gian, đợi người kéo đến đông đủ mà thôi. Phi Ưng dự tính thực lực của năm người này, cảm nhận thấy Hàn Tiếu là người yếu nhất. Lúc này Địch Thanh căn bản không thể ra tay, gã và Trương Hải kết hợp, chỉ cần đánh bại bốn người Lý Đinh thì có thể giết được Địch Thanh. Gã và Địch Thanh đã trở mặt, càng kị bị Địch Thanh báo thù. Có cơ hội này, đương nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua.

Hàn Tiếu khẽ mỉm cười, bước ra hai bước, chìa tay lấy từ trong ngực ra một ống trúc nói:

- Chỉ cần năm người chúng ta, muốn giết ngươi không phải là chuyện khó.

Phi Ưng cười lạnh nhạt, không đợi nhiều lời, Hàn Tiếu đã giương ống trúc trong tay lên nói:

- Phi Ưng, ngươi biết trong tay ta đang cầm cái gì không?

Phi Ưng nhìn ống trúc đó, hồ nghi nói:

- Chỉ là một ống trúc thôi mà.

*****

Hàn Tiếu khẽ cười, ngạo nghễ noi:

- Phích lịch ngàn dặm, thiên lắc địa trấn, Bạo vũ như thác đổ, quỷ thần kinh sợ. Không biết hai câu này ngươi từng nghe qua chưa?

Phi Ưng thấy Hàn Tiếu đối mặt với gã, nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ thản nhiên, trong lòng càng thêm thận trọng, không dám coi thường, chau mày nói:

- Đây là câu nói nhảm nhí gì? Ta chưa từng nghe qua.

Hàn Tiếu nói:

- Không phải là nhảm nhí mà là lời nói thật. Hai câu này muốn nói hai lợi khí này là do Võ Kinh đường của Đại Nội triều Tống chế tạo - Phích lịch và bạo vũ. Uy lực của phích lịch, nói thế chắc ngươi đã biết. Nhưng còn bạo vũ rốt cuộc dùng như thế nào, ta nghĩ ngươi cũng sẽ nhanh chóng biết ngay thôi.

Phi Ưng nhớ lại uy lục của phích lịch đã vô cùng kinh sợ, lại nhìn ống trúc kia mà hỏi:

- Trong tay ngươi chính là bạo vũ?

Hàn Tiếu gật đầu nói:

- Không sai, trong này đựng chín chín tám mươi mốt cây kim bạc. Chỉ cần ấn nút sẽ bắn ra như bạo vũ. Tuy nhiên cái kim này không giống như hạt mưa. Mưa không để lại dấu vết, còn cây kim này không chỉ để lại dấu vết mà còn đâm vào thịt, kim đến khớp xương. Bạo vũ mà xuất ra thì trong phạm vi mấy trượng cả người và vật đều không thể tránh được, ngươi có tin không?

Miệng Phi Ưng co rúm lại, thấy miệng cái ống kia hướng về phía mình, lại thấy ngón tay Hàn Tiếu hơi cong cong, tựa như muốn ấn xuống, bất giác lui xuống một bước.

Trương Hải thấy thế cũng lùi theo xuống một bước, nét mặt sợ hãi.

Nét mặt Hàn Tiếu tươi cười, nhìn chằm chằm vào Phi Ưng nói:

- Lúc nãy ta có thể thừa cơ người không chuẩn bị mà dùng tới bạo vũ. Nhưng chúng ta là thủ hạ của Địch tướng quân, không đánh sau lưng kẻ thù. Phi Ưng, hôm nay ta với ngươi độc chiến. Nếu ngươi có thể tránh được bạo vũ thì mạng này ta xin tặng cho ngươi,

Dứt lời anh ta liền bước lên một bước, một tay cầm ống trúc, quát lên:

- Tới đây.

Phi Ưng lại lui lại một bước nữa, thấy mấy người Lý Đinh không ra tay, dường như rất yên tâm về Hàn Tiếu thì trong lòng càng thêm lo lắng không yên. Thấy Hàn Tiếu cười không ngớt, ẩn hiện sát khí, suy nghĩ quay cuồng. Ước chừng tình thế hai bên, chung quy không muốn mạo hiểm nên quay người rời xa Hàn Tiếu mấy trượng. Lúc này mới hét lớn:

- Thuộc hạ Địch Thanh đường đường chính chính, Phi Ưng ta cũng sẽ không đánh lén sau lưng. Địch Thanh, ta chờ ngươi khỏe lại sẽ quyết với ngươi một trận.

Dứt lời gã cùng Trương Hải đem theo Vương Tắc rời đi.

Đám người Lý Đinh không ngăn cản. Chờ đến khi bóng Phi Ưng khuất xa mới tiến lại gần Địch Thanh, rối rít nói:

- Địch thướng quân, Người thế nào rồi ạ?

Hàn Tiếu thấy môi Địch Thanh, Phi Tuyết khô nứt, đã nhanh chóng lấy nước và lương thực tới. Địch Thanh, Phi Tuyết sau khi uống nước và ăn một chút lương khô, tinh lực có phần phục hồi. Hàn Tiếu nhận ra Phi Tuyết chính là người con gái ở Chùa Thừa Thiên thì rất kinh ngạc, nhưng không tiện hỏi điều gì.

Qua Binh đứng một bên nói:

- Địch tướng quân, rốt cuộc là thế nào? Vì sao Phi Ưng muốn đuổi giết Người?

Địch Thanh liếc nhìn Phi Tuyết một cái, thấy nàng đang ngồi yên lặng dưới gốc cây, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Hắn đem sự tình kể qua cho mọi người một lượt, mọi người đều tức giận. Qua Binh bực tức nói:

- Kẻ phản nghịch này, Địch tướng quân hà cớ sao không cho ty chức giết hết cùng lúc?

Vốn dĩ lúc nãy Địch Thanh dù nói không nhiều, nhưng một mực ra điệu bộ để mọi người không manh động, đám người Qua Binh này mới không ra tay.

Nụ cười của Hàn Tiếu có chút chua xót, nói:

- Qua Binh, ngươi không biết, Quách Mạc Sơn này sớm đã xưa không bằng nay, lại có thêm Trương Hải, không phải là nhỏ. Địch tướng quân không cho chúng ta động thủ là vì sợ chúng ta không ngăn được.

Qua Binh cau mày nói:

- Thêm bạo vũ cũng không được sao?

Lý Đinh và Khấu Binh liếc mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ thận trọng. Hóa ra ban nãy hai người kết hợp đánh bất ngờ nên mới đánh trọng thương Vương Tắc. Nhưng biết rằng nếu mặt đối mặt giao tranh, chưa chắc có thể làm gì được Vương Tắc. Quách Mạc Sơn là kẻ dẫn đầu quân phản nghịch, võ công cao minh, lại thêm Trương Hải, nếu thật sự ra tay, chưa chắc mọi người có thể cứu được Địch Thanh.

Hàn Tiếu không còn cầm ống trúc kia nữa, nghe vậy ném sang một bên, nói:

- Làm gì có bạo vũ gì? Nếu thật sự lợi hại như vậy thì ta đã sớm dùng rồi. Đây chẳng qua chỉ là một ống trúc ta tiện tay nhặt được. Các ngươi không biết thực sự cho rằng ta kiên cường vậy sao?

Y dứt lời cười đau khổ.

Mọi người đứng ngẩn ra. Đến lúc này mới hiểu rõ được Hàn Tiếu đúng là kẻ phô trương thanh thế, thầm kêu lên thật nguy hiểm. Bạo Chiến đứng bên lo lắng nói:

- Nếu thật sự không có bạo vũ, vậy thì Địch tướng quân sẽ gặp nguy hiểm, lúc này chúng ta phải làm sao? Có cần phải nhanh chóng trốn đi không?

Hàn Tiếu trầm ngâm nói:

- Phi Ưng không biết thật hư. Nếu y âm thầm theo dõi chúng ta, bắt gặp chúng ta vội vội vàng vàng, chỉ e là sẽ hoài nghi. Một khi đã thế này, việc quân cơ kông nề dối trá, tạm thời chúng ta ở đây nghỉ ngơi, để Địch tướng quân hồi phục chút sức lực rồi tính tiếp. Phi Ưng thấy ta không sợ hãi, nhất định không dám đến nữa. Ta đã truyền tin xuống, Thập Sĩ của chúng ta tụ tập ở gần thanh đường rất nhanh sẽ đến. Chỉ cần bọn họ tới rồi, thì không còn sợ Phi Ưng sinh chuyện. Đến lúc đó chúng ta dời đi cũng không muộn.

Mọi người đều thấy khả thi, Địch Thanh gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi:

- Hiện giờ Phú đại nhân sao rồi?

Mấy người Hàn Tiếu đưa mắt nhìn nhau. Qua Binh vâng dạ nói:

- Địch tướng quân, người nghỉ ngơi trước đã, những chuyện khác sau này hãy nói.

Trong lòng Địch Thanh trầm xuống, ngóng nhìn Hàn Tiếu nói:

- Ngươi hãy nói luôn bây giờ đi.

Hàn Tiếu liếc nhìn Phi Tuyết, thấy thần sắc Phi Tuyết lạnh lùng, nhất thời không hiểu quan hệ giữa nàng và Địch Thanh là gì, hạ giọng nói:

- Trong mắt người Thổ Phiên, phá hủy lễ hội Thừa Thiên là tội ác tày trời. Địch tướng quân và vị cô nương này tham gia trong đó làm cho người Tạng phẫn nộ, cho rằng triều đình ta bất kính với họ. Cốc Tư La đã sớm hạ lệnh, giam giữ Phú Bật ở đại lao, nghe nói đã biên soạn sách để chất vấn triều đình của ta...

Nhìn thấy Địch Thanh trầm ngâm, Hàn Tiếu an ủi nói:

- Địch tướng quân không cần quá lo lắng. Phú đại nhân tạm thời sẽ không có chuyện gì. Người hãy an tâm lo dưỡng thương trước, những chuyện khác để sau nói.

Địch Thanh chỉ gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, nhìn lên trời xanh, trong lòng nghĩ: lúc trước Quách Mạc Sơn cũng chỉ là hạng người hời hợt qua loa, vì sao lại có thể có năng lực ngày hôm nay? Hóa ra Địch Thanh chưa hề từ bỏ việc dõi theo tình hình của Phi Ưng. Bây giờ thủ hạ của hắn có một đội chờ lệnh, tin tức linh thông. Tình cờ từ năm đó trong sa mạc chứng kiến trên người kỵ sĩ kia, tìm thấy quân phiến loạn Thiểm Tây giống như Vương Tắc. Địch Thanh đã xâu chuỗi tất cả các dấu vết lại với nhau, mới phỏng đoán Phi Ưng chính là tên cướp Quách Mạc Sơn và lúc này mới thử nói ra. Địch Thanh đã vạch trần ván bài của Phi Ưng, một mặt không ngờ Phi Tuyết lại cùng với Phi Ưng, mặt khác cũng thực sự muốn mượn cớ này định đoạt thân phận của Phi Ưng.

"Có thể Quách Mạc Sơn cố ý phá hoại lễ hội Thừa Thiên, rốt cuộc dụng ý là gì? y muốn mượn cái gì từ Cốc Tư La? Y và Phi Tuyết.... rốt cuộc có liên quan gì?" Nghĩ đến đây, Địch Thanh bất giác nhìn về phía Phi Tuyết thì thấy Phi Tuyết cũng nhìn lại, trái tim bỗng run lên.

Phi Tuyết uống nước, ăn một chút lương khô, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều. Nàng dù nhìn nhỏ bé yếu ớt, nhưng cứng cỏi như tre trúc, tốc độ phục hồi nhanh hơn nhiều so với người thường. Thấy Địch Thanh nhìn lại, Phi Tuyết bước lại nói:

- Ta phải đi đây.

Địch Thanh hơi bất ngờ, thất thanh nói:

- Cô đi đâu?

Phi Tuyết nhìn chằm chằm Địch Thanh, hai tròng mắt tựa như sương mù dầy đặc, thật lâu sau mới đáp:

- Ta và ngươi vốn không phải hai kẻ cùng đường. Nơi ngươi muốn đi và nơi ta muốn đi là không giống nhau.

Nói rồi quay đầu định bước đi, Địch Thanh đột nhiên kêu lên:

- Phi Tuyết...

Phi Tuyết khựng lại, nhưng vẫn không xoay người lại, bình tĩnh nói:

- Ngươi dù đã cứu ta vài lần, nhưng ta cũng đã từng cứu ngươi. Ta và ngươi từ giờ không còn nợ gì nhau. Ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu.

Địch Thanh nhìn bóng dáng nhỏ bé, nói từng từ:

- Nhưng ta sẽ cảm kích cô. Cô vốn đã quyết ý đi cùng đường với ta, vì sao lúc này lại muốn đi?

Lúc này mặt trời đã lên cao, chiếu xuống người Phi Tuyết khiến cái bóng cô thật dài.

Gió nổi lên, tay áo tung bay, Địch Thanh không nhìn thấy nét mặt Phi Tuyết, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được tâm tư của Phi Tuyết. Căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Phi Tuyết, hắn đã biết Phi Tuyết là người quan trọng phá giải Hương Ba Lạp, đương nhiên hy vọng nàng sẽ ở lại, nhưng hắn không ngờ Phi Tuyết sẽ ra đi như thế này, cũng là lo lắng cho Phi Tuyết mới trốn khỏi căn phòng bí mật đó. Thân thể suy yếu, thật khó mà chịu được cái lạnh giá của vùng Tây Tạng.

*****

Một hồi sau Phi Tuyết mới đáp:

- Có một vài người có thề chết cùng ngươi, nhưng không thể cùng ngươi đi chung một con đường.

Địch Thanh trong lòng rối loạn, hoàn toàn không hiểu tâm tư của Phi Tuyết, hắn cũng chưa từng bao giờ hiểu.

- Ngươi muốn giữ ta lại, là muốn ta đưa ngươi đi tới Hương Ba Lạp sao?

- Phi Tuyết đột nhiên hỏi.

Địch Thanh hồ hởi hẳn lên, run giọng nói:

- Phải.

Phi Tuyết đáp:

- Nhưng ta sẽ không dẫn ngươi đi.

Địch Thanh ngẩn ra, tràn đầy thất vọng, không kìm được nói:

- Tại sao?

Phi Tuyết nhìn xa xa một hồi rồi nói:

- Không tại sao cả.

Nói xong nàng bước đi, bước đi tuy chậm chạp, nhưng đầy vẻ kiên quyết.

Đám người Hàn Tiếu thấy thế cùng muốn ngăn cản, nhưng Địch Thanh đã khoát tay, ra hiệu cho đám thủ hạ không cản nàng, cất giọng nói:

- Phi Ưng có thể vẫn còn ở gần đây, các ngươi hãy thận trọng.

Phi Tuyết ngừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xoay người lại. Không bao lâu đã khuất xa.

Địch Thanh nhìn theo mãi bóng dáng Phi Tuyết, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé kia cuối cùng cũng hòa cùng trời đất bao la. Nếu có chút buồn, Phi Tuyết dù không đưa hắn tới Hương Ba Lạp, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có chút gì oán hận. Trong lòng hắn luôn cảm thấy Phi Tuyết hành sự rất có đạo lý, mặc dù khiến người ta khó mà đoán ra, nhưng đối với hắn luôn không hề có ác ý.

Đang chìm sâu trong suy nghĩ thì lại có người của Thập Sĩ tới.

Lần này Địch Thanh và Phú Bật bí mật đi sứ Thổ Phiên. Bề ngoài tuy chỉ là mấy người, nhưng sớm đã lệnh cho đội quân tinh anh của Thập Sĩ âm thầm phối hợp. Đến tuy không quá mười người, nhưng mọi người đều thanh thế lớn mạnh, ngay lập tức chuyển tới một nơi bí mật.

Địch Thanh nghỉ ngơi một ngày hai đêm. Tuy vết thương vẫn chưa lành, nhưng tinh thần và thể lực đã hồi phục năm phần. Tới lúc bình minh, nghĩ tới Phú Bật vẫn còn trong lao ngục, lại không thể chờ đợi được, lập tức tìm đám người Hàn Tiếu tới nói:

- Ta bắt bưộc phải cứu Phú Đại nhân ra trước.

Đám người Hàn Tiếu ngơ ngác nhìn nhau. Qua Binh cất lời nói:

- Địch tướng quân, Phú đại nhân lúc này đang bị giam giữ ở trong Vương Cung của thành Thanh Đường, nơi đó được canh phòng dày đặc, chúng ta không thể tiếp cận. Chúng ta hoàn toàn không biết lúc này tình trạng thế nào. Với nhân lực chúng ta có hiện nay, muốn cứu Phú đại nhân thật không dễ dàng.

Đám người Lý Đinh đều là những người suy nghĩ sâu xa, nên rất lo lắng.

Địch Thanh cười cười, mắt nhìn đám mây trắng đang bay trên trời, cuối cùng hạ quyết tâm nói:

- Ta chuận bị đi gặp Cốc Tư La, cầu xin y thả Phú đại nhân.

Mọi người đều ngạc nhiên, Hàn Tiếu miễn cưỡng cười nói:

- Địch tướng quân, chúng ta đã phá hủy lễ hội Thừa Thiên, trong suy nghĩ của người Tạng, thật sự là tội ác tày trời. Người lại đánh thương Chiên Hổ, càng tích thêm sự oán hận của người Thổ Phiên. Lúc này đi gặp Cốc Tư La, y làm sao có thể bỏ qua cho người? Chuyện này cần bàn bạc kỹ càng hơn.

Bạo Chiến, Trương Dương đều lên tiếng khuyên nhủ:

- Hàn Tiếu nói rất đúng. Địch tướng quân, người đảm nhiệm trọng trách chống lại Nguyên Hạo. Lúc này vết thương chưa lành, tuyệt đối không thể lại làm gì nguy hiểm tới bản thân.

Địch Thanh thấy vẻ mặt mọi người đều cấp bách, lúc sau mới nhìn Lý Đinh nói:

- Lý Đinh, vết thương của ngươi đỡ chưa?

Thấy Lý Đinh gật gật đầu, Địch Thanh lại hỏi:

- Hôm qua Vương Tắc tới giết ta, vì sao ngươi thà chịu thương mà kông tránh?

Lý Đinh ngày thường vốn ít nói, không giống hai người Hàn Tiếu, Qua Binh thân cận với Địch Thanh, nghe vậy há hốc miệng nói:

- Ty chức không dám chắc có thể chặn gã lại.

Anh ta không nói thêm gì nữa, nhưng mọi người đều biết rằng Lý Đinh không thể tránh, vì sợ Vương Tắc sẽ làm thương Địch Thanh. Người trong Thập Sĩ, vẻ bề ngoài đối với Địch Thanh hoặc là gần gũi, hoặc là không thân, nhưng đều là dòng dõi hiệp sĩ, biết được sự quan trọng của Địch Thanh, người người đều không tiếc liều mình tới cứu Địch Thanh.

Địch Thanh tỏ vẻ cảm kích, nhìn mọi người một lượt rồi nói:

- Ta biết các ngươi đều vì ta mà sẽ không lùi. Tình nghĩa của các ngươi Địch Thanh ta khắc sâu trong lòng. Theo lý mà nói, có một só chuyện hoàn toàn không thể lựa chọn, cũng không thể nhượng bộ. Sự việc phá hỏng lễ hội Thừa Thiên là do ta mà ra, làm liên lụy tới sự thuận hòa giữa triều đình ta và Thổ Phiên, thì bắt buộc phải do ta đứng ra giải quyết. Ta tuy có sai lầm, nhưng kông thể vô tâm bỏ qua. Ta muốn thành tâm đi xin lỗi, Cốc Tư La sẽ cân nhắc mức độ nặng nhẹ, chắc sẽ không làm khó chúng ta. Nút thắt này càng sớm tháo gỡ càng tốt. Nếu càng kéo dài, không những Phú đại nhân có thể nguy hiểm, mà rất có khả năng nguy hại cả giao kết giữa Đại Tống và Thổ Phiên. Một khi đã như vậy, hôm nay ta nhất định phải gặp Cốc Tư La.

Mọi người thấy Địch Thanh ý chí kiên quyết, biết rằng không thể khuyên, đều nói:

- Vậy chúng tôi sẽ cùng Địch Tướng quân đi gặp Cốc Tư La.

Địch Thanh lắc lắc đầu:

- Chúng ta không phải đi đánh nhau, không cần dùng nhiều người như vậy. Thế này đi, Qua Binh, ngươi đem theo thủ hạ hộ tống ta cải trang vào thành. Hàn Tiếu, ngươi sẽ cùng ta một lát nữa đi gặp Cốc Tư La, như vậy ổn chưa?

Hàn Tiếu khẽ mỉm cười, đáp:

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Mọi người biết Hàn Tiếu tuy không biết Võ Công, nhưng là người khôn khéo, tháo vát. Thấy y lúc này dám cùng Địch Thanh vào thành thì trong lòng đều rất khâm phục. Lập tức mọi người đi thu dọn, cải trang lần nữa để vào trong thành Thanh Đường, thẳng tiến đến vương cung.

Lúc gần tới vương cung, đám người Qua Binh, Lý Đinh chờ lại phía đằng xa. Địch Thanh và Hàn Tiếu tiếp tục đi tới trước cung.

Đúng giữa trưa, tường thành vương cung Tán Phổ cao sừng sững, cửa sơn son. Ánh mặt trời chiếu vào trong cung như đỉnh ngọc lưu ly, cho thấy toàn bộ vương cung xanh vàng rực rỡ, trang trọng và uy nghiêm.

Thấy Địch Thanh và Hàn Tiếu tới gần liền có binh sĩ tiến lên quát hỏi:

- Người tới là ai?

Địch Thanh chắp tay hành lễ, trầm giọng nói:

- Tại hạ là Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự của Tống triều Địch Thanh, xin được gặp Tán Phổ.

Binh sĩ nghe thấy tên Địch Thanh, ngạc nhiên, giật mình lùi về sau hai bước, rút đao ra. Thị vệ trước cung thấy thế đều cầm binh khí tiến lên, bao vây hai người Địch Thanh và Hàn Tiếu.

Nét mặt Địch Thanh không hề thay đổi, vẫn chắp tay hành lễ nói:

- Địch Thanh xin gặp Tán Phổ, làm phiền bẩm báo.

Đám binh sĩ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt không chắc lắm. Một hồi lâu sau mới có kẻ dẫn đầu nói:

- Các ngươi trông chừng Địch Thanh, ta đi bẩm báo Tán Phổ.

Chỉ nghe một tiếng vang lên, chẳng mấy chốc đã nghe kèn trống từ xa xa vọng lại. Trong phút chốc đã đến gần Thâm cung.

Địch Thanh biết rằng hơn nửa là để thông báo người đám người Thổ Phiên trong cung đề phòng. Hắn suy đi tính lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây, vẻ mặt vẫn nguyên như cũ, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Hắn chưa từng lo lắng cho sự an nguy của bản thân, chỉ là suy nghĩ phải trình bày như thế nào mới có thể hóa giải mọi chuyện, để Thổ Phiên, Đại Tống lại quay về tốt đẹp như trước?

Không bao lâu, trong cung có tiếng bước chân vọng tới. Người ban nãy đã lao ra cửa cung, quát lớn:

- Tán Phổ có lệnh, cho Địch Thanh yết kiến.

Địch Thanh thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi trước, Hàn Tiếu mới định bước theo sau, tên kia đã nói:

- Tán Phổ chỉ cho một mình Địch Thanh vào cung.

Hàn Tiếu khựng lại, trong lòng lo lắng, vết thương của Địch Thanh vẫn chưa lành, giờ lại vào cung thế này, ngộ nhỡ người Thổ Phiên trở mặt thì Địch Thanh làm gì còn hy vọng sống sót trở ra?

Địch Thanh ngược lại, trấn tĩnh Hàn Tiếu nói:

- Vậy ngươi không cần đi cùng ta. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu.

Dứt lời liền đi cùng tên đó vào trong cung.

Hàn Tiếu không còn cách nào, đành quay lại tìm gặp đám người Qua Binh. Mọi người nghe Hàn Tiếu kể lại thì đều sốt ruột, có sức mạnh mà không có nơi để sử dụng, đành chờ đợi trong lo lắng. Lúc này Địch Thanh đã vào Thâm cung, người dẫn đường cũng đã thay đổi mấy lần.

Vương Cung Tán Phổ nguy nga hùng vĩ, bên trong có rất nhiều con đường nhỏ uốn khúc như mê cung. Nếu không có người dẫn đường, người đi vào đó sẽ bị lạc bên trong. Trong cung tiếng nhạc khắp nơi không dứt, đàn hương mù mịt khiến người ta nghe cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu.

Tây tạng tuy là vùng đất lạnh giá, nhưng trong cung cây cối đa dạng, xanh mướt, tràn đầy sức sống.

Thỉnh thoảng lại có tiếng chuông đồng hồ vọng đến, như thanh âm của trời làm người ta tỉnh ngủ. Thành cung vừa dày vừa nặng, mỗi cánh cửa cung đều làm thành hình vòng cung, đã vào trong thì chỉ cảm thấy chung quanh cung điện nguy nga, khí thế cấp bách, khiến người ta thu mình lại, trong lòng chỉ còn sự tôn kính, ngưỡng mộ.

*****

Địch Thanh không biết đã đi qua bao nhiêu cung các, giờ mới tới trước một tòa cung điện. Lúc này mặt trời ngày đông đã lên chính giữa, bầu trời trong xanh, cung điện đó tường đỏ, mái vàng, dưới cái ánh mặt trời chiếu rọi tản ra những vệt sáng đẹp lạ thường.

Cảnh đẹp giống như mơ, như tiên cảnh. Vừa to lớn lại vừa tráng lệ.

Một bậc thềm bằng ngọc trắng hướng thẳng về phía trong cung. Tận cùng bậc thềm có một ngọc tọa rất cao, một người ngồi ngay ngắn ở trên, quần áo trang nghiêm, đầu đội kim quan.

Địch Thanh từ xa xa đã trông thấy, tuy nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng đã biết, ngoài Cốc Tư La, trong cung không có người thứ hai có vẻ uy nghiêm đến như vậy.

Lạt Ma dẫn đường cũng không nói nhiều, giơ tay chỉ về phía trước, sau đó chắp hai tay, từ từ lui ra phía sau.

Trong lòng Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, không ngờ thế này là có thể gặp được Cốc Tư La.

Trong cung điện uy nghiêm, chỉ có một mình Cốc Tư La. Lẽ nào nói Cốc Tư La hết sức thần thông, đối với chiến thần Tây Bắc hết sức coi thường? Hay là Cốc Tư La sớm đã biết Địch Thanh hoàn toàn không thể động thủ nên mới không kiêng nể gì? Hay là cái này nhìn như trên bậc thềm bằng ngọc trắng cao quý hoa lệ, có căn phòng bí mật giống như chùa Thừa Thiên, khiến cho người ta chỉ cần bước lên trên là sẽ bị diệt vong.

Địch Thanh thay đổi suy nghĩ, nhưng không thẹn với lòng mình, cuối cùng bước lên bậc thềm bằng ngọc trắng, đi vào trong cung điện.

Không có hố bẫy, không chiến lược, không hiểm ác. Ngoài điện, tiếng tụng kinh như được gió đưa nhẹ tới. Địch Thanh đã đến trước mặt Cốc Tư La ba trượng. Địch Thanh dừng bước, cúi đầu hành lễ nói:

-Tán phổ, Kính Nguyên Lộ phó đô bộ thự Tống triều Địch Thanh đến tạ tội.

Cốc Tư La trên đài cao ngắm nhìn Địch Thanh, vẫn là khuôn mặt bụi mờ, vẫn là cái vẻ hiểu thấu trò đời, đôi mắt lợi hại có một không hai.

Không biết bao lâu sau, Cốc Tư La mới cất lời:

-Phi Tuyết đâu?

Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ Cốc Tư La vừa cất lời đã hỏi ngay tới Phi Tuyết, hắn do dự một lát rồi nói:

-Cô ấy đi rồi.

Cốc Tư La thản nhiên nói:

-Ta biết cô ấy nhất định sẽ đi. Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết không dám đến cùng ngươi không?

Địch Thanh không hiểu vì sao Cốc Tư La lại hỏi như vậy. Trước khi đến vương cung, hắn đã nghĩ đến muôn vàn giải thích, nhưng mới chỉ hỏi thế này, hắn đã không biết phải trả lời thế nào.

Căn bản hắn hoàn toàn không biết gì về Phi Tuyết.

-Tại hạ không biết.

Địch Thanh trả lời một cách khó nhọc. Hắn biết bây giờ mỗi câu nói của hắn đều liên quan đến sự an bình của biên cương nên không thể sơ suất.

Ánh mắt Cốc Tư La đột nhiên quắc lên, nói:

-Địch Thanh, ngươi có biết lễ tế Thừa Thiên là vì cái gì không?

Địch Thanh suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời:

-Nghĩ Tán Phổ cầu phúc cho dân, cho nên mới lấy máu tế trời?

Hắn không kìm được ngẩng đầu nhìn Cốc Tư La. Dù không nhìn rõ mặt Cốc Tư La, nhưng đã thấy sự mỉa mai trong ánh mắt, hắn do dự một chút rồi lại nói:

-Cụ thể thế nào, tại hạ thực lòng không biết rõ.

Cốc Tư La tựa như mỉm cười, nhưng yên lặng một hồi sau mới nói:

-Địch Thanh, ngươi có biết vì sao Phi Tuyết phải chịu chết không?

Địch Thanh chỉ biết lắc đầu nói:

-Tại hạ không biết.

Tiếng Cốc Tư La đột nhiên trở lên mạnh mẽ, nói:

-Cái này ngươi không biết, cái kia cũng không biết, nhưng lại liều lĩnh xuất hiện trong lễ tế Thừa Thiên ngăn Phi Tuyết tự sát, cản ta tế trời, làm trọng thương thủ hạ của ta, câu kết với Phi Ưng phá hủy chùa chiền, làm hỏng uy tín của ta?

Đại điện lúc này bỗng thấy lạnh lẽo, cho dù là đang trong cái nắng ấm của ngày đông nhưng cũng không thể chiếu vào trong điện. Để làm tiêu tan sự lạnh lùng trong giọng nói của Cốc Tư La, Địch Thanh cũng không hề sợ hãi, trầm ngâm nói:

-Tại hạ biết sai, nhưng mong Tán Phổ minh giám. Tại hạ vốn không cố ý. Phi Tuyết kỳ thực là bạn của tại hạ, liên tiếp cứu tính mạng tại hạ mấy lần. Bỗng nhiên thấy cô ấy tự sát, không kìm lòng nổi nên mới xuất hiện ngăn cản. Sau tất cả mọi việc, tuy vì tại hạ mà thành, nhưng là do Phi Ưng cố ý. Tại hạ xin thề với trời, tuyệt nhiên không có dã tâm phá hủy lễ tế Thừa Thiên.

"Không kìm lòng nổi", Cốc Tư La lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên hỏi:

-Nhưng ngươi có biết, lần này Phi Ưng phá hủy Lễ tế Thừa Thiên, vốn là âm mưu cùng với Phi Tuyết không?

Địch Thanh kinh ngạc, kêu lên thất thanh:

-Cái này.... làm sao có thể?

Trong lòng hắn rối bời, thực sự không ngờ rằng Phi Tuyết lại có liên quan tới vụ nổ. Nhưng nghĩ lại, Phi Tuyết, Phi Ưng vốn quen biết nhau...Phi Ứng tới Tây Tạng, Phi Tuyết cũng nối gót mà đi. Chẳng lẽ, hai người này tới Tây Tạng vì cùng một mục đích?

Bất chợt nhớ đến lúc ở trong mật thất từng nghe Phi Tuyết nói: "Chuyện này...vốn là do ta mà ra". Lúc đó, khi Địch Thanh nghe thấy câu này, nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng đến giờ ngẫm lại, mới phát hiện trong câu nói của Phi Tuyết có hàm ý sâu sắc.

Ánh mắt Cốc Tư La sắc nhọn, nhìm chằm chằm vào Địch Thanh rồi nói:

-Phi Ưng một mực cố xin ta cho vào Hương Ba Lap lấy một vật quan trọng, nhưng bị ta cự tuyệt, nhưng y cũng không từ bỏ ý định. Lúc này lợi dụng Phi Tuyết lừa gạt ta. Phi Tuyết đến tìm ta trước, nói cam tâm vì ta tự sát để ta tế trời. Ta đã tin cô ta, nhưng cô ta lại muốn lợi dụng lúc dàn tế nổ tung sẽ lẻn vào Hương Ba La đánh cắp đồ.

Địch Thanh mặt mày xanh mét, lúc lâu sau mới nói:

-Phi Tuyết cô ấy...

Hắn thực sự muốn giải thích cho Phi Tuyết một hai câu, nhưng hắn có thể nói được gì đây? Hắn cũng không biết vì sao Cốc Tư La nói với hắn những chuyện này. Một lúc sau, hắn mới hỏi:

-Vì sao người tin cô ấy?

Cốc Tư La chậm rãi trả lời:

-Bởi vì trên đời này, ngoài ta ra, e là chỉ có cô ta mới giúp được ta.

-Cô ấy có thể giúp người?

Địch Thanh khổ tâm hỏi lại.

Màn sương trên mặt Cốc Tư La đột nhiên như tan ra, lộ ra vẻ giản dị thường ngày, nhưng chỉ trong giây lát gương mặt đó lại mơ hồ trở lại.

Trong lúc đó, Địch Thanh đã để ý thấy vẻ mặt Cốc Tư La rất thổn thức, rồi lại nghe Cốc Tư La nói:

-Cô ta có thể giúp ta tìm một người.

Địch Thanh lấy làm lạ, không làm sao có thể gắn kết được chuyện tế Thừa Thiên và việc tìm người. Thấy Cốc Tư La không nói gì thêm nữa, Địch Thanh chỉ có thể hói:

-Vật mà Phi Ưng muốn đó là gì?

Cốc Tư La trả lời:

-Chính là pháp khí tế trời.

Địch Thanh rùng mình, nghĩ tới vật mà bốn vị thầy tu nâng lên, cũng đã rõ vì sao Phi Tuyết phải tham gia vào lễ tế Thừa Thiên. Tuy nói rằng không cấm người từ các nước đến hành lễ, nhưng không ai mà không được sự cho phép của các phật tử mà dám tự tiện lên đài. Phi Tuyết đã lấy danh vì hiến tế mà tiếp cận Cốc Tư La, không phải là muốn thừa cơ lấy đi pháp khí tế trời? Nhưng pháp khí ấy quá nặng, làm sao Phi Tuyết có thể lấy được?

Cốc Tư La dường như nhận ra Địch Thanh nghi ngờ, liền nói:

-Pháp khí tuy nặng, nhưng chúng chỉ cần lấy một vật bên trên là được. Lúc đó, ta cũng không còn có thể sử dụng pháp khí nữa, và bọn chúng có thể ra điều kiện với ta.

Địch Thanh trầm xuống, cảm thấy lời nói của Cốc Tư La rất có lý. Nói như vậy...Không đợi nghĩ lâu thì nghe thấy Cốc Tư La nói:

-Kết quả, ngươi lại liều lĩnh xông lên, nhìn có vẻ như là cứu Phi Tuyết, nhưng kỳ thực lại phá hỏng kế hoạch của bọn chúng. Phi Tuyết sẽ không cảm ơn ngươi đâu.

Địch Thanh trong lòng tràn đầy đau khổ, hắn biết rằng Cốc Tư La nói không sai. Hóa ra đây là một vở kịch. Hắn tựa như cứu Phi Tuyết nhưng lại thành ra làm hại nàng. Hắn đi sứ Thổ Phiên, nhưng lại đắc tội với Cốc Tư La. Hắn đã trải qua nhiều gian khổ, trở về từ cõi chết, lại phát hiện ra tất thảy những việc đã làm đều không có ý nghĩa gì.

Cốc Tư La từ trên đài cao hỏi xuống:

-Địch Thanh, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, nếu như có lại cơ hội một lần nữa, ngươi đã biết rõ mọi chuyện, ngươi sẽ vẫn lên dàn tế cứu Phi Tuyết chứ?

Lời đã nói ra, nhưng tim thì ngưng lại.

Địch Thanh vừa nghe Cốc Tư La hỏi thì ngẩn ra ở đó. Nếu như lại xảy ra một lần nữa, liệu hắn có lựa chọn ra tay hay không? Hay hắn sẽ vẫn liều lĩnh ra tay? Đắc tội với Phật tử, đắc tội với người Thổ Phiên, đắc tội với Phi Ưng? Phá hỏng kế hoạch của Phi Tuyết? Làm một việc không có ý nghĩa gì?

Đây vốn là một câu nói không cần phải lựa chọn. Vì sao Cốc Tư La lại hỏi câu này?

Những chuyện trong quá khứ mờ như sương, từng cảnh, từng cảnh...

Chẳng biết vì sao, Địch Thanh nhớ tới mấy ngày ở trong căn phòng bí mật, trong lòng không hề hối hận, không hề tiếc nuối, thậm chí không oán hận. Hắn nhìn Cốc Tư La, bình tĩnh nói:

-Tại hạ vẫn sẽ ra tay.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-119)


<