Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 085

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 085: Tuyệt lộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh cũng không biết rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu, hắn chỉ là nắm tay của Phi Tuyết, lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của thần chết.

Trong mật thất sâu kín, bỗng truyền đến tiếng ca trầm thấp...

Cây cỏ tổn thương bởi mùa thu, ve như sương, gió sớm chiều tuyết không nơi nương tựa.

Anh hùng vốn tự chuốc khổ. Hồng nhan dễ tuổi xế chiều. Thân này khó thoát khỏi số mệnh!

Đó là tiếng ca của Phi Tuyết, lúc Địch Thanh nghe "thấy thân này, khó thoát khỏi số mệnh" trong lòng tràn đầy ý xin lỗi bi ai. Hắn không đau buồn mình phải chết, mà đau buồn liên lụy tới Phi Tuyết.

Nghe Phi Tuyết lại hát:

- Chỗ Ngọc Môn Thiên Sơn, Hán Tần quan nguyệt, chỉ chiếu đường cát bụi... Địch Thanh thương thế đầy cõi lòng, không đợi nói gì, Phi Tuyết đã nắm tay của Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, ta nói cho ngài một bí mật!

Bây giờ Địch Thanh nói chuyện, đều là có yếu ớt. Lúc này không ngờ Phi Tuyết sẽ nói cho hắn biết bí mật gì, có liên quan với Hương Ba Lạp không? Nhưng lúc này, biết bí mật có ích lợi gì?

Phi Tuyết nắm chặt tay Địch Thanh, vẫn bình thản nói:

- Thật ra...

Còn chưa nói xong, đột nhiên im miệng, ngẩng đầu nhìn lên.

Địch Thanh khó hiểu, hỏi:

- Sao vậy?

Lúc đó trong phòng chấn động, chợt nghe một tiếng "xoạt" trên đỉnh đầu, lại có tia sáng chiếu vào.

Trong mật thất đột nhiên sáng choang, Địch Thanh không kìm nổi nheo hai mắt, thấy Phi Tuyết dung nhan tiều tụy. Phi Tuyết thấy ánh sáng, không hề vui mừng, ngược lại chau mày.

Địch Thanh sớm biết được đỉnh đầu chính là lối ra của mật thất. Nhưng lối ra đỉnh đầu cách Địch Thanh có độ cao chục trượng, cho dù hắn hoàn toàn không có hao tổn cũng không thể thoát khỏi. Vốn đã vô cùng tuyệt vọng, không ngờ lại có người mở lối ra, sao có thể không làm Địch Thanh vừa mừng vừa lo.

Người đến rốt cuộc là ai?

Địch Thanh tuy trải qua sinh tử lâu, nhưng lúc này càng lo lắng tính mạng của Phi Tuyết, nôn nóng nhìn lên khoảng không, nhất thời không dám phát ra tiếng. Sau một lát, phía trên lại hạ xuống một sợi dây, nhanh chóng tới trước mặt Địch Thanh, một người ép giọng nói:

- Địch Thanh, bắt lấy sợi dây, ta kéo ngươi ra.

Địch Thanh trong lòng kỳ quái, thầm nghĩ người này nếu là Cốc Tư La phái tới, thì không cần cẩn trọng như vậy. Nhưng người này nếu không phải Cốc Tư La phái tới, còn có ai biết Địch Thanh hắn ở đây, còn có thể lén tới Thừa Thiên Tự?

Nhưng cơ hội thoát mạng ở trước mắt, Địch Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều, phấn khởi với sức lực còn lại dùng dây thừng buộc vào thắt lưng của Phi Tuyết trước. Chuyện ngày thường làm nhẹ và dễ dàng nhưng lại khiến Địch Thanh thở hồng hộc.

Phi Tuyết lặng lẽ nhìn Địch Thanh, đột nhiên nói:

- Ngươi và ta cùng ra đi.

Địch Thanh nói:

- Kéo cô lên trước hãy nói.

Phi Tuyết kiên quyết lắc đầu, đột nhiên thấp giọng nói:

- Ngươi và ta cùng ra ngoài, được không?

Giọng của nàng trở nên nhẹ nhàng làm Địch Thanh khó có thể cự tuyệt. Địch Thanh chỉ cho rằng Phi Tuyết sợ hãi, hơi chút do dự, buộc sợi dây thừng lên người mình và quấn mấy vòng. Hắn kéo dây thừng, ám chỉ đã buộc chặt dây thừng.

Người phía trên đã kéo sợi dây thừng mang hai người lên, người đó kéo hai người Địch Thanh lại giống như không tốn chút sức lực, Địch Thanh biết người này phải là cao thủ quyền thuật. Nhưng nhìn từ dưới lên, bị ánh sáng chụp xuống, Địch Thanh chỉ thấy người đó lưng dài vai rộng, nhìn không rõ khuôn mặt người đó.

Rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì, Địch Thanh nhỏ tiếng hỏi:

- Phi Tuyết, lúc nãy cô muốn nói bí mật gì?

Hai người buộc với nhau trên sợi dây thừng, mặt đối mặt, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, sắc mặt Phi Tuyết đột nhiên ửng đỏ, dời ánh mắt đi, bình tĩnh nói:

- Làm gì có bí mật gì?

Địch Thanh còn định nói thêm, hai người đã được kéo ra mật thất. Địch Thanh đưa mắt trông qua, thấy được người đó người mặc áo đen, đầu đội mũ mềm, mặt che khăn đen, chỉ để lộ ánh mắt sáng quắc. Người đó nhìn thấy Địch Thanh, nhỏ tiếng nói:

- Đi theo ta.

Người đó đi trước dẫn đường, Địch Thanh thấy người đó không có ý giúp đỡ, cắn răng đỡ Phi Tuyết lảo đảo bước đi. Trên đường tình cờ gặp mấy vị tăng người Phiên, nhưng đều là hôn mê bất tỉnh. Địch Thanh nhìn thấy, biết hơn phân nữa là người đó đánh ngã những tăng nhân này. Đợi ra Phật đường, người đó quẹo qua hướng đông lách qua hướng tây, tới hậu viện của Thừa Thiên Tự.

Lúc này phía đông đã mờ mờ, thì ra đã gần sáng.

Thừa Thiên Tự dù túc mục trang nghiêm, tăng nhân cũng phải ăn cơm nhóm lửa, bởi vậy hậu viện chùa cũng chất đống củi. Chỗ gần cửa sau, đậu một chiếc xe ngựa, chắc là vận chuyển củi.

Người đó thấp giọng nói:

- Trốn lên xe ngựa đi. Bây giờ cả thành đều đang bắt hai người các ngươi, đừng thò đầu ra.

Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, thấy người này không đưa tay nên cũng không muốn nhờ, đỡ Phi Tuyết lên xe củi. Sau đó tự mình cũng lật lên xe củi, đợi tới lúc lên xe, đã mệt mỏi không thể động đậy.

Người đó mang chút cỏ khô che lên người hai người Địch Thanh, Phi Tuyết. Lên xe ngựa, cởi bộ áo bên ngoài màu đen, lộ ra trang phục tiều phu bên trong, giơ roi lên đã đánh xe ra khỏi Thừa Thiên Tự.

Địch Thanh trốn ở bên trong, trong lòng thầm nghĩ. Người này rõ ràng là dùng thân phận tiều phu chở củi trà trộn vào trong chùa, sau đó thừa dịp lúc sáng sớm phòng bị lơi lỏng đánh xỉu tăng Phiên, mở mật thất. Người này đối với Thừa Thiên Tự nắm rõ như lòng bàn tay, lại quen Địch Thanh hắn, người này là ai? Xe ngựa lắc lư, Địch Thanh tay bám thành xe, nhìn Phi Tuyết qua khe cỏ khô, chỉ thấy Phi Tuyết bình tĩnh như trước, lại trở lại vẻ mặt lãnh đảm như trước.

Xe ngựa ra khỏi Thừa Thiên Tự, thẳng tới thành nam, trên đường đi không gặp nguy hiểm. Đợi sau khi ra thành Thanh Đường, người đó không dừng xe, vẫn đánh xe tới phía nam, tới chân núi hoang, lập tức đánh xe lên núi.

Địch Thanh âm thầm nhíu mày, không hiểu người này người này rốt cuộc muốn đi đâu?

Lúc này Tây Tạng đã vào tiết đông, trời xanh gió mạnh, vạn vật tiêu sát, Địch Thanh trong tận cùng cái chết thoát mạng, nhưng trong lòng luôn có chút bất an. Suy cho cùng nhìn thế nào người cứu hắn cũng không giống bằng hữu của hắn.

Nếu người này là bằng hữu của hắn, sao có thể đối xử hắn như vậy?

Đường núi trở nên dốc đứng, xe ngựa cuối cùng không thể đi tiếp. Người đó nhảy xuống xe ngựa, xốc cỏ khô lên, đưa cho Địch Thanh một cái bình nước:

- Ta biết ngươi bây giờ cần nhất chính là nước, uống chút nước đi.

Địch Thanh thấy người đó vẫn dùng cái mũ mềm che hở nửa mặt, không nhịn được hỏi:

- Các hạ là ai?

Hắn vừa nói vừa nhận cái bình nước, nhưng không uống nước ngay mà nhanh chóng đưa cho Phi Tuyết, thành khẩn:

- Phi Tuyết, cô uống chút nước trước đi.

Hắn tuy yếu ớt, nhưng quan tâm Phi Tuyết hơn. thấy sắc mặt Phi Tuyết càng trắng hơn tuyết, dung nhan tiều tụy, không khỏi đau lòng.

Phi Tuyết cũng không có giơ tay, chỉ là nhìn chằm chằm Địch Thanh, lại nhìn qua người đội mũ mềm đó, thản nhiên nói:

- Nước có thuốc mê, ta không uống!

Địch Thanh chấn động, đột nhiên quay đầu lại nhìn người cứu hắn, ngưng thanh nói:

- Rốt cuộc các hạ có dụng ý gì?

Lúc này hắn yếu ớt vô lực, người này muốn đối phó hắn, có thể nói nhẹ và dễ dàng. Nếu đã như vậy, người này tại sao còn muốn bỏ thuốc mê trong nước?

Nhưng xưa nay trực giác Phi Tuyết rất chính xác, sao lại bắn tên vô đích?

Thân hình người đó hơi khựng lại, chớp mắt cười ha ha, xốc cái mũ ra, để lộ ra một khuôn mặt bịt mặt. Địch Thanh thấy rồi, hơi chau mày nói:

- Phi Ưng? Sao lại là ngươi! Rốt cuộc ngươi làm gì?

Người cứu Địch Thanh, chính là Phi Ưng xưa nay xuất thần nhập quỷ, cho dù đám người Nguyên Hạo cũng không cách nào vạch trần lai lịch.

Phi Ưng vẫn cao ngạo không thay đổi, ánh mắt sáng quắc, tự tin nói:

- Nếu không phải ta sao có thể cứu ngươi ra?

Địch Thanh kinh ngạc không giảm, không nhịn được lại hỏi:

- Ngươi cứu ta ra, lại bỏ thuốc mê trong nước, lại là ý gì?

Ánh mắt Phi Ưng lóe lên, đột nhiên thở dài một tiếng nói:

- Địch Thanh, ngươi thật sự tin trong nước có thuốc mê?

Địch Thanh nhìn Phi Tuyết, từng chữ một nói:

- Có lẽ ta không nên tin trong nước có thuốc mê, nhưng ta tin Phi Tuyết!

Thần thái trong mắt Phi Tuyết lại hiện lên, rồi lại dời ánh mắt đi... Trời làm gió lạnh, có mây trắng như múa, mặc dù nét mặt của Phi Tuyết tuy vẫn có sự phòng thủ, ngàn năm không đổi, nhưng nội tâm của nàng lại dao động thay đổi, làm người ta khó có thể suy đoán.

Làm sao Phi Tuyết biết trong nước có thuốc mê. Chẳng lẽ nàng thật sự có Tha tâm thông trong Lục thần thông, có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người khác?

Ánh mắt Phi Ưng di chuyển giữa hai người, đột nhiên cười ha hả nói:

- Trong nước quả thật có thuốc mê. Vì bây giờ các ngươi quá yếu, ta chỉ muốn các ngươi ngủ ngon một giấc.

Địch Thanh chậm rãi gật đầu, giống như chấp nhận lời giải thích của Phi Ưng:

- Nói như vậy, ngươi vẫn là có ý tốt. Nhưng... làm sao ngươi biết ta bị nhốt trong Thừa Thiên Tự chứ?

*****

Phi Ưng khẽ mỉm cười, cái mũi chim ưng dưới ánh mặt trời ẩn hiện hàn quang:

- Ta vừa tới Tây Tạng, nghe nói sau khi ngươi phá hỏng dàn tế Thừa Thiên thì biến mất không thấy nên rất kinh ngạc. Ta biết ngươi không phải người như vậy nên ta càng để ý Thừa Thiên Tự nhiều hơn, trong lúc vô ý từ miệng tạp dịch được biết ngươi bị nhốt trong này, do đó mới đến cứu ngươi.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Xem ra ngươi thật sự rất hiểu ta... Chỉ đáng tiếc, đều nói Phật tử của Tây Tạng rất cơ trí, không ngờ không nghe ta giải thích

Phi Ưng lặng lẽ cười lạnh nói:

- Ngươi thật sự cho rằng họ rất thông minh sao? Người này chỉ là cố làm huyền bí thôi, thật ra nội tâm họ đê tiện không chịu nổi càng tàn nhẫn vô cùng, xem mạng người như cỏ rác!

Địch Thanh khẽ thở dài một cái, dường như rất tán đồng cách nghĩ của Phi Ưng:

- Ngươi tới Tây Tạng làm gì, tại sao muốn cứu ta?

Phi Ưng nhìn Phi Tuyết, chau mày, hồi lâu mới nói:

- Tới bây giờ, ta nói thật với ngươi được rồi. Ta đến Tây Tạng, thật ra chỉ muốn mượn Cốc Tư La một món đồ. Nhưng người này quả thật cố chấp không thể nói lý, không những không chịu cho ta mượn còn cho người giết ta.

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Vậy cũng phải xem ngươi mượn cái gì. Nếu ngươi mượn đầu của lão, đổi lại là ta cũng sẽ không cho mượn

Trong đôi ánh Phi Ưng lóe sáng lên, lặng lẽ nói:

- Lão muốn giết ngươi, ta cứu ngươi, ngươi lại không tin ta, ngược lại giúp lão?

Địch Thanh hỏi ngược lại:

- Ngươi hao hết tâm tư cứu ta, chẳng lẽ là muốn ta liên thủ với ngươi đối phó Cốc Tư La? Rốt cuộc ngươi muốn mượn đồ gì của lão?

Phi Ưng lại nhìn về Phi Tuyết, do dự một chút mới nói:

- Ngươi không cần biết món đồ đó là gì, ngươi chỉ cần biết, món đồ đó là chỗ mấu chốt mở Hương Ba Lạp thì được rồi.

Địch Thanh chấn động, thất sắc nói:

- Chỗ mấu chốt mở Hương Ba Lạp? Ngươi thật sự đã tìm được Hương Ba Lạp, còn có thể nghĩ cách vào Hương Ba Lạp?

Phi Ưng ngang nhiên nói:

- Đúng vậy, trên đời này chỉ có ta... mới biết bí mật thật sự của Hương Ba Lạp, cũng chỉ có ta mới có tư cách mở Hương Ba Lạp.

Phi Tuyết vốn luôn im lặng không nói, nghe tới đây, liếc Phi Ưng một cái, bình tĩnh nói:

- Điều này cũng chưa chắc.

Trong mắt Phi Ưng hiện lên chút tức giận, thoáng cười:

- Tranh chấp chỉ là vô bổ. Địch Thanh, ta biết ngươi cũng muốn tới Hương Ba Lạp. Thế này nhé, ta và ngươi liên thủ đối phó Cốc Tư La, chỉ cần lấy được vật ta muốn, ta dẫn ngươi tới Hương Ba Lạp. Vụ mua bán này có thể làm được?

Địch Thanh tim đập thình thịch, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Đề nghị này cũng rất hay. Phi Tuyết, cô cảm thấy thế nào?

Hắn đột nhiên hỏi ý kiến Phi Tuyết, cũng khiến Phi Ưng rất là kinh ngạc. Trong mắt Phi Ưng lóe lên phần khẩn trương, nhìn chằm chằm Phi Tuyết muốn nói lại thôi. Phi Tuyết tĩnh lặng như nước ngừng, nói:

- Ngươi muốn làm thế nào, cần gì hỏi ta chứ?

Phi Ưng ngắt lời nói:

- Dĩ nhiên Địch Thanh muốn đi Hương Ba Lạp rồi...

Địch Thanh thở dài một hơi, chậm rãi nói:

- Ngươi nói không sai, ta quả thật muốn đi Hương Ba Lạp. Nhưng trước khi ta đi Hương Ba Lạp, phải đi gặp Cốc Tư La một lần.

Phi Ưng đầy kinh ngạc, giật mình nói:

- Ngươi... ngươi gặp lão làm gì?

Địch Thanh nói:

- Ta phải gặp lão, vì giữa ta và lão có một hiểu lầm, nếu không tiêu trừ, ta không thể nào yên tâm.

Hắn ở trong mật thất, hoàn toàn quên hết tất cả, nhưng vừa ra khỏi mật thất, thì lại lập tức nghĩ tới chuyện liên minh của triều Tống và Thổ Phiên.

Bây giờ Phú Bật hơn phân nữa là bị nhốt, sống chết chưa biết. Bất luận thế nào hắn phải cứu Phú Bật ra rồi mới nói sau.

Phi Ưng lặng lẽ cười lạnh nói:

- Ngươi cũng đã biết, trong dàn tế Thừa Thiên, chưa được Cốc Tư La cho phép, tự tiện lên đài chỉ có một con đường chết?

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Ta không biết.

Phi Ưng lại nói:

- Ngươi cũng đã biết, Cốc Tư La đã hạ lệnh phái giết ngươi. Người quấy nhiễu Phật Lư Xa Na, cũng là chắc chắn phải chết? Ngươi còn không biết, Cốc Tư La người này có thù tất báo, đối với ngươi thành kiến rất sâu. Ngươi liên tiếp phạm tối kỵ người Thổ Phiên, chỉ cần bị người Thổ Phiên Tây Tạng nhìn thấy, thì chắc chắn giết ngươi. Ngươi chỉ cần vào thành Thanh Đường lần nữa, chính là từng bước vào chỗ chết, nói không chừng đi không khỏi mười bước.

Địch Thanh nhìn chằm chằm Phi Ưng, thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Ta đều không biết, nhưng ta biết một điều ta phải đi gặp Cốc Tư La.

Phi Ưng ngửa mặt lên trời cười to âm thanh vang tới trời cao, trong tiếng cười đó mơ hồ có vẻ tiêu sát. Tiếng cười bỗng nhiên ngừng lại, Phi Ưng quát:

- Địch Thanh, thật sự trong lòng ngươi hoàn toàn không có Dương Vũ Thường. Nếu ngươi nghĩ tới Dương Vũ Thường, thì sẽ không liên tiếp từ bỏ cơ hội rất tốt, ra sức khước từ không đi Hương Ba Lạp!

Lúc Phi Tuyết nghe được ba chữ Dương Vũ Thường, nhìn qua Địch Thanh, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tựa hồ cũng có ý nghi ngờ.

Địch Thanh nghe thấy ba chữ "Dương Vũ Thường" trong lòng rất đau, hồi lâu mới nói:

- Ngươi sai rồi, trong lòng có một người hay không, không nhất định nhắc ở trong miệng. Trong lòng ta có Vũ Thường hay không, không cần chứng minh với ngươi, chỉ cần Vũ Thường hiểu ta thì đủ rồi! Nếu ngươi thành tâm hợp tác với ta, thì để ta gặp Cốc Tư La trước rồi hãy nói.

Phi Ưng lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn đi chết, nhưng ta không muốn chết sớm như vậy. Nếu đạo bất đồng, mời ngươi xuống xe.

Địch Thanh nhìn qua Phi Tuyết nói:

- Phi Tuyết, chúng ta đi. Hắn mới định gắng gượng đứng lên xuống xe, không ngờ Phi Tuyết trả nói:

- Ngươi muốn đi thì đi đi, nhưng ta không muốn đi.

Địch Thanh ngẩn ra, không đợi nhiều lời, Phi Ưng đã cười lớn:

- Địch Thanh, bởi vì Phi Tuyết nhìn thấu bộ mặt giả dối của ngươi nên mới không chịu đi cùng ngươi.

Phi Tuyết thần sắc vẫn như như trước cũng không nhiều lời, nhưng ai cũng nhận ra lời nàng đã nói ra thì khó thay đổi.

Thần sắc Địch Thanh có phần lo lắng, khuyên nhủ:

- Phi Tuyết, cô nghe ta một câu, đi cùng ta đi?

Phi Tuyết vẫn cứ im lặng, Phi Ưng bên cạnh lãnh đạm nói:

- Ngươi ngay cả người phụ nữ yêu thương cũng không thể bảo vệ, biết rõ có cơ hội cứu người phụ nữa yêu thương cũng không đi tranh lấy, ai có thể yên tâm đi với ngươi?

Địch Thanh bỗng nhiên quay đầu nhìn Phi Ưng, căm tức nói:

- Quách Mạc Sơn, trên đời này, không phải tất cả mọi người đều không từ thủ đoạn giống như ngươi. Có những chuyện là có những người phải đảm đương.

Phi Ưng chấn động, không khỏi lui lại nửa bước, khóe miệng hơi giật, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, sau hồi lâu mới nói:

- Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?

Địch Thanh ánh mắt chớp động, chỉ có thể ngước nhìn đôi mắt của Phi Ưng, từng chữ nói:

- Quách Mạc Sơn, ngươi thật sự cho rằng không ai biết chuyện ác của ngươi. Ngươi cũng thật sự đừng khoe khoang chí cao vô thượng của mình. Ngươi là một tên trộm cướp phản nghịch, không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ sẽ có người yên tâm đi cùng ngươi?

Ánh mắt Phi Ưng sắc bén như kim châm, âm u lạnh lẽo nhìn Địch Thanh, hồi lâu mới cười cười, hỏi:

- Làm sao ngươi biết ta chính là Quách Mạc Sơn? Câu vừa hỏi như vậy của y, trong vô hình đã thừa nhận thân phận của mình.

Địch Thanh giọng mỉa mai nói:

- Lúc ta và ngươi gặp mặt lần đầu tiên, thì cố làm ra vẻ huyền bí, nói rằng đã từng gặp ta, muốn báo thù cho Quách đại ca. Ngươi cho rằng ta sớm quên ngươi rồi, nhưng trận chiến thung lũng Phi Long, người trải qua làm sao quên? Sau trận thung lũng Phi Long năm đó, ngươi và Vương Tắc, Trương Hải ba người mất tích ly kỳ, lại không có tung tích. Nhưng mấy năm sau, các ngươi lại bái giáo Di Lặc, trong giáo bí mật tu luyện Ngũ long, giọt lệ đắng trải qua, cổ mê lòng người...

Địch Thanh một mạch nói ra những cái này, trong lòng lại nhớ tới lời Quách Quỳ năm đó:

- Quách Mạc Sơn và Trương Hải tạo phản ở Thiểm Tây. Hiện tại bọn họ thanh thế không nhỏ, đã là mầm móng tai họa của triều đình. Đại ca biết được bọn Quách Mạc Sơn tạo phản, lập tức xin lệnh tới bình định Thiểm Tây.

Chuyện cũ như khói, tan thành mây khói, người cũ đã qua đời như dòng nước chảy nhưng câu chuyện lại khắc vào tim...

Ánh mắt Phi Ưng càng lạnh, đã dần nắm chặt hai nắm tay.

Địch Thanh dường như không nhìn thấy sát khí của Phi Ưng, tiếp tục nói:

- Sau đó thế lực các ngươi lớn dần, ngang nhiên tập hợp lưu dân tạo phản. Quách Tuân Quách đại ca tới bình định, Quách Mạc Sơn ngươi tuy không tệ nhưng vẫn không địch lại Quách đại ca! Ngươi tuy binh bại, nhưng giảo quyệt đa đoan, thoát được tính mạng.

Phi Ưng thở dài một hơi nói:

- Ngươi nói không sai, ta không địch lại Quách Tuân. Đáng tiếc y đã chết rồi.

Trong mắt y nhắc tới Quách Tuân không hề có thương nhớ cảm kích, ngược lại có phần thoải mái.

- Quách đại ca chết rồi, nhưng Địch Thanh ta vẫn còn.

*****

Địch Thanh gằn giọng nói:

- Chuyện phản quân các ngươi bại, Bộ đầu Diệp Tri Thu dốc toàn lực truy nã bọn ngươi. Ngươi và đám người Vương Tắc, Trương Hải chuyển hoạt động chỗ tối. Nhưng ngươi vẫn không chịu tháo bỏ mặt nạ, chính là sợ ta biết người là Quách Mạc Sơn, gây chú ý của Diệp bộ đầu, bất lợi cho ngươi hành sự. Ngươi có dã tâm, biết Hương Ba Lạp có sức mạnh thần kỳ, lúc này mới cố ý đi Hương Ba Lạp. Nhưng Hương Ba Lạp ở Sa Châu gần Đôn Hoàng, được trọng binh Nguyên Hạo canh giữ. Không nói ngươi tìm được, cho dù tiếp cận cũng không thể. Do đó ngươi thu phục Thạch Đà, thừa cơ hội đối phó Nguyên Hạo. Ngươi đương nhiên biết, muốn đi Hương Ba Lạp, nhất định phải loại bỏ Nguyên Hạo. Ngươi liên hệ Dã Lợi Vượng Vinh, gạt ta nói muốn báo thù cho Quách đại ca, dựng kế ám sát Nguyên Hạo! Nhưng ngươi không ngờ tới, Nguyên Hạo mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều. Có thể bình định tạo phản, làm ngươi không công mà lui. Ngươi luôn miệng nói có thể đi Hương Ba Lạp, ngươi hoàn toàn không thể tiếp cận Hương Ba Lạp, ngươi có năng lực gì dẫn ta đi chứ?

Phi Ưng chậm rãi gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Địch Thanh, ta luôn đánh giá thấp ngươi, không ngờ ngươi biết nhiều hơn rất nhiều hơn ta nghĩ.

Ánh mắt Địch Thanh tràn đầy giọng mỉa mai, giễu cợt nói:

- Ta còn biết nhiều chuyện hơn, ngươi muốn nghe thử không.

Ánh mắt Phi Ưng phát lãnh, âm trầm nói:

- Ngươi còn biết gì?

Địch Thanh cắn răng nói:

- Ta còn biết, ngươi từ lâu đã muốn giết ta.

Phi Ưng tràn đầy kinh ngạc ha hả cười lớn:

- Ta muốn giết ngươi, sớm đã động thủ rồi, cần gì phải đợi tới bây giờ chứ? Địch Thanh, ngươi tuy không tệ, nhưng thật sự cho rằng vô địch thiên hạ sao?

Địch Thanh đột nhiên sờ tay vào ngực lấy ra một lệnh bài sáng bóng đưa cho Phi Ưng nói:

- Ngươi nhận ra lệnh bài này không?

Lệnh bài đó là chế tạo bằng đồng thau, chính giữa màu bạc, mà trong màu bạc lại vẽ ba vòng tròn nhỏ.

Ánh mắt Phi Ưng lóe lên, cố làm ra vẽ bình tĩnh, thầm nghĩ:

- Đây là cái gì?

Địch Thanh bình tĩnh nói:

- Đây là lệnh bài của giáo đồ Di Lặc. Lúc nãy ta đã nói qua, bái giáo Di Lặc đều bí mật tu luyện cái gọi là Ngũ long, giọt lệ đắng trải qua. Mà tấm lệnh bài này, cũng tên Tích Lệ Lệnh.

Phi Ưng buông bàn tay, dường như không có chuyện gì:

- Cái này có liên quan gì với ta chứ?

Địch Thanh lại nói:

- Lúc trước ta phụng chỉ hồi kinh, từng gặp Điện trung thừa Bao Chửng. Hắn ta phụ trách chuyện điều tra Nhâm Biện Phần Châu cấu kết giáo đồ Di Lặc, lại bị giáo đồ Di Lặc đuổi giết. Ta vốn bắt được đám người Xa quản gia, nhưng có người xông ra, giết người bịt miệng, còn muốn ám sát ta. Mà trước đây, túi của ta đã từng bị có người đụng tới. Ta từng suy nghĩ hàng trăm lần không có lời giải đáp, không rõ cao thủ như vậy muốn lục lọi gì từ túi của ta. Bây giờ cuối cùng đã nghĩ thông, người đó muốn tìm Ngũ long từ túi của ta.

Hai hàng chân mày Phi Ưng dựng lên, chỉ hừ lạnh một tiếng, không cũng nhiều lời.

Địch Thanh tiếp tục nói:

- Người đó cải trang thành tiểu nhị, võ công cao minh. Ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy người đó nếu không phải Quách Mạc Sơn, nhất định chính là một trong hai người Trương Hải, Vương Tắc. Các ngươi mưu đồ Ngũ long của ta, không cần hỏi, cũng là có liên quan với muốn đi Hương Ba Lạp. Nếu đã như vậy, ngươi nói lệnh bài này có phải liên quan với ngươi không?

Phi Ưng con mắt dò xét, thở dài nói:

- Đây có lẽ là thủ hạ ta vô tình gây nên, ta không hề biết.

Địch Thanh ánh mắt như đao, nhìn vào mặt Phi Ưng nói:

- Có lẽ lần đó giết ta không liên quan với ngươi? Nhưng ta mất tích ở Thừa Thiên Tự, tăng Phiên tuân lệnh Cốc Tư La, nhất định giữ kín không nói ra chuyện này. Cho dù thủ hạ của ngươi cũng không thể tìm được ta, ngươi dựa vào cái gì từ miệng nha dịch thì biết được tung tích của ta? Giải thích duy nhất chính là, lúc đó ngươi ở trong Thừa Thiên Tự, hơn nữa chính là trên xà ngang trong miếu.

Phi Ưng liếc nhìn Phi Tuyết, ngửa mặt lên trời cười ha hả, trên lưng bàn nắm tay đã nổi gân xanh.

Địch Thanh thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng hạ một kết luận, nói:

- Bây giờ ta có thể kết luận, mua chuộc Hạp Chiên phản bội Cốc Tư La chính là ngươi. Người làm nổ phá hủy dàn tế Thừa Thiên cũng là ngươi! Sau khi bùng nổ, thích khách từ dưới xà ngang nhảy xuống trong khói mù mịt đâm ta một kiếm chắc chắn là thủ hạ của ngươi và cũng chính là tiểu nhị lúc trước muốn giết ta. Mà người cứu đi thích khách đó, không cần nói, chính là cấm quân năm xưa, Phi Ưng ngươi, là Quách Mạc Sơn, đạo tặc Thiểm Tây sau này.

Địch Thanh một mạch nói ra những cái này, hơi có thở hổn hển nhưng vẫn ngồi thẳng người trên xe ngựa không có chút ý sợ sệt Phi Ưng.

Phi Ưng lặng lẽ nhìn kỹ Địch Thanh thật lâu, lúc này mới vỗ tay khen ngợi nói:

- Những chuyện này, nếu không phải chính miệng Phi Tuyết nói với ngươi, vậy ngươi thật sự quá thông mình rồi.

Địch Thanh khẽ mỉm cười:

- Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Quách Mạc Sơn, ngươi gạt được ta một lúc, nhưng không gạt nổi ta cả đời.

Phi Ưng nhẹ nói:

- Nhưng ngươi vẫn giả heo ăn thịt hổ, vốn không cần nói ra những cái này. Ngươi cố ý nói ra những cái này, thật ra không phải nói cho ta nghe.

Liếc nhìn Phi Tuyết một cái, Phi Ưng thản nhiên nói:

- Ngươi vạch trần lai lịch của ta, thật ra chỉ muốn để Phi Tuyết biết rõ bộ mặt ta, để Phi Tuyết rời khỏi ta mà thôi!

Địch Thanh cũng không phủ nhận, quay lại nhìn Phi Tuyết:

- Đúng vậy, ta chính là nói cho cô biết, Phi Ưng không phải là một người đáng tin cậy.

Phi Ưng đột nhiên cất tiếng cười to, sau khi tiếng cười dứt mới nói:

- Đáng tiếc, tâm cơ của ngươi dùng sai chỗ rồi. Ngươi hoàn toàn không biết quan hệ của Phi Tuyết và ta. Cô ấy sao có thể vì mấy câu nói của ngươi mà bỏ đi theo ngươi?

Địch Thanh chỉ nhìn Phi Tuyết, trong thần sắc tràn đầy hy vọng. Hắn chính như lời Phi Ưng, không muốn Phi Tuyết theo Phi Ưng nữa, do vậy mới vạch trần lai lịch của Phi Ưng. Nhưng thấy Phi Ưng tự tin đắc ý, nhất thời cũng không còn cách nào xác định dụng ý của Phi Tuyết.

Cuối cùng Phi Tuyết mở miệng, ngôn ngữ thản nhiên:

- Vậy cũng không chắc.

Phi Ưng ngạc nhiên, khàn giọng nói:

- Cô đừng quên ước hẹn của cô và ta!

Phi Tuyết nhìn qua Địch Thanh, trong đôi mắt hắc bạch phân minh lại là sương mù mông lung:

- Trong lòng ngươi đã có sát khí, Địch Thanh nói ra bí mật của ngươi, ngươi nhất định phải giết hắn?

Phi Ưng buông tiếng cười dài, tiếng cười chưa dứt, cách đó không xa đã đi ra hai người. Một người cụt cánh tay, trên mặt giống như lửa cháy, đỏ một khói đen một khối. Người còn lại là người què chân, lúc đi đường, một vai cao một vai thấp.

Hai người đó đi tới bên cạnh Phi Ưng, sóng vai đứng, rõ ràng là thủ hạ của Phi Ưng.

Địch Thanh chỉ là nhìn người như lửa đốt trên mặt, hỏi:

- Vương Tắc?

Lúc hắn ở sa mạc, từng gặp qua người này. Người đó nhìn Địch Thanh tràn đầy oán độc, cắn răng nói:

- Phải!

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Vương Tắc, lúc ngươi cải trang thành tiểu nhị ám sát ta và Bao Chửng. Sau đó tới sa mạc, ta luôn cảm thấy ngươi có chút quen, nhưng ngươi làm ra vẻ không quen ta, tâm cơ có thể nói thâm trầm. Nhưng ngươi cẩn thận mấy lần cũng sai sót, quên che dấu bộ mặt thật. Sau khi ta biết ngươi là Vương Tắc, tất nhiên biết được Phi Ưng là Quách Mạc Sơn.

Trong lòng Phi Ưng run sợ, không ngờ Địch Thanh lại cố chấp moi ra lai lịch của y như vậy

Vương Tắc oán hận nói:

- Có thâm sâu hơn cũng không sánh bằng ngươi. Địch Thanh, mối thù cụt cánh tay, hôm nay ngươi chỉ có dùng mạng để trả.

Địch Thanh đối mặt ba người, nhưng vẫn là thần sắc tự nhiên:

- Vương Tắc, ngươi giả vờ hợp mưu với ta, đâm Chiên Hổ bị thương, vùi ta vào bất nghĩa, hết thảy tất cả, chỉ là ngươi gây tội tự chuốc lấy.

Phi Ưng nhướng mày, trong mắt sát khí đã hiện lên:

- Địch Thanh, ngươi là người thông mình, lại làm chuyện không thông minh. Nếu ngươi không vạch trần lai lịch của ta, ta và ngươi còn có thể hợp tác. Nhưng tới bây giờ, ngươi chỉ có một con đường có thể đi!

Địch Thanh cười cười, xoay lại Phi Tuyết nói:

- Nếu ta chỉ còn lại một con đường, cô có thể đi cùng ta không?

Phi Tuyết đang nghe vẫn lãnh đạm như trước, giống như người ngoài cuộc. Nghe vậy cũng cười, nàng bỗng nhiên cười, như xuân về hoa nở, trăm hoa kiều diễm. Nàng bình tĩnh mà lại kiên quyết nói:

- Ta và ngươi cùng một đường!

Địch Thanh tinh thần chấn động, tự nghĩ một hồi nói chuyện lúc nãy cuối cùng có tác dụng rồi. Phi Ưng đã biến sắc mặt, hừ lạnh nói:

- Địch Thanh, ngươi tự tìm đường chết... chẳng lẽ còn muốn người bên cạnh chôn theo sao?

- Ngươi sai rồi!

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Chết không nhất định là ta.

*****

Phi Ưng thấy Địch Thanh vẫn có thể bình thản tự nhiên, không khỏi lộ ý nghi ngờ. Y biết Địch Thanh tuyệt đối không phải hạng người phô trương thanh thế. Nhưng lúc này Địch Thanh có năng lực gì chống cự ba người bọn họ? Y chỉ là nghĩ không thông, do đó do dự không quyết. Vương Tắc đã quát:

- Địch Thanh, ngươi đừng nói to chói tai. Hôm nay chỉ một mình ta cũng có thể lấy mạng của ngươi rồi.

Gã mới định tiến lên, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt đã lộ ra ý kinh hãi.

Không biết lúc nào trong tay Địch Thanh đã cầm một vật. Vật đó nhỏ như nắm tay trẻ con, ngăm đen cũng bình thường, nhưng lúc này Địch Thanh lấy món đồ đó ra, sao có thể không lý do?

- Không biết các ngươi có nhận ra món đồ này không?

Địch Thanh thản nhiên nói.

Phi Ưng nhìn vật đó, ánh mắt lóe lên, hồi lâu mới nói:

- Phích lịch?

Hai chữ đó giống như tiếng sấm bùng lên bên tai mọi người. Vương Tắc tuy rất hận Địch Thanh, nghe vậy cũng không chịu nổi lui lại hai bước, thần sắc khẩn trương.

Phích lịch! Trên tay Địch Thanh chính là phích lịch. Địch Thanh cầm chính là phích lịch của Quách Tuân đã từng dùng. Trận Tam Xuyên Khẩu năm đó, quân Tống tuy bại, nhưng uy lực của phích lịch vẫn làm thiết kỵ quân Hạ run rẩy tâm kinh.

Đám người Phi Ưng cũng biết chuyện năm đó. Thấy Địch Thanh tay cầm phích lịch, không khỏi trên mặt biến sắc.

Địch Thanh lại cười:

- Quả nhiên ngươi có chút nhãn lực. Đây chính là phích lịch đại nội Võ Kinh Đường nghiên cứu chế tạo. Đã cách nhiều năm, uy lực càng mạnh hơn năm đó. Uy lực của quả phích lịch này, các ngươi muốn mở rộng kiến thức một chút không?

Phi Ưng nheo mắt, nhanh chóng cười lạnh nói:

- Ngươi từ lâu chân tay đã không có lực, ném không xa lắm. Phích lịch vừa ném ra, ngươi cũng không thoát chết dưới phích lịch.

- Vậy sao?

Địch Thanh thản nhiên nói:

- Ta không sợ chết, ngươi sợ không?

Phi Ưng thầm lạnh run, biết Địch Thanh không phải người khoác lác khinh người. Địch Thanh có dũng khí liều mạng, nhưng Phi Ưng còn có dã tâm lớn, sao chịu chết dễ dàng?

Trương Hải vẫn im lặng, nghe vậy thấp giọng nói:

- Phi Ưng, hắn chỉ có một quả phích lịch, dụ hắn ném ra thì được rồi.

Trương Hải có mưu kế, ban đầu giữ chức Nhâm quân sư trong phản quân, đã nhìn ra nhược điểm của Địch Thanh.

Phi Ưng gật đầu, tự ỷ võ công, định bay bổ qua, Địch Thanh đã cướp quát trước:

- Đỡ lấy!

Địch Thanh vừa quát ra thân hình đứng thẳng, cánh tay vung lên.

Ba người Phi Ưng đều rùng mình sợ uy lực của phích lịch, không dám lao thẳng lên mà lắc mình tới một bên.

Không ngờ cánh tay Địch Thanh vừa chấn động, cổ tay áo có dao bay ra đang trúng trên cặp mông con ngựa kéo xe.

Con ngựa hoảng sợ, dưới đau đớn, bỗng nhiên chạy đi, men theo đỉnh núi nghiêng nghiêng chạy xuống. Ngựa khi hoảng sợ chạy như điên, mượn thế núi mà xuống, trong nháy mắt đã chạy cách mấy trượng, bỏ lại đám người Phi Ưng.

Phi Ưng vừa sợ vừa giận, không ngờ Địch Thanh lấy tiến làm lùi, lại muốn chạy trốn. Thân hình y vừa khai triển, đã vọt lên không trung, thì muốn đuổi xuống núi. Vương Tắc, Trương Hải hai người cũng ý nghĩ giống vậy, vội theo Phi Ưng vọt tới.

Không ngờ ba người vừa mới bắn lên, thì có một vật rơi xuống "ầm" một tiếng nổ vang, chấn động điếc cả tai, đá vụn đất cát lập tức bay lên, ở giữa còn có thiết châm bắn ra.

Chỗ nổ tung đó chính là chỗ lối ra của đám người Phi Ưng. Ba người kinh hãi, xê dịch trong không trung tránh né. Lúc rơi xuống đất, dù chưa bị thương nặng nhưng cũng chật vật không chịu nổi.

Chỉ trong chốc lát này, xe ngựa đã chạy ra xa mười mấy trượng, thuận theo sườn núi mà lao đi, càng thấy nhanh lẹ.

Phi Ưng thầm nghĩ:

"Hôm nay không giết được Địch Thanh, ngày sau nếu hắn sẽ báo thù, nhất định là họa lớn. Ngựa mất máu hoảng sợ, tuyệt đối chạy không được lâu, chỉ cần tới chân núi, ngựa nhanh chóng chậm lại. Ta chỉ cần theo phía sau nhất định có thể lấy được mạng hắn."

Vừa nghĩ tới đây, đã dẫn hai người Vương Tắc chạy xuống núi. Lúc đầu y cứu Địch Thanh ra khỏi mật thất còn nghĩ lợi dụng Địch Thanh, lúc đó cố ý không đỡ Địch Thanh chính là muốn xem Địch Thanh còn lại mấy phần thực lực. Lúc đó thấy Địch Thanh sớm tình trạng kiệt sức, đã buông lỏng cảnh giác, chỉ muốn dẫn Địch Thanh tới sau ngọn núi hoang sơ thì tha hồ thao túng, làm sao ngờ Địch Thanh lại dùng địa thế, ngược lại thoát khỏi bao vây của y, không khỏi trong lòng rất hối hận. Hận lúc đó tại sao không trực tiếp giết Địch Thanh, dẫn Phi Tuyết đi?

Y mạo hiểm lẻn vào Thừa Thiên Tự, thật ra nguyên nhân lớn là vì Phi Tuyết!

Ba người phóng chân chạy như điên, nhưng thấy cái xe củi đó ngược lại càng ngày càng xa. Lúc này mặt trời đỏ đã phá tầng mây lộ ra, sát khí lại hiu quạnh lạnh cả núi. Lúc mấy người truy đuổi một xe không lâu, xe ngựa đã dần xa, Phi Ưng đang lo lắng, bỗng nhiên nghe "ầm" một tiếng vang lớn, xe ngựa bỗng nhiên phân ra năm bảy mãnh. Mắt thấy Địch Thanh và Phi Tuyết trên xe ngựa đã nhảy ra ngoài, lăn xuống chân núi, liền sau đó không thấy bóng dáng.

Thì ra ngựa hoảng sợ chạy như điên, hoảng hốt chạy bừa, lại va vào một tảng đá lớn ở sườn núi, lực đó vừa chạm, nặng tựa ngàn cân, xe ngựa không chịu nổi khi đó vỡ ra.

Địch Thanh không nghĩ tới biến hóa này, chỉ kịp ôm Phi Tuyết, hai người bị quán tính, bay ra khỏi xe, lăn xuống chân núi.

Địch Thanh lăn thất điên bát đảo, trong lòng áy náy. Lúc nãy nếu hắn không phải cố ý muốn dẫn Phi Tuyết đi, Phi Tuyết sẽ không gặp vận xui thế này. Hắn là đang cứu Phi Tuyết, cũng là đang hại Phi Tuyết?

Ý nghĩ vô cùng lộ xộn, trời đất u ám, Địch Thanh chỉ thấy một cây đại thụ đảo ngược, đập thẳng vào mặt, Địch Thanh trong tiếng kêu lớn, đã ôm chặt Phi Tuyết, bảo vệ cả người Phi Tuyết.

"Ầm" một tiếng vang lên, lưng Địch Thanh nặng nề đập vào tàng cây."Oa", một ngụm máu tươi phun ra, nhưng thế ngã nhào đã dừng lại. Địch Thanh bất chấp thân mình, gọi:

- Phi Tuyết, cô không sao chứ?

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đôi mắt thủy mặc như tranh vẽ mang chút ảnh lệ...

Phi Tuyết ngước nhìn Địch Thanh. Kinh biến long trời lở đất cũng không thể thay đổi sự bình tĩnh của nàng, nhưng một tiếng hỏi ân cần của Địch Thanh đã làm hai mắt nàng đẫm lệ duyên dáng.

Địch Thanh nhìn qua ánh mắt thoáng như hữu tình vô ý đó, trong lòng ngơ ngẩn, nhớ tới ngõ hẹp Biện Kinh đó, mai nghiêng tuyết sáng...

Hắn đã phân biệt không ra, cứu là Phi Tuyết hay cứulà Vũ Thường.

Nhưng bất luận nói thế nào, hắn luôn muốn thoát khỏi truy giết của Phi Ưng. Không nói cái khác nữa, Toàn thân Địch Thanhh muốn nứt ra, đỡ Phi Tuyết gắng gượng đứng lên, ngay sau đótrời đất xoay chuyển mơ màng, lại phun ra ngụm máu tươi, suy sụp rồi ngã xuống.

Trong mấy ngày nay hắn trước thì bị thương nặng, sau đó chịu đói, toàn dựa vào nghị lực và quyết tâm vô thường mới kiên trì tiếp tục. Lúc nãy va vào đại thụ, vết thương bên ngoài toàn bộ nứt ra, nội thương lại bộc phát, cho dù người làm bằng sắt cũng không thể chống cự.

Mạnh mẽ ngã xuống bụi cây, Địch Thanh theo bản năng buông Phi Tuyết ra

Trong suy nghĩ, hắn cảm thấy đã liên lụy Phi Tuyết quá nhiều, hắn không muốn kéo theo Phi Tuyết ngã xuống. Nhưng trong sâu thẳm, hắn lại càng không muốn buông lỏng bàn tay nắm chặt đó.

Năm đó hắn không thể bắt lấy, nhưng qua nhiều năm sau, hắn đã quyết ý buông tay.

Nhưng hắn buông bàn tay, lại phát giác Phi Tuyết kéo hắn. Thân hình nhỏ bé yếu ớt đó của Phi Tuyết cũng đã lung lay sắp ngã. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng lại nắm chặt lấy Địch Thanh như tuyết luyến gió đông.

Hai người lại ngã lăn. Trong giây phút lăn lộn đó, trong đầu Địch Thanh có ánh chớp xẹt qua, cảnh tượng của Thừa Thiên Tự cuối cùng hiện ra trước mắt...

Lúc hắn té xuống mật thất, đã buông nắm tay ra, hắn hoàn toàn không muốn kéo Phi Tuyết vào vực sâu vô tận. Phi Tuyết giống như hôm nay, chặt chẽ nắm lấy bàn tay của hắn, cùng hắn chết cũng tốt, sống cũng thế, không rời nửa bước.

"Tại sao Phi Tuyết làm như vậy, nàng thật sự coi nhẹ sống chết? Hay là..."

Địch Thanh ngơ ngẩn từng hồi, lúc té xuống đất, không còn sức đứng lên nữa.

Lúc này có tiếng hô quát truyền đến:

- Bọn họ đang ở đây. Trong âm thanh tràn đầy ý vui mừng oán độc. Địch Thanh đã nghe ra đó là giọng của Vương Tắc. Địch Thanh kiệt lực chạy trốn, không ngờ thất bại trong gang tấc, cuối cùng còn mất mạng trong lúc này.

Địch Thanh, Phi Tuyết, lăn ra xe ngựa, Phi Ưng lập tức lệnh Vương Tắc, Trương Hải chia ra lục soát. Vương Tắc phát hiện hành tung của Địch Thanh trước, trong lòng rất vui. Sau khi gã hô quát, lại hận Địch Thanh chém cánh tay của gã, mấy bước nhảy tung lên đã tới trước gần Địch Thanh, cười gằn nói:

- Địch Thanh, ngươi vẫn không thoát khỏi bàn tay của lão tử!

Gã giơ đao lên, đang định chém xuống...

Địch Thanh không nhìn Vương Tắc tiến đến, không nhìn mũi đao thê lãnh, mà chỉ nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung sương mù kia, lòng như xoắn nứt ra nói:

- Phi Tuyết, ta xin lỗi cô...

Giây khắc đó, thời gian như quay vòng, bóng trắng chợt rọi, trước mắt hóa thành khuôn mặt không thôi như mộng.

Trên gương mặt đó đã có bảy phần cát bụi, ba phần tiều tụy. Đôi mắt đó không còn bình tĩnh như nước nữa, mà ẩn hiện gợn sóng.

Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, khóe miệng đột nhiên hiện lên nụ cười, ý cười hóa tuyết, dung băng, sáng lên hàn ý của mùa đông. Nàng không nhìn đơn đao chém xuống, đã thả người che lên người Địch Thanh, sau đó nói:

- Thế này cũng tốt!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<