Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 070

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 070: Phá thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh thấy trong mắt Địch Thanh tràn đầy khích lệ, trầm giọng nói:

- Xuất binh đánh úp, đánh bất ngờ người ta không kịp đề phòng. Nguyên Hạo vội tiến công trấn Nhung Quân, chính là muốn đánh không cho chúng ta nghỉ ngơi, mệt mỏi. Đây là cách y thường dùng, lợi dụng ưu thế ngựa kỵ binh người Đảng Hạng chạy nhanh. Mỗi lần y xuất binh, luôn không nằm ngoài dự đoán chúng ta là đi cứu viện, làm nhiều công ít. Lần này... nếu theo cách nghĩ của mạt tướng. Người Đảng Hạng tuy ngựa nhanh, nhưng không có sở trường công thành. Chi bằng để quân Tống của Kính Nguyên Lộ liều chết thủ trấn Nhung Quân, đóng cửa thành không chiến, lấy dài công ngắn. Nếu chúng ta có nhiều binh lực hơn, có thể tạm công thành Bạch Báo... Nếu hạ được thành Bạch Báo, chắc chắn làm người Đảng Hạng bị trọng thương, bức người Đảng Hạng thu rút binh lực. Có thể vây thành đánh viện binh, so với chạy cứu viện hiệu quả hơn nhiều.

Phạm Trọng Yêm thần sắc kinh ngạc, sau hồi lâu mới nói:

- Nhưng thành Bạch Báo là yếu địa của người Đảng Hạng, canh gác nghiêm mật.

- Trại Hậu Kiều không phải cũng canh gác nghiêm mật, vẫn không phải bị chúng ta đánh bại sao?

Địch Thanh đột nhiên cười, trại Hậu Kiều đã phế, thành Bạch Báo cao chót vót, hơn nữa yên ổn đã lâu. Người Đảng Hạng đã có ý lớn. Phạm đại nhân tới biên thùy lâu như vậy còn không có động tĩnh, lần này đột nhiên tới trại Nhu Viễn, chẳng lẽ không phải vì thành Bạch Báo sao?

Địch Thanh luôn suy nghĩ dụng ý của Phạm Trọng Yêm đến Nhu Viễn, tự lường trước Phạm Trọng Yêm tất có hành động.

Phạm Trọng Yêm vỗ tay cười to nói:

- Địch Thanh ngươi khá lắm, quả nhiên không tệ.

Lão cười thật tươi, hạ giọng nói:

- Chủng Thế Hành nói ngươi hữu dũng hữu mưu, ta còn có chút không tin. Nhưng ngươi liếc nhìn một cái thì nhận ra dụng ý của bọn ta, quả thật không đơn giản. Ta đến Tây Bắc lâu rồi, luôn cảm thấy thiếu khuyết người giống như ngươi. Ngươi đến rồi, rất tốt.

Địch Thanh nghe ra có lời trong lời nói của Phạm Trọng Yêm, trầm ngâm nói:

- Dụng ý của các ngài?

Lúc hỏi hắn đã hiểu, Phạm Trọng Yêm muốn đánh thành Bạch Báo, nhất định đã cùng vạch kế với một số người.

Phạm Trọng Yêm cũng không giấu diếm, gật đầu nói:

- Tấn công thành Bạch Báo, là kết quả ta cùng Hàn đại nhân thảo luận. Chúng ta quyết định thay đổi khiếm khuyết lâu nay tử thủ, lấy công làm thủ, đánh bất ngờ thành Bạch Báo, giảm bớt áp lực của Kính Nguyên Lộ. Nhưng có thể công hạ thành Bạch Báo, sau này nên làm thế nào chứ?

Lão giống như là trưng cầu, lại giống như xem xem Địch Thanh rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Địch Thanh lập tức nói:

- Sau khi hạ thành Bạch Báo tuyệt không thể làm cách giống như sau khi phá trại Hậu Kiều. Đánh rắn phải đánh chết, chúng ta tuyệt không thể cho Nguyên Hạo cơ hội không ngừng quấy rầy chúng ta. Nếu muốn y không xuất binh phản phục. Chúng ta phải đánh tới, đánh Kim Thang, chiến Diệp Thị, xông qua Hoành Sơn. Đem chiến trường phóng tới địa bàn của người Đảng Hạng, buộc bọn họ không thể không thủ.

- Tiến công hàng loạt?

Phạm Trọng Yêm lơ đãng nhíu mày.

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Bây giờ tuyệt không phải là thời cơ tiến công hàng loạt, nhưng có thể gây rối quy mô nhỏ. Tây Bắc không thiếu binh, nhưng ít tinh binh. Với thế lực tác chiến của quân ta trước mắt, một trăm ngàn không bằng mười ngàn. Chỉ có thay đổi khiếm khuyết này, tăng cường nhuệ khí, tăng cường trang bị, mới có thể lấy một chọi mười, lấy ít thắng nhiều... chỉ có tinh binh mãnh tướng, mới có thể cắt giảm tiêu phí triều đình, cũng có thể tăng khả năng chiến đấu của Tây Bắc.

Phạm Trọng Yêm rất khen ngợi, vui vẻ nói:

- Địch Thanh, ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ, lại có cách nghĩ như vậy, thật sự là phúc của Tây Bắc. Nếu người người đều như ngươi, lo gì Tây Bắc không yên?

Giây lát thở dài, nói:

- Đáng tiếc ngươi chinh chiến nhiều năm, khó thành tướng tài.

Hắn ánh mắt sâu xa, nhìn xa phía chân trời. Ở đó ý thu liền trời, khói lạnh ngưng tụ đen sì, giống như chân mày cong cong của nữ tử, lại giống như dũng khí của tráng sĩ ngút trời.

Địch Thanh cũng có chút cô đơn, giây lát nói:

- Nhưng có Phạm đại nhân ở đây, mạt tướng nghĩ cơ hội của tướng ngoài biên ải của chúng tôi cũng tới rồi. Phạm đại nhân, nếu công thành Bạch Báo, Địch Thanh xin làm tiên phong.

Phạm Trọng Yêm hơi do dự, sau hồi lâu mới nói:

- Địch Thanh, cơ hội có rất nhiều, không nhất thiết lần này.

Địch Thanh vừa nghe, đã biết nhiệm vụ tấn công thành Bạch Báo sớm có phân công. Phạm Trọng Yêm cũng không tiện thay đổi, hơi có thất vọng.

Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh hơi có chút thất vọng, thay đổi đề tài nói:

- Cách nói của ngươi và Chủng Thế Hành ngược lại không mưu mà hợp. Đúng rồi, năm nay lão thật ra bắt đầu huấn luyện thập sĩ...

- Cái gì là thập sĩ?

Địch Thanh không hiểu nói.

Sắc mặt Phạm Trọng Yêm đột nhiên có phần chói rọi, trong mắt cũng đầy kỳ vọng:

- Thập sĩ là tinh binh...

Lời nói còn chưa dứt, ngoài xa có tiếng vó ngựa chạy vội tới. Địch Thanh quay đầu lại nhìn, thấy một con ngựa đang chạy như bay tới.

Người cưỡi ngựa đó xuống ngựa, quỳ xuống đất nói:

- Phạm đại nhân, Hoàn khánh Phó đô bộ thự - Nhâm Phúc đã lãnh binh đuổi tới, xin gặp Phạm đại nhân.

Phạm Trọng Yêm liếc mắt nhìn Địch Thanh một cái gật đầu, đã cùng du kỵ trở về trại Nhu Viễn. Mới vào doanh trại, thì thấy một người sải bước đi tới.

Người đó rất cao, so với Võ Anh bên cạnh cao hơn một cái đầu. Người đó cũng rất cường tráng. Mỗi bước đi, mặt đất giống như phải rung chuyển, làm người người ta chú ý nhất vẫn là thanh thiết giản đeo trên lưng.

Đó là một thanh thiết giản bốn lưỡi, giống như bốn thanh trường kiếm hiện ra hàn quang cực lạnh.

Người đó thấy Phạm Trọng Yêm, quỳ xuống nói:

- Hoàn Khánh Phó đô bộ thự Nhâm Phúc phụng lệnh của Hàn đại nhân, mang bộ tướng vội tới trại Nhu Viễn gặp đại nhân.

Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói:

- Đều nói Nhâm Phúc là tướng môn hổ tử, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.

Địch Thanh bên cạnh nghe được, đã hiểu hành động lần này là Nhâm Phúc phụ trách điều hành. Do đó Phạm Trọng Yêm không dễ phái hắn làm tiên phong.

Nhâm Phúc liếc nhìn Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Kính xin Phạm đại nhân vào lều thảo luận một số chuyện.

Y thấy Địch Thanh chỉ là một chỉ huy sứ, tất nhiên không chịu tiết lộ quân tình.

Phạm Trọng Yêm gật đầu, có thâm ý nói với Địch Thanh:

- Ban ngày ngươi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ có chuyện.

Địch Thanh gật đầu lui xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Phạm đại nhân nói buổi tối có chuyện, chẳng lẽ... tối nay phải tấn công thành Bạch Báo?" Đang lúc suy nghĩ Liêu Phong và Cát Chấn Viễn sóng vai đi tới. Cát Chấn Viễn vẫn rất tiều tụy, nhưng tinh thần tốt nhiều rồi, hai người thấy Địch Thanh đều nói:

- Địch chỉ huy, chúng ta khi nào mới về thành Thanh Giản?

Địch Thanh thấy hai người không có ngăn cách, trong lòng vui mừng nói:

- E rằng phải đợi hai ngày, hôm nay chúng ta đừng uống rượu, chỉ e sẽ có chuyện?

Cát Chấn Viễn hạ thấp giọng nói:

- Địch chỉ huy, ty chức cũng cảm giác sẽ có chuyện. Hôm nay không biết tại sao rất nhiều người Khương đều tới trại Nhu Viễn, bộ dạng giống như là tộc trưởng.

Liêu Phong nói:

- Đúng đấy, ta thấy trong trại làm thịt dê giết gà, lại chuẩn bị không ít rượu, giống như là muốn mời khách, không biết có phần của chúng ta không?

Cát Chấn Viễn cười ha hả,

- Đi thôi, ngươi đủ tư cách sao?

Địch Thanh thoáng có suy nghĩ, thầm nghĩ tấn công thành Bạch Báo sắp tới, tại sao Phạm Trọng Yêm mở tiệc chiêu đãi người Khương... Trong lúc này, chỉ sợ có chút vấn đề, nói với hai huynh đệ:

- Các người đừng có xen vào lắm chuyện, tối hãy nói.

Cát Chấn Viễn nói đúng. Địch Thanh để tâm quan sát, phát hiện thời gian không tới nửa ngày, trại Nhu Viễn đã tới hàng chục thủ lĩnh người Khương.

Ban ngày Tây Sơn lạnh lẽo, lửa trại hừng hừng. Trên mặt đất bằng phẳng trước lều trung quân, đã bày mấy chục cái bàn, nhưng Địch Thanh cũng không có để ý tới. Cùng lúc đó, trại Nhu Viễn cũng đến không ít lãnh tướng quân Tống, chỉ là vừa vào trại Nhu Viễn, thì tới lều trung quân.

Lúc trăng sáng đã lên cao, những thủ lĩnh người Khương đó đều ngồi trong bữa tiệc. Trong xáo động còn có phấn chấn, vì bọn họ đều là nhận được thiệp mời. Phạm đại nhân mời bọn họ đến uống rượu.

*****

Những thủ lĩnh người Khương nhận thiệp mời đó, đều có chút vì được sủng ái mà kinh sợ. Ai cũng biết Phạm Trọng Yêm lúc này là phó sứ Kinh lược An phủ Thiểm Tây. Ở đây Phạm Trọng Yêm có tiếng, những người Khương đó sinh sống trong hạn hẹp, vẫn luôn thuận gió lái thuyền. Lần này vội đến, đương nhiên là thể hiện thiện ý với Phạm Trọng Yêm, cũng tin Phạm Trọng Yêm sẽ không gây bất lợi cho bọn họ.

Địch Thanh ngước nhìn xa xa, thấy khách mời đã đầy. Phạm Trọng Yêm ra khỏi lều trung quân, tới bữa tiệc, mỉm cười nâng chén nói:

- Phạm mỗ hôm nay mời các vị đến, chỉ uống rượu, không nói chuyện khác.

Đám người Khương sợ hãi vội vàng bưng chén lên, hùa theo:

- Phạm đại nhân nói rất đúng, uống rượu... uống rượu.

Sau khi Phạm Trạm Yêm uống chén rượu, mỉm cười nói:

- Phạm mỗ còn có chút chuyện xử lý, cáo lui trước một lát.

Dứt lời, không đợi đám người Khương phản ứng, trở lại lều trung quân.

Địch Thanh quay đầu nhìn một lần thấy mời khách thế này, hơi có kinh ngạc.

Đám người Khương cũng là ngơ ngác nhìn nhau trong lòng có chút bất mãn, nhìn thấy xung quanh không biết lúc nào đứng không ít binh sĩ. Mỗi người tay cầm trường thương, giáp hiện hàn quang, không kìm nổi sợ hãi, không dám nói nhiều, cuối đầu uống rượu.

Địch Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có người tới gần, bỗng nhiên xoay người, thì thấy được một cánh tay lớn vỗ lên vai của hắn. Địch Thanh vốn muốn tránh, nhưng thấy rõ người đó, kinh ngạc vui mừng:

- Cao đại ca, huynh đến rồi?

Người đến chính là nghĩa huynh của Địch Thanh Kiềm hạt Khánh Châu Cao Kế Long.

Địch Thanh thấy cố nhân, vui sướng quá độ giật mình.

Cao Kế Long vẫn hào phóng như trước, nhìn thấy huynh đệ, thần sắc vui mừng, hỏi:

- Trong này náo nhiệt như vậy, ta đương nhiên cũng phải đến tham gia.. huynh đệ, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Địch Thanh liếc mâm rượu đó, thấp giọng nói:

- Lần này mời khách hình như có vấn đề.

Cao Kế Long cười ha hả:

- Rượu không phải rượu ngon, không phải yến tiệc tốt lành rồi. Đi thôi, Phạm đại nhân muốn ngươi vào lều bàn chuyện, có trò hay sắp diễn rồi.

Địch Thanh biết có cơ hội ra tay, trong lòng hơi vui mừng. Nghe Cao Kế Long nói như vậy, đột nhiên tỉnh ngộ, thấp giọng nói:

- Mỗi trận tác chiến, một số thục hộ này đều là biết tin tức trước nhất. Phạm đại nhân mời bọn họ đến, chính là không muốn để lộ tin tức tập kích thành Bạch Báo?

Cao Kế Long sờ sờ râu, gật đầu nói:

- Ta nghĩ ngươi nhất định có thể đoán được đấy. Lần này mời bọn họ đến, một là liên hệ tình cảm, hai là xem xem ai có thể hiện thiện ý với Đại Tống, ba là để bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cảnh cáo nhân tộc bọn họ chớ xuất binh trợ giúp thành Bạch Báo, cuối cùng đương nhiên như ngươi nói. Chúng ta xuất binh phải qua địa bàn của bọn họ, không thể để cho bọn họ tiết lộ phong thanh trước.

Địch Thanh vui vẻ nói:

- Phạm đại nhân chiêu này thật ra hay lắm, một bữa cơm có thể bó buộc chân tay của những người này. Tây Bắc có Phạm đại nhân, sẽ không như trước kia nữa.

Lúc hai người nói chuyện đã vào lều trung quân. Chủ vị trong lều trung quân có một người đang ngồi ngay ngắn, chính là Phạm Trọng Yêm. Chỗ tay trái Phạm Trọng Yêm đang ngồi là phó đô bộ thự Hoàn Khánh - Nhâm Phúc, bên tay phải Kinh lược phán quan Doãn Thù.

Trong lều đã tụ tập hơn mười lãnh tướng, đều là xoa tay nóng lòng muốn đánh. Võ Anh cũng sớm đến chỗ này, thấy Địch Thanh đến trước. Phạm Trọng Yêm mừng nói:

- Người đều đến đông đủ. Nhậm đại nhân, chúng ta có thể bố trí kế hoạch tác chiến.

Nhâm Phúc thấy Địch Thanh vào lều, vốn có chút bất mãn và xem thường, nghe thấy những lời này của Phạm Trọng Yêm, đột nhiên nói:

- Phạm đại nhân, Địch Thanh chẳng qua chỉ là một Chỉ huy sứ, cho dù có thể tham gia trận này, nhưng không nên nghe những bí mật quân cơ như vậy.

Không khí trong lều có chút căng thẳng, sắc mặt Võ Anh cũng có chút bất mãn, mới tiến lên trước nói giúp Địch Thanh. Địch Thanh đã ôm quyền nói:

- Vậy mạt tướng cáo lui.

Hắn xoay người định đi, Phạm Trọng Yêm đột nhiên nói:

- Ai nói Địch Thanh vẫn là Chỉ huy sứ?

Nhâm Phúc ngẩn ra nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ Địch Thanh thua ở trận Bình Viễn bị giáng chức vị?

Phạm Trọng Yêm lại cười nói:

- Nhậm đại nhân, ngài nói sai rồi. Địch Thanh trận chiến Bình Viễn, cứu được Đô giám Vương Kế Nguyên, gián tiếp cứu Bình Viễn, giết Bồ Đề Vương, lập nhiều chiến công hiển hách. Sau đó Bình Viễn tuy lại bị chiếm đóng, nhưng tuyệt không phải do Địch Thanh. Sau khi ta tới Diên Châu, đã kiểm tra rõ tất cả. Thượng thư bẩm báo những chuyện này cho triều đình. Triều đình có chỉ, đã thăng Địch Thanh là phó sứ Diêm Môn, nắm giữ chức Tây lộ tuần tra Diên Châu. Điều lệnh hôm nay đã đến, do đó rất nhiều người không biết. Lần này tấn công thành Bạch Báo, Địch Thanh có tư cách, cũng có thể tham dự đấy!

Nhâm Phúc ngơ ngẩn, thậm chí có chút khiếp sợ. Mọi người cũng là vẻ mặt khó tin, chỉ có trong mắt Cao Kế Long có ý vui mừng xẹt qua, lẩm bẩm nói:

- Tốt, thật sự rất tốt!

Địch Thanh có chút sững sờ, trong nhất thời không dám tin sự thật này.

Chỉ huy sứ so với Phó sứ Diêm Môn mà nói, chức vụ đó kém hơn không phải là một chút. Mấy năm nay hắn bất động ở chức vụ Chỉ huy sứ, không ngờ vừa thăng lên thì thăng bốn bậc. Quan trọng nhất là Chỉ huy sứ vẫn là cấp quan võ thấp, Phó sứ Diêm môn tuy cũng là hư chức, nhưng cho thấy Địch Thanh cũng là quan viên bậc cao trong quân. Nếu lập thêm công, thăng làm chính sứ, có thể miễn niên hạn Ma Khám, dựa vào lập công mà thăng chức.

Quan bậc cao võ tướng Đại Tống phân làm bốn loại sứ thần, hoành hành, diêu quận, chính nhâm. Với quan chính nhâm bậc cao nhất, quan sứ thần bậc thấp nhất, trong mỗi loại có cấp bậc khác nhau.

Diêu quận, chính nhâm xem là chức đẹp phẩm đắt trong cấp quan. Nhâm Phúc lúc này ngoài đảm nhiệm chức vụ phó Đô bộ thư Hoàn Khánh, cũng kiêm chức Hãn Châu Đoàn Luyện Sứ, mà Đoàn luyện Hãn Châu vốn là quan cấp của loại diêu quận.

Ở Thiểm Tây, trừ Hạ Tủng, Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ ra, Nhâm Phúc xem là người thứ tư nắm thực quyền ở đây.

Nhâm Phúc vốn xem thường Địch Thanh, do tuy đều là người luyện võ, Nhâm Phúc xuất thân nhà tướng, Địch Thanh cũng theo binh nghiệp mà lên, mặt có hình xăm. Văn thần đại Tống xem thường võ tướng, võ tướng xem thường người trong binh nghiệp.

Huống hồ, Địch Thanh chưa bao giờ nhập hàng ngũ sứ thần, vẫn là một quan quân thấp hèn.

Có thể Phó sứ Diêm môn đã liệt vào hàng sứ thần, ý nghĩa Địch Thanh từ nay trở về sau có thể thoát ly thân phận thấp hèn binh nghiệp, có tư cách đánh đồng cùng Nhâm Phúc.

Qua nhậm lệnh này Địch Thanh tuy chức quan vẫn không cao, nhưng hắn đã có cơ hội rất lớn.

Phạm Trọng Yêm thấy thần sắc mọi người trong lều rất khác biệt, mỉm cười nói:

- Được rồi, đánh giặc ta vốn không được. Nhâm đại nhân, mọi người đều cho rằng ngài chuẩn bị đầy đủ hết rồi, tiếp theo phải xem ngài rồi.

Nhâm Phúc hơi xấu hổ, không liếc nhìn Địch Thanh nữa, trầm giọng nói:

- Mọi người đương nhiên đã biết Nguyên Hạo tấn công trấn Nhung Quân, chúng ta không thể để y ngang ngược. Hàn đại nhân, Phạm đại nhân có lệnh, mệnh tướng sĩ tập kết lực lượng gần trại Nhu Viễn, đánh hạ thành Bạch Báo!

Y xếp Hàn Kỳ trên hàng Phạm Trọng Yêm, mơ hồ đã có bất mãn. Phạm Trọng Yêm chỉ là cười nhạt một tiếng.

- Trận chiến này chỉ có thể thắng không thể thua.

Nhâm Phúc nghiêm nghị nói:

- Thành Bạch báo do dũng tướng Đảng Hạng Trương Đoàn Luyện canh gác, đứng dựa vào núi, không phải cô thành. Thủ lĩnh người Khương phía nam thành Bạch Báo, lần này đều được Phạm đại nhân mời đến. Quân ta giống như binh nhẹ đi nhanh, bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định không dám làm lộ quấy nhiễu kế hoạch của chúng ta. Bởi vậy nếu chúng ta công thành Bạch Báo, chỉ có thể xuất binh hai thành trì phía tây và phía đông bộ lạc Khương. Lần này công thành, phải chặt đứt tất cả viện binh trước, mới có thể toàn lực công thành.

Địch Thanh không kìm nổi gật đầu, tôn trọng kế sách của Nhâm Phúc, dành thắng lợi từ trong ổn định, làm người ta không thể chê trách. Xem ra Phó đô bộ thự này, so với Hạ Thủ Vân cần phải dụng tâm rất nhiều.

Sau khi Nhâm Phúc căn dặn tình thế xong, quát:

- Đô giám Lưu Chính nghe lệnh.

Có một người vai hùm lưng gấu đứng ra nói:

- Có mạt tướng.

- Ta lệnh ngươi sẽ cùng bắt giữ Trương Lập, hợp binh một chỗ cùng với chủ trại trại Cốc Tây Triệu Phúc, nhân lúc đêm xuất phát. Trước bình minh giờ sửu phải đuổi tới phía tây thành Bạch Báo ba mươi dặm, đợi giờ sửu phát lệnh tiến công. Toàn lực khống chế việc xuất binh của người Đảng Hạng ở tây lộ thành Bạch Báo. Ngươi có thể làm được không?

Lưu Chính đáp lời:

- Mạt tướng lĩnh lệnh.

- Đô tuần kiểm Nhâm Chính nghe lệnh...

- Tuần kiểm Lưu Thế Khanh nghe lệnh...

*****

Nhâm Phúc từng lời quân lệnh phát ra, đánh viện binh tiếp viện, nhiễu loạn binh địch, phân công gọn gàng ngăn nắp. Đợi an bài đại khái xong, lúc này lại nói:

- Trách nhiệm công thành, nặng thêm nặng. Ta làm trọng trách điều hành, nhưng trước mắt cần một hổ tướng phụ lãnh binh công thành...

Y muốn nói lại thôi, nhìn quét qua người Địch Thanh, không dừng lại.

Phạm Trọng Yêm vẫn trầm mặc, thấy trong ánh mắt có ý bùi ngùi.

Địch Thanh vốn chờ lệnh, nhưng thấy thái độ Nhâm Phúc như thế, biết y không muốn phái mình lên trước, ngược lại cũng không muốn nếm mùi thất bại.

Võ Anh tiến lên một bước nói:

- Võ Anh bất tài, nguyện lãnh trách nhiệm này.

Nhâm Phúc cười ha hả, vỗ án nói:

- Từ lâu đã nghe nói Võ đô giám đại phá trại Hậu Kiều, lần này chủ động xin đi giết giặc, đúng là đáng quý. Được, trước mắt để ngươi là chủ công, lập tức xuất phát. Từ trên phía bắc lòng chảo Nhu Viễn, qua núi vượt lĩnh, theo đường mòn mà đi, lại men theo Bạch Báo tiến về phía đông, giờ sửu tiến công!

Hóa ra Vũ Anh hơn nữa năm nay đã thăng chức, lúc này kiêm chức trại chủ.

Võ Anh ôm quyền nói:

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

Lại liếc nhìn Phạm Trọng Yêm, trầm giọng nói:

- Mạt tướng nếu không thành công, nguyện đem đầu về gặp.

Phạm Trọng Yêm khẽ mỉm cười nói:

- Võ Anh, lần này không cần ngươi chết, chỉ cần ngươi thắng!

Võ Anh ra sức gật đầu, xoay người ra lều. Cao Kế Long nhịn không được nói:

- Nhâm đại nhân, người khác đều có nhiệm vụ, sao ta và Địch Thanh không có?

Nhâm Phúc cau mày nói:

- Chẳng lẽ Cao kiềm hạt không có phát hiện, cho đến bây giờ ta vẫn chưa có phái binh lực đi siết chặt viện binh thành Kim Thang?

Thành Kim Thang ở đông bắc thành Bạch Báo. Thành Bạch Báo bị công, thành Kim Thang biết được động tĩnh nhất định sẽ xuất binh cứu viện.

Cao Kế Long cười ha hả nói:

- Nói như vậy... ta chính là phụ trách ngăn chặn viện binh thành Kim Thang rồi à?

Nhâm Phúc gật đầu nói:

- Đúng vậy, nhưng không chỉ là ngươi có trách nhiệm, Địch Thanh cũng có trách nhiệm này. Huyện Hoa Trì là chỗ cần phải qua khi từ thành Kim Thang chạy tới thành Bạch Báo. Cao Kế Long, Địch Thanh, ta phái hai ngươi dẫn nhân mã bản bộ, lập tức xuất phát, thừa dịp lúc đêm đi huyện Hoa Trì. Đúng bình minh giờ sửu công kích tộc Cốt Mị ở đó. Đồng thời khống chế thành Kim Thang xuất binh, nếu để một viện quân của người Đảng Hạng qua, xử trí quân pháp.

Cuối cùng Nhâm Phúc liếc nhìn Địch Thanh, trong ánh mắt tràn đầy ý khiêu khích. Chỉ cần thành Kim Thang có viện binh tới thành Bạch Báo. Địch Thanh, Cao Kế Long sẽ có sơ xuất.

Cao Kế Long hơi rét, còn có thể cười to nói:

- Được!

Địch Thanh chỉ là chắp tay nói:

- Mạt tướng tuân lệnh.

Địch Thanh ra doanh lều, thấy Cao Kế Long vẻ mặt vẫn tươi cười, cũng có chút áy náy nói:

- Cao đại ca, đệ lần này vẫn không mang một binh một tốt...

Trong lòng Cao Kế Long thầm nghĩ. Nhâm Phúc người này tuy dũng, nhưng ghen ghét hiền tài. Lần này bất kể thế nào, cũng không thể để huynh đệ Địch Thanh uất ức, cười ha ha nói:

- Ngươi đến một mình là được rồi, bộ hạ của ta có thể tùy ngươi chỉ huy.

Nói vừa dứt lời, Chủng Thế Hành đã đi tới, ho khan nói:

- Địch Thanh, ngươi vẫn có thủ hạ, đi... ta dẫn ngươi đi xem.

Địch Thanh chỉ cho rằng Chủng Thế Hành nói là Cát Chấn Viễn và Liêu Phong, ra khỏi trại Nhu Viễn mới phát hiện, Qua Binh đã dẫn đến hai trăm binh mã đang ở ngoài tập kích chờ lệnh. Địch Thanh có chút kinh ngạc mà vui mừng, thấy những binh mã này không chỉ là lưng đeo trường cung, yên treo mũi tên lông vũ, thắt lưng cài đoản đao, trong tay cầm trường mâu, tất cả mọi người đều là nhuệ khí hăng say, hàn khí uy nghiêm đáng sợ.

Bất kể ai nhìn thấy những người này đều có thể nhận ra những người đó tràn đầy ý chí chiến đấu, tuyệt không phải quân Tống bình thường.

Cao Kế Long thấy những binh mã này, rất là kinh ngạc nói:

- Chủng Thế Hành, thật nhìn không ra ngài vô thanh vô tức làm ra những thủ hạ này....

Chủng Thế Hành, sờ sờ cái đầu hói, ho nhẹ nói:

- Những thuộc hạ này không phải là của ta.

Lão đang nhìn Địch Thanh, tràn đầy chờ đợi nói:

- Địch Thanh, những thủ hạ này là của ngươi! Bọn họ là thập sĩ, ngươi còn nhớ kế hoạch của chúng ta không? Nguyên Hạo có ngũ quân, bát bộ, chúng ta có thập sĩ đối nghịch với y. Người tuy không nhiều, nhưng ta nghĩ... rất nhanh sẽ nhiều hơn.

- Thập sĩ?

Địch Thanh nhìn một đoàn người ngựa của Qua Binh, thoáng có chút suy nghĩ. Nhớ rõ Phạm Trọng Yêm cũng đã nhắc tới cái tên này, không khỏi hỏi:

- Cái gì là thập sĩ?

- Thập sĩ chính là mười loại binh. Chủng Thế Hành thu lại nét cười đùa, nghiêm mặt nói:

- Là ta vất vả tốn tiền chọn ra cho các ngươi, cung cấp mười loại binh cho ngươi sử dụng, Mà Qua Binh dẫn chính là sĩ xông vào trận... một trong các thập sĩ.

Từng đội binh mã xuất phát từ trại Nhu Viễn, bay nhanh ra lòng chảo Nhu Viễn lên phía bắc trèo núi qua lĩnh. Vó ngựa tuy vội, nhưng tiếng động lại nhẹ, người tuy nhiều, như giống âm hồn.

Quân Tống ngựa bọc móng, người ngậm tăm, khí thế giống như thác lũ hướng về thành Bạch Báo giết tới.

Sau khi Phạm Trọng Yêm và quân Tống ra doanh, lại ra lều an ủi người Khương, đảm bảo nhân tộc bọn họ sẽ không sao. Người Khương cũng nhận ra quân Tống phải có hành động, câm như hến, rượu cũng không có lòng uống tiếp, lần lượt giải tán, nhưng vẫn không thể ra khỏi trại Nhu Viễn.

Phạm Trọng Yêm cam đoan, ngày mai mặt trời vừa lên, thì sẽ mời bọn họ trở về, hơn nữa giao dịch như cũ.

Người Khương giao hảo với Nguyên Hạo, là vì bị thế lực của Nguyên Hạo khuất phục. Người Khương giao hảo với Đại Tống là vì bị lợi ích của Đại Tống dụ dỗ.

Nếu Nguyên Hạo vẫn không đánh tới, Đại Tống vẫn làm ăn buôn bán với bọn họ. Người Khương tuy trong lòng thấp thỏm, vẫn vui vẻ tiếp tục đảm nhiệm vai trò dây leo đầu tường.

Người Khương đã trở về doanh trướng nghỉ ngơi. Phạm Trọng Yêm lại không ngủ, Doãn Thù cũng thế. Hai người không vào trong lều trung quân, chỉ ngồi ở ngoài lều, nhìn về hướng đông bắc.

Ở đó chính là chỗ thành Bạch Báo.

Trong thần sắc hưng phấn của Doãn Thù còn có sự hỗn loạn khẩn trương. Phạm Trọng Yêm vẫn còn bình thĩnh. Sớm đã về nghỉ ngơi, nhưng lão sao cũng không ngủ được?

Doãn Thù bưng chén rượu, sớm quên chén rượu đã hết, lẩm bẩm nói:

- Sắp tới giờ sửu rồi à?

Phạm Trọng Yêm nhìn trăng sáng trên bầu trời. Trăng sáng cũng đang nhìn lão. Lão trong tay có rượu, trong rượu có trăng, nhưng còn trong lòng... chỉ có vướng bận chiến sĩ xuất chinh.

Ánh trăng như bạc rải trên mặt đất, sáng như sương sáng sớm, đã gần đến giờ sửu.

Trong lúc đó ánh mắt Phạm Trọng Yêm ngưng tụ, tay nắm chén cũng có chút chặt hơn. Doãn Thù lây nhiễm mùi lưỡi mác của chiến tranh, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Chỉ thấy một đường ánh sáng từ đông bắc xẹt vọt lên, xé rách đêm đen lạnh lẽo. Tuy chỉ là ngắn ngủi như sao chổi, nhưng đã mang đến hy vọng của bình minh.

- Bắt đầu rồi.

Doãn Thù đứng lên, mặt đầy hưng phấn, hận không thể đích thân tới chiến trường.

Phạm Trọng Yêm ngược lại gục đầu xuống, chậm rãi uống rượu, lẩm bẩm nói:

- Bắt đầu rồi.

Tất cả nên làm, lão đều đã làm được. Kết thúc thế nào, là nước chảy thành sông hay là kết thúc trong thất bại là lúc xem người khác.

Doãn Thù đi tới đi lui, đột nhiên ngồi xuống, nhìn chằm chằm Phạm Trọng Yêm nói:

- Phạm công, ngài đã thay đổi rất nhiều.

Phạm Trọng Yêm cười nhạt một tiếng:

- Vậy sao?

*****

Doãn Thù nói:

- Ngài trước kia không phải thế này... Ngài trước kia, vì thiên tử thà đắc tội Thái hậu, vì chuyện phế Thái hậu thà đắc tội thiên tử, vì công chính thà đắc tội Lã Di Giản người đệ nhất trong triều. Người thà đắc tội thiên hạ, cũng muốn kiên trì chính mình. Bây giờ ngài thay đổi rồi, ngài thiếu quật cường, vòng vo hơn. Lần này ngài hồi kinh, thậm chí còn đi thăm Lã Di Giản. Nhâm Phúc có chút tự đại, nếu là ngài trước đây, nói không chừng đã triệt bỏ quyền lợi chỉ huy của y. Nhưng ngài hôm nay cái gì cũng không có...

Trong mắt gã mơ hồ có bi ai, có phải vì phát giác Phạm Trọng Yêm hôm nay không còn là Phạm công ngày trước không?

Phạm Trọng Yêm hỏi ngược lại:

- Bây giờ không tốt sao?

Doãn Thù thở dài, muốn uống rượu, mới phát hiện trong chén không có rượu, chỉ có phong trần đầy cõi lòng. Phạm Trọng Yêm cầm lấy bình rượu, rót đầy chén rượu cho Doãn Thù. Doãn Thù nhìn chén rượu giận dữ nói:

- Phạm công, ngài còn nhớ năm đó không... Mỗi lần ngài bị trục xuất kinh thành, rất nhiều người vì chính trực của ngài mà tiễn ngài, ngậm ngùi tiếc nuối. nâng chén nói ngài: "Việc này của Phạm quân, cực kỳ vinh quang."

Phạm Trọng Yêm trên mặt vốn bình thản có phần trào dâng. Nhưng cuối cùng lão chỉ bưng chén rượu lên, cảm khái nói:

- Ta đương nhiên nhớ rõ. Ta còn nhớ rõ Dư Tĩnh, Thái Tương, ngươi còn có một nhóm đại thân Âu Dương Tu, vì ta mà kêu bất bình. Theo ta bị trục xuất kinh thành. Ta vẫn luôn nhớ rõ, vì có các ngươi, ta mới không cơ đơn!

- Lúc đó chúng tôi cam tâm tình nguyện!

Doãn Thù nói từng chữ:

- Nếu trở lại trước đây, ta vẫn muốn vì ngài kêu bất bình.

- Vậy bây giờ thì sao?

Phạm Trọng Yêm đột nhiên hỏi.

Ánh mắt Doãn Thù phức tạp cũng không trực tiếp trả lời, hồi lâu mới nói:

- Ngài còn nhớ ban đầu chúng ta chỉ điểm thiên hạ nói gì không?

Thấy Phạm Trọng Yêm không nói, Doãn Thù bỗng nhiên đứng lên, kích động nói:

- Ta liệt kê hàng chục bệnh Đại Tống, cũng nói thay đổi xu thế phải làm. Chỉ có nước giàu binh mạnh mới có thể hưng trị thái bình. Chỉ có diệt trừ đại họa tây bắc trước, mới có thể phồn thịnh Đại Tống!

Phạm Trọng Yêm gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, những lời nói này, ta chưa từng quên.

Lão nói vô cùng kiên định, hai tròng mắt có vẻ hưng phấn. Biểu lộ lúc này, giống như tuyết bay đêm đông năm đó.

Chết vinh còn hơn sống nhục!

Doãn Thù thấy thế, tinh thần rung lên, lập tức nói:

- Bây giờ Thánh Thượng bắt đầu dùng tài đức sáng suốt. Hàn công và ta ý nghĩ bình thường, lão cũng cực lực chủ trương sửa dây cung dễ căng, chấn hưng uy Tống. Lão quyết định đánh tây bắc trước, lại sửa Trầm Kha, là quyết định năm đường xuất binh tấn công Nguyên Hạo. Nhưng tại sao ngài nói Thượng thư không đồng ý?

Phạm Trọng Yêm trầm mặc hồi lâu, ngước nhìn một gốc cây đại thụ, đột nhiên nói:

- Thật sự đã vào đông rồi... đại thụ đó trụi lủi không có một chiếc lá, rất là thê lương.

- Lá trên cây không phải một đêm có thể rụng sạch, cũng không thể một đêm có thể mọc dài ra.

Phạm Trọng Yêm lại nói:

- Nếu chúng ta muốn thấy xanh biếc um tùm, nóng lòng tưới nước, thậm chí có thể tưới nước ấm... Nhưng cây này không thể tưới nhiều nước, rất có thể sẽ chết đông đấy, tây bắc giống như cây này.

Doãn Thù trầm mặc, Phạm Trọng Yêm nhìn Doãn Thù, chân thành nói:

- Ta cũng rất sốt ruột, nhưng chúng ta nhất định phải đợi, nhất định phải chuẩn bị, bồi thêm đất tưới nước, như vậy khi thời cơ tới, chúng ta mới có thể được kết quả như muốn. Doãn Thù, ta biết.... Hàn Kỳ, ngươi, rất nhiều rất nhiều người đều trông chờ Đại Tống cường thịnh, nhanh chóng muốn thay đổi. Nhưng chuyện này không thể vội. Ta hy vọng... ngươi có thể hiểu ta.

Doãn Thù thở dài, lắc đầu nói:

- Ta nói không lại ngài.

Gã bưng chén rượu uống, lại buông xuống, hỏi:

- Phạm công, trận chiến này có thể thành công chứ?

Trong lòng suy nghĩ: "Phạm công già rồi, thiếu sự quyết đoán của năm đó. Nguyên Hạo xem là cái gì, một kẻ vũ phu thôi. Phạm Ung là người vô dụng, mới dẫn đến Tam Xuyên Khẩu thảm bại. Chẳng lẽ Hàn công, Phạm công liên thủ, vẫn không đối phó nổi Nguyên Hạo sao? Chỉ có thể vừa mới bình định tây bắc, mặt rồng rất vui mừng, chính là lúc cải cách khai thác Đại Tống. Tới lúc đó ta chờ sinh bệnh trầm kha, sửa khuyết điểm, khai sáng một thế hệ đại Tống thịnh thế, chẳng phải là trông mong nhiều năm sao? Như thế này không phụ bình sinh. Phạm công làm việc gần như suy tính quá nhiều. Chỉ mong thành Bạch Báo một trận có thể thắng, cổ vũ lòng quân Tây Bắc. Tới lúc đó lại khuyên Phạm công ủng hộ Hàn Kỳ được rồi."

Phạm Trọng Yêm thấy sắc mặt Doãn Thù âm tình bất định, vẫn bình tĩnh nói:

- Cố gắng việc đời, nghe thiên lệnh, ta ngươi nên làm đã làm rồi, nóng vội làm gì?

Doãn Thù cười ha hả nói:

- Vậy không nói chuyện quân tình, nói chuyện thơ từ tốt chứ? Lúc ta mới tới biên thùy, đã từng làm một bài Thượng Khuyết, tuy không có đoạn kết.... ta vẫn đang đợi. Từ của Liễu Thất tuy tươi đẹp, vẫn không bằng dũng cảm của ngài.

Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói:

- Ta đã quên rồi vậy mà ngươi còn nhớ rõ.

Doãn Thù nói:

- Làm sao ta không nhớ? Lời của ngài, mỗi từ ta đều nhớ. Vì văn chương, yêu cầu dùng phương pháp cổ, cứ khăng khăng cái gọi là những nhân văn đó của Biện Kinh. Ngoại từ lời tươi đẹp ra, cũng không làm thêm ra cái khác, làm người nghe tức giận!

Đứng lên, bưng chén rượu ngâm:

- Tắc hạ thu lai phong cảnh dị, hành dương nhạn khứ vô lưu ý. Tứ diện biên thanh liên giác khởi, thiên chướng lý, trường yên lạc nhật cô thành bế! (BTV dịch nghĩa: Trên biên cảnh mùa thu vừa tới vạn vật đều thay đổi, đàn nhạn bay về Hành Dương không chút lưu tình. Tiếng kèn lệnh trong quân doanh quân Tùy vang lên, bốn hướng truyền đến tiếng chiến mã hí vang. Những ngọn núi giống như những tấm chắn ngàn dặm song song nhau, sương mù phủ kín, chiều tà mông lung, chỉ thấy khắp nơi hoang vắng, một tòa cô thành đóng chặt cửa. )Lời hay, lời hay.

Thấy Phạm Trọng Yêm mỉm cười không nói, Doãn Thù chú tâm hỏi:

- Lời không hay sao? Ngài nghe thử, nếu không phải người thật sự tới biên thùy, làm gì có tầm mắt như vậy. Nếu không phải người thật sự khí phách, cũng khó có trái tim lo nước lo dân như vậy.

Phạm Trọng Yêm không kìm nổi cười nói:

- Ta tuy da mặt không tệ, nhưng bị ngươi nói như vậy, cũng phải đỏ.

Hóa ra những lời này lại là do ông ta làm.

Doãn Thù cười nói:

- Qua lâu như vậy, ngài dù sao cũng nên nghĩ ra một bài đi?

Phạm Trọng Yêm nâng chén trên tay, nhìn ánh trăng như sương, đột nhiên nói:

- Ngươi có nghe tiếng sáo của người Khương rồi chưa?

Doãn Thù nghiêng tai nghe, mơ hồ có nghe thấy. Đêm khuya thế này, tiếng sáo của người Khương đó chắc chắn tràn đầy u oán. Doãn Thù thở dài:

- Lúc này người thổi sáo hơn phân nửa là nhớ nhà. Chỉ có người ở biên thùy, mới hiểu nỗi khổ của người biên thùy. Chỉ có biên thùy, mới có tiếng sáo u đắng như vậy.

Hai chân mày Phạm Trọng Yêm khẽ nhếch, nhìn chén rượu nói:

- Nửa bài sau cũng đã có rồi.

Lão chậm rãi ngâm:

- Trọc tửu nhất bôi gia vạn lý... Yến Nhiên vị lặc quy vô kế. Khương quản du du sương mãn địa, nhân bất mị, tương quân bạch phát chinh phu lệ (BTV dịch nghĩa: Một mình nâng ly rượu sầu, xa nhà vạn dặm, trong lòng ngổn ngang trăm mối nghĩ suy, nghĩ tới bọn xâm phạm biên giới mà căm phẫn, công lao sự nghiệp chưa thành, không biết tới khi nào mới quay về cố hương. Tiếng sáo của người Khương du dương, sương lạnh trải kín mặt đất, chinh nhân không thể chìm vào giấc ngủ, tướng quân và anh em binh sĩ sầu trắng mái tóc, lệ xót xa tuôn. )

Phạm Trọng Yêm ngâm lời như nhạc, nhưng thần sắc tràn đầy tiêu điều cô quạnh.

Doãn Thù vỗ tay nhẹ theo tiết tấu, đợi Phạm Trọng Yêm ngâm xong, khẽ thở dài nói:

- Thơ hay đó, thơ hay, trong đoạn cuối này, ta thích nhất bốn chữ "Yến Nhiên vị lặc". Năm đó Đậu Hiến Đông Hán đắc tội Thái hậu, vì lập công chuộc tội, chờ lệnh bắc phạt, kết quả đại phá Hung Nô, khắc đá ghi công ở núi Yến Nhiên rồi trở về, công lao sáng chói. Phạm công ngài cũng đắc tội Thái hậu, cũng muốn đại phá quân Đảng Hạng, noi theo hành động của Đậu Hiến. Chỉ có điều chỉ là bốn chữ, hiện rõ khát vọng trong lòng. Phạm Trọng Yêm vẫn là Phạm Trọng Yêm.

Phạm Trọng Yêm thở dài:

- Doãn Thù, ngươi xem như hiểu lời rồi.

Doãn Thù được một lời của Phạm Trọng Yêm, đảo mắt nói:

- Chỉ hiểu lời... chẳng lẽ không hiểu ngài sao? Ngài cho rằng ta thật không hiểu sao? Đậu Hiến vì quyền, ngài vì thiên hạ. Y có thể không từ thủ đoạn, nhưng ngài tuy muốn phá người Đảng Hạng, còn lo nỗi khổ binh sĩ. Nhưng luôn lo trước lo sau, làm sao thành sự chứ?

Phạm Trọng Yêm trầm lặng hồi lâu mới nói:

- Công của Phạm mỗ, không muốn dùng máu của binh sĩ nhuộm thành.

- Nhưng nếu không đánh, lại có cách khác không?

Doãn Thù hỏi ngược lại.

Phạm Trọng Yêm lo lắng thở dài, không nói thêm.

Ánh lửa nơi xa bừng lên trời, cháy rực, tiếng gió, tiếng sáo, tiếng chém giết đan vào chằng chịt với nhau. Đêm không ngủ, trời đã tảng sáng.

Lúc gần tảng sáng, trong mắt của Phạm Trọng Yêm đã có chỉ máu. Doãn Thù cũng là một đêm không ngủ, hai người cùng lo lắng chờ đợi tin tức của thành Bạch Báo. Lúc này phía bắc trại có người phi ngựa chạy tới, sau khi thấy Phạm Trọng Yêm, lập tức xoay người xuống ngựa, bảm báo:

- Khởi bẩm Phạm đại nhân. Thành Bạch Báo đã bị bao vây, quân ta đang tăng cường tấn công.

Doãn Thù vội hỏi:

- Vậy bây giờ tình hình thế nào?

*****

Phi ngựa nói:

- Vẫn đang đợi tin.

Nói chưa xong, lại có một ngựa chạy tới, bẩm báo:

- Tới bây giờ xung quanh người Khương, chợ Diệp, thành Kim Thang, tạm thời không có viện binh đến cứu thành Bạch Báo.

Phạm Trọng Yêm lẩm bẩm nói:

- Nhâm Phúc nói với ta những cái này chỉ muốn ta buông lỏng tinh thần, công thành hiển nhiên không thuận lợi.

Phạm Trọng Yêm mặc dù nghe tin vui, nhưng đã lộ ra u buồn âm thầm.

Doãn Thù bóp cổ tay nói:

- Chẳng lẽ ta toàn lực đánh một trận, vẫn không hạ được thành Bạch Báo?

- Thành Bạch Báo sừng sững ở tây bắc nhiều năm, người Đảng Hạng cuồng ngạo còn đó, nhưng vẫn đang cảnh giác. Lần này ta xuất kỳ binh, nhưng ai đều không thể đảm bảo bọn họ không có đề phòng.

Phạm Trọng Yêm chậm rãi nói:

- Nhâm Phúc người này cuồng ngạo, chỉ mong y đừng khư khư cố chấp. Nếu thật sự công không nổi thành trì lại gặp viện binh đánh tới, có thể tạm thời lui về, bàn tính lại.

Doãn Thù nói:

- Vậy có thể làm thế nào? Một thành Bạch Báo nhỏ nhoi không công nổi, sau này nói gì đạp phá Hoành Sơn, bình định tây bắc?

Phạm Trọng Yêm khẽ nhíu mày, mới nói gì, lại có người phi ngựa chạy tới:

- Khởi bẩm Phạm đại nhân, Võ Anh đã giết vào thành Bạch Báo.

Doãn Thù cười ha hả, cuối cùng lộ ý vui mừng nói:

- Phạm công, ngài vẫn nói Võ Anh dũng mãnh thiếu thay đổi, nhưng lần này lại không phụ kỳ vọng của ngài.

Phạm Trọng Yêm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn về phía thành Bạch Báo.

Tin tức không ngừng truyền tới - thành nam thành Bạch Báo bị phá! Thành tây thành Bạch Báo bị phá! Quân Tống đã thiêu Thái úy Nha thự của thành Bạch Báo. Võ Anh bắt giữ Trương Đoàn Luyện thống lĩnh cao nhất của thành Bạch Báo, quân Đảng Hạng không có chỉ huy, tranh nhau chạy thoát mạng, Nhâm đại nhân tung binh chém giết, tàn sát thành Bạch Báo. Quân Tống giết bảy người thống soái quân Đảng Hạng, bắt năm người quan địch... lục soát lấy được gia súc, chiến mã nhiều vô số.

Quân Tống giành toàn thắng!

Lúc Phạm Trọng Yêm nghe tới đó, lúc này mới nhẹ lòng. Lệnh người đến thông báo Nhâm Phúc sau khi đốt thành nhanh chóng trở về, chớ tham công đề phòng quân viện binh Đảng Hạng tìm đến, vậy thì không bù nổi tổn thất.

Doãn Thù đã sắp xếp tiệc ăn mừng. Phạm Trọng Yêm đột nhiên phát hiện trong những tin tức này lại không có tin về Địch Thanh.

Mặt mũi Địch Thanh đó thế nào? Phạm Trọng Yêm có chút lo lắng. Lão chỉ nghe qua sự tích của Địch Thanh, lại không có tận mắt thấy qua Địch Thanh tác chiến. Nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt cương nghị đó của Địch Thanh, Phạm Trọng Yêm đã không còn lo lắng.

Phạm Trọng Yêm tin phán đoán của mình, cho rằng Địch Thanh sẽ không phụ lòng dày vọng của lão.

Lúc hoàng hôn, cuối cùng Nhâm Phúc dẫn người về. Vốn là một trại Nhu Viễn nghiêm nghị nhưng vì đại thắng mà sôi trào hẳn lên. Thành Bạch Báo là nơi cất nhiều thứ, quân Tống thu được vô số chiến lợi phẩm binh giáp, mang về bò dê ngựa hơn vạn con.

Nhâm Phúc lưng đeo thiết giản bốn lưỡi, quay lại vênh váo tự đắc, thấy Phạm Trọng Yêm thì nói:

- Hạ quan không phụ Phạm đại nhân giao phó!

Phạm Trọng Yêm vẻ mặt tươi cười nói:

- Tốt lắm, tốt lắm.

Nghe Nhâm Phúc không ngừng bẩm báo chiến tích, thoáng nhìn Võ Anh quanh người là máu, không nhịn được nói:

- Võ Anh bị thương rồi sao?

Võ Anh há hốc miệng nói:

- Một vết thương nhỏ, không trở ngại gì.

Nhâm Phúc vỗ thật mạnh vai của Võ Anh khen:

- Võ Anh bị thương không dưới bảy chỗ, nhưng vẫn bắt sống Trương Đoàn Luyện. Thành công lần này ghi công đầu.

- Vậy Địch Thanh bây giờ thế nào rồi?

Phạm Trọng Yêm hỏi.

Nhâm Phúc bĩu môi:

- Hắn à.... hắn và Cao Kế Long vẫn đang kiên thủ Hoa Trì, nhưng ta đã lui binh, cũng truyền lệnh bảo bọn họ trở về, không nghe thấy tin tức nhiều, nghĩ bọn họ nhặt được thuận lợi, không có giao thủ với người Đảng Hạng.

Phạm Trọng Yêm thấy Nhâm Phúc thân là người bố trí kế hoạch tác chiến lần này, nhưng lại đối với thủ hạ Địch Thanh, Cao Kế Long không quan tâm như vậy, trong lòng không hài lòng. Nhưng thấy mọi người cao hứng phấn chấn, không muốn làm cụt hứng chí của bọn họ, cuối cùng nói:

- Chư quân trận chiến này vất vả, ta đã bày rượu chúc mừng, mời vào chỗ.

Mọi người âm thầm trầm trồ khen ngợi, mừng chiến công ở ngoài trời. Rượu và thức ăn mang lên, Phạm Trọng Yêm uống cùng mọi người mấy ly, lại thỉnh thoảng nhìn phía bắc trại.

Rượu qua ba tuần cạn, cuối cùng có phi ngựa báo lại:

- Cao Kế Long, Địch Thanh đã dẫn binh trở về.

Phạm Trọng Yêm vui mừng, im lặng chờ Địch Thanh tiến lên. Thấy Địch Thanh bụi đầy mặt, máu nhuộm chinh y, thân thiết hỏi:

- Địch Thanh, có bị thương không?

Nhâm Phúc bên cạnh nói:

- Hắn người này nghe nói bị thương nặng. Lúc Bình Viễn vừa bị thương thì hơn nửa năm.

Dứt lời cười to, các tướng bên cạnh cũng cười theo.

Địch Thanh chỉ trả lời:

- Lần này chưa từng bị thương.

Nhâm Phúc nói:

- Vậy thu hoạch thế nào? Không biết chém bao nhiêu binh địch?

Địch Thanh cau mày, lắc đầu nói:

- Mạt tướng không biết.

Nhâm Phúc vỗ bàn, quát:

- Địch Thanh, ngươi bất kể thế nào, đã là một tuần kiểm, sao ngay cả kết quả cuộc chiến thế nào cũng không biết?

Phạm Trọng Yêm không đợi nhiều lời, một mình đã cười ha ha:

- Hắn là không biết kết quả cuộc chiến thế nào, hắn không quan tâm con số.

Cao Kế Long từ phía sau Địch Thanh đi ra, thi lễ nói với Phạm Trọng Yêm:

- Phạm đại nhân, trận chiến Hoa Trì, Địch Thanh lập được công lao. Chờ tộc Cốt Mị ra tiếp viện, cố sức chém Cốt Mị tam hùng, đại phá binh tộc Cốt Mị.

Doãn Thù kinh ngạc nói:

- Cốt Mị tam hùng là đấu sĩ cực kỳ dũng mãnh của Cốt Mị, lại bị Địch Thanh chém?

Cao Kế Long nói:

- Bất kể chúng là gấu trắng, gấu đen hay là gấu xám, đều chịu một đao của Địch Thanh.

Trong lòng Nhâậm Phúc khẽ rung, thầm nghĩ từ lâu đã nghe qua Cố Mị tam hùng quả thật còn dũng mãnh hơn gấu. Lúc này y giao sự sống cho Địch Thanh, nhưng Địch Thanh hung ác như vậy, lại giết cả ba người?

Trong lòng tuy nghiêm nghị, Nhâm Phúc vẫn cố làm ra vẻ bình tỉnh nói:

- Chuyện giết gấu, chỉ là hữu dũng vô mưu mà thôi.

Cao Kế Long mỉm cười tràn đầy đắc ý:

- Chuyện phía sau, tuyệt không phải hữu dũng vô mưu rồi.

Trong hai tròng mắt của Phạm Trọng Yêm có ý tán thưởng, mỉm cười hỏi:

- Sau đó thế nào?

Cao Kế Long nói:

- Nếu là tướng lĩnh khác, sau khi đánh bại tộc Cốt Mị nên làm thế nào?

Gã giống như hỏi người bên ngoài, nhưng chỉ nhìn Nhâm Phúc. Gã từ lâu xem Địch Thanh là huynh đệ của gã. Địch Thanh có thể im lặng, nhưng gã không muốn cho dù Nhâm Phúc là cấp trên, gã cũng không sợ.

Cũng không phải mọi người đều xem trọng chức quan của mình.

Nhâm Phúc tâm ý xoay chuyển, ra vẻ khinh thường nói:

- Còn phải hỏi, đương nhiên là phục binh ở bên, gậy ông đập lưng ông.

Cao Kế Long sờ sờ râu, thở dài nói:

- Địch Thanh vốn không có thông minh như vậy, chuyện hắn làm rất nhiều người đều nghĩ không ra.

Doãn Thù nhịn không được nữa nói:

- Địch Thanh làm sao?

Gã ngước nhìn Địch Thanh, Địch Thanh vẫn trầm mặc im lặng, giống như đang nghe câu chuyện của người khác.

Cao Kế Long chậm rãi nói:

- Hắn biết nhất thời giết không hết nhân tộc Cốt Mị. Nếu đã như vậy, nếu ngồi đợi đối thủ đến, nói không chừng quân Đảng Hạng có phòng bị, trận chiến này, thắng bại khó lường. Do vậy hắn chủ động xin đi đánh giặc, thay y phục của người Cốt Mị, đi ngược lại thành Kim Thang.

Phạm Trọng Yêm mắt đã sáng, Doãn Thù vỗ án trầm trồ khen ngợi nói:

- Đánh bất ngờ không kịp trở tay, hành động trước để kiềm chế quân địch, kế hay.

Cao Kế Long cười ha hả:

- Quả nhiên thành Kim Thang xuất gần ngàn binh tốt đế giúp. Quân chủ lãnh binh lúc đó thấy người ngựa của Địch Thanh, chỉ cho là người mình, còn chào hỏi, thì bị Địch Thanh xông lên chém. Người Đảng Hạng đại loạn, bị giết lui hơn mười dặm, quăng mũ cởi giáp, cửa thành đóng chặt, đã không dám mở thành. Địch Thanh thì dẫn hơn hai trăm binh xông vào trận địa giữ trước cửa thành. Đáng tiếc thành đầy quân Đảng Hạng, không biết hư thật, ban ngày không dám ra chiến.

Mọi người máu huyết sôi trào, tưởng tượng ra cảnh Địch Thanh hoành đao tức tốc, đứng ngạo nghễ trước thành Kim Thang, nhưng cuối cùng lại để kẻ địch không dám ra đánh!

Doãn Thù rót đầy hai chén rượu, bưng một chén tới trước mặt Địch Thanh, chân thành nói:

- Hay cho một Địch Thanh, cuối cùng làm kẻ địch không dám đánh. Chỉ dựa vào điểm này ta kính ngươi một chén. Nhớ năm đó Quách Tuân Ngũ Long Xuyên hoành chử hiên ngang, cũng chỉ là như vậy.

Địch Thanh nghe thấy hai chữ "Quách Tuân" trong lòng đau xót, nhận lấy chén rượu, chán nản nói:

- Doãn đại nhân quá khen, mạt tướng làm sao có thể so sánh với Quách đại ca chứ?

Doãn Thù chuyển qua hỏi Cao Kế Long:

- Vậy sau đó thì sao? Các ngươi trở về bình an thế này hả?

Cao Kế Long cười nói:

- Làm gì đơn giản như vậy. Cuối cùng thành Kim Thang thấy hư thật của Địch Thanh, lại nghênh binh đấu với Địch Thanh, do đích thân Đoàn Luyện dẫn binh thủ thành, bao vây Địch Thanh.

Doãn Thù thất thanh nói:

- Vậy như thế nào cho là tốt?

Mọi người cũng là trên mặt biến sắc, thầm nghĩ Địch Thanh dẫn chỉ hai trăm kỵ binh, làm sao chống đỡ?

Cao Kế Long nói:

- Hắn có thể làm sao? Đương nhiên là chạy trốn rồi,

Nhâm Phúc lạnh lùng nói:

- Ta còn cho rằng hắn là thần, hóa ra cũng sẽ chạy trốn. Vậy thương vong bao nhiêu?

Gã không quan tâm chiến tích của Địch Thanh, chỉ quan tâm thiệt hại của Địch Thanh. Giống như có một nhân phụ ghen tị, không nhìn nổi nữ nhân khác tốt.

Phạm Trọng Yêm bên cạnh thấy không khỏi lo lắng, thầm nghĩ Nhâm Phúc này là người đệ nhất của Kính Nguyên Lộ, sao có thể tính khí hành sự như vậy?

Cao Kế Long thở dài nói:

- Hắn một đường chạy thoát mạng, người Đảng Hạng thì đuổi theo. Sau đó người Đảng Hạng chạy tới vách Vân Thiên của huyện Phượng Trì.

Phạm Trọng Yêm đột nhiên hỏi:

- Lúc đó Cao kiềm hạt đang làm gì?

Cao Kế Long cười ha hả, không thể gạt được Phạm Trọng Yêm, nói:

- Lúc đó lão phu ta đang dẫn hai ngàn người ngựa hớp gió ở vách Vân Thiên.

Doãn Thù bừng tỉnh ngộ ra nói:

- Thì ra Địch Thanh cố ý thua chạy trốn, dẫn địch vào chỗ mai phục.

Cao Kế Long vỗ tay, đâm Nhâm Phúc một câu, nói:

- Vẫn là Doãn đại nhân thông minh đấy. Lão phu thấy bọn chúng giết đến, thầm nghĩ dù sao có chút giao tình với Địch Thanh, nên giúp hắn một tay.

Lần đầu tiên Địch Thanh nở nụ cười, trong mắt lộ ra tình cảm ấp áp. Kế sách đó hắn và Cao Kế Long định ra.

- Hơn ngàn người đó vừa giết tới, lão phu dùng đá trước, sau đó dùng côn mộc đập. Địch Thanh giết trở lại, nếu không phải Đoàn Luyện đó chạy trốn, chỉ e cũng bị Địch Thanh chém đầu rồi.

Cao Kế Long vuốt chòm râu cười to nói:

- Đám tôn tử này, không ngờ coi thường chúng ta. Kết quả bị chúng ta chém hơn bốn trăm người, lại bắt hơn trăm người bọn họ. Còn bọn ta, bị thương mấy chục người, không chết một binh.

Mọi người rợn da gà, Doãn Thù khó có thể tin nói:

- Các ngươi giết Cốt Nhị tam hùng, tàn sát tộc Cốt Mị, trảm chủ quân, đánh bại viện quân Kim Thang, một ngày ba cuộc chiến, không ngờ không mất một binh?

Cao Kế Long lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên rồi, Địch Thanh chỉ lo giết, lão phu chỉ lo cứu, bởi vậy hắn không biết chiến tích. Nhưng lão phu ta, vẫn là nhìn thấy tận mắt.

Mọi người im lặng, cho dù Nhâm Phúc luôn có lòng trách móc, nhất thời cũng không phản bác được.

Cuối cùng Phạm Trọng Yêm thở dài, nhưng không nói thêm gì, y đã không cần nói thêm gì. Võ Anh bên cạnh nghe được, bỗng nhiên đứng lên, kích động nói:

- Địch Thanh chính là đệ nhất anh hùng quân Tống tây bắc.

Mọi người cho dù không phục, trong lòng cũng sớm bị sự dũng cảm của Địch Thanh chấn động, trầm mặc không nói.

Chỉ có Địch Thanh vẫn vẻ mặt tĩnh mịch, đột nhiên cảm giác trên trời hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là tuyết đã rơi, ngước nhìn tuyết rơi nhẹ trên bầu trời, giống như có lời hứa hẹn mùa đông. Bên tai Địch Thanh như có một âm thanh:

- Địch Thanh, tiếp tục sống tốt, để ta biết, ta sẽ không nhìn lầm anh hùng của ta!

Địch Thanh nhìn tuyết rơi, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không thể ngăn được tương tư trong lòng.

Tuyết vô thanh vô tức, rơi ở đầu cành, tầng tầng lớp lớp, giống như tưởng nhớ; rơi trên hai má, hòa tan thành nước, giống như nước mắt.

Nước mắt ngưng đọng trong tuyết nhẹ lay. Có mông lung, nơi tận cùng trắng phau phau. Có gió xoáy, tuyết xoáy khắp mặt đất. Giống như người học võ, tuyết đang múa, lên tận trời xa, tuyết đang rơi, sao rơi dòng sông đỏ thẫm.

Thì ra... tương tư giống như tuyết.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<