Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 069

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 069: Đom đóm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Thấy Diệp Tri Thu có chút coi thường, Địch Thanh lại giải thích:

- Nguyên Hạo sáng chế ra tám bộ phận, hai bộ Thiên Long chính là lực lượng của Thần, Long, còn lại sáu bộ phận, chính là lực lượng của Niệm giúp y làm ác.

Đối với việc Nguyên Hạo, Diệp Tri Thu không phục, nhưng nghe đến đó, sắc mặt cũng thay đổi. Y cảm thấy lời nói của Địch Thanh, không giống như lời nói vô căn cứ.

Nguyên Hạo sáng tạo ra tám bộ phận, hóa ra cũng có thâm ý sâu sắc!

Địch Thanh lại nói:

- Cách Tát Nhĩ Vương đánh bại kẻ thù xâm lấn, lại không ngừng nam chinh bắc chiến, đánh đông dẹp bắc. Tổ tông Nguyên Hạo từ Tây Bắc cứng rắn đoạt một mảnh đất, mấy năm nay, Nguyên Hạo đánh dân tộc Hồi Hột, Cao Xương, chiến Thổ Phiên, chống đỡ với Đại Tống của chúng ta...

Diệp Tri Thu cắt ngang nói:

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói những việc làm của Nguyên Hạo có phần giống với Cách Tát Nhĩ Vương. Nhưng ngươi đã sai ở điểm quan trọng nhất, Nguyên Hạo chính là mối họa của dân chúng, còn Cách Tát Nhĩ Vương thì công đức viên mãn, và mẫu thân, Vương phi trở về Thiên đình. Nói sau này y tự xưng là Đế Thích Thiên, xây dựng tám bộ phận, chỉ là ra vẻ thần bí, mê hoặc dân chúng.

Địch Thanh thầm nghĩ:

- Ngươi cho là như vậy nhưng Nguyên Hạo không cần thiết phải nghĩ như vậy.

Không muốn cãi cọ với Diệp Tri Thu, Địch Thanh nói:

- Hương Ba Lạp và Điệt Mã có liên quan, Điệt Mã lại có liên quan tới Cách Tát Nhĩ Vương, vậy Hương Ba Lạp và Cách Tát Nhĩ Vương có liên quan hay không đây?

Diệp Tri Thu cũng lâm vào trầm tư suy nghĩ, Địch Thanh càng cảm thấy tất cả hỗn loạn, nhưng hắn cảm giác được hình như hắn càng ngày càng đến gần Hương Ba Lạp.

Ít nhất cũng có thể xác định được, Hương Ba Lạp không phải là ảo tưởng.

Nghĩ đến đây, Địch Thanh phấn chấn nói:

- Lúc này ít nhất cũng có thể xác định được vài điểm, Hương Ba Lạp và ngũ sắc, còn có hai màu đen trắng có liên quan, Hương Ba Lạp không phải là ảo tưởng. Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Nguyên Hạo và Chân Tông tương tự nhau, nhưng hiển nhiên là so với Chân Tông, những điều Nguyên Hạo biết còn nhiều hơn. Thoạt nhìn, ít nhất là Nguyên Hạo cũng biết Hương Ba Lạp ở đâu. Chúng ta muốn tìm Hương Ba Lạp, đã có hai con đường. Một là đi tìm Phục Tạng, con đường còn lại, chính là tìm Nguyên Hạo.

Diệp Tri Thu gật đầu, thấy Địch Thanh nóng lòng muốn thử, thở dài nói:

- Nhưng hiện tại ngươi phải đi con đường thứ ba, mau trở về Duyên Châu!

Y không nói gì thêm. Địch Thanh sớm hiểu được, do dự một chút, chậm rãi nói:

- Ngươi nói rất đúng.

Tinh thần Diệp Tri Thu chấn động, cười nói:

- Ngươi hiểu được là tốt rồi. Một khi đã như vậy, ngươi về Duyên Châu, còn ta đi hai con đường kia. Địch Thanh, chúng ta từ biệt tại đây.

Địch Thanh biết hơn phân nửa là Diệp Tri Thu sẽ đích thân nhúng tay vào việc của Nguyên Hạo, vừa nghĩ tới võ công của Nguyên Hạo, Địch Thanh lo lắng nói:

- Vậy... Ngươi cẩn thận.

Diệp Tri Thủ hiểu lo lắng của Địch Thanh, khẽ mỉm cười:

- Trên đời này, không phải dùng võ công là có thể giải quyết được tất cả mọi việc. Ngươi cũng bảo trọng.

Dứt lời, y quay đầu ngựa, quay về hướng phủ Hưng Khánh chạy đi.

Tiếng chân đi xa, bão cát lại lên.

Địch Thanh nhìn bóng lưng Diệp Tri Thu, lẩm bẩm nói:

- Diệp Bộ đầu, đa tạ ngươi.

Hôm nay, sau khi biết sự việc về Hương Ba Lạp, thật sự là hắn muốn cấp tốc đi tìm. Nhưng Quách Tuân, Diệp Tri Thu, Chủng Thế Hành đều vì hắn mà không oán không hối, vì hắn mà bôn ba mệt nhọc, hắn đã gánh trên vai rất nhiều ân oán.

Việc tốt nhất mà hắn có thể làm vì ba người này chính là chinh chiến trên chiến trường, đánh bại Nguyên Hạo, không phụ kỳ vọng của mọi người.

Đột nhiên nhớ lại Diệp Tri Thu đã từng nói qua, Quách Tuân vì hắn mà ba lần cầu người, nhưng Diệp Tri Thu không nói lần thứ ba là gì.

Là Diệp Tri Thu quên, hay cố tình không nói đến?

Địch Thanh không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết là Quách Tuân vì hắn làm rất nhiều việc, đã không đếm nổi nữa rồi! Hắn cũng quên không nói cho Diệp Tri Thu biết về sự việc của Phi Tuyết. Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh muốn đuổi theo, cuối cùng lại từ bỏ.

Cô gái kia giống như tuyết bay, không ngừng lay động, vô cùng thần bí. Muốn tìm Phi Tuyết, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!

Địch Thanh thúc ngựa, lao về hướng đông.

Ngựa hí núi xa, cát bụi thúc giục.

Qua khỏi Hoành Sơn, Địch Thanh nhìn thấy trời rộng núi cao, trong lòng thầm nói:

- Quách Đại ca, huynh yên tâm, sẽ có một ngày, đệ sẽ dẫn binh đánh qua Hoành Sơn, sẽ không phụ sự khổ tâm của huynh.

Gió rét nổi lên, thổi cho mặt đất ngổn ngang, lá khô tung bay, giống như hình ảnh của gió. Một cái lá cây bay thẳng đến, mang theo một màu xanh biếc, nhưng trong mắt Địch Thanh, lá cây khô vàng kia có màu trắng, dường như cũng chính là mình, trên đầu đã có tóc bạc, không kìm nổi giơ tay lên bắt lấy.

Cảm giác mát mẻ. Hóa ra không phải là đầu bạc, mà là sương đông đọng lại.

Lúc này Địch Thanh mới phát hiện, cuộc đời này giống như chiếc lá, hoảng hốt mơ màng, cảm thấy sương lạnh. Dù con người chưa già, nhưng năm tháng đã khắc sâu.

Núi sông vắng vẻ, thổn thức buồn đau, vui mừng. Không biết nơi nào, Khương địch từ từ thổi bay, tạo ra luồng gió độc, như đầu bạc quấn quýt si mê, như nước năm xưa...

Địch Thanh đợi đám người xuyên Thanh Cương Hạp qua Hoành Sơn.

Qua Thanh Cương Hạp mọi người lại lên ngựa chạy nhanh một ngày đã vào Khánh Châu, gần trại Nhu Viễn.

Trại Nhu Viễn là trại quan trọng ở Khánh Châu của người Đảng Hạng, người giữ trại vẫn là Võ Anh. Địch Thanh nghĩ tới Võ Anh trong lòng có chút lo lắng, khi đang suy nghĩ là có nên vào trại Nhu Viễn gặp Võ Anh trước không, thì có một con ngựa từ xa chạy tới.

Hàn Tiếu nghênh đón, nói hai câu thì đi vòng vòng:

- Địch tướng quân, Chủng lão trượng ở trại Nhu Viễn chờ ngài. Ông ấy mời ngài tới trại Nhu Viễn một chuyến.

Trên đường đi, Địch Thanh đã biết ba người Lý Đinh, Qua Binh và Hàn Tiếu mỗi người đều có khả năng. Hàn Tiếu võ nghệ không ổn, nhưng bản lĩnh thăm dò, truyền tin tức là hạng nhất. Có Hàn Tiếu đi cùng, Địch Thanh đi trên đường, ngược lại hiểu rõ rất nhiều sự tình.

Địch Thanh lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ Chủng Thế Hành không ở Thanh Giản, đến trại Nhu Viễn làm gì?

Thấy Địch Thanh hoang mang, Hàn Tiếu mỉm cười nói:

- Địch tướng quân...

- Đừng gọi ta Địch tướng quân gì.

Địch Thanh xua tay nói:

- Ta chỉ là một Chỉ huy sứ bình thường, không đảm đương nổi hai chữ tướng quân.

Hàn Tiếu nụ cười không giảm, nhưng trong mắt tràn đầy thành khẩn, nói:

- Địch tướng quân, có lẽ ngài chỉ là một Chỉ huy sứ, nhưng mấy năm nay tất cả những gì ngài làm không thẹn với hai chữ tướng quân. Nói thực, Lý Đinh lãnh, Qua Binh cuồng, còn ta nữa... cảm thấy Tây Bắc cũng không có mấy người đáng được tôn kính. Nhưng ba người chúng tôi trước khi đi phủ Hưng Khánh tìm ngài, đều là thật lòng thật ý muốn theo ngài. Chủng lão trượng nói qua, Địch tướng quân là người duy nhất có thể chống lại Nguyên Hạo, chỉ là vẫn hiếm có cơ hội thể hiện tài năng. Chủng lão trượng tin ngài, chúng tôi tin ông ấy, chúng tôi cũng tin ngài.

Y đang cười nói ra những điều này, trong mắt tràn đầy ý nghiêm túc.

Địch Thanh nhìn nhìn Hàn Tiếu, lại nhìn Lý Đinh lạnh lùng, Qua Binh đeo kiếm. Lý Đinh chỉ là gật gật đầu, ý chỉ Hàn Tiếu nói đúng. Qua Binh trầm giọng nói:

- Địch tướng quân, đừng nhìn nữa, sau khi chúng tôi nghe chuyện của ngài, đều khâm phục ngài. Từ lúc ngài giải oan cho Đinh Thiện Bản của Tân trại. Từ lúc ngài một mình ngăn chặn Thiết Diều Tử. Từ lúc ngài phá trại Hậu Kiều, chiến đấu với Dã Lợi Trảm Thiên, giết Bồ Đề Vương. Chúng tôi đều phục ngài. Ở Tây Bắc, nếu ngài không gánh nổi danh hiệu tướng quân, ai có thể đảm đương?

Địch Thanh thấy vẻ mặt của ba người không giống, sự thành thực như nhau, thở dài nói:

- Địch Thanh may mắn gì, thoát mạng trong cái chết, lại có thể quen biết các ngươi. Được, các ngươi tin ta, Địch Thanh ta không thể phụ sự tin tưởng của các ngươi. Sẽ có một ngày Địch Thanh để người Đảng Hạng biết, có Địch Thanh, Hồ Mã không thể tàn sát bừa bãi Trung Nguyên nữa.

Câu nói này của hắn là nói với ba người bọn Hàn Tiếu, cũng là nói với Chủng Thế Hành, Diệp Tri Thu, Quách Tuân, càng là lời hứa hẹn với Dương Vũ Thường, hứa hẹn cuộc đời này không thay đổi.

Tần thì minh nguyệt Hán thì quan,

Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.

Đãn sử long thành phi tương tại,

Bất giáo hồ mã độ âm sơn!

(Tần Hán đến nay, ánh trăng vẫn như thế chiếu sáng quan ải.

Xa nhà vạn dặm trường chinh, tướng sĩ đến nay vẫn chưa về. )

Chỉ cần Phi tướng trấn thủ Long thành còn đó, thì sẽ không cho kỵ binh người Hồ vượt qua Âm Sơn. )

Địch Thanh không biết tại sao đột nhiên nghĩ tới bốn câu thơ này. Nhiệt huyết trong lòng lại dâng lên, quét sạch tinh thần suy sụp. Sống cũng vậy, chết cũng thế thôi, nếu ông trời không thu nhận Địch Thanh hắn, thế thì hắn vui vẻ đánh một trận.

*****

Ba người Hàn Tiếu đều mang tinh thần phấn chấn, vẻ mặt hưng phấn, cùng kêu lên nói:

- Chúng tôi đợi ngày này của Địch tướng quân.

Lúc Địch Thanh giục ngựa đi về trại Nhu Viễn, không kìm được hỏi Hàn Tiếu:

- Chủng lão trượng tại sao tới trại Nhu Viễn?

Hàn Tiếu lắc đầu nói:

- Ty chức cũng không biết, Địch tướng quân rời khỏi gần một năm. Chủng lão trưởng luôn thở ngắn thở dài, nói ngài sẽ không chết. Nghe ngài lại xuất hiện ở phủ Hưng Khánh, ông ta vui hơn ai hết, lập tức lệnh chúng tôi đến tìm ngài... ông ấy vui mừng, giống như là...

Hàn Tiếu không nhịn nổi cười, không nói tiếp nữa.

Địch Thanh truy hỏi:

- Giống cái gì?

Hàn Tiếu thần sắc buồn cười, nói:

- Giống như là chủ nợ cuối cùng tìm được người thiếu nợ.

Địch Thanh cười ha hả, trước mắt lại hiện lên Chủng Thế Hành với khuôn mặt xanh xao, cái trán hơi trọc, xen lẫn đôi mắt ưu sầu.

Giữa hắn và Chủng Thế Hành hi hi ha ha giống như là không nghiêm chỉnh, nhưng tình nghĩa hai bên từ lâu đã như mưa xuân tưới lên vạn vật.

Đã gần tới trại Nhu Viễn, hai tròng mắt Địch Thanh đột nhiên ngưng tụ, giục ngựa chạy. Phía xa cũng có một con ngựa chạy tới như như phong hỏa, trên ngựa trán của người đó hơi trọc, cuối thu còn mang đôi giày rách nát, nhưng cũng có thể không phải là Chủng Thế Hành?

Hai người gần như đồng thời xoay người xuống ngựa, đi đến một chỗ, lại không khỏi dừng lại, nhận ra ý thổn thức trong đôi mắt mỗi bên.

Chủng Thế Hành đôi mắt đã đỏ, dùng ống tay áo chùi chùi khóe mi, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử nhà ngươi chưa chết, tốt thật.

Địch Thanh cười nói:

- Nếu ta chưa chết, lão vội khóc cái gì?

- Trở về thì tốt!

Người đó không hỏi nhiều, vì lão tin chắc nên đến cuối cùng sẽ đến!

Trong giọng nói tràn đầy vui mừng, giống như sớm đã ước định gặp lại người bạn tốt chí thành. Tuy bình thản như nước, lại tình nghĩa nặng sâu.

Lão và Địch Thanh chỉ gặp mặt một lần, nhưng kiếp này rõ ràng đã định, bọn họ nhất định gặp lại. Hai loại người không giống nhau, một đa tình một chung tình, một kinh nghiệm thăng trầm, một trăm qua đau khổ. Nếu là dắt tay, có thể chạm vào hào quang lộng lẫy nhất của thế gian.

Người đó chính là Phạm Trọng Yêm! Phạm Trọng Yêm đi tới Tây Bắc!

Trên mặt Địch Thanh cũng có ý tôn kính. Phạm Trọng Yêm đáng để hắn tôn kính.

Nhưng Địch Thanh vẫn có chút kỳ quái, trên mặt hắn đã hiện lên vết hằn của năm tháng, khuôn mặt sớm đã không giống như trước. Sao Phạm Trọng Yêm liếc nhìn một cái thì nhận ra hắn?

Trên đường Địch Thanh trở về, sớm nghe Hàn Tiếu nhắc tới tình hình lúc này của Tây Bắc.

Sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu, thiên tử tức giận, chẳng những Phạm Ung khó chối được sai lầm này. Quan viên biên phòng Tây Bắc cũng gần như toàn bộ bị bãi bỏ thay mới. Lúc này Hạ Tủng làm Kinh lược An phủ sứ Thiểm Tây, toàn quyền phụ trách phòng ngự Tây Bắc. Hạ Tủng không biết binh, lại háo sắc. Nhưng y thông minh, y đem tất cả mọi chuyện giao cho Phạm Trọng Yêm và Hàn Kỳ xử lý.

Phạm Trọng Yêm và Hàn Kỳ lúc này cùng là Phó sứ Kinh lược An phủ Thiểm Tây. Phạm Trọng Yêm kiêm Tri Duyên Châu, Hàn Kỳ kiêm Tri Kính Châu. Địa vị của hai người này hôm nay giống như Phạm Ung.

Phạm Trọng Yêm thân là phó sứ An phủ, trước mắt là Tri Duyên Châu, tại sao lặng lẽ chạy tới trại Nhu Viễn?

Đang lúc Địch Thanh cân nhắc, Phạm Trọng Yêm chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý chỉ mọi người ngồi xuống.

Phạm Trọng Yêm cũng không khách sáo, nhìn mấy bản đồ trên bàn, lập tức nói:

- Địch Thanh rời khỏi rất lâu rồi, rất nhiều chuyện không biết được, ta nói qua sơ lược với ngươi.

Lão giống như cùng Địch Thanh họp tác nhiều năm, không có nữa phần mới lạ, chỉ vào bản đồ nói:

- Ban đầu người Đảng Hạng lấy Hoành Sơn làm điểm cao, công kích triều đình ta. Còn chúng ta thì dựa theo ba châu Hoàn, Khánh, Diên tăng cường phòng ngự, các nơi như Thổ Môn hợp thành phòng ngự hình cung đối kháng người Đảng Hạng. Sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu, chúng ta bị Nguyên Hạo lấy trại Kim Minh, phá Thổ Môn, lại bị bọn họ công chiếm Bình Viễn. Hơn nữa năm đó bọn họ can thiệp vào hai thành thành Bạch Báo và thành Kim Thang, phòng ngự gần Diên Châu, có thể nói là đổ nát tan hoang.

Địch Thanh thấy khu vực Diên Châu đã có hàng chục đầu mũi tên xuyên vào, lòng mang ưu tư.

Phạm Trọng Yêm quay đầu nhìn Địch Thanh nói:

- Ngươi đối với những cái này có ý kiến gì không?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ Phạm Trọng Yêm lại có thể hỏi ý kiến của một võ phu. Chỉ là câu vừa hỏi này, đã phá bỏ lệ thường của Đại Tống.

Nghĩ Đại Tống từ lập quốc tới nay, văn thần đã bắt đầu nghênh ngang ở trên. Mỗi lần gặp chiến, đều có thể cưỡi trên đầu võ tướng. Văn thần tuy không biết binh, không biết dụng binh. Nhưng tất cả mưu kế xưa nay đều là văn thần định ra.

Không ngờ Phạm Trọng Yêm lại có thể hỏi kế sách một Chỉ huy sứ?

Địch Thanh không có để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, chỉ nhìn bản đồ trầm ngâm nói:

- Nguyên Hạo lấy một số nơi của Đại Tống, lấy trại Kim Minh, thành Kim Thang, thành Bạch Báo và một số nơi khác làm cánh cung, lấy toàn bộ Hoành Sơn làm cung, tên đã trên dây, cục diện Diên Châu đã bị bao vây toàn diện.

Bên cạnh Phạm Trọng Yêm có một người, khuôn mặt trắng ngần, nghe vậy hỏi:

- Vậy trước mắt làm thế nào?

Thấy Địch Thanh ánh mắt có chứa nghi ngờ, Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói:

- Còn quên giới thiệu với ngươi. Đây là Kinh lược Phán quan Khánh Châu -Doãn Thù, Doãn đại nhân.

Địch Thanh cũng nghe qua tên của Doãn Thù, biết người này là bạn tốt của Phạm Trọng Yêm. Năm đó Phạm Trọng Yêm mấy lần bị giáng chức, Doãn Thù vẫn đứng bên cạnh Phạm Trọng Yêm và giáng chức theo, xem như là người chính trực.

Kinh lược Phán quan chủ yếu phụ trách phối hợp sự vụ các châu, cũng có tham dự chức trách quân cơ, chức cao hơn Địch Thanh rất nhiều.

Địch Thanh ôm quyền thi lễ, Doãn Thù nói:

- Đừng khách khí, tính tình của ta giống như Phạm công. Ngươi có bản lĩnh, đắc tội ta không sao, ngươi không có bản lĩnh còn chiếm một chỗ, ta khó tránh trị tội ngươi. Mau nói, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?

Doãn Thù liếc xéo Địch Thanh, mơ hồ có ý dò xét.

Thì ra sau khi Phạm Trọng Yêm tới Tây Bắc, đã từng nói chuyện với Chủng Thế Hành. Chủng Thế Hành không chút do dự đề cử Địch Thanh, nói Địch Thanh hữu dũng hữu mưu, có thể đảm đương trọng dụng. Đang lúc gặp Địch Thanh quay lại, Chủng Thế Hành lập tức dẫn Địch Thanh đến gặp mặt.

Doãn Thù là người ngay thẳng, mặc dù không biết binh, nhưng luận binh hay. Nghe Chủng Thế Hành khích lệ Địch Thanh, khó tránh khỏi không phục, mới hỏi câu này.

Đại Tống xưa nay sùng văn khinh võ. Doãn Thù làm người tuy là không tệ, nhưng trong lòng đối với Địch Thanh còn có ý xem thường.

Địch Thanh thấy Doãn Thù như vậy, ngược lại có chút buồn cười, hơi trầm ngâm nói:

- Câu nói rất hay, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước mắt phía chúng ta suy yếu đã lâu, đầu tiên phải hiểu Nguyên Hạo muốn làm gì, mới có thể nhắm vào dụng binh.

Trong mắt Phạm Trọng Yêm nhiều phần khen ngợi, lại hỏi:

- Ngươi cho rằng bước tiếp theo Nguyên Hạo làm như thế nào?

Địch Thanh không chút do dự nói:

- Kế của Nguyên Hạo, đơn giản cứ lấy đất của Lũng Hữu, theo Quan Trung, đông lấy Biện Kinh!

Lúc Địch Thanh nói những câu này, ngược lại dũng khí tràn trề, vì đây là hắn trên xà ngang nghe đích thân Trương Nguyên, Nguyên Hạo nói, không có sai.

Mọi người đều là vẻ sợ hãi, chỉ có khóe miệng Chủng Thế Hành nở nụ cười, nhìn Phạm Trọng Yêm có thâm ý.

Trong mắt Phạm Trọng Yêm có phần kỳ dị, dường như khó nghĩ Địch Thanh có cách nghĩ này, chỉ có Doãn Thù lặng lẽ khâm phục nói:

- Nếu muốn lấy Quan Trung, y coi chúng ta là người chết sao?

Phạm Trọng Yêm khẽ thở dài, đột nhiên nói:

- Gần đây triều đình có lệnh muốn ta tích cực chuẩn bị chiến đấu, nhưng lại bố trí phòng vệ ở Đồng Quan...

Lão lại lại chuyển đề tài, Doãn Thù kinh ngạc nói:

- Đồng Quan rất xa, ở đó phòng bị cái gì?

Địch Thanh vẻ sợ hãi, tỉnh ngộ nói:

- Chẳng lẽ nói.. triều đình đã sợ người Đảng Hạng, muốn bỏ đất Quan Trung sao?

Doãn Thù ngạc nhiên, vốn xem thường Địch Thanh, thấy sắc mặt Phạm Trọng Yêm nghiêm trang, biết Địch Thanh đoán không sai, cũng biến sắc nói:

- Cái, ... cái này sao có thể? Gần đây triều đình không phải bảo ta chiêu mộ binh sĩ, thua mua lừa ngựa, tu sửa lại trại sao? Triều đình tích cực chuẩn bị chiến tranh, sao có thể có ý tiêu cực này?

Phạm Trọng Yêm lo lắng nói:

- Tam Xuyên Khẩu quân ta thảm bại, vua dân khiếp sợ. Bọn họ đương nhiên cũng không muốn bỏ Quan Trung, nhưng trong triều im lặng quá lâu. Chiến tranh tây bắc lần này, chắc chắn tổn thất lớn, chúng ta bây giờ chỉ có thể thắng, không thể thua! Nếu ta thất bại nữa, triều đình đánh mất lòng tin, bỏ Quan Trung cũng là khả năng lớn.

*****

Mọi người im lặng, lúc này mới phát hiện trên vai trọng trách quá nặng.

Thấy mọi người thần sắc nghiêm nghị, Phạm Trọng Yêm ngược lại cười nói:

- Nhưng Nguyên Hạo tuyệt đối không thể chiến thắng. Chỉ cần chúng ta cẩn thận hơn, để bọn họ không có cơ hội thừa dịp, tất nhiên không dám dễ dàng xuất binh. Y không có cơ hội, chính là cơ hội mà ta đợi.

Địch Thanh đang nhai nuốt lời nói của Phạm Trọng Yêm, cảm thấy có đạo lý lớn, hy vọng trong lòng đã tăng lên.

Doãn Thù lại lĩnh hội thành ý khác. Phấn chấn tinh thần, nói:

- Không sai, y là người, chúng ta cũng là người, không tin không đấu lại y.

Phạm Trọng Yêm lơ đãng nhíu mày, tựa hồ không tán thành lời nói của Doãn Thù, cuối cùng không có nói nhiều, chuyển ánh mắt nhìn Địch Thanh nói:

- Thường đọc sách không?

Địch Thanh không ngờ Phạm Trọng Yêm chợt hỏi câu này, mặt toát mồ hôi nói:

- Mạt tướng chinh chiến nhiều năm, ít đọc sách.

Trong ngực hắn kỳ thật có cuốn sách, là cuốn Kinh thi đã sắp bị hắn lật nát.

Phạm Trọng Yêm hạ giọng nói:

- Tướng không biết cổ kiêm, thất phu dũng nhĩ!

Hơi chút trầm ngâm, từ bên người lấy ra quyển sách đưa tới:

- Ta có quyển sách, nếu ngươi có rảnh, có thể đọc thử.

Phạm Trọng Yêm là khẩu khí thương lượng, tuyệt không nghĩ ép buộc người. Địch Thanh lập tức nhận lấy sách, trầm giọng nói:

- Tạ ơn đại nhân.

Hắn xem trang sách, thấy trên mặt viết bốn chữ "Tả Thị Xuân Thu".

- Vậy mấy ngày này, ngươi ở lại đây trước nhé.

Phạm Trọng Yêm hạ giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi dọc đường bôn ba, cũng rất cực khổ, tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai ta cùng ngươi bàn một số chuyện. Chủng đại nhân, Doãn Thù, hai người ở lại, ta có chuyện cần nói.

Địch Thanh biết Phạm Trọng Yêm hơn phân nửa muốn cùng đám người Chủng Thế Hành bàn bạc việc quân cơ, cáo lui ra khỏi lều, mới tới ngoài lều, thấy sắc tời đã tối. Gió lạnh se se, trại Nhu Viễn đã nhóm lửa trại, bên cạnh đống lửa, đang đứng hai người, lại là hai người Cát Chấn Viễn và Liêu Phong.

Địch Thanh dụi dụi mắt, vui mừng nói:

- Sao các người có thể tới đây?

Cát Chấn Viễn râu ria tua tủa, cả người thoạt chừng gầy mấy chục cân. Hai mắt sâu hút, tiều tụy không nói ra lời. Thấy Địch Thanh, trong mắt Cát Chấn Viễn rơm rớm nước mắt, nhào về phía trước ôm lấy Địch Thanh, nói:

- Địch chỉ huy, ngài trở về rồi.

Y không kìm nổi rơi lệ, vừa mệt mỏi, vừa vui sướng. Liêu Phong ở bên cạnh, trong vui mừng có mang áy náy.

Địch Thanh thoáng nhìn Liêu Phong có chút bất an, kỳ quái nói:

- Liêu Phong, ngươi sao vậy?

Hắn vô cùng kinh ngạc, Cát Chấn Viễn kích động dị thường, cũng hiếu kỳ vẻ mặt của Liêu Phong, luôn cảm thấy giữa hai người này có một số chuyện xảy ra.

Liêu Phong mới mở miệng nói, Cát Chấn Viễn đã lau nước mắt, cười nói:

- Không có việc gì, Địch chỉ huy, ngài trở về thì tốt.

Y từ trong ngực lấy ra một bao thuốc bột nhỏ ném cho Địch Thanh:

- Địch chỉ huy, lúc trước cô ấy dẫn ngài đi, nói với ngài sau khi trở về, nhất định sẽ thay đổi hình dáng. Thuốc này gọi là bánh xe thời gian, có thể xóa đi tuổi tác, trả lại khuôn mặt vốn có của ngài.

Địch Thanh nhận lấy gói thuốc bột, kỳ quái nói:

- Bánh xe thời gian? Cô ấy là ai... là Phi Tuyết sao?

Trong ngọn lửa, sắc mặt Cát Chấn Viễn giống như biến đổi, lẩm bẩm nói:

- Ngài nói cô gái đó bên hông có mang cành Lam Ti phải không? Cô ấy tên Phi Tuyết, ty chức... không biết.

Địch Thanh lại càng kinh ngạc:

- Ngươi không quen Phi Tuyết, vậy sao ngươi có thể để Phi Tuyết dẫn ta đi chứ?

Hắn chỉ là tùy miệng hỏi, không nghĩ Cát Chất Viễn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lùi lại sau một bước, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

- Địch chỉ huy, ngài không tin ty chức?

Ánh mắt Cát Chất Viễn sáng quắc, trong mắt tràn đầy uất ức và mất mát.

Địch Thanh thấy thế, trong lòng khẽ run, thành khẩn nói:

- Chấn Viễn, chúng ta là huynh đệ, sao ta không tin ngươi. Nhưng ta biết ngươi là người làm việc ổn thỏa, ngươi nếu đem ta giao cho Phi Tuyết, nhất định có lý của ngươi. Ta chỉ cho rằng ngươi quen Phi Tuyết, do vậy hỏi một câu. Nếu ngươi không tiện nói, ta không hỏi nữa. Ta vẫn chưa cám ơn ngươi cứu ta! Nhưng Tư Mã y...

Địch Thanh sắc mặt ảm đạm, thầm nghĩ Tư Mã Bất Quần vì hắn mà chết, có thời gian đi bái tế mộ Tư Mã. Cát Chấn Viễn mấp máy môi, không nói gì. Liêu Phong bên cạnh lớn tiếng nói:

- Lão Cát, tất cả đều là lỗi của ta, hãy lượng thứ cho ta.

Địch Thanh cả kinh, vội hỏi:

- Liêu Phong, rốt cuộc chuyện gì?

Sắc mặt Liêu Phong đỏ lên, áy náy nói:

- Địch chỉ huy, ty chức nói thật với ngài. Ban đầu Tư Mã chết, lão Cát phụ trách dẫn ngài về thành Thanh Giản cầu cứu. Kết quả sau khi lão Cát về tới trong thành, nói ngài bị người ta mang đi rồi. Lão Cát nói không ra người đó rốt cuộc là ai, cũng không nói ngài đi đâu, chỉ nói người đó nhất định có thể cứu ngài, chúng tôi đều rất lo lắng. Hiển nhiên... hiển nhiên...

Địch Thanh thấy Liêu Phong ấp úng, cau mày nói:

- Dĩ nhiên các ngươi nghi ngờ y ấy bán đứng ta?

Liêu Phong thở dài, nói:

- Chính là như vậy, ty chức nhất thời tức giận, còn động thủ với lão Cát. Các huynh đệ thậm chí muốn giết lão Cát báo thù cho ngài... sau đó cũng may Chủng Thế Hành ra sức cam đoan, mới tạm tha cho lão Cát. Sau đó lại nghe nói ngài lại náo động phủ Hưng Khánh, biết ngài không sao, Chủng lão trượng phái người đi tìm ngài. Các huynh đệ biết hiểu lầm lão Cát, lúc này mới thả lão Cát từ trong lao ra...

Địch Thanh lệ nóng đã lưng tròng, mới biết được Cát Chấn Viễn vì sao tiều tụy như vậy. Hóa ra Cát Chấn Viễn vì Địch Thanh hắn lại ngồi trong tù hơn nửa năm.

Một tay nắm lấy Cát Chấn Viễn, Địch Thanh tự trách nói:

- Chấn Cát, ta xin lỗi ngươi.

Liêu Phong cũng nói:

- Bọn ta cũng xin lỗi, xin cứ đánh cứ mắng, cho dù do lão, nhưng...

- Nhưng chúng ta là huynh đệ.

Địch Thanh nắm chặt hai cánh tay Cát Chấn Viễn, nói tiếp:

- Lúc ngươi cứu ta, thì dự liệu được chuyện sau này, nhưng ngươi vẫn muốn như vậy, Chấn Viễn... ta...

- Nếu ngài thật xem ta là huynh đệ, thì đừng nói xin lỗi nữa.

Cát Chấn Viễn đột nhiên mở miệng nói, tuy góc mắt còn rưng rưng, nhưng khóe miệng là nụ cười chân thành:

- Làm huynh đệ... không những là có phúc cùng hưởng, còn phải bất cứ lúc nào chuẩn bị chia sẻ khó khăn, nếu không còn là huynh đệ gì chứ?

Y thấy Địch Thanh tin y, cảm thấy tất cả bỏ ra đều xứng đáng, y không sợ bị oan, nhưng chỉ sợ người khác không hiểu.

Có lúc, sự tín nhiệm của huynh đệ, y thấy còn quan trọng hơn mọi thứ.

Có lẽ bọn họ vốn là một loại người, lúc này mới có thể tụ tập cùng một chỗ, nói ra thật lòng, mới có thể chờ thật tâm hồi báo.

- Lão gia nhân ta từng nói. Đời này làm huynh đệ, không biết tu mấy đời mới có thể tu được, ai không có chút ấm ức! Lần này Địch chỉ huy không sao, ta cũng không chết, tất cả đều qua rồi, được không?

Lúc Cát Chấn Viễn hỏi, nhìn Liêu Phong.

Liêu Phong chân tay luống cuống, sờ sờ lên phía sau đầu, hồi lâu sau mới nói:

- Được, đương nhiên được!

- Nhưng người đã nghĩ oan cho ta, dù sao cũng có chút bồi thường mới đúng.

Cát Chấn Viễn ra vẻ nghiêm túc.

- Lão nói đi.

Liêu Phong vội nói. Gã thấy Cát Chấn Viễn bị oan khúc nhiều như vậy, lại chịu bỏ qua, đương nhiên cái gì đều chịu đi làm.

Cát Chấn Viễn nhìn Địch Thanh, lại nhìn Liêu Phong, trầm giọng nói:

- Ta muốn tối nay các người, uống rượu cùng ta, không say không về, các người có gan nhận lời không?

Liêu Phong không nghĩ tới Cát Chấn Viễn lại yêu cầu cái này, hồi lâu mới nói:

- Ai không uống, người đó là tôn tử!

Lúc nghiêng đầu qua, thiếu chút nữa rơi lệ.

Địch Thanh nhìn Cát Chấn Viễn, cũng xúc động thật lâu.

Có lẽ sống chung dễ dàng, nhưng hiểu được, luôn khó.

*****

Ba người ở trại Nhu Viễn tìm quán rượu ngồi xuống. Trong đêm thu ở tửu quán đốt lên đống lửa lớn, ba người vây quanh đóng lửa thoải mái uống rượu. Cát Chấn Viễn uống rượu giống như uống nước, giống như là tẩy rửa tâm cảnh nhiều ngày.

Địch Thanh lòng đầy tâm sự vốn muốn hỏi chuyện của Phi Tuyết, thấy Cát Chấn Viễn uống sảng khoái, không muốn làm mất cảm hứng nên cũng đè ý niệm xuống.

Không ngờ sau khi Cát Chấn Viễn uống vài chén, nhìn đống lửa, đột nhiên lẩm bẩm nói:

- Ta thật không biết cô ấy tên Phi Tuyết, ta có thể nói quen cô ấy, nhưng chỉ là tình cờ gặp mặt, ta không ngờ cô ấy vẫn có thể nhớ ta.

Địch Thanh chấn động, không biết Cát Chấn Viễn là có lòng hay là vô ý nói chuyện cũ, để tâm lắng nghe.

Cát Chấn Viễn thấp giọng tự nói, giống như là nhớ lại cái gì:

- Lúc đó, cô ấy vẫn là đứa trẻ. Có một hôm Cát gia chúng tôi có một bà bà bị bệnh hấp hối, trong thôn đại phu có tiếng nhất đều lắc đầu nói không thể cứu nữa, bảo mọi người chuẩn bị hậu sự... Cô gái đó bỗng nhiên tới, cô ấy lúc đó là một tiểu cô nương, trước giường bệnh của bà bà, đột nhiên khóc rất thương tâm, giống như lão bà bà là người thân của cô ấy.

Y nói rất hoảng hốt, giống như là kể một giấc mộng, ánh lửa bừng lên, giống như tinh linh nhảy trong bóng đêm.

Cát Chấn Viễn thần sắc mê ly, làm người ta không phân biệt là tỉnh hay say, lại nói:

- Lúc ấy ta ở bên cạnh nhìn, không khỏi hỏi: "Tiểu cô nương, đây là người thân của cô sao?". Tiểu cô nương đó liếc nhìn ta. Cái nhìn đó, làm người ta giống như rơi vào trong mộng...

Địch Thanh nhớ lại cảnh tượng gặp Phi Tuyết, cũng có chút thổn thức. Hắn có ấn tượng với Phi Tuyết, cũng là vì ánh mắt trong suốt đó của cô, giống như con ngươi không dính khói lửa nhân gian.

Cát Chấn Viễn vẻ mặt không tập trung, thấp giọng nói:

- Tiểu cô nương chỉ liếc nhìn ta, rồi quay đầu lại nói."Các người đừng khóc, ta có thể cứu bà ấy." Người thân của bà bà đó tất nhiên không dám tin, lại thấy tuổi cô ấy còn quá nhỏ, đều quát lớn. Ta ở bên nói: "Dù sao cũng đều là chết, để cô ấy thử xem có thể thế nào?" Lúc đó ta ở trong thôn có chút danh vọng, mọi người lúc này mới miễn cưỡng để tiểu cô nương đó thử. Tiểu cô nương đó lấy ra thứ giống viên đá. Viên đá đó vốn màu trắng nhạt, nhưng trong đó giống như có ánh sáng đom đóm chớp động, giống như đom đóm bồng bềnh trong thảo nguyên mịt mờ.

Y nói tới đây, khẽ run. Nhớ tới đêm tuyết đó, Phi Tuyết cũng lấy ra hòn đá đó, là để y tin là Phi Tuyết, để Phi Tuyết dẫn Địch Thanh đi.

Địch Thanh thầm nghĩ: "Loại đá đó, cũng là hiếm thấy, chẳng trách được Cát Chấn Viễn vừa thấy khó quên."

Cát Chấn Viễn lại nói:

- Tiểu cô nương lấy bát nước giếng, đem hòn đá kia bỏ vào, đợi một hồi, lấy tảng đá lại, đem bát nước cho bà bà uống, không ngờ...

Trên mặt y lộ ra sắc mặt khó tin:

- Bà bà đó rất nhanh tỉnh lại, còn có thể động đậy.

Liêu Phong vẫn cố kìm chế không ra tiếng. Lúc này kinh ngạc vạn phần, thất thanh nói:

- Trên đời còn có chuyện thế này?

Cát Chấn Viễn cũng không để ý tới Liêu Phong, lại uống một ngụm rượu, lẩm bẩm nói:

- Nếu ta không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự cũng không tin chuyện này. Ta cũng biết... sau khi nói ra, rất nhiều người cũng là không tin, ngược lại sẽ cảm thấy ta là đang nối dối.

Liêu Phong có chút hổ thẹn, nhất thời không nói.

Cát Chấn Viễn lặng lẽ cười, lẩm bẩm nói:

- Người nhà bà bà tất nhiên thiên ân vạn tạ đối với tiểu cô nương đó, nhưng tiểu cô nương đó ngược lại lạnh lùng nói: "Tự ta cứu bà ấy, không liên quan chuyện của các người." Cô ấy nói xong thì đi, lại không liếc nhìn bà bà một cái. Mọi người đều rất kỳ lạ, nhưng không dám truy hỏi. Ta lại nhìn thấy trong thôn có hai người đàn ông chơi bời lêu lổng thầm nói hai câu đuổi theo tiểu cô nương đó.

Địch Thanh chau mày nói:

- Hai người này không có ý tốt, chỉ sợ nhìn thấy hòn đá trong ngực của tiểu cô nương.

Lại đang nghĩ: "Phi Tuyết mảnh mai, nhất định không địch lại hai thanh niên trai tráng, chẳng lẽ là Cát Chấn Viên ra tay cứu cô ấy sao?"

Cát Chấn Viễn gật đầu nói:

- Đúng vậy, ai thấy hòn đá đó thần kỳ như vậy nhất định có ý chiếm hữu. Ta thấy hai người đó lén lén lút lút, rồi đi theo sau bọn họ, mới ra khỏi thôn, thì mất hành tung của hai người đó. Ta không khỏi lo lắng, lớn tiếng hô: "Các ngươi chớ hồ đồ, tiểu cô nương, cô ở đâu?" Ta tìm khắp nơi, đợi tới lúc trời tối, tới trước bãi tha ma bên ngoài thôn Cát gia, ta đánh gan đi qua, lại phát hiện hai người đó chính là hai tên du côn đuổi theo tiểu cô nương, còn tiểu cô nương sớm đã không thấy.

Địch Thanh chấn động:

- Hai người đó... thế nào?

Trên mặt Cát Chấn Viễn đột nhiên hiện ra ý kinh hãi, tay cầm bát rượu kịch liệt run rẩy giống như gặp quỷ, câm nửa hồi sau mới nói:

- Lúc đó là mùa hè, đom đóm bay qua bay lại, giống là ma trơ của khu nghĩa địa. Hai người kia quỳ ở đó, giống như là xác chết. Trong lòng ta sợ hãi, quát: "Các ngươi làm gì vậy?" Không ngờ sau một tiếng quát, hai người đó đột nhiên nhảy lên, một người lớn tiếng khóc: "Ta đáng chết, ta đáng chết." Nắm tay y đánh vào mặt, đánh đến da mặt vỡ tan ra, máu tươi vẩy tung tóe, mà như không có cảm giác. Một người khác lại cười lớn: "Ha ha, hòn đá, ha ha. Trên trời đầy là đá", y chỉ lên những con đom đóm trên trời, không ngừng cười điên cuồng giống như là điên. Hai người đó ban ngày vẫn là người đàng hoàng, nhưng đột nhiên điên. Hơn nữa từ đó về sau, lại không có tỉnh táo nữa.

Gió thu thổi qua, lửa sáng tắt. Địch Thanh và Liêu Phong thấy Cát Chấn Viễn cũng thần sắc điên cuồng, không khỏi lạnh sống lưng.

Hai người đàn ông đó tại sao điên, chẳng lẽ là vì nguyên nhân của Phi Tuyết.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, lay động một thanh củi trong đóng lửa, trong tiếng "đẹt đẹt" đốm lửa nhảy bay.

Cát Chấn Viễn bỗng nhiên nhảy lên, chỉ tay vào đốm lửa trên trời, nói:

- Là, chính là loại lửa này, đầy trời đều là loại lửa này.

Y vẻ mặt hoảng sợ, giống như phát cuồng, tình hình năm đó, rõ ràng đả kích cho y rất lớn.

Địch Thanh trong lòng kinh sợ, đột nhiên cầm tay Cát Chấn Viễn quát:

- Chấn Viễn, ngươi tỉnh lại.

Hắn quát to một tiếng. Cát Chấn Viễn thân hình chấn động, trán đầy mồ hôi, có chút mơ màng nhìn Địch Thanh nói:

- Địch chỉ huy, ty chức làm sao vậy?

Địch Thanh tràn đầy kinh hãi, thấy Cát Chấn Viễn thần sắc hoảng hốt, chỉ sợ y không kiểm soát được nữa, lắc đầu nói:

- Không có gì.

Hắn đưa một chén rượu, Cát Chấn Viễn uống một hớp, sau một hồi lâu mới tỉnh táo, nghĩ mà sợ nói:

- Lúc nãy ta có chút phát điên không.

Thấy vẻ mặt của Địch Thanh và Liêu Phong đầy kinh hãi, Cát Chấn Viễn toàn thân lại run lên, thấp giọng nói:

- Ta mỗi lần nhớ tới chuyện đó, không biết tại sao đều như vậy. Ta tìm các người uống rượu, là muốn dùng rượu thêm can đảm, ta mới dám nói những chuyện này.

Địch Thanh cực kỳ kinh hãi, không ngờ chuyện đó lại cho Cát Chấn Viễn ký ức kinh khủng như vậy.

Sau khi Cát Chấn Viễn uống hai bát rượu, lúc này mới trấn tĩnh lại, lẩm bẩm:

- Sau đó ta kinh hãi quá độ, bệnh nặng một trận. Còn hai gã du côn đó, cũng không có bình thường. Tới bây giờ, có khi trong mộng, ta còn có thể mơ thấy cảnh tưởng đó, luôn khủng khiếp. Sau đó ta trà trộn vào quân doanh, cũng không có gặp lại Phi Tuyết.

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Sau đó Phi Tuyết tới Tân trại, là cháu gái ông rèn sắt. Chẳng lẽ ngươi chưa biết bao giờ?

Cát Chấn Viễn cả kinh:

- Tân trại chỉ có một lò rèn. Ngài nói lão Lâm đó phải không? Ông ấy quả thật có một cháu gái. Nhưng không giống tiểu cô nương ta gặp. Tiểu cô nương đó khuôn mặt trắng như tuyết. Cháu gái của lão Lâm, hình như sắc mặt vàng, thật là một người không?

Y chau mày, suy nghĩ khổ sở không hiểu.

Địch Thanh thấy Cát Chấn Viễn trần đầy buồn rầu, an ủi nói:

- Có phải cô ấy hay không đều không sao nữa rồi...

Cát Chấn Viễn không hề suy nghĩ, thở dài nói:

- Cô ấy luôn thần bí như vậy, làm người ta khó hiểu. Chỉ huy sứ, ngài bị thương ở Bình Viễn, trên đường ty chức dẫn ngài tới Thanh Gian, đụng phải tiểu cô nương đó. Đương nhiên, cô ấy đã lớn rồi. Ty chức bắt đầu không nhận ra cô ấy, cô ấy nói có thể cứu ngài, nhưng phải dẫn ngài đi. Ty chức quả thật rất khó khăn, nhưng sau đó cô ấy lấy ra hòn đá. Hòn đá đó... chính là hòn đá trắng hiện ra đom đóm năm đó. Ty chức nhớ lại câu chuyện, mới biết là cô ấy. Ta biết có lẽ còn có người có thể cứu ngài, nhưng lúc đó chỉ có cô ấy có thể cứu ngài. Ty chức chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Liêu Phong xấu hổ nói:

- Nhưng lúc đó bọn ta hỏi ngươi, tại sao ngươi chết cũng không nói những chuyện này?

Cát Chấn Viễn nghiêm nghị nói:

- Ta nói, các ngươi tin không?

Liêu Phong ngơ ngẩn, không phản bác được. Lúc đó Địch Thanh mất tích, tất cả mọi người đều bắt đầu nghi ngờ Cát Chấn Viễn. Chuyện này lại bí hiểm như vậy, Cát Chấn Viễn cho dù nói thật, Liêu Phong trong lòng tự hỏi, cũng là không tin.

Nghi ngờ bắt đầu, sự thật cũng là mờ nhạt vô lực.

*****

Địch Thanh bên cạnh trấn an:

- Chấn Viễn, chuyện này... thật khổ ngươi.

Cát Chấn Viễn đột nhiên cười ha hả:

- Chỉ huy sứ, tất cả đều trôi qua, giống như uống rượu say vậy. Ngày thứ hai tuy đau đầu, nhưng sẽ không còn nữa. Ty chức không cần đảm đương trách nhiệm cho bọn họ. Ty chức cũng sẽ không trách cứ cái gì. Ban đầu Ty chức đánh cuộc một lần, ngài chết rồi, Ty chức cũng muốn chết. Ngài sống... ha ha, Ty chức đạt được ước nguyện, không thẹn với lương tâm. Được rồi, rượu tận hứng rồi, nên nghỉ ngơi.

Nói xong, y đứng lên, thất tha thất thểu bỏ đi, lại té ngã xuống đất.

Địch Thanh vội vàng đỡ Cát Chấn Viễn dậy. Thấy y đã say khướt bất tỉnh nhân sự, trên mặt đầynhững giọt nước, cũng không biết là rượu hay là nước mắt.

Địch Thanh cõng Cát Chấn Viễn về doanh trướng. Liêu Phong chủ động yêu cầu chăm sóc Cát Chấn Viễn. Địch Thanh không biết tại sao, nhớ tới Trương Ngọc và Lý Vũ Hanh năm đó, trong lòng cảm thán. Sau khi để Liêu Phong ở lại bên cạnh Cát Chấn Viễn, ra khỏi doanh trướng, Địch Thanh nhớ tới sự cổ quái của Phi Tuyết, khó lòng ngủ được.

Hòn đá đó của Phi Tuyết sao có thể kỳ quái như vậy? Phi Tuyết làm sao khiến hai thanh niên trai tráng phát điên? Tại sao cảnh tượng năm đó, Cát Chấn Viễn qua nhiều năm thế này, nhớ lại còn kinh hãi như vậy?

Phi Tuyết rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật? Cô ấy thật sự biết Hương Ba Lạp ở đâu? Nếu cô ấy thật sự biết Hương Ba Lạp, ở đó là thánh địa Đào Nguyên, tại sao cô ấy không ở đó, ngược lại vẫn phiêu đãng khắp nơi?

Địch Thanh nghĩ mãi không hiểu, giơ tay vào ngực lấy bánh xe thời gian. Đó là thuốc của Phi Tuyết để lại, có thể xóa đi tuổi tác.

Bánh xe thời gian, cái tên rất kỳ quái. Địch Thanh âm thầm nghĩ tới.

Địch Thanh sờ tay vào ngực, không có lấy ra dược phẩm, lại đụng phải cuốn Tả Thị Xuân Thu của Phạm Trọng Yêm đưa cho. Địch Thanh tâm tư khẽ động, lấy cuốn sách đó ra, tùy tiện lật, thấy trang đầu viết "Thanh Bá mộng thiệp hoàn, hoặc dữ kỷ quỳnh côi, thực chi, khấp nhi vi quỳnh côi, doanh kỳ hoài... Hoàn tự trịnh, nhâm thân, chí vu ly thận nhi chiêm chi, viết: dư khủng tử, cố bất cảm chiêm dã. Kim chúng phồn nhi tòng dư tam niên hĩ, vô thương dã. Ngôn chi, chi mộ nhi tốt."

Địch Thanh không giỏi văn, nhưng cũng xem hiểu những lời này, biết văn này là nói có một người tên Thanh Bá nằm mơ vượt qua Hoàn Thủy, có một người đem một loại châu báu tên là Hồn Quỳnh cho Thanh Bá ăn. Sau khi Thanh Bá ăn, nước mắt khóc ra đều trở thành hạt châu. Sau khi Thanh Bá tỉnh dậy, vẫn không dám xem bói, vì miệng ngậm ngọc châu vốn là tang lễ của người sau khi chết mới có. Hơn nữa phần là giấc mộng mang điềm xấu! Ba năm sau, Thanh Bá quay về nước Trịnh, nói với người bên cạnh, y sợ chết, cho nên không dám xem bói. Nhưng bây giờ đã ba năm rồi, chắc không sao. Không ngờ y nói ra chuyện này, đêm đó thì chết.

Địch Thanh thầm nghĩ:

- Không ngờ sách cổ cũng ghi chép lại câu chuyện hoang đường bất kham này. Nhưng... chuyện xảy ra bênh cạnh mình, chẳng phải nhiều đều rất quái đản? Ánh mắt lưu chuyển, thấy trang giấy đó lại viết mấy lời bình, trong nét chữ đoan trang thanh tú lại mang tâm trạng thanh nhàn.

Mấy chữ này là "không thẹn với trời, sợ gì chết?"

Địch Thanh không biết viết lời bình là ai, nhưng nghĩ tới đôi mắt đa tình đó. Nếu không phải người như vậy, cũng không viết ra lời bình cuồn cuộn oai hùng thế này.

Không thẹn với trời, sợ gì chết!

Địch Thanh nhìn bảy chữ này rất lâu, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài, khép sách lại, nghĩ tới giấc mộng của Thanh Bá. Địch Thanh chỉ cảm thấy trong đầu mông lung có chút suy nghĩ, như là nghĩ tới chuyện gì quan trọng, nhất thời lại nghĩ không ra.

Lửa trại rừng rực, Địch Thanh cũng có chút ủ rũ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ánh lửa dần dần tối lại, ánh sao dần mờ, giữa trời đất chìm vào tĩnh mịch vô biên. Không biết qua bao lâu, Địch Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, vươn người đứng dậy, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Hắn nằm mơ.

Một giấc mơ làm tim hắn đập thình thịch!

Cảnh trong mơ là một hang đá, hang đá bốn vách tường treo đầy họa cổ. Hắn nhớ đi qua chỗ này rồi, trong mơ hắn qua chỗ này. Hắn còn nhớ, những họa cổ đó vốn hẳn là tượng Phật không mặt, nhưng lần này những bức họa cổ đó không phải tượng Phật không mặt, mà là vầng lửa!

Hào quang cực kỳ diễm lệ, lại có bảy màu, dưới ánh sáng, là vùng đất mênh mông.

Hắn thấy qua vầng lửa này, nhưng không phải trong mơ, là ở trên cửa đường đá ánh mây ngũ sắc lăng Vĩnh Định. Hắn vốn cho rằng đã quên rồi, nhưng trong mơ lại rõ ràng như vậy.

Vầng ánh sáng đó, là ý gì? Trong lúc Địch Thanh kinh ngạc trong mơ, đột nhiên thấy xung quanh bốn bức tường bùng lửa, có năm mũi tên bắn ra.

Tên phân năm màu, là thần tiễn ngũ sắc, tên lông vũ ngũ sắc xây dựng triều đình của Nguyên Hạo. Địch Thanh kinh hãi, đang định né tránh, bỗng nhiên bừng tỉnh. Chưa hết tỉnh táo, hắn nghe được một âm thanh giống như trên trời truyền xuống:

- Đến đây!

Địch Thanh bừng tỉnh, khóe mắt không ngừng nhảy lên, thậm chí cái lỗ tai cũng co giật.

- Đến đâu, đi đâu?

Lần thứ hai nghe được cái âm thanh này, trong lúc đó trong đầu bạch quan chớp động. Lòng ngực Địch Thanh đau buốt, chẳng biết tại sao, nhớ tới Diệp Tri Thu nói "Khi rất nhiều kinh điển Phật truyền hay văn chú không thể nào lưu truyền tiếp. Phật sẽ đem những kinh điển đó giấu ở một nơi... giấu ở một nơi rất kỳ bí!"

- Phật đem những kinh điểm này giấu ở chỗ sâu trong ý thức một số người, cũng chính là giấu ở trong lòng ngực một số người, để tránh thất truyền. Tới lúc thời cơ chín muồi, thần linh sẽ mở ý thức những người này, lấy ra những kinh điển này lưu truyền hậu thế.

Địch Thanh thân hình đã run rẩy, khó hiểu mình tại sao nằm mơ đều là có liên quan với lăng Vĩnh Định Nguyên Hạo.

Chẳng lẽ nói, những giấc mơ này chỉ là ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.

Trong lúc đó đột nhiên nghĩ tới câu nói của Chủng Thế Hành "nghe nói ẩn mình cũng không cần thiết biết mình là ẩn, cần dựa vào hoàn cảnh kích phát. Ta nghe nói, loại người này luôn là trong giấc mơ có được gợi ý..."

Đich Thanh thân hình run lên, trong đầu như tia điện màu tím xẹt qua. Trên trán mồ hôi tuôn ra như suối, trong lòng chỉ có một âm thanh đang hô quát:

- Tại sao ta luôn mơ giấc mơ kỳ quái này, chẳng lẽ... là dẫn đường ta đi Hương Ba Lạp sao?

Nghĩ tới đây, suy nghĩ phức tạp liên tục, không thể ngăn chặn lại.

Địch Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, giơ tay từ trong ngực lấy ra ngũ long. Thấy ngũ long sâu thẳm nặng nề, hình như có hào quang lưu động, rồi đột nhiên ngẩng đầu, trời đã tờ mờ sáng, sương mù se lạnh, thì ra trời đã sáng rồi.

Trời đã sáng, sương lạnh trên lá cây, chinh y lạnh lẽo.

Địch Thanh vừa nghĩ đến rằng mình có thể đang là ẩn, kích động không ngừng, lại không thể khẳng định, không nghĩ nhiều. Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Phạm Trọng Yêm đang nhìn hắn.

Địch Thanh nhớ Phạm Trọng Yêm nói muốn tìm hắn, không ngờ Phạm Trọng Yêm sớm như vậy đã đến tìm hắn, hơi chút chần chừ nhưng vẫn đi nghênh đón:

- Phạm đại nhân tìm mạt tướng có chuyện phải không?

Hắn ở bên cạnh Phạm Trọng Yêm, bỏ qua thân phận của Phạm Trọng Yêm, giống như chào đón bạn hữu.

Phạm Trọng Yêm nhìn Địch Thanh như thoáng có chút suy nghĩ, gật đầu nói:

- Ta muốn ra trại đi dạo, ngươi có thể đi với ta được không?

Địch Thanh gật đầu, Phạm Trọng Yêm trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy ra phía tây Nhu Viễn.

Võ Anh biết Phạm Trọng Yêm ra trại, không tiện ngăn cản, lệnh thủ hạ mang binh theo sau Phạm Trọng Yêm.

Phía đông rạng sáng, phía tây xanh đen. Địch Thanh và Phạm Trọng Yêm đi ngang nhau, tuy tâm sự nặng nề, thấy Phạm Trọng Yêm đi về hướng Tây Bắc hàng chục dặm, vẫn không nhịn nổi nhắc nhở:

- Phạm đại nhân, phía trước không xa là gần trại Hậu Kiều rồi.

Năm đó sau khi đám người Địch Thanh, Võ Anh, Cao Kế Long đại phá trại Hậu Kiều, liền đốt trại. Bây giờ trại Hậu Kiều tuy đã hoang vu, nhưng người Đảng Hạng và người Tống đều ở đây. Phạm Trọng Yêm đơn độc tiến đến, rất nguy hiểm.

Phạm Trọng Yêm ghìm ngựa, ngóng nhìn Tây Bắc hỏi:

- Ngươi sợ?

Địch Thanh trầm mặc không nói gì, Phạm Trọng Yêm quay đầu nhìn Địch Thanh mỉm cười nói:

- Ngươi đương nhiên không sợ, ngay cả điện Thiên Hòa của Nguyên Hạo, ngươi dám một mình đi vào ám sát. Trên đời này không chừng cũng không có chuyện ngươi sợ, ngươi là sợ ta có chuyện rồi.

Địch Thanh biết những chuyện này hơn phân nửa là Chủng Thế Hành nói, trầm ngâm nói:

- Phạm đại nhân nếu thật sự muốn điều tra tình hình quân địch, để ty chức đi làm được rồi, không cần tự mình lao vào nguy hiểm.

Phạm Trọng Yêm nhìn núi xa xa, hồi lâu mới nói:

- Ta không đích thân đi xem, thì khó có thể hiểu được nổi khổ của các ngươi. Kỳ thực chút nguy hiểm này của ta có là gì. Các ngươi vào sinh ra tử, mới là hung hiểm thật sự.

Địch Thanh trong lòng cảm thán. Lần đầu tiên thấy văn thần Đại Tống đối đãi với võ tướng như vậy, trầm lặng không nói.

Phạm Trọng Yêm lại nói:

- Ngươi có lẽ không biết, Nguyên Hạo lại xuất binh rồi, xuất binh trấn Nhung Quân.

Địch Thanh thầm giật mình, nghe Phạm Trọng Yêm nói tiếp:

- Lần này là Thiên đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất lãnh binh. Thực lực binh đội của người Đảng Hạng hung mãnh. Trước mắt đã phá lô cốt sư tử Cảnh Tống, các trại như Triệu Phúc, Càn Hà. Quay lại tiến công thành trấn Nhung Quân. Hàn Kỳ Hàn đại nhân, đích thân trấn thủ ở trấn Nhung Quân.

Địch Thanh đột nhiên nghĩ đến Nguyên Hạo từng nói:

- Tây Bắc còn có một Hàn Kỳ, người này tính cương định. Tuy có chí lớn, nhưng khó nghe lời. Thư sinh dụng binh, cuối cùng có khuyết điểm. Lần này thì chọn y làmột điểm đột phá.

Hắn không kìm nổi nhịp đập nhanh của tim, muốn nói chuyện này, nhưng cuối cùng không thể mở lời. Hắn chỉ là Chỉ huy sứ, có tư cách gì bình luận Hàn Kỳ chứ?

- Hôm qua ngươi nói rất đúng, Nguyên Hạo quả thật là muốn cố hết sức lấy Quan Trung. Chỗ Quan Trung, mưu đồ Trung Nguyên. Đáng tiếc triều đình chưa đủ xem trọng. Thần sắc Phạm Trọng Yêm buồn bã, mặc dù bất khuất nhưng có mỏi mệt, có chút trầm tư:

- Theo ý kiến của ngươi, làm sao có thể chống lại việc tiến đến của Nguyên Hạo?

Địch Thanh hơi trầm tư, trả lời:

- Không thể cứ luôn thủ, lúc thích hợp có thể tiến công.

Trong mắt Phạm Trọng Yêm xẹt qua sự chờ đợi, hỏi:

- Vậy cụ thể làm thế nào?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<