Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 068

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 068: Phục Tạng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Tĩnh lặng một lúc, cảm giác gió thu đông lạnh đã ngưng, tim cũng ngừng đập, lúc này, Đơn Đơn dùng khí lực toàn thân nói:

- Địch Thanh, ta hỏi ngươi, trên đời này, nếu... có một người, có thể vì ngươi mà không lo đến cái gì Công chúa... cái gì cũng không cần, chỉ muốn theo ngươi, chết cũng tốt, sống cũng vui, đi đến chân trời góc bể... Ngươi có vì nàng mà bỏ qua tất cả không?

Gió thu tiêu điều, thổi bay những chiếc lá khô rách nát vương đầy mặt đất, bay lượn ngổn ngang. Có thể nói, cộng tất cả sự ngổn ngang lại, cũng không bằng tâm tư của người con gái.

Sau khi nói xong, thân thể mềm mại của Đan Đan giống như lá rụng trong gió, không ngừng run rẩy. Trong chốc lát đôi mắt đẹp của nàng không nhìn bóng lưng Địch Thanh, vừa nhìn liền giống như ngàn năm.

Thân hình Địch Thanh cứng ngắc một lúc lâu sau mới nói:

- Ta...

Trong mắt Đan Đan đột nhiên hiện lên nét đau thương và bừng tỉnh, không đợi câu trả lời của Địch Thanh, nàng cười to nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng cái người kia là ta! Nam nhân trên đời này chết sạch, ta cũng không thích ngươi.

Ai cũng không tưởng tượng được Đan Đan sẽ cười không chút kiêng kỵ như vậy. Nhưng tiếng cười kia cũng như gió thu thổi múa, mang theo toàn bộ hương vị hiu quạnh.

Đan Đan không đợi đến lúc cười xong, đã xoay người chạy đi.

Địch Thanh quanh đầu, nhìn thấy thân hình màu tím giữa màn mưa lá vàng, rất nhanh chui vào trong kiệu. Cỗ kiệu di chuyển, vòng qua chân núi, dưới ánh mặt trời, giống như sương mù trong bình minh, đã biến mất không thấy gì nữa.

Địch Thanh kinh ngạc nhìn một lúc lâu, lắc đầu rồi đi về hướng nam.

Hắn biết chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mặt, đi thêm vài dặm là đã ở rất gần Hoàng Hà. Nếu hắn chọn lộ trình đi phủ Tây Bình, vòng qua Hạ Châu sẽ có thể từ Hạ Châu vượt qua Hoành Sơn đi vào khu vực biên giới Đại Tống.

Mặc dù đường xá xa xôi, nhưng Địch Thanh tự tin là không có người nhận ra hắn. Đi đường này, chắc cũng không có gì khó khăn.

Chủ ý đã định, Địch Thanh lập tức bước đi. Toàn thân hắn như nhũn ra, nhưng điều này không ngăn cản được quyết tâm trở về của hắn.

Đi qua triền núi, Địch Thanh đã thở hổn hển. Gặp được nơi có suối nước liền đến rửa mặt. Nhìn gương mình mặt phản chiếu dưới làn nước ngăm đen ủ dột thì cười khổ. Hiện giờ không có Phi Tuyết, gương mặt này rửa cũng không đi, chẳng lẽ cả đời này hắn đều phải mang gương mặt này sao?

Trước kia hắn cực kỳ anh tuấn, lần này biến thành da đen, lại càng trở nên kiên nghị. Hắn không ngại bộ dạng của mình dài ngắn thế nào, mà là sẽ giải thích với mọi người thế nào đây?

Địch Thanh đang nhìn suối nước, đột nhiên cảm thấy suối nước gợn sóng, trong lòng trở nên cảnh giác.

Tuy tạm thời hắn không thể động võ, nhưng vẫn còn tính cảnh giác. Không biết từ lúc nào, một người giống như bóng ma đã lặng lẽ đứng ở phía sau Địch Thanh.

Toàn thân Địch Thanh căng thẳng, chậm rãi ngồi thẳng lên, xoay đầu nhìn lại, nhìn người ở phía sau. Địch Thanh nhận ra người nọ không phải là âm hồn, mà là Tu La – Atula!

Người phía sau không ngờ lại là Dã Lợi Trảm Thiên.

Tại sao Dã Lợi Trảm Thiên lại có mặt ở nơi này, có phải đã phát hiện bí mật của Địch Thanh hay không, có phải cố ý tới lấy mạng Địch Thanh?

Địch Thanh không có vẻ kinh hoàng, lẳng lặng nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Đôi mắt Dã Lợi Trảm Thiên có màu xám trắng, cũng đang nhìn bầu trời. Y là người mù, nhưng không thể nghi ngờ, y còn sáng suốt hơn rất nhiều người bình thường.

Gió thổi, trên mặt nước có chút gợn sóng. Ánh mặt trời chiếu trên mặt nước, mặt nước liền giống như một tầng băng mỏng.

Thật lâu sau, Dã Lợi Trảm Thiên mở miệng nói:

- Địch Thanh?

Địch Thanh trầm mặc một lát, biết ở trước mặt con người nhạy bén này, nói dối cũng vô dụng, trầm giọng nói:

- Đúng.

Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên buồn tẻ:

- Vừa rồi khi ngươi ở trong kiệu, ta biết ngay người ở bên trong là ngươi!

Địch Thanh nhíu mày, biết Dã Lợi Trảm Thiên không cần phải nói lời khoa trương, nhưng vì sao ánh mắt của người mù này còn chính xác hơn cả người bình thường? Bỗng nhiên nhớ đến thời điểm lúc trước hắn gặp Dã Lợi Trảm Thiên, từng nghe y nói qua:

- Rốt cuộc ngươi đã tới!

Không tránh khỏi một phen hồi hộp.

Lúc trước Địch Thanh nghĩ đến những lời này là nói dóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy trong đó còn có ý nghĩa sâu sắc.

Mặc dù hắn và Dã Lợi Trảm Thiên người nam kẻ bắc, nhưng đều là những người có khí phách...

- Thật ra Trương Nguyên cũng biết trong kiệu có người, nhưng y không vạch trần, ngươi có biết vì sao không?

Dã Lợi Trảm Thiên đột ngột hỏi, không thể nghi ngờ lại khiến cho người ta càng khó hiểu.

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Không biết. Ngươi nói vì sao?

Hắn vốn nghĩ là Dã Lợi Trảm Thiên sẽ không trả lời, nhưng Dã Lợi Trảm Thiên đã lập tức đưa ra đáp án:

- Y biết trong kiệu còn có người, nhưng tuyệt đối không ngờ được chính là thích khách. Y vẫn còn muốn làm Trung thư lệnh, vì thế sẽ không không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với Công chúa, cản trở tiền đồ. Trong suy nghĩ của Ngột Tốt, địa vị của Công chúa gần với giang sơn.

- Vì sao Trương Nguyên lại nghĩ trong kiệu không phải là thích khách?

Địch Thanh hỏi lại.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Bởi vì y không biết ngươi quen Công chúa. Y không cho rằng Công chúa sẽ bảo vệ một thích khách.

- Nhưng dĩ nhiên là ngươi đã biết.

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ngươi có thể cứu Đan Đan trên tay Phi Ưng, đương nhiên đã biết tất cả mọi chuyện. Nguyên Hạo có thể biết rất nhiều chuyện, cũng là do ngươi. Ngươi biết ta quen Đan Đan, nhưng vì sao lúc trước không nói gì? Chắc không phải là vì ngươi sợ đắc tội với Đan Đan, bởi vậy luôn đi theo chúng ta, đợi khi Đan Đan đi xa mới xuất hiện?

Khóe miệng Dã Lợi Trảm Thiên đột nhiên hiện ra nụ cười mỉm, gương mặt gầy yếu, sắc mặt xám tro của y trong gió thu, thoạt nhìn giống như được che bởi một một màn sương.

Địch Thanh cảm thấy hắn đã nhìn thấu người này, nhưng chẳng biết tại sao, luôn thấy y im lặng.

- Ta không sợ đắc tội với bất cứ kẻ nào! Nếu quả thật ta muốn giết ngươi như lời ngươi nói, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy mạng ngươi, cho dù là Đế Thích Thiên không cho, ta cũng sẽ giết ngươi.

Dã Lợi Trảm Thiên thốt lên từng chữ, giọng điệu chân thật, đáng tin.

Địch Thanh không có chút kinh ngạc nào, trấn tĩnh nói:

- Vậy ngươi tới đây, đương nhiên không phải là để giết ta. Nếu ngươi muốn giết ta, đã không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Dã Lợi Trảm Thiên vẫn nhìn lên bầy trời, thản nhiên nói:

- Ngươi nói đúng! Ta tới nơi này, là muốn thay Phi Tuyết truyền đạt một câu.

Sắc mặt Địch Thanhbiến đổi lớn, thất thanh nói:

- Ngươi... bắt Phi Tuyết?

Đột nhiên, hắn cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ở chân núi có mấy người đang tiến đến, đều là những gương mặt xa lạ. Đầu óc Địch Thanh bị tung tích của Phi Tuyết thu hút, mặc kệ những người kia có lai lịch gì, quát lên:

- Hiện tại Phi Tuyết thế nào? Chuyện ám sát Nguyên Hạo không hề có chút liên quan gì đến nàng.

Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi nói:

- Làm sao ngươi biết không có quan hệ? Ngươi có biết nàng muốn đi đâu?

Địch Thanh hơi ngạc nhiên, cau mày nói:

- Chẳng lẽ ngươi biết?

Chỉ bằng một câu nói kia là hắn đã biết chính xác Phi Tuyết ở cùng một chỗ với Dã Lợi Trảm Thiên.

Dã Lợi Trảm Thiên lạnh nhạt nói:

- Đương nhiên là ta biết. Nơi nàng muốn đến chính là Hương... Ba... Lạp!

Trong lòng Địch Thanh chấn động, cảm thấy như có sấm nổ bên tai, thất thanh nói:

- Hương Ba Lạp? Nàng muốn mang ta đi Hương Ba Lạp? Làm sao ngươi biết?

Lúc này Địch Thanh vô cùng khiếp sợ. Hắn chỉ biết là Phi Tuyết kiên trì muốn dẫn hắn đến một nơi, không nghĩ tới chỗ đó chính là Hương Ba Lạp!

Rốt cuộc Phi Tuyết có lai lịch thế nào, tại sao lại biết Hương Ba Lạp? Lời Dã Lợi Trảm Thiên nói là thật hay giả? Vì sao Phi Tuyết có thể biết Dã Lợi Trảm Thiên và Phi Ưng? Lời của Phi Tuyết mà Dã Lợi Trảm Thiên muốn truyền đạt là gì?

Rất nhiều bí ấn. Mặc dù Địch Thanh đã hỏi liên tiếp ba câu hỏi, nhưng không thể hiện hết một phần mười nghi hoặc trong lòng.

Dã Lợi Trảm Thiên cũng nghe được có người đang đi tới nơi này, nhưng lại không lo ngại. Vấn đề Địch Thanh hỏi, y cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng nói:

- Ngươi đi đi. Phi Tuyết nói, ngươi đã không cần cùng nàng đến Hương Ba Lạp nữa rồi.

- Vì sao?

Địch Thanh khổ sở nói. Hắn không ngờ được đã mất một cơ hội tốt để tiếp cận Hương Ba Lạp.

Dã Lợi Trảm Thiên thản nhiên nói:

- Bởi vì ngươi không xứng!

Con mắt xám trắng của y vẫn tĩnh mịch như cũ, nhưng khuôn mặt xám tro đột nhiên có phần phấn chấn và kích động. Không nghe thấy động tĩnh của Địch Thanh, Dã Lợi Trảm Thiên đùa cợt nói:

- Ngươi không tin Phi Tuyết đã nói những lời này sao?

Trong mắt Địch Thanh đột nhiên có phần cổ quái, nhìn chằm chằm Dã Lợi Trảm Thiên mà nói:

- Ta không tin một câu ngươi vừa nói.

*****

- Câu nào?

Dã Lợi Trảm Thiên vẫn phát ra giọng điệu như bình thường. Chỉ vào thời điểm nói ra ba chữ "Hương Ba Lạp", y mới có phần kích động. Trừ lần đó ra, y vĩnh viễn lãnh đạm như trời cao, không để bất cứ điều gì ở trong lòng.

- Ngươi nói có thể giết ta bất cứ lúc nào. Ta không tin.

Địch Thanh chậm rãi nói.

Rốt cuộc Dã Lợi Trảm Thiên không nhìn trời nữa, ánh mắt xám trắng nhìn chằm chằm vào Địch Thanh, giọng như mỉa mai, lại như tự hỏi:

- Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi thực sự muốn dùng mạng của mình để kiểm nghiệm lời của ta sao?

Địch Thanh đứng thẳng sống lưng, thốt ra từng chữ một:

- Nếu ngươi không tin lời ta nói... vì sao không thử một chút?

Dã Lợi Trảm Thiên cười lãnh đạm:

- Trước kia ta mong ngươi tới, là vì ngươi có chỗ hữu dụng. Giờ đã có Phi Tuyết, ta giết ngươi thì có làm sao...

Y còn chưa nói hết, sắc mặt đã thay đổi, đôi mắt xám trắng có phần cương cứng, đột nhiên không nói nhiều nữa, nhìn sang một bên. Có một người đang từ hướng đó đi nhanh tới.

Người nọ ăn mặc không khác gì một thương nhân tầm thường, khóe miệng có hai hàng râu làm cho người ta chán gét, nhưng thời điểm đi tới, lại giống như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm kia sắc bén lành lạnh, dù là Dã Lợi Trảm Thiên, một trong Cửu vương cũng không dám coi thường.

Người nọ đi tới, đứng sóng vai với Địch Thanh, lạnh lùng nói với Dã Lợi Trảm Thiên:

- Dã Lợi Trảm Thiên, ta không tin lời ngươi nói! Địch Thanh không chết một cách dễ dàng như vậy!

Địch Thanh nhìn thấy người nọ tiến đến, không kịp suy xét lời nói đầy ẩn ý của Dã Lợi Trảm Thiên, trong mắt hiện lên sự kích động, cùng mang theo một phần ấm áp, nhưng ở mũi lại có mùi chua xót.

Đương nhiên là hắn nhận ra người kia. Hắn không nghĩ tới, người này cũng tới phủ Hưng Khánh rồi. Nhưng khi thấy được người này, hắn liền nghĩ đến Quách Tuân, nghĩ tới thung lũng Phi Long, nghĩ tới rất nhiều thứ.

Chuyện cũ như sương khói cũng như đao.

Dã Lợi Trảm Thiên khôi phục sự bình tĩnh, chớp đôi mắt xám trắng, đột nhiên hỏi:

- Diệp Tri Thu?

Gió thu nổi lên, là thu vàng, thu Diệp Tri Thu! Hai tròng mắt của người mới tới hiện lên tia sắc bén, mãnh liệt như hai mũi kiếm, chỉ đáp một câu:

- Đúng!

Người tới chính là Diệp Tri Thu. Danh bộ Khai Phong – Diệp Tri Thu!

Diệp Tri Thu cũng có chút kì quái, thật sự không hiểu được vì sao người mù này lại nhận ra mình? Nhưng y không hề sợ hãi. Trong cuộc đời y, không có hai từ sợ hãi.

Dã Lợi Trảm Thiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói:

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói:

- Đúng vậy! Dù không phải là đối thủ, vẫn muốn ra tay!

Diệp Tri Thu không nói nhiều, nhưng Địch Thanh hiểu được, vì thế mà sôi trào nhiệt huyết.

Có người cả đời này chỉ ra tay với kẻ yếu, không tránh khỏi nhàm chán. Có người, cả đời nay, có một số việc nhất định phải ra tay.

Thần sắc của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn bình tĩnh, nhưng tay áo phần phật. Thật lâu sau, y mới gật đầu nói;

- Tốt!

Sau khi nói xong, người khác vốn nghĩ y sẽ ra tay, không ngờ tới y lại xoay người chậm rãi bỏ đi.

Diệp Tri Thu cũng không ra tay, bởi vì mục đích của y không phải là Dã Lợi Trảm Thiên. Địch Thanh nhìn Dã Lợi Trảm Thiên đi xa, lúc này mới nhớ tới một chuyện, vội kêu lên:

- Hiện giờ Phi Tuyết đang ở đâu?

Dã Lợi Trảm Thiên đã không còn thấy người, nhưng dư âm theo gió truyền đến:

- Nàng không muốn gặp lại ngươi!

Gió rét. Địch Thanh đứng chôn chân ở đó, trong bụng đầy nghi ngờ. Một lúc sau, cảm giác Diệp Tri Thu vẫn còn đang nhìn hắn, Địch Thanh nghiêng đầu lại, thấp giọng nói:

- Diệp Bộ đầu, Quách đại ca đi rồi.

Hắn vốn định chuyển sang đề tài khác, nhưng khi vừa nhắc tới ba chữ Quách đại ca, điều gì cũng quên hết, kể cả Hương Ba Lạp.

Trong mắt Diệp Tri Thu đọng nước, cười nói:

- Ai mà không chết chứ? Chỉ cần sau này còn có người nhớ đến, đã không uổng cuộc đời này rồi. Địch Thanh, ngươi không nên thương tâm như vậy.

Tuy y an ủi Địch Thanh như vậy, nhưng chính mình cũng rơi lệ.

Địch Thanh xem Quách Tuấn như anh như cha, Diệp Tri Thu bình sinh cao ngạo, nhưng lại coi Quách Tuấn là tri kỷ cả đời.

Cả hai người đều nhìn thấy trong mắt nhau tình cảm thổn thức. Địch Thanh nặng nề gật đầu, buồn bã nói:

- Nhưng... Ta không thể báo thù cho Quách Đại ca.

Diệp Tri Thu vỗ vỗ bả vai Địch Thanh, trầm giọng nói:

- Ngươi cũng biết, hiện giờ có bao nhiêu người muốn cái đầu của Nguyên Hạo? Hạ Tủng hao phí năm triệu quan để lấy đầu Nguyên Hạo, số tiền này dễ lấy như vậy hay sao?

Vốn y chỉ định đùa một chút, nhưng trong lòng cảm thấy nặng nề. Diệp Tri Thu nói tránh đi:

- Rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Diệp Tri Thu là người cẩn thận, lo lắng Dã Lợi Trảm Thiên sẽ dẫn người quay lại. Địch Thanh gật đầu, thấy cách đó không xa còn có vài người, một người trên mặt luôn mỉm cười, một người mặt xám như tro tàn, còn có một người đeo trường kiếm sau lưng.

Địch Thanh thấy ba người này đều là người xa lạ, không kìm được hỏi:

- Diệp Bộ đầu, đây là thuộc hạ của ngươi?

Diệp Tri Thu lắc đầu:

- Không phải. Phải... Chính là thủ hạ của Chủng Thế Hành... Có lẽ có thể nói... Là thủ hạ của ngươi.

Địch Thanh cảm thấy kỳ quái. Người mang khuôn mặt mỉm cười tiến lên, lại cười nói:

- Địch Tướng quân, tại hạ là Hàn Tiếu.

Lại chỉ vào người có sắc mặt như tro tàn giới thiệu:

- Y gọi là Lý Đinh... Cái tên đeo trường kiếm kia tên là Tố Qua Binh. Gần đây chúng ta được Chủng lão trượng chiêu vào trong quân, sau sự việc Địch Tướng quân đại náo phủ Hưng Khánh truyền đi, Chủng lão trượng lập tức hạ lệnh cho mấy người chúng ta tới tìm ngài... Không ngờ chúng ta vô dụng, tìm mãi vẫn không thấy Địch Tướng quân.

Địch Thanh nhớ đến việc năm ngoái Chủng Thế Hành từng nói qua:

"Những năm gần đây, ta quen biết rất nhiều chi sĩ có chí khí, chi bằng chúng ta hãy sắp xếp họ vào quân đội cho ngươi chỉ huy. Có một số người tính cách có hơi kỳ quái, nhưng ta nghĩ ngươi có thể trấn áp được bọn họ..."

Địch Thanh thầm nghĩ: "chớp mắt cái đã qua gần một năm, ta là kẻ vô tích sự, nhưng Chủng Thế Hành thì chưa bao giờ vứt bỏ ý tưởng của y."

Thấy ba người Hàn Tiếu đều mang đầy vẻ phong trần, Địch Thanh áy náy nói:

- Ta vẫn trốn ở trong cung, đương nhiên là các ngươi không tìm được ta.

Hắn liền đem sự việc mấy tháng nay nói qua một cách sơ lược, chỉ không đề cập đến Đan Đan.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc, Hàn Tiếu ở bên cạnh nói:

- Chủng lão trượng vẫn muốn loại trừ Dã Lợi Vương và Thiên Đô Vương. Lần này người Đảng Hạng xảy ra nội chiến, ta nghe nói Dã Lợi Vượng Vinh đã chết, vốn tưởng rằng là kế ly gián của Chủng lão trượng đã có tác dụng, không nghĩ tới còn có nội tình này.

Địch Thanh nói:

- Thật ra kế ly gián của Chủng lão trượng vẫn có tác dụng, nếu không phải Nguyên Hạo và Dã Lợi Vượng Vinh nghi kỵ lẫn nhau, Dã Lợi Vượng Vinh cũng không vội vã bộc phát.

Mọi người đều gật đầu. Lúc nói chuyện, đoàn người đã rời khỏi núi, đi trên đường lớn. Mặc dù Hàn Tiếu khiêm tốn nói mình vô năng, nhưng lại chuẩn bị mọi việc rất thỏa đáng. Mấy người Địch Thanh vừa mới đi đến đường lớn, liền có người tiến đến tiếp đón, đưa ngựa và quần áo. Để tránh phiền phức, mấy người thay đổi trang phục của người Khương, sau đó một mạch tiến về phía đông.

Dọc theo đường đi, Địch Thanh nghe Hàn Tiếu giới thiệu, mới biết được đám người Hàn Tiếu mới đến phủ Hưng Khánh, không tìm được Địch Thanh, nhưng lại gặp Diệp Tri Thu. Bằng trực giác, Diệp Tri Thu cho rằng Địch Thanh không phải là hạng người khoa trương như vậy, càng cho rằng Địch Thanh đi tới Ngọc Môn Quan chẳng qua là để dương đông kích tây, bởi vậy mới đề nghị mọi người không cần đi tới Ngọc Môn Quan, vẫn nên ở lại phủ Hưng Khánh thăm dò tin tức, bởi vậy mà lúc nãy mới gặp được Địch Thanh.

Đối với phán đoán của Diệp Tri Thu, Địch Thanh rất khâm phục, không kìm nổi liền hỏi:

- Diệp Bộ đầu, ta đã dịch dung rồi, vì sao ngươi còn có thể nhận ra ta.

Dịch dung: hóa trang thay đổi khuôn mặt.

Diệp Tri Thu lấy từ trong bụng ra một cái ống đồng, đưa cho Địch Thanh, cười nói:

- Vật này gọi là thiên lý nhãn, là ta mua được từ trong tay của một thương nhân Tây Vực... Ta ở trên núi phía ngoài thành, thật trùng hợp nhìn thấy có cỗ kiệu của Bát Bộ chủ đi ra, cũng có chút để ý. Mặc dù sắc mặt ngươi có chút đen, nhưng thân hình không thay đổi. Ta từ xa nhìn thấy, cảm giác đó chính là ngươi nên mới dẫn mọi người tiến đến.

Địch Thanh cầm thiên lý nhãn giơ lên trước mắt, nhìn thấy cảnh vật ở xa liền trở nên gần lại, giật mình kinh hãi, cảm thán đời người có nhiều việc kỳ lạ, cũng hiểu được Diệp Tri Thu sớm đã nhìn thấy hắn và Đan Đan rồi. Y không hỏi Địch Thanh về Đan Đan, chính là bởi vì rất tin tưởng Địch Thanh.

*****

Địch Thanh trả lại thiên lý nhãn rồi hỏi:

- Diệp Bộ đầu, vì sao ngươi lại đến phủ Hưng Khánh này?

Diệp Tri Thu thấy Địch Thanh có chút xấu hổ, cười nói:

- Quách Tuân nhờ ta đi Thổ Phiên, ta mới từ nơi đó trở về. Biết ngươi có khả năng ở gần đây, liền ở lại vài ngày.

Tim Địch Thanh run lên, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thấy khổ sở. Đương nhiên là hắn đoán được, Quách Tuân nhờ Diệp Tri Thu đi Thổ Phiên, nhất định là có liên quan đến Hương Ba Lạp.

Diệp Tri Thu ghìm ngựa, ngắm nhìn dãy núi ở xa xa, bầu trời rộng lớn, than thở nói:

- Ngươi cũng đã biết, cuộc đời Quách Tuân rất ít khi cầu người khác.

Một lúc lâu sau, Địch Thanh mới gật đầu nói:

- Xưa nay huynh ấy vẫn luôn lấy việc giúp người làm mục đích.

- Nhưng theo ta được biết, ít nhất y đã từng nhờ cậy người ta ba lần.

Diệp Tri Thu quay đầu nhìn Địch Thanh, mắt sáng như đuốc:

- Ba lần đều là vì ngươi!

Thân hình Địch Thanh run lên, thấp giọng nói:

- Là ba lần?

Diệp Tri Thu từ từ nói:

- Năm đó Dạ Nguyệt Phi Thiên phá hủy Phật Di Lặc ở Đại Tướng Quốc Tự, đánh rơi Ngũ Long. Thái hậu tức giận, lệnh ta truy bắt kẻ trộm Ngũ Long, giết không cần xử...

Địch Thanh bỗng nhiên hiểu ra, thất thanh nói:

- Ngươi sớm biết là ta cầm Ngũ Long, nhưng cũng không bắt ta, là vì Quách Đại ca cầu ngươi không bắt ta?

Quách Tuân vì hắn mà làm rất nhiều việc, nhưng không ngờ tới, ý của Thái hậu mà Quách Tuân cũng dám chống lại, mà Diệp Tri Thu cũng đáp ứng Quách Tuân.

Diệp Tri Thu gật đầu, cảm khái nói:

- Đúng vậy! Đây là lần thứ nhất y cầu ta. Y biết ngươi thích Ngũ Long, cũng cho rằng chỉ có Ngũ Long mới có thể khiến ngươi tỉnh lại. Nhưng...

Trong mắt y có chút khác thường, máy môi hai cái nhưng lại không nói gì.

Nhiệt huyết trong người Đich Thanh sôi trào, không để ý đến biểu hiện khác thường của Diệp Tri Thu, chỉ lẩm bẩm:

- Ta nợ Quách đại ca rất nhiều.

Diệp Tri Thu thở phào một cái, lẩm bẩm:

- Đúng là ngươi nợ y không ít. Y vẫn còn giúp ngươi tìm Hương Ba Lạp... Bất kể sinh tử. Y đi rồi, nhưng y biết ta nhất định sẽ còn giúp ngươi tìm kiếm.

Địch Thanh sớm đoán được lần thứ hai Quách Tuân cầu người là vì muốn giúp hắn tìm Hương Ba Lạp. Nhưng nghe chính mồm Diệp Tri Thu nói ra, vẫn không kìm được sự cảm động.

- Ngươi cũng tin vào Hương Ba Lạp?

Địch Thanh không kìm nổi lên tiếng hỏi.

Trong ánh mắt vốn rất sắc bén của Diệp Tri Thu xuất hiện vẻ thổn thức, nhưng trong lúc đó xuất hiện chút hoảng sợ và hoang mang. Y nhìn trời cao, thấp giọng nói:

- Trên đời này, có rất nhiều chuyện không giải thích được.

Vốn y có khuôn mặt rất cá tính, đột nhiên lại mang chút sợ hãi và thần bí. Thật lâu sau, y mới trở lại bình thường:

- Ngươi có biết cái gọi là Điệt Mã?

Sắc mặt Địch Thanh biến đổi lớn, kinh ngạc nói:

- Ngươi cũng biết Điệt Mã? Rốt cuộc Điệt Mã là cái gì?

Y vốn cho rằng Quách Tuân chết đi, sẽ không còn ai cho hắn biết tin tức về Điệt Mã, không ngờ tới Diệp Tri Thu lại nhắc đến hai chữ này.

- Muốn tìm Hương Ba Lạp, tất phải tìm Điệt Mã.

Diệp Tri Thu lẩm bẩm nói.

Địch Thanh chấn động, vội la lên:

- Diệp Bộ đầu, rốt cuộc Điệp Mã là cái gì?

- Điệp Mã giống với Hương Ba Lạp, vốn là Tạng ngữ.

Diệp Tri Thu thở hắt ra, ánh mắt rạng rỡ:

- Ý tứ chân chính của Điệp Mã chính là Phục Tạng! Mà ý nghĩa của Hương Ba Lạp, chính là vùng đất yên vui, cũng có thể nói là trong lòng nhật nguyệt.

- Phục Tạng? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt?

Địch Thanh nghe giải thích, vẫn không hiểu.

Diệp Tri Thu nhìn dáng vẻ nghi hoặc của Địch Thanh, cười khổ nói:

- Lúc trước ta nghe những điều này, cũng cảm thấy mê hoặc. Nhưng ngươi có biết "Đào Hoa Nguyên ký" không?

Địch Thanh chậm rãi gật đầu. Mặc dù hắn đọc không nhiều sách lắm, nhưng cũng biết tác phẩm nổi tiếng này là do Đào Uyên Minh thời Đông Tấn viết.

-

" Vào khoảng triều Thái Nguyên đời Tấn, có một người ở Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, bỗng gặp một rừng hoa đào mọc sát bờ mấy trăm bước, không xen loại cây nào khác, cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ...

Mấy lời ít ỏi đã phác họa ra thế ngoại đào nguyên trong suy nghĩ của rất nhiều người.

Trong suy nghĩ của mọi người, chẳng phải đều có chốn đào nguyên sao. Chỉ là có người đã quên, cũng có ít người nhớ lại trong mộng...

Tại sao Diệp Tri Thu lại nhắc tới "Đào Hoa Nguyên ký"?

Diệp Tri Thu im lặng, cuối cùng nói:

- Ẩn trong suy nghĩ của mọi người, Hương Ba Lạp chính là chốn đào nguyên. Tuy nhiên... Chốn đào nguyên cũng không đủ để hình dung một phần vạn của Hương Ba Lạp. Trong truyền thuyết, xung quanh Hương Ba Lạp là núi tuyết, bên trong ấm áp như mùa xuân, cây cao bóng cả. Nơi đó là thánh địa tu hành, cung điện huy hoàng bao la hùng vĩ, chẳng những có thể vô ưu vô lo, còn có thể đạt được mong ước.

Địch Thanh ở bên cạnh nói:

- Diệp Bộ đầu, lời ngươi và lời của Thái hậu không khác nhau lắm, nhưng làm thế nào mới có thể tìm được Hương Ba Lạp này? Chốn đào nguyên? Vùng đất yên vui? Trong lòng nhật nguyệt? Có phải muốn nói, tuy con người hướng đến vùng đất này, nhưng không ai tìm được?

Khóe miệng của hắn nở nụ cười chua xót, nghĩ những điều Diệp Tri Thu biết cũng có hạn.

Bỗng nhiên Diệp Tri Thu nhìn Địch Thanh, lắc đầu nói:

- Ngươi sai rồi. Đã có người tìm được Hương Ba Lạp.

Địch Thanh giật mình hỏi:

- Là ai?

Diệp Tri Thu thốt ra từng chữ:

- Phục Tạng có thể tìm được đường đến Hương Ba Lạp.

- Phục Tạng? Điệt Mã? Đó là loại người gì?

Ánh mắt Diệp Tri Thu sắc như lưỡi kiếm, bỗng như có sương mù bao phủ:

- Người đó rốt cuộc có phải là người không?

Y nói những điều kỳ quái, thấy Địch Thanh không hiểu, lại thấp giọng nói:

- Bên Tạng nhiễu loạn còn hơn xa Trung Nguyên, khiến cho rất nhiều đại điển Phật pháp và các loại chú văn không có cách nào truyền xuống được, Phật bèn đem những thứ này giấu ở một nơi... ở một nơi vô cùng kỳ lạ!

- Giấu ở nơi nào?

Tuy Địch Thanh không hiểu tại sao Diệp Tri Thu lại nói đến việc nhiễu loạn của xứ Tạng, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi.

Diệp Tri Thu chỉ ngón tay vào đầu của mình, một lúc lâu sau mới nói:

- Phật đem những điển tự đó giấu ở sâu trong ý thức của một số người, thì ra là giấu ở trong đầu một số người, để tránh cho những điển tự đó bị thất truyền. Đến khi thời cơ chín muồi, thần linh sẽ mở ra ý thức của những người này, lấy điển tự ra lưu truyền lại cho hậu thế.

Gió thu từ cuối chân trời thổi tới, giọng nói của Diệp Tri Thu có chút mơ hồ. Núi xa, sương mù, lá rụng lả tả, giống như tinh linh đang nhảy lên.

Địch Thanh rùng mình một cái, ngạc nghiên không ít, không thể tưởng tượng được câu chuyện lại như vậy. Thật lâu sau mới cười lớn rồi nói:

- Điều này thật khó làm cho người ta tin được.

Dường như trong mắt Diệp Tri Thu ẩn giấu nguồn gốc:

- Vậy Long Ngũ thì sao, không phải cũng khiến cho người ta khó mà tin được sao?

Địch Thanh không nói gì, hắn chỉ có thể thừa nhận, sự thần bí của Long Ngũ đúng là cũng không dễ tưởng tượng ra được.

Trên đời này, vốn có rất nhiều sự việc không thể giải thích được.

- Con người luôn không lưu tâm, cự tuyệt thừa nhận sự vật không thể hiểu, bởi vì bọn họ thấy kinh hãi, kinh hãi lực lượng thần bí không thể khống chế này. Con người vọng tưởng đem tất cả mọi việc nắm trong lòng bàn tay!

Diệp Tri Thu mỉm cười, trong nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ.

- Nhưng có thể khống chế cái gì? Con người ngay cả tình cảm của bản thân cũng không thể khống chế! Lần đầu ta nghe mấy chuyện này, phản ứng cũng giống như ngươi.

Địch Thanh im lặng một lát, hỏi

- Cái gì đã cải biến quan niệm của ngươi?

Diệp Tri Thu từ từ hỏi lại:

- Ngươi từng nghe nói đến Cách Tát Nhĩ Vương?

Địch Thanh lắc đầu, chần chờ nói:

- Kiến thức của ta ít, chưa từng nghe qua người này.

Diệp Tri Thu thở dài nói

- Đây không phải là người, mà là một vị thần. Biên giới Tây Tạng vẫn lưu truyền thần thoại về ông ta. Rất lâu về trước, thiên tai nhân họa tràn ngập đất Tạng, yêu ma quỷ quái hoành hành, vì thế ông trời phổ độ chúng sinh ra khỏi bể khổ, liền phái Các Tát Nhĩ Vương xuống. Ông trời ban cho ông ta ba loại năng lực là: thần, long, niệm...

- Năng lực thần, long còn dễ giải thích, nhưng cái gì gọi là niệm?

Địch Thanh hỏi.

Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát, nói:

- Niệm là một sức mạnh mãnh liệt của thần, so với Tu La còn hung hãn hơn. Một người muốn diệt trừ tà ác, chắc chắn phải có thần thông của Thần, năng lực của Long, và sự hung hãn của Niệm. Cát Tát Nhĩ Vương dựa vào ba loại thần thông này, đánh đông dẹp tây, nam chinh bắc chiến, đánh bại yêu ma xâm lấn quốc thổ, lại chiến thắng Bạch Trướng Vương của nước Hoắc Nhĩ, Tát Đan Vương của nước Khương, Tân Xích Vương của Môn Vực, Nặc Nhĩ Vương của Đại Thực... Sự tích về Cát Tát Nhĩ Vương, cho dù kể suốt mấy tháng cũng chưa chắc đã xong.

*****

- Cách Tát Nhĩ Vương kia và Điệp Mã có quan hệ gì?

Địch Thanh không kìm được lên tiếng hỏi. Điều hắn quan tâm nhất không phải là Cách Tát Nhĩ Vương, mà là Điệp Mã và Hương Ba Lạp.

Diệp Tri Thu chậm rãi nói:

- Thần tích kinh thiên của Cách Tát Nhĩ Vương khó có thể nói hết, ở Tây Tạng vẫn luôn lưu truyền rộng rãi sự tích về ông ta. Thế nên có tín đồ bắt đầu viết truyện về Cách Tát Nhĩ Vương. Truyện kia có đến mấy triệu chữ, ít có người có thể nhớ hết, hơn nữa loạn lạc liên miên, truyền thuyết cũng sẽ mất mát. Nhưng lúc ta ở Tạng biên, gặp một đứa bé. Đứa bé này không đến mười tuổi, không biết chữ, lại có vẻ ngốc nghếch, cái gì cũng không biết, ta biết đây cũng không phải là giả vờ.

Đôi mắt Địch Thanh tin tưởng Diệp Tri Thu, nhưng vẫn khó hiểu lên tiếng hỏi:

- Đứa bé kia và Cách Tát Nhĩ Vương có quan hệ gì?

Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại cất giấu sự khó tin vô cùng vô tận;

- Một ngày đứa bé kia sốt cao, hôm mê suốt ba ngày ba đêm. Và khi tỉnh lại, đột nhiên thay đổi, trở nên rất thông minh.

Địch Thanh cũng cười nói:

- Một người thay đổi trở nên thông minh một ngày.

Diệp Tri Thu thản nhiên nói:

- Có thể, nhưng ngươi có biết nó thông minh đến thế nào không? Nó liên tục dùng đàn tỳ bà hát lên, mang mấy triệu chữ trong truyện về Cách Tát Nhĩ Vương kể ra một lượt.

Địch Thanh ngơ ngẩn, mí mắt không kìm được giật giật mấy cái. Hắn biết Diệp Tri Thu sẽ không lừa hắn. Còn đứa bé kia... tất nhiên là cũng không có khả năng đã lừa gạt Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu cảm khái nói:

- Sau ngày đó, ta theo đứa bé kia suốt mấy tháng, phát hiện nó đàn hát rất mượt mà, tuyệt đối không có nửa phần dấu vết học thuộc lòng. Thực chất đó là do bên trong trí nhớ của nó đã có, tùy tâm mà hát kể ra...

Trong đầu Địch Thanh như có tia chớp xẹt qua, rốt cuộc giật mình kêu lên:

- Đứa bé kia chính là Điệt Mã? Cũng chính là Phục Tạng?

Diệp Tri Thu gật đầu nói:

- Rốt cuộc ngươi đã hiểu, nhưng có điều cùng lắm nó cũng chỉ là một loại phục tạng mà thôi, trên đời này có rất nhiều loại phục tạng...

Địch Thanh xem ra đã hiểu ra sự liên hệ giữa rất nhiều chuyện, trầm tư nói:

- Nói như vậy, Phục Tạng nằm trong thần trí, chỉ chờ cơ hội đi ra? Có thể gọi người truyền truyện của Cách Tát Nhĩ Vương là Phục Tạng, người biết được Hương Ba Lạp ở nơi nào, cũng chính là Phục Tạng. Chỉ cần tìm được Phục Tạng riêng của bản thân, là có thể tìm đến Hương Ba Lạp?

Ánh mắt Diệp Tri Thu hiện lên sự tán thưởng;

- Ngươi nói rất đúng.

Địch Thanh cười cười, nụ cười tràn đầy chua xót, trong lòng có chút nghi ngờ:

"Nhưng loại phục tạng này, so với Hương Ba Lạp còn khó tìm hơn!"

Hắn nghi ngờ truyền thuyết màDiệp Tri Thu biết cũng chỉ là muốn an ủi Địch Thanh hắn.

Diệp Tri Thu thản nhiên nói:

- Trên đời này, phải là sự việc khó khăn, mới đáng giá để người đi tìm sao? Nếu như quá nhẹ nhàng và dễ dàng, ngược lại sẽ không được quý trọng. Hôm nay, ta nói những điều này với ngươi, chính là muốn nói với ngươi ba câu.

- Mời nói.

Địch Thanh thầm thở dài.

- Câu đầu tiên chính là Quách Tuân chưa từng lừa ngươi. Mỗi câu nói hắn nói với ngươi, đều là dùng máu và nước mắt mà kết lại, ngươi không nên hoài nghi!

Địch Thanh có chút áy náy, sau một lúc lâu mới nói:

- Diệp Bộ đầu, ta không nên nghi ngờ ngươi.

Diệp Tri Thu cười cười:

- Ta biết ngươi đã trải qua quá nhiều đau khổ và thất vọng, khó tránh khỏi có lòng nghi ngờ với rất nhiều chuyện, ta không trách ngươi.

Hai tròng mắt của y tỏa sáng, tràn đầy kiên quyết.

- Câu thứ hai ta muốn nói là... Quách Tuân không thể cứ chết như vậy được. Y làm cho chúng ta rất nhiều việc... Ngươi phải vì y mà tìm cách báo thù!

Địch Thanh trầm ngâm hồi lâu, gật đầu thật mạnh nói:

- Ta hiểu!

Quách Tuân chết trên chiến trường, Địch Thanh hắn sẽ ở trên chiến trường mà báo thù rửa hận cho Quách Tuân.

Trong mắt Diệp Tri Thu tràn đầy vui mừng:

- Câu thứ ba ta muốn nói chính là, Quách Tuân đã đi, nhưng ta còn sống! Bảo vệ biên cương ta không làm được, nhưng điều tra manh mối ngươi không bằng ta. Cho nên ta đi điều tra phục tạng cho ngươi tìm kiếm Hương Ba Lạp cho ngươi. Mà việc ngươi phải làm chính là vì Quách Tuân, vì ta, vì Đại Tống, vì dân chúng Tây Bắc mà đánh bại Nguyên Hạo!

Địch Thanh cúi đầu một lúc lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kiên định:

- Ta sẽ cố hết sức.

Hắn biết điều này rất khó, nhưng hắn không có lý do để lùi bước.

Có một số việc, chỉ cần là người, nhất định phải làm.

Lúc này Diệp Tri Thu mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều.

Địch Thanh còn đang suy nghĩ về Hương Ba Lạp, Phục Tạng, Điệt Mã, đột nhiên nghĩ đến Dã Lợi Vượng Vinh cũng từng đề cập đến hai chữ "Điệt Mã". Lúc trước vì cung biến mà bỏ qua mọi tính toán, mũi tên lông vũ ngũ sắc, cự cung Hiên Viên, mũ đen áo trắng hiện ra ở trước mắt...

Những chuyện này hắn chôn giấu đã lâu, ở trong trí nhớ đã bị phủ bụi suốt mấy năm, chẳng biết tại sao, đột nhiên hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định. Vì sao từ điện Thiên Hòa hắn lại nghĩ tới lăng Vĩnh Định? Địch Thanh khó hiểu, đau đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên chấn động, thất thanh nói:

- Ta nghĩ ra rồi.

Diệp Tri Thu hơi giật mình, nghi ngờ nói:

- Ngươi nghĩ ra điều gì?

Sắc mặt Địch Thanh kích động, vội la lên:

- Ngũ sắc, năm loại màu sắc, ngũ long? Hắc bạch, trong chuyện này có quan hệ gì? Khẳng định là có quan hệ đấy, nếu không bọn họ sẽ không có lựa chọn như vậy!

Diệp Tri Thu lại khó hiểu, quát khẽ nói:

- Địch Thanh, ngươi bình tĩnh một chút, rốt cuộc là làm sao?

Địch Thanh chấn động, trán túa mồ hôi, trong sự kích động còn có nét hoang mang:

- Diệp Bộ đầu, ngươi đi qua Huyền cung lăng Vĩnh Định, nhìn thấy bên trong Huyền cung Triều Thiên có bảy cánh cửa.

- Thì làm sao?

Diệp Tri Thu cau mày nói.

- Bảy cánh cửa vào kia là ngọc môn, muốn đến nơi đặt linh cữu Tiên đế phải đi qua Ngũ sắc môn. Hơn nữa đó còn là năm cửa năm màu là kim, bạch, hoàng, hắc, ô. Theo lời của Thái hậu, lăng Vĩnh Định chính là Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Chân Tông, là Chân Tông mô phỏng Hương Ba Lạp ở trong suy nghĩ mà xây dựng... Nói như vậy... Khẳng định là Hương Ba Lạp có liên quan đến năm màu sắc này.

Diệp Tri Thu thở dài nói:

- Chẳng qua đây chỉ là ý tưởng của Chân Tông...

Y định nói "xây dựng không được chuẩn lắm", nhưng sợ sẽ làm Địch Thanh thất vọng.

Địch Thanh kêu lên:

- Không phải. Đây không phải chỉ là ý tưởng của mình Chân Tông, Nguyên Hạo cũng nghĩ như vậy.

Diệp Tri Thu chấn động, vội hỏi:

- Vì sao ngươi nói như vậy?

Địch Thanh kể lại sự kiện hắn nhìn thấy ở điện Thiên Hòa, thấy Diệp Tri Thu còn chút mê hoặc, hắn phân tích:

- Nguyên Hạo có ngũ tiễn do năm loại kim loại chế thành, là kim, ngân, đồng, thiết, thiếc...

Hóa ra vừa rồi tâm tư của hắn lẫn lộn, nhớ tới mũi tên có lông vũ ngũ sắc của Nguyên Hạo, từng có loại cảm giác kỳ quái. Thời khắc này nhớ ra màu sắc của năm mũi tên, đột nhiên hiểu được hắn hoang mang điều gì, trong lòng không tránh khỏi rung động.

Diệp Tri Thu gật đầu nói:

- Nghe nói mũi tên lông vũ ngũ sắc kia được dùng gọi là Định Đỉnh Tiễn, có ý lập giang sơn. Tay y cầm Hiên Viên Cung, sử dụng Định Đỉnh Tiễn, không cần nói cũng biết là trong tim có hùng tâm, muốn thống nhất thiên hạ...

Bỗng nhiên hiểu ra, Diệp Tri Thu thất thanh nói:

- Dựa theo lời nói của ngươi, Nguyên Hạo cũng biết Hương Ba Lạp. Màu sắc của Định Đỉnh Ngũ Tiễn và màu sắc của Triều Thiên cung Ngũ Môn giống nhau. Điều này nói ra, Hương Ba Lạp trong suy nghĩ của Nguyên Hạo và Chân Tông dường như giống nhau, ít nhất cũng có thể nói... Hương Ba Lạp và năm loại màu sắc kia có liên quan. Bởi vậy Tiên đế xây xong Ngũ Sắc môn, Nguyên Hạo giữ mũi tên lông vũ ngũ sắc.

Địch Thanh liên tục gật đầu, lại nói:

- Không chỉ như thế, Nguyên Hạo dùng mũ đen áo trắng, mà mặt đất của cung Triều Thiên cũng chỉ có hai màu đen trắng. Hai loại màu sắc không mưu mà hợp, dường như chứng minh, Nguyên Hạo và Chân Tông đều có nhận biết giống nhau về Hương Ba Lạp.

Trong lòng nghĩ đến:

"Trắng đen, ngũ sắc... Còn nói lên điều gì?"

Ánh mắt Diệp Tri Thu thể hiện sự đồng ý, nhưng lại lập tức thất vọng nói:

- Nhưng chuyện này cũng không có trợ giúp gì nhiều trong việc tìm Hương Ba Lạp.

Địch Thanh giống như bị dội một gáo nước lạnh, ngơ ngác nhìn về chân trời, đột nhiên nói:

- Diệp Bộ đầu, ngươi không phát hiện ra Nguyên Hạo rất giống một người sao?

- Giống ai?

Thần sắc Địch Thanh có chút cổ quái:

- Chẳng phải Nguyên Hạo có chút giống với Cách Tát Nhĩ Vương đấy sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<