← Hồi 064 | Hồi 066 → |
Ngẫm nghĩ Đại Tống từ sau hiệp ước Thiền Uyên, đã hòa thuận với người Khiết Đan được mấy mươi năm, nhưng người Khiết Đan lòng muông dạ thú, nếu thật sự có cơ hội chia cắt Đại Tống, làm sao mà không tham gia vào cho được? Đến lúc đó, Đại Tống vốn dĩ suy nhược, lại đối mặt với hai bên là địch, tình thế có thể nói là nguy cơ trùng trùng.
Chỉ vài câu nói phác họa sơ sài của Trương Nguyên, vậy mà đã định hướng tư tưởng chủ đạo cho cuộc chinh chiến của người Đảng Hạng sau này, từ đây Tây Bắc sẽ phủ đầy khói lửa, khó mà yên bình.
Mưu kế của con người Trương Nguyên này, sao lại thâm độc đến thế?
Đám người trong điện ai nấy ngẫm nghĩ tâm tư riêng, Nguyên Hạo lại mở miệng lần nữa:
-Người Khiết Đan an nhàn đã lâu, đã chẳng còn lòng dạ lang sói, khó mà thuyết phục họ cùng xuất binh.
Trương Nguyên lập tức nói:
-Nhưng nếu ta tiếp tục thắng trận, bọn họ khó tránh khỏi có sẽ sự dao động.
Nguyên Hạo khẽ gật đầu, nói từng chữ một:
-Vì vậy điều quan trọng trước mắt không phải là xưng đế, mà là bước tiếp theo phải dùng binh như thế nào! Hạ đại nhân, trận chiến Tam Xuyên Khẩu, ta đây đã cậy vào sức ngươi khá nhiều, không biết tiếp theo đây, ngươi cảm thấy phải dùng binh ở đâu thì tốt hơn đây?
Hạ Thủ Vân được sủng ái mà bất ngờ, vội nói:
-Những ngày gần đây, thần đã dốc hết trí lực, phác thảo địa hình Quan Lũng, đã định ra được kế sách tác chiến cho bước tiếp theo, kính xin Ngột Tốt xem qua.
Gã rút ra tấu chương từ trong ống tay áo, trình lên bằng hai tay.
Có thị vệ nhận lấy tấu chương, Nguyên Hạo đón lấy rồi xem qua hồi lâu, tán thưởng nói:
-Hạ đại nhân vất vả rồi.
Lúc nào gã nói chuyện cũng đều ôn hòa vui vẻ, Địch Thanh trên xà nhà nghe thấy, khó mà tưởng tượng một Nguyên Hạo mưu ma chước quỷ, gian trá xảo huyệt lại là loại người như vậy.
Nhưng Địch Thanh không thể không khâm phục kế sách dùng người của Nguyên Hạo, chỉ cần là người hữu dụng, Nguyên Hạo chẳng tiếc lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng, nhưng đối với người vô dụng thì....
Hạ Thủ Vân nghe Nguyên Hạo khen ngợi, gương mặt già nua rạng rỡ hẳn lên, vui không kể xiết.
Nguyên Hạo chuyển chủ đề nói:
-Dã Lợi Vương, ta nghe nói...đêm qua ngươi đã dẫn binh vào phủ đệ Lưu Bình, bắt giữ Lưu Bình, không biết nguyên cớ do đâu?
Người có tóc râu bạc phơ bước lên trước một bước, đáp lời rằng:
-Khởi bẩm Ngột Tốt, Lưu Bình muốn phản!
Trái tim Địch Thanh thót lên một cái, không phải vì nghe thấy tin tức Lưu Bình muốn tạo phản, mà là do nghe được giọng nói của người đó. Người đó chính là ở trong kiệu!
Dã Lợi Vương, đó chính là Dã Lợi Vượng Vinh, người quản lý Minh Đường Sương Quân, cũng chính là một trong Cửu Vương Long Bộ?
Chẳng trách Dã Lợi Vượng Vinh lại ngông cuồng như vậy, hứa hẹn nếu Địch Thanh làm được việc, muốn cái gì thì sẽ có cái đó; Chẳng trách người kiêu ngạo như Phi Ưng cũng phải hợp tác với Dã Lợi Vượng Vinh, bởi vì Dã Lợi Vượng Vinh đủ tư cách; Chẳng trách Địch Thanh vào được trong cung, tuy rằng việc vào cung như đi guốc trên băng, nhưng vẫn có thể vào được trong Thiên Hòa điện một cách dễ dàng và thuận lợi.
Chỉ bởi vì người chủ mưu của tất cả chuyện này chính là Dã Lợi Vượng Vinh!
Nhưng tại sao Dã Lợi Vượng Vinh lại muốn giết Nguyên Hạo, y chẳng phải là trợ thủ đắc lực của Nguyên Hạo sao? Địch Thanh nghĩ không thông, chỉ đành im lặng xem nốt màn kịch này.
Lúc Nguyên Hạo nghe thấy nghe thấy bốn chữ "Lưu Bình muốn phản", ngón tay gõ lên bàn không hề dừng lại, gã ôn tồn nói:
-Gã không có tư cách gì để phản đâu?
Tuy rằng Địch Thanh ở tít trên cao, nhưng mãi vẫn chưa nhìn rõ mặt của Nguyên Hạo. Hắn chỉ thấy được sau lưng, y phục, cung tiễn của Nguyên Hạo. Nhưng hắn nghe ra được, tuy khẩu khí của Nguyên Hạo thanh đạm, nhưng tự có cốt cách, đây chẳng cần nghi ngờ gì là một gã vô cùng tự tin, Nguyên Hạo căn bản là chẳng hề lo lắng về Lưu Bình.
Lưu Bình phản cũng được, không phản cũng được, hà tất Nguyên Hạo gã phải ra tay chứ? Nhưng nếu đã là vậy, tại sao Nguyên Hạo lại không hỏi về chuyện của Lưu Bình? Địch Thanh nghĩ đến đây, ánh mắt dời lên người của Dã Lợi Vượng Vinh. Thần sắc của Dã Lợi Vượng Vinh thận trọng, chậm rãi nói:
-Ta chỉ sợ...y bị Địch Thanh đầu độc.
Khi nghe thấy hai chữ " Địch Thanh", ngón tay gõ như đánh trống của Nguyên Hạo cuối cùng cũng dừng lại giây lát, rồi lại nhanh chóng đánh nhịp như thường
-Địch Thanh giết Hạ Tùy, chạy khỏi phủ Hưng Khánh, lại giết vài tên Phó thống quân và Giám quân sứ của ta, chạy trốn thẳng theo hướng hướng tới Ngọc Môn quan, các ngươi vẫn chưa bắt được hắn ư?
Hạ Thủ Vân hận đến ngón tay đã bấm vào trong thịt, giọng run lên nói:
-Ngột Tốt, thần xin đích thân dẫn binh đi truy bắt Địch Thanh!
Địch Thanh giết chết con trai ruột của gã, Hạ Thủ Vân hận không thể lột da ăn thịt Địch Thanh, nhưng không được Ngột Tốt ra lệnh, ai cũng không thể tự ý lĩnh binh.
Nguyên Hạo thản nhiên nói:
-Ta không hỏi ngươi.
Gã nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, người phụ trách truy bắt Địch Thanh là Dã Lợi Vương.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo đang nói đến hắn, trong lòng hồi hộp lo sợ.
Dã Lợi Vượng Vinh thở dài nói:
-Địch Thanh quỷ kế đa đoan, thân thủ cao cường, sẽ có một ngày... trở thành đại họa của ta. Lão thần bất lực, đến nay vẫn chưa bắt được Địch Thanh, vẫn xin Ngột Tốt thứ tội.
Nguyên Hạo nói:
-Nếu người chạy về phía Ngọc Môn quan là Địch Thanh, trái lại cũng thật khiến ta thất vọng.
Địch Thanh giật mình trong lòng, Dã Lợi Vượng Vinh mặt không biến sắc nói:
-Ngột Tốt sao lại nói vậy?
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Nghe về Địch Thanh mấy năm gần đây quả thực là không đơn giản, hắn ra sức chống lại Thiết Diều Tử, phá hỏng trại Hậu Kiều của ta, làm La Hầu Vương bị thương, lúc xây dựng thành Thanh Giản đã giết lùi không ít tộc trưởng đến quấy rối, thậm chí còn giết cả Bồ Đề Vương ở Bình Viễn.... nếu đem so sánh thì hắn ngông cuồng hơn nhiều so với Thiết Bích Tướng Công, cũng xem như là một đối thủ của ta.
-Nhưng "thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành" (Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu, thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh, hạ sách là đánh phá thành lũy), hắn có tài lĩnh binh, lại đi hành nghề thích khách, thật khiến ta thất vọng. Nếu chỉ dám giết những hạng như Tthống quân, Giám quân sứ, càng là kẻ thất phu chi dũng (người vô học, kém mưu trí, dựa vào chút dũng khí mà làm bừa). Loại người như vậy, hà tất chúng ta phải nhọc tâm?
Trương Nguyên nói:
-Địch Thanh tuyệt đối không phải chỉ là kẻ thất phu chi dũng, chẳng qua là đang thiếu Bá Nhạc (Bá Nhạc: người thời xuân thu, có tài xem tướng ngựa quý). Hắn gặp trở ngại bởi gia pháp tổ tông của Đại Tống, với thân phận một kẻ hành ngũ mà hắn có thể có được vị trí như ngày hôm nay, như vậy đã khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái, Trương Nguyên nói:
-Phạm Ung vô năng, hơn nữa Hạ đại nhân lại nhìn ra thằng nhóc này sẽ có mối uy hiếp đối với ta, vẫn luôn áp chế hắn, như vậy mới hạn chế sự phát huy của hắn, người này chỉ cần có được sự đề bạt của năng thần nhà Tống, e rằng sớm muộn cũng sẽ có ngày thành rồng.
Nguyên Hạo không chút quan tâm mà nói:
-Thế ư? Triều đình nhà Tống có năng thần sao?
Trương Nguyên cẩn trọng nói:
-Sau trận chiến Tam Xuyên Khẩu, triều Tống đã phái Hạ Tủng trấn thủ biên cương...
-Người này háo sắc tham tài, không hiểu binh pháp, có gì phải lo lắng?
Nguyên Hạo nhạt nhẽo nói.
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo nắm rõ chuyện biên cương Đại Tống như vậy, ngay cả đối với Địch Thanh hắn cũng hiểu rõ mồn một, hắn không khỏi lạnh cả sống lưng.
Trương Nguyên nói:
-Hạ Tủng đích thật chẳng đáng sợ, nhưng trước mắt ngoài trừ Hạ Tủng ra, triều đình nhà Tống còn phái thêm đám người hỗ trợ phòng thủ biên cương như Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Hàn Kỳ vân vân, có ba người này trấn giữ phía Tây Bắc, quân ta nếu muốn giành thắng lợi như trận Tam Xuyên Khẩu, chỉ sợ không còn dễ dàng nữa.
Ngón tay của Nguyên Hạo lại lần nữa dừng lại giây lát, lúc này mới nói:
-Bàng Tịch vững vàng giỏi giang, Phạm Trọng Yêm...không ngờ cũng được đề bạt ư?
Y không đánh giá Phạm Trọng Yêm, dường như cũng cảm thấy con người Phạm Trọng Yêm này khó mà đánh giá một cách bình thường được.
Trương Nguyên thở dài nói:
-Không sai...người này lúc lên lúc xuống, không sợ quyền quý, đắc tội Thái hậu, đắc tội cả Triệu Trinh, đắc tội Lã Di Giản, chỉ cần là trọng thần trong triều, nếu gã cảm thấy không đúng, liền dám thẳng thắng nói ra, không chút kiêng dè....
Nguyên Hạo trầm ngâm nói:
-Tính cách của con người này, nếu qua bên chỗ ta, có thể giữ được chức quan tương đương chức Trung Thư Lệnh.
*****
Ấy vậy mà Trương Nguyên lại không có ý đố kỵ, y chỉ nói là:
-Nếu Phạm Trọng Yêm có thể qua đây, đem vị trí của thần nhường cho y thì thần cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì thần tự thấy mình không bằng y, chỉ đáng tiếc là, y sẽ không đến đây.
Từ phía xa Địch Thanh trông thấy thần sắc của Trương Nguyên nghiêm túc, nhưng cũng chẳng có ý giả vờ đóng kịch, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hắn cũng thật sự không biết, phía Đại Tống có vị thần tử nào lại có tài cán sánh bằng Trương Nguyên?
Nguyên Hạo cuối cùng cũng thở dài nói:
-Đáng tiếc y ở triều Tống, mà đám văn thần trong triều kia suốt ngày đấu đá với nhau, không vì quyền lực của cải, thì là đấu khí. Phạm Trọng Yêm là một người khác biệt, nhưng tính cách của y đã định sẵn y khó lòng được những kẻ phàm phu bên triều Tống trọng dụng. Ta không ngờ lần này y lại được phái ra biên thùy. Người này lòng có chí lớn, kinh nghiệm từng trải, chỉ e rằng y là mối họa tâm phúc của ta.
Trương Nguyên tán đồng nói:
-Ngột Tốt nói không sai.
Địch Thanh ở trên xà nhà nghe được, không biết trong lòng có mùi vị thế nào. Xem ra người hiểu triều Tống nhất, ngược lại lại là người Đảng Hạng, người hiểu Phạm Trọng Yêm nhất, lại chính là Nguyên Hạo!
Nguyên Hạo chậm rãi gật đầu, chợt lên tiếng cười:
-Nhưng dù sao Phạm Trọng Yêm cũng chỉ là một người, nghĩ tới Lã Di Giản ghét hiền ghen tài, Hạ Tủng khó có tấm lòng bao dung, chúng ta cho dù không làm gì được Phạm Trọng Yêm, chỉ sợ Lã Di Giản và Hạ Tủng cũng không giữ y lại, huống hồ...ở Tây Bắc còn có một Hàn Kỳ, người này tính tình cứng cỏi, tuy có chí lớn, nhưng khó nghe lời khuyên răn. Thư sinh dùng binh, ắt có thiếu sót, lần này, có thể chọn gã làm điểm đột phá.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Ý kiến của Ngột Tốt không ngờ với Hạ đại nhân không bàn mà hợp.
Trên mặt Hạ Thủ Vân có vẻ đắc ý, khiêm tốn nói:
-Ngột Tốt chí tại thiên hạ, tầm mắt cao rộng, thần sao dám sánh cùng?
Địch Thanh trên xà nhà nghe đến nổi cả người toát mồ hôi lạnh, thấy Nguyên Hạo phân tích tỉ mỉ, kiến thức độc đáo, không khỏi lại phiền não thay cho Tây Bắc. Thấy bộ dạng khúm núm của Hạ Thủ Vân, Địch Thanh lại hận mình không thể cho gã một đao.
Trong điện yên lặng giây lát, Nguyên Hạo quay trở lại chủ đề ban đầu,
-Dã Lợi Vương, ngươi nói Lưu Bình muốn tạo phản, nên mới bắt giữ gã, nói như vậy...hẳn là ngươi đã dẫn gã vào cung rồi.
Dã Lợi Vượng Vinh nghe mọi người nghị luận chính sự, y vẫn cứ trầm mặc mà đứng ở đó, nghe vậy liền nói:
-Không sai, lão thần tuy chưa có chứng cứ xác thực, nhưng cũng không thể tự tiện giết chóc, nên thần đã mang gã vào đây, xin Ngột Tốt minh đoán.
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Thế thì...đưa gã lên đây hỏi xem.
Khi Lưu Bình bị áp giải lên, trông tệ hại vô cùng, bụi đất đầy mặt, lỗ tai của y bị mất đi một chiếc, do trong trận Tam Xuyên Khẩu đã bị cung tiễn bắn bay đi. Lưu Bình của ngày hôm nay vô cùng tiều tụy, hoàn toàn không còn ý chí sung mãn của năm nào.
Y bước vào trong điện, cứ luôn run rẩy không ngừng, hình như có vẻ đang sợ hãi.
Nguyên Hạo thấy Lưu Bình đi tới, hỏi:
-Lưu Bình, nghe Dã Lợi Vương nói, ngươi muốn phản à?
Lưu Bình run rẩy nói:
-Thần không dám.
Y không dám tạo phản, càng không dám nói Dã Lợi Vịnh Vương đổ oan cho y.
Nguyên Hạo nhìn về phía Dã Lợi Vượng Vinh
-Dã Lợi Vương, chứng cớ của ngươi đâu?
Dã Lợi Vượng Vinh chậm rãi nói:
-Lưu Bình âm thầm cấu kết với Địch Thanh, âm mưu tạo phản, còn bằng chứng thì...kỳ thật tìm một người đứng ra, là có thể biết rõ chân tướng.
-Là ai vậy?
Nguyên Hạo lười biếng nói. Xem ra gã căn bản là chẳng có chút hứng thú gì với chuyện này, gã còn hỏi được một câu, chẳng qua là vì còn chút tôn kính đối với Dã Lợi Vương. Người này dù sao cũng là đại ca của phu nhân gã.
Khóe miệng Dã Lợi Vượng Vinh nở nụ cười tàn nhẫn
-Người này...chính là con trai của Lưu Bình, Lưu Nghi Tôn! Y cũng đã đến phủ Hưng Khánh! Chính là y đã liên hệ với Địch Thanh, cấu kết với Thạch Đà của đại mạc, chuẩn bị tìm Lưu Bình để liên kết tạo phản!
Địch Thanh khẽ kinh hãi, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Lưu Nghi Tôn bị áp giải lên điện, cả người toàn là máu, phẫn nộ mà nhìn phụ thân đang run rẩy.
Lưu Nghi Tôn sao lại đến, chẳng phải y đang đi cùng Phi Ưng sao?
Lưu Bình đã không dám ngẩng đầu lên, mất đi dũng khí nhìn thẳng vào con trai mình. Lưu Nghi Tôn vẫn nhìn chằm chằm phụ thân mình một phút cũng không dời, ánh mắt sắc như đao, nhưng trong cái sắc lạnh, lại ẩn chứa sự bi thương và phẫn nộ vô bờ.
Nguyên Hạo lẩm bẩm nói:
-Có chút thú vị.
Dường như gã cũng bắt đầu thấy hứng thú, không nói thêm điều gì. Rất hiển nhiên, có một số người trời sinh đã có tính tàn nhẫn, lấy việc xem người khác đau khổ làm niềm vui. Nguyên Hạo căn bản hỏi cũng chẳng cần hỏi, chẳng phải đã cảm thấy hơi hứng thú với mối quan hệ cha con này rồi sao?
Lưu Nghi Tôn cuối cùng cũng mở miệng nói:
-Ngươi không phải là phụ thân của ta!
Lưu Bình xấu hổ nghẹn ngào nói:
-Nghi Tôn...ta....
-Phụ thân ta sớm đã mất rồi!
Khóe miệng Lưu Nghi Tôn đầy máu
-Lúc ở Tam Xuyên Khẩu, ông ta đã chết rồi. Ông dốc cạn giọt máu cuối cùng của mình, hiên ngang mà chết! Ông tuyệt đối không đầu hàng Nguyên Hạo, cầu sống ô nhục!
Tay áo Lưu Bình không gió mà tự lay động, ông ta đã không thể nói nên lời.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình không nói, bất thình lình y hét thấu cả tim gan:
-Ngươi là ai, tại sao ngươi phải giả mạo phụ thân ta?
Y bị hai tên binh sĩ giữ chặt tay, kích động muốn xông lên trước bóp cổ Lưu Bình, nhưng lại bị binh sĩ sau lưng kéo chặt cứng.
Lưu Bình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai mắt ngập tràn lệ
-Ta không xứng làm phụ thân của con. Nhưng con...sao lại ngốc như thế chứ?
Ông ta run rẩy như lá rơi trong gió thu, ai cũng nhìn ra, Lưu Bình không muốn con trai mình chết, nhưng chuyện đến nước này, cho dù hai cha con không chết, số phận chỉ có thể bi thảm hơn mà thôi.
Lưu Nghi Tôn thấy Lưu Bình như vậy, trái lại cất giọng cười dài, nhưng cười trong nước mắt, ngập tràn đau thương.
-Ta đúng là quá ngốc, ta ngốc mới đi tin rằng phụ thân ta vốn là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, ta quả là quá ngốc mà, ngốc mới cho rằng cha ta chẳng thà chết, cũng sẽ không hàng! Bởi vì xưa nay ông thường bảo ta rằng, chỉ có tướng quân mất đầu, không có người cha đầu hàng! Ta quá ngốc, ngốc đến mức khi có người nói với ta, Lưu Bình----------cha của Lưu Nghi Tôn hàng binh, ta còn đi cắn xé đánh nhau với người ta, khiến cho thương tích đầy mình....
Trong điện chỉ còn tiếng gào thét thê lương như sói tru của Lưu Nghi Tôn, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ngón tay Nguyên Hạo vẫn gõ lên mặt bàn một cách nhẹ nhàng mà có lực, dường như tiếng kêu la bi thương khôn cùng này, cũng không tài nào đánh động được lòng dạ sắt đá của gã.
Lưu Nghi Tôn lại nói:
-Vì vậy ta nhất định phải đến phủ Hưng Khánh, lết cũng phải lết được tới phủ Hưng Khánh. Ta vốn dĩ muốn nói cho mọi người biết, cha ta không phải kẻ nhược phu!
Hai mắt y đỏ ao, gần như muốn nhỏ máu, nhìn chằm chằm vào Lưu Bình mà nói:
-Nhưng ta sai rồi, sai một cách thảm hại. Thì ra người lúc đầu nói với ta rằng " nghĩa sĩ cứu nguy cho người, vượt lửa qua sông không từ nan, huống chi nước nhà nguy nan trước mắt! đã chết rồi. kể cả cái người nói " vì nước tử chiến, kẻ lui phải chết’ cũng đã chết rồi. À không, ông ta chưa chết! Ông ta kêu gào để người khác đi chết, nhưng rốt cục bản thân ông ta thì đầu hàng nhục nhã mà sống, làm sao ông ta có thể đối mặt với Quách tướng quân người đã tử chiến ở Tam Xuyên Khẩu, làm sao ông ta có thể xứng đáng với vô số binh sĩ Đại Tống, những người đã vì nước hy sinh, dốc cạn giọt máu cuối cùng nước nhà hả? Ông nói...ông nói đi.....
Lưu Bình lùi sau một bước, đã khó đứng vững, hồn bay phách lạc mà nói:
-Ta..... ta....
*****
Lưu Nghi Tôn thấy phụ thân vẫn nhu nhược như vậy, lớn tiếng hét lên:
-Ông đến giờ phút này, vẫn không dám nhìn ta một cái ư?
Y sức tàn lực kiệt, không chết ngay tại chỗ, cũng là vì muốn nhìn phụ thân một lần. Nhưng thấy biểu hiện của cha mình hèn nhát chưa từng thấy, thật sự lòng đau như cắt! Không biết sức mạnh từ đâu tới, Lưu Nghi Tôn dùng sức giãy dụa một cái, không ngờ lại thoát khỏi trói buộc của hai người kia, rút ra một thanh đơn đao từ thắt lưng bên cạnh.
Chúng thị vệ hét lên một tiếng, binh giáp leng keng, chuẩn bị xông lên.
Nguyên Hạo xua xua tay, các thị vệ dừng bước. Trong điện này, không nghi ngờ gì Nguyên Hạo chính là người có quyền lực tối cao nhất!
Lưu Nghi Tôn cầm đơn đao trong tay, vẻ mặt tái xanh, trong ánh đao lạnh lùng dường như cũng mang chút thê lương chua xót. Lưu Bình vội nói:
-Con...bỏ đao xuống đi.
Lưu Nghi Tôn bỗng nhiên mỉm cười, trong nụ cười mang cả sự giải thoát, nhạt nhẽo nói:
-Giờ...còn bỏ đao xuống được sao?
Y giơ đao lên, dùng sức đâm, máu tươi bắn tung tóe, thấm ướt cả người cả mặt của Lưu Bình.
Lưu Bình kêu lên thấu cả tim gan, ngay lúc Lưu Nghi Tôn vung đao, ông đã lao lên trước. Một đao đó của Lưu Nghi Tôn không phải đâm vào người khác, y cũng chẳng còn khả năng giết người khác nữa, người y đâm chính là bản thân mình!
Trường đao vào bụng, Lưu Nghi Tôn mềm nhũn ngã xuống, ngã vào lòng của Lưu Bình.
Lưu Bình đau xót như muốn chết đi, lệ rơi đầy mặt, vội ôm xiết lấy đứa con trai của mình, khàn giọng nói:
-Con.... sao con lại.....
-Giờ ông.. đã chịu nhìn tôi chưa?
Khóe miệng trào máu của Lưu Nghi Tôn mang theo chút chế giễu. Phi Ưng nói sai rồi, y đến đây, không phải để giết phụ thân, mà là muốn giết chết bản thân y.
Lưu Bình ôm cơ thể con trai vào lòng, khóc không ra tiếng:
-Ta...rất xin lỗi con.
Trong mắt Lưu Nghi Tôn có chút ánh sáng le lói, lẩm bẩm nói:
-Người thông minh...đều đang sống. Người ngu ngốc...phải..... chết đi, con là người ngu ngốc.
Cơ thể y run rẩy một cách dữ dội, hét lên nói:
-Con rất hận...
Y chẳng đợi nói hết là hận điều gì, cơ thể thẳng đơ, đầu đã rủ xuống.
Chỉ thấy hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào khoản không hư vô phía trước.
Lưu Nghi Tôn chết rồi, thi thể cũng lạnh đi, chỉ còn lại hai dòng lệ thuận theo khóe mắt mà lăn dài, không cam lòng mà rơi xuống...
Chẳng ai tiến lên trước, Thiên Hòa điện lại lần nữa trở nên trầm mặc. những thị vệ kia dù đã thấy qua quá nhiều cảnh sống chết, nhưng dường như cũng bị sự đau buồn thương cảm của Nghi Tôn làm cho cảm động, thẫn thờ không thể cử động đựơc.
Lưu Bình ôm lấy thi hài của con, cảm nhận được con trai đang lạnh dần trong lòng mình, ông ta cũng giống như đã chết, không ai nhìn ông ta, cũng chẳng ai tàn nhẫn đi xem ông ta, ai cũng đều biết, Lưu Bình còn sống, nhưng cũng chết rồi.
Nguyên Hạo nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, đột nhiên lên tiếng:
-Có nhìn ông ta như thế nào đi nữa, cũng không giống là người muốn tạo phản.
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Đám người Hán này đều lòng dạ khó lường, tên nào cũng đáng chết.
Nguyên Hạo chậm rãi nói:
-Lòng dạ khó lường thì không chỉ có người Hán rồi.
Thân người Dã Lợi Vượng Vinh khẽ co giật, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nguyên Hạo nói:
-Lão thần cúc cung tận tụy vì Ngột Tốt, chẳng lẽ Ngột Tốt nghi ngờ lão thần sao?
Ông ta thốt ra lời này, vô cùng đột ngột, cứ như một lời tuyên chiến với Nguyên Hạo, ai nấy đều kinh sợ.
Ngón tay như gõ trống của Nguyên Hạo dừng lại giây lát, lúc này mới nói:
-Dã Lợi Vương sao lại nói như vậy?
Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Nếu Ngột Tốt không hoài nghi lão thần, thế tại sao mấy hôm trước lại phái người đến phủ của lão thần lục soát? Chẳng lẽ trong nhà lão thần, có thứ gì khiến Ngột Tốt không yên tâm chăng?
Nguyên Hạo hạ giọng nói:
-Nếu không thẹn với lòng, để ta tìm kiếm một chút đã sao?
Gã nói như vậy, không nghi ngờ gì đã thừa nhận lời chỉ trích của Dã Lợi Vượng Vinh, mọi người đều kinh hãi, nhưng tất cả đều giữ im lặng.
Trương Nguyên thấy cục diện đang giương cung bạt kiếm, vốn dĩ muốn đứng ra điều đình, nhưng thấy ngón tay của Nguyên Hạo nhảy múa không ngừng, cuối cùng cũng từ bỏ ý định đó. Gã biết thói quen của Nguyên Hạo, biết rằng Nguyên Hạo của lúc này, không thể bị làm phiền.
Dã Lợi Vượng Vinh buông tiếng cười nói:
-Thế Ngột Tốt đã lục soát được gì từ trong nhà của lão thần? Ngột Tốt cho rằng, lão thần có phải muốn tạo phản hay không?
Địch Thanh chỉ thấy Nguyên Hạo phẩy tay, có gã thị vệ dâng một cái hộp gấm lên.
Hình dáng của hộp gấm đó vô cùng tầm thường, nhưng Dã Lợi Vượng Vinh trông thấy, mặt chợt biến sắc, dường như có chút bất an.
Nguyên Hạo chậm rãi nói:
-Cái hộp này vốn tìm được từ trong nhà của ngươi...
Gã chậm rãi mở hộp gấm ra, trong hộp có tia sáng dịu dàng chói ra, màu sắc rực rỡ (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) đan xen vào nhau, phủ một lớp hào quang sáng chói cho hộp gấm.
Địch Thanh từ trên nhìn xuống, rất là kinh ngạc, bởi vì vật trong hộp không ngờ hắn đã từng được thấy qua.
Trong hộp có chứa bốn chiếc bình sứ, bốn bình sứ với bốn màu sắc khác nhau.
Đỏ như hải đường, tím như hoa hồng, xanh như hoa Mai, trắng như sữa đặc.
Trên mặt bình chói lọi không ngừng, màu sắc trên đó không ngờ lại tùy ý biến đổi, giao thoa vào nhau, rực rỡ như áng mây bình minh.
Kia hiển nhiên là mấy chiếc bình sứ mà Địch Thanh đã trông thấy trên sa mạc, bình sứ đẹp vô cùng, Địch Thanh cũng thấy mà khó quên. Thật sự không thể tưởng tượng nổi lại có thể ở chỗ khác, đồng dạng cũng có loại bình sứ màu sắc như vậy, nói như vậy, bình sứ này đích thật là đến từ sa mạc ư?
Lúc Địch Thanh trông thấy mấy chiếc bình sứ kia, chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng giờ trông thấy, lại cảm thấy quỷ khí dày đặc trên bình. Bình sứ xuất hiện trên sa mạc, sao bỗng nhiên lại nằm ở đây?
Gương mặt trầm mặc của Dã Lợi Vượng Vinh cũng mang theo sự kinh ngạc, hồi lâu mới nói:
-Bình sứ này là lão thần mua được từ tay lái buôn, cũng không biết Ngột Tốt cũng có hứng thú, Ngột Tốt muốn có, nói một tiếng là được, sao ta lại không tặng được chứ?
Nguyên Hạo cầm chiếc bình sứ xanh như hoa Mai lên, cảm thán mà nói:
-Xưa nay ta đều ưa thích văn hóa Trung Nguyên, ở Tây Bắc thì không tạo ra được loại bình sứ như này, ta nghe nói...bình sứ này vốn dĩ là do Long Tuyền Tiền Gia ở Trung Nguyên chế tạo, gọi là Mai Tử Thanh, một lần nung không quá mười chiếc, một năm cũng chỉ nung có một lần. Vì thế loại bình sứ nặng ký này, còn nặng và quý hơn gấp 3 lần so với vàng thật. Trong đám triều thần quyền quý nhà Tống, nếu có người có được một chiếc bình sứ này, chắc hẳn xem nó như báu vật. Lời ta nói có đúng không?
Địch Thanh thấy Dã Lợi Vượng Vinh chủ động nói lời khó dễ, nhưng từ sau khi Nguyên Hạo lấy chiếc bình ra, thần sắc không ngờ lại trở nên do dự, không khỏi cảm thấy kì lạ thay, không hiểu sao Dã Lợi Vượng Vinh đã có thế tên đã lên dây, vì sao lại trở nên yếu mềm đi?
Dã Lợi Vượng Vinh nghe Nguyên Hạo hỏi, một hồi lâu sau mới nói:
-Ngột Tốt nói đúng.
Nguyên Hạo buông chiếc Mai Tử Thanh xuống, tay như vuốt ve dây đàn, lướt qua sờ vào ba chiếc bình sứ còn lại, chạm vào chiếc bình sứ Hải Đường Đỏ kia, nói:
-Nghe nói chiếc bình sứ này mỗi khi trời tối, sẽ phai màu thành nhạt, đến lúc trời sáng, lại đỏ thẩm như máu, tựa như hoa nở hoa tàn, cho nên có cái nhã danh, gọi là Hoa Tự Lạc.
Địch Thanh càng thấy kinh ngạc, không hiểu sao Nguyên Hạo trong lúc cả điện đang căng thẳng, tại sao lại đi nói những lời phong hoa tuyết nguyệt. Mà nghe Nguyên Hạo giải thích, không ngờ vậy mà lại nắm rõ những thứ này như lòng bàn tay.
*****
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Dã Lợi Vượng Vinh mới lên tiếng:
-Ta tin!
Ông ta tin điều gì? Ai cũng không biết.
Nguyên Hạo nắm lấy hạt sáp hoàn, nhạt nhẽo nói:
-Ta lại không tin.
Sắc mặt của Dã Lợi Vượng Vinh biến đổi dữ dằn, cắn răng nhìn Nguyên Hạo nói:
-Những việc thế này, ta vốn đã cố gắng nói cho người biết rồi. Ta phái người giả vờ hàng thuận triều Tống, người cũng biết chuyện mà. Đến nay, người lại không tin ta ư?
Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Những điều đó ta đều tin, nhưng có chuyện này, ta thật sự khó lòng mà tin tưởng được nữa. Địch Thanh chạy trốn về Ngọc Môn quan, phải vậy không?
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo lại nhắc đến tên mình, trong lòng giật mình. Đến giờ phút này hắn vẫn chưa thấy qua mặt của Nguyên Hạo, nhưng hắn biết rằng, người này không phải nghi ngờ gì là một người vô cùng đáng sợ, bởi vì chẳng ai biết được Nguyên Hạo đang nghĩ gì.
Dã Lợi Vượng Vinh không ngờ Nguyên Hạo lại nhắc đến chuyện cũ, nghĩ ngợi một hồi mới nói:
-Vâng.
-Người phụ trách truy bắt Địch Thanh là ngươi, có đúng không?
-Vâng!
-Ngươi vì truy bắt Địch Thanh, thậm chí còn điều động cả cảnh vệ quân, trong cung có không ít cao thủ bị ngươi điều đi truy bắt Địch Thanh. Đúng hay không?
-Đúng.
Dã Lợi Vượng Vinh rất là chần chừ. Rõ ràng ông ta đang suy ngẫm tại sao Nguyên Hạo lại hỏi như vậy.
Ngón tay Nguyên Hạo co duỗi, không nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, chỉ nhìn tay phải của mình, chậm rãi nói:
-Trong mấy tháng ngươi truy đuổi Địch Thanh, các thị vệ trong cung đã bị ngươi mượn cớ điều động đi hết 3 phần, có phải vậy không?
Dã Lợi Vượng Vinh không trả lời nữa, nhưng đột nhiên xiết chặt hai đấm tay.
Nguyên Hạo lại nói:
-Ta tin ngươi, bởi thế mới mặc cho ngươi dày vò, nhưng ngươi thì sao...ngươi đã phụ lòng tin của ta.
Trong khẩu khí của gã ngập tràn tiếc nuối
-Từ khoảnh khắc Hạ Tùy chết đi, chỗ trống của y đã bị ngươi phái người lắp vào. Sau khi ngươi phụ trách điều hành trong cung, ngươi đã không ngừng chèn thủ hạ của ngươi vào. Hạ Tùy đến Thái Bạch Cư, cũng bởi ngươi đã hẹn y ra, nhưng gã thích khách đó cũng đến. Rõ ràng ngươi hẹn Hạ Tùy đến đó, chính là muốn thích khách giết chết y, tiếp đến nhiễu loạn phủ Hưng Khánh, đánh lạc hướng, tiện cho ngươi hành sự, phải vậy không?
Địch Thanh giật mình, bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, hiểu rằng những điều Nguyên Hạo đoán là chính xác.
Nếu Phi Ưng có thể liên hệ với Dã Lợi Vượng Vinh, thế thì việc Phi Ưng giết chết Hạ Tùy ở Thái Bạch Cưu chắc chắn không phải điều ngẫu nhiên, Phi Ưng biết trước Hạ Tùy chắc chắn sẽ ở Thái Bạch Cư!
Tại sao Phi Ưng lại chắc chắn như vậy?Chẳng phải vì tất cả những chuyện này đều là do Dã Lợi Vượng Vinh an bài hay sao?
Khóe mắt Dã Lợi Vượng Vinh co giật, không ngờ còn có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.
Hạ Thủ Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chưa dám tiến lên trước. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được, người giết con trai gã không phải là Địch Thanh, mà chính là Dã Lợi Vượng Vinh.
Nguyên Hạo nói tiếp:
-Bây giờ chuyện này rất đơn giản, ngươi bày ra một tên Địch Thanh, thu hút sự chú ý của mọi người. Dụng ý chẳng qua là muốn điều động nhân sự trong cung, sau đó thay vào những người trung thành đắc lực của ngươi. Mục đích của ngươi đương nhiên không phải vì sự an nguy trong cung, mà là để giết ta! Ngươi đã không tin tưởng ta, thử hỏi làm sao ta có thể tin vào ngươi nữa?
Thân thể của Dã Lợi Vượng Vinh đang run rẩy, nhưng vẫn chưa phát động công kích.
Ngón tay Nguyên Hạo búng nhẹ, viên sáp hoàn kia bay ra xa, mọi người lại giật mình lần nữa, không hiểu tại sao Nguyên Hạo nếu đã phát hiện ra bí mật, sao lại không thèm xem qua nội dung bên trong?
Nguyên Hạo hít một hơi, nói:
-Giờ ngươi còn chưa ra lệnh động thủ, phải chăng đang cảm thấy Phi Ưng đã phản bội ngươi, vì thế mất đi tự tin à? Bình sứ này, vốn là lễ vật mà Phi Ưng đã tặng cho ngươi, ngươi cũng không biết trong đó không ngờ lại có sáp hoàn, ngươi cảm thấy Phi Ưng đã hãm hại ngươi phải không?
Khóe miệng Dã Lợi Vượng Vinh co giật, khàn giọng nói:
-Nếu không phải gã...sao ngươi có thể biết được những chuyện này?
Giọng điệu của Nguyên Hạo tràn đầy sự chế giễu
-Kỳ thật Phi Ưng không có bán đứng ngươi đâu. Trong bình sứ vốn dĩ chẳng có gì cả, sáp hoàn đó...chẳng qua là ta giấu sẵn trong tay từ trước. Ngươi quá khẩn trương rồi, chẳng lẽ không biết nghiêm túc mà suy ngẫm lại à, bình sứ một năm chỉ đúc một lần, cho dù bên trong có cất giấu thông tin, cũng đã sớm lỗi thời rồi? Huống hồ, sáp hoàn làm sao có thể an toàn tồn tại trong môi trường như vậy?
Dã Lợi Vượng Vinh như bị trúng phải một đao, lùi ngược về sau vài bước, mặt không còn chút máu.
Đầu óc Địch Thanh xoay như chong chóng, thầm nghĩ nếu không phải Phi Ưng bán đứng Dã Lợi Vượng Vinh, thế thì ai đã bán đứng bọn họ? Có rất nhiều chuyện, có lẽ Nguyên Hạo biết được, nhưng cũng có một số chuyện, Nguyên Hạo căn bản là không thể nào biết được.
Nguyên Hạo búng tay nhẹ một cái, lại nói:
-Kế hoạch của ngươi và Phi Ưng, cho đến tận thời điểm này, vẫn rất thành công. Ta biết trong điện hiện giờ, ít nhất cũng có một nửa là thủ hạ của ngươi. Ngươi muốn giết ta, thế được, ta cho ngươi cơ hội. Điều đáng tiếc là, không biết ngươi có dũng khí ra tay hay không?
Dường như Dã Lợi Vượng Vinh đã đánh mất dũng khí để ra tay.
Nguyên Hạo thở dài nói:
-Trước kia ta cứ nghĩ mãi, tại sao ngươi lại phản bội ta? Đương nhiên không phải vì Chủng Thế Hành, cũng không phải vì triều Tống. Bọn chúng không đủ tư cách...
Không đợi gã nói xong, Dã Lợi Vượng Vinh đã phá lên cười điên dại, ông ta cười một cách không kiêng nể, không còn giống Dã Lợi Vương trầm lặng ngày xưa nữa.
Mọi người giật nảy người nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, sống lưng rùng cả mình.
Ai nấy đều hiểu, hôm nay Lưu Nghi Tôn là người đều tiên đổ máu tại Thiên Hòa điện này, nhưng tuyệt đối không phải kẻ cuối cùng.
Nguyên Hạo thấy Dã Lợi Vượng Vinh cười điên cuồng, vậy mà vẫn điềm tĩnh đứng đó. Dã Lợi Vượng Vinh rít lên nói:
-Ngươi sẽ không biết đâu, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được đâu....
-Ta biết đấy.
Nguyên Hạo ôn tồn nói, tiếng nói tuy êm dịu, nhưng trong đó lại rắn chắc như sắt thép vậy
-Ngươi phản bội ta, có phải vì...Hương Ba Lạp không?
Ba chữ Hương Ba Lạp vừa phát ra, Dã Lợi Vượng Vinh đột nhiên trở nên lạnh đi, trong mắt phát ra hào quang nóng rực, trong điện Thiên Hòa cũng trở nên lạnh giá, không khí như bị ngưng đọng.
Trong đầu Địch Thanh bất thình lình vang lên ùng ùng, sao Nguyên Hạo lại biết đến Hương Ba Lạp? Tại sao Dã Lợi Vượng Vinh phải vì Hương Ba Lạp mà phản bội Nguyên Hạo?
Chẳng lẽ, cả hai người này đều biết bí mật của Hương Ba Lạp ư?
Máu Địch Thanh đã sôi sục, nhưng chẳng đợi hắn nghĩ ngợi thêm. Tức thì nghe thấy Dã Lợi Vượng Vinh phát ra hai chữ:
-Điệt Mã!
Lúc Dã Lợi Vượng Vinh phun ra hai chữ này, thần sắc lạnh lùng tựa hồ tuyết đọng trên đỉnh Hạ Lan Sơn.
Lúc Nguyên Hạo nghe thấy hai chữ "Điệt Mã", năm ngón tay đang co duỗi bỗng dưng cứng đờ. Hai chữ đó rốt cục có ma lực gì, sao lại khiến cho một người điềm tĩnh như núi có thể khiếp sợ đến nhường này?
Đich Thanh lại ngẩn người lần nữa, kinh ngạc không hiểu nỗi.
Điệt Mã?
Điệt Mã là gì? Là người, là vật, là quái thú hồng hoang, hay là địa phủ tiên cảnh? Địch Thanh không hiểu Điệt Mã có nghĩa là gì, hắn đã từng hỏi Chủng Thế Hành, Chủng Thế Hành cũng không biết, lúc đó Chủng Thế Hành nói sẽ thăm dò hộ hắn, nhưng Địch Thanh chưa kịp đợi tin, đã phải chạy đến trại Bình Viễn.
Hắn không ngờ mình lại nghe được hai chữ này từ miệng của Dã Lợi Vượng Vinh. Quách Tuân từng nói:
-Muốn đi Hương Ba Lạp, cần tìm Điệt Mã!
Mà nay, Dã Lợi Vượng Vinh lại vì Hương Ba Lạp, cũng nói ra hai chữ Điệt Mã...
Địch Thanh không nghĩ thêm nữa, cũng chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nữa. Hắn lập tức bị chuyển xảy ra làm cho chấn động, bởi vì Dã Lợi Vượng Vinh cuối cùng cũng phát động tấn công.
Bất luận Điệt Mã là thứ gì, nhưng chắc chắn lần này nó chính là ám hiệu tấn công.
Ngay sau đó Địch Thanh đã hòa mình vào cuộc tàn sát vô cùng oanh liệt, một đời khó quyên.
Nhưng hắn không phải là người phát động đòn công kích đầu tiên đối với Nguyên Hạo.
Người đầu tiên ra tay với Nguyên Hạo không ngờ lại là một người chết!
Trong thoáng chốc, hàn quang phản chiếu, bảo kiếm bay ra, máu tươi la liệt.
Trong điện Thiên Hòa chỉ có một người chết, đó chính là Lưu Nghi Tôn.
Nhưng Lưu Nghi Tôn đích thật đã chết rồi không thể chết thêm lần nữa, người xuất kiếm chính là Lưu Bình.
Cách Nguyên Hạo gần nhất không phải là Dã Lợi Vượng Vinh, mà chính là Lưu Bình. Ai cũng cảm thấy Lưu Bình không chết nhưng còn thảm hơn là chết. Sau khi Lưu Nghi Tôn tự vẫn, ai cũng đều nhìn ra, Lưu Bình cho dù chưa chết, nhưng cũng chẳng khác nào người đã chết. Binh bại bị bắt, bị người hãm hại, con trai tự vẫn, đây là chuyện mà bất kỳ một người đàn ông có trái tim nào cũng đều khó lòng chấp nhận được, nhưng Lưu Bình không những có thể chịu đựng được, còn có thể xuất kiếm ra nữa.
Ông ta vốn dĩ bị áp giải lên, tay không tấc sắt, nhưng y vừa vươn tay, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông.
Nhuyễn kiếm uốn lượn như rắn, một kiếm xuất ra đâm thẳng vào Nguyên Hạo đang đứng bên cạnh.
Kiếm khí phát ra ánh sáng lạnh lùng, lạnh đến mức khắp đại điện tràn ngập sát khí, thanh kiếm vừa hay đâm vào Nguyên Hạo đang bên cạnh.
Gần như cùng lúc Lưu Bình ra tay, trước điện đã có hai thị vệ xông tới, tay vung trường kích chặt đứt đường lui của Nguyên Hạo.
Ba người liên thủ xuất kích, đã bao trùm tứ phương tám hướng của Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo căn bản chẳng hề lưu ý đến Lưu Bình, gã chỉ quan tâm đến thiện hạ đại nghiệp, anh hùng phân tranh, căn bản gã chẳng thèm đếm xỉa đến một Lưu Bình hèn mọn nhu nhược.
Trong điện bất thình lình vang lên tiếng hây hây ha ha, kèm theo âm thanh đó là máu tươi, thậm chí khi nghe rồi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Lúc Lưu Bình ra tay, thị vệ trước điện đã hòa mình vào trận hỗn chiến.
Nguyên Hạo biết, thị vệ trước điện đã bị Dã Lợi Vượng Vinh đổi đi không ít, nhưng thị vệ của gã thì căn bản không biết ai đã bị Dã Lợi Vượng Vinh mua chuộc.
Thị vệ phản bội đương nhiên phải ra tay, nếu bọn họ thua thì chỉ có một kết cục----chết! Những thị vệ không phản bội bị buộc phải ra tay, nếu bọn họ không ra tay, người chết sẽ là bọn họ, nhưng bọn họ không biết rốt cục ai là kẻ phản bội, bởi vậy cái chết đến cũng nhanh hơn một chút.
← Hồi 064 | Hồi 066 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác