Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 064

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 064: Nguyên Hạo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Lúc Địch Thanh trở về nhà trọ với dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình. Ai cũng nhìn thấy sát thủ đã đi rồi, binh lính vội tới chỉ là theo thường lệ mà hỏi một chút, rồi thả cho một nhóm khách rời đi.

Ai cũng cho rằng Địch Thanh đã đi rồi, ai cũng không biết Địch Thanh đang ở bên cạnh bọn họ.

Địch Thanh giết Hạ Tùy, tin tức này đã lan truyền ở phủ Hưng Khánh. Có người phấn chấn, có người hoảng sợ, có người nghiến răng nghiến lợi muốn tìm Địch Thanh so cao thấp, cũng có người lo lắng đề phòng Địch Thanh đến tính sổ.

Phản bội Đại Tống đương nhiên không chỉ một mình Hạ Tùy. Ai cũng không biết Địch Thanh sau khi giết Hạ Tùy, tiếp theo liệu sẽ ra tay lần nữa không?

Phủ Hưng Khánh vì cái tên của Địch Thanh, đã tạo nên sóng gió. Nhưng người có liên quan Địch Thanh, còn có chút mơ hồ. Hắn tuy không phải hung thủ giết người, nhưng hắn biết hung thủ là ai.

Giết người không phải là Địch Thanh, mà là Phi Ưng!

Phi Ưng quả nhiên có tài năng kiêu ngạo, dựa vào mình y nhanh như tia chớp giết chết năm người Hạ Tùy. Địch Thanh biết, ba Thạch Đà hiệp lại, cũng không phải là đối thủ của Phi Ưng.

Người như vậy, giết người ngang dọc, thu phục Thạch Đà, quen Địch Thanh hắn, còn lập chí báo thù cho Quách Tuân. Rốt cuộc y là ai? Địch Thanh nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra.

Nhưng càng làm Địch Thanh đau đầu là, Phi Ưng lại muốn liên thủ với hắn ám sát Nguyên Hạo. Tại sao phải gióng trống khua chiêng đánh chết Hạ Tùy? Kể từ đó phủ Hưng Khánh đã đề phòng cẩn trọng, hắn muốn vào cung ám sát Nguyên Hạo càng không dễ!

Làm Địch Thanh không hiểu là, Phi Ưng thân thủ như vậy, còn đạt tiêu chuẩn hơn cả sát thủ. Nếu y hiên ngang lẫm liệt báo thù cho Quách Tuân, tại sao không đích thân đi ám sát Nguyên Hạo. Lại nhớ tới Phi Tuyết nói "kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc là bạn của huynh" Địch Thanh chỉ cảm thấy sự việc không đơn giản như tưởng tượng.

Địch Thanh trở về khách điếm thấy mọi người đều đang bàn bạc vụ án tàn bạo ở tửu lầu, nói đến mức nước miếng văng ra, giống như tận mắt thấy. Địch Thanh lười nghe, đợi sau khi trở về phòng, thấy căn phòng cách vách đã đổi người rồi, biết Phi Tuyết đã đi, không khỏi buồn bã một hồi.

Người con gái giống như tuyết đó, thật giống như tuyết bay, bồng bềnh thấp thoáng, làm người ta khó hiểu dụng ý sau sự giá lạnh.

Địch Thanh ngủ ở khách điếm một ngày, không có ra ngoài.

Đợi tới buổi tối ngày thứ hai Địch Thanh ra phòng khách đi tìm chút đồ ăn, thì nghe thấy bên ngoài tòa viện ồn ào huyên náo, có tiểu nhị nói:

- Quan gia, bên này mời.

Địch Thanh nghe thấy tiếng bước chân vang lên lại đi về hướng chỗ mình, trong lòng hơi rét.

Tiếng bước chân đó dừng trước cửa Địch Thanh, tiểu nhị đó nói:

- Quan gia, vị khách quan ngài muốn tìm chính là ở chỗ này.

Ngay sau đó có người gõ cửa:

- Hoắc Thập Tam có đây không?

Giọng nói đó bình thản, không thấy nửa phần địch ý. Địch Thanh tới phủ Hưng Khánh, đương nhiên sẽ không giống như Phi Ưng nghênh ngang lấy tên người khác dính máu viết lên tường. Nhưng hắn viết tên ở khách điếm cũng không phải tên của mình, hắn đăng ký tên là Hoắc Thập Tam.

Địch Thanh mở cửa phòng, thì thấy trước của đang đứng một người cao vừa vặn bằng khung cửa. Giống như khách điếm lúc mới xây dựng, y và khung cửa dính vào chỗ đó.

Thấy Địch Thanh mở cửa, người đó đột nhiên hỏi:

- Hôm qua lão vương gia chết một con chó.

Tiểu nhị thấy hai người giống như là quen biết, thức thời lùi lại. Tiểu nhị ở phủ Hưng Khánh lâu, đương nhiên biết vị quan gia này là người của lục ban trực trong Ngự Vi. Những người này xưa giờ chỉ thưởng cái tát tay, không thưởng tiền.

Lúc lui lại, tiểu nhị còn rất lấy làm lạ. Chó lão Vương gia chết rồi, lại là chuyện gì lớn nổi gì, phải người của ban trực nội phủ tới thông báo Hoắc Thập Tam biết?

Địch Thanh hỏi:

- Chó lão Vương gia chết rồi, chuyện liên quan gì ta?

Quân quan đó nói:

- Chuyện không liên quan ngươi, vậy chuyện liên quan ai?

Địch Thanh nói:

- Có lẽ ngươi nên đi hỏi thử con chó cái của lão Trương gia.

Nếu tiểu nhị đó nghe được đối thoại của hai người, chỉ sợ phải điên mất. Quân quan đó không có điên, giơ tay sờ vào ngực lấy ra nửa miếng tiền đồng đưa qua. Địch Thanh lấy ra môt nửa khác đối xuống, tiền đồng hợp thành một mảnh tròn hoàn chỉnh, vì đây vốn là một miếng tiền đồng tách ra.

Trong mắt quân quan đó lộ ra phần thư thái, thấp giọng nói:

- Đi theo ta.

Y xoay người liền đi. Địch Thanh chau mày, cuối cùng đi theo. Đối thoại của hai người vừa rồi không phải vô nghĩa, là ám hiệu Phi Ưng muốn liên lạc với Địch Thanh. Còn nửa miếng tiền đồng đó, cũng là bằng chứng liên lạc của bọn họ.

*****

Địch Thanh nghĩ tới trăm ngàn người đến tìm hắn. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, người đến tìm hắn lại là Lục ban trực trong Ngự Vi.

Rốt cuộc Phi Ưng có thủ đoạn gì, lại có thể sai khiến những người này chứ? Hay đây hoàn toàn là cái bẫy, Phi Ưng muốn lợi dụng những người này loại trừ Địch Thanh?

Địch Thanh không có đường rút lui, hắn theo quân quan đó ra khách điếm. Ngoài khách điếm sớm đã có hai con ngựa, Địch Thanh và quân quan đó lên ngựa, chạy về thành nam. Hai người tới ngoài thành, quân quan đó không nói, Địch Thanh cũng giữ im lặng. Hai người càng đi càng xa, dần dần đến một ngọn đồi cao, trong đó bụi gai trải rộng, vạn cây rậm rạp.

Mùa thu phía bắc tường thành, luôn sớm hơn một chút so với Giang Nam.

Địch Thanh âm thầm đề phòng, khó hiểu người đó tại sao dẫn mình tới chỗ này. Chẳng lẽ Phi Ưng muốn ở đây đợi hắn? Quân quan đó lên đồi, tới trong rừng rậm. Lúc này Địch Thanh phát hiện quả nhiên có một người đang đợi, nhưng người đó tuyệt không phải là Phi Ưng.

Người đó mặt đầy râu quai nón, thần sắc chất phác, trong mắt còn ẩn chứa bi thương lạnh lẽo hơn đêm mùa thu. Sau khi nhìn thấy Địch Thanh đến, toàn thân lại kịch liệt run lên. Bên cạnh y còn có cái hố, chôn một người không thành vấn đề. Địch Thanh không hiểu người này nhìn thấy mình sao lại sợ hãi. Quân quan đó tại sao dẫn mình gặp người này?

Quân quan đó nói:

- Y tên Thượng La Đa Đa, người của Lục ban trực trong Ngự Vi. Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba ban Túc vệ, phụ trách an toàn trong cung. Thượng La Đa Đa là tổ hổ, chức vụ lúc này là Tán đô đầu, mỗi tháng lãnh hai thạch gạo, năm lương bạc.

Địch Thanh xém chút nữa hỏi chuyện này liên quan gì ta? Nhưng thấy ánh mắt như tro tàn của Thượng La Đa Đa, lại không nói ra.

Quân quan đó lại nói:

- Ba ban phân ba tổ hổ, báo, gấu. Ban lãnh đạo tổ hổ là Mao Nô Lang Sinh, cũng chính là lãnh đạo trực tiếp của Thượng La Đa Đa.

Địch Thanh nhíu mày, vẫn có thể nhịn được, không hỏi. Quân quan đó đối với sự im lặng của Địch Thanh ngược lại có chút tán thưởng, nói với Thượng La Đa Đa:

- Ngươi có gì nói không?

Thương La Đa Đa lại cởi bỏ y phục, gấp lại đưa cho Địch Thanh nói:

- Đây là y phục của ta. Rồi cởi giày đưa cho Địch Thanh:

- Đây là giày của ta, người mặc chắc vừa.

Địch Thanh nhận lấy y phục và giày mà lòng tràn đầy hoang mang.

Thượng La Đa Đai lại tháo đao đưa tới:

- Đây là đao của ta, lúc ta đi đường, vai trái thấp, vai phải cao. Ta thích nhất ăn thịt dê hấp, không uống rượu, bình thường trầm mặc ít nói. Người thân đều chết rồi, ta không có nữ nhân. Tính cách keo kiệt, tiêu tiền tiết kiệm, ít nói chuyện.

Khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương:

- Kỳ thực những cái này ta đều viết ra rồi, ngươi có thể xem bức thư này.

Y đưa một bức thư cho Địch Thanh.

Địch Thanh cảnh giác trong lòng, chậm rãi nhận thư, nhưng không mở ra. Càng không hiểu Thượng La Đa Đa tại sao muốn nói những cái này.

Thượng La Đa Đa ánh mắt nhìn về mây trắng phương xa, đột nhiên nói câu:

- Vào thu rồi, lạnh đấy. Cổ tay y vừa lật, đã sáng lên đoạn đao lóng lánh, cố sức vung qua.

Trong mắt Địch Thanh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện ra. Vì đoạn đao đó không có đâm về phía hắn.

- Khì.

Sau một tiếng cười giễu cợt, đoạn đao đâm vào ngực. Nhát dao ngắn này của Thượng La Đa Đa, lại đâm vào ngực của chính mình.

Địch Thanh khiếp sợ vô cùng. Quân quan đó vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ tất cả đều trong dự liệu, nói với Thượng La Đa Đa:

- Ngươi yên tâm đi!

Thượng La Đa Đa ngã xuống mềm nhũn, rơi vào cái hố tự mình đào, co giật, không còn động đậy nữa. Nhưng hai tròng mắt vẫn mở to, gắt gao nhìn lên bầu trời xanh.

Gió lạnh nổi lên, se se một mùa thu vàng lục.

Địch Thanh chỉ cảm thấy cả người rét run, quay đầu nhìn về quân quan đó, khàn giọng nói:

- Tại sao?

Trong mắt quân quan đó lóe lên phần bi ai, nói:

- Vì y rất giống ngươi..

Địch Thanh không rõ mình giống Thượng La Đa Đa ở chỗ nào. Nhìn thấy y phục, đao đeo và giày, rồi nhìn cái hố, cuối cùng hiểu được:

- Các ngươi muốn ta đóng giả y?

Quân quan gật đầu, từng chữ nói:

- Không sai, từ giờ trở đi, ngươi chính là Thượng La Đa Đa.

Trời thu mát mẻ như nước. Địch Thanh vào cung đảm nhiệm thị vệ đã hơn một tháng, không ai nhận ra sơ hở của Địch Thanh.

Thượng La Đa Đa vốn không nói nhiều. Dáng người giống như Địch Thanh, duy nhất không giống là Thượng La Đa Đa râu quai nón đầy mặt, còn Địch Thanh dung nhan tuấn lãng. Nhưng đây không phải là vấn đề, quân quan đó dẫn Địch Thanh vào cung đã cạo râu của Thượng La Đa Đa, dán từng sợi lên mặt Địch Thanh.

Địch Thanh thoắt một cái trở thành Thượng La Đa Đa trầm lặng ít nói.

Đây vốn là một hành động của kế hoạch tỉ mỉ, mỗi một bước đi, đều có sắp xếp chặt chẽ. Vì để Địch Thanh đột nhập vào cung ám sát Nguyên Hạo, không ngờ Phi Ưng có thể bảo Thượng La Đa Đa cam tâm chịu chết. Cũng có thể bảo thị vệ trong cung mạo hiểm mất đầu dẫn Địch Thanh vào cung.

Phi Ưng này, rốt cuộc lai lịch gì? Sao có bản lãnh như vậy?

Địch Thanh vẫn chưa có gặp Nguyên Hạo.

Đây là phủ Hưng Khánh, trong đây chính là hoàng cung của Nguyên Hạo. Nhưng Nguyên Hạo hình như rất ít tới chỗ này.

Địch Thanh cũng không vội. Hắn biết Nguyên Hạo tháng 10 sẽ đăng đàn xưng đế ở phía nam phủ Hưng Khánh. Nguyên Hạo luôn muốn cùng quần thần bàn chuyện ở điện Thiên Hòa. Lúc đó, có lẽ cũng là lúc hắn ra tay.

Từ sau khi Phi Ưng đưa Địch Thanh vào cung, không có hành động thêm bước gì. Có phải cũng đang đợi tiến hành hành động ám sát hôm đó không?

Địch Thanh vào cung hơn tháng, đã biết quân quan dẫn hắn vào cung tên Lãng Mai, vốn là một đội trưởng của tổ báo. Mao Nộ Lang Sinh của tổ hổ tính cách tàn nhẫn, lấy việc hành hạ con người làm thú vui. Cũng may Mao Nộ Lang Sinh hình như không có hứng thú gì với Địch Thanh. Hơn tháng nay, trong cung sóng im gió lặng.

Nhưng ngoài cung không có bình yên, nên nói là ngoài phủ Hưng Khánh không hề gió im sóng lặng. Sau khi Phi Ưng giết Hạ Tùy, ra khỏi phủ Hưng Khánh về hướng tây, dọc đường gây nên vô số sóng gió. Đương nhiên, những chuyện này đều đổ lên đầu Địch Thanh.

Địch Thanh còn không phải rất rõ ý của Phi Ưng. Nhưng rất nhẫn nhịn, đợi chờ tặng một đòn trí mạng cho Nguyên Hạo.

Chỉ cần giết Nguyên Hạo rồi, Địch Thanh chờ chết cũng được, chớ đừng nói những ngày này.

Hôm nay Địch Thanh sửa sang lại trang phục, chuẩn bị vào cung làm nhiệm vụ.

Lẻ loi đi trên con đường lớn đá xanh. Lúc này mùa thu mát lạnh, mây mênh mông, đột nhiên hắn nhớ tới những phong cảnh của Tắc Hạ, càng nhớ huynh đệ Tắc Hạ, lúc này thế nào?

Nguyên Hạo từ sau cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu mượn chiến thắng ra oai, tích cực chuẩn bị để xưng vương. Bên phía nhà Tống không biết nên ứng phó thế nào?

Đang lúc trầm tư, Địch Thanh đã tới trước cửa cung. Các binh lính kiểm tra qua thẻ bài, cho Địch Thanh vào cung. Trước khi Nguyên Hạo xưng đế, tuy nói phát triển Phiên học, xây ngũ quân, tạo bát bộ. Nhưng lễ nghĩa trong cung và Đại Tống giống nhiều khác ít. Địch Thanh ở lâu trong cung ứng phó thành thạo.

Hôm nay nhiệm vụ của Địch Thanh đảm nhiệm là phụ trách tuần tra xung quanh Đan Phượng Các. Cùng đội với Địch Thanh còn có ba người, lần lượt tên Thượng Khất, Ca Cổ và Xương Lý. Thượng Khất là đội trưởng của bốn người.

Lục ban trực trong Ngự Vi phân ba tổ hổ, báo, gấu. Mỗi tổ lại phân hai mươi bốn đội. Mỗi đội lại có bốn người, tám người không bằng nhau, lần lượt tuần tra các nơi trọng yếu trong cung.

Đan Phượng Các vốn là chỗ của công chúa Đan Đan.

Sau khi Địch Thanh biết những tin tức này, không kìm được thở dài. Hắn biết công chúa Đan Đan nhất định không ở Đan Phượng Các. Nói như vậy canh giữ Đan Phượng Các, cũng chỉ là chuyện làm theo thông lệ.

Địch Thanh ở trong cung đã hơn tháng, nhưng chỉ có một lần đến cơ hội tới điện Nhân Hòa tuần tra. Trong đây vốn là chỗ quần thần nghị sự, Nguyên Hạo có lúc đi. Lễ nghi trong cung Nguyên Hạo tuy mô phỏng Biện Kinh, nhưng chỗ canh gác nghiêm mật hơn hẳn Biện Kinh. Địch Thanh tận mắt nhìn thấy qua, có một binh vệ vì xuất cung trễ một chút, đã bị chém đầu ngoài cửa cung.

Trong cung hộ vệ thay phiên canh gác nghiêm mật, như hoạt động theo kỳ, không chút rối loạn. Nếu Địch Thanh không phải dùng cách biến thành Thượng La Đa Đa, tuyệt không thể lẻn vào cung, chớ đừng nói ám sát Nguyên Hạo.

Từ phòng trực tới Đan Phượng Các, ở giữa phải qua điện Nhân Hòa. Lúc Địch Thanh qua điện Nhân Hòa, thấy một nhóm đại thần nhỏ tiếng thảo luận cái gì. Trong đó có một người giống như thư sinh đang đứng trước điện, ngẩng đầu nhìn lên trời, thần sắc phóng khoáng. Địch Thanh thấy thư sinh đó có chút môn đạo, sợ lộ ra sơ hở, không dám nhìn nhiều, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân đi tới, liếc mắt, chợt nghĩ ngợi.

Nguời phía sau đó đầu tóc bạc trắng, thần sắc uy nghiêm. Chính là Hạ Thủ Vân!

Địch Thanh kiềm chế kích động, không dừng bước đi tránh phần đường của Hạ Thủ Vân. Địch Thanh chỉ thấy được Hạ Thủ Vân vội vàng đi tới trước điện, hướng về thư sinh đó trước điện hành lễ:

- Trung thư lệnh đại nhân, hạ quan đến trễ, xin thứ tội.

Địch Thanh trong lòng hơi rét, ngầm hiểu thì ra thư sinh đó chính là Trung thư lệnh Trương Nguyên.

Hắn biết Trung thư lệnh của Đại Tống chỉ là vinh quang, không có quyền thực. Ví dụ nói Bác vương gia chính là Trung thư lệnh của triều Tống, nhưng không có quyền lợi gì. Nguyên Hạo xây dựng quan chế, không nặng phù hoa, Trung thư lệnh dưới tay lại là người cực kỳ quan trọng. Nguyên Hạo tuy đều dùng người Phiên, Hán, nhưng do người Đảng Hạng nắm giữ quân quyền. Trương Nguyên là người Hán, lại có thể chức cao quyền trọng, không thể không nói là khác thường.

Địch Thanh không tiện xem nhiều, tùy tiện đi ra xa, vẫn còn nghe Trương Nguyên cười nói:

- Cơm ngon không sợ muộn. Trận chiến Tam Xuyên Khẩu nhờ vào diệu kế của Hạ đại nhân, Ngột Tốt (tự xưng của Nguyên Hạo ở nước Tây Hạ, tiếng Hán có nghĩa là Thanh Thiên Tư) sẽ về, trước mắt phải nhờ Hạ đại nhân bày kế rồi.

Hạ Thủ Vân cười xòa:

- Nhất định, nhất định.

Địch Thanh nghe thấy bốn chữ "Ngột Tốt sẽ về" trong lòng khẽ động. Biết Nguyên Hạo vừa về, chính là lúc hắn động thủ.

Mọi người qua núi giả tới Đan Phượng Các, ngọc bính lưu ly khắp trên đường đi. Sự xa hoa ở chỗ này tuy không so với đại nội Biện Kinh. Nhưng cung điện khí thế khoáng đạt lại khí phách hơn người, ẩn chứa chí lớn của Nguyên Hạo.

Địch Thanh biết trên đường đi tuy là sóng yên gió lặng. Nhưng nếu đi nhầm chỗ, chỉ sợ trong nháy mắt có đao kiếm bổ tới. Bốn người đều buồn không ra tiếng. Địch Thanh lại để ý địa hình kiến trúc xung quanh. Hắn ở trong cung hơn tháng, duy nhất có thể làm chính là ghi nhớ vị trí hộ vệ và các nơi đi qua.

Chờ qua chỗ hoa viên, xa xa nhìn thấy nơi cây hoa bao phủ thấp thoáng hiện ra một lầu các mái cong. Địch Thanh chỉ biết, đã tới Đan Phượng Các.

Bốn người tới trước các. Thượng Khất và binh lính canh gác ở chỗ này trao đổi lệnh bài, liền dặn dò ba người phân đứng xung quanh lầu các. Mọi người giống như đóng cọc ở đó, im lặng không nói gì.

Lúc hoàng hôn, bình an vô sự. Thượng Khất thấy thời gian buông xuống không khỏi thở phào, chỉ chờ người đổi ca đến mọi người có thể xuất cung. Không ngờ tới lúc này, xa xa đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, có bốn cô gái khiêng một cái kiệu nhỏ đi tới.

Thượng Khất tiến lên quát:

- Người đến là ai?

*****

Cỗ kiệu đó dừng lại, từ kiệu truyền ra giọng nói:

- Ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra sao?

Giọng nói đó như nước chảy gió mát, lại giống chim hót lạnh lẽo thác gềnh. Trong phong nhã có có phần cao ngạo.

Thượng Khất nghe thấy giọng nói đó, cuống quít quỳ xuống đất nói:

- Ty chức không biết Bộ chủ tới, xin thứ tội. Nhưng vẫn xin Bộ chủ đưa ra lệnh bài. Ty chức không dám phá quy củ.

Địch Thanh nghe được giọng nói trong kiệu, lại chấn động trong lòng, thầm nói: "Ta nghe qua giọng nói này chưa, sao quen thuộc thế này? Chẳng lẽ... ta biết cô gái này sao?"

Mặc cho hắn lục lọi lại ký ức, nhưng cuối cùng vẫn không có nghĩ được cô gái này là ai.

Phi Tuyết phải không? Không giống, Phi Tuyết tuyệt không có loại giọng điệu diệu dàng này. Công chúa Đan Đan, cũng không phải. Đan Đan không có sự xanh mơn mởn trong giọng nói. Nhưng nếu không phải hai người bọn họ, vậy có thể là ai? Bộ chủ? Chẳng lẽ người này là người trong bát bộ của Nguyên Hạo?

Cô gái đó nhẹ giọng nói:

- Ngươi không sai.

Tấm màn kiệu vén lên, chỉ một cánh tay giơ ra, trên tay đang cầm một lệnh bài. Địch Thanh xa xa nhìn thấy rõ, chỉ nhìn thấy lệnh bài vẽ một hình tiên nữ bay trên trời.

Thượng Khất nhìn thấy lệnh bài, lúc này nói:

- Không biết chủ bộ tới đây, có gì muốn làm sao?

Cô gái đó nói:

- Vì Ngột Tốt tìm ta có chuyện, giờ này mới trở về. Ta chỉ muốn tiện đường xem xem... công chúa trở về chưa?

Thượng Khất lắc đầu:

- Công chúa vẫn chưa trở về.

Cô gái đó thở dài xa xăm nói:

- Công chúa cũng không biết đã đi đâu, thật làm người ta lo lắng, khởi kiệu.

Bốn cung nữa đó nhấc kiệu lên, đi ra ngoài cung.

Địch Thanh nhìn cỗ kiệu đó đi xa, hận không thể vén màn kiệu lên nhìn một cái. Nhưng cũng biết tuyệt đối không thể, cái kiệu đó biếngười mất không thấy bóng dáng. Tổ báo đổi ca đã đến rồi, Địch Thanh ra khỏi nội cung, lại thêm một phần nghi hoặc.

Lục trực ban trong Ngự Vi ở ngoài cung đều có quân quan cung cấp tin tức. Nhưng những cấm quân trong cung này đều là con cháu quý tộc. Bình thường ngang ngược kiêu ngạo, hơn nữa võ nghệ không tầm thường. Trong cung tuy không dám thở mạnh, nhưng ra khỏi cung, ít chịu quản thúc, chưa tới đêm khuya sẽ không trở về quân doanh nghỉ ngơi.

Địch Thanh cũng không nghĩ những người này sớm về cung. Màn đêm đã buông xuống, hắn lững thững đầu đường và đang suy nghĩ cô gái trong kiệu là ai.

Nữ nhân hắn biết không nhiều, làm sao có thể là một người trong Bát bộ?

Đang lúc suy tư, nghe bên đường có tiếng tỳ bà từ trong quán rượu bất chấp truyền đến. Có bà lão đang ngân giọng hát:

- Làm việc vấn vả trăm tuổi, vinh quang mệt nhọc có nhau. Lợi và danh cứ dùng dằng qua đi, kể chi ngày tháng. Ngọc đi vàng bay, hồng nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?

Địch Thanh không hiểu những từ này ai viết, lúc nghe thấy "dung nhan thành đầu bạc, cực phẩm để làm gì?" Trong lòng dâng lên một nỗi thê lương. Hắn tham gia quân ngũ hơn mười năm, tháng ngày thoi đưa, rất nhiều huynh đệ đã chết, người yêu thương không thể tương tụ, Quách Tuân cũng chết rồi, hắn người chưa già, lòng đã tang thương.

Tiếng tỳ bà dần thê lương. Địch Thanh đột nhiên chấn động trong lòng, ngây người tại chỗ, cuối cùng hắn nghĩ tới người trong kiệu là ai!

Là cô ấy, chắc là cô ấy. Nếu không phải cô ấy, ai có thể có loại ngữ điệu phong tình đó chứ?

Nhưng làm sao biết là cô ấy? Địch Thanh không dám tin, trong lòng nói cho mình. Trên đời nhiều người giọng nói giống vậy, không thể là cô ấy...

Địch Thanh tâm loạn như ma.

Tiếng tỳ bà dừng, ánh trăng sầu khổ, Địch Thanh ngây người hồi lâu, lúc này mới cười chua xót, đi qua con đường xuyên con hẻm, đi về phía quân doanh. Trong nụ cười của hắn tràn đầy ý bất đắc dĩ. Lúc này đã tới cửa con hẻm.

Hắn mới ra cửa hẻm, đột nhiên dừng chân. Hắn lòng tuy loạn, nhưng cảnh giác không mất, hắn đột nhiên cảm giác bước vào chỗ chết.

Sát khí bốn phía.

Có người muốn giết hắn, là ai giết hắn? Bọn họ muốn giết là Địch Thanh hay là muốn giết Thượng La Đa Đa? Địch Thanh không biết, nhưng chỉ nghe một tiếng quét qua, hai sườn tường cao đã xuất hiện ra mấy chục người, cầm trong tay liên hoàn nỏ. Vừa bóp cò, trong con hẻm tên bay như dệt, đã phong kín toàn bộ con đường sống.

Địch Thanh cho dù là phi điểu, lúc đó cũng không có con đường sống! Nếu Địch Thanh trong con hẻm, chắc chắn sẽ chết!

Nhưng Địch Thanh sớm có cảnh giác, lúc những người này xuất hiện đã lên tường cao. Lúc hắn đi đường, giống như con quỷ rượu một vai cao một vai thấp. Lúc trèo lên tường cao, lại như hổ mọc cánh.

Những người đó bấm nút cò, nhưng Địch Thanh đã tới bên cạnh những người đó, dùng sức đụng qua, chỉ nghe thấy mấy người kêu lên rồi té xuống. Tên nỏ trên tay bắn lệch ra, lại bắt chết người đối diện trên tường cao. Còn bọn họ rơi xuống trong con hẻm, đã bị tên nỏ ở tường cao đối diện bắn ra tạo thành cái sàng.

Sát thủ hai bên không ngờ, Địch Thanh còn chưa ra tay, bọn họ tự mình chém giết lẫn nhau.

Địch Thanh mồ hôi lạnh đầm đìa, không có thời gian đi kiểm tra sát thủ còn sống không. Vì hắn phải đối phó nguy cơ vô cùng cấp bách.

Một vệt xẹt qua bầu trời đêm, giống như sao băng, đã chém về phía đầu hắn.

Đao đó rất nhanh, rất mạnh, tựa như đã có từ trước, chỉ đợi Địch Thanh lên tường, sao đó lấy mạng hắn.

Địch Thanh không kịp rút đao, chỉ có thể lui. Nhưng hắn ở trên tường cao, vừa lui thì hết đường, đã bay xuống tường. Ánh sáng đao sáng như ánh trăng bay vút đầy trời, khó khăn chém tới cổ của Địch Thanh. Địch Thanh chỉ kịp giơ tay đỡ, cầm cung tên vừa cướp được cản lại.

Tiếng cười khuẩy vang lên, dây cung kéo căng. Nhưng trường đao cuối cùng dừng lại chốc lát, Địch Thanh đột nhiên rơi xuống, lùi lại bên cạnh tường.

Người đó trên liên tục ra hai đao, chỉ chém đứt dây cung, mới đợi người mượn thế cao, lại ra một đao nữa. Nhưng y thân hình đột nhiên ngừng lại, sau đó từ trên tường cao bay xuống.

Tiếng leng keng vang lên, trường đao rơi xuống đất, người đó té xuống đất, co giật, không còn động đậy nữa.

Nhưng trên cổ y lại có thêm một mũi tên, xuyên vào từ yết hầu.

Trước khi Địch Thanh rơi xuống đất, đã rút ra một mũi tên trên tường, làm phi tiêu ném ra, đánh chết người đó.

Lúc Địch Thanh rơi xuống đất, lưng hơi cong, hai lỗ tai dựng thẳng lên nghe động tĩnh, chuẩn bị nghênh đón một trận kế tiếp. Người này tuyệt không phải là muốn giết Thượng La Đa Đa. Thượng La Đa Đa còn không xứng. Nói như vậy, người đến muốn giết Địch Thanh hắn?

Bọn họ sao biết Địch Thanh là Thượng La Đa Đa?

Trái tim Địch Thanh trầm lại, chậm rãi xoay người lại nhìn về phía bên kia con hẻm. Không biết lúc này, có một cỗ kiệu đã lặng lẽ dừng lại.

Người đứng bên cạnh cỗ kiệu, ánh trăng sáng ngời chiếu lên tường con hẻm đó, quăng ra một cái bóng, úp gọn lên thân hình người đó.

Con ngươi Địch Thanh hơi co lại, quát khẽ:

- Lãng Mai?

Ánh mắt hắn nhạy bén, đã nhận ra người đó chính là Lãng Mai!

Lãng Mai dẫn hắn vào trong cung, tại sao lại muốn giết hắn? Bây giờ ám sát thất bại, Lãng Mai tại sao không đi, chẳng lẽ y vẫn còn một lá bài chưa lật trong tay?

Địch Thanh từng bước từng bước đi tới, nhìn chăm chăm hành động của Lãng Mai, càng lưu ý cỗ kiệu bên cạnh y.

Lãng Mai thấy Địch Thanh đi tới gần, đột nhiên nói:

- Những người này, là ta ta sắp xếp đến giết ngươi.

Địch Thanh thấy Lãng Mai thẳng thắn bộc trực, ngược lại có chút ngạc nhiên, không khỏi hỏi:

- Tại sao?

*****

- Vì ta bảo y làm.

Một giọng nói từ trong kiệu truyền ra, đầy vẻ uy nghiêm.

Địch Thanh vừa nghe người đó nói, thì biết chắc là chưa gặp qua người đó. Mà người trong kiệu, chắc là người nắm giữ quyền cao. Vì chỉ có người đó, khẩu khí nói chuyện mới ra vẻ bề trên như vậy.

Địch Thanh không nói, chờ câu trả lời của đối phương. Rất lâu, người trong kiệu cuối cùng nói:

- Ngươi ta đều có mục tiêu chung, chính là giết Nguyên Hạo. Ta vốn hy vọng Phi Ưng đích thân ra tay, nhưng y kiến nghị để ngươi đến, ta không yên tâm.

Địch Thanh hỏi lại:

- Phi Ưng tại sao không đích thân ra tay?

Người trong kiệu nói:

- Vì y vẫn còn nhiều chuyện cần phải đi làm.

Địch Thanh giễu cợt nói:

- Ngươi không yên tâm, cho nên đi thử ta. Ngươi có nghĩ qua không, nếu ta vạch trần âm mưu của ngươi?

Người trong kiệu cười lạnh:

- Nếu ngươi vạch trần âm mưu của ta, chẳng khác nào lập tức đi chết. Trên thế giới này có hai loại người, hữu dụng, vô dụng. Vô dụng tốt nhất chết sớm một chút, tránh liên lụy người bên cạnh.

Địch Thanh trầm mặc, biết ý của người trong kiệu. Ám sát lần này, đã vạch ra tỉ mỉ, tình thế bắt buộc nếu không thành công không biết có bao nhiêu người phải chết. Cũng nói Nguyên Hạo tàn nhẫn hiếu sát, nếu y không chết, kẻ chết nhất định không chỉ một mình Địch Thanh.

Đối phương tuy tính toán cho hắn, nhưng Địch Thanh ngược lại không có chút yên lòng. Ngầm nghĩ những người này nếu không phải khổ tâm chuẩn bị kỹ đối phó Nguyên Hạo, thật sự không cần phải trắc trở như vậy. Nếu kẻ thù của kẻ thù, không nhất thiết là bạn của hắn, nhưng Địch Thanh hắn bây giờ chỉ có thể bắt tay với những người này.

Người trong kiệu giọng nói chậm rãi:

- Nhưng... ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Nếu ngươi có thể thành công, sau này ngươi muốn gì, thì sẽ được cái đó.

Không đợi Địch Thanh nói thêm gì, kiệu đã được nâng lên, ra khỏi con hẻm. Trăng chiếu trên con đường dài, giống như lớp sương phủ.

Địch Thanh không có đuổi theo, chỉ là đang nghĩ... Người này tự phụ như vậy, có thể người nào? Cuối cùng hắn hiểu một điều, sắp xếp hắn vào cung không phải là Phi Ưng, mà là người trong kiệu đó. Nói như vậy, người này trong cung có quyền lực rất lớn.

Địch Thanh không nghĩ ngợi nữa, cũng không có đuổi theo, ra con hẻm, chọn một con đường khác. Về phần thi thể xử trí như vậy, hắn hoàn toàn không cần suy nghĩ. Hắn bây giờ duy nhất cần suy nghĩ là, hắn làm sao mới có thể giết Nguyên Hạo?

Cái kiệu đó lại qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại. Lãng Mai bên cạnh nói:

- Vương gia, tại sao không đi?

Màn kiệu mở ra, trăng mùa thu cao lạnh, rắc xuống ánh sáng màu xanh nhạt, rơi vào mặt người trong kiệu đó.

Người đó vầng trán rất cao, sống mũi rất kiệt xuất, nhưng thái dương đã nhiễm sương trắng. Nếu lão trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn là mỹ nam tử làm nữ nhân động lòng. Nhưng anh hùng mạt lộ, mỹ nữ xế chiều, đều là chuyện làm người ta không biết làm sao.

Ngước nhìn trăng sáng vằng vặc trên bầu trời, người trong kiệu đột nhiên nói:

- Rất lâu không thấy màu trăng sáng như vậy.

Lãng Mai nói:

- Vương gia... ngài chính là lo lắng không thể thành sự sao?

Người trong kiệu thở dài:

- Đây là lần ra tay không có nắm chắc nhất trong cuộc đời của ta. Nhưng ta phải ra tay...

Lãng Mai thăm dò:

- Ngài cảm thấy Địch Thanh võ công không đủ mạnh?

Người trong kiệu lắc đầu:

- Hắn là người võ công cao cường nhất chúng ta có thể thấy được. Cho dù Phi Ưng đích thân ra tay, chỉ sợ cũng không thể mạnh hơn hắn.

- Vậy Vương gia sợ cái gì?

Lãng Mai chau mày cũng lo lắng.

Người trong kiệu liếc nhìn Lãng Mai, trong mắt lóe lên phần cảm thán:

- Vì ngươi ta đều biết, người Địch Thanh muốn giết, chỉ có mạnh hơn!

Lão đột nhiên cười mỉa mai:

- Nhớ năm đó, Triệu Doãn Thăng không phải cũng liên hệ chúng ta đi giết vua Tống sao? Ngày nay phong thủy đổi rồi, trở thành chúng ta liên lạc Địch Thanh đi giết Nguyên Hạo, cũng nực cười.

Người trong kiệu tuy tức cười, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có. Vì lão biết chuyện này một chút cũng không tức cười. Nguyên Hạo không phải là Triệu Trinh, chuyện này nếu không thành, hậu quả không thể tưởng.

Lãng Mai do dự nói:

- Thật ra, có câu không biết nên nói không?

Người trong kiệu nói:

- Ngươi nói đi, lúc này, ngươi ta còn phân bên này bên kia sao?

Lãng Mai đề nghị:

- Nếu Vương gia buông tay quy ẩn, nói không chừng có thể tránh được kiếp nạn này. Có khi... lui một bước mới là quân cờ tốt.

Người trong kiệu ánh mắt mãnh liệt, quát khẽ:

- Ngươi có ý lui sao?

Lãng Mai không tránh ánh mắt người trong kiệu, trầm giọng nói:

- Lãng Mai không sợ, nhưng chỉ vì cho lắng cho Vương gia. Chúng ta tuy bố trí, lại sắp xếp Địch Thanh. Nhưng muốn lấy mạng của Nguyên Hạo, vẫn không có nắm chắc lắm. Lãng Mai chết không tiếc, nhưng sợ Vương gia có chuyện. Lãng Mai cả gan, vẫn xin Vương gia suy xét.

Người trong kiệu dời ánh mắt đi, than thở:

- Cho dù ta buông tay, Ngột Tốt có buông tay không? Ngột Tốt không còn là Ngột Tốt của năm nào. Ta theo y đánh hạ giang sơn của Nặc Đại, không ngờ chỉ là một Chủng Thế Hành hèn mọn, đã khiến y có điều nghi kỵ với ta. Lần này bảo ta từ Minh Đường trở về phủ Hưng Khánh, rõ ràng là y sắp xưng đế, bảo ta đến chúc mừng. Nhưng... Y muốn là gì, ta không hề biết. Đương nhiên ta có thể bỏ tất cả, nhưng bỏ, và chết có gì khác biệt chứ?

Lãng Mai không khuyên bảo nữa. Vì y cũng biết, có khi con người đang sống, chính là vì bỏ không được.

Quyền lợi có thể làm người ta điên cuồng, quyền lợi đương nhiên cũng có thể làm người ta diệt vong.

Trong nháy mắt Địch Thanh đã làm thị vệ ba ngày, nhưng hắn ngược lại không vội, vì hắn biết có người còn vội hơn hắn.

Hôm nay vào cung, Địch Thanh thay phiên trực ban cả ngày, đi tới trước Dưỡng Tâm Đường canh gác. Ở đó bình thường không có ai đi, không tính là yếu địa. Địch Thanh không đợi xuất phát, thì gặp Lãng Mai.

Hai người tuy sớm quen biết, nhưng gặp nhau như vậy, không nói nhiều hơn một câu. Chỉ là lúc gặp thoáng qua rồi đi. Lãng Mai đột nhiên nói với Địch Thanh:

- Tiền ngươi nợ ta, có định trả không?

Mọi người đều ngẩng ra, Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ta thiếu tiền ngươi khi nào?

Lúc trả lời hắn đã biết, thời điểm ra ta tới rồi.

Lãng Mai một quyền đánh tới, lại bị Địch Thanh xảo quyệt nắm cổ tay. Hai người đấu sức một hồi, Thượng Khất đã tới khuyên nói:

- Có chuyện ra ngoài nói!

Lãng Mai thu nắm tay, phẫn nộ nói:

- Ngươi đừng để ta thấy ngươi nữa.

Y đột nhiên xoay người bỏ đi. Thượng Khất tức giận nói:

- Sao ngươi chọc y chứ? Lúc ra ngoài, cẩn thận một chút... ai cũng không quản được những chuyện rắc rối này.

Đây vốn là tranh chấp thường thấy của cấm vệ trong cung. Nếu không có xảy ra chuyện, mọi người tự sẽ quên ngay.

Trên mặt Địch Thanh tràn đầy giận dữ nắm chặt tay theo sau Thượng Khất, lúc tới Dưỡng Tâm Đường, còn có chút tức giận. Lúc này Địch Thanh mở lòng bàn tay, nhìn thấy bên trong có viên thuốc lạp hoàn. Nhẹ nhàng bóp nát viên lạp hoàn đó, bên trong lộ ra một tờ giấy mỏng như cánh ve.

Địch Thanh nhìn qua, đã rõ hết tất cả, chà tờ giấy thành mảnh vụn, cẩn thận giấu đi.

Ngày sắp hoàng hôn, ánh tà dương chiếu tới, tường đỏ như máu. Địch Thanh nhìn ngọc lưu ly lấp lóe trên đỉnh đường, ánh mắt cũng có chút lênh đênh.

Trên giấy chỉ viết một câu "Ngày mai ra tay ở điện Thiên Hòa."

Mệnh lệnh đơn giản rõ ràng. Nhưng vì một trận này, quả thật lãng phí công sức quá nhiều người.

Ngày mai ra tay, tối nay hắn nhất định phải trốn tới điện Thiên Hòa.

Địch Thanh có chút nhăn mày. Lục trực ban trong Ngự Vi chia làm ba tổ. Mỗi tổ hai mươi bốn đội. Thẻ bài của mỗi người trong đội đều ghi chép tỉ mỉ trong cung. Biện pháp này đề phòng thích khách không thể vào trong, cho dù đối với Vệ Thú quân cũng phòng bị như vậy.

Địch Thanh vẫn nghĩ không thông. Nếu hắn đột nhiên biến mất không thấy, đám người Lãng Mai làm sao lấp chỗ trống này.

Lúc Địch Thanh đang nghi ngờ, có một cung nhân đi vào, nhìn thấy Thượng Khất cười nói:

- Thượng Khất, Vương gia nói có chuyện căn dặn ngươi, bảo ta đến tìm ngươi, không biết là chuyện gì?

Trong cung bao nhiêu có thể tùy ý đi lại, cũng chính là cung nhân cung nữ. Đây là Dưỡng Tâm Đường, thấy phục sức của cung nhân đó, giống như là người của ngự thiện phòng.

*****

Thượng Khất nhìn xung quanh, nói:

- Vương gia nói...

Y nói mấy câu rất nhỏ, giọng rất thấp. Cung nhân đó rất là kỳ lạ, hỏi:

- Ngươi nói gì. Nhưng không đợi hỏi tiếp, trong lúc đó hai tròng mắt đột nhiên lộ ra, vì một sợi dây thừng đã trói cổ y.

Đầu kia sợi dây thừng, chính là trên tay của Thượng Khất.

Địch Thanh xa xa nhìn thấy kinh ngạc, lập tức hiểu rõ cái gì.

Thượng Khất giết cung nhân đó rồi quay đầu nói với Địch Thanh:

- Cởi y phục, tháo đao đeo.

Y đổi y phục, đao đeo, thẻ bài của Địch Thanh lên người của cung nhân đó.

Địch Thanh nghĩ thông rồi. Thượng La Đa Đa đã chết. Còn trong cung thiếu một cung nhân tạm thời không vướng ngại. Thượng Khất giết cung nhân này, chẳng qua là thay làm thi thể của Thượng La Đa Đa, cũng chính là thêm chỗ trống cho Địch Thanh rời khỏi.

Thượng Khất cho cung nhân đó mặc y phục của Thượng La Đa Đa, còn dán râu cho cung nhân đó, lại thoa máu tươi lên mặt cung nhân đó. Cho dù là Địch Thanh, cũng cảm thấy người nằm trên đất chính là mình.

Ca Cổ đã từ chỗ núi giả đào ra một cái hố. Lấy y phục bên trong ra để Địch Thanh mặc vào.

Đó là một bộ đồ bó sát người. Ngoại trừ y phục ra, còn có một đôi giày, hai ống trúc, một thanh kiếm ngắn và một bao lương thực nhỏ.

Lúc Sát Cổ thay đồ cho Địch Thanh, nói:

- Ống trúc là độc thủy, tầm bắn bốn thước, chỉ có một lần cơ hội bắn. Nên lúc gần người hãy sử dụng, chỉ cần dính một chút tới đối thủ, thì vạn kiếp không phục nổi. Hai ám khí này đều chỉ có một cái nút, ấn một cái thì phát ra.

Ống trúc cấu tạo khéo léo, hiểm độc làm cho lòng người sinh ra cảm giác kinh sợ.

Địch Thanh nhận lấy ống trúc, cất ổn thỏa xong, ánh mắt lại nhìn lên thanh kiếm ngắn đó. Ngoài thanh kiếm ngắn đó có một vỏ ngắn, đen nhánh bình thường. Ca Cổ rút kiếm ra, kiếm đó cực ngắn chỉ có một tấc, nhưng lạnh thấu xương.

Địch Thanh nhịn không nổi nói:

- Kiếm tốt.

Thậm chí hắn không cần thử, thì có thể cảm nhận được kiếm đó có thể cắt đứt vàng ngọc, chém sắt như chém bùn.

Ca Cổ đột nhiên dùng ngón tay cái ấn lên chuôi kiếm đột nhiên hoa văn xuất hiện. Chỉ nghe tiếng "tang" nhỏ vang lên, kiếm quang tăng vọt, đột nhiên biến thành dài ba tấc.

Ánh mắt Địch Thanh lóe lên, thở dài nói:

- Kiếm tốt.

Hắn không thể không nói. Những người này vì muốn giết Nguyên Hạo, cái gì cũng nghĩ tới.

Ca Cổ ấn lên cái hoa văn đó, kiếm dài rút lại. Địch Thanh nhận lấy thanh kiếm ngắn cài vào bên hông. Cuối cùng hiểu thì ra cho tới bây giờ, không phải hắn cải trang tốt, mà là vì Thượng Khất, Dát Cổ và Xương Lý, vốn chính là ngươi một phe của hắn.

Nói như vậy, thị vệ trong cung đã có rất nhiều là thuộc hạ của người trong kiệu..

Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều. Xương Lý đã đi tới nói:

- Chỗ núi giả kia, có một cái hang, đủ ngươi ẩn tới tối, chuyện còn lại, phải tự ngươi giải quyết.

Địch Thanh gật đầu, đã chui vào trong núi giả. Sau khi nghe tiếng báo động truyền ra, tiếng bước chân dồn dập, đã có người chạy về phía này.

Thượng La Đa Đa chết rồi. Vì không phục tùng mệnh lệnh tự tiện đi lại, bị Thượng Khất giết chết.

Ở trong cung, cấp bậc chế độ cực kỳ nghiêm khắc, không phục tùng mệnh lệnh thì tội chết. Về phần có người nghi ngờ, cũng là chuyện sau này. Sau khi ồn ào qua đi, dần dần im lặng lại. Dưỡng Tâm Đường chỉ giữ lại bốn người canh gác, giống như mấy người Thượng Khất đứng ngây ra ở đó. Địch Thanh ẩn trong hang núi giả, chờ mặt trời lặn về đằng tây, chờ màn đêm buông xuống.

Không trăng không sao, trong cung tuy có thắp đèn sáng. Nhưng Dưỡng Tâm Đường xung quanh tràn ngập là tối đen. Địch Thanh đã để ý tới thị vệ trông coi đó có chút ngủ gật. Thừa dịp lúc không phòng bị, lặng lẽ ra khỏi núi giả, đi về phía của điện Thiên Hòa.

Mấy ngày nay, hắn đã vô cùng quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ trong cung, dễ dàng tránh được cảnh giới, tới bên cạnh điện Thiên Hòa.

Điện Thiên Hòa vốn là chỗ Nguyên Hạo và quần thân bàn chuyện quan trọng. Ban ngày tuy không có phòng bị nghiêm ngặt, nhưng tới đêm tối, vì cũng không ai ở, phòng bị cũng yếu rất nhiều.

Địch Thanh giống như con báo, leo lên cây cột, giẫm nhẹ lên mái ngói, tới chỗ bên trên của đại điện. Sau một hồi tìm kiếm, gở mấy tấm ngói ra, lắc mình để vào, ẩn trên xà ngang đại điện.

Từ chỗ đó quan sát phía dưới không sót chỗ nào. Nhưng vì trong này là góc chết, người phía dưới ngược lại không thấy động tĩnh phía trên. Địch Thanh có thể thấy được trên điện đài cao có một ghế rồng, phủ lên tấm gấm thêu rồng vàng, Trong đó chỉ có một cái ghế, chắc chắn cũng chỉ có một người ngồi ở đó.

Đó chính Nguyên Hạo độc nhất vô nhị tây bắc!

Điện Thiên Hòa so với đại điện hoàng cung của Biện Kinh ít hoa lệ hơn. Cung điện không người, lại thiếu không khí của sự nghiêm trang kính cẩn.

Địch Thanh nhìn cái ghế rồng đó hồi lâu. Sau khí hạ tay ước đoán, cuối cùng từ trong ngực lấy ra lương khô, chậm rãi nuốt. Thượng Khất chuẩn bị thức ăn cho hắn, hắn cái gì cũng không động tới.

Hắn chưa bao giờ tin tưởng Phi Ưng và người trong kiệu. Nhưng hắn tin bây giờ Nguyên Hạo không chết, thì hắn không còn giá trị lợi dụng.

Có khi, ai đang lợi dụng ai, không ai có thể phân biệt rõ.

Sự tình dường như rất phức tạp, sự việc dường như quá mức thuận lợi. Tới bây giờ, Địch Thanh đã không có đường lui.

Hắn đang ngồi trên xà ngang, nghĩ rất nhiều rất nhiều. Nghĩ nhiều nhất vẫn là bộ lông chim đầy màu sắc nhẹ nhàng nhảy múa trong mưa, dường như luôn có sợi dây lụa màu lam dựng lên theo gió.

Màu làm như nước biển, tinh khiết tựa bầu trời. Địch Thanh nhắm nghiền hai mắt, chầm chậm đợi bình minh.

Gà trống gáy lần thứ ba, phía đông hơi trắng. Địch Thanh sớm thức dậy, điều hơi vận khí, hoạt động gân cốt. Lúc hắn đang nghỉ ngơi, đã rất cẩn thận, ngay cả hạt tro cũng không rơi xuống. Giờ Nguyên Hạo lâm triều đã tới rồi.

Rất nhanh, hai cánh cửa dài nặng đó bị đẩy ra, một tia ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu đến, chỉ xé một góc tối trong điện.

Nắng sớm ngày thu, mang theo chút thê lương của chim nhạn bay về phía nam. Địch Thanh ngước nhìn nắng sớm, đột nhiên nghĩ tới, thì ra mỗi ngày đều thấy được nắng sớm, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tiếng nhạc trống vang lên, có hai nhóm thị vệ cầm kích vào. Bọn họ không cần kiểm tra lại cái gì, vì bọn họ tin tưởng, với canh phòng nghiêm ngặt ở nơi đây, cho dù con chim cũng khó mà bay vào được.

Có quan Trị điện quát:

- Các quan nhập cung.

Hàng chục thần tử đi vào, Địch Thanh phần lớn không quen. Hắn tuy ở trong cung hơn tháng, nhưng những viên quan này lại ít gặp mặt. Hắn là thị vệ, càng không hỏi quá nhiều chuyện.

Người Địch Thanh có thể nhận ra chỉ có hai người, một người là Trung thư lệnh Trương Nguyên phong độ trí thức, một người khác đương nhiên là phản tướng Đại Tống Hạ Thủ Vân.

Nhưng Địch Thanh càng lưu ý chính là một người khác, người đó đang đứng sau lưng Nguyên Hạo, phía trước xa chỗ Hạ Thủ Vân. Người đó trán rất cao, mũi thẳng, thái dương hơi nhuộm sương trắng. Với vị trí người đó đứng mà nói, chắc là trọng thần thủ hạ của Nguyên Hạo.

Hành động ám sát lần này vô cùng kín đáo, nếu không phải là trọng thần, sao dễ dàng nắm trong tay bố cục?

Sau khi quần thần về chỗ của mình, tiếng nhạc lại vang lên, quần thần nghiêm trang chắp tay, cung kính chờ Nguyên Hạo tới. Địch Thanh liền nghe tiếng bước chân liên tục, thấy ở đó đi ra hai đội hộ vệ, mỗi bên tám người, đều mặc kim giáp, tay cầm trường kích, cực kỳ khí thế.

Địch Thanh trong lòng nặng nề, hắn đã nhận ra, mười sáu hộ vệ đó đều bước đi trầm lặng. Nước sâu núi cao, hiển nhiên đều là võ nghệ tài giỏi.

Mười sáu người đó được xem là kim giáp trường kích, khí thế phi phàm, nhưng không thể che lấp được phong thái của người đi ở giữa. Kỳ thực Địch Thanh nhìn đầu tiên là thấy được người đó.

Cái người đó bất luận đang ở đâu, lần đầu thấy đều để ý, người không thể xem thường.

Người dó đang mặc áo trắng, đầu đội hắc quan. Áo trắng hơn tuyết, hắc quan như mực.

Toàn thân y có thể nói là không có nửa phần trang phục hoa mỹ. Vì y đã không cần long bào kim quan để giữ gìn cái gọi là tôn nghiêm. Nếu y là rồng, đi tới đâu cũng là rồng, hà tất phải gấm lụa rực rỡ.

Y bước đi chậm rãi tới ghế rồng, lẳng lặng ngồi xuống, ngón tay gảy nhẹ. Một bộ trường cung đặt lên trên bàn án, một bình mũi tên lông vũ đặt bên cạnh tay.

Trường cung mạnh mẽ, trong bình chỉ cắm năm mũi tên. Màu sắc bó tên khác nhau, một cây sáng rực như màu kim. Một cây trắng tinh như màu bạc. Một cây hiện ra màu đồng vàng nhạt. Hai cây còn lại một đen một sẫm tối, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc.

Địch Thanh trong lòng đang nghĩ, tại sao Nguyên Hạo chỉ cần năm mũi tên. Năm mũi tên đó nếu màu sắc giống như bó tên, thì hẳn là năm loại kim, ngân, đồng, thiết, tích.

Người cuồng ngạo như vậy, chẳng lẽ cho rằng trên đời này, chỉ cần năm mũi tên thì có thể giải quyết tất cả vấn đề sao?

Đột nhiên trong lòng chấn động, trong lòng Địch Thanh có chút kỳ quái, dường như nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, mà một thời gian quên là chuyện gì.

Chuông khánh vừa vang lên, mọi âm thanh đều im lặng, cuối cùng Nguyên Hạo mở miệng:

- Trung thư lệnh. Ta chí tại thống trị thiên hạ, sau trận chiến Tam Xuyên Khẩu, đã qua nửa năm rất lâu, không biết ngươi có kế sách đoạt thiên hạ không?

Giọng nói đó không mang sự kiêu ngạo chút nào, thậm chí có thể nói là nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói ẩn chứa dứt khoát, chân thật đáng tin.

Địch Thanh trong lòng chấn động, thầm hiểu Đại Tống cả ngày đang nghĩ tới việc nội bộ đánh đấu. Triệu Trinh còn trẻ thiếu quyết đoán, so với Nguyên Hạo cả ngày luôn nghĩ thống trị thiên hạ, lại kém rất nhiều.

Trung thư lệnh Trương Nguyên tiến lên, giọng cung kính nói:

- Khởi bẩm Ngột Tốt, kế định thiên hạ đã có, không phải là cố giành lấy vùng Quan Hữu. Theo Quan Trung địa thế thuận lợi, hướng đông là lấy Biện Kinh, nếu có thể kết thêm binh của Khế Đan, nhìn qua Hà Bắc, làm cho Trung Nguyên một thân hai tật, thế này khó chống đỡ được lâu.

Nguyên Hạo nghe xong, không có trả lời, chỉ là vuốt vuốt cái bàn, ngón trỏ khẽ chọc. Lúc này Địch Thanh mới để ý tới, bàn tay của Nguyên Hạo thanh tú, ngón tay thon dài. Nhưng nhẹ nhàng khuấy động, lại tỏ ra cực kỳ có lực.

Không biết tại sao. Địch Thanh từ trong động tác gõ của y, giống như nhìn thấy lực sĩ đánh trống, tùng tùng vang dội. Cái này không phải nói, trên mặt Nguyên Hạo tuy nho nhã bình tĩnh, nhưng trong lòng hừng hực ý chí chiến đấu.

Nhưng làm Địch Thanh lưu ý nhất chính là đầu ngón tay bên tay trái Nguyên Hạo có móng tay dài dài, mà móng tay đó chính là màu lam.

Màu lam như biển...

Địch Thanh trong lòng chấn động, không biết làm sao, đã nghĩ tới sợi dây lụa đó của Phi Tuyết. Hắn tuyệt không nên nghĩ như vậy, vì Phi Tuyết và Nguyên Hạo, vốn hoàn toàn không cùng loại người, càng không có bất cứ liên quan gì. Nhưng lúc đó trong lòng Địch Thanh lại có ý niệm cổ quái. Đó chính là Phi Tuyết và Nguyên Hạo, giữa họ tất có liên hệ.

Đại điện im lặng, im lặng không chút tiếng động. Nhưng trong lòng mỗi người đều có tiếng trống chiến thúc giục, tùng tùng không ngừng vang lên.

Tuy rằng Địch Thanh cảm thấy kì lạ về mối liên hệ của mình, nhưng nghe kế sách của Trương Nguyên, càng cảm thấy kinh hãi, tạm thời gạt bỏ tạp niệm sang một bên, thậm chí suýt chút nữa là hắn quên mất chuyện đi hành thích.

Tuy Trương Nguyên nói năng thì nhã nhặn, nhưng Địch Thanh nghe ra được. Kế sách mà Trương Nguyên nói vừa đơn giản lại có hiệu quả.

Người Đảng Hạng có ý đồ rất rõ ràng, đó chính là đoạt mảnh đất Lũng Hữu trước, rồi dùng vũ lực chiếm lấy Quan Trung, sau đó lấy Quan Trung làm bàn đạp, tiến công Trung Nguyên, đánh thẳng đến Biện Kinh, chinh chiến thiên hạ.

Từ xưa đã có nhiều kẻ có Quan Lũng là có thiên hạ, cho nên người Đảng Hạng đã sớm chấm Quan Lũng làm một miếng thịt béo bở.

Do đó người Đảng Hạng nghĩ trăm phương ngàn kế, phát động trận chiến Tam Xuyên Khẩu, nhưng Nguyên Hạo đương nhiên chẳng thỏa mãn khi chỉ chiếm được mỗi trại Kim Minh này, gã hiển nhiên muốn căn cứ vào trại Kim Minh, gắng sức đánh chiếm mảnh đất Quan Trung của Đại Tống.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<