Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 049

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 049: Khởi chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

A Lý và Vệ Mộ Sơn Thanh gặp được Địch Thanh, ánh mắt hai người đều tràn đầy niềm vui. Bọn họ theo hẹn mà tới, gặp phải Liêu phong ở ngoài quan nha. Liêu Phong làm theo lời dặn dò của Địch Thanh nói với bọn họ:

- Địch Thanh muốn hai người vào trong quan nha nhưng tất cả phải nghe theo lời của người.

A Lý không hề do dự mà tiến thẳng vào.

Tiền Ngộ Bản bỗng nhiên đứng lên quát:

- Các ngươi còn dám tới đây sao?

Vừa dứt lời y đã rút đao ra. Thiết Lãnh và Khuất Hàn cũng đứng lên, hai con mắt tràn đầy sát khí.

Đầu óc Tiền Ngộ Bản xoay chuyển, y đột nhiên xoay người nói với Địch Thanh:

- Địch chỉ huy! Chạng vạng ngày hôm qua, tên tiểu tử này đã ám sát ty chức. Kính xin Chỉ huy sứ chủ trì công đạo.

A Lý vừa nhìn thấy Tiền Ngộ Bản thì hai tròng mắt đỏ lên tràn đầy thù hận nhưng lại không hề hét lên tiếng nào.

Địch Thanh liếc nhìn Tiền Ngộ Bản, ra vẻ khó hiểu nói:

- Vì sao nó lại giết ngươi?

Tiền Ngộ Bản im lặng đảo mắt rồi cười lạnh:

- Nói không chừng nó là một con chó điên ý!

Trong lòng y cũng ý thức được nếu cứ dùng dằng với A Lý thì nhỡ đâu lại lộ ra chuyện bọn họ tự ý giết người Phiên để lĩnh công. Như vậy thì sẽ vô cùng phiền phức.

Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Chó điên chỉ cắn chó điên mà thôi. Tiền Đô Đầu, ngươi đương nhiên là người rồi, ha ha!

Hắn ngửa mặt lên trời cười hai tiếng, trong tiếng cười không có chút nửa phần lo lắng.

- Liêu Đô Đầu, rốt cuộc đã có chuyện gì?

Liêu Phong tiến lên nói:

- Địch chỉ huy, đứa bé này nói bọn họ vốn là thuộc hộ. Ba vị đại ca của nó đã bị Đô Đầu ở đây giết chết.

A Lý cắn chặt hàm răng, móng tay cũng cắm sâu tới tận thịt. Đột nhiên nó quỳ xuống trước mặt Địch Thanh đập đầu nói:

- Xin Địch chỉ huy giải oan cho chúng ta!

Nó dập đầu xuống đất kêu "cộp cộp" từng tiếng lớn. Vừa dập đầu được hai cái, máu trên trán đã ứa ra.

Địch Thanh giơ tay đỡ A Lý dậy, ánh mắt hắn đảo qua đám đông một lượt. Ngay cả Hạ Tùy khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó của hắn cũng thấy rùng mình.

- Ai giết ca ca của ngươi, ngươi còn nhận ra không?

A Lý nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đương nhiên có thể nhận ra được!

Hạ Tùy đột nhiên nói:

- Giết vài tên mọi rợ thì có gì to tát chứ?

Lời của y vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Hạ Tùy nhìn Khuất Hàn thản nhiên nói:

- A Lý có người hậu thuẫn nhưng các người cũng không cần sợ hãi.

Hạ Tùy sớm đã bất mãn với Địch Thanh. Thấy Địch Thanh vừa tới Tân Trại đã muốn lập uy nên trong lòng vô cùng tức giận, sớm đã có ý niệm muốn lật đổ uy phong của hắn trong đầu rồi.

Khuất Hàn được thế liền đứng lên nói:

- Đúng vậy! Ca ca của ngươi là do ta giết đó, vậy thì sao nào?

Trong lòng y nghĩ chức quan của Hạ Tùy cao hơn hẳn Địch Thanh, có Hạ Tùy hậu thuẫn thì còn sợ gì thiệt thòi nữa.

Trong nha yên lặng.

A Lý thoạt nhìn như muốn bổ nhào tới cắn Khuất Hàn một miếng nhưng lại bị Vệ Mộ Sơn Thanh giữ chặt lại. Vệ Mộ Sơn Thanh tuy là nữ nhân nhưng lại rất hiểu chuyện, nàng thầm nghĩ đây là địa bàn của người Tống, không thể đánh người được.

Đúng lúc này, từ phía ngoài quan nha lại có một đám người ồn ào đi vào, , nhìn vào phục sức của họ thì có vẻ đều là quan quân Tân Trại.

Trong số đó có đám người Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà nhưng lại không có Cát Chấn Viễn. Viên quan quân dẫn đầu đám người này vẻ mặt xanh xao, quần áo rách nát, thậm chí trên mặt còn có hai vết băng. Người mặt mày xanh xao kia thấy Địch Thanh liền nhanh bước tới nói:

- Thuộc hạ Tôn Tiết khấu kiến Địch chỉ huy!

Địch Thanh khoát tay ra hiệu Tôn Tiết và đám người kia lui sang một bên. Hắn lại nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, một lúc lâu sau mới nói:

- Khuất Hàn, ba ca ca của A Lý thật sự là do ngươi giết hay sao?

Mấy người Tôn Tiết vừa tới, nghe thấy Địch Thanh nói vậy thì ai nấy đều giật cả mình.

Khuất Hàn như tên đã lên dây, thấy mọi người nhìn như vậy, lại thấy ánh mắt Hạ Tùy lạnh lùng, y lại kiên trì nói:

- Đúng vậy! Là ta! Vậy thì sao? Hạ đại nhân nói rồi, giết vài tên mọi rợ thì có là gì to tát chứ?

Mọi người ồ lên, Địch Thanh mỉm cười nói:

- Đối với Hạ Bộ Thự mà nói đúng là không là gì cả nhưng đối với ngươi mà nói nó lại là chuyện long trời lở đất rồi.

Khuất Hàn hừ lạnh một tiếng nói:

- Địch chỉ huy muốn nói gì?

Địch Thanh vỗ bàn, phẫn nộ quát:

- Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý. Địch mỗ thân là Chỉ huy Tân Trại, gặp phải chuyện giết người bừa bãi như vậy sao có thể không giải quyết, sao có thể quy thành chuyện nhỏ được? Người đâu, lôi Khuất Hàn ra ngoài... chém!

Địch Thanh giận tím mặt quát lên một tiếng, sắc mặt Khuất Hàn tái nhợt, trong nha không có người nào tiến lên. Hạ Tùy thấy vậy trên khóe miệng nhếch lên khinh bỉ, thầm nghĩ Địch Thanh mới đến Tân trại đã đòi lập uy, nhưng người trong Tân trại không quen thân với hắn, sao có thể nghe lệnh của hắn chứ?

Tôn Tiết thấy thế vội nói:

- Địch chỉ huy ... việc này ... không thể ...

Địch Thanh liếc Tôn Tiết hỏi:

- Nếu có người vô cớ giết người nhà của ngươi thì ngươi sẽ thế nào?

Tôn Tiết cứng họng.

Địch Thanh nhìn mọi người trong nha nói:

- Khuất Hàn coi mạng người như cỏ rác, y cũng đã thừa nhận rồi không cần phải thẩm vấn nữa. Hôm nay ta chém Khuất Hàn ngoài việc vì đạo trời còn muốn nói cho các ngươi một chuyện, A Lý là người Khương nhưng y có tội gì chứ? Cướp bóc sao? Hôm nay Địch Thanh ta không lấy lại công bằng cho y, sau này các ngươi có oan ức gì, có muốn ta cũng đối xử với các ngươi giống như với A Lý không?

Mọi người xúc động.

A Lý đã rơi lệ, máu tươi từ trán chảy xuống hòa với nước mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn xuống dưới, đau đớn không nói nổi thành lời.

- Người ngoài gặp nạn Địch Thanh ta có thể không để ý tới, các ngươi cũng có thể mặc kệ.

Địch Thanh bi thương nói:

- Nơi khác gặp nạn, Địch Thanh ta cũng có thể không để ý tới, các ngươi đương nhiên cũng có thể mặc kệ. Nhưng khi người của Đẳng Đảng Hạng đánh tới Tân trại, giết những người thân của các ngươi vậy ai sẽ để ý tới đây? Các ngươi muốn để ý tới chỉ e cũng bất lực.

Trong nha người thì cúi đầu, người thì vẫn ngang nhiên, người thì xúc động, người thì xấu hổ ...

Địch Thanh lại quát lên:

- Trói Khuất Hàn lại, lôi ra chém đầu.

Có hai Phó Đô Đầu tiến lên, một người có đôi mắt nhỏ dài lúc nào cũng híp vào giống như một khe hở vậy, người kia hai tay rất dài có thể buông tới đầu gối.

Hai người đó đã tới trước mặt Khuất Hàn.

Tiếng "loang choang" vang lên, Khuất Hàn lùi sau một bước, đưa tay rút đao ra hét lên nói:

- Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng, các ngươi dám động đến ta sao?

Lỗ Đại Hải liếc cái mắt híp nói:

- Khuất Hàn, ta không dám động tới ngươi, ta chỉ phụng mệnh bắt ngươi. Lúc này lệnh của Địch chỉ huy ở Tân trại là lớn nhất, ta đương nhiên phải nghe lệnh hắn.

Địch Thanh nhìn hướng sang phía Tư Mã thấy Tư Mã gật gật đầu thì biết hai người Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng đều là huynh đệ của Tư Mã, liền cười nói:

- Lỗ Đại Hải, ngươi nói quả không sai, ở đây Địch mỗ là lớn nhất, ngươi cứ việc làm theo mệnh lệnh của ta, có vấn đề gì ta sẽ tự đứng ra chịu trách nhiệm.

Lỗ Đại Hải nghe được lời này của Địch Thanh, tinh thần chấn động, định tiến lên thì một người lạnh lùng nói:

- Ngươi nhầm rồi, ở đây luận lớn nhất không đến lượt ngươi nói.

Hạ Tùy bưng trà lên, thần sắc lạnh như băng.

Khuất Hàn thấy Hạ Tùy ra mặt thì vô cùng vui sướng, vội vàng nói:

- Hạ chỉ huy, cứu ta với!

Hạ Tùy nói:

- Khuất Hàn, ngươi lại đây, đứng bên cạnh ta.

Khuất Hàn vội vàng đi tới đứng bên cạnh Hạ Tùy, trong lòng bình tĩnh hơn, Hạ Tùy thản nhiên nói:

- Ta lại muốn xem xem ai dám động tới Khuất Hàn?

Lỗ Đại Hải, Thiết Phi Hùng ngơ người quay đầu nhìn Địch Thanh, sắc mặt ngượng ngùng. Bọn họ chẳng qua chỉ là một Phó Đô Đầu Tân trại, sao dám đối đầu với Bộ Thự Duyên Châu chứ?

Trong lòng quan quân Tân trại đều phẫn nộ quay sang nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Hạ đại nhân, Khuất Hàn có tội, ngươi nhất định phải bao che cho y sao?

Hạ Tùy chỉ trả lời lại một từL

- Đúng!

Khi ở Kinh thành Hạ Tùy chưa từng coi Địch Thanh ra gì, càng không tin Địch Thanh dám làm gì y.

Tiền Ngộ Bản, Thiết Lạnh thấy thế đều đứng cạnh Hạ Tùy quát lên:

- Địch chỉ huy, có chuyện gì từ từ nói.

Bọn họ tỏ ra là khuyên ngăn nhưng đã tỏ rõ lập trường.

Những người còn lại trong Tân trại thấy vậy đều có chút không yên, Tư Mã Bất Quần càng nghĩ: "Dù sao Địch Thanh cũng chỉ là một Chỉ huy sứ, nghe nói Hạ Thủ Vân - cha của Hạ Tùy vốn là Đô Chỉ huy sứ Mã Quân trong Tam nha nay đã được điều tới Duyên Châu làm Đô Bộ Thự hai Châu Diên, Phu. Chức quan tương đương với An Phủ Sứ Phạm Ung, Địch Thanh đấu với họ làm sao có kết quả tốt chứ?"

*****

Tuy chỉ mới gặp mặt Địch Thanh hai lần nhưng Tư Mã Bất Quần đã nhìn ra tính tình cương trực của Địch Thanh, không muốn một người chỉ huy sứ như thế này mà vừa mới tới Tân trại đã bị đấu tranh quan trường đẩy xuống, liền hòa giảng nói:

- Địch chỉ huy ... chuyện này ...

Địch Thanh khoát tay chặn lời của Tư Mã Bất Quần, lấy kim bài ra nói:

- Hạ Tùy, chắc ngươi cũng biết trên tay ta cầm cái gì?

Hạ Tùy thấy kim bài trên tay Địch Thanh, sắc mặt thay đổi, có chút bất an.

Khuất Hàn còn không biết sống chết, quát lên:

- Là cái gì chứ?

Địch Thanh nghiêm nghị nói:

- Đây là kim bài miễn tử của Thiên tử ngự ban tặng.

Mọi người cùng ồ lên, Hạ Tùy bật đứng lên thất thanh nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, Thánh Thượng cấp cho ngươi tấm kim bài này khi nào chứ?

Địch Thanh lạnh lùng nhìn Hạ Tùy nói:

- Thánh Thượng cấp kim bài miễn tử cho ai còn phải hỏi Hạ Tùy ngươi sao? Trước khi ta ra khỏi kinh thành Thiên tử đã từng nói rằng, "Địch Thanh, ngươi có tấm kim bài này, không cần suy nghĩ nhiều, mọi việc đều có Thiên tử làm chủ". Hôm nay đừng nói là ta chém Khuất Hàn, dù có chém cả Hạ Tùy ngươi thì Thiên tử cũng miễn tội chết cho ta. Nếu đã như vậy thì ta có gì mà không dám chứ?

Kim bài của Địch Thanh chưa chắc đã là kim bài miễn tử nhưng Triệu Trinh chính xác đã nói những lời này. Địch Thanh nhìn thần sắc kinh sợ của mọi người quát lên:

- Có kim bài trong tay giống như có mặt Thánh Thượng ở đây vậy, Hạ Tùy, không ngờ ngươi lại dám bao che cho tội phạm, tội như nhau, người đâu, bắt Hạ Tùy lại cho ta!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, do dự.

Hạ Tùy tức giận cười, tay ấn chặt chuôi đao nói:

- Được, để ta xem xem ai dám bắt ta.

Y chưa nói dứt câu, thì thấy một bóng người tới trước mặt.

Địch Thanh ra tay!

Hạ Tùy cả kinh, rút đao ra chém, Thiết Ngộ Bản, Thiết Lạnh thấy vậy cũng đều rút đao ra.

Ngay lập tức trong nha vang lên những tiếng leng keng của đao kiếm va đập vào nhau, sát khí tràn ngập.

Hạ Tùy xuất thân từ nhà tướng, dù sao cũng có chút bản lĩnh, một đao chém ra pháp độ nghiêm ngặt, nhanh như gió. Không ngờ đao chưa chém xuống đã bị chuôi đao của Địch Thanh đánh vào khuỷu tay, các ngón tay run lên, đao rời tay bay lên cao "phập" một tiếng, đao đã được cắm vào xà ngang chỗ đỉnh sảnh.

Hạ Tùy hoảng sợ lùi lại một bước.

Địch Thanh là dùng chuôi đao chứ nếu mà rút đao ra thì chiêu này có thể chém đứt cánh tay Hạ Tùy rồi.

Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh vừa mới rút đao ra đã bị đạp trúng vào ngực ngã bay ra ngoài.

Trong cảnh hỗn loạn, chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng thật to, Khuất Hàn đã bị Địch Thanh túm lấy cổ áo ném vào bức tường đối diện. Khuất Hàn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, tứ chi đã rụng rời.

Trong chốc lát Địch Thanh đánh bay đao của Hạ Tùy, đạp bay hai người Tiền, Thiết tiện thể túm lấy Khuất Hàn rồi ném vào tường.

Nơi khói bụi xảy ra mọi người đều thở nhẹ, một lát trong nha đều yên tĩnh.

Địch Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như chưa hề nhúc nhích vậy, khóe mắt nháy lên vài cái rồi cười lạnh nói với Hạ Tùy:

- Ta đã động tới Khất Hàn rồi, ta rất muốn xem xem còn ai dám cản ta!

Không ai dám cản cũng không ai có khả năng để cản.

Trong mắt mọi người trong nha đã lộ ra vẻ kinh hãi, cho dù đám người Liêu Phong biết Địch Thanh võ nghệ cao cường nhưng cũng không ai ngờ tới bốn người Hạ Tùy liên thủ cũng không tiếp nổi một chiêu của Địch Thanh.

Địch Thanh lại một lần nữa quát lên:

- Trói Khuất Hàn lại, đẩy ra ngoài chém cho ta.

Thiết Phi Hùng tiến lên trói Khuất Hàn lại, cả người Khuất Hàn không còn sức lực, hoảng sợ kêu lên:

- Hạ đại nhân cứu tại hạ.

Địch Thanh nói:

- Nếu Hạ Tùy ra tay thì trói luôn cả Hạ Tùy lại, có kim bài của Thánh Thượng ở đây, có chuyện gì một mình Địch Thanh ta gánh vác.

Mọi người phấn chấn không còn sợ hãi nữa, sắc mặt Hạ Tùy xanh mét, cắn răng nghiến lợi nhìn Địch Thanh nói từng câu từng chữ một:

- Địch Thanh, ngươi hãy nhớ lấy, ngươi nhất định phải nhớ lấy chuyện ngày hôm nay, trừ phi ngươi giết ta bằng không hành động tạo phản của ngươi triều định chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Địch Thanh giọng mỉa mai nói:

- Ta hành động ngay thẳng không thẹn với trời đất, ngươi thực sự cho rằng Thiên tử không phân biệt được trắng đen sao? Ngươi thực sự cho rằng hiện tại ngươi có thể một tay che cả bầu trời sao?

Khi nói chuyện Thiết Phu Hùng ở bên kia đã áp giải Khuất Hàn ra khỏi thính đường, Khuất Hàn kêu lên:

- Hạ đại nhân cứu ta, Tiền Đô Đầu cứu ta!

Tiếng của y nghe thật thê lương, người nghe vừa thấy kinh hãi vừa thấy ghê tởm.

Địch Thanh nghe được trong tiếng la của Khuất Hàn đầy sự kinh hãi thìđột nhiên nói:

- Thiết Phi Hùng đợi đã, áp giải Khuất Hàn lại đây.

Thiết Phi Hùng quay lại ngỡ ngàng khó hiểu, Địch Thanh nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn ngưng giọng nói:

- Khuất Hàn, Hạ đại nhân và Tiền Đô Đầu đều không cứu được ngươi nữa rồi.

Trong lòng Khuất Hàn khẽ động, đột nhiên quỳ xuống nói:

- Địch chỉ huy, ta sai rồi, cầu xin Địch chỉ huy cứu ta.

Trước khi đối diện với cái chết y mới hiểu ra được gì đó.

Địch Thanh khẽ mỉm cười:

- Ta cũng không thể cứu được ngươi, người có thể cứu được ngươi chỉ có tự ngươi.

- Tự ta sao?

Khuất Hàn có chút hoang mang nói.

Địch Thanh nói:

- Chuyện này chỉ giết người đầu đảng ... có một số người vốn không cần phải chết nhưng nếu người đó cứ nhất định giành hết trách nhiệm về phần mình thì không còn cách nào khác.

Sắc mặt Tiền Ngộ Bản, Tiền Lãnh đều biến đổi, Khuất Hàn lại kêu lên:

- Địch chỉ huy, chuyện này ta chỉ là mù quáng nghe theo, là Tiền Đô Đầu bảo ta làm như vậy.

Trong nha lại ồ lên, lúc này Tư Mã mới biết dụng ý của Địch Thanh thì thầm khâm phục. Địch Thanh bắt giữ Khuất Hàn không thả, đơn giản là muốn phân hóa đối thủ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, mưu kế sử dụng rất cao minh.

Địch Thanh chậm rãi xoay người lại nhìn Tiền Ngộ Bản nói:

- Hóa ra vẫn còn Tiền Đô Đầu ... Khuất Hàn y nói đúng không?

Tiền Ngộ Bản khàn giọng nói:

- Khuất Hàn, ngươi nói bậy gì đó?

Khuất Hàn đối diện với cái chết làm sao mà để ý tới nhiều như vậy chứ, liền hét lên:

- Đích chỉ huy, tất cả đều do Tiền Ngộ Bản sai khiến, ta và Thiết Lãnh chỉ phụng mệnh hành sự thôi, sự việc này hoàn toàn chính xác, ty chức không dám nói dối.

Sắc mặt Tiền Ngộ Bản tái nhợt nhìn sang phía Hạ Tùy.

Địch Thanh nói:

- Tiền Đô đầu, không cần phải nhìn nữa đâu, ngươi không định nói là tất cả những việc này là do Hạ đại nhân chỉ đạo chứ?

Hắn chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ trong mắt Hạ Tùy lại có chút hoảng sợ, trong lòng khẽ động.

Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều, biết đêm dài lắm mộng, lập tức nói:

- Trói Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh vào, nếu phản kháng chém ngay cho ta.

Tư Mã Bất Quần, Liêu Phong nghe lệnh bước lên.

Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh thấy được sự lợi hại của Địch Thanh, nhìn thấy ánh mắt sáng như đao của Địch Thanh, lại thêm bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thế rút đao ra chém thì không dám phản kháng, giây lát đã bị trói chặt. Tiền Ngộ Bản chỉ nhìn Hạ Tùy thấp giọng nói:

- Hạ đại nhân ... ngài nhất định phải cứu ta!

Trong giọng điệu của Tiền Ngộ Bản còn kèm theo sự khẩn thiết, hình như còn có chút hàm nghĩa khác.

Ánh mắt Hạ Tùy lóe lên, đang trầm ngâm thì có một binh sĩ chạy tới bẩm báo:

- Phạm đại nhân, Đô bộ thự Hạ đại nhân đến Tân trại rồi.

An phủ sứ Phạm Ung, Đô bộ thự Hạ Thủ Vân đều tới Tân trại.

Mọi người đều ngạc nhiên, phần lớn đều cảm thấy kỳ lạ, Phạm Ung, Hạ Thủ Chí là trọng thần Tây bắc, sao đột nhiên lại Tân trại nhỏ bé này chứ?

Ánh mắt Hạ Tùy tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, ngửa mặt lên trời cười dài nói:

- Địch Thanh, Phạm đại nhân, Đô bộ thự đều tới rồi, để ta xem ngươi còn ngông cuồng đến mức nào nữa?

Mọi người đều lo lắng cho Địch Thanh, duy chỉ có Địch Thanh là điềm nhiên như không, thản nhiên nói:

- Có hai vị đại nhân tới đây làm chủ chẳng phải càng tốt sao?

Địch Thanh vừa định ra cửa nghênh đón đã thấy đám binh lính tách sang hai bên, có tinh binh tiến vào trong nha thì nhíu mày.

Đám tinh binh đứng tản ra chia làm hai bên, Phạm Ung và một ông lão người trước kẻ sau bước vào.

Mọi người đều thi lễ, trong lòng buồn thay cho Địch Thanh. Hạ Tùy đã tiến lên nói:

- Ty chức tham kiến Phạm đại nhân, Hạ đại nhân.

Địch Thanh chỉ bước lên một bước thi lễ, thầm nhíu mày.

Trong lòng Hạ Tùy đắc ý, thầm nghĩ có phụ thân ở đây sự kiêu ngạo của Địch Thanh cũng đến hồi hết thúc rồi.

Địch Thanh liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái, thấy ông ta râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, Hạ Thủ Vân cũng đang nhìn Địch Thanh, sắc mặt không phẫn nộ đầy uy nghiêm.

*****

Địch Thanh nhìn sang chỗ khác, trong lòng nghĩ: "Năm đó ở Kinh Thành mình mặc dù đã nghe nói đến những người Hạ Thủ Vân, Cát Hoài Mẫn nhưng chưa từng gặp mặt. Không ngờ rằng bộ dạng lại như thế này. Nhưng cha là anh hùng con là hảo hán, cha là cẩu quan con sẽ ngu dốt, Hạ Tùy nham hiểm thì Hạ Thủ này chưa chắc đã là người lương thiện."

Lúc Địch Thanh đang cân nhắc thì Phạm Ung đã cau mày nói:

- Địch Thanh, xảy ra chuyện gì vậy?

Ông ta thấy trong nha rối loạn cả lên, lại còn có 3 người bị trói liền hỏi một câu.

Địch Thanh nói:

- Ty chức đang truy bắt hung đồ ...

Phạm Ung hoảng sợ vội vàng hỏi:

- Vậy đã bắt được chưa?

Địch Thanh chỉ vào ba người Tiền Ngộ Bản nói:

- Ty chức may mắn không làm nhục mệnh, đã bắt được hung đồ giết hại thuộc hộ, chứng cớ vô cùng xác thực, đang chuẩn bị đưa chúng ra chém đầu.

Thoáng nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Khuất Hàn, Địch Thanh lại nói:

- Nhưng Khuất Hàn lấy công chuộc tội, vừa tha chết cho y.

Khuất Hàn thầm vui mừng, tuy biết rằng nếu có sống sót cũng chưa chắc đã dễ chịu, nhưng dù sao thì đã sống sót qua giờ phút này. Trong mắt Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh đều lộ ý oán giận nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn, Khuất Hàn không dám nhìn họ, trong lòng thầm mắng, "lúc nãy lão tử bị lôi ra chém đầu thì các ngươi có ai nói tốt cho ta một câu chứ? Cha chết mẹ lấy người khác, người nào tự giữ tính mạng người đó đi, dù sao các ngươi chết cũng hơn là ta phải chết."

Một câu nói của Địch Thanh như chôn một thanh đao giữa ba người, đồng thời ánh mắt nhìn ra bên ngoài, lòng thầm nghĩ: "ta vốn cho rằng Cát Chấn Viễn không cần ra mặt, hiện tại xem ra y có ra mặt chưa chắc đã có tác dụng.

Hạ Tùy vội la lên:

- Phạm đại nhân, mọi việc đều do Địch Thanh làm chủ, mong Phan đại nhân minh xét.

Phạm Ung đã tới chỗ Địch Thanh ngồi xuống cau mày nói:

- Rốt cuộc là chuyện gì vậy, Địch Thanh ... không, hay là Hạ Tùy ngươi nói xem nào.

Hạ Tùy đắc ý lập tức nói:

- Phạm đại nhân, Khuất Hàn của Tân Trại tự ý giết mọi rợ để lập công còn muốn vu cáo Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh gánh tội thay. Địch Thanh không rõ trắng đen liền trói luôn cả ba người đó lại, xin Phan đại nhân làm chủ, giết Khuất Hàn thả hai người Tiền Ngộ Bản ra.

Lúc y nói đã đi tới bên cạnh Khuất Hàn.

Tiền Ngộ Bản thầm thở phào một tiếng, liếc sang Thiết Lãnh biểu lộ cảm xúc.

Khuất Hàn kêu lên:

- Ngươi nói láo, sự thật không phải như thế, là Tiền Ngộ Bản chỉ thị cho ta, Hạ Tùy ... ngươi ...

Y vẫn chưa nói xong thì bỗng nhiên gào lên một tiếng rồi ngã về phía sau.

Địch Thanh cả kinh liền nhìn thấy cổ họng Khuất Hàn xuất hiện một vết dao, máu tươi trào ra.

Cổ họng Khuất Hàn nấc lên nhìn chằm chằm vào Hạ Tùy nhưng cuối cùng cũng không nói hết được câu đó đã ngửa mặt lên ngã xuống.

Không biết từ lúc nào trong tay Hạ Tùy đã có thêm một con dao găm, vừa vung tay lên liền cứa vào cổ họng Khuất Hàn. Y nhìn sang Địch Thanh khóe miệng nhếch lên châm biếm, rồi trở lại trước mặt Phạm Ung nói:

- Phạm đại nhân, hung thủ đã đền tội! chuyện này ... đã chấm dứt rồi.

Tình hình lúc này, vốn dĩ không dám cứ vậy nà động thủ, hiện tại có cha y ở đây, y không còn lo lắng gì nữa.

Hạ Thủ Vân mở miệng nói:

- Chuyện này xử trí như vậy cũng tốt.

Từ đầu tới cuối ông ta chỉ nói một câu, nhưng vừa mở miệng ra là đưa ra kết luận cho vụ án này.

Mùi máu tanh nồng, Phạm Ung giật mình kinh hãi nhíu mày nhưng trong lòng cũng đồng ý với cách xử lý của Hạ Tùy. Ông ngẩng đầu nhìn ra xa nói:

- Vệ Mộ Sơn Phong, chuyện này kẻ ác đã chết, ngươi dẫn họ quay về đi.

Trong đám người có một người đi ra, hai má hóp lại, mặc một áo khoác màu xám.

Vệ Mộ Sơn Thanh và A Lý nhìn thấy người này thì nhảy bổ ra, Vệ Mộ Sơn Thanh kêu lên:

- Đại ca.

A Lý cũng hét lên:

- Tộc trưởng.

Địch Thanh thấy đã biết người đó là Vệ Mộ Sơn Phong, cũng chính là tộc trưởng tộc Vệ Mộ.

Khuất Hàn bị giết nằm ngoài dự kiến của Địch Thanh, tâm tư của hắn xoay nhanh, thừa lúc Vệ Mộ Sơn Thanh đi lên phía trước thì đột nhiên tới bên cạnh Tư Mã Bất Quần nói nhỏ vài câu.

Tư Mã Bất Quần có chút ngạc nhiên quay đầu sang phía Hoa Đà dò hỏi, sắc mặt Hoa Đà tái nhợt đang lẩm lẩm gì đó.

Lúc này Vệ Mộ Sơn Phong đã đi tới trước mặt Phạm Ung, do dự một lúc cuối cùng nói:

- Phạm đại nhân sáng suốt, tại hạ bái phục, chỉ có điều tại hạ vẫn còn một việc phải thỉnh cầu.

Hóa ra người Vệ Mộ tộc bị giết, Vệ Mộ tộc tới đây tính sổ, đã mấy lần không có kết quả nên Vệ Mộ Sơn Phong liền đi Duyên Châu tìm Phạm Ung đứng ra lấy lại lẽ công bằng.

Vệ Mộ tộc luôn được sự che chở bởi Tống triều, trong lòng Vệ Mộ Sơn Phong tuy rằng phẫn nộ cũng không muốn vì chuyện này mà đoạn tuyệt với Tống triều.

Phạm Ung thấy Vệ Mộ Sơn Phong tới Duyên Châu thực ra cũng chẳng thèm để ý tới y, nhưng Phạm Ung bị giáng chức xuống Duyên Châu không muốn chuyện của người Khương truyền tới triều đình. Hơn nữa lại nghe Hạ Thủ Vân nói gần đây người Đảng Hạng lại có dấu hiệu xuất binh ra Hoành Sơn, Phạm Ung và Hạ Thủ Vân mới cùng đi tới Kim minh trại trấn an Thiết bích tướng công Lý Sĩ Bân của Kim minh trại, vì vậy vòng đến Tân trại.

Nghe Vệ Mộ Sơn Phong có yêu cầu, Phạm Ung giữ lấy bình tĩnh nói:

- Ngươi nói ra nghe xem nào.

Vệ Mộ Sơn Phong mệt mỏi nói:

- Chuyện này có thể như vậy coi như xong ...

Lời này vừa nói ra A Lý đã kêu lên:

- Tộc trưởng! không thể như vậy mà xong được, vẫn còn hung đồ!

Vệ Mộ Sơn Phong quay đầu lại quát:

- Câm miệng, chuyện này ta nói xong là xong.

A Lý ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi, Vệ Mộ Sơn Thanh đã kéo A Lý lại thấp giọng nói:

- A Lý, tộc trưởng cũng có chỗ khó xử, ở đây có Phạm tri châu và Đô bộ thự, Địch chỉ huy cũng khó xử, nếu như ngươi biết điều thì không nên làm họ khó xử nữa.

A Lý cắn răng không nói quay đầu nhìn sang phía Địch Thanh, đột nhiên phát hiện Địch Thanh gật gật đầu cười với y, A Lý có chút không hiểu nhưng đột nhiên lại thấy tự tin hơn, nó cảm thấy Địch Thanh sẽ không để như vậy mà xong được.

Vệ Mộ Sơn Phong quát A Lý rồi nói với Phạm Ung:

- Phạm đại nhân, nó còn nhỏ nên không biết chừng mực mong đại nhân đừng trách tội, ta chỉ muốn thỉnh cầu Phạm đại nhân đồng ý sau chuyện này quân Tống không được tiếp tục giết hại tộc nhân của ta nữa.

Phạm Ung vừa nghe nhẹ nhõm nói:

- Chuyện này là đương nhiên, vậy được rồi chuyện này cứ vậy ...

Ông định tuyên bố kết thúc không ngờ Địch Thanh đã nói:

- Chuyện này vẫn không thể như vậy mà xong được.

Phạm Ung tối sầm mặt lại, trong lòng không vui.

Hạ Thủ Vân nhìn Địch Thanh hỏi:

- Địch Thanh, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân sao?

Địch Thanh nói:

- Ta đương nhiên không thể làm thay đổi quyết định của Phạm đại nhân được nhưng ta buộc phải nhắc nhở Phạm đại nhân là Đinh chỉ huy là bị người ta hại, hàng ngàn binh sĩ của Tân trại, hàng ngàn dân chúng đang đợi Phạm đại nhân giải oan cho Đinh chỉ huy.

Lúc này Phạm Ung mới nhớ tới chuyện của Đinh Thiện Bản, liền cau mày nói:

- Chuyện này không phải người Khương làm sao?

Địch Thanh khẳng định:

- Không phải, ty chức đã điều tra ra hung thủ.

Trong lòng đám người Liêu Đỉnh kích động, không ngờ Địch Thanh tới bây giờ vẫn muốn giải oan cho Đinh Thiện Bản không quen biết, lẽ nào người này không biết sợ hãi là gì sao?

Mọi người trầm mặc xuống, Phạm Ung nhìn xung quanh lúc này mới hỏi:

- Hung thủ là ai?

Ánh mắt Địch Thanh đảo từ Hạ Thủ sang Hạ Tùy rồi dừng lại trên người Tiền Ngộ Bản.

Mọi người trong nha cũng nhìn Tiền Ngộ Bản, trong trào dâng lên cơn thịnh nộ đã bị tích tụ.

Tiền Ngộ Bản vẫn còn đang bị trói, không ai cởi trói cho y, hai tên đồng lõa của y một tên bị giết còn tên kia cũng đang bị trói.

Địch Thanh đang định nói thì Liêu Phong đã kêu lên:

- Tiền Ngộ Bản, chính là ngươi giết chết Đinh chỉ huy!

Mọi người ồ lên.

Ánh mắt Tiền Ngộ Bản lạnh lùng, ngược lại mỉm cười nói:

- Liêu Phong, ta biết bình thường ngươi rất bất mãn với ta, ta không trách ngươi.

Y bâng quơ một câu rồi chuyển tầm mắt đi, trán Liêu Phong nổi gân xanh giận giữ, tay ấn chuôi đao xông tới.

Hạ Tùy cười lạnh định quát lên, Địch Thanh đã kéo Liêu Phong lại nhìn y lắc lắc đầu, khẽ nói:

- Chớ nên kích động, muốn báo thù cho Đinh chỉ huy thì phải nghe lời ta.

Thấy Liêu Phong bình tĩnh lại, Địch Thanh mới nói:

- Địch Thanh được Phạm đại nhân coi trọng, tới Tân Tại ngoài việc làm chỉ huy sứ ra, Phạm đại nhân còn muốn ta điều tra chuyện Đinh chỉ huy bị giết, Phạm đại nhân, ty chức nói có đúng không?

*****

Phạm Ung nhớ đã nói qua chuyện này liền gật đầu nói:

- Không sai, không ngờ Địch Thanh ngươi cũng rất có lòng.

Trong lòng thầm nghĩ: "Ngươi chó bắt chuột à? Đúng là rảnh rỗi quá xen vào chuyện của người khác mà."

Địch Thanh biết khả năng Phạm Ung bình thường một chút, nhưng lúc này có thể kéo ông ta vào để chống lại người của Hạ Thủ, vì vậy cung kính đáp:

- Phạm đại nhân lòng lo tây bắc, công lao to lớn, từ ngày ty chức đích thân tới Tân trại điều tra vụ án, dẹp oán hận chất chứa của người Khương, có thể thấy được Phạm đại nhân đã vất vả bao nhiêu, ty chức nghĩ tới chuyện này mà trong lòng cảm động.

Ai được xu nịnh cũng vui, Địch Thanh nói những lời vô nghĩa nhưng Phạm Ung lại thích nghe.

Phạm Ung vuốt râu dương dương tự đắc, trong lòng thầm nghĩ cái tên Địch Thanh này cũng rất biết chuyện đấy.

Địch Thanh bản tính xảo quyệt, chỉ vì trải qua những chuyện đau lòng gặp lại bị đả kích, lúc này mới khó có thể phấn chấn được. Cộng thêm mấy năm nay khắc mài sương gió biên thùy, Địch Thanh không những võ công tăng mạnh mà trong tính cách cũng trở nên mạnh mẽ hơn, biết nhìn xa hơn.

Thấy Phạm Ung đã thay đổi cách nhìn về hắn, Địch Thanh mới nói:

- Phạm đại nhân lòng luôn lo về biên thùy, còn có những người lại ở trong bóng tối thầm gây sóng gió. Tân trại thái bình như hôm nay, một số người tham đồ quân công, giết người Khương vô tội lĩnh công, kết quả bị Đinh chỉ huy phát hiện. Đinh chỉ huy vốn là người ngay thẳng, vì tìm những người đó chất vấn, không ngờ những người đó chó cùng rứt giậu lại ra tay giết Đinh chỉ huy trước.

Phạm Ung đột nhiên kinh sợ ngạc nhiên nói:

- Thì ra không phải người Khương giết Đinh Thiện Bản ...

- Đúng vậy, không phải người Khương!

Giọng điệu của Địch Thanh cao lên nói to:

- Tiền Ngộ Bản giết người lấy công, tội ác tày trời, sự việc bại lộ nên đã liên kết với Thiết Lãnh giết Đinh chỉ huy.

Mọi người lại ồn ào lên, tất cả đều tranh luận, Tiền Ngộ Bản ngược lại bình tĩnh cười nói:

- Địch chỉ huy, ngươi là chỉ huy sứ không có nghĩa là ngươi được nói bừa nhé.

Thiết Lạnh cũng không thể im lặng nữa cao giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi nói bậy cái gì đấy, Phạm đại nhân, Đô bộ thự, ta và Tiều đô đầu bị oan.

Tiền Ngộ Bản thấy Địch Thanh không nói gì lại phẫn nộ nói:

- Địch chỉ huy, nếu hôm nay ngươi không nói rõ với chúng ta, thì sao ngươi có thể khiến thuộc hạ của ngươi phục ngươi chứ?

Liêu Phong gấp đến độ toát mồ hôi trán, chỉ biết nhìn Tư Mã Bất Quần và Hoa Đà, hy vọng hai người này có thể đứng ra giải vây cho Địch Thanh, không ngờ hai người này đều trầm mặc không đứng ra.

Trái tim của Liêu Đỉnh đã lặng xuống.

Địch Thanh không nhìn đám người Hoa Đà, chỉ cười lạnh nói:

- Tiền Ngộ Bản, các ngươi thực sự cho rằng đã ra tay sạch sẽ sao? Các ngươi thực sự cho rằng ta không có chứng cứ xác thực để bắt các ngươi sao?

Tiền Ngộ Bản gặp ánh mắt của Địch Thanh trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Chúng ta không làm thì sợ gì ngươi chứ?

Địch Thanh tiến lên một bước nhìn vào Thiết Lãnh nói:

- Ngươi tên là Thiết Lãnh?

Thiết Lãnh bất giác lùi nửa bước, trong giây lát lại ưỡn ngực ngẩng đầu nói:

- Đúng.

Y liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái lấy thêm sức lực.

- Ngươi là Phó đô đầu của Tân trại?

Ánh mắt Địch Thanh lóe chớp như đang suy nghĩ gì đó.

- Đúng!

Thiết Lãnh lớn tiếng nói.

- Ta nghe nói ... lúc Đinh chỉ huy chết ngươi ở trong Tân trại không ra ngoài đúng không?

Địch Thanh đột nhiên nói tới vấn đề chính.

Thiết Lãnh hơi run, do dự một lát gật đầu nói:

- Đúng.

- Vậy có ai làm chứng cho ngươi không?

Trên khóe miệng Địch Thanh mang theo một nụ cười khó đoán.

- Là Khuất Hàn!

Thiết Lãnh lập tức nói.

Địch Thanh lạnh lùng cười nói:

- Nhưng y đã chết rồi, người chết đâu có thể làm chứng chứ.

Thiết Lãnh gào lên:

- Cho dù Khuất Hàn chết rồi nhưng lúc đó trong Tân trại rất nhiều người biết chuyện này, đích thực là sau đó ta mới biết Đinh chỉ huy bị giết.

Địch Thanh gật gật đầu thoáng chút suy nghĩ nói:

- Theo lời ngươi nói lúc Đinh chỉ huy chết thì hài cốt không còn, các ngươi cũng chưa thấy được xác chết của y phải không?

Thiết Lãnh không nhịn được nữa nhìn sang Thiết Ngộ Bản, Địch Thanh lại đột nhiên nói:

- Phải thì bảo phải, không phải thì bảo không phải, ngươi nhìn sang Tiền đô đầu, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tiền đô đầu chôn xác của Đinh chỉ huy sao?

Thiết Lãnh nghe Địch Thanh quát như sấm rền, cả người khẽ run lên, vết đao trên mặt cũng lạnh run, cẩn thận trả lời:

- Chúng ta đều không nhìn thấy xác của Đinh chỉ huy, lúc đó Tiền đô đầu nói là người Khương cướp mất xác của Đinh chỉ huy đi rồi.

Sắc mặt Tiền Ngộ Bản trở nên xám ngắt, không ngờ Địch Thanh lại không hỏi y mà hỏi Thiết Lãnh.

Địch Thanh ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Các ngươi không mang xác của Đinh chỉ huy về có phải là sợ chúng ta nhìn ra cái gì đó từ trên thi thể của y? Nhưng các ngươi tính đi tính lại cũng không tính tới việc Đinh chỉ huy không chết, y ở ngay bên ngoài phòng!

Mọi người đều sợ hãi, đến cả Hạ Tùy cũng đều bất giác đứng lên nhìn ra phía bên ngoài phòng.

Thiết Lãnh rùng mình một cái, cũng không nhịn được hướng ra bên ngoài nhìn. Bên ngoài mặc dù tụ tập rất đông trại binh và dân chúng nhưng đâu thấy bóng dáng của Đinh Thiện Bản chứ?

Chỉ có Tiền Ngộ Bản bất động cười lạnh nói:

- Địch chỉ huy, chuyện đùa này của ngươi không mắc cười chút nào cả.

Địch Thanh nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Tiền Ngộ Bản, nói từng câu từng chữ:

- Tiền đô đầu, những người khác đều nhìn ra bên ngoài tại sao ngươi không nhìn ra ngoài? Có phải tự tay ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy nên chắc chắn là y đã chết, vì vậy mới không nhìn ra ngoài?

Mặc dù mọi người không lên tiếng nhưng ánh mắt ai nhìn Tiền Ngộ Bản cũng đều giống như y là hung thủ vậy!

Tiền Ngộ Bản toát mồ hôi trán hét lớn:

- Ngươi nói láo, ta chẳng qua là cảm thấy Đinh chỉ huy bị thương nặng chắc chắn là chết rồi không còn nghi ngờ gì nữa.

Địch Thanh cười lạnh nói:

- Ngươi nói không sai, Đinh chỉ huy chính xác là đã chết.

Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy Địch Thanh cười đầy nghiêm nghị, làm cho mọi người đều hít thở khó khăn.

Địch Thanh đột nhiên nói:

- Chúng ta đã tìm được thi thể của Đinh chỉ huy rồi.

Thiết Lãnh vừa mới bị dọa hết hồn nghe Đinh Thiện Bản đã chết thì thở phào một cái, mới hết toát mồ hôi lạnh nhưng lại nghe thấy Địch Thanh nói đã tìm được thi thể của Đinh Thiện Bản thì lại cả kinh.

Địch Thanh lại nói:

- Nhưng Thiết Lạnh ngươi chỉ e không ngờ tới trước khi chết Đinh chỉ huy đã lấy máu viết tên ngươi trên cát, lưới trời lồng lộng chỉ e ngươi chưa từng nghĩ tới ...

Sắc mặt Thiết Lãnh trở nên xám ngắt, không đợi Địch Thanh nói xong đã thét lên chói tai phản bác:

- Ngươi nói láo, chỗ chôn Đinh chỉ huy đâu có phải là bãi cát!

Một câu nói ra, Thiết Lãnh đột nhiên câm bặt trong mắt tràn đầy ý kinh hoàng.

Vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, đến cả Phạm Ung đều phải nhíu mày.

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Làm sao ngươi biết chỗ đó không phải bãi cát chứ? Ngươi không phải đã nói, lúc Đinh chỉ huy bị hại ngươi đang ở Tân trại sao? Chẳng lẽ là ngươi chôn thi thể của Đinh chỉ huy?

Thiết Lạnh mồ hôi đầm đìa, đã không còn cách nào chối cãi nữa.

Tiền Ngộ Bản cũng không ngừng kinh hoàng kêu lên:

- Thiết Lãnh ... lẽ nào thực sự là ngươi ...

Y vốn định ép Thiết Lãnh đừng có làm liên lụy tới y không ngờ bên ngoài lại ồn ào, Cát Chấn Viễn chạy vào trong tay cầm một miếng vải rách màu xanh kêu lên:

- Bên cạnh thi thể của Đinh chỉ huy có một miếng vải rách này, bên trên có chữ được viết bằng máu tươi!

Cát Chấn Viễn giơ hai tay lên mở miếng vải rách ra.

Mọi người nhìn vào liên tục kinh hô, trên miếng vải rách có mấy chữ bằng máu tươi là: "Người giết ta là Tiền Ngộ Bản ..."

Chữ chưa được viết xong còn xiêu vẹo, Tư Mã Bất Quần nhìn thấy nét chữ kêu lên:

- Ta nhận ra bút tích của Đinh chỉ huy, đây đích thực là nét chữ của Đinh chỉ huy, lúc Đinh chỉ huy ra ngoài chẳng phải là mặc bộ quần áo màu xanh này sao? Chẳng lẽ đây là chữ Đinh chỉ huy viết trước khi chết?

Tình cảm quần chúng dâng lên mọi người đều phẫn nộ nói:

- Giết Tiền Ngộ Bản!

Trong lúc đó một trận gió thổi qua, Địch Thanh đột nhiên quát lên:

- Là ai?

Tiếng quát của hắn mạnh mẽ ngăn chặn sự ồn ào của mọi người, mọi người yên tĩnh không hiểu nhìn Địch Thanh, chỉ thấy Địch thanh đột nhiên chấn động, hai tròng mắt trở nên đăm đăm.

Tuy rằng là giữa thanh thiên bạch nhật nhưng tất cả mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Địch Thanh đều lạnh run lên.

Địch Thanh dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, trở thành một người xa lạ, quỷ khí dày đặc.

Hắn nhìn thẳng vào Tiền Ngộ Bản nói:

- Ngươi giết mọi rợ, lĩnh quân công, ngươi thực sự cho rằng ta không biết sao?

Âm thanh đó tràn đầy âm khí lạnh lẽo, hoàn toàn không giống với lời nói của Địch Thanh. Đột nhiên lúc này hắn nói câu này làm cho mọi người không nghĩ tới.

Tinh thần Tiền Ngộ Bản rất căng thẳng, sau khi nghe được câu nói ấy hai tròng mắt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn Địch Thanh lấy làm lạ nói:

- Ngươi nói cái gì?

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Ngươi không nhận ra ta sao? Ngươi và Khuất Hàn, Thiết Lãnh đã giết ta, ngươi đâm một nhát vào bụng ta, Khuất Hàn chặt chân của ta, Thiết Lãnh đâm vào eo ta, ta rất đau!

Trong mắt Cát Chấn Viễn tràn đầy sự kinh hãi, khàn giọng nói:

- Đinh chỉ huy, ngươi là Đinh chỉ huy sao? Đinh chỉ huy nhập vào người của Địch chỉ huy!

Lời này vừa nói ra mọi người đều sợ hãi kêu lên, những người nhát gan thậm chí còn sợ tè cả ra quần, Thiết Lãnh nghe vậy, lảo đảo bị dọa ngất xỉu. Tiền Ngộ Bản cả kinh kêu lên:

- Không phải, ngươi không phải ...

Hai chân y run lên, không muốn tin, nhưng lúc y giết Đinh Thiện Bản thì Thiết Lãnh và Khuất Hàn cũng có ở đó, Địch Thanh làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ hồn ma của Đinh Thiện Bản đã nhập vào người Địch Thanh, như vậy mới có thể nói ra hết mọi chuyện.

Địch Thanh liến thoắng cười nói:

- Nhưng ta đã cào một vết vào cánh tay phải của ngươi, trên cánh tay của ngươi vẫn còn vết thương, ngươi không thoát được đâu.

Tiền Ngộ Bản không khỏi rụt tay lại, Địch Thanh lại nói từng câu từng chữ:

- Vậy chuyện "Tu di thiện kiến trường sinh địa, ngũ suy lục dục thiên ngoại thiên" ngươi cho là lớn hay nhỏ?

Hắn chưa nói hết lời đã giơ tay ra nắm vào bả vai Tiền Ngộ Bản ánh mắt lạnh lùng nói:

- Ngươi đến bây giờ ... vẫn không chịu nói sao?

Tiền Ngộ Bản kinh hãi đồng tử đều giãn ra khàn giọng gầm rú lên:

- Đinh chỉ huy, đúng là ta giết ngươi nhưng là bất đắc dĩ thôi, ngươi tha cho ta đi, tha cho ta đi.

Hai chân y mềm nhũn ra không còn đứng vững nữa, yếu đuối ngã xuống đất, thở hồn hển từng hồi từng hồi một, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Mọi người vừa kinh sợ vừa tức giận, trong giây lát căn phòng tràn ngập quỷ khí.

Địch Thanh định hỏi thì Hạ Thủ Vân đột nhiên nói:

- Địch Thanh, ngươi đừng có giả thần gải quỷ như vậy nữa.

Địch Thanh bỗng dưng yên tĩnh trở lại, ánh mắt không hề âm trầm mà có ý trầm tư.

Tiền Ngộ Bản lại kinh sợ rồi đột nhiên tỉnh ngộ thất thanh nói:

- Ngươi ... ngươi không phải là Đinh Thiện Bản, Địch Thanh, ngươi giả quỷ để lừa ta!

Y vừa tức giận lại vừa hối hận mới biết được là bị trúng bẫy của Địch Thanh.

Trong lòng Địch Thanh thở dài, biết Hạ Thủ Vân ngoài cuộc tỉnh táo đã nhìn thấu hắn đang giở trò.

Hóa ra đây là bố cục do Địch Thanh cố ý tạo ra, chẳng những đánh vỡ tâm lý phòng ngự của Tiền Ngộ Bản mà còn ép y thừa nhận mình là hung thủ, còn muốn hỏi khéo léo ý hai câu "Tu di thiện kiến trường sinh địa", không ngờ lại bị Hạ Thủ ngắt lời.

Hạ Thủ Vân trầm giọng nói:

- Địch Thanh, ngươi lại đây.

Địch Thanh quay lại chậm rãi đi tới nói:

- Hạ đại nhân có gì chỉ giáo vậy?

Trên mặt Hạ Thủ Vân lộ ra một nụ cười gật đầu nói:

- Địch Thanh, ngươi tốt lắm, rất thông minh, chuyện này ngươi làm không tồi.

Địch Thanh hơi giật mình, trong lòng nghĩ Hạ Thủ Vân nói những lời nhảm nhí này làm gì chứ? Không đợi nghĩ tiếp thì nghe được hai tiếng kêu thảm, Địch Thanh kinh sợ, bỗng nhiên quay đầu lại chỉ nhìn thấy thanh đao của Hạ Tùy có máu, hai người Tiền Ngộ Bản và Thiết Lãnh đã bị Hạ Tùy giết chết tại chỗ.

Trong lòng Địch Thanh chấn động mạnh, không khỏi thầm căm hận, con cờ của hắn không ngờ đúng lúc này lại bị Hạ Tùy giết người diệt khẩu!

Hạ Tùy giết Tiền Ngộ Bản lẽ nào là không muốn Tiền Ngộ Bản nói ra bí mật "Tu di thiện kiến trường sinh địa sao?"

Chuyện này không đơn giản chỉ là chuyện giết mọi rợ lĩnh công.

Mặc dù Địch Thanh sớm biết được điểm này cũng đề phòng Hạ Tùy sẽ ra tay với Tiền Ngộ Bản giống như ra tay với Khuất Hàn, nhưng không ngờ tới một câu nói của Hạ Thủ Vân đã lôi kéo sự chú ý của hắn để Hạ Tùy thừa cơ xuất đao.

Cha con Hạ gia này quả nhiên nham hiểm, nhưng họ giết Đinh Thiện Bản trước sau đó lại giết bọn Tiền Ngộ Bản diệt khẩu rốt cuộc là muốn che dấu bí mật gì đây?

Địch Thanh ngây người tại chỗ, tâm tư bấn loạn.

Hạ Tùy đã thu đao lại hướng Phạm Ung thi lễ nói:

- Phạm đại nhân, ty chức thấy Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh độc ác như vậy, không ngờ lại ra tay với Đinh chỉ huy, ty chức không kìm nổi cơn giận này mới giết hai người tại chỗ, mong Phạm đại nhân thứ tội.

Hạ Tùy nói một cách hiên ngang, binh sĩ trong Tân trại những người không biết rõ chân tướng sự thận, đều cảm thấy Hạ Tùy xuất đao giết Tiền Ngộ Bản là vì trút giận cho họ, rồi rầm rộ nói lên:

- Giết hay lắm.

Phạm Ung đến lúc này vẫn còn chút mơ hồ, nhưng biết chuyện Tiền Ngộ Bản giết Đinh chỉ huy là chắc chắn, nhìn thấy mọi người như vậy cũng cười nói:

- Bọn họ thật đáng chết, xử trí như vậy là rất tốt.

Hạ Thủ thở dài nói:

- Tùy nhi, con không ra tay thì Địch thanh cũng sẽ ra tay.

Địch Thanh cũng thở dài nói:

- Ta không ra tay thì nói không chừng Đô bộ thự cũng sẽ ra tay.

Hạ Thủ Vân thản nhiên nói:

- Quá khen, quá khen!

Hạ Tùy đi tới nói với Địch Thanh:

- Địch chỉ huy, vừa rồi ta bị kẻ xấu làm mờ mắt, không ngờ lại đứng ra nói giúp họ, quả thực rất hổ thẹn, cũng may là ta tự tay giết chết họ nếu không thực sự không biết đối diện thế nào với Địch chỉ huy.

Y thân phận là một Bộ thự không ngờ lại khách khí với Địch Thanh như vậy, trông giống như là ăn năn thực sự.

Địch Thanh nhìn đôi mắt của Hạ Tùy, cười nửa miệng nói:

- Cũng may Hạ bộ thự tự tay giết chết họ, Hạ bộ thự vì đại nghĩa mà diệt người thân, ta phục sát đất rồi.

Hạ Tùy dường như không nghe ra ý châm chọc của Địch Thanh, chỉ cười nói:

- Bọn họ đáng chết, mà kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!

Hạ Tùy và Địch Thanh hai mắt nhìn nhau giống như đang tóe lửa vậy.

Địch Thanh không sợ chỉ cười cười nói:

- Ngươi nói rất đúng, kẻ đáng chết thì nhất định phải chết!

Hắn biết hiện tại có nói gì đi nữa thì cũng khó lòng lật đổ được cha con Hạ gia, nên không muốn nói thêm gì nữa.

Phạm Ung thấy bọn họ hòa thuận thì rất vui mừng cười nói:

- Các ngươi phải nên như thế, lúc này biên thùy cần các ngươi đồng tâm hiệp lực ...

Chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng vó ngựa chạy gấp tới rồi tiếng bẩm báo truyền tới.

Sắc mặt Phạm Ung biến sắc vội hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại có binh sĩ chạy vào kêu lên:

- Bảo An Quân đưa tới quân văn gấp mời Tri châu đại nhân định đoạt.

Địch Thanh giơ tay nhận lấy thư gấp đưa lên cho Phạm Ung.

Phạm Ung nhận thư mở ra xem, sắc mặt bỗng thay đổi lớn.

Quân văn đơn giản dễ hiểu, người ký tên Vương Tín, nội dung cũng là kinh thiên động địa: "Nguyên Hạo xuất mấy vạn binh, tấn công Bảo An Quân, mong Phạm đại nhân phái binh trợ giúp!"

Đại Tống từ sau khi lập quốc thì phân chia các khu vực Trung Nguyên ra làm ba loại, Lộ, Châu, Huyện, tới thời kỳ Chân Tông đã vẽ thiên hạ thành 17 lộ, các châu huyện thuộc cai quản mỗi lộ đều không giống nhau.

Các Châu vì vị trí địa lý khác nhau lại được chia thành bốn loại Châu, Phủ, Quân, Giám để gọi.

Phủ và Châu cùng loại với nhau nhưng địa vị thì được tôn trọng hơn, vị dụ như Phủ Khai Phong.

Nơi được gọi là Giám, là nơi chăn ngựa, làm muối, đúc tiền xu cho Tống đình (Triều đình nhà Tống), để tiện cho việc quản lý trực tiếp của triều Tống.

Mà Tống thừa đường ở thời Ngũ Đại nhân khẩu rất ít, nhưng lại là trọng địa quân sự hoặc giao thông trọng yếu của quân đội. Bảo An Quân thuộc Quân Lộ Vĩnh Hưng, là nơi tuyến đầu quan trọng đối kháng với người Đảng Hạng, nằm ở phía tây Duyên Châu, là hàng rào chắn quan trọng Tây Bộ của thành Duyên Châu.

Nguyên Hạo tấn công Bảo An Quân, chính là tấn công vị trí quân sự trọng yếu của Đại Tống.

Bảo An Quân có nguy hiểm, Duyên Châu cũng sẽ nguy hiểm theo.

Lúc Phạm Ung biết được Nguyên Hạo xuất binh, tim đập mạnh, mặt đỏ gay, trong phút chốc thay đổi biến thành tái nhợt.

Sợ điều gì đó!

Phạm lão phu tử sợ nhất là lúc nhiệm chức thì biên thùy không yên, gây trở ngại việc ông ta trở về Kinh. Vì vậy ông ta hạ tự tôn xuống tới Tân Trại, miễn cưỡng trấn an sự bất mãn củaVệ Mộ tộc.

Không ngờ rằng mấy ngàn người Vệ Mộ tộc đã được trấn an nhưng lại có mấy chục ngàn người Đảng Hạng đánh tới? Trong lòng Phạm Ung lập tức chấn động, đầu óc trống rỗng, đợi tới lúc phục hồi lại tinh thần mới lẩm bẩm nói:

- Làm thế nào bây giờ? Việc này phải làm thế nào bây giờ?

Địch Thanh tưởng Phạm Ung đang hỏi mình liền trả lời:

- Họ đánh mình thì mình đánh lại chứ sợ gì?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<