Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 041

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 041: Dư âm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Mưa vẫn còn rơi, mây đen bao phủ khiến mọi người thấy ức chế khó thở.

Trên con phố dài tĩnh mịch, Địch Thanh bước thấp bước cao, như cô hồn đi về phía Hoàng cung. Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ là tới Hoàng cung gặp Vũ Thường. Hắn chỉ biết đi, thần sắc hoảng hốt nên không để ý đến, không biết từ khi nào phía sau hắn không xa có người đang âm thầm đi theo, thoắt ẩn thoắt hiện.

Địch Thanh không biết đã đi được bao lâu rồi, hắn bước vào con ngõ nhỏ phía trước, trong ngõ tối đen, thậm chí có luồng khí âm u. Địch Thanh đờ đẫn đi xuyên qua, chưa đến cửa ngõ thì một cơn gió lạnh thổi tới, phía trước có bóng người bay đến. Còn người đi theo hắn phía sau kia đột nhiên chìm vào trong bóng tối.

Đêm khuya như vậy, bóng người phía trước bồng bềnh như ma quỷ lơ lửng giữa không trung, kể cả người can đảm nhìn thấy cũng sợ chết khiếp.

Địch Thanh dừng lại, nhìn chằm chằm vào bóng người đó. Trong đêm tối, hắn không nhìn rõ diện mạo của người này, toàn thân hắn run rẩy, kêu lên:

- Vũ Thường, là nàng sao?

Hắn bất ngờ lao lên, chỉ muốn ôm lấy bóng người đó. Hắn cứ cho rằng đó là Dương Vũ Thường và cũng hy vọng đó là Dương Vũ Thường.

Một cơn gió lạnh thổi qua, người đó chợt lùi lại phía sau, thân pháp mơ hồ, bật cười khanh khách nói:

- Địch Thanh, ngươi hãy để mạng lại cho ta.

Trong đêm tối, ánh mắt người đó lại xanh biếc, ẩn hiện hào quang di chuyển, lúc nhạt lúc đậm. Cặp mắt đó khi có màu nhạt thì xanh như cây cỏ, khi đậm lại như cỏ rêu nơi chân tường, thể hiện vẻ kỳ dị không thể tả nổi.

Nếu không phải quỷ, người đó sao có đôi mắt như vậy được?

Địch Thanh nhìn bóng dáng đó với vẻ mặt đờ đẫn, chợt hỏi:

- Ta thiếu mạng ngươi sao?

Người đó giật mình, y xuất hiện đột ngột, cứ nghĩ rằng không dọa Địch Thanh sợ chết khiếp thì cũng khiến hắn hồn bay phách lạc, đâu ngờ công sức lần này đã tan theo mây khói. Y đảo mắt, lạnh lùng nói:

- Đương nhiên, khi ngươi ở Lăng Vĩnh Định đã làm kinh sợ hồn phách của ta, nhất định phải chết!

Người đó mới nói ra chữ "chết", bỗng giơ tay nắm lấy lồng ngực Địch Thanh. Móng tay y như dao, năm ngón tay phải dài hơn một nửa so với người thường.

Người đó đúng là ma quỷ của Lăng Vĩnh Định sao? Tay dài rộng hơn người thường, chẳng phải rất giống cánh tay để lại vân tay trên bàn đá ở lăng tẩm sao?

Địch Thanh kinh hãi, lẽ nào... y chính là Triệu Hằng? Lần này cố ý từ Quan Quách tới tìm Địch Thanh gây phiền toái chăng?

Y làm điệu bộ, đột ngột ra một đòn. Không ngờ thần sắc Địch Thanh hoảng hốt, căn bản không suy nghĩ nhiều, nghe giọng y dù thê lương nhưng tuyệt đối không phải giọng nữ nhi, hắn hận đó không phải Vũ Thường liền quát:

- Cút!

Hắn đánh một quyền vào bàn tay của bóng người đó.

Một tiếng phịch vang lên, người đó lùi về sau một bước, Địch Thanh cũng đau đớn toàn thân, nhưng hắn mặc kệ, chỉ muốn toàn lực xông lên. Bóng người đột nhiên chặn trước mặt Địch Thanh, ánh mắt sáng rực, hét một tràng dài:

- Úm ma ni bá mễ - hồng!

Âm thanh đó như tiếng sấm rền, đợi khi chữ "hồng" vừa dứt, âm thanh như sấm sét kinh người dội thẳng khắp người Địch Thanh. Hắn chỉ thấy toàn thân run rẩy dữ dội, khoảnh khắc đó, đầu óc nổ vang...

Địch Thanh lập tức đứng ngây bất động.

Người nọ bước đến gần, chậm rãi nói:

- Địch Thanh, ngươi từ đâu đến?

Y tiến sát tới Địch Thanh mới hiện ra thân hình cao gầy, đầu rất to và hai tay kết ấn. Ánh xanh trong mắt y càng lúc càng yêu dị.

Tên này chính là Bất Không! Một trong ba đại cao thủ dưới trướng của Thổ Phiên Vương Giác Tư La - Bất Không!

Địch Thanh ngơ ngác nhìn Bất Không, dường như đã không còn nhận ra y, chỉ đáp lại:

- Ta từ Quách phủ tới.

- Ngươi muốn đi đâu?

Bất Không hỏi tiếp.

Khuôn mặt Địch Thanh tỏ vẻ đau khổ:

- Ta muốn đi tới Hoàng cung tìm Vũ Thường.

Bất Không có vẻ trầm ngâm, cũng không biết Vũ Thường là ai, y bèn hỏi:

- Ngươi ở lăng Vĩnh Định có cùng Triệu Trinh tìm được Ngũ long không?

Địch Thanh lẩm bẩm nói: - Ngũ long ư? Lăng Vĩnh Định không có...

Ánh mắt Bất Không lóe sáng, quắc mắt nhìn chằm chằm Địch Thanh, từ từ nói:

- Lăng Vĩnh Định không có Ngũ long, vậy ở đâu có?

Địch Thanh dường như đã hoàn toàn bị mê hoặc liền đáp:

- Ngũ long ở trên người ta.

Bất Không tỏ vẻ mừng rỡ, không ngờ lại có phát hiện bất ngờ như vậy.

Hóa ra Bất Không đã có tâm kế, y là cao thủ mật tông của Tàng Bắc, tinh thông tam mật, ý chí cực kỳ kiên cường, thấy Địch Thanh ra quyền rất uy lực, chỉ sợ không thể bắt Địch Thanh, thế nhưng thấy vẻ mặt Địch Thanh hoảng hốt, trong lòng y nảy ra một kế là dùng Đại Minh chú sáu chữ để khống chế tinh thần của Địch Thanh.

Y ngẫu nhiên gặp Địch Thanh, vốn định tìm hiểu một số chuyện. Y sợ Địch Thanh không nói nên mới giả làm ma quỷ, không ngờ lại biết được tung tích của Ngũ long. Trong sự mừng rỡ, y không ý thức được trên bức tường cao bên cạnh có một đôi mắt đang theo dõi y.

Đôi mắt đó lấp lánh như sao trên trời, khi nghe thấy "Ngũ long" cũng không khỏi kinh ngạc.

Bất Không dễ dàng có được tung tích của Ngũ long nên dường như không dám tin bèn hỏi:

- Ngũ long sao lại ở trên người ngươi?

Địch Thanh nói:

- Ta nhặt được.

Bất Không giật mình kinh ngạc mãi, thầm nghĩ Lưu thái hậu thà phải trở mặt với Giác Tư La cũng không lấy Ngũ long ra, rõ ràng rất xem trọng Ngũ long. Sao Ngũ Long giờ lại rơi vào tay Địch Thanh được? Đang muốn để Địch Thanh lấy Ngũ long ra thì không ngờ Địch Thanh lẩm bẩm nói:

- Ngũ long lại xuất hiện, nước mắt tuôn không ngừng...

Hắn vốn đã bị mê hoặc, nhưng hai từ Ngũ long bỗng nhiên mở ra ý thức hỗn độn của hắn, trong lòng đau khổ, đường bóng trắng đó đột nhiên thoáng hiện trong đầu óc hắn, khuôn mặt tuấn tú của Địch Thanh méo xệch, nghiến răng nói:

- Ta phải đi rồi.

Bất Không rùng mình, chưa bao giờ nghĩ rằng có người vẫn còn nói ra được những lời này dưới sự khống chế của y.

Y thở dài một hơi, hai tay vặn vào nhau kết ấn, ánh mắt càng thêm phần yêu dị, chăm chú nhìn Địch Thanh nói:

- Ngươi không được đi đâu cả.

Địch Thanh chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Bất Không như hồ nước thiên cổ, ẩn chứa không biết bao nhiêu bí mật. Hắn bị ánh mắt của Bất Không tác động, tình cảm kích động đã dần dịu xuống, hắn hỏi:

- Ta không thể đi đâu sao?

Bất Không khá mừng rỡ, hạ giọng nói, càng lúc càng hòa nhã:

- Ngươi hãy ở đây, không đi đâu cả, cũng không cần phải tìm ai...

Y sợ chần chừ lại có biến cố nên không dám nhắc đến Ngũ long nữa, đưa tay sờ vào lồng ngựa Địch Thanh, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Ngươi không cần tìm ai cả...

Chưa dứt lời, Địch Thanh đã điên cuồng gào thét:

- Vũ Thường! Không ai có thể ngăn cản ta đi tìm Vũ Thường!

Vừa nói xong, hắn đã ra một đòn đánh trúng vào lồng ngực của Bất Không.

Bất Không nằm mơ cũng không ngờ rằng, Địch Thanh đang bị thôi miên kia sẽ đột nhiên xuất chiêu, y bất ngờ không kịp trở tay nên đã bị một đòn của Địch Thanh đánh mạnh vào ngực.

Phịch một cái, Bất Không kêu rên, hộc máu miệng. Y vốn có gân cốt rắn chắc như thép, thế nhưng bị một quyền của Địch thanh đã thấy xương ngực nứt ra, toàn thân mệt mỏi.

Uy thế từ đòn đánh của Địch Thanh không ngờ lại mạnh thế.

Bất Không hoảng sợ trong lòng, cho rằng Địch Thanh cố tình ra vẻ bị khống chế, đợi khi y không phòng bị mới phản kích. Nghĩ đến đây, y không dám ở lại liền tung người chìm vào trong bóng tối.

Bất Không rút lui, Địch Thanh đã không còn bị khống chế nữa, đầu óc hắn ầm vang, cơ thể lắc lư, ngã quỵ xuống đất. Hắn bị thương trước cửa Hoàng cung, vết thương vốn đã rất nặng, hoàn toàn nhờ vào ý chí để lao ra. Ban nãy Bất Không đã dùng tinh thần hủy hoại chút ý chí còn sót lại của hắn, Bất Không vừa rời khỏi, Địch thanh không còn chống cự nổi nữa liền ngất đi.

Hắn ngã ở trong ngõ, chìm sâu trong hôn mê, nhưng trên khuôn mặt vẫn khắc nỗi đau tận xương tủy. Nỗi đau kinh người ấy sống chết vẫn không rời.

Đôi mắt trên bức tường cao kia cũng không ngờ có sự thay đổi này, đợi Bất Không đi, người này liền xoay người xuống, nhẹ nhàng như chim yến bay tới cạnh Địch thanh. Chiếc ô dài được bật ra để che mưa gió cho hắn.

Hóa ra ban nãy người đi theo sau Địch thanh chính là gã!

Mưa vẫn rơi tí tách như những giọt nước mắt đau lòng của tình nhân. Người đó đứng rất lâu trước Địch Thanh, nhìn nỗi đau đớn và khổ sở trên mặt hắn, hàn ý trong ánh mắt như mưa phùn bay trên bầu trời.

*****

Người đó tay kết ấn, đôi mắt sáng ngời, chính là Bất Không.

Ánh mắt Bất Không có gì đó rất kỳ lạ, đặc biệt hơn là màu xanh biếc yêu dị. Y không ngờ rằng Trương Diệu Ca còn khó chơi hơn y tưởng tượng.

Trương Diệu Ca không hề tỏ vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng cười nói:

- Hôm nay Đại sư đến là muốn nghe hát sao? Mặc dù người không có thẻ số nhưng thiếp thân...

Bất Không ngắt lời nói:

- Trương Diệu Ca sao phải nói những lời vô nghĩa đó?

Ánh mắt Trương Diệu Ca lúc này đầy kinh ngạc, nàng dịu dàng nói:

- Đại sư muốn nghe những lời thế nào? Hay là muốn nghe lời lẽ yêu đương?

Bất Không nhìn khóe mắt ở đuôi lông mày của Trương Diệu Ca thật đẹp mà thấy run rẩy trong lòng, y lùi về phía sau một bước khẽ nói:

- Ngươi cho rằng, ta sẽ tin ngươi sao?

Y đứng thẳng người lên, nghiêm nghị nói:

- Trương Diệu Ca, ta đã biết thân phận của ngươi rồi. Lần trước ta đến lại không nhìn ra được nội tình của ngươi, cũng coi như ngươi có bản lĩnh đấy.

Trương Diệu Ca vẫn tươi cười:

- Lần trước người tới tìm thiếp thân, thiếp thân đúng là có phần vừa mừng lại vừa lo. Thiếp thân đã gặp vô số các bậc trượng phu, có trọng thần trong triều đình, cũng có những người buôn bán nhỏ, nhưng cao tăng đắc đạo như đại sư thì mới là lần đầu.

Bất Không nghe giọng điệu của Trương Diệu Ca có ý châm chọc nhưng cũng không tức giận, y nói:

- Thật ra ta chỉ muốn xem người mà ngay cả Triệu Duẫn Thăng cũng đang tìm rốt cuộc như thế nào?

Trương Diệu Ca vừa cười vừa nói:

- Chẳng phải cũng chỉ là một mũi và hai mắt sao. Đại sư không tức là sắc, sắc tức là không, không nhìn ra sự khác biệt nào cả.

Bất Không cười lạnh lùng:

- Tha cho sự gian giảo như hồ ly của ngươi, nhưng ở trước mặt tiểu tăng thì vẫn lộ đuôi thôi. Ta nghe nói Triệu Duẫn Thăng đã bị giết, trước đây lão ta tìm ngươi mấy lần, ngươi có dám nói không có quan hệ gì đến lão ta không?

Có lẽ biến cố trong cung cũng có liên quan đến ngươi chăng?

Trương Diệu Ca càng tươi cười, dịu dàng đáp lại:

- Đại sư cũng từng tìm ta mấy lần còn gì, lẽ nào nói cũng có liên quan đến biến cố trong cung?

Bất Không ngây người, mắt long lên giận dữ nhìn Trương Diệu Ca:

- Giỏi lắm, hồ ly tinh miệng lưỡi sắc sảo, ngươi thật sự cho rằng ta không thể vạch trần chiêu trò của ngươi sao? Ha ha, ta đã khống chế Liên Nhân và cũng không muốn giết ngươi, có điều muốn xem ngươi có thật sự yếu đuối như vẻ bề ngoài hay không. Theo ta thấy, ngươi không hề yếu đuối mà công phu còn không kém chút nào.

Trương Diệu Ca mặc dù vẫn đang cười nhưng ánh mắt đã có phần cảnh giác:

- Bất Không đại sư, người đã làm mê muội tâm tính của Liên Nhân, để nàng ấy tới giết ta, đương nhiên không phải để nói những lời vô nghĩa. Ta với người vốn không dính dáng gì với nhau, không biết vì sao ngươi lại gây sự với ta?

Xin ngươi chớ thi triển phép câu hồn, tiểu nữ tử không chống đỡ nổi ân trạch của đại sư. Tuy nhiên nếu đại sư muốn bán hồn thì...

Nói xong nàng che miệng khẽ cười, đôi mắt cực kỳ quyến rũ.

Nàng không nói gì nữa, nhưng không nói còn có ý vị thâm sâu hơn là nói. Tuy nhiên Trương Diệu Ca thấy Bất Không quắc mắt lên cũng chẳng thèm nhìn vào mắt y, chỉ nhìn dao cầm trên đầu gối, cách đó không xa có gương đồng phản chiếu rõ rệt từng cử chỉ của Bất Không.

Bất Không thấy Trương Diệu Ca không rơi vào tròng thì càng cảnh giác, ra vẻ thoải mái nói:

- Trương Diệu Ca, ngươi cũng đừng mê hoặc tiểu tăng nữa, tiểu tăng ý chí như sắt, ngươi không mê hoặc được ta đâu! Người đàng hoàng không nói mập mờ, ta tới đây chính là muốn lấy Ngũ long.

Ngươi đưa Ngũ long cho ta, tiểu tăng sẽ vui mừng đi khỏi đây. Ngươi thích Địch Thanh cũng được, giết hắn cũng kệ, ta sẽ không can thiệp.

Trương Diệu Ca khẽ cười nói:

- Ái chà, ta lần đầu tiên gặp người đến Trúc Ca lầu mà không phải là vì ta. Ngũ long này rốt cuộc có gì huyền ảo để Bất Không đại sư phải coi trọng như thế?

Bất Không hừ một tiếng không đáp lại.

Trương Diệu Ca đột nhiên vỗ tay nói:

- Ấy, ta nhớ ra rồi, chắc hẳn Bất Không đại sư dù đã đắc đạo nhưng chưa thành tiên, vì thế một lòng muốn lấy Ngũ long?

Nàng nói với vẻ khó hiểu, giống như đang mỉa mai Bất Không nhưng lại như có hàm nghĩa khác. Ánh mắt Bất Không lóe sáng, nói từng chữ một:

- Ngươi còn biết gì nữa?

Trương Diệu Ca khẽ nhíu mày, lấy tay di di như một đứa trẻ hồn nhiên:

- Ta còn biết, đại sư muốn Ngũ long đến phát điên lên được, cầu xin Lưu thái hậu không được còn bị Quách Tuân đánh bại...

Khuôn mặt của Bất Không đã bắt đầu xám ngắt giống như đôi mắt nhưng vẫn không kêu lên tiếng nào. Cử chỉ của Trương Diệu Ca khó hiểu, y gần như cho rằng người trước mắt không dễ đoán chút nào.

Tuy nhiên nếu Trương Diệu Ca thật sự là người khờ khạo, sao lại biết được những bí mật này?

Bất Không không nói gì, Trương Diệu Ca cũng chẳng để ý, suy tư nói:

- Đại sư nhiều lần gặp cản trở nên mới mê hoặc thiên tử ở ngoài Trúc Ca lầu...

Con ngươi long lên, Trương Diệu Ca dường như đã nhớ ra điều gì đó, lập tức nói:

- Đại sư mê hoặc thiên tử, nói rằng trong ngũ long ẩn giấu bí mật cực lớn, nếu thiên tử có thể đạt được sẽ giúp cho việc đích thân chấp chính. Thực ra đại sư giúp thiên tử đích thân chấp chính là giả, chẳng qua là cho rằng Ngũ long vốn ở lăng Vĩnh Định nên mới để Triệu Trinh đi tìm, sau đó ở phía sau thiên tử, chỉ đợi thiên tử lấy Ngũ long ra là sẽ chiếm đoạt lại.

Bất Không biến sắc mặt, thất thanh nói:

- Sao ngươi...

Y đột nhiên ngậm miệng lại, thần sắc âm tình bất định.

Trương Diệu Ca càng cười ngọt ngào hơn:

- Làm sao ta biết ư? Đương nhiên ta biết chứ, chẳng phải đại sư nói ta là hồ ly tinh sao? Hồ ly tinh đương nhiên biết rất nhiều chuyện. Ta còn biết, Triệu Trinh lại tin lời đại sư nên đã lập tức khởi hành tới lăng Vĩnh Định, chắc hẳn đại sư luôn bám theo Triệu Trinh vào Huyền cung. Đại sư không dám đi một mình, đương nhiên là sợ mấy trăm loại cơ quan trong Huyền cung. Đại sư có ý chí như sắt, nhưng cơ thể không phải là sắt mà, nếu trúng chiêu, hướng về nơi cực lạc thì dù ý chí tốt thế nào cũng không cứu lại được. Lúc đó đại sư đã hao tâm tốn sức bày ra cái bẫy này. Tuy nhiên dùng hết mọi cách vẫn không lấy được Ngũ long, đại sư gian xảo... phật tâm không chết, lại muốn dò hỏi một số chuyện từ Địch Thanh, không ngờ vô tình phát hiện ra Ngũ long lại đang ở trên người hắn. Đại sư mừng phát điên, vốn cho rằng đánh không lại Quách Tuân, còn không làm gì được Địch Thanh sao? Đâu ngờ vào trong Âm Câu thì lật thuyền nên đã bị Địch Thanh đánh gãy xương ngực rồi tháo chạy...

Bất Không nghiến răng nói:

- Hóa ra khi ấy ngươi cũng có mặt ở đó? Ngươi dám nói, đêm khuya ngươi ra ngoài không phải là vì Địch Thanh đấy chứ?

Trương Diệu Ca cười tươi như gió xuân, đôi mắt càng thêm xinh đẹp:

- Ta à... vừa hay gặp dịp mà thôi. Nói không chừng... ta là vì đại sư đấy, lẽ nào đại sư còn không tự tin bằng Địch Thanh sao?

Khuôn mặt xám ngắt của Bất Không đã trở nên tái mét, ánh mắt lóe sáng, chợt tỉnh ngộ và quát lên:

- Ngươi đừng có kéo dài nữa, tối nay Địch Thanh sẽ không tỉnh lại. Ngươi nói nhảm mãi, chẳng lẽ thật sự cho rằng sẽ có người đến cứu ngươi sao?

Trương Diệu Ca, ngươi có bản lĩnh đấy, nhưng đừng nghĩ đấu được với ta!

Trương Diệu Ca bật cười:

- Đại sư đã thấy dễ như trở bàn tay, sao còn không động thủ? Lẽ nào... ban nãy ngươi bị thương không nhẹ, đã không còn sức lực ra tay nữa hả?

*****

Bất Không run rẩy, tiến lên một bước, hai tay kết ấn, trầm giọng nói:

- Trương Diệu Ca, ta không muốn ra tay, ngươi chớ ép ta. Ngươi cho rằng ta không đoán ra thân phận ngươi sao? Hừm, ta không cần xác thực, ta chỉ cần nói ra thân phận của ngươi với người ngoài, ta tin rằng, không đến một canh giờ, vô số cấm quân ở Biện Kinh sẽ tới bắt ngươi. Đến khi đó ngươi là thật hay giả cũng phải vào thiên lao thẩm vấn. Ta giữ thể diện cho ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu như thế.

Bất Không đa nghi, thận trọng là vì mơ hồ đoán được thân phận của Trương Diệu Ca, nên mới chần chừ không hành động. Mắt y di chuyển, nhìn vào hoa văn trên lư hương rồi mặt hơi biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Phi Thiên?

Y bất ngờ ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa nói:

- Phi Thiên, ngươi quả nhiên là Thi Thiên! T đã lâu, không ngờ hôm nay lại được gặp. Trương Diệu Ca, bản lĩnh của ngươi giỏi lắm! Ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu ngươi cố ý trở mặt, cũng đừng trách tiểu tăng vô tình.

Khi Trương Diệu Ca nghe thấy hai chữ "Phi Thiên" có thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như thường. Trương Diệu Ca thở dài nói:

- Ôi, đại sư quả nhiên thông minh, có thể đoán ra thân phận của ta qua chiếc lư hương đó.

Ta không quyền thế như Lưu thái hậu, cũng không bản lĩnh như Quách Tuân, càng thiếu mất nắm đấm của Địch Thanh, đại sư đã khăng khăng đòi Ngũ long, ta không đưa cũng không được rồi.

Bất Không vốn đã quyết chiến một trận, nghe vậy trong lòng mừng thầm, y dừng bước, đổi giọng nói:

- Trương cô nương thấu tình đạt lý như vậy, tiểu tăng xin cảm tạ trước.

Trương Diệu Ca hỏi tiếp:

- Đại sư Bất Không sẽ cảm tạ thế nào?

Bất Không buột miệng nói, nghĩ đến những lời của Trương Diệu Ca mà làm ra vẻ thành khẩn nói:

- Trương cô nương cứ nói đi, chỉ cần tiểu tăng có thể làm được chắc chắn sẽ làm theo.

Bất Không tự nhủ, trước tiên thuận theo ả ta đã, đợi Ngũ long vào tay, ta sẽ đi ngay.

Trương Diệu Ca mỉm cười nói:

- Chuyện này tương đối khó thực hiện, nhưng đại sư chắc chắn có thể làm. Trên đỉnh núi Côn Lôn có một loại kén tuyết vô cùng kỳ lạ, nhả tơ thành kén, tơ của loại kén tuyết đó rất chắc chắn, nếu đan thành hộ giáp thì đao thương đâm cũng không lọt, không biết đại sư đã từng nghe nói đến chưa?

Bất Không không ngờ Trương Diệu Ca đột nhiên nhắc tới kén tuyết, y kiên nhẫn nói:

- Vậy thì sao?

Trong lòng thầm nghĩ lẽ nào ngươi coi ta là trò tiêu khiển, để ta đi bắt kén cho ngươi sao?

Trương Diệu Ca đáp:

- Kén tằm dù đặc biệt nhưng suy cho cùng vẫn có thể tìm được, không được coi là kỳ lạ. Thế nhưng con bướm phá kén mà ra lại càng cực kỳ hiếm thấy. Loại bướm đó có thể chống được cái lạnh và khô, sau khi phá kén, con bướm sẽ tỏa ra một mùi để mê hoặc bướm đực tới giao phối. Giao phối xong, bướm đực lập tức chết ngay, bướm cái sẽ tiếp tục đẻ ra trứng rồi mới chết.

Bất Không nghe xong, đầu óc mụ mẫm liền hỏi:

- Trương cô nương kiến thức uyên bác, tiểu tăng tự hổ thẹn, có điều ngươi nói những điều này với ta làm gì?

Trương Diệu Ca trả lời:

- Nếu có thể bắt được loại bướm này đem nghiền thành bột sẽ tạo thành một loại hương liệu. Hương liệu đó có tên là thụy não hương, có tác dụng chấn hưng tinh thần, thậm chí làm chậm quá trình lão hóa.

Bất Không tròn xoe mắt:

- Lẽ nào Trương cô nương muốn loại thụy não hương này sao? Đó không phải là vấn đề, chỉ cần ngươi đưa Ngũ long cho ta, tiểu tăng lập tức phát động thuộc hạ Thổ Phiên tìm kiếm thụy não hương này cho ngươi.

Y căn bản chưa hề nghe qua cái gì mà thụy não hương, chỉ nghĩ cứ đồng ý rồi tính sau.

Trương Diệu Ca khẽ mỉm cười nói:

- Vậy cám ơn đại sư. Có điều không cần nữa, vì trong lư hương này của ta đang đốt chính loại hương này.

Bất Không hơi biến sắc mặt, giận dữ nói:

- Hóa ra ngươi vẫn đang đùa với ta.

Trương Diệu Ca bỗng ngẩng đầu, mỉm cười:

- Loại thụy não hương này dù đặc biệt nhưng có điểm còn kỳ lạ hơn, không biết đại sư đã từng nghe nói chưa?

Bất Không thầm hận trong lòng:

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

Chương 103: Dư âm (3)

Vẻ tươi cười của Trương Diệu Ca đã kèm theo cả ý châm chọc:

- Loại Thụy Não Hương này nếu cùng đốt với Long Tiên Hương, dù thơm hơn nhưng sẽ sinh ra một loại khí độc, người trúng độc sẽ khó tìm thuốc cứu. Tuy nhiên, phát tác sẽ chậm hơn một chút. Ban nãy khi đại sư vào không ngửi thấy sao? Ta cứ nói những lời tán gẫu hấp dẫn đại sư nghe nhiều hơn, đơn giản là muốn đại sư ngửi thêm chút nữa...

Bất Không sa sầm mặt mày, quát lớn:

- Ngươi lừa ta! Sao ta lại không phát hiện ra sự bất thường này chứ?

Ban nãy y chỉ để ý tới hành động của Trương Diệu Ca, đâu nghĩ mùi hương trong phòng lại cổ quái. Trong lúc đang lo sợ, lại thấy Trương Diệu Ca cười hớn hở, tròng mắt y long sòng sọc, đột nhiên vừa cười vừa nói:

- Ngươi muốn lừa ta ư? Nếu thật sự có độc, chẳng lẽ không phải ngươi và Địch Thanh cũng trúng độc trong đó sao?

Trương Diệu Ca giả bộ kinh ngạc:

- Đại sư không tin sao? Người trúng độc thì lòng bàn tay sẽ có chấm đỏ...

Bất Không liền cúi đầu xuống nhìn lòng bàn tay, không ngờ ngân quang đột ngột lóe lên, trong tiếng hét vang, tay áo cuộn lại rồi lật ra. Chỉ nghe tiếng cười khúc khích ngân vang, vô số ngân châm xẹt qua không trung rồi cắm vào bước tường phía sau Bất Không.

Bất Không ngã xuống đất, mặt tái đi, y nhận thấy trên người đã bị bắn trúng mấy cây ngân châm. Bất Không bỗng nhiên tỉnh ngộ, ban nãy Trương Diệu Ca bất ngờ nói đến Thụy Não Hương, chẳng qua là để phân tán sự chú ý của y, Bất Không giận dữ bật cười:

- Trương Diệu Ca, ngươi được lắm, dám đánh lén ta, nhưng ngươi có tính ngàn vạn lần cũng không tính đến rằng, ngươi vừa ra tay chứng tỏ Thụy Não Hương không độc, nếu không người việc gì phải làm như vậy cho thừa? Chỉ mấy cây ngân châm, ngươi cho rằng có thể làm ta bị thương được sao?

Y định bước lên trước thì nghe Trương Diệu Ca nói khẽ:

- Thụy Não Hương quả thật không có độc, cùng đốt với Long Tiên Hương cũng sẽ không có độc. Tuy nhiên trên ngân châm lại có độc.

Bất Không giật mình, không dám động đậy nửa bước.

Trương Diệu Ca cười hì hì:

- Đại sư, uổng công ngươi thông minh như vậy, sao lại tin lời nói vô căn cứ về thụy não hương? Ban nãy ta sợ không bắn trúng ngươi nên mới để ngươi cúi đầu, chẳng ngờ người thông minh như đại sư cũng bị mắc lừa. Tuy nhiên, thiên nữ tán hoa, duy ma bất nhiễm, đại sư không có cảnh giới duy ma thì cũng đừng buồn vì không tránh được Thiên nữ phi hoa châm của ta.

Bất Không phẫn nộ, rống lên trong cổ họng, định tiến lên thì Trương Diệu Ca lạnh lùng nói tiếp:

- Đại sư biết mình trúng độc gì không?

Bất Không đành dừng bước hỏi:

- Độc gì?

Kể cả ý chí của y như sắt thì cũng không bao giờ lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Trương Diệu Ca nói:

- Tương Tây có phép đuổi xác, nghe nói những người đó có thể điều khiển xác chết, để xác chết làm những việc không nhận ra người.

- Vậy thì sao?

Bất Không nhìn Trương Diêu Ca cười nói thản nhiên mà thấy sởn tóc gáy.

Trương Diệu Ca tiếp lời:

- Phép đuổi xác của họ ít được truyền ra ngoài. Tuy nhiên ta là hồ ly tinh nên biết được bí mật này, bọn họ để xác chết đi lại, ngoài dựa vào roi và âm thanh độc đáo ra, còn dựa vào một loại thi trùng.

- Thi trùng?

Bất Không lẩm bẩm, tay áo run rẩy dù không có gió, rõ ràng trong lòng y đang run sợ. Y cũng từng nghe nói qua truyền thuyết về người đuổi xác ở Tương Tây, nhưng còn về thi trùng, y lại không biết. Y là cao thủ mật tông, biết rất nhiều bí mật trên thế gian này, tuyệt không phải là những điều con người có thể tìm đến cùng.

*****

Trương Diệu Ca nói:

- Loại thi trùng này vốn là một loại côn trùng được sinh ra dưới đáy quan tài sau khi đã chôn ba năm. Màu trắng bạc, xuyên vào trong máu. Ngươi nghĩ xem, ta dùng ngân châm, nếu thật sự hạ độc dưới kim, vậy thì kim đó sẽ biến màu xám. Đại sư thông minh như vậy, sao ta có thể hạ độc dược đơn giản thế được?

Bất Không nhìn về phía ngân châm trên mặt đất, qua lớp sương mù trong không trung vẫn thấy trên ngân châm hình như thật sự có thứ gì đó khẽ động đấy, thấy thế y không khỏi run rẩy.

Thật ra trên ngâm châm rốt cuộc có thi trùng hay không, y chưa nhìn thấy, tuy nhiên lúc này y nhiều lần bị khắc chế, sớm để cho Trương Diệu Ca chiếm thế thượng phong, khó tránh việc bán tín bán nghi.

- Con côn trùng đó rất nhỏ, có thể xuyên vào trong huyết quản của người. Nói không chừng sẽ chui cả vào tim hoặc đi vào não người.

Trương Diệu Ca khẽ nói:

- Nếu xuyên vào tim thì vẫn còn may, chưa đến hai, ba ngày đã có thể sinh sôi lớn lên, biến thành hàng vạn ngàn thi trùng, chen chúc phá vỡ quả tim.

Trên trán Bất Không đổ mồ hôi ròng ròng, y buồn bã nói:

- Vậy mà còn được gọi là may?

Trương Diệu Ca giả bộ kinh ngạc nói:

- Đương nhiên rồi. Đáng sợ nhất là con thi trùng này chui vào trong não, dù là người đó ý chí như sắt như đồng cũng sẽ tâm tính phát cuồng giống như chó điên, thấy người là cắn. Nếu không cắn được người, nói không chừng sẽ cắn cả chân tay mình, đương nhiên, không cắn được người khác, đại sư tinh thông phép mật tông, xương cốt cơ thể linh hoạt, có khi còn cắn được cả mông của mình nữa ấy chứ.

Nàng cười khanh khách, dường như thấy câu chuyện đó có vẻ đáng buồn cười.

Bất Không nghĩ đến tình cảnh tàn nhẫn đó mà muốn phát điên, lớn tiếng quát:

- Được lắm, trước khi ta chết cũng muốn chôn theo ngươi!

Y tập trung khí lực toàn thân, định ra tay.

Trương Diệu Ca vẫn đang tươi cười, đột nhiên hỏi:

- Ngươi không muốn có thuốc giải sao?

Bất Không lập tức phân tán công lực, cười xòa:

- Hóa ra còn có thuốc giải sao?

Ban nãy y hận không được chết cùng Trương Diệu Ca và Địch Thanh, tuy nhiên lúc này lại thấy không được nóng vội nhất thời.

Trương Diệu Ca vừa cười vừa đáp:

- Bất Không đại sư thông minh như vậy...

Bất Không vội ngắt lời:

- Trương tiểu thư chớ khiêm tốn nữa, nếu xét về thông minh, tiểu tăng thực sự không bằng một, hai phần mười của tiểu thư.

Giờ y cứ nghe thấy hai chữ thông minh thì đầu óc lại quay vài vòng.

Trương Diệu Ca che miệng tủm tỉm cười, ý nhị nói tiếp:

- Người thông minh thật sự luôn biết chịu nhục chịu khổ. Chỉ có loại người lỗ mãng mới một mạng đánh một mạng. Hoài Âm Hầu có thể chịu nhục mới có được Tứ diện Sở ca sau này, Hán cao tổ nhịn được mối hận cướp vợ mới làm nên bá nghiệp. Bất Không đại sư vì tính mạng của mình mà tạm thời nhẫn nại, đúng là người tài không thể...

Bất Không vốn vừa giận vừa hổ thẹn, nhưng nghe những lời nói nhẹ nhàng của Trương Diệu Ca cũng thấy mình có phần thông minh thật. Tuy vậy y cảm thấy sống lưng hình như có thi trùng đang bò, y đã quên mất đó là mồ hôi lạnh của mình, thấy Trương Diệu Ca lải nhải mãi không thôi, đành phải ngắt lời:

- Trương tiểu thư, thuốc giải đó ở đâu?

Trương Diệu Ca thủng thẳng đáp:

- Thuốc giải thì có, nhưng Đại sư đương nhiên cũng biết, muốn lấy thuốc giải đều phải có điều kiện.

Bất Không nghiến răng nói:

- Điều kiện gì?

Trương Diệu Ca không tươi cười nữa mà nghiêm nghị nói:

- Thứ nhất, ngươi đừng mơ mộng hão huyền sẽ lấy được Ngũ long nữa; Thứ hai, ngươi không được làm hại ta và Địch Thanh; Tiếp nữa, sau khi ngươi giải độc xong phải lập tức đi ngay, đời này chớ bén mảng đến thành Biện Kinh nữa.

Trong lòng Bất Không căm phẫn cực độ, nhưng bảo vệ tính mạng là điều quan trọng hơn, y lập tức nói:

- Ta đồng ý với ngươi!

Trương Diệu Ca cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm:

- Đại sư là cao tăng Thổ Phiên, đương nhiên sẽ không có chuyện nói mà không giữ lời. Ta tin ngươi.

Ngón tay nàng khẽ cử động, từ mười hai ô trong chiếc hòm màu đỏ chọn ra một số loại thuốc bột trong bảy ô rồi trộn vào nhau và đặt trong chiếc đĩa sứ nhỏ, tự hào nói:

- Thuốc giải giải được độc của thi trùng, chỉ có ta điều chế được, nhưng cần uống cách ngày, bảy ngày mới loại bỏ được hết độc tính. Hôm khác đại sư lại tới lấy thuốc giải đợt hai đi.

Cánh tay nàng rung lên, đĩa sứ bay đi, Bất Không chộp lấy rồi đổ hết thuốc giải vào trong miệng, thậm chí còn liếm cả đáy đĩa, chỉ sợ lãng phí bột thuốc đó.

Trương Diệu Ca bật cười nói:

- Đại sư, không tiễn nữa.

Bất Không gật đầu:

- Được, không cần tiễn.

Y xoay người vụt đi, đột nhiên quay nhanh như gió táp, năm ngón tay thò ra nắm lấy cổ họng của Trương Diệu Ca.

Trương Diệu Ca kinh ngạc, dao cầm dựng đứng, may mắn chặn được đòn tấn công quá bất ngờ của Bất Không. Tiếng boong boong vang lên, dao cầm gãy làm bảy đoạn, gỗ vụn bay tán loạn. Trương Diệu Cư né người thật nhanh xẹt qua Bất Không, lớn tiếng quát:

- Bất Không! Ngươi không cần thuốc giải nữa sao?

Bất Không ngửa đầu cười một tràng dài, đắc ý nói:

- Trương Diệu Ca, ngươi quá coi thường bần tăng. Ban nãy khi ngươi chế thuốc không tránh ta ra, ta đã nhìn rõ các ô ngươi lấy thuốc ra và phân lượng của nó, số bột thuốc này đủ để dùng trong bảy ngày, ta có thuốc giải trong tay, còn sợ gì ngươi chứ?

Hóa ra lúc y ra đòn bất ngờ chỉ là thủ đoạn che mắt mà thôi. Bất Không tấn công Trương Diệu Ca rồi lặng lẽ đoạt được chiếc hòm màu đỏ vào tay mình.

Sắc mặt Trương Diệu Ca trắng bệch nhưng vẫn phì cười:

- Đại sư quả nhiên thông minh...

Bất Không cười gằn:

- Trương Diệu Ca, kể cả ngươi là Phi Thiên nhưng so với bổn thần tăng vẫn còn kém xa lắm. Ta lấy Ngũ long trước rồi sẽ giết Địch Thanh, sau đó ư, hi hi, để hồ ly tinh như ngươi nếm thử những điều tuyệt vời khi thích thiền tăng. Ta đảm bảo ngươi sẽ thích.

Y đã xoay chuyển cục diện rất nhanh, rửa đi tất cả nỗi nhục vừa phải chịu lúc nãy nên cực kỳ đắc ý.

Trương Diệu Ca bỗng cười phá lên, như gió xuân động liễu, vô cùng phong tình.

Bất Không cười nhạt:

- Ngươi thật sự không tin ta có bản lĩnh này sao? Vẫn thấy việc thích thiền tăng không tồi chút nào thì cũng hưởng thụ một lần đi?

Thần sắc y lúc này bỗng nhiên trở nên dâm tà một cách khó tả.

Trương Diệu Ca vẫn không sợ hãi, tươi cười không thôi, thản nhiên đáp:

- Ta đương nhiên tin chứ, có điều ngươi có tin ta dùng chất độc ghê tởm là thi trùng đó không?

Bất Không ngây người vội hỏi:

- Hóa ra ngươi lại lừa ta.

Y ngửa mặt lên trời cười một tràng:

- Nếu ngân châm không độc, ta việc gì phải sợ ngươi?

Trương Diệu Ca chậm rãi, nói với giọng tình cảm:

- Ngân châm đúng là không có độc, thế nhưng, thuốc giải có độc. Nếu ngươi không tin, sao không nhìn lòng bàn tay mình đi? Lần này thật sự có nốt đỏ. Ta đảm bảo với ngươi, độc dược do Phi Thiên ta điều chế ra tuyệt đối không thua kém thi trùng kia.

Bất Không thấy đầu óc nặng nề, khuôn mặt như bị ai đó đạp một cú. Y dồn lực đề phòng âm mưu của Trương Diệu Ca, đồng thời cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, mặt biến sắc rõ rệt.

Chính giữa lòng bàn tay hắn quả thật có một nốt đó, đỏ thẫm như máu!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<