Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 042

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 042: Kỳ phong
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Bất Không thấy chấm đỏ trong lòng bàn tay, suýt chút nữa là rơi lệ. Rốt cục gã đã hiểu ra mọi chuyện.

Trong mùi hương của Trương Diệu Ca không có độc, ngân châm không có độc, thứ duy nhất có độc chính là trái tim kia của nàng ta. Bất Không tự nghĩ mình không kém, nào ngờ lại ngoan ngoãn chui vào cạm bẫy của Trương Diệu Ca, tự mình nuốt độc dược vào bụng.

Trương Diệu Ca vẫn đang mỉm cười, nhưng sự chế giễu trong nụ cười cứ sắc bén giống như kim nhọn

- Bất Không, ngươi không kém, nhưng ta lại chẳng sợ ngươi.

Bất Không tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết nên cầu xin thuốc giải tốt hơn, hay là động thủ thì tốt hơn.

Thấy Trương Diệu Ca bình tĩnh như không, Bất Không thở dài một hơi, chỉ cảm thấy dạ dày đau buốt, khan giọng nói:

- Độc dược nàycó thuốc giải không?

Trương Diệu Ca nói:

- Đương nhiên là có.

Trong lòng Bất Không khẽ vui mừng, trong ánh mắt toát lên ý cầu khẩn

- Phi Thiên, tiểu tăng vừa rồi đắc tội. Nếu ta đã thua, chỉ xin người ban cho thuốc giải, tiểu tăng thề, đáp ứng tất cả điều kiện vừa rồi của ngươi, nếu có trái lời, trời tru đất diệt!

Gã lại từ thần tăng biến trở lại thành tiểu tăng, thần sắc trở nên nghiêm trang, thành khẩn vô cùng.

Trương Diệu Ca khẽ thở dài nói:

- Nếu động thủ thật, ta chưa chắc đánh không lại ngươi. Nhưng vừa rồi nếu ngươi thật sự muốn đi, ta cũng không tài nào giữ ngươi lại được. Dù sao ta cũng phải ở lại đây, tạm thời không muốn ra khỏi kinh thành, cũng chẳng muốn bị ngươi phá hỏng kế hoạch, vì thế ta mới cố tình kể một số chuyện thú vị cho ngươi nghe, ngươi thật sự nghĩ rằng ta luyến tiếc Ngũ Long ư? Đại sư à, ta chính là tiếc nuối không muốn để ngươi đi đó.

Bất Không nhìn gương mặt xinh như hoa của Trương Diệu Ca, nhưng cứ như trông thấy rắn độc, run giọng nói:

- Ngươi không nỡ để ta đi à?

- Đại sư, ngươi quá thông minh. Nhưng người thông minh quá thì luôn yểu mạng.

Trương Diệu Ca tiếc nuối nói:

- Đại sư là cao tăng đắc đạo, sao không biết đến tác hại của tam độc tham sân si ư (tham: tham lam quyền quý, sân là sân hận, hờn giận. Si là si mê tham đắm)? Ngươi tham danh lợi thế gian, hận một tiểu nữ tử yếu đuối như ta, si mê Ngũ Long, đã hết thuốc cứu chữa rồi.

Thấy Bất Không nhìn mình một cách căm phẫn, Trương Diệu Ca cười một cái nhẹ nhàng, như hoa rơi tuyết bay.

- Kinh phật có câu " chư phiền não sinh, tất do si cố"-mọi căn nguyên của phiền não, đều do cố chấp si mê mà ra. Đại sư người phiền não nhường này, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn một lòng si thuốc giải ư? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ta nói gió nói trăng với ngươi như vậy, chẳng qua là đang chờ cho độc tính phát tác sao?

Bất Không bỗng nhiên biến sắc, trong tiếng quát chói tai, đã bay thẳng lên không, lao về phía Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca tươi cười quyến rũ, nhưng lại không né tránh chút nào.

Đòn tấn công cuối cùng của Bất Không, chỉ cầu bắt cho được Trương Diệu Ca, không ngờ mới tới giữa không trung, chỉ cảm giác lòng ngực đau nhói, sức lực toàn thân đột nhiên tiêu biến mất dạng, gã từ trên không ngã xuống thật mạnh.

Trương Diệu Ca nhìn Bất Không dưới mặt đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:

- Dụ ngươi uống thuốc, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

----- Lúc Địch Thanh lờ mờ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trắng bệch. Hắn nhìn tấm rèm mềm mại, ngửi mùi hương thơm ngát, nhất thời không biết mình đang ở đâu, khoảng thời gian gần đây, hắn như mơ như tỉnh, chỉ mong giấc ngủ ngàn thu, đừng tỉnh lại nữa.

Vừa mới mở mắt, nỗi đau trong lòng liền trỗi dậy, Địch Thanh chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi xem mình đang ở đâu, vật vã đứng dậy.

Trong phòng sạch sẽ, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, Bất Không cũng đã sớm mất tích.

Địch Thanh căn bản không có chút ấn tượng gì đối với tất cả sự việc xảy ra đêm qua lúc gặp Bất Không. Hắn chỉ nhớ là, hình như trong giây phút tỉnh táo, thấy một người cõng hắn chạy đi trong mưa đêm, lúc đó hương thơm thoang thoảng truyền tới...

Nhưng rốt cuộc là mơ hay là ảo, hắn cũng không rõ, cũng không muốn tìm hiểu.

Bức rèm kêu lên, có một nha hoàn bưng bát đi vào, thấy Địch Thanh ngồi dậy, nha hoàn đó mừng rỡ nói:

- Ngươi tỉnh rồi à?

Địch Thanh cảm thấy nha hoàn đó có chút quen thuộc, hỏi:

- Nàng đã cứu ta ư? Nàng là Liên Nhi cô nương?

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô bé này là nha hoàn của Trương Diệu Ca.

Liên Nhi do dự nói:

- Không phải ta, là tiểu thư nhà ta...bảo ta cứu người...

Nói chưa dứt lời, Địch Thanh đã vén màn bước ra ngoài. Liên Nhi vội vàng nói:

- Này, ngươi đi đâu thế? Thuốc của ngươi còn chưa có uống mà.

Địch Thanh chẳng màng tới, bước ra khỏi phòng trong, thấy Trương Diệu Ca đang ngồi bên cạnh chiếc đàn ngọc, đôi mắt đẹp nhìn hắn, tay gẩy dây đàn.

Đàn ngọc lại đổi cái mới rồi, nhưng điệu nhạc không thay đổi.

Địch Thanh lại lần nữa tỉnh dậy, tim vẫn đang đau, nhưng bớt điên cuồng một chút. Có lẽ sự đau khổ xưa nay là vậy, sau mỗi lần gậm nhấm tiêu hóa, đáy lòng không còn lại gì, thế nhưng lại thêm cái khắc cốt ghi tâm.

Địch Thanh thi lễ với Trương Diệu Ca, dùng sự bình tĩnh mà ngay cả bản thân hắn cũng khó lòng tin được nói:

- Cảm ơn nàng.

Sau đó liền đi ra ngoài.

Trương Diệu Ca nói:

- Địch Thanh.

Giọng nói của nàng ta cũng rất điềm tĩnh.

Liên Nhi trông hai người biểu hiện rất kỳ lạ. Địch Thanh không để tâm đến Liên Nhi, thậm chí chẳng xoay người, chỉ hỏi rằng:

- Trương cô nương, nàng có chuyện căn dặn à?

Trương Diệu Ca nói:

- Là ta đã cứu ngươi, nếu ta không cứu ngươi, nói không chừng ngươi đã chết đuối trong khe nước thối đó. Nếu ngươi là hán tử, thì không nên cứ thế mà đi.

Nàng ta nói một cách hời hợt qua loa, đem sự việc chém giết đến hồn bay phách tán tối qua nói nhẹ như lông hồng.

Địch Thanh nghiêm nghị nói:

- Thế nàng muốn ta phải làm gì?

Hắn còn có thể làm được gì? Hắn không biết;

Trương Diệu Ca mỉm cười nói:

- Ngươi phải cảm ơn ta, ít nhất cũng phải uống hết chén thuốc này chứ?

Địch Thanh đột ngột xoay người, giành lấy chén thuốc của Liên Nhi, một hơi uống cạn chén thuốc đó, hỏi:

- Trương cô nương, còn có căn dặn gì nữa không?

Cơ mặt của hắn co giật, trở nên có chút đáng sợ.

Trương Diệu Ca gật đầu nói:

- Hết rồi, ngươi đi đi.

Nàng cúi đầu xuống, khều nhẹ dây đàn, không nói thêm gì nữa. Đợi sau khi tiếng bước chân xuống lầu của Địch Thanh đi xa, lúc này mới khẽ thở dài, thần sắc ngập tràn thương cảm.

Một nỗi cô đơn biết tỏ cùng ai? Khó thành lời, cứ mình khổ.

Liên Nhi cẩn thận từng li từng tí nói:

- Tiểu thư, tối hôm qua muội đã làm gì? Sao giờ muội cảm thấy toàn thân gân cốt nhức nhói?

Trương Diệu Ca nhìn nàng ta một cái với ánh mắt sâu xa, nói:

- Tối qua ngươi trượt ngã, ngất đi.

Sau khi nàng cứu Liên Nhi tỉnh lại, Liên Nhi đã quên hết tất cả sự việc xảy ra trước đó, Trương Diệu Ca cũng không giải thích.

Liên Nhi có chút không tin tưởng nói:

- Vậy sao?

Thấy Trương Diệu Ca không nói, Liên Nhi lại nói tiếp:

- Tiểu thư, đêm qua muội thấy tiểu thư rơi lệ nữa....

Trương Diệu Ca thần sắc biến đổi, quát lớn nói:

- Ngươi muốn nói gì hả?

Liên Nhi lén thè lưỡi, hạ giọng nói:

- Muội vốn cho rằng, tiểu thư sẽ không để Địch Thanh đi như vậy.

Trương Diệu Ca buồn tẻ cười cười:

- Hắn sẽ không ở lại đâu.

Trong lòng đang nghĩ, ta có thể dùng thủ đoạn giữ Bất Không ở lại, nhưng ta biết rằng, thế nào đi nữa cũng không giữ chân Địch Thanh được. Địch Thanh có thể uống chén thuốc đó, chứng đỏ ý muốn tìm cái chết của hắn đã nhạt, không cần phải lo lắng quá. Từ nay về sau, ta và hắn mỗi người một phương, là người qua đường, không gặp nhau nữa.

Tiếng cầm cùng tình thâm, lại vang lên như thường lệ.

Trương Diệu Ca khuấy động dây đàn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, mặc dù Địch Thanh trong cơn mê, vẫn luôn không ngừng gọi cái tên Vũ Thường. Ngắm nhìn cây cao ngoài cửa sổ, đôi yến bay tới bay lui, đột nhiên nàng nghĩ, cả đời của mình, nếu như chết đi, sẽ có chàng trai nào như Địch Thanh vậy, nhớ nhung ta khắc cốt ghi tâm? Vừa nghĩ đến đây, bất giác trong lòng đau xót, lại suýt rơi lệ lần nữa.

Lúc Địch Thanh ra khỏi Trúc Ca lâu, mặt trời đang lên, sức sống đất trời dạt dào, nhưng trong mắt của Địch Thanh, chẳng qua chỉ một màu xám xịt.

Đi hoàng cung, gặp Vũ Thường!

Ý nghĩ này lại lần nữa trổi dậy, không thể ngăn lại. Hắn vừa mới nhớ ra, đêm qua lúc xông ra ngoài, chính là muốn đi tìm Vũ Thường. Hắn hơi hận Quách Tuân, hận Quách Tuân tại sao lại cứu sống hắn, hận Quách Tuân tại sao lại đưa hắn trở về Quách phủ.

Sau khi hắn nhớ ra mình muốn làm gì, đang muốn cất bước, liền thấy một người đứng ngay trước mặt.

Người đó trông sắc mặt có chút tiều tụy, đôi mắt sâu thẩm, bản sắc khôi ngô vẫn không thay đổi. y nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, muôn ngàn hàm ý.

*****

Địch Thanh ngẩn ngơ, lấp bắp nói:

- Quách đại ca, sao huynh lại ở đây?

Quách Tuân như thoáng có chút trầm tư nhìn về phía Trúc Ca lâu một cái, nói:

- Ta tùy hứng dạo chơi, không ngờ gặp được đệ.

Địch Thanh không thẹn với lòng, nhìn chằm chằm vào Quách Tuân nói:

- Quách đại ca, đệ muốn gặp Vũ Thường một lần cuối.

Hắn vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến nỗi như quên cả thương tích, nhưng chẳng ai biết rằng, hắn phải nổ lực biết bao mới làm được như vậy.

Quách Tuân dời ánh mắt đi, nhưng lại không nói lời nào.

Địch Thanh bắt đầu nôn nóng, một tay bắt lấy vai của Quách Tuân mà nói:

- Quách đại ca, đệ đã giết đám người Lưu Tòng Đức, đệ biết mình có tội, lúc này đệ vào cung, nói không chừng sẽ bị bắt ngay lập tức, chắc chắn sẽ khiến huynh khó xử. Nhưng đệ chỉ có thể cầu xin huynh! Đệ xin huynh!

Quách Tuân thở dài

- Đệ vô tội. Đám người Lưu Tòng Đức âm mưu tạo phản, chứng cứ xác thực, lần này ngay cả Thái hậu cũng không lật lại án xử của bọn họ. Còn về phần Triệu Doãn Thăng, đệ không giết gã, ta cũng sẽ ra tay thôi. Đệ muốn vào cung, sẽ không ai ngăn cản đệ.

Địch Thanh cất bước muốn đi, Quách Tuân đột nhiên ấn chừng vai của hắn nói:

- Đệ đợi đã, ta có chuyện muốn nói với đệ.

Địch Thanh dừng bước, nhìn Quách Tuân nói:

- Huynh muốn nói gì?

- Sau này đệ dự định làm như thế nào?

Quách Tuân chậm rãi hỏi.

Sắc mặt của Địch Thanh cuối cùng cũng lộ vẻ sầu thảm, lẩm bẩm nói:

- Không làm gì cả. Đệ còn có thể làm được gì? Quách đại ca, trước kia huynh đã giúp đệ rất nhiều lần, đệ phải cảm ơn huynh. Cảm ơn huynh và Tiểu Quỳ, các người đều rất chiếu cố cho đệ.

Ánh mắt Quách Tuân xao động, ngẫm nghĩ lời nói của Địch Thanh, cảm giác như những lời lúc lâm chung, hồi lâu mới nói:

- Trên đời này còn có rất nhiều chuyện cần đệ làm.

Địch Thanh đột nhiên bùng phát, đẩy tay của Quách Tuân ra, kêu lên:

- Quách Tuân, huynh còn muốn đệ phải làm gì? Huynh cứu đệ và đại ca của đệ, dẫn đệ nhập ngũ, đệ cảm kích huynh! Đệ bị Dạ Nguyệt Phi Thiên làm trọng thương, là ý trời sắp đặt sẵn! Những năm gần đây, đệ biết rằng, huynh đối với đệ rất tốt rất tốt. Cho dù là cha mẹ, đại ca của đệ, cũng không đối xử tốt với đệ như huynh. Cả đời này, cũng không thể trả hết ân tình cho huynh được. Nhưng Vũ Thường mất rồi, đệ hận huynh!

Hai má Quách Tuân co giật, lùi về sau một bước, trong mắt lộ vẻ bi thương.

- Bởi vì nếu lúc đầu huynh để ta chết, Vũ Thường cũng sẽ không vì ta mà mất mạng.

Địch Thanh nước mắt nóng rưng rưng, không tài nào khống chế cảm xúc trong lòng được nữa.

Quách Tuân thấy Địch Thanh rơi lệ, lẩm bẩm nói:

-Đúng vậy, ta sai rồi. Đệ hận ta, cũng phải thôi.

Địch Thanh thấy Quách Tuân như vậy, trong lòng có nỗi áy náy khó mà nói ra được. Hắn thà rằng để Quách Tuân một đấm đánh chết hắn chẳng cần lý do, còn hơn lại lần nữa nghe Quách Tuân nói lời xin lỗi. Địch Thanh nghĩ đến đây, giọng thét lên nói:

- Huynh không sai! Sai là ở đệ! Vốn dĩ đệ không nên quen biết Vũ Thường, vận đệ lênh đênh, vốn dĩ đệ nên ở dưới quê, tại sao đệ lại xen vào chuyện người khác chứ? Tại sao lại phải tìm Dạ Nguyệt Phi Thiên? Tại sao lại quen biết với Vũ Thường? Là đệ đã hại Vũ Thường!

Hắn nói xong, quay người bỏ chạy, chạy đi một hơi rất xa.

Hắn chạy một cách không kiêng nể như thế, hoàn toàn chẳng cần màn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên phố. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chân hắn đột nhiên đạp phải thứ gì đó, té lăn ra đất. Hắn cũng không đứng dậy, gục đầu vào đất bùn, mặc cho sỏi cát cà vào hai má, đau mà thoải mái.

Một người đưa tay đỡ Địch Thanh, quát lên nói:

- Địch Thanh, ngươi làm cái gì vậy?

Địch Thanh quay đầu lại nhìn, thấy gã có chân mày như kiếm kia, không ngờ lại là Diệp Tri Thu, không kìm được liền tức giận nói:

- Ta làm gì thì liên quan gì đến ngươi?

Hắn nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Quách Tuân cũng ở cách đó không xa.

Diệp Tri Thu buông tay, cười lạnh lùng nói:

- Ngươi làm cái gì, đích thật không liên quan đến ta. Nhưng trên đời này, vốn dĩ không chỉ có mình ngươi đau khổ. Ta nói cho ngươi biết...

Nói chưa dứt lời, Quách Tuân bên cạnh đã nói:

- Diệp Bộ đầu, sao ngươi lại ở đây?

Diệp Tri Thu nói:

- Ta đến đây để tìm một người, vừa hay gặp phải Địch Thanh đang nổi cơn điên, vậy nên mới giữ hắn lại.

Quách Tuân nói:

- Vậy ngươi đi làm việc đi.

Có chút trầm mặc, Quách Tuân lại nói:

- Đêm nay ngươi có thể đến phủ của ta không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Diệp Tri Thu gật gật đầu, liền xoay người bỏ đi.

Quách Tuân bước tới, thấy Địch Thanh lại muốn bỏ đi, Quách Tuân thần sắc do dự, bỗng nhiên lên tiếng:

- Địch Thanh, ta nói cho đệ hay một chuyện, đệ nhất định phải kiên cường, đừng kích động.

Địch Thanh đờ đẫn nhìn Quách Tuân, lẩm bẩm nói:

- Còn có chuyện gì cần đệ phải kiên cường ư?

Trong lòng Quách Tuân cũng bàng hoàng, chỉ là đang nghĩ, mình có nên nói cho hắn biết hay không? Quyết định lần này của mình, là đúng hay là sai? Nếu ta nói cho hắn biết, là cứu hắn, hay là hại cả đời của hắn đây? Vốn dĩ hắn đang do dự, nhưng thấy vẻ mặt đau khổ không chịu nổi của Địch Thanh, cuối cùng hạ quyết tâm, bắt lấy tay của Địch Thanh, từng câu từng chữ nói:

- Dương Vũ Thường nàng ấy...vẫn chưa chết.

Dương Vũ Thường chưa chết?

Lúc Địch Thanh nghe thấy những từ này, thân hình lung lay vài cái, dường như khó lòng tin vào tai của mình.

Dương Vũ Thường chưa chết!

Những từ đó nhanh chóng tràn ngập vào lòng ngực của Địch Thanh, hắn trở tay lại nắm lấy cổ tay của Quách Tuân, cứ như là nắm lấy cọng cỏ sinh mạng vậy, khàn giọng nói:

- Huynh...huynh...huynh nói cái gì? Vũ Thường còn sống ư?

Đầu óc hắn mê muội, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.

Sau khi Diệp Tri Thu từ biệt Quách Tuân, y đã đến một gia viên. Trước cửa gia viên này rách nát, trong đình viện thì không chút động tĩnh, Diệp Tri Thu gõ cửa, chẳng nghe thấy tiếng người hồi âm, liền chau mày lại.

Cửa nhà khép hờ, Diệp Tri Thu có chút trầm ngâm, đã đẩy cửa vào. Trong gia viên yên tĩnh, nhìn ra phía xa có một người đang nằm ngủ trong sảnh. Diệp Tri Thu trông thấy, hơi kinh ngạc, y nhận ra đó là dáng người của Nhâm Thức Cốt.

Hôm nay y đến đây, vốn dĩ muốn tìm người khám nghiệm tử thi Nhâm Thức Cốt.

Trong cung đại biến, tuy rằng đã tạm thời yên ổn, nhưng Diệp Tri Thu vẫn luôn cảm giác được, bên trong còn có một số bí mật khó hiểu. Y là một bộ đầu, đương nhiên tận trung với công việc của mình, không muốn cứ không minh bạch thế này.

Nhưng mà điều khúc mắc lớn nhất chính là, lúc đầu mũi tên bắn vào Thái hậu đó, rốt cục có phải do Triệu Doãn Thăng bắn ra hay không? Trong cung nhiều người đã chết, súc vật không tha, thật sự là do Triệu Doãn làm ư? Tại sao gã lại làm như vậy?

Vốn dĩ Diệp Tri Thu lúc đứng trước hoàng nghi môn cảm thấy, Triệu Doãn Thăng làm như vậy, đơn thuần là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, ly gián quan hệ giữa Thái hậu và Thiên tử, từ đó ngư ông đắc lợi, nhưng sau sự việc thì theo lời của Quách Tuân nói, mũi tên đó vô cùng sắc bén, mục tiêu muốn lấy mạng của Thái hậu!

Triệu Doãn Thăng bắn chết Thái hậu, một chút lợi ích cũng không có! Nếu gã muốn lên làm vua, người duy nhất có thể dựa vào chính là Thái hậu, chẳng có lý do gì để gã chặt bỏ cây đại thụ này trước. Nếu suy nghĩ theo hướng này thì, trong cung có nhiều người chết cũng thật lạ lùng, tuy rằng Triệu Doãn Thăng có năng lực giết chết được số người đó, nhưng gã không có lý do nào để làm chuyện đó.

Ai muốn giết chết Thái hậu sau đó hưởng niềm vui này đây? Lúc Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, đột nhiên rùng mình, đã đi đến sau lưng của Nhâm Thức Cốt.

Trong cung cháy lớn, đốt sạch tất cả mọi manh mối, những kẻ chết trong cung kia cũng bị cháy sạch, cho dù là vị đại thái giám Giang Đức Minh sau khi chết, cũng khó giữ được thi hài.

Đây là một chi tiết, sau khi trong cung nội loạn, ai cũng sẽ không để tâm lắm đến chi tiết này. Nay Thái hậu có điều lo âu, ai cũng dán mắt vào hành động của Triệu Trinh, hy vọng có thể biểu hiện sự chung thành của mình đối với Triệu Trinh, lại có ai thèm đi để ý đến chuyện thi thể của những người chết kia, có phải đã bị tiêu hủy hay không?

Diệp Tri Thu không có manh mối, trước mắt chỉ còn sót lại vài người có thể giúp y, đó chính là ba người khám nghiệm tử thi như Nhâm Thức Cốt.

Những người đó khám nghiệm qua tử thi, có lẽ còn có thể cho y một số đáp án.

- Nhâm ngỗ tác (ngỗ tác: khám nghiệm tử thi).

Trong lòng Diệp Tri Thu tâm sự nặng nề, khẽ hô một tiếng, đưa tay vặn bả vai của Nhâm Thức Cốt. Lúc này đang là ban sớm, sao Nhâm Thức Cốt lại nằm cạnh bàn nghỉ ngơi chứ? Lúc Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, lưu ý thấy đèn dầu trên bàn đã thắp cạn, trên bàn có hai chén trà.

Diệp Tri Thu rùng mình, ý thức được ngọn đèn đó đã đốt cả đêm, trước đó Nhâm Thức Cốt có khách. Nhâm Thức Cốt đã gặp ai vào lúc rạng sáng thế này? Khi Diệp Tri Thu nghĩ đến đây, đã vặn vai của Nhâm Thức Cốt qua, Nhâm Thức Cốt đang cười, nụ cười cực kỳ quái dị, nhưng gã chết rồi!

*****

Ngay phút giây Diệp Tri Thu trông thấy Nhâm Thức Cốt cười, sau lưng lạnh rờn, đột nhiên cảnh giác cao độ, bỗng nhiên luồn đến dưới bàn.

Teng một tiếng vang lên, ánh lửa văng tứ phía. Một mũi tên nỏ bắn lên mặt đá mà Diệp Tri Thu vừa đứng, làm cho đá thạch chia năm xẻ bảy. Một tên thích khách từ trên xà nhà nhảy xuống, liền vung đao tới chém.

Diệp Tri Thu không thấy đâu nữa, tên thích khách đó sững người, gã tính toán nhiều lắm, nhưng điều duy nhất là không tính đến Diệp Tri Thu lại cảnh giác như vậy, không những tránh được tên nỏ của gã, còn nhanh chóng ẩn mình đi mất, khiến gã chẳng tài nào ra tay được.

Bàn gỗ đột nhiên bay lên, hướng về phía thích khách mà nện vào. Gã thích khách đang lúc tập trung sức mạnh, không chút do dự mà gào lớn vung đao, một đao chém tới, bàn gỗ vỡ vụn. Một luồng ánh sáng bay ra từ bàn gỗ vỡ vụn, trực tiếp nhắm vào tên sát thủ.

Diệp Tri Thu xuất kiếm, một kiếm đã xoay chuyển tình thế, lướt qua lồng ngực của thích khách, dùng sức đâm vào bả vai của gã! Gã này muốn giết Diệp Tri Thu y, khẳng định có liên quan đến vụ án, Diệp Tri Thu muốn giữ lại mạng sống.

Nhanh như sấm chớp, Diệp Tri Thu thấy tên thích khách cả người quần áo màu đen, khăn che mặt màu đen, để lộ ra một cặp mắt sáng quắc. lúc trông thấy đôi mắt đó, tim Diệp Tri Thu bỗng nhiên đập mạnh, có cảm giác dường như đã từng quen biết.

Máu tươi bắn tung tóe, trong tiếng rên rỉ của gã thích khách, bỗng nhiên rơi xuống, lăn trên đất một cái, liên tiếp bắn ra ba mũi tên nỏ. Diệp Tri Thu ngã người né tránh, trước lúc thích khách bắn tên, đã đổi tư thế, bay sang một bên.

Thích khách xoay người đứng dậy, nhào vào cạnh tường viện, lại tung lên lần nữa, phóng qua tường cao.

Diệp Tri Thu chẳng đuổi theo, trong mắt y tràn ngập màu kinh ngạc sợ hãi, tay cầm kiếm có chút run rẩy.

Thích khách đã bị y làm cho bị thương, y sợ cái gì chứ?

Qua hồi lâu, Diệp Tri Thu lúc này mới chậm rãi cong lưng, nhặt một vật dưới đất lên, đó là một tấm lệnh bài. Vừa rồi Diệp Tri Thu cắt rách lòng ngực của gã thích khách, tấm lệnh bài đó, chính là rơi ra từ trong người gã thích khách đó.

Lúc Diệp Tri Thu nhìn vào tấm lện bài đó, tay cầm lệnh bài cũng bắt đầu run rẩy. Trong mắt của y, đã toát lên ý kinh hãi hoảng sợ. Y chậm rãi ngồi xuống, ngồi lên một chiếc ghế, nhìn thi thể của Nhâm Thức Cốt.

Nhâm Thức Cốt đang cười, trong nụ cười dường như tràn ngập ý chế nhạo!

----- Dương Vũ Thường chưa chết ư? Lúc Địch Thanh nghe thấy tin này, trong niềm vui bất ngờ, nhiều hơn nữa là sự hoài nghi. Chuyện này đối với hắn mà nói, là một tin tốt lành vô cùng, tại sao Quách Tuân nói ra lại ấp úng như vậy?

Nhưng niềm vui sướng nhanh chóng dung hòa tất cả mọi nghi hoặc, Địch Thanh kích động nói:

- Quách đại ca, Vũ Thường chưa chết ư? Nàng ấy ở đâu? Đệ muốn đi gặp nàng.

Ánh mắt Quách Tuân sâu sa, chậm rãi nói:

- Nhưng nàng ấy cũng rất khó tỉnh lại được.

Địch Thanh chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt xuống, hoài nghi hỏi:

- Huynh nói sao?

Quách Tuân trầm ngâm hồi lâu, mới nói:

- Lúc đầu ta cũng nghĩ Dương Vũ Thường đi rồi, nhưng sau đó Vương Duy Nhất chạy đến, không ngờ phát hiện Dương Vũ Thường còn có cơ hội sống sót. Điều này có vẻ là chuyện không thể nào.

Y thở dài nói:

- Tình trạng của nàng cũng hôn mê giống y hệt như đệ năm đó, nhưng còn nghiêm trọng hơn cả đệ.

Địch Thanh trong lúc vừa buồn vừa vui, trong lòng thấp thỏm, vội lên tiếng nói:

- Thế...Vương thần y nói thế nào?

- Vương Duy Nhất nói, nàng vẫn còn có dấu hiệu của tia sinh mệnh, chỉ có thể dùng từ không thể tin nổi mà hình dung nó. Gã lại nói, không có cách cứu chữa cho Dương Vũ Thường.

Quách Tuân nói rất chậm, dường như mỗi một chữ, đều phải qua sự suy nghĩ cặn kẽ mới nói ra miệng.

Trái tim của Địch Thanh lại lần nữa rủ xuống, khẩn trương mà bắt lấy tay của Quách Tuân nói:

- Quách đại ca, đệ cầu xin huynh, xin huynh hãy cứu lấy Vũ Thường, đệ biết, huynh có khả năng này mà.

Trong lòng hắn biết Quách Tuân võ công cao cường, nhưng y thuật thì tuyệt đối không thể mạnh hơn Vương Duy Nhất được, nhưng hắn chỉ còn lại hy vọng này thôi.

Quách Tuân nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, , sau một lúc lâu mới nói:

- Chuyện này có lẽ vẫn còn hi vọng.

- Hy vọng gì?

Địch Thanh hỏi tới.

- Kỳ tích.

Lúc Quách Tuân phun ra hai chữ này, trong thần sắc có một sự mệt mỏi khó nói.

Địch Thanh buông lỏng đôi tay, thất thần mà lùi về sau hai bước, lẩm bẩm nói:

- Kỳ tích?

Quách Tuân nhìn vẻ mặt của Địch Thanh, góp ý nói:

- Bất kể như thế nào, đệ hãy cùng ta vào cung xem trước. Lúc này Bát vương gia đang ở cùng Dương Vũ Thường đấy.

Địch Thanh gật đầu một cách bất lực, đi theo Quách Tuân bước nhanh vào trong đại nội, vào trong cấm nội (cung cấm nơi đế vương sinh sống), đi đến trước một tòa cung điện, trên tấm bảng dẹp của cung điện ghi cái gì, căn bản Địch Thanh không để ý tới. Hắn nhẹ nhàng lướt vào trong cung nội, liền thấy Dương Vũ Thường nằm ngang giữa không trung, bên cạnh hoa tươi lượn lờ....

Trong cung tràn ngập hương thơm của hoa, Địch Thanh suýt nữa là nhảy dựng lên, điều này sao có thể được?

Hắn hít một hơi dài, nhìn một cách chăm chú, trong lòng dao động mãnh liệt. Thì ra Dương Vũ Thường không phải đang nằm trong không trung, mà là nằm trên một vật trong suốt.

Vật thể đó giống y như quan tài, không, phải nói là, đó chính là quan tài. Lúc đầu khi Địch Thanh ở lăng Vĩnh Định, đã từng thấy một quan tài trong suốt như vậy. Chân Tông Triệu Trinh, chẳng phải cũng nằm trong cỗ quan tài như vậy sao?

Bên trong quan tài phủ đầy hoa tươi, Dương Vũ Thường nằm trong đám hoa. Hoa tươi kiều diễm, cũng chẳng thể che lắp sắc đẹp vô song của nàng.

Sao lại để Dương Vũ Thường ở đây? Chẳng lẽ, Vũ Thường vẫn ra đi rồi ư? Địch Thanh đang muốn xông qua đó, liền bị Quách Tuân một tay bắt lấy cổ tay.

Một người ngồi bên cạnh quan tài, nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại, người đó quần áo không tươm tất, nhan sắc tiều tụy, đầu tóc chẳng còn gọn gàng sạch sẽ như trước, dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí còn pha lẫn tóc bạc.

Người đó chính là Bát vương gia Triệu Nguyên Nghiễm!

Sao Bát vương gia lại ở đây? Chẳng lẽ ông ta thật sự là cha ruột của Dương Vũ Thường ư?

Ánh mắt của Triệu Nguyên Nghiễm quét từ người Quách Tuân, rớt lên người Địch Thanh, lẩm bẩm nói:

- Ngươi đến rồi à? Ngươi đến rồi cũng tốt, qua đây thăm Vũ Thường đi. Ngươi phải rất lâu không gặp được nó rồi.

Lời nói của Bát vương gia cực kỳ lạ lùng, Địch Thanh bắt được điều gì đó, rất lâu không gặp, chẳng lẽ còn có thể gặp lại ư?

Địch Thanh không hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy trong cung này có chút quái dị của huyền cung lăng Vĩnh Định. Hắn bước qua đó một cách khó khăn, ngắm nhìn Dương Vũ Thường trong quan tài, thấy gương mặt nàng vẫn vậy, đôi mắt khép hờ, tựa như đang ngủ say vậy.

Trong mắt Địch Thanh, lại đong đầy nước mắt.

- Ta nghe nói...người Vũ Thường yêu nhất chính là ngươi?

Bát vương gia lẩm bẩm nói, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nhìn Địch Thanh cứ như đang nhìn chính người thân của mình vậy. Thần sắc ông bi thương đau đớn, tự mình lầm bầm nói:

- Ta chỉ có một đứa con gái này, ta chưa từng được gặp nó, ta vẫn luôn nhớ mong nó, nghe nói...ngươi luôn chăm lo cho nó, ngươi đối với nó rất tốt. Ta biết, nếu ngươi không đối tốt với nó, sao nó có thể chết vì ngươi chứ?

Địch Thanh không cần hỏi thêm, chỉ thấy biểu hiện của Bát vương gia, đã tin tưởng những gì ông ta nói. Địch Thanh cũng đau khổ như vậy, nước mắt lại chảy xuống, hắn chẳng còn gì để nói.

- Kiếp này ta chẳng có kỳ vọng điều gì, chỉ mong nó sống thật khỏe mạnh, ta vẫn luôn muốn gặp nó.

Bát vương gia buồn bã nói:

- Nhưng ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại gặp nó trong tình cảnh thế này. Triệu Doãn Thăng nói biết được tung tích của Vũ Thường, gã dùng tung tích của Vũ Thường để uy hiếp ta, khiến ta phải làm việc cho gã. Ta không thể không nghe theo.

Cảm xúc của Bát vương gia dần chuyển sang kích động, đột nhiên lớn tiếng rít gào với Địch Thanh nói:

- Nhưng nếu ta biết kết quả sẽ như vậy, thà rằng bản thân ta chết đi, cũng không muốn Vũ Thường như vậy, ngươi có tin không hả?

Địch Thanh nhìn vào đôi phủ đầy tơ máu và có chút điên cuồng của Bát vương gia, đau khổ nói:

- Ta tin! Nếu như có thể, ta cũng thà rằng chính mình chết, cũng phải cứu lấy nàng ấy.

Bát vương gia ôm lấy Địch Thanh, khóc thất thanh. Dường như ông muốn đem nỗi sầu muộn tích tụ bao nhiêu năm, một hơi phát tiết ra hết, khóc đến trời long đất lở. Địch Thanh cắn răng, đã không muốn hỏi chuyện quá khứ của Bát vương gia và Vũ Thường nữa, nhưng hắn không thể không hỏi:

- Bát vương gia, nhưng ta nghe Quách chỉ huy nói, Vũ Thường vẫn chưa chết! Chỉ cần còn có hy vọng, chúng ta cũng không thể từ bỏ, có đúng không?

Bát vương gia bỗng nhiên buông Địch Thanh ra, bắt lấy đôi vai của hắn, nói từng chữ một:

- Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực cứu sống Vũ Thường. Vương Duy Nhất không có cách, nhưng ta có cách.

*****

Trái tim của Địch Thanh suýt chút nữa là nhảy cả ra ngoài, khan giọng nói:

- Cách gì?

Thần sắc của Bát vương gia trở nên hoảng hốt, trong mắt có chút kính sợ, cũng có chút quái dị, ông ta nhìn chằm chằm vào Địch Thanh, cứ như mất hồn vậy thốt ra vài chữ

- Muốn cứu Vũ Thường, trước mắt chỉ có một cách, đó chính là...tìm được Hương Ba Lạp!

Hương Ba Lạp? Hương Ba Lạp là gì? Tại sao Hương Ba Lạp lại có thể cứu sống Vũ Thường? Lúc Địch Thanh nghe thấy ba từ này, ngỡ ngàng nhìn về phía Quách Tuân. Bởi vì hắn từng nghe thấy ba từ Hương Ba Lạp từ trong miệng của Quách Tuân.

Vẻ mặt của Quách Tuân dường như cũng trở nên quái dị đi, trong mắt y có sự hồi tưởng, có sự kinh ngạc, cũng đồng dạng có chút sợ hãi. Vốn dĩ y phải giải thích, nhưng y lại cúi đầu xuống.

- Hương Ba Lạp là gì?

Địch Thanh không kìm được hỏi.

Không ai trả lời, trong cung yên lặng như đã chết. Qua hồi lâu, một người lạnh lùng nói:

- Cho dù là Hương Ba Lạp, cũng không cứu sống Dương Vũ Thường được!

Giọng nói rất lạnh, xen lẫn sự cảm thán tang thương, đó tuyệt đối không phải tiếng nói của Bát vương gia và Quách Tuân.

Địch Thanh giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy sau lưng cách đó không xa có một người đang đứng. Dung nhan người đó, còn già nua và tiều tụy hơn cả Bát vương gia, trong mắt người đó, không ngờ cũng có ý bi thương sợ hãi.

Người đó lại là Lưu thái hậu! Nhưng tại sao Lưu thái hậu lại ở đây?

Cả người Địch Thanh run rẩy, bị một câu của Lưu thái hậu đánh đến gần như vạn kiếp bất phục. Hắn cũng chẳng lưu ý tới, cơ thể của Bát vương gia còn run rẩy hơn cả hắn.

Bát vương gia bỗng nhiên lao ra, xẹt tới trước mắt Lưu thái hậu, khàn giọng nói:

- Ngươi...ngươi...chẳng lẽ quên rằng...Vũ Thường nó....

Vẻ mặt ông đầy kích động, cắn răng nghiến lợi, trông bộ dạng như muôn bóp chết Lưu Thái hậu tại chỗ.

Ông ta quá kích động, nói chẳng liền câu.

Người bên cạnh nghe thấy, đều cảm thấy Bát vương gia muốn chỉ trích Lưu thái hậu, nói Vũ Thường là vì Lưu thái hậu mà mất mạng. Nhưng lại cảm thấy, Bát vương gia dường như có hơi kích động một chút.

Vẻ mặt Lưu thái hậu hình như cũng có kích động, quát nói:

- Ngươi câm mồm!

Thân hình Bát vương gia giật nảy, không khỏi lùi về sau hai bước, cười thảm nói:

- Ta cầm mồm ư? Thái hậu, ta đã im lặng biết bao nhiêu năm nay, đến giờ phút này ngươi vẫn còn muốn ta im lặng sao? Vũ Thường nó không xong rồi, Vũ Thường nó còn có hy vọng...Vũ Thường nó...nó chính là...đứa con gái duy nhất của ta.

Bát vương gia không ngừng nói, lắc lư như muốn ngã. Bỗng chốc quỳ xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lưu thái hậu nói:

- Ta cầu xin ngươi, cả đời này của ta chỉ cầu xin ngươi một lần. Ta xin ngươi hãy cứu lấy Vũ Thường, trên thế gian này, chỉ có ngươi mới cứu được nó, ta cầu xin ngươi.

Ông ta đột nhiên dập đầu xuống đất, vang lên tiếng bưng bưng, chỉ vài ba cái, trên trán không ngờ đã đập ra máu.

Lưu thái hậu vừa kinh kinh hãi vừa tức giận, quát lên nói:

- Ngươi điên à, mau đứng lên!

Thấy Bát vương gia chẳng màng, Lưu thái hậu ra lệnh nói:

- Quách Tuân, kéo ông ta dậy.

Quách Tuân trầm mặc suốt buổi, nghe thấy thái hậu ra lệnh, rốt cục cũng ra tay đỡ Bát vương gia dậy, thấp giọng nói:

- Bát vương gia, thái hậu bà ấy...tấm lòng nhân hậu, chắc chắn sẽ cứu Vũ Thường.

Bát vương gia bỏ ngoài tai, vùng vẫy kêu lên:

- Quách Tuân, ngươi buông ta ra! Nếu Vũ Thường không thể sống, ta còn sống để làm gì?

Trong cung trong thoáng chốc đã rối loạn, đột nhiên có một người lên tiếng nói:

- Bát hoàng thúc, ngươi đang làm gì thế?

Bát vương gia khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Trinh chẳng biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt ông.

Mấy ngày qua, mọi người bởi vì sự việc xảy ra trong cung mà ai ai cũng tâm sức tiều tụy, Triệu Trinh cũng có chút uể oải, nhưng trong đám đông, không nghi ngờ gì đã là một người có tinh thần tốt nhất rồi. Y đến trước mắt Bát vương gia, cuối cùng Bát vương gia cũng không vùng vẫy nữa, nức nở nói:

- Thánh thượng, thần...có tội.

Ông muốn quỳ gối, Triệu Trinh kéo chừng ông ta, cảm thán nói:

- Vốn dĩ chẳng liên quan đến ngươi. Mọi chuyện đều là Thành...

Đáng ra muốn nói là chuyện do Thành Quốc Công, nhưng thấy Lưu thái hậu nhìn qua, luống cuống im bặt, xoay người quỳ xuống nói:

- Hài nhi bái kiến mẫu hậu.

Y đối với Lưu thái hậu, vẫn luôn cung kính như xưa.

Lưu thái hậu hỏi:

- Con đến đây làm gì?

Triệu Trinh nói:

- Mẫu hậu, hài nhi nghe Diêm Văn Ứng nói, thân thể người không được khỏe, nên mới đến thỉnh an người. Không ngờ nghe được người trong cung nói người đã đến đây, hài nhi không yên tâm, cho nên đã qua đây thăm hỏi.

Ba thái giám nắm quyền trong cung, Giang Đức Minh chết, Dương Hoài Mẫn bị giết, chỉ có La Sùng Huân hình như còn sống, nhưng không rõ tung tích. Triệu Trinh quan tâm Lưu thái hậu, đem thái giám bên cạnh mình là Diêm Văn Ứng điều đến bên Lưu Thái hậu.

Sắc mặt Lưu thái hậu dịu lại một chút, khẽ ho vài tiếng nói:

- Cũng không có gì, chẳng qua bị dầm mưa, có chút khó chịu. Ta biết được Bát vương gia nhận lại con gái ruột, thay ông ta....

Do dự một lúc, cảm thấy nói vui mừng thay cũng không đúng, đau lòng thay cũng không đúng, đành nói tránh đi:

- Do đó đến đây xem xem. Triệu Nhi, mấy hôm nay ta không thượng triều, mọi việc đều phải do con lo liệu rồi.

Lúc Lưu thái hậu nói đến việc không lên triều, sắc mặt có chút hoảng hốt. Đột nhiên bà nhớ lại sau khi cấm nội (cấm nội là nơi vua ở) bị bốc hỏa, cả triều hoang mang. Ngày thứ hai khi trời chưa sáng, trong cung cấm đóng chặt kín, quần thần hậu giá bên ngoài Củng Thần môn xin Triệu Trinh lên thành lâu diện kiến.

Mặc dù Triệu Trinh, Lưu thái hậu trải qua một đêm vật vả, nhưng vẫn biết việc trấn an triều thần là quan trọng nhất, sau khi mọi người giữ yên lặng, Triệu Trinh, Lưu Thái hậu xuất hiện trên lầu thành của Củng Thần môn.

Vỗn dĩ chiếu theo quy tắc trong cung, xưa nay đều là thái hậu đi trước thiên tử, để tỏ lòng tôn kính. Lưu thái hậu đi lên lầu thành trước, quần thần quỳ lạy, trong đó có các văn võ bách quan của lưỡng phủ, tam nha, tam quán, lưỡng chế vân vân...

Bách quan quỳ gối khấu đầu với thái hậu, duy nhất chỉ có Lã Di Giản không lạy!

Đang lúc người trong cung quát tháo, Lã Di Giản không ngờ lại nói:

- Trong cung có biến, thần chỉ thấy thái hậu, chưa thấy thánh thượng, trong lòng bất an. Thần xin trông thấy Thánh nhan, để thần được an tâm!

Quần thần lặng im, phần lớn lúc này mới biết sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu thiên tử chết trong cuộc biến động trong cung, thế thì cái lạy này, há chẳng phải đã để Lưu thái hậu danh chính ngôn thuận đăng cơ lên làm hoàng đế sao?

Lưu thái hậu vô cùng tức giận, nhưng rốt cục bà ta cũng không thể không cho Lã Di Giản và các quần thần được gặp Thiên tử. Lúc Triệu Trinh lên tới lầu thành, Lã Di Giản mới vái lạy, quần thần hô hào vạn tuế.

Ngọn lửa này, không những thiêu rụi tám đại điện trong cung, còn đốt biến dạng tất cả mọi thứ.

Trời giáng lửa thần, tám điện gặp nạn.

Vừa nghĩ đến đây, Lưu thái hậu không kìm được sự khiếp đảm. Ngọn lửa này đốt cháy tám toà cung điện là Sùng Đức, Trường Xuân, Tư Phúc, Hội Khánh vân vân, không hơn không kém, chỉ tám tòa cung điện! Lời tiến đoán của tiên đế không ngờ lại thành sự thật? Đây quả thực là hoang đường.

Nhưng khi sự hoang đường đó thật sự xảy ra, lại tạo nên sự chấn động hai năm rõ mười.

Lưu thái hậu mệt rồi, mỏi rồi, cũng sợ rồi. Bà ta không biết, nếu không cho Triệu Trinh tự mình chấp chính nữa thì sẽ có hiểm họa nào xảy ra đây. Gần đây bà ta già đi một cách đáng sợ, đám thân tín Lưu Tòng Đức đều chết cả, Triệu Doãn Thăng cũng chết rồi, cho dù bà ta xưng vua thế thì đã sao? Bà ta có thể ngồi ở vị trí ngai vàng được bao lâu chứ?

Bởi thế mấy ngày nay Lưu thái hậu không thượng triều, bà ta cũng biết, mấy hôm nay không thượng triều, sau này có muốn chỉnh đốn triều cương thì sẽ càng khó khăn hơn nữa, nhưng bà trông thấy cảnh tượng Triệu Trinh được các quần thần quan tâm ở Củng Thần môn, đã có chút nguội lòng.

Cho dù bà ta toàn tâm toàn lực chỉnh lý thiên hạ thì đã sao? Đây nói cho cùng vẫn là thiên hạ của Triệu gia, không thể của họ Lưu được.

Trong cung vắng vẻ, lúc Triệu Trinh nghe được tin Lưu thái hậu không lâm triều, trong ánh mắt sáng rực.

Lưu thái hậu nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy trong mắt của Triệu Trinh có gì đó xa lạ. Không phải nghĩ ngợi nhiều, Triệu Trinh đã nói:

- Nếu mẫu hậu không lâm triều, hài nhi chỉ sợ mình khó lòng đảm nhận trọng trách trị vì thiên hạ...

Lưu thái hậu vậy mà lại có chút ý vui mừng, vốn nghĩ Triệu Trinh sẽ mời bà làm người giật dây sau lưng, không ngờ Triệu Trinh lại nói:

- Nhưng mẫu hậu nhọc tâm bấy lâu nay, cũng mệt mỏi rồi. Nay mẫu hậu thân thể bất an, cho dù hài nhi không cáng đáng nổi, cũng phải cắn răng gánh vác, tuyệt đối không thể để mẫu hậu vất vả nữa. Xin mẫu hậu nghỉ ngơi, tất cả hãy giao cho hài nhi là được rồi!

Lưu thái hậu ngẩn người.

Triệu Trinh đã xoay người lại, nói với Bát vương gia:

- Bát vương gia, ngươi...hãy bớt đau buồn đi. Dương Vũ Thường rất trung liệt, cũng xem như vì hộ giá mà xảy ra chuyện...

Y vốn dĩ cũng cho rằng Dương Vũ Thường đã chết rồi, nhưng vừa rồi nghe nói Dương Vũ Thường hình như còn có cơ may sống sót, nhất thời không biết dùng từ ngữ diễn tả thế nào cho đúng. Triệu Trinh không rỗi để tâm đến sống chết của Dương Vũ Thường, trầm ngâm một lúc nói:

- Hoàng Thúc, ngươi có yêu cầu gì, sau này cứ việc nói ra là được, trẫm tuyệt đối không từ chối.

*****

Bát vương gia đau lòng tột đỉnh, chỉ biết gật đầu, chẳng nói thêm lời nào.

Triệu Trinh nhìn Địch Thanh một cái, trầm ngâm một hồi, chậm rãi đi đến bên cạnh Địch Thanh, nhìn hắn một lúc lâu.

Sắc mặt Địch Thanh đờ đẫn, cũng không vái chào, cũng không nói năng. Giờ đây hắn chỉ nghỉ đến chuyện, Hương Ba Lạp rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ lời Bát vương gia nói là sự thật? Thái hậu có thể cứu sống Vũ Thường ư?

Triệu Trinh thấy Địch Thanh vô lễ, cũng không khiển trách, dùng tay vỗ nhè nhẹ lên vai của hắn, nói:

- Địch Thanh, sau này ngươi có chuyện gì, cứ nói với trẫm là được.

Y nói xong câu nói này, xoay người rời đi.

Đợi khi ra khỏi cung, Triệu Trinh thở phào một cái, vẻ mặt tuy còn nghiêm trang, nhưng trong ánh mắt không hiểu vì sao, có phần lạ lùng cổ quái.

Diêm Văn Ứng vội vàng đi tới, nói nhỏ:

- Thánh Thượng, Khâu bộ đầu cầu kiến.

Khâu Minh Hào vốn là người của thái hậu, từ sau khi trong cung bốc cháy, mãi vẫn không thấy xuất hiện, thậm chí còn không tới trước hoàng nghi môn. Theo bản thân gã nói, lúc gã rời khỏi thái hậu để đi tìm Triệu Trinh, bị thích khách đánh ngất xỉu. Sau này mới tỉnh lại, ngoại trừ Diêp Tri Thu ra, căn bản là không ai để tâm đến chuyện này.

Trong cung có biến động kinh người, sóng lớn cuồn cuộn, ai mà để ý đến một bộ đầu chứ?

Lúc này Khâu Minh Hào tìm Triệu Trinh có chuyện gì nhỉ? Triệu Trinh lại không thấy kì lạ, chỉ hỏi là:

- Ừ, để y chờ ở cung Đại Hưng, nhớ lấy, đừng để người bên cạnh biết được việc này.

Diêm Văn Ứng gật đầu, nhanh như chớp lui xuống. Triệu Trinh nhìn sang xung quanh, lúc này mới thông thả nói:

- Khởi giá cung Đại Hưng.

Triệu Trinh đến cung Đại Hưng, thần sắc bình thản. Cung vua bị lửa thiêu rụi, y tạm thời dời sang ở tại cung Thừa Thiên, cùng lại lại đổi tên cung Thừa Thiên thành cung Đại Hưng.

Vào trong cung, Triệu Trinh cho người trái phải lui xuống, nói với bức bình phong:

- Ra đây đi.

Sau lưng bức bình phong có một người bước ra, sắc mặt như sắt, thần sắc cung kính, rõ ràng chính là danh bổ trong kinh Khâu Minh Hào. Khâu Minh Hào vừa bước ra khỏi bức bình phong, lập tức quỳ ngay xuống đất nói:

- Thần khấu kiến Thánh thượng.

Lúc gã quỳ xuống, động tác không được nhanh nhẹn, sắc mặt dường như có vẻ đau khổ.

Triệu Trinh cũng chẳng lưu ý, trong mắt toát lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói:

- Đứng lên đi.

Đợi sau khi Khâu Minh Hào đứng dậy, Triệu Trinh khẽ thở dài, hài lòng nói:

- Khâu Minh Hào, ngươi làm tốt lắm.

Câu nói này của Triệu Trinh, quả thật kỳ lạ vô cùng, y vốn chẳng có nửa phần qua lại với Khâu Minh Hào, y là thiên tử, Khâu Minh Hào là bộ đầu, lại là người của thái hậu, Khâu Minh Hào cũng chẳng làm bất kỳ việc gì cho Triệu Trinh cả.

Khâu Minh Hào làm tốt chuyện gì? Không ai biết cả, nhưng xem ra, Triệu Trinh không những quen thuộc với Khâu Minh Hào, có quan hệ qua lại với gã, hơn nữa còn rất tín nhiệm gã.

Khâu Minh Hào cũng chẳng có nửa phần thất kinh nào, gã chau mày buông tay lại, thái độ cung kính nói:

- Thần được tiên đế tín nhiệm, vì Thánh thượng vào dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết không chối từ!

Triệu Trinh gật gật đầu, sắc mặt ưu tư, hình như hoài niệm điều gì đó. Không biết bao lâu sau, y cuối cùng cũng mở miệng, vừa mở môi đã nói một câu long trời lở đất.

- Ngươi không nên bắn mũi tên đó vào thái hậu.

Lời nói như tên nhọn, đã nói ra, thì không thể thu lại được. Triệu Trinh nói xong, trong mắt xẹt qua tia thâm độc. Có lẽ mãi đến giờ phút này đây, con người mang nỗi uất ức và bàng hoàng đó, còn xen lẫn chút yếu đuối nữa, mới trở thành một cửu ngũ chí tôn thật sự.

Uy nghiêm vô cùng!

Triệu Trinh không ngờ là Khâu Minh lại bắn thái hậu một mũi tên. Lời này bất luận bị ai nghe thấy đều khó có thể tin được.

Vì sao Khâu Minh phải bắn chết thái hậu? Làm sao Triệu Trinh biết được việc của Khâu Minh? Nếu Triệu Trinh khẳng định rằng Khâu Minh có lòng làm hại thái hậu thì vì sao vẫn giữ gã lại bên cạnh mình? Triệu Trinh còn biết thêm điều gì nữa? Nhìn vị Thiên tử như có nỗi đau thương căm giận, áp lực lẫn khiếp đảm kia rốt cuộc đang nghĩ gì?

Rõ ràng Khâu Minh thấy được sự nghi ngờ của Triệu Trinh nên quỳ xuống nói:

- Thần đáng chết! Xin hoàng thượng thứ tội!

Gã không có lời giải thích nào, chỉ biết giữ tấm lòng trung thành vô hạn cùng nỗi kinh sợ của mình.

Nếu như có người thứ ba tại đây thì chắc chắn sẽ biết là Khâu Minh trung thành với người nào.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm Khâu Minh đang quỳ gối, khẽ thở dài:

- Trẫm không trách ngươi. Trẫm biết là ngươi muốn tốt cho trẫm. Nhưng ngươi đã quá nóng vội rồi. Thái hậu... cuối cùng vẫn là mẫu thân của trẫm. Cho dù bọn Triệu Doãn Thăng đồng ý vì thái hậu mà bất lợi với trẫm, thì trẫm cũng không mong muốn có người nào làm hại gì đến thái hậu.

Khâu Minh chỉ đáp:

- Thần hiểu rõ. Là thần tự chủ trương, tội đáng muôn chết.

Giọng điệu Triệu Trinh chậm lại, thấp giọng hỏi:

- Mấy ngày nay trẫm không có việc gì quan trọng, tạm thời ngươi không cần đến gặp trẫm. Hôm nay ngươi vào cung làm gì?

Khâu Minh nói:

- Bẩm hoàng thượng, hai ngày nay Diệp Tri Thu vẫn còn tra cứu vụ án tử trong cung. Chỉ sợ là hắn đã phát hiện ra được điều gì.

Triệu Trinh bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói:

- Hắn tra được cái gì?

Khâu Minh nói:

- Diệp Tri Thu này có tính cố chấp, hơn nữa rất có bản lĩnh điều tra án. Một chuyện cách đây mấy năm ở thung lũng Phi Long cũng bị hắn tra ra chân tướng. Chuyện xảy ra trong cung này chỉ sợ là hắn sẽ sớm muộn tra ra được.

Rõ ràng là Khâu Minh không nói rõ nhưng trong giọng điệu của gã đã có ý đề nghị, trong mắt cũng có sát khí. Đương nhiên, sát khí của gã không nhằm vào Triệu Trinh.

Triệu Trinh chậm rãi ngồi xuống, lẩm bẩm.

- Nếu như hắn không cố chấp điều tra thì trẫm cũng không thể nào vạch trần ra được âm mưu Phật Di Lặc của Triệu Doãn Thăng. Dù sao thì Diệp Tri Thu đó cũng là người có công.

- Nhưng... hoàng thượng, chẳng lẽ người không sợ hắn điều tra ra sự việc khác trong cung sao?

Rõ ràng lời nói của Khâu Minh có phần kỳ lạ. Chức trách của bộ đầu là đi bắt người, đương nhiên là phải điều tra vụ án đến cùng. Nhưng dường như Khâu Minh rất sợ Diệp Tri Thu điều tra ra được. Vậy tại sao gã phải sợ?

Triệu Trinh nghe vậy liền có phần cảnh giác. Sau một hồi lâu mới nói:

- Ý ngươi là gì?

Khâu Minh cúi đầu nói:

- Hôm nay hắn đã đi tìm Nhâm Thức Cốt.

Triệu Trinh nhíu mày:

- Sau đó thì sao?

Không ngờ khi nghe cái tên "Nhâm Thức Cốt" mà Triệu Trinh không hề kinh ngạc, lại tỏ vẻ hiển nhiên biết người này. Nhâm Thức Cốt chỉ là một kẻ khám nghiệm tử thi thấp hèn, Triệu Trinh là thiên tử cao quý, có lý do gì mà biết tên này?

Khâu Minh nói:

- Nhâm Thức Cốt chết rồi. Chẳng những Nhâm Thức Cốt chết mà hai Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) lúc đó đã khám nghiệm tử thi cho một hòa thần trong cung cũng đều chết hết, là mỉm cười mà chết.

Triệu Trinh không hề ngạc nhiên, ngược lại thở phào một cái, nói:

- Hãy an táng cho bọn chúng cho tốt, động viên con cháu bọn chúng.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Triệu Trinh lại hỏi:

- La Sùng Huân ở đâu?

La Sùng Huân cấu kết với Triệu Doãn Thăng, tự phóng hỏa trong cấm cung, có thể nói là tội ác tày trời. Nhưng sau vụ lửa cháy thì không thấy bóng dáng của La Sùng Huân đâu. Rất nhiều người nói rằng y đã chạy tội rồi.

Khâu Minh nói:

- La Sùng Huân hắn... sẽ không xuất hiện nữa.

Bộ dạng khi Khâu Minh khẳng định điều này vô cùng kỳ lạ. Làm sao gã lại cho rằng La Sùng Huân sẽ không xuất hiện nữa?

Nhưng Triệu Trinh không thấy kỳ lạ, chỉ gật đầu nói:

- Tốt. Tự thân La Sùng Huân có tội, chớ để liên lụy đến người khác.

Khâu Minh nói:

- Thánh thượng là người khoan hồng. Tuy nhiên về phía Diệp Tri Thu kia phải làm thế nào bây giờ?

- Rốt cuộc hắn đã điều tra ra được gì?

Thần sắc Triệu Trinh có chút do dự.

Khâu Minh thở dài nói:

- Bẩm hoàng thượng, thần chỉ có thể nói, nếu mặc cho hắn điều tra thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết hết. Đương nhiên chắc hoàng thượng không muốn như vậy? Theo như thần thấy...

Gã chỉ giơ tay làm hiệu, không nói thêm gì nữa.

Triệu Trinh còn chưa kịp quyết định thì đã có người vào bẩm báo:

- Bẩm hoàng thượng, Diệp Tri Thu cầu kiến!

Từ sau khi Triệu Trinh rời đi thì thần sắc Lưu thái hậu vẫn còn có chút hoảng hốt. Thời khắc Triệu Trinh xoay người bỏ đi, Lưu thái hậu mới phát hiện ra rằng cậu con trai ngoan ngoãn trước kia đã trưởng thành, cũng có chủ kiến của mình rồi. Còn bà đã già rồi, rất nhiều chuyện đã lực bất tòng tâm khi xử lý.

Chưa nghĩ ngợi gì nhiều thì Bát vương gia ở bên cạnh đã la lên:

- Thái hậu, thần cầu xin người!

Diệp Tri Thu lập tức nói:

- Tên hung thủ này khẳng định phải thỏa mãn mấy điều kiện sau.

Triệu Trinh hỏi ngay:

- Hắn phải thỏa mãn những điều kiện gì?

Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát rồi mới nói:

- Đầu tiên, hắn phải nhờ chuyện này mà có được lợi ích. Nếu không vì lợi ích thì những chuyện như vậy bây giờ càng ngày càng ít người làm.

Triệu Trinh mỉm cười, trong mắt hiện lên chút lo lắng, gật đầu nói:

- Diệp Tri Thu, trẫm biết ngươi vẫn trung thành và tận tâm. Trẫm... rất thưởng thức ngươi.

Diệp Tri Thu cười cười, nhưng trong nụ cười có mang theo chút tiêu điều:

- Tiếp theo, người này nhất định phải có điều kiện đi lại trong cung. Nói ví dụ như thần đi. Thần phải ở trong cung tra án vì thế có thể tùy ý đi lại.

Rồi hắn hướng mắt nhìn vào trong tấm bình phong, chậm rãi nói:

- Đương nhiên, người điều tra án tuyệt đối không chỉ có một mình thần...

Hắn dường như muốn ám chỉ điều gì nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Triệu Trinh gật đầu, không nói thêm lời nào.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<