Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 029

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 029: Yêu nhau
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Không ngờ Thánh công tử chính là Thánh Thượng. Lúc Địch Thanh nghe được câu này, cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

Chuyện cũ từng màn lướt qua, nhất thời Địch Thanh cảm thấy hỗn loạn. Đúng rồi, Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, làm sao có thể dễ dàng thăng hắn làm Tán Trực, làm thân binh của Hoàng thượng? Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, làm sao có thể tùy tiện lấy ra đồ trong kho Nội Tàng? Thánh công tử nếu không phải Hoàng đế, chủ trì chùa Đại Tướng Quốc làm sao sẽ tự mình tiếp kiến? Lúc trước, tượng Phật Di Lặc bị hủy, Diệp Tri Thu vừa vặn xuất hiện, hơn phân nửa là tới bảo vệ Hoàng thượng. Lúc đấy thần sắc Diệp Tri Thu lộ vẻ cổ quái, ý có lẽ bảo hắn đi mau, chớ có nhiều chuyện.

Hết thảy đều là vì Thánh công tử chính là đương kim Hoàng đế - Triệu Trinh.

Địch Thanh nghĩ đến đây, lại cảm thấy nghi hoặc. Làm Hoàng đế sao lại yếu bóng vía như vậy? Đi chùa Đại Tướng Quốc kể khổ, muốn gặp Trương Diệu Ca cũng không được. Bị Mã Trung Lập truy đánh, thích chỗ phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí - bị Địch Thanh hắn lừa gạt.

Còn bây giờ, vị Hoàng để này ngay cả ở trong cung, vì tránh né Hoàng hậu, cũng chính là để trốn tránh lão bà của mình, thà chui vào chuồng heo trốn sao? Vị Hoàng thượng này chả lẽ có bệnh? Vừa nghĩ đến đây, Địch Thanh dở khóc dở cười. Nhưng hắn biết, Quách Tuân tuyệt đối không nhìn lầm.

Thượng Thánh, Thánh Thượng... Địch Thanh tỉnh ngộ, hóa ra Thượng Thánh chính là Thánh Thượng đảo lại. Trách không được mỗi lần Diêm tiên sinh nói "Thánh" đều kéo dài âm. Không cần hỏi, thói quen khó sửa, Diêm tiên sinh thói quen kêu Thánh Thượng rồi.

Địch Thanh đang suy nghĩ miên man. Thánh công tử đã từ chuồng heo chui ra nói:

- Quách chỉ huy, ở đây gặp được ngươi, thật là đúng lúc.

Trên đầu anh ta có vài cọng rơm, còn dính chút phân heo trên người, nhưng trong giọng nói đã lộ ra vẻ uy nghiêm của Thiên tử Triệu Trinh, Hoàng đế trẻ của Đại Tống. Cho dù có chút chật vật, cho dù vừa từ chuồng heo ra, nhưng suốt ngày ở cung điện triệu kiến đủ loại quan lại, cũng sinh ra khí khái uy nghiêm.

Quách Tuân cũng đang kỳ quái làm sao Địch Thanh có thể quen biết Triệu Trinh, nghe thấy vậy nói:

- Vâng, có chút trùng hợp. Thánh Thượng có gì phân phó sao?

Quách Tuân ở lâu trong cung, làm việc cẩn thận, những việc không nên hỏi, tuyệt đối sẽ không hỏi.

Triệu Trinh lắc đầu nói:

- Không có gì phân phó, trẫm chỉ là muốn hít thở không khí sạch sẽ một chút.

Vừa nói đến hai chữ "Sạch sẽ", trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Quách Tuân nói:

- Vậy thì thần cáo lui.

Triệu Trinh gật gật đầu, phân phó nói:

- Địch Thanh, ngươi lưu lại ở cùng trẫm đi.

Địch Thanh đành phải gật đầu. Thầm nghĩ người trốn tránh lão bà, bảo ta cùng đi là có tính toán gì? Ta giống Trương Diệu Ca, cũng là bán nghệ không bán thân đấy.

Triệu Trinh đương nhiên là đoán không ra tâm sự của Địch Thanh. Đang lúc Địch Thanh suy nghĩ lòng vòng, Triệu Trinh cũng cảm thấy buồn phiền. Anh ta là thiên tử Đại Tống, có lẽ ở trong mắt rất nhiều người là phong quang vô hạn, vinh diệu vạn thiên. Nhưng anh ta có khổ khó nói. Triệu Trinh sống lâu trong thâm cung cực kỳ tịch mịch. Lúc tình cờ quen biết Địch Thanh, cảm thấy hắn láu cá mang theo nghĩa khí, thông minh mang theo tính con buôn, trong nội tâm không thấy ghét, mà ngược lại rất thưởng thức tính cách của Địch Thanh.

Anh ta xuất cung, đơn giản là trong lòng phiền muộn, lại không thích giống như con rối bị tiền hô hậu ủng. Bởi vậy, nhiều khi anh ta chỉ mang theo thái giám Diêm Văn Ưng bên người, vụng trộm xuất cung. Diêm Văn Ưng chính là Diêm tiên sinh mập trắng này, vốn là một thái giám.

Mỗi lần gặp được Địch Thanh, Triệu Trinh đều có thể trải qua những việc kích thích. Cho nên ấn tượng với Địch Thanh rất tốt. Lần này bị Quách Tuân vạch trần thân phận, Triệu Trinh đương nhiên buồn bã. Thầm nghĩ về sau chỉ sợ sẽ không còn người bạn này. Lại nghĩ, giờ đang có chuyện phải làm muốn nhờ Địch Thanh, giờ cho Địch Thanh thấy thân phận cũng không phải là việc xấu.

Quách Tuân rời khỏi mà trong lòng đầy nghi hoặc, chỉ có thể chờ Địch Thanh quay lại rồi hỏi cho ra nhẽ. Y ở ngoài cung bồi hồi, đang do dự nên chờ đợi hay không thì thấy có người đi đến trước mặt. Quách Tuân ngẩng đầu nhìn lên, thì có chút kinh ngạc nói:

- Diệp Bộ đầu, sao ngài lại ở đây?

Người tới chính là Bộ đầu trong kinh thành Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu mặt đầy bụi đất nhưng nhuệ khí lại không giảm. Y nhìn chằm chằm vào Quách Tuân nói:

- Quách chỉ huy, ta muốn cùng ngươi nói vài lời.

Quách Tuân biết Diệp Tri Thu không có chuyện se không làm phiền mình, trầm ngâm nói:

- Đi ra ngoài uống vài chén đi.

Diệp Tri Thu sảng khoái nói:

- Được.

Hai người tùy ý tìm một tửu quán. Diệp Tri Thu chọn một chỗ hẻo lánh ngồi xuống. Quách Tuân biết Diệp Tri Thu muốn tránh người bên ngoài nghe thấy. Thầm nghĩ, mấy ngày trước, Diệp Tri Thu rời khỏi kinh thành, cũng không biết y làm cái gì. Hình như y đang truy tìm tung tích tượng Phật Di Lặc, không biết có kết quả chưa?

Diệp Tri Thu trước rót đầy chén rượu cho Quách Tuân rồi mới nói:

- Quách huynh, những người mà cả đời tại hạ kính trọng không nhiều lắm, Quách huynh xem như là một trong số đó.

Quách Tuân nói:

- Tri Thu, nếu như ngươi có việc, cứ nói đừng ngại.

Anh ta thấy Diệp Tri Thu xưng mình là huynh, cũng thay đổi cách xưng hô. Lúc phá án, hai người hợp tác khá là ăn ý, nên cũng có giao tình.

Diệp Tri Thu nói:

- Lúc Địch Thanh bị bỏ tù, ta đã bị Thái hậu phái đi xử lý một vụ án. Là vụ án gì, ta không tiện nói rõ.

Trong lòng Quách Tuân hơi rét. Thầm nghĩ Diệp Tri Thu mở miệng là nói tới Địch Thanh. Chẳng lẽ việc Diệp Tri Thu muốn nói có liên quan đến Địch Thanh? Diệp Tri Thu thấy Quách Tuân im lặng, lại nói:

- Ta mặc dù không thể nói rõ vụ án này, tuy nhiên...Vụ án này có liên quan đến tượng Phật Di Lặc của chùa Đại Tướng Quốc bị hủy.

Trong lòng Quách Tuân vừa động, mơ hồ đã đoán ra cái gì, chỉ ồ lên một tiếng. Diệp Tri Thu uống hết một chén rượu rồi mới nói:

- Quách huynh đương nhiên cũng biết, tượng Phật Di Lặc kia là bị Đa Văn Thiên Vương phá hủy. Lúc Thánh Thượng đang ở chùa Đại Tướng Quốc, ta phụ trách hộ vệ. Lúc ấy ta cứ nghĩ rằng Đa Văn Thiên Vương là có ý dương đông kích tây nhằm hành thích Thánh Thượng. Không nghĩ ra gã chỉ muốn lấy đi một vật.

Quách Tuân biết mà còn hỏi:

- Y lấy đi cái gì?

Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm Quách Tuân thật lâu. Thấy thần sắc y trầm tĩnh, dời ánh mắt đi và nói:

- Việc kia rất quan trọng, Thái hậu ra lệnh cho ta lén điều tra. Dặn rằng nếu có người lấy vật kia thì lấy lại, thuận tiện giết luôn người nọ.

Quách Tuân rét run, gật đầu nói:

- Ngươi nói với ta điều này, chả lẽ muốn ta giúp ngươi phá án?

Diệp Tri Thu thở phào một cái, nói tránh đi:

- Nếu như để cho Quách huynh phá án, không biết huynh bắt đầu từ đâu đây?

Quách Tuân lập tức nói:

- Nếu là Đa Văn Thiên Vương hủy hoại tượng Phật, đương nhiên là bắt đầu từ thân phận của Đa Văn Thiên Vương rồi.

Diệp Tri Thu gật đầu nói:

- Ta cũng nghĩ như Quách huynh vậy. Trận chiến lúc trước ở thung lũng Phi Long, Tứ Đại Thiên Vương đã chết ba người, chỉ có Đa Văn Thiên Vương là trốn thoát. Đương nhiên Phật Di Lặc cũng trốn theo. Ta vẫn truy tra án này, mấu chốt vụ án đều trên người Đa Văn Thiên Vương. Lúc đấy Phật Di Lặc đã nói qua một câu tiếng Tạng, ta đã tra nghĩa của nó một thời gian.

Quách Tuân chậm rãi nói:

- Có lẽ y muốn đánh lạc hướng của ngươi, khiến ngươi mất phương hướng tra án.

Diệp Tri Thu đồng ý nói:

- Quách huynh nói không sai. Về sau ta cũng đã nghĩ đến. Nhưng gần đây ta lại có manh mối, nói Đa Văn Thiên Vương có khả năng liên quan với người Tạng, và đang một lần nữa trốn ở Tạng.

Diệp Tri Thu không nói tới tin tức truyền từ đâu, Quách Tuân cũng không truy vấn, chỉ dò hỏi:

- Vậy lần này...Có chút tin tức gì không?

Diệp Tri Thu nói:

- Ở biên giới Tây Tạng chưa nghe thấy tin tức gì...

Quách Tuân đã nghe ra ngụ ý của Diệp Tri Thu, xúc động nói:

- Chẳng lẽ nói, ngươi ở địa phương khác tra được thân phận của Đa Văn Thiên Vương?

Về trận chiến ở thung lũng Phi Long, Quách Tuân khắc cốt ghi tâm. Y bị Phật Di Lặc đánh lén, khiến Địch Thanh thống khổ nhiều năm. Oán hận lần đó mặc dù Quách Tuân không nói, nhưng không có ngày nào là không quên. Biết được tin tức của Đa Văn Thiên Vương, ý nghĩ chiến đấu của Quách Tuân đã nổi lên.

Diệp Tri Thu chậm rãi nói:

- Ta từ biên giới Tây Tạng trở về, đi ngang qua Tây Bắc, tình cờ nghe được bài ca dao...

Không đợi Quách Tuân ngắt lời, Diệp Tri Thu đã nói:

- Câu ca dao này chỉ có bốn câu là:

"'Tây bắc Nguyên Hạo Đế Thích Thiên,

Ngũ quân bát bộ phận vọng phong yên.

Dạ Xoa tam la ma cản bộ,

Bất cập Cửu vương thiên ngoại tiên."

Quách huynh đã từng nghe qua câu ca dao này chưa?

*****

Diệp Tri Thu lanh lảnh đọc thuộc bài ca dao, từng câu từng câu một cực kỳ thong thả, dường như muốn nhai nuốt dụng ý trong bài ca dao. Đọc xong, ánh mắt Diệp Tri Thu đã trở nên sắc bén.

Bốn câu ca dao này rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì mà khiến Diệp Tri Thu coi trọng như vậy?

Triệu Trinh ra khỏi chuồng heo, không hề hoảng sợ mà dọc theo tường thành đi một lúc, không ngờ đến chỗ trực của Địch Thanh. Địch Thanh theo sau Triệu Trinh, không biết Triệu Trinh đang suy nghĩ cái gì. Tuy nhiên Địch Thanh biết mình nên làm gì. Triệu Trinh là Hoàng đế, hắn giúp Triệu Trinh, nếu không đưa ra vài yêu cầu thì thật là lãng phí.

Địch Thanh vừa nghĩ đến nụ cười của Dương Vũ Thường, trong lòng liền ấm áp. Nhẹ nhàng thở dài, nhưng đó cái thở dài mãn nguyện.

Triệu Trinh ngồi ở trên ghế đá, cũng thở dài, nhưng vô cùng nặng nề.

Địch Thanh đành phải làm bộ bi phẫn, hỏi:

- Thánh...Thượng, ngài có tâm sự phải không?

Trong lòng nghĩ, vị Hoàng đế này, nhìn thế nào cũng không ra dáng a.

Triệu Trinh mờ mịt ngẩng đầu lên, sau một lúc lâu nói:

- Địch Thanh, ngươi có người yêu không?

Địch Thanh nằm mơ cũng không nghĩ đến Triệu Trinh đột nhiên hỏi tới vấn đề này, cẩn thận nói:

- Có...

Triệu Trinh nói:

- Ta cũng có.

Nhìn về phía rừng trúc cách đó không xa, nhưng dường như lại không nhìn thấy gì.

Địch Thanh theo đề tài nói:

- Người mà Thánh Thượng thích, là Trương Diệu Ca - Trương cô nương sao ạ?

Hắn biết người phụ nữ mà Triệu Trinh ngưỡng mộ trong lòng, khẳng định không phải là Quách Hoàng hậu. Tuy nhiên chỉ là sự gặp gỡ ngắn ngủi, Địch Thanh đã cảm giác được giữa Hoàng hậu và Triệu Trinh, có một mâu thuẫn khó có thể dung hòa.

Triệu Trinh lắc đầu, lại gật gật đầu, Địch Thanh không hiểu ra sao, nhẫn nại nói:

- Thánh Thượng, thứ cho thần ngu dốt, không hiểu được tâm ý của Thánh Thượng.

Nếu vị này vẫn là Thánh công tử, Địch Thanh đã sớm bỏ gánh chạy lấy người rồi, nhưng đây là Hoàng thượng, Địch Thanh có điều cần nhờ vả, đương nhiên phải ra lễ trước rồi.

Triệu Trinh thầm nghĩ, người con gái ta thích không phải là Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca mặc dù không tồi, nhưng sao có thể so sánh với ý trung nhân của ta? Ta gặp Trương Diệu Ca, bất quá là cảm thấy Trương Diệu Ca giống nữ nhân ta thích thôi. Nhưng những cái này, nói với Địch Thanh thì có tác dụng gì?

Triệu Trinh là Hoàng đế, cũng là người bình thường, đương nhiên cũng có người con gái mình thích. Lúc tuổi nhỏ, thích nhất là một nữ tử họ Vương. Nàng kia vốn là con gái của thương nhân Vương Mông. Tuy không phải là con gái quan lại, nhưng lại khéo hiểu lòng người, tư sắc tuyệt đại. Triệu Trinh nằm mơ cũng muốn cưới nàng kia làm vợ.

Nhưng Lưu Thái Hậu lại không cho phép!

Lúc này, tại triều đình đều là do Lưu Thái Hậu quản lý toàn bộ. Từ quan lại cho đến cung nữ, thái giám. Nếu Thái Hậu không đồng ý, Triệu Trinh cũng không dám cưới. Lưu Thái Hậu lấy cớ con gái của Vương Mông quá xinh đẹp nhưng không có xuất thân, đem con gái Vương Mông trục xuất khỏi cung. Bắt Triệu Trinh cưới cháu gái của Đại Tướng Quân Quách Sùng, nói đây mới là môn đăng hộ đối.

Triệu Trinh bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng người trong lòng ly biệt, cưới một Quách Hoàng hậu điêu ngoa, xảo trá.

Quách Hoàng hậu ỷ vào được Thái Hậu tin tưởng, cả ngày giống như người đàn bà đanh đá. Cấm Triệu Trinh và nữ nhân khác quan hệ. Hôm nay Triệu Trinh chạy trối chết, cũng là bởi vì ở tẩm cung của phi tử khác một lát mà bị Quách Hoàng hậu đuổi giết đến đây.

Triệu Trinh đối với Quách Hoàng hậu đã ghét cay ghét đắng. Thà rằng chui vào chuồng heo, cũng không muốn thấy mặt Quách Hoàng hậu. Triệu Trinh bởi vì Thái Hậu nên chỉ có thể nhẫn nại với Quách Hoàng hậu. Nhưng điều khiến anh ta khó chịu chính là, không lâu sau khi cưới Quách Hoàng hậu, Lưu Thái Hậu đã đem người anh ta yêu gả cho cháu của bà ta là Lưu Tòng Đức.

Mỗi lần Triệu Trinh nghĩ đến đây, trong ngực giống như bị kim đâm. Bởi vậy khi Địch Thanh đánh thương nặng Mã Trung Lập, Triệu Trinh mới cảm thấy vui sướng. Anh ta là Hoàng đế, nhưng chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn. Thậm chí người con gái anh ta yêu cũng không thể bảo vệ được. Lúc trước Triệu Trinh nghe Trương Diệu Ca hát thấy Trương Diệu Ca hát đến câu: "Nơi kinh thành xa xôi, có người con gái như tiên nữ duyên dáng yêu kiều. Từ ngày chia tay tới nay, không có tin tức của nàng, khiến ta nhớ nhưng vô cùng. Ta nhìn những con nhạn bat về nam, cũng không đợi được bất kỳ dấu vết gì, mà chỉ làm cho nỗi sầu khổ trong lòng ta nhiều thêm."

Anh ta liền lặng yên rơi lệ.

Anh ta thích nghe Trương Diệu Ca đánh đàn, bởi vì chỉ có chìm đắm trong tiếng đàn, anh ta mới có thể sống lại những hồi ức đẹp đẽ kia. Chuyện cũ như mây như khói...Người con gái anh ta yêu tha thiết, gọi là Vương Như Yên.

Triệu Trinh đang thẫn thờ nhớ lại, trong đầu bỗng dưng hiện lên một đôi mắt yêu dị. Một thanh âm từ phía trên truyền đến: "Vị công tử này ấn đường biến thành màu đen, chỉ sợ sắp gặp tai ương đổ máu. Nếu không phá giải.... Thậm chí có họa sát thân"

Thân hình Triệu Trinh chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Một tay tóm lấy tay Địch Thanh, thấp giọng nói:

- Địch Thanh, trẫm có thể lại cầu ngươi một việc sao? Chuyện này ngươi nhất định phải giúp trẫm.

"Tây bắc Nguyên Hạo Đế Thích Thiên? Ngũ quân bát bộ vọng phong yên..."

Quách Tuân thì thào nhớ kỹ mấy câu đó, tinh quang trong mắt chớp động.

Diệp Tri Thu đì giọng nói:

- Ta nghĩ, với cơ trí của Quách huynh, cho dù chưa từng nghe qua câu ca dao này, hơn phân nửa cũng đoán ra hàm nghĩa trong đó.

Quách Tuân chậm rãi nói:

- Bài ca dao này là nói về Tây Bình Vương Nguyên Hạo sao? Không nghĩ tới Nguyên Hạo lại tự xưng là Đế Thích Thiên.

Quách Tuân bỗng dưng nhớ tới cuộc chiến của Cốc Tư La và Nguyên Hạo, lại nghĩ tới Bất Không và Lưu Thái Hậu, mơ hồ có một ý niệm trong đầu. Trong nhất thời không thể nói ra.

Quách Tuân văn võ song toàn, biết điển cổ của Phật giáo. Đế Thích Thiên vốn là Thiên Chủ của ba mươi tầng trời trong Phật giáo. Nguyên Hạo tin Phật, tự xưng Đế Thích Thiên, không cần nói cũng biết, ngụ ý của y là muốn đứng đầu thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Diệp Tri Thu nói:

- Đúng vậy, Tây Bình Vương Nguyên Hạo dã tâm bừng bừng, đã không cam lòng chịu cúi đầu dưới trướng Tống Đình Chi, mà muốn tự lập làm vương. Bài ca dao này không những nói lên dã tâm của Nguyên Hạo, mà còn nói đến thế lực quân đội của Tây Bình Vương.

Quách Tuân gật đầu nói:

- Đúng vậy. Ta tuy ít đi Tây Bắc, nhưng cũng biết Nguyên Hạo đã xây dựng ngũ quân, bát bộ. Sửa quan chế, lấy đông giết tây, làm chuẩn bị vì việc xưng đế. Bài ca dao này nói đến ngũ quân, bát bộ cùng Dạ Xoa, Tu La, Cửu vương của Nguyên Hạo...Ôi!

Thần sắc y ảm đạm xuống, đột nhiên thở dài.

Nếu người khác nghe thấy bài ca dao kia, hơn phân nửa không hiểu gì. Quách Tuân rành kinh Phật, lại biết thuật ngữ bát bộ của Phật giáo. Chính là tám loại quái vật thần đạo. Lấy Thiên, Long hai bộ đứng đầu, còn lại sáu bộ bao gồm quỷ thần Dạ Xoa, Tu La.

Nguyên Hạo chế ra bát bộ, chính là đem thủ hạ phân thành tám bộ phận để quản lý. Nghe nói Thiên bộ chỉ có một mình Nguyên Hạo. Còn lại bảy bộ đều là những kỳ nhân dị sĩ. Quách Tuân chỉ biết đại khái, tình hình cụ thể như thế nào, lại không thể biết hết.

Diệp Tri Thu thầm nghĩ Quách Tuân học thức thật uyên bác, đã rõ ý nghĩa bài ca dao, lập tức hỏi:

- Quách huynh, huynh thở dài cái gì?

Quách Tuân cười khổ nói:

- Cũng không có gì. Chỉ là nhớ năm đó Tào tướng quân từng nói: "Nguyên Hạo là kẻ kiêu hùng vậy, tương lai sẽ là họa lớn của Đại Tống". Không nghĩ đã thành sự thật. Năm đó triều đình do dự, không thừa cơ bất ngờ đánh chiếm các châu Linh, Hạ, quả thật thất sách.

Đề cập đến Tào tướng quân, trên mặt Quách Tuân lộ vẻ tôn kính, Diệp Tri Thu cũng như vậy. Võ công của hai người này rất giỏi, tâm cao khí ngạo, cuộc đời này rất ít phục một ai. Nhưng chỉ riêng đối với Tào tướng quân, thì thực khâm phục từ đáy lòng.

Tào tướng quân chính là Tào Vĩ, con trai của võ tướng khai quốc Tào Bân, danh tướng hiếm có của Đại Tống sau khi lập quốc. Năm đó phụng mệnh trấn thủ Tây Bắc, dụng binh như thần. Lý Kế Thiên, ông nội của Lý Nguyên Hạo, làm loạn Tây Bắc, chư tướng quân Tống không thể ngăn cản. Tào Vĩ tuổi còn trẻ, ở Tây Môn dùng khinh kỵ binh phục kích, khiến Lý Kế Thiên nhận được đòn cảnh cáo. Từ đó về sau danh chấn thiên hạ. Sau Lý Kế Thiên chết, Tào Vĩ đề nghị triều đình nhà Tống nhân cơ hội này thu phục Tây Bắc Hạ, Linh Châu. Nhưng Lý Đức Minh giảo hoạt, giả ý quy thuận, phụng bề ngoài xưng thần. Triều đình nhà Tống không quả quyết, lại dĩ hòa vi quý, ngồi xem Lý Đức Minh ở Tây Bắc phát triển lớn mạnh, đánh mất một cơ hội. Nhưng mặc dù Lý Đức Minh giả dối, nhưng cuối cùng cả đời cũng không dám xâm phạm biên cương nhà Tống. Đơn giản bởi vì Tây Bắc có một Tào Vĩ!

Tào Vĩ chẳng những uy hiếp Đảng Hạng ở Tây Bắc, thậm chí người Thổ Phiên ở Tây Nam mỗi khi nhắc tới tên người này đều trên mặt biến sắc. Đơn giản là do trận chiến ở Tam Đô Cốc năm đó, Tào Vĩ dùng mấy nghìn khinh kỵ binh đã đánh bại trọng thần Lý Lập cùng mấy vạn thiết kỵ của Thổ Phiên. Khiến Thổ Phiên không dám kinh phạm Đại Tống.

Biên thùy có Tào Vĩ, bình tĩnh như nước! Một người như vậy, đang giá để Quách Tuân, Diệp Tri Thu khâm phục, ngưỡng mộ. Nhờ có một người như vậy, nên lúc đó Nguyên Hạo cũng chỉ có ý lập quốc chứ không dám làm. Một danh tướng thiên hạ vô song như thế, vậy mà khi đánh giá Nguyên Hạo lại nói: "Con người này thực sự rất kiệt xuất". Anh hùng nhận thức anh hùng, anh hùng càng coi trọng anh hùng.

Mỹ nữ tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ.

Con đường cuối cùng của Tào Vĩ vẫn là cái chết, người ai mà lại không chết? Bất cứ kẻ nào cũng không chạy khỏi sinh lão bệnh tử. Cho dù là danh tướng thiên cổ. Tào Vĩ chết rồi, nhưng Nguyên Hạo còn sống, vả lại Nguyên Hạo đang lúc tráng niên.

Những năm gần đây, Nguyên Hạo thừa dịp triều đình nhà Tống do Lưu Thái Hậu lộng quyền, liền mang thiết kỵ Đảng Hạng xâm chiến dân tộc Hồi Hột, đánh Cao Xương, đối kháng Thổ Phiên. Trước lấy Cam Châu, sau phá Tây Lương, chiếm cứ hành lang Hà Tây. Đưa biên giới Đảng Hạng phát triển, đông tận Hoàng Hà, tây gần Ngọc Môn, nam tiếp Tiêu Quan, bắc khống chế Đại Mạc. Hùng tài vĩ lược, có thể nhìn thấy manh mối. Chí lớn của Nguyên Hạo đã thể hiện sắc bén, triều đình nhà Tống ai có thể mài cạnh được?

Quách Tuân chính bởi vì thế mà thở dài. Nhìn về Tây Bắc phương xa, tưởng thấy khói lửa chiến tranh. Y cau mày, thần sắc sầu khổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thất thanh nói:

- Tri Thu, ngươi đang truy tìm thân phận của Đa Văn Thiên Vương, tự nhiên lại đề cập Nguyên Hạo. Chẳng lẽ là...

Y không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt đã lộ vẻ lo lắng.

Diệp Tri Thu hít sâu một hơi, từng chữ nói:

- Đúng vậy, ta chính là hoài nghi. Đa Văn Thiên Vương vốn là một trong bát bộ dưới trướng Nguyên Hạo.

Quách Tuân chấn động, nghi ngờ nói:

- Hoài nghi? Ngươi chưa thấy qua bộ mặt thật của Đa Văn Thiên Vương, làm sao có thể phỏng đoán như vậy?

Diệp Tri Thu nói:

- Mặc dù ta chưa từng thấy qua mặt Đa Văn Thiên Vương, nhưng lúc ở thung lũng Phi Long, ta đã nhìn qua mặt của ba người đã chết. Ta liền sớm vẽ lại hình dạng của bọn họ.

Quách Tuân chợt nói:

- Ta hiểu rồi. Ngươi ở Tây Bắc đã tìm được người biết mặt ba người chết kia. Lại từ thân phận của ba người đó mà đoán ra lai lịch của Đa Văn Thiên Vương?

Diệp Tri Thu gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra bức vẽ rồi mở ra. Trên trái bức tranh vẽ ba người, bên phải ba người, tổng cộng là sáu người. Diệp Tri Thu nói:

- Ba người bên trái là ba người chết ở thung lũng Phi Long. Ba người bên phải là ảnh vẽ của ba người trong bát bộ mà ta tìm được. Ngươi xem có giống không?

Ba người trái phải, ngoại trừ ăn mặc không giống, khuôn mặt lại cực kỳ giống. Quách Tuân nhìn hồi lâu mới nói:

- Nếu những người này thực sự là người trong bát bộ. Vậy những việc mà họ làm ở thung lũng Phi Long, nên được suy nghĩ cẩn thận.

Diệp Tri Thu tâm sự nặng nề:

- Bởi vậy ta muốn báo cáo cho Thái Hậu hết mọi việc.

Quách Tuân chần chờ nói:

- Chỉ bằng vài bức họa này, chỉ sợ không giải quyết được gì.

Diệp Tri Thu thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi nói không sai.

Y đươnng nhiên biết ý tứ của Quách Tuân. Lúc này, Thái Hậu đang nghĩ chuyện đăng cơ, tự nhiên đối với nguy hiểm bên ngoài không quan tâm. Cho dù chuyện ở thung lũng Phi Long thật là do Nguyên Hạo làm chủ, nhưng trọng thần của Lưỡng Phủ, Tam Nha, làm sao có thể vì chuyện này mà gây chiến tranh với Tây Bắc đây?

Đôi mắt vốn sắc bén của y liền trở nên ảm đạm, chỉ biết uống rượu giải sầu.

*****

Quách Tuân chậm rãi nói:

- Nhưng ngươi hôm nay tìm ta, khẳng định là không phải để cho ta bắt hung phạm. Ngươi còn mục đích gì khác phải không?

Diệp Tri Thu bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nói:

- Đúng vậy. Ta tới tìm ngươi, là có liên quan đến Địch Thanh. Ta nghĩ thật lâu, đột nhiên cảm thấy, vật giấu trong tượng Phật Di Lặc, chưa chắc bị Đa Văn Thiên Vương lấy đi. Bởi vì lúc trước...Địch Thanh cũng ở trong chùa Đại Tướng Quốc.

Thấy thần sắc Quách Tuân không thay đổi. Diệp Tri Thu lại nói:

- Ngươi không bất ngờ, bởi vì ngươi đã sớm biết việc gì đó?

Quách Tuân trầm ngâm nói:

- Tính cách của ngươi xưa nay vốn cẩn thận, nói vậy sẽ không chỉ dựa vào việc Địch Thanh ở chùa Đại Tướng Quốc, mà đã suy đoán Địch Thanh cầm vật kia rồi hả?

Diệp Tri Thu nói:

- Đương nhiên! Bởi vì trong khoảng thời gian này ta tuần tra, những người biết rõ vật kia, nhất định có chỗ đặc biệt. Ta xem qua thương thế của Mã Trung Lập, biết mắt cá chân của Mã Trung Lập, là bị người bóp gãy. Địch Thanh vốn không có bản lĩnh ấy. Hắn có thể bóp gãy mắt cá chân của Mã Trung Lập, là một chuyện kỳ quái. Huynh có muốn ta nói chuyện của Tào phủ hay không?

Quách Tuân rốt cục thở dài, lẩm bẩm nói:

- Ta biết ngay, chuyện này dấu diếm được rất nhiều người, chỉ khiến họ kỳ quái, chứ không thể lừa gạt được ngươi.

Trong lòng suy nghĩ, Hạ Tùy mấy ngày nay vẫn không có hành động nào thiếu suy nghĩ. Đương nhiên cũng không hiểu Địch Thanh làm sao có thể giết được Tăng Trưởng Thiên Vương. Nhưng Hạ Tùy hơn phân nửa là không biết chuyện Ngũ Long. Mà không riêng Hạ Tùy không biết, trên đời này có mấy người biết đến Ngũ Long đâu?

Diệp Tri Thu trầm giọng nói:

- Cho nên Địch Thanh đang cầm Ngũ Long?

Giọng y thận trọng, nhưng sát khí đã nổi lên, lạnh như băng. Y vốn được Thái Hậu mệnh lệnh, giết kẻ trộm Ngũ Long, mà Địch Thanh đúng là người đó.

Quách Tuân không có trả lời, cũng không nhìn Diệp Tri Thu, chỉ nhìn vào chén rượu. Sau một lúc lâu mới nói:

- Ngươi không tìm Địch Thanh, lại tới tìm ta, đương nhiên là không muốn bắt Địch Thanh rồi.

Y nói như vậy, hiển nhiên đã thừa nhận cách nói của Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu thản nhiên nói:

- Huynh cứ nói đi?

Quách Tuân lại nói:

- Diệp gia của ngươi nhiều thế hệ đã làm danh bộ trong kinh thành, một lòng vì nước. Nhưng Diệp Tri Thu ngươi, làm việc linh động, chỉ cầu an tâm, là tính cách mà ta thích nhất.

Diệp Tri Thu mỉm cười, cười như xuân về hoa nở:

- Huynh đừng tưởng rằng nịnh hót ta hai câu, ta sẽ không truy cứu tiếp. Quách huynh, Thái Hậu muốn Ngũ Long, thủ hạ của Nguyên Hạo cũng muốn Ngũ Long. Ta nghe nói, thủ hạ của Cốc Tư La là Bất Không, không lâu trước cũng hướng Thái Hậu đòi Ngũ Long. Trong kinh nếu như nói có một người biết bí mật của Ngũ Long, vậy nhất định là huynh rồi. Ta rất muốn biết, Ngũ Long rốt cuộc có bí ẩn gì?

Quách Tuân lắc đầu nói:

- Ta thực sự không biết.

Diệp Tri Thu cau mày nói:

- Ngươi không biết? Ngươi sao lại không biết?

Quách Tuân nhìn Diệp Tri Thu nói:

- Tri Thu, ta và ngươi hiểu nhau nhiều năm. Có lẽ có nhiều chuyện ta chưa từng nói với ngươi, nhưng ta có từng lừa gạt ngươi chưa?

Diệp Tri Thu đì giọng nói:

- Huynh chưa từng lừa gạt ta. Huynh chẳng những không lừa gạt qua ta, huynhcòn cứu mạng ta. Nếu không nhờ huynh ra tay, tám năm trước, ta đã chết trên tay của siêu trộm Lịch Nam Thiên rồi. Mặc dù ta không có bắt được Lịch Nam Thiên, nhưng ta vĩnh viễn nhớ rõ ân tình của huynh.

Quách Tuân thở phào một cái nói:

- Ta có thể cầu ngươi một việc được không?

Ánh mắt Diệp Tri Thu như đao:

- Huynh cầu ta buông tha Địch Thanh? Vậy không có vấn đề. Nhưng huynh phải đem Ngũ Long giao cho ta. Bằng không ta làm sao có thể ăn nói với Thái Hậu?

Quách Tuân lắc đầu nói:

- Ta chẳng những cầu ngươi buông tha Địch Thanh, ta còn muốn cầu người đừng ngăn hắn lấy đi Ngũ Long. Cứ để Ngũ Long trên tay hắn được không?

Diệp Tri Thu kinh ngạc, thất thanh nói:

- Huynh nghĩ ta sẽ đáp ứng chắc?

Quách Tuân nhìn chăm chú vào Diệp Tri Thu, gằn từng chữ nói:

- Ta, xin, ngươi!

Khi Địch Thanh nghe Triệu Trinh cầu hắn làm việc, không ngừng kinh ngạc. Triệu Trinh là Hoàng đế, lại hướng một cấm quân nhỏ nhoi cầu xin? Địch Thanh có chút kinh mà sợ, cũng có chút tự hào.

Diêm Văn Ứng thay đổi sắc mặt, nhưng rốt cục gã vẫn phải nhịn không nói gì.

Triệu Trinh thấy Địch Thanh im lặng, thất thần nói:

- Ngươi không chịu giúp trẫm sao?

Ở thời khắc này, Địch Thanh đã hạ quyết tâm:

- Chuyện Thánh Thượng phân phó, dù nhảy vào biển lửa thần cũng làm.

Hắn biết Triệu Trinh giống như không được thế, cũng nhìn ra Lưu Thái Hậu một tay che trời. Nhưng hắn vẫn muốn giúp Triệu Trinh, bởi vì hắn thích!

Triệu Trinh thở phào một cái:

- Người giúp trẫm, vậy là tốt rồi. À, trẫm nhớ rõ lúc ngươi giúp trẫm chạy trốn, ngươi nói phải trả thù lao? Ngươi gặp việc gì khó khăn rồi hả? Trước nói với trẫm, xem trẫm có thể giúp hay không?

Địch Thanh cảm động nước mắt nước mũi thiếu chút nữa chảy ra:

- Thánh Thượng, vậy thì ngại quá.

Diêm Văn Ứng lạnh lùng nói:

- Da mặt của ngươi đao chém cũng không rách, mà cũng có lúc ngại sao?

Địch Thanh làm bộ như không có nghe thấy lời châm chọc của Diêm Văn Ứng, vội đem việc Dương Niệm Ân nói một lượt.

Triệu Trinh nói:

- Diêm Văn Ứng, ngươi lập tức phái người đi làm việc này.

Địch Thanh vui vẻ nói:

- Tạ ơn Thánh Thượng.

Câu tạ ơn này, thật đúng là thành tâm thành ý. Vừa nghĩ về sau có Hoàng đế làm chỗ dựa, Địch Thanh cảm giác như không chỉ mùa xuân đến đây, mà mùa hè thoạt nhìn cũng tới rồi. Tuy nhiên, nhất thời hắn cũng thật không ngờ, trợ giúp Hoàng thượng là có nghĩa hắn phải đối đầu với Thái Hậu, mùa đông xem ra cũng không còn xa nữa.

Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Kỳ thật có thể giúp ngươi làm chút chuyện, ta cảm thấy cũng không tệ.

Những lời này là Triệu Trinh có cảm xúc mà nói ra. Những năm gần đây, vốn không có người cầu y. Vẫn luôn là có người mệnh lệnh y, khuyên nhủ y, chỉ bảo y không nên làm cái gì, lại chưa từng có người nhờ y làm cái gì.

Diêm Văn Ứng khó xử nói:

- Thánh Thượng, tìm ai để phân phó đây?

Triệu Trinh lập tức nói:

- Tìm Lã Di Giản là được. Lần trước điều Địch Thanh vào ban trực, không phải tìm y làm sao?

Địch Thanh nghe thấy ba chữ Lã Di Giản mà chấn động. Hắn đương nhiên biết Lã Di Giản là ai, đó là Tể tướng đương triều, cũng là đệ nhất nhân trong Lưỡng Phủ của triều Tống. Địch Thanh chưa từng nghĩ qua, vì giúp hắn thăng chức làm Tán Trực, là nhờ Lã Di Giản ra tay.

Diêm Văn Ứng nói:

- Lần trước điều Địch Thanh làm Tán Trực, Lã Di Giản giống như cũng có chút khó xử...

Triệu Trinh phiền toái nói:

- Ngươi cứ nói là do ta bảo, việc khác không cần quan tâm.

Lòng thầm nghĩ, trong triều đình, những người phản đối mẫu hậu, như đám người Phạm Trọng Yêm, Tống Thụ, đều bị giáng chức ra kinh thành. Lã Di Giản đối với trẫm là trung thành hay không trung thành, từ những việc nhỏ nhặt này là có thể nhận ra. Lần trước tìm Lã Di Giản làm việc, ông ta ra vẻ khó xử, làm sao biết không phải lấy lui làm tiến?

Diêm Văn Ứng miễn cưỡng đáp ứng, Địch Thanh nghĩ có qua có lại mới toại lòng nhau, lập tức nói:

- Thánh Thượng có chuyện gì phân phó?

*****

Triệu Trinh suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Trẫm gần đây muốn đề bạt một số người nhập ban trực. Ngươi xem có người nào thích hợp thì báo tên, trẫm sẽ trâm chước đề bạt.

- Sao ạ?

Địch Thanh nghe mà líu lưỡi. Trong lúc nhất thời không hiểu là Triệu Trinh cầu hắn hay là hắn cầu Triệu Trinh.

Triệu Trinh khó hiểu nói:

- Việc này rất khó làm sao?

Địch Thanh vội nói:

- Không khó, không khó.

Trong lòng khẽ nhúc nhích, nói thêm câu:

- Thánh thượng, thần đối với Thánh Thượng tuyệt đối trung thành và tận tâm.

Triệu Trinh chậm rãi gật đầu nói:

- Ngươi làm việc, trẫm yên tâm. Tốt lắm, ngươi có thể xuất cung làm việc.

Suy nghĩ một lúc, từ trong lòng ngực lấy ra một kim bài đưa cho Địch Thanh nói:

- Ngươi cầm lệnh bài này, về sau chính là thị vệ bên người trẫm, đi lại tùy ý, không cần nghe Điện tiền chỉ huy sứ điều động.

Địch Thanh đương nhiên nhanh miệng đáp ứng, cầm lệnh bài rời đi. Đợi Triệu Trinh nhìn không thấy bóng mình, lúc này mới xem kỹ lệnh bài. Thấy trên mặt lệnh bài có khắc Điêu Long, mặt trái là sơn thủy. Dưới Kim Long có khắc bốn chữ: "Như trẫm thân lâm"!

Địch Thanh thầm nghĩ, vị hoàng đế này đến chuồng heo cũng phải chui vào, như trẫm thân lâm? Đây không phải là cùng với y chui vào chuồng heo sao? Cho nên đối với khối lệnh bài này rất là hoài nghi. Đang lúc đi lại thì gặp một người tới nói:

- Địch Thanh, ngươi đi lung tung khắp nói làm gì vậy?

Người nọ đúng là Thường Côn, lãnh đạo trực tiếp của Địch Thanh.

Địch Thanh vốn có chút hốt hoảng, nhưng nghĩ lại, giơ lệnh bài ra nói:

- Thánh thượng phái ta xuất cung làm việc.

Thường Côn nhìn thấy lệnh bài kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới cười khan nói:

- Địch Thanh hóa ra là thân binh bên cạnh Thánh Thượng, có việc gì nhờ tiểu đệ làm sao?

Địch Thanh không nghĩ lệnh bài vừa giơ ra, mình liền biến thành Địch huynh, thủ trưởng biến thành tiểu đệ, cười nói:

- Tạm thời không có chuyện gì. Thường đại nhân, về sau tại hạ trong cung đi lại, kính xin chiếu cố nhiều hơn.

Thường Côn vội hỏi:

- Nhất định, nhất định. Địch huynh nếu để mắt tiểu đệ, thì gọi ta là Thường Côn là tốt rồi. Cái gì Thường đại nhân, không phải là khó nghe sao?

Địch Thanh tâm tình khoan khoái dễ chịu, gật đầu rời đi. Thầm nghĩ, loại cây cỏ đầu tường này, nhất định không thể báo tên cho Thánh Thượng.

Thường Côn không biết bởi vì vuốt mông ngựa, mất đi cơ hội lên chức. Thấy Địch Thanh rời đi, cười lạnh nói:

- Một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Chỉ có điều không biết người này rốt cuộc có lai lịch gì, như thế nào mới làm Tán Trực nửa ngày, đã biến thành thân binh của Thánh Thượng đây?

Một người ở phía sau Thường Côn hỏi:

- Ai thành thân binh của Thánh Thượng?

Thanh âm ấm áp, Thường Côn quay đầu lại nhìn, thấy người tới vội vàng thi lễ nói:

- Tỵ chức bái kiến Thành Quốc Công.

Triệu Trinh đợi Địch Thanh rời đi, lại thở dài. Ngồi trên mặt ghế đá lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ cái gì. Diêm Văn Ứng một tấc không rời, thấy thế nói:

- Thánh Thượng, Địch Thanh người này, không nên quá tin tưởng a.

Sau một lúc lâu Triệu Trinh mới nói:

- Lúc trước, hắn không biết thân phận của ta mà vẫn liều mình cứu ta. Ta cảm thấy hắn là một người trung trực. Huống chi...Giờ ta còn có thể tìm ai được?

Diêm Văn Ứng gục đầu xuống, ánh mắt lập lòe. Đúng lúc này vang lên tiếng bước chân ở đằng xa. Một người nam tử mày kiếm mắt sáng đi tới, nhìn thấy Triệu Trinh, vui vẻ nói:

- Thánh Thượng quả nhiên ở đây. Vừa rồi thần nghe Thường Côn nói, Địch Thanh cầm thủ dụ (chỉ thị viết tay) của Thánh Thượng, còn đang nghi hoặc đây.

Nam tử kia thấy Triệu Trinh thì cực kỳ cao hứng. Triệu Trinh thấy người nọ thì lại nhíu lông mày. Người nọ đúng là vị công tử mà Triệu Trinh đã gặp ở Trúc Ca lâu. Triệu Trinh đương nhiên quen biết người này, nhưng trong lòng lại không muốn gặp y. Người này tên là Triệu Doãn Thăng, là con của Sở Vương Triệu Nguyên Tá, quan làm tới Thành Quốc Công.

Năm đó Thái Tông vốn muốn truyền ngôi cho Sở Vương. Nhưng sau Triệu Nguyên Tá lại nổi điên, Thái Tông mới đành truyền ngôi cho phụ thân của Triệu Trinh là Chân Tông. Nếu Triệu Nguyên Tá không nổi điên, thiên tử hiện giờ rất có thể chính là vị này Triệu Doãn Thăng. Triệu Trinh cũng không kiêng kị điều này, mà là vì Lưu Thái Hậu đối xử với Triệu Doãn Thăng rất tốt, thậm chí so với con ruột còn tốt hơn.

Triệu Doãn Thăng dường như không có nhìn ra Triệu Trinh đang bất mãn, còn nhiệt tình nói:

- Thánh Thượng, Hoàng hậu tìm Thái hậu khóc lóc kể lể, nói không tìm thấy ngài. Thần lòng nóng như lửa đốt, chạy ra đây tìm kiếm, chỉ sợ Thánh Thượng có việc gì...

- Ngươi rất hy vọng trẫm có việc gì?

Triệu Trinh không mặn không nhạt nói.

Triệu Doãn Thăng có chút đổ mồ hôi, cười làm lành nói:

- Thánh Thượng nói đùa.

Triệu Trinh có chút xem thường vị đường huynh này, cảm thấy y ngoại trừ vuốt mông ngựa, cũng không có bản lĩnh gì khác. Thực không rõ vì sao mẫu hậu lại thích gã. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nói:

- Mấy ngày trước đây, Diêm Văn Ứng xuất cung, nói rằng thấy ngươi từ Trúc Ca lâu đi ra. Ngươi nên biết, Thái hậu ghét nhất là những nơi bướm hoa này.

Sắc mặt Triệu Doãn Thăng biến đổi, ác độc nhìn vào Diêm Văn Ứng. Diêm Văn Ứng gục đầu xuống, không dám nhiều lời.

Triệu Trinh thản nhiên nói:

- Đến thì cũng đến rồi, trừng Diêm Văn Ứng cũng vô dụng. Vừa lúc ta muốn đi gặp Thái hậu...

Y định bước đi, Triệu Doãn Thăng cuống quít quỳ mà nói:

- Thánh Thượng, thần do vô tâm mà làm, kính xin Thánh Thượng đừng nói chuyện này cho Thái hậu.

Triệu Trinh thấy Triệu Doãn Thăng sợ hãi, trong lòng hơi vui mừng, ra vẻ khó xử nói:

- Vậy không phải là lừa dối Thái hậu sao?

Triệu Doãn Thăng lộ vẻ mặt đau khổ nói:

- Thánh Thượng chỉ là không nói ra thôi...

- Ngươi có tư cách gì khiến trẫm không nói chứ?

Triệu Trinh thấy Triệu Doãn Thăng đầu đầy mồ hôi, đột nhiên giọng điệu trở nên nhẹ nhàng:

- Ta không nói cũng được, nhưng về sau ngươi nên biết phải làm gì a?

Triệu Doãn Thăng nháy nháy mắt, lau mồ hôi nói:

- Thần đã biết.

Địch Thanh kích động xuất cung. Dọc theo đường đi không hề bị ngăn trở. Tấm lệnh bài kia quả thật rất hữu hiệu. Đầu tiên hắn chạy đến trước quân doanh của Kiêu Võ quân. Thấy Lý Vũ Hanh đang giúp Trương Ngọc đứng dậy, vui vẻ nói:

- Trương Ngọc, đã đỡ hơn chưa?

Hắn càng vui hơn khi biết mấy ngày nay Lý Vũ Hanh tận tâm tận lức chiếu cố Trương Ngọc, khiến thái độ của Trương Ngọc có vẻ tốt hơn nhiều.

Thân thể Trương Ngọc cường tráng, cuối cùng cũng giữ được cái mạng, đang muốn xuống giường đi lại. Thấy Địch Thanh đến, vui đùa nói:

- Đại nhân đã trở lại?

Địch Thanh cười mắng:

- Tiểu tử, vừa mới khỏe một chút lại muốn đùa cợt. Hai ngươi đoán xem hôm nay ta gặp được ai?

Lý Vũ Hanh chần chờ nói:

- Thái hậu?

Trương Ngọc suy đoán nói:

- Trì Quốc Thiên Vương.

Địch Thanh vung tay lên lộ vẻ đắc ý:

- Hai ngươi đều đoán sai cả.

Nói xong, lộ vẻ thần bí cười.

- Ta gặp được Hoàng thượng.

Trương Ngọc bĩu môi nói:

- Ngươi là Tán Trực, là người hầu cận Hoàng thượng, nhìn thấy Thánh Thượng thì có gì là quý hiếm? Tuy nhiên bộ dạng Thánh Thượng thế nào? Không ngại mô tả thoáng cái?

Cấm quân cũng có phân chia cao thấp. Trương Ngọc thuộc về cấp quan thấp, không được vào đại nội. Trông thấy Hoàng thượng cũng chỉ là cách vài dặm, còn chưa biết bộ dáng của Hoàng thượng.

Địch Thanh nói:

- Kỳ thật, Hoàng thượng tính tình cũng không tệ lắm...

- Chậc, chậc...

Trương Ngọc nhếch miệng:

- Người vào đại nội thì lại khác, vừa mới trực một ngày đã biết ca tụng Hoàng đế. Địch đại nhân, ngươi rất có tiềm năng thăng chức nha.

Y đương nhiên là đang nói đùa, đùa cợt Địch Thanh biết nịnh nọt.

Lý Vũ Hanh vội nói:

- Trương Ngọc, không được nói như vậy. Hoàng thượng vốn không tệ, chẳng lẽ bảo Địch Thanh mắng Hoàng thượng sao?

Trương Ngọc làm bộ tức giận nói:

- Lúc trước chúng ta mấy huynh đệ nói cái gì có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Đáng tiếc nha, có người trở thành Tán Trực, liền quên mất lời hứa lúc trước. Ha ha, nghĩ tới Trương Ngọc ta không biết a dua nịnh hót, tự nhiên là không được thăng chức rồi.

*****

Địch Thanh ra vẻ tiếc hận nói:

- Thật ra ta không quên. Hôm nay Thánh Thượng mời ta hỗ trợ, muốn ta cân nhắc vài người. Ta đang chuẩn bị ghi tên các ngươi báo lên. Đáng tiếc nha...Có người không thích a dua nịnh hót, thầm nghĩ thăng chức bằng bản lĩnh. Như vậy đi, ta thấy người này có vẻ tự tin, thì đành phải xóa tên đỡ mang tiếng làm nhục cả đời anh minh của anh ta.

Trương Ngọc vội hỏi:

- Thánh Thượng quả thật là vị quân vương thánh minh, thiên hạ ca tụng, Trương Ngọc ta cũng từ đáy lòng bội phục. Địch Thanh, việc ngươi nói có phải là thực?

Địch Thanh cười ha hả. Đem chuyện hôm nay nói qua loa mơ hồ. Lược bớt đi chuyện Triệu Trinh đi Trúc Ca lâu.

Trương Ngọc tấm tắc kêu kỳ lạ. Trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm, chỉ nghĩ rằng Địch Thanh may mắn.

Lý Vũ Hanh nhát gan nói:

- Địch Thanh, có phải ngươi trong cung đắc tội Thánh Thượng, người chuẩn bị tru di cửu tộc ngươi, mới bảo ngươi ghi tên bằng hữu nộp lên...

Địch Thanh cười khổ nói:

- Nếu không ta xóa bỏ tên của ngươi, không báo lên triều đình?

Lý Vũ Hanh cân nhắc một lúc, rốt cục nói:

- Không cần, chúng đã không phải đã nói, có nạn cùng chịu sao?

Địch Thanh lại cười. Nghĩ muốn nói cho Dương Vũ Thường tin vui này, liền cáo từ rời đi. Ra quân doanh, Địch Thanh thầm nghĩ: "Trên danh sách chỉ có hai người Trương Ngọc, Lý Vũ Hanh có vẻ hơi ít. Còn có ai đầy nghĩa khí để đề bạt đây? Quách đại ca đương nhiên không cần. Huynh ấy vốn ở Tiền Điện". Đang suy nghĩ, không cẩn thận suýt nữa đâm vào người khác. Ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói:

- Quách đại ca, sao lại là huynh?

Quách Tuân không nghĩ tới lại gặp Địch Thanh ở đây. Nhìn Địch Thanh lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói:

- Sao ngươi lại quen biết Hoàng thượng?

Địch Thanh cười nói:

- Quách đại ca, nói ra rất dài dòng. Nhưng nếu nói đơn giản...

Ngắm nhìn xung quanh, giảm thấp thanh âm nói:

- Thánh Thượng chính là Thánh công tử.

Quách Tuân bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói:

- Thì ra là thế. Ngươi đắc tội Thái hậu, cứu Thánh Thượng, trách không được...

Y muốn nói lại thôi, lòng vòng hỏi:

- Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?

Địch Thanh kể lại chuyện gặp Triệu Trinh, đột nhiên hưng phấn nói:

- Quách đại ca, huynh kiến thức sâu rộng, lại quen biết rộng rãi, không bằng huynh đề cử vài người a.

Quách Tuân trầm ngâm, chậm rãi nói:

- Ngươi nói Thánh Thượng muốn đề bạt một số người vào Ban Trực?

- Đúng vậy, cơ hội khó được a! Đệ cũng không biết vận khí sao lại tốt vậy.

Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ vận khí do Vũ Thường mang đến.

Quách Tuân thầm nghĩ, Thánh Thượng muốn tuyển người thân cận bên mình, chẳng lẽ đối với Thái hậu đã có ý cảnh giác? Sau một lúc lâu mới nói:

- Địch Thanh, chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.

Địch Thanh thu lại vẻ tươi cười, thở dài nói:

- Đệ biết. Gần đây Thái hậu nghĩ muốn đăng cơ, Thánh Thương lại lo lắng. Vừa lo lắng Thái hậu đoạt đế vị, lại cảm thấy trong cung không an toàn. Nên muốn tuyển thêm người bảo vệ mình. Đệ thấy Hoàng thượng cũng thật đáng thương. Quách đại ca, đệ biết huynh muốn khuyên đệ suy nghĩ kỹ càng. Nhưng phú quý chỉ có thể kiếm từ trong gian khổ. Những người như đệ, còn có gì phải e dè? Hơn nữa, hiện tại ai cũng không rõ tâm tư của Thái hậu. Có lẽ Thái hậu không có ý đoạt ngôi vị Hoàng đế của nhi tử đâu.

Quách Tuân lẳng lặng nghe, thật lâu sau mới vỗ vai Địch Thanh:

- Ngươi nói đúng, vậy đi làm đi.

Trầm ngâm một lát lại nói:

- Kiêu Võ quân Vương Khuê võ công cao cường. Lý Giản làm việc lão luyện. Phủng Nhật quân Vũ Anh, ý chí rộng lớn. Thiên Võ quân Chu Quan Dũng võ dũng vô song. Long Vệ quân Tang Dịch rất có nhuệ khí...

Quách Tuân chậm rãi nói xong. Y đối với tầng thấp nhất trong cấm quân có vẻ rất quen thuộc.

Địch Thanh thầm nghĩ, Quách đại ca so với mình tinh tế hơn nhiều. Nhớ rõ được nhiều người như vậy. Quách Tuân nói ra hơn mười cấm vệ, lại nói:

- Kỳ thật, những người này đều giống ngươi. Tuy có hùng tâm, nhưng có xuất thân không tốt, rất khó thăng chức. Ta luôn luôn để ý quan sát, cảm thấy những người này có thể đảm đương việc lớn. Khó có được cơ hội này, ngươi đem tên của bọn họ đều báo lên đi.

Địch Thanh liên tục gật đầu nói:

- Quách đại ca, huynh còn nghĩ ra ai nữa không?

Quách Tuân cười nói:

- Một lần đề bạt những người này nhập Ban Trực, đã là chuyện hiếm có trong triều. Ngươi còn muốn đề bạt bao nhiêu người đây? Để ta nghĩ thêm rồi ngày mai sẽ đưa ngươi danh sách.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Vậy vất vả Quách đại ca rồi. Đệ còn có việc, cáo từ trước.

Quách Tuân gật gật đầu, nhình Địch Thanh đi xa, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói:

- Mai Tuyết, ta rất xin lỗi vợ chồng ngươi. Hôm nay nhìn thấy Địch Thanh vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ. Chỉ hy vọng vợ chồng ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ, giúp Địch Thanh từ nay có thể thuận buồm xuôi gió.

Y xoay người bước đi. Gió mạnh thổi ngược, cuộn tròn từng đám lá cây, ảnh người lay động, vô cùng tiêu điều.

Mặt trời đã lặn, nhưng trăng non vẫn chưa mọc.

Khi Địch Thanh đi ngang qua mấy cái cửa hàng trên con phố, nhớ lại Dương Vũ Thường từng nói rất thích ăn cua, liền tiện tay mua mấy con của to, dùng giấy dầu gói lại rồi ôm trong lòng. Sau khi đến Dương gia, Địch Thanh do dự một chút mới đi tới trước cổng, gõ gõ vài cái. Viên quản gia đi ra mở cửa, cười gượng gạo nói:

- Địch quan gia tới đây có chuyện gì không?

Địch Thanh biết tên quản gia này họ Điêu, là loại nham hiểm giống như Dương Niệm Ân.

Địch Thanh nói:

- Không biết Vũ Thường có ở nhà không?

Điêu quản gia nói:

- Tiểu thư có nhà, nhưng lão gia đã dặn, nếu Đich quan nhân vẫn chưa lấy được giấy chứng nhận về, sau này đừng nên cố nữa. Tuy nhiên, hôm nay lão gia đang mở tiệc chiêu đãi La công tử, nếu Địch quan nhân muốn thì tuy không được gặp Vũ Thường tiểu thư, cũng có thể uống chung vài chén.

Địch Thanh tức giận, vốn định phất tay áo rời đi, nhưng nghĩ lại liền mỉm cười nói:

- Hiếm khi có được cơ hội tốt như vậy, ta phải tận dụng cơ hội này mời Dương lão trượng và La công tử vài chén mới được.

Điêu quản gia không ngờ Địch Thanh lại làm thế, nhưng đã chót nói rồi, cũng ngại từ chối, đành lẩm bẩm

- Đúng là đồ mặt dày, chưa bao giờ gặp ai mặt dày đến thế.

Địch Thanh nói:

- Điêu quả gia nói ai cơ? Ôi! Da mặt tại hạ mỏng lắm ah. Nếu ngươi không có lời mời, ta cũng ngại không đến đâu.

Điêu quả gia nghe thấy vậy cũng không biết nói gì hơn.

Địch Thanh và Điêu quản gia vào trong phòng, thấy yến tiệc đã bày sẵn, chỉ có Dương Niệm Ân và La Đức Chính đang ngồi. Dương Niệm Ân nhìn thấy Điêu quản gia đưa Địch Thanh tới, không khỏi nhíu mày. Lão thầm nghĩ đã dặn trước rồi, nếu có thể không cho hắn vào trong phủ được thì đừng có cho vào, đằng này lại dẫn hắn tới đây.

Địch Thanh chủ động trước, chắp tay cười nói:

- Ai da! Dương lão trượng! La công tử! Được mời không bằng tình cờ gặp mặt. Mấy khi lại được Điêu quả gia khách khí. Tại hạ không mời mà tới, kính xin đừng trách.

Hôm nay, La Đức Chính tới đây là đã lấy được giấy chứng nhận. Y thầm nghĩ Địch Thanh tới thật đúng lúc. Y định làm hắn ngượng một phen liền ra vẻ phóng khoáng nói:

- Địch quan nhân tới đây, tại hạ rất hoan nghênh. Chỉ tiếc là hôm nay Dương cô nương không được khỏe, để cho Địch quan nhân mất công quay về rồi.

Địch Thanh biết La Đức Chính đang cười nhạo mình không làm được chuyện chính nên mới mỉa mai như thế. Bất chợt, bên ngoài có người nói:

- Địch Thanh! Ngươi đã tới?

Trong giọng nói mỏng manh dễ vỡ ấy tràn ngập niềm vui sướng, đó chính là Dương Vũ Thường.

Địch Thanh mừng rỡ vội vàng lên tiếng:

- Vũ Thường! Sao nàng lại ra đây? Nghe nói nàng không được khỏe, ta còn đang định mời Vương thần y tới xem bệnh cho nàng đây.

Dương Vũ Thường nở nụ cười duyên dáng mà nói:

- Cũng không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi một chút nên không muốn gặp người lạ thôi.

Người lạ mà nàng nói là muốn ám chỉ tới La Đức Chính, điều này không cần nói cũng biết.

Sắc mặt La Đức Chính thể hiện rõ sự không hài lòng. Dương Niệm Ân vội hỏi:

- La công tử! Uống rượu, uống rượu nào.

Dương Vũ Thường tới ngồi bên cạnh Địch Thanh, nhẹ nhàng nói:

- Địch Thanh! Hôm nay mọi việc của ngươi đều thuận lợi chứ?

Địch Thanh nói:

- Cũng không có việc gì, chỉ đi vòng quanh đại nội vài vòng là xong ấy mà.

Dương Vũ Thường mỉm cười:

- Ta vẫn chưa có cơ hội đi vào đại nội. Nghe nói nơi đó nguy nga lộng lẫy lắm đúng không.

Địch Thanh nói:

- Ta lại thấy, cây hoa mai ngoài ngõ kia còn đẹp hơn nhiều.

Dương Vũ Thường biết ý của Địch Thanh là ở đâu có nàng, ở đó chính là hoàng cung. Nàng cảm thấy vui lắm, liền cúi đầu xuống.

La Đức Chính không hiểu ý nghĩa, châm chọc nói:

- Cây hoa mai trong ngõ ư? Địch quan nhân, lần đầu tiên ngươi vào đại nội, đã được gặp Thánh thượng chưa? Tại hạ bất tài, cũng có vinh dự được nhìn thấy thánh thượng một lần, Đương nhiên, người có bản lĩnh mới có cơ hội được gặp thánh thượng.

Dương Niệm Ân tỏ vẻ hâm mộ nói:

- Nghĩ mà xem thiên tử là bậc cửu ngũ chí tôn, người thường sao có thể gặp được?

Nghe nói nghĩa phụ của La công tử không những thường xuyên được gặp thiên tử, mà còn là người tâm phúc số một bên cạnh thái hậu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<