← Hồi 027 | Hồi 029 → |
Chẵng những La Đức Chính kinh ngạc, cho dù Dương Niệm Từ, Dương Vũ Thường và Nguyệt Nhi đều tràn đầy ngạc nhiên. Bởi vì bất luận kiểu gì, Địch Thanh cũng không phải là người có khả năng bỏ ra 50 lượng vàng. Nếu nói hắn có thể bỏ ra 50 lượng phân trâu thì may ra. Nhưng số vàng kia đang tỏa sáng lấp lánh, khó có thể là giả.
Địch Thanh cười ha hả nói:
- Xem ra có người muốn gọi ta là ông nội rồi.
Dương Vũ Thường buông lỏng tâm sự, che miệng cười như mùa xuân tỏa nắng.
Khuôn mặt La Đức Chính đỏ bừng như quả cà chua, quát:
- Dương bá phụ, tại hạ không có mặt mũi nào ở đây nữa, cáo từ.
Dứt lời xoay người liền đi.
Địch Thanh kêu lên:
- Này ngươi còn chưa gọi đâu...
Lời nói còn chưa dứt, Dương Niệm Từ đã kéo Địch Thanh lại, cầu khẩn nói:
- Quan nhân, cầu người đừng làm loạn.
Dương Niệm Từ ra hiệu cho Dương Vũ Thường ngăn Địch Thanh lại, sau đó đuổi theo ra sân nhà. Nhưng La Đức Chính đã sớm đi xa. Dương Niệm Từ âm thầm kêu khổ, mặt mày nhăn nhó trở về. Địch Thanh thấy thế an ủi:
- Dương...Lão trượng, những kẻ hay lật lọng thường không có bản lĩnh gì. Nếu y lại đến gây rối, lão chỉ cần đến bảo ta, ta sẽ đánh đuổi y!
Dương Niệm Từ thấy kẻ không nên đến lại đến, kẻ nên đến lại đi, trong lòng tức giận. Nhưng thấy Địch Thanh độc lập độc hành giống như cao nhân, cũng không dám đắc tội, dò hỏi:
- Quan nhân tới đây rốt cuộc có việc gì?
Địch Thanh quanh co nói:
- Tại hạ Địch Thanh, tới để...
Quay đầu nhìn hướng Dương Vũ Thường. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, hình như có chờ mong, lại như trách cứ. Trong lòng đột nhiên dâng lên dũng khí, nói:
- Tại hạ tới đây, thật ra là đề nghị kết thông gia với lão trượng. Số vàng này chính là sính lễ, mong rằng lão trượng đồng ý gả Vũ Thường cho tại hạ.
Dương Vũ Thường tuy rằng ưa thích Địch Thanh, nhưng nghe tới vậy cũng thẹn thùng vô cùng, cúi đầu xuống. Dương Niệm Từ thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Ông sống cả đời, cũng chưa bao giờ thấy người nào mặt dày, vớ vẩn như vậy.
Địch Thanh chân thành nói:
- Tại hạ đương nhiên cũng biết hành động lần này có chút mạo muội. Nhưng tại hạ thật tâm thích Vũ Thường, chỉ cầu lão trượng thành toàn.
Dương Niệm Từ vội hỏi:
- Già này chẳng qua chỉ là một kẻ thương nhân, làm sao dám trèo cao? Nguyệt Nhi, mau đun nước, ta muốn mời Địch quan nhân uống trà. Việc khác, tạm thời bàn bạc kỹ hơn.
Ông ta cảm thấy tâm phiền ý loạn, tay run lên, chén trà trên tay rơi xuống mặt đất, vỡ nát. Thấy trên mặt con gái có ý xấu hổ, trong lòng Dương Niệm Từ khả nghi nói:
- Vũ Thường, con quen vị quan nhân này sao?
Dương Vũ Thường gật đầu nói:
- Cha, chúng con đã quen từ trước.
Trong lòng Dương Niệm Từ không hài lòng. Nhưng lại không tiện quát lớn con gái trước mặt khách. Đúng lúc này Nguyệt Nhi đã chuyển một cái bếp lò nhỏ vào. Bắc một cái ấm nhỏ lên rồi đổ nước giếng vào.
Thời Tống còn thừa hưởng cách pha trà của thời Đường. Lúc uống trà, có người dùng phương pháp đun trà, tuy nhiên cũng có người dùng cách hãm trà. Chỉ có điều người Đường có khi còn dùng gừng, dùng muối làm gia vị. Người Tống lại chú trọng hương vị của trà nên đã không cho vào.
Dương Niệm Từ tự mình lấy trà rồi đem nghiền nát chờ nước sôi. Dương Niệm Từ tự pha trà để che dấu bất an trong lòng. Ông ta suy nghĩ làm sao để đối phó với kẻ vô lại này đây? Vũ Thường làm sao mà quen biết kẻ này? Mẹ Vũ Thường chết sớm, ta lại đi làm ăn suốt, nên mới khiến tính tình con bé trở nên bốc đồng. Qua chuyện này phải tìm Vũ Thường nói chuyện. Con gái lớn thì phải xuất giá, không nên giữ ở nhà lâu, ôi...
Địch Thanh tuy xuất thân là con nhà nông, nhưng cũng biết mỗi khi gặp lễ mừng năm mới hay tang lễ, đám cưới mà mời khách uống trà thì ở nông thôn được coi là có mặt mũi. Hắn thầm nghĩ, Dương lão trượng này mời mình uống trà, hơn phân nửa là đang thận trọng xem xét đề nghị của mình.
Trong lòng Dương Vũ Thường ngượng ngùng, nhưng cũng mang theo vài phần ngọt ngào, thầm nghĩ: "Địch Thanh rốt cuộc chịu vì mình mà ra mặt. Chỉ có điều cha hơn phân nửa là không đồng ý. Nếu thế thì ta phải kiên trì đến cùng. Tuy nhiên xem Địch Thanh làm thế nào thuyết phục cha ta. Kỳ thật mồm miệng anh ấy khá khéo léo, nhưng vì sao mỗi lần nhìn thấy mình lại trở nên chất phát ngờ nghệch?
Nghĩ đến đây, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.
Mọi người đang suy nghĩ tâm sự của mình thì nước đã sôi. Dương Niệm Từ lấy bát trà, thả chút trà trong chén, rồi đổ chút nước vào trong, nói:
- Địch quan nhân, đây gọi là điểm trà để tăng thêm mùi vị trà. Sau đó thì mới thêm ít nhiều trà tùy khẩu vị. Trà muốn ngon, một chút cũng không thể tùy ý.
Địch Thanh chân thành nói:
- Tại hạ ít uống trà, nên không biết pha trà cũng phải chú ý nhiều như vậy.
Dương Niệm Từ thầm nghĩ, tiểu tử này cuối cùng cũng nói tiếng người. Xem ra không giống hạng người không biết nói đạo lý, nên tìm hiểu thêm. Nói:
- Há chỉ chú ý từng đó cách pha trà. Kỳ thật tuy chỉ là những miếng trà tầm thường, nhưng phải gian khổ mới lấy được. Người hái sau khi lấy được búp trà, phải rang chín, nghiền nát. Có khi phải lấy dầu mỡ đắt tiền bao vào, loại trà này gọi là Tịch Trà. Trà Long Đoàn mà La Đức Chính đưa chính thuộc loại này. Tuy nhiên trà này sản xuất rất ít. Đến Hoàng Đế cũng không dám uống nhiều, mỗi lần ban cho hạ thần cũng chỉ có một nhúm. Rất là trân quý, có vàng cũng không mua được. Trà phải chờ đợi, mới có thể uống ngon, trà vì cao quý, bởi vậy tuyệt đối không thể dùng vàng là có thể mua được.
Dương Niệm Từ tận tình khuyên bảo. Đem con gái so sánh với trà. Ý là nữ nhi của ta và ngươi không xứng. Ngươi có vàng cũng vô dụng. Dương Niệm Từ nói ra tâm ý, thấy Địch Thanh vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, đành phải nói:
- Không biết Địch quan nhân thấy thế nào?
Vừa nói vừa rót xong trà, bảo Nguyệt Nhi đem một ly đưa đến trước mặt Địch Thanh.
Địch Thanh không dám chậm trễ, nhận lấy và uống một ngụm, kêu lên:
- Nóng quá!
Hắn chỉ lo cân nhắc ý tứ của Dương Niệm Từ, không để ý đến nước trà vừa mới pha xong liền uống một hớp lớn, nóng đến phỏng lưỡi. Cũng không dám thất lễ, chỉ có thể cố nén đau đớn.
Dương Niệm Từ thầm nghĩ, thôi, nãy giờ đúng là phí lời. Gặp kẻ không biết thưởng thức trà như thế, đúng là đàn gảy tai trâu.
Địch Thanh hít một hơi, nhịn bỏng nói:
- Kỳ thật những lời Dương lão trượng vừa nói, tại hạ không dám gật bừa.
Trong lòng Dương Niệm Từ run lên, hỏi:
- Vậy quan nhân có cao kiến gì?
Địch Thanh nói:
- Không tính là cao kiến. Chẳng qua chỉ là một chút ý kiến nho nhỏ thôi. Nghĩ đến lúc tại hạ còn ở nông thôn, trong nhà dân chúng có chút lá trà, không dám uống, cứ để như thế vài năm. Nhưng thời điểm lấy xuống uống, đã không còn mùi vị. Lá trà kia vốn là mới mẻ, nhưng rất nhiều người vì tồn trữ, không tiếc đem lá trà xanh tươi phơi khô rồi nghiền nát, mùi vị đã không còn sót chút gì. Làm thế chỉ là bỏ gốc lấy ngọn. Cho nên, trong mắt của tại hạ, cách uống trà là cần nước sôi cùng trà tươi. Còn bày diễn đủ kiểu pha trà là không cần thiết, không tính là uống trà. Dương lão trượng, tại hạ thuận miệng nói như vậy, nếu có chỗ đắc tội, kính xin lão trượng bao dung.
Địch Thanh thuận miệng nói như vậy, chỉ muốn làm thấp đi trà Long Đoàn của La Đức Chính. Dương Niệm Từ nghe xong cũng sững sờ tại chỗ, bưng chén trà, thật lâu không nói gì.
Lúc này trong kinh vốn có phong trào xa hoa lãng phí nên mới có kiểu trà Long Đoàn. Vật lấy hiếm là quý. Tuy nhiên đắt tiền chưa chắc là tốt nhất, Long Đoàn chỉ có thể coi là khan hiếm. Ở trong mắt Dương Niệm Từ cũng không coi là cực phẩm. Bởi vậy tuy Địch Thanh nói có chút trắng ra, nhưng người này so với mấy kẻ chỉ biết học đòi giải thích thì cao hơn nhiều.
Dương Niệm Từ thấy Địch Thanh rất có kiến giải thì cũng dám coi khinh hắn. Liếc xéo sang, thấy hộp kia còn phát sáng hào quang trên bàn. Thầm nghĩ người có thể tùy tiện lấy ra 50 lượng vàng, ở trong kinh thành cũng không nhiều lắm. Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Rồi đột nhiên nhìn thấy trên hộp có khắc hai chữ triện. Chăm chút nhìn sang, thì thấy viết "Nội Tàng". Sắc mặt Dương Niệm Từ biến hóa, không kìm nổi hỏi:
- Không biết Địch quan nhân lúc này đang làm chức gì?
Địch Thanh hổ thẹn nói:
- Hiện tại chẳng qua chỉ là chức Thập Tương.
Thấy Dương Niệm Từ nhíu mày, Địch Thanh đành phải nói:
- Nhưng sắp tới có đề bạt, có thể lên chức Tán Trực.
Dương Niệm Từ lại cả kinh. Thầm nghĩ Thập Tương không thể so sánh với Tán Trực. Người này có thể từ Thập Tương lên thẳng tới Tán Trực, không cần nói cũng biết, nhất định là có hậu đài. Dương Niệm Từ không phải là vô căn cứ đoán, vì từ hai chữ "Nội Tàng" đã nhìn ra xuất xứ của hộp vàng.
Hộp vàng này đến từ kho Nội Tàng trong cung. Kho Nội Tàng hay còn gọi là kho của Thiên Tử, chỉ có thể do Thiên Tử sử dụng. Năm đó sau khi Tống Thái Tổ đánh chiếm Kinh Hồ, Hậu Thục, liền xây "kho Phong Thung" để tồn trữ của cải của hai địa phương. Sau lại có lợi nhuận dư từ Tam Ti, cũng có phần lớn nhập kho.
Năm đó Tống Thái Tổ xây dựng kho Phong Thung nhằm mục đích đối phó với Khiết Đan. Tống Thái Tổ từng nói, đợi kho đầy ba mươi lăm triệu, thì dùng để chuộc đất cũ U Yến từ tay Khiết Đan. Nếu không thành, thì đem toàn bộ kho làm quân phí để tấn công chiếm đất. Tống Thái Tổ hùng tài vĩ lược, lập chí thu hồi lại đất cũ. Không ngờ lại đột tử vào đêm khuya, mà kho Phong Thung này sau đổi tên thành kho Nội Tàng, cất giấu vô số của cải. Nhưng ý lúc trước của Tống Thái Tổ đã bị hậu nhân quên dần.
Hộp vàng này có liên quan đến Thiên Tử? Dương Niệm Từ khó có thể tin, thử hỏi:
- Địch tiểu ca, không biết ngươi có quen vị quan nào trong triều đình không?
Ông ta hỏi như vậy, đương nhiên là cảm thấy vàng này là Thiên Tử tặng cho trọng thần. Trọng thần lại vòng lại cấp cho Địch Thanh. Vừa nghĩ đến đấy, thầm tâm động.
Địch Thanh hàm hố nói:
- Có vài vị...
*****
Dương Niệm Từ thởi dài:
- Kỳ thật già này tìm La Đức Chính, vốn có chuyện muốn nhờ. Tuy nhiên y đi rồi, chỉ sợ sự tình không làm được.
Dứt lời lão liếc xéo Địch Thanh, có ý thử.
Địch Thanh cả gan nói:
- Không biết lão trượng có việc gì khó.
Dương Vũ Thường bất mãn nói:
- Cha, cha và Địch Thanh lần đầu gặp mặt, sao lại làm phiền huynh ấy rồi?
Dương Niệm Từ cười nói:
- Không phải là nhờ cậu ta giúp, chỉ là hỏi một chút thôi. Vũ Thường, Địch Thanh là bằng hữu của con, đương nhiên là bằng hữu của cha. Thương lượng một chút việc, chắc không sao chứ?
Địch Thanh không muốn Thường Vũ khó xử, kiên trì nói:
- Không có gì, không có gì.
Dương Niệm Từ ho nhẹ một tiếng nói:
- La Đức Chính này vốn cùng với Phò mã Đô Úy Lý Tuân Úc có chút quan hệ thân thích. Mà Lý Tuân Úc lại được Thái Hậu rất coi trọng...
Địch Thanh trong lòng trầm xuống, biết đã gặp phiền toái. Hắn mặc dù chưa thấy qua Thái Hậu, nhưng cũng biết nếu đắc tội lão thái bà này thì không có quả ngon để ăn.
Dương Niệm Ân lại nói:
- Lão phu vốn là thương nhân bán trà. Mấy năm nay triều đình thay đổi thuế trà liên tục. Thời gian trước dùng phương pháp ‘Hư thực tam cô’, cho nông dân trồng chè, thương nhân chịu khổ. Hiện giờ triều đình sửa lại luật, chọn phương pháp ‘Thiếp xạ’ (chế độ thu nhập của nhà nước về thuế trong việc buôn bán chè vào thời Tống). Lão phu đã quan sát cẩn thận, cảm thấy việc này có triển vọng. Nhưng nếu có thể lại bán trà, nhất định phải đến triều đình đăng ký, mới cho phép bán. Nhưng láy được giấy cho phép không phải dễ dàng. Mấy ngày nay lão phu vì chuyện này mà phát sầu nên mới tìm đến La Đức Chính. Y có thể giúp lão phu giải quyết. Chuyện sau đó... Địch tiểu ca cũng biết.
Địch Thanh đã hiểu, nhưng trong lòng không khỏi kêu khổ. Chuyện này nói trắng ra là triều đình hủy bỏ độc quyền về bán trà, muối. Muốn đem quyền lợi trao trả cho các thương nhân. Mà danh ngạch thì có hạn, cho nên mọi người đều muốn tranh giành. Địch Thanh hắn vốn chỉ là một cấm quân bình thường, làm sao có đủ quyền lực tiếp tay vào?
Dương Niệm Ân thấy Địch Thanh có vẻ khó khăn thì không khỏi thất vọng. Thầm nghĩ hậu trường người này chắc không quá lớn, cũng lười cùng hắn cãi cọ, nói:
- Chuyện này làm lão phu đau đầu thật lâu, lại còn phải khắp nơi bôn ba. Địch tiểu ca, nếu như không còn việc gì thì xin mời trở về. Số vàng này cũng xin thu hồi.
Địch Thanh dù cho ngu ngốc cũng đoán ra ý của Dương Niệm Ân, ngượng ngùng đứng lên nói:
- Nếu lão trượng bận rộn, vậy ngày khác lại tới bái kiến. Đến vội vàng, còn chưa chuẩn bị lễ vật. Cho dù lão trượng không chịu gả Vũ Thường cho tại hạ, số vàng cũng xin nhận lấy, coi như là thay thế lễ vật.
Địch Thanh phải đi, Dương Vũ Thường đột nhiên nói:
- Cha, con tiễn Địch Thanh ra ngoài.
Dương Niệm Ân vội la lên:
- Con! Bên ngoài trời lạnh, không chớ có đi.
Dương Vũ Thường cố chấp nói:
- Không sao, con chỉ cùng Địch Thanh nói vài câu. Cha yên tâm đi.
Dứt lời cô đã kéo Địch Thanh ra ngoài. Dương Niệm Ân thấy cử chỉ thân thiết của con gái với Địch Thanh, trong lòng càng phiền muộn.
Ra ngoài, Dương Vũ Thường một mực không nói gì với Địch Thanh. Lúc thấy hắn phải đi, cảm thấy lưu luyến. Địch Thanh thấy thế cười nói:
- Vũ Thường, không nghĩ hôm nay gặp bá phụ lại xảy ra như vậy... Tuy nhiên... Huynh cũng đã nói ra được điều muốn nói, chuyến này đi coi như không tệ.
Trong mắt Dương Vũ Thường tràn đầy nhu tình, thấp giọng nói:
- Gặp chuyện gì, cố hết sức mình là được, chớ phải lo lắng nhiều. Trời lạnh, huynh phải tự chiếu cố mình nhé!
Dứt lời liền thay Địch Thanh kéo vạt áo xuống, vỗ vỗ bụi bặm. Sau đó hai người nhìn nhau thật lâu. Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền từ trong lòng ngực lấy ra một miếng ngọc nói:
- Vũ Thường, đây là ngọc ta mua cho muội.
Dương Vũ Thường nhìn thấy hoa văn trên viên ngọc, vui vẻ nói:
- Hoa văn trên ngọc này rất giống Diêu Hoàng nha. Địch Thanh, huynh thật tốt.
Nói xong trên mặt ửng đỏ, cầm lấy ngọc bội kia, xoay người trở lại nhà. Lại không kìm nổi quay đầu nhìn lại. Địch Thanh thấy nàng quay đầu lại liền cười. Nhưng thấy Dương Niệm Ân sắc mặt không tốt, chỉ sợ khó xử cho Dương Vũ Thường nên đành cất bước rời đi.
Dương Vũ Thường thấy Địch Thanh đi rồi, cầm khối ngọc ngắm nghía kỹ càng. Lúc thì trầm tư, lúc thì mỉm cười, trong lòng tràn đầy nhu tình cùng ngọt ngào. Nguyệt Nhi đứng một bên nhìn thấy thế, nói:
- Miếng ngọc này còn nhiều tạp chất, không thuần khiết, chắc cũng thuộc dạng ngọc bình thường.
Dương Vũ Thường cười nói:
- Vàng có giá, ngọc vô giá...
- Chẳng những ngọc vô giá, chỉ sợ tình ý này cũng vô giá rồi.
Nguyệt Nhi lớn tiếng trêu nghẹo.
Dương Vũ Thường đỏ mặt quát lên:
- Nói hươu nói vượn, xem ta cắt đầu lưỡi ngươi.
Nguyệt Nhi cầu xin tha thứ xoay người chạy trốn. Dương Vũ Thường muốn đuổi theo, lại bị Dương Niệm Ân ngăn lại.
Dương Niệm Ân ngồi một bên nhìn đã lâu, thấy con gái lặng lẽ đưa tình. Dường như đã có tình cảm sâu đậm với Địch Thnh. Xem ra Địch Thanh không cần đưa ngọc, chỉ cần đưa con gái một tảng đá, con gái cũng ưa thích. Dương Niệm Ân hoảng hốt, không thể không hỏi:
- Vũ Thường, cha mấy năm nay chỉ lo kinh thương nên ít cùng con tâm sự. Con cùng Địch Thanh làm sao mà quen biết?
Dương Vũ Thường gục đầu xuống, hồi lâu mới nói:
- Kỳ thật cũng không có gì. Huynh ấy tặng con bông hoa, lại nhặt diều về cho con, chúng con liền quen biết ạ.
Dương Niệm Ân vội la lên:
- Người này đối với con có lòng dạ không tốt, lại là một tên cấm quân đê tiện. Con chớ để hắn mê hoặc.
Dương Vũ Thường vốn ngượng ngùng, nghe vậy ngẩng đầu nói:
- Cha, con gái lớn rồi, hiểu bản thân đang làm gì. Cha còn nhớ ngày trước đã hứa qua với mẹ con điều gì không?
Dương Niệm Ân cau mày nói:
- Ta hứa với mẹ con, cho con quyền quyết định chọn chồng. Nhưng con à, cha cũng là muốn tốt cho con. Trong kinh thành có rất nhiều thanh niên tài tuấn. Dựa vào tướng mạo cùng học thức của con, muốn tìm quan to hiển quý cũng không phải là việc gì khó. Con không thấy La Đức Chính mới gặp qua con hai lần đã hồn bay phách lạc? Nếu không phải Địch Thanh đột nhiên đến, y đã sớm giúp cha làm xong việc.
Dương Vũ Thường bất mãn nói:
- Cha, cha nhờ La Đức Chính làm việc là chuyện của cha, liên quan gì đến việc của con? Chẳng lẽ con gái trong mắt cha chỉ giống như hàng hóa? Y giúp cha làm xong việc thì liền đem con gái bán luôn cho y sao?
Dương Niệm Ân thở dài:
- Đương nhiên không phải như thế. Nhưng Giang Đông có mấy trăm miệng ăn đều trông chờ vào cha làm xong việc này. Nếu không làm được, cha còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão? Con gái, dù sao con người vẫn cần ăn cơm để sống? Con xem Địch Thanh có thể giúp cha hoàn thành việc này hay không. Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, cha sẽ không cản con.
Dương Vũ Thường cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay. Trong lòng nghĩ, hắn có bản lĩnh làm được việc này sao?
Tuyết dần dần tan ra, trời càng thêm lạnh. Thời tiết đầu xuân, mặc cho ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng gió lạnh thổi vào người, vẫn làm chon người ta rét run.
Trong lòng Địch Thanh cũng rét run. Mấy ngày nay hắn cảm thấy hổ thẹn nếu gặp Dương Vũ Thường. Tuy Dương Vũ Thường nói hắn không cần phải cố sức, vẫn đối xử thân thiết với hắn. Nhưng Dương Niệm Ân thì cả ngày mặt lạnh, khiến Địch Thanh đứng ngồi không yên.
Từ khi gặp Dương Vũ Thường, tinh thần suy sụp của Địch Thanh đã hết, muốn trở nên phấn chấn. Nhưng cho dù phấn chấn lên, hắn cũng bất lực. Mắt thấy phong cảnh hiu quạnh, Địch Thanh không kìm nổi thổn thức:
- Làm cấm quân đã khó, làm cấm quân cấp thấp lại càng khó.
Lúc này, hắn đã mua cơm sáng về cho Trương Ngọc. Thương thế của Trương Ngọc đã có chuyển biến tốt hơn. Chỉ có điều ít nói chuyện với Lý Vũ Hanh. Địch Thanh biết Trương Ngọc còn bất mãn với Lý Vũ Hanh vì ở thời điểm nguy cấp lại tránh sang một bên. Trương Ngọc hiển nhiên cho rằng, đây không phải điều huynh đệ nên làm. Có đôi khi, thành kiến rất khó sửa đổi. Địch Thanh chỉ có thể hy vọng Trương Ngọc có thể nghĩ thông suốt.
Trương Ngọc nhìn ra ngoài, trong mắt cũng có ý buồn:
- Làm một cấm quân hạng bét bị người đánh lén, điều đó lại khó càng thêm khó.
Địch Thanh biết Trương Ngọc đang nói Hạ Tùy, trong lòng cũng hiện lên vài phần cảnh giác.
Triệu Luật từ bên ngoài doanh đi vào, nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Ngươi không muốn làm cấm quân hạng bét, thì đừng có làm.
Địch Thanh cười làm lành nói:
- Dù sao cũng phải kiếm cơm ăn? Công việc không như ý nhiều khi khó tránh khỏi bực tức. Mong Triệu đại ca đừng trách.
Triệu Luật sa sầm nét mặt nói:
- Ta hiện tại có tư cách gì trách ngươi? Địch Thanh ơi Địch Thanh, không biết là ngươi ăn cứt trâu hay là giẫm lên cứt chó? Tam Nha lại có điều lệnh, thăng chức ngươi làm Tán Trực, gia phong Võ Kỵ Úy, ngay hôm nay nhận chức.
Trương Ngọc một bên cười nói:
- Triệu quân sứ, năm mới đã qua, đừng trêu nghẹo chúng ta làm gì.
Trong lòng Địch Thanh vừa động. Nhớ tới lời hứa của Thánh công tử, thì có vài phần tin tưởng. Nhưng Thánh công tử rốt cuộc là ai mà muốn điều hắn làm Tán Trực thì trực tiếp làm Tán Trực, muốn gia phong là có thể gia phong? Người như vậy sao gặp Trương Diệu Ca cũng khó xử như vậy? Người như vậy sao lại bị Mã Trung Lập đuổi chạy trối chết?
Đang lúc Địch Thanh cân nhắc, Triệu Luật duỗi tay ra, đưa cho hắn một tờ điều lệnh, cười nói:
- Không phải nói đùa, Quách đại cũng có chút không tin, nhưng cực kỳ chính xác. Địch Thanh, ngươi lập tức thu thập hành trang, đi Tam Nha báo cáo trước đi.
Dứt lời, xoay người liền đi.
Địch Thanh thầm nghĩ, mùa xuân đã đến, cơ hội của mình cuối cũng cùng tới. Vị Thánh công tử kia, mặc dù không đủ trượng nghĩa, nhưng vẫn biết giữ lời hứa. Nhưng người như vậy, rốt cuộc có hậu trường như thế nào?
*****
Hắn đang định đi Tam Nha, Trương Ngọc đã lo lắng hỏi:
- Địch Thanh, có phải bọn họ trước đề bạt ngươi rồi sau đó lại chuẩn bị giết ngươi?
Địch Thanh biết là không phải, an ủi nói:
- Hẳn là không phải...
Lời còn chưa nói dứt, Lý Vũ Hanh chạy vào nói:
- Ngươi lên chức Tán Trực rồi? Việc này trong quân doanh đã truyền ra, rốt cuộc là thế nào?
Địch Thanh không biết giải thích ra sao, chỉ phải thần bí nói:
- Nói không chừng vận khí của ta đã đến. Mấy ngày trước bái Phật cầu Thần, chắc đã có linh nghiệm rồi.
Lý Vũ Hanh muốn hỏi rốt cuộc là vị thần tiên nào mà linh nghiệm như vậy, y cũng muốn đi cầu. Nhưng thấy Trương Ngọc mặt lạnh, đành phải sửa lời nói:
- Vậy thật sự là may mắn. Địch Thanh, ngươi thăng quan, cũng đừng quên huynh đệ nhé.
Địch Thanh cười nói:
- Hiển nhiên rồi. Ta sẽ thường xuyên đến thăm hỏi các ngươi.
Khi hắn đi ra ngoài, chỉ thấy các cấm quân hướng hắn chỉ trỏ. Trong ánh mắt hoặc ghen tị, hoặc ngạc nhiên. Trong lòng hắn cũng không biết là cao hứng hay là ưu thương. Đột nhiên nhớ lại cổ nhân đã từng nói qua cái gì mà ‘Trong phúc có họa, trong họa có phúc’. Nghĩ thầm: "Cổ nhân nói vãn là có đạo lý. Ngồi lao tù nửa năm lại được thăng sáu cấp.. Vụ mua bán này, đúng là kiếm lời."
Địch Thanh đến Tam Nha gặp người chủ sự. Đầu tiên chủ quản nói ra quy củ, sau đó phân hắn thuộc Điện Tiền Chỉ huy sứ Cát Tông Thịnh quản lý. Địch Thanh biết Cát Tông Thịnh là con của Cát Hoài Mẫn, cháu của Cát Bá. Cát Bá ở thời kỳ Chân Tông, do quân công lớn lao mà được khen ngợi. Sau lại cưới em gái của Phó sứ Vương Đức Dụng. Tính ra Cát Tông Thịnh coi như là gia đình danh tướng rồi.
Địch Thanh bỗng dưng được đề bạt, chỉ dám oán thầm nhưng bên ngoài vẫn phải khúm núm. Trước đi nhận quân bị, hôm sau sẽ đi trực. Địch Thanh nhận được quân bị xong thì liền đi tìm Dương Vũ Thường để nói tình hình gần đây. Nhưng nghĩ đến mặt lạnh của Dương Niệm Ân thì trong lòng lại thấy sợ. Nên đành quay lại doanh mời các huynh đệ uống rượu mừng. Ngoại trừ Trương Ngọc, tất cả mọi người đều mong Địch Thanh chiếu cố huynh đệ nhiều hơn. Địch Thanh trên miệng đồng ý, trong lòng thì lại cười khổ.
Sáng sớm hôm sau, Địch Thanh chính thức gia vào đại nội tuần tra.
Cát Tông Thịnh là tướng môn hổ tôn. Ngày thường rất ít khi thấy mặt. Người phụ trách điều hành là Thường Côn, vốn là một trong tám phó chỉ huy sứ. Y có võ công cao cường, nên được điều động đến Điện tiền.
Tán Trực là một loại ban trực, ban trực kỳ thực chính là thân binh của Hoàng đế. Người ban trực chủ yếu được điều động ra và thăng chức từ bát đại cấm quân trong kinh thành, chức trách là bảo vệ Hoàng thượng, ngày thường chủ yếu là bảo vệ sự an toàn của Đại nội. Ban trực được phân làm Chư ban và Chư trực. Trong Chư ban có các chức danh Điện tiền chỉ huy sứ, Kim thương ban, Tán Trực. Trong Chư trực có các chứ danh Ngự long trực, Ngự long cung trực, Ngự long cung tiễn trực. Nói trắng ra, các ban các trực phụ trách các sự vụ an toàn trong hoàng cung. Địch Thanh nghe Thường Côn nói một hồi, cũng không nhớ được nhiều, chỉ biết bản thân hiện giờ thuộc loại cứu hỏa, ở đâu thiếu người thì bổ sung tới đó.
Thường Côn đối với Địch Thanh cũng có chút đau đầu. Y đã sớm nghe nói Địch Thanh là từ Lưỡng Phủ chuyển tới Tam Nha. Tam Nha đem Địch Thanh chuyển tới dưới tay y. Địch Thanh rốt cuộc có lai lịch gì, Thường Côn nhất thời cũng cân nhắc không ra. Chỉ có thể tạm thời nói lời khách khí với Địch Thanh.
Thường Côn đang đau đầu không biết nên an bài Địch Thanh như thế nào. Đột nhiên linh cơ vừa động. Y cũng không mang Địch Thanh đến các nơi quen thuộc mà lập tức đưa hắn vào trong một cửa cung.
Địch Thanh ngẩng đầu thì thấy tấm biển trên cửa cung có ghi "Tập Anh Môn". Thầm nghĩ, xem ra ở đây toàn tinh anh. Nghĩ đến đây, mặt cũng có chút đỏ.
Thường Côn mang theo Địch Thanh đi qua vài chỗ thành cung rồi đến một nơi. Nơi này xung quanh đều là tường cao, phía trước là đường chết. Địch Thanh mờ mịt nhìn xung quanh, nghi ngờ Thường Côn muốn đem hắn đến đây giết người diệt khẩu.
Thường Côn dừng lại nói:
- Địch Thanh, nơi này tạm thời không có người canh gác. Chức trách trọng đại, ngươi nhất định phải trông giữ cẩn thận. Đợi cho mặt trời lặn, là có thể quay về. Đúng rồi, ngươi còn nhớ đường quay lại chứ?
Thấy Địch Thanh gật dầu, Thường Côn vỗ vỗ vai hắn nói:
- Cố gắng làm việc, đừng đi linh tinh. Bằng không xảy ra việc gì, ta cũng không thể bảo vệ ngươi. Nếu có công lao, ta sẽ nhớ ngươi.
Dứt lời y xoay người rời đi
Nơi Địch Thanh canh gác tuy ba mặt là tường cao, nhưng ở giữa có một khu rừng trúc, cá bàn và ghế đá, bên cạnh khu rừng còn có một cái đình. Nơi này tuy nhỏ, cũng xem như đẹp và tĩnh mịch, Địch Thanh không hiểu nổi nơi này vì sao phải phái người gác, chẳng lẽ còn sẽ có người đến nơi đây gây rối?
Mặt trời lên cao, ánh nắng vượt qua bức tường, chiếu lên người thật là ấm áp. Địch Thanh thở dài, lẩm bẩm nói:
- Có tiền lĩnh, có nơi để nghỉ ngơi, ngươi nên cảm thấy đủ chứ.
Từ lúc hắn quen với Dương Vũ Thường thì ưu tư trong lòng đã dần vơi đi, thiên tính lạc quan lại trở về. Tìm ghế đá ngồi xuống, thầm nhủ:
- Ở đây chắc là nơi người trong cung nghỉ ngơi vào mùa hè? Đầu xuân trời còn lạnh, tuyết chưa tan hết, chắc có lẽ ít người đến.
Chính vào lúc cân nhắc bỗng một tiếng hét thảm truyền đến.
Địch Thanh đang thất thần, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cả người tóc gáy dựng lên. Liền đứng dậy cầm đao ở tay. Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, chung quanh lại trở nên yên tĩnh đến ghê người.
Địch Thanh nhìn trái nhìn phải, nhớ lại hướng vang lên tiếng kêu. Hình như từ tường cao ở hướng tây. Trong lòng Địch Thanh lo sợ. Thầm nghĩ chẳng lẽ có người muốn thiết lập bẫy rập để dụ dỗ hắn vào tròng? Đầy là đại nội hoàng cung, Hạ Tùy chỉ sợ cũng không dám gây rối ở đây đi?
Địch Thanh chậm rãi đi về phía tường cao ở hướng Tây. Đi xuống dưới tường, nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng vang. Rốt cuộc cố lấy dũng khí, lui ra phía sau hai bước. Lấy đà chạy đến, chân giẫm lên tường, cả người bay lên, cố hết sức lộn lên đầu tường. thò đầu trông qua, suýt chút nữa lại rơi xuống.
Bên trong cách đó không xa là máu tươi đầm đìa. Ở giữa có khối thớt, ở trên là một đầu lợn chết. Lúc này Địch Thanh mới nhớ tới, tiếng kêu vừa nãy xác thực là tiếng heo kêu khi bị giết. Hóa ra bên trong Tập Anh Môn là nơi để giết mổ động vật.
Địch Thanh chỉ có thể thở dài. Cung nhân cũng là người, Hoàng đế, Hoàng hậu cũng là người. Là người sẽ ăn cơm, trong cung dù sao cũng phải có nơi giết mổ động vật. Mà nhiệm vụ của hắn bây giờ, hóa ra là trông coi lợn chết.
Địch Thanh buông tay bám, rớt xuống. Lắc đầu thầm đem cả nhà Thường Côn chửi một lượt. Hắn đường đường là một Tán Trực, không ngờ lại phải đảm nhiệm chức vụ lặt vặt này. Không cần hỏi cũng biết mấy kẻ kia coi thường mình.
Tuy nhiên cũng không hoàn toàn trách Thường Côn. Nghĩ đến người có thể vào ban trực phần lớn là con dòng cháu giống. Mình vốn chỉ là người quê mùa, đương nhiên là bị người khinh thị. Địch Thanh ngồi xuống, trong lòng nghĩ, cho dù cả đời trông chuồng heo chỉ sợ cũng không có công lao gì. Nếu có thể gặp lại Thánh công tử thì tốt... Hy vọng anh ta còn muốn đi Trúc Ca lâu. Mình và anh ta cò kè mặc cả, muốn tăng thêm chức quan, không biết anh ta có đồng ý hay không?
Nở nụ cười trào phúng, Địch Thanh cũng biết ý nghĩ của mình kỳ lạ. Ôm đao, dựa vào cột đình, đang muốn ngủ một lát, đột nhiên nghe thấy từ phía Tập Anh Môn giống như có động tĩnh.
Địch Thanh rùng mình. Xác định không phải tiếng heo kêu liền vươn người đứng dậy. Lắng nghe thì nghe thấy một người thấp giọng nói:
- Hỏng rồi, bọn họ sắp đuổi kịp.
Một người khác nói:
- Ngươi đi cản lại, ta đi trước.
Địch Thanh nghe thấy vậy, thầm nghĩ chắc Thường nghĩ sẽ có kẻ trộm tới đây nên mới giao cho mình canh giữ chỗ này. Xem ra cơ hội lập công của Địch Thanh ta đã tới. Đây chính là anh hùng không hỏi xuất xứ, mặc kệ ngươi giết heo hay xem heo. Nghe tiếng bước chân nặng trịch vang lên, thầm nghĩ kẻ cắp đã mệt, cơ hội không thể bỏ qua.
Bỗng nhiên cảm thấy thanh âm này có vẻ quen tai, tiếng bước chân đã đến gần. Không cần nghĩ nhiều, lắc mình tránh ở một bên tường. Thấy bóng người vừa động, Địch Thanh liên giơ chân ngáng. Người nọ vội vàng không kịp chuẩn bị. Ai ôi một tiếng, đã ngã lăn trên đất.
Phía sau người nọ còn có một người. Thấy vậy liền kêu lên sợ hãi:
- Dừng tay!
Địch Thanh đã rút đao khỏi vỏ, gác ở lồng ngực y, quát:
- Chớ bắt ta giết người!
Lời vừa ra khỏi miệng, tròng mắt đã trừng lớn, thất thanh nói:
- Diêm tiên sinh, tại sao lại là tiên sinh!
Người đằng sau đúng là người hầu của Thánh công tử Diêm tiên sinh. Địch Thanh nghĩ đến cái gì, quay đầu trông lại, liền giật mình. Người ngã lăn quay kia không phải Thánh công tử thì là ai?
Diêm tiên sinh cả giận:
- Giởi lắm Địch Thanh, dám mạo phạm Thánh...Công tử?
Địch Thanh cười lạnh nói:
- Trộm cắp mà cũng dám kiêu ngạo như thế? Nghĩ tới ta đường đường là Tán Trực, dĩ nhiên là bắt trộm là nhiệm vụ đầu tiên...
Nghĩ lại, chức Tán Trực này vẫn là do Thánh công tử ban cho. Giọng liền mềm nhũn lại, nói với Thánh công tử:
- Công tử không sao chứ? Các ngươi ăn gan báo hay sao mà dám vào cung ăn trộm?
Bỗng dưng sống lưng lạnh buốt. Thầm nghĩ hai người này là kẻ trộm, vậy hộp vàng kia cũng là do bọn họ trộm trong cung mà đến?
Diêm tiên sinh nói:
- Ai trộm đồ?
Thánh công tử khoát tay chặn lại, miễn cưỡng đứng lên nói:
- Địch Thanh, sao ngươi lại ở đây?
Địch Thanh kỳ quái nói:
- Không phải là công tử cho ta thăng chức sao?
Trên mặt Thánh công tử lộ vẻ cổ quái. Sau một lúc lâu mới nói:
- Hóa ra y thật sự giúp ta làm được.
Địch Thanh vội hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Trong lòng nghĩ, hóa ra Thánh công tử cũng cầu người khác. Không biết vị kia giúp mình thăng chức là vị nào?
Thánh công tử lắc đầu, vội la lên:
- Địch Thanh, ngươi phải giúp ta một chuyện. Việc khác, sau này hẵng nói.
Địch Thanh lập tức nói:
- Thù lao thế nào?
*****
Diêm tiên sinh cả giận nói:
- Ngươi ăn gan gấu sao dám nói như vậy?
Địch Thanh thu đao vào vỏ nói:
- Đây là chuyện riêng của ta với Thánh công tử, mắc mớ gì tới ngươi? Thánh công tử không đồng ý, ta cũng không cần xen vào việc của người khác.
Hắn quay đầu định đi. Thầm nghĩ dù sao cùng với hai người này cũng có chút giao tình, mắt nhắm mắt mở thả bọn họ qua là được.
Thánh công tử kêu lên:
- Được, ta đáp ứng ngươi. Trước ngươi giúp ta chạy trốn rồi nói sau.
Địch Thanh rùng mình:
- Ngươi đã giết người.
Thánh công tử cười khổ nói:
- Ngươi thấy ta giống kẻ giết người sao? Ai nha, mau lên, ngươi giúp ta trước rồi nói sau.
Địch Thanh cảm thấy Thánh công tử không phải là kẻ xấu, liền quyết định ra tay, nói:
- Các ngươi đi theo ta!
Hắn dẫn hai người tới ngoài chỗ vừa mới mổ heo, nói:
- Bên trong là nơi giết mổ động vật. Hình như tạm thời không có ai. Chờ một lát ta nghĩ biện pháp đưa các ngươi ra ngoài.
Diêm tiên sinh cau mày nói:
- Chúng ta sao có thể đi qua chỗ bẩn thỉu này.
Địch Thanh vừa tức vừa cười:
- Vậy ngươi đến chỗ cao quý mà đi. Thánh công tử, công tử nghĩ sao?
Thánh công tử hướng chỗ cũ nhìn một cái, mơ hồ nghe thấy tiếng người. Sắc mặt biến hóa, khó xử nói:
- Nhưng ta không trèo qua được.
Địch Thanh ngồi xổm xuống nói:
- Dẫm lên đầu vai của ta trèo lên. Ta chịu chút thiệt thòi, ngươi nhớ phải báo đáp ta đấy!
Thánh công tử gật gật đầu, cuống quít dẫm lên đầu vai Địch Thanh. Địch Thanh dùng lực, Thánh công tử đã bay qua đầu tường. Diêm tiên sinh thay đổi sắc mặt, kêu lên:
- Địch Thanh, ngươi mau đưa ta sang, ta phải đi theo Thánh công tử.
Địch Thanh thở dài, nâng người lên:
- Ta lại không nợ ngươi cái gì, ngươi dựa vào cái gì muốn ta hỗ trợ.
Diêm tiên sinh giận dữ, sờ tay vào ngực, lấy ra thỏi bạc nói:
- Chỗ này đủ chưa?
Thánh công tử ở bên trong hô nhỏ:
- Diêm tiên sinh, ngươi nhanh lên, ta cảm thấy sợ.
Địch Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân ở phía Tập Anh Môn. Không kịp ra giá, lại đưa Diêm tiên sinh sang bên. Lúc này mới sửa sang lại áo giáp, ôm đao mà đứng.
Góc rẽ vang lên tiếng ồn ào, mắt thấy sắp đến, trong lòng Địch Thanh vừa động, nghênh đón nói:
- Ai ồn ào thế?
Trả lời là một đám người, tiến gần vây kín Địch Thanh. Địch Thanh cả kinh, tay cầm chuôi đao, đang định hô quát thì thấy một người con gái đội mũ phượng, khăn quàng vai, thần sắc kiêu căng, liền đem lời nuốt vào. Hắn vừa vào cung, mặc dù không biết cô gái này là ai. Nhưng nghĩ đến có thể mang theo một đám người chạy lộn xộn trong cung thì chắc không phải dễ đụng vào.
Bên cạnh nàng kia có năm sáu người cung nhân, bảy tám cung nữ, trên trán mỗi người đổ đầy mồ hôi. Nàng kia nhìn khắp nơi, thấy chung quanh không có người, dài giọng nói:
- Ngươi có thấy ai đi qua đây không?
Địch Thanh nói:
- Có ạ.
Thánh công tử đứng bên trong nghe được, suýt chút nữa hôn mê bất tình. Nàng kia vui vẻ nói:
- Người nọ đâu?
Địch Thanh nói:
- Không phải là các ngươi sao?
Một cung nhân đứng bên cạnh kêu lên:
- Lớn mật! Ngươi dám nói như thế với Hoàng Hậu à?
Địch Thanh chấn động, suýt nữa té ngã. Hắn không ngờ tới người con gái này lại là Quách Hoàng hậu trong cung. Mặc dù Địch Thanh không quen thuộc tình hình trong cung, nhưng cũng biết đương kim Thiên tử có một Hoàng hậu họ Quách. Quách Hoàng hậu muốn tìm Thánh công tử là cớ làm sao? Chẳng lẽ là Thánh công tử tham luyến sắc đẹp, cho dù là Quách Hoàng hậu cũng dám thông đồng làm bậy? Địch Thanh âm thầm kêu khổ. Thầm nghĩ đen đủi chọc vào Hoàng hậu. Nếu bị nàng phát hiện Thánh công tử, Thánh công tử không trượng nghĩa, lại khai ra hắn, vậy sau này hắn không cần phải đứng ở Tập Anh Môn rồi, cho dù chăn heo cũng không thể.
Quách Hoàng hậu đã trợn mắt tròn xoe, rồi đột nhiên vươn tay đánh tới. Địch Thanh cắn rang một cái. Chỉ nghe "Bốp" một tiếng. Cung nhân vừa vuốt mông ngựa (nịnh hót) đã bị Hoàng hậu cho một bạt tai. Cung nhân kia bụm mặt, vô cùng sợ hãi. Địch Thanh không bị đánh, cảm thấy hồ đồ. Chẵng nhẽ Quách Hoàng hậu hôm nay uống nhầm thuốc?
Đôi mắt tròn đen lánh của Quách Hoàng hậu trừng lên, chỉ vào đám cung nữ mắng:
- Một đám ngu xuẩn! Không để ý người chạy đi còn ở đây đùn đẩy trách nhiệm? Nơi này không có, thì không biết tìm nơi khác sao?
Nàng quay đầu liền cất bước, bất chấp để ý Địch Thanh.
Có một cung nữ tới nói:
- Hoàng hậu, Thái hậu gọi người. Mời người sang.
Quách Hoàng hậu lại đánh tới một cái tát. Cung nữ kia hét thảm một tiếng, trên mặt đã có vài vết máu. Quách Hoàng hậu nói:
- Tự ta không biết đi sao? Cần ngươi phải lắm miệng?
Ồn ào qua đi, một lúc sau, Quách Hoàng hậu đã không còn thấy thân ảnh. Địch Thanh không kìm nổi sờ sờ mặt. Âm thầm may mắn, nghĩ Quách Hoàng hậu chắc có bệnh. Thảo nào Thánh công tử muốn chạy trốn chết. Ai gặp phải loại nữ nhân này, cũng phải chạy mất dạng. Nhưng mà cái người có bệnh này sao phải vội vàng tìm Thánh công tử nhỉ?
Địch Thanh nghĩ mãi không rõ, cũng thuận chân nhảy qua tường. Đợi đến khi vào đến cửa chính khu giết mổ, nhìn quanh thấy không ai liền lắc mình mà vào. Trong viện vắng tanh, ngay cả tạp dịch cũng không có. Chắc là đi nghỉ hết rồi. Địch Thanh thầm kêu trời xanh có mắt. Xem ra qua mấy ngày là có thể lại thấy Vũ Thường rồi. Hóa ra Địch Thanh muốn cùng Thánh công tử cò kè mặc cả là vì chuyện của Dương Niệm Ân.
Vào hậu viện, Địch Thanh thấy Thánh công tử và Diêm tiên sinh đang ngồi trong viện, nhìn lợn chết mà nhăn nhó. Địch Thanh thở dài nói:
- Cũng may ta giải quyết tốt, Thánh công tử, vì sao Hoàng hậu muốn tìm công tử?
Địch Thanh nghĩ lại còn sợ, không kìm nổi muốn hỏi rõ ngọn nguồn.
Trong mắt Thánh công tử hiện lên vẻ giận dữ. Giây lát lại bị thay thế bởi sự u sầu, thở dài nói:
- Đừng nói nữa, đó là một nữ nhân điên.
Địch Thanh tràn đầy đồng cảm. Thấy Thánh công tử không muốn nhắc lại, thầm nghĩ mặc cô ta là Hoàng hậu hay Thái hậu, mình trước đem yêu cầu đề xuất ra đã. Đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, sắc mặt Địch Thanh biến đổi, vội la lên:
- Chẳng lẽ bọn họ đuổi tới? Các ngươi mau trốn!
Thấy bên cạnh có một chuồng heo, chất đầy cỏ khô, liền ra hiệu cho Thánh công tử trốn vào.
Diêm tiên sinh cả giận nói:
- Điều này sao có thể?
Thánh công tử cau mày nói:
- Trước cứ trốn đã, tiến vào chuồng heo còn hơn bị Hoàng hậu bắt được.
Dứt lời y liền chui vào chuồng heo. Diêm tiên sinh mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi theo. Hai người đã giấu kỹ thân mình. Địch Thanh chợt nghe tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không cẩn thận lắng nghe, rất khó phát hiện. Địch Thanh cảm thấy rét run, nói:
- Ai ở bên ngoài, nơi này sao không có người? Ta muốn tìm các ngươi có việc.
Một người lắc mình vào, đã đứng trước mặt Địch Thanh. Địch Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, hồi lâu mới nói:
- Quách đại ca, sao huynh lại tới đây?
Người tới là Quách Tuân. Quách Tuân nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:
- Ngươi đến nơi này làm cái gì?
Địch Thanh ấp úng nói:
- Không có gì, chỉ là nghe thấy tiếng giết heo, liền chạy sang nơi này xem. Quách đại ca, huynh đến nơi này làm gì?
Quách Tuân chậm rãi nói:
- Ta biết ngươi mới thăng chức, cho nên sang đây xem. Mới vừa rồi thấy ngươi nhảy vào, cho nên cũng đi theo.
Địch Thanh không biết Quách Tuân nghe được nhiều ít, nói tránh đi:
- Chỗ giết heo, không có gì đẹp mắt. Quách đại ca, chút ta đi ra ngoài nói sau.
Hắn vừa mới bước đi, Quách Tuân đã nói:
- Trong chuồng heo là ai?
Địch Thanh cả kinh. Không đợi nhiều lời, Quách Tuân đã lắc mình tiến đến, xốc rơm rạ trong chuồng heo lên. Địch Thanh thấy không tốt, chỉ cho là Thánh công tử phạm tội, Quách Tuân lại tới đây tập nã, vội kêu lên:
- Quách đại ca, chớ tổn thương anh ta. Anh ta là bằng hữu của đệ.
Thân hình Quách Tuân cứng lại, nhìn Thánh công tử chui từ đống rơm rạ ra, thần sắc trở nên cực kỳ cổ quái, thấp giọng nói:
- Bằng hữu của ngươi?
Thánh công tử nhìn thấy Quách Tuân, chỉ có thể cười khổ nhưng không có ý sợ hãi. Địch Thanh không có lưu ý đến vẻ mặt của Thánh công tử, không ngừng nói:
- Đúng vậy, bọn họ là bằng hữu của đệ...
Chưa nói xong, Địch Thanh đã há mồm trợn mắt, bởi vì hắn nhìn thân Quách Tuân quỳ một gối xuống, hướng Thánh công tử thi lễ nói:
- Điện Tiền Chỉ huy sứ Quách Tuân, tham kiến Thánh Thượng!
Địch Thanh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, thất thanh nói:
- Thánh...Thánh Thượng? Anh ta là Thánh Thượng?
← Hồi 027 | Hồi 029 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác