Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 019

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 019: Diệu ca
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Khi Địch Thanh thấy dải lụa đỏ này động đậy thì càng kinh hãi không hiểu gì, không biết nó rốt cuộc là vật gì, vì sao bỗng dưng lại xuất hiện vô duyên cớ? Hắn không la hét, mà cũng quên mất la hét, chỉ nhìn chằm chằm dải lụa đỏ kia, thấy trên mặt nó có ánh sáng di động, lại qua chốc lát, dải lụa đỏ vừa di chuyển đã bay về phía hắn, Địch Thanh mặc dù không muốn hét, nhưng không còn nhịn được nữa phát ra tiếng rống động trời.

Không phải dải lụa đỏ, mà là con rồng!

Con rồng khổng lồ màu đỏ thẫm.

Dải lụa đỏ biến thành rồng lớn, ngay lúc Địch Thanh thét lên sợ hãi thì nó nhào tới trước người Địch Thanh. Địch Thanh nhảy bật dậy, vội vàng lui về phía sau, nhưng quên mất phía sau chính là tường, Phanh một tiếng đụng vào vách tường, nóc nhà rung động, sống lưng đau buốt. Ngay sau đó trong đầu Địch Thanh "ầm" một tiếng, chỉ thấy con rồng đỏ này đã chui vào bên trong cơ thể hắn rồi đột nhiên tan biến. Ánh sáng mặt trời trong phòng vẫn như cũ, cái bàn cái giường vẫn như cũ nhưng cả người Địch Thanh đã mồ hôi đầm đìa, mí mắt bên trái càng không ngừng giật giật.

Qua một lúc lâu, Địch Thanh phục hồi tinh thần lại, trong lòng gào lên: "Không phải mộng, không phải nằm mơ, ta còn tỉnh táo."

Lúc này hắn mới phát hiện mình đang đứng ở trên giường liền chậm rãi ngồi xuống, cảm thấy khát nước vô cùng, vội đi tới lấy một tách trà ở trên mặt bàn, chỗ đó còn có tách trà đã nguội mà tối hôm qua hắn chưa uống hết.

Nhưng tay phải hắn vừa chạm vào tách trà, thì tách trà sứ men xanh cứng rắn đó "rắc" một tiếng, đột nhiên vỡ tan tành. Địch Thanh giật mình, theo phản ứng bản năng mà đưa tay bắt lấy, nửa tách trà còn lại ở trên tay hắn cũng vỡ vụn như đất khô. Địch Thanh ngẩn ra, đưa tay vịn lấy cái bàn, nhưng không ngờ cái bàn này cũng vang lên tiếng "Răng rắc", chân bàn đã gãy. Địch Thanh bất ngờ không kịp phản ứng, phệt mông ngồi bệt trên mảnh vỡ, nhìn chén bể bàn khuyết, ngây ngốc tại chỗ.

Trong chốc lát Địch Thanh vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Sao mình lại có sức mạnh lớn như vậy?"

Địch Thanh ngồi dưới đất kinh ngạc nhìn bàn gãy chén bể, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị rồi đứng bật dậy.

Hóa ra hắn vừa rồi khiếp sợ với những việc đã phát sinh nên không để ý rằng mình vẫn còn ngồi ở trên mảnh sứ vỡ, lúc này mới cảm giác được mông đau đớn như bị kim đâm. Bây giờ thì hắn chẳng quan tâm tới rồng đỏ, lụa đỏ gì nữa, vội vàng cởi quần ra kiểm tra thì thấy máu đã chảy đỏ cả mông. Chật vật mãi Địch Thanh mới gỡ hết những mảnh sứ vỡ trên mông ra, bôi thuốc bột và băng bó xong xuôi, sau đó đổi một cái quần mới mặc vào.

Vật lộn với cái mông xong, Địch Thanh chợt nhớ tới hôm nay không cần phải đi tuần liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người cầm lấy chân bàn, hai tay dùng sức bẻ một phát liền cảm thấy lòng bàn tay đau buốt. Địch Thanh nén đau, dùng sức bẻ chân bàn một lần nữa liền cảm thấy đầu đau âm ỉ.

Địch Thanh sợ rằng mình sẽ ngất đi nên không dám phát lực lần nữa, trong lòng vẫn còn hoang mang mãi. Không hiểu nổi vì sao vừa rồi có thể làm được mà bây giờ sức lực lại biến đâu mất?

Đúng lúc này, Quách Quỳ chạy ùa vào, thấy đống bừa bộn trên mặt đất thì kinh ngạc hỏi:

- Địch nhị ca, có trộm sao?

Địch Thanh không biết nên giải thích thế nào, đành nói qua quýt:

- Cái bàn này mục rồi, bát trà cũng bể mất rồi. Là huynh làm bể đó.

Vốn tưởng rằng Quách Quỳ sẽ truy hỏi đến cùng, không ngờ nó chỉ nói:

- Đệ hiểu rồi. Cái bàn mục thì để đệ kêu người mua thêm cái mới là được mà.

Quách Quỳ còn nhỏ nhưng rất thông minh, nó chỉ cho rằng trong lòng Địch Thanh phiền muộn nên mới đập vỡ cái bàn, bởi vậy không hề truy hỏi.

Địch Thanh hơi băn khoăn, đáp lại:

- Vừa lúc hôm nay không cần đi tuần, để đó tự huynh đi cũng được.

Quách Quỳ thấy thái độ Địch Thanh kiên quyết nên cũng không muốn miễn cưỡng nữa, giúp Địch Thanh thu dọn xong nó mới rời đi.

Thấy Quách Quỳ đi rồi, Địch Thanh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng bờ mông vừa đặt xuống giường hắn liền giống như con thỏ trúng tên nhảy bật lên.

Địch Thanh nhịn đau nhức, nhìn về phía hắc cầu kia, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ. Hắn dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa cuộc sống nhàm chán nên gặp được chuyện kỳ lạ như thế này, chẳng những trong lòng không sợ mà còn nóng lòng muốn thử.

Nhưng chuyện kỳ dị kia không xuất hiện lần nữa, Địch Thanh cảm thấy hai lần xuất hiện cảnh tượng kỳ dị đều vào lúc sáng sớm, chắc phải chờ tới bình minh mới xuất hiện lại. Hắn đành rời khỏi phủ đi làm việc trước đã.

Ra khỏi Quách phủ, Địch Thanh chợt nhớ bên cạnh cửa ngõ lớn có một thợ thủ công họ Ô tay nghề không tệ, làm bàn ghế tuy không hoa mỹ nhưng cực kỳ rắn chắc.

Muốn tới cửa ngõ lớn trước hết phải đi qua đường Khúc Viện.

Đang qua đường Khúc Viện, Địch Thanh cảm thấy mông càng lúc càng đau nhức, thầm than mình muốn mặt không muốn mông, thực xin lỗi cái mông này rồi.

Đang không biết làm sao, Địch Thanh đột nhiên ngửi thấy hương hoa truyền đến, hóa ra cách đó không xa có một lán hoa, đúng lúc hoa mẫu đơn nở xinh đẹp, không khỏi muốn bước lại gần.

Phu nhân bán hoa nhận ra Địch Thanh, thấy dáng đi kỳ quái của hắn thì ân cần thăm hỏi:

- Địch Thanh, đệ làm sao vậy?

Địch Thanh cười khổ đáp:

- Hùng đại tẩu, đệ ngã bị thương ở... chân.

Hùng đại tẩu mắng:

- Bị thương chân, không ở nhà nghỉ ngơi đi, còn ra đây làm gì?

Nàng bèn xoay người cầm bình thuốc rượu đưa cho Địch Thanh nói:

- Đây là rượu xoa bóp, rất công hiệu đó, cầm lấy đi.

Địch Thanh thân là Thập Tương, nhưng khi đi tuần không bao giờ mượn cớ để vơ vét tài sản, thậm chí khi gặp dân chúng bị người xấu ức hiếp thì đều ra mặt giúp đỡ, vì thế người dân quanh đây đều yêu mến Địch Thanh.

Địch Thanh từ chối không được đành nhận lấy bình rượu thuốc, hỏi:

- Bao nhiêu tiền vậy tẩu?

Hùng đại tẩu cười mắng:

- Đệ xem thường đại tẩu rồi! Chỉ có một bình rượu thuốc mà cũng hỏi bao nhiêu tiền sao?

Địch Thanh không biết làm sao, bèn nói:

- Đệ mua nhánh hoa này.

Hắn móc ra một xâu tiền đưa cho Hùng đại tẩu, đột nhiên hỏi:

- Ở đây có bán diêu hoàng không?

Hùng đại tẩu lắc đầu nói:

- Hoa đó người thật giàu mới có được, hiếm thấy lắm. Địch Thanh, ở đây không có Diêu Hoàng nhưng lại có nhãn nhi mị, nở hoa rất đẹp, đệ lấy một nhánh đi.

Địch Thanh thấy bông hoa nở màu đỏ nhạt, cánh hoa tạo thành hình trăng lưỡi liềm, giống như là thiếu nữ thẹn thùng có sóng mắt như trăng, đã đẹp mà còn quyến rũ, không khỏi cười nói:

- Cám ơn đại tẩu nhé.

Hắn mặc dù không thích hoa nhưng lại không muốn từ chối lòng tốt của người ta. Hắn đưa tay nhận lấy hoa, chào Hùng đại tẩu xong, vừa quay lưng đã thấy phía trước có hai người đang đứng, nghe một người trách nói:

- Ngươi mau mau nghĩ cách cho ta.

Người này mi thanh mục tú, trong tay cầm quạt xếp, mặt như dính nhọ chưa được tẩy sạch vậy. Người này chính là người thanh niên mà Địch Thanh đã tha ở ngoài Tây Hoa môn.

Bên cạnh người thanh niên vẫn là người trung niên béo trắng không râu kia. Lão nghe vậy thì cười khổ nói:

- Cái này... Cái này....

Nhìn qua xung quanh, lão nói tiếp:

- Tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân... cũng chưa từng đi đến đó...

Người thanh niên giậm chân nói:

- Ta mặc kệ, nếu như ngươi không nghĩ ra cách, ta...

Gã dùng quạt xếp gõ đầu người trung niên bên cạnh uy hiếp nói:

- Ta sẽ cho cái mông ngươi nở hoa!

Người trung niên nghe vậy cười khổ nói:

- Thánh... công tử, hay là trở về đi, tiểu nương nương chỉ có thể tạm thời giấu giếm cho người, nếu như người không quay về mau, e là sắc mặt đại nương nương không tốt lắm đâu.

Người thanh niên cả giận nói:

- Ta không về! Ngươi làm gì được ta?

Rồi gã đột nhiên trông thấy Địch Thanh, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng. Gã bước nhanh đi tới nói:

- Này, ngươi còn nhận ra ta không?

Địch Thanh cũng có chút bất ngờ, bèn cười nói:

- Đương nhiên nhận ra rồi. Huynh đài có việc chỉ giáo sao?

Hắn cảm giác được người thanh niên này nỗi lòng tuy nặng, nhưng phong thái trong lời nói và việc làm vẫn còn giống như một đứa bé.

Người thanh niên cảm thấy thú vị nói:

- Ngươi gọi ta là gì?

*****

Địch Thanh khó hiểu hỏi:

- Ta gọi ngươi là huynh đài, có gì không ổn sao?

Người thanh niên cười ha hả, rất vui vẻ nói:

- Thú vị, thú vị! Lại có người gọi ta là huynh đài? Tốt lắm, tốt lắm! Ta biết ngươi, ngươi chắc chắn là tên cấm quân lần trước ở bên ngoài Tây Hoa môn, ngươi tên là gì vậy?

Địch Thanh nghệch mặt ra, không hiểu thú vị cái nỗi gì, ngờ vực trả lời:

- Tại hạ Địch Thanh! Không biết cao danh quý tánh của công tử là gì?

Người thanh niên do dự một chút mới nói:

- Ta họ... Thượng, tên chỉ có một chữ Thánh, ngươi gọi ta là Thánh công tử được rồi. Địch Thanh, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.

Địch Thanh thấy gã nói năng ngay thẳng, cũng vui vẻ đáp:

- Công tử cứ nói, nếu ta có thể giúp được, sẽ cố gắng hết sức.

Người mập trắng kia thấy công tử mình vậy mà lại có thể nói chuyện vui vẻ cùng với Địch Thanh, không khỏi mở to mắt, kinh ngạc cứ như thể lão trông thấy quỷ vậy. Địch Thanh nhìn vẻ mặt kì quái của người mập mạp kia, nhưng hắn không hơi đâu mà nghĩ nhiều.

Thượng công tử đột nhiên đỏ mặt xuống, nhăn nhó nói:

- Thật ra... Ta muốn... Ta muốn...

Hắn nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không diễn đạt được điều muốn nói. Địch Thanh thấy thế, ngạc nhiên hỏi:

- Cho dù ngươi muốn cướp của giết người, cũng không cần phải khó xử như vậy chứ?

Thượng Thánh lại càng hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Địch Thanh hỏi:

- Ngươi đã từng giết người rồi sao?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Thượng Thánh vội lui về phía sau hai bước, ánh mắtđầy cảnh giác, hỏi:

- Ngươi giết ai vậy?

Địch Thanh thở dài nói:

- Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng mà người nào cũng gọi hắn là Tăng Trưởng Thiên Vương...

Thượng Thánh đột nhiên giật mình la to:

- Ngươi là Địch Thanh? Ngươi là thuộc hạ của Quách Tuân? Ta nhớ ra rồi!

Địch Thanh rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi biết Quách đại ca sao?

Thượng Thánh hình như cảm thấy mình lỡ lời, úp úp mở mở nói:

- Thực không dám giấu giếm, ta cũng biết được một số người trong triều. Năm đó Quách Tuân nỗ lực xông pha thung lũng Phi Long, chuyện đánh Phật Di Lặc trọng thương, triều đình rất xôn xao, do đó ta cũng biết được. Hèn gì ta cảm thấy tên ngươi quen thế, thì ra ngươi là người Quách Tuân tiến cử. Quách Tuân rất tốt, ta rất thích. Người Quách Tuân tiến cử, ta càng thích.

Gã lúc thì ngại ngùng, lúc thì tùy tiện. Địch Thanh cảm thấy tính tình của người này thật quái dị, nhớ tới mình còn có việc phải làm, liền hỏi:

- Đúng rồi, rốt cuộc là ngươi muốn nhờ ta làm chuyện gì? Nếu không có việc gấp, ta còn phải đi làm mấy việc.

- Ngươi đừng đi!

Thượng Thánh đưa tay nắm lấy Địch Thanh, cuối cùng đành phải nói thật:

- Thật ra, ta muốn đi... Trúc Ca lâu... Muốn gặp Trương Diệu Ca.

Sau khi gã nói ra những lời này, cả khuôn mặt gã đỏ lên giống như đã dùng hết sức lực toàn thân vậy.

Địch Thanh nhịn không được cười nói:

- Muốn gặp Trương Diệu Ca, đi Trúc Ca lâu là được rồi. Nàng tuy rằng nổi tiếng, nhưng không đến mức khó gặp như Hoàng thượng chứ?

Trúc Ca lâu vốn chỉ là một thanh lâu, mà Địch Thanh cũng biết Trương Diệu Ca ca múa song tuyệt đứng đầu bảng Trúc Ca lâu, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua.

Thượng Thánh khẩn trương nói:

- Ngươi gặp Hoàng thượng rồi?

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Loại người như ta, làm sao có cơ hội được nhìn thấy Hoàng thượng chứ?

Thực ra, lời hắn nói thật, Địch Thanh tuy là cấm quân, nhưng ở trong bát đại cấm quân chỉ có thể xếp hạng ngoài. Mỗi lần thánh thượng đi tuần, bên người luôn có gần ngàn người của Tam Ban(1) mở đường, dân chúng tầm thường nếu như thị lực không tốt thì ngay cả xe ngọc của Hoàng thượng cũng không thấy được, chứ đừng nói chi là thấy được mặt Hoàng thượng.

Thượng Thánh thở phào:

- Trương Diệu Ca mặc dù không khó gặp như Hoàng thượng, nhưng ta chưa gặp được nàng bao giờ. Huynh đài nếu như là người sành sỏi, vậy xin chỉ điểm một tí.

Địch Thanh cảm khái, lấy lễ hạ mình, tất có chuyện nhờ vả, người xưa nói đâu có sai. Thật ra, hắn cũng chưa từng tới Trúc Ca lâu bao giờ, nhưng dù gì hắn cũng tính là thổ địa nơi này. Nghĩ vậy, Địch Thanh vỗ ngực, thấy chết không ngại nói:

- Được rồi, ta sẽ đưa hai vị đi một chuyến.

Nhưng mà hắn lại có chút nghi ngờ nói:

- Thánh công tử, ta nhìn ngươi tuổi tác không nhỏ, thật sự chưa bao giờ đi tới nơi bướm hoa này sao?

Thượng Thánh thở dài nói:

- Thực không dám giấu giếm, ta chưa bao giờ đi tới đó nên bây giờ rất muốn đi.

Địch Thanh gật gật đầu:

- Ngươi nói không sai, cái gì không có lại càng muốn, con cá xổng là con cá to phải không nào?

Một câu bâng quơ của hắn lại làm cho Thượng Thánh sợ run cả buổi. Địch Thanh thấy gã ngẩn người, hỏi:

- Thượng huynh! Ta vừa nói sai gì sao?

Thượng Thánh phục hồi tinh thần lại, cười lớn nói:

- Ngươi nói rất đúng, có lẽ vì thế cho nên mới có người thèm muốn đến vậy.

Lời gã nói đầy thâm ý, người trung niên trắng béo nghe vậy, biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, thấp giọng nói:

- Thánh... công tử, hay là trở về đi. Nếu như đại nương nương biết được tiểu nhân đưa người đi đến chỗ như vậy, tiểu nhân chỉ sợ mông tiểu nhân phải nở hoa rồi.

Địch Thanh nghe được lời thoại của hai người, chỉ cảm thấy vị này chắc hẳn là con cháu dòng dõi tri thức, dạy dỗ nghiêm khắc, nói:

- Thánh công tử, thật ra lệnh đường chỉ sợ cũng là có ý tốt. Nơi bướm hoa rồng rắn lẫn lộn, ngài chỉ muốn nhìn thấy Trương Diệu Ca, thật ra cũng không sao cả. Nhưng nếu vì Trương Diệu Ca mà lại sinh ra nhiều chuyện, không phải là ta hại ngươi sao?

Thượng Thánh chăm chú nhìn Địch Thanh nói:

- Đa tạ các hạ nhắc nhở, chuyện này ngươi có thể yên tâm, ta nhất định sẽ không sao đâu.

Địch Thanh không nói thêm nữa, đi trước dẫn đường. Thượng Thánh lại không biết lấy đâu ra một cái mũ mềm đội lên đầu, kéo vành nón thấp xuống che nửa bên mặt. Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ gã trốn mẫu thân đến đây, chắc là sợ bị người nhà nhận ra. Ba người vừa tới Trúc Ca lâu thì thấy ở đây quả nhiên danh bất hư truyền, bốn vách tường đều được làm bằng trúc, tuyệt vời nhất chính là sân vườn trong lâu nơi có suối Tu Trúc, tiếng nước róc rách, gõ nhẹ vào ống trúc, quả thực là tao nhã vô cùng.

Trong đại sảnh đã có không ít khách khứa ngồi uống trà, ai cũng ngẩng đầu nhìn lên phía lầu trên. Địch Thanh tìm chỗ ngồi xuống, sợ cái mông vẫn còn đau nên chỉ dám ngồi nghiêng dựa vào một góc ghế. Trong lòng hắn rất khó hiểu, những người này đến Trúc Ca lâu vì sao không tìm ca kỹ mà lại cùng ngồi uống trà ở đây?

Ba người ngồi xuống, chẳng thấy có ai ra mời mọc, cứ như thể chỗ này đã ngừng kinh doanh rồi vậy. Trong lòng Địch Thanh buồn bực, vốn muốn hỏi Thượng Thánh một chút, thấy gã đang nhìn mình tha thiết cầu khẩn, không muốn bẽ mặt nên ho khan một tiếng:

- Ta có việc, đi trước tìm bằng hữu hỏi thăm chút chuyện.

Thượng Thánh khâm phục nói:

- Các hạ bằng hữu đầy thiên hạ, ta thật hổ thẹn không bằng.

Địch Thanh ra vẻ điềm tĩnh, thực ra là đang xem xét tình thế. Nhìn xung quanh thì thấy có hai thương nhân mập mạp đang ngồi uống trà, một người tai to mặt lớn, một người mặt mỡ bóng loáng, đều là điển hình của loại bụng no thì nghĩ đến chuyện xxx, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống nói:

- Hai vị bằng hữu xin cho hỏi một chút.

Hai người kia thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, có khắc chiêu bài cấm quân, mặc dù đáy lòng xem thường nhưng ngoài mặt không muốn đắc tội, miễn cưỡng trả lời:

- Vị quan nhân này có gì chỉ giáo?

Địch Thanh hạ giọng nói:

- Tại hạ mới tới chỗ này, không biết làm thế nào mới có thể gặp được Trương Diệu Ca đây?

Người tai to mặt lớn nghe vậy, cười hắc hắc:

- Ngươi muốn gặp Trương Diệu Ca hả? Ta cũng muốn vậy.

Địch Thanh kết thân nói:

- Nói như vậy chúng ta là anh hùng cùng chí hướng rồi, kính mong huynh đài chỉ điểm cho đôi chút.

Người tai to mặt lớn nhìn bên cạnh chỉ tay:

- Ngươi có thấy những người ngồi ở đây không?

- Thấy thì làm sao?

Địch Thanh khó hiểu nói.

Người mặt mỡ bóng loáng thản nhiên nói:

- Bọn họ đã đợi ở chỗ này mấy ngày, chắc cũng giống như chúng ta, chỉ có thể chờ đợi. Quan nhân nếu như muốn gặp, xin cứ chờ đợi.

Lời nói của y mang chút khinh miệt, y lại nói:

- Chúng ta hao phí mười lượng bạc, mua cái thẻ số này, quan nhân nếu như muốn gặp thì trước hết ra mua một cái thẻ số đi.

Địch Thanh lúc này mới phát hiện bên cạnh chén trà của hai người này đều có cái thẻ bằng trúc, trên đó có khắc số, một cái là mười hai, một cái khác là hai mươi ba, nhíu mày hỏi:

- Cái thẻ số này là sao vậy?

Người tai to mặt lớn nói:

- Trương Diệu Ca một ngày chỉ đánh đàn ca múa cho mười người, cho nên người muốn gặp được nàng thì từ lúc hơn mười ngày trước phải tới mua thẻ số mới có thể có cơ hội gặp nàng một lần. Nếu như có thể được nàng xem trọng, có khi còn được thưởng trà tâm sự cùng nàng. Chúng ta đã chờ ba ngày, cuối cùng đã đợi được. Huynh đài nếu như thực lòng muốn gặp Trương Diệu Ca, hay là ra mua cái thẻ số, nửa tháng sau lại đến xem, thế nào?

*****

Y mặc dù như đang giảng giải nhưng trong lời nói lại mang ý mỉa mai. Địch Thanh ngượng ngùng quay lại, nghe được người kia khẽ nói với bạn:

- Sao không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì, vậy mà cũng muốn xem Trương Diệu Ca ca múa à?

Địch Thanh nghe được thì âm thầm cười lạnh. Hắn căn bản không có ý muốn gặp Trương Diệu Ca, nhưng thương nhân kia khinh miệt hắn như vậy, làm kích thích lòng tự tôn của hắn. Sau khi quay lại chỗ ngồi, Thượng Thánh nóng lòng hỏi:

- Các hạ, sao rồi?

Địch Thanh nói:

- Muốn gặp Trương Diệu Ca thì phải có thẻ số gì đó. Mười lượng bạc một cái.

Người trung niên mập thấy thế chế nhạo nói:

- Hóa ra ngươi chỉ biết khoác lác, rốt cuộc chả biết gì. Cái thẻ số ấy hả, thực ra chúng ta cũng có.

Lão chìa tay đưa ra hai thẻ số bằng trúc đặt ở trên bàn, nhưng theo yêu cầu trên thẻ số mà đợi chờ Trương Diệu Ca thì đến lập thu may ra mới gặp được.

Thượng Thánh thấy Địch Thanh nhíu mày không nói, không khỏi thất vọng nói:

- Cái này... ai...

Gã thở dài, hoàn toàn thất vọng.

Địch Thanh đột nhiên cười nói:

- Muốn gặp Trương Diệu Ca không khó lắm, nhưng mà các ngươi phải phối hợp với hành động của ta.

Thượng Thánh nghe vậy hứng thú lại nổi lên, vui vẻ nói:

- Mọi thứ nghe theo ngươi.

Địch Thanh nhìn xung quanh, thấy có tỳ nữ tới châm trà, nhỏ giọng nói:

- Đi gọi tú bà của ngươi tới đây.

Tỳ nữ khinh thường nói:

- Má má há có thể nói gặp là gặp sao?

Địch Thanh thầm nghĩ Trúc Ca lâu này quả thật còn muốn phô trương hơn cả hoàng cung, chỉ có một ca nữ đứng đầu bảng mà còn khó gặp hơn cả Hoàng thượng, tú bà này xem ra chẳng kém gì Thái hậu. Mình dẫu sao cũng là cấm quân, vậy mà bị những người này xem thường?

Sắc mặt trầm xuống, Địch Thanh thò tay mở rộng vạt áo, lộ ra bên trong một tấm lệnh bài, nói:

- Công gia phá án, ngươi biết làm như thế nào rồi chứ.

Hắn nhanh nhẹn che cái lệnh bài lại, thật ra cái đó chỉ là tấm yêu bài (thẻ bài đeo ngay eo) bình thường của cấm quân.

Tỳ nữ rốt cuộc có chút sợ hãi, nhanh chóng đi vào sau lâu. Không bao lâu, một thiếu phụ trang điểm lòe loẹt đi tới, ngồi ở phía trước Địch Thanh, õng ẹo cười nói:

- Ai ôi, vị tiểu ca này có gì chỉ giáo sao?

Thiếu phụ này cũng đã có tuổi rồi nhưng vẫn còn bộ dáng thướt tha, ánh mắt lướt qua trên mặt Địch Thanh, rơi vào trên người Thượng Thánh và lão mập, bỗng có chút giật mình. Mượn thời gian bưng trà, bà lại nhìn xuống bàn chân mỗi người đánh giá, lông mày khẽ cau.

Dù cho bà hiểu biết sâu rộng, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ba người này rốt cuộc là ai.

Thiếu phụ này tên là Phượng Sơ Ảnh, cũng tiếp xúc với không ít quan to tướng lớn. Nàng vừa thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ thì đã biết người này là cấm quân, chắc chắn là cái loại quan quân cấp thấp, nhưng cái thứ người thô kệch như hắn tại sao lại cầm một nhánh hoa mẫu đơn? Người trung niên mập trắng thì trên người vốn thừa thịt, đầy phúc hậu, nét mặt giống như hình dáng, tướng mạo của một vị thái giám trong cung. Mà người thanh niên cầm cái quạt xếp kia lại càng kỳ lạ, nhìn khuôn mặt gã dính đầy tro bùn, hình như là tạp dịch, nhưng đôi tay cực kỳ nho nhã, rõ ràng là chưa hề đụng tới một chút việc nặng nào, mà đôi giày hắn đang đi thì thù lao một năm làm tạp dịch cũng không mua nổi.

Ba người này dù nhìn thế nào cũng không giống như cùng một nhóm, nhưng sao tập hợp lại cùng một chỗ. Thoạt nhìn lại còn rất thân mật, khó tránh làm Phượng tú bà nghi hoặc.

Địch Thanh biết rõ theo số thứ tự sắp xếp, đợi đến lúc quân nhân Ma Khám lần nữa cũng không thể gặp được Trương Diệu Ca, thấy Phượng tú bà hỏi dò mục đích đến, bèn thấp giọng nói một câu:

- Ngươi không biết ta sao?

Phượng Sơ Ảnh làm nũng cười nói:

- Bây giờ chẳng phải đã biết rồi sao, quan nhân quý tính là gì vậy?

Địch Thanh thầm nghĩ, ngươi không biết ta thì tốt rồi. Nghĩ vậy, hắn nghiêm mặt nói:

- Phượng đại nương, thực không dám giấu, ta chính là huynh đệ Diệp Tri Đông của Khai Phong bộ đầu Diệp Tri Thu ở phủ Khai Phong, trước kia một lòng làm việc tại sương quân, gần đây mới đi đến kinh thành trợ giúp phủ Khai Phong phá một vụ án lớn. Bên cạnh ta, vị này... là cao thủ hỏa khí Diêm Nan Địch của đại nội Vũ Kinh Đường, vị Thánh công tử càng dữ dội hơn, là bộ khoái tài ba Ngọc Phiến Phi Long, người bình thường đều không biết được đại danh của bọn họ. Không biết ngươi đã từng nghe chưa?

Hắn bịa ra mấy cái tên, thầm nghĩ ta đã nói trước rồi, chỉ trách ngươi kém hiểu biết thôi.

Phượng Sơ Ảnh thấy Thượng Thánh lay nhẹ quạt xếp, quả thực là có chút thâm sâu khó dò, sắc mặt biến đổi, nhưng thoáng thấy trên mặt Địch Thanh xăm chữ, lại nghi ngờ nói:

- Nhưng quan nhân hình như là cấm quân của Kiêu Vũ quân?

Địch Thanh không chút hoang mang nói:

- Xăm chữ chỉ là kế hoạch tạm thời để che đậy thân phận mà thôi, sau khi xong việc sẽ tẩy đi.

Phượng Sơ Ảnh cười làm lành nói:

- Thì ra là thế, thiếp mắt mũi kèm nhèm, không nhìn ra được ba vị quan nhân, xin chớ để bụng. Nhưng mà ba vị quan nhân tới nơi này để làm gì thế?

Thượng Thánh nghe Địch Thanh bịa chuyện, suýt nữa bật cười, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Địch Thanh nên đành phải cúi đầu xuống uống trà.

Địch Thanh mặt không đổi sắc nói:

- Chuyện điện Thiên Vương của Đại Tướng Quốc tự bị sét đánh ngày hôm qua chắc là ngươi cũng đã nghe thấy?

Phượng Sơ Ảnh gật đầu nói:

- Cũng có nghe qua nhưng tình hình cụ thể thế nào thì thiếp cũng không rõ lắm.

Địch Thanh hừ lạnh một tiếng:

- Ta cũng đoán là ngươi không rõ tình hình. Ta nói cho ngươi biết nhưng ngươi tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai khác biết. Nếu không, để tin này lộ ra ngoài thì e rằng mười cái đầu của ngươi cũng chém không đủ.

Phượng Sơ Ảnh vội vàng nói:

- Thiếp chỉ có một cái đầu thôi, vậy thôi quan nhân chớ có nói ra nữa. Chi bằng các ngài nói ra mục đích tới đây là được rồi.

Địch Thanh ra vẻ cẩn trọng nói:

- Đúng là chuyện Đại Tướng Quốc Tự không thể nói cho ngươi biết, nhưng ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan đến yêu nghiệt Di Lặc giáo, triều đình biết những kẻ này thường xuyên xuất hiện ở kinh thành, nên mới bảo bọn ta liên thủ đi bắt giặc. Có người báo tin rằng những tên giặc này đã đến Trúc Ca lâu...

Phượng Sơ Ảnh kêu thất thanh nói:

- Sao có việc này chứ?

Địch Thanh nói:

- Không phải ngươi nói không thì sẽ không có.

Phượng Sơ Ảnh nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Mụ ta cũng nghe không ít chuyện về Di Lặc giáo, hiểu rằng nếu bị nói có quan hệ với bọn họ thì tình hình sẽ rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ phải đóng cửa Trúc Ca lâu, liền vội vàng hỏi:

- Vậy rốt cuộc quan nhân định làm gì?

- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn.

Địch Thanh nói:

- Lựa chọn thứ nhất là chờ đại đội nhân mã của chúng ta đánh tới đây, sẽ vây chặt Trúc Ca lâu rồi lục soát kỹ tầm mười ngày đến nửa tháng để xem trong đó có kẻ phản nghịch nào nữa hay không.

Phượng Sơ Ảnh cười khổ nói:

- Quan nhân nói đùa rồi, đâu cần khám xét nhiều thời gian như thế? Điều này không được đâu. Thế còn lựa chọn thứ hai?

Địch Thanh thấp giọng nói:

- Lựa chọn thứ hai chính là để cho ba chúng ta gặp mặt Trương Diệu Ca, bởi vì mật thám đã thăm dò được lũ giặc kia gần đây rất thích ẩn nấp tại nơi bướm hoa, tựa như chỗ ở của Trương Diệu Ca vậy, đó chẳng phải là một nơi an toàn để cho bọn gian tặc ẩn thân sao? Ba chúng ta muốn đến đó quan sát, điều tra xem rốt cuộc có kẻ gian nào ẩn náu hay không.

Phượng Sơ Ảnh khẽ giật mình, không ngờ Địch Thanh lại đưa ra đề xuất này. Mụ nghĩ mãi không ra lai lịch của ba người này, chỉ cho rằng bọn họ tới đây để bắt chẹt kiếm một khoản bạc, không ngờ bộ dạng của Địch Thanh đúng là giải quyết việc công, ngược lại khiến cho Phượng Sơ Ảnh bán tín bán nghi, không biết trả lời ra sao nữa.

Địch Thanh thấy mụ ta do dự, thản nhiên nói:

- Đương nhiên dù ngươi không đồng ý thì cũng vô phương thôi, chúng ta phụng mệnh đi điều tra, nói không được thì đành phải đánh vào thôi.

Phượng Sơ Ảnh vội vàng cười nói:

- Quan nhân, không phải thiếp thân không chịu, nhưng hi vọng mấy vị quan gia sau khi đi lên, ngàn vạn lần đừng có làm Diệu Ca của chúng ta bị thương. Như thế thật thì thật sự thiếp không thể nào chịu đựng được đâu.

Địch Thanh nói:

- Chuyện đó là đương nhiên, ngươi nghĩ rằng chúng ta chỉ có hư danh thôi sao? Vị này chính là Diêm Nan Địch đại nhân của Vũ Kinh đường, ngươi đừng chỉ nhìn dáng vẻ trắng trẻo của gã, nhưng khi gã đã nổi giận thì chẳng kém gì Thiên Lôi đâu.

*****

Trong lòng Phượng Sơ Ảnh phát run, nghĩ thầm như thế chẳng phải phá sập Trúc Ca lâu của ta rồi còn gì? Nhưng chuyện tới bây giờ, cân nhắc nặng nhẹ cũng chỉ còn cách để cho ba người Địch Thanh đi vào. Mụ ta lén lút gọi nha hoàn tới thấp giọng dặn dò mấy câu. Nha hoàn kia hô:

- Xin mời các vị quan nhân qua bên này.

Địch Thanh thấy kế sách đã thành công, đứng lên chắp tay với hai người Thượng Thánh nói:

- Thánh công tử, Diêm đại nhân, địch nhân xảo trá, hai người hãy chú ý chút. Xin mời!

Thượng Thánh cố nén bụng cười, học theo dáng điệu chắp tay của Địch Thanh nói:

- Diệp nhị bộ đầu, mời.

Địch Thanh khẽ giật mình, trong chốc lát liền tỉnh ngộ ra, nghĩ thầm vừa rồi mình bảo mình là đệ đệ của Diệp Tri Thu cho nên Thượng Thánh mới gọi mình là Diệp nhị bộ đầu, thầm cảm thấy buồn cười. Giả bộ làm dáng điệu của bộ đầu, hắn nghênh ngang đi theo sát nha hoàn.

Hai người thương nhân phía bên kia thấy Địch Thanh thầm thì với Phượng Sơ Ảnh mấy câu, thế mà lại được dẫn vào Thính Trúc tiểu viện của Trương Diệu Ca, kinh ngạc đến nỗi quai hàm suýt chút nữa rớt cả xuống chân, không nhịn được nhốn nháo cả lên.

Địch Thanh giao chuyện phiền phức cho Phượng Sơ Ảnh xử lí, bước theo nha hoàn qua Phượng Lưu đình, Thưởng U đài rồi đến phía trước Thính Trúc tiểu viện. Nha hoàn kia nói:

- Ba vị công tử chờ ở đây, tiểu nhân vào bẩm báo một tiếng.

Chưa nói dứt lời thì đã đi vào Thính Trúc tiểu viện.

Địch Thanh rỗi rãi, thấy gã trung niên mập trắng sầm mặt lại, liền hỏi:

- Vẫn chưa biết quý tính của vị tiên sinh này?

Người mập trắng lạnh lùng đáp:

- Họ Diêm, Diêm trong chữ Diêm Vương.

Lão vẫn trầm mặc từ đầu cho tới giờ, hiển nhiên không tán đồng với cách xử sự của Địch Thanh.

Địch Thanh khẽ giật mình, không ngờ mình chỉ thuận miệng nói ra cái tên này mà lại trúng. Thấy mặt lão ta bí xị như bị người ta quỵt nợ, trong lòng hắn cũng thấy không vui.

Đúng lúc này, nha hoàn từ Thính Trúc tiểu viện đi ra, hô:

- Xin mời ba vị.

Nàng đi đằng trước dẫn đường, Thánh công tử chăm chú đi theo, Địch Thanh lại mất hứng nói:

- Thánh công tử, ta còn có việc trong người, vì thế sẽ không vào đâu.

Thượng Thánh nghe vậy liền túm lấy Địch Thanh, vội la lên:

- Như vậy sao được, ba người chúng ta đến để bắt giặc, sao có thể thiếu được cao thủ như ngươi? Ngươi... nhất định phải đi theo.

Giọng điệu của gã nghe ra nhiều tha thiết lắm, khiến lòng Địch Thanh mềm nhũn, cuối cùng cũng phải đi thẳng về phía trước.

Gian Thính Trúc tiểu viện này thật thú vị lạ thường, lấy nét tịch mịch, yên tĩnh, trang nhã, giản đơn làm chủ đạo, khiến Thượng Thánh trên đường đi cứ không ngớt miệng khen. Đúng lúc này, lại có vài tiếng "tình tính tang" vang lên, âm thanh cao vút như vọng giữa mây trời, khiến cho tiểu viện như thêm phần tươi vui.

Âm điệu này sau khi xuyên qua mây vén sương mù, quanh co uốn lượn, dần dần trở nên trầm nhẹ, như oanh hót giữa vườn hoa, như suối buồn lắng đọng, tuyệt vời vô cùng.

Thượng Thánh nghe đến ngây ngẩn cả người, khen ngợi nói:

- Khúc nhạc này mới hay làm sao, ta rất thích.

Địch Thanh thầm nghĩ, nhìn dáng dấp ngươi xem ra cũng là kẻ có tiền, nhưng sao lại giống như kẻ suốt ngày bị giam trong lồng thế, cái này cũng tốt, cái kia cũng hay, cái này cũng mê, cái kia cũng thích?

Ba người bước lên lầu, tuy tiếng đàn đã dứt, nhưng dư âm vẫn chưa tan. Nha hoàn đẩy nhẹ cửa bước vào, chỉ vào chỗ có ba cái ghế trống, thấp giọng nói:

- Xin mời ngồi.

Nói xong dẫn ba người đến trước ghế, dâng lên ba chén trà xanh.

Trong lầu các có mười người nữa đang ngồi, trước mặt mỗi người đều chỉ có một chén trà xanh, nhưng nhìn họ sung sướng như thể được ăn sơn hào hải vị vậy.

Người con gái ngồi gần song cửa sổ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, khẽ ngẩng đầu nhìn sang hướng này. Thượng Thánh vừa nhìn thấy, vốn định ngồi xuống nhưng lại đột nhiên đứng dậy, ngây ngốc nhìn nàng, tròng mắt cũng không đảo lấy một cái.

Ban đầu Thượng Thánh tán thưởng người ngoài, đều nói ta rất thích, nhưng giờ khắc này bờ môi chỉ nhúc nhích được hai cái, rốt cuộc ngay cả nửa chữ cũng không nói ra được.

Đôi mắt của nàng không phải là quá to, miệng cũng không được coi là quá nhỏ, phấn son cũng không quá dầy. Nếu chỉ nói riêng về khuôn mặt nàng thì không phải là quá đẹp, nhưng chỉ thoáng nhìn nàng như thế, thì tựa như gió lay cành liễu, trăng sáng nhìn người, phong tình vạn chủng, thật dễ động lòng người.

Mà chỗ động lòng người nhất của nàng, chính là ở cái phong tình.

Người khác nhìn thấy ánh mắt của cô gái này, giống như trầm mình trong nước biếc, nhìn thấy phong thái quyến rũ của nàng, tựa như được gột rửa bằng gió xuân. Không phải Thượng Thánh chưa từng nhìn thấy con gái, mà ngược lại những người gã nhìn thấy đều cực đẹp nhưng nếu so sánh với cô gái này, Thượng Thánh chỉ có thể nhận xét những người con gái trước đây, tất cả đều tầm thường!

Cô gái này tất nhiên là Trương Diệu Ca!

Lúc đôi mắt đẹp của Trương Diệu Ca lướt qua Thượng Thánh, mang theo đôi chút kinh ngạc, lúc nhìn người trung niên mập trắng, chau lại đôi mày, khi nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên khẽ bật cười.

Mọi người đều ngạc nhiên, trông theo ánh mắt Trương Diệu Ca, không hiểu vì sao nàng bật cười.

Trương Diệu Ca không cần cất tiếng hát, mỗi cử chỉ và hành động của nàng, một nụ cười, một cái chau mày đều là giọng ca không vang thành tiếng mà vẫn rung động lòng người. Lúc trước, Thượng Thánh mất hai mươi lạng bạc mua hai cái thẻ số còn cảm thấy không đáng, nhưng bây giờ gã bỗng cảm thấy chỉ cần gặp được Trương Diệu Ca một lần cho dù mất hai trăm lạng bạc cũng đáng.

Địch Thanh không hồn bay phách lạc như Thượng Thánh. Trên thực tế, bên trong các lâu, chỉ có hai người không hồn bay phách lạc trước Trương Diệu Ca, người thứ nhất là người trung niên mập trắng, người còn lại chính là Địch Thanh.

Người trung niên mập trắng vì lý do riêng của bản thân nên đối với con gái dù xinh đẹp cỡ nào lão cũng chẳng có cảm giác gì. Còn Địch Thanh thì cảm thấy Trương Diệu Ca có chút đáng thương, thậm chí hắn còn cảm thấy được, bản thân mình, Thượng Thánh và Trương Diệu Ca đều bị nhốt rất sâu vào thứ ngục tù mà không thể nào tự thoát ra được.

Bởi vậy, khi Địch Thánh thấy Trương Diệu Ca mỉm cười nhìn lại, cũng đáp lại bằng nụ cười, bước lên phía trước, cầm theo cành nhãn nhi mị ở trong tay đặt ở trước bàn Trương Diệu Ca, nói:

- Tặng cho cô.

Trương Diệu Ca hơi kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào mặt Địch Thanh, nhìn một lúc lâu mới nhẹ nhàng cất tiếng:

- Cảm ơn nhé.

Giọng nói của nàng như gió mát trăng thanh, mang theo một chút khí khái. Nàng cầm lấy cành nhãn nhi mị đặt ở trên bàn, đưa lên mũi ngửi, rồi mở môi son khen ngợi:

- Hoa đẹp! Quả thực có thể sánh với thơ của Liễu Thất(2).

Mọi người đều ngạc nhiên, trên mặt vài người đã lộ ra vẻ bất bình. Lúc Thượng Thánh nghe thấy hai chữ Liễu Thất lại khẽ nhíu mày.

Ít ai không biết Liễu Thất, chỗ nào có nước giếng chỗ đó có thơ văn của Liễu Thất!

Liễu Thất không phải quan to mà cũng chưa thi đỗ, dưới cái nhìn của người kinh thành, y chỉ là một thư sinh nghèo khổ. Nhưng tên tuổi của y thậm chí còn vượt qua cả hoàng đế đương triều.

Kim tiêu tửu tỉnh hà xử? Dương liễu ngạn, hiểu phong tàn nguyệt! (3)

(Đêm nay, nơi nao tỉnh rượu? Liễu xanh bờ, gió sớm trăng tan)

Chỉ bằng vào câu này, Liễu Thất đã trở thành tri kỉ của vô số nam nữ si tình trên đời này, và cũng là đối tượng ngưỡng mộ của vô số thiếu nữ khuê phòng cũng như hầu môn thâm phụ (những người vợ hay người thiếp trong gia đình quý tộc).

Thậm chí thanh lâu trong kinh thành còn lưu truyền một câu nói như thế này: "Không cần quân vương triệu, nguyện được Liễu Thất mời, không cần ngàn vàng bạc, nguyện được tâm Liễu Thất, không cần thấy thần tiên, nguyện được gặp Liễu Thất."

Ở trong mắt của vô vàn ca kỹ, tưởng chừng như Liễu Thất còn oai phong hơn cả Hoàng đế.

Có người mến mộ, có người căm ghét, có người ghi nhớ, có người khinh bỉ. Người trong thiên hạ bình luận về Liễu Thất rất nhiều, tuy những lời nhận xét đều không giống nhau, nhưng không ai có thể phủ nhận, danh tiếng của Liễu Thất quả thực rất lớn, thế gian hiếm có. Nếu như Trương Diệu Ca khen Liễu Thất thì cũng là chuyện bình thường, nếu như bàn về tiền nhiều, mỗi người ngồi ở đây ai cũng đều hơn xa Liễu Thất, nhưng nếu bàn về văn chương thì dù là bóng lưng Liễu Thất cũng khó mà chạm tới được. Tuy nhiên, Trương Diệu Ca không ngờ lại nói đóa hoa của một tên cấm quân quèn tặng cho có thể sánh với thơ văn của Liễu Thất...

Không ai có thể phục!

*****

Địch Thanh cũng đã từng nghe qua tên Liễu Thất, nhưng mà chí hướng của hắn với Liễu Thất không giống nhau. Thơ văn của Liễu Thất miêu tả về tình yêu nam nữ, những nỗi sầu triền miên, tình người xa xứ cùng yến tiệc sớm khuya, nhưng chỉ độc khí chất khẳng khái nghĩa hiệp cương trực mà Địch Thanh đang hướng tới thì lại không viết được. Chính vì thế, tuy Địch Thanh biết tiếng tăm của Liễu Thất nhưng không hề có cảm giác tri kỉ. Hắn tặng hoa cho Trương Diệu Ca, đơn giản là vì hắn nhìn thấy nỗi cô đơn tịch mịch trong mắt Trương Diệu Ca, cái loại cô đơn này khiến cho lòng hắn cảm thấy thương xót.

Nghe lời khen của Trương Diệu Ca, Địch Thanh cười nói:

- Cám ơn.

Rồi hắn xoay người trở về chỗ ngồi hết sức tự nhiên. Nhưng khi mông hắn vừa chạm vào ghế, hắn liền nhe răng trợn mắt vì đau. Trương Diệu Ca nhìn thấy, cười khúc khích, nụ cười này không mang chút châm biếm nào. Ngón tay gẩy nhẹ dây đàn, vang lên mấy tiếng tinh tinh tang tang, mặc dù không cất tiếng hát nhưng rất nhiều người đều nghe ra đó là giai điệu của bài Vũ Linh Lâm (4),

"Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết. Tiện túng hữu thiên chủng phong tình, canh dữ hà nhân thuyết?" (5)

(Năm dài biền biệt, cảnh đẹp ngày vui chẳng thiết mơ màng. Dẫu rằng có tơ vương trăm mối, cùng ai ngỏ tâm can?)

Mọi người lại càng không vừa lòng, thầm nghĩ dù sao chúng ta cũng đều là những người giàu sang phú quý, vì sao Trương Diệu Ca lại chỉ quan tâm tới Địch Thanh?

Một người đã không nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy ra vẻ hào sảng nói:

- Nếu như Diệu Ca thích hoa, sao không nói sớm? Với khả năng của tại hạ, dù mua cho Diệu Ca 'Đan Quế viện' cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Đan Quế viện là một vườn hoa có quy mô rất lớn ở kinh thành, chủng loại hoa trong đó rất đa dạng, cực kì xa xỉ. Người này vừa mở miệng đã nói sẽ mua cho người đẹp cả một tòa Đan Quế viện, có thể nói là cực kì xa xỉ. Hơn nữa, chỉ mới nhìn vào trên thân người đó thôi cũng đã thấy vô cùng xa hoa, lúc vừa mới đứng lên, người đã hiện đầy kim quang, trên mười đầu ngón tay đeo đủ mười chiếc nhẫn bằng vàng ròng, nhìn bộ dạng của gã cứ như thể chỉ hận không mọc thêm được mấy ngón tay nữa mà đeo.

Trương Diệu Ca thản nhiên cười một tiếng, nói:

- Mặc dù ta rất thích ăn thịt heo, nhưng dẫu sao cũng không đến mức phải đi trông chuồng heo chứ?

Tuy nàng cười, nhưng dễ thấy nụ cười của nàng thiếu đi sự khoan dung mà thêm vào chút ít mỉa mai.

Mọi người nhịn không được cười ầm lên, hóa ra người đứng lên là Chu Đại Thường, người này ngoài tiền ra thì cái gì cũng không có. Lượng heo hơi hằng năm cung cấp cho kinh thành hiện giờ gã đã chiếm tới một phần ba, có thể gọi là nhà giàu mới nổi. Nghe thấy giọng trào phúng của Trương Diệu Ca, khuôn mặt Chu Đại Thường đỏ giống màu tiết heo, đứng cũng ngượng mà ngồi cũng không yên, nhưng rời khỏi thì không muốn.

Một người ngồi bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:

Trương Diệu Ca, Chu huynh có ý tốt đối với ngươi, vì sao ngươi không hiểu lòng gã? Ngươi đã ở đây nhiều năm, thực ra cũng chỉ là nghề "dạng chân" mà thôi, cần gì phải ra vẻ thanh cao như vậy? Ngươi ra giá đi! Ta sẽ chồng đủ như ngươi muốn.

Dứt lời, hắn móc ra một thỏi vàng vứt xuống đất nói:

- Ngươi hiểu rồi chứ?

Mọi người không chịu nổi những lời kẻ này nói ra, sắc mặt đều thay đổi. Bởi vì xưa nay Trương Diệu Ca chỉ bán nghệ không bán thân, những câu người này nói có thể xem là lời sỉ nhục cực lớn đối với Trương Diệu Ca.

Người này gọi là Dương Đắc Ý, không phải là gia đình giàu có nhờ nuôi dê mà chính là thiếu chưởng quỹ của "Thái Bình hành" trong nội thành. Thái Bình hành chủ yếu đảm nhiệm việc vận chuyển hàng trong kinh thành bằng đường thủy, thỉnh thoảng cũng phụ trách đưa heo đến kinh thành, cho nên cũng có qua lại buôn bán với Chu Đại Thường. Lần này hắn và Chu Đại Thường cùng nhau xếp số để được gặp Trương Diệu Ca, vào đây ngồi uống trà xanh, nãy giờ đã tích đầy một bụng tức, nên mới mượn cơ hội này để xả giận.

Vẻ mặt Trương Diệu Ca không thay đổi, chỉ khoát tay áo, liền thấy một tỳ nữ bước lên nhẹ nhàng quẳng hai đĩnh vàng xuống đất.

Trương Diệu Ca cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi có hiểu không?

Dương Đắc Ý quát:

- Ta hiểu cái gì?

Trương Diệu Ca nói:

- Hai đĩnh vàng này ý nói chỉ cần hai người Dương công tử xuống lầu thì chúng sẽ là của công tử đó.

Nói xong, nàng dùng tay gẩy đàn không nói gì thêm nữa, nhưng sự khinh miệt của nàng không cần nói cũng biết.

Tất cả mọi người đều cười, Dương Đắc Ý xấu hổ nóng cả gót chân lên, vừa định phát cáu, một người bỗng nhiên đứng dậy quát:

- Hai tên ngu xuẩn này, lại dám vô lễ với Trương cô nương! Cút ra ngoài mau!

Người nọ hai mắt trợn lên, hết sức giận dữ, Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý nhìn thấy người đó tức giận, trên mặt cuối cùng cũng lộ vẻ sợ hãi, do dự một lát rồi nén giận xoay người ra khỏi lầu.

Đến lúc này, người đó mới quay sang Trương Diệu Ca vái một lễ thật sâu nói:

- Trương cô nương, hai người kia quá thô bỉ, làm hỏng khung cảnh, mong nàng đừng trách.

Người này ăn mặc kiểu văn sĩ, trên mặt lỗ chỗ mụn, trông rất trẻ, nếu không phải cái mặt dài hơn người ta một phần ba thì cũng được coi là tuấn tú. Lúc này, tuy gã nhận lỗi dùm cho hai người Chu, Dương nhưng gương mặt lại ít nhiều lộ ra vẻ đắc ý.

Thượng Thánh nhìn thấy người đó, nói nhỏ với người trung niên mập trắng:

- Người này là ai vậy, sao ta thấy hơi quen mặt?

Người trung niên mập trắng hạ giọng nói:

- Gã tên là Mã Trung Lập, con trai của Mã Quý Lương.

Thượng Thánh nhíu mày, chỉ hừ lạnh một tiếng. Địch Thanh ở bên cạnh đã nghe được lời nói thầm của Thượng Thánh, trong lòng cũng có chút cảm giác lạ, thầm nghĩ cái tên Mã Quý Lương này rất quen tai, hình như mình đã nghe qua.

Trương Diệu Ca thấy Mã Trung Lập vì mình mà đuổi dê đuổi bò, nhưng lại che miệng ra vẻ mệt mỏi nói:

- Rất cảm ơn ý tốt của Mã công tử, nếu như bọn họ không liên quan gì tới ngài, vậy thì ngài cần gì phải vơ cái lỗi này vào mình?

Sắc mặt Mã Trung Lập hơi đổi, gã chớp mắt cười nói:

- Hai kẻ này làm sao có quan hệ với tại hạ được? Cô nương nói đùa rồi.

Trương Diệu Ca nói:

- Thiếp thấy hơi mệt.

Nàng nói ra lời ấy, đã có ý đuổi khách.

Ánh mắt của Mã Trung Lập lộ vẻ cổ quái, gã nói:

- Vậy không biết người cô nương muốn mời phẩm trà là ai nhỉ?

Trương Diệu Ca có một nguyên tắc là mỗi ngày chỉ gặp không quá mười người, nhưng có thể sẽ giữ một người ở lại để phẩm trà luận thơ. Những người đến Trúc Ca lâu ai nấy đều coi việc được cùng Trương Diệu Ca phẩm trà luận thơ làm vinh dự, Mã Trung Lập hỏi như vậy đương nhiên là có ý ôm mộng kề cận hồng nhan.

Trương Diệu Ca chỉ một ngón tay, tùy tiện nói:

- Vị quan nhân này có vẻ rảnh rỗi, không biết có thể cùng thiếp trò chuyện được không?

Mã Trung Lập dù có cố vươn cái cổ mình cho dài như cổ cò đi nữa thì ngón tay thon thon vẫn cách gã rất xa, kéo cổ ra cũng chẳng tới. Vừa quay đầu lại, gã đã tức giận đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa thì nứt ra. Hóa ra người Trương Diệu Ca chỉ không phải ai khác mà chính là Địch Thanh!

Mọi người đều kinh ngạc vô cùng, một người đứng dậy không phục nói:

- Trương tiểu thư, vì sao chúng ta chân thành ngưỡng mộ mà cũng không bằng một nhánh hoa tươi?

Trương Diệu Ca thản nhiên nói:

- Mong cầu với không mong cầu thì khác gì nhau?

Câu vặn lại khiến người này cực kì xấu hổ, phất tay áo rời đi. Có một người mặc áo lụa khẽ nói:

- Như thể gặp cao tăng vậy.

Trong lời nói có ý mỉa mai, nhưng cũng biết rằng không có cách nào để cố chấp ở lại, người đó đành ngượng ngùng rời đi.

Trong mắt Mã Trung Lập hiện lên vẻ oán hận, lại đánh giá Địch Thanh từ trên xuống dưới một lượt, rồi phất tay áo rời đi. Chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn lại Địch Thanh, Thượng Thánh cùng người hầu của gã.

Trương Diệu Ca nhìn về phía Thượng Thánh nói:

- Thiếp hình như không có giữ công tử ở lại.

Thượng Thánh mặt dày mày dạn nói:

- Nhưng ta vốn là bằng hữu của Địch huynh, sao nỡ nhẫn tâm bỏ hắn mà đi?

Địch Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, thấy Thượng Thánh đang nhìn mình, trong mắt đầy sự cầu khẩn, nói:

- Trương cô nương, Thượng huynh ngưỡng mộ tên tuổi của nàng đã lâu, lần này tới đây chính là vì vậy. Chúng ta chỉ nghe thấy tiếng đàn, nhưng chưa nghe được trọn vẹn một khúc, nếu được cô nương tấu cho một khúc nhạc thì thực là vinh hạnh.

*****

Đôi mắt đẹp của Trương Diệu Ca vừa đảo qua, rồi dừng lại ở trên mặt Địch Thanh:

- Gã muốn gặp mặt thiếp một lần, vậy còn chàng?

Mặc dù Trương Diệu Ca đang ở thanh lâu nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, bởi vì nàng hát rất hay nên những người đến gặp có thể nói là đông đuổi không hết. Nàng đã gặp qua rất nhiều người, đã sớm nhìn ra Thượng Thánh tuyệt đối không phải con nhà thường dân, nhưng loại người này nàng đã thấy nhiều nên cũng không để tâm. Trái lại Địch Thanh sau khi ngồi xuống, lại cứ đứng ngồi không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như không thèm để ý tới nàng, khiến cho Trương Diệu Ca dâng lên một cảm giác mới lạ.

Nàng làm sao mà biết Địch Thanh đứng ngồi không yên là vì vết thương ở mông chưa khép miệng, đau như thể bị ai châm lửa sau mông, làm sao mà tập trung cho được. Nhìn đông nhìn tây bởi vì Địch Thanh nhớ tới lời nói dối, nếu giả trang bộ đầu cũng phải diễn được tư thế của bộ đầu, cần phải tìm được dấu vết của đạo phỉ để tránh bị lộ. Không biết trời xui đất khiến làm sao lại được Trương Diệu Ca thêm vài phần kính trọng. Nếu như ba công tử Mã, Chu, Dương biết được, chắc chắn sẽ đập đầu xuống đất, máu tươi văng xa năm bước.

Thấy Trương Diệu Ca sóng mắt đưa tình, Địch Thanh do dự nói:

- Thực không dám giấu giếm, trước đây tại hạ không muốn, nhưng hôm nay nghe được khúc nhạc này, nói không chừng sau này sẽ muốn cũng nên.

Trương Diệu Ca nghe hắn nói xong chỉ mỉm cười. Người trung niên bên cạnh cười lạnh nói:

- Địch Thanh, đừng có động tâm, thật sự ngươi cho rằng Trương Diệu Ca thích ngươi sao? Nàng không có ý tốt với ngươi đâu.

Căn bản Địch Thanh không có ý nghĩ này, thấy người trung niên nói thế đột nhiên nhớ tới một điều, tức giận nói:

- Hóa ra điều đó làm ngươi không vừa ý sao?

Trương Diệu Ca thấy Địch Thanh tức giận thì cũng không nói nhiều, mỉm cười ngồi xem kịch hay. Phụ nữ ai mà chẳng thích đàn ông đấu đá tranh giành nàng, Trương Diệu Ca dù thanh cao song cũng chẳng phải ngoại lệ.

Người trung niên mập trắng nói:

- Nếu ngươi tưởng ai cũng mê mình, thì đã sai hoàn toàn rồi. Ngươi có biết Mã Trung Lập là người thế nào không?

Thấy Địch Thanh lắc đầu, người trung niên mập trắng lặng lẽ cười lạnh, nói:

- Gã là con trai của Mã Quý Lương, ngươi có biết Mã Quý Lương là ai không?

Địch Thanh thở dài nói:

- Ta cần gì biết hắn là ai? Cho dù hắn là hoàng đế thì cũng có liên quan gì đến ta?

Người trung niên mập trắng cười thâm thúy nói:

- Nhất định ngươi phải biết rõ hắn là ai mới được! Mã Quý Lương là Đãi chế(6) ở Long Đồ các (7) và cũng là con rể của Lưu Mỹ, Lưu Mỹ là anh trai của Hoàng Thái hậu, Hoàng Thái hậu là ai ngươi có biết không?

Thượng Thánh cau mày, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại nuốt xuống.

Địch Thanh thầm giật mình, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không thèm quan tâm, nói:

- Điều này đương nhiên ta biết. Ta còn biết Hoàng Thái hậu liêm chính công minh, được thiên hạ ca tụng, tuyệt đối không để hoàng thân quốc thích làm xằng làm bậy đâu!

Người trung niên mập trắng thoáng run sợ, quay đầu nhìn sang Thượng Thánh. Thượng Thánh nở nụ cười có chút kì quái, bất ngờ nói:

- Các hạ nói không sai, một khi đã như thế thì nghe nhạc chẳng phải hay hơn sao.

Trương Diệu Ca lại nói:

- Trái lại thiếp vẫn muốn hỏi vị tiên sinh này, vì sao vừa rồi ngài nói thiếp không có ý tốt với Địch Thanh?

Lời của nàng không nhanh không chậm, người ta trách móc nàng cũng được, chửi bới nàng cũng được, thoạt nhìn vẫn đối đáp tự nhiên không có chút nào phật lòng.

Người trung niên mập trắng nói:

- Đương nhiên ngươi biết rõ Mã Trung Lập không dễ chọc vào, nhưng chắc hẳn cũng không muốn tâm sự cùng hắn.

Thượng Thánh ở bên cạnh nói:

- Mã Trung Lập vừa rồi hình như cũng không tệ nhỉ.

Gã bình tĩnh đánh giá thì dù sao Mã Trung Lập cũng nho nhã hơn rất nhiều so với Chu Đại Thường và Dương Đắc Ý.

Trương Diệu Ca đột nhiên cười khanh khách, nói:

- Thiếp đã cho rằng mình ở chốn u lâu, không biết thế sự, không ngờ vị Thượng công tử này còn hiểu thế sự không bằng thiếp.

Người trung niên mập trắng quát:

- To gan...

Lão đang định nói điều gì đó nhưng Thượng Thánh xua tay ngăn lại, hỏi:

- Ý Trương cô nương là sao?

Trương Diệu Ca nói:

- Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý mở nghiệp kinh doanh, nếu không có Mã Trung Lập hỗ trợ thì làm sao mà có chỗ đứng ở kinh thành? Bọn họ cùng nhau tới đây, nếu như bảo không quen biết thì thiếp chẳng tin. Chu Đại Thường làm vẻ hào phóng nhưng thực ra vắt cổ chày còn ra mấy chén nước, tên Dương Đắc Ý kia cũng chả kém gì Chu Đại Thường, hai người này rõ ràng biết mục đích của Mã Trung Lập tới đây thì làm sao dám tranh giành cùng hắn?

Địch Thanh cau mày nói:

- Nói như thế, tức là hai người này cố ý chọc giận cô nương để cho Mã Trung Lập có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Thượng Thánh kinh ngạc nói:

- Bọn họ thật sự có tính toán như thế?

Trương Diệu Ca thản nhiên nói:

- Loại chuyện này một năm thiếp gặp phải cũng không dưới mười lần.

Người trung niên mập trắng nói:

- Cho nên ngươi cố ý giữ Địch Thanh lại, nhìn giống như yêu thích nhưng chẳng qua là ngươi chỉ muốn từ chối Mã Trung Lập. Nhưng chắc hẳn ngươi biết rõ sau khi Mã Trung Lập thất bại lần này, chắc chắn sẽ trút hết cơn giận dữ vào người Địch Thanh, không phải ngươi đang ưu ái hắn mà chính là hại hắn.

Trương Diệu Ca mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Thượng Thánh nhíu mày, một lúc sau mới nói:

- Trương cô nương, thật sự đúng như thế à?

Trương Diệu Ca gẩy nhẹ dây đàn, hồi lâu mới đáp:

- Chuyện tam nhân thành hổ đâu có ít, miệng thế gian xói chảy cả vàng, ngài chắc cũng hiểu. (8)

Nàng nhẹ giọng nói, thôi không gẩy đàn, cũng không tranh biện nữa.

Thượng Thánh quay đầu nhìn Địch Thanh nói:

- Địch Thanh, ngươi không làm gì cả mà tự dưng bị vạ lây, có thấy hối hận không?

Địch Thanh chậm rãi nói:

- Ta chỉ tin Đại Tống bây giờ vẫn còn có bốn chữ ‘công lý lẽ phải’!

Thượng Thánh vỗ bàn, nói lớn:

- Nói rất hay, chỉ bằng vào bốn chữ ‘công lý lẽ phải’, Địch Thanh, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng sẽ gánh vác cho ngươi.

Gã từ trước tới giờ luôn biểu hiện là con nhà thế gia, tính cách mềm mỏng, lúc này mới có vẻ sục sôi ý chí.

Người trung niên mập trắng vội nói:

- Thánh công tử, Mã Quý Lương có quan hệ với Thái hậu đấy.

- Thì sao?

Thượng Thánh liếc nhìn thủ hạ một cái, rồi quay sang nói với Trương Diệu Ca:

- Trương cô nương, nàng cứ yên tâm tấu nhạc là được.

Trương Diệu Ca thản nhiên cười một tiếng, cổ tay ngọc duỗi nhẹ. Sau mấy tiếng "tinh tang", nàng khẽ cất tiếng: "Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục bằng lan cửu. Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu......"(9)

Địch Thanh không biết nguồn gốc của bài này, nhưng Thượng Thánh lại biết đây chính là một bài từ của Liễu Thất sáng tác, khẽ nhíu mày. Nhưng giọng hát của Trương Diệu Ca như âm thanh của tự nhiên, nói lên tâm tư của con người, Thượng Thánh nghe một lúc thì cũng dần thôi không còn khó chịu nữa. Chỉ nghe Trương Diệu Ca hát rằng: "Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự chung nan ngẫu. Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du."(10)

Bỗng dưng lòng nàng đau xót nhớ tới chuyện cũ, nàng nghĩ thầm: "Tuy trong lời ca nói rằng từ biệt không tin tức, chẳng biết người kia sống chết ra sao nhưng mình và ý trung nhân lại không thể không ly biệt, chẳng biết ngày nào mới gặp lại." Vừa nghĩ tới đây, trong lòng đã cảm thấy thê lương vô hạn, nước mắt cứ vậy lặng lẽ tuôn rơi.

Trương Diệu Ca đàn hát đều tuyệt diệu, gợi lên chuyện cũ đau thương của Thượng Thánh, còn Địch Thanh lại nhớ tới cô gái áo trắng, thầm nghĩ: "Ngay cả tên nàng mình còn chưa biết chứ nói gì đến hồng nhạn truyền tin."

Chỉ có người trung niên mập trắng nhíu mày, thầm nghĩ chủ nhân bị ràng buộc đã lâu, lần này tới đây biểu lộ chân tình, những ưu sầu phiền muộn trong lòng được giải tỏa bớt, âu cũng là chuyện tốt. Nhưng ở đây dù sao cũng là nơi bướm hoa, đang phải bí mật hành sự, chủ nhân không nên mê muội ở chỗ này mới đúng.

----- Chú thích:

(1) Tam Ban (三班): gồm có ba ban Tạo, Tráng, Khoái. Tạo ban chủ quản nội cần, Tráng ban và Khoái ban cùng nhau phụ trách truy bắt và cảnh vệ.

(2) Liễu Thất (柳永)

(3), (5): Những câu hát này trích trong bài Vũ Lâm Linh của Liễu Thất (tức Liễu Vĩnh)

Chữ Hán:

寒蟬淒切

對長亭晚驟雨初歇。

都門帳飲無緒。

留戀處蘭舟催發。

執手相看淚眼,

竟無語凝噎。

念去去,

千里煙波。

暮靄沉沉楚天闊。

多情自古傷離別,

更那堪冷落清秋節?

今宵酒醒何處?

楊柳岸曉風殘月。

此去經年,

應是良辰好景虛設。

便縱有千種風情,

更與何人說?

Phiên âm:

Hàn thiền thê thiết,

Đối trường đình vãn sậu vũ sơ yết.

Đô môn trướng ẩm vô tự,

Lưu luyến xứ, lan chu thôi phát.

Chấp thủ tương khán lệ nhãn,

Cánh vô ngữ ngưng yết.

Niệm khứ khứ,

Thiên lý yên ba.

Mộ ái trầm trầm, Sở thiên khoát.

Đa tình tự cổ thương li biệt,

Cánh na kham lãnh lạc thanh thu tiết?

Kim tiêu tửu tỉnh hả xứ?

Dương liễu ngạn hiểu phong tàn nguyệt.

Thử khứ kinh niên,

Ưng thị lương thần hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết?

Dịch thơ:

Ve sầu miên man

Mưa tạnh chiều buông quán nhỏ bên đàng

Chén rượu chia ly chẳng nỡ

Luyến lưu hoài, thuyền đã giục sang

Tay níu, nhìn nhau lệ đẫm

Chẳng kịp lời chứa chan

Thương người đi dặm ngàn sóng gió

Để mây chiều trĩu cả trời Nam

Biệt ly làm khổ khách đa mang

Chịu thấu sao, cô quạnh tiết thu tàn

Đêm nay, nơi nao tỉnh rượu?

Liễu xanh bờ, gió sớm trăng tan

Năm dài biền biệt

Cảnh đẹp ngày vui chẳng thiết mơ màng

Dẫu rằng có tơ vương trăm mối

Cùng ai ngỏ tâm can?

(Dịch: Bò xào hành)

(4) Vũ Lâm Linh (雨霖铃): Tương truyền lúc xảy ra biến loạn An Lộc Sơn, Huyền Tông lúc chạy trốn, gặp mấy ngày liền mưa không dứt, bỗng nhiên dưới con đường sỏi lại vang lên tiếng chuông. Đường Huyền Tông vì thương tiếc Dương Quý Phi mà soạn nên khúc này, sau đó được Liễu Vĩnh viết lời lúc ông rời kinh thành Biện Kinh (Khai Phong), thể hiện nỗi lòng không muốn chia cách tình nhân.

Bài hát Vũ Lâm Linh - Ca sĩ Đồng Lệ: 雨霖铃/ Vũ Lâm Linh - Đồng Lệ 320 lyrics

(6) Đãi chế (待制): là quan đang chờ lệnh vua.

(7) Long Đồ các (龍圖閣): Tên gọi đại các nhà Tống. Năm Hàm Bình thứ tư (năm 1001) (Tống Chân Tông) thì nằm ở cạnh tây của Hội Khánh điện. Đây là nơi cất giữ ngự thư, các loại điển tịch, tranh vẽ, bảo vật của Tống Thái Tông, Long Đồ các còn cùng với Tông Chính Tự lưu danh sách con cháu, gia phả triều Tống. Các chức quan ở đây gồm có Đãi chế, Trực học sĩ và các quan trực thuộc. Bao Công cũng từng nhậm chức Long Đồ các Trực học sĩ, nên truyện dân gian còn gọi ông là Bao Long Đồ. Những ai từng đọc truyện hoặc xem phim về Tứ đại danh bộ chắc có nghe qua tên Sái Kinh, ông này cũng từng làm Long Đồ các Đãi chế.

(8) Tam nhân thành hổ, chúng khẩu thước kim: Ba người nói có hổ, thì thiên hạ cũng tin là có hổ vậy; miệng thế gian xói chảy cả vàng. Đoạn này ý nói dù không phải sự thật nhưng nhiều người nói, đông người tin thì mãi rồi cũng thành sự thật.

(9) (10) Đoạn này trích trong bài từ Khúc Ngọc Quản của Liễu Thất:

Chữ Hán:

陇首云飞,

江边日晚,

烟波满目

凭阑久。

一望关河萧索,

千里清秋,

忍凝眸?

杳杳神京,

盈盈仙子,

别来锦字

终难偶。

断雁无凭,

冉冉飞下汀洲,

思悠悠。

暗想当初,

有多少、

幽欢佳会,

岂知聚散难期,

翻成雨恨云愁?

阻追游。

每登山临水,

惹起平生心事,

一场消黯,

永日无言,

却下层楼

Phiên âm:

Lũng thủ vân phi, giang biên nhật vãn, yên ba mãn mục, bằng lan cửu.

Nhất vọng quan hà tiêu tác, thiên lí thanh thu, nhẫn ngưng mâu?

Yểu yểu thần kinh, doanh doanh tiên tử, biệt lai cẩm tự, chung nan ngẫu.

Đoạn nhạn vô bằng, nhiễm nhiễm phi hạ đinh châu, tư du du.

Ám tưởng đương sơ, hữu đa thiểu, u hoan giai hội, khởi tri tụ tán nan kì, phiên thành vũ hận vân sầu.

Trở truy du.

Mỗi đăng sơn lâm thủy, nhạ khởi bình sinh tâm sự, nhất trường tiêu ảm, vĩnh nhật vô ngôn, khước hạ tằng lâu.

Dịch thơ:

Núi quyện sương lam, vàng loang bến nước, sương khói ngút ngàn, tựa lan can.

ngắm vọng non sông hun hút, nghìn dặm thu vàng, mắt đăm đăm

Mờ mịt kinh thành, lênh đênh kiều nữ, chẳng nhận thư xanh, khó song hành

Cánh nhạn lẻ đàn, chập chờn chao liệng châu Đinh.

Mộng miên man.

Thầm nhớ ngày nao, đã bao lần, gặp nhau mừng tủi, biết rồi cách trở muôn trùng, chợt dâng mưa sầu gió thảm.

Bước hoang đàng.

Trải bao nước non ngàn, gợi về trọn niềm tâm sự, lòng riêng ảm đạm, chẳng thể than van, đành lại xuống thang.

(dịch: Bò xào hành)

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<