Vay nóng Homecredit

Truyện:Sáp huyết - Hồi 113

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 113: Vô gian
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Lazada

Thân thể Địch Thanh run lên, hắn rất muốn mở cửa động mà nhảy xuống, nhưng lại bị Quách Tuân chụp được. Trong mắt Quách Tuấn cũng có hoang mang, nhưng chẳng qua anh ta lại lắc đầu, Địch Thanh hiểu ý Quách Tuân muốn bảo hắn nhìn xem tình hình rồi hẵng nói. Mặc dù trong lòng Địch Thanh nóng như lửa đốt nhưng hắn vẫn hiểu Quách Tuân làm như vậy tự nhiên là có lý của anh ta.

Thân thể Phi Tuyết cũng khẽ run, trên mặt nàng chợt hiện lên sự sợ hãi. Nàng dường như hiểu biết nhiều nhất đối với Hương Ba Lạp, nàng cũng không phải lần đầu đến Hương Ba Lạp này, nếu có nguyện vọng thì cũng đã sớm cho qua, vậy nàng đang sợ hãi điều gì?

Bên dưới lúc này chìm vào trong yên lặng.

Yên lặng như nước, bên cạnh đó còn mang theo sự lạnh lẽo đầu đông.

Không biết qua bao lâu, Gia Luật Hỉ Tôn mới cười nói:

- Tại hạ đương nhiên có thể coi là một trong hai người đó. Không biết có ai phản đối không?

Lúc hắn ta hỏi thì đồng thời ánh mắt cũng xẹt qua trên người Thiện Vô Úy và Dã Lợi Trảm Thiên.

Hắn ta căn bản không coi trọng Chiên Hổ cùng những kẻ hạ đẳng kia, Phi Ưng thì trọng thương, căn bản mất đi cơ hội tranh đoạt nguyện vọng. Hắn ta mang Phi Ưng tới đây chẳng qua là vì một lý do khác. Nhưng hiện tại thoạt nhìn thì hắn ta cản bản không cần Phi Ưng.

Đối thủ của hắn ta thật ra cũng chỉ có Thiện Vô Úy và Dã Lợi Trảm Thiên mà thôi.

Thiện Vô Úy lại quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kích động. Những người ở giữa sân, trừ Mục Liên Vương, cũng chỉ có hắn mới cảm ứng được sự tồn tại của thần. Chẳng lẽ phương pháp Tạng Truyền Tam Mật quả thật có thể giúp người ta liên lạc được với thần hay sao?

Không có ai trả lời câu hỏi của Gia Luật Hỉ Tôn, nhưng im lặng đôi khi không có nghĩa là thừa nhận, rất có thể điều này lại ẩn ước cho sự tĩnh lặng trước cơn giông bão.

Vẻ mặt Gia Luật Hỉ Tôn vẫn kiêu ngạo như cũ, hắn ta thở phào nhẹ nhõm nói:

- Nếu không có người nào phản đối, vậy ta đây cảm thấy người thứ hai có thể thực hiện nguyện vọng của mình nên là cao tăng Thiện Vô Úy.

Hắn ta là người tinh thông tính toán cục diện, nếu đã đến Hương Ba Lạp tất nhiên là vì thực hiện nguyện vọng của mình rồi. Nếu đã là thực hiện nguyện vọng vậy liền không còn việc gì phải làm, chỉ cần mượn hơi Thiện Vô Úy thì lập tức có thể khống chế Chiên Hổ, kể từ đó, hắn ta ở chỗ này căn bản không cần phải lo lắng gì nữa.

Điều duy nhất khiến hắn ta cảm thấy khó khăn chính là đến tột cùng thì hắn ta muốn ước điều gì đây?

Hắn ta có quá nhiều nguyện vọng muốn thực hiện.

Nhưng hắn ta lại luôn có hai nguyện vọng vương vấn trong lòng, hắn ta đã trợ giúp Gia Luật Tông Chân gây dựng cơ nghiệp, hắn ta sắp đặt âm mưu diệt trừ Nguyên Hạo, hắn ta đã rất mãn nguyện rồi, thậm chí hắn còn cho rằng nếu Hạ quốc không có Nguyên Hạo thì chẳng qua cũng chỉ là nước phụ thuộc vào Khiết Đan mà thôi. Nếu như hắn ta có thể chiếm được Đại Tống, rất có thể sẽ thực hiện được giấc mộng thống nhất giang sơn.

Gần hơn một bước, hắn ta xưng vương xưng đế cũng không có gì là kỳ lạ.

Từ trước tới nay, dục vọng của con người luôn là như vậy, vĩnh viễn không bao giờ có giới hạn, Gia Luật Hỉ Tôn hắn cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn ta còn có một tâm bệnh, đó là hắn mắc bệnh không thể nói ra, mỗi lần căn bệnh đó phát tác là mỗi lần hắn sống không bằng chết, có mấy lần hắn ta suýt mất mạng vì chuyện này. Hắn ta và Địch Thanh lần đầu gặp mặt, chính là lúc căn bệnh đó phát tác khiến cho hắn bị Dạ Xoa đuổi giết, thiếu chút nữa vì vậy mà đi đời nhà ma.

Bệnh không tiện nói ra kia chưa trị hết, nghiệp lớn dù có thành, cũng không vui vẻ gì.

Hắn suy nghĩ nếu như một lần thực hiện cả hai nguyện vọng thì sao đây?

Lúc hắn còn đang ngẫm nghĩ về hai nguyện vọng đó thì Thiện Vô Úy đã đứng lên, hai tay kết ấn cúi chào mà người khác không biết, nói:

- Vậy xin đa tạ Đô Điểm Kiểm rồi.

Gia Luật Hỉ Tôn cười một tiếng nói:

- Sao lại khách khí như vậy chứ? Hiện tại, còn ai phản đối không?

Lúc hắn ta nói những lời này là theo bản năng, hắn ta đột nhiên phát hiện vì sao Nguyên Hạo ở điện Thiên Hòa lại hỏi như vậy.

Lúc làm người nắm đại cục trong tay, tất nhiên sẽ rất vui vẻ diễn tả sự đắc ý trong lòng, cái loại khoái cảm này rất nhiều người cả đời cũng không có được.

Hắn ta cũng không ngờ tình hình hôm nay lại có chút tương tự như ở điện Thiên Hòa, đó là bởi vì có một người đã nói:

- Ta phản đối!

Người phản đối không phải Quách Tuân, cũng không phải Địch Thanh.

Thật ra Địch Thanh đã muốn tiếp tục trận chiến với Da Luật Hỉ Tôn, hắn đã nhìn rõ, từ phía trên xuống tuy khó khăn, nhưng có chỗ mượn lực, dựa vào năng lực của hắn xông tới bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn cũng không phải chuyện khó. Nhưng Phi Tuyết hình như nhìn ra tâm ý của hắn, nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy cổ tay của hắn, trong mắt đầy là ý kinh hãi.

Phi Tuyết vốn không phải là người dễ kinh hãi, cho dù sinh tử trước mắt nàng đều có thể thản nhiên như bình thường, lúc này nàng lại sợ cái gì?

Địch Thanh nhìn thấy kinh hãi trong ánh mắt Phi Tuyết, không biết tại sao trong lòng hơi đau xót.

Loại cảm giác này, mơ hồ quen thuộc, đây thực sự là loại cảm giác kỳ quái.

Tuy Địch Thanh và Phi Tuyết cũng xem là gặp mặt nhiều lần, nhưng bọn họ đều là gặp thoáng qua rất nhanh, về lai lịch của Phi Tuyết Địch Thanh hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng lúc hắn ôm thắt lưng Phi Tuyết trèo qua tường, nhìn thấy kinh hãi trong mắt Phi Tuyết, lại luôn có cảm giác tựa như từng quen biết, loại cảm giác đó giống như là một đời một kiếp.

Tại sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Địch Thanh không kịp nghĩ ngợi nhiều, dời ánh mắt đi khẩn trương nhìn chằm chằm Da Luật Hỉ Tôn phía dưới. Lúc hắn dời ánh mắt đi không có để ý tới trong ánh mắt Phi Tuyết ngoại trừ kinh hãi ra lại lẫn chứa đau thương.

Người nói phản đối, lại là Phi Ưng.

Phi Ưng vẫn nằm trên cáng, ngực gã vẫn băng bởi mảnh vải băng rất dày, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn đứng lên có chút khó khăn, nhưng gã vẫn tỏ ý phản đối.

Da Luật Hỉ Tôn không ngờ Phi Ưng như vậy, lạnh lùng nói:

- Ngươi có cái tư cách này sao?

Phi Ưng ngọ ngoạy ngồi dậy, miếng vải băng ở ngực rịn máu ra, có thể thấy quả thật gã bị thương không nhẹ. Gã chăm chú nhìn Da Luật Hỉ Tôn, lớn tiếng nói:

- Ta từng nói với ngươi, ta có thể làm thần Hương Ba Lạp thay đổi ý định.

Mọi người hơi ồn ào, trên mặt cũng có ý không tin, cũng không có ngờ Phi Ưng còn có bản lĩnh này.

Phi Tuyết nắm lấy tay Địch Thanh không có buông ra, môi run rẩy nói:

- Y thật sự tìm được rồi?

Lần thứ hai Địch Thanh nghe thấy Phi Tuyết nói Phi Ưng tìm được cái gì, không khỏi hạ giọng nói:

- Y tìm được cái gì?

- Y tìm được người đó? Nhưng y không biết hậu quả của việc tìm được người đó. Phi Tuyết thất thần nói.

Địch Thanh khó hiểu rốt cuộc Phi Tuyết muốn nói cái gì, nhưng càng lưu ý động tĩnh phía dưới, nhìn thấy Da Luật Hỉ Tôn trấn tĩnh một lát, mỉa mai nói:

- Ngươi thật sự có bản lĩnh này?

Phi Ưng tuy là yếu ớt, nhưng khôi phục lại kiêu căng, ngang nhiên nói:

- Đương nhiên, ta thậm chí có thể bảo thần Hương Ba Lạp thỏa mãn nhiều nguyện vọng của mỗi người chúng ta!

Mọi người vừa sợ, khó có thể tin lời nói của Phi Ưng.

Phi Ưng quá cuồng điên. Gã chỉ qua là con người, gã có tư cách gì bảo thần nghe theo chỉ thị của gã?

Da Luật Hỉ Tôn mỉm cười, thong thả nói:

- Ngươi thật sự có thể làm được, hay là muốn mượn xin cái nguyện vọng trước này chứ?

Quách Tuân nghe xong, không khỏi cảm thán, cái tên Da Luật Hỉ Tôn chẳng những võ công võ công giỏi, mà còn tâm cơ thâm trầm, luôn có thể từ góc độ suy nghĩ xấu nhất. Người này nếu không như vậy, thì cũng không thể nói khích đám người Cốc Tư La, Không Tàng Ngộ Đạo đánh lén Nguyên Hạo.

Phi Ưng cười khổ nói:

- Bây giờ ta làm sao dám dở trò trước mặt Đô Điểm kiểm đại nhân. Đô Điểm kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng ta.

Từ trong ngực lấy ra một vật, Phi Ưng nói:

- Chỉ cần Đô điểm kiểm cho phép ta lấy vật này đàm phán với thần Hương Ba Lạp, ta tin thần nhất định nghe theo căn dặn của ta.

Da Luật Hỉ Tôn thấy bộ dạng thề thốt của Phi Ưng, bán tín bán nghi. Vốn gần đây căn bệnh hiểm nghèo của y tái phát, tìm danh y khắp nơi không có kết quả, duy có một con đường tìm Hương Ba Lạp. Y bôn ba khắp nơi, một mặt là để khiến Tiêu thái hậu mất cảnh giác, một mặt cũng là thăm dò tung tích của Hương Ba Lạp.

Y đi Thanh Đường, chính là vì Hương Ba Lạp.

Bất luận là ai cũng biết, muốn đi Hương Ba Lạp, nhất định phải loại trừ Nguyên Hạo. Nhưng để loại trừ Nguyên Hạo, y không tiếc cái giá nào, bao gồm thu nhận Phi Ưng bên cạnh. Y biết Phi Ưng có lòng phản, nhưng kiêu hùng xưa nay đều không phải cũng có thể khống chế có lòng phản. Y thu nhận Phi Ưng làm thuộc hạ, càng vì Phi Ưng từng nói thật sự phá giải bí mật của Hương Ba Lạp chỉ có Phi Ưng mới biết. Nếu y phát hiện Phi Ưng gạt y, lại giết Phi Ưng cũng không phải là chuyện khó. Nếu có thể nhiều nguyện vọng, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ?

*****

Chỉ do dự một lát, Da Luật Hỉ Tôn quay đầu nhìn Thiện Vô Úy, hỏi:

- Không biết cao tăng cho rằng có thể không?

Thiện Vô Úy cau mày nói:

- Nếu Phi Ưng cầu bất tử, làm thế nào?

Da Luật Hỉ Tôn trong lòng rùng mình, thầm nghĩ nếu thật như vậy, vậy mình có thể giết Phi Ưng không? Nhưng nói bất tử, nghe hoang đường vô cùng, trên đời này thật có bất tử sao?

Phi Ưng cười ha hả nói:

- Thần tăng sợ ta cầu bất tử, chính là sợ mình không có cầu nguyện? Trên đời này thật có bất tử sao? Hay là thần tăng cũng nhìn không thấy sinh tử, nhiều lần trải qua khổ hạnh muốn cầu sinh tử sao?

Gã lời nói sắc bén, nói tới mức làm Thiện Vô Úy biến sắc.

Da Luật Hỉ Tôn thấy rồi, trong lòng thầm nghĩ:

"Người đến đây, nhất định đều có nguyện vọng, chẳng lẽ Phi Ưng thật sự nói toạc tâm ý của Thiện Vô Úy sao? Chỉ có điều kỳ lạ, tại sao lần này Cốc Tư La không đích thân đến, chỉ bảo Thiện Vô Úy mang Thiên Huyền Không đến chứ?"

Cân nhắc lợi hại, cảm thấy cái nguyện vọng thứ hai này ai hứa cũng không sao, tóm lại mình có lợi vô hại, sắc mặt Da Luật Hỉ Tôn hơi thay đổi, lạnh lùng nói:

- Phi Ưng, ta tin ngươi một lần, để ngươi nói mấy câu với thần Hương Ba Lạp. Ngươi chớ muốn gạt bọn ta, bằng không ngươi sẽ chết vô cùng thê thảm.

Y nói hai từ bọn ta, chúng là tỏ ý cùng với Thiện Vô Úy đứng cùng một phía.

Trong khuôn mặt sầu khổ tang thương của Thiện Vô Úy tựa hồ có phần bất mãn, nhưng tựa như có chút sợ hãi Da Luật Hỉ Tôn, không dám phản kháng.

Phi Ưng gắng gượng đứng lên, chạm vết thương đau đớn ở ngực, trên trán đổ mồ hôi, gã thất tha thất thiểu đi vào quầng ánh sáng đó, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, ngã quỵ té xuống đất.

Phi Ưng đang đi qua ngay bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn...

Da Luật Hỉ Tôn giống như theo phản ứng bản năng giơ tay ra đỡ...

Giữa động tác vô ý của hai người, kinh biến đột nhiên tăng lên!

Phi Ưng vừa ngã nhào xuống, đã cách Da Luật Hỉ Tôn chỉ một cánh tay. Nhưng lúc gã ngã xuống, cánh tay hơi chấn động, chỉ nghe thấy tiếng "ầm" vang lên, một cái mỏ chim ưng lộ ra đã mổ lên ngực của Da Luật Hỉ Tôn.

Một đòn đó như sấm sét, như tia chớp, nhanh không thể nói.

Phi Ưng thân thủ tuyệt đối không tệ, bằng không cũng sẽ không dễ dàng thu phục Thạch Đà đại mạc, cũng không thể vừa xuất thủ thì giết được năm người Hạ Tùy. Gã liên tiếp phản loạn, vẫn có thể tránh được truy giết của triều đình, võ công cao minh, không cần nói cũng biết.

Địch Thanh thấy Phi Ưng bỗng dưng xuất thủ, trong lòng cũng cả kinh. Bình tĩnh mà suy xét, nếu hắn vội vàng không kịp phòng bị, có thể tránh được một đòn này của Phi Ưng không cũng là tỉ lệ 50-50.

Phi Ưng lại dám ra tay với Da Luật Hỉ Tôn? Chẳng lẽ, gã thật sự cho rằng chắc chắn giết được Da Luật Hỉ Tôn?

Ai cũng không ngờ Phi Ưng trong lúc trọng thương còn có dũng khí tấn công Da Luật Hỉ Tôn, nhưng Da Luật Hỉ Tôn nhất định nghĩ tới.

Lúc cái mỏ chim ưng sắc bén như dao đó khó khăn lắm mới đánh tới ngực của Da Luật Hỉ Tôn, đột ngột không thấy Da Luật Hỉ Tôn đâu.

Da Luật Hỉ Tôn chỉ khẽ lắc mìnhđã tới phía sau Phi Ưng.

Rất có ít người thấy Da Luật Hỉ Tôn xuất thủ, cho dù lúc ở điện Thiên Hòa, không đợi Da Luật Hỉ Tôn xuất thủ thì đại cuộc đã định, nhiều khi dũng sĩ thật sự có thể làm gương cho binh sĩ, mưu sĩ thật sự không cần ra tay.

Da Luật Hỉ Tôn vẫn luôn là mưu đồ, tới lúc dùng võ lực giải quyết vấn đề thì đã là lúc phơi bày chân tướng.

Nhưng điều này không có nghĩa là võ công Da Luật Hỉ Tôn không giỏi.

Y có thể thống lĩnh dũng sĩ Khiết Đan, thân làm Đô điểm kiểm Khiết Đan, nếu võ nghệ không cao thâm, làm sao có thể phục chúng?

Nhưng ai cũng không ngờ rằng y có thể nhanh như vậy. Thân thủ cứng rắn như vậy, y mới xoay tới sau lưng của Phi Ưng thì một ngón tay đâm lên vai của Phi Ưng.

Một tiếng "phập" vang lên, vai Phi Ưng hiện ra lỗ máu.

Một cái đâm đó, quả thật như móng vuốt chim ưng gắp xuyên qua máu thịt của linh dương

Trong tiếng kêu điên cuồng của Phi Ưng không lùi mà tiến, lúc té lên đất mỏ chim ưng đột nhiên tăng vọt, đã đánh ra năm chiêu mạnh mẽ vào bụng của Da Luật Hỉ Tôn.

Trong tiếng cười dài của Da Luật Hỉ Tôn, thân hình như chim ưng vútlên, tránh được một đòn Phi Ưng, kêu:

- Phi Ưng, ngươi không biết chết sống...

Từ "sống" còn chưa rơi ra, chợt nghe thấy âm thanh trên trời có Phạn ngữ truyền đến.

Bát_Nhã_Ba_La_Mật_Đa!

Âm thanh đó hơi rung, trong đó như ẩn chứa bí mật huyền bí và ma chú vô tận, tựa như chậm rãi nhưng thật ra nhanh truyền tới bên tai của Da Luật Hỉ Tôn, đánh tới giữa ngực của y.

Chú ngữ đó có lẽ đối với người khác không có tác dụng, nhưng Da Luật Hỉ Tôn nghe thấy, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, thân hình giống như chim ưng đột nhiên trong chốc lát thần sắc tràn đầy là đau khổ không chịu nổi.

Chú ngữ của Thiện Vô Úy vừa đọc lên, đang đánh vào chổ yếu của y. Y vốn có bệnh không tiện nói ra, nghe thấy chú ngữ này thì đột nhiên muốn bạo phát ra. Bệnh không tiện nói ra vừa phát, y sống không bằng chết, mặc người chém giết.

Không ngờ Thiện Vô Úy cũng muốn đối phó y.

Da Luật Hỉ Tôn dưới phẫn nộ điên cuồng càng là kinh hoảng, cắn chặt đầu lưỡi, trong không trung đã phun ra máu tươi. Y bỏ tâm huyết, đã phá ma chú của Thiện Vô Úy.

Phi Ưng hung hăn xông đến, mỏ chim ưng nhanh như chớp đâm tới cổ họng Da Luật Hỉ Tôn.

Da Luật Hỉ Tôn thổ khí nhanh chóng rơi xuống, rõ ràng còn có thể tránh được một đòn của Phi Ưng. Mỏ chim ưng qua búi tóc, đánh đứt dây buộc tóc của y, rơi xuống đất, Da Luật Hỉ Tôn đã tóc tai bù xù, không có chút thanh nhàn của thường ngày nữa.

Chỉ cần lấy một hơi, giết Phi Ưng trước, sau lại giết Thiện Vô Úy, có thể làm chủ đại cuộc.

Da Luật Hỉ Tôn mới vừa rơi xuống đất, đã hét to:

- Vô gian!

Tiếng rống đó mang phẫn nộ và tuyệt vọng, giống như tiếng kêu của dã thú cuồng dã bị thương.

Vô gian!

Vô gian rốt cuộc là cái gì?

Tại sao Da Luật Hỉ Tôn và Nguyên Hạo trong lúc nguy cấp đều muốn hét ra hai từ này? Chẳng lẽ hai từ này giống như tâm kinh ma chú, đều ẩn chứa huyền bí khôn xiết?

Không có người biết được.

Một tiếng "ầm" vang lên, trong Hương Ba Lạp dường như quầng sáng đó đều ngừng lóe sáng.

Trên mặt Da Luật Hỉ Tôn hiện ra vẻ cổ quái, sau đó y bay ra ngoài, bị người một quyền đánh bay.

Một quyền đó như búa lớn mở núi, chùy to rộng không chút tiếng động đập lên lưng Da Luật Hỉ Tôn, đánh làm ngũ tạng đều bị thương, xương sống muốn gãy.

Da Luật Hỉ Tôn lại phun ra một ngụm máu tươi, chưa rơi xuống đất, thì nghe thấy chú ngữ Bát Nhã Ba La Mật Đa lại lần nữa vang lên. Lần này âm thanh như trên trời truyền lại, mang theo ý thương cảm vô cùng vô tận.

Chỉ là sáu từ đơn giản này lại mang ma lực thiên địa vô tận, biến hóa vô tận trong vạn vật.

Âm thanh đánh xuyên qua toàn bộ phòng ngự của Da Luật Hỉ Tôn, làm y ngoại thương thêm nặng, ẩn bệnh cuối cùng bộc phát.

Lúc rơi lên đất, Da Luật Hỉ Tôn đã giật co lại, thần sắc đau đớn dị thường. Y cắn răng chống cự lại ngoại thương ẩn bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm người đánh bị thương y.

Người xuất quyền vẫn là đần độn si mê, tựa hồ quyền đó lúc này không phải y đánh ra. Cuộc đời này của y chỉ là người vâng lệnh, chỉ vâng lệnh Thiện Vô Úy, y hình như là cái bóng của Thiện Vô Úy.

Ra tay đánh Da Luật Hỉ Tôn bị thương là Chiên Hổ.

Đệ nhất cao thủ Tây Tạng!

Ba người Phi Ưng, Thiện Vô Úy, Chiên Hổ liên thủ, đánh bại Da Luật Hỉ Tôn.

Kinh biến giây lát, trong Hương Ba Lạp đã lâm vào cảnh chết tĩnh mịch.

Ngực Phi Ưng máu tươi tuôn ra, đầu vai chảy máu, nhưng hoàn toàn không quan tâm, ha ha cười lớn:

- Da Luật Hỉ Tôn, ngươi thật cho rằng nắm trong tay đại cuộc sao? Chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng không ngờ rằng từ lâu trước khi ngươi liên hệ với người Thổ Phiên, ta đã liên hệ với bọn họ rồi. Bọn họ biết ngươi không đáng tin, mà chọn tin ta.

Da Luật Hỉ Tôn mờ mịt, dù là Địch Thanh cũng không hiểu chút nào.

Phải biết năm đó Phi Ưng chính là vì đàm phán với Cốc Tư La không thành, lúc này mới muốn bạo phát dàn tế Thừa Thiên, trộm lấy Thiên Huyền Thông, vòng ân oán này hoàn toàn không thể buông bỏ.

Cốc Tư La và Thiện Vô Úy liên thủ, thoạt nghe tuyệt không thể.

Ánh mắt Da Luật Hỉ Tôn khó khăn quét qua từ người Phi Ưng, nhìn Thiện Vô Úy

.

Thiện Vô Úy vẫn là biểu tình sầu khổ, hai tay kết ấn không ngừng, hơi khép hai mắt, tất cả cái này tựa hồ không có liên quan với lão.

*****

- Cốc Tư La sẽ không đồng ý.

Gia Luật Hỉ Tôn khó khăn nói, y thua không phục.

Giây khắc đó Phi Ưng lại biến thành Phi Ưng tung hoành hoang mạc, ngạo mạn không chịu nổi:

- Cốc Tư La đương nhiên không đồng ý, nhưng bọn ta cần gì Cốc Tư La đồng ý chứ?

Gia Luật Hỉ Tôn cả đời lăn lộn trong quyền mưu, giữa lúc suy nghĩ đã chợt hiểu, nhìn chằm chằm Thiện Vô Úy nói:

- Thì ra ngươi muốn thay thế Cốc Tư La, ngươi muốn làm Tán Phổ?

Một lời đã nói ra, mọi người đều kinh sợ.

Trên mặt già nua của Thiện Vô Úy nở nụ cười, lại thở dài nói:

- Ngươi biết tại sao ngươi thua không? Vì ngươi nói quá nhiều rồi.

Gia Luật Hỉ Tôn phun ra ngụm máu tươi, cắn răng nói:

- Ngươi nói đúng!

Y thua đã không có gì để nói, y thật sự không ngờ Phi Ưng có liên thủ với Cốc Tư La!

Hay nói chính xác, Phi Ưng đang liên thủ với Thiện Vô Úy. Lúc này với trước đây vốn không có gì khác biệt, giống như sau khi Gia Luật Hỉ Tôn y có công cũng muốn thay thế Gia Luật Tông Chân. Con người đều là vì tư lợi, Thiện Vô Úy trông như tâm trong sạch ít ham muốn, đương nhiên cũng không gả cho người khác.

Nghĩ như vậy Phi Ưng, Thiện Vô Úy liên thủ có khả năng lớn.

Thiện Vô Úy vì sợ Gia Luật Hỉ Tôn y lúc này mới muốn loại trừ y, cái này giống như phương pháp của y đối phó Nguyên Hạo. Thiện Vô Úy muốn thay thế Cốc Tư La, do đó mới tìm tới Hương Ba Lạp. Thiện Vô Úy có lẽ không muốn trường sinh bất lão, nếu có thể ngồi lên vị trí Tán Phổ, nói vậy cũng là mãn nguyện rồi.

Gia Luật Hỉ Tôn tuy đã im lặng, Phi Ưng vẫn không im miệng, gã vốn là người kiêu ngạo, ngông cuồng luôn bị Gia Luật Hỉ Tôn áp chế, từ lâu trong lòng bất mãn, lần này đắc thủ, khó tránh khỏi thỏa thuê mãn nguyện:

- Nếu ngươi thật sự thông minh một chút, sớm phải nhận ra quan hệ giữa ta và Thiện Vô Úy. Lúc phá hủy dàn tế Thừa Thiên ngươi cũng ở gần, sao ngươi không động não suy nghĩ nếu không có ngầm cho phép của Thiện Vô Úy, chỉ dựa vào Hạp Chiên, ta làm sao có thể phá hủy dàn tế Thừa Thiên chứ?

Gia Luật Hỉ Tôn khan giọng nói:

- Phải rồi, lúc đó các ngươi đã sớm mưu đồ Hương Ba Lạp, Thiện Vô Úy rất muốn đến đó, nhưng Cốc Tư La không cho, do đó cuối cùng lão chọn liên thủ với ngươi? Ngươi phá hoại dàn tế Thừa thiên, có lẽ không phải muốn lấy Thiên Huyền Thông, chỉ là muốn mượn chuyện này làm Cốc Tư La càng thêm tin Thiện Vô Úy.

Địch Thanh trong lòng hơi chấn động, nhớ tới chuyện cũ năm đó không kìm được nhìn qua Phi Tuyết.

Nếu Phi Ưng và Thiện Vô Úy từ lâu đã liên thủ, vậy Phi Tuyết tham dự trong đó, biết chuyện này không? Rốt cuộc Phi Tuyết có bao nhiêu chuyện giấu hắn, Phi Tuyết phải chăng đang gạt hắn?

Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh không có phẫn nộ chỉ có đau lòng, tựa hồ bị người tín nhiệm nhất bán đứng, trong hoảng hốt thì nghe thấy Phi Ưng cười lớn nói:

- Bất Không chết sớm, Kim Cương Ấn bị giết, Cốc Tư La đã không có người có thể dùng, muốn tới Hương Ba Lạp ông ta không thể đích thân mạo hiểm, thì chỉ đành tìm người tín nhiệm nhất đi.

Trên mặt kiêu ngạo mang nụ cười mỉa mai, lúc nói tới ba người tín nhiệm nhất, ý đùa cợt Phi Ưng càng đậm:

- Chỉ có hợp tác với ta, mới có thể thật sự phá giải bí mật của Hương Ba Lạp, thần tăng lựa chọn như vậy, thật sự là hành động thông minh sáng suốt.

Phi Ưng trong giây khắc đó trong lòng tính toán, lúc này đại cuộc đã định, Gia Luật Hỉ Tôn xong rồi. Gã, Thiện Vô Úy, Chiên Hổ ba người đối phó Dã Lợi Trảm Thiên và Mục Liên Vương, có tám phần thắng, không, nên nói là nắm chắc chín phần. Lúc nãy vào Hương Ba Lạp gã còn có chút lo lắng, nhưng gã vẫn quan sát Mục Liên Vương. Mục Liên Vương già rồi, đó là xem như không có, người thế này không đủ nhắc tới. Ba người bọn họ phải đối phó chỉ có một người Dã Lợi Trảm Thiên.

Đối với một người thế này, Phi Ưng vẫn nghiên cứu không rõ.

Đây là một phản nghịch, phản nghịch bộ A Tu La.

Sự thật đã chứng minh, Dã Lợi Trảm Thiên phản bội Nguyên Hạo, người này chắc hẳn cùng Một Tàng Ngộ Đạo sớm đã bàn bạc ổn thỏa liên thủ Gia Luật Hỉ Tôn ám sát Nguyên Hạo, nếu không ngờ Nguyên Hạo cũng sẽ không một tên bắn chết Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng sẽ không giết Già Diệp Vương.

Dã Lợi Trảm Thiên phản loạn, dụng ý nghĩ đi nghĩ lại đơn giản có hai, một là đến Hương Ba Lạp, một là cầu được vinh hoa phú quý.

Bây giờ Gia Luật Hỉ Tôn xong rồi, nếu Da Lợi Trảm Thiên thông minh, thì nên chọn im lặng hoặc đầu nhập. Nếu không thông minh, Phi Ưng và Thiện Vô Úy liên thủ, rõ ràng cũng không sợ Dã Lợi Trảm Thiên gây sóng gió gì.

Lúc này việc cấp bách đương nhiên kết minh với Thiện Vô Úy, những thứ khác tính sau.

Thiện Vô Úy rất là thâm sâu khó dò, lại có Chiên Hổ liên thủ. Lúc này lão phải hạ thấp tư thái, sau khi đợi tới chuyện này, bọn lão phát hiện tất cả chính là Phi Ưng gã khống chế.

Nghĩ tới đây Phi Ưng thu lại cuồng ngạo, nói với Thiện Vô Úy:

- Bây giờ vẫn xin thần tăng chủ trì đại cuộc, nếu không có ai không phục, thì xin thần tăng cho phép. Nếu có người không phục, thì xem chủ ý của thần tăng rồi.

Thiện Vô Úy tuy là trầm tĩnh, nghe vậy trong lòng có ý phấn kích.

Lão đợi lâu rồi, đợi tới mức quá khổ, bây giờ thoạt nhìn, tất cả mọi thứ chờ đợi đều đáng. Lão nói ít, nhìn nhiều, cũng nghĩ giống như Phi Ưng, cho rằng kẻ địch bây giờ chỉ còn lại một người, đó chính là Dã Lợi Trảm Thiên.

Nếu không có Dã Lợi Trảm Thiên làm chứng, Mục Liên Vương cũng sẽ không dễ dàng tin ngọc tỷ này, bọn bọn cũng sẽ không vào Hương Ba Lạp dễ dàng như vậy.

Có thể vào Hương Ba Lạp, nguyện vọng chỉ có hai, vậy có một người phải hy sinh.

Thiện Vô Úy nghĩ đến đây, cuối cùng mở miệng nói:

- La Hầu Vương, tiểu tăng xin một nguyện vọng thứ nhất, nói vậy ngài sẽ không phản đối chứ?

Câu hỏi này của lão hoàn toàn không cần hỏi, vì người thông minh đều biết đáp án.

Đôi mắt trắng xám của Dã Lợi Trảm Thiên đảo xuống, hỏi lại:

- Nếu ta phản đối thì sao? Hậu quả thế nào?

Trong Hương Ba Lạp, không khí mới đóng băng, thoáng chốc lại tan ra.

Phi Ưng chỉ chỉ vào Gia Luật Hỉ Tôn co rút lại, cười gằn nói:

- Nếu ngươi phản đối, thì hậu quả giống như y.

Gã tiến lên một bước, sát khí đã hiện. Gã tuy bị thương, nhưng vẫn có lòng tin giết được Dã Lợi Trảm Thiên.

Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm chuôi đao, thần sắc vẫn có thể bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Vậy ta... thật sự muốn thử.

Mọi người ngạc nhiên, cho dù là Gia Luật Hỉ Tôn, trong mắt cũng lộ ra ý khó hiểu.

Dã Lợi Trảm Thiên cuồng ngạo như vậy, dưới cục diện này còn muốn đánh cược một lần với đám người Thiện Vô Úy sao? Nếu y thông minh, thì nên giả bộ thuận theo, đợi đám người Thiện Vô Úy lơ là đề phòng hãy ra tay, lúc này y xuất thủ, làm sao có cơ hội thắng?

Con ngươi Thiện Vô Úy co rút lại, từng chữ nói:

- La Hầu Vương không phải là người thông minh.

Dã Lợi Trảm Thiên mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy là ý cô đơn. Y chậm rãi rút đao, một đường ánh sáng như dòng nước chiếu xanh lên gương mặt trắng bệch của y:

- Ngươi sai rồi, ta chính là quá thông minh. Phi Ưng đã vạch trần dụng ý của ngươi muốn mưu đồ vị trí Tán Phổ, ngươi sợ Cốc Tư La phát giác, làm sao sẽ không giết ta diệt khẩu chứ?

Hai má Thiện Vô Úy co giật:

- Nếu ngươi đầu nhập ta, ta làm sao có thể giết ngươi?

Dã Lợi Trảm Thiên cười, hỏi lại một câu:

- Ngươi tin ta sẽ đầu nhập ngươi không?

Câu đơn giản này, nhưng với năm đó Nguyên Hạo hỏi Dã Lợi Vượng Vinh ở điện Thiên Hòa không có khác biệt. Dã Lợi Trảm Thiên có thể đầu nhập Thiện Vô Úy không? Thiện Vô Úy sẽ tin Dã Lợi Trảm Thiên thậm tâm quy thuận không? Dã Lợi Trảm Thiên phải chăng tin Thiện Vô Úy là thật tâm thu giữ y?

Mầm móng phản bội một khi chôn vùi, chỉ có thể sinh trưởng, không thể nào trừ khử.

Thiện Vô Úy mấp máy môi, hai tay kết ấn, gật đầu nói:

- Ta... tin! Hai từ này lão nói ra, nói tới lúc tin, thanh điệu đột nhiên kéo cao, nói tiếp:

- Bát Nhã...

Phi Ưng cao lên, mỏ chim ưng chợt lóe, đã đánh tới trước ngực của Dã Lợi Trảm Thiên.

Gã thật sự như chim ưng bay trên trời xanh, nói động thì động, thế đạo sắc bén. Gã chờ đợi rất lâu, đợi Thiện Vô Úy phối hợp, chỉ cần Thiện Vô Úy đọc ra kinh tâm chú ngữ Bát Nhã, đó chính là lúc gã phát động.

Người không phục, giết thì được rồi, cần gì nói nhiều như vậy?

Chú ngữ vừa mới xuất, Thiện Vô Úy đã tụ hết tâm lực. Người khác thấy lão niệm chú rất đơn giản, nhưng không biết chú ngữ của lão giống như mũi tên lập quốc của Nguyên Hạo đều cần lòng tin, nghị lực vô thượng và hết sức chăm chú.

Thi pháp như vậy, mới có kỳ quả quỷ thần khó lường.

thi pháp như vậy mới khiến quỷ thần khó lường, từ kẽ hở mà có hiệu quả đi vào.

Lão chỉ cần trói buộc giống như Địch Thanh năm đó, làm tắc nghẽn hành động của Dã Lợi Trảm Thiên, dựa vào hai người Phi Ưng, Chiên Hổ, muốn giết Dã Lợi Trảm Thiên, không phải chuyện khó.

Chú ngữ đó như nhanh như chậm, nhanh chóng đã niệm tới từ cuối cùng. Thiện Vô Úy trợn hai mắt, sáng rực, sắp sửa phun ra từ "đa"...

Cả chục tiếng nổ vang lên, mỏ chim ưng của Phi Ưng và đơn đao của Dã Lợi Trảm Thiên đã chạm vào nhau nhiều lần, ánh lửa bắn ra bốn phía, Dã Lợi Trảm Thiên giống như bị chú ngữ bó buộc đột nhiên đầu vai chau lại, động tác chậm nữa nhịp.

*****

Phi Ưng mừng rỡ, mỏ chim ưng đã phá ánh đao, tiến quân thần tốc.

Tiếng "ầm" vang lên, Chiên Hổ xuất quyền, một người bay lên, miệng phun ra máu tươi.

Quách Tuân, Địch Thanh vẫn để ý động tĩnh phía dưới, thấy những người này vì lời cầu nguyện tự giết lẫn nhau, ngược lại không vội ra tay. Nhưng lúc thấy người đó bay lên, cho dù Quách Tuân cũng là trong mắt lấy làm kỳ lạ.

Người bay lên đó, chính là Thiện Vô Úy!

Người xuất quyền đó, lại là Chiên Hổ.

Chiên Hổ xuất thủ, lúc Thiện Vô Úy toàn lực đối phó Dã Lợi Trảm Thiên bản thân trống rỗng, một quyền đã đánh dưới sườn của Thiện Vô Úy. Trong tiếng "ầm" đó, lẫn chứa tiếng "đôm đốp" vang động, một quyền đó của Chiên Hổ, không biết đánh gãy bao nhiêu cọng xương sườn của Thiện Vô Úy.

Nắm quyền của đệ nhất cao thủ Tây Tạng, quả nhiên danh bất hư truyền.

Phi Ưng liếc xéo qua, trong mắt chấn động mạnh, nhất thời không dám tin vào mắt của mình.

Chiên Hổ thân là đệ nhất cao thủ Tây Tạng, si ngốc ngơ ngác, lại là thuộc hạ của Thiện Vô Úy, tại sao ngược lạ xuất quyền tấn công Thiện Vô Úy?

Giữa lúc tâm tư đại loạn, Dã Lợi Trảm Thiên trong tiếng hét phẫn nộ, động tác đột nhiên nhanh gấp bội. Phi Ưng vốn là ưu thế, giây lát lại rơi xuống thế hạ phong, chỉ nghe tiếng "đing" mỏ chim ưng của Phi Ưng đã bị đánh bay lên giữa không trung. Dã Lợi Trảm Thiên một tiếng gào to, đơn đao rời khỏi tay đâm vào bụng của Phi Ưng.

Phi Ưng lộn một vòng, dù là nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng lúc rơi xuống đất cũng là đứng không vững.

Hai tiếng "ầm ầm" vang lên, Thiện Vô Úy, Phi Ưng lần lượt té lên đất, thần sắc đau đớn. Trong mắt Thiện Vô Úy vẫn là khó có thể tin, giơ tay chỉ về hướng Chiên Hổ, khàn giọng nói:

- Ngươi... tại sao?

Lão không sợ Dã Lợi Trảm Thiên ra tay, chỉ là chưa từng nghĩ qua Chiên Hổ sẽ phản bội lão!

Chiên Hổ chậm rãi thu lại một quyền đánh ra, trên mặt chất phác đó, lộ ra nụ cười giễu cợt:

- Ông không biết sao?

Y lâu lắm không có nói chuyện đột nhiên phát ra âm thanh giống như lúc đẩy cửa, phát ra tiếng răng cưa của cột cửa.

Thiện Vô Úy nói giọng khàn khàn:

- Ngươi là Cốc Tư La phái đến?

Chiên Hổ phản bội lão, chỉ có một khả năng, nhưng lại rất không thể. Lão đã thu dưỡng Chiên Hổ từ trong hang hổ, lúc đó Chiên Hổ tuy tuổi không nhỏ, nhưng thoạt nhìn chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ ngây thơ.

Từ đó về sau Thiện Vô Úy vẫn thu dưỡng Chiên Hổ bên cạnh nhiều năm. Chiên Hổ cũng đối với lão trung thành và tận tâm, xưa nay làm việc chỉ nghe theo chỉ huy của một mình lão, cho dù Cốc Tư La cũng không thể khống chế Chiên Hổ.

Một người như vậy, làm sao có thể là do Cốc Tư La phái đến?

Chiên Hổ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Ta không phải Cốc Tư La phái đến giám sát ông, ông ấy chắc chắn vẫn rất tin ông.

Thấy mọi người đều là vẻ mặt kinh ngạc không hiểu, cuối cùng Chiên Hổ đứng thẳng sống lưng, nhô ngực lên, lạnh lùng nói:

- Ta là A Nan...

Thấy mọi người thần sắc khác nhau, Chiên Hổ lại bổ sung một câu:

- A Nan Vương, chính là A Nan Vương một trong Cửu vương thuộc hạ của Ngột Tốt...

Long Bộ Cửu Vương, bát bộ chí cao, long vương có dấu vết, A Nan vô phương!

Chiên Hổ chính là A Nan Vương.

Thiện Vô Úy lại phun ra một miệng máu, cuối cùng tỉnh ngộ:

- Ngươi chính là mật thám của Nguyên Hạo phái đến. Thì ra trước đây rất lâu Nguyên Hạo phái ngươi tiếp cận ta, muốn thâu tóm Thổ Phiên hả?

Chiên Hổ nhẹ nhàng thở dài, trả lời:

- Không sai.

Trong thần sắc của y không có vui mừng như điên sau đại thắng, ngược lại có phần tịch mịch của tuyết rơi.

- Ngột Tốt có chí thống nhất thiên hạ, không giống các ngươi theo đuổi lợi danh. Thật ra ông ta phái ta đến Thổ Phiên rất lâu, nhưng là muốn phá được Đại Tống, đánh bại Khiết Đan sau đó thuận thế thu phục Thổ Phiên, nhưng... ông ấy chết rồi...

Lúc Chiên Hổ nói tới mấy từ Nguyên Hạo chết rồi, mi mắt đã ươn ướt.

Mục Liên Vương già nua nghe tin Nguyên Hạo chết cơ thể chấn động đã quỳ xuống đất. Ai cũng đều nhận ra lão là thật lòng đau buồn về cái chết của Nguyên Hạo.

Cửu vương tuy chết có, phản bội có, nhưng rốt cuộc vẫn có người trung thành tận tâm với Nguyên Hạo. Người trong lòng có đại chí kia cho dù chết rồi vẫn có sức mạnh làm điên đảo chúng sanh!

Địch Thanh người ở chỗ cao, nhìn thấy biến hóa thế này cũng là kinh ngạc không thôi, đột nhiên nhớ tới lúc ở Thanh Đường, Nguyên Hạo rất nhanh biết hắn muốn kết minh với Thổ Phiên, lập tức phá bỏ minh ước với Đại Tống, cái này đương nhiên là Chiên Hổ thông truyền tin tức. Mà ở trong Thừa Thiên Tự Chiên Hổ như hổ điên công kích hắn muốn dồn hắn tới chỗ chết, đương nhiên không phải vì hắn phá hoại dàn tế Thừa Thiên, mà là muốn giết Địch Thanh hắn, loại trừ tai họa cho nước Hạ.

A Nan này, ẩn nhẫn kín đáo như vậy sao?

- Ngột Tốt chết rồi, ta ở lại Thổ Phiên cũng không có ý nghĩ gì. Chiên Hổ tịch mịch nói:

- Các ngươi đều muốn đến Hương Ba Lạp, ta liền theo các ngươi đến, một lưới bắt hết tất cả mọi người.

Y quá lâu không có nói chuyện, nói mấy câu sau dần dần lưu loát hẳn lên, nhưng ý tứ trong lời nói càng sâu thêm.

- Vô gian... vô gian... trong đầu Thiện Vô Úy có ánh sáng chớp động, kêu:

- Lúc Nguyên Hạo ở trong đại điện hô lên hai từ vô gian, chính là bảo ngươi xuất thủ tấn công ta?

Vừa nghĩ tới đây, Thiện Vô Úy sởn tóc gáy, lưng đã có mồ hôi.

Lúc đó Chiên Hổ cách lão gần nhất, không biết tại sao lại không có phát động?

- Ông sai rồi. Không phải Ngột Tốt bảo ta công kích, mà bảo ta thu tay lại. , Chiên Hổ nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu nhìn về Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Ngột Tốt phái ta mai phục bên cạnh ông, phái La Hầu Vương mai phục bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn. Nếu không có Quách Tuân, các ngươi sớm chết ở điện Thiên Hòa rồi, Ngột Tốt cũng sẽ không thất bại.

Địch Thanh nhìn vẫn nhìn chằm chằm cảnh chém giết thảm thiết phía dưới, phản bội và trung thành, nhớ tới cảnh tượng điện Thiên Hòa lúc đó mà giật mình.

Lúc đó sau khi Dã Lợi Trảm Thiên chém Già Diệp Vương, quả thật đã tới bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn, còn Chiên Hổ ở bên cạnh Thiện Vô Úy, hai người này nếu là xuất thủ, Nguyên Hạo nhất định sẽ không bại.

Nhưng tại sao Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên mũi tên đó, tại sao y lại bảo Chiên Hổ, Dã Lợi Trảm Thiên dừng tay?

Thiện Vô Úy đau đớn phản bác nói:

- Tới bây giờ ngươi còn muốn gạt ta? Kỳ thực các ngươi căn bản cũng muốn Nguyên Hạo chết, nên mới không ra tay.

Sắc mặt Chiên Hổ không thay đổi, nói:

- Ta cần gì phải gạt ông? Ý nghĩa của "vô gian"ông nên rõ nhất...

Trong mắt Thiện Vô Úy có sự sợ hãi, lão quả thật rất rõ dụng ý của "vô gian", Nhưng lão thật sự không rõ tại sao cuối cùng Nguyên Hạo hét ra hai từ "vô gian".

Chiên Hổ nói:

- "Vô gian" vốn tiếng Phạn, được gọi là A Tỳ. Các ngươi thấy trong này là tiên cảnh, nhưng trong mắt Ngột Tốt nơi này kỳ thực chính là địa ngục a tỳ, rơi xuống địa ngục chịu khổ vĩnh viễn không ngừng. Ngột Tốt biết mình không được rồi, do đó lệnh bọn ta trong này một lưới bắt các ngươi, loại đau khổ này, chẳng phải càng là thoải mái hay sao?

Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy, trong lòng đều có ý thống khổ.

Nguyên Hạo quả nhiên đủ độc, còn có gì làm người ta thất vọng hơn thất bại trong gang tất lúc sắp thành công ngược lại tặng tính mạng? Nếu Nguyên Hạo thật là ý niệm này, vậy thì lời nguyền sau khi y chết chắc chắn đã được A Nan Vương thực hiện.

Thiện Vô Úy trong lòng vẫn có không hiểu, cắn răng nói:

- Ta không tin ngươi nói, nếu Dã Lợi Trảm Thiên trung thành với Nguyên Hạo, vậy tại sao Nguyên Hạo muốn bắn Dã Lợi Trảm Thiên một tên chứ?

Chính là mũi tên đó, làm tất cả mọi người cho rằng Dã Lợi Trảm Thiên là phản bội, cũng làm tất cả mọi người cảm thấy Dã Lợi Trảm Thiên cũng là đến bước đường cùng.

Dã Lợi Trảm Thiên khẽ thở dài nói:

- Tên cũng không bắn chết người mới được gọi là tên tốt. Thật ra phản bội Ngột Tốt là Một Tàng Ngộ Đạo và Diệp Già Vương, tiết lộ tin tức cho Ngột Tốt là ta. Ngột Tốt bắn ta một tên đó, chỉ là muốn để các ngươi tin ta là phản đồ, không như vậy ta làm sao có thể sống sót tới bây giờ?

Mọi người đều là ngẩn ra, trên mặt Gia Luật Hỉ Tôn vốn là thống khổ đột nhiên hiện ra ý sợ hãi. Y tới bây giờ là tình hình không thể hư hoại thêm, lại sợ cái gì?

Thiện Vô Úy cân nhắc hồi lâu, mới lên tiếng:

- Hay, hay, quả nhiên là tâm cơ giỏi.

Quách Tuân nghe tới đây, biểu cảm trên mặt cũng là phức tạp vô cùng, lẩm bẩm nói:

- Hay cho một Nguyên Hạo.

Cuối cùng Địch Thanh cũng hiểu dụng ý của năm mũi tên đó của Nguyên Hạo ở điện Thiên Hòa. Nguyên Hạo bắn giết Một Tàng Ngộ Đạo, Dã Lợi Ngộ Khất, bắn bị thương Phi Ưng, Quách Tuân, duy chỉ mũi tên đó bắn không trúng Dã Lợi Trảm Thiên.

Một mũi tên bắn không trúng đó lại ẩn chứa tâm cơ, tác dụng còn hơn cả trúng tên.

Rất nhiều người thật sự đều không hiểu, tại sao năm mũi tên của Nguyên Hạo không chọn Gia Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy? Vì hai cao thủ này, ngoại trừ Quách Tuân ra, là người có uy hiếp nhất đối với y.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hiểu, thì ra Nguyên Hạo sớm bày ra ván cờ chết người bên cạnh Gia Luật Hỉ Tôn và Thiện Vô Úy.

Chỉ tiếc Nguyên Hạo đánh giá thấp Quách Tuân và Một Tàng Ngộ Đạo, lúc này mới dẫn đến tình huống thất bại.

*****

-Nhưng Nguyên Hạo tuy bại, vẫn để lại một ván vô gian, thừa dịp lúc Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy xem thường, cuối cùng một lưới bắt hết mấy người này, thực thi kế cuối cùng của y chính là A Nan Vương và La Hầu Vương.

Chiên Hổ đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng đang nhìn Chiên Hổ.

Cuối cùng đứng ở Hương Ba Lạp chính là hai người này, ai cười tới cuối cùng, người đó mới cười vui nhất, nhưng hai người này, cũng không phải là người thích cười.

Một chất phác, một lạnh lùng.

Ánh mắt hai người đó nhìn nhau, lại khư khư đánh ra ánh sáng kịch liệt nhất. Có lẽ chỉ có loại người này mới có tư cách chiến thắng cuối cùng, vì bọn họ có thể chịu đựng tới cuối cùng.

- Ta không ngờ là ngươi. Dã Lợi Trảm Thiên cuối cùng mở miệng, trong khẩu khí đầy là thổn thức.

- Ta cũng không ngờ là ngươi.

Chiên Hổ trả lời, trong giọng nói rất là hiu quạnh.

- Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ đến.

Dã Lợi Trảm Thiên chậm rãi tiến lên một bước, tay không, đao của y đã đâm vào bụng của Phi Ưng, y đang nhìn Chiên Hổ, muốn ôm Chiên Hổ vào lòng khóc một trận. Long bộ Cửu vương chỉ còn lại ba người, chỉ có ba người này là trung thành với Nguyên Hạo nhất, bọn họ tuy đến muộn, nhưng cuối cùng đến rồi, bọn họ nên kề vai tác chiến.

Trên gương mặt đờ đẫn của Chiên Hổ hơi có biến hóa, hình như có xúc độn, y cũng trả lời một câu:

- Ta biết, ngươi cũng sẽ đến!

Y tiến lên một bước, hai tay vươn ra, định nắm lấy tay của Dã Lợi Trảm Thiên.

Ai nhìn thấy cảnh tượng này, đều không kìm được mà cảm động vì lòng trung thành của hai người này. Nhưng Địch Thanh ở trên nhìn thấy, trong lòng đột nhiên ớn lạnh.

Hắn bỗng dưng phát giác, giữa hai người vốn không có chút phần tình cảm đáng nói.

Một tiếng "xuy" vang lên, trong Hương Ba Lạp đột nhiên sáng lên.

Ánh sáng đó mang trắng nõn của bạch ngọc, lạnh lẽo của gió lạnh, lạnh của tâm cơ, đột nhiên từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra mang quấn quýt của tình người, bay tới giữa cổ của Chiên Hô.

Từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra là đao mềm, đao mềm giống như dây thắt lưng.

Đao mềm vừa triển khai, thì muốn cắt vào cổ họng của Chiên Hổ.

Nhưng Chiên Hổ sớm tụ sức lực, đột nhiên ngã xuống, không lùi mà tiến, đầu gối chỉ là vừa bắn ra vụt qua lưỡi đao như tên bắn tới trước người của Dã Lợi Trảm Thiên.

Vung quyền!

Một tiếng "ầm" vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bay ngược ra.

Nhưng một cánh tay cũng bay lên không, độc vũ cô linh, rơi xuống máu tươi như ca.

Hai người này thoạt nhìn như cách biệt rất lâu gặp lại, sớm có ý định xuất thủ.

Lúc Dã Lợi Trảm Thiên rơi xuống, tay đè dưới xương sườn, trên mặt vốn lãnh đạm cuối cùng hiện ra ý đau đớn. Đao đầu tiên của y không kịp tổn thương Chiên Hổ đã trong dự liệu, lúc thấy Chiên Hổ xông tới gần trước, y lập tức biến đao, một đao chém lên vai của Chiên Hổ.

Một chiêu đó vốn là ép Chiên Hổ lùi lại đề phòng.

Chỉ cần Chiên Hổ lùi lại, Dã Lợi Trảm Thiên nắm chắc chém Chiên Hổ dưới đao, nhưng Chiên Hổ không lùi, Chiên Hổ né lưỡi đao sượt qua cánh tay trái, tay phải thống kích, một quyền đánh vào dưới xương sườn của Dã Lợi Trảm Thiên.

Chiên Hổ liều mạng cánh tay trái, nặng nề đánh Dã Lợi Trạm Thiên một quyền.

Một quyền đó ít nhất làm Dã Lợi Trảm Thiên gãy ba cọng xương sườn, nhưng Chiên Hổ cũng mất đi một cánh tay, bất luận tính thế nào, Chiên Hổ cũng chịu thiệt!

Chiên Hổ cụt cánh tay, hoàn toàn không nhìn cánh tay cụt trong không trung, chỉ là đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Y dùng cánh tay còn lại xé vạt áo xuống cuốn chặt mấy cái trên cánh tay cụt, máu tươi cuồn cuộn phun ra liền ngừng lại.

Ai cũng đều nhìn ra, y còn muốn đánh, nhưng y vì sao mà đánh?

Dã Lợi Trảm Thiên nhìn ánh mắt điên cuồng của Chiên Hổ, đau đến trán đổ mồ hôi, cắn răng nói:

- Cuối cùng ngươi không chịu tha cho ta, dã tâm của ngươi lớn hơn ta, muốn một mình có được Hương Ba Lạp.

Giây khắc đó mọi người không biết tâm tình gì, ai cũng không ngờ Chiên Hổ dã tâm lớn nhất, muốn mượn danh nghĩa báo thù cho Nguyên Hạo, kỳ thực muốn một mình nuốt chửng Hương Ba Lạp?

Chiên Hổ cười, y vốn chất phác, nhưng dưới nụ cười trên mặt đã có có ngàn loại biểu tình:

- Ngươi nói như vậy, đơn giản muốn để người ta cảm thấy ta phản bội Ngột Tốt, là muốn Mục Liên Vương không được giúp ta, đúng không?

Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm đao mềm, trầm mặc không nói gì. Đao mềm run rẩy như rắn run rẩy, tựa như tiếng lòng kích động mọi người.

- Kỳ thực lúc vào Hương Ba Lạp, Mục Liên Vương biết Ngột Tốt chết rồi.

Chiên Hổ bình tĩnh nói.

Mọi người cả kinh, thì thấy Mục Liên Vương quỳ trên đất, lệ đã rơi đầy mặt, Mục Liên Vương biết Nguyên Hạo chết rồi, tại sao còn muốn dẫn những người này vào?

- Vì ta nói cho ông ta biết. Ta là A Nan, dẫn những người này vào. Người vào đều là phải chết. Chiên Hổ chất phác ít, bình tĩnh nhiều, nhưng trong bình tĩnh mang lạnh lẽo giống như băng.

Thiện Vô Úy, Gia Luật Hỉ Tôn, Phi Ưng thoạt nhìn đều hấp hối, nghe thấy đều là sắc mặt biến đổi lớn.

Bọn chúng tuy bại, nhưng không có chết, mỗi người bọn họ đều có hùng tâm tráng chí, đương nhiên không muốn chết.

Thấy sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên cũng thay đổi rồi, Chiên Hổ cười nói:

- Ngươi nghĩ ra rồi? Kỳ thực Hương Ba Lạp không có nguyện vọng, một cái cũng không có, ai cũng không cần xin. Thần là có, nhưng sẽ không giúp các ngươi thực hiện nguyện vọng nữa.

Địch Thanh chấn động, trên mặt biến sắc, gần như muốn xông xuống chất vấn, lại bị Quách Tuân kéo lại.

Phía trên tuy có động tĩnh, nhưng người trong Hương Ba Lạp vẫn là chấn động tin tức của Chiên Hổ nói, làm sao chú ý tới trên đỉnh đầu?

Thần sắc Gia Luật Hỉ Tôn là đau đớn, Thiện Vô Úy khàn giọng nói:

- Ngươi nói dối, lúc nãy ta rõ ràng cảm nhận được có thần hỏi ta Cốc Tư La ở đâu?

- Phải, thần chỉ là hỏi một chút thì ông tin rồi? Họ tự thân khó bảo toàn, họ không có nói với ngươi sao?

Chiên Hổ vẫn là bình tĩnh, thấy mọi người đều là không hiểu gì, Chiên Hổ lại không giải thích thêm, nói:

- Thật ra rất đơn giản, ta biết dựa vào sức lực một mình không thể làm khó các ngươi. Ta bảo Mục Liên Vương trước mặt các ngươi giả thần vẫn có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi, thế là các ngươi bắt đầu tranh giành, người còn lại cuối cùng, để ta giải quyết! Ánh mắt từ trên mặt Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy quét qua, thấy hai người đều là thần tình phẫn nộ, Chiên Hổ cười, ánh mắt cuối cùng ném về hướng Dã Lợi Trảm Thiên

- Ngươi nói ta muốn độc chiếm Hương Ba Lạp, kỳ thực thật sự muốn độc chiếm Hương Ba Lạp là ngươi, đúng không?

Đao mềm của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn đang run, nghe thấy Chiên Hổ chất vấn, cắn răng không nói.

- Kỳ thực chuyện tới ngày hôm nay không có gì cần giữ bí mật.

Chiên Hổ thở dài, ánh mắt lạnh lẽo:

- Ngươi yên tâm đi, Mục Liên quả thật già rồi, ông ta không thể xuất thủ, hôm nay chỉ là chuyện của ngươi và ta.

Dã Lợi Trảm Thiên hừ lạnh một tiếng, đôi mắt xám trắng lật xuống nhìn về hướng Mục Liên Vương, thần sắc có phần do dự. Chiên Hổ nói Hương Ba Lạp hoàn toàn không có nguyện vọng, đã đã thương lòng tin của y.

Nếu Chiên Hổ nói là thật, vậy y tới đây hoàn toàn không có ý nghĩa, y tiếp tục đánh có ý nghĩ gì?

Nhưng y không thể không chiến, không chiến chỉ có chết!

Chiên Hổ nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, nói:

- Kỳ thực ngươi sớm đoán được ta sẽ xuất hiện, cũng nghĩ tới ta là A Nan Vương, do đó ngươi mới ra tay cuối cùng. Ngươi cược ta nhất định giết được Thiện Vô Úy, ngươi thắng rồi. Thấy Dã Lợi Trảm Thiên vẫn không nói, Chiên Hổ chua xót cười:

- Nhưng tới bây giờ ta mới hiểu ý của Ngột Tốt ở điện Thiên Hòa bảo ta thu tay. Ông ta bắn ngươi một tên, bởi vì ngươi vốn chính là phản đồ! Ông ấy đã không tin ngươi! Ngươi vốn là vô gian, đúng không?

Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên hơi thay đổi, chau mày nói:

- Ngươi nói cái gì?

Chiên Hổ liếc nhìn Gia Luật Hỉ Tôn, đạm mạc nói:

- Ngươi là vô gian do Khiết Đan phái đến, từ lâu ẩn phục bên cạnh Ngột Tốt nhiều năm, đúng không?

Một lời nói ra, mọi người ngạc nhiên. Liên tiếp bất ngờ và đả kích đã làm trong lòng mọi người ưu tư, tinh thần chết lặng, nhưng câu nói này của Chiên Hổ vẫn làm người ta cả kinh.

Dã Lợi Trảm Thiên thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xám lật nhìn Chiên Hổ nói:

- Ngươi sớm biết rồi?

- Ta mới biết, nhưng chắc chắn Ngột Tốt đã phát giác, ông ta vốn sắp xếp ngươi đi giết Gia Luật Hỉ Tôn, ta đi giết Thiện Vô Úy, nhưng hơn phân nữa ông ta phát giác được ngươi có vấn đề. Ông ta sợ ta thế đơn lực cô, không những không thể báo thù cho ông ta, ngược lại sẽ bị các ngươi giết, do đó ông ta mới bảo ta dừng tay. Ông ta biết giết một Thiện Vô Úy đã không thể xoay chuyển đại cuộc, do đó ông ta bảo ta giải quyết tất cả vấn đề ở Hương Ba Lạp.

- Nhưng ngươi làm sao có thể biết ta có vấn đề?

Dã Lợi Trảm Thiên hỏi.

- Lúc Gia Luật Hỉ Tôn lâm nạn thì hét lên từ "vô gian", nhưng câu nói đó không có hiệu ứng.

Chiên Hổ lạnh lùng nói:

- Ta lúc đó nghĩ y cũng giống như Ngột Tốt, cũng ra lệnh với một người khác. Ta tính đi tính lại người tới giờ vẫn đang đứng, nhất định chính là nội ứng của y, nhưng người đó rõ ràng không phải ta.

Người để Gia Luật Hỉ Tôn cầu viện nếu không phải Chiên Hổ, vậy nhất định chính là Dã Lợi Trảm Thiên.

Cái này chính là hai trừ một bằng một đơn giản như vậy.

Gia Luật Hỉ Tôn nghe xong lời nói của Chiên Hổ trong thần sắc không có vui mừng, ngược lại có phần ý sợ hãi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<