Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 112

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 112: Nguyện Vọng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Quách Tuân, Địch Thanh và Phi Tuyết lúc này đã xâm nhập xuống sâu bên dưới.

Đó là một cái khe rất dốc và dài, chỉ vừa đủ cho một người dùng cả hai tay hai chân bò xuống. Lúc đám người Địch Thanh có thể đứng thẳng trên mặt đất thì có lẽ bọn họ đã bò xuống sâu khoảng mười trượng. Cả đám không khỏi lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Nếu như con đường này thật sự dẫn đến Hương Ba Lạp thì Hương Ba Lạp kia tại sao lại nằm ở một nơi sâu như vậy?"

Đây là thiên đường hay địa ngục?

Từ chỗ ban đầu của cái khe cho tới mặt đất bên dưới này có thể thấy được bề mặt đứt gãy đều là nham thạch. Nếu bên trên Hương Ba Lạp không phải là loại nham thạch này và nếu không có động đật xảy ra thì chỉ sợ với sức một người tuyệt đối không thể đi xuống sâu như thế này.

Hương Ba Lạp kia ở nơi đâu? Trên đời thật sự tồn tại một người có bản lĩnh giống như thần tiên, có thể đem chốn tiên cảnh trong truyền thuyết đặt sâu dưới lòng đất như vậy sao?

Địch Thanh càng thêm kinh ngạc, ngay khi bọn họ một lần nữa dẫm lên mặt đất thì phía trước chỉ còn là một mảnh tối tăm.

Quách Tuân sớm đã có chuẩn bị, anh ta lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra ánh sáng mờ mờ trên mặt đất.

Địch Thanh vừa nhìn thấy viên dạ minh châu này thì đột nhiên hắn nhớ tới tình huống xảy ra tại Lăng Vĩnh Định năm đó.

Khi đó, trước mặt hắn chính là cảnh tượng cực kỳ huyễn hoặc, cũng giống lúc này vậy.

Chẳng qua, đối với sự việc tại Lăng Vĩnh Định năm đó, hắn đã có sự lý giải. Đó là Hương Ba Lạp trong mộng của Chân Tông. Nhưng hình dạng chân thực của Hương Ba Lạp là gì thì Địch Thanh cũng không biết.

Viên dạ minh châu kia tỏa ra ánh sáng không mạnh, nhưng cũng đủ để mọi người nhìn rõ thấy cảnh vật xung quanh.

Ba người bọn họ hiện đang đứng trong một hành lang, hai bên vách đều là nham thạch cứng rắn.

Khi mọi thứ xung quanh đều có thể thấy rõ thì sắc mặt ba người đều biến đổi, chẳng qua Quách Tuân nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh như vậy liền đi tới phía trước. Hành lang bọn họ đang đi tới lúc này bỗng chia làm hai ngả, Quách Tuân liền chọn con đường bên tay phải.

Địch Thanh thầm nghĩ, nếu bên tay phải là đường dẫn tới Hương Ba Lạp, vậy...

Con đường bên trái sẽ dẫn tới đâu? Như vậy đâu là con đường bình thường dẫn tới Hương Ba Lạp?

Hắn đi theo Quạch Tuân, dưới ánh sáng le lói phát ra từ dạ minh châu, hắn để ý thấy vách nham thạch xung quanh cũng không hề nhẵn nhụi, ngược lại còn có rất nhiều dấu vết do búa tạo ra, khiến hắn kinh ngạc thốt lên:

- Chẳng lẽ lối đi này là do con người mở ra?

Mặc dù hắn phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng với hoàn cảnh tĩnh lặng xung quanh thì có vẻ giọng nói của hắn có chút vang vọng.

Quách Tuân nói:

- Xem tình hình thì có lẽ đúng là như vậy. Theo suy nghĩ của ta thì trên đời này e rằng chỉ có hậu nhân họ Tào của Quy nghĩa quân mới có được năng lực này. Mấy đời Tào gia chiếm cứ tại Sa Châu, bọn họ phái người mở ra con đường này cũng không có gì là lạ.

Địch Thanh nhíu mày nói:

- Nhưng làm sao bọn họ biết được dưới nham thạch này là Hương Ba Lạp chứ?

Quách Tuân sau một lúc trầm tư, lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm.

Phi Tuyết nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên từ phía sau Địch Thanh nói:

- Nghe nói một vị tổ tiên họ Tào năm đó là Tào Nhân Quý được thần tiên chỉ dẫn, chiếm được một mớ của cải khổng lồ, nhờ vậy mới có thể thay thế họ Trương, kêu gọi dân chúng gần xa chống lại sự xâm lấn của Thổ Phiên, từ đó trọng chấn Quy nghĩa quân. Sau khi Tào thị tiếp quản Sa Châu thì lại chính là vị thần kia muốn họ Tào xây dựng một con đường bí mật thộng tới nơi này để bảo vệ con cháu đời sau được yên bình. Tào Nhân Quý lúc này mới dốc hết tráng sĩ trong tộc, ngày đêm mở núi, đả thông con đường dẫ tới Hương Ba Lạp này. Nhưng chuyện này cực kỳ bí ẩn, Tào Nhân Quý chỉ nói nơi này có bảo tàng nên cho dù là Quy nghĩa quân đông người thì bọn họ cũng chỉ là đào móc tìm bảo tàng mà thôi, chưa bao giờ có ai biết đây là con đường dẫn tới Hương Ba Lạp cả. Rất nhiều năm trước, nơi này từng xảy ra một trận động đất làm cho con đường dẫn đến Hương Ba Lạp bị chặt đứt. Sau này con cháu Tào gia dần dần suy bại, không thể một lần nữa mở ra con đường này, hơn nữa bọn họ còn bị người Đảng Hạng, Cao Xương, Thổ Phiên bức bách nên đành phải dâng Sa Châu cho Nguyên Hạo.

Sau một lần Phi Tuyết hiếm hoi nói cặn kẽ như vậy, Địch Thanh nghe xong, thầm nghĩ nếu đúng theo thời gian mà tính thì năm đó thương nhân họ Lịch kia cùng con cháu họ Tào đã tới Hương Ba Lạp, sau đó bọn họ làm cho động đất, núi lở xảy ra rồi Tào gia mới đem Sa Châu dâng cho Nguyên Hạo. Nếu như Nguyên Hạo vẫn có thể đi vào Hương Ba Lạp, vậy thì chắc chắn phải có một con đường khác.

Với khả năng của Nguyên Hạo, mở lại một con đường đi vào Hương Ba Lạp cũng chẳng có gì là kỳ lạ.

Nói như vậy, không phải là có hai con đường tới Hương Ba Lạp sao?

Nguyên Hạo tung ra địa đồ, cơ bản là để dụ những người muốn đi đến Hương Ba Lạp ra mà giết, nhưng xem tình hình thì chỉ sợ Nguyên Hạo cũng không hề ngờ rằng, mặc dù động đất làm tắc nghẽn con đường do họ Tào mở ra, nhưng ở nơi khác lại tạo ra một cái khe nứt. Mà chỗ khe nứt này lại vừa vặn ngay tại nơi mà Nguyên Hạo thiết lập bẫy rập.

Chuyện đời thần kỳ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, tạo hóa trêu ngươi, khiến người khác phải thổn thức. Chẳng qua Phi Tuyết làm sao lại biết được lối ra này?

Quách Tuân đi tới Hương Ba Lạp, còn nói hắn ta đã gặp qua thần của Hương Ba Lạp. Quách Tuân sẽ không lừa hắn, nhưng vì sao khi nói đến Hương Ba Lạp anh ta lại không nói hết mà giữ lại một số chuyện. Hơn nữa, rất nhiều chỗ Quách Tuân nói không rõ ràng, hay là chính Quách Tuân không muốn nói?

Ba người yên lặng đi về phía trước một lúc lâu, không khí trong hành lang mặc dù không khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng việc chỉ nghe tiếng bước chân rất nhỏ vọng lại khiến cho ba người trong hành lang này giống như những bóng ma đang di động.

Đi thêm chừng hơn mười trượng, Địch Thanh đột nhiên phát hiện trên tường đá vốn vẫn rất thô ráp bông dưng có biến hóa.

Ban đầu tường đá hai bên chỉ là được bổ ra một cách thô sơ, nhưng tường đá ở đây không hiểu là do trời sinh hay sao mà hoàn toàn trơn nhẵn như được mài dũa vậy bởi con người vậy.

Địch Thanh lấy tay sờ sờ, hắn cảm giác được trong sự trơn nhẵn đó có ẩn hiện một chút lồi lõm.

Phi Tuyết thấy động tác của Địch Thanh liền nói:

- Một chút nữa thôi là sẽ đến được Hương Ba Lạp rồi.

Địch Thanh chấn động, hắn thấy Quách Tuân phía trước yên lặng gật đầu, lại càng khiến tim trong ngực đập liên hồi. Người ta nói tới được Hương Ba Lạp thì có thể thực hiện nguyện vọng của chính mình, hắn trăm cay nghìn đắng tìm kiếm nhiều năm, chính là để thực một hiện nguyện vọng.

Không vì bản thân, không vì giang sơn, cũng chẳng vì của cải, mà chỉ vì sự say đắm và nỗi nhớ mong ngày đêm đối với một người.

Nhưng nguyện vọng này có thể thực hiện được không?

Trong lúc tâm trạng kích động, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Phi Tuyết vọng qua:

- Tường đá này trơn nhẵn như vậy là do ở gần Hương Ba Lạp. Lúc người của Tào thị mở đường đến chỗ này thì cảm thụ được sự thần kỳ của thiên địa, lúc này bọn họ không tự chủ được mà sinh lòng kính ngưỡng, ngay trên bức tường đá này đã điêu khắc nên những pho tượng.

Quách Tuân nghe đến đó, bước chậm lại, rồi quay người đưa viên dạ minh châu cho Địch Thanh.

*****

Địch Thanh biết dụng ý của Quách Tuân, thấp giọng nói:

- Quách đại ca, huynh cứ cầm đi, phía trước rất tối.

Quách Tuân nói:

- Không sao, phía trước không có gì nguy hiểm cả nên không cần ánh sáng.

Địch Thanh nghe vậy, liền không từ chối thêm nữa, hắn cầm viên dạ minh châu lên soi trên bề mặt bức tường đá. Quả đúng như lời Phi Tuyết đã nói, càng tiến về phía trước, bề mặt của tường đá ngày càng trơn nhẵn, trên đó bắt đầu xuất hiện những pho tượng được người ta chạm khắc. Trên mặt của bức tường đá ngay bên cạnh hắn là pho tượng của một người đầu đội vương miện, phía dưới là cảnh dân chúng đang reo hò.

Khuôn mặt người đội vương miện đó được điêu khắc rất tinh tế nhưng Địch Thanh cũng không ra đó là ai.

Phi Tuyết nói:

- Đó chính là Tào Nhân Quý, cũng là tổ tiên của Tào thị, người đã tiếp quản Quy nghĩa quân. Cảnh được điêu khắc vừa rồi chính là nói đến tình cảnh năm xưa họ Tào đã từng nắm trong tay hai châu Sa, Qua. (DG: Sa Châu và Qua Châu)

Nàng trước giờ cũng không nói nhiều, không hiểu vì sao hôm nay tới nơi này lại nói nhiều như thế.

Địch Thanh gật đầu, tiếp tục bước tới. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nếu như dựa theo trình tự, phía trước chắc hẳn sẽ điêu khắc những chuyện trước kia của Tào Nhân Quý. Hắn chỉ dự đoán theo lẽ thường, nhưng khi hắn dùng dạ minh châu soi tiếp lên bức tường thì lại nhìn thấy phía trước chính là mấy bức họa về cảnh một đôi nam nữ đang làm lễ cưới. Người nữ đó hắn không nhận ra, nhưng nam thì chắc hẳn là Tào Nhân Quý. Chuyện này có chút kỳ quái làm hắn không thể lý giải được ẩn ý trong đó.

Phi Tuyết dường như cảm nhận được sự hoang mang của Địch Thanh, nàng vội giải thích:

- Nghe nói Tào Nhân Quý vốn là cô nhi, về sau lại được thủ lĩnh Quy nghĩa quân là Tác Huân coi trọng, cho Tào Nhân Quý cưới con gái mình. Từ đó ông ta trở thành cháu rể ngoại của thủy tổ Quy nghĩa quân – Trương Nghị Triều. Chuyện này ở Sa Châu mang nhiều sắc thái truyền kỳ, nhưng do niên đại quá cổ xưa nên rất nhiều người cũng không biết tình hình cụ thể ra sao. Ta cũng vậy, không rõ ràng lắm, nhưng ta nghĩ Tào Nhân Quý sai người đem chuyện này khắc lên tường đá chắc hẳn ông ta nghĩ rằng...

Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói:

- Cùng với người yêu thương được ở chung một chỗ so với việc xưng vương xưng đế thì còn quan trọng hơn chăng?

Trong lòng Địch Thanh chấn động, một lúc sau mới nói:

- Ngươi nói có thể đúng.

Trong lòng hắn lại nghĩ: "Đây có thể chỉ là do trình tự thời gian trên bức tường đá được khắc lộn xộn. Nhưng chuyện lạ là tại sao Tào Nhân Quý lại đem những chuyện này ghi lại, có lẽ những gì Phi Tuyết nói cũng đúng." Đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy chua xót, thầm nghĩ ở trong lòng Triệu Trinh, có lẽ giang sơn chiếm vị trí quan trọng nhất. Nhưng đối với người không có chí lớn như Địch Thanh, thì hắn lại cho rằng, việc ở cùng một chỗ với người mà mình yêu thương mới chính là việc hanh phúc nhất trên đời.

Nghĩ tới đây, Địch Thanh cảm thấy có chút thân thiết đối với vị Tào Nhân Quý không thấy rõ mặt mũi kia.

Vừa bước thêm mấy bước, hình ảnh trên bức tường đá tiếp cận với hang đá Đôn Hoàng ngày càng mang đậm sắc thái thần thoại. Trên đó có cảnh tiên như bay lên trời, lại có hung thần Dạ Xoa, trong chốc lát Địch Thanh khó lòng xem được tất cả.

Phi Tuyết cũng không giải thích hàm nghĩa của những hình ảnh này, dường như nàng nghĩ rằng không cần thiết phải nói ra.

Địch Thanh bị chuyện xưa hấp dẫn, khiến bước chân chậm lại, đợi khi ý thức được điểm ấy, chợt nghĩ mình có thể xem lại những hình ảnh này khi quay trở lại, việc quan trọng lúc này là đi vào Hương Ba Lạp đuổi theo Mục Liên Vương để thông báo tin tức Nguyên Hao đã chết.

Hắn bước nhanh tới trước hơn mười bước, rồi đột nhiên dừng lại, nhịn không được lại dùng dạ minh châu soi sáng những hình vẽ trên tường đá. Pho tượng trên bức tường đá kia khiến hắn cảm thấy quen quen...

Hình vẽ không phải là Tào Nhân Quý, cũng không phải thần quỷ Dạ Xoa, mà là vẽ một tia sáng cực kỳ chói mắt xuyên qua nhưng đám mây, soi sáng cả một vùng mênh mông.

Địch Thanh dừng lại, đơn giản là hắn nhớ đã từng thấy bức vẽ này rồi. Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền nhớ ra năm đó, lúc hắn ra khỏi Huyền Cung Chân Tông, từng thấy qua bức vẽ này sau cửa đá của Thải Vân Các.

Hai bức vẽ này có lẽ khác nhau đôi chút, nhưng nhìn chung thì tương tự nhau.

Tia sáng chói mắt kia cuối cùng là muốn biểu đạt ý nghĩa gì, thần tiên hạ phàm chăng?

Không nghe thấy Phi Tuyết giải thích gì, Địch Thanh cho rằng Phi Tuyết cũng không rõ ràng lắm nên cố đè nén sự hoang mang trong lòng, đưa dạ minh châu trả lại cho Quách Tuân, rồi bước nhanh về phía trước. Hắn thầm nhủ nsau khi quay lại, nhất định sẽ phải xem thật kỹ mới được.

Lúc này, bọn họ đã đi xuống rất sâu dưới lòng đất.

Bằng trực giác, Địch Thanh cảm thấy hành lang ngày càng đi xuống sâu, giống như là vô cùng vô tận khiến cho hắn lại càng hoảng sợ. Hắn liên tưởng đến mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết, càng cảm thấy con đường dẫn tới Hương Ba Lạp này không phải là đường lên trời mà giống như đường xuống địa ngục.

Sau cùng, những lớp nham thạch cũng biến mất, nhường lại chỗ cho những thứ đất cát màu đen. Ở chỗ này cực ky khô ráo, lại càng tĩnh lặng hơn lúc trước. Đi thêm một đoạn không xa, Quách Tuân dừng lại nói:

- Tới rồi.

Địch Thanh ngẩn ra, hắn cảm thấy xung quanh là một mảnh tối tăm mù mịt, chỉ có ánh sáng từ dạ minh châu tỏa ra chiếu lên khuôn mặt của ba người. Trong bóng tối, khuôn mặt bọn họ có vẻ âm u.

Mặc dù cho tới bây giờ, hắn đối với Quách Tuân và Phi Tuyết không có phòng bị gì, nhưng lúc này nhìn thấy trên mặt hai người đều có chút khác thường, vẻ mặt Địch Thanh cũng có chút thay đổi. Hắn thấp giọng nói:

- Quách đại ca, nơi này chính là Hương Ba Lạp sao?

Quách Tuân lắc đầu, đột nhiên ngay tại chỗ quay người quỳ xuống. Địch Thanh thấy vậy liền cả kinh, chẳng hiểu vì sao Quách Tuân lại làm vậy. Lẽ nào ...trong chốn tối tăm tự có một loại thần lực, có thể làm cho người ta không kìm lòng được mà sinh lòng cúng bái?

Nhìn kỹ thì lại khiến Địch Thanh cảm thấy buồn cười, thì ra Quách Tuân đang dùng tay mò mẫm thứ gì đó trên mặt đất.

Chỗ này đã là nơi ở khá sâu dưới đất rồi, chẳng lẽ bên dưới này còn chôn thứ gì nữa sao?

Địch Thanh nghĩ mãi không ra nên đành dò hỏi:

- Quách đại ca, có cần hỗ trợ hay không?

Chỉ cần là việc mà Quách Tuân muốn làm, cho dù Địch Thanh không giải thích được thì hắn cũng sẽ không chất vấn làm gì.

Quách Tuân lắc đầu, Địch Thanh cũng nhận ra trên mặt Phi Tuyết vốn đang bình tĩnh cũng hiện lên vẻ kích động. Phi Tuyết vì sao lại kích động, lẽ nào Hương Ba Lạp đang ở ngay trước mắt, hay có thể nói Hương Ba Lạp vốn ở ...

Vừa nghĩ tới đây, hắn chợt nghe thấy Quách Tuân "cắc" một tiếng, thì ra hai tay Quách Tuân đang vận lực.

Chỉ nghe môt tiếng "lạc" vang lên, trong địa đạo tối tăm và tĩnh lặng này đột nhiên hiện ra một đường ánh sáng chói mắt. đường ánh sáng kia mang theo một tia hàn khí đột nhiên xông vào người Quách Tuân, chiếu lên khiến cho mái tóc cùng khuôn mặt anh ta sáng rực.

Trên tay Quách Tuân hiện đang cầm một thứ có hình dạng như một tấm ván cửa màu trắng bạc, chính vì hắn nhấc lên thứ này nên mới tạo ra hiện tượng quỷ dị phía dưới.

Bên dưới chỗ này đến tột cùng là có thứ cổ quái gì, vì sao lại có hiện tượng kỳ dị như thế?

Địch Thanh cả kinh, định bước lên phía trước, nhưng ngay lập tức hắn đã bị Quách Tuân giơ tay cản lại. Chờ cho Địch Thanh thích ứng với ánh sáng đang tỏa ra trước mắt, nhìn lại nơi có ánh sáng phát ra, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng cũng trống rỗng, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng rằng mình đang ở trong mộng.

Bên dưới hành lang này thì ra vẫn còn một động thiên khác.

Nhưng sự kỳ diệu của thiên động kia để cho hắn nằm mộng cũng bao giờ nghĩ tới.

Quách Tuân mới rồi dùng sức, chẳng qua chỉ mở ra một chỗ cửa động mà thôi, nhưng từ một chỗ mở ra đó có thể thấy được sự rộng lớn của động thiên bên dưới, nếu so sánh ra thì kích thước của nó còn lớn hơn gấp mấy lần với Lăng Vĩnh Định của Chân Tông.

Bên dưới mặc dù không có ánh nến nhưng lại sáng như ban ngày.

Lăng Vĩnh Định là công trình được dựng lên bằng toàn bộ sức lực cả đời của Chân Tông, cũng là lực lượng của cả một quốc gia, thế nên nó có kích thước to lớn như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng liệu có người nào có được thần lực dựng lên một mảnh thiên địa bên dưới mười tầng nham thạch như vậy không?

Bên trong thiên động kia tràn ngập ánh sáng lung linh đủ các màu sắc tựa như ánh mặt trời rực rỡ, lại tựa như ánh trăng dịu dàng, nhìn vô cùng đẹp đẽ. Lúc trước khi Địch Thanh đến Lăng Vĩnh Định đã từng sợ hãi vì kích thước to lớn của nơi đó, nhưng giờ đây có thể thấy được thiên động dưới này, hắn mới biết Lăng Vĩnh Định chẳng qua là đệ tử gặp sư phụ mà thôi.

Sau khi mọi người khôi phục bình tĩnh, lúc này Địch Thanh mới bắt đầu để ý đến tình hình phía dưới, hắn lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Kiến trúc phía bên dưới có thể nói là vô cùng cổ quái từ trước tới nay. Phần lớn vách tường bên dưới được làm từ bạch ngọc, bề mặt bóng loáng khiến cho cả vách tường giống như được tạo ra từ duy nhất một khối ngọc vậy.

Nhưng trên đời này làm gì có được một khối ngọc lớn như vậy nhỉ?

Bên trái dưới chân Địch Thanh còn có một khối không phải bạch ngọc mà trông giống như một khối ngọc màu lam. Bên ngoài khối ngọc màu lam này, ánh sáng đang chuyển động giống như bản thân khối ngọc là một vật sống vậy...

Màu lam của khối ngọc xanh biếc như biển khơi, tinh khiết tựa bầu trời.

Mà ánh sáng chuyển động trên bề mặt của nó giống như sóng biển sôi trào, cuồn cuộn không nghỉ, vĩnh viễn không ngừng. Cuộc đời này của Địch Thanh chưa từng gặp qua khung cảnh kỳ lạ đến mức này.

Sau khi nhìn rõ khối ngọc màu lam kia, Địch Thanh không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Phi Tuyết.

Bên hông Phi Tuyết chẳng phải cũng có một sợi tơ màu lam giống vậy hay sao? Mà năm đó ở điện Thiên Hòa của Lương Đỉnh thị, hắn từng nhìn thấy ngón út bàn tay trái của Nguyên Hạo có một cái móng tay thật dài, chẳng phải cũng có màu lam như thế này ư? Lúc ấy, Địch Thanh từng có cảm giác hai người này dường như có liên quan, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn lại thấy không biết có phải Phi Tuyết và Nguyên Hạo bắt chước màu lam của bảo thạnh nơi này hay không?

Địch Thanh ngạc nhiên đến nỗi quên cả hỏi rõ, ánh mắt hắn chuyển từ khối ngọc màu lam xuống mặt đất bên dưới.

Thực ra mà nói, bên dưới đó không thể xem như nền đất được. Bởi vì Địch Thanh chưa bao giờ thấy qua cái nền nhà nào có hình dạng như vậy.

Cả nền nhà đều không bằng phẳng, mà lại giống như một cái nóc nhà hình tròn bị lộn ngược.

Nếu để cho Địch Thanh hình dung thì cái nền nhà kia giống như cái nóc màu vàng của Đường Vương Cung đâm ngược xuống dưới đất. Trên đó là từng ô vuông hai màu đen trắng đan xen vào nhau.

Ô vuông hai màu đen trắng đan xen?

*****

Địch Thành vừa thấy cảnh này, lập tức hắn liền nghĩ đến nền nhà lăng tẩm Chân Tông bên trong Triêu Thiên Cung. Nơi đó cũng không phải là ô vuông hai màu đen trắng như vầy sao? Chẳng lẽ...Chân Tông cũng biết nơi này, thế nên mới bắt chước lại nơi này mà xây nên Lăng Vĩnh Định?

Theo những gì Địch Thanh biết, thì cả đời Chân Tông vẫn không thể tìm được Hượng Ba Lạp...

Chẳng lẽ Chân Tông có thể xây dựng được lăng tẩm như vậy cũng là do thần tiên báo mộng sao?

Tâm tư Địch Thanh lúc này rồi như tơ vò, hắn để ý thấy phía dưới mặc dù rất trống trải nhưng cũng có một số thứ có hình dạng kỳ lạ, cái thì giống như cái thùng, cái thì tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc giống như những điêu khắc trên vách tường bạch ngọc xung quanh.

Những thứ đó khiến hắn cảm thấy quen quen...

Địch Thanh bởi vì khiếp sợ mức độ to lớn của thiên động bên dưới kia nên hai con mắt của hắn mở to không chớp lấy một cái, không biết bao lâu sau, lúc này hắn mới khôi phục lại tinh thần nói:

- Quách đại ca... Nơi này... Chính là Hương Ba Lạp sao?

Khi giọng nói phát ra, hắn mới phát hiện bởi vì tâm trạng kích động nên giọng nói của mình giống như bị nghẽn lại, trên trán thậm chí đã ướt đẫm mồ hôi.

Bất kể là ai nếu bỗng dưng nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ như thế này thì cũng khó tránh khỏi hành vi thất thố.

Địch Thanh đã hiểu được đôi chút tình hình trước mắt, hắn và Quách Tuân hiện tại giống như đang đứng trên nóc nhà. Thì ra con đường này vẫn luôn được người ta đào móc, thông đến đỉnh của Hương Ba Lạp.

Nhưng Địch Thanh cũng có chút khó hiểu, nếu như nơi này chính là Hương Ba Lạp, vậy thì vị thần kia đang ở đâu?

Quách Tuân hiển nhiên đã từng thấy qua tràng cảnh như vậy nên lúc này anh ta cũng không có vẻ gì khiếp sợ giống như Địch Thanh. Hiện tại đã đến được nơi mà mình mong muốn, sự ngưỡng mộ vẫn còn hiện lên trên khuôn mặt Quách Tuân. Lúc này khi nghe thấy Địch Thanh đặt câu hỏi, anh ta vừa định quay lại trả lời thì Phi Tuyết đã nói:

- Có người đến!

Trên vẻ mặt Quách Tuân đột nhiên xuất hiện vẻ lo lắng.

Cho dù võ công của hai người Quách Tuân và Địch Thanh có cao đến đâu đi nữa thì dưới khung cảnh kỳ diệu như thế này, trong lúc nhất thời cũng quên mất cảnh giác.

Chỉ có Phi Tuyết khi thấy Hương Ba Lạp, trái lại rất nhanh phục hồi sự bình tĩnh, nên mới có thể đầu tiên phát hiện có người đang tiến tới Hương Ba Lạp này.

Quách Tuân và Địch Thanh đều giật mình, nghiêng tai về phía sau lắng nghe. Cả hai người đều nghĩ: "Phía trước đã hết đường, nếu có người đến thì nhất định là từ con đường phía sau mà thôi. Chẳng lẽ Diệp Tri Thu không kiên nhẫn được nên mới đi theo tới đây?"

Phía sau không có người nào.

Cảm ứng của Phi Tuyết rất nhạy bén, đó là một loại bản năng trời sinh, làm sao có thể lầm lẫn được?

Hai người quay lại nhìn Phi Tuyết, đột nhiên nghe được âm thanh "lạc" rơi vào trong không gian yên tĩnh xung quanh. Hai người quay người nhìn về phía phát ra tiếng động đó, chỉ thấy trên vách tường bạch ngọc bên tay phải đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt.

Địch Thanh vừa mừng vừa sợ, hắn chỉ cho rằng đây là vị thần kia đang đến, nên liền tập trung quan sát.

Cái khe kia càng ngày càng mở rộng, đột nhiên từ đó bắn ra những tia sáng màu vàng, Địch Thanh thấy vậy liền hưng phấn, càng tập trung nhìn lại, vẻ mặt hắn lúc này từ từ biến đổi.

Vậy mà lại có mấy người cầm đuốc đi về phía này, phần lớn trong mấy người đó, hắn đều có thể nhận ra!

Mà ánh sáng màu vàng kia chẳng qua là do ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc phản chiếu lên vách tường bạch ngọc tạo thành mà thôi.

Trong đám người đó, có một người đang đi đầu, thân thể người này còng xuống, tóc trắng như tuyết, râu mép hai bên dài đến nỗi giống như muốn chạm đất. Địch Thanh trước giờ chưa từng thấy qua người nào già nua như vậy. Khi nhìn thấy người nọ, bất cứ người nào cũng phải cảm khái thời gian vun vút như thoi đưa, năm tháng vô tình không chưa một ai.

Một người già nua như vậy, sẽ là ai đây? Tại sao có thể đi đến Hương Ba Lạp này?

Đi theo sau lão già kia là một người, vẻ mặt người này có vẻ cao ngạo, tự nhiên giống như chim nhạn cô độc giữa trời cao, người này chính là đệ nhất nhân, trong tay nắm binh quyền của người Khiết Đan – Đô Điểm Kiểm Gia Luật Hỉ Tôn.

Địch Thanh nhìn thấy Gia Luật Hỉ Tôn thì lập tức nghĩ đến: "Thì ra Gia Luật Hỉ Tôn cũng ngựa không ngừng vó mà đuổi đến nơi này, so với chúng ta chỉ sai biệt đôi chút. Gia Luật Hỉ Tôn có thể tới đây có lẽ là vì hắn ta nắm trong tay ngọc tỷ của Nguyên Hạo, mà người có thể dẫn hắn ta tới chỗ này đương nhiên chính là một trong Cửu Vương dưới tay Nguyên Hạo – Mục Liên Vương."

Long bộ Cửu Vương, bát bộ tối cường. Mục Liên trung hiếu, dữ thiên đồng cương.

Thì ra vị Mục Liên Vương này lại già nua như vậy.

Địch Thanh lại thầm nghĩ: "Nới như vậy thì Mục Liên Vương vẫn còn chưa biết tin tức Nguyên Hạo đã gặp chuyện rồi, vì vậy cho nên khi thấy ngọc tỷ của Nguyên Hạo, lão ta mới dẫn Gia Luật Hỉ Tôn đi vào. Ôi... Ta quá mức vội vàng mà quên mất một chuyện vô cùng quan trọng. Nếu như ta sớm bảo Hàn Tiếu dùng bồ câu đưa tin thì rất nhanh đã có thể tung tin về cái chết của Nguyên Hạo ở Sa Châu Đôn Hoàng rồi, làm sao có việc Mục Liên Vương dẫn Gia Luật Hỉ Tôn đến đây cơ chứ. Nếu ta đến Sa Châu trước một bước, không phải sẽ tốt hơn sao?" Nghĩ lại, hắn chỉ đành cười gượng, tiếp tục nghĩ: "Mục Liên Vương nếu như biết Nguyên Hạo đã chết thì có hủy diệt Hương Ba Lạp này hay không cũng không ai có thể biết. Đúng là thế sự vô thường, căn bản không cách nào định liệu được."

Hắn trầm tư suy nghĩ, ánh mắt chuyển động không ngừng, nhìn về phía sau của Gia Luật Hỉ Tôn. Đi sau Gia Luật Hỉ Tôn là một người, hai tay kết ấn, vốn khuôn mặt già nua của hắn ta vẫn luôn bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ trước mắt thì trên mặt cũng không tránh khỏi lộ vẻ kích động.

Người nọ chính là Thiện Vô Úy.

Thiện Vô Úy cũng tới đây sao?

Địch Thanh nhăn mặt nhíu mày, thầm nghĩ: "Lần này ám sát Nguyên Hạo thành công vốn là do Gia Luật Hỉ Tôn, Không Tàng Ngộ Đạo và Thiện Vô Úy ba phương liên thủ, trong ứng ngoại hợp. Nhưng Gia Luật Hỉ Tôn không phải là kẻ thích cùng người khác chia sẻ thành quả, hắn ta tại sao lại đem Thiện Vô Úy đến nơi này nhỉ?"

Vấn đề này rất nhanh có đáp án.

Bên cạnh Thiện Vô Úy chính là Chiên Hổ, vẫn cái bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo như lúc trước. Cho dù có nhìn thấy loại tràng cảnh to lớn, hùng vĩ của Hương Ba Lạp này thì vẻ mặt của tên đó vẫn cứ đờ đẫn như thường. Có lẽ trong lòng Chiên Hồ thì Hương Ba Lạp cũng được, địa ngục cũng thế, chả có gì khác nhau.

Đi theo sau hai người này là bốn người khác, trên vai vách theo mấy cái rương trông có vẻ rất nặng, trên mỗi cái rương được phủ lên một lớp vải màu đỏ thẫm.

Địch Thanh vừa nhìn thấy mấy cái rương đó, lập tức hắn liên tưởng đến tình huống lúc trước ở Thanh Đường, không nhịn được quay sang nhìn Phi Tuyết.

Chẳng qua lúc này Phi Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn xuống dưới, ánh mắt của nàng lộ ra vẻ lo lắng vô cùng. Quách Tuân cũng dường như cảm thấy điều gì đó không ổn, liếc mắt nhìn lại Phi Tuyết, trên mặt anh ta cũng có chút khác thường, giống như đang rất là lo lắng. Hai người này cuối cùng là lo lắng cái gì? Địch Thanh lại không để ý, chỉ là lúc này hắn lại nhớ đến chuyện xưa...

Lúc trước, khi Địch Thanh đi Thanh Đường tìm Cốc Tư La để nghị hòa thì gặp được lễ Thừa Thiên Tế, lúc ấy Phi Tuyết bị buộc phải tự sát để tế trời, bị Địch Thanh đã ra tay ngăn cản. Sau này, theo lời Cốc Tư La kể lại thì Phi Tuyết và Phi Ưng vốn hợp mưu để lấy trộm pháp khí, mà pháp khí bọn họ muốn trộm chính là cái rương kia.

Vì sao Thiện Vô Úy phải đem cái rương này tới đây, chẳng lẽ cái rương này có liên quan đến Hương Ba Lạp? Việc Cốc Tư La tế trời cũng có liên quan tới Hương Ba Lạp hay sao? Gia Luật Hỉ Tôn để Thiện Vô Úy đi cùng vào Hương Ba Lạp, chẳng lẽ là bởi vì muốn dùng cái rương này nên mới đạt thành hiệp nghị? Nhưng vì sao Cốc Tư La lại không đến đây nhỉ?

Tất cả những mối nghi hoặc trên đều xuất hiện cùng một chỗ, nhưng có một điểm rất rõ rãng là chúng đều có liên quan đến Hương Ba Lạp.

Địch Thanh nghĩ tới đây, ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn phía sau bốn người mang theo cái rương kia.

Phía sau bốn người đó lại có thêm hai người nữa, hai người này đang vác một cái cáng, trên cáng chính là Phi Ưng, kẻ mà bản tính kiêu ngạo trước giờ không hề thay đổi, lúc này trên mặt lại xuất hiện vẻ tiều tụy.

Mặc dù Phi Ưng và Quách Tuân cả hai đều trúng phải một mũi tên của Nguyên Hạo, nhưng rất hiển nhiên Phi Ưng thua kém xa Quách Tuân, cho tới giờ y vẫn còn trọng thương không thể đứng dậy.

Mà phía sau Phi Ưng, vẫn còn một người, khuôn mặt người này tỏa ra một chút ánh sáng, hai tròng mắt có màu xám trắng, người này không ai khác chính là La hầu Vương – Dã Lợi Trảm Thiên.

Vì sao Dã Lợi Trảm Thiên tới đây, vì sao hắn ta lại đi cùngđám người Gia Luật Hỉ Tôn nhau? Lúc trước ở trong điện Thiên Hòa, hắn ta một đao chém Già Diệp Vương nên bị Nguyên Hạo bắn một mũi tên, nhưng lại không bị sao cả. Vũ Tiễn Định Đỉnh Ngũ Sắc của Nguyên Hạo vốn bắn ra nhanh như chớp, cho dù là Quách Tuân cũng không cách nào né được, vậy mà Dã Lợi Trảm Thiên lại có thể tránh thoát ngân tiễn (mũi tên bạc), chẳng lẽ thực lực của hắn ta lại thâm sâu đến như vậy?

*****

Dã Lợi Trảm Thiên có thể tới đây, điều này nói rõ Dã Lợi Trảm Thiên và Không Tàng Ngộ Đạo đều là kẻ phản bội, bọn họ thông đồng với đám người Gia Luật Hỉ Tôn ám sát Nguyên Hạo, mà Già Diệp Vương vốn là mật thám của Nguyên Hạo sao?

La Hầu Vương vốn chính là từ Atula bộ mà ra, hắn vốn đã có âm mưu phản nghịch rồi!

Địch Thanh nghĩ tới đây thì trong lòng cảm thấy khổ sở, hắn cảm giác được quan hệ giữa những người này vô cùng phúc tạp. Lại thấy Gia Luật Hỉ Tôn kinh ngạc trước kỳ cảnh trước mắt như vậy, trong một lúc không thể nói nên lời, trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ: "Gia Luật Hỉ Tôn vốn là người cẩn thận, nhưng lần này lại chỉ có mình hắn ta là người Khiết Đan đi chung với đám người kia đến Hương Ba Lạp, chẳng lẽ Gia Luật Hỉ Tôn lại bất cẩn như vậy?"

Chẳng lẽ tên Gia Luật Hỉ Tôn này trước giam cầm Tiêu Thái Hậu, sau ám sát thành công Nguyên Hạo mà đâm ra tự mãn, vì vậy mà hắn ta căn bản không thèm để những người trước mặt này vào trong mắt hay sao?

Ngay từ lúc thấy những người đó đi vào, Quách Tuân đã sớm lặng lẽ kéo tấm ván màu bạc khép cửa động lại như cũ, hơi chút che giấu đi cửa động. Đám người Gia Luật Hỉ Tôn kinh hãi nhìn tình hình trước mặt, mặc dù bọn họ vẫn ngẩng đầu nhìn lên nhưng cũng chỉ thấy được phần mái bằng bạch ngọc của động thiên, làm sao nghĩ đến phía trên cao này còn có người?

Không biết bao lâu sau, Gia Luật Hỉ Tôn lúc này mới nói:

- Mục Liên Vương, nơi này chính là Hương Ba Lạp sao?

Hắn ta mặc dù cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng sau một lúc ở chỗ này, tâm trạng luôn kích động khiến hắn ta khó có thể bình tĩnh.

Lão già kia thong thả nói:

- Không sai.

Do nơi này cực kỳ yên tĩnh nên mặc dù Địch Thanh cách bọn họ rất xa, nhưng hắn vẫn ở trên này nghe thấy rõ ràng giống như là bọn họ đang nói chuyện ngay bên cạnh hắn vậy. Nghe được ông lão già nua kia đáp lời, trong lòng nghĩ: "Người này quả nhiên là Mục Liên Vương". Dưới tay Nguyên Hạo có Cửu Vương, A Nan Vương kia thì không rõ tung tích, La Hầu Vương thì phản bội, vẫn là còn một người này trung thành với Nguyên Hạo, nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại cảm thấy thê lương.

Gia Luật Hỉ Tôn lại nói:

- Vậy... thần của Hương Ba Lạp đang ở đau?

Mặc dù hắn ở Khiết Đan, làm mưa làm gió ở Hạ quốc, nhưng đến địa phương hoàn toàn xa lạ này thì cũng không có chút đầu mối nào.

Mục Liên Vương nói một cách chậm rãi:

- Ngột Tốt mời Đô Điểm Kiểm đến trước, chẳng lẽ không nói cho ngươi biết phương pháp liên lạc với thần hay sao?

Vẻ mặt Gia Luật Hỉ Tôn vẫn bình tĩnh, liếc qua bên Thiện Vô Úy một cái, nói:

- Ta tới vội vàng nên không kịp hướng Ngột Tốt hỏi thăm. Ta nghĩ có lẽ Ngột Tốt biết rằng chỉ cần ta gặp được Mục Liên Vương thì sẽ có đáp án, thế nên mới không dặn dò lại.

Mục Liên Vương "ồ" lên một tiếng, nói:

- Ta biết cũng không nhiều, chỉ nghe Ngột Tốt nói lại rằng, chỉ cần đem Thiên Huyền Thông để vào đó thì...

Nói rồi ngón tay lão ta chỉ về phía vật thể trông giống như một cái khay lớn trên vách tường bằng bạch ngọc.

- Đem Thiên Huyền Thông đặt vào phía trên kia, thành tâm cầu khấn, mời thần xuất hiện là được.

Gia Luật Hỉ Tôn cười cười, nhìn về phía Thiện Vô Úy nói:

- Làm phiền thánh tăng.

Vì hắn có việc cầu người nên từ đầu đến giờ vẫn luôn tỏ ra khách khí.

Trên mặt Thiện Vô Úy hiện lên vẻ kích động, ra hiệu với bốn người đang vác rương kia. Bốn người liền đem những chiếc rương đi tới cái khay màu trắng bạc kia. Mặt đất dù nghiêng nhưng may là những ô vuông hai màu đen trắng lại giống như những bậc thang nên có thể cung cấp chỗ đặt chân cho bọn họ. Bốn người kia mặc dù cực khổ nhưng vẫn có thể đi đến trước cái khay, tiếp đó bọn họ vén lên tấm vải màu đỏ thẫm đang được phủ lên làm lộ ra cái rương bên dưới.

Những cái rương kia lại cũng có màu trắng bạc, sau khi bỏ đi tấm vải đỏ bên trên liền hiện ra vẻ mờ ảo, không biết có phải là ảo giác do ánh sáng chiếu lên hay là mà thật sự xuất hiện điều kỳ lạ, cái rương bỗng nhiên bắt đầu từ từ sáng lên.

Mọi người thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, đối với những chuyện không thể hiểu được này, trong lòng bọn họ bỗng xuất hiện sự kính sợ.

Thiện Vô Úy hai tay kết ấn, trên mặt hiện lên sự e ngại, đột nhiên quát lên:

- Mau đưa Thiên Huyền Thông đặt vào.... phía trên

Hắn cản bản không biết gọi cái khay kia là gì mà chỉ cần kết quả.

Địch Thanh đến giờ mới biết được cái rương kia gọi là Thiên Huyền Thông. Toàn thân Thiên Huyền Thông có màu trắng bạc, phía trên có chút lõm xuống, bên trong có một vật hình dạng giống như minh châu, không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tia sáng kia lúc thì rực rỡ như ánh vàng, lúc lại bỗng nhiên biến thành trắng toát, khi thì đang giống như màu đồng, lại bỗng nhiên chuyển thành màu đen hoặc năm màu, rất là kỳ dị.

Địch Thanh nhìn thấy viên minh châu tự thay đổi màu sắc này, đột nhiên lại nghĩ tới năm cánh cửa trong Huyền Cung Chân Tông, rồi lại nghĩ tới mũi tên năm màu mà Nguyên Hạo sử dụng.

Màu sắc của cánh của kia cùng với màu vũ tiễn, không phải là cực kỳ giống với màu sắc mà viên minh châu kia đang tỏa ra hay sao?

Chẳng lẽ Chân Tông hay Nguyên Hạo sớm đã biết về Thiên Huyền Thông này, vì vậy mới bắt chước màu sắc của nó mà chế tạo ra cửa đá cùng vũ tiễn. Chẳng lẽ Chân Tông và Nguyên Hạo từ năm màu ở bên trong của Thiên Huyền Thông mà nghĩ ra năng lực thông thiên?

Đủ loại tình huống không thể giải thích được, nhưng tựa như cũng có một số thứ liên quan với nhau.

Nhưng thứ lớn nhất mà Địch Thanh không giải thích được chính là năm màu sắc kia, Thiên Huyền Thông, còn có Hương Ba Lạp, ba thứ này cuối cùng là liên quan thế nào với nhau? Quách Tuân không có Thiên Huyền Thông, như vậy anh ta làm thế nào liên lạc với thần? Địch Thanh đến Hương Ba Lạp thì hiểu ra được rất nhiều thứ, cũng liên tưởng đến rất nhiều thứ, nhưng đối với bên trong Hương Ba Lạp này, có thể nói là hắn hoàn toàn không biết tí gì!

Lúc này, bốn người kia gần như đã đem cái rương đặt lên trên khay. Bốn ngươi cố hết sức, lúc vừa đặt cái rương xuống, liền nghe một tiếng "rắc" vang lên, bốn người lập tức bổ nhào về phía trước, cả người giống như bị một cỗ lực hút kéo tới khiến bọn họ sợ hết hồn, bỗng nhiên bật lui về phía sau, ngã vật ra dưới đất.

Tất cả mọi người thấy cảnh này không khỏi kinh hãi, Thiện Vô Úy mới vừa rồi còn quát tháo thì lúc này trên mặt liền hiện ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy được chiếc rương kia vừa đặt vào trên khay, thì chiếc khay màu trắng bạc đột ngột rút vào vách tường bạch ngọc.

Đó là một cảnh tượng vô cùng quái dị, vách tường bạch ngọc giống như sóng nước nhộn nhạo, cũng không thấy nó bị nứt ra hay gì nhưng mấy cái thùng đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Gia Luật Hỉ Tôn phấn chấn, hắn ta đang hỏi thăm Mục Liên Vương gì đó liền lập tức quay ra nhìn lên vách tường phía trước. Lúc này, đột nhiên có một đạo ánh sáng lấp lánh từ trên vách tường rọi tới, chiếu xuống dưới đất cách nơi bọn họ đang đứng khoảng một trượng.

Cho dù là Gia Luật Hỉ Tôn nhìn thấy đạo ánh sáng kia thì trên mặt cũng lộ vẻ e ngại, không khỏi lùi lại một bước.

Mục Liên Vương vén hai hàng râu mép gần như chạm đất của mình, tiến lên phía trước hai bước rồi quỳ rạp xuống bên trong khu vực mà tia sáng đang rọi xuống, nói:

- Tiểu nhân xin ra mắt thần Hương Ba Lạp.

Mọi người xung quanh người thì ngạc nhiên, người thì e ngại, người thì chần chừ, lại có người nghi hoặc không thôi...

Nơi này căn bản không có bất kỳ kẻ nào tiến ra, đạo ánh sáng kia chính là thần Hương Ba Lạp sao?

Không ai có thể tin được việc này.

Nhưng Mục Liên Vương trước giờ vẫn luôn thận trọng, có vẻ không giống như đang đùa giỡn. Thiện Vô Úy lầm bầm trong miệng, đột nhiên thân thể hắn ta chấn động, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, quỳ rạp xuống đất nói:

- Tiểu tăng xin ra mắt thần Hương Ba Lạp.

Chiên Hổ tựa như cũng có chút kỳ quái, hắn ta nhìn Thiên Vô Úy quỳ xuống, trong lòng tự hỏi không biết là tên này đang nói chuyện với người nào.

Mục Liên Vương lúc này đã đứng dậy, vẻ mặt có chút cổ quái, sau khi ra khỏi nơi mà tia sáng chiếu xuống mới nói:

- Thần Hương Ba Lạp nói rằng cho tới bây giờ đã thỏa mãn quá nhiều nguyện vọng của mọi người. Ngài đã rất mệt nên hiện tại chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của hai người mà thôi! Từ nay về sau, trên đời... sẽ không bao giờ còn Hương Ba Lạp nữa!

Mọi người ngẩn ra.

Ở bên trên, Địch Thanh nghe được câu này, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt.

Người tới nơi này, có ai mà không có nguyện vọng? Sợ rằng ngoại trừ Chiên Hổ ra, cho dù là những tên vác rương cũng đều có nguyện vọng. Gia Luật Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy, Phi Ưng, Dã Lợi Trảm Thiên lần này khổ cực như vậy, đương nhiên là vì muốn cầu xin thần của Hương Ba Lạp rồi. Cho dù là Địch Thanh thì hắn cũng có nguyện vọng, hắn cực khổ nhiều năm, chờ đợi cả đời, chính là muốn mượn lực lượng của thần để về cứu Vũ Thường.

Đi tới Hương Ba Lạp này có rất nhiều người, nhưng thần chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của hai người sao?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<