← Hồi 036 | Hồi 038 → |
Sau khi Trương thẩm đi, Quách Tiểu Phong hắng giọng:
- Mọi người vẫn còn vấn đề nào nữa không?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một thôn dân đứng ra nói:
- Quách bổ đầu, cứ cho là cậu nói có lý đi, nhưng nếu "Tam đại thần khí" không thể vô duyên vô cớ đổ máu, nếu tất cả những việc này đều do Hoàng Tam sắp đặt để gây sự huyền bí, vậy, nếu không phải là do hắn cố ý gây ra, có phải là thôn chúng tôi có thể sẽ phải chịu sự nguyền rủa không?
Người đó lo lắng nói.
- Nếu tất cả những việc này đều do Hoàng Tam hoặc là Trương Nhược Danh cố ý tạo ra thì sao nhỉ?
Quách Tiểu Phong hỏi.
- Có chuyện gì thế? Náo nhiệt quá?
Bạch Nguyệt Quang từ trong phòng đi ra, cô vừa băng bó giúp Đỗ Bân, trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Đỗ đại ca sao rồi?
Quách Tiểu Phong quan tâm hỏi.
- Không sao, Đỗ đại tẩu đang ở trong chăm sóc cho Đỗ đại ca, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại thôi.
- Tốt quá rồi, Nguyệt Quang vất vả cho nàng rồi.
- Chàng tiếp tục nói ra suy đoán của chàng đi.
Quách Tiểu Phong lại hắng giọng:
- Trước tiên tôi sẽ đi phân tích chuyện "Tam đại thần khí" đổ máu, kỳ thực ngay từ đầu khi Hoàng Tam giết Nhị Cẩu, hắn đã giữ lại một ít máu của Nhị Cẩu, máu được in trên "Tam đại thần khí" cũng đều là máu của Nhị Cẩu.
- Ồ...
Đám đông sửng sốt như sực tỉnh ngộ.
- Nếu đúng là như vậy, thì vấn đề nguồn gốc của vết máu kia đã được giải quyết, vậy Hoàng Tam đã in vết máu lên "Tam đại thần khí" như thế nào mà thần không hay quỷ không biết?
Vương Hâm hiếu kỳ hỏi.
- Đầu tiên là nói đến bộ thần khí thứ ba, cũng chính là búa Lưu Tinh, thật ra rất đơn giản, sau khi Hoàng Tam giả điên, sau khi lên sau núi một vòng thì đã quay về cổng thôn nơi có đặt "Tam đại thần khí", sau đó lấy máu của Nhị Cẩu đã được chuẩn bị từ trước dấy lên tay hắn, tiếp đến là in lên trên búa Lưu Tinh.
- Nhưng, vạn nhất có người khi ấy đi qua và nhìn thấy thì chẳng phải âm mưu của hắn sẽ bị bại lộ sao? Sao hắn dám làm vậy chứ?
Một người khác tiếp tục hỏi.
- Mọi người phải nhớ rằng, Hoàng Tam hiện giờ đã bị điên, làm gì cũng có thể bị suy cho đó là hồn ma của Trương Nhược Danh, hơn nữa hắn căn bản không cần suy cho đó là hồn ma của Trương Nhược Danh, bởi vì hắn chỉ cần tiếp tục giả vờ điên, sau đó nói là bị hồn ma của Trương Nhược Danh dọa chết thì âm mưu của hắn coi như thành công. Hoàng Tam không những không sợ bị người nhìn thấy, mà còn hy vọng bị người nhìn thấy. Về việc bộ Thần khí thứ ba đổ máu, mọi người còn nghi vấn nào không?
Đám đông tỏ vẻ không còn hoài nghi gì về bộ thần khí thứ ba đỏ máu, vì sự phân tích của Quách Tiểu Phong rất hợp tình hợp lý.
- Nếu mọi người không có vấn đề gì, vậy tôi sẽ giải thích quá trình đổ máu của bộ thần khí thứ hai- kiếm Diệt Tuyệt. Kỳ thực khi tôi và Nguyệt Quang nói chuyện đi điều tra về kính Hạo Thiên, Hoàng Tam đã đứng ngoài nghe trộm, hắn sớm đã chú ý tới hành động của chúng tôi, khi chúng tôi ra ngoài, hắn cũng bám theo sau. Nhưng rất trùng hợp, chúng tôi đang điều tra sơ bộ một lúc thì được Vương Hâm gọi về nhà. Vì sợ nếu bám sát quá gần sẽ bị tôi phát hiện, nên Hoàng Tam luôn giữ một khoảng cách khá xa. Tôi nghĩ là vì một lúc sơ xuất không chú ý, Hoàng Tam đã để mất tung tích của bọn tôi, nhưng điều này rất hợp ý của Hoàng Tam. Một vấn đề khiến tôi đau đầu là, hung thủ sao có thể bảo đảm không bị người khác phát hiện, không biết mọi người có chú ý hay không, hôm mà kiếm Diệt Tuyệt đổ máu, cũng chính là ngày 15, tôi đã hỏi Vương Hâm là vào ngày 15 sơn thôn này có hoạt động gì đặc biệt hay không? Cậu ấy đã trả lời rằng: " Nếu là trước đây, cứ vào ngày 15 người dân trong thôn lại đến miếu Ngũ Hiển sau núi để bái Đại đế Ngũ Hiển, cầu gió thuận mưa hòa, vụ mùa bội thu, nhưng từ sau khi ngôi miếu đó xảy ra những chuyện kì quái, thì mấy năm trở lại đây hoạt động đó không còn tồn tại nữa". Không sai, cậu ấy nói không sai, hung thủ không thể mạo hiểm in máu lên kiếm Diệt Tuyệt để rồi bị người phát hiện. Cho nên hung thủ không thể là người của thôn này, trừ khi nó đã từng là người ở đây, biết được sơn thôn này có hoạt động đó, cứ đến ngày 15, là nó có thể xác định người trong thôn không thể đi qua đây, cho nên nó mới dám to gan và yên trí làm kiếm Diệt Tuyệt đổ máu mà không sợ bị phát hiện.
- Nhưng, không phải là tôi đã dẫn hai người về nhà sao? Hắn không thể không nhìn thấy, nếu hắn nhìn thấy tôi thì có thể biết hoạt động đó đã bị xóa bỏ, như vậy cũng không thể in vết máu vào Thần khí nữa.
Vương Hâm hoài nghi hỏi.
- Nếu hắn trông thấy cậu, đương nhiên sẽ không thể làm như vậy, đáng tiếc, hắn lại không trông thấy cậu, khi đó do không chú ý nên hắn đã không thấy bóng dáng chúng tôi đâu, sau đó hắn trực tiếp đến và giúp Thần khí đổ máu, tôi nói không sai chứ Hoàng Tam thúc?
Quách Tiểu Phong đắc ý hỏi.
- Đúng vậy, vì biết cậu thông minh, cho nên lúc đầu mới để kiếm Diệt Tuyệt đổ máu, ta biết sớm muộn gì cậu cũng điều tra ra chân tướng, nên muốn tìm cơ hội thủ tiêu cậu và Bạch Nguyệt Quang.
Hoàng Tam nói.
- Sau đó ông đã theo bọn ta, mãi cho tới khi phát hiện ra Vương Hâm, ông biết thời cơ đang đến, nhưng, vận may của ông có vẻ như không chỉ tốt như thế, vì trên đường đi ông còn phát hiện ra một loại cỏ, ăn vào có thể khiến người ta bị ngộ độc, cứ vậy về đến nhà Vương Hâm.
- Không sai, sau đó ta mới phát hiện ra đây chính là nhà của Vương Mãnh năm xưa.
- Cho nên ông đã nổi thú tính, nhân lúc Vương Hâm không chú ý, đã hạ độc vào nồi canh đó, muốn hạ độc tất cả chúng tôi, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông chỉ hạ độc được một mình Vương Mãnh, cho nên ông đã tương kế tựu kế, cứ cho là không giết được chúng tôi, nhưng Vương Mãnh cũng chính là một trong những mục tiêu của ông, đây gọi là "Tái ông mất ngựa, trong họa có phúc".
- Haha...Quách Tiểu Phong, không ngờ lại bị cậu đoán ra hết. Không sai, mục tiêu ban đầu của ta chính là cậu, trong lúc theo sau Vương Hâm, ta đã phát hiện ra một loại cỏ độc mà hồi bé mẹ ta bảo là tuyệt đối không được động vào, người trong thôn đều gọi nó là cỏ hoan lạc, nghe nói ăn vào sẽ chết người, vô cùng nguy hiểm, nhưng ta có nằm mơ cũng không ngờ nó lại hiệu quả như vậy.
Hoàng Tam cúi đầu nói.
- Về việc kiếm Diệt Tuyệt đổ máu, mọi người còn vấn đầ nào không? Xin cứ nêu ra. Thật ra sau đó tôi mới ngộ ra rằng, Hoàng Tam rời sơn thôn này từ nhỏ, cho nên ông ta cứ ngỡ rằng sơn thôn vẫn duy trì hoạt động cầu phúc đó, vậy nên ông ta mới xác định vào thời điểm đó ở nơi đặt Tam đại thần khí sẽ không thể có người, nhưng may cho ông ta là sự thực cũng đúng là như vậy. Theo tôi được biết, vào buổi trưa, rất ít người qua lại chỗ đó, mà trước đó một đêm lại xảy ra lở đá, mọi người đều đã đi dọn đường cả. Cho nên mới nói, vận may của Hoàng Tam hôm đó là rất lớn. Vừa may không có người đi qua, và cũng vừa may tìm thấy cỏ hoan lạc.
Quách Tiểu Phong phân tích.
- Còn về vết máu trên gương Hạo Thiên, Nguyệt Quang, nàng hãy nói một chút về nguồn gốc của vết máu trên gương Hạo Thiên đi.
- Vâng, vết máu trên gương Hạo Thiên là được in lên vào khoảng tối ngày 14 cho đến nửa đêm hôm chúng tôi mới vào sơn thôn này. Song tôi thấy rất khó hiểu vì tối hôm đó mưa rất to, tại sao vết máu trên gương Hạo Thiên lại không bị nước mưa rửa đi.
Về điểm này Bạch Nguyệt Quang cũng không hiểu, vội nắm lấy cơ hội này hỏi Quách Tiểu Phong.
- Sau khi Hoàng Tam dùng gương Hạo Thiên giết chết Nhị Cẩu, máu của Nhị Cẩu đã in lên gương Hạo Thiên, sau đó ông ta đem gương Hạo Thiên về quán trọ, đợi đến khi mưa tạnh thì lại đặt nó ở vị trí cũ là được.
*****
- Kỳ thực có một vấn đề rất then chốt, đó là Hoàng Tam rốt cuộc là khi nào mới quyết định báo thù Nhị Cẩu, Vương Mãnh và Đỗ Bân ba người họ.
Quách Tiểu Phong tỷ mỷ nói.
- Không phải là sau khi vừa tới sơn thôn này sao?
Một thôn dân hỏi.
- Không phải vậy, bởi vì lúc đó chúng tôi tính là chỉ lưu lại sơn thôn này một đêm thôi, giả dụ cậu trở về quê hương sau bao năm xa cách, nhưng chỉ có thể lưu lại một đêm, vậy cậu sẽ làm gì?
- Nếu là tôi, tôi sẽ đi xem xem quê cũ đã thay đổi như thế nào
Vương Hâm trả lời một cách dứt khoát.
- Nói không sai, nhưng có điểm này là cậu nói không đúng, mục đích chính của Hoàng Tam khi đó vẫn là muốn đi thăm cha mẹ hắn, xem xem họ sống thế nào. Nhưng, không ngờ vừa đi vào rừng thì lại gặp Nhị Cẩu đang trú mưa ở đó, chỉ trông thấy Nhị Cẩu là Hoàng Tam nhận ra ngay anh bạn năm xưa, cho nên nhiệt tình đến chào hỏi, Nhị Cẩu cũng nhận ra Hoàng Tam chính là Trương Nhược Danh năm đó, huynh đệ tốt như vậy, lâu năm không gặp nhau, đương nhiên rất vui vẻ rồi, tôi nghĩ, Hoàng Tam khi đó mới có ý định giết người.
- Không sai, khi Nhị Cẩu lộ vẻ mặt thản nhiên, tôi cảm thấy cậu ta nên chết, bao nhiêu năm nay tôi phải lưu lạc khắp nơi, mà cậu ta, cậu ta không hề hối hận với những việc đã gây ra cho tôi, tôi không cam tâm, tôi phải giết cậu ta. Sau khi cơm rượu no say, tôi giả vờ nói là đi lên đỉnh núi vệ sinh, tôi biết cậu ta sẽ đi tìm tôi, quả nhiên, một hồi sau, cậu ta đã đội mưa lên đỉnh núi tìm tôi, sau đó tôi đã dùng gương Hạo Thiên giấu sẵn trong người để giết Nhị Cẩu, nhưng vừa giết cậu ta tôi liền hối hận, cậu ta khiếp sợ nhìn tôi, tôi lúc đó cũng sợ hãi cực độ, trực tiếp đẩy cậu ta xuống núi, ai biết được lúc đó lại xảy ra lở đá, vậy nên cậu ta chỉ kịp kêu một tiếng, quả là thần không hay quỷ không biết, haha...
Hoàng Tam lộ ra điệu cười đáng sợ.
- Trong lúc vật lộn, do sơ xuất nên ông đã để bàn tay đầy máu của Nhị Cẩu in lên gương Hạo Thiên đúng không? Sau đó ông quả rất linh hoạt, lợi dụng sự trùng hợp, tạo ra câu chuyện ly kỳ về "Tam đại thần khí" giết người. Nhưng khi ấy tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nhị Cẩu, tôi cùng đại ca, đại tẩu và cả Nguyệt Quang đã ra ngoài tìm nơi phát ra âm thanh đó, rõ ràng là tôi nghe thấy âm thanh đó phát ra từ phía rừng, nhưng đi lại tìm thì không phát hiện ra bất cứ điều gì, nhưng ngày hôm sau thôn dân lại tì thấy thi thể của Nhị Cẩu, sau đó kêu lên một tiếng chói tai, Nguyệt Quang lập tức chạy về phía rừng, Tại sao Nguyệt Quang có thể chạy về phía rừng? Nguyệt Quang.
Quách Tiểu Phong muốn Nguyệt Quang giải thích chỗ này một chút.
- Khi đó tôi và đại tẩu chạy vào rừng không phải là vì chúng tôi biết Tiểu Phong và đại ca đang ở đó, mà là vì chúng tôi nghe thấy một âm thanh chói tai phát ra từ rừng.
Bạch Nguyệt Quang giải thích.
- Haha, không sai, có điều trong rừng căn bản không có ai kêu cả, tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ, cho nên hôm đó ngoài việc đến cổng thôn điều tra về kính Hạo Thiên ra, chúng tôi còn làm một cuộc thử nghiệm dưới chân núi, chúng tôi đã phát hiện âm thanh phát ra từ dưới núi nếu ở trong quán trọ mà nghe thấy thì sẽ có cảm giác như được phát ra từ trong rừng vậy, điều này là do cấu tạo đặc biệt của quán trọ và sơn thôn mà tạo thành hiện tượng đặc biệt như vậy.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
Mọi người như bừng tỉnh ngộ.
- Trước đây ở đó cũng đã xảy ra những chuyện kỳ quái, cho nên chúng tôi mới không dám lên núi khấn cầu ở miếu Ngũ Hiển, hôm đó trời âm u, lại sấm chớp ầm ầm, tuy có nghe thấy âm thanh đó nhưng chúng tôi đều cho rằng là ma quỷ đang tác quái nên không ai dám ra ngoài.
Một sơn thôn nói.
- Hoàng Tam mang gương Hạo Thiên dính máu về quán trọ, đợi khi mưa tạnh rồi ngấm ngầm đặt gương Hạo Thiên giả ở vị trí của Tam đại thần khí, mà thật ra gương Hạo Thiên ban đầu đã bị Hoàng Tam thủ tiêu rồi, tôi nghĩ, bây giờ trên người Hoàng Tam vẫn còn túi máu mà tối hôm qua ông ta giả bộ điên, bởi vì ông ta không có thời gian để xử lý túi máu này, đây chính là chứng cứ xác đáng nhất để chứng minh ông ta là hung thủ.
Vương Hâm nghe thấy vậy vội đến bên Hoàng Tam để khám xét người ông ta.
- Khỏi cần khám xét. Nó vẫn ở trong người ta.
Hoàng Tam đành thú thật.
- Đợi đã, Quách bổ đầu, cậu nói máu mà Trương Nhược Danh lấy để in lên "Tam đại thần khí" là của Nhị Cẩu, mà vừa rồi Trương Nhược Danh không cơ hội để có nhiều máu tươi, vậy hắn lấy máu ở đâu?
Một thôn dân phát hiện ra một điểm nghi vấn khác, tiếp tục truy vấn.
- Tôi nghĩ vị thôn dân này vẫn chưa biết một chuyện, đó là sau khi Nhị Cẩu chết, chúng tôi đã mang thi thể của cậu ấy về quán trọ, sau khi giải phẩu đã để luôn ở quán trọ, không ai được động vào, cho nên mới nói nguồn máu mà Hoàng Tam lấy không phải là khi giết Nhị Cẩu, mà là sau khi giải phẫu thi thể của Nhị Cẩu.
Tội ác của Hoàng Tam khiến mọi người trong thôn rất phẫn nộ, mọi người quyết định giải hắn tới Quan phủ, cho đến khi trời sắp tối, hắn mới có một dự cảm bất an, tiếp theo như thế nào mọi người cũng đã biết rồi đấy.
Sau khi Hoàng Tam chết, mọi người quyết định chôn hắn và Trương thẩm ở khu đất sau sân nhà hắn. Bọn Quách Tiểu Phong sau khi rời khỏi nơi này, khong biết năm nào tháng nào mới có thể quay lại sơn thôn này, cho nên về cái chết của Hoàng Tam, mọi người trong Quách phủ cũng hết sức đau lòng.
- Hoàng Tam thúc, lá rụng về cội, lần này rời khỏi, không biết khi nào mới có thể quay lại thăm thúc, hy vọng thúc thúc và đại thẩm được an ủi dưới suối vàng, hai người đi cùng nhau, cũng không cảm thấy cô đơn.
Quách Thiên Hùng xót thương nói.
- Hoàng Tam thúc, từ trước tới nay thúc rất tốt với ta, tuy thúc đi rồi, nhưng Tiểu Phong vẫn muốn nói một câu: Hoàng Tam thúc, xin lỗi, hy vọng thúc thuận buồm xuôi gió.
Quách Tiểu Phong cũng nhạt nhòa nước mắt.
- Hoàng Tam thúc, thúc không được đi, thúc đi rồi lấy ai đánh xe ngựa đây.
Quách Thiên Lễ là người khóc thảm thiết nhất, rốt cuộc cậu ta vẫn là trẻ con.
- Hoàng Tam thúc, thúc đã chịu khổ cả một đời rồi, hy vọng dưới đó thúc có thể an nhàn hưởng lạc, quý trọng cuộc sống mới.
Bạch Nguyệt Quang đã không nói thành tiếng, nhớ đến năm đó Hoàng Tam thúc đợi Tiểu Phong ở ngoài Bách Hoa lầu, nụ cười của thúc ấy đến giờ cô còn chưa quên. Vậy mà chỉ trong nháy mắt mà âm dương cách biệt, thử hỏi Bạch Nguyệt Quang sao có thể không đau lòng chứ.
Mọi người khóc cũng đã đủ rồi, đau lòng cũng đau đủ rồi.
- Mọi người quay về quán trọ thôi, cứ xem như Hoàng Tam thúc đã về lại nhà cũ, đoàn tụ với người nhà, sống cuộc sống hạnh phúc bình yên
Quách Thiên Hùng tuy nói như vậy, nhưng vẫn không cầm được nước mắt.
- Về thôi, về thôi. Đừng quá đau lòng.
Quách Thiên Hùng vỗ vai Vân Nhi.
- Oẹ...
Tiếng buồn nôn của Vân Nhi khiến mọi người phải chú ý.
- Đại tẩu, tẩu không sao chứ?
Bạch Nguyệt Quang vội hỏi.
- Là thế này, Tiểu Vân hai ngày trước mới biết mình có thai, vì vụ án này nên không tiện thông báo cho mọi người, xin lỗi.
Quách Thiên Hùng ngại ngùng nói.
- Ồ, hóa ra là đại ca và đại tẩu đã có thu hoạch rồi, cung hỷ cung hỷ!!!
Quách Tiểu Phong vui vẻ nói. Nguyệt Quang cũng cảm thấy khó chịu trong người, cũng cảm thấy buồn nôn.
- Đây là...Nguyệt Quang, nàng không sao chứ?
- Không sao, có điều là ...
- Có điều làm sao....?
Quách Tiểu Phong căng thẳng hỏi.
- Chỉ có điều là thiếp cũng giống đại tẩu thôi.
- Vậy tốt quá rồi, ta sắp được làm cha, ta sắp được làm cha rồi...
Sau nửa tháng, mọi người cũng dọn dẹp được con đường sau trận lở đá, bọn Quách Tiểu Phong cũng sắp phải cáo biệt sơn thôn này, đã mất Hoàng Tam, nhưng lại có thêm một người mới đó là Vương Hâm, đoàn người lại tiếp tục lộ trình tới Tây Song Bản Nạp.
Kết thúc phần 02
Câu chuyện này đến đây là kết thúc rồi. Nhóm người Quách Tiểu Phong sẽ còn gặp những vụ án ly kỳ nào nữa? Quách Tiểu Phong rốt cuộc có thể tìm ra chân tướng không? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo " U hồn ở Tây Song Bản Nạp".
← Hồi 036 | Hồi 038 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác