Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 434

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 434: Huyết chiến (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Trong lòng toàn bộ tướng sĩ Đại Đường đều vọng lên những lời này của Tần Tiêu.

Liều mạng hết thảy, tiến về phía trước!

Trong chiến trường, kim giáp hồng bào của Tần Tiêu hết sức bắt mắt. Phượng sí lôi kim đang không ngừng chém ra, nhất thời người Khiết Đan không khỏi có chút kinh hoảng, đây là người nào, dũng mãnh như thế?

Thẳng đến có người kinh hãi kêu to:

- Xem đại kỳ sau lưng hắn – Đại Đường Liêu Dương Vương – Tần!

- Là Lang Ma tướng quân, Tần Tiêu!

Lý Thiệu Cố ghìm ngựa đứng trên một gò đất từ trên cao nhìn xuống chiến trường.

Một người đứng bên cạnh nói:

- Đại thủ lĩnh, hôm nay Đường quân có điểm khác thường ah! Đột kích dã chiến cũng không phải tinh thông của bọn họ, nhưng ngài xem xem, ngay cả bộ binh của họ cũng bắt đầu xung phong. Việc này... chúng ta đã chiến đấu với Đường quân nhiều lần, chưa từng thấy qua Đường quân như thế!

Lý Thiệu Cố cau mày, chậm rãi gật gật đầu:

- Đích thật là có điểm khác thường. Nhưng tướng lãnh lĩnh quân của đối phương là Mạc Tòng Ly, tiểu tử này bình thường cả ngày cũng không nói ra được một câu, nhưng nếu đã hạ nhẫn tâm thì chuyện gì cũng dám làm. Trước mắt xem ra hắn muốn đánh bạc tính mạng với ta, thế sự khó liệu ah! Con trai trưởng Đại Hạ gia lại biến thành tướng lãnh của Đường quân. Lâm trận đối địch, chúng ta không có lựa chọn, chỉ có thể đem hắn giết chết. Chút binh mã ấy cho dù có hung mãnh cũng không phải đối thủ của ba vạn tinh kỵ Khiết Đan chúng ta!

Nhóm phó tướng đứng bên cạnh chỉ im lặng không nói gì, nghe ra được trong khẩu khí của Lý Thiệu Cố mang theo vẻ mâu thuẫn cùng không đành lòng. Nhưng khi đảo mắt nhìn vào trong chiến trận, Đường quân rõ ràng đang liều chết mà chiến. Xuất phát từ tín niệm chiến sĩ, đích thật là không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem cả con trai trưởng của Đại Hạ gia mai táng trong chiến trận mới là kết cục tốt nhất.

Đúng lúc này thám báo phía trước phi ngựa chạy đến báo tin:

- Báo đại thủ lĩnh! Tướng lãnh lĩnh quân quân địch là Đại Đường Liêu Dương Vương, Doanh Châu đô đốc Tần Tiêu!

- Cái gì, là hắn?

Lý Thiệu Cố cả kinh, lớn tiếng nói:

- Nhìn thấy rõ sao?

- Nhìn thấy rõ, đích xác là hắn!

Thám báo lớn tiếng nói:

- Trong trận có đại tướng tiên phong mặc kim giáo hồng bào mang theo mấy trăm người đột kích chính là Tần Tiêu! Cận vệ bên cạnh hắn chính là thiên binh Đường triều! Đại kỳ là ngũ trảo kim long phụ đồ kỳ, chính là soái kỳ. Bên trên thêu rõ dòng chữ Đại Đường Liêu Dương Vương – Tần!

- Tốt, hắn lại tự mình đến!

Lý Thiệu Cố kích quyền, trầm giọng quát:

- Hạ lệnh toàn quân, không tiếc hết thảy trả giá đánh chết Tần Tiêu! Người giết được Tần Tiêu, thưởng ba ngàn dê bò, hai trăm nô bộc, nhất thạch vàng bạc, phong phó thủ lĩnh bộ tộc!

- Dạ!

Thám báo liền phi ngựa rời đi.

Lý Thiệu Cố nheo mắt lại, lạnh lùng mà hung hãn nhìn chằm chằm chiến trường, tìm kiếm soái kỳ kim long, trầm giọng lẩm bẩm:

- Tần Tiêu, Đại Đường Chiến Thần, Lang Ma tướng quân trong mắt bộ tộc thảo nguyên? Rốt cục chúng ta có thể quyết một trận sống mái! Dũng sĩ có thể so sánh được với Khuyết Đặc Lặc và Khả Đột Vu, hôm nay nơi này sẽ là nơi táng thân của ngươi!

Lý Thiệu Cố nhìn thấy thật rõ ràng, sau khi quân lệnh của mình truyền xuống, người Khiết Đan dần dần tụ tập vào mảnh đất trung tâm chiến trường, nơi đó có một đại kỳ kim long phấp phới đón gió. Bên dưới đại kỳ là một gã mãnh tướng mặc kim giáp hồng bào, đang tả xung hữu đột, bốn phía không người đối địch, kẻ có gan tiến lên ngăn cản đều chết dưới ngựa.

Lý Thiệu Cố cắn răng phi một ngụm:

- Kẻ điên! Quái vật!

Đao quang kiếm ảnh, lằn ranh sinh tử.

Tần Tiêu đã quên đi hết thảy, chỉ còn nhớ rõ một việc, chính là giết chóc không ngừng nghỉ! Trơ mắt nhìn chiến hữu bên cạnh ngã dưới loan đao của người Khiết Đan, lực lượng bi phẫn cùng cừu hận đã tràn ngập khắp toàn thân của hắn.

Trên cánh tay trái Đường quân buộc mảnh vải trắng, mỗi khi có một chiến sĩ hi sinh, những người còn sống đều yên lặng bi ai cùng tế điện bọn họ.

Không kịp hủy diệt lòng thương cảm cùng thống khổ, lại vung đao tiếp tục chém giết!

Máu nhiễm giáp trụ, máu nhiễm bụi đất, chỉ có thể gạt lệ, giết!

- Ah tra...

Tần Tiêu dồn sức rống, Đạm Kim Mã dựng lên, phượng sí lưu kim đang chém vỡ đỉnh đầu một người Khiết Đan, dịch óc vẩy ra khắp nơi!

Đồng dạng người Khiết Đan cũng không màng sinh tử hướng Tần Tiêu vọt tới. Loan đao, trường thương, tên bắn lén không ngừng bay tới như mưa.

Tần Tiêu chỉ dựa vào ý thức bản năng nhanh nhẹn trốn tránh, không hề sợ hãi. Hơn nữa những người Khiết Đan giống như giết mãi không hết, chém ngã một đám lại có thêm nhiều người xung phong liều chết mà đến. Chẳng khác gì sóng lớn ba đào, bao trùm trời đất, tầng tầng không dứt.

Chết?

Đột nhiên Tần Tiêu nghĩ tới từ ngữ này.

Tướng quân cho dù phi thường dũng mãnh nhưng cũng không thể sống sót trong trận xa luân chiến như thế. Tần Tiêu đã cảm giác khí tức tử vong đang đập vào mặt mình, đây là loại cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng chưa từng có.

Chết cũng không sợ, đáng sợ khi biết khi nào mình sẽ chết!

Trước mắt Tần Tiêu cảm giác được tín hiệu nguy cơ đó. Ba trăm dũng sĩ Thiên Binh Giám đi theo bên cạnh hắn tuy rằng mỗi người võ nghệ tuyệt luân, nhưng dù sao quá ít người, rơi vào trong vòng vây đại quân Khiết Đan, tuy rằng xung phong liều chết nhưng sức chiến đấu so sánh với đại quân Khiết Đan rõ ràng là không đủ.

Cũng may lúc này Hổ Kỵ sư nhanh chóng đánh vào, lực đánh cường đại làm Tần Tiêu cảm giác áp lực bên người nhẹ hơn không ít. Hơn nữa có đám người Lý Vi Ấn suất lĩnh đại quân từ hai bên đánh tới, tam quân giống như thanh tam xoa kích sinh sôi chui thẳng vào bụng đại quân Khiết Đan.

Mà Tần Tiêu cùng tướng sĩ Thiên Binh Giám chính là lưỡi đao đỉnh cấp của tam xoa kích, thế đi như chẻ tre!

Lý Thiệu Cố ở trên cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy Tần Tiêu chỉ mang theo một nhóm thủ hạ ít ỏi lại chẳng khác gì lửa nóng tràn vào đống tuyết, đại quân Khiết Đan tầng tầng ngã xuống, không gì ngăn cản. Đồng thời Đường quân từ phía sau cùng hai bên trái phải xông vào, chiến pháp hoàn toàn khác hẳn ngày thường. Có thể nói bình thường Đường quân chỉ thói quen cho Mạch Đao trận cùng Kỳ Bài trận chắn phía trước, kỵ binh ở hai bên hộ trận. Nhưng hôm nay Đường quân thay đổi tác phong, sắp xếp kỵ binh biến thành mũi nhọn, liều chết chủ động phóng ra.

Đúng lúc này trong chiến trường đột nhiên vang lên tiếng hát, hơn nữa càng hát càng lớn, cơ hồ toàn bộ Đường quân đều rống to.

Một khúc quân ca dõng dạc nương theo tiếng hô giết vang rền thiên địa cùng tiếng ngựa hí vang vọng cả đại chiến trường.

Không có trống trận, không tiếng tù và, chỉ có quân ca hùng hồn, chấn động trong lòng mỗi binh sĩ Đường quân!

Thân thể Lý Thiệu Cố không tự chủ được phát run lên, run rẩy thanh âm nói:

- Điên rồi! Đều điên rồi!

- Thật sự nổi điên!

Các phó tướng bên cạnh hắn kêu lên:

- Chiến đấu kịch liệt như thế, không ngờ còn ca hát! Đại thủ lĩnh, ngay cả Đường quân bị chém xuống hấp hối cũng đang múa binh khí hát, bọn hắn hát cái gì?

Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi:

- Quân ca Đường quân!

*****

Tên bắn lén!

Tài cưỡi ngựa bắn cung của người Khiết Đan lúc này bắt đầu phát huy uy lực. Nhìn thấy chi kỵ binh của Tần Tiêu không thể ngăn cản, người Khiết Đan lấy ra đòn sát thủ, tránh bên ngoài dùng tên bắn lén!

Trong lúc nhất thời, tên bay như mưa!

Tần Tiêu không ngừng gạt tên bay tới, tốc độ phản ứng của hắn xuất chúng nhất lưu, hơn nữa hiện tại giống như kích phát tiềm năng, mưa tên bao trùm tới đều bị hắn quét rơi.

Chỉ riêng có mũi tên từ bên hông bắn tới, "phốc" một tiếng ghim thẳng vào mắt trái Đạm Kim Mã!

Đạm Kim Mã nhất thời đau đớn hí dài dựng lên, Tần Tiêu bất ngờ không kịp phòng ngự suýt nữa bị hất bay xuống ngựa, trong nháy mắt có hai gã Khiết Đan vung loan đoan cùng trường thương đâm tới!

La Vũ Phong cầm soái kỳ đi theo sau Tần Tiêu chợt quát một tiếng, phi ngựa tiến lên vung đao ngăn lại, chỉ đánh văng được một loan đao chém tới, ngay tức khắc thanh trường thương đã xuyên qua ngực hắn.

Tần Tiêu kinh hãi buông dây cương lăn xuống ngựa, La Vũ Phong đã ngã trên mặt đất, soái kỳ mềm nhũn rơi xuống.

Tần Tiêu khàn giọng rống to vung lên phượng sí lôi kim đang chém giết, đánh lui người Khiết Đan vừa vây đến. Các tướng sĩ thiên binh nhìn thấy chủ soái lao xuống ngựa, đều lao tới vây quanh bảo hộ Tần Tiêu ở trung tâm.

Trên sườn núi nhỏ bên ngoài, Lý Thiệu Cố vui mừng kích quyền:

- Soái kỳ của Đường quân rơi xuống, nhất định Tần Tiêu đã bỏ mình! Hạ lệnh, toàn quân đại đột kích, giết sạch Đường quân!

Tần Tiêu chạy tới bên cạnh La Vũ Phong đang hộc máu, ôm lấy thân thể hắn đặt lên đùi của mình.

Ánh mắt La Vũ Phong khép hờ thở dốc, ánh mắt dần tan rả, nhưng vẫn nhìn thấy miệng hắn mấp máy, đứt quãng hát:

- Khởi viết vô y... Dữ, tử đồng... Bào... Đại soái, bảo trọng! Chúng ta... kiếp sau gặp lại...

Tần Tiêu nhất thời nước mắt như mưa, điên cuồng lắc mạnh bả vai La Vũ Phong, khàn giọng hét lớn:

- La Vũ Phong, ngươi đứng lên cho ta, không được chết! Đây là quân lệnh!

- Tu ngã qua mâu... dữ tử đồng cừu...

La Vũ Phong phun ra một ngụm máu tươi, nhắm mắt lại thì thào:

- Đại soái... kiếp sau... tôi còn muốn làm binh của ngài... cầm đại kỳ cho ngài...

Nói xong đầu lật sang bên, khí tuyệt bỏ mình.

- La Vũ Phong!

Tần Tiêu gầm lên giận dữ:

- Ngươi dám chống lại quân lệnh của lão tử!

Tần Tiêu tức giận rít gào như dã thú trọng thương, một tướng sĩ Thiên Binh Giám lao tới xoay người xuống ngựa kéo Tần Tiêu:

- Đại soái, mời lên ngựa!

Tần Tiêu đứng dậy đưa mắt nhìn La Vũ Phong lần cuối cùng, tự tay cầm lên soái kỳ nằm trên mặt đất. Hắn đang chuẩn bị xoay người lên ngựa, thiên binh kia đột nhiên đẩy hắn:

- Đại soái cẩn thận!

Tần Tiêu theo bản năng quay cuồng lăn tròn trên mặt đất, khi đứng dậy liền chứng kiến đầu của thiên binh vừa kéo chính mình đã cao cao bay lên, máu tươi phun trào ầm ầm ngã xuống đất. Con chiến mã bị kinh hách hí vang, giẫm chân bỏ chạy.

Tần Tiêu hoàn toàn điên cuồng, một tay cầm đại kỳ, một tay vung phượng sí lưu kim đang về hướng gã Khiết Đan mới chém đầu thiên binh kia, hét:

- Món lòng đáng chết, lão tử liều mạng với ngươi!

Gã Khiết Đan kia nhất thời bị tiếng hét của Tần Tiêu làm chấn kinh, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Tiêu chém ngang thành hai nửa. Tần Tiêu cắn chặt răng giận dữ, phi thân nhảy lên chiến mã của gã Khiết Đan kia, gầm lớn vung vũ khí chém ra!

Soái kỳ vừa ngã xuống lại lần nữa tung bay lên.

Xa xa Lý Thiệu Cố không khỏi kinh hãi:

- Sao lại thế này?

- Báo đại thủ lĩnh, vừa rồi quân ta đánh chết soái kỳ sứ của Đường quân. Bây giờ là Tần Tiêu tự mình chưởng kỳ!

- Kẻ điên, thật là một kẻ điên!

Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, âm thầm hoảng sợ nghĩ thầm: Quân kỳ cùng phượng sí lưu kim đang đều nặng nề vô cùng. Đến thời điểm này hắn còn không chịu bỏ qua quân kỳ... là chân hán tử!

- Giết ah!

Tần Tiêu đã quên hết thảy, một tay chưởng kỳ, một tay huy động phượng sí lưu kim đang, tả xung hữu đột liều chết trong chiến trận, bất chấp mình lao tới nơi nào. Hắn chỉ cảm thấy người Khiết Đan chung quanh càng ngày càng nhiều, căn bản giết mãi không hết.

- Chết trận, khiến cho ta chết trận đi!

Trong lòng Tần Tiêu gào thét:

- Da ngựa bọc thây ah!

Nghĩ đến đây, hắn lại chém bay đầu một gã Khiết Đan, rống to:

- Đại Đường Tần Tiêu ở đây, ai dám cùng ta quyết một trận tử chiến!

Người Khiết Đan bị cỗ khí thế vô địch của hắn chấn hãi, không tự chủ được dừng lại, có chút người theo bản năng còn thối lui vài bước.

Tần Tiêu mặc kệ hết thảy, hung mãnh lãnh khốc lao qua.

Dưới soái kỳ, nam nhân bi phẫn hung hãn không để ý sinh tử tả xung hữu đột, giống như hổ vào đàn dê, không người ngăn cản. Toàn bộ thiên binh cùng Đường quân đều lao theo hắn, điên cuồng xung phong liều chết...

Trên sườn núi, Lý Thiệu Cố không tự chủ được vung tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng kinh hãi nghĩ thầm: Nguyên lai đây là uy lực của Lang Ma tướng quân!

Hắn không chỉ đơn giản là một dũng sĩ uy mãnh, hành động của hắn đã kích phát toàn bộ ý chí chiến đấu của Đường quân. Hắn đã trở thành cột trụ tinh thần của Đường quân, là nguồn suối lực lượng. Nếu không đánh bại người này, Đường quân sẽ càng đánh càng hăng, sẽ mang đến thương vong càng lớn cho người Khiết Đan.

- Hạ lệnh, bắn tên, bắn chết Tần Tiêu!

Lý Thiệu Cố sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

- Đại thủ lĩnh...

Phó tướng bên cạnh nói:

- Đám người Tần Tiêu đã xuyên sâu vào giữa đại quân chúng ta, đã đánh thành một đoàn với chiến sĩ của ta. Nếu dùng kỵ binh hoặc tên trận giết hắn, chỉ sợ càng giết chết nhiều binh sĩ của chúng ta hơn nữa. truyện copy từ tunghoanh

Lý Thiệu Cố tức giận ậm ừ vài tiếng, trong lòng uất ức nặng nề. Ưu thế lớn nhất của kỵ binh Khiết Đan là lực trùng kích cùng tài cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng Tần Tiêu lại dùng hiểm chiêu tự mình xông thẳng trước, làm cho kỵ binh của Đường quân phát ra lực trùng kích mạnh nhất. Sau đó hắn lại tự mình dẫn đội giết vào bụng đại quân Khiết Đan, làm người Khiết Đan ném chuột sợ vỡ bình không thể triển khai sở trường của họ.

Hai chiến pháp này đều làm giảm mạnh sức chiến đấu của kỵ binh Khiết Đan. Mà trận chiến giằng co trong trận địa chính là ưu thế cùng sở trường của Đường quân xưa nay.

Lý Thiệu Cố đã bắt đầu chân chính quan sát Tần Tiêu, xem ra cuộc chiến tại U Châu cùng Loan Hà trước đó, hắn thắng được không phải do may mắn. Tần Tiêu không chỉ là mãnh tướng, còn là một người cơ trí biết xem xét thời thế gặp nguy ứng biến...

- Vậy tăng ban thưởng của ta lên gấp bội!

Lý Thiệu Cố hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:

- Người chém Tần Tiêu, phong thủ lĩnh bát bộ, sáu ngàn dê bò, bốn trăm nô bộc cùng nhị thạch vàng bạc!

Trong chiến trường, Tần Tiêu đã lâm vào khổ chiến sống chết khó lường cùng huyết chiến.

Hắn cảm giác cơ hồ mình đã kiệt lực, tiếng nói khàn đặc, ngay cả chiến mã Khiết Đan cũng mệt đến sùi bọt mép.

Không phải là chết sao?

Chết có ý nghĩa!

- Giết! Giết ah!

Dù một tay vung vũ khí rất cố hết sức, nhưng hắn vẫn chém vỡ đầu một gã Khiết Đan, trực tiếp đánh bay tên kia làm tạp ngã một nhóm Khiết Đan khác.

*****

Thiên binh Thiết Tam lao tới bên người Tần Tiêu, lớn tiếng nói:

- Đại soái, đem soái kỳ giao cho mạt tướng!

- Không được!

Tần Tiêu thở hổn hển, quát lớn:

- Bổn sự của ngươi mạnh hơn ta sao? Hộ tốt chính ngươi đi!

Tần Tiêu hiểu thật rõ ràng, bây giờ ai cầm soái kỳ sẽ biến thành mục tiêu công kích.

Soái kỳ đón gió bay múa, tuy tiêu sái mà oai hùng, nhưng phải hi sinh hơn phân nửa lực phòng ngự làm trả giá. Sau khi nhìn thấy La Vũ Phong hi sinh trước mắt hắn, Tần Tiêu không còn muốn tiếp tục nhìn thấy bất kỳ một chiến hữu nào vì soái kỳ mà chết trước mắt mình nữa!

Thiết Tam rống to:

- Đại soái, đưa soái kỳ cho ta!

- Câm miệng!

Tần Tiêu khàn giọng quay đầu hướng Thiết Tam gầm lên:

- Quản tốt chính ngươi! Đây là quân lệnh!

Thiết Tam giận đến cắn răng, trong ánh mắt cơ hồ nhỏ máu, gầm lên giận dữ đánh lui người Khiết Đan bên cạnh, gắt gao hộ tới bên người Tần Tiêu. Cùng lúc đó vài tên thiên binh cũng ý thức hướng Tần Tiêu dựa tới, chặt chẽ kết thành một đoàn đem Tần Tiêu vây vào trung tâm.

- Tránh ra!

Tần Tiêu hét lớn:

- Đi giết địch, giết địch! Không cần lo cho ta! Đừng xem ta như bọn hèn nhát!

Thiết Tam vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng trả lời:

- Đại Đường cùng Liêu Đông có thể không có Thiết Tam, nhưng không thể không có đại soái!

- Thúi lắm!

Tần Tiêu nghiến răng nghiến lợi gầm lên:

- Một người cũng không thể thiếu!

Đúng lúc này bốn năm gã Khiết Đan vung trường thương hết sức ăn ý xông về hướng Thiết Tam. Thiết Tam đột nhiên vung đao đem trường thương chém rụng, sau đó lớn tiếng cười to:

- Đến đây đi, đám khốn kiếp! Đại Đường thiên binh, sở hướng vô địch!

- Sưu, sưu, sưu!

Liên tục ba mũi tên bắn lén từ ba phương hướng, Thiết Tam nhạy bén đón đỡ, nhưng không ngờ từ bên hông có ba thanh trường thương đâm qua, một trường thương đâm trúng ngay thắt lưng hắn, Thiết Tam hét thảm một tiếng ngã xuống ngựa.

Người Khiết Đan mừng rỡ như điên, nghĩ đã giết chết hắn, nhưng không ngờ Thiết Tam xoay người đứng lên, nhảy lên ngựa hướng ba người Khiết Đan kia giết tới.

Tần Tiêu trầm giọng quát:

- Tốt lắm!

Thiết Tam cười ha ha:

- Khiết Đan man di, lão tử có nhuyễn giáp hộ thân!

Ba gã Khiết Đan nhất thời choáng váng, hô hoán vài câu, lại bỏ chạy. Tần Tiêu nghe được đại khái như "đao thương bất nhập" vân vân gì đó.

Trong lòng hắn rùng mình, đúng là giảo hoạt!

Quả nhiên không bao lâu, trong chiến trận xuất hiện thiết bổng cùng lang nha bổng.

Những vũ khí này bình thường không thích hợp ra trận, nhưng lại bị bọn hắn đặc biệt dùng đối phó người của Thiên Binh Giám.

Ngay lập tức Tần Tiêu càng cảm thấy kiệt lực.

Những vũ khí trầm trọng kia đánh lên lực đạo mạnh hơn, nặng như ngàn cân, quả thật có thể chấn cánh tay tê dại.

Người Khiết Đan thấy có hiệu quả, nhất thời vui mừng kêu to lên, cùng xông tới chỗ Tần Tiêu. Chỉ cần có thể giết chết nam nhân này, vinh hoa phú quý cũng không cần sầu!

Tần Tiêu gầm lên giận dữ, một tay đối địch, cảm giác vũ khí bị chấn phát run, lung lay sắp đổ. Đúng lúc này năm sáu gã Khiết Đan kỵ binh xông tới, trong tay cầm lang nha bổng, Tần Tiêu cắn răng nghênh tới!

Nhất thời phượng sí lưu kim đang bị chấn bay, cổ tay hắn bị phá vỡ tuôn máu. Nhưng cuối cùng ngăn chặn được thế công của năm sáu gã Khiết Đan. Nhưng không ngờ một bổng ở bên cạnh quét tới, Tần Tiêu vừa tránh né thì trước ngực bị một lang nha bổng đánh vào, vừa lúc chấn lên miếng hộ tâm trên áo giáp của hắn!

"Phanh" một tiếng vang, Tần Tiêu cảm giác trước ngực đau nhức, cơ hồ thở không ra hơi, thân thể hắn ngã bật xuống ngựa!

Trong lòng Tần Tiêu hiện lên một ý niệm, xong rồi!

Thân thể hắn nặng nề rơi xuống đất, người Khiết Đan chung quanh điên cuồng hô to.

Tần Tiêu cảm giác ngũ tạng lục phủ như vỡ nát, toàn thân đau đớn, đầu óc choáng váng.

Nếu là ngày thường bị một kích này cũng không sao, nhưng hiện tại hắn đã kiệt sức, bị một kích liền trọng thương!

Tướng sĩ thiên binh hoảng sợ, quát lớn lao qua. Nhưng có hai gã Khiết Đan đứng gần vung trường thương hướng Tần Tiêu đánh tới. Tần Tiêu nằm ngửa trên mặt đất mở mắt nhìn, ánh mắt mơ hồ, chứng kiến có bóng mờ đánh thẳng vào trước mặt.

Ta thật sự... phải chết ở chỗ này sao?

Trong đầu hắn trống rỗng, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn tiếng thở của hắn.

Xa xa Lý Thiệu Cố không nhịn được cười lên ha ha:

- Trúng! Trúng! Bắn trúng! Lần này Tần Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, soái kỳ Đường quân thật sự ngã!

Ngay lúc này... bỗng nhiên trước mắt Tần Tiêu hiện lên một tia chớp vàng óng, thẳng tắp đánh tới hai gã Khiết Đan kia, Tần Tiêu cả kinh khôi phục thần trí mở mắt, lại thấy Đạm Kim Mã đẫm máu liều lĩnh khàn giọng hí dài, dùng thân thể của mình hướng hai kỵ binh Khiết Đan đánh tới!

Người Khiết Đan nhất thời bị kinh hoảng không kịp ghìm ngựa, hai chiến mã đánh thẳng vào thân hình Đạm Kim Mã đang lao ra.

Đạm Kim Mã bị đâm bay tung, hí lên bi thảm, hai kỵ binh Khiết Đan kêu lên thảm thiết ngã xuống đất, ngựa bị vấp chân, suýt chút té xuống. Thiết Tam cùng vài thiên binh giết tới, nhanh chóng chém bay đầu hai người Khiết Đan kia.

Khóe môi Tần Tiêu tràn máu, bò lên khỏi mặt đất. Đôi mắt híp lại nhìn thấy Đạm Kim Mã trọng thương giãy dụa đứng lên, toàn thân đẫm máu tươi, một chân trước bị gãy, đang phát ra tiếng hí dài bi tráng thê thảm.

Tần Tiêu cũng không biết có lực lượng từ đâu tới, ý chí chết lặng, hắn rút mạnh Thuần Quân kiếm, một tay cầm soái kỳ một tay cầm kiếm, liều lĩnh chém thẳng tới một gã Khiết Đan.

Đã lâu không sử dụng Phi Tiên Bộ, kỵ binh Khiết Đan như gặp quỷ, mắt thấy nam nhân kia tay cầm soái kỳ nhảy lên, đánh úp lại nhanh như điện chớp!

Tựa như phi tiên!

Một kiếm lướt qua, phá cổ họng, máu vẩy ra!

Ánh mắt Tần Tiêu lạnh như khối băng, trầm giọng quát:

- Đến đây đi, ta còn chưa có chết!

Thiết Tam vọt tới, dồn khí lực đoạt lấy soái kỳ trong tay Tần Tiêu, không nói lời nào vung trường đao bảo hộ bên cạnh hắn. Vài tên thiên binh ăn ý vây tới, có người kêu lên:

- Đại soái, đón binh khí!

Tần Tiêu đút kiếm vào vỏ, cầm phượng sí lưu kim đang, đã quay trở lại!

Trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại sát khí, cổ họng phun ra:

- Giết!

Trên sườn núi xa xa, Lý Thiệu Cố run tay buông roi ngựa, thì thào nói:

- Sao... sao lại thế này? Soái kỳ lại bay lên sao?

Phó tướng bên cạnh mở to mắt:

- Tần Tiêu còn chưa chết, đó chính là hắn!

Đúng lúc này Lý Vi Ấn cùng Vương Mãn suất lĩnh binh mã tiến vào, đã thành công hội tụ. Điều này cũng mang ý nghĩa, đại quân Khiết Đan đã bị phân tách, trận địa đại loạn, mất đi khả năng đập vào.

Trận đại chiến trước mắt đã biến thành trận chiến giằng co hoàn toàn, đây là sở trường của Đường quân, mà cuộc chiến như vậy người Khiết Đan thập phần kiêng kỵ!

Đánh loại trận này Đường quân chiếm hết ưu thế. Bộ binh sẽ có thể phát huy được lực chiến đấu lớn nhất, chém đùi ngựa, phách kỵ sĩ. Hơn nữa nếu cận chiến, uy thế cưỡi ngựa bắn cung thật khó thể thi triển hoàn toàn.

Xa xa sắc mặt Lý Thiệu Cố xanh mét, cắn chặt răng oán hận quát:

- Hạ lệnh, rút lui!

- Đại thủ lĩnh, vậy...

Phó tướng kêu lên:


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<