← Hồi 432 | Hồi 434 → |
Muốn Tần mỗ khoanh tay chịu chết, tựa hồ không dễ dàng như vậy! Người Tân La, chỉ là vai hề! Lại dám nối giáo cho giặc, xem ta làm sao thu thập các ngươi!
- Ban lệnh!
Tần Tiêu đứng dậy, trầm giọng quát.
Mọi người đồng loạt đứng nghiêm, lắng nghe mệnh lệnh.
- Lệnh thứ nhất, Kim Lương Phượng quyền đô đốc Doanh Châu, quản hạt nhân mã dưới trướng Thiệu Hoành, cố thủ thành Doanh Châu, điều phối lương thảo tam quân. Hoàn Tử Đan lĩnh một vạn Hổ Kỵ sư tụ hội cùng đội ngũ của Chu Dĩ Đệ, tách ra trú đóng phòng ngự mặt đông Doanh Châu. Bổn soái đích thân lĩnh một vạn Hổ Kỵ sư tiến tới Sĩ Hộ Chân Hà hướng bắc!
Tần Tiêu ngưng thần nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, trầm giọng quát:
- Mọi người đều phải ôm tín niệm liều chết, cùng quân địch quyết một trận tử chiến, tuân thủ nghiêm chỉnh quân lệnh, không được tùy ý làm bậy. Người trái lệnh, quân pháp nghiêm trị!
- Dạ!
Mọi người cùng hô vang, tiếng hô rung trời.
Trong phòng ngủ phủ đô đốc, Mặc Y giúp Tần Tiêu buộc áo choàng, tay có chút phát run. Chuyện giúp hắn thay quần áo nàng đã làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cảm giác tâm thần không yên.
Tần Tiêu nắm tay nàng hỏi:
- Run cái gì? Muội sợ sao?
- Không có, không phải.
Sắc mặt Mặc Y có chút tái nhợt, miễn cưỡng cười nói:
- Muội chỉ hi vọng huynh có thể bình an là tốt rồi.
- Yên tâm đi, không có việc gì.
Tần Tiêu cầm qua Thuần Quân kiếm, buộc lên lưng:
- Muội ngoan ngoãn ở lại Doanh Châu, cùng Kim Lương Phượng thủ thành. Lần này đi Sĩ Hộ Chân Hà, muội đừng đi theo.
- Dạ...
Mặc Y cắn môi gật đầu đáp ứng. Dù trong lòng không muốn, nhưng hiện tại nàng cũng không thể tranh chấp với Tần Tiêu, miễn làm cho hắn phiền lòng. Nàng nhìn Thuần Quân kiếm, cảm giác như mình luôn đi theo bên cạnh hắn, trên mặt nổi lên ý cười thỏa mãn.
Tần Tiêu nhìn nàng mỉm cười:
- Cho ta mượn dùng bảo kiếm của muội, còn nữa, có thời gian giúp ta chiếu cố Lý Quang Bật một chút, dạy võ nghệ cho nó, dạy cho nó biết chữ. Tiểu tử kia là một hảo mầm, ta rất thích.
- Muội đã biết, lão công.
Mặc Y sửa sang lại áo giáp của Tần Tiêu thêm một lần, lưu luyến nhìn hắn thật lâu.
Tần Tiêu vươn tay ôm nàng vào lòng, thì thầm nói:
- Bảo trọng! Chờ ta trở lại!
- Dạ!
Mặc Y nhắm mắt lại ngẩng đầu lên. Tần Tiêu hôn nhẹ lên môi nàng, đi nhanh ra ngoài.
Ngoài cửa rất nhanh truyền vào tiếng ngựa hí cùng tiếng vó ngựa rền vang. Tần Tiêu đã chạy ra khỏi phủ đô đốc. Nước mắt Mặc Y chợt chảy ra, chính nàng cũng không biết vì sao gần đây luôn chảy nước mắt. Nhất là từ đêm qua, trong lòng nàng luôn chua xót.
Một nam nhân như vậy, nguyên lai cũng sẽ khóc ah...
Hổ Kỵ sư đã tập kết ngoài thành, chỉ là dân phu vận chuyển lương thảo quân nhu quá chậm, suốt nửa ngày vẫn chưa vận chuyển xong. Ngay lúc này Lý Vi Ấn phái người đưa tới cấp báo:
- Ba vạn đại quân Khiết Đan xâm phạm, đại bộ phận đang hướng Sĩ Hộ Chân Hà đi tới!
Trong lòng Tần Tiêu nhất thời căng thẳng, quyết đoán hạ lệnh:
- Không mang theo lương thảo quân nhu, toàn quân ra roi thúc ngựa, khẩn cấp chạy tới Sĩ Hộ Chân Hà!
Nhất thời một vạn khinh kỵ binh hướng phía bắc chạy chồm, đem việc cung cấp lương thảo hoàn toàn giao cho quyền đô đốc Kim Lương Phượng.
Tần Tiêu cầm phượng sí lưu kim đang, chưa từng có cảm giác nó nặng nề như hôm nay. Bởi vì cái chết của Lý Giai Lạc làm tâm tình của hắn trở nên trầm trọng, hoặc là vì chiến cuộc không thể đoán trước làm trong lòng hắn bịt kín một tầng bóng ma.
Đây là một cuộc chiến tranh mà không thể đoán trước kết cục. Đối với mọi người Tần Tiêu đều có thể lừa gạt, làm cho bọn họ quên đi nỗi sợ hãi, có được tín niệm tất thắng như dĩ vãng, chỉ một lòng nghĩ đến giết địch.
Nhưng hắn lại không thể lừa gạt được chính mình. Hắn hiểu thật rõ ràng, lần này hắn thật sự không có nhiều cơ hội xoay chuyển. Nhưng hắn là đại nguyên soái, là cột trụ tinh thần của toàn quân, trừ phi hắn tử vong sa trường, nếu không tuyệt đối không thể ngã xuống. Trên người của hắn mang theo tính mạng mấy chục vạn người!
Hiện tại Doanh Châu chẳng khác gì đang ngồi trên miệng núi lửa, tùy thời đều sẽ tan thành mây khói. Không có tiếp tế, tứ phía bị vây, tứ phía bị đánh, lại không thời gian chờ đợi ngoại viện. Nói không chừng chính Trương Cửu Linh còn lâm vào khó khăn hơn hắn. Nếu địch nhân đã tính kế Doanh Châu đến như thế, không lý do bỏ qua cho U Châu. Mười ba vạn Liêu Đông quân, hắn lại mang đi bảy vạn, địa vực U Châu càng rộng, chỉ có sáu vạn nhân mã tình thế thật không chút lạc quan.
Hiện tại trừ bỏ ôm ý nghĩ phải chết cùng địch nhân huyết chiến một trận, đã không còn đường lựa chọn nào khác.
Mỗi cuộc chiến đấu kế tiếp đều là tàn khốc huyết tinh, một sống một chết!
Nửa ngày trôi qua, đại quân đã tiến tới hai trăm dặm, Tần Tiêu hạ lệnh dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn lương khô mang theo. Còn nghỉ ngơi chưa được thời gian một nén nhang, từ phía bắc có vài thám báo chạy tới quỳ bái trước mặt Tần Tiêu:
- Báo!
Tần Tiêu đứng dậy:
- Nói!
- Báo đại nguyên soái, Lý Vi Ấn làm phản!
Thanh âm thám báo không lớn, nhưng mọi người chung quanh đều nghe được rõ ràng, nhất thời ồ lên một trận, mọi người cực kỳ hoảng sợ.
- Ồn cái gì!
Tần Tiêu trầm giọng quát, quay đầu nhìn thám báo:
- Khẳng định tin tức sao? Ngươi là binh tốt của Sĩ Hộ Chân Hà đi, ai phái ngươi tống xuất tin tức?
- Hồi đại soái, tiểu nhân là thám báo dưới trướng phó tướng Vương tướng quân của đại quân Sĩ Hộ Chân Hà, phụng mệnh của Vương tướng quân, vội tới truyền tin cho đại soái!
Thám báo nói:
- Lý Vi Ấn nhìn thấy đại quân Khiết Đan, liền hạ lệnh cho nhân mã chuyển về phía bắc Sĩ Hộ Chân Hà. Vương tướng quân cùng vài phó tướng khác không đồng ý, vẫn trú đóng bên bờ nam!
Tần Tiêu cau mày nhìn thám báo, trầm giọng nói:
- Vì vậy Vương tướng quân liền phán định Lý Vi Ấn làm phản, còn cho ngươi tới báo tin?
- Dạ, đúng vậy!
Thám báo cảm giác ra được vẻ tức giận trong giọng nói của Tần Tiêu, có chút kinh hoảng nói:
- Vương tướng quân nói nhất định là do Lý Vi Ấn sợ chết nên muốn mang người qua sông đi nhờ vả Khiết Đan. Hắn vốn là thiếu đầu lĩnh Khiết Đan...
- Thúi lắm! Ai bảo ngươi suy đoán hồ đồ, thêm mắm thêm muối?
Tần Tiêu quát to:
- Chạy trở về nói cho Vương tướng quân, chỉ cần Lý Vi Ấn còn chưa chân chính đi nhờ vả Khiết Đan, không quay giáo tấn công bọn họ hay tấn công Đại Đường, thì không được suy đoán hồ đồ làm dao động lòng quân! Nếu hắn dám không nghe theo lệnh điều khiển của Lý Vi Ấn, cẩn thận quân pháp nghiêm trị!
- Dạ, dạ!
Thám báo cuống quýt nhảy lên ngựa, bỏ chạy thật nhanh.
Hai trung hậu bên cạnh thấp giọng nói:
- Đại soái, nên có tâm phòng bị người. Vạn nhất... Lý Vi Ấn thật sự làm phản, làm sao cho phải?
Tần Tiêu cau mày nhìn về phương bắc, chậm rãi lắc đầu:
- Thứ nhất ta tuyệt đối không tin hắn sẽ làm phản. Thứ hai cho dù hắn thật sự làm phản, chúng ta cũng không có gì mà khủng hoảng. Bởi vì chúng ta vốn đã không còn đường lui, chỉ có tử chiến, hiểu rõ chưa? Ta cảm thấy được Lý Vi Ấn đem bộ đội dời qua phía bắc Sĩ Hộ Chân Hà là muốn cùng người Khiết Đan huyết chiến một trận. Chúng ta hẳn nên cấp tốc đến tiếp viện. Truyền lệnh lên ngựa, tăng tốc đi tới! Trước khi trời tối phải đuổi tới quân doanh phương bắc!
*****
- Dạ!
Mọi người cùng nhảy lên ngựa bắt đầu chạy như điên.
Hai canh giờ sau mặt trời ngã về phía tây, đại quân Tần Tiêu bước chân vào đại bình nguyên rộng rãi, đã tiến nhập vào mảnh đất thuộc Sĩ Hộ Chân Hà. Nơi này là một trong những đồng cỏ tốt nhất đông bắc, lương thực cho ngựa không cần lo lắng.
Đồng thời nơi này cũng là đại chiến trường tốt nhất cho kỵ binh. Dưới hoa đỏ cỏ xanh, không biết từng mai táng bao nhiêu oan hồn xương cốt. Người hóa thành phân, mới khiến cho đồng cỏ này ngày càng xanh um như thế.
Lại có thám báo chạy tới, nói một tin tức làm nhóm người Tần Tiêu càng thêm khiếp sợ, Lý Vi Ấn mang theo bảy thành đại quân vượt qua Sĩ Hộ Chân Hà, hơn nữa chính hắn một mình đơn độc cưỡi ngựa đi về phía trước, gặp gỡ đại tướng Khiết Đan!
Trong lòng Tần Tiêu nhất thời chợt lạnh: Chẳng lẽ người này thật sự làm phản sao? Sẽ không ah... đơn độc cưỡi ngựa đi gặp đại tướng Khiết Đan, hắn muốn làm gì? Trong một vạn bộ đội, có bốn năm phó tướng Đại Đường, tỉ lệ người Hán vượt hơn năm thành.
Nếu hắn muốn làm phản, cũng không công khai như vậy, đến nỗi ngu ngốc như thế đi?
Người kia rốt cục đang làm gì?
Trung hậu bên cạnh lại nóng nảy:
- Đại soái, cẩn thận là hơn! Hiện tại chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu, trước thanh lý môn hộ sau tiếp tục đối phó người Khiết Đan?
- Nói bậy bạ cái gì!
Tần Tiêu hờn giận mắng:
- Người khác chưa đánh tới, tự chúng ta muốn đánh nhau trước sao? Không ai được tiếp tục nói những lời làm dao động lòng quân. Truyền lệnh đại quân tiếp tục tiến tới Sĩ Hộ Chân Hà trú đóng tại bờ nam đợi lệnh. Người của Thiên Binh Giám đi theo ta cùng nhau qua sông!
- Đại soái, không thể!
- Câm miệng!
Tần Tiêu quát to:
- Người còn dám nhiều lời, chém!
Trong lòng Tần Tiêu đã nghĩ thật rõ ràng, đầu tiên hắn tuyệt không tin Lý Vi Ấn làm phản lúc này. Muốn làm phản Đại Đường, hắn có rất nhiều cơ hội, căn bản không thể ngu xuẩn đi qua sông "nghênh đón" người Khiết Đan, trực tiếp xua binh hướng Doanh Châu là phương pháp gọn gàng linh hoạt nhất. Tiếp theo hắn cũng cảm thấy nghi hoặc khó hiểu vì hành động độc thân đi gặp tướng Khiết Đan của Lý Vi Ấn. Mấy vấn đề này chỉ có tự hắn đi hỏi mới có thể tìm hiểu được rõ ràng. Bởi vì hắn hiểu rõ cách làm người của Lý Vi Ấn, hắn chắc chắn không cần tốn miệng lưỡi đi giải thích cho người khác ý nghĩ của mình.
Cuối xuân đầu hạ, nước sông chảy xiết. Ba cầu nổi đặt trên mặt sông, trong quân doanh bờ nam còn có hơn ba ngàn người chưa qua sông.
Đây là nhân mã dưới trướng Vương tướng quân, kiên trì không chịu qua sông, còn định dỡ cầu nổi chặt đứt đường rút quân của bộ đội Lý Vi Ấn.
Tần Tiêu gọi bọn họ dừng tay không được dỡ cầu, lại gọi Vương tướng quân đi tới, cùng mang theo người của Thiên Binh Giám đi qua cầu đến bờ bắc, lại mang theo nhân mã nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Trong trận doanh bờ bắc Đường quân, chúng tướng đều đang nghi hoặc khó hiểu, lòng quân dao động. Lý Vi Ấn đã đi suốt mấy canh giờ vẫn chưa về. Mắt thấy trời sắp tối, mọi người không chờ được hắn quay lại mà nhìn thấy Tần Tiêu đã đến, không khỏi vui sướng vô cùng.
Tần Tiêu tìm vài người hiểu biết tình huống một chút, quả nhiên không ai biết Lý Vi Ấn đi tới quân doanh Khiết Đan làm gì. Ba vạn nhân mã Khiết Đan đang trú đóng trên một sườn núi cách bờ bắc chừng trăm dặm, nếu cưỡi ngựa chỉ nháy mắt đã đi qua.
Khi trong quân doanh đốt đuốc, Lý Vi Ấn mang theo Tác Mạc cùng hai ba quân tốt người Khiết Đan quay trở lại. Khi đi vào quân trướng chợt nhìn thấy Tần Tiêu đang ngồi bên trong, không khỏi ngạc nhiên.
Mấy người Lý Vi Ấn tiến lên hành lễ, Tần Tiêu vẫn thản nhiên cho họ ngồi xuống, gọi binh tốt đi ra ngoài, chỉ để lại Lý Vi Ấn, Vương tướng quân ở lại.
Lần này do Lý Vi Ấn nói chuyện trước:
- Đại soái đang hoài nghi tôi?
- Ta không phủ nhận ta thật sự có hoài nghi qua ngươi.
Tần Tiêu nói:
- Nhưng ta tin tưởng ngươi. Bằng không hiện tại ngươi không khả năng bình yên ngồi nơi này.
- Tôi biết những việc tôi làm đủ làm mọi người đều hoài nghi.
Lý Vi Ấn thản nhiên cười khổ:
- Nhưng tôi không muốn giải thích chuyện gì. Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
- Ngươi nhất định phải giải thích.
Tần Tiêu nói:
- Không phải với ta, mà là đối với toàn bộ tướng sĩ, họ cần một câu trả lời thỏa đáng. Ngươi là đại tướng cầm binh, phải biết phụ trách đối với mọi người, hiểu rõ chưa?
- Được rồi.
Lý Vi Ấn thở dài một hơi:
- Tôi đem đại quân dời sang bờ bắc là vì trận huyết chiến. Uy thế của địch nhân hung mãnh, nếu chúng ta không có tín niệm liều chết thì nhất định phải thua. Một mình tôi đến quân doanh Khiết Đan là bởi vì tôi biết đại tướng cầm binh Khiết Đan chính là thân thúc Lý Thiệu Cố. Lúc nhỏ hắn đối đãi với tôi tốt nhất. Lần này tôi đến gặp hắn, chỉ báo tin bình an cho hắn, xem như chú cháu gặp mặt, không hề liên quan đến việc công. Tôi thừa nhận hắn có yêu cầu tôi trở về Khiết Đan nhưng tôi cự tuyệt, lấy danh nghĩa chiến sĩ cự tuyệt. Chúng tôi đã ước hẹn quyết một trận tử chiến sắp tới!
Tần Tiêu nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Lý Vi Ấn, không nói tiếng nào, trong lòng dâng trào cảm xúc mênh mông: Cùng thân thúc thương yêu nhất của mình quyết một trận tử chiến? Lý Vi Ấn nguyên lai còn là một hán tử tâm huyết quân pháp bất vị thân!
Tần Tiêu quay đầu nhìn qua Vương tướng quân đang ngây ngẩn cả người, trầm giọng nói:
- Đây là Lý tướng quân bị ngươi hoài nghi. Tự ngươi nói đi, làm sao xử phạt ngươi?
- Tôi...
Vương tướng quân nhất thời xấu hổ không chịu nổi, ôm quyền cúi đầu:
- Lý tướng quân thứ tội, mạt tướng lấy lòng tiểu nhân độ lòng quân tử. Mạt tướng đáng đánh! Nên phạt! Ngài cứ trừng phạt mạt tướng theo quân lệnh đi!
- Thôi, không trách ngươi.
Lý Vi Ấn thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng có lý do cùng nỗi khổ của mình. Ta là người Khiết Đan, đây là sự thật không cách nào thay đổi. Chúng ta nghi kỵ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.
- Ngươi sai lầm rồi, Lý Vi Ấn!
Tần Tiêu đứng dậy nặng nề nói:
- Ở trong quân doanh, quân lệnh chính là quân lệnh, không cho phép hoài nghi, là thần thánh không thể xâm phạm! Vương tướng quân chỉ dựa vào một ít suy đoán vô căn cứ mà chống lại quân lệnh làm dao động lòng quân, nếu này vẫn luôn như vậy, uy tín quân lệnh ở nơi nào? Bổn soái hạ lệnh, biếm Vương tướng quân hàng nhất phẩm, ba mươi quân côn, vẫn lưu dụng trong chức vụ ban đầu, lập công chuộc tội!
Vương tướng quân quỳ rạp trên mặt đất lo sợ nói:
- Mạt tướng nguyện ý nhận trừng phạt!
Lý Vi Ấn vội nói:
- Hai quân sắp giao chiến, có thể tạm gác lại quân côn hay không? Làm đại tướng bị thương chúng ta sẽ giảm bớt lực lượng khi đánh trận.
Tần Tiêu lạnh lùng nhìn Vương tướng quân, nói:
- Nghe được sao? Sau này đừng tiếp tục làm ra chuyện hẹp hòi suy đoán hồ đồ như vậy. Nơi này là quân doanh, không phải hậu phương bát quái! Lui ra cho ta!
- Dạ... dạ...
Vương tướng quân dạ dạ lui ra ngoài, vẻ mặt hổ thẹn.
Tần Tiêu gọi trung hậu đứng hầu bên cạnh hạ lệnh:
- Truyền lệnh toàn bộ Hổ Kỵ sư bên bờ nam cùng bộ đội sở thuộc của Vương tướng quân còn lưu lại trước đó toàn bộ dời sang bờ bắc!
*****
Lý Vi Ấn ngạc nhiên cả kinh nói:
- Đại soái! Để mạt tướng ở lại nơi này tử chiến thì tốt hơn, đại soái nên trấn thủ chỉ huy bên bờ nam đi!
- Lý Vi Ấn, ngươi đừng quá xem thường ta. Muốn nói xông trận, người Khiết Đan các ngươi lợi hại, nhưng Tần Tiêu này cũng không phải kẻ hèn nhát.
Tần Tiêu nói:
- Lần này ta không mang theo tiên hành quan, không phó tướng, đảm nhiệm trưởng sử cùng tư mã, tiên phong, đại tướng cùng mưu sĩ đều chỉ là một mình ta. Lần này ta sẽ cho người Khiết Đan chân chính biết một chút về khả năng chỉ huy Hổ Kỵ sư của Tần mỗ, có chiến lực bậc nào!
- Lý Vi Ấn, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ ràng đây là một cuộc chiến cá chết lưới rách đúng hay không? Huyết chiến như vậy một đại nguyên soái như ta nhất định phải làm gương cho binh sĩ, mới có thể kích thích sĩ khí của tướng lĩnh, cùng quân địch quyết một trận tử chiến!
Lý Vi Ấn mở to mắt nhìn vẻ mặt kiên định của Tần Tiêu, thì thầm:
- Lang Ma tướng quân... ta rốt cục có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của ngươi sao?
Tần Tiêu cười, vỗ lên vai hắn:
- Không phải nhìn thấy mà là kề vai chiến đấu. Ta biết bản lĩnh của ngươi không kém ta, thiếu hụt chính là khí phách cùng nhẫn tâm. Ta hi vọng trong cuộc chiến này có thể làm cho ngươi mài luyện ra được thứ đó, cho ngươi chân chính trở thành Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ.
Lý Vi Ấn lắc đầu cười khổ:
- Ta chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy.
- Ngươi nhất định phải nghĩ, ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Tần Tiêu nói:
- Không chỉ làm Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, còn phải làm vương giả Khiết Đan, đứng đầu bộ lạc của ngươi. Chỉ có như vậy cuộc chiến tranh giữa Khiết Đan cùng Đại Đường mới có thể bình ổn, dân chúng hai nước mới có thể được đến an bình chân chính.
Lý Vi Ấn nhất thời ngây dại, đây là lần đầu tiên Tần Tiêu nói thế này với hắn. Trong lòng hắn lập tức vô cùng mâu thuẫn. Đứng đầu Khiết Đan? Nhưng ngay lập tức hắn phải cùng thân thúc quyết một trận tử chiến ah! Có phải như lời của Tần Tiêu, chiến tranh cùng giết chóc thật sự là vì hòa bình, thật có thể mang đến hòa bình sao?
Đêm lạnh, gió lớn phần phật.
Hơn vạn Đường quân đi qua Sĩ Hộ Chân Hà, đóng quân tại bờ bắc. Một cuộc đại chiến liều chết sắp rớt màn che. Trong không khí mơ hồ truyền lại hương vị huyết tinh lẫn khẩn trương khiến chiến mã cũng hưng phấn.
Nhân mã đã qua sông, bắt đầu khẩn cấp điều chỉnh. Nhân mã của Tần Tiêu không mang theo quân nhu nên không thể dựng doanh trại, chỉ có thể chen chúc cùng nhân mã của Lý Vi Ấn. Kiểm kê lương thảo, tình thế đúng như trong suy đoán của Tần Tiêu, không chút lạc quan.
Nguyên bản nhân mã của Lý Vi Ấn cũng không còn bao nhiêu lương thảo, lại có thêm một vạn nhân mã gia nhập nhiều lắm chỉ ăn được thêm hai ngày, còn phải tiết kiệm dè xẻn mới đủ cho toàn quân.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng bước qua lại trong soái trướng, cau chặt đôi mày. Nhóm phó tướng, thiên tướng đều nhìn hắn đăm đăm, không rên một tiếng.
Đúng lúc này thám báo chạy tới, đại quân Khiết Đan cấp tốc đến gần Sĩ Hộ Chân Hà, chỉ còn cách doanh trại Đường quân chưa đầy năm mươi dặm.
Sau một lúc lâu, Tần Tiêu ngẩng đầu lên, lẫm lẫm nói:
- Đem toàn bộ quân lương nấu chín, cho các tướng sĩ ăn no nê, sau đó dỡ cầu nổi trên sông!
Ngay lập tức có một phó tướng kêu lên:
- Đại soái, nếu dỡ xuống cầu nổi, bộ đội tiếp tế cũng không cách nào đưa lương thảo qua đây, quân ta chẳng phải bị đói chết?
Tần Tiêu trầm giọng nói:
- Tình huống trước mắt của Doanh Châu ta hiểu rõ ràng hơn so với các ngươi. Có thể được tiếp tế hay không còn rất khó nói. Hơn nữa trước khi tiếp tế đến, đầu tiên chúng ta cần phải sống sót. Cần sống sót chỉ có thể dỡ xuống cầu nổi, chặt đứt ý nghĩ rút lui của mọi người, cùng nhau kiên định quyết một trận tử chiến! Nếu muốn sống sót, được! Chỉ có tiến về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước, không còn đường lui! Chỉ có thể còn sống sót mới có tư cách về ăn được cơm canh chuyển đến!
Mọi người nhất thời kinh ngạc, không tự chủ được có chút phát run lên.
Tần Tiêu trừng mắt:
- Như thế nào, các ngươi sợ? Người sợ hãi thừa dịp hiện tại cầu nổi chưa dỡ bỏ, mau chạy trở về bờ nam đi!
- Không sợ!
Mọi người đồng thanh quát to:
- Thề chết theo đại soái, cùng địch nhân quyết một trận tử chiến!
- Tốt! Ta sẽ đi truyền lệnh ngay bây giờ!
Tần Tiêu nói:
- Đại quân nghỉ ngơi một đêm, tướng sĩ cùng chiến mã ăn cho no. Để các tướng sĩ cài một mảnh vải trắng trên cánh tay trái. Giờ Mão sáng mai toàn quân tập hợp!
- Dạ!
Mọi người thối lui, Tần Tiêu hít sâu một hơi, ngơ ngẩn nhìn lên nóc soái trướng, thầm nghĩ: Thời khắc quyết một trận tử chiến đã tới. Tiên nhi, Uyển nhi, Mặc Y, Tử Địch, Ngọc Hoàn, nếu sau trận chiến này ta không trở về, các nàng phải sống cho thật tốt, chiếu cố hài tử của chúng ta. Hoàng đế, A Man, ta không biết ta còn có cơ hội cùng ngươi tiếp tục gầy dựng thời thịnh. Nếu cuộc chiến này là cuộc chiến cuối cùng của Tần Tiêu, vậy cho ta tận trung lần cuối vì Đại Đường đi! Đại Đường thời thịnh là vương triều cường thịnh cùng phồn vinh khó được nhất trong năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa, vì vương triều đóng góp một viên gạch, cuộc đời này của Tần Tiêu thật sự không uổng!
Sáng sớm hôm sau, sắc trời âm u, gió lạnh từng trận. Trên đại thảo nguyên vang lên tiếng gió gào thét. Hai vạn nhân mã đã tập kết xong, hàng ngũ chỉnh tề, sát khí tràn ngập. Trên mặt mọi người đều lộ vẻ trầm trọng, thần sắc túc mục.
Tần Tiêu ở trong soái trướng cẩn thận chỉnh sửa lại áo giáp, sắc mặt yên lặng như nước. Hắn tinh tế kiểm tra áo giáp, áo choàng, cẩn thận tỉ mỉ chỉnh tề, sau đó dùng một mảnh da hươu lau sạch phượng sí lưu kim đang cùng Thuần Quân kiếm thêm một lần.
Bên ngoài soái trướng, Đại Kim Mã nhẹ phát ra tiếng thở phì phì trong mũi, cúi đầu hí khẽ. Tần Tiêu hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài soái trướng, nhìn các tướng sĩ Thiên Binh Giám bảo hộ bên ngoài vung tay lên:
- Lên ngựa!
Ba trăm tướng sĩ Thiên Binh Giám chỉnh tề đi theo phía sau Tần Tiêu, hướng bên ngoài doanh trại đi tới. Trên đất trống hai vạn tướng sĩ chỉnh tề xếp hàng, yên tĩnh không tiếng động.
Tần Tiêu đi tới trước thai điểm tướng, nhìn nhìn đại kỳ thêu chữ "Đường" tung bay bên trên, lại nhìn hai vạn dũng sĩ trước mặt.
Trên cánh tay trái bọn họ đều buộc mảnh vải màu trắng.
Tần Tiêu tiến lên một bước, tay trái nắm chặt phượng sí lưu kim đang, tay phải vung mạnh lên trời:
- Các tướng sĩ!
Hai vạn người đáp lễ, cùng rống to:
- Đại soái!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, dồn sức lớn tiếng nói:
- Trên cánh tay trái của các ngươi đều buộc mảnh vải màu trắng, đây là tang trắng tế điện!
- Hiện tại nhìn cho rõ ràng, nhớ rõ ràng từng chiến hữu cùng huynh đệ đứng chung quanh các ngươi!
- Bởi vì ngay sau đó, hắn tùy thời đều có thể hi sinh trên chiến trường!
- Nếu hắn hi sinh, chúng ta bởi vì hắn cảm thấy quang vinh cùng kiêu ngạo! Hắn là nam nhân ưu tú nhất Đại Đường! Là liệt sĩ vĩ đại nhất!
- Chúng ta đã không còn thời gian đi tế điện những vị liệt sĩ này. Chỉ có thể dùng một mảnh vải trắng đại biểu cho lòng tưởng niệm sùng kính của chúng ta đối với "hắn", cũng có thể là chính bản thân ngươi!
*****
Tần Tiêu dứt lời, mọi người trở nên yên tĩnh. Một cỗ tình cảm bi tráng mà hùng hồn đã tràn ngập trong lòng mỗi người.
- Các dũng sĩ! Những anh hùng!
Tần Tiêu cầm phượng sí lưu kim đang, chỉ lên trời cao:
- Các ngươi sợ chết sao?
- Không sợ!
Vạn người cùng rống to, chấn đến thảo nguyên phát run.
- Các ngươi nguyện ý vì Đại Đường, kính dâng ra một lòng nhiệt huyết sao?
- Nguyện ý!
- Vì Đại Đường!
- Vì... Đại... Đường!
Tiếng hô điên cuồng chấn động phía chân trời, thật lâu không ngừng.
Tần Tiêu vung tay lên, mọi người lục tục yên tĩnh trở lại.
- Hát một bài quân ca! Vì chiến hữu sắp chết trận! Vì Đại Đường mà chúng ta thề sống chết nguyện trung thành!
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng các ngươi hát quân ca, một lần cuối cùng được nghe chiến hữu bên cạnh ngươi hát quân ca này.
- Cần hát lớn tiếng một chút!
Tần Tiêu cảm giác giọng hát của mình đã biến thành khàn khàn, trái tim nhảy dựng lên thình thịch, tự mình dồn sức, quát lớn:
- Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào dự bị, hát!
Các tướng sĩ đã tràn đầy kích động cùng cảm khái, đều cùng nhau quát lên:
- Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư, tu ngã mâu kích. Dữ tử giai tác! Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư, tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hành!
Hai vạn người cùng hát quân ca, trong phạm vi hơn mười dặm vang thành một mảnh.
Thật nhiều chiến sĩ đã chảy nước mắt, nhưng vẫn lớn tiếng hùng hồn mà hát, thẳng đến khi hát xong một câu cuối cùng "cùng cái chết song hành", trong hàng ngũ đã có thể chứng kiến các tướng sĩ ôm lấy nhau, bắt tay nhau, kích chưởng vào nhau.
Huynh đệ quyết biệt, đơn giản và bi tráng.
Một bài "Tần Phong Vô Y", ca từ xuất thân từ "Kinh Thi" được truyền lưu phổ biến nhất trong quân đội Đại Đường. Ca từ mang ý nghĩa các tướng sĩ khích lệ lẫn nhau, chiếu cố, không cách không rời, sinh tử gắn bó. Ở trong quân đội cảm tình giữa chiến hữu càng hơn xa tình nhân. Đây là một loại đại yêu không trả giá, nhiệt huyết sống chết cùng nhau cùng khí phách hào hùng.
Quân ca hát xong, kể cả Tần Tiêu, mọi người nhiệt huyết sôi trào, quên hết tất cả.
Tần Tiêu lớn tiếng nói:
- Chúng ta, đã không còn đường lui. Lương thảo cũng đã ăn hết. Nếu muốn sống sót, chỉ có thể tiến lên anh dũng giết địch! Về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước! Khiết Đan nhiều người hơn chúng ta, nhưng chúng ta là chiến thần Đại Đường bất khuất! Cuộc chiến này chúng ta dùng tín niệm tất thắng liều chết, vì quang vinh của Đại Đường, vì tôn nghiêm của nam nhân!
Toàn bộ tướng sĩ đã vung cao binh khí trong tay, tiếng rống to "Đại Đường", "Đại Đường" vang khắp thảo nguyên, Tần Tiêu bước xuống đài điểm tướng, xoay người lên ngựa, vung lên phượng sí lưu kim đang:
- Lên ngựa! Toàn thể chuyển ra sau!
Toàn bộ kỵ binh lên ngựa, quay đầu ngựa. Bộ binh xoay người ra sau, trực chỉ phía trước.
Tần Tiêu mang theo chúng tướng cùng người của Thiên Binh Giám chạy tới trước nhất, hướng các tướng sĩ nói:
- Lần này sau khi xoay người, các ngươi sẽ không còn cơ hội tiếp tục quay đầu lại. Đường ra duy nhất là quyết một trận tử chiến cùng kẻ địch. Sống sót, còn có đường ra!
Mấy phó tướng bên người Tần Tiêu đã rống to:
- Thề sống chết tiến về phía trước!
Chúng tướng sĩ cùng rống theo.
Tần Tiêu nói:
- Đại nguyên soái ban lệnh!
- Bổn soái đích thân lĩnh một vạn Hổ Kỵ sư làm tiên phong xông trận. Lý Vi Ấn, Vương Mãn, hai người các ngươi lĩnh năm ngàn người tả hữu theo sát đội ngũ của ta cùng nhau xung phong liều mạng!
Tần Tiêu nói:
- Đại quân xếp thành tam xoa kích, dùng tên nhọn chi trận xung đột đại quân Khiết Đan. Thừa dịp bọn hắn còn chưa kịp ổn định, trước tiên giết bọn hắn trở tay không kịp. Giữa tam quân cứu viện tiếp ứng lẫn nhau!
Lý Vi Ấn thấp giọng nói:
- Đại soái, hãy để cho mạt tướng tiên phong phía trước đi?
Tần Tiêu không quản tới hắn, trầm giọng rống:
- Hổ Kỵ sư, xuất phát!
- Giết ah!
Hơn vạn nhân mã theo sát sau lưng Tần Tiêu, đã thúc ngựa chạy chồm.
Lý Vi Ấn cắn chặt răng, vung mạnh loan đao trong tay:
- Tả quân, xuất phát!
- Hữu quân, xuất phát!
Ba đội nhân mã ở trên đại thảo nguyên xếp thành tam xoa kích hướng phía trước mãnh liệt nhào tới.
Ngoài hai mươi dặm, tân nhậm đại thủ lĩnh Khiết Đan Lý Thiệu Cố cưỡi trên đại hắc mã, thống lĩnh ba vạn đại quân từ từ đẩy mạnh. Đúng lúc này thám báo Khiết Đan phi ngựa bẩm báo:
- Đường quân nhổ trại, toàn quân hướng quân ta đánh tới!
Lý Thiệu Cố chừng hơn bốn mươi tuổi, râu quai nón, mắt to mày rậm thân hình cao lớn, trầm giọng hỏi:
- Bao nhiêu người!
- Khoảng một vạn người!
Lý Thiệu Cố ngạc nhiên nói:
- Vì sao lại nhiều người như vậy? Mặc kệ, truyền lệnh đại quân, chuẩn bị nghênh chiến!
- Dạ!
Mệnh lệnh còn chưa truyền đạt xong, Lý Thiệu Cố đã cảm giác được mặt đất dưới chân run lên, nơi bụi mù dày đặc phía trước đã có thiên quân vạn mã xung phong tràn đến.
- Thật nhanh!
Trong lòng Lý Thiệu Cố không khỏi kinh ngạc: Liều chết một trận sao? Không thủ mà công, tiểu tử Mạc Tòng Ly thật sự muốn liều mạng với thân thúc của hắn!
- Truyền lệnh toàn quân đột kích!
Lý Thiệu Cố lớn tiếng nói:
- Cùng Đường quân quyết một trận tử chiến, báo thù cho những đồng bào bị tai nạn!
- Giết ah!
Đại quân Khiết Đan phát ra thanh âm tiếng hô điên cuồng như dời non lấp bể, hướng Đường quân lao tới.
Tần Tiêu phi nhanh phía trước, trong ánh mắt tràn ngập sát khí. Hai tay hắn nắm chặt phượng sí lưu kim đang, các đốt ngón tay trắng bệch, xương cốt kêu lên răng rắc. Đạm Kim Mã phấn chấn uy phong, chạy ở đầu tiên, xung phong liều mạng nhanh như bay!
Đón đầu mà đến là thiết kỵ Khiết Đan bao trùm, loan đao lóe lên hàn quang lạnh thấu xương, giống như răng nanh dã lang, hướng quân đội của Tần Tiêu đánh tới!
Hai tay Tần Tiêu nắm chặt phượng sí lưu kim đang, trầm giọng rống to:
- Giết ah!
- Giết!
Người của Thiên Binh Giám theo sát Tần Tiêu, xếp thành mũi tên nhọn lập tức đâm thẳng vào đội ngũ Khiết Đan.
Trong đầu Tần Tiêu hóa thành trống rỗng, Đạm Kim Mã nhanh như sao băng phóng tới, phượng sí lưu kim đang bắn ra, chặt đứt một đầu ngựa, cả một thân thể người!
Khi cỗ máu tươi đầu tiên phun vãi ra, Tần Tiêu đã hoàn toàn mất hết phương hướng.
Lúc này không còn nhớ rõ cái gì là vinh nhục hay sinh tử!
Trên chiến trường ngươi chết hoặc ta chết, chỉ là quy luật đơn giản như thế. Bất kể là khanh hầu vương tướng hay là thôn phu dân đen, vẫn ngang hàng như nhau. Nếu muốn sống sót chỉ có thể giết!
Loan đao của người Khiết Đan sắc bén bá đạo, đã mãnh liệt chặt xuống, uy lực mười phần, có thể dễ dàng chém vỡ áo giáp của Đường quân. Tần Tiêu cưỡi ngựa đột kích đã xâm nhập vào trung tâm đại quân Khiết Đan, khắp nơi đều là thanh âm rít gào của người Khiết Đan, đang huy loan đao bổ về phía hắn.
Tần Tiêu rút phượng sí lôi kim đang, nổi giận gầm lên một tiếng, vung lên chém xuống đem một đầu ngựa chém nát, con ngựa hét thảm một tiếng, Đạm Kim Mã xẹt qua, Tần Tiêu vung tay đem tên kỵ sĩ chém thành vô số đoạn. Không còn đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước, về phía trước, tiếp tục về phía trước!
← Hồi 432 | Hồi 434 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác