Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 376

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 376: Biểu diễn gia Dương Ngọc Hoàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Tử Địch đứng phía sau làm ra vẻ đau đớn, mắng:

- Lại một kẻ trúng độc! Ngọc Hoàn nha đầu thật không có đầu óc, quả thật là hoa si, tùy ý cho tên xấu xa kia lừa dối... Ôi, vì sao nàng lại giống như Tiên nhi tỷ bọn họ, đều tín nhiệm tên dâm tặc kia như vậy đây? Nhớ năm đó, ta không cẩn thận bước lên thuyền tặc, biến thành mụ già chỉ biết sinh con dưỡng cái... trước kia ta vốn là thiếu nữ thanh xuân không chút ràng buộc đâu. Hiện tại cả ngày phải cùng tắm tã mà qua, thật hoài niệm ngày tháng hành hiệp giang hồ trước kia nhé!

Tần Tiêu nắm tay Dương Ngọc Hoàn đi tới sau lưng Tử Địch, đột nhiên lên tiếng:

- Lẩm bẩm cái gì đây?

Tử Địch "oa" một tiếng hoảng sợ, xoay đầu lại oán hận nói:

- Đang mắng huynh thôi! Cưới nhiều lão bà như vậy nhưng không có người nào thật sự yêu thương! Huynh xem muội, hiện tại mỗi ngày mang nhi đồng giặt tã, sắp ngao thành mụ già xấu xí!

Dương Ngọc Hoàn hì hì cười rộ lên:

- Tứ nương, tỷ có giặt tã hay mang Tứ Đầu sao? Hình như muội chưa từng nhìn thấy qua đi! Chỉ thấy nhũ mẫu giặt tã, mà hơn phân nửa thời gian đều do nhũ mẫu cùng tam nương trông nom Tứ Đầu thôi, ngay lúc ngủ cũng do nàng chiếu cố vậy! Mỗi đêm tỷ không ở trong phòng muội nói chuyện phiếm, thì lại ở cùng một chỗ với hầu gia ca ca đó thôi!

Tử Địch oán hận bị nàng vạch trần, nhất thời vẻ mặt đau khổ, reo lên:

- Lại nhiều hơn một người hát đệm cho hắn... ngày tháng sau này không cách nào trôi qua!

Tần Tiêu ha ha cười to, một tay ôm lấy nàng, ba người cùng nhau quay về nhà. Tử Địch không tình nguyện giãy dụa vài cái, cũng ỡm ờ đi theo, nhưng trong lòng thầm tính toán: Bốn nữ nhân phân một nam nhân, vốn đã không đủ. Hiện tại lại nhiều hơn một người đầu! Dương muội cũng như thân muội chúng ta, vậy thì dễ tính. Sau này không cho thêm vậy! Ai dám vào cửa ta sẽ chắn ai, bằng không ai cũng nghĩ Tần gia là cái chợ đâu, lưu manh nào cũng có thể đi vào, hừ!

Tần Tiêu mang theo hai nàng chậm rãi đi tới, vừa dặn dò hai nàng tùy cơ hành động, thấp giọng nói:

- Tuyệt không để cho hoàng đế mang đi Ngọc Hoàn, nhưng lại không thể để cho hắn cứ nhớ nhung mãi, biết không? Trong chốc lát, các muội cứ làm như vậy, như vậy...

Dương Ngọc Hoàn ghé sát tai nghe được buồn cười, không khỏi che miệng cười khúc khích. Tử Địch lại há miệng, lớn tiếng cười to:

- Ha ha, lại muốn làm loại thủ đoạn nham hiểm này! Thật thú vị nga!

Tần Tiêu cũng cười, sau đó nghiêm túc nói:

- Nhưng phải chuyên tâm cẩn thận, đừng làm lộ! Nếu làm không tốt khiến cho hoàng đế khó chịu, đây chính là tội khi quân đâu! Tuy nói hiện tại hắn tự xưng là huynh đệ của ta, nhưng lòng người đều là thịt, nói không chuẩn xác sẽ khiến trong lòng hắn có khúc mắc biết không!

Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn liên tục gật đầu:

- Biết rồi, yên tâm!

Tần Tiêu cười xấu xa, hắc hắc nói:

- Ngọc Hoàn, một lát phải ủy khuất muội một chút vậy! Nhớ kỹ nga, muội cứ xem như mình đang khiêu vũ, ca hát biểu diễn, nghĩ tới chuyện cực kỳ thương tâm, dùng sức khóc, biết không? Làm xong hôm nay sẽ không còn chuyện gì nữa!

Dương Ngọc Hoàn cười khanh khách:

- Muội biết rồi, hầu gia ca ca! Một lát nữa nếu không khóc được, muội sẽ để tứ nương đánh vài cái là được, hì hì!

Tần Tiêu buồn cười:

- Được, không nói nữa. Ta về nhà trước, trời sắp tối rồi, các nàng cũng đừng về quá muộn. Ước chừng một nén nhang thời gian sau là có thể!

- Được, được!

Hai nàng liên tục gật đầu, trong lòng Tần Tiêu cười thầm, đi nhanh về sân viện.

Về đến nhà, cuộc chiến trên bàn mạt chược đang say sưa kịch liệt. Lý Long Cơ thậm chí xăn lên tay áo, hết sức chăm chú sờ bài, vẻ mặt khẩn trương mười phần, nhìn qua giống như vô cùng đầu nhập.

Thạch Thu Giản thủ vệ ngoài cửa nhìn thấy Tần Tiêu trở về, đang định khom người hành lễ thì Tần Tiêu vung tay ngăn cản, không chút tiếng động đi tới sau lưng Lý Long Cơ. Vừa nhìn xem bài của hắn, cừ thật, thuần một màu đâu! Hồ nhị, ngũ, bát vạn, bài tuyệt hảo thôi!

Lý Long Cơ đang tập trung tinh thần mặc niệm "nhị, ngũ, bát" lại sờ bài, kéo tới trước mắt nhìn xem, nhịn không được liền mắng lên:

- Ta kháo, lại kéo tới tứ vạn trước hai lần! Sớm biết thế đem nó lưu lại, đã bị hồ mấy lần, tức chết ta!

Dứt lời liền phẫn nộ đem tứ vạn ném ra ngoài. Lý Tiên Huệ ngồi bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, run rẩy hết cả người nói:

- Ai nha, tứ vạn thật tuyệt! Ta tam, ngũ vạn giáp hồ tứ vạn nga, vừa rồi không có biện pháp lấy được lỗ hổng này đâu!

Lý Long Cơ nhất thời tức giận trừng lớn, rầu rĩ bỏ ra tiền túi, căm giận kêu lên:

- Vận may hôm nay thật sự là kém, liên tục thả bốn pháo, bốn lần đều là đại bài mới giận!

Tần Tiêu đứng sau lưng chợt nói:

- Thính khẩu cùng hồ bài, nghe kém hơn vạn lý sao!

Lý Long Cơ vừa quay đầu lại:

- Di, ngươi trở về lúc nào?

Tần Tiêu làm vẻ nghi hoặc:

- Ta đã sớm trở lại nha, ngươi đánh chuyên tâm không chú ý mà thôi!

Lý Long Cơ nghi hoặc nháy mắt, đột nhiên giống như tỉnh ngộ kêu lên:

- Hay nha, luôn trốn sau lưng ta tiết lộ bài của ta, chẳng thể trách Tiên nhi luôn bắt được pháo của ta đâu, ngươi là gian tế!

Mọi người cười ha hả, tiếp tục chơi bài. Mặc dù trong nhà Tần Tiêu là dân trạch bình thường, nhưng vì thường xuyên chơi mạt chược nửa đêm, cũng làm đèn treo, có hơn mười đèn lơ lửng. Lúc này đều thắp sáng, cả căn phòng vô cùng sáng sủa, vừa lúc có thể chơi đêm.

Đánh qua một vòng, Tần Tiêu xem chừng thời gian hẳn là đã tới lúc, vì vậy nói:

- Vì sao Tử Địch còn chưa về vậy? Ta đi xem.

Lý Tiên Huệ các nàng cũng không biết nguyên nhân bên trong, có chút khẩn trương nói:

- Phải đó, chúng ta đang chuẩn bị nhắc tới đâu, nên đi xem sao.

Lý Long Cơ cũng nói:

- Nhanh đi!

Tần Tiêu đi ra tới cổng nhìn thấy Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn mới vào sân. Tần Tiêu gọi một tiếng làm mọi người trong phòng đều nghe được, lại đi qua giả vờ thì thầm với họ một phen, Dương Ngọc Hoàn liền vô cùng khoa trương kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Oa!

Tử Địch đang ở sau lưng nàng cười gian, trong lòng âm thầm nói: Lần này véo nàng không nhẹ đâu, tiểu cô nương không muốn khóc cũng không được! xem chương mới tại tunghoanh(. )com

Quả nhiên Dương Ngọc Hoàn nhất thời liền tràn ra nước mắt, lớn tiếng khóc ròng:

- Muội không cần đâu! Không cần! Muội muốn đi theo bên người hầu gia ca ca!

Vừa làm người trong phòng đều nghe được, vội vàng bỏ bài chạy ra. Lý Long Cơ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn khóc thật thương tâm, không khỏi vội vàng đi tới bên người Tần Tiêu, nghi hoặc hỏi:

- Ngọc Hoàn làm... làm sao vậy?

Tần Tiêu vội vàng gọi Tử Địch đưa Dương Ngọc Hoàn vào hậu viện, cau mày kéo Lý Long Cơ sang một bên, thấp giọng nói:

- A Man, ngươi đừng trách làm ca ca có tư tâm, không chiếu cố ngươi. Tuy rằng trước đó chúng ta đã nói rõ, nhưng ta vẫn lo lắng thua thiệt ngươi, làm trong lòng ngươi không thoải mái hiểu không? Vừa rồi ta tùy ý nói với Dương Ngọc Hoàn một chút, hỏi nàng có nguyện ý tiến cung với ngươi hay không...

Trong mắt Lý Long Cơ chợt lóe ánh sáng:

- Nàng nói như thế nào?

- Còn nói cái gì, chính ngươi không nhìn thấy sao?

*****

Tần Tiêu tức giận nói:

- Ý nghĩ trong lòng tiểu nha đầu ta cũng không biết rõ ràng đâu! Ai biết nàng phản cảm tiến cung như vậy chứ, đột nhiên lại khóc thất thanh!

Trong lòng Lý Long Cơ nhất thời tràn đầy thất vọng, mười phần mất mát nói:

- Lại... khoa trương như thế?

- Đúng là thật khoa trương! Ta sớm nói qua a đầu này tuyệt không hiểu biết, vô cùng tùy hứng, động một chút lại khóc rống, thật sự bực mình!

Tần Tiêu có chút buồn bực thấp giọng kêu lên, liếc mắt nhìn Lý Long Cơ thấy vẻ mặt hắn lộ ra nghi hoặc, không kiên nhẫn nói:

- Nhìn ngươi như vậy hay là còn không tin được ta? Được, ta cũng không ngăn cản ngươi, tự mình ra hậu viện hỏi nàng!

Trong lòng Lý Long Cơ nhất thời sinh ra tia mong ngóng:

- Như vậy thỏa đáng không?

- Đi thôi, đừng nói làm đại ca lừa ngươi, chính mình tận mắt nhìn thấy mới là thật. Nếu như nàng thật sự nguyện ý đi theo ngươi, ta không nói hai lời chắp tay đem nàng đưa lên thuyền của ngươi.

Tần Tiêu khẳng định nói:

- Đi ngay đi thôi, dù sao ngươi cũng tìm được phòng nàng.

Lý Long Cơ cắn răng, cất bước:

- Ta đi đây!

Chứng kiến Lý Long Cơ rời đi, những người khác vây tới thất kinh hỏi:

- Sao lại thế này?

Tần Tiêu thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng vẻ mặt phiền muộn, nhưng trong lòng đang cười nở hoa: Ngọc Hoàn, phải xem thiên tài biểu diễn gia như muội, làm sao phát huy! Hạnh phúc của muội do chính bản thân muội nắm giữ trong tay mình!

Trong sương phòng hậu viện, Tử Địch rúc bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liếc mắt nhìn thấy Lý Long Cơ đi vào, liên tục kéo Dương Ngọc Hoàn thì thầm:

- Tới rồi, tới rồi, mau bắt đầu!

Dương Ngọc Hoàn khẩn trương nói:

- Tứ nương, muội... hình như muội không khóc được nữa!

Tử Địch cắn răng lại véo một cái lên đùi nàng.

Dương Ngọc Hoàn nhất thời nhảy dựng lên, đau đến oa oa kêu to, nước mắt liền tràn ra, thuận thế liền oa oa khóc lớn.

Tử Địch hắc hắc cười trộm, chặt chẽ chú ý bước chân Lý Long Cơ bên ngoài. Thấy sắp đến gần, Tử Địch liền ôm chầm Dương Ngọc Hoàn kéo lại, lớn tiếng khẩn trương kêu lên:

- Đừng! Ngọc Hoàn, muội bình tĩnh một chút! Hãy nghe tỷ nói thôi!

Dương Ngọc Hoàn mười phần thương tâm kêu to khóc lớn:

- Nói cái gì chứ! Muội là người mang điềm xấu, không chỉ làm hại cha mẹ, thúc phụ, hiện tại còn muốn tai họa hầu gia ca ca! Tỷ để cho muội đi chết thôi, đã chết là xong, làm vậy tốt nhất!

Tử Địch kinh hoảng kêu to:

- Nói bậy bạ gì đây, sao lại là tai họa? Hoàng đế thích muội là phúc phận của muội, thật ngu xuẩn! Nếu muội vào cung, trên mặt hầu gia ca ca cũng sẽ sáng rọi!

Lời nói này thật sự khơi gợi lên nỗi thương tâm của Dương Ngọc Hoàn, vì thế nàng càng thêm ra sức khóc lớn:

- Muội không cần! Không cần! Chết cũng không tiến cung! Muội ở lại bên cạnh hầu gia ca ca, không đi đâu hết!

Lý Long Cơ vừa đi tới bên ngoài cửa sổ, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên: Tiểu nữ tử tính tình thật mạnh mẽ nha, tình nguyện chết cũng không tiến cung... hôn mê, xem ra lần này hoàn toàn không diễn. Tiểu cô nương kia đã sớm quyết tâm đi theo Tần Tiêu. Tên hỗn đản kia, câu dẫn nữ nhân quả nhiên có một bộ, không ai nâng được góc tường, ngay cả vị hoàng đế như ta cũng không cơ hội!

Tử Địch biết Lý Long Cơ đã đi tới bên ngoài cửa sổ, nháy mắt ý bảo. Dương Ngọc Hoàn băng tuyết thông minh, làm sao không biết, liền giãy dụa muốn thoát khỏi tay Tử Địch mở cửa bỏ chạy ra ngoài, còn lau nước mắt khóc lớn.

Lý Long Cơ đang đứng bên cửa sổ, nhất thời bị hoảng sợ. Nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn quả thật muốn đi ra ngoài tự sát, kinh hoảng đuổi theo đem nàng giữ chặt, không ngớt lời nói:

- Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn, chớ khẩn trương, đừng xúc động, có chuyện từ từ nói!

Dương Ngọc Hoàn bị Lý Long Cơ lôi kéo, quả thật có chút sợ hãi. Dù sao nàng còn là hài tử, vì vậy liền quỳ sụp xuống, xem như thực diễn thực làm, vừa lau nước mắt thương tâm, vừa nghẹn ngào nói:

- Hoàng đế bệ hạ, Ngọc Hoàn từ nhỏ là người mang điềm xấu, sẽ mang tai họa đến cho mọi người... vốn tưởng rằng đi theo hầu gia ca ca sẽ tốt, không nghĩ tới hôm nay cũng mang điềm xấu tới cho hắn... tôi... tôi phải đi nhảy sông chết cho rồi, thỉnh hoàng đế bệ hạ đừng ngăn cản tôi!

Lý Long Cơ nhìn thấy tiểu cô nương khờ dại không chút lòng dạ nói năng có nề nếp, cảm thấy hoảng sợ, tay chân có chút bối rối cả kinh nói:

- Ngươi... ngươi nói gì vậy! Vì sao lại mang tới tai họa cho hắn đây?

Dương Ngọc Hoàn bật khóc thật thương tâm, oa oa kêu lên:

- Ngài là hoàng đế, ngài muốn tôi tiến cung, nhưng tôi lại không muốn... vì thế ngài khẳng định sẽ trách móc hầu gia ca ca! Ngọc Hoàn thật sự chỉ thích hầu gia ca ca, thầm nghĩ cả đời này ở bên cạnh hắn, đây không phải lỗi của hắn! Hoàng đế bệ hạ, Ngọc Hoàn không phải mang tới tai họa cho hầu gia ca ca sao? Tôi vốn chỉ là một tiểu nữ tử tầm thường, không thể làm cho hoàng đế bệ hạ cùng hầu gia ca ca xảy ra chuyện không vui, nếu không tôi là người có tội lớn! Nếu Ngọc Hoàn chết đi chính là biện pháp tốt nhất! Ô ô ô...

Dương Ngọc Hoàn chảy nước mắt nói ra những lời tự đáy lòng, thật khiến người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ. Một số người đứng trong sân, không nhịn được có chút thổn thức, vừa cảm thán tiểu nữ hài hiểu biết, vừa đáng thương vận mệnh đau khổ của nàng.

Cho dù ý chí của Tần Tiêu có sắt đá cũng có chút bị xúc động, trong lòng thầm nhủ: Diễn trò thì diễn trò, xem ra tiểu cô nương Ngọc Hoàn thật sự là cảm tình chân thành tha thiết ah!

Nhìn thấy nhiều người xông tới, Lý Long Cơ cảm giác mình thật sự làm tiểu nhân, khó thể xuống đài. Hắn liền vội vàng kéo tay Dương Ngọc Hoàn, thấp giọng khuyên nhủ:

- A đầu ngốc, mặc dù ta là hoàng đế nhưng cũng là huynh đệ tốt của hầu gia ca ca nhà ngươi! Ta cũng không có nói nhất định phải cho ngươi tiến cung! Ngươi đáng yêu như thế, ai nhìn thấy đều cũng thích cả. Nếu ngươi nhảy xuống sông, ta chẳng phải sẽ trở thành tội nhân sao?

Lần này Dương Ngọc Hoàn càng thêm kinh sợ, nếu bị người chụp tội danh nàng làm cho hoàng đế biến thành "tội nhân", vậy tội của nàng càng lớn hơn nữa! Vì vậy nàng khóc càng thêm mãnh liệt, ô ô nói:

- Tôi... tôi thật là người mang điềm xấu, vốn không nên sinh ra trên đời này! Tôi chết cho xong đi!

Dứt lời vừa muốn nhấc chân chạy ra ngoài.

Lần này Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y, Tử Địch đều tiến lên ôm lấy nàng. Ngoại trừ Tử Địch những người khác đều không biết rõ tình hình, chỉ nghĩ chuyện xảy ra thật sự, đều vô cùng khẩn trương. Thứ nhất Dương Ngọc Hoàn ngày thường ôn hòa thuần hậu lại ngoan ngoãn, hôm nay biểu hiện cương cường như vậy tự nhiên không ai hoài nghi nàng đang diễn trò. Thứ hai hoàng đế ở đây, việc xấu trong nhà nếu náo loạn đi ra thật sự nhục nhã, còn liên lụy đến hoàng đế... Lý Tiên Huệ các nàng không khỏi có chút khẩn trương, vốn nữ tử thân phận thấp hèn, bị người xem như sủng vật mua bán cũng là chuyện thật bình thường. Nếu bởi vì một nữ tử lại khiến cho Tần gia kết thù với hoàng đế, thật sự là được không bù nổi mất!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<