Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 375

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 375: Gần bên ra tay trước
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Nếm xong bữa tối, Lý Long Cơ ợ một tiếng vỗ vùng bụng căng tròn, tùy ý đi dạo một vòng, sau đó gấp gáp đòi ngồi xuống chơi mạt chược. Khó được hôm nay tìm lại được cảm giác của mấy năm trước, thật sự làm cho hắn thật hài lòng vui vẻ. Làm hoàng đế có đôi khi cũng rất nhàm chán, những chuyện lớn nhỏ chồng chất như núi, việc giải trí lại rất ít.

Hơn nữa ở Trường An hắn khó thể tìm được bằng hữu tùy ý ngồi chơi chung như thế này, gia đình Tần Tiêu cũng đã quen cách sống không phân biệt tôn ti, tuy rằng trong lòng còn có chút băn khoăn thân phận hoàng đế của Lý Long Cơ, nhưng nói tóm lại biểu hiện tự nhiên cùng thân mật hơn những người khác rất nhiều. Điều này làm cho Lý Long Cơ cảm thấy thoải mái nhất.

Ngồi xuống chơi mạt chược, Tần Tiêu chơi được hai ván, sau đó lấy lý do đi vệ sinh gọi Thượng Quan Uyển Nhi thay thế. Bản thân hắn chạy ra ngoài đi tìm Dương Ngọc Hoàn.

Lúc ăn cơm tối Tử Địch cùng Dương Ngọc Hoàn còn chưa về, Lý Long Cơ còn hỏi thăm qua bệnh của Tử Địch có nặng hay không, còn muốn cẩn thận đến thăm hỏi một chuyến, lúc ấy lại bị Tần Tiêu nói dối cho qua.

Đi ra khỏi sân viện đến cửa thôn, Tần Tiêu tùy tiện tìm người hỏi thăm sau đó liền tìm được tung tích của hai nữ tử. Người trong thôn, ai lại giấu diếm Tần đại thiện nhân chuyện gì chứ? Có thể suy đoán đã tìm được hai nàng ở quán rượu nhỏ trong thôn.

Tử Địch đang nhàm chán cầm đũa gõ bàn, nhìn đĩa thức ăn còn dư cùng bình rượu cạn ngẩn người, nói:

- Thật nhàm chán ah... cơm ăn xong, rượu uống xong, chẳng lẽ ngồi đây chờ trời tối đi ngủ? Ngọc Hoàn, chúng ta đi Trấn Điện dạo một vòng đi?

Dương Ngọc Hoàn ngơ ngác nhìn Tử Địch, kinh ngạc nói:

- Tứ nương, tỷ không phải bị đau bụng sao? Còn uống nhiều rượu cùng ăn nhiều món ăn như thế đây?

Tử Địch cười hắc hắc:

- Đây gọi là lấy độc trị độc, đem đau bụng làm say chết, sau đó sẽ hết đau.

Dương Ngọc Hoàn ngạc nhiên:

- Vậy cũng được sao?

Tần Tiêu vừa lúc đi tới cười ha ha nói:

- Ngọc Hoàn, muội đừng nghe nàng nói bừa.

Tử Địch chợt nhảy dựng lên:

- Nha, huynh đã đến rồi thật tốt! Có phải chúng tôi về được rồi không?

Tần Tiêu đẩy nàng ngồi xuống, bản thân ngồi luôn xuống ghế, nhìn Dương Ngọc Hoàn nói:

- Ngọc Hoàn, trong lòng muội đang cảm thấy thật kỳ quái đi?

- Có một chút!

Dương Ngọc Hoàn nháy mắt tò mò nhìn Tần Tiêu:

- Tứ nương rõ ràng không bị tiêu chảy đâu, vì sao phải gọi Ngọc Hoàn cùng ra khỏi nhà đây? Đã trễ thế này còn chưa chịu về nhà, muội thật không thói quen!

Tần Tiêu đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nhìn xung quanh, trong quán rượu còn có khách đang ngồi, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn qua đánh giá hai mỹ nữ tuyệt sắc bên này. Tần Tiêu đứng dậy nói:

- Đi ra ngoài một chút, ta từ từ nói với muội được không?

- Tốt lắm!

Dương Ngọc Hoàn vui vẻ nhảy dựng lên, vui mừng nói:

- Đi tới bờ Tương Giang tản bộ được chứ?

- Được.

Tần Tiêu mỉm cười, mang theo Dương Ngọc Hoàn cùng đi ra ngoài. Tử Địch tràn đầy ghen tuông không chút tình nguyện trả tiền, sau đó đi theo phía sau họ không xa.

Rời khỏi quán rượu, Tần Tiêu mang theo Dương Ngọc Hoàn đi tới một con đường nhỏ trong thôn, hướng bờ Tương Giang đi đến.

Mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh hoàng hôn rơi trên cuối thôn. Gió xuân thổi qua, Dương Ngọc Hoàn vẫn như lúc còn thơ ấu, dựa vào người Tần Tiêu tìm kiếm ấm áp.

Nàng còn vươn tay ôm cánh tay hắn, đem tay mình cùng cổ tay luồn dưới áo hắn. Một bàn tay còn tinh nghịch vẽ vẽ lòng bàn tay của hắn, còn thường thường nghịch ngợm đầu ngón tay của hắn.

Theo Dương Ngọc Hoàn xem ra hết thảy cũng giống như ngày trước, mình ở trước mặt hầu gia ca ca vĩnh viễn là nhi đồng chưa hề lớn lên. Tần Tiêu đối với nàng mà nói là phụ thân, là huynh trưởng, là ân nhân cứu mạng, còn là lão sư cùng người bảo hộ, là... mối tình trong mộng của thiếu nữ mới lớn, nàng chỉ biết mình đối với nam tử này đã vô cùng tín nhiệm cùng ỷ lại. Từ trước kia, bất kể là tận mắt nhìn thấy hay nghe được chuyện xưa, Tần Tiêu đều trở thành thần tượng cao nhất trong lòng nàng, hơn nữa còn ở bên cạnh nàng. Vừa thân thiết cũng vừa thần thánh, thần thánh đến mức trong lòng nàng không chấp nhận mình nghe được bất luận lời nói gì bất lợi đối với hắn.

Tiểu cô nương khờ dại cùng thuần khiết, cùng loại ảo tưởng khát khao khi vừa biết yêu, đã quyết định địa vị của Tần Tiêu ở trong lòng nàng vĩnh viễn đều không thể thay thế.

Tần Tiêu cảm giác trong lòng như lướt qua một luồng điện nhẹ nhàng, thầm có chút dao động. Nha đầu này ah, sao lại không có lòng đề phòng đối với ta đây? Thật không biết có phải vì thuở nhỏ nàng đã mất cha, sau đó lại mất thúc phụ, có tình tiết mến phụ, mới hoàn toàn tín nhiệm ta như thế... Tiểu cô nương này khi ở chung một chỗ với hắn giống như hoàn toàn không biết chuyện "nam nữ hữu biệt" bao giờ. Chẳng hạn như lúc chiều nay, hắn vô tình nhìn thấy nửa thân trần của nàng, nhưng hiện tại nàng đối mặt với hắn lại không hề biểu hiện ra chút nào xấu hổ.

Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tần Tiêu liền trở nên mềm mại... đây làm sao là nữ hài tử mười ba tuổi, rõ ràng là một đại cô nương thôi! Hơn nữa là một đại cô nương có bề ngoài có chút khoa trương! Tuy rằng Lý Tiên Huệ, Thượng Quan Uyển Nhi, Mặc Y cùng Tử Địch đều có dáng người không tệ lắm, hoặc lả lướt hoặc nóng bỏng, mỗi người đều có phong tư riêng. Nhưng so sánh với Dương Ngọc Hoàn vẫn còn thua kém một chút!

Một trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa, lấy danh xưng châu viên ngọc nhuận nổi danh đời sau, quả nhiên là... không giống bình thường!

- Hầu gia ca ca, huynh đang suy nghĩ gì đấy?

Dương Ngọc Hoàn ngây thơ hỏi, còn ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, hai mắt híp lại như vầng trăng non, lông mi dài run run khả ái.

Tần Tiêu giật mình hồi phục lại tinh thần, có chút xấu hổ cười:

- Không có gì... đúng rồi, Ngọc Hoàn, muội đến nhà của ta đã bao lâu?

Dương Ngọc Hoàn vươn lên một bàn tay, đầu ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ mọng, ngẫm nghĩ nói:

- Tinh tế mà tính kỳ thật là sáu năm kém ba tháng nga! Hiện tại muội đã sắp mười bốn tuổi rồi đâu! Lúc ấy khi ở Lạc Dương, muội mới tám tuổi, cùng bà cô được hầu gia ca ca nhặt về.

- Vì sao lại gọi là "nhặt" chứ, ha ha, thật là... muội cũng không phải là mèo con chó con.

Tần Tiêu cười trêu ghẹo:

- Những năm gần đây ta chạy đông chạy tây, không có thời gian chiếu cố cho muội, thật thiếu quan tâm tới muội, muội cũng đừng trách ta.

- Không có, không có!

Dương Ngọc Hoàn làm nũng lắc cánh tay Tần Tiêu, nhẹ đá chân lo lắng nói:

- Hầu gia ca ca là người đối xử với Ngọc Hoàn tốt nhất trên đời này, trong lòng Ngọc Hoàn rõ ràng đâu! Ngọc Hoàn thường xuyên suy nghĩ, mạng của muội vừa khổ lại vừa tốt lắm! Khổ là lúc cha mẹ mới mất, sau sống nhờ nhà nhị thúc cũng mất... nhưng thật may mắn gặp được hầu gia ca ca nha! Những năm gần đây, bên cạnh Ngọc Hoàn mặc dù không có thân nhân cùng huyết mạch, nhưng mọi người đều đối đãi muội như người thân của mình. Ngọc Hoàn thật sự cảm thấy được hạnh phúc, thật thỏa mãn nha!

*****

Tần Tiêu kỳ thật hiểu rõ tâm sự của Dương Ngọc Hoàn như lòng bàn tay. Tiểu cô nương đối với hắn hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại. Hiện tại hắn lại cố ý gợi cho nàng tự mình nói ra, tuy rằng nghe được thật thoải mái nhưng trong mơ hồ vẫn cảm giác mình có chút bỉ ổi. Nhưng chuyện cho tới bây giờ hắn làm sao quản được nhiều hơn đây?

Nếu để cho Dương Ngọc Hoàn bị Lý Long Cơ vạch đi rồi, khó tránh sẽ giống như trong lịch sử làm cho Lý Long Cơ biến thành sa đọa trở nên ngu đần đây? Hơn nữa còn làm cho hắn mất đi con đại áp cua tốt nhất như vậy... khụ, khụ! Vậy cũng không tính là quá ích kỷ đi! "Con dâu nuôi từ bé" nhiều năm của mình phải chắp tay dâng cho người ta, nói thế nào cũng giảng không qua!

Tần Tiêu nghe tiểu cô nương nói ra những lời thổ lộ như trút hết từ trong nội tâm không chút lòng dạ, không khỏi ha ha cười nói:

- Ngọc Hoàn, muội thật sự đáng yêu. Không chỉ có ta, Tiên nhi các nàng đều thật thích muội đâu! Muội xem muội đi, ngươi thật xinh đẹp cũng thông minh, biết khiêu vũ còn hát hay, ôn nhu lại thiện lương, không tránh khỏi ai cũng thích muội đâu!

Dương Ngọc Hoàn nghe vậy vô cùng vui vẻ, cười hắc hắc, ôm lấy cánh tay Tần Tiêu nhảy nhót, quả nhiên dáng người lả lướt, hết sức liêu nhân.

Tử Địch đi theo phía sau, cực kỳ nhàm chán cầm một cọng cỏ cẩu vĩ thảo ngắt nhéo trong tay, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi tràn đầy ghen tuông thấp giọng mắng:

- Đại dâm tặc, lại muốn nạp thiếp!

Tần Tiêu nhìn thấy tiểu cô nương cao hứng, biết tới thời cơ, lập tức xoay chuyển lời nói:

- Ngọc Hoàn, muội biết không, hôm nay khi muội khiêu vũ đã làm cho hoàng đế nhìn thấy, hắn...

Dương Ngọc Hoàn nhất thời tò mò đứng bên cạnh Tần Tiêu, có chút khẩn trương truy vấn:

- Hoàng đế làm sao vậy?

Tần Tiêu tràn đầy bất đắc dĩ nhún vai:

- Muội đáng yêu như thế, hắn... trúng ý muội!

Dương Ngọc Hoàn nhất thời đứng ngây đương trường, thần tình đỏ hồng, lăng lăng nhìn Tần Tiêu giống như vừa nghe được chuyện không dám tin tưởng nhất trên đời này.

Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, xem ra tiểu cô nương thật sự sợ hãi...

Vẻ vui sướng nhiệt tình của Dương Ngọc Hoàn đã biến mất, sắc mặt biến thành trắng bệch, khẩn trương lẩm bẩm:

- Hầu gia ca ca, muội không vào cung!

Nàng nói thật ngắn gọn và rõ ràng. Ngữ điệu tuy rằng dịu dàng khinh uyển, lại giống như trút hết quyết tâm của chính mình.

Tần Tiêu nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

- Tại sao vậy chứ?

- Muội... muội cũng không biết!

Dương Ngọc Hoàn vội vàng giậm chân, lắc mạnh cánh tay Tần Tiêu kêu lên:

- Muội không muốn, muội không muốn thôi!

Trong lòng Tần Tiêu mừng thầm, xem ra trong lòng Dương Ngọc Hoàn thập phần phản cảm đối với việc "tiến cung". Không giống như một ít nữ nhân dong chi tục phấn theo đuổi vinh hoa phú quý, chỉ mơ ước tiến cung làm phi, nhảy lên cành cây cao biến thành phượng hoàng.

Tần Tiêu truy vấn:

- Không biết có bao nhiêu người đều mơ ước tiến cung đâu! Vì sao muội lại phản cảm như vậy đây? Ân, có lẽ bây giờ muội còn nhỏ, không hiểu nhiều đi.

- Không phải, không phải! Mới không phải đâu! Muội hiểu rõ!

Dương Ngọc Hoàn vội vàng tranh luận, kinh hoảng áp sát bên người Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn:

- Tiên nhi tỷ, Uyển nhi tỷ không phải từng ở trong cung sao? Còn có Trì Nguyệt tỷ cùng Lam Điền quận chúa, Thái Bình công chúa mà muội chưa từng gặp mặt, muội đều nghe qua chuyện của họ ah! Muội... muội cực kỳ sợ hãi! Muội thật sự không muốn vào cung! Trong cung không có thân tình cũng không có tình yêu, không bằng ở bên cạnh hầu gia ca ca hạnh phúc tự tại!

Tần Tiêu cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc áp sát lên người mình, nhìn qua vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Hắn không tự chủ được vươn tay nhẹ nhàng ôm quanh đầu vai của nàng, thấp giọng nói:

- A đầu ngốc, ở trong cung sẽ có được ngày lành sung sướng mà muội chưa từng được nhìn thấy qua nga! Đi theo ta chưa chắc được tốt đâu, không chừng còn phải chạy khắp trời nam đất bắt mà tránh họa!

- Muội không cần! Muội muốn đi theo hầu gia ca ca!

Dương Ngọc Hoàn đại quẫn, nghe khẩu khí của Tần Tiêu giống như muốn đem nàng nhét vào trong cung, không khỏi lắc mạnh đầu nói:

- Đời này ngoại trừ đi theo hầu gia ca ca, muội không đi đâu hết! Hầu gia ca ca, nếu huynh không quan tâm muội, Ngọc Hoàn liền nhảy vào Tương Giang, kiếp sau tiếp tục đi theo huynh!

Dứt lời Dương Ngọc Hoàn liền òa khóc, trong đôi mắt thật to không ngừng tràn ra nước mắt, nhìn thật thương tâm!

Tần Tiêu không khỏi cả kinh, hắn thật không ngờ Dương Ngọc Hoàn đã lưu luyến hắn đến tình trạng như vậy. Trước kia hắn chỉ cho rằng nàng tôn trọng mình như phụ thân hay huynh trưởng mà thôi. Hiện tại xem ra chỉ sợ tình yêu của tiểu cô nương đã nở, hơn nữa chỉ nhận thức một mình hắn!

Tần Tiêu cảm giác vừa hài lòng vừa hổ thẹn, hắn đi thử thách nàng như vậy thật sự có vẻ đê tiện cùng tàn nhẫn... đúng là một tiểu cô nương thật tốt! Hồn nhiên, thiện lương, hiểu được cảm ơn, trọng yếu nhất là có được trái tim kiên trinh!

Thật sự là quá khó được!

Cô nương tốt như vậy nếu còn chắp tay dâng cho người ta, khiến ông trời giáng sét đánh bổ hắn đi! Cho dù là hoàng đế cũng không được lấy! Hiện tại nếu đã xác minh lòng của nàng, hết thảy càng thêm dễ làm.

Tần Tiêu trìu mến ôm Dương Ngọc Hoàn vào lòng, giúp nàng lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Đừng khóc đừng khóc, ta chỉ muốn hỏi ý của muội một chút mà thôi. Hầu gia ca ca thích muội như vậy, như thế nào không cần muội đây? Nếu muội nguyện ý thì ta đương nhiên không thể cản trở muội vào trong cung! Nhưng nếu chính muội không thích, ta tuyệt đối sẽ ủng hộ muội biết không? Bên phía hoàng đế chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp từ chối, đảm bảo không có vấn đề!

Dương Ngọc Hoàn nhất thời quá đỗi vui mừng, nước mắt còn chưa khô đã lập tức bật cười khanh khách, kiễng đầu ngón chân ôm lấy cổ Tần Tiêu, giống như ngày trước hôn lên mặt hắn.

"Ba" một tiếng vang lên, ngay cả Tử Địch đứng phía sau ghen tuông khó chịu cũng nghe được rõ ràng!

Tử Địch hừ mũi, thấp giọng hô:

- Mọi người đến xem đi! Lừa gạt thiếu nữ đàng hoàng đây! Đại dâm tặc lại xuất thủ kìa, thành công lừa dối một thiếu nữ khờ dại đàng hoàng đây!

Thanh âm kia thật giống như kẻ bán rong ngoài phố xá.

Dương Ngọc Hoàn không chút e dè ôm chặt cổ Tần Tiêu, bộ ngực sữa vun cao thiếp chặt trước ngực hắn, quyệt mồm nỉ non:

- Tứ nương, tùy tỷ muốn nói sao cũng được! Muội muốn đi theo bên người hầu gia ca ca, không đi đâu hết! Cho dù là hoàng đế cưỡng bức, muội tình nguyện nhảy sông!

Tần Tiêu không khỏi dở khóc dở cười, vỗ nhẹ lưng Dương Ngọc Hoàn:

- Được rồi, buông tay. Trong chốc lát ta đi về trước, sau đó muội cùng tứ nương hãy về nhà, nói trị bệnh xong rồi, biết không? Ta xem có cơ hội an bài muội đi nói rõ ràng với hoàng đế, chặt đứt ý niệm trong lòng hắn là xong thôi. Miễn cho ngày sau sẽ còn quấy nhiễu!

- Dạ!

Dương Ngọc Hoàn ngoan ngoãn buông lỏng tay, lại hôn lên mặt Tần Tiêu, thập phần tín nhiệm nhìn hắn, kiên định nói:

- Hầu gia ca ca là thông minh nhất, giỏi nhất! Ngọc Hoàn nghe theo huynh, huynh bảo muội làm gì thì muội làm đó!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<