Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 371

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 371: Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Ba nam nhân càng cười càng lớn, có thể cười ra cả nước mắt. Nhóm người Thạch Thu Giản đứng ngoài viện cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là từ trong tiếng cười kia cảm nhận được một cỗ nghĩa khí hạo hãn hào hùng mà chỉ có nam nhân mới có được.

Tần Tiêu phát hiện, nguyên lai máu tươi trên người mình vẫn luôn luôn sôi trào!

Khi một nam nhân tâm huyết muốn kéo theo tộc nhân của mình đi chống lại một dị tộc xâm lấn, nội tâm luôn mênh mông cùng kích động như thế!

Ba người cười to một trận, đưa tay lau nước mắt, sau đó lại nhìn nhau trêu chọc.

Tần Tiêu bình tĩnh chút tâm tình, sau đó nói:

- Ba năm trước đây khi ta rời khỏi Trường An, đem khải giáp ấn tín trao trả triều đình, binh khí đưa cho Hoàn Tử Đan. Thật không ngờ cho tới hôm nay ta còn có thể quay lại con đường này. Nói thật, a Man, làm huynh đệ ta thật cảm tạ sự lý giải cùng khoan dung của ngươi; làm thần tử, ta cũng phải cảm tạ vị minh quân như ngươi, cho ta cơ hội đền đáp quốc gia! Thật không dám giấu diếm, từ mấy năm trước ta đã có một nguyện vọng, đó là có cơ hội cùng Đột Quyết quyết chiến trên chiến trường! Hôm nay cơ hội này rốt cục đã tới. Trong lòng ta thật sự kích động vô cùng!

- Kỳ thật ta cũng thật kích động! Ta từ sớm đã nghĩ làm ra một sự nghiệp mà một vị đế vương nên làm.

Lý Long Cơ cảm khái nói:

- Chỉ hận ta sinh trong đế vương gia. Không thể xông pha chiến đấu, trên người cũng không có mưu lược cùng võ nghệ, bằng không ta cũng muốn như ngươi, mặc áo giáp, cầm binh khí tung hoành sa trường một phen. Nhưng nếu ta không thể tự mình ra trận, vậy sẽ ở hậu phương toàn lực ủng hộ ngươi! Huynh đệ chúng ta, rốt cục có cơ hội liên thủ làm một phen đại sự nghiệp! Chỉ mong chúng ta có thể mã đáo thành công, xây dựng một sự nghiệp công tích bất hủ, danh vang sử xanh!

Dứt lời, Lý Long Cơ vươn một bàn tay, Tần Tiêu cười to, hào tình vạn trượng cùng hắn nắm tay nhau!

Lý Trọng Tuấn ở một bên sững sờ, nhìn hai người trong mắt phát ra thần thái khác thường, không khỏi nổi da gà, thấp giọng lẩm bẩm:

- Di...chơi đồng tính!

- Chặt ngươi bây giờ!

Hai người liên thanh mắng.

Lý Trọng Tuấn hắc hắc cười quái dị:

- Đừng mắng, ta không có ghen tỵ. Ta luôn luôn chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân.

Hai người tự nhiên khinh thường tranh luận cùng hắn. Ba người uống rượu thêm một lát, thức ăn trên bàn đã lạnh mới ngừng lại.

Lý Long Cơ gọi Kim Lương Phượng đi vào, để cho hắn lấy khải giáp cùng binh khí đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tần Tiêu. Kim Lương Phượng dẫn mọi người đi tới một gian phòng, bên trong đặt hai giá gỗ, một bộ Minh Quang giáp bằng hoàng kim lóng lánh, ngoài ra là một bộ kim sắc phượng sí lưu kim đang hào quang bốn phía.

Tần Tiêu bước nhanh tới phía trước, rút phượng sí lưu kim đang, hàn thép băng sương cùng đao lăng đuôi phượng lóe ra sát khí khiếp tâm hồn người.

- Tốt! Quả nhiên trời sinh hung khí! Lão mũi trâu, tay nghề này của ngươi so với Lô đại tượng ngày trước còn muốn xuất sắc!

Tần Tiêu không khỏi lớn tiếng khen.

- Trọng lượng vừa tay, rất là thuận tiện!

Kim Lương Phượng đứng một bên cười mỉa:

- Ngươi còn không suy nghĩ xem, tài liệu ta phải hao tốn thật nhiều tâm lực mới tìm tới. Ta chọn dùng kỳ thạch dị quáng, kỹ thuật rèn độc môn không phải người nào cũng có khả năng so sánh.

Tần Tiêu không khỏi cười to:

- Khen ngươi một câu ngươi liền đắc ý. Nói vậy áo giáp cũng không cần thử, hẳn không phải thứ phẩm.

Kim Lương Phượng tức giận đến râu tóc dựng đứng, kêu lên:

- Mỗi khâu nhỏ khi chế tạo khải giáp làm ta tiêu phí công phu cả ngày mới tạo được. Cả bộ áo giáp phải hao tổn ước chừng một năm thời gian mới hoàn thành...thứ phẩm? Tức chết ta!

Mọi người cười ha hả, Kim Lương Phượng lại đem lăng văn chiến ngoa cùng lặc giáp thao giao hết cho Tần Tiêu, như vậy một bộ giáp trụ đều tụ hợp đầy đủ.

Lý Long Cơ nhìn thấy bộ khải giáp, than nhẹ một tiếng nói:

- Nam nhi nhất định cần mặc khải giáp, tay nắm binh khí. Nếu đại nguyên soái mặc vào bộ giáp trụ này, lập tức sẽ biến thành uy phong nghiêm túc, so với bộ dạng nông phu hiện tại thật mạnh hơn gấp trăm lần. Chỉ tiếc ta không có cơ hội tỏ rõ uy phong như thế.

Tần Tiêu cười nói:

- Còn có khải giáp nào uy phong hơn cả hoàng đế đây?

Ba người rời phòng, Kim Lương Phượng quay lưng khóa cửa. Tần Tiêu đi tới bên cạnh hắn, ý cười xấu xa nói:

- Không sai nha, lỗ mũi trâu. Vừa mới bắt đầu ngươi vẫn một mực tính kế ta, ngay binh khí áo giáp đều chuẩn bị sẵn cho ta.

Kim Lương Phượng cười trào phúng, nói:

- Có một số việc mọi người lòng hiểu mà không nói là được. Làm trò trước mặt hoàng đế chọc thủng thật không còn ý nghĩa. Ngươi là đại tướng quân quy ẩn, không phải luôn tâm niệm tới triều đình cùng chiến trường sao?

Tần Tiêu phẫn nộ kêu lên:

- Ngươi cũng đã chọc thủng!

Lý Long Cơ bật cười, chuyển chủ đề:

- Ta sẽ lập tức hạ chỉ về Trường An, để Binh bộ chuyển giao ấn tín cùng binh phù tới đây. Sau đó đám người Hoàn Tử Đan cũng cùng lúc khởi hành đến gặp ngươi. Tự ngươi nói đi, các ngươi muốn ước chừng thời gian nào cùng địa phương nào gặp mặt, sau đó cùng đi Hà Bắc.

Tần Tiêu nói:

- Hiện tại ngươi hạ thánh chỉ cũng phải hơn một tháng mới có thể đến Trường An. Nếu không thì gặp mặt ở Hoàng Hà đi. Tính thời gian thì hai tháng sau vậy!

Lý Long Cơ nghi hoặc nói:

- An bài chặt chẽ như vậy, ngươi không cần cùng gia đình cáo biệt hay sao? Nếu như lưu lại nhà thêm một tháng cũng được. Hiện tại ngươi bắc thượng, không thuận tiện mang theo gia quyến. Tuy rằng sau này có thể đón tới, cũng tốn không ít thời gian. Ngươi xem có nên hoãn chậm một ít hay không.

Tần Tiêu thoáng cười:

- Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường thôi. Ta sợ mình lưu lại càng lâu, lại càng không muốn đi. Ba ngày sau ta sẽ xuất phát bắc thượng. Hôm nay là mùng hai tháng hai đi? Mùng năm tháng tư ước hẹn gặp mặt tại Ký Châu bờ bắc Hoàng Hà. Ân sư ta năm đó từng làm thứ sử ở nơi này, dân chúng địa phương đã xây từ đường, có thể vừa lúc đến bái tế.

Lý Long Cơ than khẽ:

- Lại là mùng hai tháng hai đâu. Ha ha, thật là xảo...thật sự làm khó ngươi. Nghĩ đến Tiên nhi các nàng sẽ hận chết ta.

- Sẽ không, không đâu.

Tần Tiêu nhíu nhíu khóe môi, thật sự nói:

- Ta nói thật.

Lý Long Cơ vui vẻ nở nụ cười:

- Vậy là tốt rồi. Kỳ thật mấy năm nay không gặp, ta thật sự nhớ Tiên nhi các nàng còn có con nuôi Đại Đầu. Lần này ta phải phong cho tiểu tử kia tước vị. Ít nhất không kém hơn kẻ làm cha tước vị hầu gia như ngươi. Dù sao cũng là con nuôi của ta thôi!

- Di, đừng làm loại chuyện này!

Tần Tiêu vội nói:

- Chỉ là một xú tiểu tử, thân không công huân, sao có thể...

Lý Long Cơ liên tục xua tay cắt đứt lời của hắn:

- Ngươi cũng đừng quên ngươi chính là phò mã gia, mẹ của Đại Đầu là công chúa chân chính, chỉ phong quận vương cũng không hề quá đáng! Chỉ là nó có người cha chết cân não như ngươi, không chịu lãnh tước vị, làm hại nó chỉ làm được tiểu hầu gia. Như vậy đi, ngươi làm đại nguyên soái của ngươi, Sở Tiên hầu thì đưa cho Đại Đầu.

*****

Tần Tiêu bất đắc dĩ xòe tay:

- Ngươi đã lên tiếng thì theo ý ngươi đi.

Hắn thầm nghĩ trong lòng: cũng may Lý Long Cơ không hề đề cập tới chuyện Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt...

Lý Long Cơ chợt cười rộ lên:

- Vừa nhắc chuyện này ta thật sự rất nhớ bọn họ. Như vậy đi, hiện tại ba người chúng ta đi tới nhà ngươi ngồi một chút, ta muốn ôm ôm tiểu tử Đại Đầu một chút. Đúng rồi, hiện tại ngươi có mấy nữ nhi cùng nhi tử nha?

Tần Tiêu cười nói:

- Bốn nhi tử hai nữ nhi.

Lý Long Cơ cười ha ha:

- Ngươi thật không được rồi! Ta có bảy nhi tử bốn nữ nhi! Tiên nhi lại sinh sao? Nhi tử hay nữ nhi?

- Nữ nhi, nhũ danh nhị nữu, tên là Tuyền Khanh.

- Tốt.

Lý Long Cơ cười nói:

- Lưu lại cho nhi tử của ta đi.

Tần Tiêu buồn bực:

- Như vậy sao được? Ngươi cùng Tiên nhi là đường huynh muội, nữ nhi của ta cùng con của ngươi là họ hàng gần đâu! Họ hàng gần kết hôn không tốt!

Những người khác mở to mắt nhìn:

- Họ hàng gần kết hôn?

Lý Long Cơ nghi hoặc hỏi:

- Quả thật không tốt sao?

Tần Tiêu khẳng định gật đầu:

- Tuyệt đối không tốt, dễ dàng sinh ra đứa con dị dạng!

Lý Long Cơ đối với kiến thức của Tần Tiêu xưa nay thập phần bội phục, trong lòng không khỏi run lên, khoát tay nói:

- Vậy...vậy thì thôi đi.

Bốn người tán gẫu, đi ra đạo quan. Xa xa chứng kiến ở trung ương đảo dựng lên một tấm bia đá lớn – Đan Thư Thiết Khoán Bia, bên trên còn đắp mảnh vải lớn.

Lý Long Cơ chỉ vào Đan Thư Thiết Khoán Bia nói:

- Ta muốn làm người trong thiên hạ biết, Lý Long Cơ này dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, quyết không làm ra loại chuyện tá ma giết lừa!

Trong lòng Tần Tiêu thầm rung động, quả nhiên là một người có khí phách, người làm đại sự thôi!

Lý Long Cơ nhìn nhóm người Thạch Thu Giản nói:

- Thạch tướng quân, ngươi giúp ta đi một chuyến, những người khác ở lại trên đảo đợi lệnh. Tần đại soái, dẫn ta đi thôi, đi tới chỗ ở của ngươi nhìn xem.

- Tốt!

Tần Tiêu vui mừng ứng tiếng, lập tức trong lòng chợt lộp bộp: phá hủy, Dương – Ngọc – Hoàn!

Lý Long Cơ đột nhiên xuất hiện, Kim Lương Phượng đến gọi hắn đi ra nên nhất thời đã quên đem Dương Ngọc Hoàn ẩn núp. Hiện tại xem ra Lý Trọng Tuấn cùng Kim Lương Phượng còn chưa nói lộ ra miệng, nên Lý Long Cơ vẫn chưa biết trong nhà hắn có a đầu này.

Vạn nhất...

Tần Tiêu không khỏi nhẹ rùng mình: không phải trùng hợp như vậy đi? Thật sự để bọn họ gặp mặt, chẳng phải là đi theo vết xe đổ của lịch sử?

Nghĩ tới đây, Tần Tiêu kiên trì nói:

- Hay là...hôm nay hoàng đế bệ hạ đường xa vất vả đến đây, nên nghỉ ngơi một chút, ta quay về chuẩn bị. Ngày mai lại cung nghênh bệ hạ đến nhà ta dạo chơi?

Lý Long Cơ có chút không vui thấp giọng nói:

- Ngươi nói gì vậy? Không phải đã nói rồi sao, hôm nay chúng ta là huynh đệ, không nói chuyện vua tôi. Còn nữa, còn có chuyện gì để chuẩn bị? Chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện gì không thể gặp người? Thật là! Đừng dây dưa, đi thôi. Hôm nay ta nhất định phải gặp Tiên nhi các nàng cùng Đại Đầu bọn hắn. Còn nữa, ta đã hơn một năm không chơi đùa mạt chược, hôm nay phải chơi cả đêm cho thoải mái. Ngày mai quay về đảo nghỉ một ngày, ta cũng phải lập tức nam hạ, không thể kéo dài.

Trong lòng Tần Tiêu trầm xuống, đổ mồ hôi, bất đắc dĩ nói:

- Vậy...được rồi, mời!

Trong lòng lại nổi điên cầu nguyện: a di đà phật, phật tổ phù hộ để ta có thời gian đem Dương Ngọc Hoàn ẩn núp đi, hoặc Lý Long Cơ nhìn thấy Dương Ngọc Hoàn đừng động ý niệm nào khác...

Lý Long Cơ tâm tình sảng khoái đi nhanh về phía trước, Thạch Thu Giản đi theo sát phía sau, khi đi ngang qua bên người Tần Tiêu nhìn hắn cười, xem ra vô cùng cao hứng.

Tần Tiêu cảm giác bước chân mình có chút nặng nề đi theo sau bọn họ, đầu cúi thấp. Lý Trọng Tuấn vẫn luôn không lên tiếng, lúc này lại có chút nghi ngờ hỏi:

- Ta nói ngươi sao vậy, hoàng đế chỉ là đi qua nhà ngươi thăm viếng, cũng không phải muốn cướp lão bà hay hài tử của ngươi, ngươi vì sao lại làm vẻ mặt này?

- Sao vậy, sắc mặt ta hiện tại rất khó nhìn sao?

Tần Tiêu nghi hoặc lại kinh ngạc nói:

- Không đến mức đi?

- Ha...làm sao lại không!

Lý Trọng Tuấn xem thường nói:

- Diễn cảm của ngươi chẳng khác gì bị người đoạt lão bà!

- Câm miệng!

Tần Tiêu tức giận khẽ quát một tiếng, kéo hắn cùng đi tới, trong lòng biến thành rối loạn.

Những năm gần đây lịch sử thường thường phát sinh dị biến, nhưng vẫn quanh đi quẩn lại quay trở về con đường vốn có của nó. Chẳng lẽ việc này thật sự không thể tránh né sao?

Lý Long Cơ hiện tại oai hùng, biết tự chủ cùng quyết chí tự cường, có thể cũng sẽ giống như trong lịch sử hay không, tới ngày sau biến thành người hưởng lạc, mê luyến Dương Ngọc Hoàn, sủng ái tiểu nhân làm vương triều Đại Đường đi về hướng suy bại?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu dâng lên cảm giác nguy cơ – bất kể như thế nào, cho dù phải trả giá lớn cũng không thể để Lý Long Cơ cùng Dương Ngọc Hoàn cấu kết lại!

Loại chuyện này nhất định phải đề phòng cẩn thận, lỡ như làm lịch sử tái diễn, vậy thật sự đã muộn!

Hiện tại Tần Tiêu cảm thấy thật hối hận, lúc trước có phải do mình quá mềm lòng hay không. Nếu đưa Dương Ngọc Hoàn ra phiên ngoại, sẽ không có chuyện hôm nay...nhưng hiện tại Dương Ngọc Hoàn chỉ là một a đầu đáng thương vô tội, cho dù là Dương quý phi trong lịch sử hơn phân nửa cũng là vô tội, vấn đề lớn hơn chính do lỗi của Lý Long Cơ...

Tần Tiêu nghĩ đi nghĩ lại trong lòng càng lúc càng loạn. Nhóm người Lý Long Cơ rõ ràng nhìn ra sắc mặt hắn có vấn đề. Nhưng đều nghĩ hắn sắp rời nhà đi Hà Bắc, không tránh khỏi luyến tiếc thê tử nên trong lòng không thoải mái, thậm chí Lý Long Cơ còn tự trách bản thân mình.

Mọi người đi lên một con thuyền nhỏ, hướng Nhạc Lộc thôn đi tới.

Mỗi khi càng tới gần hơn, trong lòng Tần Tiêu càng thêm khẩn trương.

Lý Long Cơ, Dương Ngọc Hoàn, hai người nhất định phải gặp mặt sao?

Đoàn người rời thuyền lên bờ, hướng Nhạc Lộc thôn đi tới.

Hôm nay tâm tình của Lý Long Cơ thật tốt, xem ra hứng trí khá cao. Dù sao đi du ngoạn Giang Nam là chuyện mà hắn luôn luôn khát khao, hơn nữa vừa mới "giải quyết" Tần Tiêu, không tránh khỏi cảm thấy an tâm.

Dọc theo đường đi, Lý Long Cơ trong bộ bào phục sĩ tử không ngừng tươi cười trò chuyện, kể về những gì mình đã gặp được khi vào nam ra bắc. Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn đi hai bên hắn chỉ lui sau nửa bước, thường thường đáp lại một câu. Thạch Thu Giản cầm một thanh hoành đao đi sau bọn họ cũng không quá xa.

Mặc dù không mặc quan phục nhưng ba người đều có phong thái xuất chúng, khí thế bất phàm, làm các ngư dân đi gần đều âm thầm cảm thán. Hơn nữa nhìn thấy đại thiện nhân Tần Tiêu đi cùng những người kia, chỉ sợ thân phận họ phải là đại quan đi!

Dân chúng vẫn luôn sợ quan, vì thế thường có tâm lý trốn tránh. Lý Long Cơ thập phần hòa ái cũng thật tự nhiên chào hỏi các ngư dân xa lạ, ngẫu nhiên còn gọi người hỏi thăm vài câu, thật bình dị gần gũi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<