Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 370

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 370: Đại nguyên soái – Tần Tiêu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Lý Long Cơ nhìn Tần Tiêu chăm chú:

- Đại ca, lần này sở dĩ ta tự mình đến tìm ngươi, bởi vì việc này trọng đại. Lần này so với lần trước ngươi đảm nhiệm Tả Uy Vệ đại tướng quân còn quan trọng hơn nhiều lắm. Rất có thể ngươi phải ở lại địa phương đông bắc kia mười năm tám năm, thậm chí là cả đời! Ta muốn đem nền quân sự chính trị của đông bắc Đại Đường đều giao cho ngươi đi làm. Về phần quốc sách bình định Bắc Địch...Hiện tại tuy rằng còn chưa dám nói sẽ thi hành trong thời điểm nào, nhưng ta cam đoan chuyện này sớm hay muộn nhất định sẽ giải quyết cho xong!

Trái tim Tần Tiêu nhảy dựng thình thịch, hít sâu một hơi nhận chân nói:

- Ngươi thật sự quyết định sao?

- Quyết định!

Lý Long Cơ nói như đinh chém sắt:

- Bất kể như thế nào trước hết cần thu phục Doanh Châu, xây dựng lại nơi đó, đem mặt mũi thua bại của Tôn Kiệm cùng Tiết Nột giành trở về! Bằng không Bắc Địch tiếp tục ngang ngược hoành hành, biên cương không yên, dân chúng sĩ binh vĩnh viễn cũng không ngày yên tĩnh. Thậm chí cả Tân La cũng sẽ phản bội tự lập, ta thật sự không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông! Đám man nô Bắc Địch kia, quả thật khinh người quá đáng!

Nghe lời rít gào phẫn nộ của Lý Long Cơ, lối suy nghĩ của Tần Tiêu giống như rơi vào xoáy nước thật lớn, bắt đầu điên cuồng bốc lên...

Ở lại đông bắc mười năm tám năm, thậm chí là cả đời?

Không thể không nói lời của Lý Long Cơ rất thật thà thẳng thắn. Nhưng những lời này của hắn lại làm trong lòng Tần Tiêu có chút bồn chồn. Biên cương đại tướng, trấn biên tướng quân ở bên ngoài hơn mười năm là chuyện rất bình thường. Ban đầu khi ở Sóc Phương, áp lực lớn kỳ thật nằm trên người Trương Nhân Nguyện, bản thân Tần Tiêu chỉ làm một trận tại đó, kết quả lại lập công lớn, giúp Sóc Phương quân liên tục đạt được thắng lợi. Nhưng bây giờ nếu đi đông bắc, tình hình sẽ hoàn toàn khác hẳn. Rõ ràng ý của Lý Long Cơ là muốn đem gánh nặng đông bắc Đại Đường toàn bộ đặt lên vai Tần Tiêu!

Sự tình quan hệ tới cả biên phòng vương triều cùng quốc sách, nói dễ hơn làm!

Khó khăn cùng áp lực là đương nhiên, vấn đề là...công việc như vậy nếu làm tốt là chuyện đương nhiên; nếu làm được không tốt, sẽ phải gánh một oan ức thật lớn trên lưng, thậm chí không còn cơ hội xoay người!

Hơn nữa nghe trong lời nói của Lý Long Cơ, đem toàn bộ "yếu vụ quân sự cùng chính trị cả đông bắc" đều giao cho hắn, đó quả thật chính là làm phiên vương một địa vực!

Trong lịch sử, Đại Đường từ thịnh chuyển suy cũng bởi vì phiên vương cắt cứ, tiết độ sứ lộng quyền, An Lộc Sơn phản loạn, làm ra chính biến An Sử chi loạn, chẳng lẽ Lý Long Cơ đã động tâm tư muốn lập tiết độ sứ?

Nghĩ tới việc này, Tần Tiêu vội hỏi:

- A Man, ngươi vừa mới nói muốn đem toàn bộ "quân sự và chính trị đông bắc" đều giao cho ta, đây là ý gì?

- Không có gì, chỉ muốn đem chế độ đại đô đốc sửa chữa lại một lần, xây dựng quân trấn tiết độ.

Một câu nhẹ nhàng của Lý Long Cơ làm Tần Tiêu giật mình kinh hãi!

Lý Long Cơ nhìn thấy sắc mặt Tần Tiêu đột ngột thay đổi, nghi hoặc nói:

- Sao vậy, có chuyện gì không đúng sao?

Tần Tiêu cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ phải nói:

- Quân trấn tiết độ, làm vậy không tốt! Tuyệt không tốt! Nếu làm vậy, tình hình phiên vương cắt cứ sẽ xuất hiện, tập quyền trung ương biến thành tản mạn, quân phiệt địa phương ủng binh tự trọng, ngươi chưa từng suy nghĩ qua sao?

Lý Long Cơ nghe nói như thế cũng giật mình cả kinh, ngượng ngùng cười nói:

- Đại ca, ngươi sẽ không làm chuyện như vậy đi?

- Không, ta không phải chỉ luận chuyện ở địa phương Hà Bắc mà thôi.

Tần Tiêu cũng không bài bác ý tứ của hắn, chỉ nhấn mạnh nói:

- Bất kể là thế nào, cũng phải có triều đình cùng hoàng đế tăng cường quản hạt, không được xuất hiện tình huống quân phiệt cùng phiên trấn địa phương cắt cứ! Nếu cần làm cái gì tiết độ sứ, ta là người đầu tiên tỏ vẻ phản đối! Mãnh liệt phản đối! Hơn nữa nếu bảo ta làm tiết độ sứ, ta tình nguyện mang tội danh kháng chỉ bất tuân bị chém đầu cũng quyết không nhậm chức!

Lý Trọng Tuấn nhất thời hoảng sợ, kéo Tần Tiêu hạ thấp thanh âm nói:

- Ngươi uống nhiều quá, nói bậy nói bạ cái gì?

Lý Long Cơ cũng ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn cảm xúc kích động lẫn kịch liệt của Tần Tiêu, lẩm bẩm:

- Chỉ là một ý tưởng, còn chưa thực hiện, phản ứng của ngươi vì sao lớn như thế?

Tần Tiêu không quản được nhiều, kiên trì nói:

- Tóm lại tuyệt không thể thành lập tiết độ sứ!

Lý Long Cơ khó hiểu phản bác:

- Người được chọn làm tiết độ sứ tự nhiên đều là người trung thành tận tâm. Giống như đại ca, Cao Tiên Chi, Tiết Nột, Trương Nhân Nguyện, Quách Tử Nghi. Chẳng lẽ những người như vậy đều sẽ có suy nghĩ gian dối sao?

- Không, ngươi đừng nghĩ như vậy. Trung tâm đương nhiên là trọng yếu, nhưng lòng người khó dò, hơn nữa người cùng thế cục đều luôn sẽ thay đổi.

Tần Tiêu nói:

- Cho dù những người kia trung tâm như một tuyệt sẽ không có hành vi phản nghịch. Nhưng một khi chế độ này được thi hành xuống, ngươi có thể bảo chứng vài chục năm sau, hơn trăm năm sau toàn bộ tiết độ sứ đều có thể trung tâm như một không xảy ra vấn đề sao? Đông Chu vì sao bị mục ruỗng? Chẳng phải vì phiên vương cùng cắt cứ, cuối cùng tạo ra Xuân Thu chiến quốc, quần hùng tranh bá sao? Thủy hoàng đế vì sao tăng cường thi hành trung ương tập quyền, cũng bởi vì những vết xe đổ kia! A Man, trong chuyện này ngươi nhất định phải thận trọng, thận trọng, càng thêm thận trọng! Đây là quốc sách trọng đại quan hệ đến vận mệnh Đại Đường trong tương lai! Chuyện xây dựng tiết độ sứ quân sự cùng chính trị kia, lập trường của ta thập phần rõ ràng, kiên quyết phản đối!

Lý Long Cơ rất ít nhìn thấy Tần Tiêu biểu hiện kích động như vậy ở trước mặt mình, dùng từ thật kịch liệt. Huống chi bản thân hắn hiện tại đã là hoàng đế, Tần Tiêu lại liều lĩnh phản đối, đương nhiên phải có đạo lý của hắn.

Lý Long Cơ cau mày tinh tế suy tư một lúc, chậm rãi gật đầu nói:

- Ngươi nói những lời này, ta sẽ cho quan chép sử cùng gián quan ghi chép lại, sau khi về triều ta sẽ triệu tập các đại thần cùng nhau thương nghị. Ngươi yên tân, ta sẽ cẩn thận châm chước, dụng tâm xử lý.

Tần Tiêu không khỏi thở ra một hơi dài, lập tức nói đùa:

- Vì sao huynh đệ chúng ta nói chuyện cũng cần quan chép sử ghi chép lại đây? Vừa rồi còn có người nói, muốn chúng ta tìm gậy gộc cùng hòn đá giúp hắn đi đánh nhau, có cần ghi chép lại luôn hay không ah? Ha ha!

Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ đều ha ha cười, không khí đã giảm bớt vẻ khẩn trương.

Lý Long Cơ nói:

- Không sai, hôm nay là huynh đệ nói chuyện phiếm, cũng không phải vua tôi nghị sự. Nhưng nếu như là hữu dụng, đề nghị tốt, vẫn đáng giá được ghi chép lại, cần thiết khuyên răn! Đại ca, đúng như lời nói của ngươi, việc quân chính tạm thời vẫn nên chia lìa mới tốt. Vậy ngươi có nguyện ý đi Hà Bắc, mang binh đánh giặc, thu phục Doanh Châu?

*****

Trong lòng Tần Tiêu thở dài, cuối cùng đã tới lúc nói rõ ngọn ngành, là thời gian tỏ thái độ! Về tình về lý, về công hay tư, mình cũng không thể tiếp tục cự tuyệt! Hơn nữa ở đông bắc ta còn có mộng tiêu diệt Đột Quyết! Mặc dù giấc mộng này không biết đến khi nào mới có thể thực hiện, nhưng nếu cố gắng đi tranh thủ, vẫn tốt hơn nói suông mà thôi!

Nghĩ đến đây, Tần Tiêu uống cạn một chén rượu, vỗ bàn, nghiêm túc nói:

- Vì giúp huynh đệ giành lại mặt mũi, ta bất cứ giá nào!

- Tốt, thống khoái!

Lý Long Cơ mừng rỡ, vỗ bàn, cầm bầu rượu châm cho hắn cùng Lý Trọng Tuấn, ba người cạn chén sảng khoái:

- Không hổ là huynh đệ tốt của ta, ha ha, làm đệ đệ đánh thua, còn có ca ca ra mặt đâu!

Uống một chén rượu, Lý Long Cơ có chút kích động lấy ra một bọc nhỏ làm từ khăn lụa màu vàng, nhẹ nhàng mở ra, chính là đồng tiền buộc tơ hồng mà năm đó Tần Tiêu đưa cho hắn. Hắn cầm đồng tiền trên tay, thập phần xúc động nói:

- Đại ca, tuy rằng hiện tại ta đã trở thành hoàng đế, nhưng ta chưa từng ném bỏ nó đi. Đây không chỉ tượng trưng cho tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta, đồng tiền dùng để mua sắm đồ vật lúc nào cũng nhắc nhở ta cần quan tâm sinh tồn của dân chúng, quan tâm sống chết của bọn họ. Trong tay dân chúng có tiền hay không, có lương thực hay không, chính là chuyện quan hệ tới quốc gia đại sự! Chờ khi ta quay về triều, sẽ lập tức thay đổi danh hiệu Khải Nguyên! Chính là Khai Nguyên của Khai Nguyên thông bảo này! Các ngươi xem được không?

Trong lòng Tần Tiêu rùng mình, đổi hiệu Khai Nguyên!

Không thể tưởng được lịch sử có sự can dự của ta, niên hiệu Khai Nguyên cũng mang thêm một tầng ý tứ, vì vậy hai người đương nhiên là tán thưởng!

Lý Long Cơ cẩn thận cất kỹ đồng tiền kia, bỏ vào trong ngực, sau đó lại chân thành nói:

- Tam ca, Đan Thư Thiết Khoát bia xây rất tốt, vất vả ngươi. Nhưng ngươi gọi thợ thủ công điêu khắc thêm hàng chữ trên bia, nói "Đại Đường Khai Nguyên nguyên niên, Đường Minh Hoàng cải nguyên lập bia, hạ lời thề cùng Thiết Khoán. Mặt khác, sau tấm bia cũng khắc lên đồng tiền có sợi tơ hồng này.

Lý Trọng Tuấn híp mắt nở nụ cười, gật đầu nói:

- Ta đã biết.

Trong lòng Tần Tiêu thầm rung động: Lý Long Cơ, tính tình vẫn rộng rãi như thế. Hắn vẫn luôn lo lắng lòng ta có điều cố kỵ, vì vậy còn tăng thêm hành động này. Ta...thật sự xấu hổ! Mặc kệ đây có phải thủ đoạn lung lạc lòng người của hắn hay không, hay xuất từ tình cảm nội tâm cũng vậy, vị huynh đệ đã trở thành hoàng đế này của ta, cuối cùng đối đãi ta không tệ!

Không nói đến vì dạng hoàng đế này liều mạng một câu "sĩ vì tri kỷ mà chết", muốn ta liều tính mạng này phục vụ, vậy thì đi đông bắc liều lĩnh một hồi!

Huống chi nơi đó còn có giấc mộng của hắn, có thể vì Đại Đường thời thịnh làm ra cống hiến! Trong lịch sử Trung Hoa, khó được triều đại như Hán Đường thời thịnh, ta có may mắn đi đến một lần, nếu không mở ra lịch sử, chẳng phải uổng sống một lần?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tiêu hào hùng mênh mông, nghiêm túc nói:

- A Man, mặc kệ ngươi là hoàng đế cũng tốt, là huynh đệ của ta cũng thế, nói đi, ngươi muốn ta làm sao bây giờ, ta đều làm theo!

- Cảm ơn, đại ca!

Lý Long Cơ hết sức vui mừng gật đầu, trên mặt lộ ra dáng mỉm cười phi thường hài lòng, trầm giọng nói:

- Ta muốn phong ngươi làm thái úy, trấn quốc phiêu kỵ đại tướng quân, phong tặng thái tử thái bảo, cùng tử vi hoàng môn tam phẩm. Khâm mạng Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, có thể tùy thời có quyền chém trước tâu sau, toàn quyền thống lĩnh Hà Bắc quân xa đại sự; ngoài ra phong ngươi làm U Châu đại đô đốc, U Châu hành quân đại tổng quản, thống lĩnh Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ U Châu quân mới thành lập, thu phục Doanh Châu, xây dựng lại Doanh Châu!

- Khoan khoan, chậm đã!

Tần Tiêu liên tục xua tay:

- Vừa rồi là huynh đệ chúng ta đang nói chuyện, không phải là hoàng đế hạ chỉ đi, chúng ta cũng không bái xuống, hẳn không tính toán phải không?

Lý Long Cơ sửng sốt:

- Làm sao vậy? Lại có chỗ nào không đúng sao? Quân sự cùng chính trị tách ra thôi, ngươi chỉ thống lĩnh quân sự! U Châu đại đô đốc sẽ do trưởng sử chủ quản việc chính trị dân sinh.

Tần Tiêu lắc đầu cười nói:

- Ta không phải ý tứ này. Những danh phong ngươi vừa mới nói thật sự quá nhiều, quá dài, ta quả thật không nhớ nổi. Cái gì thái úy, thái tử thái bảo, trấn quốc phiêu kỵ đại tướng quân, những danh hiệu cùng chức quan kia ta không cần. Còn nữa, đồng tử vi hoàng môn tam phẩm, là có ý gì, ta nghe không hiểu gì hết?

Lý Long Cơ không khỏi cười ha ha:

- Một năm trước ta đem trung thư tỉnh đổi thành tử vi tỉnh, trung thư lệnh đổi thành tử vi lệnh, môn hạ tỉnh làm hoàng môn tỉnh, thị trung đổi tên là "giám". Trước kia đồng trung thư môn hạ tam phẩm tể tướng, đổi thành đồng tử vi hoàng môn tam phẩm.

- Không cần, ta không cần!

Tần Tiêu xua tay:

- Ta không cần nhiều danh hiệu cùng quan chức như vậy, thật quá bắt mắt, lại không làm được những chuyện liên quan tới nó. Mang binh thì mang binh đi, Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái ta cũng không dám làm, nhiều lắm thì làm U Châu đại đô đốc được rồi.

- Ngươi không thể chối từ chức đại nguyên soái.

Lý Long Cơ kiên trì nói:

- Nếu không bố trí tiết độ sứ, quân trấn bên Hà Bắc ta cũng muốn có người thống nhất quản lý. Hơn nữa đến lúc đó khi thi hành quốc sách trọng đại tiêu diệt Bắc Địch, cũng dễ dàng có ý kiến thống nhất. Trọng trách này ngươi nhất định phải gánh lấy. Cả Hà Bắc mấy phủ đô đốc tất cả phải do ngươi thống nhất chỉ huy. Như vậy mới có thể thuận tiện tập hợp đánh địch nhân đúng không? Miễn cho tới lúc đó đô đốc các phủ không phục điều khiển, quân lệnh hỗn loạn, lại phải tấu chương xin triều đình chỉ thị, xin tới xin lui thật quá tốn thời gian, làm hỏng cơ hội xuất chiến. Phẩm hàm của ngươi nếu không cao hơn bọn hắn, thật sự không thể nào nói nổi, ta phong ngươi làm thái úy cùng trấn quốc phiêu kỵ đại tướng quân là vì có ý này.

Tần Tiêu vội nói:

- Ta đã nói rồi, ta thật sự không muốn làm thái úy hay trấn quốc phiêu kỵ đại tướng quân gì. Những danh hiệu trống rỗng này sẽ làm cho ta thoạt nhìn giống như bong bóng, chỉ bắt mắt người, lại không có trọng lượng. Ta nên làm chút hiện thực đi. Nếu đại nguyên soái không thể thoái thác, vậy thì đại nguyên soái cùng đại đô đốc đi! Nếu ta nhớ không lầm, U Châu đại đô đốc phủ là thượng phủ, đại đô đốc hẳn là nhị phẩm đi? Mặt khác những đô đốc các phủ khác vẫn thấp hơn ta một cấp. Đủ rồi!

Lý Long Cơ lắc đầu cười khổ:

- Không làm cả tể tướng sao?

Tần Tiêu cười:

- Ta quanh năm mang binh đánh giặc tại U Châu, không thể tham dự quốc sự, cũng không đi tới các bộ nghị sự, làm tể tướng làm chi? Không cần!

Lý Long Cơ không khỏi nhìn Lý Trọng Tuấn cười nói:

- Tam ca hãy xem, người này thật sự chết đầu óc đi! Nào có đại nguyên soái mang binh xuất chinh, đại đô đốc quản lý quân sự không thụ thêm danh hàm hư chức!

*****

Tần Tiêu cười nói:

- Không phải cách đây không lâu ngươi mới cắt giảm quan chức tinh binh giản chính sao? Cái gì mà thí quan, viên ngoại quan, kiểm giáo quan đều đã triệt, còn phong cho ta nhiều hư chức như vậy để làm chi? Con người của ta, thích đơn giản. Thêm bổng lộc, thêm thanh danh, nghe danh hiệu cho xinh đẹp, thật không có hứng thú.

- Được rồi, như ngươi mong muốn.

Lý Long Cơ bất đắc dĩ cười nói:

- Khâm mạng Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, chủ trì quân quốc đại sự Hà Bắc, trao quyền tùy thời chém trước tâu sau; U Châu đại đô đốc phủ kiêm U Châu quân hành quân đại tổng quản. Ân, cứ như vậy, được rồi chứ?

- Còn không được.

Tần Tiêu cười nói, làm Lý Long Cơ tức giận muốn nhảy dựng lên.

- Ta kháo, ngươi còn muốn thế nào?

Lý Long Cơ lại ném ra câu mắng thô tục đã ba năm không mở miệng, làm Tần Tiêu nghe được cảm giác thật thân thiết.

Tần Tiêu cười nói:

- Ngươi đừng kích động. Ý của ta là một mình ta đi U Châu khẳng định đánh rắm cũng không xong, ta phải tìm ngươi đòi người.

Lý Long Cơ thở ra một hơi dài:

- Nguyên lai là việc này. Việc này không cần ngươi nói, trong lòng ta luôn có tính toán. Gây dựng lại U Châu quân, ta nghe theo nhóm người Diêu Sùng đã từ Trường An gởi đề nghị, ngay tại địa phương Hà Bắc chiêu mộ binh lính huấn luyện. Cứ như vậy sẽ tránh khỏi nỗi khổ cho sĩ binh bị điều động từ nam tới bắc. Tả Uy Vệ đại tướng quân tự nhiên vẫn là Lý Tự Nghiệp, mặc dù hắn bị trọng thương nhưng không ngại tính mạng. Hán tử thiết huyết này không chỉ là huynh đệ tốt của ngươi, mà ta cũng rất thích hắn, việc này ngươi không có dị nghị đi?

- Không có dị nghị.

Tần Tiêu gật đầu nói:

- Nhưng lời này ta còn muốn nói thêm một lần. Lần này ngươi ở Hà Bắc thi hành "chế độ mộ lính", cũng là một nguyên nhân hình thành chế độ địa phương cắt cứ, ngươi cần phải thận trọng.

- Ân, vừa rồi ta cũng chuẩn bị nói tới.

Lý Long Cơ gật đầu nói:

- Việc này ta nhất định sẽ chú ý. Kỳ thật mấy chục năm nay chế độ quân đội địa phủ binh chế Đại Đường xuất hiện một vài vấn đề, nguồn gốc nằm tại thổ địa cùng "điền chế". Trong mấy năm kế tiếp, ta sẽ bắt tay giải quyết vấn đề điền chế cùng một ít vấn đề thổ địa Đại Đường. Trung Nguyên là đại quốc nông nghiệp, nếu thổ địa xảy ra vấn đề thật sự là không dễ làm. Trước không nói chuyện này, vẫn tiếp tục nói chuyện trước mắt đã.

Tần Tiêu nói:

- Được, ngươi nói. Nếu như có chỗ nào ta không hài lòng, ta sẽ nói thẳng không khách khí.

- Được, nếu có việc này còn có thể thương lượng, chuyện trong quân sự ngươi hiểu rõ ràng hơn ta.

Lý Long Cơ nói:

- Ba năm trước ta từng nói qua, ta không kiêng kỵ ngươi kéo bè kết phái. Chuyện cho tới bây giờ ta vẫn nói một câu như vậy. Ngươi đã dùng quen người nào, muốn ai, ta sẽ đưa người đó cho ngươi. Tả Kiêu Vệ ở trong tay Tiết Nột bị tổn thất thảm trọng, xem như phải gây dựng lại từ đầu. Ta đem Lý Giai Lạc đưa cho ngươi. Lý Giai Lạc vốn là tù trưởng Khiết Đan, nhưng hắn trung thành tận tâm với Đại Đường, đáng tin cậy. Nếu cho hắn đến U Châu làm thủ hạ của ngươi, hẳn là sẽ có hiệu quả.

- Được, người này ta vừa lòng.

Tần Tiêu đồng ý nói:

- Còn chức quan văn đây? Kỳ thật ta càng quan tâm tổ hợp quan văn! Bởi vì ta không quá quen thuộc đông bắc, hơn nữa đã ba năm không mang binh, thật nhiều sự tình không tránh khỏi mới lạ. Không hiểu rõ địa lý, không hiểu phong tục, không hiểu địch tình, như vậy sẽ không thể đánh trận.

- Yên tâm, ta sớm có an bài.

Lý Long Cơ tràn đầy tự tin cười rộ lên:

- Phạm Thức Đức, người quen biết cũ của ngươi, người học rộng tài cao, hai năm trước ta ném hắn tới U Châu, đảm nhiệm Tư Mã. Hắn khá quen thuộc với ngữ ngôn phong tục của Bắc Địch, có thể cho ngươi trợ giúp rất lớn. Hơn nữa trong U Châu phủ cũng có thật nhiều quan viên có thể dùng, ngươi đến đó sẽ biết. Mặt khác ta còn cấp một người hữu dụng nhất cho ngươi.

- Ai?

Tần Tiêu vội vàng truy hỏi.

Lý Long Cơ nở nụ cười:

- Chính là người mà ngươi thường xuyên chỉ vào mũi mắng "lão mũi trâu" Kim Lương Phượng, Kim tiên sinh! Bổn sự của lão gia hỏa kia hẳn không cần ta nhiều lời chứ?

- Ha ha, được! Để cho hắn đảm nhiệm hành quân trưởng sử đi!

Trong lòng Tần Tiêu thầm bật cười. Lão đạo sĩ kia có thể nói tinh thông nhiều tri thức, tinh lo sâu xa, am hiểu quỷ kế, tinh thông mưu lược, quả thật chính là thiên tài quân sự trời sinh, sinh ra chính là tài liệu làm quân sư thôi.

- Tốt, không có vấn đề. Ta phong hắn làm khâm mệnh Hà Bắc đạo hạnh quân hành quân trưởng sử dưới trướng đại nguyên soái, cùng quản đại sự quân quốc tại Hà Bắc.

Lý Long Cơ hào phóng gật đầu đồng ý, nói tiếp:

- Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Lần này ta hạ quyết tâm phải đánh thắng trận. Ngươi quen thuộc Cao Lực Sĩ đi? Vốn hắn luôn theo bên cạnh ta, nhưng ta lưu hắn ở lại Hà Bắc. Ta nhâm mệnh hắn làm Hà Bắc đạo tiễn lương đại sứ, chuyên cung ứng lương thảo cho ngươi, quân khí, ngựa, cùng quân lương. Nếu có lãnh đạm làm binh sĩ bị đói hay chiến mã có việc, ngươi cứ một đao chém hắn, không cần cho ta mặt mũi. Đến lúc đó ta sẽ tiếp tục thay người! Nếu còn không hài lòng, chém tiếp! Luôn chém tới khi nào hài lòng mới thôi! Những lời này ta cũng đã nói với hắn.

Tần Tiêu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Mấy năm trước Cao Lực Sĩ đã sớm có quan hệ mật thiết với Lý Long Cơ. Khi ở Đông Cung là chủ quản thái giám chiếm sự phủ, hiện tại hẳn uy vọng cùng quyền lực không nhỏ đi? Để đại thái giám tâm phúc ở Hà Bắc kiểm thuế vụ quân nhu, đủ thấy được quyết tâm của Lý Long Cơ. Nhưng mà...thật sự muốn chém thì có thể chém sao? A, nói là nói vậy, chém hắn chẳng khác nào cho Lý Long Cơ một tát tai! Thái giám sao, chính là tâm phúc của hoàng đế!

Bất quá cho dù không thể chém, có những lời này của Lý Long Cơ cùng danh hiệu "khâm mệnh", đủ hù chết một mảnh quan tướng Hà Bắc, xem ai còn dám lãnh đạm quân vụ!

Lý Long Cơ nói tiếp:

- Chẳng qua Hình Trường Phong mà ngươi nể trọng nhất lần này không thể đến cùng ngươi. Hiện tại hắn phải phụ trách thiên binh giám cùng sùng võ thai trọng yếu, không thể phân thân. Đồng dạng thống lĩnh vạn kỵ Vạn Lôi cùng đảm nhiệm hoàng thành ngự suất ti trung lang tướng Điền Trân tạm thời đều không thể rời khỏi Trường An. Nhưng ta sẽ phái Hoàn Tử Đan, Thạch Thu Giản cùng mười lăm bộ hạ đặc chủng doanh của ngươi trước kia, suất lĩnh ba trăm thiên binh giám thiên binh cùng ngươi đi Hà Bắc, đảm nhiệm đội cận vệ đại nguyên soái của ngươi!

- Ba trăm?

Tần Tiêu xoa xoa tay:

- Thích thú! Tuy rằng còn thiếu Hình Trường Phong, nhưng xem như đủ đền bù!

Lý Long Cơ mỉm cười nói:

- Kể cả soáy kỳ sử, quân y, đầu bếp của ngươi ta đều trả lại cho ngươi. Ngươi còn có yêu cầu gì sao?

- Có!

Tần Tiêu kêu lên:

- Binh khí khải giáp của ta đây?

Lý Long Cơ cười ha ha:

- Mấy thứ này ngươi đi tìm lão mũi trâu lấy đi!

Trong lòng Tần Tiêu thống khoái, ba người đều cất tiếng cười to.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<