Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 278

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 278: Trí giả Đột Quyết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Như vậy sao, ngươi muốn gặp hẳn là Trương Nhân Nguyện Trương đại soái, chứ không phải ta.

Tần Tiêu trêu tức nói rằng:

- Bản tướng bất quá là một tên dũng phu dưới trướng Trương đại soái. Nếu có chuyện gì, cũng đều là đại soái mưu lược, bản tướng chỉ là chấp hành theo mà thôi.

- Ha hả a...

Ánh mắt Thôn Dục Cốc lấp lánh nhìn Tần Tiêu cười, sau đó nói rằng:

- Tần tướng quân, ngươi không cần khiêm tốn. Lão hủ đối với tình hình cùng nhân vật ở Trung Nguyên cũng tương đối am hiểu. Sợ rằng muốn ngoài dự liệu của Đại Tướng Quân. Trương Nhân Nguyện, ta đối với hắn rất quen thuộc. Hắn có thể trở thành tấm lá chắn tại Tây Bắc của Đại Đường, thế nhưng lấy tài năng của hắn, là không thể độc lập đánh ra ba trận đại thắng kia được. Không dối gạt Đại Tướng Quân, trong Hạ Lan Sơn kế thay xà đột cột, chính là xuất từ tay lão hủ. Lúc hiến kế, Khả Hãn lập tức phái ra Khuyết Đặc Lặc chấp hành trận đánh bất ngờ này. Chỉ là đáng tiếc, từ đó về sau ta sẽ theo Khả Hãn đi chinh phạt Tây Đột Quyết Đột Kỵ Thi. Bằng không...

Tần Tiêu mỉm cười một tiếng nói:

- Bằng không, Di Niết Khả Hãn và Khuyết Đặc Lặc cũng sẽ không bị chúng ta đánh bại đúng không? Được rồi, ta thừa nhận, có thể là như thế này. Thế nhưng ngươi cũng tựa hồ đã xem nhẹ mưu lược và sự gan dạ sáng suốt của Trương đại soái rồi.

Thôn Dục Cốc thoáng cúi thấp đầu một cái tỏ ý khiêm nhường:

- Lão hủ thất lễ... Cũng không có ý tứ xem thường Trương đại soái. Kỳ thực, từ hai năm trước bắt đầu, ta cũng đã chú ý tới Đại Tướng Quân.

- A?

Tần Tiêu không khỏi thoáng có chút kinh nghi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói rằng:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, là chỉ ta phá hoại mạng lưới tình báo quân sự cơ mật của Đột Quyết tại Đại Đường sao?

Thôn Dục Cốc đạm nhiên cười gật đầu:

- Khối Thúy Tiên Ngọc kia chính là tín vật gặp mặt cuối cùng mật sứ của ta. Đột Quyết thám tử tại quốc nội Đại Đường, tất cả đều là ta tự mình phái ra. Hà Nam huyện úy Cát Hiển Nghiệp chính là tâm phúc thân tín nhất của ta. Không nghĩ tới, toàn bộ đều té ngã trong tay Đại Tướng Quân. Ngay cả Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông nhân vật đỉnh phong như vậy, cũng đồng dạng bị Đại Tướng Quân lật đổ. Thực sự là khiến người kinh dị nha!

Tần Tiêu không khỏi cười lạnh nói:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngươi thật đúng là thần thông quảng đại. Ngay cả nhị Trương cũng có thể mắc nối quan hệ. Xem ra, Đột Quyết Hãn Quốc nếu như thiếu ngươi, thật đúng là chẳng làm nên chuyện gì nha! Ngươi trăm phương ngàn kế mưu hoa, từ ngoại giao đến chiến tranh, đều một tay điều khiển. Thu thập tin tức trước trận chiến, thời gian chiến tranh chiến lược bố trí còn bao quát giải quyết tốt hậu quả công việc hậu chiến, đều lo liệu được cẩn thận. Không thể không nói, ta thực rất bội phục.

Thôn Dục Cốc mỉm cười chậm rãi lắc đầu, đạm nhiên nói rằng:

- Không có gì đáng bội phục. Những thủ đoạn này của ta, không phải chưa từng có thể giấu diếm được Đại Tướng Quân sao? Ta đã già, mà Đại Tướng Quân còn trẻ tuổi như vậy. Sau này lão hủ, Đột Quyết đã không còn ai có thể cùng Đại Tướng Quân chống lại... Do đó, trong lòng lão hủ thập phần bi thương. Thật sự vì số phận của Đột Quyết Hãn Quốc mà lo lắng sâu sắc.

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngươi tuy rằng là địch nhân của chúng ta, thế nhưng cũng là một đối thủ đáng để tôn kính.

Tần Tiêu đã bị vị Đột Quyết trí giả này làm cho hơi động dung:

- Ngươi để ta nghĩ đến, thời kỳ Tam Quốc, Thục tướng Chư Cát Võ Hầu. Địa phương giống nhau nhất giữa các ngươi ngược lại không phải thông minh hơn người ra sao, mà cái loại trung thành "cúc cung tận tụy, đến chết vẫn còn" này. Thử nghĩ, nếu như Mặc Xuyết Khả Hãn không có ngươi, như vậy cũng sẽ không có Đột Quyết Hãn Quốc hiện tại; thế nhưng trái lại, Đại Đường không có Tần Tiêu ta, lại vẫn là Đại Đường kia. Có thể ngày hôm nay ngồi ở chỗ này chỉ là một vị tướng quân khác mà thôi.

Thôn Dục Cốc có chút bi thương lắc đầu:

- Đại Tướng Quân, ngươi không cần quá mức khiêm tốn. Nếu như Sóc Phương quân không có Đại Tướng Quân, thắng bại hôm nay cũng chưa biết trước được. Tuy rằng Trương Nhân Nguyện là một thống soái xuất sắc, có lẽ hắn có thể đánh bại Di Niết Khả Hãn và Dương Ngã Chi Đặc Lặc, thế nhưng hắn muốn đánh bại Khuyết Đặc Lặc lang kỵ sư, cấp tốc đem biên giới đẩy mạnh ra mấy trăm dặm, để người Đột Quyết không dám nam hạ Âm Sơn thực sự rất khó. Giả như Đại Đường không có Đại Tướng Quân, tình hình hiện tại ai cũng khó đoán trước được. Ai có thể bảo chứng, mưu lược của chúng ta và Trương Dịch Chi sẽ không thành công đây? Coi như là không thể thành công, cũng chí ít sẽ khiến Đại Đường mang đến một hồi rung chuyển thật lớn. Như vậy, mục đích của ta đã đạt được. Chỉ cần Trung Nguyên có rung chuyển và chiến loạn, Đột Quyết Hãn Quốc của chúng ta đã có vô số lợi ích và chỗ tốt. Thế nhưng tất cả chuyện này đều đã bị Đại Tướng Quân bóp chết trước thời gian... Cái này có thể chính là số phận đi!

Tần Tiêu không khỏi cười trong lòng: Thôn Dục Cốc, ngươi sẽ không muốn nói "trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng" đấy chứ? Ta như thế nào có cảm giác, trong lời này lộ ra một loại vị đạo tiếc nuối? Ngươi xác thật là một nhân vật, thế nhưng chỉ trách, ta tự nhiên so với ngươi nhiều hơn rất nhiều tri thức hiện đại hóa không có khả năng, còn có lão sư nhất lưu như Địch Nhân Kiệt chỉ điểm tài bồi. Nói như thế nào đây? Dường như ngươi nói vậy, chuyện này có thể chính là số phận đi nha! Lão thiên gia an bài ta xuyên qua mà đến, chính là mạng ngươi không tốt.

Ở ngoài soái trướng, binh sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh và bách tính Trung Nguyên phân ra làm hai đạo, phân biệt hướng phía phương hướng gia viên của mình đi đến.

Người Đột Quyết ủ rũ buồn bã ỉu xìu, mà Đường quân và bách tính Trung Nguyên lại là cực kỳ vui mừng, có bách tính còn vui mừng tới mức khóc lên, hướng tới Đại Đường phía Nam dập đầu khấu bái, hô to "vạn tuế". Khiến cho một trận tiếng người ồn ào rất náo nhiệt. Điều này cùng với người Đột Quyết trầm mặc và buồn bã hình thành một đối lập rõ ràng. Mấy nghìn con trâu dê bị xua chạy tới đỉnh núi, do Đường quân tiếp quản, đuổi về phía Sơn Lộc, hướng đến Nặc Chân Thủy chạy đi. Ngựa hí trâu kêu, dê kêu loạn cùng tập hợp lại với nhau.

Mấy nghìn con trâu dê, đủ để các tướng sĩ Tả Uy Vệ ăn uống một trận no nê. Mỗi Đường quân đều vui mừng, nuốt nước bọt, phảng phất như trước mắt đã là một đống món ngon mỹ vị được nướng chín rồi.

Gió Bắc rét lạnh, Tần Tiêu và Thôn Dục Cốc đều ra khỏi soái trướng, đứng ở trên một khối núi đá tại đỉnh núi, quay về phía Bắc nhìn ra xa xăm.

Thôn Dục Cốc cau mày, lẩm bẩm nói rằng:

- Phương hướng này chính là Đột Quyết Hãn Quốc nha trướng.

Tần Tiêu khẽ mỉm cười, liệt nói rằng:

- Ta nghe nói, ở đó hiện tại cũng đều càng lúc càng hoang vắng, đại thảo nguyên của cũng không còn tươi tốt, màu mỡ như trước nữa. Không biết, Mặc Xuyết Khả Hãn có từng lo lắng qua hay không, đem nha trướng di chuyển một chút đây?

- Cái này...

Thanks

*****

Thôn Dục Cốc không khỏi có chút kinh dị:

- Đại Tướng Quân, cư nhiên đối với tình hình của Hãn Quốc nha trướng chúng ta cũng có thể am hiểu như vậy?

- Hạ Đạt Kiền lẽ nào đã quên, tiếng Hán của Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ và Dương Ngã Chi Đặc Lặc đều nói được vô cùng tốt. Chúng ta cũng từng ở một chỗ trò chuyện qua đêm.

Tần Tiêu tùy ý nói rằng:

- Nhân khẩu của Đột Quyết Hãn Quốc không bằng một phần trăm của Trung Nguyên, lại có thể cùng Đại Đường chống chọi đến nay thật sự là rất lợi hại. Các ngươi không có nơi định cư cố định, ngay cả đô thành cũng không có thành quách và tường lâu, tùy thời có thể dời đi, rất khó bị bao vây tiêu diệt... Ừm, xem ra, thật sự là có chỗ độc đáo riêng của nó.

Thôn Dục Cốc không khỏi cả người giật mình một chút, Tần Tiêu này, hắn tính toán những chuyện này làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn, huy quân bình định Đột Quyết? Điều này khó tránh khỏi cũng quá cuồng vọng một chút đi?

Khóe mắt Tần Tiêu khẽ liếc nhìn sắc mắt Thôn Dục Cốc khẽ biến đổi một chút, mỉm cười nói rằng:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, ta chỉ là tướng quân, tại ngoài mưu kỳ sự. Còn những chuyện khác, lại không phải nằm trong phạm vi ta có thể lo lắng.

Thần sắc của Thôn Dục Cốc đã có một chút mất tự nhiên, Tần Tiêu này phảng phất như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của chính mình, hắn cư nhiên biết được, ta lo lắng hắn suất binh xâm lấn... Thiếu niên này cũng không tránh khỏi quá khiến người không thể tưởng tượng nổi một chút rồi!

Thôn Dục Cốc miễn cưỡng cười cười:

- Khả Hãn đã có ý định cùng Đại Đường nghị hòa, lần này trả về bách tính bị bắt làm tù binh cùng tặng lên trâu dê cho quân Sóc Phương, chính là biểu thị thành ý. Tin tưởng không lâu sau, chờ Khả Hãn trở lại nha trướng, sẽ lập tức phái ra sứ thần đến Trường An.

- Không chiến tranh, luôn luôn là chuyện tốt nha!

Tần Tiêu khẽ nhếch miệng, có chút kiêu căng cười nói:

- Ai cũng không muốn cả ngày huyết vũ tinh phong mà sinh sống. Hòa bình chẳng lẽ sẽ không tốt hơn sao? Ta biết người Đột Quyết thị chiến tranh và tranh đấu mà sống. Thế nhưng, nếu như luôn đánh một vài trận đánh không thắng tất bại, vẫn là hòa bình thực sự tốt hơn một ít.

Thôn Dục Cốc da mặt tiều tụy không tự chủ được co quắp một chút, sắc mặt đã trở nên cực kỳ xấu xí, nhưng vẫn đang lãnh tĩnh mà bình thản nói rằng:

- Binh pháp có viết, binh vô thường thế, thủy vô thường tình. Thắng bại cũng là không có gì định luận. Đại Tướng Quân nói thế tựa hồ nói được có chút quá đáng.

- Có thể là vậy đi sao!

Tần Tiêu chẳng hề để ý nói rằng:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân cũng nên nghĩ rõ ràng một việc. Người Hồ chưa từng trăm năm vận mệnh quốc gia, Trung Nguyên ta chung quy là bác đại tinh thâm nội tình thâm hậu. Nói không quá thỏa đáng, ví dụ, Trung Nguyên chúng ta là một người, Đột Quyết chính là một con muỗi dao động xung quanh. Có thể các ngươi rất dễ dàng cắm được vòi lên da chúng ta hút máu, sau đó công khai bay đi, giống như các ngươi tại Bắc cương của Đại Đường thiêu giết một trận sau đó lập tức bỏ chạy. Thế nhưng chuyện này, chỉ cần con người đột nhiên hạ quyết tâm, là có thể đem con muỗi một chưởng vỗ chết rồi.

Chòm râu trắng dưới hàm của Thôn Dục Cốc run lên rất nhỏ, môi cũng mấp máp run rẩy, con mắt dường như ưng thứu con mắt nhìn chằm chằm Tần Tiêu, một lát sau, mới ngưng trọng gật đầu:

- Lão hủ, hoàn toàn tán thành thuyết pháp của Đại Tướng Quân. Ta nghĩ, ta đã minh bạch ý tứ của Đại Tướng Quân...

- Di, đừng nói như vậy nha!

Tần Tiêu cười nói:

- Ta cũng chỉ là tướng quân lãnh binh, không phải đại thần chủ tể ngoại giao. Hiện tại chỉ là cùng Hạ Đạt Kiền đại nhân, lấy thân phận giống như bằng hữu, tùy tiện tâm sự mà thôi. Mới vừa rồi ta cũng đã nói qua, ví dụ này là không thỏa đáng.

- Có lẽ có một điểm không thỏa đáng như vậy đi.

Thôn Dục Cốc lắc đầu cười khổ:

- Thế nhưng, đây xác thực cũng là tình hình thực tế hiện tại. Đột Quyết Hãn Quốc tới từ có Mặc Xuyết Khả Hãn, tuy rằng thế lực chưa từng có lớn mạnh và phát triển, thế nhưng cùng Đại Đường một thời cực thịnh so sánh, vẫn là thua kém tương đối xa... Việc này, không nói cũng được. Đại Tướng Quân, hôm nay lão hủ có thể cùng ngươi ở đây nói chuyện một lần, cũng xem như chuyến đi này không tệ. Nói đến, ngươi cho ta có cảm giác, cùng một người rất giống nhau.

- Thế nào lại có người nói nói ta giống người khác đây?

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Nói đi, lúc này ta lại giống ai?

Thôn Dục Cốc nhẹ nhàng vỗ về chòm râu, mỉm cười nói rằng:

- Đột Quyết Tả Hiền Vương, Mặc Cức Liên. Tuy rằng hắn không có võ dũng và trí tuệ như ngươi vậy, nhưng là các ngươi làm cho người ta cảm giác cùng khí thế bá đạo, thực rất tương tự.

Tần Tiêu không khỏi nghi hoặc nói:

- Ca ca của Khuyết Đặc Lặc?

- Đúng.

Thôn Dục Cốc gật đầu một cái:

- Bọn họ là một đôi huynh đệ vô cùng tốt. Toàn bộ nhi tử của Mặc Xuyết, cộng lại cũng không bằng một đôi huynh đệ này.

- Mặc Cức Liên, Khuyết Đặc Lặc...

Trong lòng Tần Tiêu mặc niệm tên của bọn họ: Được rồi, nhớ kỹ các ngươi.

Vài canh giờ sau, hai quân trao đổi tù binh đã hoàn thành.

Tần Tiêu và Thôn Dục Cốc ở trên đỉnh núi nói lời từ biệt, nhìn theo lão nhân gia Đột Quyết này hạ Đại Lang sơn đi về. Năm nghìn kỵ binh Đột Quyết mang theo một hai vạn binh sĩ Đột Quyết mất chiến mã lặng im không tiếng động hướng phía Bắc rời đi, dần dần biến mất ở trong bão cát đại mạc.

Tần Tiêu ngang nhiên đứng ở đỉnh núi, híp mắt nhìn về phương Bắc: Phương hướng Đột Quyết nha trướng? Mặc Xuyết, Thôn Dục Cốc, Mặc Cức Liên, Khuyết Đặc Lặc... Chúng ta sẽ có cơ hội tái kiến!

Gió Bắc trên Đại Lang Nguyên từ từ trở nên hung lệ. Mạc Bắc Hỗn loạn cát bụi hanh khô, thổi quanh phía Nam Âm Sơn. Trên thảo nguyên cây cỏ héo tàn vẫn bay lên khắp nơi, bầu trời cũng trở nên có chút tối mờ mịt, tựa như bao phủ một tầng lụa mỏng hoàng sắc.

Trời lạnh, mùa đông đã chính thức phủ xuống. Chỉ đợi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Nặc Chân Thủy và Đại Lang Nguyên sẽ biến thành một mảnh thế giới tuyết trắng, mờ mịt vô biên.

Trong quân trại, soái kỳ chữ Tần bay phần phật trong gió Bắc cường liệt. Các tướng sĩ Tả Uy Vệ vẫn như trước cương nghị và kích phẫn. Cho dù là mỗi ngày công thức hóa thao luyện và dò xét, vẫn là cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Chỉ là, trong lòng mỗi người đều bắt đầu hàm súc một phần tương tư nồng đậm. Mỗi khi hướng về phía Nam nhìn lại, cổ tưởng niệm và quyến luyến đối với người thân không thể dứt bỏ trong lồng ngực lại tựa như ngầm kết thành dây hoa leo, mỗi ngày qua đi lại lan tràn, thẳng đến bố khắp trái tim.

Màn đêm buông xuống.

Sau soái trướng tại cửa, một ngọn đèn dầu "xích xích" thiêu đốt, tản mát ra một cổ hương vị kỳ lạ khiến người ta buồn ngủ.

Tần Tiêu đem Mặc Y ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng, nhíu mũi khụt khịt, vuốt ve tấm lưng mềm mại, đường cong lả lướt của nàng, khẽ khàng vừa cười vừa nói:

- Lão bà, ngươi có nghe thấy hay không, ngày hôm nay trong ngọn đèn này có một cổ vị đạo là lạ?

Thanks


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<