Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 277

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 277: Âm Sơn hội minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu khẽ nhíu chặt vùng xung quanh lông mày suy tư một trận, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Nghĩ ra rồi! Trước đây có nghe Trương đại soái nói qua. Người này chính là được xưng Đột Quyết Chư Cát Lượng Thôn Dục Cốc!

- Là hắn?

Quách Tử Nghi cũng thoáng có chút kinh dị:

- Hắn không phải hẳn là ở trên đại mạc vùng Cực Tây, phụ trợ Mặc Xuyết chinh phạt Đột Kỵ Thi sao? Hắn thế nào lại phái sứ giả đến nơi này?

Tần Tiêu khẽ nhếch miệng lên, hừ nhẹ một tiếng:

- Chuyện đó còn cần nói sao, khẳng định là muốn bằng vào ba tấc lưỡi nát vụn dùng một ít thủ đoạn ngoại giao, đem Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Đốt Phiên Bồ muốn đòi trở về thôi mà! Nào có sự tình dễ dàng như vậy. Tử Nghi, ngươi đi đem Vạn Lôi gọi tới cho ta, nói ta có việc để hắn đi làm. Mặt khác, chỗ tên sứ giả gì đó kia, ngươi đi nói với hắn, đã nói ta chỉ gặp Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền. Đối với hắn không có hứng thú, nói truyền tới là được, hắn có thể trở lại.

- Dạ.

Quách Tử Nghi ôm quyền thi lễ, lui ra ngoài.

Tần Tiêu ngồi ở trong soái trướng suy nghĩ: Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền Thôn Dục Cốc, lão gia hỏa này nếu được xưng là Đột Quyết Chư Cát Lượng, đó là xác thực đáng giá để gặp mặt một lần.

Vạn Lôi đi vào trong lều, Tần Tiêu đối với hắn nói rằng:

- Vạn Lôi huynh đệ, ngươi hiện tại dẫn theo một vài huynh đệ, đem Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ đều đưa đến chỗ Trương đại soái bên Ngưu Đầu Sơn. Còn có, đối với các tướng sĩ cũng đều phân phó xuống phía dưới, đã nói hai người này đã sớm được đưa đi. Đã hiểu chưa?

Vạn Lôi cười hiểu ý:

- Đại Tướng Quân yên tâm, ta nhất định đem việc này làm được thỏa đáng.

Tần Tiêu Vạn Lôi bóng lưng của Vạn Lôi, không tự giác tự mình lộ ra một tia mỉm cười lãnh liệt:

- Trương Nhân Nguyện muốn phái người đem hai tù binh quan trọng này tiễn trở về Trường An dâng lên tin chiến thắng, đó chính là sự tình của hắn. Ta cần phải cần phải đem củ khoai lang nóng bỏng tay này giữ trên người. Hoặc là đoạt danh tiếng của hắn, mang tiếng lấn áp cấp trên. Thôn Dục Cốc, muốn ở chỗ ta dùng ra thủ đoạn ngoại giao gì đó can thiệp, nghìn vạn lần đừng trông cậy vào, ta trước liền đoạn suy nghĩ của ngươi đã!

Thời gian trôi qua thật nhanh. Trong nháy mắt, hai tháng đã trôi qua. Trên thảo nguyên cây cỏ xanh lục bắt đầu suy bại. Nguyên bản lục ý mênh mông vô bờ, tức thì khô vàng vẻ khô vàng xâm chiếm Cỏ xanh Cỏ xanh đã héo tàn, thỏ rừng, chương chương một số loại động vật ăn cỏ đã khuyết thiếu tấm lá chắn thiên nhiên, thường xuyên bại lộ ở trên đại địa.

Mùa này là thuộc về ưng thứu.

Tháng chín ưng bay cũng bởi vì vồ thỏ rừng trở nên càng thêm dễ dàng. Từ trước người Đột Quyết cũng đã quen vào thởi điểm này bắt đầu săn bắt bốn phía, cùng với nam hạ xâm lược. Năm ngoái thời gian này, Khuyết Đặc Lặc xuất binh qua khẩu quan đánh Linh Vũ, bắt đi hơn vạn ngựa Lũng Hữu, cùng với hơn vạn bách tính Linh Châu.

Không nghĩ tới chỉ qua một năm, người Đột Quyết lại cũng vô pháp giống như trước nam hạ quấy nhiễu. Chắn ở trước mặt bọn họ là ba tòa Thụ Hàng Đại Thành không thể công phá, cùng với Đại Đường Sóc Phương quân đem bọn họ đánh tới nghe tin đã sợ mất mật.

Âm Sơn bắc lộc, một đám quân đội Đột Quyết khoảng năm nghìn nhân mã thấp thỏm bất an dừng tại nơi này. Bị bọn họ bao quanh ở chính giữa, là hơn vạn bách tính Trung Nguyên năm ngoái bắt được từ Linh Vũ. Những bách tính này có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết. Nguyên bản Mặc Xuyết nghe nói Linh Vũ đánh một trận, Khuyết Đặc Lặc chiến bại, nhi tử Di Niết Khả Hãn của chính mình chết trận, lúc đó đã giận tím mặt, muốn hạ lệnh tàn sát hơn vạn bách tính đã ở trong lều trướng Đột Quyết làm nô lệ này, nhưng lại bị Thôn Dục Cốc ngăn trở. Đột Quyết trí giả Thôn Dục Cốc tầm nhìn cực xa, tựa hồ từ khi ở Mạc Tây chinh phạt Đột Kỵ Thi đã dự kiến được, có thể một ngày nào đó, hơn vạn bách tính này còn có thể phát huy một ít tác dụng.

Quả nhiên, hiện tại nếu muốn đổi trở lại Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Tả Sương Sát cùng với một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh kia, toàn bộ phải dựa vào hơn vạn bách tính này và dẫn đến mấy nghìn trâu dê.

Người Đột Quyết kinh hoảng và run rẩy, để không khí đều bắt đầu tràn ngập một cổ khí tức khẩn trương và lo sợ không yên. Dưới lang kỳ, lão Hạ Đạt Kiền sáu bảy mươi tuổi đi xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn Đại Lang sơn trước mặt, nhất thời đến nhập thần.

Gió thu thổi từng cơn, thổi bay những chiếc lá héo úa rụng xuống, một trận vắng vẻ.

Con mắt của mấy nghìn người đều nhìn về phía thân hình đơn bạc lại có khí thế như cao sơn, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn kia.

Gió to thổi trúng chòm râu tuyết trắng và áo choàng, khăn choàng cùng bay lên. Thân ảnh gầy gò mà mệt mỏi kia lộ ra vẻ thê lương và cô đơn nói không nên lời.

Thôn Dục Cốc vừa mới từ Mạc Tây chạy đi hơn ngàn dặm, vượt qua nha trướng, tới trước Âm Sơn. Phía sau hắn dẫn theo chính là "thượng cống" Tượng trưng cho vô hạn hận ý và khuất nhục của Đột Quyết. Mặc Xuyết hung ác độc địa và giả dối như lang, lúc này đây cũng phải làm ra nhượng bộ khuất phục. Nếu như không chủ động đưa ra nghị hòa, trả dân chúng Trung Nguyên đã bị bắt làm tù binh, lại cống lên trâu dê, nhi tử và tể tướng của mình cố nhiên sẽ mất mạng. Một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết vị bắt làm tù binh kia, cũng khẳng định sẽ vong quốc tha hương. Một hai vạn chiến sĩ Đột Quyết a, cái đối với Hãn Quốc vốn dĩ không phải rất đông đúc mà nói, đã là một số lượng không nhỏ. Hiếm có lần này quân Sóc Phương không có hung ác hạ sát thủ, lưu lại tính mệnh của bọn họ. Mặc Xuyết không có lý do gì đối với sinh tử của bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ cả.

Mặc dù đã là mệt mỏi không chịu nổi, nhưng sắc mặt gầy gò, tang thương của Thôn Dục Cốc vẫn kiên nghị như trước, con mắt cũng lợi hại dường như ưng thứu. Chỉ thấy hắn khẽ mấp máy môi khô vài cái, khẽ nhấc tay lên một chút, nói rằng:

- Người đến, truyền tin cùng đội tuần tra tại Âm Sơn của Đại Đường Sóc Phương quân, nói rằng Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền phụng mệnh của Khả Hãn đến đây nghênh đón Đại Nguyên Soái Trương Nhân Nguyện và Đại Tướng Quân Tần Tiêu.

Dứt lời từ trong lòng xuất ra một phần bái thiếp, đưa cho sứ giả.

Sứ giả tiếp nhận bái thiếp lên ngựa, chạy vội mà đi.

Thôn Dục Cốc nhìn theo bóng lưng của sứ giả, lại nhìn Đại Lang sơn cao lớn hùng vĩ trước mắt đã khó có thể vượt qua, không tự chủ được than nhẹ một tiếng, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại.

Trái lại phía Nam Âm Sơn, trên Đại Lang Nguyên, Tần Tiêu đang thản nhiên cưỡi Đạm kim mã, lưng đeo một cây điêu cung, cùng với Mặc Y, Hình Trường Phong, Phạm Thức Đức đang săn thú. Cuối thu không khí mát mẻ, luôn luôn khiến người ta vui vẻ thoải mái. Ngày hôm nay thu hoạch cũng rất không tệ, tất cả mọi người mặc trang phục thoải mái.

Thanks

*****

Thoạt nhìn như cùng với xuất hành dạo chơi ngoại thành không sai biệt lắm. Nặc Chân Thủy toàn bộ Đường quân huấn luyện và cảnh giới đã đi vào quỹ đạo, ba tòa Thụ Hàng Đại Thành và tám cái phong hỏa đài đã kiến tạo cũng gần thành công rồi.

Tần Tiêu vị Đại Tướng Quân này rốt cục trở nên thanh nhàn, Đại Lang Nguyên đã thành một nơi tiêu khiển hay nhất.

Mặc Y cưỡi ngựa, ở bên cạnh Tần Tiêu, ngữ khí nhẹ nhàng nói rằng:

- Lão công, lần trước tại Linh Vũ săn thú kiếm da lông, áo choàng khăn quàng cổ và áo da của tiểu hài tử đều đã làm xong rồi. Nguyên một cái rương lớn nhỏ. Cũng không biết, chúng ta lúc nào mới có thể trở về đây?

- Thế nào, nhớ nhà sao?

Tần Tiêu cũng nhớ đến thê nhi ở nhà, không khỏi một trận tâm thần dao động. Trên mặt hiện ra tiếu ý ôn nhu và quyến luyến:

- Ta cũng muốn trở lại nghĩ đến rời nhà cũng đã gần một năm rồi, thực sự rất nhớ Tiên nhi bọn họ. Nhất là hai hài tử mới sinh kia của ta còn chưa được ôm qua một cái. Chỉ là, lúc nào mới có thể thay quân về nhà, cái đó còn phải xem triều đình an bài. Nói như vậy, các sĩ tốt thủ vệ biên kỳ sẽ không vượt lên trước một năm liền thay quân. Nhưng là chúng ta những kẻ làm tướng quân này lại không dễ nói rồi. Có người chính là cả đời phải phòng thủ biên cương.

Mặc Y không khỏi than nhẹ một tiếng:

- Nghĩ đến thực sự là như vậy, mấy người Tiên nhi và Uyển nhi còn không trông mòn con mắt suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt sao?

- Ha hả, yên tâm đi, sẽ không thê lương như vậy đâu.

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Chính là ta muốn trường kỳ đóng quân tại Nặc Chân Thủy, cũng là không quá có khả năng. Bởi vì, trong triều khó tránh khỏi có người sẽ lo lắng, sợ ta và Trương đại soái, những người trường ký nắm binh ở bên ngoài này. Ta phỏng chừng, không cần bao lâu nữa, chờ sự tình Thụ Hàng Thành vừa xong, chúng ta sẽ trở về nhà.

Mặc Y nhất thời vui vẻ ra mặt:

- Đó chính là nói, không lâu sau, chúng ta đã có thể trở lại sao?

- Có lẽ là vậy.

Tần Tiêu an ủi Mặc Y mỉm cười, trong lòng chính mình kỳ thực một chút tin tưởng cũng không có. Có trời mới biết cái triều đình yêu khí um tùm kia, sẽ chỉnh ra chủ ý quái tủy gì để giày vò chính mình và Trương Nhân Nguyện.

Mượn giày vò để giết lừa?

Lấy tâm tư hung ác của Vi Hậu và Võ Tam Tư cũng không phải không có khả năng!

Một trận gió to thổi tới, trên Đại Lang Nguyên cư nhiên phát sinh một tiếng gào thét, tạo nên một trận cảm giác mát mẻ. Cư nhiên là gió Bắc, xem ra, mùa đông cũng sắp muốn đến rồi.

Mặt đông chạy tới vài con khoái mã, đi tới trước mặt Tần Tiêu đã bái ngã xuống đất:

- Đại Tướng Quân, có Đột Quyết sứ thần đưa thư tới.

- A?

Tần Tiêu xuống ngựa, mở thư ra xem.

Tần Tiêu đọc bức thư được viết cực kỳ tinh tế này, chữ viết đẹp đẽ, chọn từ cầu kỳ, không khỏi cười khẽ:

- Thôn Dục Cốc, ngươi rốt cục đã đến.

Dứt lời đem thư đưa cho Trường Sử Phạm Thức Đức.

Phạm Thức Đức phi khoái đọc một lần, rồi nói rằng:

- Đại Tướng Quân, có muốn đi thông tri cho Trương đại soái hay không?

- Không cần.

Tần Tiêu nói rằng:

- Ta cùng với đại soái đã thương nghị qua, hơn nữa triều đình đã có ý chỉ ở chỗ này. Thôn Dục Cốc lần này là tới trao đổi tù binh. Lúc đó bọn họ từ Linh Châu bắt được hơn vạn bách tính, đến trao đổi binh sĩ Đột Quyết bị chúng ta bắt làm tù binh. Đại soái đã nói qua, chuyện này, ta xử lý là được, không cần phải đưa hắn từ phía Bắc Hoàng Hà ngoài trăm dặm mời đến. Phạm Thức Đức gật đầu mỉm cười:

- Đại Tướng Quân lúc này đây, không phải là Đột Quyết khuất nhục rời khỏi biên cương mấy trăm dặm, còn cứu lại tính mệnh của hơn vạn bách tính, thực sự là công đức vô lượng a!

Tần Tiêu cười ha hả:

- Phạm tiên sinh, ngươi trở lại trại đi an bài một chút. Ở trên đỉnh Đại Lang sơn xây dựng một tòa đại trướng. Ta ở nơi đó gặp mặt Thôn Dục Cốc. Sau đó sao, trao đổi tù binh cũng sẽ tiến hành ở nơi đó. Gọi Lý Tự Nghiệp tọa trấn Nặc Chân Thủy, Vạn Lôi áp giải tù binh đi vào Đại Lang sơn.

- Dạ, ty chức lập tức đi làm.

Phạm Thức Đức xoay người lên ngựa, phi khoái chạy đi.

Tần Tiêu cũng lại cưỡi lên ngựa, đối với Hình Trường Phong và Mặc Y bên người nói rằng:

- Chúng ta tiếp tục săn thú đi!

Mặc Y khẽ cười nói:

- Lão công, ngươi hiện tại đúng là chưởng quỹ sống khoái hoạt nha. Loại đại sự này cũng không cần tự mình để ý tới.

Tần Tiêu cười:

- Bất quá là dựa theo chỉ lệnh của triều đình làm một ít việc vặt mà thôi, không coi là đại sự gì cả. Ta chỉ lệnh đối với hội kiến Thôn Dục Cốc có một chút chờ mong đấy. Ngày hôm nay chúng ta vừa đi vừa du ngoạn. Tới Âm Sơn doanh trại của Quách Tử Nghi đi sao. Bữa cơm sẽ giải quyết ở nơi đó, đem con mồi của chúng ta thu hoạch được nhất loạt mang đi.

- Được!

Hai người vui mừng đáp, vỗ ngựa đuổi theo Tần Tiêu, cùng nhau nhắm hướng đông chạy đi. Móng ngựa cường kiện giẫm lên đám cỏ khô héo và bùn đất xốp trên Đại Lang Nguyên bắn ra, tiêu sái như thường hướng tới Âm Sơn phiêu dật mà đến.

Quách Tử Nghi vui mừng nghênh đón Tần Tiêu, vui vẻ đưa hắn mời đến trong quân trướng. Tần Tiêu lôi kéo Quách Tử Nghi ngồi xuống bên người, đối với hắn nói rằng:

- Thế nào, hơn một tháng không có gặp qua ngươi, gần đây có tiến bộ gì sao?

Quách Tử Nghi cười nói:

- Sư phụ, mấy ngày nay, đệ tử cũng không dám có một ngày lười biếng và buông lỏng. Mỗi ngày dẫn theo các huynh đệ dò xét chân núi Đại Lang sơn, công khóa và võ công của bản thân cũng vẫn luyện tập như trước. Hơn nữa, đối với sự vụ trong quân cũng càng thêm quen thuộc.

- Ừm, không tệ, để ta đi xem sao!

Tần Tiêu thoả mãn gật đầu nói:

- Tuy rằng chỉ là tiểu bộ đội hai ngàn người, thế nhưng cho ngươi tiểu tử mới ra đời này đánh chủ ý thành bộ dáng đâu vào đấy như hiện tại, ta cũng đã rất hài lòng. Lần trước ngươi bắt Đốt Phiên Bồ có công. Vốn dĩ ta và đại soái đều có ý dâng tấu cho ngươi làm tướng quân, nhưng tiểu tử ngươi lại không tán thưởng không chịu làm tướng quân. Hiện tại ngược lại tốt rồi, một giới bạch thân dẫn hai nghìn người ở chỗ này trinh sát tuần hành, hoàn hảo những người đó đều chịu phục ngươi, bằng không ta xem ngươi làm thế nào xuống đài.

- Hắc hắc, những huynh đệ này, còn không phải đều nhìn trên tình cảm của sư phụ ngài mới chịu phục dưới trướng của ta sao?

Quách Tử Nghi khiêm tốn cười nói:

- Tử Nghi tuổi nhỏ, muốn lịch lãm và thực tiễn nhiều một chút lại nói. Hơn nữa nha, ta cũng muốn giống như sư phụ, tốt xấu cũng phải đoạt Võ Trạng Nguyên lại làm tướng quân.

- Được, ta đồng ý.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Qua thời gian này, ngươi phải đi Trường An đi thôi, tham gia võ cử tháng giêng sang năm.

- Tạm thời vẫn là không nên...

Quách Tử Nghi lắc đầu:

- Võ cử hiện tại sao, cũng là mấy chuyện như thế. Nói không chừng có cái gì Ám Tướng cùng Mạc Hậu, ta còn không phải trạng nguyên, đến lúc đó khiến cho một thân buồn bực cũng không tốt. Mấy ngày nay, ta còn không bằng đi theo bên cạnh sư phụ, ở trong quân Sóc Phương rèn đúc tôi luyện bản thân.

Thanks

*****

Tiểu tử ngươi, tâm nhãn thật đúng là nhiều.

Bọn người Tần Tiêu và Mặc Y, Hình Trường Phong đều bật cười.

Hai ngày sau, trên đỉnh núi Đại Lang sơn hành quân đại trướng được xây dựng xong.

Một hai vạn tù binh Đột Quyết cũng bị áp giải đến chân núi Đại Lang. Vạn Lôi dẫn hai vạn tướng sĩ Tả Uy Vệ, từ chân núi đến đỉnh núi bố trí trạm gác cảnh giới kín không kẽ hở, hình thành một đại thông đạo, nối thẳng tới đại trướng trên đỉnh núi.

Tần Tiêu sai người truyền tin cho Bắc Lộc Thôn Dục Cốc, để hắn đến đỉnh núi Đại Lang sơn tiến hành trao đổi tù binh.

Đỉnh núi đã bị san phẳng thành một mảnh bình địa trống rỗng rộng rãi, ở giữa xây dựng một đại trướng. Soái kỳ chữ Tần đón gió bay phấp phới, cao ngạo phi dương. Phía bắc khai thông làm trong lều, Tần Tiêu một thân nhung trang đại mã kim đao ngồi ở chủ, phía sau đứng mấy người Mặc Y, Quách Tử Nghi và Hình Trường Phong, Phạm Thức Đức, từ trên cao nhìn xuống thấy dưới sườn núi phía Bắc. Đại đội Đột Quyết uốn lượn mà đến, phía sau còn xua đuổi rất nhiều trâu dê chạy theo.

Người Đột Quyết đi đến bình địa trên đỉnh núi, Đường quân trường giác ô ô thổi lên, chấn đến sơn lâm run rẩy. Phi điểu viễn độn. Khí thế giống như lôi đình, khiến người Đột Quyết không hẹn mà cùng run rẩy một trận trong lòng.

Tần Tiêu giương tay lên:

- Cho mời Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền!

Bên ngoài soái trướng hơn ngàn trung quân hộ vệ đồng thanh hét lớn:

- Đại Tướng Quân có lệnh, cho mời Đột Quyết Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền!

Lão giả Thôn Dục Cốc đi ở trước nhất, không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Đường quân tướng lĩnh này, thật đúng là cuồng vọng đến quá mức. Ta tại Đột Quyết tốt xấu gì cũng tương đương với Vương gia, hắn cư nhiên cũng không ra khỏi trướng tới nghênh đón... Bỏ đi, bỏ đi, lần này, lão phu là sau khi chiến bại tới cầu hòa, ai!

Thôn Dục Cốc mang theo mấy thị vệ tùy thân, đi tới trước quân trại, quân từ trong đó bố thành thông đạo, chậm rãi hướng phía soái trướng đi đến. Trong lòng chấn động và kinh nghi cũng dần dần nồng hậu: Nghĩ đến, ta cùng với Đại Đường cũng đã giao tiếp vài chục năm. Còn chưa từng có một lần nào, hạ mình giống như ngày hôm nay vậy mà đến, nén giận thỉnh cầu Đường quân trao đổi tù binh.

Hơn nữa, trước mắt Sóc Phương quân này thật là khí thế phi phàm, cùng với Đường quân đã từng thấy qua, đều không giống nhau. Tướng quân của hắn cũng chính là được mệnh danh "Trung Nguyên lang ma" trong nha trướng hiện tại, đến tột cùng sẽ là cái dạng nhân vật gì.

Tâm của Thôn Dục Cốc cũng trở nên hiếu kỳ. Đợi hắn đi tới trước soái trướng, Tần Tiêu đứng dậy, thoáng ôm quyền một cái:

- Nghe danh đã lâu, Bùi La Anh Hạ Đạt Kiền đại nhân!

Thôn Dục Cốc là Trung Nguyên Thông, phi thường tự nhiên chắp tay lạy dài một cái, hành lễ đại phu vùng Trung Nguyên:

- Ngưỡng mộ đã lâu, Tần Đại Tướng Quân!

- Mời ngồi!

Tần Tiêu xòe tay mời một cái, tiểu tốt mang một cái ghế dựa lớn đặt tới bên trái. Tần Tiêu tinh tế đánh giá Đột Quyết Chư Cát Lượng danh tiếng hiển hách này, chỉ thấy hắn mặc hồ phục Đột Quyết truyền thống, đỉnh đầu đội mũ da chiên, tóc bạc trắng như tuyết lại không có cắm thành bím như người Đột Quyết, mà tùy ý buông thõng xuống dưới, chòm râu cũng là xám trắng.

Mũi cao xương gò má nhô lên, hốc mắt hãm sâu, nếp nhăn trên trán rất nhiều, lộ vẻ già lão rõ ràng, một thân mệt mỏi. Liếc mắt nhìn lại một cái, chính là lão nhân gần đất xa trời.

Thôn Dục Cốc đi hoàn lễ, cũng thản nhiên ngồi vào trên ghế dựa, lúc này mới ngửa đầu quan sát Tần Tiêu một trận, lại không tự chủ được tấm tắc lắc đầu nói rằng:

- Thật không ngờ, Lang ma tướng quân danh tiếng truyền ra bên ngoài, cư nhiên lại là một thanh niên nhân tuấn mỹ và anh vũ như vậy. Nguyên bản lão hủ còn tưởng rằng sẽ là một mãng hán thân hình thật to lớn, mặt như hung thần!

Tần Tiêu nhếch miệng cười:

- Hạ Đạt Kiền đại nhân, cũng muốn suất hơn một điểm so với trong tưởng tượng của ta vậy.

Thôn Dục Cốc nghe được Tần Tiêu cư nhiên nịnh hắn là "suất", không khỏi thất thanh cười lớn một tiếng:

- Không nghĩ tới, Tần Đại Tướng Quân ở trên chiến trường bễ nghễ thiên quân, cư nhiên còn là một nam nhi hào phóng rộng rãi, không phải loại dũng tướng quân hùng hổ dọa người này. Xem ra lão hủ một chuyến này, nhất định có thể được đền bù mong muốn rồi.

Tần Tiêu bất động thanh nhạc mỉm cười nói:

- Cũng không hẳn vậy, ta có đôi khi cũng là rất xúc phạm và không giảng đạo lý. Được đền bù mong muốn? Cái đó còn phải xem, nguyện vọng của Hạ Đạt Kiền đại nhân là cái gì?

Thôn Dục Cốc không khỏi hơi kinh ngạc: Người Trung Nguyên từ trước đều là thích bị vuốt mông ngựa. Tục ngữ cũng nói "thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên". Trước mắt thanh niên nhân này lại cũng không giống như lưu ý ta khen tặng.

Thôn Dục Cốc khẽ cười cười:

- Lão hủ phụng mệnh lệnh của Khả Hãn đến đây đưa trả hơn vạn bách tính Trung Nguyên, cũng thỉnh cầu Sóc Phương quân trao trả chiến sĩ bị bắt làm tù binh của Hãn Quốc chúng ta.

- Cái này không hề có vấn đề.

Tần Tiêu phi khoái nói rằng:

- Đại Đường hoàng đế của chúng ta cũng nói, không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Lần trước tại Nặc Chân Thủy binh sĩ Đột Quyết bị bắt làm tù binh có thể đủ số xin trả cho Đột Quyết Hãn Quốc.

Dứt lời, Tần Tiêu khoát khoát tay, ý bảo Quách Tử Nghi đi ra ngoài truyền lệnh, lưỡng quân có thể bắt đầu trao đổi tù binh.

Thôn Dục Cốc thoả mãn gật đầu, tiếp tục nói rằng:

- Còn có tệ quốc vương tử Dương Ngã Chi và Tả Thừa Tương Đốt Phiên Bồ cũng thỉnh Đại Tướng Quân nhất loạt hoàn trả. Khả Hãn vì muốn biểu đạt thành ý, cố ý sai lão hủ đưa tới một nghìn thớt ngựa, hai nghìn con trâu và bốn ngàn con dê, xem như lễ vật đáp tạ Đại Tướng Quân thả vương tử và thừa tướng về.

Tần Tiêu tự tiếu phi tiếu nhìn Thôn Dục Cốc, lẳng lặng trầm mặc một trận, đạm nhiên nói rằng:

- Cái này, khiến cho Hạ Đạt Kiền đại nhân thất vọng rồi. Đặc Lặc và Tả Sương Sát từ hai ba tháng trước, cũng đã bị áp giải đến Trường An. Đừng nói là bọn họ hiện tại đã không ở Sóc Phương Nặc Chân Thủy, coi như là ở đây, bản tướng cũng không dám tự tung tự tác. Loại chuyện này...

Tần Tiêu đè thấp thanh âm một ít, cố tình ra vẻ quỷ bí nói rằng:

- Cũng không phải loại tướng quân như chúng ta có ra làm ra quyết định. Hạ Đạt Kiền đại nhân, ngài nói sao đây?

Thôn Dục Cốc cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc và thất thố như dự liệu của Tần Tiêu, mà là đạm nhiên cười, vỗ về chòm râu tuyết trắng của mình nói rằng:

- Đại Tướng Quân nói, rất có đạo lý. Loại tình huống này cũng tự nhiên là ở trong dự liệu của lão hủ, không có gì ngoài ý muốn. Kỳ thực lần này lão hủ đến Âm Sơn, ngoại trừ phụng mệnh lệnh của Khả Hãn đến trao đổi tù binh, dâng lên cống vật, còn có một mục đích cá nhân khác, chính là muốn kiến thức Tần Đại Tướng Quân một chút.

- Lão hủ muốn biết, một người xuyên qua lỗ thủng trong phòng tuyến Hạ Lan Sơn, đón đánh bại Khuyết Đặc Lặc ở trên chiến trường, sau đó lại tiêu diệt toàn bộ bốn vạn đại quân của Dương Ngã Chi Đặc Lặc và Đốt Phiên Bồ, Tần Đại Tướng Quân đến tột cùng là dạng nhân vật gì.

Thanks


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<