Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 222

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 222: Lý Lâm Phủ số khổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Lý Lâm Phủ khấu đầu mấy cái, nói:

- Đại Đô Đốc, tiểu nhân không có mong muốn gì hơn, mong Đại Đô Đốc đem ta điều tới đông cung làm người hầu trong Tả Vệ Suất! Tả Vệ Suất là quân đội tốt nhất của hoàng thành, có thể làm tiểu tốt ở đó cuộc đời của tiểu nhân đủ rồi.

Trong lòng Tần Tiêu nói thầm: tốt cho Lý Lâm Phủ, rõ ràng biết rõ ta có quan hệ với thái tử, muốn mượn ta nhảy vào đông cung thừa cơ tiếp cận thái tử là hoàng đế tương lai. Tính toán này đúng a! Đáng tiếc vận khí của ngươi lúc này quá kém rồi.

Tần Tiêu ra vẻ suy tư một hồi, vẻ mặt thiện ý mỉm cười:

- Nếu ngươi có lòng như vậy, vậy được rồi. Ta hiện tại vừa vặn muốn đi đông cung, ngươi có theo hay không.

Tần Tiêu sảng khoái đáp ứng làm cho Lý Lâm Phủ có chút kinh ngạc, không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn qua Tần Tiêu, liên tục cúi xuống dập đầu, nói:

- Tiểu nhân đa tạ Đại Đô Đốc cất nhắc!

- Đứng lên đi, đi theo ta.

Tần Tiêu vỗ ngựa đi về phía trước, trong nội tâm thì buồn cười: cất nhắc? Nâng ngươi lên, nâng ngươi lên thì không có gì cả. Lý Lâm Phủ, quyết định sai lầm nhất trong đời này của ngươi có lẽ chính là tới tìm Tần mỗ.

Vốn đang muốn tìm Tần Tiêu làm chuyện tốt. Vô duyên vô cớ chui ra Lý Lâm Phủ rơi vào trong tay của hắn, thật đúng là trời xanh có mắt.

Tần Tiêu cỡi ngựa đi lên phía trước, trong nội tâm âm thầm suy tư nói: Lý Lâm Phủ? Nếu trùng tên trùng họ cũng có khả năng. Trước kia xem TV không ít, cũng xem như hiểu được cuộc đời của thằng này không ít. Nhưng cho dù hắn tương lai không phải là gian tướng Lý Lâm Phủ, thằng trước mặt cũng không phải nhân vật tốt. Luồn cúi thúc ngựa a dua, xem xét thủ đoạn này đúng là buồn nôn mà.

Đến đông cung, Lý Tự Nghiệp đang bắt chéo chân sưởi ấm uống trà trong phủ Tả Vệ Suất, rất nhàn nhã. Thấy Tần Tiêu vào phủ thì cười hì hì đi ra nghênh đón:

- A ha ha ha, Đại Đô Đốc đến! Thật sự là khách quý ít gặp khách quý ít gặp, khó có được mà!

Một ít tướng sĩ Tả Vệ Suất khác cũng nhao nhao xúm lại chào hỏi Tần Tiêu.

Tần Tiêu đến nơi đây ngược lại có cảm giác thoải mái hơn ở bắc nha một chút, luôn luôn có cảm giác về nhà. Từ đại suất Lý Tự Nghiệp đến mỗi một binh lính bình thường đều tân mật với Tần Tiêu, cũng không giống đám người Vạn Kỵ cùng Vũ Lâm Vệ, làm bộ cung kính khách sáo.

Tần Tiêu vui tươi hớn hở nói vài câu với mọi người, mang theo Lý Lâm Phủ đi vào chỗ của Lý Tự Nghiệp.

Tần Tiêu nhìn Lý Lâm Phủ nói ra:

- Ngươi đi tìm quan uyển nội giám Chung đại nhân, đem lý lịch của mình nói rõ, nói là ta bảo ngươi tới đây. Nếu Lý tướng quân thoả mãn sẽ thu ngươi, Thiên Ngưu Vệ ta tùy tiện nói là được, đi đi.

Lý Lâm Phủ vui mừng lui ra ngoài, hấp tấp chạy đi báo danh.

Trong phủ chỉ còn lại hai người. Lý Tự Nghiệp cười ha hả rót cho Tần Tiêu một chén nước:

- Tần huynh đệ, hôm nay như cam lòng tới thăm ta sao? Vừa rồi là người nào trong Thiên Ngưu Vệ vậy?

Tần Tiêu cười cười:

- Một kẻ tìm đánh tên là Lý Lâm Phủ. Hắc đản, người này ta sẽ giao cho ngươi. Về phần làm hắn thế nào thì làm, chỉ cần tạm thời không xảy ra tai nạn chết người, tùy ngươi.

Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:

- Con khỉ này đắc tội ngươi?

Tần Tiêu cười:

- Coi như vậy đi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không cho hắn cơ hội thăng chức.

- Còn tấn chức cái rắm!

Lý Tự Nghiệp cười quái dị:

- Dám đắc tội hảo huynh đệ của ta, lão Lý còn có thể tha hắn? Ta cũng có ý kiến hay, ha ha!

- Nói nghe một chút?

Lý Tự Nghiệp vẻ mặt cười gian:

- Sáng hôm nay đang định đi vào đông cung Chiêm Sự phủ. Lúc nói chuyện phiếm với thái giám ta biết rõ một chuyện, trước đó không lâu không phải náo Thần Long chính biến sao, trong nội cung chết rất nhiều người nên thiếu nhân thủ, vì vậy trong đông cung điều đi rất nhiều, hiện tại đông cung đang thiếu thái giám. Vì vậy Chiêm Sự phủ đang chiêu nạp một đám tiểu thái giám, ngày sau dùng trong Đông Cung. Mà thái giám Chiêm Sự này ta có quen biết, chỉ cần ta nói một câu thì tên Lý Lâm Phủ kia sẽ bị thiến.

Tần Tiêu cười ha hả:

- Chuyện này không tốt lắm đâu? Người hai mươi tuổi còn thiến? Lại nói hắn tốt xấu gì cũng là Thiên Ngưu Vệ.

- Sợ trứng!

Lý Tự Nghiệp mặt mày hớn hở:

- Đến lúc đó không phải do hắn rồi, việc này ngươi an tâm đi, giao cho ta xử lý.

Hai người tiến đến cười âm hiểm một hồi, Tần Tiêu nói ra:

- Trước không vội, ta nhìn lý lịch quan bằng của hắn trước đã, đừng thiến lầm người. Còn nữa, đến lúc đó thiến đi làm thái giám. Tốt nhất là sai hắn đi tới những nơi thân vương thất thế lưu vong, đừng lưu hắn lại đông cung. Biến mất khỏi Trường An là tốt nhất.

Lý Tự Nghiệp có chút giật mình:

- Ồ huynh đệ, ta chưa nghe nói qua hắn đắc tội gì với ngươi đâu. Mà gia hỏa Lý Lâm Phủ này đắc tội ngươi không nhẹ sao? Nếu không ta dứt khoát băm hắn là được!

Tần Tiêu cười toe toét miệng, nói:

- Không có việc gì gì băm người sao? Người ta tìm tới ta cầu xuất thân, sao có thể giết chết được? Lại nói hiện tại đang là thời điểm đại xá thiên hạ đấy, phạm bao nhiêu tội cũng giảm một bậc, nếu như ngươi giết người, không phải tự tìm phiền toái sao. Trước xử lý đã, sau đó tính sau.

Lý Tự Nghiệp vỗ tay, nói:

- Đi! Huynh đệ ngươi nói thế nào thì thế nào đi.

Hai người thiên nam địa bắc nói mò một hồi, Lý Lâm Phủ chạy vào cung kính quỳ xuongs đất, đem quan bằng lý lịch của mình giao cho Tần Tiêu.

Tần Tiêu cầm lý lịch nhìn qua, Lý Lâm Phủ, sinh ra ở Đại Đường Cao Tông năm Hoằng Đạo nguyên niên. Không có đi thi, là người của dòng họ Lý gia. Tằng tổ phụ của hắn là Lý Thúc Lương, chính là huynh đệ chú bác của Đại Đường khai quốc hoàng đế Lý Uyên. Cũng bởi vì có chút quan hệ họ hàng và huyết thống này. Một gia hỏa không học vấn không nghề nghiệp giỏi luồng cúi này sau Thần Long chính biến, không biết dùng thủ đoạn gì tiến vào cung, vừa mới lên Thiên Ngưu Thắng Trường không tới mười ngày.

Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ: chính là thằng này! Cái khác không biết, hắn xuất thân là tôn thất Lý gia tôn thất, trên TV đã từng nói rõ, thường thường đem quan hệ huyết thống này treo trên miệng. Được rồi Lý Lâm Phủ, ngươi thảm.

Tần Tiêu đem quan bằng lý lịch của Lý Lâm Phủ giao cho Lý Tự Nghiệp, thập phần thiện ý cười cười:

- Lý Lâm Phủ, không thể ngờ ngươi là người của Lý gia, lẽ ra đề bạt là được rồi. Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy theo Lý tướng quân a. Hảo hảo cố gắng, vì mưu cầu xuất thân cho mình.

Lý Lâm Phủ vui mừng như bắt được vàng, dập đầu như bằm tỏi:

- Đa tạ Đại Đô Đốc, đa tạ Lý tướng quân! Tiểu nhân nhất định thề sống chết thuần phục đô đốc cùng tướng quân, xông pha khói lửa muôn lần chết không chối từ!

Lý Tự Nghiệp nghiêng mắt nhìn qua Lý Lâm Phủ đang quỳ trên mặt đất, âm thanh kéo dài đùa nghịch nói:

- Nếu như Đại Đô Đốc đề bạt ngươi, đây là phúc phận của ngươi. Nhanh đi đổi khải giáp của Thiên Ngưu Vệ, hôm nay đi theo bổn tướng, có chuyện tốt sẽ chiếu cố ngươi đầu tiên.

*****

- Nhưng mà Đại Đô Đốc cũng biết rõ, bổn tướng là người thô kệch, tính tình không phải quá tốt, ngươi cần phải kiên nhẫn một chút. Đi, ngươi đi đi.

- Dạ, dạ phải..

Lý Lâm Phủ đứng dậy lui ra sau:

- Chớ nói là đánh chửi, dù tướng quân đem cái đầu của ta dọn nhà cũng không dám có nửa câu oán hận.

Tần Tiêu nhìn xem Lý Lâm Phủ bóng lưng, không khỏi cười nói:

- Trên bờ vai có đầu, tạm thời giữ lại cho ngươi. Trước xử lý đầu nhỏ phía dưới đi. Hắc đản, chuyện này ta giao cho ngươi.

- Yên tâm yên tâm, lão Lý ta cái khác không được, sửa trị người thì quá lành nghề.

Lý Tự Nghiệp cười nói:

- Đợi qua đợt này, tìm sai lầm của hắn rồi mang đi là được.

Tần Tiêu cười một hồi, trong nội tâm suy nghĩ: đáng thương Lý Lâm Phủ, sao ngươi mệnh khổ rơi vào trong tay của ta chứ? Kỳ thật ngươi bây giờ còn chưa có làm cái gì xấu cả, giống như người vô tội vậy. Nhưng hiện giờ xem ra bánh xe lịch sử hiển nhiên không ngăn được. Ta mới mặc kệ bây giờ có giống lịch sử lúc trước không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta bây giờ thà rằng giết lầm một ngàn, không thể buông tha một người. Trước thiến ngươi nói sau, ít nhất không cho ngươi cơ hội làm Tể tướng, hắc! Còn có An Lộc Sơn, Sử Tư Minh nữa, tại sao còn chưa gặp qua?

Hơi qua một hồi, Tần Tiêu thấy thời gian không sai biệt lắm. Liền nhìn Lý Tự Nghiệp nói ra:

- Tiến cung đi dự tiệc thôi, thuận đi tìm thái tử. Thằng này hai ngày gần đây vô cùng vui sướng đấy.

- Đi, đi thôi!

Hai người tới điện Lân Đức, đúng lúc gặp được Lý Trọng Tuấn đang chuẩn bị tiến cung. Thấy hai người đến đây, cũng lười bày trận thê, cưỡi một ngựa kết bạn cùng đi tới điện Lân Đức.

Ba người cỡi ngựa lắc lắc không nhanh không chậm đi tới, Lý Trọng Tuấn nói ra:

- Các ngươi có biết không? Chuyện phấn ngứa này hại thảm không ít người nha. Ha ha! Xem ra đĩ đực của tiểu tiện nhân Khỏa Nhi còn không ít. Hơn nữa yêu phụ Vi hậu cũng xài chung đĩ đực, cùng thông dâm với Võ Tam Tư, cuối cùng ngay cả phụ hoàng cũng chọc vào, thật sự là hả giận. Đừng cho ta bắt được cơ hội, bằng không thì những gian nhân trừ phụ hoàng chết rất khó coi!

Tần Tiêu cười nói:

- Thái tử điện hạ, ngươi quá nóng vội rồi. Tuy ngươi bây giờ là thái tử, nhưng mà thực lực còn chưa đủ mạnh đâu. Nói tới Võ Tam Tư a, bây giờ mở Nghi Phủ, Ba Tư, Vị Tề tam công, môn sinh vây cánh có thể nói là trải rộng triều đình. Vốn tưởng rằng Vũ Hoàng thoái vị thì Võ Tam Tư sẽ biến mất, không nghĩ tới hắn hiện tại còn hung hăng càn quấy hơn trước kia.

Lý Trọng Tuấn hừ lạnh một tiếng:

- Có các ngươi là đám huynh đệ này giúp đỡ ta, ta sợ cái gì!

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Ta? Ta tính toán là cái gì. Mặt ngoài xem ra có danh tiếng, chấp chưởng hoàng thành cấm vệ và được hoàng đế tín nhiệm. Nhưng mà trên thực tế thì sao? Dù sao ta tuổi trẻ, trong triều không có căn cơ và thế lực. Một ít người biểu hiện khách sáo với ta, chuyện mấu chốt sẽ không nghe ta. Mượn Thiên Kỵ cùng Vũ Lâm Vệ mà nói đi, có việc nhỏ thì sai sử được. Như xuất hiện đại sự thì có bao nhiêu người nghe ta hưởng ứng. Hoàng thành cấm vệ thì Thiên Ngưu Vệ chỉ nghe hoàng đế, Thiên Kỵ cùng Vũ Lâm Vệ ta không có uy tín. Vậy chỉ còn đông cung Lục Suất. Trong Lục Suất thì có thể đánh nhau chỉ có Tả Vệ Suất, bây giờ do Lý Tự Nghiệp thống lĩnh, cũng có mấy ngàn người nghe lệnh liều mạng. Cho nên trên tay của ta tính toán hết, kết quả chỉ còn lại một Tả Vệ Suất. Mặt khác thì ta trong Binh Bộ Thị Lang không quen ai cả. Trước khi còn trông cậy vào Đường Hưu Cảnh ở Binh Bộ, có thể đề điểm ta một chút, hiện tại thì tốt rồi, vị lão huynh này vỗ vỗ bờ mông đi An Tây, trong Binh Bộ không ai thèm nhìn ta một cái. Ta hiện tại chỉ là bọt biển, nhìn thì xinh đẹp, kỳ thật trong bụng chỉ là hư không.

Lý Trọng Tuấn có chút buồn bực gật gật đầu:

- Lại nói tiếp ta không phải như vậy sau, Đính Lão Tảo trước kia bây giờ là Vũ Lâm Vệ Đại tướng quân, Lý Đa Tộ, Lý Thừa Huống, Độc Cô Húy Chi, Sa Trá Trung Nghĩa những người kia trung tâm với ta như một. Về sau chỉ huy nam nha, dần dần không có thực quyền và thân tín. Hiện tại làm thái tử càng không có thực quyền. Cũng chỉ có Tần huynh đệ các ngươi là ở bên cạnh ta, còn có đám người Lý Đa Tộ, có chuyện gì thì còn gọi được, nhưng mà so với mình trực tiếp chỉ huy thì không thoải mái. Càng đáng hận là, Vi hậu yêu phụ kia đúng là tận dụng mọi thứ, con mắt dò xét trong triều đình và quân đội, có ghế trống gì đều chiếu cố cho huynh đệ của mình. Ta nhiều lần đi tìm phụ vương và một ít lão thần nói chuyện, muốn an bài mấy người đi vào, nhưng đều chậm một bước. Đáng hận! Giang sơn Đại Đường ta là họ Lý người thì không làm chủ được, lại để cho nữ nhân khoa tay múa chân.

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Tính toán, điện hạ, tạm thời tin tưởng luôn luôn có một ngày trời quang mây tạnh, trước chịu đựng. Cũng không vì việc nhỏ mà hỏng đại sự.

Lý Trọng Tuấn thở dài một hơi:

- Biện pháp cũng không phải là không có, trừ phi thật sự có chiến tranh. Đến lúc đó ta đi tìm phụ hoàng xin làm nguyên soái trên danh nghĩa, lại tiến cử ngươi lãnh binh xuất chinh, lấy được quân công nắm giữ thực quyền, đây là biện pháp hữu hiệu nhất.

- Chiến tranh?

Tần Tiêu cười khổ một hồi:

- Nếu vì mưu cầu danh lợi cho ta mà hy vọng có chiến tranh, ta thấy không được.

Lý Trọng Tuấn nhìn Tần Tiêu vài lần, có chút bực mình nói ra:

- Theo ta thấy thì Tần huynh đệ ngươi tâm còn chưa đủ hung ác. Chiến tranh như thế nào? Người Đột Quyết không chiến tranh sẽ không biện pháp sống hay sao? Đại Đường ta không chiến tranh, ở đây là hiện thực! Nhất tướng công thành vạn cốt khô, những lời này từ xưa tới nay vô cùng rõ rnagf. Muốn công thành danh toại thì phải giết người. Giết một, thực xin lỗi ngươi là tội phạm giết người, nhẹ thì lưu vong nặng thì xoắn thủ. Ngươi giết một ngàn thì ngươi là anh hùng hào kiệt; giết được mấy vạn hơn mười vạn thì ngươi là anh hùng dân tộc, rường cột nước nhà, không có người nào không phục ngươi.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Những lời này thật sự không giả. Ý của ta là thái bình thịnh thế tốt hơn chiến tranh nhiều. Nhưng nếu có người khiêu khích thì không thể trốn tránh lui bước, đánh hắn lục thân không nhận ra hay là trảm thảo trừ căn là tốt nhất. Mượn Đột Quyết mà nói a, trước trước sau sau từ khi Đại Đường lập quốc tới nay, thái tong không ít lần đánh với Đột Quyết. Nhưng những đám này là tro tàn lại cháy. Đột Quyết diệt lại xuất hiện hậu Đột Quyết. Hiện tại A Sử Na Mặc Xuyết đúng là nhân vật, một người thống nhất đại thảo nguyên, lại cùng Đại Chu, Đại Đường đấu nhiều năm như vậy còn không lâm vào hạ phong. Cùng hắn và Đột Quyết đánh tới đánh lui, chẳng bằng nhất cổ tác khí dứt khoát diệt một lần.

"Ah" Lý Trọng Tuấn gật đầu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi nói chiến tranh giết người không phải mục đích tốt, mà là thủ đoạn đúng không?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<