Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 221

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 221: Hôn lễ công chúa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Một nha đầu ngốc, được sủng ái quá nên không biết gì sao? Còn muốn làm hoàng nữ, ta nhổ vào! Đi chết!

Tần Tiêu cười hắc hắc một hồi:

- Nếu chân tướng của việc này để cho Tiên Nhi biết rõ, không biết nàng có cảm tưởng gì?

Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên sững sờ:

- Ngươi sẽ không ngu xuẩn nói cho nàng biết chứ?

- Đương nhiên không có! Cho dù là phu thê cũng phải có chút bí mật chứ.

- Gian nhân! Gian nhân!

Lý Trọng Tuấn cười ha hả véo Tần Tiêu.

Tần Tiêu né tránh:

- Tốt, không hồ đồ với ngươi. Ta còn phải đi bắc nha điểm binh đấy, đến bảo hộ công chúa điện hạ ' số khổ ' an toàn.

- Ân, đi thôi!

Lý Trọng Tuấn cố làm ra vẻ vung tay lên:

- Tần tướng quân, muội muội của ta xin nhờ ngươi! Điều hết binh tướng tranh thủ thời gian hồi phủ!

Tần Tiêu cười vài tiếng, cưỡi ngựa đi tới bắc nha. Trong nội tâm thầm nghĩ: nếu như Lý Khỏa Nhi thật sự bị điên rồi, cũng xem như là biện pháp tốt. Lại không thấy giết người thấy máu, cũng không có náo ra cái gì binh biến phiền toái. Xem ra Lý Hiển cực kỳ tín nhiệm ta, ngay cả loại chuyện này cũng không kiêng kỵ ta biết rõ. Nhưng mà Vi hậu kia không đặt Lý Hiển vào trong mắt nha, khiển trách hoàng đế như con của mình.

Đáng thương cho con rùa đen Lý Hiển bệ hạ đội nón xanh, lúc nào ta phải nghĩ biện pháp, thay hắn làm Vi hậu điên luôn. Chỉ sợ nàng là mẫu hô ly đã thấy các mặt xã hội, không giống như Lý Khỏa Nhi trẻ người non dạ không biết gì!

Phủ của Tần Tiêu buổi tối hôm nay đúng là náo nhiệt, tiểu lâu tinh xảo bị giày vò nhiều lằm, đành phải sử dụng Tây Khóa Viện của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng thu thập tốt một phen, tay áo vũ nhẹ thì tiếng lao xao vang lên, đồng thời, chơi mạt chược vui vẻ như ăn tết.

Trừ Lý Long Cơ cùng Lý Trọng Tuấn là hai khách quen, Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức, Vạn Lôi, Điền Trân cũng tới, lúc này bày một bàn mạt chược, mời đến đã bày trò ca múa, rượu ngon thịt ngon bày đầy cả bàn.

Tâm tình của Lý Trọng Tuấn vô cùng tốt, tiện tay đánh ra một con bát đồng.

Lý Tiên Huệ cười hì hì kêu lên:

- Ta gạch!

Lý Trọng Tuấn thì cười càng sáng lạng:

- Gạch a gạch a, cẩn thận gạch thì bị nã pháo đấy!

Lý Tiên Huệ nín thở, tập trung tinh thần, đưa tay sờ niết bài một hồi, niết tới mức ngón cái trắng bệch, lập tức mặt mày hớn hở:

- Điện hạ lại nã pháo ah! Con pháo thật lớn.

Dứt lời đã ngã bài, ' bá ' một tiếng toàn bộ bàn bài đã đứng lên, sau đó chỉnh tề ngã bài.

Lý Trọng Tuấn cùng ngồi cùng bàn với Mặc Y, Lý Long Cơ đồng thời há hốc mồm:

- Ta kháo! Thuần một sắc ứng hòa, chỉ cần thái tử đánh ra một quân là cả ván bàn được quyết định, chúng ta cũng bị ngươi hại chết rồi!

Lý Long Tuấn cười ngây ngô, nói:

- Không có gì, không có gì, ta thua còn nhiều hơn các ngươi! Tiên Nhi ngươi thật độc, biết rõ vận may đánh bạc của ta hôm nay quá kém, cầm lấy đi! Tâm tình của ta hôm nay không kém, thua tiền cũng vui vẻ.

Lý Tiên Huệ cười hì hì lấy tiền:

- Cảm ơn nhị vị điện hạ á! Mặc Y, chúng ta tiếp tục nổ lực, thắng nhiều tiền thì năm nay sống khá giả!

Tần Tiêu ở bên cạnh vỗ tay, nói:

- Lợi hại, lợi hại! Tiên Nhi đúng là đổ thần. Tất cả đều thuận lý thành chương, tiện tay sờ lên bài gì cũng biết, so với sư phụ như ta còn lợi hại hơn. Nhị vị điện hạ. Nếu thua sạch thì cứ tìm ta mượn a, không cần khách khí, tiền lãi sẽ tiện nghi lắm.

Lý Trọng Tuấn cùng Lý Long Cơ đồng thời quát lên:

- Cút!

Tần Tiêu cười ha hả cười nói:

- Cút ngay, ta cùng bọn người Lý Tự Nghiệp uống rượu xem ca múa dù sao chơi mạt chược không có phần của ta. Tử Địch, ngươi cũng đừng có đứng ngây ngốc ở đó, đi cùng ta.

Tử Địch lắc đầu:

- Ta mới không đi! Một đám nữ nhân vặn vẹo bờ mông thì có gì mà xem, còn có đại tinh tinh Lý Tự Nghiệp kia thì ta không dám uống rượu với hắn. Ta xem mạt chược là được rồi.

Tần Tiêu lúc này mới nhớ tới, lần trước tại Sở Tiên sơn trang làm sinh nhật cho Lý Tiên Huệ thì Tử Địch cùng Lý Tự Nghiệp đụng rượu ăn thiệt thòi lớn, say một ngày một đêm mới tỉnh lại. Vì vậy cũng không gọi nàng, tự mình chạy tới chánh đường, cùng Lý Tự Nghiệp uống rượu.

Lý Tự Nghiệp rót một chén rượu cho Tần Tiêu, cười nói:

- Tướng quân, ta có thể theo ngươi lăn lộn là phúc khí của ta. Thật đúng là hoài niệm thời gian lúc trước! Mỗi ngày cùng một chỗ, chuyện gì cũng không cần làm. Hiện tại rất tốt, mỗi ngày phải làm việc với bầy khỉ Đông Cung Tả Vệ Suất.

Phạm Thức Đức ở bên cạnh nói tiếp:

- Hắc đản, Tả Vệ Suất hiện gờ chính là chiêu bài của Hoàng Gia Vệ Suất đấy. Ngươi cũng đừng có làm mất thanh danh của tướng quân đấy.

Điền Trân cùng Vạn Lôi bên cạnh lập tức cười rộ lên:

- Hắc đản? Không thể ngờ Lý tướng quân còn có danh hiệu như vậy ah, thật sự có ý tứ a!

Lý Tự Nghiệp lập tức tức giận véo Phạm Thức Đức:

- Lão toan hủ, ngươi dám lộ tên hiệu của ta, ta liều với ngươi.

Phạm Thức Đức cười ha hả tránh qua một bên:

- Tần tướng quân cứu mạng!

Tần Tiêu cười đỡ Lý Tự Nghiệp, giơ chén rượu lên, sau đó nói:

- Tần Tiêu ta có mấy hảo huynh đệ như các ngươi, thật sự không uổng cuộc đời này. Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, triều đình cũng cho nghỉ, mọi người có tính toán gì không?

Vạn Lôi bây giờ là Vạn Kỵ phó sứ, gần đây tiếp xúc với Tần Tiêu tương đối nhiều lần, ngược lại lăn lộn theo Tần Tiêu cũng quen thuộc, nói trước:

- Ta không có kế hoạch gì, triều đình nghỉ, đoán chừng chỉ có những đại thần tam phẩm như tướng quân mới được nghỉ lâu nhất. Chúng ta chỉ là tiểu quan, tối đa có thể nghỉ ngơi một hai ngày là không tệ. Cho nên ta cũng không có ý định quay về quê quán ở Giang Nam Kinh Châu.

Lý Tự Nghiệp cùng Điền Trân cũng nói:

- Chúng ta cũng thế."

Tần Tiêu vỗ tay một cái:

- Đã như vậy, các vị huynh đệ cùng tới nhà của ta đi, nhiều người cũng náo nhiệt một ít, chủ ý này thế nào?

Lý Tự Nghiệp lập tức nhảy dựng lên, nói:

- Wow! Đang lo không có chỗ nào để ăn năm mới! Ta còn chưa có thê tử, mà nương của ta ở Quan Tây không thể tiếp tới đây, xem ra lăn lộn ở phủ tướng quân là tốt rồi.

Phạm Thức Đức cười ha hả, nói:

- Ta ngược lại có vợ trẻ, tại Trường An cũng có chỗ ở. Nhưng các vị đã tới đây thì ta cũng không thể mất hứng, cùng người nhà đoàn viên thì ở phủ tướng quân còn náo nhiệt hơn nhiều.

Điền Trân cùng Vạn Lôi cũng vui mừng nói:

- Tướng quân, đến lúc đó có lẽ đem Hình Trường Phong cùng các tướng sĩ đặc chủng doanh gọi tới đây nha! Như vậy mới nao nhiệt! Những người chúng ta khổ huấn mẫy tháng, thật sự có cảm tình với nhau đấy.

Tần Tiêu cười nói:

- Đi, cứ quyết định vậy đi! Đến lúc đó phải tới đây nha! Ta an bài một siêu phô đại yến mừng năm mới, mọi người gặp nhau. Thiên nam địa bắc cùng gom lại một chỗ, nhiều người thì náo nhiệt.

Lý Tự Nghiệp lặng lẽ tiến đến bên tai Tần Tiêu:

- Huynh đệ, chuyện tối qua có đặc sắc không? Thực con mẹ nó chơi tốt, lần sau có chơi nữa không?

*****

Tần Tiêu vẻ mặt cười quái dị lắc đầu:

- Sợ là không cần. Nàng có khả năng bị điên rồi.

Lý Tự Nghiệp lập tức mặt mày hớn hở:

- Thật sự?

Tần Tiêu cũng cười:

- Quả nhiên!

Ba người khác cũng chạy tới:

- Tướng quân, nói nghe một chút.

Tần Tiêu vung tay lên, nhìn những người đang ca múa, nói:

- Bọn ngươi lui xuống trước đi, đi tới hậu đường lĩnh thưởng. Sau đó lại bảo các ngươi tới hiến nghệ.

Đợi những ca kỹ này đi rồi, Tần Tiêu hạ giọng nói ra:

- Việc này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài! Buổi trưa hôm nay bệ hạ triệu ta vào Tuyên Huy điện...

Tần Tiêu đơn giản nói tóm tắt tình huống của Lý Khỏa Nhi cho bọn người Lý Tự Nghiệp nghe, mọi người cùng cười ha hả, ngay cả Phạm Thức Đức cũng ăn no thỏa mãn.

Tần Tiêu cười nói:

- Nhìn không ra các ngươi rất xấu.

Phạm Thức Đức cười nói:

- Tướng quân, ngươi đừng chê cười chúng ta khó coi, nhiều người trêu cợt tiểu cô nương. Nhưng mà tiểu cô nương này quá đáng giận. Lại không có biện pháp làm gì được nàng ta. Tướng quân có chủ ý này quả nhiên là tính kế tuyệt diệu, vừa đúng! Nếu như nàng từ nay về sau điên rồi, triều đình thật sự ít đi một tai họa. Hơn nữa loại chuyện này còn làm như thăng đường xử án, bắt người dụng hình còn đã ghiền hơn, ha ha!

Lý Tự Nghiệp cười to:

- Xem đi, ngay cả lão toan hủ cũng khen ngợi! Ta cái khác không nói, chỉ quát một tiếng làm tiểu tiện nhân kia phát run, trong miệng thì gọi ta là Diêm vương gia gia nghe mà thoải mái!

Điền Trân Vạn Lôi cùng nói:

- Chúng ta quất mới thoải mái.

Đúng lúc này cách vách truyền tới tiếng hô của Lý Trọng Tuấn:

- Hòa, lão tử hòa! Đánh nửa đêm rốt cục cũng hòa vốn! A Man mau đưa tiền!

Tần Tiêu cười nói:

- Thái tử điện hạ mới có ý tứ, hôm nay vào trong Tuyên Huy điện diễn kịch mới có nghề. Thật sự là tình huynh muội thấm thiết khiến người ta rơi lệ! Không thể ngờ thái tử không đi diễn kịch thật phí tài năng.

Mọi người cùng cười ha hả. Lý Trọng Tuấn từ bên cạnh chạy tới, vẻ mặt hiểu ý cười xấu xa:

- Huynh đệ cười đủ tiện a, có chuyện gì vui vẻ nói ra cho huynh đệ cùng vui nào?

Dứt lời thì nằm xuống nệm kế bên Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười nói:

- Chung ta đang đoán đại hôn công chúa vào ngày mai. Hẳn là tình huống chưa từng có, điện hạ có muốn đi xem một chút không?

Lý Trọng Tuấn uống một chén rượu, giả vờ giả vịt hoa chân múa tay vui sướng, cảm khái nói:

- Vậy khẳng định là đại yến vạn người rồi, ca múa rầm rộ, có thể so với đế vương, không người nào so được, đáng tiếc tân nương bị điên rồi!

Tất cả mọi người cùng cười rộ lên, Tần Tiêu vuốt vuốt chén rượu trong tay, xấu xa cười nói:

- Vậy thì cùng xem đi, đại hôn ngày mai chắc chắn rất đặc sắc đấy!

Ngày hôm sau trong thành Trường An lại rầm rộ. Tất cả cửa hàng đều phủ lụa màu, ngay cả cây cối cũng có tơ lụa quấn quanh, trong thành Trường An mấy chục vạn dân, tất cả đều mặc áo đỏ hỉ phục. Đập vào mắt chính là biển màu hồng trong thành Trường An, đúng là kỳ cảnh trăm năm khó gặp.

Tần Tiêu nón trụ vàng áo bào hồng, cưỡi ngựa vàng suất lĩnh một vạn tướng sĩ Vạn Kỵ theo lễ nghi tống xuất Lý Khỏa Nhi cùng Võ Sùng Huấn ra khỏi hoàng thành, mang Lý Khỏa Nhi đi tới trạch phủ mới.

Đường cái Chu Tước rộng hơn trăm mét, lúc này đứng đầy người, vẻn vẹn chỉ chừa một lối đi ở giữa cho đội lễ nghi đi qua. Tần Tiêu dẫn mấy người đi phía trước mở đường, đại đội chậm rãi đi qua Thông Hóa Môn.

Tần Tiêu đi ở đằng trước, ngược lại so với tân lang tân nương giấu trong xe còn được chú ý nhiều hơn. Đến mức vạn dân bái ngã xuống đất, bởi vì hắn quá chói mắt.

Trên mặt của Tần Tiêu tươi cười tới mức cơ mặt chết lặng rồi, trong nội tâm rầu rĩ thầm nghĩ: vốn còn muốn xem trò hay, không nghĩ tới Vi hậu an bài một nha hoàn trùm đầu thế thân, thay thế Lý Khỏa Nhi hoàn thành hôn lễ này, đây là một chiêu tránh chê cười a. Nhưng cũng được, công chúa mất mặt thì triều đình cũng không sáng sủa gì, loại chuyện này sẽ truyền lưu tới hậu đại, còn không mắng Tần Tiêu ta là người khởi xướng?

Thật vất vả đem đoàn xe hộ tống tới gần Thông Hóa Môn, Tần Tiêu vừa nhìn qua phủ đệ của An Nhạc công chúa, thật sự không kém gì hoàng cung! Cho dù là diện tích hay cảnh trí đều xa hoa tới cực điểm. Đình đài lâu tạ, mái cong chỗ ở lớn, mười phần khí phái kinh người. Nô bộc thị nữ ở chỗ này đoán chừng ước chừng hơn ngàn người, thật sự quá khoa trương! Hơn nữa chỗ ở này có ghi biển lớn ' An Nhạc công chúa phủ ' cũng không phải phò mã phủ, đây có thể thấy rõ Võ Sùng Huấn chỉ là tiểu bạch kiểm đĩ đực mà thôi, bị kéo đi ở rễ.

Tần Tiêu nhìn qua trang viên vô cùng to lớn này, trong nội tâm cười lạnh: một nữ nhân điên thì có tư cách gì mà hưởng thụ? Ha ha!

Phò mã Võ Sùng Huấn vẻ mặt buồn khổ đem An Nhạc công chúa giả đưa vào trong nhà, sau đó đóng cửa không cho ai vào. Trong lòng Tần Tiêu bật cười: thằng này khẳng định ôm gối đầu khóc rồi? Còn tưởng rằng trèo được lên người phượng hoàng, không ngờ lại mang nữ nhân điên về nhà.

Tần Tiêu cũng lười lãng phí thời gian ở chỗ này, dù sao có Vạn Kỵ thủ vệ An Nhạc công chúa thì không cần hắn lao tâm ở nơi này, thủ hạ Vạn Lôi sẽ cho một ít thiên tướng làm thay. Vì vậy khoan thai tự đắc cưỡi ngựa chuẩn bị tùy tiện lắc lư một hồi rồi tiến cung tham gia tiệc cưới của công chúa.

Vừa ra khỏi phủ An Nhạc công chúa không được vài bước, đằng sau có một người cỡi ngựa đuổi theo. Tần Tiêu không biết người này, nhưng mà từ cách ăn mặc có thể thấy được đây là thành viên của Thiên Ngưu Vệ bên cạnh hoàng đế.

Tần Tiêu dừng ngựa lại, nhìn qua người tới, hỏi:

- Ngươi đuổi theo ta làm gì, có việc gì thế?

Người tới vội vàng xoay người xuống ngựa quỳ gối trươc ngựa của Tần Tiêu:

- Đại Đô Đốc thứ tội! Tiểu nhân từ trước vô cùng ngưỡng mộ Đại Đô Đốc, hôm nay nhìn thấy vì vậy bất chấp nhiều việc, thầm nghĩ tới đây gặp mặt Đại Đô Đốc.

- Ah, là như thế à.

Tần Tiêu hời hợt trả lời một câu, trong nội tâm thầm nghĩ: không thể ngờ ta còn có rất nhiều Fans hâm mộ đấy, Thiên Ngưu Vệ cũng có.

- Ngươi tên là gì, quan cư chức gì?

Tần Tiêu dò xét người nọ, tướng mạo thường thường, tuổi chừng hai mươi, mặt trắng không râu mắt tam giác, hình thể không nhìn rõ tuy ăn mặc một thân chiến bào uy vũ của Thiên Ngưu Vệ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn hơi gầy gò.

Người tới nói:

- Tiểu nhân Lý Lâm Phủ, hiện giữ trức Trực Thường trong Thiên Ngưu Vệ, là thân huấn thị vị của cung đình hoàng gia.

Lý Lâm Phủ?

Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh nói: thằng trước mặt lại là gian tướng nổi danh Đại Đường thậm chí là lịch sử Trung Quốc, Lý Lâm Phủ? Thằng này chính là gian tặc, Đại Đường từ thịnh chuyển suy, hắn chính là kẻ nổi loạn làm đảo điên triều chính! Wow, ngươi không ngờ tìm tới trước mặt của ta, cũng đừng nghĩ có cơ hội gây họa gì cho Đại Đường, xem ta chơi chết ngươi thế nào!

Tần Tiêu suy tư một hồi, nhàn nhạt nói ra:

- Vậy ngươi tìm ta có việc không?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<