Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 217

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 217: Bọn chuột nhắt nam nha
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Tức chết ta! Thật sự là tức chết ta!

Lý Trọng Tuấn kêu to:

- Tiên Nhi, muốn ta nói Khỏa Nhi chính là bị tỷ tỷ và hoàng hậu các ngươi làm hư rồi, cái gì cũng suy nghĩ thay nàng, vì nàng giải vây! Vốn phụ hoàng thích nhất chính là ngươi, quá phận sủng ái Lý Khỏa Nhi trừ nàng là con vợ cả duy nhất, cũng bởi vì nàng lớn lên giống ngươi thôi, đem tất cả tâm tư đặt lên người của nàng. Theo ta thấy, hừ! Tiên Nhi, ngươi bây giờ nên quay về hoàng cung đi, gặp mặt phụ hoàng, nói cho bọn họ biết ngươi còn sống trên nhân thế, ta xem Lý Khỏa Nhi còn làm sao đắc thế.

Lý Tiên Huệ lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên:

- Vạn lần không được! Tam ca, Tiên Nhi thật vất vả mới có được thời gian yên tĩnh, ngươi không nên nhắc tới chuyện này.

Tần Tiêu cũng khẩn trương lên, sợ Lý Trọng Tuấn xông vào hoàng cung nói chuyện này với Lý Hiển.

Lý Trọng Tuấn khoát khoát tay:

- Ta biết rõ, nói nhảm thôi. Tiên Nhi, tam ca còn không có hồ đồ đến mức đó, vì tư lợi của mình đem ngươi là đá kê chân, ngươi an tâm sống cùng Tần Tiêu đi. Trừ phi chính ngươi nguyện ý, nếu không không sẽ không ai bức ngươi như trước kia.

Lý Tiên Huệ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống:

- Tam ca, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng mà tính tình quá nóng nảy. Sau này ngươi nên sửa đổi đi. Bằng không thì Tiên Nhi sẽ rất lo lắng cho ngươi.

Lý Trọng Tuấn cuối cùng cũng mỉm cười, cầm lấy tay Lý Tiên Huệ vỗ vỗ:

- Hảo muội tử, khó có được người đau lòng cho ta, ta chịu chút ủy khuất này không tính. Xem như ta nhịn Khỏa Nhi một lần, ta xem mặt mũi của ngươi vậy.

Lý Tiên Huệ vui mừng gật gật đầu:

- Cảm ơn tam ca! Nếu Khỏa Nhi có chỗ không đúng, Tiên Nhi bồi tội thay cho nàng! Ngươi thật sự nhịn không được thì thì chạy đi tìm Tiên Nhi nổi giận đi, xem ta trở thành Khỏa Nhi mắng cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không khác nhau lắm, hì hì...

- Nói chuyện phiếm!

Lý Trọng Tuấn trừngLý Tiên Huệ:

- Ngươi xem tam ca điên à, không có việc gì chạy tới chửi mắng ngươi? Ngươi nhìn ngươi che chở nàng như vậy, cái này gọi là cưng chiều sẽ làm hư đấy biết không?

Tần Tiêu nghe huynh muội bọn họ nói chuyện như vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, thở dài nói thầm: ta thiên, cái này Lý Trọng Tuấn thật đúng là cái gì cũng dám Móa! Hoặc là không phát bưu, một phát bưu tựu muốn tạo phản... Cái này bạn thân thật đúng là một khỏa bom hẹn giờ, phải nghĩ biện pháp đưa hắn ổn định mới được!

Ba người lại nói nhăng nói cuội một hồi, Lý Trọng Tuấn tức giận bị đánh tan không ít cũng không nói tới Lý Khỏa Nhi cùng khởi binh giết tiến vào hoàng cung. Lập tức đã là nửa đêm giờ Tý, Lý Trọng Tuấn nghe tiếng gõ mõ báo canh mới tỉnh ngộ, lúc này mới nghĩ đến đứng dậy cáo từ.

Hai người đưa hắn tiễn tới cửa, Lý Trọng Tuấn xoay người cưỡi nụựa, ánh mắt nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ vài lần:

- Hai gia hỏa các ngươi hợp lại bẫy ta! Thật sự là kỳ quái, nói mò với các ngươi một hồi, nội tâm của ta không còn tức giận nữa! Cũng phải, động phòng hoa chúc không có chơi, đi lung linh tiêu sái đền bù tổn thất vậy!

Dứt lời vung lên roi ngựa, nhanh chóng chạy đi.

Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nhìn bóng lưng của hắn, ngay ngắn lắc đầu thở dài một hơi.

Hai người quay trở lại giường lần nữa, trong chăn đã lạnh buốt. Tay chân của Lý Tiên Huệ cũng lạnh giá, co rúm toàn thân nép sát bên người của Tần Tiêu.

Tần Tiêu vẫn như thường ngày ôm nàng vào lòng sưởi ấm cho nàng. Lúc ở hồ Bành Lễ cũng lạnh như thế này, Lý Tiên Huệ cũng sợ lạnh, chỉ sợ hàn khí xâm nhập vào người cho nên trước khi đi ngủ đều làm nóng chăn mền mới vào ngủ được.

Lý Tiên Huệ đầu tựa vào khuỷu tay của Tần Tiêu, hỏi:

- Lão công, tiệc tối hôm nay xảy ra chuyện gì? Tại sao tam ca lại tức giạn như vậy? Khỏa Nhi còn chọc ngươi sao?

Tần Tiêu hôn lên đầu của Lý Tiên Huệ:

- Không có việc gì, việc nhỏ mà thôi. Hiện tại cũng không có gì cả.

Lý Tiên Huệ tựa đầu vào ngực của Tần Tiêu, nói:

- Lão công, ta biết rõ ngươi tốt với ta, sợ ta biết rõ những chuyện này thì nội tâm buồn phiền. Nhưng mà trong lòng ta hiện giờ chỉ có ngươi là thân nhân duy nhất. Ngươi có chuyện gì không vui có thể san sẻ với ta được không? Ta là lão bà của ngươi, ngươi không nên hống ta trở thành hài tử, chỉ nói những chuyện vui vẻ. Ngươi có cái gì không thoải mái ta đều nhận ra. Ngươi càng không nói với ta, ta càng lo lắng biết không?

Tần Tiêu bất đắc dĩ, đành phải nói lại chuyện xyar ra.

Lý Tiên Huệ nghe xong những lời này thở dài một hơi, đem Tần Tiêu ôm chặc vào người, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Tần Tiêu vuốt lưng của nàng, nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không để trong lòng đâu, sẽ đem nàng trở thành muội tử không hiểu chuyện, chân của nàng còn lạnh hay không? Chân của ta ấm áp để ta sưởi ấm cho.

Lý Tiên Huệ lắc đầu:

- Không muốn, ngươi cũng bị lạnh đấy.

- Đồ ngốc!

Tần Tiêu sờ lên ngực của Lý Tiên Huệ xoa một cái, nói:

- Vừa rồi nàng còn nói phải chia sẻ thống khổ và vui vẻ với ta! Nhanh qua đây.

Lý Tiên Huệ cắn môi, nhẹ nhàng rên một tiếng, nét mặt trở nên đỏ ủng, sợ hãi đem chân đưa lên ngươi của Tần Tiêu:

- Lạnh sao?

Tần Tiêu nhìn qua hai mắt e lệ của Lý Tiên Huệ. Trong lòng xuất hiện dục niệm, cười cười:

- Không lạnh. Không bằng chúng ta chúng ta vận động cho ấm người nhé.

- Bại hoại...

Lý Tiên Huệ thẹn thùng chui vào ngực của Tần Tiêu.

Tần Tiêu ôm lấy nàng và hôn nàng cuồng nhiệt. Lý Tiên Huệ thở gấp tình loạn ý mê, thân thể mềm mại dần dần trở nên nóng bỏng, cánh tay ngọc cũng ôm lấy cổ của Tần Tiêu.

- Tiên Nhi, khi nào chúng ta sinh một ổ hài tử đây? Ta thực sự muốn làm phụ thân rồi đấy!

- Ngoan nghe lời, trước đeo nó lên đi... Ngươi đồng ý từ quan quay về Giang Nam, chúng ta sẽ sinh con. Còn nói cái gì một ổ hài tử, thật khó nghe.

Trong lòng Tần Tiêu run lên, thì thào thì thầm: từ quan, quay trở lại Giang Nam; quay trở lại Giang Nam, Giang Nam...

Ngày thứ hai là ngày triều đình nghỉ phép đặc biệt. Thái tử lập phi, đại xá thiên hạ, triều thần nghỉ.

Tần Tiêu ngủ tới mặt trời lên cao thì thức dậy, vừa sờ bên người. Đã không có người, Lý Tiên Huệ đã sớm rời giường rồi. Tần Tiêu duỗi cái lưng mệt mỏi nhìn quanh.

Mới làm quan không tới một năm đã cũng có chút chán. Xem ra làm quan cũng không phải một chuyện thú vị. Từ quan quay lại Giang Nam sao? Cả đời này lăn lộn vô cùng thoải mái, kỳ thật cũng là ý kiên hay. Có thể như vậy mình có thể thoải mái làm chuyện mình cần làm, nhưng mà hắn phụ lòng ai đây? Tổ tiên Tần gia, mẫu thân, ân sư... Bọn họ đang ở trên trời nhìn ta đấy. Cho dù bọn họ không trách ta thì Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, Điền Trân, Lý Long Cơ kể cả Lý Trọng Tuấn khẳng định cực kỳ thật vọng a? Còn có Võ Tắc Thiên một tay đề bạt mình lên, nếu nàng biết ta từ quan có thể hối hận vì đề bạt ta a.

*****

Tần Tiêu càng nghĩ càng phiền muộn, nhíu mày suy tư chuyện này, nhưng bây giờ không phải là lúc suy tư. Cũng nên tìm biện pháp chu toàn, nhưng đây là chuyện quá khó khăn rồi, chỉ có thể bảo toàn lực lượng của mình mới tốt. Vỗ vỗ bờ mông rời đi, đây không phải chuyện nam nhi nên làm.

Cửa ra vào có tiếng mở ra, Tần Tiêu nhìn lại thì thấy Lý Tiên Huệ đang đi tới bên giường, vẻ mặt xuân quang sáng lạn cười nói:

- Lão công, ngươi tỉnh rồi? Ngủ ngon không?

Tần Tiêu cười duỗi người, duỗi hai tay ra:

- Tiên Nhi, tới đây ôm một cái!

Lý Tiên Huệ cười khanh khách nhào vào ngực của Tần Tiêu, vuốt cái mũi của hắn:

- Vừa tỉnh dậy đã định làm hoa si rồi! Mau dậy đi, đã sắp ăn cơm trưa rồi. A Man ca ca cũng tới đấy, chúng ta đã đánh hai ván mạc trượt rồi.

Tần Tiêu vỗ trán một cái:

- Xấu, đáp ứng phải làm chuyện quan trọng cho hắn, thiếu chút nữa quen chuyện này! Ta lập tức rời giường.

Lý Tiên Huệ giúp đỡ Tần Tiêu rửa mặt, hai người cùng đi tới tầng lầu nhỏ. Tần Tiêu kêu Hình Trường Phong tới, bảo hắn gọi tướng sĩ đặc chủng doanh tới đây.

Trong lầu gỗ có bài một bàn yến tiệc. Lý Long Cơ cùng Mặc Y Tử Địch đang noi chuyện, nhìn thấy Tần Tiêu tiến đến thì vẻ mặt cười xấu xa:

- Ơ, Tần đại tướng quân, cuối cùng đã rời giường. Tối hôm qua rất mệt mỏi sao?

Lý Tiên Huệ lập tức đỏ mặt, nhảy tới bên người Lý Long Cơ véo hắn vài cái.

Lý Long Cơ cười ha hả, nói:

- Xem đi, ta đoán không sai mà!

Tần Tiêu làm bộ nghiêm mặt:

- Thật sự không che đậy miệng, còn có hai cô nương chưa chồng ở đây! Đừng nói những chuyện này. Ngày hôm qua đáp ứng việc của ngươi hiện giờ phải giải quyết rồi. Ta đã gọi huynh đệ đặc chủng doanh tới rồi.

Lý Long Cơ cười hì hì nói:

- Đại ca làm việc ta yên tâm. Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong rồi làm việc. Yến hội thịnh soạn thế này không ăn thì đáng tiếc.

Tần Tiêu ngồi vào bàn:

- Dù sao là ngươi xuất tiền ta mời khách, mỗi ngày ăn cũng không sao.

Tử Địch lập tức kêu to:

- Hắn hôm nay thắng a! Cũng không biết có phải ăn gian hay không, vận may quá tốt, hợp với ù.

Lý Long Cơ đắc ý cười to, gắp một miếng thịt nhai, nói:

- Thời gian này sống khá giả a, vừa thắng tiền còn được ăn uống miễn phí.

Mặc Y cười nói:

- Nhưng mà điện hạ mới thắng ba lượng bạc nha.

Tần Tiêu cười to:

- Cũng được ah, dù sao cũng phải có khách quen nha. Mỗi ngày đều thua thảm, người ta không chịu tới. Mỗi lần thua ba trăm quan, lần này thắng ba lượng, ha ha, có ba nữ sát thủ ở đây. Ta nghĩ không phát tài cũng không được.

Lúc này Hình Trường Phong cùng Chung Diễn, Thiết Nô đã tới, Tần Tiêu vẫy tay bảo bọn họ ngồi xuống, nói:

- Tới đây ăn cơm.

Sau khi ăn xong Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ mang theo Hình Trường Phong cùng ba mươi tướng sĩ đặc chủng doanh đến phủ Sở Vương. Đại t công chúa trưởng và người nhà đã chuẩn bị tốt. Hai mươi mấy cỗ xe ngựa xếp thành một hàng thật dài.

Tần Tiêu đem đoàn xe đưa tới cửa thành, nhìn Hình Trường Phong nói ra:

- Vất vả ngươi. Trường Phong. Một đường đi qua phải hầu hạ đại công chúa trưởng cẩn thận. Công chúa cao tuổi, lại gặp gỡ loại chuyện ức uất này, ngàn vạn lần không nên làm người ta bi thương.

Hình Trường Phong chắp tay:

- Tướng quân yên tâm, Trường Phong nhất định làm tốt chuyện này.

Vì giảm nhỏ ảnh hưởng tai mắt của người ta, Tần Tiêu cố ý đem đoàn xe đưa tới Duyên Hưng Môn ít người chuẩn bị ra khỏi thành. Không ngờ lại có một đoàn binh sĩ ngăn ở phía trước, tên cầm đầu kêu lên:

- Đoàn xe phương nào, lính ở nơi nào mau xưng tên.

Tần Tiêu trợn mắt nhìn tên tiểu giáo đầu, nói:

- Vô danh tiểu tốt, còn không lui xuống! Không nhận biết bắc nha Vạn Kỵ sao?

Tiểu giáo run rẩy một hồi, kiên trì nói ra:

- Nam nha Đại Đô Đốc có lệnh. Phàm là hơn mười binh sĩ rời thành đều phải có đồng ngư phù của Binh Bộ, nếu không thì không cho qua.

Nam nha Đại Đô Đốc, Vi Ôn ca ca của Vi Hậu, đương kim quốc cữu? Trong nội tâm Tần Tiêu nghĩ thầm: mười người ra khỏi thành phải có đồng ngư phù, tuy có lý, nhưng đây quả thật là làm khó người ta. Quả thực có chút đáng hận!

Tần Tiêu nhẫn nại đè nóng tính, trầm giọng nói ra:

- Hoàng Gia Vệ Suất, xử lý chút ít việc tư không cần ngư phù. Ngươi it chặn đường, còn không mau tránh ra!

Tiểu giáo nuốt một miếng nước bọt:

- Tiểu tướng... Tiểu tướng không thể tránh ra.

- Ngươi...

Tần Tiêu phẫn nộ cầm roi ngựa vung lên:

- Đem đô đốc của ngươi gọi tới đây, ta nói chuyện với hắn!

- Không cần thỉnh, bổn tướng đã tới.

Tần Tiêu vừa dứt lời thì binh sĩ cản đường đã tránh đường, một người cưỡi con ngựa cao to chậm rãi đi tới, nói:

- Ah, là Tần tướng quân ah. Thất kính thất kính!

Tần Tiêu nhìn qua người này vài lần, ở trên triều đình đã gặp vài lần, nhưng vẫn không có quen biết với Vi Ôn nam nha Đại Đô Đốc, hơi chắp tay nói:

- Thì ra là Vi tướng quân, hữu lễ hữu lễ.

Vi Ôn hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có ba chòm râu, cũng có bộ dáng văn nhã, nhưng mà gương mặt của hắn trắng bệch do ham mê tửu sắc, ánh mắt vụn vặt, thân thể hư nhược, làm gì giống tướng quân cầm binh.

Vii Ôn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn qua Tần Tiêu:

- Tần tướng quân cái này là muốn đi đâu ở bên trong nha? Lớn như vậy trận chiến. Xe này nhi ở bên trong ngồi là ai ơ?

Tần Tiêu cười lạnh:

- Hoàng Gia Vệ Suất phụng mệnh ra khỏi thành xử lý chút ít việc tư. Như thế nào, Vi tướng quân cũng muốn hỏi sao.

- Không dám không dám.

Vi Ôn tùy ý khách sáo, cỡi ngựa đi tới trước xe ngựa, dùng roi ngựa vén màn xe lên, ngượng ngùng cười nói:

- Ta tưởng là ai, thì ra là toàn gia của đại công chúa trưởng, Tần tướng quân, ngươi lúc nào trở thành gia nô của đại công chúa trưởng vậy?

Tần Tiêu đè nặng nóng tính, quát khẽ nói:

- Vi tướng quân nói vậy là không đúng rồi, hình như có chút quá phận!

Vi Ôn cười ha hả, chắp tay thật có lỗi nói:

- Tần tướng quân thứ tội, thứ tội! Bổn tướng không có sở trường đối đáp, có chỗ đắc tội. Nếu như hộ tống đại công chúa trưởng rời đi thì mời Tần tướng quân rời thành.

Tần Tiêu miệt thị lườm Vô Ôn, rốt cuộc không thèm nhìn hắn, tùy ý chắp chắp tay:

- Vậy thì đa tạ Vi tướng quân. Ra khỏi thành!

Tần Tiêu tự mình đem đoàn xe và bọn người Hình Trường Phong ra khỏi thành, dặn dò vài câu, giục ngựa quay vào Duyên Hưng Môn, bọn người Vi Ôn cũng tán đi. Trong nội tâm Tần Tiêu cũng còn căm tức: đuổi Võ Ý Tông, hiện tại lại nhiều ra Vi Ôn! Võ Ý Tông là bao cỏ lỗ mảng, Vi Ôn lại là người cay động, bụng có lòng dạ xảo trá cay nghiệt. Nam nha Vi Ôn? Lại thấy bọn chuột nhắt xấu xa! Tốt, xem như cừu oán đã kết xuống.

Tần Tiêu cỡi ngựa đến phủ Sở Vương của Lý Long Cơ, hơi có chút bực uống liền hai chén.

Lý Long Cơ buồn bực nói:

- Như thế nào đại ca?

Tần Tiêu kêu rên một tiếng, lại đem chuyện xảy ra ở Duyên Hưng Môn nói cho Lý Long Cơ nghe.

Lý Long Cơ có chút lắc đầu:

- Tính toán, việc nhỏ mà thôi, đừng để trong lòng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<