← Hồi 215 | Hồi 217 → |
Lý Khỏa Nhi tức giận giãy khỏi tay của Lý Trọng Tuấn, chỉ vào mũi của hắn mắng:
- Tiểu dã loại, đừng tưởng rằng làm thái tử thì không dậy nổi. Làm ta tức giận thì ta sẽ gọi phụ hoàng cùng mẫu hậu phế ngươi, hừ!
Dứt lời liền chạy vào trong điện.
Tần Tiêu và đám đại thần trong đoàn kéo co đều nhìn thấy rõ toàn thân Lý Trọng Tuấn run lên, nắm đấm vang lên răng rắc.
Yến hội đêm đó bởi vì Lý Khỏa Nhi trước mặt mọi người nhục mạ Lý Trọng Tuấn, làm cho mọi người lưu lại bóng mờ trong lòng. Tuy người nghe không nhiều, nhưng mà động tác đó nhìn từ xa đã thấy rõ. Lý Trọng Tuấn kéo Lý Khỏa Nhi đi lên trên, Lý Khỏa Nhi vung tay giãy giụa, chỉ vào mũi Lý Trọng Tuấn mắng một trận.
Nghe không rõ nàng mắng gì đã không trọng yếu. Một công chúa lại dám ở trước mặt mọi người vô lễ với thái tử, trong nội tâm tất cả mọi người lại nghĩ một câu: không có gia giáo! Cho dù là hài tử nhà bình dân cũng không làm ra loại chuyện này.
Tần Tiêu rời đi, hắn nhìn rõ sắc mặt Lý Trọng Tuấn từ đỏ biến thành trắng, từ trắng biến thành xanh, toàn thân tức giận đến phát run, sau đó hắn lại áp xuống thật nhanh, một bước đi lên trước điện, ngồi trở lại ghế ngồi. Lý Khỏa Nhi lại tiến đến bên cạnh Lý Hiển, dùng tư thái nhăn nhó làm nũng, cố ý diễn trò, ở trước mặt vạn người biểu hiện mình được sũng ái thế nào.
Cũng may người ở nơi này giữ thể diện không ít, biết rõ người trông thấy chuyện này không thể giả bộ, vì vậy trước tiên uống rượu nói chuyện phiếm, hắn xem như không nhìn thấy cái gì.
Tần Tiêu cố gắng làm cho mình khôi phục bình tĩnh, hít sâu mấy hơi, trở lại bàn ngồi cùng bọn người Lý Long Cơ.
Khóe mắt của Lý Long Cơ nhìn qua Lý Hiển cùng Lý Khỏa Nhi, cầm bầu rượu rót cho Tần Tiêu:
- Uống rượu đi. Cho dù không thấy cái gì, cái gì cũng không có xảy ra.
Tần Tiêu rầu rĩ thở dài một hơi, nâng chén uống uống cạn một hơi.
Yến hội tiếp tục, trên võ đài lại bắt đầu biểu diễn ca múa. Tần Tiêu âm thầm nghiêng mắt nhìn qua Lý Hiển, nhìn thấy Lý Trọng Tuấn sắc mặt tái nhợt, một mình một người uống rượu trong buồn bực.
Trong nội tâm Tần Tiêu nói thầm: ta bị Lý Khỏa Nhi náo một hồi, so với Lý Trọng Tuấn không tính toán được cái gì. Từ tính tình nóng nảy của hắn mà nhịn được đúng là kỳ tích! Hắn nhịn xuống chắc chắn sẽ làm cái gì đó rồi.
Yến hội tán đi, Tần Tiêu cũng không có tâm tình náo động phòng đông cung, mấu huynh đệ Lý Long Cơ khách sáo vài câu, cưỡi ngựa về nhà.
Về đến nhà đã là giờ Tuất đêm khuya, Lý Tiên Huệ cùng Mặc Y hai người cũng không có ngủ, đang ngồi chờ Tần Tiêu quay về.
Tần Tiêu tức không chịu nổi nhìn thấy Lý Khỏa Nhi lớn lên không sai biệt lắm, vẻ mặt ôn hòa nhìn qua giống Lý Tiên Huệ cũng hết giận hơn phân nửa. Trong nội tâm nghĩ thầm: Lý Khỏa Nhi là em của Tiên Nhi, nếu ở trước mặt Tiên Nhi nhắc tới mâu thuẫn của Lý Khỏa Nhi, chỉ làm nàng thống khổ hơn thôi, hơn nữa cũng không phải chuyện tốt.
Lý Tiên Huệ đứng dậy nghênh tiếp Tần Tiêu, cũng như thường ngày dìu hắn đi vào trong. Mặc Y đi tới:
- Tướng quân, phu nhân. Mặc Y đi ngủ trước.
Lý Tiên Huệ có chút không quen nói ra:
- Mặc Y, đứng nói như vậy... Có chút không thói quen... Cám ơn ngươi nha, giúp ta lâu như vậy.
Mặc Y cười nhạt lắc đầu, quay người đi.
Tần Tiêu kinh ngạc nhìn qua bóng lưng của Mặc Y:
- Tiên Nhi, hôm nay nàng kéo Mặc Y cùng chờ ta sao?
- Chính cô ta đùa nghịch đi theo ta đấy!
Lý Tiên Huệ nói ra:
- Hơn nữa là trò chuyện của ta thôi. Trước kia nàng cũng không có ưa thích nói chuyện như vậy.
Tần Tiêu hiếu kỳ hỏi:
- Nói chuyện về cái gì?
Lý Tiên Huệ cười thần bí:
- Tâm sự của nữ nhin người ta, anh cũng đừng hỏi. Toàn thân đầy mùi rượu. Nhanh đi tắm rửa đi... Ồ, có phải hôm nay ngươi có việc không vui không?
Tần Tiêu đổ mồ hôi trong lòng.
- Chuyện này cũng nhìn ra được?
Lý Tiên Huệ đẩy Tần Tiêu đi tới nhà tắm, trầm thấp nói ra:
- Bởi vì hôm nay ngươi đi vào cửa không có nhiệt tình như lúc trước! Không có ôm ta vào trong ngực, hì hì. Có phải là vì chuyện của Mặc Y hay không? Nhưng mà ta nhìn rõ, tuy trên mặt của ngươi làm như không có gì, nhưng nhất định là có tâm sự.
Tần Tiêu cười mỉa nhìn qua Lý Tiên Huệ:
- Nàng đã thành con giun trong bụng ta lúc nào vậy?
Lý Tiên Huệ nhíu mày bĩu môi:
- Ồ, thực buồn nôn, không nên ví von như vậy, nhanh đi tắm rửa đi. Ta đi chuẩn bị chăn mền và nước nóng đã.
Dứt lời liềm cầm xô đi lấy nước nóng.
Tần Tiêu ngâm mình trong hồ tắm, trong nội tâm có chút buồn bực, ngơ ngác nghĩ tới chuyện xảy ra trong tiệc tối. Lý Khỏa Nhi này đã có mấy tháng không trêu lên đầu của ta. Không nghĩ tới hôm nay lại chống lại nàng ta. Nàng sẽ không mượn đề tài này để nói chuyện của mình, tới tìm ta phiền toái a? Tiểu thái muội ngang ngược không nói đạo lý này đánh không thể đánh. Mắng không thể mắng, trốn cũng trốn không được. Thật đúng là khó chơi!
Tắm rửa xong toàn thân nhẹ nhõm. Tần Tiêu đang chuẩn bị cùng Lý Tiên Huệ tiến vào trong chăn vuốt ve an ủi, không ngờ lúc này cánh cửa nổ vang. Trong nội tâm Tần Tiêu kinh sợ: Hôm nay tâm tình ta đủ phiền rồi, ai lại không biết sống chết đêm hôm chọc lên đầu của ta vậy.
Vừa mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi ra ngoài nhìn, lại nghe có người nói chuyện.
- Ah... Là thái tử điện hạ! Muộn như vậy tướng quân... Sợ là đã ngủ.
Là âm thanh của Hình Trường Phong.
Lý Trọng Tuấn trầm giọng quát:
- Ngủ cũng phải kéo hắn từ trong chăn ra. Ta hôm nay động phòng hoa chúc đấy.
Lý Tiên Huệ chui ra khỏi chăn, nói:
- Lão công, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Tần Tiêu vịn Lý Tiên Huệ nằm xuống, đắp chăn cho nàng, nói:
- Ngủ đi, không có việc gì. Tam ca của nàng hôm nay xem ra đã uống nhiều, ta đi ra xem. Không có việc gì, ngươi không nên ra ngoài.
Lý Trọng Tuấn nhìn thấy Tần Tiêu đi ra, nhìn Hình Trường Phong vung tay lên:
- Ngươi lui xuống trước đi. Đóng cửa phủ lại, sửa cửa lớn đi.
Tần Tiêu đi đến bên người Lý Trọng Tuấn hỏi:
- Điện hạ, chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn xanh lại, trong tay niết chén trà nhỏ nát bấy:
- Chuyện tiệc tối hôm nay còn chưa đủ sao?
Tần Tiêu căng thẳng trong lòng: thái tuế này phát bưu rồi.
Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn tràn đầy tức giận:
- Tần huynh đệ, không có gì có thể nói. Ta tới tìm ngươi không có chuyện gì khác, Lý Đa Tạc ta đều nói tốt, hắn nói chỉ cần ngươi gật đầu. Hắn sẽ làm theo.
Tần Tiêu kinh hãi, hạ giọng:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Trọng Tuấn một chưởng đập lên mặt bàn, đứng dậy:
- Giết vào hoàng cung, chém yêu nữ kia! Bức vua thoái vị, phụ hoàng truyện ngôi cho ta!
Tần Tiêu trừng to mắt nhìn qua Lý Trọng Tuấn:
- Ngươi điên rồi!
- Đúng, ta đang điên!
Lý Trọng Tuấn trợn mắt trừng mắt nhìn Tần Tiêu:
- Ở trước mặt văn võ và sứ thần ngoại bang, bị tiểu tiện nhân kia nhục nhã một phen ta cũng đã điên rồi! Huống chi vừa rồi nàng còn dẫn người tới đông cung, trên danh nghĩa là náo động phòng, nhưng là tới gây phiền toái! Ngươi biết nàng làm gì không?
*****
- Nàng đến dội máu heo dê cừu khắp phòng. Nói là trừ sát trừ tà, còn mời vu bà nhảy đại thần!
Lý Trọng Tuấn càng nói càng tức giận, càng nói âm thanh càng lớn, đến cuối cùng là dốc toàn lực hét lên.
Tần Tiêu liền ôm cổ Lý Trọng Tuấn, kéo hắn ngồi xuống. Lý Trọng Tuấn tức giận ngực phập phồng, nói:
- Nói đi, ngươi rốt cuộc là làm hay là không làm? Lý Đa Tạc bên kia đã nói rồi. Trước kia tuy là thuộc cấp của ta, nhưng hiện tại là thuộc hạ của ngươi, chỉ nghe lệnh của ngươi.
Đúng lúc này Lý Tiên Huệ khoác trường bào lặng lẽ đi tới, khẽ kêu một tiếng.
- Tam ca...
Chỉ một câu này lại làm cho Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn run lên một hồi, ngay ngắn xoay người nhìn qua Lý Tiên Huệ.
Lý Trọng Tuấn ứng phó kêu một tiếng "Tiên Nhi" rồi quay đầu sang chỗ khác.
Lý Tiên Huệ đi tới bên cạnh hai người. Nhìn qua Tần Tiêu vẫy tay:
- Lão công, ngươi cũng ngồi đi.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ phân biệt ngồi hai bên Lý Trọng Tuấn.
Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lung lay cánh tay của Lý Trọng Tuấn:
- Tam ca, ngươi vừa mới nói ta đã nghe rồi. Chuyện xảy ra trên tiệc tối ta không rõ lắm. Nhưng mà Khỏa Nhi lúc này thật là quá phận.
Lý Trọng Tuấn nghe người ta khuyên bảo, ngón tay đưa lên.
- Tần huynh đệ, thấy không, ngay cả Tiên Nhi cũng nói Khỏa Nhi quá phận!
Lý Trọng Tuấn vừa mới dứt lời, Lý Tiên Huệ nói tiếp:
- Thế nhưng mà, tam ca cũng không thể bởi vì Khỏa Nhi tùy hứng làm ẩu làm ra chuyện này! Nàng không hiểu chuyện, ngươi hẳn không chấp nhất với nàng ta? Tam ca là người làm đại sự, bây giờ là thái tử. Tương lai chính là hoàng đế, phải trị vì quốc gia. Sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ khơi mào tranh chấp? Cho dù Khỏa Nhi không đúng. Nhưng mà phụ thân không có chỗ nào có lỗi với ngươi cả? Đại Đường cũng có lỗi với ngươi sao? Triều đình vừa mới náo loạn vì chính biến, lúc này mới ổn định lại, làm sao chịu nổi giày vò. Tam ca. Ngươi nên hiểu rõ đi, ngàn vạn không thể vì tư oán của bản thân mà làm mọi người mang vạ.
Lý Trọng Tuấn kêu rên một tiếng:
- Ngươi nói đúng, ngươi nói đều đúng. Nhưng mà oán khí này ngươi bảo ta làm sao nhịn xuống? Đổi lại là ngươi, ngươi có nhịn được không?
Lý Tiên Huệ khích lệ một hồi, thấy Lý Trọng Tuấn đang lúc tức giận, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tần Tiêu thì ngồi ở một bên, trầm mặc không nói. Lý Trọng Tuấn phiền muộn nhìn qua hắn:
- Ngươi nói chuyện đi!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:
- Chuyện nhà của các người ta xen vào làm gì?
- Cái gì chuyện nhà? Bây giờ là tìm ngươi thương lượng đại sự thiên hạ.
Lý Trọng Tuấn phiền muộn kêu lên:
- Lại nói cho dù là chuyện nhà, ngươi cũng không phải người nhà sao? Hôm nay tiệc tối Khỏa Nhi cho ngươi ăn quả ngon sao?
Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ một cái, thấy nàng cũng nhìn về phía chính mình, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: chuyện này vẫn bị Lý Trọng Tuấn chọc phá.
Lý Trọng Tuấn thấy Tần Tiêu không nói lời này, vội vàng xao động nói ra:
- Tần Tiêu, ngươi bình thường quyết đoán như vậy, hôm nay sao lề mề như đàn bà vậy? Tiên Nhi, ta không có ý mắng ngươi đâu, nhưng mà Tần Tiêu ngươi phải tỏ thái độ, rốt cuộc có giúp ta không?
- Ta giúp ngươi thì được rồi, ta không giúp ngươi thì giúp ai.
Tần Tiêu gật gật đầu.
Lý Tiên Huệ quá sợ hãi:
- Lão công, ngươi!
Lý Trọng Tuấn tự nhiên vui mừng quá đỗi:
- Quả nhiên là hảo huynh đệ! Chúng ta bây giờ nên thương lượng tình huống kỹ càng.
Tần Tiêu khoát khoát tay đánh gãy lời của Lý Trọng Tuấn:
- Nhưng không phải giúp ngươi khởi binh tạo phản.
Đột nhiên Lý Trọng Tuấn sửng sốt:
- Tần Tiêu, ngươi có ý tứ gì? Chơi ta sao!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười khổ một hồi:
- Điện hạ, ngươi là người biết chuyện, tại sao vì một chuyện nhỏ này mà choáng váng đầu óc vậy? Trước tiên ta hỏi ngươi, chúng ta khởi binh làm chính biến, danh nghĩa là cái gì? Lần trước chính biến Thần Long là vì Võ gia bị người người oán trách. Hiện tại thì sao? Hiện tại dùng lý do gì? Chẳng lẻ muốn Tần Tiêu ta nói với các tướng sĩ là vì vãn hồi mặt mũi cho thái tử. Khởi binh giết vào hoàng cung? Ai hưởng ứng đây? Ai hưởng ứng đây!
Lý Trọng Tuấn đặt mông ngồi xuống, rầu rĩ phát khổ.
Tần Tiêu chậm rãi nói ra:
- Điện hạ, Khỏa Nhi quả thật đáng giận, nhưng mà nàng ta hiện giờ làm chuyện gì hại nước hại dân chưa? Điện hạ cũng là người mang binh, nên biết đạo lý ' vô danh chi sư xuất sư tất bại '. Sợ rằng chúng ta may mắn thành công, đủ loại quan lại đối đãi với ngươi thế nào? Dân chúng thiên hạ nhìn ngươi ra sao? Ngươi có thể thoát chế tài sao? Sẽ có người tiếp nhận ngươi sao? Ngươi có lên làm hoàng đế thì vị trí của ngươi ổn sao?
Lý Trọng Tuấn cả giận nói:
- Có làm hoàng đế hay không chỉ là phụ, ta không chịu nổi việc bị tiểu tiện... Tiểu nha đầu Lăng nhục, nuốt không trôi cơn tức này!
Lý Trọng Tuấn nhìn qua Tiên Nhi ở đây. Riêng ba chữ ' tiểu tiện nhân sửa thành tiểu nha đầu.
Tần Tiêu lắc đầu cười khổ:
- Hàn Tín người ta còn chịu nhục chui qua háng, huống chi nàng chỉ là muội tử không hiểu chuyện. Tiên Nhi nói đúng, nàng không hiểu chuyện, ngươi cần gì phải chấp nhặt với nàng? Hai huynh muội các ngươi náo đi náo lại chỉ bị người ta chê cười mà thôi. Ngươi nên nhịn đi, nhường một chút. Không đi gây nàng không được sao? Không thể trêu vào thì trốn đi, ta cũng không tin nàng dám ba ngày hai bữa chạy tới đông cung giương oai! Nếu thật sự dám đi ta gọi Lý Tự Nghiệp mang Tả Vệ Suất bắt nàng lại, dùng danh nghĩa xông vào đông cung mưu phản.
Lý Trọng Tuấn trầm tĩnh nửa ngày, lại nhìn Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ:
- Được rồi, hai phu thê các ngươi là bè lũ, ta nói không qua các ngươi. Lần này ta tạm thời nhịn xuống, nhưng lần sau nàng còn làm chuyện này đừng trách huynh trưởng ta trở mặt!
Lý Tiên Huệ vẻ mặt u buồn:
- Tam ca. Dù sao cũng là huynh muội trong nhà, cần gì chứ?
Lý Trọng Tuấn thở dài một tiếng:
- Tiên Nhi, nếu Khỏa Nhi có một nửa hiểu chuyện của ngươi ta làm ca ca sẽ xem nàng như bảo bối của mình, dù sao khi còn bé chúng ta cùng chịu khổ mà lớn lên. Khi đó ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta làm ca ca yêu thương nàng không ít, cái gì cũng cho nàng, có ăn ngon thì cũng cho nàng. Nhưng mà nàng ta hiện giờ tính tình thế nào, còn nhớ rõ năm đó ca ca tỷ tỷ chúng ta bảo vệ nàng ra sao không? Mượn ngày hôm qua mà nói, phụ hoàng chuẩn bị dựa theo y của thánh hoàng, sách phong đại ca Trọng Nhuận cùng ngươi, mộ của các ngươi sẽ sửa thành ' lăng '. Cho hai người các ngươi danh hào truy phong. Nàng ta liền mất hứng, nói là mình không bằng ca ca tỷ tỷ, chạy đến chỗ phụ hoàng cãi lộn. Nói là hiện tại phải làm một ngôi mộ sống thật lớn cho nàng, muốn phụ hoàng ban thưởng ' mộ ' thành ' lăng '."
Lý Tiên Huệ cũng lắc đầu cười khổ một hồi:
- Loại hư danh này ta không để ý, nàng so đo chuyện này làm gì chứ? Từ trước chỉ có hoàng đế chôn cất mới được xưng là ' lăng ', phụ hoàng đúng là cưng chiều ta rồi, trách không được Khỏa Nhi ghen.
← Hồi 215 | Hồi 217 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác