← Hồi 133 | Hồi 135 → |
Tần Tiêu hưng phấn nói:
- Quang Viễn đại ca, là ta ah! Tần đại lang, huynh không nhớ rõ sao?
Người tới cẩn thận đánh giá cao thấp Tần Tiêu một hồi rồi kinh hỉ hô:
- Đúng, đúng ngươi! Đại lang, thật là ngươi!
Người tới chính là con trai trưởng của Địch Nhân Kiệt - Địch Quang Viễn.
Tần Tiêu bắt lấy tay của Địch Quang Viễn kích động nói:
- Quang Viễn đại ca, gần mười năm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
- Tốt, tốt!
Địch Quang Viễn cũng kích động không thôi, vỗ nhẹ tay của Tần Tiêu:
- Đại lang, ta nghe nói ngươi đạt được danh hiệu thiên hạ Võ Trạng Nguyên, còn tới Giang Nam làm khâm sai mà, sao lại tới nơi này.
Tần Tiêu vui mừng nói:
- Vốn muốn đến thần đô nộp chỉ, không ngờ hoàng đế bệ hạ đã Trường An. Vì vậy cố ý đến đây tế bái lão nhân gia, nói ra thật xấu hổ, ân sư qua đời gần ba năm rồi, ta lại vẫn không thể đến đây. Quang Viễn đại ca, ngài... Một mực ở tại thần đô sao?
- Ừ. Đến rồi là tốt rồi, tốt! Ta một mực ở lại thần đô thủ mộ cho tiên phụ.
Địch Quang Viễn là người đàn ông trung hậu, lúc này thấy Tần Tiêu chỉ lo kích động rồi, nhất thời cũng tìm không ra từ gì:
- Đại lang, về nhà rồi nói, vừa vặn có di thư tiên phụ muốn giao cho ngươi! Ba năm rồi, ta rốt cục đợi đến lúc ngươi tới.
Nhà của Địch Quang Viễn cách chùa Bạch Mã rất gần. Ra tự hướng bắc đi không đến thời gian uống cạn chén trà đã có một gian nhà gỗ nhỏ độc lập, xem ra là Địch Quang Viễn kiến tạo kiến tạo thủ mộ cho tiên phụ mình. Bài trí trong phòng cũng cực kỳ đơn giản, vẻn vẹn có một chút đồ vật sinh hoạt hằng ngày.
Ở bên trong số ba con trai của Địch Nhân Kiệt, chỉ có con trai trưởng Địch Quang Viễn không có xuất sĩ làm quan, vì vậy trách nhiệm thủ mộ ba năm giữ đạo hiếu tự nhiên là rơi vào đầu hắn.
Mọi người vào phòng, Địch Quang Viễn áy náy cười:
- Thật sự là thật có lỗi, trong phòng này không có chăm chú dọn dẹp, cũng rất bần hàn, ngay cả nơi ngồi cũng không có. Mọi người không chê bẩn thì ngồi lên giường đi.
Tần Tiêu cười:
- Không sao. Quang Viễn đại ca, huynh nói đi ân sư có di chúc cho ta, ở nơi nào?
- À! Ở chỗ này!
Địch Quang Viễn mở ra y trù, xuất ra một bọc nhỏ cho Tần Tiêu:
- Có một số thứ lưu lại đây, tự ngươi coi đi.
Mở ra mở cái bao ra, bên trong là một bộ cung nỏ bằng trúc và một phong thư.
Cung nỏ này không phải mười năm trước ân sư ly khai Bành Trạch mình đưa cho ngài làm kỷ niệm sao? Tần Tiêu nhìn vật nhớ người, hồi tưởng lại năm đó từng chút một, trong nội tâm lại có một ít kích động: Không nghĩ tới, sự tình cách nhiều năm, ân sư trước khi lâm chung, cũng không còn ném đi món đồ thô sơ này...
Mở thư ra, Tần Tiêu bắt đầu đọc thầm:
- Tiêu nhi hiền khế (cách gọi tôn trọng với con cháu của bạn bè, thường dùng trong sách vở):
- Vi sư sắp lâm chung thần trí không còn minh mẫn, chỉ biết nói rằng:
- Vi sư biết con văn võ toàn tài, cuối cùng không phải vật trong ao nên đã tiến cử con trước mặt hoàng đế bệ hạ. Ngày khác con gặp phong vân mở ra lý tưởng hào hùng thì trong lòng đừng quên lòng một chữ "Lý".
- Lời đã hết, hiền khế tự hành châm chước, trân trọng, trân trọng!
Mấy lời rải rác làm cho Tần Tiêu lặp đi lặp lại nhìn mấy lần.
Nhìn chữ viết quen thuộc của Địch Nhân Kiệt, Tần Tiêu rốt cục cố nén nước mắt chảy ròng trước mặt mọi người.
Đáng ngưỡng mộ nhất chính là nước mắt của đàn ông...
Trong lòng đừng quên lòng một chữ "Lý".
Trong lòng Tần Tiêu đọc lại mấy lần rồi lẩm bẩm nói:
- Ân sư yên tâm, đệ tử, nhớ kỹ.
Ly khai chùa Bạch Mã đã giữa buổi trưa, một đoàn người Tần Tiêu không có ngồi lên xe ngựa mà chậm rãi đi bộ ven đường thưởng thức cảnh trí vùng ngoại ô thần đô, thuận đường xem có thể tìm được một cái khách điếm giải quyết vấn đề cơm trưa hay không?
Tần Tiêu vốn cố tình mời Địch Quang Viễn tới Giang Nam Sở Tiên Sơn Trang coi như là đối với hậu nhân của ân sư tận một chút tâm ý. Về sau cẩn thận suy tư, lại bỏ đi cái chủ ý này. Một phần là vì thời gian hắn thủ mộ cho Địch Nhân Kiệt chưa hết, thứ hai tuy rằng theo như lời nói Lý Trọng Tuấn nói thì thôn trang này "Sớm muộn " là của mình, nhưng nói như thế nào sao tạm thời còn không phải. Vạn nhất sự tình không theo ý nghĩ thì đến lúc đó làm hại Địch Quang Viễn phải chuyển ra ngoài sao, đúng là lấy đá đập chân. Loại chuyện tình mất mặt này vẫn nên ít làm thì tốt hơn. Sau này nếu có cơ hội thì mời Địch Quang Viễn đến bên cạnh đi. Người như hắn đặc biệt thích hợp làm một quản gia, vừa già vừa trung hậu.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian dần trôi qua cũng sắp tới đô thành. Lúc này người đi đường bên cạnh nghị luận nhao nhao nói:
- Ai nha, thật đáng thương! Trong vòng một đêm, một tràng trạch tử (nhà) bị đốt thành bãi đất trống.
- Chưa hết đâu, nghe nói lão ấu cả nhà rõ ràng đều bị chết cháy nữa nha!
- Người của quan nha đến kiểm tra thực hư rồi, nói là phòng bếp nấu nước không cẩn thận củi lửa... Ai nha, thật sự là thiên tai nói không rõ.
Tần Tiêu khều một người đi đường hỏi:
- Vị đại ca này, vừa rồi các ngươi trò chuyện cái gì vậy? Nhà ai cháy sao?
Người qua đường thấy đây là một công tử văn nhã, lập tức đáp:
- Vị công tử này chắc là vừa đến Thần Đô a, loại tin tức này cũng không biết? Ngày hôm qua ngoài Đông thành huyện Hà Nam, nhà của Thổ Tào Đại Nhân Dương đại nhân xảy ra hỏa hoạn, người trong nhà đều bị chết cháy. Thật sự là đáng thương!
Một người bên cạnh chen lời nói:
- Đúng vậy a! Người của Quan gia kiểm tra thực hư rồi. Thật sự là vô cùng thê thảm ah!
Tần Tiêu nói:
- Xin hỏi Hà Nam huyện Thổ Tào Đại Nhân cách nơi này có xa lắm không?
- Từ chỗ này đi về hướng bắc khoảng ba bốn dặm là tới rồi.
Tần Tiêu đã cám ơn hai người qua đường rồi quay sang hỏi đám người Lý Tiên Huệ:
- Nghe kể thấy thật đáng thương, đã là đồng liêu thì không ngại tiến đến thăm hỏi một chút, mọi người nếu là mệt mỏi thì ở khách điếm ở phía trước chờ ta.
- Không có mệt đâu, nhanh đi thôi.
Tử Địch bị kích động hướng phía trước đi tới, địa phương có náo nhiệt thì không thể thiếu bóng dáng của nàng.
Lý Tiên Huệ cười hì hì nói với Tần Tiêu:
- Tần đại ca, không phải là huynh lại lên cơn nghiện phá án đó chứ? Cho rằng chỗ đó lại có cái gì khả nghi sao?
- Nào có!
Tần Tiêu cười:
- Lúc này ta cũng thật tâm muốn đi nhìn một chút, thấy có thể có thể hay không vội vàng hay không mà thôi. Tứ phẩm Ngự Sử nho nhỏ ở Thần Đô này chỉ giống như một con kiến, tùy tiện gặp được đại quan có thể gào thét với ta, ta nào dám đi khắp nơi gây chuyện phiền toái.
Phạm Thức Đức nói:
- Đại nhân nói sai rồi. Quan hàm của Tứ phẩm Ngự Sử dù không lớn, nhưng từ tên bán thịt đến châu quan đều có thể giám quan (vạch tội). Mấy năm trước còn không phải có người nói làm Ngự Sử biến sắc sao? Nói thí dụ như Lai Tuấn Thần, tác nguyên lễ chi lưu, ngay cả Địch Quốc Lão đều nếm qua khổ cho của bọn hắn.
*****
Lý Tiên Huệ nghe Phạm Thức Đức nói thao thao bất tuyệt một hồi, không khỏi cười nói:
- Hóa ra Phạm tiên sinh đem Tần đại ca cùng đám ác quan Lai Tuấn Thần đánh đồng sao?
Phạm Thức Đức lập tức cả kinh nói:
- Ta... Ta nào có! Đại tiểu thư... Ngươi, ngươi cũng đừng chọn chữ mà khi dễ ty chức chứ?
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đi thôi, sắp đến rồi.
Đến Dương phủ, nơi này chỉ còn là một mảnh đất đen ngói tan, quả nhiên nhìn thấy mà giật mình!
Đổ nát thê lương, xà ngang đốt trọi, cột đá cạnh cửa khuynh đảo, khói đen quẩn quanh nghi ngút. Một đám bộ khoái nha dịch đang thanh lý hiện trường, xem ra tập trung tập trung xử lý thi thể đốt trọi trước. Con đường trước phủ có hơn mười cỗ quan tài, đều đóng nắp chắc chắn. Người qua đường bên cạnh vây xem cách rất xa, phần lớn bụm lấy mũi khe khẽ nghị luận. Bên cạnh quan tài chỉ có một lão phu nhân ngoài năm mươi tuổi quỳ ở nơi đó, yên lặng im lặng đốt tiền giấy, một tiểu nữ hài quỳ bên cạnh bà, nó tựa đầu vào ngực bà khóc oa oa.
Tần Tiêu mới vừa đi tới trước cửa phủ tan hoang thì lập tức có một nha sai đi lên ngăn trước người của hắn, uyển chuyển nói:
- Vị công tử này, hiện trường còn sót lại, tùy thời còn có thể làm tường sụp đổ, có phần nguy hiểm. Chúng ta đang xử lý công vụ, mời công tử rời xa nơi này.
Cư dân Thần đô cùng sai dịch quan chức đều dưỡng thành một thói quen tốt đó là đối nhân xử thế hoà hợp êm thấm; không mất lòng nhau. Ngoại trừ nhân tố khách quan lễ nghi thương bẩm thực nhi tri (Ý của câu này là chỉ cần trong nhà có đồ vật sung túc thì con người sẽ biết lễ phép, cơm no áo ấm thì con người sẽ biết vinh dự cùng sỉ nhục => Đề cao kinh tế phát triển kéo theo văn hóa được mở mang) thì tại địa phương như Thần Đô này, tùy tiện nhìn thấy ai cũng không phải đại thần trong triều thì cũng là vương công hậu duệ quý tộc, nếu đắc tội cũng không có chỗ tốt.
Tần Tiêu cũng không để cho nha sai khó xử, hắn cười nói:
- Quan sai đại ca, ta cùng với Dương đại nhân, tuy là chưa từng gặp mặt, nhưng cũng là quan đồng liêu. Nghe nói trong nhà hắn gặp chuyện không may, vì thế mới cố ý đến đây xem thử. Hoả hoạn trong nhà Dương đại nhân đã tra rõ nguyên nhân chưa? Tình huống như thế nào rồi?
Thần sắc nha sai khẽ biến, hắn chắp tay nói:
- Hồi bẩm đại nhân, hôm qua vào giờ Tý, nhà của Dương đại nhân đột nhiên cháy. Người một nhà đều ở ngủ say nên đã bị chết cháy, sáng nay Kinh Triệu Doãn đại nhân đã cùng Pháp Tào, Ti Tào đại nhân, kiểm tra thực hư. Xác nhận là phòng bếp cháy tạo ra hỏa hoạn, đã bắt những hạ nhân sợ tội ẩn nấp, lúc này mới phái chúng ta tới thu thập. Tất cả thi thể cũng đã cho vào quan tài, đợi làm đạo tràng, ít bữa nữa sẽ hạ táng.
Tần Tiêu thấy hắn vô cùng rõ ràng thì gật đầu mỉm cười:
- Tạ quan sai đại ca, ngươi đi mau lên. Ta không tiến vào nữa.
Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch chạy tới bên cạnh lão phu nhân đang hoá vàng mã tiền nhẹ giọng cùng bà hàn huyên vài câu. Thấy Tần Tiêu tới, Lý Tiên Huệ tiến lên nói cho hắn biết:
- Thật sự là đáng thương! Người trong nhà đã chết tận tuyệt, cha mẹ của tiểu nữ hài tử trong ngực lão bà bà đến đây đầu nhập vào Dương đại nhân, không nghĩ tới vừa tới Thần Đô đã nhặt xác của thân nhân. Lão bà bà này là bà bác của tiểu nữ hài tử, cũng là lão nhân mẹ goá con côi. bà xa vạn dặm đem tiểu nữ hài tử từ Tứ Xuyên đưa đến Thần Đô chỉ thấy được cảnh tượng như vậy.
Tần Tiêu khẽ gật đầu, không khỏi động lòng trắc ẩn, ngồi xổm bên cạnh lão phu nhân thấp giọng nói:
- Lão bà bà, các ngươi, còn có thân nhân không?
Lão phu nhân lắc đầu nghẹn ngào:
- Không còn ai hết, song thân hài tử ta ôm trong ngực vừa mới qua đời không chỗ nương tựa. Lão bà tử thì ở góa sống nhờ trong nhà nó. Vốn là mang nó tới đầu nhập vào Tam thúc Dương Huyền Khuê Dương đại nhân ở Thần Đô. Không nghĩ tới, chúng ta vất vả đi hai ba tháng, vừa tới Trường An đã thấy cảnh tượng trước mắt... Thật sự là lão thiên gia muốn tuyệt đường của chúng ta.
- Lão bà bà, nén bi thương, đừng quá thương tâm, mọi sự tình luôn luôn biện pháp giải quyết.
Tần Tiêu nhích tới gần nó mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay của tiểu nữ hài tử khẽ nói:
- Tiểu muội muội nói chuyện với đại ca nhé, muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử cũng rất nhanh trí và lễ phép, nó chui từ trong ngực lão phu nhân ra, cung kính vái chào Tần Tiêu, giọng nói thanh như chim yến:
- Muội là Dương Ngọc Hoàn từ Tứ Xuyên tới, Nhà Dương đại nhân bị cháy là Tam thúc của muội.
Tần Tiêu mỉm cười vuốt đầu nó khen:
- Thật là thông minh... Đợi đã, muội vừa nói muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Tần Tiêu đáp:
- Đại ca ca, tai ca không nghe rõ sao? Muội vừa mới nói, muội tên là Dương Ngọc Hoàn!
Dương Ngọc Hoàn?!
Không phải chứ?
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn tiểu nữ hài tử châu tròn ngọc sáng ngọt ngào khả nhân này, trong lòng thì thào thầm nghĩ: Dương Ngọc Hoàn... Dương Huyền Khuê, tuy rằng kiến thức lịch sử của mình rất nửa vời nhưng TV cũng từng xem qua. Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi một trong tứ đại mỹ nữ tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử từ nhỏ song thân qua đời, là sống nhờ trong nhà thúc thúc Dương Huyền Khuê lớn lên. Về sau mới cơ duyên xảo hợp quen biết con trai của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, Thọ Vương Lý Mạo liền bắt đầu cuộc sống giàu có.
Nữ nhân này trong lịch sử thật sự không cần phải tốn nhiều văn chương để giới thiệu.
Tần Tiêu nuốt nước miếng một cái, cảm giác cuống họng hơi khô: Tuy rằng là thế, nhưng mà Dương Ngọc Hoàn... Xuất hiện có vẻ hơi sớm. Theo lý thuyết, Lý Long Cơ đến hơn năm mươi tuổi mới gặp được nàng, khi đó nàng đang tuổi thanh xuân. Tính ra nàng đã sinh ra sớm hơn mười đến hai mười năm, xem ra lần này ta chọc phải đại họa không nhỏ, lại là bởi vì thời không dị biến khiến đại nhân vật xuất thế sớm.
Lão phu nhân thấy Tần Tiêu biến sắc thì không khỏi kinh hoảng nói:
- Công tử chớ trách, tiểu nữ hài tử không hiểu chuyện, lão bà tử thay nó bồi tội với ngài.
Lý Tiên Huệ cũng kỳ quái hỏi:
- Huynh làm sao vậy? Tần đại ca?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại:
- Ah, không có gì. Lão bà bà, không liên quan đến Ngọc Hoàn, không sao. Đúng rồi, các ngươi hiện tại có tính toán gì hay không?
Lão phu nhân thở dài một hơi:
- Ai, có thể tính toán được gì chứ? Các đồng liêu quan phủ ngày xưa của Dương đại nhân chiếu cố, quan tài là do họ tặng cho để mấy người đã chết nhập thổ vi an. Xong xuôi những chuyện này, ta liền rời tìm một phủ đệ nào đó kiếm chút cháo cho đứa nhỏ này ăn. Chỉ sợ ta tuổi già sức yếu không ai muốn thu nhận.
Lý Tiên Huệ ở bên nghe xong một hồi, tiến đến bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ:
- Tần đại ca, một già một trẻ này thật đáng thương Không bằng... Chúng ta thu lưu họ đi... Dù sao cũng không có uống bao nhiêu, được không?
← Hồi 133 | Hồi 135 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác