Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 133

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 133: Thần Đô Tế Sư
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Mặt Hà Khai lộ vẻ vui mừng:

- Đại nhân giáo huấn chí phải, giáo huấn chí phải...

Đang trò chuyện, đã tới trước phòng Tần Tiêu, Tần Tiêu xoay người lại, đối với một đám quan nói:

- Chư vị đồng liêu, hàn xá nhỏ hẹp đơn sơ, không thể đãi khách. Chờ mấy ngày nữa, bổn quan đến Giang Châu Phủ sẽ cùng chư vị đồng liêu hàn huyên.

Chúng quan nhao nhao chắp tay đồng ý, ngay ngắn cáo từ mà đi.

Tần Tiêu trở lại trong phòng, vuốt vuốt chiết tử trong tay, đám người Lý Tiên Huệ ngồi đối diện, Tần Tiêu nhẹ giọng cười hỏi:

- Mọi người có biết cuốn chiết tử này có ý vị thế nào không?

Phạm Thức Đức một mực còn không biết Đạo Đức Kinh cùng Tần Tiêu đã được đến chuyện tình Thủy Nhạc Sách chính thức. Nhưng hôm nay quang cảnh trước mắt lại làm cho lão hồ ly quan trường như hắn nhìn ra một ít môn đạo, thấp giọng nói:

- Ty chức cho rằng, những quan lại Giang Nam này lần trước nhận được ân huệ đặc xá của đại nhân, trong lòng mang ơn nên từ nay về sau đối với đại nhân ngưỡng mộ tôn kính, không có nhị tâm.

Tần Tiêu nhếc miệng, mỉm cười nhàn nhạt đầy thâm ý:

- Có lẽ là vậy, Phạm tiên sinh nói rất có đạo lý. Ta là Giang Nam đạo khâm sai, thời khắc này nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng người này ngoài sáng ngầm đến nịnh bợ nịnh nọt cũng nhân chi thường tình thôi.

Tần Tiêu minh bạch: dùng thói quen thủ đoạn của Võ Tắc Thiên nếu là đã biết ở trong đó có người, có thể liên quan cùng Từ Kính Nghiệp năm đó, tất nhiên sẽ có một lần đại đồ sát Giang Nam, đại thanh tẩy. Vừa vặn lúc ấy, Võ Tắc Thiên có Thượng Quan Uyển Nhi mang đến khẩu dụ nói: Một án của kính từ lúc mười tám năm trước đã xong. Vì thế thời điểm thẩm vấn đặc xá những quan viên này, Tần Tiêu đưa một chuyện cấu kết bọn chúng năm đó cùng Từ Kính Nghiệp thuận tay đẩy thuyền thập phần tự nhiên, cũng không nói gì công việc này. Mà lấy tình hình cùng tràng diện lúc đó, đám người bởi vì tới chúc mừng tân hôn của mình mà bị Hỏa Phượng cường hành giam cầm, sau đó bức bách gia nhập, cuối cùng chỉ đành âm thầm quy hàng khâm sai đại nhân.

Về phần đến tột cùng có quy hàng hay không, cái thuyết pháp "Âm thầm " này rất vi diệu. Hiện tại cũng không có máy ghi âm, lúc ấy trong hoàn cảnh cấp bách cũng không thể ký tên đồng ý, ai có thể liệt kê chứng cớ đây? Vì thế lời nói của Tần Tiêu chính là chứng cớ.

Tần Tiêu thầm nghĩ: cho dù vật chứng như cự mãng trong Quỷ Khốc Sơn Cốc vĩnh viễn cũng sẽ không bị móc ra, nhưng chỉ cần Tần Tiêu ta còn sống một ngày, đám người sẽ cho rằng những vật chứng kia đều nằm trong tay ta.

Không cần suy nghĩ nhiều có thể hiểu được, từ giờ trở đi cái địa phương Giang Nam này ngoại trừ hoàng đế, chỉ sợ chỉ có một người Tần Tiêu ta nói chuyện cực kỳ có phân lượng rồi! Người như thế này có xưng hôi gì nhỉ?

Đúng vậy! Thổ hoàng đế!

Sáng sớm gữa mùa hạ, gió nhẹ phất phơ, chim non rinh rích. Trên lá cây, những giọt nước còn chưa khô đi, rừng nhiệt đới nhuận khiết một màu xanh lục dồi dào sinh cơ.

Hiện tại đúng là cuối giờ dần, đầu giờ mão. Cửa thành thần đô Lạc Dương vừa mới mở ra không lâu, nhưng dòng người đã rộn ràng phi thường náo nhiệt. Thương khách, khách qua đường, du khách sĩ tử, cùng vệ sĩ binh giáp trinh sát tuần hành đâu vào đấy vào ra khỏi cửa thành. Cửa thành thần đô cao lớn khí thế oai hùng đứng giữa trời, uy nghiêm hùng tráng, bễ nghễ thương khung chứng kiến vương triều phồn vinh cùng phú cường nhất trên thế giới.

Trước cửa thành thần đô phi thường náo nhiệt, xe ngựa có nóc sơn nước, khung nạm châu báu tinh xảo đứng trước cửa thành. Đội xe ngựa khí thế bất phàm tụ tập ở địa phương nhiều quan lớn giống thần đô cũng có không ít cái nhìn, dân chúng qua lại phần lớn chỉ là liếc thoảng qua đã vội vàng ly khai, từng người bận việc của mình. Ngay cả vệ sĩ thủ vệ cửa thành cũng làm như không thấy. Quốc gia phồn vinh đô thành cởi mở, đặc phái viên có thể yên tâm tự do xuất nhập, căn bản không có thủ tục rườm rà, nhiều lắm là chính lấy mẫu nhìn một chút thân phận văn điệp.

Một cỗ xe ngựa đi lên, ván cửa nhấc ra, xa phu nhảy xuống nhấc lên lụa mạn màu tím lên nói:

- Đại nhân, tới thần đô rồi.

Tần Tiêu từ bên cạnh cửa xe nhô đầu ra, hắn mang trên mặt như trút được gánh nặng, thả người nhảy khỏi thùng xe duỗi lưng ra mệt mỏi nói:

- A... Cuối cùng đã tới! Đã ngồi nửa tháng xe ngựa, xương cốt này cũng sắp mềm nhũn ra rồi.

Phạm Thức Đức Sau lưng chầm chập từ trong xe đi tới, thoảng qua dáng đi có vẻ hơi mỏi, hắn ngửa đầu nhìn cửa thành thần đô, vuốt râu thở dài:

- Ty chức đã hai năm chưa tới thần đô rồi, xem ra phồn hoa cùng trang nghiêm của thần đô vẫn trước sau như một.

Trên xe ngựa đằng sau xuống theo thứ tự ba nữ tử, một gã Thiên Ngưu Vệ Tương Quân thân hình khôi ngô dị thường cùng một cự hán toàn thân đen sì, trên vai khiêng hai hòm gỗ lớn, mỗi người nhao nhao duỗi tay duỗi chân, cảm thán liên tục.

Mọi người tụ lại cùng một chỗ như vậy hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Trước không nói dung nhan của ba nữ tử, chỉ cần thân hình khoa trương to lớn của Lý Tự Nghiệp cùng Thiết Nô như hạc giữa bầy gà đã làm cho rất nhiều người qua đường phải líu lưỡi không thôi.

Tử Địch cười to:

- Oa. Ha ha... Hơn hai năm chưa có tới nữa nha! Thần đô vẫn như cũ ah!

Tần Tiêu nói:

- Ta còn là lần đầu tiên tới đây, vốn đến thần đô yết kiến hoàng đế bệ hạ, không nghĩ tới mấy ngày trước nàng lành bệnh liền rời khỏi dương cung trở về Trường An Đại Minh cung. Dứt khoát là tới rồi, chúng ta đi vào xem một chút đi, thuận đường đi tế điện ân sư của ta một lát.

Lý Tiên Huệ hơi có chút sợ run, nàng ngẩng đầu nhìn đầu tường sừng sững che ngực im lặng. Tần Tiêu đi đến nàng bên cạnh, nói nhỏ:

- Thế nào, Tiên nhi. Lần nữa trở lại thần đô, cảm khái rất nhiều sao?

Lý Tiên Huệ cười nhạt đáp:

- Hoàn toàn chính xác. Mà nhìn hết thảy những gì quen thuộc này, có một loại cảm giác thương hải tang điền. Hơn hai năm trước, vào đêm khuya muội chính là từ cửa thành bắt đầu sinh hoạt trốn chết. Không nghĩ tới, muội còn có thể có cơ hội lần nữa trở về đây.

Đối với vấn đề an trí Lý Tiên Huệ như thế nào, Tần Tiêu một mực khổ tư đối sách. Nguyên vốn định để nàng ở Sở Tiên Sơn Trang Giang Nam. Nhưng về sau cẩn thận suy nghĩ nếu như chuyện của nàng thật muốn bạo lộ, lưu ở nơi nào đều giống nhau. Giang Nam ngoài tầm tay với của chính mình, nếu gặp chuyện không may có lẽ còn có thể càng thêm phiền toái. Đã vậy thì cứ đưa theo nàng đi bên cạnh, có gì khác thường cũng có thể tùy cơ ứng biến, mặc dù sẽ có tồn tại tai hoạ ngầm nhưng cũng không có phương pháp xử lý nào khác rồi.

Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu thì Tần Tiêu đã quyết định tâm lý này, hơn nữa trong tiềm thức hắn không cho phép Lý Tiên Huệ phân hai địa phương giống như trước nữa. Loại cảm giác lo lắng ấy thật sự là rất khó chịu.

Một người nam nhân nếu ngay cả nữ tử của mình cũng bảo vệ không được thì trong nháy mắt giết ngàn người cũng chỉ là một người nhu nhược. Tần Tiêu đã từng nói qua đối với chính mình không chỉ một lần.

*****

Mọi người hoạt động tay chân một lát liền chuẩn bị vào thành. Vừa muốn bước vào đã thấy tiểu thái giám tay cầm phất trần vội vàng vội vàng chạy tới bọn họ.

- Xin hỏi, vị nào là Giang Nam Đạo Tuần Tra Sử Tần đại nhân?

Tiểu thái giám sụp mi thuận mắt hỏi.

- Là ta đây!

Tần Tiêu tiến lên một bước:

- Công công có gì muốn hỏi?

Tiểu thái giám vội vàng cúi đầu hành lễ:

- Tần đại nhân, Vương gia nhà ta mệnh tiểu nhân cung kính bồi tiếp đã lâu. Nhưng Vương gia sáng nay lại có việc gấp ra khỏi thành, phải chạng vạng tối mới trở về, đặc biệt lệnh tiểu nhân mời Tần đại nhân đi đến quý phủ nghỉ ngơi, sau đó ngài sẽ tới.

- Vương gia nhà của ngươi? Xin hỏi là vị Vương gia nào?

- Bẩm Tần đại nhân, là Tương Vương Tam công tử, Lâm Truy Vương. Lâm Truy Vương có nói, mệnh tiểu nhân nhất định phải mời được Tần đại nhân. Tiểu nhân mỗi ngày đều chờ ở đây, đã bốn năm ngày rồi.

Trong lòng Tần Tiêu thoảng qua vui mừng, là Lý Long Cơ ah! Vì vậy hắn nói:

- Không nghĩ tới, tin tức của Lâm Truy Vương thật đúng là linh thông ah! Đoán chừng là ta thông qua trạm dịch truyền lại tin tức hắn đã biết. Được rồi, mời công công dẫn đường, bổn quan đang muốn tiến về phủ của Lâm Truy Vương.

Nửa tháng trước khởi hành, Tần Tiêu từng tại trạm dịch phát qua một đạo tấu chương, báo Tuần Sử Giang Nam hoàn tất phải về kinh nộp chỉ. Khi đó Võ Tắc Thiên vẫn còn ở Thần Đô, đoán chừng tin tức này cũng để cho Lý Long Cơ biết.

Lý Tiên Huệ hô hấp thật sâu kiềm chế kích động cùng cảm khái trong lòng, theo sát bên cạnh Tần Tiêu cùng mọi người đi vào cửa thành thần đô.

Hai bên đường đi vô cùng rộng lớn, nhà ở cùng cửa hàng hình tứ phương cao lớn hùng vĩ mọc lên san sát như rừng. Bốn phía có thể thấy được nhiều người vãng lai, xe ngựa nối liền không dứt san sát nối tiếp nhau, khách ngoại tịch mặc các loại bất đồng quần áo và trang sức bất đồng. Đường cái ở Lạc Dương phi thường náo nhiệt, sinh cơ bừng bừng. Lý Tự Nghiệp cười toe toét miệng rộng nói:

- Đúng là một nơi tốt, tương xứng với Trường An. Không biết rượu thịt nhà ai thơm nhất, cô nương nhà ai...

Hắn đang nói say sưa đột nhiên chứng kiến Tử Địch xông tới trợn mắt lên bèn nuốt nửa câu còn lại vào bụng, sau đó tránh né nàng. Thiết Nô mặt không đổi sắc cũng có vẻ hưng phấn, bởi vì mấy năm trước hắn đã tới Lạc Dương, sau đó mới bị Tiểu Nguyệt ra mua. Lần này tính toán cũng có thể nói là trở lại chốn cũ rồi.

Tiểu thái giám dẫn mọi người xuyên qua một cái hẻm, thu cảnh trí của phố xá thần đô trong mắt, sau đó ngừng lại trước một tòa đại trạch viện cúi đầu nói:

- Tần đại nhân mời, tại đây chính là vương phủ của Lâm Truy Vương rồi. Tiểu nhân đi thông báo quản gia.

Vương phủ khí phái phi phàm này, vừa một gã quản gia nam tử trung niên chạy ra đón chào, chắp tay hành lễ nói:

- Xin chào Tần đại nhân! Tiểu nhân là phủ thừa Lâm Truy Vương phủ, tên là Đỗ Tam là quản gia của Vương gia. Vương gia có việc gấp ra ngoài, lệnh tiểu nhân đi tiếp đãi đại nhân cùng chư vị trong phủ an giấc một lát, sau đó vương gia ngài sẽ trở lại.

Tần Tiêu gật gật đầu mỉm cười:

- Ừ. vậy làm phiền Đỗ đại nhân.

Phủ thừa Vương phủ cũng là hàm lục phẩm. Mặc dù chỉ là Vương thích nội thị, nhưng xưng là đại nhân cũng không sai.

Đỗ Tam dẫn đám người đám người Tần Tiêu đến đại đường thì dâng nước trà lên, sau đó lập tức bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng, dàn xếp phòng ngủ vô cùng ngăn nắp và trật tự. Qua hai canh giờ sau, Lý Long Cơ vẫn chưa về, Tần Tiêu liền gọi một gã sai vặt tới hỏi:

- Vị Tiểu ca này, có biết mộ viên của Địch Quốc Lão ở đâu không?

Gã sai vặt gật đầu:

- Bẩm Tần đại nhân nói, tiểu nhân biết rõ, mộ viên của Địch Quốc Lão ngay tại chùa Bạch Mã Thành Đông của Thần Đô, các nơi này ước chừng hơn mười dặm. Đại nhân có gì phân phó, xin cứ nói.

Tần Tiêu nói:

- Ta muốn đi bái tế, thỉnh Tiểu ca dẫn đường.

Gã sai vặt đương nhiên là gật đầu đáp ứng liên tục.

Phạm Thức Đức tiến lên:

- Đại nhân, ty chức cũng cùng đi. Ty chức từng cùng Địch công hữu duyên gặp mặt mấy lần, lẽ ra phải bái tế.

- Muội cũng đi.

Lý Tiên Huệ đi đến bên cạnh Tần Tiêu.

- Ha ha, muội cũng muốn đi nữa.

Tử Địch vui sướng nhảy lên.

- Muội dựa vào cái gì mà đòi đi?

Mặc Y, Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức trăm miệng một lời.

- Các người quản được sao? Muội thích thì đi, sao có thể thiếu muội được.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Được rồi, bốn người theo chúng ta cùng đi, các ngươi ở lại trong phủ nghỉ ngơi.

Ra khỏi Lâm Truy Vương phủ, gã sai vặt đã chuẩn bị xong hai cỗ xe ngựa, chở bọn bốn người Tần Tiêu đi về phía Thành Đông chùa Bạch Mã. Đã qua không bao lâu, Tần Tiêu trong xe chợt nghe đến một hồi tiếng vang của chuông đồng và xa xa truyền tới thanh âm phật tụng.

Chùa Bạch Mã! Đến rồi!

Phật giáo Đường triều cũng có thể nói là phát đạt chưa từng có. Bất kể là hoàng đế Lý gia hay là Võ Tắc Thiên đều tôn sùng Phật giáo. Các nơi chùa miếu như măng mọc sau mưa nhao nhao chui từ dưới đất lên, hơn nữa phần lớn đều là hương khói cường thịnh, lại càng không cần phải nói là chùa Bạch Mã cổ kính lâu đời. Trong chùa tăng lữ rất nhiều, thiện nam tín nữ ở bên trong đến bái lễ Phật như nước chảy, quang cảnh cực kỳ náo nhiệt.

Gã sai vặt dẫn đám người Tần Tiêu đi ước chừng chén trà nhỏ thì tới một khối mộ địa.

Tần Tiêu đứng ở đó mộ địa mộc mạc đơn giản, trước mắt phảng phất hiện ra thân hình phúc hậu cùng dáng tươi cười hòa ái dễ gần của Địch Nhân Kiệt, trong lòng bùi ngùi mãi thôi.

Mười năm trước, Địch Nhân Kiệt rời Bành Trạch đi thì Tần Tiêu chưa từng gặp qua hắn. Không nghĩ tới, lần nữa tương kiến đã là Âm Dương cách biệt, người và vật không còn. Tần Tiêu chậm rãi đi đến trước mộ, nhẹ nhàng vuốt khối mộ bia, thần sắc âu sầu nhẹ giọng thở dài nói:

- Ân sư, đệ tử Tần Tiêu bất hiếu bất tài đến gặp ngài đây...

Mộ bia hạ còn có một chút hương nến tế phẩm, xem ra cũng thường có người tế bái tế bái. Tần Tiêu tự thân động thủ thu dọn một chút rồi bày hương nến chính mình mang đến, cung kính lễ bái, vành mắt không tự giác có một ít đau đớn, phảng phất có nước mắt muốn dũng mãnh tiến ra.

Mười năm rồi, ngoại trừ thời điểm mẫu thân ốm chết Tần Tiêu không còn cảm giác xúc động cùng kích động nữa, nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới Địch Nhân Kiệt, hắn liền không nhịn được sẽ có một chút sầu não khó hiểu. Hôm nay đối mặt với mộ bia thì càng khó kềm nén tình cảm của mình.

Tần Tiêu hành lễ vừa mới đứng dậy, sau lưng đã có người nhẹ giọng "Ồ " một tiếng, còn nhanh bước hướng mọi người đi tới. Tần Tiêu nhìn lại, không khỏi kinh hỉ hô:

- Quang Viễn đại ca, là huynh à!

Người đến là người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn cũng ngẩn ngơ kinh ngạc nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<