Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 315

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 315: Gia Cát Lượng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Nửa tuần sau, Chu Du dẫn một vạn năm ngàn binh mã mạnh mẽ tấn công quân Vương Uy tại La Huyện. Đại quân Vương Uy sớm ở lúc bao vây Ba Khâu không có hiệu quả thì sĩ khí cực kỳ thấp, đặc biệt tại La Huyện đấu với Chu Du thì càng rơi tới đáy cốc. Lần này bị Chu Du bao vây, vốn La Huyện không có cứ điểm nào phòng thủ được, thêm vào mãnh tướng như phụ tử Hoàng Trung trợ trận, rất nhanh liên tục bại lui. Chu Du đâu dễ bỏ qua cơ hội đánh rắn giập đầu, truy cùng đuổi tận. Đợi Vương Uy chật vật rút về Trường Sa thì gã dẫn hai vạn đại quân nay chỉ còn lại chưa tới vài ngàn. Chu Du mượn quân uy liên tục càn quét tàn quân Lưu Biểu gần Ba Khâu. Phút chốc bốn phía Ba Khâu không còn quân địch. Tới lúc này Chu Du mới thắng lợi rút về Ba Khâu, bắt đầu chuyển mục tiêu hướng Nam quận.

Hiện tại Thái Mạo bắt đầu thấp thỏm lo âu. Ba Khâu bị cướp, cả Nam quận trống trơn hiện ra trước mắt quân Giang Đông. Không còn thủy quân chi viện, chiến cuộc rơi vào thế bị động chưa từng có. Lưu Biểu không ngồi yên được nữa, liên tục điều động nhân mã, bắt đầu sai lính truyền tin cho Lưu Bị, muốn ông trước tiên quay về Giang Lăng, chống lại cửa ải khó khăn này rồi mới tiếp tục đồ Tây Xuyên.

Nhưng Lưu Bị đợi lâu như vậy mới đợt đến một cơ hội, sao cam lòng rút về được chứ?

Quân Lưu Bị được đến Lưu Chương, Lý Đài rồi dẫn ba vạn binh sĩ, dọc theo Trường Sa Tam Hiệp mà lên, một đường không ngại mưa gió.

Buồn cười là Lưu Chương tưởng đâu được cứu viện mà không biết rằng đã dẫn sói vào nhà.

Ba quận, Giang Châu.

Quân Lưu Bị ở Giang Châu nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu lên Lâm Điếm giang, mục đích là Ba Tây.

Qua một ngày hành quân, quân Lưu Bị ở vùng Ba Lê đóng trại nghỉ ngơi.

Đỗ Tân cố gắng khuyên nhủ:

- Chúa công, người làm việc lớn không để ý chuyện vặt vãnh, tuyệt đối đừng làm kẻ phụ người.

Trong doanh chủ soái của Lưu Bị, một đám người đang không ngừng khuyên ông.

Lưu Bị thở ra hơi dài, có chút không biết làm sao. Trương Phi sốt ruột ở một bên xoa tay, mắt báo trừng lung tung. Quan Vũ thì luôn nheo mắt, tay vuốt tóc mai dài hai thước, sắc mặt âm trầm.

Dường như Giản Ung còn chưa chịu từ bỏ, cực lực thuyết phục Lưu Bị:

- Chúa công, cơ hội như vậy không thể để vuột mất. Nếu bây giờ quay về Giang Lăng, không nói bỏ cơ hội phát triển lớn mạnh, cho dù thật quay về thì có thể đánh bại quân Giang Đông cường đại không, đấy cũng là việc chưa biết. Bây giờ Lưu Chương đối với chúa công không có chút đề phòng, thêm vào chúng ta cố ý, lấy đất Ba Thục Hán Trung thật là dễ như trở bàn tay. Nếu mà bỏ qua thì cực kỳ đáng tiếc.

Lưu Bị ngẩng đầu mờ mịt nhìn Giản Ung, môi mấp máy cuối cùng không thốt ra lời, lại cúi đầu, trừ thở dài vẫn là thở dài, hiển nhiên ông đang đấu tranh tâm lý.

Mọi người thấy khuyên bảo vô hiệu, bất đắc dĩ đưa mắt hướng Gia Cát Lượng. Nói ra thì kinh nghiệm tòng quân của Gia Cát Lượng là ngắn nhất, nói sao cũng không tới phiên y lên tiếng. Nhưng từ khi Gia Cát Lượng đến, Lưu Bị đối xử với y thế nào, mọi người đều hiểu. Tuy rằng về quân hàm thì y xếp chót, nhưng mức độ được chú trọng là cao nhất trong tất cả.

Dường như cảm giác được ánh mắt bối rối cầu cứu của mọi người, Gia Cát Lượng toàn thân trang nhã chậm rãi bước ra khỏi hàng. Gia Cát Lượng cao thước tám, mặt mày như ngọc, môi như điểm son, đầu đội khăn chít, người mặc áo choàng. Kỳ lạ là trong tay còn cầm cây quạt (tất nhiên không phải bảo bối của Hoàng Nguyệt Anh. )

Lưu Bị thấy Gia Cát Lượng bước ra khỏi hàng, mắt sáng ngời, đứng lên hỏi:

- Quân sư, ngươi nói xem hiện tại nên làm sao mới đúng?Gia Cát Lượng hơi hành lễ, biểu tình đúng mức, nói:

- Kỳ thật mọi người nói rất chính xác, chúa công đang kiêng kỵ cái gì?

Gia Cát Lượng vừa thốt lời, vẻ mặt Giản Ung, Y Tịch, Đỗ Tân đều thả lỏng.

Trương Phi thì càng lộ rõ vẻ mặt vui mừng, nói:

- Ha ha, Khổng Minh quân sư nói đúng lắm, đại ca đừng do dự gì nữa! Ngày mai chúng ta phát binh Ba Tây, rồi thẳng tới Hán Trung!

Lưu Bị vẫn là băn khoăn nói:

- Nếu như ta không để ý quân lệnh của Lưu Biểu thì tới lúc đó làm sao đối mặt với hắn, làm sao đối mặt với người trong thiên hạ?

Gia Cát Lượng không nhanh không chậm nói:

- Chúa công, nếu như ngươi đối mặt với Lưu Biểu thì làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông triều Hán?

Lưu Bị kinh ngạc kêu lên:

- A?

Sắc mặt ông biến khó xem, miệng lầm bầm cái gì đó.

Gia Cát Lượng nói ngay:

- Lưu Biểu thủ thành thất trách, không dám làm gì, trơ mắt nhìn Giang Đông Trương Lãng khuếch trương mà không làm gì cản trở được. Kinh Châu bát quận đổi chủ là việc sớm hay muộn. Dù chúa công có lòng muốn ra sức cũng sẽ không thể xoay chuyển được gì.

Lưu Bị nhớ tới biểu hiện của Trương Lãng, lòng càng nặng trĩu.

Gia Cát Lượng cười khẽ nói:

- Chúa công à, nếu ngươi muốn phục hưng triều Hán, thủ Ba Tây làm chỗ đứng, Hán Trung làm cửa, liên thủ với Giang Đông mới là con đường sáng suốt. Chỉ như thế thì chúa công mới có thực lực đứng trên thiên hạ, có hy vọng phục hưng triều Hán!

Những lời trước đó Gia Cát Lượng nói không bằng một câu cuối cùng nặng nề. Lưu Bị như bị sét đánh, giật mình khỏi giấc mộng, mắt bỗng sáng ngời, dẫn theo hùng tâm tráng chí.

Ông trầm giọng nói:

- Quân sư nói rất đúng, Bị luôn do dự thiếu quyết đoán, thường hay trễ thời cơ. Hôm nay dù thế nào cũng phải nghe lời các tướng quân. Truyền lệnh của ta, sáng mai đi đến Ba Tây, bắt lấy Hán Trung!

Đang lúc mọi người hô to Lưu Bị sáng suốt thì Gia Cát Lượng bỗng lên tiếng:

- Không được!

Mọi người mặt đầy khó hiểu nhìn Gia Cát Lượng, không biết trong lòng y có ý định gì.

Lưu Bị càng lộ vẻ mặt mờ mịt xen lẫn không vui.

Gia Cát Lượng nhàn nhã bình tĩnh, từ trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn không nhìn ra chút gì căng thẳng. Khí độ như vậy càng khiến người ta thấy y siêu việt bất quần. Y nhẹ phẩy quạt, mi mắt rũ xuống che đi tia sáng trí tuệ, hoàn toàn không để ý Lưu Bị mặt đầy khó hiểu.

Y từ từ nói:

- Lúc này tiến Ba Tây, nếu lấy Ba Xuyên, tiến Nam Giang rồi thủ Hán Trung thật là hành động không thông minh. Một là chúng ta kiến thức địa lý Thục Trung hạn hẹp. Thứ hai là chúng ta và Xuyên quân rõ ràng không phối hợp. Mấu chốt là thứ ba, nếu chúng ta tiến Hán Trung, dù thắng thì có ích lợi gì? Trong thời gian ngắn có lẽ Lưu Chương không nghi ngờ gì, nhưng xưa nay Thục Trung nhiều hào kiệt, chỉ cần họ có một chút đề phòng, muốn dùng vũ lực công kiên thì cực kỳ khó khăn.

*****

Hiển nhiên Giản Ung không đồng ý, cho rằng Gia Cát Lượng chỉ phóng đại. Cho đến nay Giản Ung là trợ thủ cao nhất của Lưu Bị, gã nói gì là ông nghe nấy. Nhưng theo Gia Cát Lượng đến, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Lưu Bị kính nể Gia Cát Lượng vượt qua tất cả mọi người, điều này khiến trong lòng Giản Ung bất bình.

Gã vắt hết óc, cố ý làm khó hỏi:

- Không lùi về Kinh Châu trợ giúp Lưu Biểu, ở nơi này không tiến Hán Trung giúp Lưu Chương, vậy rốt cuộc làm sao mới đúng?

Từ khi Gia Cát Lượng đi theo Lưu Bị vài tháng, luôn không phát biểu ý kiến của mình trong hội nghị. Bình thường y yên lặng nhìn kết cấu nhân sự quân Lưu Bị, biên chế quân đội, hướng đi chiến lược, vân và vân vân. Y cũng biết mình đứng chưa vững, không tiện hiện mũi nhọn. Nhưng giờ là lúc quan trọng, đi sai một bước thì toàn quân bị diệt, rốt cuộc y vẫn là đứng ra. Gia Cát Lượng không trực tiếp đáp lời Giản Ung mà tiếp tục đề tài vừa rồi.

Y trầm giọng nói:

- Xuyên Thục liên lạc với bên ngoài chủ yếu thông qua hai hướng đông, bắc. Trường Giang Tam Hiệp là đường lui tới cùng phương đông. Sông Giang Lăng và Lưu Hà cốc đê địa là đường thông đến phương bắc. Hai hướng này con đường đi cực kỳ hiểm yếu. Đại khái mặt đông là đường thủy, đi đường sông, phía bắc là đường bộ, đường buôn bán. Hiện giờ chúng ta đi chính là đường sông. Nói tới đây, chúng ta không thể không trước tiên hiểu về con đường Tứ Xuyên và Hán Trung. Thành Đô và Hán Trung có ba đường: Kim Ngưu đạo, Mễ Thương đạo, Dương Bình đạo. Kim Ngưu đạo sớm nhất là Tần Huệ vương phạt thục mà mở ra. Kim Ngưu đạo là bắc khởi Thiểm Tây Miễn huyện, nam tới Kiếm Các đại kiếm quan khẩu, chính giữa là Viết Triêu thiên lĩnh cao nhất. Bởi vì Tứ Xuyên đời đời trọng tâm tại Thành Đô, cho nên Kim Ngưu đạo là ra vào nhiều nhất. Bởi vì Kim Ngưu đạo xuyên bắc phải đi qua các cửa, những người tấn công thục, phòng thủ thục đều chú trọng. Dương Bình đạo thì địa hình hẻo lánh hiểm ác, vì dễ bị bỏ qua nên càng ẩn khuất, do đó đột kích thường có thể bất ngờ chiến thắng. Mễ Thương đạo là do lấy tên Mễ Thương sơn. Từ hướng nam Trịnh Nam theo sơn lĩnh kinh hỉ thần bá, qua Ba Dục quan, vượt núi xong dọc theo Nam Giang Hà cốc đến Ba Trung, đó là Mễ Thương đạo. Do Hán Trung vào tam ba, đây là đường tắt. Từ Mễ Thương đạo nam hạ Ba Trung có thể xuôi Giang Châu, nam bắc đối diện. Từ Mễ Thương đạo tiến quân có thể uy hiếp con đường Xuyên Trung và đông nam. Nói tóm lại, Thành Đô hiểm không ở vùng ngoại thành mà do bốn cảnh, tưởng do ngoại mà nội, không thể không thừa nhận cho dù có gấp mười lần binh lực thì chúng ta vẫn khó khăn trùng trùng.

Nói đến đây, Gia Cát Lượng ngừng lại. Ánh mắt mọi người nhìn y biến đổi, từ bàn đầu phớt lờ đến hơi khen ngợi, thậm chí là kính nể. Có lẽ họ tự cho rằng mình hơi hiểu về Thục Trung nhưng không thấu suốt như Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng nhìn thấy hết biểu tình của mọi người, dõng dạc nói tiếp:

- Nếu muốn lấy Hán Trung làm gốc, nếu muốn lấy được Thành Đô, tất nhiên phải đi Kim Ngưu đạo. Cái khác không nói, chỉ riêng lấy Dương Bình đạo, chiến Kiếm Các cũng đủ khiến chúng ta toàn quân bị diệt.

Nói tới đây thì trong đại trại yên tĩnh đến có thể nghe tiếng lá rụng. Mọi người nghiêm túc ngẫm nghĩ lời Gia Cát Lượng nói, ngay cả Giản Ung cũng không ngoại lệ. Dù trong lòng gã vẫn đầy ghen tỵ nhưng tốt xấu biết lấy đại cục làm trọng.

Dường như Gia Cát Lượng rất hài lòng tình huống này, mắt chợt lóe, bắn ra tia sáng khiến người khó hiểu.

Y trầm giọng nói:

- Dưới tình huống như vậy, các vị tướng quân cho rằng làm sao mới là cách đúng đắn?

Mọi người nhìn lẫn nhau, trong phút chốc không ai trả lời, hiển nhiên cảm thấy vấn đề rất hóc búa.

Doanh trại im lặng nửa ngày, Lưu Bị biểu tình buồn bực thở dài một hơi, giọng có chút già nua khàn khàn hỏi:

- Quân sư nói xem nên làm như thế nào? Trong thoáng chốc Bị không có ý kiến gì, xin nghe theo quân sư dặn bảo.

Gia Cát Lượng bật cười. Y biết giờ phút này Lưu Bị mới thật sự chú trọng y.

Y cất đi niềm vui sướng trong lòng, bâng quơ nói:

- Lượng có một kế có thể cho tướng quân tham khảo.

Bây giờ Lưu Bị giống như người bị bệnh cấp tính bạ đâu chữa đó, vừa nghe Gia Cát Lượng có cách thì mắt sáng ngời.

Ông vội vàng thúc giục:

- Quân sư có ý hay gì, mau nói ra đi!

Trên mặt Gia Cát Lượng treo nụ cười tự tin, khẽ cười nói:

- Trước lấy Thành Đô sau đoạt Hán Trung.

- Cái gì!!!

Trong doanh trại như nổ tung, mọi người vẻ mặt chấn kinh bật thốt.

Gia Cát Lượng làm như không thấy biểu tình của họ, hiển nhiên rất vừa lòng kết quả mình tạo ra.

Y làm bộ mặt nghiêm túc, nói:

- Không sai, trước lấy Thành Đô có thể khiến mình đứng vững không bại. Sau lấy Hán Trung có thể dòm ngó vùng Quan Trung. Các vị tướng quân kinh ngạc, là vì Lượng kêu chúa công làm vậy, trước phụ Lưu Biểu, sau gạt Lưu Chương, cho nên mới thấy không tự nhiên đúng không?

Mọi người nghe thế liên tục gật đầu. Lưu Bị thì bộ dáng nghiêm túc chính trực, đại nghĩa hùng hồn nói:

- Đúng thế, quân sư nói rất đúng. Bị trước phụ Lưu Biểu đã là bất nghĩa, lại phản Lưu Chương thì chẳng phải là thêm tội sao? Như vậy thì người trong thiên hạ chắc chắn cho rằng Bị âm hiểm xảo ra, tiểu nhân đứng núi này trông núi nọ, thế nhân khinh thường. Thế thì sau này Bị còn có mặt mũi gì nhìn đời?

So với Lưu Bị kích động nói thì Quan Vũ từ lúc ban đầu chấn kinh hồi phục tinh thần, bắt đầu ngẫm nghĩ điều Gia Cát Lượng nói, hiển nhiên cho rằng có thể thực hiện.

Gia Cát Lượng thản nhiên nói:

- Lúc trước Hàn Tín có thể chịu nhục chui qua háng, hôm nay vì phục hưng triều Hán, chúa công lo sợ cái gì? Từ xưa người làm việc lớn không để ý chuyện nhỏ nhặt, nếu chúa công vì tiểu nghĩa mà mất đại nghĩa, bỏ mặc thiên hạ thì Lượng tình nguyện cày cấy quy ẩn sơn lâm.

Trong lòng Lưu Bị giãy dụa kịch liệt, mặt lúc xanh lúc trắng lúc đỏ. Bỗng mắt ông có sự kiên quyết chưa từng có, vốn bề ngoài hiền từ trùm lên sắc âm u.

Ông hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vững vàng không lung lay nói:

- Vì hồi phục triều Hán, cho dù Bị có tan xương nát thịt cũng không chối từ, còn sợ gì người khác nói? Xin quân sư dạy cho ta!

Nói xong Lưu Bị bước lên trước, đi tới trước mặt Gia Cát Lượng, khom lưng vái một cái.

Gia Cát Lượng đâu dám nhận, vội nâng Lưu Bị lên, cảm giác ngực nóng bỏng.

Y kích động nói:

- Lượng nhận ơn tri ngộ của chúa công, nguyện cúc cung tận tụy, đến chết không thôi.

Khi Lưu Bị ngẩng đầu lên thì mọi người bỗng phát hiện ông thay đổi nhưng không thể nói rõ là đổi chỗ nào. Chỉ thấy người ông tăng khí chất. Là khí chất gì? Mọi người nghi hoặc nhìn Lưu Bị.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-380)


<