← Hồi 228 | Hồi 230 → |
Lời nói này là của Hám Trạch ở Hội Kê Sơn, vốn dĩ hắn đảm nhiệm vùng Hội Kê, bởi vì chiến tích nổi bật cho nên được đặc biệt điều đến Mạt Lăng.
Lời Hám Trạch vừa nói ra khiến rất nhiều người khó hiểu, ngay cả Triệu Vân cũng nghi ngờ nói:
- Hám đại nhân nói gì vậy? Sơn Việt tộc hai năm nay đã quy thuận chúa công, đúng hạn cống nạp, tuy thỉnh thoảng có hay gây chuyện nhưng tóm lại là vẫn bình an vô sự. Nếu như chúa công nhất định xuất binh chỉ sợ sẽ khiến cho bọn họ phản kháng càng lớn.
Hám Trạch lắc đầu nói:
- Triệu tướng quân có chỗ không biết, việc này quyết không đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài.
Ngay cả Trương Lãng cũng hiếu kỳ trước câu nói của Hám Trạch, ngẫm lại mình và Triệu Vân cùng đa số mọi người đều là người từ ngoài đến, cũng không phải hiểu hết được tộc Sơn Việt, nếu như có người sống tại địa phương như Hám Trạch giới thiệu, điều này sẽ không hề giống nhau, lập tức bèn hỏi:
- Thế thì nói lên ý kiến của ngươi đi.
Hám Trạch khẽ gật đầu, từ giữa cúi thấp đầu bước qua hai bước, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói:
- Tộc Sơn Việt, thật ra chính là hậu duệ từ lâu đời của tộc Bách Việt. Từ thời Tần Hán đến nay đều dung hợp dân tộc lâu dài, tộc Sơn Việt thật ra không khác người Hán là mấy, trong đó còn kể cả một bộ phận người Hán vì trốn thuế khóa lao dịch mà trốn vào Sơn Việt. Cho nên xưng hô là tộc, nhưng trên thực tế là dân ở miền núi phía nam cũng gọi là "tộc Sơn Việt". Bình thường lấy nông nghiệp làm chủ yếu, gieo trồng ngũ cố, đồng lấy từ trong núi, tự đúc vũ khí. Bọn họ phân tán lớn, tự đúc vú khí, võ công cao, dựa vào thế núi hiểm trở cùng cơ sở tạo nên tổ chức quân đội, vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa lại dũng mãnh chiến trận.
Những điều này Trương Lãng đã biết rõ từ trước, nhưng cũng không hiểu kỹ càng như thế, không khỏi ngửi thấy mùi thơm.
Hám Trạch nói tiếp:
- Việt vốn dĩ có tên là "Ngô Việt Xuân Thu" là Thiếu Khang phong con trai ông ta kế thừa trong tám năm. Chú thích nước Việt hiện nay ở huyện Kê Sơn Âm cũng trở thành đất của Giang Nam, Lĩnh Nam trong " sử ký – bản của Tần Thủy Hoàng". Hai mươi lăm năm " Vương Tiễn thích định kinh tại Giang Nam, là quận Việt, huyện Kê là trực thuộc. Bởi vậy sau này ở vùng Lĩnh Nam, Giang Nam đều coi là Việt. Hơn nữa cư dân người Việt cũng thống nhất và gọi là người Việt. Từ đó tới nay, mọi người nhìn tộc Sơn Việt coi như là một khu vực lớn ở cùng phía Nam của Giang Nam, phía đông giáp Biển, phía Tây dựa nước, phía bắc gần Trường Giang, phía Nam đến Giao Châu, nơi này vì thế mà gọi là " Sơn Việt"
Trương Lãng nghe Hám Trạch giải thích, không khỏi bừng tỉnh nói:
- Thì ra là thế, thế theo như ý của ngươi không thể coi Sơn Việt là một trạng thái xã hội, bọn họ chẳng qua là dựa vào địa hình núi hiểm trở, lại có tông bộ hoặc binh mã, bởi vậy nói bọn họ là Cường Tông kiêu soái là vì Sơn Việt.
- Không sai.
Hám Trạch khẽ gật đầu.
Thì ra là thế, trong lòng Trương Lãng thầm kêu lên một tiếng.
Mình vẫn cho rằng Sơn Việt rốt cuộc có chuyện gì, nghe Hám Trạch giải thích xong mới hiểu rõ.
Khó trách Ô Trình và Nghiêm Bạch Hổ bọn họ đã được gọi là "người Ngô", lại được xưng là Sơn Việt" hơn nữa lại thêm " Cường Tông kiêu soái". Sở dĩ nói hắn là người Ngô, bởi vì hắn vốn là người của Ngô quận, sở dĩ nói hắn là Sơn Việt, bởi vì hắn dựa vào vùng núi hiểm trở, sở dĩ nói hắn là Cường tông kiêu soái bởi vì hắn có tông bộ binh mã/
Tu Tri Ngô, Lục, Chi, Trương Tứ Tính cũng là người Việt, Cường Tông có tông bộ hoặc binh mã, sở dĩ không gọi là Sơn Việt bởi vì bọn chúng không dựa vào vùng núi hiểm sở. Về mặt giai cấp dân tộc, tổ chức dòng họ, Nghiêm Bạch Hổ cũng chú ý, Lục Chu, Trương Tứ Tính bọn họ vốn dĩ không bất đồng.
Hiểu rõ chân tướng sự việc, Trương Lãng rơi vào suy nghĩ lan man. Sắc mặt Triệu Vân nghiêm trọng nói:
- Theo như Hám đại nhân nói thì việc này khó giải quyết rồi.
Hám Trạch than thở một tiếng, chau mày ủ dột nói:
- Đúng là như thế, hạ quan mất ngày liền suy nghĩ chuyện này, khiến cho mặt mũi khô khan thế này rồi.
Ngược lại Điền Vi hét lên:
- Chuyện này có đáng gì, chỉ cần chúa công phái binh xuất chiến, còn không cần một con ngựa cũng bình định được.
Trương Lãng cười khổ nói:
- Điền Cơ, ngươi là kẻ no không biết người đói, Sơn Việt mở rộng như thế, sao có thể một phát mà tiêu diệt xong, ta nghĩ phải mấy năm trăn trở mới có thể mong bình định được vùng núi Sơn Việt, Giang Nam này.
Điền Vi hình như hiểu rồi cười ngu ngốc không nói gì.
Mọi người cũng trầm tư, tự giả định đối sách.
Trong nội đường tất cả mọi người đều thấy khó xử trước vấn đề của Hám Trạch, cúi đầu trầm tư không ngừng.
Chỉ có ít người thương cảm, trên mặt mỉm cười, điệu bộ am hiểu. Điền Phong là một trong số đó.
Trương Lãng rất nhanh liền chú ý tới hắn rõ ràng là không giống biểu hiện của những người khác. Lập tức tâm trạng tốt lên, quay đầu hỏi Điền Phong:
- Phù Hạo tính trước kỹ càng, chắc hẳn đã có kế sách ứng phó, có thể giải thích cho mọi người được không?
Điền Phong thấy sự trông mong trong ánh mắt của Trương Lãng. Cũng không dám lãnh đạm, có chút khom người sau đó đứng thẳng người lại, mỉm cười nói:- Đa tạ chúa công khích lệ, theo thuộc hạ thấy, Sơn Việt nói mạnh mẽ, thực ra đều có rất nhiều tai hại. Chỉ cần nói kỹ một chút, thực ra cũng không khó đối phó như trong tưởng tượng.
Ánh mắt mọi người sáng ngời, nhưng Hám Trạch buồn rầu, chính mình nghĩ rất lâu cũng không có biện pháp gì tốt, Điền Phong ngược lại bộ dạng nhất quán. Nhưng hắn cũng biết Điền Phong là người luôn khơi dòng nước, không khỏi nghi vấn nói:
- Điền đại nhân có thể nói nghe chút không, để cho hạ quan có thể giải quyết được những điều khó hiểu.
Điền Phong lôi tay Hám Trạch, cười nói:
- Thật ra trong lời nói của Hám đại nhân cũng đã có đáp án rồi.
Hám Trạch suy nghĩ kỹ lại lời ban nãy, vẫn không hiểu nổi là nguyên cơ gì, thần sắc càng thêm mê muội nói:
- Hạ quan ngu muội quá, Điền đại nhân không cần làm như thế.
Điền Phong nói:
- Vừa rồi Hám đại nhân không phải cũng nói sao? tộc Sơn Việt phân tán nhiều, sống theo kiểu nhỏ lẻ, võ công giỏi, dựa vào thế núi hiểm trở.
Hám Trạch gật đầu nói:
- Đúng thế.
Điền Phong hai tay đấm vào nhau, bỗng nhiên cao giọng nói:
- Đúng là như thế, vấn đề lớn nhất của Sơn Việt là ở trong lời nói này.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến.
Chỉ có Quách gia nhắm hai mắt lại, một mình trầm tư không biết đang suy nghĩ gì.
*****
Điền Phong hai mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Hám Trạch, vô cùng bình tĩnh nói:
- Sơn Việt tuy rằng phân tán lớn, dân số nhiều, cũng dũng cảm chiến đấu, tinh thông rèn đúc giáp sắt, hơn nữa còn có tính bài ngoại lớn. Chỉ cần chỗ nào đó không phải bọn họ sẽ cùng nhau đồng lòng chống lại. Nhưng vấn đề lớn nhất của bọn họ là đều là chế độ chính trị riêng, hiệu lệnh không đầy đủ, như một đám tán loạn. Một khi bị tấn công, một bộ phận cũng chỉ phảng kháng lại có giới hạn. Bên cạnh đó Tông bộ lại không cho thêm nhiều sự ủng hộ hay trợ giúp. Nếu không Cao tướng quân, Trương tướng quân có thể đại tàn phá quân Sơn Việt ở Đan Dương một năm trước, đánh lui Ngô quận lui về biển? Nếu Sơn Việt cũng có một chúa công lãnh đạo uy danh như thế, có thể đem những nơi phân tán tập hợp lại cùng một tuyến, sau đó dùng quân đội khống chế bọn họ, như thế muốn đánh bại bọn họ thật sự là quá khó. Hám đại nhân, ngài nói có đúng không?
- À.
Hám Trạch sớm đã khống chế được sắc mặt vui mừng kinh ngạc hô lên, cố gắng gật đầu.
Chúng qua dưới đường ánh mắt cũng sáng lên, giống như đã hoàn toàn ngộ ra.
- Chỉ cần chúa công có thể bắt được thời cơ, từng bước xơi tái, đánh bại từng tên một, bình định Sơn Việt trong tầm tay.
Điền Phong hai tay chắp sau lưng, một chút kích động, giọng nói đầy lực.
Lời nói của Điền Phong giống như thạch phá thiên, đặc biệt là các quan viên trước đây chịu khổ ở Sơn Việt. Theo tính toán của Điền Phong, không thể ngờ được chọn tàn trong tuyết, khiến bọn họ chan chứa ánh sáng của thắng lợi. Hám Trạch sớm đã rất khâm phục Điền Phong đầu cúi rạp xuống đât, liên tục tán dương không ngừng.
Cao Thuận nói to:
- Điền tiên sinh nói quá đúng, lần này ta quyết nhổ tận gốc Sơn Việt.
Lời nói của Cao Thuận giành được sự cổ vũ của mọi người, đặc biệt là đám võ tướng hiếu chiến.
Trương Lãng cảm động nói:
- Mọi người cùng nhất trí, người đông lực lượng đông, cổ nhân trước nay không nói sai. Lãng có thể có được như thế này là nhờ vào rất nhiều những mãnh tướng tài năng, lo gì đại sự không ổn.
Trương Lãng hít thật sâu một hơi, đứng mạnh dậy, thân thể tràn ngập khí phách không gì có thể sánh kịp, kiên định nói:
- Tuy rằng đây là kế sách đánh địch do Phù Hạo nghĩ ra, nhưng ngoài Hám Đức Nhuận ra, còn có ai có thể nói kỹ hơn về việc đánh địch này? Nếu như bình định Sơn Việt, hai người có thể cùng nhau lập công.
Hai người có thể đồng thời có được sự sủng ái như thế, không dám nói gì.
Quách gia từ đầu tới cuối chưa nói một câu nào lúc này bèn nhẹ nhàng gật đầu tán thưởng, cảm giác thấy lung lạc thủ đoạn của Trương Lãng.
Trương Lãng cười thỏa mãn nói:
- Hai vị không cần khiêm tốn.
- Thế chủ công có xuất binh đối phó Sơn Việt không?
Điền Phong ánh mắt tràn đầy trí tuệ chan chứa sự chờ mong.
Nhưng Trương Lãng cũng không trả lời Điền Phong mà hỏi ngược lại:
- Phù Hạo, ngươi đi hỏi han Sĩ Tiếp ở Giao Châu, xem huynh đệ Sĩ Tiếp có biết gì không?Điền Phong thực sự kinh ngạc, vô cùng cảm thán, không thể tưởng tượng được không đến một năm, Trương Lãng đã trở nên thành thục ổn định như thế, làm việc cân nhắc toàn diện. Từ khi Trương Lãng bình định Giang Đông sau đó, trong lòng sớm đã có cảnh giác đối với huynh đệ Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất. Trương Lãng có thể nghĩ đến điểm này, hoàn toàn không dễ.
Điền Phong điệu bộ càng trở nên cung kính nói:
- Chúa công, hai huynh đệ Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất không thể không đề phòng. Hai huynh đệ này chiếm vùng phía Nam Giao Chỉ đã được nhiều năm, được lòng dân chúng. Khó chắc lúc chúa công tiến vào bắc phạt bình định vùng Giang Đông – Trung Nguyên, bọn hắn sẽ từ phía sau đâm cho một đao.
- Không tồi, Điền đại nhân nói có lý. Sĩ Tiếp ở Giao Chỉ nhất định không phải là người bình thường.
Hám Trạch phát huy khả năng tình báo của hắn nói.
- Nhớ lại Sĩ Tiếp hồi còn trẻ đã đến kinh sư Lạc Dương đi học, bái Lưu Tử Kỳ ở Dĩnh Xuyên là thầy, nghiên cứu "Tả Thị Xuân Thu". Hán Linh Đế năm Hy Thường, bị cử đi Hiếu Liêm, bổ nhiệm chức Thượng Thư lang. Sau khi phụ thân qua đời, lại bị điều động đến Mậu Tài, bổ nhiệm làm huyện lệnh Vu Sơn, lại thăng chức lên Thái thú Giao Chỉ. Những năm cuối triều Hán, thiên hạ đại loạn, Sĩ Tiếp cử hiunh đệ của hắn là Sĩ Nhất làm Phổ thái thú, huynh đệ Hoàng Hữ của dòng họ này được làm Tháithú Cửu chân, Sĩ Võ là Thái thú Hải Nam. Hán đế phong hắn là Nam Trung lãng tướng, giao cho giám sát bảy quận kiêm Thái thú Giao Chỉ. Hơn nữa Sĩ Tiếp là người khoan hậu, khiêm tốn. Rất nhiều người trong lúc Trung Nguyên chiến loạn lộn xộn đã tìm đến nương tựa, thế lực của gia tộc họ Sĩ càng ngày càng lớn mạnh. Dần dần đã trở thành chúa công thống nhất vùng phía nam, uy danh một phương.
Hám Trạch tiếp lời Điền Phong, từ từ nói.
- Vậy ý kiến của hai ngươi như thế nào?
Trương Lãng chậm rãi nói.
- Huynh đệ Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực được.
Điền Phong thoáng trầm mặc, sau đó bình tĩnh nói.
Trương Lãng gật đầu đồng ý nói:
- Nói không sai, Giao Chỉ ở cách xa Trung Nguyên, đường núi khấp khuỷu, sương mù trùng trùng điệp điệp, là nơi man di chính cống, quân ta muốn tấn công Giao Chỉ đúng là hạ sách.
- Không tệ.
Hai người cùng đồng ý nói.
- Thế theo hai ngươi nghĩ thế nào?
Trương Lãng thỉnh giáo.
Điền Phong liếc nhìn Hám Trạch, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, tựa hồ không mở miệng, không khỏi trong lòng đã có dự liệu bèn khách khí nói với Trương Lãng:
- Trong lòng thuộc lạ chỉ có một chữ.
- Chữ gì?
Điền Vi vội vã hỏi.
- Kéo.
Điền Phong thần bí đáp.
- Kéo?
Các quan chợt thốt lên, sau đó hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói rõ được.
- Tuyệt diệu.
Mưu sĩ Trương Chiêu đã hiểu rồi, không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Văn sĩ Nghiêm Tuấn cũng lập tức hiểu ra, khen ngợi:
- Kế sách của Điền đại nhân thật hay, Sĩ Tiếp, Sĩ Nhất chiếm lấy bảy quận Giao Chỉ trong vài năm, núi cao hoàng đế ở xa, nhưng năm trước Lưu Biểu vì khống chế Giao Chỉ, đơn giản chỉ vần phái Lại Cung Nhâm tới Giao Châu nhậm chức. Mà Lại Cung Nhâm lại từng có quan hệ với Thái thú Ngô Cự, nhất thời ở Giao Châu chinh chiến liên tục trong mấy năm. Anh em huynh đệ Sĩ Tiếp, Si Nhất cũng đành tham gia vào đó, thực lực hai phe tăng lên không kém bao nhiêu. Chỉ cần kéo dài thời gian, tin tưởng đến lúc đó không cần chúa công xuất binh Giao Giao đã nằm trong lòng bàn tay.
- Haha.
Điền Phong cười to, cảm xúc dâng trào nói:
- Không tồi, chỉ cần chúa công cầm cự được trong thời gian ngắn, đại cục ắt sẽ có biến hóa, đến lúc đó Giao Châu nằm trong tầm tay là điều kết luận rõ ràng,
Sau đó mọi người lại tiếp tục thảo luận chuyện. Đến lúc sắp kết thúc, trời cũng đã gần tối.
Cuối cùng Quách gia tuân ý chỉ của Trương Lãng tổng kết hội nghị lần này.
← Hồi 228 | Hồi 230 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác