← Hồi 113 | Hồi 115 → |
Trương Lãng sau khi biết được tin tức, trước tiên tụ tập mưu sự, thượng nghị biện pháp.
Trình Dục theo Trương Lãng lãnh binh xuất chinh mấy ngày nay, người gầy thì không nói, da cũng đen không ít, nhưng lại lộ ra sự tinh luyện, hai mắt tinh anh:
- Tào là sài lang mãnh hổ, chúa công thực lực bây giờ còn chưa đủ để đối kháng. Phương thức tạm thời tốt nhất là kết đồng minh với Tào. Sau Lữ Bố, địch nhân lớn nhất mà Tào tuyệt đối không tha sẽ là chúng ta. Còn Viên Thiệu thì đã rõ ràng rồi. Chỉ cần chúa công phái người biết ăn nói, nguyện cùng ông ta liên thủ phá Viên Thiệu, ông ta tất sẽ trong cái được cái mất mà đưa ra lựa chọn. Nhìn ông ta chỉ phái Hạ Hậu Uyên lãnh một vạn binh mã đóng quân tại Sơn Dương thì đã biết được dụng ý của ông ta.
Từ Thứ bây giờ càng giống như một gã sinh viên tốt nghiệp tài cao, có năng lực rất mạnh, nhưng lại thiếu chút kinh nghiệm. Rất nhiều chuyện cũng đợi cho Điền Phong, Trình Dục phát biểu xong rồi mới dám nói ra ý kiến của mình. Mặc dù cũng trẻ tuổi như Quách Gia, nhưng Quách Gia trời sinh tính không câu nệ, thường binh thoát hiểm, gan lớn nhiều thay đổi. Mà Từ Thứ thì ngược lại, trời sanh tánh trung hậu, làm việc từng bước, vững vàng trầm ổn.
Nhưng dưới trướng Trương Lãng trải qua nhiều chuyện như vậy, niềm tin cũng từ từ tích lũy. Lúc này nói với Trình Dục:
- Trình tiên sinh nói rất đúng. Tào loạn thế kiêu hùng. Từ nhỏ gia thế bình thường nhưng hai mươi tuổi đã giữ chức Lạc Dương Bắc Bộ úy. Tào Tháo là người am hiểu quyền mưu, giỏi ứng biến. Sau khi Khăn vàng chi loạn bộc phát, Tào lên làm Đô úy, đánh bại loạn Khăn vàng. Không lâu sau lại xảy ra Đổng Trác chi loạn, Tào tuy bề ngoài kỵ binh dũng mãnh, nhưng ngày đêm ở Trần Lưu chiêu mộ nghĩa binh. Đầu năm, hơn mười chư hầu phụng Viên Thiệu vì minh chủ mà phạt Đổng Trác. Tào được cất nhắc lên làm Phấn Vũ tướng quân. Đổng Trác thất thủ, sau đó tự thiêu thành Lạc Dương, đem hoàng đế trốn đến Trường An. Tào một mình đem binh đuổi theo, ở Huỳnh Dương bị Lữ Bố đánh bại. Mặc dù vậy, nhưng ngoài việc bảo vệ thực lực, thì trong lòng còn có an nguy của bá tính. Không lâu sau khi chư hầu của mình giải tán, Tào lãnh binh tiến vào chiếm giữ Hà Nội, sau đó tấn công sơn tặc ở Liễu Hắc, Bạch Nhiễu, Khôi Cố, Hung Nô, lại còn đánh bại trăm vạn người của giặc Khăn vàng Thanh Châu, thu nhận ba mươi vạn binh Thanh Châu. Thực lực chưa từng có. Tiếp theo, Tào lại đánh bại Viên Thuật, chinh phạt Từ Châu, tru diệt dân chúng chư quận. Có lẽ đây chính vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của ông ta từ khi khởi binh đến nay. Sau lại bị chúa công dụng mưu phải bỏ chạy. Đồng thời, Trương Mạc cùng Trần Cung liên kết với Lữ Bố phát động làm phản, Duyện Châu phần lớn rơi vào tay Lữ Bố. Song phương đối chọi mấy tháng, sau lại vì nạn đói nên thối binh. Bây giờ nhìn lại, Lưu Bố đã ngăn không được Tào một bước đi tới. Người này văn thao võ lược, mọi thứ đều tinh thông. Tuyệt đối là loạn thế kiêu hùng.
Từ Thứ thuộc như lòng bàn tay, nói đến Tào là thao thao bất tuyệt. Trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Xem ra thì y cũng hết sức thưởng thức Tào.
Trương Lãng đã đọc qua sách sử, đối với Tào cũng có chút hiểu biết. Nhưng khi nghe những gì mà Từ Thứ nói, cảm giác lại có chút bất đồng. Trong lòng có chút gì đó cho là không phải. Không người nào lại thích thủ hạ của mình trước mặt mình khen ngợi người khác. Nhưng hiện tại lòng dạ của mình còn đang suy nghĩ, nên không để bụng chuyện này.
Trình Dục cũng tràn đầy đồng cảm, thở dài nói:
- Tào hẳn là đối thủ lớn nhất trong việc chúa công bình định thiên hạ. Người này hết sức đại khí, lại tài hoa. Vô luận ánh mắt về chính trị, quân sự đều có chỗ độc đáo. Lại càng không theo một khuôn mẫu, chỉ cần có tài là dùng. Mặc dù tàn khốc nhưng cũng không bạo ngược. Lãnh khốc nhưng cũng không phải là vô tình.
Trương Lãng nghe xong khắp người đều lạnh toát. Chẳng những Từ Thứ sùng bái, mà Trình Dục cũng than thở không ít, khiến mình càng hiểu sâu hơn về Tào Tháo. Ngay cả thủ hạ của Tào mình còn không hiểu hết, lại còn tự phụ mình đến từ thế kỷ 21.
Lúc này có thám tử vào báo, nói là thủ hạ của Viên Thuật là Trần Kỷ, Trương Thế lãnh binh tiếp cận xung quanh, chém giết dân chúng để cướp lương thực.
Trình Dục lông mày nhướng lên, sắc mặt vui mừng nói:
- Viên Thuật sắp hết lương thực rồi.
Từ Tứ cũng hưng phấn nói:
- Vô cùng có khả năng. Năm nay Hoài Nam nạn châu chấu khắp nơi. Đại quân Viên Thuật không đủ lương thực tiếp ứng.
Trương Lãng cũng mừng rỡ, thầm nghĩ Viên Thuật làm ác đa đoan. Lần này xem ngươi còn có chiêu gì nữa không, lại cười hắc hắc nói:
- Vậy chúng ta chỉ cần đóng cửa không ra nửa tuần, Viên Thuật bất chiến tự loạn.
Trình Dục cùng Từ Tứ đồng thanh cười to xác nhận.
Sau đó mọi người thương lượng với nhau, quyết định một người ngồi khoái mã đến Từ châu, bảo Trần Khuê đi sứ Tào để nói chuyện Viên Thuật. Trần Khuê sức khỏe kém, nhiều bệnh, nhưng sống ở Từ Châu ăn nhiều đồ bổ, nên sức khỏe có khởi sắc, càng già càng dẻo dai. Hơn nữa, thời điểm công thủ Từ Châu, cha con Trần Khuê có thể đem Tào và Lữ Bố đùa bỡn, có thể thấy ông ta là nhà ngoại giao xuất sắc đến cỡ nào. Ông ta tự nhiên có chỗ độc đáo của mình, gừng càng già càng cay.
Thời gian kế tiếp, Trương Lãng đóng thành không ra, chờ đợi thời cơ.
Lại nói mười lăm vạn binh mã của Viên Thuật mỗi ngày tiêu phí lương thực rất lớn. Hoài Nam năm nay nạn châu chấu hoành hành khiến lương thực không có, tiếp tế lại không kịp. Quân sĩ có nhiều oán giận. Viên Thuật không thể làm gì khác ngoài việc thúc giục quân tốc chiến, nhưng Trương Lãng lại đóng cửa không ra. Đồng thời Viên Thuật lại nhận được tin tức Cầu Nguy, Lương Cương chiến bại. Không nghĩ tới tam lộ của mình lại liên tục thất bại như thế, khiến giận xanh cả mặt, hạ lệnh chuẫn bị tấn công thành Hu Dị, nhưng không ngờ lúc này lại có lời đồn đại binh Lưu Biểu tiếp cận, thẳng tiến từ vùng ven sông, hù Viên Thuật đứng ngồi không yên, không biết thật giả.
Trong lúc lương thảo không đủ, lại có lời đồn như vậy, Viên Thuật đành chuẩn bị lui binh. Binh tướng Hoài Nam cũng chuẩn bị tốt hành lý, tùy thời triệt thoái phía sau.
Trương Lãng rốt cục đã chờ đợi được cơ hội tốt nhất để đánh quân Viên Thuật, bắt đầu lấy hai vạn Đan Dương binh làm chủ lực, sáu ngàn khinh kỵ binh làm hai cánh, kỵ binh mũ sắt liên hoàn mã ở giữa, ba vạn bộ binh trụ ở phía sau, khắp nơi xung phong tiến ra, chỉ chừa Từ Thứ và Trình Dục dẫn ba ngàn binh lính thủ thành. Kỵ binh Từ Châu được trang bị ngựa và Hoàn thiết đại đao, ưu thế hiển thị rõ. Năng lực xung phong so với trước kia mạnh hơn gấp mấy lần. Binh lính lại càng có thể thuận buồm xuôi gió giết địch, công theo hai vạn Đan Dương binh có tố chất cao, huấn luyện thuần thục, như dòng nước ào xuống, không thể chống đỡ. Binh sĩ của Viên Thuật vốn đã bất mãn với Viên Thuật, cộng thêm lời đồn kia khiến binh sĩ không còn tâm trạng chiến đấu, nhớ nhà sốt ruột. Sau khi liên tục chiến bại, mặc dù binh lực có ưu thế, nhưng bị đánh đến hoa rơi nước chảy thì tinh thần ngày càng sa sút. Nếu như không phải có Kỷ Linh và Tôn Sách lãnh binh ra sức tử chiến, ngăn trở Từ Châu xung phong thì Viên Thuật đã sớm bị bắt rồi.
← Hồi 113 | Hồi 115 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác