← Hồi 1 | Hồi 3 (c) → |
Chiếc xe ngựa trong gió tuyết chạy thẳng vào Bích Ngọc trai.
Vốn là xe ngựa của Bích Ngọc trai, xe ngựa của Trương Hổ Hầu.
Xe vừa dừng, hai hàng áo biếc phấn hồng đã ra nghênh đón.
Một người trung niên lập tức từ chỗ đánh xe nhảy xuống.
Đó chính là viên quản gia của Trương Hổ Hầu.
Viên quản gia vội vòng mau ra sau xe, khẽ đưa tay mở cửa xe.
"Mời!".
Thẩm Thăng Y theo tiếng mời bước xuống xe.
Vừa bước ra cửa xe, đám áo biếc phấn hồng đã xúm lại chung quanh.
Thẩm Thăng Y nhìn quanh một vòng, mớ tóc xõa trên mặt bay tung, đột nhiên cười lớn.
"Té ra là các tiểu cô nương ở Di Hồng viện!".
"Thẩm đại hiệp còn nhớ bọn ta à?".
Một cô nương áo đỏ như một con chim nhỏ lao vào lòng Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y tay phải kéo một cái, con chim nhỏ ấy còn chưa bay tới lòng y, đã bay vào lòng viên quản gia.
Viên quản gia cười một tiếng.
"Các cô cứ hát cho Thẩm đại hiệp nghe một khúc là được rồi".
"Nhưng không biết Thẩm đại hiệp thích nghe bài nào?". Cô nương áo đỏ từ lòng viên quản gia co người quay ra "Là khúc mùa đông Ngộ cảm hoàng ân thái trà ca nói chuyện Tăng Thụy Khanh mắng Ngọc Lang phải không?".
"Cô là nói khúc Tâm tình ôm hận tới quê sầu à?".
"Ờ".
"Ta hiện tâm tình rất tốt, cũng không muốn tới quê sầu lần nữa", Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng "Thời tiết lại là mùa đông, cả ta cũng sợ chết cóng".
"Vậy ý Thẩm đại hiệp thế nào?".
"Mùa xuân cố nhiên là hay, mùa hạ cũng không hề gì, không cần hát bài mùa đông là được".
Câu ấy vừa nói dứt, Thẩm Thăng Y mường tượng như đang giữa lúc cuối xuân đầu hạ.
Đám áo biếc phấn hồng nhất thời mường tượng như hóa thành oanh oanh yến yến, hoa mai trong viện cũng mường tượng như biến thành hoa hải đường.
Tiếng ca thật say người.
Tiếng ca đang trỗi lên.
Hỏi hoa, hỏi hoa,
Tại sao khiến người nhung nhớ,
Bấy giờ say chỗ mỹ nhân gia.
Xuân tựa hải đường người tựa họa,
Đến hôm nay, vừa lúc xuân tàn, mới qua đầu hạ.
Lạnh xe hương, nhàn tuấn mã,
Đã lâu rồi.
Oán y, hận y,
Mộng chẳng tới đồ mi giá...
*****
Ở đây không có hoa hải đường, cũng không có giá đồ mi.
Đây là nội đường của Bích Ngọc trai.
Hiện tại rốt lại vẫn là mùa đông.
Chỉ là ở đây ý đông càng sâu, càng nồng.
Thẩm Thăng Y thậm chí còn ngờ viên quản gia rốt lại có lầm chỗ không.
Trong đại đường dù sao cũng còn có đám áo biếc phấn hồng, oanh oanh yến yến của Di Hồng viện, ít nhất cũng có bốn cái lò sưởi lớn.
Ở đây thì cả một cái lò sưởi nhỏ cũng không có.
Viên quản gia chỉ đưa tới đó.
Lúc bước ra, viên quản gia còn đóng cửa lại.
Nội đường vì thế càng tối tăm.
Hiện tại tuy đã chập tối, nhưng Trương Hổ Hầu vẫn chưa sai người thắp đèn, giống như không hy vọng để người ta thấy khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của y.
Viên quản gia hoàn toàn không lầm chỗ, Trương Hổ Hầu quả thật đang ở đó.
Người muốn gặp y hoàn toàn không phải đám áo biếc phấn hồng, oanh oanh yến yến của Di Hồng viện, mà là Trương Hổ Hầu.
Trương Hổ Hầu quàng một cái chăn bông cực to, ngồi xếp bằng khom lưng trên giường, chỉ để lộ cái đầu, cả hai tay cũng giấu sâu trong chăn.
Y sững sững nhìn Thẩm Thăng Y, rất khó khăn mới nói ra được một chữ.
"Ngồi!".
Thẩm Thăng Y ứng tiếng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh.
"Tốt lắm, rốt lại ngươi đã tới rồi", Trương Hổ Hầu lúc ấy mới thở phào một hơi.
"Ờ", Thẩm Thăng Y uể oải ứng tiếng.
Y quả thật ngạc nhiên về việc vị Trương đại gia này lại có sức đề kháng như thế đối với Phong Vĩ châm của Đường môn, chẳng qua chỉ nằm liệt giường vài hôm tinh thần đã khỏe khoắn lại như thế, giọng nói tuy vẫn không vang dội lắm, nhưng tiếng thở dài kia chỉ e một ông già một trăm linh tám tuổi cũng phải tự thẹn là không bằng.
"Không ngờ ta vẫn có thể mời được ngươi", Trương Hổ Hầu lại thở dài một tiếng.
"Ta quả thật không muốn tới, nhưng vị quản gia của ngươi quả thật rất có sức thu hút, y dập đầu bình bình xuống đất thì cũng thôi, nhưng lưng đập vào tường thì quả thật gần chết".
"Tính ra ta không nhìn lầm người, tìm lầm người", Trương Hổ Hầu an ủi nhếch mép "Nếu ngươi không tới thì ta sẽ đích thân tới mời ngươi, bất kể tuyết lớn thế nào, đường xa thế nào".
"Ngươi tìm ta gấp rút như thế, rốt lại là vì chuyện gì?".
Trương Hổ Hầu khẽ hất đầu "Ngươi có nhìn thấy cặp Kim đồng Ngọc nữ trên cái bàn Bát tiên kia không?".
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới lưu ý tới cái bàn Bát tiên.
Trên bàn Bát tiên quả nhiên có một cặp Kim đồng Ngọc nữ cao đúng bốn thước.
Đó thật ra hoàn toàn không phải là Kim đồng Ngọc nữ thật.
Có điều cho dù là tượng bằng gỗ bằng đất cũng chỉ cần làm ra, gọi cái làm ra là Kim đồng Ngọc nữ thì đó là Kim đồng Ngọc nữ.
"Ngươi thấy cặp Kim đồng Ngọc nữ này có chỗ nào đặc biệt không?", Trương Hổ Hầu hỏi ngay.
Thẩm Thăng Y nheo nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới một lượt "Dường như làm bằng bạc".
"Mắt tốt lắm, đúng là làm bằng bạc".
"Xem ra đại khái cũng phải mấy trăm cân".
"Vừa đúng một vạn mốt lượng".
"Một vạn mốt lượng?".
"Ờ, ngươi thấy thế nào?".
Thẩm Thăng Y khẽ chép miệng "Nếu ngươi định tặng ta cặp Kim đồng Ngọc nữ này, chẳng bằng ngươi đưa ta một vạn mốt lượng bạc".
"Ủa?".
"Như thế thì ít nhất sau đó ta cũng đỡ phải rắc rối, phải tìm người nấu chảy cái gọi là cặp Kim đồng Ngọc nữ này, đúc thành bạc nén".
Trương Hổ Hầu cười ngất "Cặp Kim đồng Ngọc nữ này đúng là chế tác rất qua loa".
"Đem ngựa phi mau tám trăm dặm đuổi theo mời ta trở về Lạc Dương, mục đích của ngươi là muốn cho ta xem cặp Kim đồng Ngọc nữ này à?".
Trương Hổ Hầu lắc đầu.
"Cả ta cũng thà chọn bạc nén, thì loại chuyên gia như ngươi chẳng lẽ cũng mắc lừa sao?".
"Cặp Kim đồng Ngọc nữ này cho dù giảm một ngàn lượng, chỉ bán một vạn lượng ta cũng phải suy nghĩ kỹ, ngươi nói ta có thể mắc lừa không?".
"Ta thấy không đâu, nhưng không biết ngươi tìm ta tới đây ngoài việc xem cặp gọi là Kim đồng Ngọc nữ này một lúc còn có chuyện gì khác?".
Trương Hổ Hầu chợt thở dài một tiếng "Cặp Kim đồng Ngọc nữ này tuy về biểu hiện thủ công thì không biết gọi là gì, nhưng về mặt điêu khắc thì khéo léo phi thường".
"Ủa?", Thẩm Thăng Y nhịn không được đứng dậy xoay cặp Kim đồng Ngọc nữ trên cái bàn Bát tiên.
Cái xoay ấy ít nhất cũng phải dùng tới mấy trăm cân khí lực của y.
Kim đồng Ngọc nữ quả nhiên rỗng ruột.
Thẩm Thăng Y cúi đầu nhìn một cái, lại nhìn cái nữa, đột nhiên đưa tay ra sờ sờ vào bụng Kim đồng Ngọc nữ, lại sờ sờ một lúc.
"Ngươi làm gì thế?", Trương Hổ Hầu ngạc nhiên nhìn Thẩm Thăng Y.
"Ta chẳng qua hỉ muốn biết cái gọi là khéo léo phi thường".
"Ủa?".
Thẩm Thăng Y lắc đầu.
"Ta đã nhìn rất kỹ nhưng nhận không ra chỗ gọi là khéo léo phi thường nằm ở đâu".
Trương Hổ Hầu nói "Không chỉ ngươi, mà cả ta đến hiện tại cũng không nhìn ra".
"Ủa?", lần này đến lượt Thẩm Thăng Y ngạc nhiên.
"Vật đã không còn trong đó, thì còn cái gì là điêu khắc khéo léo phi thường chứ?".
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
"Ngươi nói chuyện sao không nói rõ hơn một chút?".
"Ta không phải không muốn nói rõ, nhưng mới bắt đầu nói, ngươi đã xoay cặp Kim đồng Ngọc nữ rồi".
"Ta quả thật có hơi nóng ruột".
"Thế cũng tốt, dù sao ta cũng muốn ngươi xoay cặp Kim đồng Ngọc nữ ấy một cái".
"Ủa?".
"Cũng chỉ có như thế mới có thể biết rõ cặp Kim đồng Ngọc nữ này là một cặp tượng rỗng ruột".
"Vừa bưng lên tay thì ta đã biết, nếu là tượng đặc thì ta làm sao bưng lên nổi".
"Ờ", Trương Hổ Hầu lại lập tức thở dài.
"Có lẽ ngươi còn chưa chú ý tới phần đáy của cặp Kim đồng Ngọc nữ này".
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới lưu ý thấy phần đáy và cặp tượng Kim đồng Ngọc nữ này rất khác lạ.
Tất cả tượng, nếu rỗng ruột thì chỗ mở dưới đáy phần lớn đều không theo quy tắc, dày mỏng cũng đại khái như chỗ khác, nhưng đáy của cặp Kim đồng Ngọc nữ này lại có chỗ mở hình tròn, chung quanh còn có đường rãnh xoáy trôn ốc.
Không chờ Thẩm Thăng Y gật đầu, Trương Hổ Hầu lại hỏi một câu "Ngươi có lưu ý tới hai cái bệ bằng bạc đồng dạng trên cái bàn Bát tiên không?".
"Có", Thẩm Thăng Y quả không bịa đặt, sự thật y đã sớm lưu ý tới hai cái bệ bằng bạc trên bàn.
Hai cái bệ này hình tròn, chung quanh cũng có đường rãnh xoáy trôn ốc.
"Hai cái bệ ấy cũng chính là bệ của cặp Kim đồng Ngọc nữ", Trương Hổ Hầu chợt ngẩng đầu lên "Chỗ mở ra dưới đáy và quanh bệ cũng có một đường rãnh xoáy trôn ốc, ngươi thử xoay đáy pho tượng Kim đồng về bên trái mà xem".
Thẩm Thăng Y vì thế lại mất thêm mấy mươi cân khí lực, bưng cái bệ lên, vặn vào chỗ mở ra của đáy tượng.
Vừa đặt vào xoay là khít, hai đường rãnh vô cùng ăn khớp.
Thẩm Thăng Y tiện tay xoay mấy vòng, cái bệ lập tức ăn khít vào với tượng không nhìn thấy khe hở, mường tượng như một khối đúc thành, vốn là một chỉnh thể không thể tách rời.
Trương Hổ Hầu lại nói "Ngươi dựng tượng Kim đồng lên chưa?".
Thẩm Thăng Y làm theo.
Trương Hổ Hầu lúc ấy mới hỏi "Nếu mới rồi ta bảo ngươi xem cặp Kim đồng Ngọc nữ này là thế nào, ta nói là đặc ruột, ngươi có tin không?".
"Tin", Thẩm Thăng Y không hề suy nghĩ.
"Giá trị duy nhất đáng thưởng thức của cặp Kim đồng Ngọc nữ này là ở hai đường rãnh xoáy trôn ốc ấy, một khi vặn khít lại, giữa tượng và bệ căn bản không có dấu vết gì có thể nhận ra".
"Ờ".
"Hiện tại mà nhìn thì cặp Kim đồng Ngọc nữ này quả thật là một khối đúc thành, hoàn toàn không phải rỗng ruột".
"Chạm vào tay thì rất khó nói, nếu cặp Kim đồng Ngọc nữ này không phải rỗng ruột thì không chỉ một vạn mốt lượng, ta thấy ít nhất cũng phải gấp đôi, hai vạn hai ngàn lượng".
Trương Hổ Hầu lắc đầu "Một lượng và mười lượng bạc đặt trên tay thì có thể biết, mười lượng và hai mươi lượng cũng không khó gì nhìn một cái là nhận ra, nhưng một ngàn lượng với hai ngàn lượng thì trừ phi có kinh nghiệm, nếu không ít nhất cũng không khỏi phải dùng cân, một vạn lượng với hai vạn lượng thì cho dù có kinh nghiệm hơn cũng khó mà bằng vào tay vào mắt phân biệt được, đó căn bản đã vượt ra khỏi phạm vi chuẩn xác của tay của mắt rồi".
"Chỉ là không thể chuẩn xác, chứ ước lượng đại khái vẫn có thể biết mà".
"Có thể thì có thể, chỉ đáng tiếc kẻ có thể hai tay nhấc một vạn lượng mà có loại kinh nghiệm ấy không những một ngàn người không có một người mà một vạn người cũng khó có một người, mấy người đồng tâm hợp lực đương nhiên là khác, vấn đề chỉ là trừ phi mấy người cùng hợp sức đều có loại kinh nghiệm ấy".
"Ờ", Thẩm Thăng Y gật đầu.
"Mà nói lại, cặp Kim đồng Ngọc nữ này rốt lại cần bao nhiêu bạc để đúc thành? Cần tất cả bao nhiêu thì phù hợp? Căn bản chỉ dựa vào sự ước lượng, một vạn chín ngàn lượng cũng giống, một vạn sáu ngàn lượng cũng giống, một vạn mốt lượng cũng không có gì không được, nếu quả thật có được đôi tay như thế, nhấc lên một cái đã ước lượng được trọng lượng thì cũng không dám khẳng định cặp Kim đồng Ngọc nữ này nhất định rỗng ruột".
Thẩm Thăng Y lại gật đầu.
"Cho nên, bên trong cặp Kim đồng Ngọc nữ này giấu cái gì, người ngoài khó mà phát giác ra được".
"Ờ".
"Người thiết kế cặp Kim đồng Ngọc nữ này, mục đích là chỗ ấy đấy".
"Vậy rốt lại ở đây giấu cái gì?".
"Phượng hoàng, một cặp phượng hoàng".
"Không phải gà rừng à?".
"Lầm tưởng gà rừng là phượng hoàng, đó vốn là một câu chuyện rất thú vị". Trương Hổ Hầu cười gượng "Chỉ đáng tiếc ngươi hỏi tuy thú vị, nhưng hiện tại ta không cười nổi".
"Một người cả cười cũng không làm được, thì quả thật là điều rất đau khổ đấy".
"Nếu ngươi biết rằng mình buổi sáng không biết buổi tối sẽ thế nào thì chắc ngươi cũng không cười nổi đâu".
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên, hỏi qua chuyện khác "Thế cặp Kim đồng Ngọc nữ có cặp phượng hoàng trong bụng chạy mất này rốt lại là ai đưa tới cho ngươi?".
"Dương Đại Thủ!".
"Là bạn làm ăn buôn bán châu báu ngọc thạch lâu năm của ngươi, sư huynh của Giang Ngư và Từ Khả phải không?".
"Ờ".
"Không phải vị Dương Đại Thủ ấy có ý liên thủ với Cố Hoành Ba, Tuyết Y Nương chia nhau bốn gian Bích Ngọc trai, Phi Mộng hiên, Lạc Nguyệt đường, Trùng Nhị các gì đó à?".
"Ờ".
"Chuyện đó ngươi đã chứng thực rồi mà".
"Ờ".
"Một vật do một người bạn làm ăn có nghĩa khí như thế đưa tới mà ngươi vẫn dám thu mua à?".
"Vật này quả thật không phải là đưa tới cho ta", Trương Hổ Hầu khẽ chép miệng.
Thẩm Thăng Y lại kinh ngạc.
"Ngươi có thấy hứng thú về chuyện này không?".
"Ta còn không biết là chuyện gì".
"Bây giờ ta mới nói tới đây".
Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng "Ta đã bị ngươi mời tới, cho dù không hứng thú, nhưng ngươi nói thì ta vẫn phải nghe".
"May là chuyện này vốn đầy sự khích liệt, cho dù ta ăn nói vụng về cũng không thành vấn đề".
"Ngươi mà không nói ra thì sẽ thành vấn đề đấy, chắc ngươi cũng đã có ấn tượng về sự nhẫn nại của ta rồi".
"Chuyện này phải bắt đầu kể từ mười ngày trước", Trương Hổ Hầu trầm ngâm một lúc mới nói tiếp "Mười ngày trước, vì chuyện Họa Mi Điểu đã vạch trần được một âm mưu, một trận đánh ở Phi Mộng hiên, chúng ta liên thủ đánh ngã Họa Mi Điểu, Tuyết Y Nương, Cố Hoành Ba, Giang Ngư, Từ Khả".
"Nhưng chuyện đó không quan hệ gì với ta".
Trong trận đánh ở Phi Mộng hiên quả thật Thẩm Thăng Y cơ hồ không hề động thủ, từ đầu đến cuối đều do Trương Hổ Hầu đại hiển oai phong.
Thẩm Thăng Y còn nhớ rõ Trương Hổ Hầu một đao chém chết Tuyết Y Nương, một cước đá Từ Khả bay tung ra, một quyền đánh Giang Ngư bay ra ngoài cửa sổ, lúc chất độc phát tác cũng còn chém một chưởng vỡ yết hầu Cố Hoành Ba.
Còn Họa Mi Điểu thì uống độc dược tự tử.
Trương Hổ Hầu không phân biện, nói tiếp "Cùng đúng lúc ấy, huyện thành Trần Lưu chỗ vị Dương Đại Thủ Dương đại gia kia của bọn ta phát sinh một chuyện lớn không được rồi".
"Chuyện lớn không được rồi? Ngươi đã dùng tới ba chữ không được rồi, thì chuyện này nhất định là rất lớn".
"Quả thật là một chuyện lớn", Trương Hổ Hầu hít sâu một hơi "Một cặp bích huyết phượng hoàng Ba Tư tiến cống cho triều ta đã bị đánh cướp lúc còn cách huyện thành ba dặm".
"Ăn cướp trên đầu đương kim Thiên tử, quả nhiên là chuyện lớn", Thẩm Thăng Y như sực hiểu ra "Bọn cướp ấy chắc là vị Dương Đại Thủ Dương đại gia kia rồi".
"Tại sao ngươi lại nghĩ thế?"
"Mới rồi không phải ngươi nói trong cặp Kim đồng Ngọc nữ này giấu một cặp phượng hoàng sao?".
"Ờ".
"Đó chắc là cặp bích huyết phượng hoàng của Ba Tư tiến cống triều ta bị đánh cướp ở cách huyện thành Trần Lưu ba dặm rồi".
"Ờ".
"Cặp Kim đồng Ngọc nữ là từ tay Dương Đại Thủ đưa tới, vậy kẻ cướp không phải là y thì là ai?", Thẩm Thăng Y hiểu ý gật đầu "Mục đích của y như thế đại khái là giá họa cho ngươi".
Trương Hổ Hầu lại lắc đầu "Cho dù y quả thật có ý ấy, cho dù y quả thật giá họa thành công, ta nhất định gặp kết thúc tịch thu gia sản bị giết ba họ, y đương nhiên cũng không có được cái gì hay sau khi ta chết, biết đâu truy cứu ra, chính y cũng không thoát khỏi bị liên lụy".
"Chuyện đó cũng không phải không có lý".
"Huống hồ cặp phượng hoàng này vốn là một cặp bảo vật vô giá, không tới tay thì thôi, chứ đã tới tay, làm sao y có thể bỏ ra đưa đi?".
"Cũng có lý".
"Cặp phượng hoàng này đã là bảo vật vô giá, là cống phẩm, cho dù hạ giá xuống một nửa, rất nhiều người có thể mua được nhưng cũng chưa chắc đã có ai dám chịu tội danh tịch thu gia sản bị giết ba họ mà mua vào, không bán mà giữ lại để mình thưởng thức cũng tốt, còn được sờ sờ mó mó, đó trừ phi là một người thích châu báu ngọc thạch, có một phần yêu thích đặc biệt, yêu thích tới phát cuồng, nếu không thì tuyệt đối không chịu mạo hiểm như thế". Trương Hổ Hầu ngừng lại một lúc rồi nói tiếp "Theo chỗ ta biết, Dương Đại Thủ chính là loại người ấy".
"Ủa?".
"Loại người ấy vạn bất đắc dĩ cũng không chịu bán những châu báu ngọc thạch mà mình vất vả sưu tập được, Dương Đại Thủ mở một cửa hiệu Tập Trân phường ở huyện thành Trần Lưu, chính là làm việc mua bán ngọc thạch".
"Ủa?".
"Đôi tay của y tuy to, nhưng không có đảm lượng to như thế, cái vốn to như thế, mà cho dù y quả thật có đảm lượng to như thế, cái vốn to như thế, cũng chưa chắc đã cướp được cặp bích huyết phượng hoàng này".
"Không phải công phu Không thủ nhập bạch nhận của Dương Đại Thủ là thiên hạ vô địch sao?".
"Lời dồn thì như thế, nhưng hai mươi bốn Thiết vệ trong đại nội cũng không phải là loại tầm thường".
Thẩm Thăng Y sửng sốt "Cặp phượng hoàng này lại phải dùng tới hai mươi bốn Thiết vệ trong đại nội áp tải à?".
"Hai mươi bốn Thiết vệ là gọi chung thôi, chứ thực sự chỉ dùng có hai người".
"Ủa?".
"Hai người ấy một là Cung Thiên Bảo, một là Na Phi Hồng, ngọn Liên Tử thương của Cung Thiên Bảo đã không đơn giản, thanh kiếm của Na Phi Hồng nghe nói được xếp vào mười người đứng đầu trong hai mươi bốn Thiết vệ".
"Hai mươi bốn Thiết vệ chỉ có hai người ấy đi thôi à?".
"Na Phi Hồng thì sau đó mới tới, lúc sự tình phát sinh y vừa vào tới huyện thành Trần Lưu, chuẩn bị ra tiếp ứng cho Cung Thiên Bảo".
"Thế là nói đương thời chỉ có một mình Cung Thiên Bảo thôi phải không?".
"Còn có mười hai cao thủ đại nội".
"Số đó đối với Dương Đại Thủ đại khái không thành vấn đề".
"Cho dù không thành vấn đề, thì cho dù Cung Thiên Bảo chết, mười hai cao thủ đại nội tùy tùng của Cung Thiên Bảo chết, cái đầu của y chỉ e cũng sẽ phải rụng xuống".
"Ủa?".
"Chỉ cần y ra tay, bất kể thành công hay không, thì cái đầu của y cũng phải chịu một đao".
"Còn thanh đao nào nữa?".
"Một thanh Vô Tình đao".
"Thanh Vô Tình đao nào?".
"Thanh Vô Tình đao của Tôn Thọ".
Thẩm Thăng Y vô cùng kinh ngạc "Ngươi là nói Tổng quản Tôn Thọ của Châu Quang Bảo Khí các à? Là thanh Vô Tình đao ấy à?".
Lúc ở Hữu Tình sơn trang trước kia, Thẩm Thăng Y đã nghe Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa nói tới cái tên này.
"Ủa?", Trương Hổ Hầu cũng cảm thấy kinh ngạc "Ngươi cũng quen biết người ấy à?".
"Biết thì có biết, nhưng hoàn toàn không quen". Thẩm Thăng Y hiện tại rốt lại đã hoàn toàn hiểu rõ, y gật đầu "Chuyện này té ra là do một tay Châu Quang Bảo Khí các thu xếp".
"Kẻ có được đảm lượng ấy, có được tư cách ây, cướp cặp bích huyết phượng hoàng của Thiên tử, cũng chỉ có Châu Quang Bảo Khí các thôi".
"Theo chỗ ta biết, vị Tổng quản Tôn Thọ này trước nay phụ trách sự an toàn của Châu Quang Bảo Khí các, nếu buộc y phải ra ngoài đích thân xuất thủ thì Châu Quang Bảo Khí các đối với cặp bích huyết phượng hoàng này rõ ràng là đã quyết ý phải lấy bằng được".
"Họ đã đắc thủ rồi".
"Vậy thì cặp phượng hoàng này hiện tại phải đặt trong Châu Quang Bảo Khí các mới đúng, tại sao lại phải cho vào bụng cặp Kim đồng Ngọc nữ này, cặp Kim đồng Ngọc nữ này tại sao lại tới gian Bích Ngọc trai của ngươi, trong nội đường này của ngươi, trên cái bàn Bát tiên này của ngươi?".
"Chuyện này dài lắm", Trương Hổ Hầu thở dài.
"Dù sao ta cũng đang rảnh rỗi, chuyện dài cũng không hề gì".
"Trước nay Châu Quang Bảo Khí các lưu danh chứ không thể tìm, cho nên người ta chỉ biết có cái gọi là Châu Quang Bảo Khí các, còn như Châu Quang Bảo Khí các ở đâu thì trước nay vẫn là một câu đố, người của Châu Quang Bảo Khí các cũng là một bí mật như thế, không ai biết họ từ đâu tới, đi về đâu, cách thức giữ bí mật của Châu Quang Bảo Khí các trước nay đều là chém tận giết tuyệt".
"Lần này lại không phải là ngoại lệ sao?".
"Ờ, chỉ đáng tiếc là cặp phượng hoàng tới tay, tuy mười hai cao thủ đại nội không ai sống sót, nhưng Cung Thiên Bảo lại chạy thoát".
"Vấn đề phát sinh từ đó!".
"Chuyện này không phải tầm thường, tin tức truyền ra, quan lại quân binh các địa phương ngày đêm truy tìm, trong vòng một trăm dặm đều rơi vào lưới truy tìm của quan phủ. Mà Châu Quang Bảo Khí các lại hoàn toàn không phải ở huyện thành Trần Lưu".
"Thế thì ở đâu?". Thẩm Thăng Y cũng rất tò mò.
"Không biết, biết đâu là ở ngay Lạc Dương".
"Ủa?".
"Vì cặp phượng hoàng này họ nhất định phải đưa tới Lạc Dương hai mươi ngày sau khi sự tình phát sinh!".
"Ủa?".
"Chỉ tiếc là trạm gác ở các địa phương san sát như rừng, kỵ binh trinh thám túa ra khắp nơi, họ muốn đưa cặp phượng hoàng ra khỏi huyện thành Trần Lưu cũng không phải dễ dàng, muốn đưa tới Lạc Dương lại càng khó khăn, chỉ nói trong thành Lạc Dương thôi ít nhất cũng có ba mươi sáu trạm gác dốc toàn lực tra xét, bất kể ngày đêm, bất kể người giàu kẻ nghèo".
"Không lạ gì ta vừa lên chiếc xe ngựa của Trương đại gia ngươi đã bị hai vị Đại bổ đầu Khâu Lão Lục và Tào Tiểu Thất chặn lại tra xét, may mà họ vẫn còn nhớ được Thẩm đại hiệp ta".
"Như thế thì có thể đoán mà biết rồi".
"Ờ, cặp phượng hoàng kia rốt lại to bao nhiêu?".
"Nghe nói ít nhất cũng cao ba thước, ngươi thấy cặp Kim đồng Ngọc nữ này cao bốn thước là đủ biết".
"Cao ba thước mà muốn mang trong người không để cho người khác biết, đúng là rất khó khăn".
Trương Hổ Hầu nói "Cho nên họ mới nghĩ tới Dương Đại Thủ, mới nghĩ tới ta".
"Ủa?".
"Tập Trân phường của Dương Đại Thủ trước nay thu gom châu báu ngọc thạch giúp ta, cứ mỗi ba tháng, vào ngày mười lăm tháng thứ ba thì y lại chở những châu báu ngọc thạch thu mua được tới cho ta, hơn mười năm nay đều như thế".
"Té ra các ngươi vốn là một cặp bạn hàng".
"Vị bạn hàng quen này của ta quả thật cũng rất đáng mặt bạn bè, lại nghĩ tới việc tiếp quản sản nghiệp của ta, chuyện đó cũng không trách được, tiền bạc trước mắt thì cả bạn già có lúc cũng trở mặt vô tình, huống hồ là bạn hàng quen".
Thẩm Thăng Y trong lòng vô cùng cảm khái.
Loại bạn bè thấy tiền bạc trước mắt là trở mặt vô tình, y đã gặp qua không ít.
"Có điều y giữ kín không để lộ ra, ngoài mặt thì vẫn làm đúng hẹn, nhiều năm nay y theo lệ thu gom châu báu ngọc thạch giúp ta, cứ cách ba tháng đến ngày mười lăm là theo lệ từ huyện thành Trần Lưu chở tới Lạc Dương, chuyện ở Lạc Dương thì giao cho hai sư đệ của y là Giang Ngư, Từ Khả phụ trách".
"Giữa Giang Ngư, Từ Khả liên thủ với vị sư huynh tay to kia đương nhiên còn có người phụ trách việc đưa tin, nhưng vụ Họa Mi Điểu xảy ra bất ngờ, người đưa tin chưa chắc đã biết, nếu biết cũng chưa chắc đã kịp thời đưa tin tới Trần Lưu, hôm ấy đã gần ngày mười lăm, phía Dương Đại Thủ ở Trần Lưu đại khái vì không nhận được tin nên vẫn theo lệ chở châu báu ngọc thạch mua giúp ta tới đây".
"Phía Châu Quang Bảo Khí các lại nhìn rõ được điểm ấy, ngay trong đêm đúc xong cặp Kim đồng Ngọc nữ này, cho cặp bích huyết phượng hoàng vào trong, lấy đó làm cớ, nhờ Dương Đại Thủ tiện tay chở tới Lạc Dương".
"Thời gian gấp rút như thế, mà cặp Kim đồng Ngọc nữ này lại có thể đúc được như thế, còn có thể đưa ra, đủ thấy là rất khó khăn".
"Té ra là thế", Thẩm Thăng Y lúc ấy mới hiểu rõ.
"Biện pháp quả thật là biện pháp hay, một cặp Kim đồng Ngọc nữ nặng ghê người thế này, chỗ giáp mối lại tinh xảo thế này, muốn phát hiện được bí mật bên trong đã không phải dễ, xe ngựa chở hàng hóa của Dương Đại Thủ đi lại giữa Lạc Dương và Trần Lưu đã gần hai mươi năm thành lệ, trước nay cũng không hề xảy ra chuyện gì, tự nhiên càng không làm người ta sinh nghi, cho dù các trạm gác trên đường có kiểm tra, đại khái cũng sẽ không đặc biệt chú ý. Biện pháp này thậm chí đã có thể nói là vạn vô nhất thất".
"Người của Châu Quang Bảo Khí các quả nhiên rất cẩn thận", Thẩm Thăng Y sực nghĩ ra, chợt hỏi "Dương Đại Thủ hoàn toàn không phải mở tiêu cục, cũng hoàn toàn không phải làm ăn bằng nghề vận tải mà?".
"Đó là sự thật, nên nếu người nhờ y là kẻ khác thì phần nhiều y không đáp ứng, nhưng lần này lại khác".
"Khác chỗ nào?".
"Người này là Hàn Khang chủ hiệu Linh Lung các ở Trần Lưu".
"Hàn Khang là cái gì?".
"Không phải là cái gì mà là người, một người có tiền, một người rất có tiền ở huyện thành Trần Lưu".
"Ủa?".
"Linh Lung các của Hàn Khang cũng làm nghề mua bán châu báu ngọc thạch, ít nhiều có qua lại với Tập Trân phường của Dương Đại Thủ, chỉ chẳng qua nhân lợi thừa tiện, nếu một chuyện nhỏ như thế cũng không nể mặt, lại không phải quá tệ sao?".
"Hàn Khang chính là người của Châu Quang Bảo Khí các phải không?".
"Đúng thế".
"Vậy thì cặp Kim đồng Ngọc nữ này vốn là phải đưa tới chỗ nào ở Lạc Dương?".
"Chỗ này".
"Cái gì?".
"Đó đại khái là để tránh sự để ý của quan phủ, đồ vật đưa tới Bích Ngọc trai xong, sẽ do người của ta qua thông báo với Di Hồng viện một tiếng, cặp Kim đồng Ngọc nữ này là của Hàn Khang gửi tặng Như Ý cô nương trong Di Hồng viện".
"Vị Như Ý cô nương ấy chắc cũng là người của Châu Quang Bảo Khí các?".
"Khó nói lắm", Trương Hổ Hầu khẽ chép miệng "Lúc vật tới đây, ta mới biết Dương Đại Thủ vẫn chưa biết sự tình phát sinh ở đây, vốn là ta đã định cắt đứt quan hệ với người bạn làm ăn này, đã định trả lại số châu báu ngọc thạch này, cả cặp Kim đồng Ngọc nữ này, nếu ta làm như thế, thì sự tình đã rất dễ thu xếp rồi".
"Ngươi không làm thế sao?".
"Người làm ăn quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, trước khi đôi bên nói rõ cắt đứt quan hệ thì theo đạo lý ta cũng phải nhận hết, mua hết số hàng hóa này". Trương Hổ Hầu lại khẽ chép miệng lần nữa "Thật ra chuyện này ta vốn phải giải quyết sớm hơn mới đúng, nhưng Phong Vĩ châm của Đường môn quả thật khiến người ta đau đầu, huống hồ lần ấy Cố Hoành Ba lại cấp cho ta tới bảy mũi, không chết đã tính là số ta còn lớn, đến khi ta khôi phục tinh thần, dặn phòng kế toán thanh toán trương mục, đang chuẩn bị cho người đưa tới Trần Lưu, bàn giao với Dương Đại Thủ một lần cho rõ ràng, từ đó một đao cắt đứt quan hệ thì Dương Tiểu Kiếm con gái y đã mang đợt hàng này tới".
"Đó quả thật là chuyện không biết làm sao, ta chỉ còn cách nhận hết, mua hết, chỉ định sẽ giải quyết luôn lúc con gái y rời khỏi Lạc Dương, ai ngờ sự tình đã phát sinh".
"Rốt lại là sự tình gì phát sinh?".
"Sáng sớm hôm sau, ta còn chưa sai người tới thông tri cho Như Ý ở Di Hồng viện, thì vị Như Ý cô nương kia đã mang người tới nhận cặp Kim đồng Ngọc nữ này".
Thẩm Thăng Y nói "Tác phong hành sự của Châu Quang Bảo Khí các quả nhiên mau lẹ".
"Vị Như Ý cô nương ấy ta cũng từng có duyên gặp mặt một lần, cô ta trong tay còn có thư đóng dấu của Hàn Khang, sự tình đương nhiên không gì đơn giản bằng, ta giao cặp Kim đồng Ngọc nữ này ra cho cô ta mang đi là xong".
"Vậy chẳng lẽ vị Như Ý cô nương ấy là người khác mạo nhận sao?".
"Người thì không phải giả".
"Thế chẳng lẽ cặp Kim đồng Ngọc nữ này là giả à?".
"Cặp Kim đồng Ngọc nữ thì không phải giả, chính là cặp tượng trên bàn, có điều cặp bích huyết phượng hoàng trong bụng tượng đã không cánh mà bay".
"Ủa?", Thẩm Thăng Y nhìn ngó cặp Kim đồng Ngọc nữ trên bàn từ trên xuống dưới một lượt "Như thế là họ khiêng cặp Kim đồng Ngọc nữ này, một vạn lượng bạc này tới cho ngươi à?".
"Ờ, lúc khiêng đi chỉ là một chiếc xe ngựa, tám đại hán, lại thêm cô nương Như Ý, là xe ngựa của Di Hồng viện, cô nương của Di Hồng viện cũng không phải lần đầu tới đây, nên trong con mắt của người khác cũng là chuyện rất bình thường, sẽ không nghĩ tới chuyện gì khác".
"Có thể nói Châu Quang Bảo Khí các suy tính rất chu đáo", Thẩm Thăng Y hỏi tiếp "Vậy lúc mang tới thì...?".
Trương Hổ Hầu nói "Có thêm Hàn Khang, Tôn Thọ, Vô Tình Đao Tôn Thọ".
"Hai vị nhân huynh ấy đại khái chắc đều ở liền bên cạnh xe ngựa của Tập Trân phường để bảo vệ".
"Vì thế cho dù trên đường có ai muốn đánh cướp chiếc xe ngựa ấy cũng căn bản không thể đắc thủ, một trăm linh tám thanh tiểu kiếm của của Dương Tiểu Kiếm đã rất lợi hại, huống hồ còn có một cặp Nhật Nguyệt luân của Hàn Khang, một thanh Vô Tình đao của Tôn Thọ".
"Chiếc xe ngựa ấy trên đường không bị cướp chứ?".
"Không, suốt đường Sao phúc cao soi, bình an tới nơi".
"Sau đó thì sao?".
"Tôn Thọ và Hàn Khang mở cửa thấy núi, nói rõ từ đầu tới cuối".
"Ủa, Dương Đại Thủ cũng tới à?".
Trương Hổ Hầu gật đầu "Giữa Giang Ngư, Từ Khả và vị sư huynh tay to của họ quả nhiên có người phụ trách việc thông tin, Dương Tiểu Kiếm vừa rời khỏi huyện thành chưa đầy ba ngày, người đưa tin đã tới Trần Lưu, Dương Đại Thủ vì thế biết âm mưu ở Phi Mộng hiên bị bại lộ, hai người sư đệ đã chôn thân trong biển lửa, chỉ sợ ta vẫn còn căm hận, đổ lên đầu con gái y...".
Thẩm Thăng Y nói "Đó cũng không phải là không có khả năng, nếu đổi là ta, ta cũng sẽ lo lắng".
"Cho nên y lập tức lên đường, ăn gió nằm sương, ngày đêm ngựa không dừng vó, tới ngay Lạc Dương".
"Trước sau cách nhau chỉ có một đêm, ta tin ít nhất y cũng phải mất mấy con ngựa". Thẩm Thăng Y cưôi một tiếng "Quả thật y rất sốt ruột".
"Y chỉ có một con gái là Dương Tiểu Kiếm".
"Ủa?".
"Những người liên quan tới chuyện này đều tập trung hết ở một chỗ, theo lý thì rất dễ giải quyết, lại có chuyện xảy ra".
"Lần này lại xảy ra chuyện gì?".
"Dương Tiểu Kiếm mất tích".
"Là chuyện lúc nào?".
"Chính là sáng sớm hôm ấy", Trương Hổ Hầu cười gượng "Giữa bọn ta tìm không ra được câu trả lời, đang lúc muốn tìm cô ta hỏi một câu cho rõ ràng, mới phát giác ra cô ta đã mất tích không biết từ lúc nào".
"Một chuyện lẽ ra rất dễ dàng giải quyết như thế lại vì cô ta mất tích mà trở thành không biết giải quyết thế nào!".
"Tôn Thọ cho rằng về sự thất lạc của cặp bích huyết phượng hoàng, mấy người bọn ta đều có quan hệ".
"Mấy người nào?".
"Hàn Khang, Dương Đại Thủ, Dương Tiểu Kiếm, Như Ý ở Di Hồng viện, cả Trương Hổ Hầu ta nữa".
"Ủa, năm người à?".
"Trước tiên hãy nói tới Hàn Khang". Trương Hổ Hầu ngừng lại một lúc "Biện pháp ấy là y nghĩ ra, cặp phượng hoàng ấy thất lạc, y phải chịu trách nhiệm đầu tiên, ngoài ra lúc cặp phượng hoàng ấy đưa tới Tập Trân phường của Dương Đại Thủ, Tôn Thọ hoàn toàn không có mặt, rất có thể y thấy của hoa mắt, dọc đường đã lấy cặp phượng hoàng ra khỏi cặp Kim đồng Ngọc nữ, đó cũng là nói từ lúc bắt đầu cặp phượng hoàng ấy đã không có trong cặp Kim đồng Ngọc nữ".
"Chuyện đó quả thật cũng có khả năng, còn về Dương Đại Thủ thì Tôn Thọ nói thế nào?".
"Từ lúc Hàn Khang đưa cặp Kim đồng Ngọc nữ này tới Tập Trân phường giao cho Dương Đại Thủ đến khi Dương Tiểu Kiếm lên đường, tất cả là một đêm, nếu Dương Đại Thủ vô ý phát hiện được bí mật cặp phượng hoàng trong cặp Kim đồng Ngọc nữ, muốn lấy ra giấu kỹ thì hoàn toàn có đủ thời gian, mà mượn chuyện đó để giá họa cho ta lại càng không gì hay bằng".
"Chuyên đó cũng có khả năng, còn Dương Tiểu Kiếm?".
"Dương Tiểu Kiếm ở cạnh cặp Kim đồng Ngọc nữ này lâu nhất, Dương Đại Thủ đã có thể phát hiện ra bí mật bên trong thì cô ta đương nhiên cũng có thể phát hiện ra, đường đi giữa Trần Lưu tới Lạc Dương lại dài như thế, muốn tẩu tán cặp phượng hoàng thì không gì đơn giản bằng, lại làm ra vẻ không biết, vẫn đưa cặp Kim đồng Ngọc nữ tới Bích Ngọc trai, cũng rất dễ giá họa cho ta, cha con một lòng, ai nói chuyện đó là không có khả năng?".
"Còn chuyện cô ta mất tích, có thể là không yên tâm, vội vàng trở lại chỗ cất giấu cặp phượng hoàng".
"Vậy nếu cô ta không trở về Lạc Dương thì sẽ trở về chỗ cha cô ta ở Trần Lưu".
"Nhưng cô ta thích cặp bích huyết phượng hoàng ấy, không muốn giao ra, lại sợ người của Châu Quang Bảo Khí các truy cứu, cũng rất khó nói".
"Đó là lời Tôn Thọ nói à?".
"Ờ".
"Còn Như Ý cô nương ở Di Hồng viện thì sao?".
"Cặp Kim đồng Ngọc nữ này cũng có một thời gian nằm trong tay cô ta, mà nói lại cô ta đã là người của Hàn Khang, thì không phải không có khả năng thông đồng với Hàn Khang, lấy cắp cặp phượng hoàng đi".
"Còn đối với ngươi thì Tôn Thọ nói thế nào?".
"Cũng không ngoài việc có thể ta thấy của tối mắt, có ý muốn giá họa cho Dương Đại Thủ, chuyện ấy cần gì phải hỏi nữa".
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, hỏi qua chuyện khác "Vậy sự tình đã giải quyết chưa?".
"Chưa", Trương Hổ Hầu lắc đầu "Cứ cho là việc Dương Tiểu Kiếm mất tích không có quan hệ gì với việc cặp phượng hoàng thất lạc, mà đã mất tích rồi, cứ cho là cặp phượng hoàng này là một trong bốn người bọn ta lấy đi, thì người ấy cũng sẽ không thừa nhận".
"Cho nên sự tình này nhất định phải tìm được Dương Tiểu Kiếm mới có thể giải quyết trọn vẹn chứ gì?".
"Ờ".
"Các ngươi đã tìm được Dương Tiểu Kiếm chưa?".
"Vị Dương đại tiểu thư ấy quả thật giống như đột nhiên mọc cánh, bay một cái lên tận chín tầng trời!", Trương Hổ Hầu khẽ thở dài "Nếu như tìm được, thì hiện tại ta không cần phải đau đầu thế này".
"Ba người kia chắc cũng không phải là ngoại lệ".
"So với họ ta còn đau đầu gấp đôi".
"Ủa?".
"Dương Đại Thủ nhất quyết nói là ta căm hận trong lòng, âm mưu thanh toán con gái y, nhất định bắt ta phải giao con gái y ra thật nhanh, nếu không thì sẽ bẻ gãy cổ ta".
"Quả thật ngươi không có ý định gì với con gái y à?".
Trương Hổ Hầu thở mạnh một hơi "Vị Dương đại tiểu thư kia ít nhất cũng nặng cả trăm cân, ngoài tuyệt kỹ gia truyền Không thủ nhập bạch nhận còn biết thu phát ám khí, cho đến hiện tại, một trăm linh tám thanh kiếm nhỏ của cô ta đã giết chết ba mươi sáu hảo hán, bảy mươi hai đại hán, một con người như thế đối với ta đang suy nhược như hiện tại, cô ta không thanh toán ta, thì ta đã rất vui mừng rồi".
"Lẽ ra Dương Đại Thủ cũng phải nghĩ tới điểm ấy".
"Một người tứ chi phát triển thì khó tránh khỏi đầu óc đơn giản, nhất là con người y, thói xấu đã nổi lên thì lỗ tai giống như nút mấy trăm gánh bông, cho dù ngươi có đạo lý tới mức nào cũng đừng có mơ là y sẽ chịu nghe".
"Thế thì chẳng trách gì ngươi đau đầu".
"Người ấy còn có một ưu điểm là lời nói nặng như núi, đã nói ra là không thay đổi, y nói muốn bẻ gãy cổ ta thì nhất định sẽ không bẻ gãy tay chân ta đâu".
"Nếu ngươi không làm chuyện ấy, thì quả thật không cần sợ y".
"Không phải ta sợ y, chẳng qua là không muốn liều mạng với y".
"Ngươi muốn liều mạng với y à?".
"Y chỉ có một con gái là Dương Tiểu Kiêm, Dương Tiểu Kiếm trước nay vẫn là tính mạng của y, con gái duy nhất của y mà chết thì y làm cha cũng không muốn sống nữa, hiện tại y đã khẳng định việc con gái y mất tích là do ta gây ra, nếu ta không tìm con gái y về giao lại cho y thì y không liều mạng với ta mới là chuyện lạ đấy".
Thẩm Thăng Y nói "Cho nên chuyện đầu tiên ngươi làm phải là tìm ra Dương Tiểu Kiếm chứ gì?".
"Ờ".
"Còn người khác thì sao?".
"Cũng đang tìm Dương Tiểu Kiếm, chỉ có như thế mới có thể rửa sạch sự nghi ngờ cho bản thân, mới có thể tìm ra nơi hạ lạc thực sự của cặp bích huyết phượng hoàng, nói thật một câu, họ đau đầu cũng chẳng kém gì ta".
"Ủa?".
"Lời Tôn Thọ đối với cái đầu của bọn ta vốn có ảnh hưởng không tốt".
"Rốt lại y nói gì?".
"Trong vòng mười lăm ngày không tìm được Dương Tiểu Kiếm, không tìm được cặp bích huyết phượng hoàng, thì tất cả những người có liên quan tới vụ này đều phải chết".
"Vị Tổng quản lão gia ấy tính tình không khỏi có chỗ quá đáng".
"Không ai dám nghi ngờ lời y cả, y là đại diện cho chủ nhân Châu Quang Bảo Khí các phát ngôn".
"Ủa?".
"Ngay công phẩm cũng dám cướp, ngay thị vệ đại nội cũng dám giết, ngay đương kim Thiên tử cũng dám đắc tội, quả thật ta nghĩ không ra là vị chủ nhân Châu Quang Bảo Khí các này có chuyện gì mà không dám làm không, nói muốn giết năm người, thì ta tin nhất định y không giết bốn người đâu".
Thẩm Thăng Y lắc đầu.
"Cho nên trong vòng mười lăm ngày, nhất định bọn ta phải tìm ra Dương Tiểu Kiếm, tìm ra cặp bích huyết phượng hoàng", Trương Hổ Hầu lại thở dài một tiếng "Cặp phượng hoàng kia chưa chắc là Dương Tiểu Kiếm lấy đi, nên chỉ cần tìm ra cặp phượng hoàng, thì Hàn Khang, Như Ý, Dương Đại Thủ có thể yên ổn, chỉ có ta nếu không tìm được cả Dương Tiểu Kiếm thì không xong".
"Ngoài thanh đao của Tôn Thọ, còn có một đôi tay của Dương Đại Thủ chờ ngươi phải không?".
Trương Hổ Hầu chỉ thở dài.
"Còn mười lăm ngày nữa à?".
"Mười hai ngày. Chuyện này đã bắt đầu ba ngày rồi".
"Trong ba ngày ấy đã phát hiện được gì chưa?".
"Không phát hiện được gì, không những cặp bích huyết phượng hoàng mà cả đứa con gái bảo bối của Dương Đại Thủ cũng hoàn toàn mất tích".
"Thì vẫn còn mười hai ngày".
"Mười hai ngày qua mau thôi".
"Ngươi chuẩn bị làm gì?".
"Ta tìm ngươi tới".
"Ủa?".
"Bằng vào cơ trí của ngươi, bằng vào võ công của ngươi, nhất định ngươi có thể tìm giúp vị Dương đại tiểu thư kia cho ta, chỉ cần tìm được vị Dương đại tiểu thư kia thì Dương Đại Thủ cố nhiên không còn gì để nói, phía Châu Quang Bảo Khí các thì sự hiềm nghi đối với ta cũng có thể tiêu trừ", Trương Hổ Hầu từng tiếng từng tiếng buông ra "Ta có thể chỉ lên trời phát thệ là quả thật chưa từng nhìn thấy cặp phượng hoàng ấy".
"Hiện tại ta cũng hơi tin, chỉ tiếc rằng ta hoàn toàn không phải là người của Châu Quang Bảo Khí các".
"Chuyện này cho dù hiện tại ngươi không tin, thì khi tìm được Dương Tiểu Kiếm ta tin rằng ngươi cũng sẽ hiểu rõ".
"Ngươi dùng khoái mã đuổi theo ta tám trăm dặm mời trở về Lạc Dương là vì chuyện này à?".
Trương Hổ Hầu gật đầu "Con người của ngươi thì chắc không thể thấy chết mà không cứu".
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.
"Ta đã chuẩn bị cho ngươi một vạn lượng vàng".
"Tâm lãnh tâm lãnh!", Thẩm Thăng Y lại thở dài một tiếng "Vụ Họa Mi Điểu ngươi đưa ta một vạn lượng vàng, kết quả chỉ do một mình ngươi giải quyết, ta trả lại vàng ngươi không chịu nhận, báo hại ta trong lòng giống như bị một vạn lượng vàng đè lên, như thế mà ngươi vẫn còn hiềm chưa đủ, vẫn còn muốn hại ta lần nữa à?".
Trương Hổ Hầu chỉ cười gượng.
"Một vạn lượng vàng ấy ta đã nhân danh ngươi chia cấp cho một ngàn hộ dân nghèo ở phía đông thành, việc hay như thế ta tin chắc chắn ngươi rất vui vẻ mà làm".
Trương Hổ Hầu ngẩn ra tại đương trường, lại giống như rất cảm động.
"Những người ấy được ơn của ngươi, ta cũng không phải là ngoại lệ, hiện tại ngươi đã có chuyện rắc rối lớn thế này, thì ta cũng không thể tụ thủ bàng quan".
"Ngươi là nói ngươi đáp ứng phải không?", Trương Hổ Hầu vẫn còn chút nghi ngờ.
"Ngươi thấy ta có giống loại người không chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?".
Trương Hổ Hầu đến lúc ấy trên mặt mới có vẻ tươi cười.
"Vấn đề là ta không quen biết người nào trong những người mà ngươi nói tới, ví dụ Dương Tiểu Kiếm, cho dù ta gặp trên đường cũng không biết cô ta chính là người ta tìm".
"Chuyện đó thì ngươi cứ yên tâm, ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi".
"Chuẩn bị thế nào?".
"Trên cái bàn Bát tiên còn một bức họa cuốn trục mà".
"Ờ", Thẩm Thăng Y lúc ấy mới lưu ý tới bức họa cuốn trục vốn đặt trên bàn.
"Ngươi cứ mở ra mà xem".
Thẩm Thăng Y theo lời mở bức họa ra.
Người đầu tiên bên trái là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mày ngài tóc xõa, áo biếc quần dài, mặt ngọc như mưa nhuận, lưng ong sợ gió bay.
Trương Hổ Hầu lập tức nói "Người đầu tiên bên trái là Như Ý ở Di Hồng viện".
"Có một khuôn mặt đẹp thế này, có một dáng vẻ đẹp thế này, ta thấy cô ta không muốn như ý cũng không được", Thẩm Thăng Y miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt đã nhìn lên người thứ hai trong bức họa.
Người này thấp thấp béo béo, khuôn mặt tròn tròn, cái bụng tròn tròn, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, rất giống một chủ hiệu hòa khí sinh tài.
"Người thứ hai là Hàn Khang. Người này xem ra rất ngốc nghếch, nhưng đầu óc vô cùng linh hoạt, hai tay cũng linh hoạt phi thường, ngoài một đôi Nhật Nguyệt luân, hai tay còn luyện thành công phu Đại Lực Kim Cương chưởng".
Thẩm Thăng Y không ứng tiếng, ánh mắt rơi xuống người thứ ba, cũng là người đứng giữa bức họa, ánh mắt hờ hững đột nhiên trở thành khẩn trương.
Người vẽ bức tranh quả thật cũng có vài chiêu, chỉ vài nét bút qua loa đã ghi lại thần thái của người được vẽ lên mặt giấy!
Người đứng giữa lại càng được vẽ một cách bất phàm.
Người ấy có khuôn mặt như bị đao vát.
Đôi mắt sắc bén, lấp loáng, tàn khốc vô tình như đao.
Người ấy quả thật giống một thanh đao đã tuốt ra khỏi vỏ, đao sắc, đao vô tình.
Vô Tình Đao Tôn Thọ!
Không cần Trương Hổ Hầu giới thiệu, Thẩm Thăng Y đã biết người ấy là ai.
Trương Hổ Hầu nói "Người thứ tư là Dương Đại Thủ, người thứ năm là Dương Tiểu Kiếm".
Trương Hổ Hầu hai câu ấy nói ra, ánh mắt của Thẩm Thăng Y mới rời khỏi hình Vô Tình Đao Tôn Thọ chuyển qua Dương Đại Thủ, Dương Tiểu Kiếm.
Y chợt cau mày, chợt hội "Ai vẽ bức họa này?".
"Ta!", Trương Hổ Hầu ứng tiếng cười một tiếng.
"Không ngờ ngươi cũng là một thiên tài hội họa".
"Nếu không phải ta vẫn chưa khỏi bệnh, thì ít nhất cũng vẽ đẹp hơn gấp đôi".
"Đại khái chính vì ngươi chưa khỏi bệnh, nên vẽ tới người thứ năm, tới Dương Tiểu Kiếm, thì đã có phần mơ mơ hồ hồ, hoảng hoảng hốt hốt rồi".
"Lúc ta vẽ thì vẽ từ bên phải vẽ qua", Trương Hổ Hầu lại cười một tiếng, nói "Người đầu tiên ta vẽ chính là Dương Tiểu Kiếm".
Thẩm Thăng Y ngẩn người.
"Bức vẽ cô ta rốt lại có chuyện gì?".
"Đầu tiên ta chỉ muốn biết mắt ngươi nhìn nam nhân và nữ nhân có phải là hai loại khác nhau không?".
"Không có chuyện ấy đâu".
"Nếu không thì tại sao lại vẽ ra một nữ nhân thế này?".
"Nữ nhân ấy thế nào?".
Thẩm Thăng Y thở hắt ra một hơi "Cao hơn Dương Đại Thủ, béo hơn Hàn Khang, cơ hồ gấp đôi Tôn Thọ, gấp ba Như Ý, ngươi lại sáng tạo ra được một nữ nhân như thế, quả thật là một thiên tài đấy".
"Đó vốn là thiên tài, đó vốn là kiệt tác trong thiên hạ đấy!".
"Ngươi là nói vị Dương Tiểu Kiếm ấy vốn có hình dáng thế này à?", Thẩm Thăng Y giật nảy mình.
Trương Hổ Hầu cười một tiếng, nói "Ngươi không tin ta cũng không biết làm sao".
Thẩm Thăng Y lúc ấy mới thở hắt ra một hơi "Chẳng trách gì ngươi không dám âm mưu thanh toán cô ta, ngay cả ta hiện tại dường như cũng có phần sợ sệt".
"Ngươi sợ thật à?".
"Giả đấy".
"Người này ngươi không bế về không được, đối với ngươi chắc không thành vấn đề, cặp Kim đồng Ngọc nữ này ngươi dời được, thì không có lý do gì không bế nổi cô ta".
Thẩm Thăng Y lắc đầu lia lịa.
"Chuyện này ngươi định thế nào?".
"Đang định thỉnh giáo ngươi đây".
"Ủa?".
"Vụ Họa Mi Điểu ngươi nghĩ ra cách Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau gì đó, đối với việc này, ta tin chắc ngươi cũng đã nghĩ ra cách, chẳng qua vì chưa khỏi bệnh, không thể đích thân xuất mã, vậy tại sao ngươi không nói ra cho ta thoải mái một chút?".
Trương Hổ Hầu lại lắc đầu "Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ ra cách, có điều trong lòng đã có hai người rất đáng nghi ngờ".
"Hai người nào?".
"Hàn Khang, Như Ý".
"Ủa?".
"Theo ta thấy Dương Tiểu Kiếm tựa hồ không có khả năng mất tích từ chỗ ta, đêm ấy ta để cô ta nghỉ ngơi trong phòng khách, nhưng đến khi phát hiện cô ta mất tích, thì hành lý bao phục cô ta mang theo vẫn còn trong phòng, nếu cô ta có ý trốn đi, thì tuyệt đối không có lý do gì lại không cần tới hành lý".
"Quả nhiên quan sát rất tinh tế", Thẩm Thăng Y giống như có phần khâm phục.
Đối với Trương Hổ Hầu, y vốn có phần khâm phục, y cũng hoàn toàn chưa quên trong vụ Họa Mi Điểu y chỉ là một con bọ ngựa bắt ve sầu, Trương Hổ Hầu lại là con chim sẻ phía sau con bọ ngựa.
"Cho nên...", Trương Hổ Hầu đằng hắng một tiếng "Rất có thể sáng hôm ấy Dương Tiểu Kiếm chỉ là có việc ra ngoài, trên đường bị người ta bắt cóc".
"Ủa?".
"Người bắt cóc cô ta có thể là Hàn Khang".
"Tại sao ngươi lại có ý nghĩ ấy?".
"Ta thấy Hàn Khang dường như không có hảo cảm với Tôn Thọ, trong lời lẽ đầy vẻ châm chọc khích bác, y chỉ cần bắt cóc Dương Tiểu Kiếm, thì chuyện này sẽ trở thành nghi án, Châu Quang Bảo Khí các dùng tới Tôn Thọ, rõ ràng là quyết ý lấy bằng được, cặp phượng hoàng này được rồi lại mất, đối với Tôn Thọ mà nói là một đòn rất nặng, cho dù y giết hết những người có liên quan, cũng khó mà vãn hồi được thể diện, huống hồ chưa chắc Châu Quang Bảo Khí các đã để cho y giết chết Hàn Khang! Nếu Hàn Khang có chỗ dựa, không có mối lo về tính mạng, mà quả thật lại vừa ý cặp phượng hoàng ấy, lại có ý đả kích Tôn Thọ, thì quả thật rất có thể làm như thế".
"Ờ", Thẩm Thăng Y hỏi tiếp "Hiện Hàn Khang đang ở đâu?".
"Di Hồng viện, có điều người ấy rất gian ngoan, hoàn toàn không dễ đối phó, ngươi nên ra sức bắt đầu ra tay từ Như Ý".
"Ý ngươi là muốn ta tới Di Hồng viện một phen, động não từ chỗ cô nương Như Ý ấy chứ gì?".
"Ngươi quả là một thần đồng".
"Di Hồng viện dường như không phải là chỗ thích hợp cho ta tới".
"Gác Trùng Nhị ngươi cũng dám xông vào, chẳng lẽ lại sợ Di Hồng viện sao?". Trương Hổ Hầu khẽ thở dài "Cô nương trong Di Hồng viện không những người đẹp ca đẹp, người hay ca hay, ta không tiện đi lại, dùng ngựa tốt xe hương cũng phải mời mấy người tới tiêu sầu giải muộn, ngươi có cơ hội tốt thế này không nên bỏ qua mới phải".
Thẩm Thăng Y chỉ cười gượng.
*****
Trời chiều buông, thu loáng gương,
Sườn non rớt nắng, lưng nhạn tà dương.
Lời nguyệt từ, môi son xướng,
Còn nhớ năm xưa trên thuyền lướt,
Trước gió thu, lệ ướt y thường,
Thoa chia phượng hoàng, chén châm anh vũ, người rẽ uyên ương...
Một khúc Xuân thiên lạc Thu giang ức biệt vừa dứt, một trăm người trong đại đường đã có chín mươi chín người vỗ tay.
Các cô nương trong Di Hồng viện quả nhiên người đẹp ca đẹp, người hay ca hay.
Hoa Đại cô vốn là người rất biết làm ăn, khách bước vào Di Hồng viện, người có tiền vốn có thể vung ra bố trí lâu đài thật hoa lệ trong viện, tìm cô nương có giọng ca hay nhất, mình hát mình nghe, người không có nhiều tiền cũng có thể cùng mọi người nghe hát trong đại đường, chỉ mất ba lượng bạc.
Trong đại đường trần thiết cũng rất hoa lệ, cũng có rượu thịt cung ứng, những người đắt khách trong Di Hồng viện lúc rảnh rỗi có lúc cũng tới đại đường hát một khúc.
Chỉ đáng tiếc là cơ hội ấy hoàn toàn hiếm có.
Có điều chưa chắc chỉ có người đắt khách mới hát hay.
Giống như vị cô nương đang hát, dáng vẻ tuy rất bình thường, nhưng giọng hát hoàn toàn không kém Trân Châu.
Người thực sự nghe hát cũng chỉ cần được nghe một khúc hát hay.
Loại người ấy quả thật không ít, nên đại đường của Di Hồng viện cơ hồ không ngày nào còn sót chỗ ngồi.
Người trong thành Lạc Dương, phần lớn đều có thể bỏ ra được ba lượng bạc.
Lúc Thẩm Thăng Y tới, trong đại đường đã có chín mươi chín người khách.
Trong đại đường chỉ có một trăm chỗ ngồi, chỉ có thể mời một trăm người khách.
Trong một trăm người khách, chín mươi chín người hiện tại cơ hồ đều đã vỗ nát bét tay.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Thẩm Thăng Y!
Thẩm Thăng Y không vỗ tay, vẻ mặt giống như vừa bị người ta nhét một con cá ươn vào miệng.
Từ lúc bước vào đến hiện tại, y đã nghe qua ba tiểu khúc, một khúc về mùa xuân, một khúc về mùa hạ, khúc Xuân thiên lạc mới rồi là về mùa thu.
Xuân qua hạ tới, thu đi đông về.
Khúc điệu sắp tới chỉ e là về mùa đông.
Thẩm Thăng Y hiện tại so với chín mươi chín người kia còn cảm thấy ý đông, cảm thấy lạnh lẽo càng sâu hơn, càng nồng hơn.
Y cơ hồ ngồi ngay giữa cửa, gió bấc đang thổi vào lưng y, cơ hồ đã thổi y tới mức cứng đờ, hai tay cơ hồ đã không còn cảm giác gì.
Y thở dài một tiếng, nhịn không được đứng dậy, bước về phía một gã người làm trẻ tuổi bên cạnh.
Gã người làm trẻ tuổi ấy không chờ y tới gần đã bước lên đón "Vị công tử này, quả thật ta đã nói nếu có ai ra sẽ đổi chỗ cho ngươi, nhưng đến hiện tại căn bản vẫn chưa có vị khách nào ra, công tử ngươi đại khái cũng đã thấy...".
Thẩm Thăng Y lắc đầu lia lịa "Không phải ta có ý ấy, vị tiểu huynh đệ này...".
"Ta năm nay đã mười tám tuổi, không kể là nhỏ nữa".
"So với ta ít nhất ngươi còn nhỏ hơn bảy tuổi".
"Ủa, không biết lão huynh ngươi có gì phân phó?".
Thẩm Thăng Y nói "Chuyện mà vị lão huynh ta thích nhất là đánh bạc".
Tiểu huynh đệ thở dài một tiếng "Ở đây là Di Hồng viện, không phải Lạc Nguyệt đường".
"Ta tùy lúc tùy nơi, cái gì cũng đều có thể đánh cuộc, cái gì cũng muốn đánh, cái gì cũng dám đánh".
"Ủa?", tiểu huynh đệ sửng sốt nhìn Thẩm Thăng Y.
"Hiện tại ta dám đánh cuộc với ngươi một lượng bạc, đánh cuộc là nếu ta nói ngươi không biết Như Ý cô nương trong Di Hồng viện, nhất định ngươi sẽ không hỏi một câu là đầu óc ta có vấn đề gì không".
Tiểu huynh đệ lập tức hỏi "Đầu óc ngươi có vấn đề gì không thế?".
"Ta đánh cuộc là ngươi không nói thế, mà ngươi lại nói", Thẩm Thăng Y lắc đầu cười một tiếng "Ngươi thắng rồi".
Kế đó y lập tức rút trong bọc ra một nắm bạc, lựa ra một lượng nhét vào tay vị tiểu huynh đệ kia.
"Tại sao lão huynh ngươi lại coi là thật?", ánh mắt của tiểu huynh đệ lập tức sáng rực lên.
"Còn muốn đánh cuộc với ta nữa không?".
"Muốn", tiểu huynh đệ ánh mắt càng sáng rực.
"Ta đánh cuộc lần nữa bốn lượng, đánh cuộc là ngươi nhất định không biết Như Ý cô nương ở chỗ nào".
"Ngươi thua rồi", tiểu huynh đệ lập tức đưa tay ra lấy bốn lượng bạc trong tay Thẩm Thăng Y "Mỗi cô nương trong Di Hồng viện ở chỗ nào, ta nhắm mắt cũng có thể sờ đúng cửa, là người làm nhất định phải biết rõ từng góc trong Di Hồng viện, biết rõ từng cô nương trong Di Hồng viện, nhớ được sự ưa ghét, cử chỉ hành động của mỗi cô nương, đó là lời phân phó của Hoa Đại cô bà chủ của bọn ta, lão huynh còn muốn đánh cuộc với ta nữa không?".
Lần này lại là vị tiểu huynh đệ kia hỏi.
"Không ngờ ngươi lại còn hứng thú hơn cả ta", Thẩm Thăng Y cười một tiếng "Điều đó rất hợp ý ta".
"Đánh cuộc bao nhiêu?".
"Trên tay ta còn mười lăm lượng bạc, hiện tại ta muốn dốc hết vào một tiếng, đánh cuộc với ngươi lần nữa".
"Cũng là cách đánh cuộc như thế phải không?".
"Ờ", Thẩm Thăng Y gật đầu.
"Được, ta liều mạng với ngươi", tiểu huynh đệ ưỡn ngực ra "Lần này ngươi muốn đánh cuộc cái gì?".
"Ta đánh cuộc là nhất định ngươi không dám đưa ta tới chỗ cô nương Như Ý ấy, để ta gặp mặt cô ta một lần".
Tiểu huynh đệ ngẩn ra, chợt hỏi "Ngươi muốn gặp cô ta làm gì?".
"Chẳng qua chỉ là muốn nhìn dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường của cô ta một lần, muốn nói với cô ta vài câu".
"Ủa?".
Thẩm Thăng Y nói "Vị cô nương Như Ý ấy ta đã nghe người ta nói tới không phải một lần".
"Ngươi là hâm mộ danh tiếng mà tới à?".
"Ờ", dáng vẻ của Thẩm Thăng Y rất giống như thật.
"Ta thấy lão huynh ngươi cũng không phải là người không bỏ được tiền ra, ngươi muốn gặp cô ta thì cứ nói một câu với Hoa Đại cô, bà chủ của bọn ta đối với chuyện này trước nay rất hoan nghênh, cách ấy lại không tốt hơn à?".
Thẩm Thăng Y cười một tiếng "Mới rồi ta cũng có ý ấy".
Thẩm Thăng Y lại cười một tiếng "Con người ta trước nay đánh cuộc rất biết chịu thua, ngươi cần gì phải khẩn trương như thế".
"Ta đã thắng hai lần, quả thật không muốn khó coi trước mặt ngươi, có điều ngươi nhất định muốn ta thắng thì ta cũng không còn cách nào". Tiểu huynh đệ thắng được hai mươi lượng bạc của Thẩm Thăng Y, quả thật giống như biến thành bạn cũ của Thẩm Thăng Y, ra sức đập vào vai của Thẩm Thăng Y "Lão huynh ngươi yên tâm, chuyện này cứ để tiểu đệ lo".
"Lúc nào ta có thể gặp được cô ta?".
"Ngay bây giờ thì thế nào?". Tiểu huynh đệ tròng mắt đảo qua hai bên một cái, lập tức đưa Thẩm Thăng Y ra khỏi đại đường, vòng qua một đường hoa kính.
← Hồi 1 | Hồi 3 (c) → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác