Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Nhất phẩm giang sơn - Hồi 339

Nhất phẩm giang sơn
Trọn bộ 355 hồi
Hồi 339: Phủ doãn khó làm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-355)

Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu còn ở đó phối hợp gây huyên náo, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc và thằng ngốc đều có thể nghe ra lời này căn bản không phải là khen ngợi, mà là châm chọc trắng trợn! Triệu Tông Ngạc và Triệu Tông Tích ngồi chung một bàn, sớm đã nghe thấy có gì không đúng, thấy hai người càng nói càng khó nghe, lại thấy thần sắc Hoàng thượng khẽ biến, liền muốn đứng dậy đổi đề tài, tránh gây ra chuyện quá lớn.

Ai ngờ y còn chưa lên tiếng, Triệu Tông Cảnh vẫn đứng sau hai người, tiểu tử này từ nhỏ tập võ dáng người ước chừng cao gấp rưỡi Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, lúc này sắc mặt âm trầm, cũng cảm thấy áp bức mười phần.

Thoáng chốc, trong đại điện, một cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng, mà ngay cả Triệu Trinh cũng lạnh mắt nhìn ba kẻ dở hơi này xem diễn ra trò hề gì...

Triệu Tông Phác và Triệu Công Cầu cảm thấy có người đứng sau lưng mình, nhìn lại đã suýt nữa giật mình.

- Hai vị huynh đệ uống say rồi.

Một tay Triệu Tông Cảnh khoác lên vai Triệu Tông Phác, một tay khoác lên vai Triệu Tông Cầu, nụ cười ẩn đao.

- Ngươi thấy chúng ta giống như đang say sao?

Triệu Tông Phác nghĩ tiểu tử này cũng không dám lỗ mãng trước mặt mọi người.

- Nếu không say thì tại sao đổi tính nhanh như thế?

Triệu Tông Cảnh cười lạnh nói:

- Không phải muốn quấy loạn đại lễ này, để mọi người được cùng nhau ăn súp trứng sao?

- Không ngờ ngươi lại nghe lén...

Triệu Tông Cầu thốt nhiên nổi giận bật thốt lên.

Một đám huynh đệ chỉ hận không thể đập đầu vào bàn, trong lòng tự nhủ thật người đúng như tên, quả nhiên là một quả bóng thịt...

- Còn nói nghe lén, huynh đứng dưới thành khan cổ hô như thế, còn lớn hơn cả giọng ta bây giờ.

Triệu Tông Cảnh lớn tiếng nói:

- Không chỉ ta nghe được, phàm những ai đi qua Vạn Thắng môn, thì mười người đến tám người nghe được.

- Nói hươu nói vượn!

Triệu Tông Phác thầm mắng đệ đệ làm không nên việc, cười lạnh nói:

- Nếu nhiều người nghe được như vậy, ngươi tìm nhân chứng cho ta xem!

- Thôi, hôm nay là ngày đại hỉ, không nói nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi này nữa.

Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại "rộng lượng" phất tay nói:

- Thật ra ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo hai vị huynh đệ.

Triệu Tông Phác vừa nghe đã biết tiểu tử này muốn tìm lỗi, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhất thời đĩnh đạc gật đầu:

- Có gì cứ hỏi đi, ca ca ta sẽ dạy bảo ngươi cẩn thận.

- Sáng nay huynh đệ các người lập hàng rào ở đầu phố không cho dân chúng Biện Kinh tới gần Vạn Thắng môn.

Triệu Tông Cảnh lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc là có ý đồ gì?

Triệu Tông Cảnh vừa dứt lời, cả đại điện xôn xao. Lúc này mâu thuẫn giữa Triệu Tông Thực và Triệu Tông Tích gần như mắt thường cũng có thể thấy, đương nhiên mọi người có thể nhìn ra được dụng ý của Triệu Tông Thực.

- Chúng ta cũng không có cách nào.

Triệu Tông Phác hoàn toàn thất vọng:

- Ai bảo Văn tướng công giao nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn đại lễ cho Tông Thực? Tông Thực còn chưa ngồi nóng mông ở phủ Khai Phong, đã được ủy thác trọng trách như thế, có thể làm không cẩn thận? Chặn bọn đạo chích lại, chỉ cho phép lương dân xem lễ có gì sai?

Nói xong hừ lạnh một tiếng nói:

- Chuyện này ngươi không đề cập đến ta cũng muốn hỏi ngươi, lúc nãy ngươi và Trần Trọng Phương mặc kệ sự ngăn cản của thập lục đệ ta, cưỡng ép hủy bỏ trạm kiểm soát, còn đả thương nó. Cho dù phụ thân ngươi là Tri Tông Chính Tự cũng không thiên vị được!

Triệu Tông Phác nói xong dương dương đắc ý. Đây là lý do thoái thác mà huynh đệ họ trước khi động thủ đã bàn bạc cẩn thận, Triệu Tông Cảnh đả thương Triệu Tông Hán, lại càng cho bọn họ cái cớ để phát tác.

Ai ngờ Triệu Tông Cảnh lại có vẻ bất ngờ nói:

- Thảo nào Nhị ca giống như ăn phải thuốc nổ vậy, hóa ra trong lòng đang phát

- Ta đang phát hỏa thì sao?

Triệu Tông Phác tuy tuổi đã lớn, nhưng cơ bản sông rất vô ích. Bình sinh y chẳng có gì để theo đuổi, chỉ là tham tiền háo sắc mà thôi. Nghĩ đến vì nghiệp lớn của thập tam mà mấy năm nay vẫn cố gắng nhẫn nại, ngay cả thanh lâu cũng không dám dạo vào. Vốn đang trông cậy vào đệ đệ thượng vị rồi phong cho mình làm thân vương để bồi thường. Ai ngờ đảo mắt đã trở thành hoa trong gương, trăng trong nước, trong lòng đã sớm ủ một đống lửa, lúc này mới đến mượn cớ gây chuyện, tặng cho Triệu Tông Tích chút ấm ức, cũng là vì muốn phát tiết.

Lúc này nói đã nói rồi, rượu cũng đã uống rồi, Triệu Tông Phác nói chuyện cũng không kiêng kị nhiều nữa, nức nở nói:

- Như thế nào mà cùng là con cháu của Hoàng thượng? Đệ đệ của một người có thể đánh đệ đệ của người kia, người kia kia ngay cả đệ đệ của mình cũng không tự bảo vệ được....

Nói xong quay sang phía Triệu Trinh khóc lớn:

- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!

- Xin Hoàng thượng chủ trì công đạo!

Triệu Tông Cầu cũng khóc lớn theo.

Một buổi yến hội vui vẻ trở thành một màn khóc tang, sắc mặt Triệu Trinh cũng trở nên tức giận, nhìn Văn Ngạn Bác hỏi:

- Văn tướng công, là chuyện gì xảy ra?

- Hồi bẩm Bệ hạ, lời của hai vị điện hạ nói thật sự là có.

Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:

- Tuy lúc ấy tình hình không rõ, nhưng vì thời gian cấp bách, lão thần sợ ảnh hưởng đến nghi thức mới không thể không để cho Trần Học sĩ và Triệu phòng ngự nhanh chóng thông đường, cũng chấp nhận cho bọn họ tùy cơ ứng biến, ai ngờ lại xảy ra chuyện nước lớn trôi miếu Long Vương, thực ra là lỗi của vi thần.

Văn Ngạn Bác nói dăm ba cậu đã nhấc Triệu Tông Cảnh ra, còn âm thầm tố cáo Triệu Tông Thực.

- Triệu Tông Phác, Triệu Tông Cầu.

Triệu Trinh đen mặt lạnh lùng quát:

- Trước hết Quả nhân không quản các ngươi chắn đường là có mục đích gì, chỉ hỏi hai người các ngươi ở đây gào thét khóc than cái gì? Ý muốn quấy nhiễu tiệc khải hoàn của Tề Vương sao?

- Không dám...

Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu nhất thời hoảng sợ, kỳ thật hai người bọn họ dám làm náo giữa kim điện, cũng là do biết thấu tính tình của Triệu Trinh, là một lão thái thái ôn nhu. Mạo phạm ông căn bản sẽ không sao! Một khi đã vậy, thì quấy yến hội thành một nồi bột nhão, quét sạch thể diện của Triệu Tông Tích!

Cho nên Triệu Tông Cảnh đứng ra cũng không ngoài ý bọn họ. Văn Ngạn Bác khen chê chưa nói bọn họ cũng không kinh sợ. Nhưng Triệu Trinh lại không phải ba phải, dứt khoát cho bọn họ hai gậy lớn, đánh cho cả hai trở nên hồ đồ!

- Nhìn người ta nở mày nở mặt liền đỏ mắt nói bậy, tính là anh hùng hảo hán gì?!

Triệu Trinh lạnh lùng nói:

- Đường ái khanh, thất lễ trước quân vương phải xử lý thế nào?

- Có thần.

Đường Giới vội đứng dậy trầm giọng nói:

- Giao cho Tông Chính Tự, đánh mười trượng, nhốt ba ngày!

- Nếu đã vậy....

Triệu Trinh nói.

- Phụ hoàng, xin nghe nhi thần nói một lời.

Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Triệu Tông Tích cuối cùng cũng mở miệng, y mỉm cười nói:

- Phụ hoàng đã nói trước, mời rượu uống rượu nếu có chút phóng đãng Ngự Sử sẽ không truy xét. Hơn nữa, hai vị huynh đệ cũng vẫn nói đùa với nhi thần, Tông Cảnh ương bướng chỉ biết mỗi ăn, cũng chỉ có nó mới nói vậy....

- Tề Vương nói rất đúng.

Triệu Tông Phác và triệu Tông Cầu chưa từng nhìn thấy Triệu Trinh nghiêm khắc như thế. Nghe nói bị đưa đến Tông Chính Tự, nơi đó là địa bàn của Triệu Doãn Bật, sẽ bị xử thành cái thứ quỷ gì chứ? Nhất thời hoảng sợ, thấy Triệu Tông Tích biện hộ cho vội vàng ngảng đầu lên nói:

- Chúng con vẫn hay nói đùa với Tề Vương...

- Thế này còn được coi là bộ dạng huynh đệ.

Triệu Trinh gật đầu khen ngợi Triệu Tông Tích, lúc này mới nói với Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu, hừ lạnh một tiếng nói:

- May cho hai người các ngươi rồi. Còn chưa mau về chỗ ngồi xuống đi!

Hai người nghe vậy như được đại xá, vội vàng xám xịt quay về chỗ...

Sau khi kết thúc yến hội Hoàng cung, một đám huynh đệ Triệu Tông Thực theo lời mời của Triệu Tòng Cổ tới quý phủ của y uống tiếp.

Sáng sớm Triệu Tòng Cổ đã được phân phó quay lại, sau khi ngồi ổn định trong phủ Nam Khang Quận Vương, rượu và thức ăn liền được đưa lên như nước chảy, chỉ chốc lát sau đã tràn đầy một bàn. Nhưng các vị quý tộc hậu duệ Thiên hoàng đang ở đó lại trùng trùng tâm sự; không nói nhiều, cũng không uống nhiều, thậm chí ngay cả sức mạnh khi sáng sớm ở Vạn Thắng môn cũng không thấy nữa.

Cái này cũng khó trách, xem kịch sống từ sáng sớm tới tận trưa, ai mà không tràn đầy lo sợ chứ?

Mới mấy ngày trước bọn họ còn mở tiệc mừng Triệu Tông Thực lên làm Phủ doãn Khai Phong. Khi đó, nhìn khắp triều đình, bách quan đều nắm chắc trong tay, triển vọng tương lai như sắp thấy một mảnh huy hoàng! Khi đó, đắc chí vừa lòng biết bao!

Ai biết, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tình thế đã chuyển tiếp đột ngột. Triệu Tông Tích xưa nay vẫn thất bại lại cướp tất cả phong quang! Càng khiến cho bọn họ sợ hơn là, Triệu Trinh lại ngầm đồng ý với lão già Ám sứ Văn Ngạn Bác kia, không có chút tiết tháo nào mà cất nhắc Triệu Tông Tích!

Nếu nói trước kia bách quan vẫn chỉ là phỏng đoán ý đồ của Hoàng thượng, hiện tại phỏng chừng đã đều biết rõ trong lòng rồi!

Bọn họ thật không rõ tại sao lại thay đổi nhanh như vậy? Tại sao Triệu Trinh lại thay đổi thái độ khác như vậy?

Thực ra bọn họ vẫn nhẫn nhịn trong bụng, nhưng quan hệ với Triệu Tòng Cổ còn chưa tới mức đó, cũng chỉ có thể cứng rắn mà nhịn xuống.

Triệu Tòng Cổ nhìn bộ dạng sợ sệt của đám người Triệu Tông Thực, rất giống một đám gà trống chọi thua, trong lòng cười lạnh "Không ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay", nhưng y càng hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Tông Tích hơn. Tuy vậy dựa vào một mình mình thì tuyệt đối không làm được, chỉ có thể trông cậy vào đám người Triệu Tông Thực

*****

Y biết, đám người này sở dĩ đều buồn bực mà không nói gì chủ yếu là vì không tin mình, sợ sẽ bị mình quay đầu, nên trước tiên phải xóa đi sự nghi ngờ của bọn họ, vì thế y cười vang nói:

- Sao lại không động đũa, chê tay nghề đầu bếp của phủ ta quá kém sao?

- Không phải vậy, cho dù ngươi có bày ra một bàn long gan tủy phụng chúng ta ăn cũng không thấy ngon.

Triệu Tông Ý cười gượng nói:

- Cùng là huynh đệ, nói thật, chúng ta tuyệt đối không nghĩ tới hôm nay ngươi có thể mời chúng ta ăn cơm. Có câu gió mạnh mới biết cỏ cứng, náo động mới biết nhân tâm, tình cảm này chúng ta xin cảm tạ. Nào các huynh đệ, kính Tòng Cổ một ly!

Tuy chúng huynh đệ đều nâng chén nhưng giọng nói thưa thớt, đương nhiên là không dậy nổi nhiệt tình.

Triệu Tòng Cổ uống một ly, cười nói:

- Ta biết các ngươi đều có tâm sự, ta cũng có. Nhưng phỏng chứng nếu ta không nói trước các ngươi cũng sẽ không nói.

Giọng nói y trầm xuống:

- Ta nói rõ với mọi người nghe, mấy hôm nay ta ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay nhìn Triệu Tông Tích diễu võ dương oai, lòng ta như bị người ta dùng dao cắt cho mười vạn tám ngàn đao!

- Chúng ta cũng cảm thấy thế!

Triệu Tông Huy nghe vậy nói:

- Nhưng ai cũng biết vì sao chúng ta như vậy, nhưng không biết vì sao ngươi lại cũng như vậy? Không phải ngươi rất gần kẻ kia sao?

- Các ngươi có thể không biết.

Ánh mắt Triệu Tòng Cổ hiện ra hận ý:

- Thực ra lúc trước, Ấp La nội xâm, ta từng chủ động xin xuôi nam giết giặc, ai ngờ Hoàng thượng lại từ chối, ngược lại để cho Triệu Tông Tích xuôi nam...

Mọi người giật mình. Trách không được tiểu tử ngươi hôm nay lại như để tang lão nương, hóa ra là hận Triệu Tông tích đoạt mất cơ hội của mình!

- Thực ra sau đó ta cũng đã nghĩ thông, căn bản không có khả năng Hoàng thượng trao cho ta cơ hội, ai bảo ta là Thái tổ nhất mạch chứ!

Triệu Tòng Cổ hít một hơi thật sâu, nói.

Trong lòng mọi người đều tự nhủ rốt cuộc ngươi cũng hiểu rồi...

- Ta đã không nghĩ nữa rồi, nhưng oán khí trong lòng này không phát tiết ra được, thế nào cũng bị ức đến chết thôi!

Ánh mắt của Triệu Tòng Cổ dừng lại trên người Triệu Tông Thực, nói:

- Cho nên ban đầu, trong công trình trị thủy sông Nhị Cổ, ta vẫn nhắm một mắt mở một mắt. Ta muốn là người của Triệu Tông Tích, đã sớm cáo trạng với ngươi rồi, sao có thể cùng ngươi rơi vào vụ án này?

Sắc mặt Triệu Tông Thực có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu.

- Hiện giờ các ngươi ai làm Hoàng đế ta đều không để ý, dù sao cũng không có phần của ta.

Ánh mắt Triệu Tòng Cổ đầy oán độc nói ra lời giấu trong lòng đã lâu:

- Nhưng ta không thể để cho Hoàng thượng như nguyện, không thể để cho Triệu Tông Tích thượng vị! Vì thế, bảo ta làm cái gì ta cũng làm được.

- Nói rất hay!

Lời nói này khiến cho người ta sởn tóc gáy, lại dễ dàng đề cao tinh thần cho huynh đệ Triệu Tông Thực. Triệu Tông Huy vỗ mạnh vào vai y, nói:

- Mới vừa rồi ta vẫn chưa yên tâm về huynh đệ, thật sự là lo bậy bạ, xin tự phạt ba chén!

Nói xong liền uống liên tục ba chén, khiến cho mọi người đều trầm trồ khen ngợi, không khí trong thính đường sôi nổi lên không ít.

Đợi tất cả mọi người kính rượu Triệu Tòng Cổ xong, coi như đã hoàn thành nghi thức nhập bọn. Triệu Tông Hữu không còn cố kỵ nữa, nói:

- Thấy được chưa? Căn bản Triệu Tông Tích không được yêu quý! Ngoại trừ mấy con chó săn kia, chưa ai nguyện ý lăn lộn cùng y. Thắng bại còn chưa biết, chúng ta không thể mất ý chí chiến đấu mất đi lòng tin. Đơn tơ khó thành tuyến, muốn làm được đại sự trước tiên phải nhiệt tình lên.

Mọi người gật đầu kích động nói:

- Thật có lý! Lòng người khó dời như Thái Sơn, ta không tin chúng ta không thể lật đổ được Triệu Tông Tích!

Sau khi nhiệt huyết được châm lửa, mọi người càng nói càng rõ ràng. Triệu Tông Huy cười lạnh nói:

- Lão thất nói rất dúng, có được nhân tâm sẽ có được cả thiên hạ. Người trong thiên hạ đã coi Thập tam là Thái tử mười mấy năm rồi, bách quan cả triều cũng đều ủng hộ chúng ta. Triệu Trinh nước đến chân mới muốn đổi người, hành động độc tài này dám chắc sẽ không thông!

- Ngươi nói không làm được thì sẽ không làm được sao?

Nhưng cũng có người bình tĩnh, Triệu Tông Ý cau mày nói:

- Dù sao Hoàng thượng cũng là Thiên tử bốn mươi năm rồi, lão muốn cất nhắc Triệu Tông Tích tuyệt đối không thiếu người bám đít. Huống chi còn có Văn Ngạn Bác, có một quân một tướng cùng mạnh mẽ đỡ lên, Triệu Tông Tích cũng rất nhanh có thể tiến bộ. Một khi y đủ lông đủ cánh, Hoàng thượng lập y làm Thái tử ai cũng không ngăn được!

Y nói rất đúng tình hình thực tế, cũng là tình hình thực tế mà mọi người không muốn nghe, nhất là Triệu Tông Thực, sắc mặt âm trầm tưởng có thể vắt ra nước.

- Đại ca nói vậy, chúng ta chỉ có thể khoanh tay chờ chết thôi sao?

Triệu Tông Phác bất mãn hét lên.

- Ngươi hiểu lầm rồi!

Triệu Tông Ý lắc lắc đầu nói:

- Ý của ta là chúng ta không thể đợi thêm nữa, cần phải nhanh chóng ra tay!

Nói xong hạ giọng tiếp:

- Hôm nay là mười hai tháng chạp, còn cách lễ mừng năm mới mười tám ngày!

- Có ý gì?

Phần lớn mọi người đều không hiểu.

- Ý của đại ca là.

Triệu Tòng Cổ đã hiểu:

- Cho dù là sang năm là năm đại hung, nhưng còn mười tám ngày nữa mới sang năm mới. Trong thời gian mười tám ngày này cũng đủ để lập Thái tử rồi!

- Đúng vậy!

Triệu Tông Huy chợt nói:

- Thời hạn hai năm đó đã đến. Quân vô hí ngôn, muốn trốn nợ, không có cửa đâu!

- Nhưng Hàn tướng công nói....

Triệu Tông Thực chần chừ nói:

- Không được hành động thiếu suy nghĩ nữa!

- Tỉnh lại đi, Thập tam đệ, chúng ta vì quá tin lời Hàn tướng công mới rơi vào tình cảnh như thế!

Triệu Tông Huy phẫn hận nói:

- Lão đầu tử này đường đường là Tể tướng, cho dù Triệu Tông Tích lên làm Hoàng đế cũng không thể làm gì lão. Cho nên căn bản sẽ không liều mạng vì chúng ta. Chúng ta nghe lời lão nữa sẽ hoàn toàn không còn hy vọng đâu!

Triệu Tông Thực không nói gì nữa, kỳ thật trải qua chuyện hôm nay y cũng đã thất vọng với Hàn Kỳ...

- Lần trước bảo các ngươi liên lạc với quan viên, trả lời thế nào?

Triệu Tông Ý hỏi.

- Người nào dám nói "không" chứ?

Triệu Tông Huy vỗ ngực nói:

- Đều cam đoan kiên quyết nghe theo lệnh!

Mấy huynh đệ còn lại cũng đều gật đầu.

- Tốt lắm, quay về bảo họ viết tấu chương luôn đi, xin lập Thập tam làm Thái tử, trễ nhất trong ba ngày phải thượng thư!

Triệu Tông Ý trầm giọng hạ lệnh. Kỳ thật đây là ý của Triệu Tông Thực, nhưng lời này sao có thể không biết xấu hổ mà tự mình nói ra, chỉ có thể nhờ đại ca mở miệng:

- Cho dù Hoàng thượng giữ lại không công bố, cũng phải để cho người khắp thiên hạ đều biết tâm của chư quan đều hướng về Thập tam!

Mọi người ồn ào đồng ý, Triệu Tòng Cổ cũng nói:

- Thêm một người sẽ có thêm một phần sức mạnh, ta cũng có vài quan viên giao hảo, để ta bảo bọn họ cùng thượng thư!

- Tốt!

Triệu Tông Ý gật gật đầu nói:

- Hôm nay cùng chúng ta kề vai chiến đấu, ngươi sẽ là anh em ruột của chúng ta!

Nói xong nâng chén rượu lên:

- Nào, cạn một chén này, rồi phân công nhau hành động đi.

- Cạn!

Mọi người đứng dậy nâng chén, lại có cảm giác "Phong tiêu diêu hề Dịch Thủy hàn". (tiếng gió vi vu thổi, Dịch Thủy nước lạnh ớn người)

- Cạn!

Cùng chạm cốc, nhưng không cùng tâm tình.

Tề Vương phủ, ba huynh đệ Triệu Tông Tích và Trần Khác đang chạm cốc, trong chén là vui sướng tràn đầy.

Uống cạn một ly, Triệu Tông Cảnh cười ha ha nói:

- Sảng khoái thật sảng khoái. Đời này chưa từng sảng khoái như hôm nay!

- Đúng vậy!

Triệu Tông Hội cũng cười nói:

- Hôm nay ta thấy mấy người Triệu Tông Huy không còn vẻ vênh váo tự đắc như xưa nữa rồi.

- Phỏng chừng lúc này bọn họ đang ngồi ôm nhau khóc đó.

Triệu Tông Cảnh cười to nói.

- Có phải đang ôm nhau khóc không thì không chắc.

Triệu Tông Tích lại không kích động như bọn họ, thản nhiên cười nói:

- Nhưng khẳng định phải liều mạng.

- Vương gia nói không sai!

Trần Khác gật đầu nói:

- Chúng ta còn chưa thắng, cao hứng thì cao hứng, nhưng không thể lơ là.

- Ngươi nói đúng mà cũng không đúng.

Triệu Tông Tích cười nói.

- Xin Vương gia chỉ sai!

Trần Khác cười cười.

- Nội dung ngươi nói đều đúng.

Nụ cười của Triệu Tông Tích tràn đầy cảm kích, nói:

- Nhưng cách xưng hô thì sai rồi. Tại sao còn gọi ta như thế?

Nói như chém đinh chặt sắt:

- Giữa hai chúng ta vĩnh viễn chỉ có một loại quan hệ, chính là huynh đệ, không có gì khác!

- Lễ không thể bỏ. Ta sợ nếu nói như thế, chẳng may bị vị Ngự Sử nào đó nghe được thì thảm rồi.

Trần Khác lắc đầu cười khổ.

- Nghe thì cứ nghe đi!

Triệu Tông Tích không quan tâm, nói.

- Nhị đệ, tình nghĩa của các ngươi không phải ở hình thức, mà là ở trong lòng.

Triệu Tông Hội hiểu Trần Khác, cười khuyên nhủ:

- Hiện giờ Trọng Phương là đại gia Nho học, là gương sáng cho người khác, không thể cư xử tùy tiện.

- Ôi...

Triệu Tông Tích thở dài, không kiên trì nữa, nghiêm mặt nói:

- Giữa huynh đệ không có lời nào cảm tạ hết được, nhưng tất cả những gì ngươi đã làm cho ta, cả đời ta sẽ không quên.

- Vương gia hiểu lầm rồi.

Trần Khác lại cười nói:

- Tất cả những gì hạ quan làm thực ra đều không phải vì ngài, đương nhiên cũng không phải vì chính mình.

- Là vì cái gì?

Triệu Tông Hội và Triệu Tông Cảnh ngạc nhiên hỏi.

- Ta biết.

Triệu Tông Tích trang trọng gật đầu, y biết Trần Khác làm vì cái gì.

- Lời thề trên thảo nguyên năm đó trọn đời ta không quên!

- Cho nên căn bản Vương gia không cần cảm kích hạ quan.

Trần Khác thản nhiên cười nói.

*****

Triệu Tông Tích chuyển câu chuyện, nghiêm trọng nói:

- Ngược lại còn phải tính sổ với ngươi.

- Đệ đệ....

Triệu Tông Hội vội vàng dùng ánh mắt khuyên can, nhưng Triệu Tông Tích không để ý tới.

- Xin Vương gia chỉ bảo.

Trần Khác vẫn thản nhiên, hắn không thẹn với lương tâm, đương nhiên không sợ bị tính sổ.

- Ngươi quấy nhiễu hôn sự của muội muội, món nợ này tính thế nào đây?

Triệu Tông Tích sa sầm nét mặt nói.

- Cái này...

Trần Khác không khỏi cười khổ, nói:

- Trách không được Vương gia từ chối cho ý kiến về việc này, hóa ra muốn tới tìm hạ quan tính sổ.

- Đệ đệ.

Triệu Tông Hội là quan tử chân chính, không nghe ra được ý tứ trong lời của Tông Tích, còn giải thích hộ Trần Khác:

- Đệ không biết tình hình lúc đó...

- Đệ biết. Hôn sự của muội muội đệ đã bị hắn quấy nhiễu.

Triệu Tông Tích căng thẳng nói:

- Ngươi nói xem, có phải ngươi không muốn gả nó cho người khác?

- Khụ khụ...

Trần Khác thực xấu hổ, trong lòng tự nhủ đừng nói chuyện không nên nói:

- Xưa nay hạ quan vẫn coi Tương Nhi là muội muội, đương nhiên không muốn cô ấy phải lấy chồng nơi Tây bắc hoang dã xa xôi. Hơn nữa, Vương đình Tây Hạ lại đầy rẫy xấu xa, thế phiệt ngoại thích san sát, Tương Nhi chỉ là một nữ tử yếu ớt, cô độc đến đó chẳng phải là dê vào miệng cọp? Ngồi đây đều là ca ca của cô ấy, nếu vị nào dám nói có thể nhẫn tâm, ta nhận phạt là được.

- Hắc...

Triệu Tông Tích giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn nổi cười nói:

- Đừng có nghiêm túc như thế, chỉ là đùa thôi. Huynh đệ đã chịu tội với ngươi rồi, coi như xin lỗi, ngươi xem dù sao ngươi cũng đã cưới hai lão bà, cưới luôn cả Tương Nhi thì sao?

- Ý kiến hay!

Triệu Tông Cảnh lập tức khen:

- Sao trước kia ta không nghĩ đến nhỉ?

- Khụ khụ...

Trần Khác ho khan:

- Điều này hình như không phải các ngươi có thể làm chủ.

- Cũng đúng.

Triệu Tông Cảnh gật đầu nói:

- Lúc trước Trọng Phương huynh cưới hai vị phu nhân đều là Hoàng thượng đặc chỉ. Lần này cưới tỷ tỷ của ta khẳng định cũng cần Hoàng thượng gật đầu.

- Đúng!

Triệu Tông Tích cười gật đầu nói:

- Hôm nào ta đi hỏi ý tứ Hoàng thượng một chút rồi nói...

Lại hỏi Trần Khác:

- Ngươi còn chưa nói ngươi có đồng ý không?

- Cái này...

Trần Khác suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ta đồng ý.

Triệu Tông Tích nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, ngày thứ ba đã bị Hoàng thượng gọi vào trong cung.

Tới điện Phúc Ninh đã thấy chư vị tướng công ở đó cả. Y vội vàng cung kính chào, sau đó khiêm tốn đứng cạnh Hàn tướng công ở đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Tướng công, ngài khỏe rồi chứ?

Ba ngày trước, trong đại lễ giao nghênh, Hàn Kỳ lấy lý do sinh bệnh mà vắng mặt, Triệu Tông Tích lại hỏi ở đây. Ai cũng biết lão chỉ là giả bộ thôi, tuy nhiên diễn cũng phải cho tròn vai, Hàn tướng công vẫn ho khẽ hai tiếng đáp:

- Làm phiền Điện hạ nhớ tới, lão phu không có gì đáng ngại. Nhưng lại vắng mặt trong đại lễ của Vương gia, thật có lỗi.

Triệu Tông Tích lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. Hai người không mặn không nhạt nói vài câu, rồi nghe tiếng Hồ Ngôn Đoái hô:

- Bệ hạ đến!

Mọi người vội vàng cung nghênh.

Triệu Trinh mặc một thân thường phục, dùng khăn lưới buộc đầu, nhìn qua tinh thần không tệ, mỉm cười ban tọa.

Đợi mọi người ngồi xuống hết, Triệu Trinh hòa ái nhìn Triệu Tông Tích:

- Tích Nhi, đã nghỉ ngơi đủ chưa?

- Bẩm Phụ hoàng, con khỏe như trâu, không còn mệt mỏi.

Triệu Tông Tích đứng dậy cười nói.

- Tuổi trẻ thật là tốt.

Triệu Trinh cười gật đầu nói:

- Nếu đã vậy, Quả nhân sẽ giao cho ngươi việc mới.

- Xin nghe phụ hoàng chỉ bảo!

Triệu Tông Tích ôm quyền nói.

- Ngồi xuống nói chuyện.

Triệu Trinh cười cười, nói với mấy vị tướng công:

- Hôm nay mời chư vị tướng công đến, cũng là vì muốn nói chuyện của Tề Vương.

- Xin Bệ hạ chỉ bảo.

Chúng tướng đáp.

- Tề Vương bởi vì lập được chiến công, được phong Trung thư lệnh, Bình chương chính sự.

Triệu Trinh chậm rãi nói:

- Nhưng tuổi nó còn trẻ, sao có thể thống lĩnh Trung thư, bình chương quốc chính? Hiển nhiên là không thể.

Đám người Hàn Kỳ và Vương Củng Thần tự nhủ trong lòng, đây không phải lời vô nghĩa sao? Một trăm năm nay, Trung thư lệnh đều là chức suông.

Lại nghe Triệu Trinh đổi hướng:

- Nhưng Quả nhân đã già, tinh lực không còn nhiều nữa. Mỗi lần vào triều đều như đánh một trận. Càng nghiêm trọng hơn, hai mắt của Quả nhân ngay cả tấu chương cũng không đọc được rõ nữa...

Chúng thần có lòng ưu tư, trong số bọn họ không ít người đã theo Triệu Trinh từ tuổi đôi mươi, mỗi năm lại thấy già hơn, không khỏi thầm than Hoàng thượng già rồi, mình cũng già rồi.

Chỉ có mí mắt của Hàn Kỳ chực nhảy, nhưng chỉ có thể nghe Hoàng đế nói tiếp.

- Cho nên Quả nhân tính toán, từ nay về sau để cho Tề Vương đọc tấu chương cho Quả nhân.

Triệu Trinh cười ha hả:

- Cũng coi như không phí công nó làm Trung thư lệnh.

- Bệ hạ, giết gà đâu cần dao mổ trâu.

Hàn Kỳ vẫn kiên trì nói:

- Chuyện đọc tấu chương bảo Nội thị tỉnh Hàn lâm cục cử vài hoạn quan đến là được, để cho Tề Vương Điện hạ tới... thực là đại tài tiểu dụng rồi.

- Không thể nói vậy.

Triệu Trinh lắc lắc đầu nói:

- Người già vẫn mong có con cái bên cạnh. Tích Nhi, nếu con cảm thấy nhân tài không được trọng dụng, hoặc không muốn cả ngày phải đối mặt với ông già này thì chuyện này coi như thôi.

- Phụ hoàng.

Triệu Tông Tích vội vàng nói:

- Nhi thần, nhi thần cao hứng còn không kịp.

- Rất tốt.

Triệu Trinh cười gật gật đầu, nói với chúng tướng:

- Ý chư vị thế nào?

Chúng tướng công đều thầm nghĩ, Hoàng thượng triệu bọn họ lại, chỉ tuyên bố để cho Triệu Tông Tích đọc tấu chương cho mình, nhìn như chuyện bé xé ra to, nhưng thực ra thâm ý sâu sắc... Sau này, tất cả tấu chương thượng lên Hoàng thượng đều phải qua miệng Triệu Tông Tích. Đương nhiên, tất cả phê đáp của Hoàng đế cũng sẽ được bày trước mắt y.

Cho dù nghĩ một cách đơn giản nhất, việc này cũng có thể để cho Triệu Tông Tích luyện tập, hiểu biết quốc chính, học tập Hoàng thượng xử lý chính vụ thế nào. Một Vương gia lại học Hoàng đế xử lý chính vụ làm gì? Đương nhiên là để chuẩn bị làm Hoàng đế rồi...

- Ngô hoàng thánh minh!

Đương nhiên Văn Ngạn Bác ca ngợi.

Nội tâm Hàn Kỳ lại như đao cắt, đành mở miệng nói:

- Hoàng thượng có năm người con, nếu chỉ có Tề Vương Điện hạ mỗi ngày hầu hạ dưới gối, khó tránh khỏi bên trọng bên khinh. Đối với Điện hạ cũng là quá vất vả. Theo lão thần thấy, không bằng để cho năm vị Điện hạ thay nhau đọc tấu chương cho Hoàng thượng, cho dù không được hưởng chút mưa móc cũng không đến mức quá vất vả?

- Chuyện này...

Triệu Trinh dường như hơi động tâm, suy nghĩ.

Trong lòng Triệu Tông Tích không khỏi bồn chồn, âm thầm cầu khấn. Cha ruột ơi, con không sợ mệt, ngàn vạn lần người đừng có nghe bừa...

- Tạm thời không cần.

Lần này không để cho quần thần đợi quá lâu, Triệu Trinh chậm rãi nói:

- Có câu một chuyện không phiền nhị chủ, huống chi tấu chương Quả nhân xem một ngày cũng rất ít, một mình Tích Nhi đọc là được rồi.

Dừng một lát, lại nói:

- Còn cái gọi là bên trọng bên khinh thì tướng công đã đa tâm rồi. Huynh đệ bọn họ vài ngày lại đến thỉnh an, chúng ta vẫn gặp nhau mỗi ngày. Nhưng thật ra đứa nhỏ Tông Tích này mấy năm qua vẫn bôn ba bên ngoài, Quả nhân cúng ít gặp được.

- Vậy là lão thần đa tâm rồi....

Hàn Kỳ chán nản. Biết Triệu Trinh đã quyết định."Việc vặt" thế này đương nhiên không cần lưỡng chế tuyển người, nếu Hoàng đế đã quyết định, lão cũng không thể thay đổi.

- Được rồi, chư vị đều bận.

Triệu Trinh cười nói:

- Quả nhân cũng không giữ các người nữa.

- Vâng.

Chúng thần đứng dậy cáo lui, Triệu Tông Tích lại ở lại.

- Còn có chuyện gì?

Triệu Trinh mỉm cười hỏi.

- Phụ hoàng, con muốn thăm muội muội.

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Mang cho muội muội chút đồ lặt vặt đặc sản ở Quảng Tây.

- Ôi...

Nhắc đến Huy Nhu, Triệu Trinh đau xót chán nản nói:

- Hay là thôi đi.

- Sao có thể?

Triệu Tông Tích cả kinh nói.

- Ôi, bệnh của nó càng ngày càng nặng. Đang khỏe mạnh, một khi có người nhìn nó sẽ phát bệnh, kêu lớn ... "Trả Lương Hoài Cát cho ta" còn đi tìm cái chết nữa.

Khóe mắt Triệu trinh ướt đau thương, nói:

- Mỗi ngày Quả nhân cũng chỉ dám nhìn nó qua cánh cửa...

- Phụ hoàng....

Triệu Tông Tích cau mày, một lát sau giống như đã hạ quyết định hỏi:

- Con cả gan hỏi một câu, Lương Hoài Cát kia còn sống hay đã chết?

- Còn sống.

Triệu Trinh thản nhiên nói:

- Vẫn đang trong Chư ban Hoàng cung Tây kinh.

- Khẩn cầu phụ hoàng triệu y quay lại bên cạnh Công chúa đi!

Triệu Tông Tích trầm giọng nói.

- Càn quấy!

Theo bản năng, Triệu Trinh cự tuyệt, nói:

- Bê bối của hai đứa nó đã không còn là bí mật, Quả nhân không giết gian phu kia đã là nổi lòng từ bi, sẽ không gọi về đâu...

Nói xong suy sụp thở dài:

- Ngươi còn muốn nhấc lên sóng to gió lớn sao?

- Nhi thần nghĩ, Huy Nhu từ nhỏ băng thanh ngọc khiết, sẽ không theo cung nhân làm điều xằng bậy đâu.

Triệu Tông Tích lại như chống đỡ nói:

- Từ nhỏ Huy Nhu đã mạnh mẽ, mọi việc đều được như ý, nhưng từ khi định ra chuyện hôn nhân đã bắt đầu không thể tự chủ. Sở dĩ nó không muốn buông bỏ Lương Hoài Cát, thật ra là đem sự bất mãn với cuộc hôn nhân này, đem địch ý với Quốc cữu nương nương đổ dồn hết lên người người này. Nó giữ người này là xem như đấu tranh với cuộc hôn nhân này, mới chấp niệm như vậy...

- Nói vậy thì Quả nhân đã sai rồi?

Sắc mặt Triệu Trinh hết sức khó coi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-355)


<