← Hồi 336 | Hồi 338 → |
- Một là một, hai là hai.
Vương Bàng chau mày nói:
- Ta biết, không có Văn Ngạn Bác sẽ thua không thể nghi ngờ. Nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện Điện hạ đăng cơ không phải lớn nhất, mà là chuyện cha ta được phong tướng!
Y hạ giọng:
- Văn Ngạn Bác là dựa vào Lạc đảng, cả đám đó đều cho mình là hủ nho thượng vị, thử hỏi đảng tân học của ta còn có thể sống yên ổn sao?
- Nguyên Trạch, bây giờ không phải lúc để nội chiến.
Chương Đôn trầm giọng nhắc.
- Ngươi xem ta là người thế nào hả?
Sắc mặt Vương Bàng lộ vẻ tức giận, vội vàng dùng khăn lụa che miệng, kịch liệt ho khan.
Mỗi khi nhìn thấy Vương Bàng như vậy, Chương Đôn đều cảm thấy kỳ lạ. Một là không biết bệnh lao vẫn có thể sống lâu như vậy, vì sao có thể hứng thú thay cha y tranh quyền đoạt lợi chứ? Y thật sự không thể lý giải được, kiểu sùng bái cuồng nhiệt đó của Vương Bàng đối với Vương An Thạch.
Chờ khi nhịp thở ổn định trở lại, Vương Bàng lau sạch miệng nói:
- Ta không thể làm chuyện người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng đó được. Ý của ta là, chúng ta phải lập được công lớn, áp đảo Văn Ngạn Bác.
- Áp đảo Văn Ngạn Bác, có thể sao?
Chương Đôn nhẹ giọng, cũng không thể tin được.
- Đến bây giờ vẫn không tin, không gì không thể làm được phải không?
Vương Bàng mỉm cười nói:
- Điện hạ sắp trở về rồi, quan hệ riêng tư của ta và Điện hạ, gần như với Trần Trọng Phương. Điều này Văn Ngạn Bác không thể bì được.
- Như thế, gần quan được ban lộc sao.
Chương Đôn gật đầu nói:
- Huống hồ lấy thân phận của Văn tướng công, làm sao có thể có quan hệ cá nhân với Điện hạ chứ?
Ngừng một lúc nói:
- Tuy nhiên, điều này là mãi mãi không được.
- Đúng vậy, nhưng nếu là chúng ta lại lập một công lao lớn trong chống giữ Càn Khôn sao?
Vương Bàng có chút khinh thường nói:
- Cho tới nay, Trần Trọng Phương luôn gặp chiêu xuất chiêu, bị động chịu đánh. Không chỉ làm người ta nín thở, mà còn một chút cũng không tổn thương tới kẻ thù.
- Đúng vậy! Trọng Phương có dũng khí có mưu kế, quả thật người tài hiếm có, nhưng chỉ là quân tử quá mức.
Chương Đôn biểu thị sự tán thành sâu sắc nói:
- Có câu người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt.
Nói xong cười cười nói:
- Nghe nói đó là kết quả mà vợ y thường xuyên khuyên bảo y.
- Hừ, lòng dạ đàn bà, không thành việc lớn.
Vương Bàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Thế cục trước mắt không rõ ràng, ta vẫn không dám can thiệp quá sâu. Lần này khiến cho y nhận thấy, cái gì mới là thủ đoạn dữ dội thật sự.
- Ngươi định làm thế nào?
Mặc dù Chương Đôn cũng tự xưng là anh tài, mặc dù Vương Bàng vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng y luôn không tự giác bị người thanh niên này cảm hóa, lãnh đạo... cho dù sau sự việc này luôn thấy rất nhục.
- Ngươi nghĩ tới vấn đề này chưa?
Vương Bàng bình tĩnh nhìn y nói:
- Vì sao trong triều có hàng trăm quan lại, hầu như nghiêng về một phía ủng hộ Triệu Tông Thực? Thậm chí ngay cả lão quỷ Hàn Kỳ này, đều vì y mà mình trần ra trận? Chẳng lẽ đúng là cái người ta gọi là sức hấp dẫn của nhân cách ư?
- Nhưng một ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng, có sức hấp dẫn nhân cách cái rắm gì chứ.
Chương Đôn khinh thường nói:
- Còn không phải là cha già ma quỷ đó, mạng lưới quan hệ mấy chục năm nay đã thay y kết nối sao?
- Ha ha ha...
Vương Bàng cười phá lên tùy tiện, che miệng lại lại là một trận ho khan nói:
- Không ngờ lời nói dối vụng về như vậy, ngay cả Chương Tử Hậu cũng có thể lừa được!
- Ngươi chú ý thân thể một chút.
Chương Đôn có chút không vui nói:
- Làm sao, ta nói không đúng sao?
- Cái gì là mạng lưới quan hệ? Trong quan trường mà nói, đơn giản chính là năm đồng.
Vương Bàng chậm rãi bấm tay nói:
- Đồng hương, đồng song, đồng khoa, đồng sự, đồng thân. Ngươi xem Triệu Doãn Nhượng có thể dùng kiểu nào quan lại nào để tạo nên mối quan hệ?
- Đó...
Chương Đôn không khỏi cau mày nói:
- Nói không chừng có lẽ y có những biện pháp khác?
- Thông minh!
Vương Bàng vỗ tay cười nói:
- Biện pháp y dùng chính là việc ngấm ngầm xấu xa.
- Biện pháp việc ngấm ngầm xấu xa?
- Đúng, chuyên dựa vào sự việc không thể lộ ra ngoài để lôi kéo mối quan hệ.
Vương Bàng hạ giọng nói:
- Người không thể không khâm phục sự kiên nhẫn đó của Triệu Doãn Nhượng. Bắt đầu từ bốn mươi năm trước, y lặng lẽ làm một việc, đó chính là vì chạy quan cho những quan viên trẻ tuổi và nhàn rỗi.
- Ồ!
Chương Đôn rất tài giỏi, lập tức hai mắt sáng lên nói:
- Đây mới thực sự là biện pháp.
So với thời Minh Thanh, ở triều Đại Tống làm quan là khó leo lên cao được. Thời Minh Thanh, tiến sĩ dưới bảng vẫn dùng, bắt đầu làm từ thất phẩm. Mà tiến sĩ triều Tống sau khi thi đậu làm quan, ngoài tốp năm người ra, đều là không có cấp bậc. Đầu tiên phải thực tập tầng lớp cơ bản ba năm, sau ba năm người tài cao có thể báo tên lên Quán các để thi. Đi lên một con đường thanh cao, nhưng tuyệt đại đa số quan viên, phải bắt đầu từ Tòng bát phẩm thậm chí cửu phẩm, ba năm thực tập, không phạm sai lầm mới có thể thăng tiến.
Nói cách khác, một chính bài tiến sĩ, thuận gió thuận nước, phải cần mười hai năm mới có thể lên tới chính thất phẩm. Nhưng trong mười hai năm này, ai cũng không dám cam đoan không có một chút sai phạm, một khi bị Ngự Sử chú ý, nhẹ thì bị xử lý giáng cáp, nặng thì bãi quan về nhà. Cho nên đều không giống những gì mọi người tưởng tượng, "Triều vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường" (mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng thông qu sự nỗ lực của bản thân, lại có thể thay đổi được vận mệnh của mình), từ nay về sau đại phú đại quý.
Trên thực tế, bổng lộc đãi ngộ của quan viên cấp thấp đều rất thiếu thốn, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi. Mà Triệu Doãn Nhượng năm đó thích làm nhất, chính là việc trợ giúp quan viên trẻ tuổi, cũng tích cực giúp bọn họ gắn kết quan hệ, khiến bọn họ có thể nhậm chức càng sớm càng tốt... Đừng quên vấn đề quan vô lại triều Đại Tống, đỗ tiến sĩ còn dễ nói, nếu là các loại xuất thân từ cửu kinh, tam sử, học cứu, minh kinh, minh pháp, vậy thì chờ xếp hàng đi.
Nếu là không có một chút quan hệ nào, thì có thể chờ thêm mười năm cũng không tới lượt làm quan.
Kết quả Triệu Doãn Nhượng năm đó, đã giúp tản quan của Đại Lượng lên chức. Y còn giúp rất nhiều quan viên trẻ tuổi, giả quyết xử phạt, tránh cho bọn họ không bị hạ cấp thậm chí bãi quan. Sau đó cùng với việc năng lực của y ngày càng lớn mạnh, y đã giúp đỡ rất nhiều người mưu cầu được tới chức quan béo bở, hoặc vị trí dễ dàng thăng chức.
Bởi vì qua lại với y từ trước tới giờ đều là người trẻ tuổi không coi trọng gì, vả lại ngụy trang vào hội thơ văn. Cho nên hành động này của Triệu Doãn Nhượng, không những không bị nói thành bụng dạ khó đoán, lòng người xảo quyệt, ngược lại được coi là đối đãi nhiệt tình, sau đó giúp đỡ bằng hành động. Bởi vì mọi người đều có thể nhận thấy theo bản năng, đầu tư vào bản thân những người quan viên cấp thấp này, có thể mười mấy năm đều không thấy hồi báo, cho nên mới không nghi ngờ gì.
Nhưng Triệu Doãn Nhượng chính là chuẩn bị cho mười mấy năm sau, bản thân y thì đã không còn hi vọng gì, mà lúc đó Triệu Trinh mới mười tuổi, cho dù làm Hoàng đế thêm mười mấy năm đều không thành vấn đề... Tất nhiên cũng có thể khi vừa bắt đầu, y thật sự là vì buồn phiền, mới trà trộn trong đám người văn nhân sĩ tử. Một là để giải quyết nỗi buồn, hai là để kết chút thiện duyên với con cháu, mới có thể giúp đỡ những quan viên trẻ tuổi này.
Nhưng khi y phát hiện Triệu Trinh cũng có dáng vẻ khó có con nối dõi như Triệu Hằng, động cơ liền không còn đơn thuần nữa rồi. Nhất là sau khi Triệu Tông Thực được tiếp kiến vào cung, Triệu Doãn Nhượng càng coi chuyện này là sự nghiệp của cuộc đời. Y không biết đã thu vào bao nhiêu tiền, vàng và tinh lực, thành lập nên một đường mua quan, chạy quan thẳng tắp, cùng với việc bày ra các loại con đường màu xám phiền toái. Vô số các quan viên trẻ tuổi thông qua con đường này, đã vượt qua được thời khắc gian nan ban đầu.
Cái gọi là công phu không phụ lòng người. Các quan viên trẻ tuổi lúc trước hưởng lợi từ y, chỉ cần có thể nung nấu cho tới hôm nay, đều là những đại quan của triều đình và địa phương. Những cây giống ngày đó y trồng xuống, cuối cùng đã lớn thành một khu rừng rậm lớn.
- Rốt cuộc ngươi muốn kể cho ta câu chuyện như thế nào?
Chương Đôn có chút không nhẫn nại nói:
- Cần cù bù thông minh, sợ gì không thành công?
- Nếu Triệu Doãn Nhượng chỉ làm những việc đó, chúng ta dù sao cũng không thể tránh được.
Vương Bàng ho nhẹ mấy tiếng nói:
- Nhưng hành động y giúp đỡ những người này, vốn dĩ là không trong sạch, lo lắng bọn họ sau khi lên cao sẽ trở mặt.
Ngừng một lát, y hạ giọng nói:
- Cho nên từ lúc bắt đầu, y liền viết lại chi tiết quá trình bước đầu giúp đỡ những quan viên này. Ví dụ đã tìm ra người nào, tiêu bao nhiêu tiền, tặng lễ vật gì, mới giúp ngươi cầu tới chức quan này. Ví dụ thông qua cách nào mở rộng quan hệ, giúp ngươi xóa bỏ phiền phức... Các loại thủ đoạn đút lót, bao che, giấu diếm cái gì, tất cả đều ghi chép rõ ràng rành mạch trong hồ sơ.
- Y giống như Lại bộ xây dung tủ hồ sơ cho các quan viên, tạo cho mỗi người một cuốn sổ, ghi chép tỉ mỉ xác thực. Ồ đúng rồi, còn đặt cái tên gọi là "Sổ ghi chép chuyển vận", nghĩa là quan viên trong đó, dựa vào nó để chuyển vận, nhưng nó cũng có thể khiến cho bọn họ sự việc sắp thành công thì thất bại!
*****
- A!
Với sự dũng cảm không sợ trời không sợ đất của Chương Đôn, cũng không khỏi sởn tóc gáy... Tâm cơ và nghị lực của Triệu Doãn Nhượng, e là trong lịch sử đều là hiếm gặp?
Tiếp theo không cần nói nhiều nữa, thủ đoạn giúp đỡ lúc đầu Triệu Doãn Nhượng không thể để lộ ra ngoài. Mấy vấn đề này nói lớn không lớn, nhưng những quan viên lúc đầu hưởng lợi từ y, hôm nay đã đứng sừng sững trong triều đình kia, hiện giờ mỗi người đều có phương pháp riêng, đều có đối thủ riêng, ai bằng lòng vạch áo cho người xem lưng, mất đi con đường làm quan mấy năm vất vả dốc sức chứ?
Cho nên nói cuốn sổ ghi chép chuyển vận vừa ra, thật sự mọi việc đều thuận lợi, ai cũng ngoan ngoãn nghe lời!
Càng hay chính là, bởi vì sợ nhất chính là sự việc tiết lộ, cho nên tất cả người đương sự đều miệng câm như hến, tới bây giờ ngoài người đương sự ra, không có ai biết.
- Ngươi làm sao biết những chi tiết như vậy?
Chương Đôn tự nhiên hỏi vấn đề này.
- Nếu sổ ghi chép chuyển vận vẫn còn trong tay Triệu Doãn Nhượng, hiển nhiên ta cũng không biết được.
Vương Bàng không khỏi đắc ý nói:
- Đáng tiếc bố anh hùng con vô tích sự, Triệu Doãn Nhượng trước khi lâm chung, mang vật này giao cho Triệu Tông Thực, ta liền có cách biết thôi.
Thấy y không lộ ra mấu chốt, Chương Đôn trong lòng không vui, lại chỉ có thể nói:
- Thật sự là kinh hồn khiếp vía, ngươi định làm thế nào?
- Giành lại cuốn sổ ghi chép chuyển vận đó!
Vương Bàng từng chữ một nói:
- Ngươi nói đây liệu có phải là đại công không?
- Đương nhiên là phải rồi!
Chương Đôn hai mắt sáng lên nói:
- Nếu để quan gia thấy thứ này, Triệu Tông Thực có thể vạn kiếp không hồi được!
Nói xong truy hỏi nói:
- Vậy nó ở đâu?
- Ta cũng không biết...
Vương Bàng hai tay liền buông xuống, nhìn Chương Đôn vẻ mặt giận giữ, y nhếch mép lên cười nhẹ nói:
- Đây là lời nói thật! Một vật yếu mệnh như thế, Triệu Tông Thực hiển nhiên phải bảo quản nghiêm ngặt rồi. Ta có thể biết có vật như vậy, thì đã rất không dễ dàng gì, thậm chí ở đâu, thì cũng không thể biết.
- Nhất định trong quý phủ của y.
Chương Đôn trầm giọng nói.
Đây không phải là lời vô nghĩa sao, Vương Bàng đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Phủ của Khánh Lăng quận vương chiếm hàng trăm mẫu đất, có hơn một nghìn gian phòng, ngươi đoán ở đâu trong gian phòng đó?
- Tám phần là các loại thư phòng...
Chương Đôn tự mình cũng không khẳng định, giọng điệu ngày càng hàm hồ nói:
- Tuy nhiên nếu là ta, sẽ chôn ở nơi tất cả mọi người không ngờ tới.
- Đúng vậy, cho nên người mù tìm là vô dụng.
Vương Bàng cau mày nói:
- Nhất định phải nghĩ ra một cách, để y chỉ đường cho chúng ta.
- Ngươi nói là, rút dây động rừng?
Chương Đôn tính thật thà liền mạnh dạn nói.
- Đúng!
Vương Bàng thản nhiên nói:
- Chuyện này sẽ giao cho ngươi, nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu vị trí hiện tại của "sổ ghi chép chuyển vận" đó.
- Ngươi cũng thật là...biết đưa ra vấn đề khó...
Chương Đôn cười khổ nói.
- Không phải là vấn đề khó ta tìm ngươi làm gì?
Vương Bàng lạnh lùng nói.
Chương Đôn lại thoải mái nói:
- Được! Việc lần này ta nhận!
Cảnh tuyết là sự ban thưởng của trời đất, không vì Nghiêu tồn không vì Kiệt vong.
Trong phủ của Khánh Lăng quận vương, cũng có một yến hội ngắm tuyết đang diễn ra. Mấy anh em ruột của Triệu Tông Thực, thêm vài môn khách của Mạnh Dương, sáu bảy người tụ tập cùng một chỗ, không yên lòng mà uống rượu. Bởi vì Triệu Tông Thực luôn rất tiết kiệm, bề ngoài hiển nhiên vô cùng giản dị, nhưng đối với mấy người ở đây mà nói, cho dù là sơn hào hải vị cũng là nhạt như nước ốc. Khí lạnh dày đặc trên từng khuôn mặt, không ngờ so với băng tuyết ngập trời bên ngoài còn lạnh hơn bảy phần.
- Cảnh tuyết đẹp chết người như vậy, thật là nhiều năm không thấy.
Thấy không khí nặng nề, Mạnh Dương cười nói vẻ thoải mái:
- Hay là chúng ta làm thơ vịnh tuyết đi.
- Còn có kiểu nhàn hạ thoải mái vậy sao?
Triệu Tông Hán mới bị Hàn Kỳ năm ngoái lôi từ Duyên Châu trở về, không kiên nhẫn lườm y một cái nói:
- Thơ từ ca phú gì, đều là giả vờ giả vịt, khiến người ta phiền muộn.
- Bài thơ này của ta, nhất định không khiến cho thập lục ca phiền muộn.
Mạnh Dương cười nói:
- Không tin ngươi nghe.
Nói xong kéo dài giọng nói:
- Ông trời rơi tuyết không đổ mưa, tuyết trên mặt đất biến thành mưa. Biến thành mưa nhiều phiền toái tới, không bằng đổ mưa ngay từ đầu...
Mọi người vốn dĩ cho rằng y phải thốt ra văn vẻ gì, ai ngờ bắt đầu là vè. Không khỏi buồn cười, Triệu Tông Hán lấy lại tinh thần, nhanh chóng đối lại bài th:
- Tiên sinh ăn cơm không ăn cứt, cơm vào trong bụng hóa thành cứt. Hóa thành cứt nhiều phiền toái tới, không bằng ăn cứt ngay từ đầu.
Mọi người ôm bụng cười to, vẻ tươi cười của Mạnh Dương lại có chút miễn cưỡng. Triệu Tông Ý lên tiếng an ủi nói:
- Thập lục là người quê mùa, tiên sinh đừng để bụng.
Nói xong trừng mắt nhìn Triệu Tông Hán nói:
- Còn không xin lỗi tiên sinh đi.
- Không sao không sao, thập lục ca nói đùa mà thôi.
Mạnh Dương vội vàng cười nói:
- Vương gia không nên tưởng thật.
- Đúng đấy, lão Mạnh đều không cho là thật, đại ca ngươi sắp không tích cực nữa.
Triệu Tông Hán mặt làm ngơ cười nói.
- Ôi thô không thể đuổi kịp.
Triệu Tông Ý lắc đầu cười mắng:
- Tục không chịu được.
Mặc dù nói như vậy, trên mặt lại hiện ra kiểu tình cảm yêu quý.
- Thập lục.
Triệu Tông Thực lại nhíu mày nói:
- Ta nghe nói ngươi mấy ngày nay lại nổi điên, trong phủ ngày ngày đánh người, điều này không ổn đâu! Vào tời điểm chết người này ngươi ít gây phiền toái đi!
- Đệ cũng không có tính kiên nhẫn này của thập tam ca, lòng đệ không thoải mái chỉ muốn đánh người.
Triệu Tông Hán xị mặt xuống reo lên:
- Mọi người không để đệ đi ra ngoài gây sự, đệ đánh hai tên đầy tớ cũng không được sao? Chẳng lẽ muốn đệ sống ngột ngạt chết cũng không xong sao?
- Ngươi!
Triệu Tông Thực cau mày, muốn lên tiếng giáo huấn khiển trách.
- Ôi!
Triệu Tông Hữu thở dài ảm đạm:
- Thập tam đệ đừng trách thập lục chứ, ngay cả loại người như nó đều hiểu rõ, người mà quan gia hướng vào không phải là đệ, mà là tiểu tử Triệu Tông Tích kia... Thực sự chúng ta không phải là muốn sống ngột ngạt mà chết?
Cho tới nay, cái cửa sổ mọi người kiêng kị không dám nói ra cuối cùng bị đâm rồi. Triệu Tông Thực mặt không một giọt máu, như vậy một lúc lâu, tinh thần giống như bị lìa khỏi xác.
- Muốn đệ nói đến tình cảnh đó, hay là oán trách cha.
Triệu Tông Huy mặt đỏ bừng bừng nói:
- Ông lúc cuối đời đem Thập tam đệ ủy thác cho Hàn Kỳ. Ai ngờ lão già đó lại là một thùng rỗng kêu to, nhìn oai phong lẫm liệt, lại cài bẫy chúng ta rồi!
- Đúng vậy, ta nghe Ngô Khuê nói, lúc trước lão còn kiên quyết ngăn chặn, Văn Ngạn Bác còn không lên được.
Triệu Tông Hữu cũng phẫn uất nói:
- Kết quả lão già mắt mờ này lại coi con sói thành người tốt, để Văn Ngạn Bác làm tới Tập Hiền tướng, vị trí thái tử đang yên đang lành của Thập tam, mới để cho y làm lộn xộn cả lên!
- Cũng không thể nói như vậy.
Triệu Tông Ý lắc đầu nói:
- Hàn Tướng công đã che chở bao sóng gió cho Thập Tam, cản bao nhiêu mưa, chúng ta đều rõ như ban ngày. Lần này sở dĩ quân cờ kém một nước, nguyên nhân vẫn là quan gia đột nhiên thay đổi thái độ.
- Còn không phải là trò quỷ của Văn Ngạn Bác sao...
Triệu Tông Hán nói lẩm bẩm.
- Nếu đơn giản như vậy thì tốt quá.
Triệu Tông Hữu lắc đầu nói:
- Ta vừa rồi nói lời nói thật, khiến Thập Tam không vui rồi.
Triệu Tông Thực lắc đầu, cười bi thương, mở miệng lại không nói được tiếng nào.
- Nhưng là giữa lúc sống còn, lại lừa mình dối người, thật là không có lối thoát!
Triệu Tông Hữu trầm giọng nói:
- Thực sự ta sớm có cảm giác này, quan gia đối tốt với đệ nhiều hơn so với Triệu Tông Tích, nhưng cuối cùng ta cảm thấy ý dân khó làm trái được, lại có Hàn tướng công làm chỗ dựa.
Với tính tình của quan gia, hơn một nửa đem sở thích cá nhân đặt sang một bên, vì Đại Tống chọn một lệnh chủ đắc nhân tâm.
- Đúng vậy, Thập Tam làm Thái tử, thì thiên hạ ổn định. Nếu là Triệu Tông Tích, vốn dĩ không được lòng người. Đều nói Hoàng đế biết lắng nghe ý kiến, lần này vì sao cố chấp như vậy? Thật khiến mọi người nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Triệu Tông Huy thở dài.
- Bây giờ thảo luận điều này đã không còn ý nghĩa nữa.
Triệu Tông Hữu lắc đầu nói:
- Quan gia dám đem việc lập Thái tử kéo dài một năm, chính là đã nói rõ muốn đối chọi với bách quan.
- Nhu nhược, vậy cứ thử làm xem.
Triệu Tông Hán trừng mắt tới mức căng tròn nói:
- Chọc giận ta, ta sẽ đùa chết Triệu Tông Tích, thử xem người chết làm sao làm Thái tử chứ?
Lời đó có lẽ là nói nhảm, lại làm cho một đám huynh đệ ánh mắt nhấp nháy. Nếu có thể xử lý Triệu Tông Tích, chẳng phải xong hết mọi chuyện, vạn sự tốt lành sao?
Nhưng nghĩ lại, cứ như vậy, chỉ sợ là mọi người sẽ nghi ngờ lên đầu Triệu Tông Thực! Lý Thế Dân sở dĩ dám chính biến Huyền Vũ môn, là vì nắm chắc được Lý Uyên. Hiện giờ Triệu Tông Thực có thể chắc chắn ngăn chặn được Triệu Trinh không? Thiên tử của hơn bốn mươi năm sớm trở thành sự tồn tại của lẽ đương nhiên, trừ phi có thể làm cho ngài "người chết như ngọn đèn cháy", nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!
Về việc hành thích vua lên ngôi, Triệu Tông Thực chỉ nghĩ thôi, thì đã sắp mất hồn mất vía rồi.
- Thập lục im miệng!
Y lúc này khôi phục lại tinh thần, phẫn nộ nói:
- Lời này truyền đi, ai cũng không bảo vệ cho ngươi được!
*****
- Ca ca yên tâm.
Triệu Tông Hán lại ngẩng cao đầu, mắt đỏ hoe nói:
- Bây giờ mới biết, lúc trước đệ bị đày đi Duyên Châu, là lão ở sau lưng bày trò quỷ này! Đệ tìm lão báo thù là lẽ đương nhiên, dám làm dám chịu, cũng không động đến các huynh!
Để y ồn ào, không khí trong phòng lại có chút náo nhiệt lên.
- Ý chí của Thập lục ca đáng khen, nhưng tâm này thực sự thương xót!
Mạnh Dương vẫn trầm mặc, vẻ mặt ưu tư nói:
- Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa đến bước đó.
- Làm sao vẫn chưa đến bước đó?
Triệu Tông Hán nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ thế nào cũng phải chờ cái thằng cha Triệu Tông Tích kia vào Đông cung, tiên sinh mới hết hy vọng sao?
- Thập lục bình tĩnh chút.
Triệu Tông Ý ngừng hít một hơi nói tiếp:
- Nghe Mạnh tiên sinh nói thế nào.
Triệu Tông Hán vẫn rất hay nghe lời của đại ca, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào Mạnh Dương.
- Ngay từ đầu nghe nói Triệu Tông Tích sẽ phong Thân vương, ta cũng cảm thấy trời sắp sụp rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù y được phong làm Thân vương thì có làm sao? Ai nói Thân vương nhất định sẽ làm Thái tử chứ? Hơn nữa quan gia tạo ra năm đại hung, một năm sau đều không thể lập thái tử, cho nên thời gian vẫn còn, hơn nữa lòng người vẫn đang ở phía chúng ta, có điều này còn có hi vọng vào!
Mạnh Dương nói xong liếc mắt nhìn Triệu Tông Thực một cái.
Triệu Tông Thực biết, ý của gã chính là nói đến "Sổ ghi chép chuyển vận", mắt không khỏi sáng lên, trong lòng bình tĩnh nói:
- Đúng vậy! Người cười cuối cùng mới là người thắng, ví dụ từ xưa nhiều người làm thái tử vẫn bị phế. Chúng ta không thể vì nhất thời thất lễ mà nản lòng!
- Lời này của Vương gia, còn gì tốt hơn!
Mạnh Dương khen:
- Chúng ta lúc này thật sự đang chịu đựng cú đấm khó chịu, nhưng nghĩ cẩn thận, chúng ta đã thiệt gì chứ?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Đúng vậy! Thực sự Triệu Tông Thực vốn dĩ không bị thương tới một sợi lông, ngược lại được phong là Phủ doãn Khai Phong vị trí của Thái tử. Chẳng qua là Triệu Tông Tích đã phong Thân vương, mọi người đỏ mắt nóng lòng thôi!
- Lời nói ấy của Mạnh tiên sinh khơi dậy lòng người!
Triệu Tông Ý nghe vậy cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta căn bản không bị thiệt, chỉ là miếng thịt béo tới miệng mà bị người khác ăn, tự mình cảm thấy bị thiệt thôi. Nhưng thứ vua và dân thấy cảm phục, đều biết Thập Tam là lòng người hướng tới. Cho dù Hoàng đế càng thiên vị Triệu Tông Tích, nhưng cuối cùng không dám "Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ" (Mạnh Tử: Phía trước dù có ngàn vạn người thất bại, tôi cũng nhất định tiếp tục tiến lên, quyết không lùi bước!) Để Thập Tam đệ làm Phủ doãn Khai Phong, chính là minh chứng tốt nhất!
- Lưỡng phủ Tướng công, có một nửa là người của chúng ta, Hàn Kỳ cho dù không làm được việc, cũng có thể áp chế Văn Ngạn Bác. Về phần Tăng Công Lượng càng giống là Quan Âm Bồ Tát trong miếu. Thực sự trong trung tâm triều đình, chúng ta vẫn là mạnh đấy!
Triệu Tông Huy tinh thần cũng run rẩy lên, lông mày nhíu lại nói:
- Về phần triều thần, phần lớn đều hướng về chúng ta, nhưng vẫn là không tận lực. Cho dù đứng bên cạnh hô giúp đỡ, cũng tính là đồng đảng gì chứ? Phải khiến cho bọn họ càng ra sức mới được!
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Triệu Tông Hữu gật đầu nói:
- Trước mắt chỉ dựa vào chút ân huệ của phụ thân, thì hy vọng mọi người có thể xuất ra bao nhiêu sức lực? Lúc này chúng ta phải lấy một ít hoa quả khô tới!
- Ý của ngươi là?
Mọi người hỏi.
- Cái gọi là trọng thưởng ắt có dũng sĩ mạnh!
Triệu Tông Hữu trầm giọng nói:
- Lấy hết quan chức, tước vị, công quỹ ra, ai sẵn sàng ra sức chết, thì cho người đó quan cao hiển hách, ban thưởng lớn! Đương nhiên, tất cả đều phải sau khi Thập Tam lên ngôi mới thực hiện, xem bọn họ nỗ lực hay không!
Tất cả mọi người đều lên tiếng khen ngợi, Triệu Tông Thực trong lòng lại khó chịu, thầm nhủ dù sao tương lai thiên hạ cũng không phải là của ngươi, phong thưởng linh tinh đương nhiên không đau lòng. Ngươi làm ta về sau làm sao để cai quản việc nhà đây? Nhưng nghĩ lại, mục tiêu trước tiên của tất cả là, được ngồi trên vị trí kia! Suy bụng ta ra bụng người, y thực sự không dám tưởng tượng, nếu sau khi để Triệu Tông Tích lên ngôi, bản thân mình sẽ nằm vào tình cảnh gì...
Thấy y không phản đối, mấy huynh đệ liền phân công. Ngươi đi liên lạc với những ai, ta sẽ tiếp xúc với những người nào, liền nói tỉ mỉ một chút rồi giải tán.
Sau khi chờ mọi người đi, Triệu Tông Thực mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, thấp giọng hỏi:
- Chủ ý này của Lão Cửu đáng tin sao?
- Thứ đó kết hợp lại, lại cũng có chút hiệu quả đó.
Không có người ngoài, lời nói của Mạnh Dương dũng cảm hơn rất nhiều, hạ giọng nói:
- Tuy nhiên nói thật ra, đừng hy vọng quần thần ép buộc Hoàng đế vào một khuôn khổ, một khi hai bên bế tắc rồi, Vương gia ngài xử lý thế nào? Vậy không phải là mang bản thân mình đặt lên lò lửa sao?
- Đúng vậy!
Triệu Tông Thực gật gật đầu, thất thần một lúc lâu nói:
- Vậy thì không giằng co mù quáng nữa!
- Giằng co vẫn phải giằng co, không vì cái khác, chính là vì để bọn họ lao vào càng sâu càng tốt. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ ngài đến cùng!
Mạnh Dương nói xong lại xoay chuyển lời:
- Thực sự Thập lục gia tuy là người thô kệch, nhưng hôm nay nói tới điểm nổi bật rồi.
Giọng của y càng phát ra càng trầm thấp mà mê hoặc nói:
- Vương gia, mặc dù không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn làm Lý Thế Dân, nhưng nhất định phải làm tốt chuẩn bị hoàn toàn!
- A!
Triệu Tông Thực đã thay đổi sắc mặt nói:
- Không chỉ như thế chứ!
- Về phần!
Sắc mặt Mạnh Dương xanh lên, khan giọng nói:
- Vương gia, thực sự thế cục còn gay go hơn so với chúng ta tưởng tượng...
Những ngày tiếp theo, tinh lực chủ yếu của Văn Tướng công, đều vùi đầu vào buổi lễ tiếp đón. Ông quyết tâm làm buổi lễ này thật đẹp, để lưu lại ấn tượng tốt sâu sắc cho Triệu Tông Tích.
Vì vậy mọi chuyện đều là tự mình can thiệp, mọi thứ đều tự mình sắp xếp. Từ việc cùng Lễ Bộ Hàn Lâm Viện, vạch ra các nghi chứ giao nghênh, đến việc cùng Binh Bộ, Hồng Lư Tự, phủ Khai Phong bố trí đại lễ tiếp đón. Nơi đâu cần xây dựng nhà, lầu, nơi nào cần phải thiết kế lều rạp. Tiếp đón các quan nên ở đâu, để mang chút quy củ, rượu ngon cơm ngọt, địa vị buổi lễ cơm ngon đơn giản để nghênh đón Vương sư. Những cái đó ông đều phân công từng cái chu đáo.
May mà ông phân công quản lý Tam phòng, Hộ binh lễ hình công của triều đình... Những công việc cụ thể đó, đều do ông định đoạt, công thêm quan viên của các bộ, rất nhiều người là do tay ông đề bạt lên. Lời nói của ông tự nhiên có trọng lượng, bề dưới cũng không dám chậm trễ, tất cả mọi thứ khá thuận tiện, khá đạt yêu cầu.
Nhưng Văn Ngạn Bác một chút cũng không dám lơi lỏng, ông e sợ có người quấy rối, bôi đen lễ mừng long trọng này. Vì thế ra lệnh cưỡng chế phủ Khai Phong, toàn quyền phụ trách công tác phòng vệ nghi lễ hôm đó.
Điều này làm cho Triệu Tông Thực còn ngồi chưa nóng mông ở đại sảnh phủ Khai Phong, thiếu chút nữa thì tức đến vẹo mũi. Văn Tướng công này quả nhiên không hổ danh tiện nhân, biết mình là quan mới nhận chức không chỉ cần phải có biểu hiện tốt, càng quan trọng hơn là không thể phạm sai lầm. Cho nên không chỉ không được quấy rối nghi lễ, còn phải ngăn cản người khác không được quấy rối.
Chỉ cần Triệu Tông Thực không quấy rối, ai không ăn no rồi rỗi việc đi gây ấm ức cho Triệu Tông Tích chứ?
Mùng mười tháng chạp, có bẩm báo nói nhân mã của Triệu Tông Tích và Điền Vương, đã tới dịch trạm Nam Kinh bên ngoài thành hai mươi dặm. Văn Ngạn Bác thông báo cho bọn họ nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chờ ngày mười hai tiến hành nghi thức vào thành. Đồng thời phái Lã Công Bật vào thành trước cùng bọn họ phối hợp, kể lại tỉ mỉ giảng giải nghi thức hôm đó, cùng toàn bộ hành trình đi cùng, để tránh xuất hiện sơ suất.
Xem xét lại toàn bộ quá trình một lần nữa, cảm thấy tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, sự thấp thỏm của Văn Ngạn Bác cuối cùng ổn định lại. Lúc này mới báo cáo mang tính tượng trưng cho Hàn Kỳ.
Nói là "tượng trưng" là vì người của Hàn mỗ căn bản không quản được người của Văn mỗ... Hàn Kỳ bây giờ thực sự là rất hận! Vốn dĩ cho rằng tự mình nắm quyền dân sự và con dấu của cơ quan chính quyền, thì có thể ngồi ổn định câu cá, không nghĩ tới Văn Ngạn Bác vận dụng hết mức quyền lực trong tay, treo mình trên giá để không!
Thực sự đạo lý rất đơn giản, Hàn Kỳ là quản lý chuyện lớn, Văn Ngạn Bác là quản lý việc nhỏ, nhưng những công việc hằng ngày của triều đình, 99% đều là chuyện nhỏ vặt vãnh. Cho dù gặp phải chuyện lớn. Văn Ngạn Bác cũng có thể vượt qua Hàn Kỳ, trực tiếp xin chỉ thị Triệu Trinh. Hàn Kỳ bây giờ là chột dạ không dám chọc Triệu Trinh, kết quả khiến Văn Ngạn Bác cáo mượn oai hùm, ngay cả chuyện lớn cũng không báo cho lão...
- Nghi chú giao nghênh của Lễ Bộ ta đã xem qua.
Mặc dù không thể thay đổi cái gì, nhưng Hàn Kỳ vẫn ghét bỏ ông một chút:
- Long trọng là long trọng, nhưng cũng vượt quá giới hạn một chút rồi, ta không chấp nhận bảo bọn họ làm lại đi.
- Không biết vượt quá giới hạn ở chỗ nào vậy?
Văn Ngạn Bác căm tức, cảm thấy không ổn thì ngươi phải nói trước chứ! Ngày mốt sắp tiến hành nghi lễ rồi, bây giờ mới để cho Lễ Bộ làm lại, đây không phải là cố tình gây khó chịu sao?
- Thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa, điện, dũng tướng, cung tên, búa rìu, cự xưởng. Chín thứ này Lễ Bộ đều lấy ra cả rồi.
Hàn Kỳ giọng lạnh lùng nói:
- Nói vượt quá giới hạn là nhẹ đấy, phải nói là soán nghịch mới đúng!
*****
- Tướng công tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?
Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:
Thân vương vốn là phải thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa. Còn nữa Chu Lễ viết, Người có thể đẩy lùi cái ác ban thưởng Hố Bí, người có thể chinh phạt chuyện bất nghĩa thì thưởng cung tên; người có thể giết kẻ có tội thì ban búa rìu, người có hiếu ban cự sưởng (Lúa nếp đen, dùng để cất rượu, dùng men bằng uất kim gọi là rượu cự xưởng). Điện hạ xưa nay hiếu thiện, lần này đẩy lùi cái ác chinh phạt bất chính, giết kẻ có tội, cho dù ban thêm bốn món nữa cũng là đao lý hiển nhiên!
- Nhưng ngươi không thể ban năm món trước rồi, lại ban thêm bốn món sau nữa!
Hàn Kỳ gần đây đã nhẫn một bụng lửa giận, bỗng chốc bùng lên, vỗ bàn nói:
- Năm thêm bốn là chín, thiên tử thêm cửu thiếc, là có ý muốn nhường ngôi sao?
- Hàn Tương quá tối tăm rồi.
Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:
- Cho dù là cửu thiếc, cũng chẳng qua lễ "Thượng công cửu mệnh" trong "Lễ ký - Vương chế". Ngài nói cửu thiếc là lễ soán nghịch, lẽ nào "Lễ ký" là sách soán nghịch sao?
Vương triều quốc gia có thể vận hành bình thường, dựa vào chính là các loại lễ nghi, cho nên "Lễ ký" tuyệt đối không thể nghi ngờ được. Chụp một cái mũ khá to xuống, khiến Hàn Kỳ cũng không thể không tìm nơi né tránh sự nhạy bén đó nói:
- Đừng vội ngụy biện, Tào Tháo Tư Mã Ý, Lưu Dụ Tiêu Đạo Thành, Tiêu Diễn Trần Bá Tiên, Dương Kiên và Lý Uyên, đều là nhận cửu thiếc trước sau đó soán vị đấy thôi.
- Truyện cười, rất nhiều người bị nghẹn chết, chẳng lẽ Hàn tướng công sẽ không ăn cơm nữa sao? Đa số mọi người là chết trên giường, chẳng lẽ Hàn Tướng công sắp không ngủ được à?
Văn Ngạn Bác cười lạnh nói:
- Huống hồ đây là mệnh lệnh của thiên tử, quan gia đều có thiện ý, Hàn Tướng công vì sao có ác ý chứ?
- Lệnh của thiên tử cũng là loạn lệnh, cần bãi bỏ!
Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trừ phi đuổi lão phu ra khỏi Trung thư, nếu không lễ cửu thiếc này, nghĩ cũng đừng có nghĩ đến làm gì!
Thái độ của Hàn Kỳ kiên quyết dị thường, Văn Ngạn Bác đành phải xóa ban thưởng búa rìu đi, đem "thưởng cửu thiếc" giảm thành bát thiếc.
Nhưng Văn Ngạn Bác vốn dĩ là không trông cậy vào một lần là xong, ông làm ra lễ cửu thiếc, thật ra là để thu hút hỏa lực, khiến Hàn Kỳ không có sức ngăn cản thứ mà ông đang thực sự muốn chứng thực - phong Tề vương, nhận Trung Thư lệnh, bình chương chính sự, nằm trên người Tể tướng!
Phong thân vương điều này sớm định đoạt rồi, không có gì tranh giành. Hàn Kỳ cũng không phải là rất để ý, bởi vì ở triều Tống, để thể hiện quyền uy của Tể tướng, cho dù là thân vương, địa vị đều dưới Tể tướng. Nhưng một khi lên làm Trung Thư Lệnh, thì Triệu Tông Tích nằm trên Tể tướng rồi.
Điều này khiến Hàn Tướng công vừa mới nhận chức mấy ngày làm sao chịu nổi?
Nhưng Hàn Kỳ lấy "phi nhân thần chi lễ"(không phải lễ của thần tử) quấy nhiễu cửu thiếc. Văn Ngạn Bác chỉ hỏi lão một câu:
- Chẳng lẽ điều này cũng là "Phi nhân thần chi lễ"? Hay là Hàn Tướng công sợ đã đánh mất vị trí thần tử đứng đầu?
Hàn Kỳ cũng chỉ có thể đánh rơi răng nuốt vào bụng...
Khiến Hàn Kỳ tạm tự an ủi đó là, bình thường Trung Thư Lệnh, Bình chương chính sự mà Thân vương tiếp nhận, đều là chức hão, bởi vì địa vị rất được tôn sùng, sao có thể hạ mình xử lý những công việc bình thường hằng ngày, lúc vào triều giống như Bồ Tát đứng đó cũng tốt rồi.
Bất luận như thế nào, thời gian hai ngày nháy mắt là tới.
Ngày mười hai trời còn chưa sáng, cửa thành Vạn Thắng môn chậm rãi mở ra, từng đội cấm quân sĩ tốt cầm giáo xếp thành hàng từ các quân doanh đi ra, nhập vòa thành một hàng dài đợi vào thành. Dưới ánh sang sớm tờ mờ, đã bố trí xong phòng tuyến hai bên dịch đạo.
Vì tạo thể diện cho Triệu Tông Tích, Văn Ngạn Bác đã bỏ ra rất người công sức. Khoảng cách hai mươi dặm từ thành Biện Kinh cho tới dịch trạm Nam Kinh, cứ mỗi hai mươi trượng, liền dựng lên một trại hoa, hai bên trại hoa, ba bước là một gác canh, năm bước là trạm canh gác, cấm quân lính tốt tất cả là áo giáp sáng loáng, quan quân còn khoác áo choàng màu đỏ tươi, càng lộ vẻ oai nghiêm phi thường.
Trời cũng đẹp, mấy ngày nay cả ngày ánh nắng chiếu nhẹ, nhiệt độ tang dần. Chẳng những trên dịch đạo, hai bên dịch đạo tuyết rơi cũng đã được dọn sạch sẽ, còn bày lên vô số bàn dài, hương án... Đây là để tiện cho dân chúng "rượu ngon trà thơm, cơm lam".
Sợ xảy ra tình huống gì, Văn Ngạn Bác hai ngày liền đi tới hiện trường, lại xác nhận các khâu, bận tới năm ngày mới ở trong lều trên núi nghỉ ngơi một chút.
Lúc này sắc trời đã hửng sáng, không có gió, làm cho người ta không cảm thấy được ngày đông giá lạnh tới. Điều này là tin tức tuyệt vời đối với việc tiến hành buổi lễ và xem lễ. Nếu là gió Bắc thổi, tuyết đầy trời, không dám tưởng tượng sẽ lạnh kinh khủng cỡ nào.
Điều này khiến cho Văn tướng công yên tâm, an ủi trong lòng:
- Trọng Phương, những đại thực môn khách ngươi nuôi dưỡng thật là có chút tài năng, bọn họ nói rồi, hôm nay là ngày đẹp trời khó có được đó.
- Chủ yếu vẫn là hồng phúc tề thiên của Vương gia, Tướng công tâm thành tắc linh.
Mặc dù trong các bộ đều là cấp dưới ngày xưa, nhưng mấy người đó Văn Ngạn Bác thực sự yên tâm không có mấy người. Đây là đại sự tuyệt đối không thể để sai lầm, ông hiển nhiên muốn bắt hết các tráng đinh của Trần Khác. Không chỉ Trần Khác phối hợp cùng, các võ học sinh của hắn cũng bị Văn Ngạn Bác yêu cầu, đảm nhiệm nghi thức đứng canh gác dẹp đường, vì đại lễ hôm nay, đã luyện tập suốt một tháng rồi.
- Đâu có đâu có.
Văn Ngạn Bác ngoại trừ không khách khí với Hàn Kỳ, đối với những người còn lại đều ôn hòa, huống hồ là Trần Khác ư?
- Mau ngồi xuống sưởi ấm, ăn uống một chút, chúng ta còn phải bận rộn tới chiều đó.
- Đa tạ Tướng công.
Trần Khác bây giờ, đi trên đường lối Đại Nho, nhất cử nhất động chấp lễ cung kính, một chút vẻ kiêu căng cũng không có.
- Cuộc sống của ngươi sao biến thành vô vị vậy.
Văn Ngạn Bác dụi cái mũi lạnh buốt, ồm ồm nói:
- Lão phu vẫn thích Trần Trọng Phương không kiêng nể gì kia.
- Mấy năm nay tấu chương tố cáo hạ quan, có thể làm củi đốt sưởi mùa đông rồi.
Trần Khác cười khổ nói:
- Bất kỳ ai bị chỉnh đốn như vậy, đều phải cẩn thận hơn nhiều đấy.
- Sợ gì!
Văn Ngạn Bác cười nói:
- Đại Trung Thừa người ta nói rồi, triều Đại Tống này đã xuất hiện một Trần Trọng Phương "buộc tội không có hiệu quả, các Ngự sử đều không muốn lại tự làm mất mặt.
- Thực ra đổi là người khác, chỉ sợ gặp phải tố cáo bằng một phần mười số đó thôi, cũng nên kiên quyết từ quan rồi.
Trần Khác toát mồ hôi, cười khổ nói:
- Hạ quan lại bất động như núi, có thể tưởng tưởng được người ta đồn đại thế nào.
- Ngươi có đạo lý không thể từ quan.
Văn Ngạn Bác giọng ấm áp nói:
- Nếu là ngươi thật sự muốn đi, chẳng phải làm thỏa ý muốn của bọn chúng sao.
- Đúng vậy!
Trần Khác gật gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Nguyên nhân chính là như vậy, hạ quan mới ỳ ra không đi. Nhưng mấy năm trôi qua, hạ quan đã không chịu được gánh nặng, đợi tới một ngày hồng trần ai lạc, chính là ngày hạ quan từ quan.
- Nói bừa, quan gia không thể để ngươi đi, ta cũng nhất định không đáp ứng! Nghĩ cũng không được nghĩ!
Văn Ngạn Bác quả quyết nói, trong lòng lại có điều hiểu ra, Trần Khác này thật sự quá thông minh, tuyệt đối không thể đối địch với người này!
- Ha ha, Văn Tướng công cũng đừng có làm khó dễ.
Trần Khác cười nói:
- Dù sao hạ quan cũng không rời Biện Kinh, hạ quan muốn toàn lực kinh doanh trí tuệ viện của mình!
- Không cần nói nữa, việc này không dễ thương lượng.
Hắn càng như vậy, Văn Ngạn Bác liền kiên quyết:
- Tuyệt đối không thể!
- Ôi! Đến lúc đó rồi nói sau.
Trần Khác cười gượng nói:
- Trước tiên tập trung toàn sức lực lo chính sự đi.
- Tới lúc đó cũng không thể.
Văn Ngạn Bác lắc đầu mạnh, lại muốn nói cái gì, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, liền im miệng nói:
- Chuyện gì vậy?
- Tướng công, phủ Khai Phong đang phong tỏa các con đường thông với Vạn Thắng môn ạ..
Quan viên hầu cận của ông giọng vội vã bẩm báo.
- Hồ đồ!
Văn Ngạn Bác mặt biến sắc nói:
- Chặn các ngả đường lại thì dân chúng làm sao có thể ra khỏi thành dự lễ!
- Tướng công chớ vội nóng nảy, ta đi xem thế nào rồi hãy nói.
Trần Khác bây giờ mới tỏ ra là người có cùng cương vị điều hành đại lễ, dĩ nhiên phải để hắn xử lý.
- Chắc là bọn kia muốn gây phiền phức cho đại lễ,
Văn Ngạn Bác giọng lạnh lùng nói:
- Thời gian cấp bách, ngươi có thể tùy cơ ứng biến, mọi trách nhiệm ta sẽ gánh vác!
- Tướng công cứ yên tâm,
Trần Khác cười nói:
- Ngài vừa nói ta có khả năng "vô hiệu sự buộc tội" mà...
- Ha ha, được!
Văn Ngạn Bác gật đầu cười nói:
- Vậy thì giao việc này cho ngươi đó!
Ra khỏi lán, Trần Khác dẫn một đám thân vệ thúc ngựa vào thành, cùng đi còn có Triệu Tông Cảnh... Cũng giống như anh em Triệu Tông Thực sẽ vì y mà quên mình, anh em Triệu Tông Tích mặc dù ít nhưng nhất định cũng vì y mà liều mạng.
Đi trên đường không lâu, quả nhiên gặp được quan sai của phủ Khai Phong đang dùng hàng rào phong tỏa hai bên đường. Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, đã có mấy người dân đi lại trên đường rồi. Nhưng cũng không ngoại lệ, ai đi đến gần mấy hàng rào đều bị đuổi trở lại.
- Làm cái gì vậy?
Trần Khác dừng ngựa gần ngay trước mặt, Triệu Tông Cảnh thúc ngựa lên phía trước hỏi:
- Ai cho các ngươi chặn đường như thế này?
← Hồi 336 | Hồi 338 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác