← Hồi 154 | Hồi 156 → |
Nói đến cũng thật sự là tạo hóa trêu người, phụ tử Triệu Tông Tích hai đời người nhưng lại trải qua tao ngộ giống nhau, cuộc đời không thể thừa nhận thương đau.
Chuyện xưa của Triệu Tông Thực đã nói qua từ trước, từng làm cái túi dự phòng, được đón vào cung nuôi dưỡng, nhưng sau khi Thái tử ra đời lại bị đưa trở về... Khoảng thời gian đó không những không vui mừng chút nào, còn làm cho tinh thần y bị tổn thương thật lớn.
Mà cha y là Triệu Doãn Nhượng thì chỉ hơn chứ không kém chút nào, dù sao Triệu Tông Thực ở thời điểm bị tổn thương vẫn còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ ràng lắm, nhưng Triệu Doãn Nhượng khi đó đã tới tuổi thích nằm mơ rồi. Năm đó, đứa con cả của tiên đế là Chu Vương sau khi qua đời, Chân Tông hoàng đế đã dùng lễ tiết dành cho Hoàng tử để nghênh đón Triệu Doãn Nhượng vào trong cung nuôi dưỡng, cứ thế cho đến Triệu Doãn Nhượng vừa tròn mười tuổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giang sơn Đại Tống triều sẽ do Triệu Doãn Nhượng hưởng thụ.
Nhưng mà ngàn vạn lần không ngờ tới, Lưu Nga lại nhường cho một cung nữ sinh ra đương kim hoàng đế Triệu Trinh cho Chân Tông.
Người ta đã có hàng chính hiệu, thì tất nhiên sẽ không cần đến hàng nhái như Triệu Doãn Nhượng nữa. Sau khi Triệu Trinh tròn một tuổi, Triệu Doãn Nhượng ngay lập tức bị trục xuất khỏi hoàng cung. Giấc mộng hoàng quyền quay đi quay lại đã trở thành hư vô, gây ra mối hận thực sự không thể xóa mờ...
Sau những năm tháng đó, tuy rằng Chân Tông hoàng đế cố gắng hết sức bồi thường cho Triệu Doãn Nhượng, nhưng trên đời này còn có cái gì có thể bồi thường cho sự thống khổ của việc mất đi ngôi vị Hoàng đế? Lão điên cuồng sinh ra hai mươi tám con trai, hai mươi bốn con gái... Đây là mới chỉ tính những đứa còn sống, còn có những đứa bị chết non, tổng cộng có khi phải lên tới một trăm đứa, chẳng lẽ không vì để trả thù Chân Tông hoàng đế và đương kim hoàng thượng?
Nhìn đi, các ngươi sinh con trai còn khó hơn lên trời, còn ta thì ngay cả con mình có khi còn không nhận biết được hết! Hâm mộ đi, ghen tị đi, lão già không có người nối dõi!
Ai ngờ đâu, ba mươi năm sau, con lão là Triệu Tông Thực lại một lần nữa trở thành "cái túi dự phòng" vẻ vang, hơn nữa cũng lại bị đuổi ra khỏi cung giống như năm xưa. Trong những năm tháng mười năm dài đằng đẵng đó, phụ tử Triệu Doãn Nhượng vẫn sống trong sự chờ đợi nóng bỏng rồi lại gặp phải sự mất mát lớn lao.
Mỗi một vị Hoàng tử sinh ra đều làm cho bọn họ như lâm vào ngày tận thế, mỗi một vị Hoàng tử qua đời đều làm cho bọn họ như vừa được tái sinh. Có thể tưởng tượng được, năm nay trong lễ mừng năm mới, khi Hoàng đế Triệu Trinh bệnh tình nguy kịch thì hai phụ tử có bao nhiêu sự vui mừng – Nếu Triệu Trinh bệnh nặng không qua khỏi thì ngôi vị Hoàng đế kia cuối cùng cũng rơi vào nhà bọn họ!
Mặc dù sau đó Triệu Trinh lại khỏi bệnh, nhưng hai phụ tử Triệu Doãn Nhượng vẫn tràn đầy tin tưởng, việc này không phải rõ ràng hay sao? Theo tất cả mọi người, Hoàng đế đã hơn năm mươi tuổi vẫn không có con trai, từng trải qua bệnh nặng, đã không thể không lập tôn thất làm người kế vị. Tôn thất đó, chỉ có Tông Thực mà thôi...
Nhưng không ngờ, hoàng đế Triệu Trinh xưa nay vẫn luôn lắng nghe lời phải mà giờ lại lựa chọn kiên trì không chịu. Triệu Trinh dùng phương thức như vậy để cảnh cáo quần thần, cảnh cáo phụ tử Triệu Doãn Nhượng, làm cho Triệu Tông Thực cảm thấy vô cùng uể oải.
Lão cha Triệu Doãn Nhượng – Vị Vương gia suốt đời chăm chú nhìn ngó ngôi vị Hoàng đế, lại đi an ủi đứa con của mình, nói:
- Trong Đại Tống triều, không ai có thể làm theo ý mình muốn, kể cả Hoàng đế cũng như vậy. Nếu Triệu Trinh vẫn kiên trì không lập Trữ, đó là không để ý đến tổ tông, quốc gia, không thể nghi ngờ sẽ làm đoạn tuyệt với quần thần. Dần dần cứ như vậy, tất cả mọi người sẽ đứng ở thế đối lập với Triệu Trinh. Đến lúc đó thì Triệu Trinh cũng chỉ có thể phục tùng mà thôi.
Khuôn mặt khô héo như vỏ cây của lão cũng lộ ra vẻ tươi cười khó gặp, nói:
- Con không cần lo lắng việc Triệu Trinh sẽ làm khó con. Chỉ cần con lên làm Thái tử, Triệu Trinh sẽ phải tận tâm tận lực mà nịnh hót con. Đây chính là sự thương tâm của lão tuyệt hậu!
- Chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động, xem Triệu Trinh từng bước một đi vào tuyệt lộ như thế nào.
Lão Vương gia cười đến mức ho khan lên một tiếng, dường như trên đời này không còn có chuyện nào vui hơn:
- Yên tâm đi, qua lần thứ hai sẽ không thể có lần thứ ba nữa, ngôi vị Hoàng đế nhất định sẽ thuộc về chúng ta.
Tuy rằng Triệu Tông Thực có tính tình kiên nhẫn, nhưng dù sao y cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, không kìm nổi nói:
- Phụ thân đừng quá sơ suất, con thấy Tông Tích bên kia thế đang mạnh, phế trưởng lập thứ dù sao vẫn là việc có thể xảy ra, tiên đế cũng không phải là con cả mà cũng được lên làm Hoàng đế đó thôi ạ?
- Tình huống bây giờ không giống như vậy.
Triệu Doãn Nhượng thấy y lo lắng nhiều như vậy, âm thầm nghĩ ngợi tính toán một phen, quyết định nói hết kế hoạch cho y, hạ giọng nói:
- Vi phụ đã có kế hoạch nhiều năm vì con...
Triệu Tông Thực khẽ nhếch miệng, bĩu môi nói:
- Làm sao mà con chưa nghe nói tới bao giờ?
- Loại sự tình này mà để cho người khác biết, chẳng phải là gây họa cho mình?
Triệu Tông Ý nói tiếp:
- Không có bất kỳ người ngoài nào nhúng tay vào, chỉ có phụ thân và ta xử lý.
Nói xong thần bí cười hề hề:
- Vài vị tướng công và đại thần trọng yếu đều đã lén cam đoan, chỉ cần trong lúc tôn thất lập Thái tử, sẽ ủng hộ ngươi chứ không còn ai khác.
Nghe xong lời của cha và anh trai nói, Triệu Tông Thực rốt cục cảm thấy yên tâm, thấp giọng hỏi:
- Tên Trần Tam Lang kia, nếu đã trừng phạt không được, không bằng lôi kéo hắn về phía ta một chút.
Có thể làm cho Triệu Tông Tích mất đi phụ tá đắc lực cũng là việc vô cùng khoái trá.
- Có thể.
Triệu Doãn Nhượng thản nhiên nói:
- Con không cần ra mặt, để Tam ca của con đi thôi.
- Tốt.
Đây là cái lợi của việc nhiều huynh đệ, làm gì cũng không cần y ra mặt, Triệu Tông Thực chỉ cần toàn tâm toàn ý đóng vai Hiền Vương hiếu trung mà thôi.
Mưa liên tiếp không ngừng, nạn úng ở phủ Khai Phong thực sự đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Tại thành nam là khu vực bị trũng, nước đã ngập lên tới đầu gối, dân chúng không thể tiếp tục sinh hoạt trong nhà, chỉ có thể dìu già dắt trẻ đi sang chỗ cao hơn ở phía bắc.
Tòa nhà Trần gia lại ở ngay thành nam, là khu vực gặp tai họa nghiêm trọng nhất, cũng là nhóm cư dân đầu tiên không thể không di tản. Cũng may Tào thị sớm đã tìm được chỗ ở tốt ... Ở một biệt viện trên Di Sơn của anh trai bà Tào quốc cữu. Di sơn là một trong không nhiều lắm những ngọn núi của thành Khai Phong, cho dù cấm cung của Hoàng đế bị ngập thì nơi này cũng không bị.
Trần Khác lần trước kéo tráng đinh, làm cho mối quan hệ giữa Tào thị và Trần gia hoàn toàn được làm rõ, hôn sự của bà và Trần Hi Lượng rất nhanh được Hoàng thượng và Tào thái hậu quyết định vào ngày hai mươi bảy tháng sau. Hiện tại cũng gần với chỗ ở của bà, bà cũng không tiếp tục che che giấu giấu, mỗi ngày đều qua đây xem xét cơm áo, dụng cụ sinh hoạt hàng ngày của mấy phụ tử, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân của gia đình.
Một ngày này, lúc Tào thị đang muốn ly khai thì Trần Khác đi ra theo, cười hỏi:
- Di nương, người bây giờ vẫn còn ở tại Liễu gia sao?
- Lúc này.
Tào thị vén màn xe, quẫn bách nói:
- Làm sao còn có thể tiếp tục dựa vào Liễu gia?
- Vậy người còn có thể đi sao?
- Chuyện buồn cười, đương nhiên là có thể?
Tào thị ngạc nhiên nói:
- Có chuyện gì?
- Di nương dẫn con đi xem được không?
Trần Khác cười nói.
- Làm gì?
- Con muốn đi bồi tiếp Liễu lão thái gia một chút, nói rõ ràng việc hôn sự với lão.
Trần Khác gãi đầu nói:
- Lão kéo dài cũng bởi vì chuyện này còn gì.
- Con nên nói rõ ràng từ sớm.
Tào thị lườm hắn một cái nói:
- Khi nào con muốn đi?
- Giờ đi luôn.
Trần Khác nói:
- Việc này còn cần phải xem hoàng lịch sao?
- Không cần,
Tào thị nở nụ cười khổ nói:
- Chẳng qua, hay là con và phụ thân con đi cùng nhau.
- Không cần.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Lời nói của phụ thân trong việc này càng khó mở lời, di nương mang con đi thôi.
Tào thị ngẫm lại cũng là như vậy, hà tất phải để cho Trần Hi Lượng đi, đi rồi lại bị lão Công Công giáo huấn.
Gia gia của Tào thị là đại tướng khai quốc Tào Bân, nữ nhi nhà tướng làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Thời gian một nén nhang sau, bà đã dẫn theo Trần Khác đi tới trước cửa Liễu gia.
Tuy rằng hôm trước bị Liễu gia tức giận, nhưng việc thân phận của Tào thị bày ra kia, tất nhiên không ai đón tiếp bằng trà lạnh, vừa đến đã thấy Mợ ấm hôm trước khẩn trương ra mở cửa.
Phủ đệ của người làm quan to, đi vào cửa là kiệu thính (nơi dừng kiệu), ra khỏi kiệu thính là một bức tường, đi qua bức tường là khách đường, bình thường đều là như vậy. Phủ đệ của Liễu gia cũng không ngoại lệ, nhưng lại mang nét nghệ thuật độc đáo. Trần Khác đi theo Tào thị ra khỏi kiệu thính thì gặp ngay một cái hoa viên rất to, không cần biết mùa đông hay hè, loại hoa nào cũng có, gần đó lại là núi giả, bích thạch, rừng tùng... làm cho tinh thần người ta trở nên thoải mái.
Hai người đi theo hành lang gấp khúc trong hoa viên, trực tiếp đi vào khách đường, thấy trên cửa khách đường viết một bộ câu đối:
- Cận sơn đại yểm thần tiên quật, cách thủy yên hoành phú quý gia.
Giọng điệu tuy lớn nhưng cũng đúng với thanh danh của Liễu gia.
Có thị nữ đi ra hầu hạ, Tào thị bảo Trần Khác ngồi chờ, cô đi vào trước báo cáo một tiếng với lão thái gia.
Cứ ngồi ở trong khách đường, trong tai đều là tiếng trời, trước mắt đều là gấm vóc. Trần Khác thở dài trong lòng:
- Bình thường hay nghe người ta nói, ba đời mới sinh ra một quý tộc, lời nói ấy quả nhiên không sai... Liễu gia phồn vinh ngàn năm, đã làm cho phú quý ngấm đến tận xương tủy rồi.
Lúc đầu hắn còn có chút nhàn hạ, thoải mái để thưởng thức, cảm thán phẩm vị của Liễu gia, nhưng không được bao lâu lại chuyển sang không kiên nhẫn... Bởi vì hắn đã chờ khoảng nửa canh giờ rồi mà cũng không thấy Liễu lão thái gia đâu, ngay cả Tào thị cũng không đi ra. Trần Khác kêu hai tiếng mới phát hiện ra ngay cả thị nữ cũng không có ai... Đây tỏ rõ là đang lạnh nhạt với hắn.
Nhưng Trần Khác nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chính mình cũng lạnh nhạt với người ta bốn tháng, hiện tại bị trả thù một chút cũng là đúng. Hắn liền hạ quyết tâm, ngồi một chỗ nhắm mắt bình tĩnh suy nghĩ... Chỉ một lúc sau đã thấy hắn ngủ, còn ngáy khò khò.
Bọn thị nữ lén nhìn trộm hắn bị chọc tức, đi ra đánh thức hắn nói:
- Đúng là thôn phu, lại dám ngủ ở trong quý phủ thế này!
- Đừng giả bộ nữa.
Trần Khác mở một con mắt, lặng lẽ cười nói:
- Chủ nhân nhà ngươi đều chạy đi đâu cả rồi?
- Lão thái gia nhà ta lúc này không có ở nhà, trong nhà đều là nữ quyến, không tiện gặp khách.
Bọn thị nữ vẻ mặt sương lạnh nói.
- Tào phu nhân đâu?
- Đang nói chuyện cùng với Lão thái quân nhà ta, ngươi ngoan ngoãn chờ đợi đi.
- Vậy gọi Liễu Nguyệt Nga ra đây, ta đang có chuyện tìm cô ta.
Trần Khác nói, hắn cũng không trông cậy vào việc bọn thị nữ sẽ đáp ứng, ai ngờ đâu bọn họ lại đáp ứng ngay.
Bọn thị nữ âm thầm cười lạnh, xem cô nương nhà ta, không đánh cho ngươi ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra mới là lạ.
Ngay lập tức có người chạy đến tú lầu của Liễu Nguyệt Nga, thở hồng hộc nói:
- Cô nương, tên tiện nam nhân không biết tốt xấu kia đến rồi.
So với vài ngày trước, Liễu Nguyệt Nga lại gầy yếu đi một vòng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, nghe vậy ngây người nói:
- Cái gì mà tiện nam nhân?
- Chính là cái tên Trần Tam kia!
- Hắn đến đây?
Liễu Nguyệt Nga bối rối một trận, nói:
- Tới làm gì?
- Ai mà biết được, là Tào phu nhân dẫn hắn tới.
Thị nữ líu ríu nói:
- Tào phu nhân bị lão thái gia và thái phu nhân giữ lại, cho hắn chờ đợi một mình ở phòng khách đã một canh giờ rồi.
- Ôi, gia gia thật sự là hồ đồ...
Liễu Nguyệt Nga thở dài, đứng dậy nói:
- Ta đi xem sao.
← Hồi 154 | Hồi 156 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác