← Hồi 07 | Hồi 09 → |
Bốn thiếu nữ với cõi lòng tan nát đi khắp ngọn núi Linh Ưng, đến đâu cũng chỉ thấy cảnh điêu tàn đổ nát, đá núi nứt nẻ, cây cối trôi gốc hệt như một vùng đất nguyên thủy thời kỳ hồng hoang.
Song bốn nàng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm từng tấc đất và rồi họ đã phát hiện hai tử thi tàn khuyết tại một ngọn núi cao sụp lở.
Tư Mã Ngọc Yến bàng hoàng kêu lên:
- Ôi, Vân ca...
Nàng loạng choạng phóng đến gần, sòng nhìn kỹ thì không phải Sở Thiên Vân.
Hai tử thi này tàn khuyết không còn nguyên vẹn, thủng bụng lòi ruột trông cực kỳ thê thảm.
Sau đó các nàng phát hiện rất nhiều trụ cột gạch ngói và những than cậy bị lửa cháy đen.
Qua đó chứng tỏ nơi đây từng có nhà cửa nhưng sau lần địa biến vừa qua hầu hết đã bị chôn vùi dưới lòng đất.
Triều Dương công chúa Cung Mỹ nước mắt chảy dài nghẹn ngào nói:
- Vân ca hẳn đã bị vùi chôn dưới núi rồi...
Tư Mã Ngọc Yến cũng nghẹn ngào tiếp lời:
- Chắc chắn là vậy rồi... chúng ta...
Triều Dương công chúa tiếp lời:
- Chúng ta hãy đào mau...
Đoạn liền định bắt tay đào bới.
Ngân Y La Sát Nhạc Dung buông tiếng thở dài đi đến bên Cung Mỹ vỗ vai nàng nói:
- Tứ muội định làm gì vậy?
- Nhất định Vân ca đã bị đè dưới núi, chúng ta bất luận thế nào cũng phải đào lên.
Đoạn như điên cuồng, lại định động thổ đào bới.
Trường Thiên Bích Phụng cũng buông tiếng thở dài nắm lấy vai Cung Mỹ nói:
- Tứ muội chớ điên khùng thế này!
- Tiểu muội điên khùng gì nào?
Cung Mỹ nước mắt dàn giụa.
La Ngọc Quyên thở dài:
- Sức người có hạn, đâu thể đào nổi cả một ngọn núi thế này!
- Chỉ cần kiên nhẫn ắt có thành công.
Cung Mỹ phản bác.
La Ngọc Quyên gật đầu:
- Nếu thật sự muốn đào thì hãy đợi tỷ tỷ điều động hết nhân lực Ngọc Phụng bang đến đây đào, có lẽ còn có cơ hội thành công nhưng... sau khi đào thì sao?
Nhạc Dung nghiêm nghị tiếp lời:
- Nhị muội nói không sai, sau khi đào thì sao? Chưa chắc Vân đệ đã bị đè chết dưới núi, mà dù đúng thật vậy thì chúng ta cũng không nên đụng đến di thể Vân đệ.
Tư Mã Ngọc Yến lớn tiếng nói:
- Theo đại tỷ thì chúng ta phải làm sao? Chả lẻ bỏ đi thế này ư?
Nhạc Dung thở dài thật mạnh:
- Nếu Vân đệ đã chết thì cũng chẳng thế nào sống lại được, còn như Vân đệ bình an vô sự chắc chắn chúng ta sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
Cung Mỹ nghẹn ngào tiếp lời:
- Hy vọng đó mong manh quá... chi bằng chết cùng với Vân ca cho xong...
La Ngọc Quyên cười ảo não:
- Tứ muội sao lại nói vậy, dẫu sao tứ muội cũng là Triều Dương công chúa uy trấn giang hồ, chả lẽ ngoài cái chết ra không còn cách nào nữa hay sao?
Cung Mỹ thoáng đỏ mặt:
- Nhị tỷ nói đi, chúng ta còn cách nào khác nào?
La Ngọc Quyên nhìn Nhạc Dung nói:
- Đại tỷ quyết định đi!
Nhạc Dung tuy chỉ hai mươi mốt tuổi song dẫu sao nàng cũng là đại tỷ đành chau mày suy nghĩ một hồi đoạn nói:
- Đành rằng chúng ta đặt giả thuyết xấu nhất song cũng không nên từ bỏ hy vọng dò la trên chốn giang hồ, biết đâu Sở Thiên Vân vẫn bình an vô sự.
Tư Mã Ngọc Yến tiếp lời:
- Vậy cũng chẳng khó, nếu Sở Thiên Vân tái xuất trên giang hồ, chắc chắn không qua được tai mắt Cái bang, chúng ta cứ tìm người Cái bang hỏi là được rồi!
Nhac Dung gật đầu:
- Nếu trong mười hôm mà vẫn không phát hiện ra tung tích Thiên Vân ở quanh đây thì nhất định lành ít dữ nhiều rồi.
Cung Mỹ dàn dụa nước mắt:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Nhạc Dung tiến tới hai bước nghiêm giọng:
- Miễn là chúng ta không có lỗi với Thiên Vân được rồi! Nếu Thiên Vân đã chết chúng ta sẽ tang phục tận lễ rồi sau đó cắt tóc quy y, hiến trọn đời vào cửa Phật, ba vị muội muội nghĩ sao?
Tư Mã Ngọc Yến gật đầu:
- Bốn tỷ muội chúng ta sẽ trọn đời bên nhau cùng xuất gia trong một am miếu!
Cung Mỹ tiếp lời:
- Vậy thì chúng ta cứ cất một ngôi am tự tại đây, bốn tỷ muội chúng ta cùng xuất gia, chẳng phải tốt hơn ư?
Nhạc Dung gật đầu:
- Vậy cũng được!
La Ngọc Quyên tiếp lời:
- Đại tỷ! Tiểu muội còn có chút ý kiến.
- Nhị muội cứ nói.
- Lúc còn sống Vân ca luôn nghĩ đến việc báo phục gia thù, nếu Vân huynh quả thật đã chết dưới chín suối hẳn cũng không yên lòng nhắm mắt bởi huyết thù chưa báo, bất luận tuẫn tiết hay xuất gia thì chúng ta cũng phải hoàn thành di chí của Vân ca rồi mới định liệu, như vậy mới đúng!
Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ đồng thanh nói:
- Nhị tỷ nói rất đúng, chúng ta phải báo thù cho Vân ca!
Nhạc Dung gật đầu:
- Lẽ dĩ nhiên huyết thù của Vân ca cũng là huyết thù của chúng ta, khi nào báo xong thù hẳn trở lại đây cất am thế phát...
La Ngọc Quyên thở dài:
- Vậy thì chúng ta hãy đi ngay!
Nhạc Dung gật đầu:
- Ừm, chúng ta đi thôi...
Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ không nói gì nữa, thế là bốn nàng liền tức rời khỏi núi Linh Ưng.
*****
Sở Thiên Vân như đã hôn mê một thời gian, khi chàng hồi tỉnh, chỉ thấy Bạch Mai đang mắt ngấn lệ nhìn mình.
Chàng cũng xót xa nhìn Bạch Mai, chỉ thấy tóc nàng nhìn rối bời, mặt trắng nhợt song trên môi lại treo một nụ cười khó hiểu.
Sỏ Thiên Vân cười ảo não, khẽ nói:
- Bạch cô nương...
Bạch Mai thoáng chau mày:
- Hứ! Lúc này mà còn gọi tiểu muội là cô nương à?
Sở Thiên Vân ngẩn người vội nói:
- Mai muội...
Bạch Mai môi run:
- Vân ca!
Sở Thiên Vân khẽ thở dài:
- Có lẽ chúng ta không còn ở trên dương thế bao lâu nữa!
Bạch Mai bình thản:
- Tiểu muội biết! Chúng ta cứ như thế chờ chết thôi!
- Ngoài vậy ra chẳng còn cách nào khác hơn.
Vẻ mặt Sở Thiên Vân trở nên rất u ám và ghê rợn, cắn răng nói tiếp:
- Nhưng chết thế này ngu ca thật không cam lòng!
- Vì sao vậy? Vì huyết thù song thân chưa báo ư?
- Đúng vậy, đó chình là điều khiến ngu ca không thể nào yên lòng nhắm mắt.
- Bây giờ nghĩ đến người đó cũng vô ích. Vả lại Tam Thanh và Song độc có lẽ đều tang mạng bởi núi lở rồi!
- Mai muội có biết đích xác Vạn Tà môn ở núi Linh Ưng này, Tam Thanh và Song độc cũng ở đây không?
Bạch Mai ngẫm nghĩ một hồi mới thở dài nói:
- Tiểu muội không dám khẳng định mà chỉ hy vọng vậy thôi!
Sở Thiên Vân buông tiếng thở dài đoạn lại nhắm nghiền mắt..
Một hồi lâu, Bạch Mai bỗng gọi:
- Vân ca...
Sở Thiên Vân mở mắt hỏi:
- Gì vậy?
Bạch Mai giọng yếu ớt:
- Hãy nói chuyện với tiểu muội... tiểu muội sắp... không chịu đựng nổi nữa rồi.
- Trong tình huống này chúng ta không thể sống nổi nữa rồi, chi bằng...
- Chi bằng sao?
- Chi bằng chúng ta tự tuyệt chết cho rồi!
Bạch Mai nước mắt chảy dài:
- Không! Tiểu muội phải sống để được nhìn Vân ca... lâu chừng nào... hay chừng ấy...
Sở Thiên Vân đành thở dài nói:
- Mai muội khát nước không?
- Tiểu muội... khát... vô cùng...
Thì ra hai người mất quá nhiều máu, lúc này đều cảm thấy đói khát khôn tả.
Sở Thiên Vân lại gắng sức vươn tay ra, vốc lấy nước suối rót lên miệng Bạch Mai.
Bạch Mai nuốt lấy lia lịa, tinh thần liền trở nên khá hơn.
Sở Thiên Vân cũng uống rất nhiều nhưng nước suối vừa vào bụng, cảm giác đói càng thêm gia tăng. Chàng đưa mắt nhìn Bạch Mai nhận thấy rõ ràng chẳng khác gì mình.
Bỗng Sở Thiên Vân nhác thấy trên dòng suối có một vật tựa như lục bình đang trôi đến, nhìn kỹ thấy bốn chiếc lá xanh tươi và hai quả màu đỏ. Đồng thời một mùi thơm nực nồng theo gió lên mũi. Mặc dù hai quả đó chỉ to cỡ long nhãn, nhưng hai người đang trông lúc đói cồn cào có sức quyến rũ khôn tả.
Bạch Mai vội nói:
- Vân ca... mau...
Song cành vật trôi dạt bất định, Sở Thiên Vân đưa tay chộp mãi vẫn không được, một hồi rất lâu, cành thực vật ấy mới trôi dạt đến gần.
Tuy chỉ là hai quả cây nho nhỏ, song Sở Thiên Vân với tâm trạng vô cùng khích động, tay run run chộp lấy.
Chàng thầm nuốt nước miếng, đưa hai quả trái cây đầy quyến rũ lên miệng Bích Mai.
Bạch Mai liếm môi đoạn đưa tay đẩy ra nói:
- Tiểu muội không ăn đâu... Vân ca ăn đi!
Sở Thiên Vân vờ ung dung cười:
- Ngu ca không đói, Mai muội ăn đi!
Sau một hồi nhường nhau, rốt cuộc là mỗi người ăn một quả và hai chiếc lá.
Quả cây rất thơm ngon và lạ thay cảm giác đói lập tức biến mất, đồng thời một luồng hơi ấm len thẳng vào đạo nhân điền và tinh thần cũng mỗi lúc càng thêm phấn chấn.
Bạch Mai cười thật ngọt nói:
- Vân ca tiểu muội cảm thấy khỏe người rồi, chân cũng không còn đau nữa.
Sở Thiên Vân hớn hở nói:
- Ngu ca cũng vậy, chúng ta hãy mau vận công thư xem!
Thế là hai người liền nhắm mắt vận công điều tức. Chừng thời gian nửa tuần trà, Sở Thiên Vân bỗng reo lên:
- Lạ quá...
Bạch Mai cũng mở bừng mắt nói:
- Vân ca gì vậy?
Sở Thiên Vân cười to:
- Chân ngu huynh đã phục hồi tri giác rồi!
Bạch Mai cũng hớn hở:
- Tiểu muội cũng vậy, chân không còn đau chút nào nữa, dường như không hề sao vậy..
Sở Thiên Vân cố gắng chống tay ngồi dậy, thây hai chân vẫn còn bị kẹp trong đá, máu trên quần đã khô từ lâu, cơ hồ toàn thân chỉ một màu đen.
Chàng thử động đậy hai chân, cảm thấy co duỗi như ý lòng mừng khôn xiết.
Điều khiến chàng vui mừng hơn là khi vận công điều tức, cảm thấy kịch độc trong cơ thể đã không còn nữa và chân nguyên cũng tự dưng gia tăng rất nhiều.
Đó thật là điều chàng có nằm mơ cũng không ngờ đến, bất giác ngây ngẩn đắm chìm trong suy tư. Sau cùng chàng đã tìm ra nguyên nhân đó nhất định là do công hiệu của hai quả trái cây đó.
Lẽ dĩ nhiên chàng đâu biết đó là Địa Cực Sâm Quả, một kỳ trân hiếm thế đã sinh trưởng trong lòng khe núi mấy nghìn năm nay chẳng những có công năng cải tử hoàn sinh mà còn có thể phản lão hoàn đồng.
Chàng lại vận công điều tức chỉ cảm thấy trong đạo nhân điền dào dạt sức nóng và một luồng hơi ấm rất mạnh chảy khắp kinh mạch đến tận tứ chi. Chàng bỗng có một ý nghĩ mãnh liệt phải rút đôi chân bị liệt trong đá ra.
Bèn quay sang Bạch Mai khẽ nói:
- Mai muội, bây giờ ngu ca thử nâng đá lên, nếu đôi chân Mai muội cử động được thì hãy rút ra ngay.
Bạch Mai cũng hết sức phấn khởi đáp:
- Vâng! Nhưng Vân ca phải hết sức thận trọng không khéo lại làm đá sụp thì khốn.
Sở Thiên Vân gật đầu thận trọng từ từ nâng đá lên. Chàng cảm thấy công lực mình lúc này đã gia tăng ít nhất gấp ba lần hơn trước.
Chỉ nghe tiếng ma sát khe khẽ, tảng đá đè trên chân hai người từ từ cất lên, khi đến chừng nửa thước, Bạch Mai lẹ làng rút đôi chân ra. Sở Thiên Vân cong người, hai tay chống giữ tảng đá, cũng lẹ làng rút tay ra, đoạn từ từ hạ tảng đá xuống không xảy ra bất trắc gì cả.
Chàng thở phào một hơi dài vội kiểm tra đôi chân thấy vẫn bình thường như trước không chút dấu vết gì cả, thế nhưng nơi bị đè máu khô bê bết, vì sao vết thương không còn chút dấu tích nhỉ?
Sở Thiên Vân hớn hở nói:
- Nhất định là nhờ hai quả trái cây kia rồi, có lẽ chúng ta đã được ăn linh chi tiên quả!
Bạch Mai lẩm bẩm:
- Hẳn là nhờ Bồ Tát phù hộ, chúng ta chưa tới số chết!
Song nàng lại lập tức lo âu nói:
- Chẳng rõ ở đây cách mặt đất bao nhiêu, chúng ta lên bằng cách nào đây?
Sở Thiên Vân mỉm cười:
- Dễ dàng thôi!
Đoạn bèn rút Huyền Ngọc kiếm trên lưng ra, nắm tay Bạch Mai nói:
- Nào chúng ta hãy tìm đường đi lên!
Thế là hai người vượt qua dòng suối, theo khe hở của những tảng đá chồng chất lên nhau từ từ trèo lên.
Hai người leo trèo hết sức vất vả, có lúc phải thận trọng moi đào đất đá, nhưng tinh thần hai người vô cùng phấn chấn, không chút cảm thấy mệt mỏi. Chừng một giờ sau, hai người gặp một khe hở khá rộng và gió lạnh thổi ập vào mặt.
Sở Thiên Vân thở phào thật mạnh, cười nói:
- Mai muội chúng ta đã thoát rồi!
Bạch Mai đưa mắt nhìn về phía gió lạnh thổi vào, chỉ thấy một màu đen tối, bất giác chau mày nói:
- E rằng không dễ dàng vậy đâu...
Sở Thiên Vân cười to:
- Mai muội nghĩ đó là gì, đó chính là bầu trời, chẳng qua bây giờ là đang lúc đêm khuya không có trăng sao nên mới tối mịt thế này thôi.
- À ra vậy!
Bạch Mai rồi cũng vui sướng cười to, sau đó sà vào long Sở Thiên Vân, một hồi thật lâu cũng chưa chịu ngẩng đầu lên.
Một hương thơm xử nữ len vào mũi Sở Thiên Vân, khiến chàng nghe long ngây ngất, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vô vàn bâng khuâng đau xót.
Bởi bị đá đè, nghĩ không thể nào sống được nữa, chàng mới có thái độ thân thiết với Bạch Mai, giờ đây đã thoát khỏi tử thần, chàng bắt buộc phải thực hiện chí nguyện của mình, báo phục huyết thù song thân và giải quyết ân oán của bản thân.Nhưng còn Bạch Mai... nàng biết làm sao đây.
Song thân nàng hiện đang nằm trong tay bọn Vạn Tà môn chưa rõ sống chết, hơn nữa rất có thể đã tang thân trong lòng núi này rồi. Nay nàng đã trở nên cô thân một mình không nơi nương tựa, lại từng cùng mình trải qua hoạn nạn, nhất định đã xem mình là người thân duy nhất ở trên đời, chả lẽ mình lại có thể bỏ mặc nàng hay sao?
Bốn nàng Nhạc Dung, La Ngọc Quyên, Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ cũng đủ khiến chàng đau đầu rồi, giờ lại thêm Bạch Mai nữa...
Chàng nhè nhẹ đẩy Bạch Mai ra nói:
- Mai muội chúng ta hãy mau rời khỏi đây, kẻo gặp cơn động đất núi lở nữa thì..
- Đúng rồi chúng ta mau rời khỏi nơi quái quỷ này!
Đoạn liền tung mình lên trước, bên trên gió rít vù vù định thần nhìn thì ra đang ở trong một khu gạch đá đổ nát.
Hai người vừa từ cõi chết trở về, tâm trạng mỗi người một khác, Bạch Mai luôn tay chỉ trỏ và cười nói huyên thuyên. Sở Thiên Vân thì tâm sự trùng trùng, quét mắt nhìn ngọn núi đã biến dạng, đoạn chau mày nói:
- Mai muội chúng ta rời khỏi đây theo lối nào đây?
Bạch Mai quét mắt nhìn quanh:
- Có thể tiểu muội tìm được lối ra!
Đoạn liền cất bước đi trước. Sau cơn động đất núi lở khắp nơi đầy vực thẳm và đá núi ngổn ngang song hai người đều khinh công trác tuyệt, lại vừa được ăn Địa Cực Sâm Quả công lực đã gia tăng gấp mấy lần nên phóng đi cũng không vất vả lắm, chẳng bao lâu xuống đến chân núi Linh Ưng.
Bạch Mai ngoảnh lại nhìn ngọn núi Linh Ưng đen nghịt đứng thờ thẫn hồi lâu, bỗng bật khóc sướt mướt.
Sở Thiên Vân ngỡ ngàng hỏi:
- Mai muội sao thế?
Bạch Mai nghẹn ngào:
- Gia phụ và gia mẫu... hẳn đã dữ nhiều lạnh ít...
Sở Thiên Vân vội an ủi:
- Cũng chưa chắc có thể họ đã đưa lệnh tôn và lệnh đường đến Tổng đà rồi cũng nên.
- Làm sao biết được Tổng đà Vạn Tà môn không phải ở trên núi Linh Ưng?
Sở Thiên Vân lắc đầu:
- Theo nhận xét của ngu ca có lẽ không phải... Vạn Tà môn là một tổ chức thần bí mới thành lập dường như có dã tâm độc bá võ lâm, một môn phái như vậy không bao giờ thiết lập Tổng đà ở cùng một nơi với các đường. Trên núi Linh Ưng tuy có nhiều đại trại nhưng có lẽ chỉ hư trương thanh thế mà thôi.
- Vì sao chứ? Nơi đấy đâu có dễ xâm nhập!
- Không sai, nhưng Khuyến Mộ đường theo nghĩa tên gọi thì phải là một bộ phận tiếp xúc với giới giang hồ nhiều nhất. Vạn Tà môn thần bí như vậy, lẽ nào lại ở cùng chỗ với Khuyến Mộ đường. Theo ngu ca nhận xét các đường của Vạn Tà môn là đặt ở mỗi nơi khác nhau, còn Tổng đà thì ở một nơi kín đáo bí mật hơn hết.
Bạch Vân thở dài:
- Cũng đành nghĩ như vậy thôi! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ một chốc lát:
- Tam Thanh và Song độc nhất định ở trong Tổng đà của Vạn Tà môn, chúng ta phải tìm cho ra Tổng đà mới được.
- Tìm bằng cách nào?
- Thế lực của Vạn Tà môn đã giăng khắp võ lâm giang hồ, ta ở ngoài sang, họ ở trong bóng tối, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra bất trắc, chúng ta...
- Tốt hơn hết chúng ta hãy cải trang dịch dung, từ từ dò la.
- Đúng vậy!
Bạch Mai chau mày:
- Nhưng y phục chúng ta dính đầy máu như vậy làm sao có thể cải trang dịch dung đây?
Sở Thiên Vân cười:
- Lúc này đang đêm khuya, chúng ta hãy đến nhà người dân gần đây nài mua hai bộ y phục kha khá một chút, hẳn không có vấn đề gì.
Bạch Mai vỗ tay:
- Vân ca còn tiền bạc không?
- Còn, thừa cho chúng ta tiêu dùng!
Thế là dưới sự hướng dẫn của Bạch Mai, hai người đi chừng được ba dặm thì đến một thôn làng có khoảng năm mươi hộ dân cư. Sở Thiên Vân phải mất nhiều thì giờ thì mới có thể gõ cửa được một hộ dân ở đầu thôn mở cửa. Chủ nhân hết sức hòa khí, lập tức mời hai người vào nhà tìm lấy hai bộ y phục mới, một nam một nữ biếu cho họ. Y phục tuy mới nhưng là loại vải thôi, mặc vào y như hai huynh muội nhà nông.
Sở Thiên Vân lại dung dược dung dịch thoa lên mặt, làm cho chàng và Bạch Mai càng giống nông dân hơn.
Sau đó họ đáp tạ chủ nhà hai lạng bạc rồi bỏ đi ngay.
Bạch Mai đưa mắt nhìn trang phục hai người, đoạn cười nói:
- Bây giờ ta đi đâu đây?
Sở Thiên Vân trầm ngâm:
- Mục đích của chúng ta hiện tại là dò tìm tung tích của Vạn Tà môn, dò ra Tổng đà của họ cũng không nhất thiết phải đến đó.
Lúc này trời đã gần sang, hai người bèn giở khinh công phóng đi, đến trưa họ đã đi qua ba thôn làng và một thị trấn, tất cả mọi người còn bàn tán về núi Linh Ưng lở sụp nhưng không ai đề cập đến Khuyến Mộ đường của Vạn Tà môn, dường như không một người nào biết có một Khuyến Mộ đường ở trên núi, chỉ biết được trên núi có rất nhiều chim ưng và mười mấy hộ thợ săn.
Sở Thiên Văn lưu ý nhất là ám hiệu Bạch Cốt bởi Tổng đà Vạn Tà môn chắc chắn không thể làm ngơ trước sự việc toàn bộ Khuyến Mộ đường toàn bộ bị trong vùi dưới núi Linh Ưng, ít nhất họ cũng phải phái người xuống điều tra, trong các thị trấn lân cận nhất định phải có cao thủ Vạn Tà môn tiềm phục.
Thế nhưng chàng đã thất vọng, không hề thấy chút dấu vết nào của Vạn Tà môn, tựa hồ như Vạn Tà môn không hề bận tâm đến sự tồn vong của Khuyến Mộ đường và như Tổng đà của Vạn Tà môn cũng đã bị chôn vùi trên lòng núi Linh Ưng, Vạn Tà môn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Chiều hôm ấy, Sở Thiên Vân và Bạch Mai đã đến một thị trấn nhỏ cách Linh Ưng hai mươi dặm, thị trấn này có tên Dương Liễu tập, tổng cộng không hơn trăm hộ dân cư, song vì là một nơi trọng yếu nên cũng có khá nhiều tiệm quán.
Sở Thiên Vân và Bạch Mai chọn một tiệm cơm ngay đường phố. Trong tiệm cơm có rất nhiều nhân vật giang hồ đang uống rượu, huyên hoang nói cười.
Sở Thiên Vân cười thầm cùng Bạch Mai vội vã ăn xong vừa định rời khỏi bỗng nghe một đại hán râu đen ngồi cạnh lão nhân râu bạc cười nói:
- Lão trượng có nghe về việc mười ngày tới đây Huyết Tâm Nhị Ma sẽ quyết đấu với Bạch Vân bình trên núi Thanh Thành không?
Lão nhân tóc bạc vội hạ giọng thật thấp nói:
- Không nên đề cập tới việc ấy là hơn kẻo chuốc họa vào thân!
Đại hán râu đen chau mày:
- Nghe sao nói vậy thì có hề gì, trên giang hồ nơi nào mà chẳng phải chốn bàn tán thị phi chứ?
Lão nhân râu bạc chau mày:
- Giữa Thiên Ngoai tam ma vốn dĩ đã có điều khó có thể giải quyết, hồi ba mươi năm trước cùng nhau lui khỏi giang hồ, đó là một điều hết sức khó hiểu, hơn nữa Tâm Ma và Huyết Ma xưa nay hết sức thuận hòa, phen này lại bỗng dưng hẹn nhau quyết đấu cũng là điều quá không bình thường!
Đại hán râu đen cười cười:
- Thiên Ngoại tam ma lừng danh võ lâm, phen này Nhị ma quyết đấu hẳn rất là hấp dẫn, chúng ta hãy đến xem cho mở rộng tầm mắt.
Lão nhân râu bạc vội xua tay:
- Không nên!
- Sao vậy?
- Việc Tâm Ma và Huyết Ma quyết đấu sớm đã truyền khắp giang hồ nhất định sẽ có rất nhiều người đến xem.
- Lẽ dĩ nhiên rồi, mọi người đều muốn chứng kiến kết quả cuộc giao đấu của hai nhân vật tuyệt đỉnh võ lâm này.
- Điều ấy thật ra cũng chẳng có gì, nhưng có một việc không tầm thường khác nữa cũng xảy ra ở trên núi Thanh Thành.
- Việc gì vậy?
Lão nhân râu bạc hạ giọng thật thấp:
- Gần đây trên giang hồ vừa xuất hiện một môn phái thần bí, ngươi chưa nghe nói ư?
- Có nghe nhưng không được tường tận, môn phái ấy cơ hồ có gì khác lạ vậy?
Lão nhân râu bạc nói khẽ đến mức cơ hồ không thể nghe được:
- Môn phái ấy thật ra có gì khác lạ thì lão phu cũng không rõ lắm, nhưng nghe đâu những cao thủ bậc nhất trong giới hắc đạo và tà đạo hầu hết đã được họ thu nạp.
- À! Vậy là thế lực của môn phái này phải to lớn lắm rồi nhưng môn phái này tên gì vậy?
- Vạn Tà môn!
Đại hán râu đen cười cười:
- Đã chuyên thu nạp những tên ma đầu trong giới hắc tà đạo thì tên Vạn Tà môn thật quả danh phù ký thực.
Lão nhân râu bạc lắc đầu:
- Việc thu nạp cao thủ giới hắc tà đạo đó là trong quá khứ, hiện nay có lẽ đã thu nạp hết rồi, họ lại bắt đầu thay đổi tác phong...
Đại nhân râu đen ra chiều thích thú:
- Họ thay đổi tác phong như thế nào?
- Các cao thủ tuyệt đỉnh trong giới hiệp nghĩa cũng đã trở thành đối tượng thu nạp của họ, có lẽ không bao lâu nữa, võ lâm giang hồ ắt sẽ trở thành thiên hạ của Vạn Tà môn.
- Việc này thật không đơn giản, vậy giới hiệp nghĩa có phản ứng gì không? Có lẽ những cao thủ bậc nhất giới hiệp nghĩa, họ không lôi kéo được đâu.
Lão nhân râu bạc lắc đầu:
- Cũng không hẳn, hôm qua nghe đâu Thanh Dương đạo trưởng, một trong Võ Đang tứ kiếm đã gia nhập Vạn Tà môn rồi.
Đại hán râu đen giật mình sửng sốt:
- Thanh Dương đạo trưởng có địa vị rất cao trong giới võ lâm, thanh danh lừng lẫy sao lại gia nhập Vạn Tà môn?
Lão nhân râu bạc nghiêm mặt:
- Đó chính là điều lão phu hết sức thắc mắc.
Đại hán râu đen ngẫm nghĩ chốc lát lại nói:
- Lão trượng nói quanh co nãy giờ mà vẫn chưa nói rõ, Vạn Tà môn có liên quan gì đến cuộc quyết đấu giữa Huyết Ma và Tâm Ma?
Lão nhân râu bạc thở dài:
- Huyết Ma và Tâm Ma đều là đối tượng lôi kéo hàng đầu của Vạn Tà môn, Vạn Tà môn đã sớm nghĩ đến họ nhưng chưa có cơ hội thuận tiện.
Đại hán râu đen gật đầu:
- Tại hạ hiểu, lão trượng muốn nói trong lúc họ quyết đấu Vạn Tà môn sẽ nhân tiện muốn lôi kéo họ chứ gì?
- Không sai, sự thật đúng là như vậy!
- Vậy thì cũng chẳng dính dáng gì đến chúng ta, vả lại càng có vẻ hấp dẫn hơn nữa!
- Thêm một việc không bằng giảm bớt đi một việc, không nên đi là hơn!
- Chúng ta võ công bình thường, chẳng có tiếng tăm gì trên giới giang hồ, sợ gì Vạn Tà môn lôi kéo chứ?
- Chúng ta quả là chưa đủ tư cách để họ lôi kéo nhưng lão phu cũng không đi... hừ nếu muốn ngươi cứ đi một mình.
Đại hán râu đen cười:
- Cũng được, nếu lão trượng đã nhút nhát vậy, tại hạ cũng không ép buộc, xin cáo biệt!
Đoạn móc bạc ra thanh toán tiền ăn, một trước một sau ra khỏi tiệm ăn.
Sở Thiên Vân cũng vội giả tiền rồi cùng Bạch Mai ra theo.
Hai người kia rời khỏi tiệm cơm liền vòng tay từ biệt, mỗi người một ngả.
Lão nhân râu bạc đi về phía ngoài thị trấn thoáng thấy nơi xa có một trang viện cách thị trấn chừng một dặm, hẳn đó là nơi cư trú của lão nhân râu bạc.
Lúc này đã là canh một, con đường nhỏ ngoằn nghèo vùng ngoại ô không một bóng người, hai bên đường toàn những cây cỏ hoang dại hết sức vắng lặng.
Sở Thiên Vân mừng thầm, đi được chừng nửa dặm, chàng nhanh chóng từ một bên đường vòng qua cản đường lão nhân râu bạc.
Lão nhân say híp mắt bước chân loạng choạng. Miệng đang hát nghêu ngao chợt thấy Sỏ Thiên Vân đứng cản trước mặt liền giật mình kinh hãi.
Nhưng khi nhìn ký thấy Sở Thiên Vân chỉ là một gã nhà quê, liền lấy lại can đảm, gằn giọng quát:
- Ngươi định làm gì vậy hả?
Sở Thiên Vân mỉm cười:
- Xin lão trượng thứ cho, tại hạ muốn hỏi thăm một chuyện!
- Hỏi thăm chuyện gì?
Sở Thiên Vân đưa tay chỉ bãi cỏ bên đường:
- Lão trượng đã uống quá nhiều rượu, chúng ta hãy ngồi xuống đó thư thả nói chuyện được chăng?
Lão nhân râu bạc bực bội:
- Ngươi chắc là điên rồi, lão phu không có thì giờ lôi thôi với ngươi, mau tránh ra đi!
Đoạn liền đưa tay đẩy Sở Thiên Vân, lão nghĩ gã nhà quê này phải bật lùi, thậm chí ngã chỏng gọng. Song thật bất ngờ, Sở Thiên Vân như mọc rễ dưới đất, không chút lay chuyển.
Hơn nữa bàn tay lão như tống vào một trụ đá, hộ khẩu đau nhói, cánh tay phải ê ẩm.
Lão nhân râu bạc kinh hãi tột cùng, lập tức tỉnh rượu nửa phần, ngây ngẩn nhìn Sở Thiên Vân thầm nhủ:
- Gã này chắc có võ công gì, nhất định là do mình say rượu đó thôi!
Đoạn bèn vận công lực vào cánh tay phải quát to:
- Tiểu tử ngươi muốn chết thật hả!
Đồng thời với mười thành công lực đẩy ra, một chưởng này lại trúng thẳng ngực Sở Thiên Vân liền nghe một tiếng rú thảm thiết. Lão nhân râu bạc bị sức phản chấn đẩy ra xa hơn trượng, rơi phịch xuống đất, không ngớt rên rỉ.
Sở Thiên Vân buông tiếng cười khẩy, đi đến trước mặt lão nhân nói:
- Đó không thể trách tại hạ được, chỉ trách lão trượng đã dùng sức quá mạnh thôi!
Lão nhân râu bạc mặt đỏ bừng lồm cồm bò dậy, nhưng cánh tay phải không còn nhấc lên được nữa.
Bạch Mai cũng đến gần cười nói:
- Lão trượng đi đường sao lại bất cẩn thế này, có bị thương không?
Lão nhân đưa tay chỉ Sở Thiên Vân nói:
- Cường... Cường đạo!
Bạch Mai cười khúc khích:
- Đó là ca ca của tiểu nữ, không phải cường đạo đâu!
- Ồ, hai người là cùng nhóm à...
- Ca ca của tiểu nữ đương nhiên là cùng nhóm rồi!
Lão nhân kinh hãi:
- Vậy cũng là cường đạo rồi!
Dứt lời liền lách qua hai người sải bước bỏ đi nhưng chưa đầy ba bước lại thấy Sở Thiên Vân tủm tỉm cười đứng ngay trước mặt.
Lão nhân cũng là người luyện võ liền biết ngay đã gặp cao thủ võ lâm liền lắc đầu rồi nhăn nhó nói:
- Trong mình lão phu không có gì quý giá, hai vị hôm nay quả là đã tìm lầm đối tượng rồi!
Bạch Mai khúc khích cười:
- Vân ca, vị lão trượng này quả thật đã xem chúng ta là cường đạo rồi!
Đoạn tiến đến gần, hòa nhã nói:
- Lão bá đừng sợ, ca ca tiểu nữ chỉ muốn hỏi lão bá một điều này thôi!
Lão nhân sực nhớ Sở Thiên Vân quả là đã có nói như vậy, chỉ vì mình tự thị võ công động thủ nên mới bị khốn đốn thế này bèn hỏi:
- Chẳng hay lệnh huynh muốn hỏi gì?
Sở Thiên Vân mỉm cười:
- Lúc nãy trong tiệm cơm có nghe lão trượng nhắc đến Vạn Tà môn dường như hiểu biết khá tường tận nên tại hạ định hỏi lão trượng Tổng đà Vạn Tà môn ở đâu.
Lão nhân tái mặt ấp úng:
- Lão phu không biết...
Sở Thiên Vân chau mày:
- Phân đà thi sao?
Lão nhân hét to:
- Lão phu không biết gì hết đừng hỏi nữa!
Sở Thiên Vân cười lạnh lùng:
- Vậy chứ sao lúc ở trong quán, lão trượng đã nói rất nhiều sự việc liên quan đến Vạn Tà môn mà?
Lão nhân ngẩn người:
- Đó là... chỉ là... nghe lời đồn đại mà thôi!
- Hừ tại hạ đã đi qua rất nhiều thôn làng thị trấn để dò la việc này chưa từng nghe ai nói đến một tiếng nào, vì sao lão trượng được nghe nhiều đến vậy? Nhất định là...
Bỗng trầm giọng nói tiếp:
- Nếu không vì trong lúc nói chuyện, lão trượng còn có chút khí độ hiệp nghĩa tại hạ đã cho lão trượng nếm mùi Phân Cân Thố Cốt rồi!
Lão nhân kinh hoàng vội nói:
- Lão phu quả thật đã nghe kẻ khác nói đến, chỉ nghe được bấy nhiêu vậy thôi!
Sở Thiên Vân nhíu mày:
- Vậy lão trượng nghe ai nói?
- Một người qua đường đâu còn nhớ danh tánh nữa!
Sở Thiên Vân gằn giọng:
- Lão trượng chối quanh thế này thì thật không biết điều..Xem ra phải để lão trượng nếm chút mùi đau khổ thôi!
Đoạn liền vươn tay chụp lấy cổ tay phải của lão nhân.
Lão nhân cả kinh thất sắc song võ công kém Sở Thiên Vân quá xa không thể nào tránh được lập tức bị Sở Thiên Vân nắm chặt cổ tay mạch môn.
Lão nhân chỉ cảm thấy nửa người tê nhức, nơi giữa các đốt xương như bị kim nhọn đâm vào lập tức trán đẫm mồ hôi.
Sở Thiên Vân lơi tay nói:
- Nếu không nói, lần sau còn đau khổ hơn gấp mười lần!
Lão nhân vội lời:
- Lão phu nói... lão phu nói... nhưng... xin tráng sĩ tiết lộ là lão phu đã nói, bởi vì người bạn đã tiết lộ tin này với lão phu từng căn dặn lão phu tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai.
Sở Thiên Vân gật đầu:
- Người đó là ai?
- Lão phu là Giang Thiên Đạt, từng là tiêu sư hạng nhì trong Chấn Viễn Tiêu Cực ở Kim Lăng, mười năm trước đã lui về ẩn ở nhà nên rất thường có bằng hữu giang hồ đến thăm viếng nên cũng hoàn toàn không xa lạ với các tin tức trên giang hồ, còn những người liên quan đến Vạn Tà môn là do Vương Xung đầu mục Cái bang ở Dương Liễu tập nói.
Sở Thiên Vân chau mày:
- Đầu mục Cái bang ở Dương Liễu tập ư?
Giang Tam Đạt gật đầu:
- Đó hoàn toàn là đúng sự thật nhưng Vương Xung thường bao phen căn dặn lão phu không được tiết lộ cho ai biết.
- À! Vị đầu mục Cái bang kia hiện đang ở đâu?
Giang Tam Đạt đưa tay chỉ về phía xa:
- Y ở trong Linh Quan Miếu cách Dương Liễu tập chừng ba dặm về phía Tây Nam.
Sở Thiên Văn buông tay mỉm cười nói:
- Xong rồi lão trượng về nhà đi!
Đoạn không màng Giang Tam Đạt nói gì nữa, cùng Bạch Mai phi thân phóng về phía Tây nam.
Ba dặm đường thoáng chốc đã qua, chỉ thấy ngôi miếu Linh Quan rất nhỏ bé, hai gã khiếu hóa áo rách lam lũ đang ngồi trước cổng.
Sở Thiên Vân sải bước đến lớn tiếng nói:
- Vương đương gia có đây không?
Một gã khiếu hóa trợn mắt hỏi:
- Các vị tìm Vương đương gia chi vậy?
Sở Thiên Vân nhướng mày:
- Đừng hỏi nhiều, vào truyền báo ngay!
Gã khiếu hóa ấy làu bàu một tiếng đoạn mới rề rà đi vào truyền báo.
Lát sau một lão khiếu hóa đi ra mỉm cười nói:
- Vị nào cần gặp lão hóa tử này vậy.
Sở Thiên Vân liền tiến tới nói:
- Bổn nhân đây!
Lão khiếu hóa chau mày:
- Các hạ là...
Sở Thiên Vân không nói nhiều từ trong long lấy trúc bài Thanh Xà đưa ra rồi lại cất vào ngay. Lão khiếu hóa vừa trông thấy liền cả kinh lập tức quỳ sụp xuống đất.
Sở Thiên Vân cười nhạt nói:
- Có nơi nào kín đáo để nói chuyện không?
- Có... có...
Lão khiếu hóa rụt rè đứng lên nói tiếp:
- Lão hóa tử xin dẫn đường!
Sở Thiên Vân nhẹ gật đầu cùng Bạch Mai đi vào trong miếu trong một gian đại điện hết sức dơ bẩn.
Sở Thiên Vân chau mày nói:
- Đây là nơi nào vậy?
Lão khiếu hóa vội nói:
- Phân đà Dương Liễu tập Cái bang lão hóa tử Vương Xung xin bái kiến... Tráng sĩ có trong tay lệnh phù tối cao của bổn bang, chẳng hay phải... xưng hô thế nào?
Sở Thiên Vân lạnh lùng:
- Không cần xưng hô, chỉ cần trả lời những gì bổn nhân hỏi là đủ.
- Tráng sĩ xin cứ hỏi!
- Tin tức Vạn Tà môn thế nào?
- Vạn Tà môn có một đường đà trên núi Linh Ưng nhưng hiện đã tan trong một trận động đất núi lở rồi.
- Tổng đà của họ ở đâu?
- Chưa rõ nhưng có một nguồn tin chắc chắn mười ngày sau Thiên Ngoại Tâm Ma và Huyết Ma sẽ quyết đấu tại Bạch Vân bình trên núi Thanh Thành..
- Hừ tin ấy bổn nhân đã biết rồi!
Vương Xung thoáng chau mày:
- Nhưng đã xác định có một đường đà Vạn Tà môn ở trên núi Thanh Thành, có điều chưa rõ người cầm đầu là ai và có bao nhiêu người.
Sở Thiên Vân gật đầu:
- Ngoài ra còn gì nữa không?
Vương Xung đăm mắt nhìn Sở Thiên Vân, bỗng lại quỳ xuống nói:
- Xin thứ cho lão hóa tử mạo muội, tráng sĩ phải chăng là Sở Thiên Vân đại hiệp?
Sở Thiên Vân giật mình sừng sốt:
- Sao tôn giá biết?
Lòng bất giác hoài nghi về thuật cải trang dịch dung của mình, hẳn là rất tệ.
Vương Xung cúi đầu nói:
- Không phải lão hóa tử nhận ra Sở đại hiệp mà là bởi Bang chủ tệ bang chỉ có hai chiếc trúc bài Thanh Xà và được biết một chiếc đã tặng cho Sở đại hiệp, giờ thấy tráng sĩ còn trẻ nên mới đoán như vậy.
- À ra vậy!
- Lão hóa tử còn một điều cần báo với Sở đại hiệp...
- Việc gì?
- Nhạc, La, Tư Mã và Cung bốn vị cô nương đang khắp nơi tìm kiếm Sở đại hiệp, sáng sớm hôm nay đã có đến đây, khoang trưa mới rời khỏi Dương Liễu tập.
- Sao họ lại tìm đến đây thế?
- Đó là do một Phân đà khác của bổn bang được tin Sở đại hiệp đã lên núi Linh Ưng, sau khi động đất núi lở bốn vị cô nương mới đến đây, họ đều hết sức lo lắng... Lão hóa tử tức khắc cho người đi dò la hành tung của bốn vị cô nương ấy để gặp gỡ với Sở đại hiệp.
Đoạn liền định đứng lên song Sở Thiên Vân cắn răng nói:
- Vậy nhất định họ đã tưởng Sở mỗ chết rồi!
Vương Xung gật đầu:
- Quả đúng là như vậy, bốn cô nương đều khóc đến khô nước mắt, tóc tai rối bời. Tư Mã cô nương và Cung cô nương cứ đòi tự tuyệt... Lão hóa tử phải tìm cách nhanh chóng báo cho bốn vị cô nương ấy biết tin Sở đại hiệp bình yên vô sự.
Sở Thiên Vân bỗng gắt giọng quát:
- Không được động đậy!
Vương Xung thoáng giật mình:
- Sở đại hiệp còn điều chi dạy bảo nữa vậy?
Sở Thiên Vân lấy từ trong lòng ra Thanh Xà trúc bài, nghiêm mặt hỏi:
- Nếu Sở mỗ với Thanh Xà trúc bài hạ lệnh, lão có chịu tuân theo không?
Vương Xung quỳ thẳng lên:
- Gặp lệnh bài cũng như Bang chủ, lệnh dụ của Sở đại hiệp cũng như của trang chủ, lão hóa tử sao dám bất tuân.
Sở Thiên Vân nghiêm giọng:
- Hãy nhớ, tin tức liên quan đến Sở mỗ không được tiết lộ nửa lời.
Đoạn cắn chặt răng lẩm bẩm:
- Cứ để họ coi Sở Thiên Vân này chết rồi cho xong!
Vương Xung ngạc nhiên thắc mắc hỏi:
- Lão hóa tử tuân mạng nhưng... lão hóa tử có thể hỏi đó là... vì sao không?
Sở Thiên Vân thoáng tức giận:
- Trước Thanh Xà trúc bài mà lão dám tò mò thóc mách ư?
Vương Xung hoảng kinh vội cúi đầu nói:
- Lão hóa tử không dám... đáng chết!
- Nếu tin tức liên quan đến Sở mỗ mà bị tiết lộ, Sở mỗ sẽ hỏi tội lão.
Vương Xung cúi đầu sát đất:
- Lão hóa tử gan bằng trời cũng không dám tiết lộ nửa lời!
- Hừ tin tức về Vạn Tà môn có thể kêu là cơ mật trừ Cái bang tuyệt đối không được tiết lộ với người ngoài, lão là một Đà chủ sao lại khinh suất như vậy?
Vương Xung tái mặt:
- Lão hóa tử quả thật đâu có tiết lộ gì!
Sở Thiên Vân cười khẩy:
- Có vị cựu tiêu sư tên Giang Tam Đạt chẳng phải nghe lão nói ư?
Vương Xung giật nẩy mình, dập đầu lạy nói:
- Xin Sở đại hiệp thứ tội!
- Hừ, nếu Sở mỗ mà bỏ qua một cách dễ dàng, có thể lão còn tiết lộ ra điều cơ mật trọng yếu hơn nữa. Sở mỗ với Thanh Xà trúc bài của quý Bang chủ hạ lệnh, lão hãy tự đánh năm mươi cái tát tai để chừa lần sau.
- Lão hóa tử đáng đánh... Lão hóa tử tuân mạng!
- Vậy hãy mau động thủ đi.
- Vâng... vâng...
Vương Xung quả nhiên tả hữu hai tay tát mạnh vào má, đồng thời đếm:
- Một, hai, ba, bốn...
Trong khi ấy Sở Thiên Vân ra hiệu với Bạch Mai, lẳng lặng ra khỏi Linh Quan miếu, xa đến ba mươi trượng vẫn còn nghe tiếng đếm số của Vương Xung.
Trên đại lộ dẫn lên núi Thanh Thành, một chiếc xe ngựa chạy nhanh như gió cuốn, ngồi bên người đanh xe là một võ sư trẻ, trong xe là một thiếu nữ võ phục gọn gang, dĩ nhiên đó chính là Sở Thiên Vân và Bạch Mai. Bởi với bộ dạng nông dân đi lại trên giang hồ rất dễ gây sự chú ý, nên hai người mới cải trang như vậy, nhìn bề ngoài không có gì nổi bật, trên đường hết sức thuận lợi, không xảy ra rắc rối gì cả.
Trên đường Sở Thiên Vân tâm sự trùng trùng. Tam Thanh Song độc hiện đang ở đâu? Vạn Phương Tà Tôn là nhân vật thế nào? Bốn nàng kia vì sao còn vất vả tìm kiếm mình, chả lẽ họ chưa hiểu điều khó xử của mình hay sao? Huyết Ma và Tâm Ma vì lẽ gì lại quyết đấu với nhau? Và Thiên Ngoại Long Ma thật ra có hiềm khích gì với họ? Ông ấy từng cật mình giải quyết cho xong việc giữa ông ấy và Tâm Ma cùng Huyết Ma, đó là việc gì? Hồi ba mươi năm trước vì sao cả ba người cùng vắng bóng giang hồ?
Bao nhiêu thắc mắc đeo đẳng khiến chàng long rối như tơ vò nên trên đường đi chàng luôn băn khoăn rầu rĩ.
Cang đến gần núi Thanh Thành, trên đường càng gặp nhiều nhân vật võ lâm hơn, đa số đều mặc võ phục gọn ghẽ và mang theo binh khí giục ngựa phóng nhanh về phía núi Thanh Thành.
Sở Thiên Vân ngồi vào trong xe nhìn Bạch Mai khẽ cười nói:
- Chuyến đi này có lẽ còn chuyện vui khác để xem nữa!
Bạch Mai gật đầu:
- Đúng rồi đông người xem thế này rất có thể còn xảy ra nhiều sự cố nữa!
- Ngoại trừ Vạn Tà môn, có lẽ sẽ không xảy ra sự cố gì khác nhưng chẳng rõ họ sẽ lôi kéo Huyết Tâm nhị ma bằng cách nào?
Bạch Mai lặng thinh một hồi bỗng hỏi:
- Chúng ta còn cách núi Thanh Thành bao xa nữa?
- Nghe người đánh xe nói, chỉ còn độ một ngày đường nữa thôi!
- Thật vừa đúng lúc ngày mai đến nơi, ngày kia xem họ giao đấu rồi sau đó...
Bạch Mai nói đến đó bỗng buông tiếng thở dài rồi ngưng bặt vì theo lời Vương Xung, họ đã biết trên núi Thanh Thành có một Phân đà Vạn Tà môn và khi Huyết Tâm nhị ma quyết đấu, Vạn Tà môn sẽ tìm cách lôi kéo họ, vậy thì chẳng thể nào tiên đoán được sẽ có sự cố gì xảy ra.
Sở Thiên Vân phải tìm ra Tổng đà Vạn Tà môn qua Phân đà ấy hầu truy tìm tung tích Tam Thanh và Song độc. Bạch Mai cũng phải điều tra về sự an nguy tồn vong của song thân, kết quả đều rất khó tiên liệu.
Lúc này trời đã hoàng hôn, gã phu xe bỗng ghìm cương dừng xe lại không đi tiếp nữa.
Sở Thiên Vân vội ra ngoài chau mày hỏi:
- Trời còn sớm, sao không đi thêm một đoạn đường nữa?
Gã phu xe cười giả lả:
- Tiểu nhân đang định bàn với đại gia...
Đoạn chỉ tay về phía sau nói tiếp:
- Khi nãy gặp hai chiếc ngựa trở về năm khách, những điểm trong Sơn Biên trấn đều đã đầy khách, đến đó cũng phải nghỉ đêm ngoài đường phố thôi!
Sở Thiên Vân ngạc nhiên:
- Nơi đây chẳng qua chỉ là một đại lộ nằm cạnh núi, thị trấn dọc đường mà cũng đông khách vậy ư?
- Chẳng giấu gì đại gia, con đường này trước đây rất ít người qua lại nhưng ba bốn hôm nay bỗng dưng thị trấn nào cũng người xe nườm nượp, nghe đâu tại Sơn Biên trấn dù chịu trả giá gấp đôi cũng không tìm được phòng.
- Vậy theo ngươi thì sao?
Gã phu xe chỉ tay về phía một ngôi sao gần đó nói:
- Kia là Lý gia thôn có thể tá túc, nếu đi tiếp chỉ có một Sơn Biên trấn, ngoài ra trong vong năm mươi dặm không có thôn trang nào khác.
Sở Thiên Vân đành gật đầu:
- Tá túc cũng được chỉ cần có chỗ nghỉ chân, sáng mai trả cho họ ít tiền là xong!
- Dạ vâng!
Gã phu xe liền cho ngựa chạy về phía thôn trang kia.
Lý gia thôn chỉ có khoảng năm mươi hộ dân cư cách đại lộ chừng hai dặm, thấy có xe ngựa liền tranh nhau mời mọc. Gã phu xe chọn một nhà có chỗ để xe, họ vào nghỉ trong một ngôi nhà có khoảng sân nhỏ.
Hộ này là một gia đình có học, đời trước có người đỗ tiến sĩ nên nhà cửa hết sức rộng rãi.
Sở Thiên Vân không bận tâm đến điều ấy chỉ lo nghĩ về cuộc quyết đấu của Nhị ma trên núi Thanh Thành cùng Bạch Mai liền tức ngồi xếp bằng trong phòng vận công điều tức.
Trời tối không lâu, trong thôn dã yên lặng, dường như nhà nào cũng ngủ cả.
Sở Thiên Vân đã tĩnh tọa hơn một giờ, tinh thần hết sức sung mãn. Thì ra từ khi chàng được ăn Địa Cực Sâm Quả chỉ cần điều tức chừng một giờ là có thể chịu đựng được một ngày vất vả.
Bởi tâm sự ngổn ngang, đêm lặng như nước khiến chàng khó có thể ổn định tinh thần được nữa mỗi lúc một thêm bồn chồn bèn nhè nhẹ đứng lên, chậm bước đi ra ngoài sân.
Trong sân vườn cây hoa được chăm sóc tỉ mỉ hết sức trang nhã. Sở Thiên Vân ngửi mùi hương hoa, mắt nhìn trăng non, đi qua đi lại trong ngôi vườn.
Bỗng tiếng nói cười khẽ vọng vào tai. Sở Thiên Vân ngạc nhiên bởi trong một nông thôn hẻo lánh thế này sau canh hai là mọi nhà đều yên giấc, hôm nay đâu phải ngày lễ, sao lại có người ngủ muộn thế này?
Bởi lòng hiếu kỳ thúc đẩy chàng liền thi triển khinh công phi thân về phía phát ra tiếng nói cười.
Tiếng nói cười phát ra từ ngôi hậu viện của ngôi nhà mà chàng đang tá túc, loáng thoáng trông thấy ánh đèn hiu hắt.
Sở Thiên Vân phóng đi như quỉ mị, thoáng chốc đã đến nơi.
Gia đình này khí thế quả bất phàm, hậu viện tiếp liền với một hoa viên rộng thênh thang, giả sơn hồ cá, trăm hoa đua sắc hết sức trang nhã. Trong sâu có một hoa sảnh xây bằng gạch đỏ, trong sảnh đèn đóm sáng choang, hai bóng người dường như đang ngồi đối ẩm.
Sở Thiên Vân thầm nhủ:
- Hai người này nhã hứng cao thật, có lẽ là thân bằng quyến thuộc của gia đình này, hay là...
Trong khi ấy người đã lướt đến cách sảnh hoa chừng hai trượng bèn ẩn thân vào trong một khóm hoa.
Đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân bất giác giật mình, thì ra đó là một lão nhân áo xanh, mặt che lụa mỏng, lưng giắt trường kiếm còn người kia mặc áo dài xám, tóc bạc râu đỏ chính là Thiên Ngoại Huyết Ma Cổ Hùng.
Sở Thiên Vân vừa kinh ngạc vừa sôi sục căm thù bởi Thiên Ngoại Huyết Ma đã từng đánh chàng một chưởng nhưng chàng không vọng động, vẫn nấp yên trong khóm hoa, thử nghe xem hai người nói chuyện gì với nhau?
Chỉ nghe Thiên Ngoại Huyết Ma cười u ám nói:
- Tất cả những gì lão phu nói đều là những lời chí lý đã được cân nhắc kỹ lưỡng, Lý huynh nên sang suốt quyết định là hơn.
Người áo xanh bịt mặt lặng thinh đưa ly rượu lên uống cạn một hơi.
Thiên Ngoại Huyết ma cầm ấm lên rót rượu cười nói:
- Hôm nay Lý huynh đã cho một nhóm khách qua đường tá túc, nghe đâu là nhân vật giang hồ... chẳng hay...
Người bịt mặt cười nhạt:
- Tôn giá là nhân vật tuyệt đỉnh trong giới võ lâm chả lẽ lại bận tâm đến hạng nhân vật tầm thường ấy sao? Có lẽ đôi trai gái kia cũng muốn mở rộng tầm mắt, đến xem cuộc quyết đấu với Tư Mã Long thôi!
Thiên Ngoại Huyết Ma mỉm cười:
- Tuy là hạng nhân vật giang hồ tầm thường, nhưng cuộc đối thoại giữa chúng ta nếu bị họ nghe được rồi đồn lan ra thì cũng là điều đáng ngại.
Người bịt mặt cười hăng hắc:
- Tôn giá lo xa quá! Công lực như tôn giá, nếu có kẻ lẻn vào hoa viên nay, thoát khỏi được tai mắt tôn giá chăng?
Thiên Ngoại Huyết Ma cười ngạo nghễ:
- Bây giờ chúng ta có thể bàn tiếp được rồi, Lý huynh nghĩ sao?
Người bịt mắt khẽ thở dài:
- Bao năm qua. lão phu đã nhàn hạ quen rồi không còn cảm thấy hứng thú về chuyện võ lâm nữa...
Thiên Ngoại Huyết Ma chau mày:
- Hùng tâm tráng chí của Lý huynh cho dù đã cạn kiệt nhưng hẳn không quên được mối hận thù của bản thân chứ?
Đoạn thổi nhẹ một hơi vào người bịt mặt, khăn lụa che mặt liền bật hé lên.
Sở Thiên Vân trông thấy rõ ràng, quả là một khuân mặt kinh khiếp.
Chỉ thấy nửa gương mặt trắng như ngọc, còn bên kia thì đen như than và lồi lõm không đều, tròng mắt lồi ra trông cực kỳ ghê rợn hẳn là do độc chưởng gì đó gây nên.
Người áo xanh bỗng vung tay đấm mạnh xuống bàn, ly đĩa bật tung lên khua nhau loảng xoảng.
Thiên Ngoại Huyết Ma cười nham hiểm:
- Lý huynh nghĩ xem ai đã khiến cho Ngọc Lang Lý Quẫn trở thành Quỷ Diện Ngọc Lang, thâm thù đại hận như vậy bộ Lý huynh không chịu báo phục ư?
Quỷ Diện Ngọc Lang Lý Quẫn khích phẫn thở ra một hơi thật mạnh, đoạn nói:
- Đã hơn hai mươi năm rồi lão phu còn nhẫn nhịn được, chả nhẽ đến cuối cuộc đời...
Thiên Ngoại Huyết Ma xua tay ngắt lời:
- Nỗi đau khổ to lớn nhất trong đời người là lòng chết, lòng Lý huynh đã chết rồi ư?
Quỷ Diện Ngọc Lang bỗng đứng phắt dậy, đi qua đi lại bên cạnh bàn như đang suy nghĩ về lời đề nghị của Thiên Ngoại Huyết Ma.
Sở Thiên Vân hết sức thắc mắc, chẳng rõ hai người đã nói rõ với nhau những gì?
Lát sau Quỷ Diện Ngọc Lang trầm giọng nói:
- Tôn giá hãy lặp lại lần nữa xem!
Thiên Ngoại Huyết Ma cười ha hả:
- Ba tấc lưỡi của lão phu lại khích dậy tráng khí của Lý huynh rồi phải không? Vạn Tà môn có thể nói là một tổ chức có quy mô lớn và nhiều cao thủ nhất từ xưa đến nay, chỉ cần Lý huynh gia nhập, cam đoan sẽ muốn gì được nấy, việc báo thù dễ như trở bàn tay.
Quỷ Diện Ngọc Lang trầm ngâm:
- Nhưng sau khi gia nhập, lão phu sẽ phải chứng tỏ sự trung thành với Vạn Phương Tà Môn bằng cách nào?
Sở Thiên Vân cơ hồ như muốn nổ tung từng mạch máu, thì ra Thiên Ngoại Huyết Ma đã gia nhập Vạn Tà môn, vậy thì cuộc quyết đấu với Tâm Ma nhất định là phải có vấn đề.
Lại nghe Thiên Ngoại Huyết Ma cười nói:
- Vạn Phương Tà Môn là người đại tài đại trí đại nhân đại dũng nhất xưa nay, tuyệt đối không có sự đòi hỏi gì về việc gia nhập của Lý huynh, chỉ cần Lý huynh gia nhập Vạn Tà môn là ông ý vui mừng rồi!
Quỷ Diện Ngọc Lang bỗng hai tay vỗ mạnh:
- Được, lão phu đồng ý gia nhập!
Thiên Ngoại Huyết Ma cười phấn khởi:
- Tốt lắm, chờ lão phu giải quyết xong việc với Tâm Ma, sẽ lập tức cùng Lý huynh đi yết kiến Môn chủ... Môn chủ lễ hiền hạ sĩ nhất định sẽ biệt đãi Lý huynh!
Quỷ Diện Ngọc Lang cắn răng:
- Lão phu không cần Môn chủ biệt đãi, chỉ cần Vạn Tà môn giúp Lý Quẫn này rửa sạch niềm sỉ nhục to lớn khi xưa là đủ rồi!
Thiên Ngoại Huyết Ma vỗ ngực:
- Điều ấy lão phi xin cam đoan!
Sở Thiên Vân hết sức phân vân, vừa muốn hiện thân quyết đấu một phen sinh tử với Thiên Ngoại Huyết Ma, song lại sợ tiểu bất nhẫn sẽ loạn đại mưu, xảy ra điều bất trắc.
Chang định đi báo với Thiên Ngoại Tâm Ma cho ông biết việc Thiên Ngoai Huyết Ma đã gia nhập Vạn Tà môn. Song lại nghĩ mình với Thiên Ngoại Tâm Ma không bạn không thù, hơn nữa vì việc của Tư Mã Ngọc Yến khiến chàng cũng khó có thể mở lời với Thiên Ngoại Tâm Ma.
Đang khi đắn đo, chỉ thấy Huyết Ma đứng lên nói:
- Lão phu chẳng tiện ở lâu, xin cáo từ!
- Xin thứ, không tiễn xa!
Huyết Ma vòng thi lễ tung mình lên cao hơn mười trượng, hệt như một cánh chim lướt đi, thoáng chốc mất dạng.
Sở Thiên Vân vẫn tiếp tục ẩn nấp, định chờ Quỷ Diện Ngọc Lang rời khỏi mới bỏ đi.
Chỉ thấy Quỷ Diện Ngọc Lan chầm chậm đi về phía mình, bởi đó là lối ra nên Sở Thiên Vân không lưu ý, song khi đi đến gần bên chàng, Quỷ Diện Ngọc Lang bỗng dừng lại.
Sở Thiên Vân giật mình song vẫn không nghi ngờ gì bỗng nghe tiếng Quỷ Diện Ngọc Lang nói:
- Bằng hữu còn chưa chịu ra đây ư?
Sở Thiên Vân vừa kinh vừa ngượng, kinh là sao Quỷ Diện Ngọc Lang lại có thần công đến vậy, ngượng là vì mình đã bị phát hiện, từ trong khóm hoa chui ra thật là bẽ bàng, bèn gượng buông tiếng cười khẩy, đứng yên lặng thinh.
Quỷ Diện Ngọc Lang cười ha hả nói:
- Các hạ tuổi còn trẻ xem ra công lực bất phàm, có thể qua được tai mắt Thiên Ngoại Huyết Ma thật đáng khâm phục.
Sở Thiên Vân nhận thấy đối phương có lẽ là một chính nhân quân tử, bèn nghiêm giọng nói:
- Tiền bối xem ra thần công cái thế, vì sao cũng bị Thiên Ngoai Huyêt Ma gạ gẫm gia nhập Vạn Tà môn?
Quỷ Diện Ngọc Lang cười nhạt:
- Cứ cho là mỗi người có chí hướng riêng đi!
Sở Thiên Vân cười khinh bỉ:
- Vạn Tà môn thu nạp toàn những kẻ gian ác bỉ ổi, nếu tiền bối là người chính nghĩa, lẽ ra phải kiên quyết cự tuyệt.
Quỷ Diện Ngọc Lang cười não nùng:
- Lão phu đã nói rồi, mỗi người có chí hướng riêng, các hạ hẳn đã hiểu dụng tâm của lão phu!
Sở Thiên Vân thoáng nghe long rúng động bởi Quỷ Diện Ngọc Lang cả thần thái lẫn nói năng đều có khí độ khác thường, khó có thể dò xét, bèn lái sang chuyện khác hỏi:
- Tiền bối hẳn là chủ nhân nơi này?
Quỷ Diện Ngọc Lang cười:
- Không sai! Nơi thôn dã cơm rau đạm bạc thật nhiều thiếu sót... Giờ các hạ hãy mau trở về xem người bạn đồng hành là hơn!
Sở Thiên Vân giật mình, vội vòng tay xá dài nói:
- Thịnh tình hôm khác hẳn đáp tạ, vãn bối xin cáo lui!
Đoạn liền quay người phóng đi, khi về đến phòng, Sở Thiên Vân bàng hoàng thất sắc, thì ra chẳng thấy bóng dáng Bạch Mai đâu nữa.
Vội tìm khắp mọi nơi trong sân vườn vẫn không thấy Bạch Mai đâu, nàng đi đâu thế nhỉ?
Lúc chàng rời khỏi, Bạch Mai hơi thở đều đặn, rõ ràng đã ngủ say, nàng không thể vô cớ rời khỏi đây.
Lúc này đã khoảng canh ba, cả thôn trang im lìm không một tiếng động.
Chàng vào phòng bên, lay gã phu xe thức dậy hỏi:
- Vị cô nương đi với ta đâu rồi?
Gã phu xe ngơ ngác:
- Đại gia nói gì vậy?
- Ngươi có trông thấy vị cô nương đi với ta đâu không?
Gã phu xe trố mắt:
- Vị cô nương ấy chả phải ở bên cạnh đại gia sao? Tiểu nhân làm sao mà biết chứ?
Sở Thiên Vân biết hỏi cũng vô ích, buông tiếng thở dài nặng nề, tung mình phóng về phía hoa viên nơi hậu viện.
Sở dĩ chàng quay trở lại đó vì Quỷ Diện Ngọc Lang đã bảo chàng quay trở về phòng người bạn đồng hành, chả lẽ ông ấy đã biết trước có sự cố xảy ra?
Chàng quyết tìm Quỷ Diện Ngọc Lang, có thể qua ông dò được tin tức Bạch Mai. Chỉ thoáng chốc chàng đã đến nơi, nhưng trong hoa viên vắng lặng, không còn thấy bóng dáng Quỷ Diện Ngọc Lang đâu nữa.
Song đó là điều chàng đã tiên liệu, thoáng chút ngẫm nghĩ, tung mình lên một cây bạch dương cao nhất.
Cây bạch dương này cao đến mấy trượng, đứng trên ngọn cây chẳng những trông rõ cả tòa nhà họ Lý mà toàn bộ Lý gia thôn cũng nằm trong tầm mắt.
Sở Thiên Vân phóng mắt nhìn quanh, chẳng thấy chỗ nào khả nghi cả. Nhìn lại Lý phủ thấy trong sảnh phòng chính diện hãy còn ánh đèn leo lét, hẳn đó là nơi cư trú của Quỷ Diện Ngọc Lang.
Chẳng chút do dự, chàng liền tức phi thân về chỗ ấy, tuy chàng khinh công trác tuyệt, song biết khó có thể qua được tai mắt Quỷ Diện Ngọc Lang Lý Quẫn.
Tất cả cửa sổ đại sảnh đều được che bằng lụa mỏng, từ phía ngoài nhìn vào thấy rõ mồn một. Trong sảnh bầy trí trang nhã tươm tất, một ngọn nến tàn thắp trên chiếc bàn sát vách, ánh sáng leo lét khiến cảnh hết sức u ám.
Quả nhiên đúng như Sở Thiên Vân đã suy nghĩ, Quỷ Diện Ngọc Lang đang đi qua đi lại trong sảnh.
Sở Thiên Vân không chút lấy làm lạ, theo lẽ thường tình Quỷ Diện Ngọc Lang không sao yên ngủ được bởi mới đây ông đã chọn một quyết định trọng đại, đẩy mình vào Vạn Tà môn.
Thái độ của Quỷ Diện Ngọc Lang thật khó hiểu, song bất luận ông thành tâm quy phục hay lợi dụng Vạn Tà môn tẩy xóa niềm sỉ nhục lớn khi xưa, cõi lòng ông đều không thể yên tĩnh.
Sở Thiên Vân đứng trong bóng tối, ngưng thần theo dõi. Quỷ Diện Ngọc Lang vẫn đang bước đi loanh quanh trong sảnh, chàng không biết phải chăng Quỷ Diện Ngọc Lang đã phát hiện ra sự có mặt của mình, song điều ấy không quan trọng.
Quỷ Diện Ngọc Lang vẫn khăn lụa che mặt, tuy không trông thấy thần sắc, song việc ông không ngừng đi qua đi lại đủ biết tâm trạng ông hết sức nặng nề.
Sở Thiên Vân thầm nghĩ cứ đứng thế này biết đến bao giờ chi bằng thẳng thắn đi vào nói chuyện với nhau là hơn.
Vừa định tung mình vào sảnh, bỗng nghe có tiếng bước chân rất khẽ vọng đến.
Sở Thiên Vân vội nấp sang bên, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng bước chân chỉ thấy một bà lão tóc bạc, tay chống quải trượng đi đến.
Sở Thiên Vân kinh ngạc bởi bà lão bề ngoài dường như không biết võ công, song thật ra bước chân vững vàng, công lực nội ẩn, hẳn là một cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm.
Quỷ Diện Ngọc Lang hẳn là chẳng thể không nghe tiếng bước chân của bà lão, nhưng ông vẫn không ngừng đi lui đi tới như không hề hay biết. Lão bà tóc bạc đi đến trước cửa khẽ cất tiếng nói:
- Ngọc Lang...
Quỷ Diện Ngọc Lang ngừng bước:
- Bà chưa ngủ ư?
Lão bà giọng trĩu nặng:
- Lão thân không sao ngủ được mới đến đây xem thử, quả nhiên Lý huynh lại ở đây...
Quỷ Diện Ngọc Lang cười ha hả ngắt lời:
- Bà quan tâm đến Lý mỗ vậy thật ư?
Sở Thiên Vân bất giác rúng động cõi lòng, bởi tiếng cười của Quỷ Diện Ngọc Lang cực kỳ thảm thiết, thay vì bảo đó là tiếng cười chi bằng bảo là tiếng khóc thì đúng hơn.
← Hồi 07 | Hồi 09 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác