Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 431

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 431: Đến đây du ngoạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Việc lập bài thị uy tuyệt đối không phải là vì chủ tướng muốn khoe khoang, mà là một chiến thuật công tâm. Khi một tướng lĩnh cực kỳ có lòng tin suất lĩnh thiên quân vạn mã, hao phí hết tâm cơ, thật không dễ dàng gì mới đánh hạ được mục tiêu mà y muốn đoạt được, đang dương dương tự đắc, đột nhiên lại nhìn thấy hàng chữ như vậy, biết được từ đầu đến cuối đều lọt vào kế hoạch của người ta, sự đã kích tâm lý mạnh mẽ như vậy đủ để diệt sạch hết ý chí chiến đấu của y, đả kích lòng tin của y.

Khi Lý Phúc Đạt làm việc thường hay dựa thế dùng kế, lợi dụng người khác, không ngờ trận chiến quan trọng nhất bản thân lại bị tính kế trong đó. Thất vọng, phẫn nộ, bi thương khiến trong lòng Giáo chủ Di Lặc giáo luôn bình tĩnh nhạy bén chỉ có lửa giận bừng lên vô tận, ông ta cắn răng hét lớn một tiếng: -Dương Lăng. Đột nhiên xoay ngoắt người đi.

Đám người Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ sắc mặt thảm bại đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo. Lúc này, Lưu Đại bổng chùy và Lạc Đô ti dẫn những quan binh còn lại lùi lên đỉnh núi hiểm trở dựa vào vách núi kia. Tín ngưỡng tôn giáo cuồng nhiệt của giáo đồ Di Lặc sinh ra lực sát thương cực lớn, cho dù bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của ba ngàn Thiết vệ mà Dương Lăng để lại ở hành dinh, nhưng cách đánh thà rằng một đao đổi một đao, một thương đổi một thương vẫn gây ra tổn thất nghiêm trọng cho quan binh của Lưu Đại bổng chùy và Lạc Đô ti.

Bây giờ, bốn ngàn người thủ vệ trong hành dinh chỉ còn lại chưa đến phân nửa, hơn nữa phần lớn đều thụ thương trên người. Nơi này núi cao hiểm trở trơ trọi, do nham thạch màu đen tạo thành, chỉ có một ít cỏ dại sinh trưởng trong khe núi sống được, có điều thế núi cực dốc, muốn trèo lên phải dùng cả tay lẫn chân, cho nên tuy rằng phía trên không có đá tảng có thể ném xuống, nhưng chỉ cần ở trên đó thì muốn phòng thủ dễ như trở bàn tay.

Dưới xương sườn, đầu vai, bắp đùi của Lưu Đại bổng chùy đều bị thương, gã cố gắng trèo lên một tảng đá nhô ra ngoài, thở dốc hồng hộc nhìn lại dưới chân núi. Cả quân doanh dưới núi giống như một tinh hà rực rỡ, nơi nơi đều là ánh lửa di chuyển, đó chính là Hương quân đang vung đuốc tìm kiếm quan binh xung quanh.

Lưu Đại bổng chùy nhìn trong chốc lát, đột nhiên chỉ về phía xa bật cười to ha ha, trên người Vương Đô ti bị vài vết thương nhẹ, một ngón út bị đao chém đứt đến tận gốc, ông ta cố nén đau đớn trèo lên, vừa nghe thấy Đại bổng chùy cười to, lấy làm ngạc nhiên nói: -Lưu Tướng quân, vì sao bật cười?

-Vương đại nhân, ngài xem, ngài mau xem, Quốc Công gia trở về rồi, ba lộ đại quân cắt đứt mọi đường lui, Lý Phúc Đạt xong đời rồi, Di Lặc giáo xong đời rồi! Ta lập công rồi, ngài lập công rồi! Hương quân Di Lặc đều phải cút về nhà bà ngoại rồi, ha ha ha

Vương Đô ti quay ngoắt đầu lại nhìn, chỉ thấy dòng nước lũ do ngọn đuốc tạo thành xuất phát từ ba hướng trùng trùng điệp điệp tiến về hướng đại doanh dịch trạm Tỉnh Kính, trên những ngọn núi giữa ba con đường cũng lốm đốm lửa, hiển nhiên trên đó cũng đã sắp xếp người canh giữ, nhìn tư thế kia chính là muốn bao vây đại doanh dịch trạm Tỉnh Kính giống như một cái thùng sắt vậy, không cho bất cứ ai chạy thoát.

Hương quân Di Lặc chưa từng nhìn thấy thế giới to lớn, nhưng thấy Giáo chủ Di Lặc khoác lác thần thông quảng đại, không gì không thể gặp phải thảm bại này, bị Dương Lăng gậy ông đập lưng ông, bao vây trùng trùng, thần thoại của ông ta không ngờ lại bị phá vỡ, Hương quân Di Lặc tuy khí thế sa sút, nhưng hoàn toàn không hoảng loạn, dưới hiệu lệnh của chúng Hương chủ, Đàn chủ, Pháp sư, bọn họ nhanh chóng tập kết, trận hình vẫn nghiêm chỉ như cũ, tiến lùi vẫn có quy củ như trước.

Dương Lăng tự lĩnh ba ngàn Trung quân, bao vây cửa ra chủ yếu của dịch trạm Tỉnh Kính chặt như nêm cối. Đội quân này do Thủ quân của dịch trạm Tỉnh Kính và binh lính được điều đến từ Chân Định, Bảo Định để tiêu diệt Bạch Y Quân tạo thành, hai cánh quân trái phải đều có hai vạn người, lần lượt được tạo thành do binh lính đến từ Đảo Mã, Tử Kinh, Bình Hình Quan và Liêu Châu.

Do hiện tại không thể xác định được Thái Nguyên Trung Vệ có phải còn có giáo đồ Di Lặc hay không, Dương Lăng hạ lệnh nhanh chóng bao vây Thái Nguyên Tả Vệ, Trung Vệ, sau khi ra lệnh tất cả binh lính bỏ vũ khí xuống, thì bao vây bọn họ tay không vũ khí vào trong khe núi sâu trước Thanh Thiên Câu, do Thủ quân Thanh Thiên Câu và năm ngàn binh tốt do hắn phái ra canh giữ nghiêm ngặt, không điều đến để vây công.

Còn về kỵ binh của Hồng nương tử, nghe nói khi đại quân triều đình nội đấu thì thừa cơ chém giết thoát vòng vây, chạy thẳng về phương bắc, trước mắt vẫn chưa rõ hướng đi. Đối với các lộ tướng lĩnh mà nói, năm ngàn Bạch Y Quân không còn căn cứ hiển nhiên là không lợi hại bằng dư nghiệt Bạch Liên mấy trăm năm qua luôn muốn lật đổ chính quyền để bản thân lên thay, do đó Dương Lăng quyết định thật nhanh, không giằng co với Bạch Y Quân, chuyển sang tập trung binh mã truy kích Hương quân Di Lặc đang vây công dịch trạm Tỉnh Kính cũng không có gì đáng trách.

Đại quân Dương Lăng dừng lại, có đôi khi khí thế cũng cần có nhân số bồi đắp lên, đại quân ba ngàn người xếp thành từng trận vuông nghiêm túc chỉnh tề, y giáp rực rỡ, đao thương san sát, đông nghìn nghịt đứng thẳng ở đó giống như một bức tường đồng vách sát, khí thế Hương quân Di lặc dần dần bị áp chế, tiếng thét gào cuồng nhiệt dần dần lắng xuống.

Hai lộ đại quân khác cũng đã tới, rất nhanh đã hình thành trận hình đột kích bao vây hoàn mỹ, mà Hương quân Di Lặc lúc này mới phát hiện, những công sự và khí cụ phòng ngự đơn giản trong quân doanh này đã bị bọn họ phá nát không còn gì khi tấn công Thủ quân, bọn họ căn bản không thể chống lại đội quân này dù là về nhân số, trang bị hay là kinh nghiệm chiến trận đều hơn xa đội quân chính quy của bọn họ.

Đúng lúc này, Lý Phúc Đạt dẫn theo mấy người Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ tung người phi thân ra khỏi hành dinh Khâm sai, Lý Phúc Đạt cầm theo một chiếc đầu người máu me đầm đìa cất cao giọng hét: -Chúng ta thành công rồi, đầu của Hoàng đế Đại Minh ở đây, bây giờ lập tức xông ra.

Hơi thở của ông ta kéo dài, thanh âm xa xăm, tuy ở trong thiên quân vạn mã lại có thể vang cực xa, các tín đồ Hương quân Di Lặc nghe rất rõ ràng, ai ai cũng tinh thần phấn chấn, tiếng hoan hô vang lên như sóng thần.

Trong quân Dương Lăng lại không chút xôn xao nào, chỉ nghe thấy mấy trăm tráng sĩ đồng thanh hét to: -Yến tiệc tân hôn của Hoàng thượng đang ở Báo phòng đợi đầu của các ngươi tới chúc mừng, giết!

Mấy trăm tráng sĩ cùng hét to, một tiếng "giết" như phá núi sụp mây hét vang từ trong chiến trận, lập tức đè lại thanh âm của Lý Phúc Đạt và tiếng hoan hô của Hương quân Di Lặc. Sau đó, tướng sĩ ba quân đồng thanh hô "giết", tiếng "giết" này giống như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân nổ vang trên cánh đồng hoang vu, khí thế thật khiến người ta sợ hãi.

Lý Phúc Đạt không dám nói nhiều, vội quát:

-Xông ra!

Vưu Thanh Vũ lập tức hưởng ứng, y vung trường thương, hét lớn một tiếng, dẫn theo chúng giáo đồ Di Lặc lao tới phương trận của Dương Lăng. Vốn dĩ ở trong vòng vây của người ta đành phải yếu thế, y há dám đấu võ mồm với đối phương biện luận xem Chính Đức Hoàng đế sống chết thật giả chứ? Hiện giờ chỉ có thừa dịp các tín đồ nửa tin nửa ngờ, sĩ khí chưa tan mà lập tức gia nhập chiến đấu.

Quân Minh của đối phương vừa mới tới, vẫn chỉ là phương trận bình thường, chứ chưa hình thành trận tròn thích hợp phòng ngự, cũng không hình thành trận hình nón thích hợp tấn công, đây chính là một cơ hội tốt nhanh chóng xông ra tạo ra một lỗ hổng.

"Vù", một loạt âm thanh khiến người kinh hãi, vô số tiêu thương như cuồng phong quét ngang gần một ngàn binh lính Hương quân Di Lặc xông ra, trên giáo trường bằng phẳng phảng phất như đột nhiên trồi lên một khu rừng, từng cây từng cây lao thế lớn lực mạnh đủ để bắn xuyên tuấn mã, ghim chết toàn bộ bọn họ trên mặt đất, vô số thi thể nằm dài dưới rừng thương, co giật cái cuối cùng trong vũng máu.

Trong tình huống nhân số, trang bị chiếm ưu thế tuyệt đối, thì cần gì so đo trận thế gì chứ? Huống chi chính giữa phương trận yếu đuối, bốn phía lại hùng hậu, thích hợp cho bộ binh hai trận quyết chiến chính diện. Bóng dáng Vưu Thanh Vũ đã không còn nhìn thấy được nữa, trong màn mưa thương bắn ra dày đặc đáng sợ này thì mạng của y cũng không quý giá hơn người khác, một thanh lao ngắn thô to như trứng gà đâm xuyên qua mắt phải của y, xung lực cực lớn ghim chặt y ngửa mặt trên đất, ngay sau đó trên bụng lại bị đâm một thương, y còn chưa kịp giãy dụa thì đã ô hô đi đời rồi.

Đả kích đáng sợ như vậy, giết chóc không chút lưu tình nào khiến quỷ thần nhìn thấy cũng phải khiếp sợ, huống hồ là một đám phàm phu tục tử luôn mong ngóng thành tiên, trên mặt trận lập tức lâm vào một mảng yên tĩnh giống như chết.

"Rầm! Rầm! Rầm!", đó là tiếng bước chân quân Minh di chuyển về phía trước mặt trận, cả người Giang Nam Nhạn run rẩy, đột nhiên rung lợi tiễn trong tay, hét lớn một tiếng lại dẫn theo người xông ra ngoài: -Giết đi! Xông ra! Bạch Liên gầy dựng, Nguyên Tông khai sáng, Vô Sinh Lão mẫu, pháp lực vô biên!

Vô số giáo đồ Di Lặc đồng thanh ngâm nga theo Đại Pháp sư xông lên phía trước.

Lý Phúc Đạt rất bi phẫn, bi phẫn vô cùng:

-Hồng nương tử bán rẻ ông ta! Hồng nương tử quá hèn hạ!

*****

Tiễn của Dân đoàn có hạn. Khi Hồng nương tử thoát khỏi trùng vây đã lấy mất một nửa của ông ta, đến nỗi số tên mà mỗi giáo đồ Di Lặc mang theo đã không còn đủ nửa ống. Khi tiến công dịch trạm Tỉnh Kính, xông thẳng lên đoạt quan cướp ải đều lấy cung tiễn làm đầu, bắn tên áp chế đối phương. Số tên còn sót lại của bọn họ hiện nay đã ít ỏi không còn được bao nhiêu, ngoài trừ vật lộn đánh bừa đã không còn cách nào khác nữa.

-XìVù

Hỏa súng và cung nỏ cùng bắn, mưa tên dày đặc như châu chấu ập vào mặt, bắn cho những thân thể tươi sống thành con nhím. Giang Nam Nhạn múa kiếm xoay vòng, bay vút lên trời, giống như một con chim ưng lao về phía phương trận của quân Minh, khinh công của y quả nhiên xuất sắc, không ngờ lại cản lại được trận mưa tên đầu tiên.

Y thét gào múa may trường kiếm, chỉ nghe tiếng loạn thương "soạt soạt soạt" một trận, Giang Đại pháp sư võ nghệ cao cường, khinh công vô song bị bắn thành cái sàng, kèm theo đó bị bắn vào mấy trăm viên đạn chì, đến nỗi thân thể đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề giống như một con con diều đứt đây phần phật vù vù rơi xuống.

-Rầm! Rầm! Rầm! XìVútSoạt soạt soạt

Lý Phúc Đạt càng thêm bi phẫn, bi phẫn không sao hiểu được: -Dương Lăng quá hèn hạ! Thiệt thòi cho hắn uổng công xưng danh tướng một thời, không ngờ căn bản không cho người ta cơ hội quyết đấu công bằng. Từng trận từng trận vuông của hắn vừa chậm rãi tiến lên áp sát, vừa không ngừng bắn cung tên súng lửa. Bọn họ không có đường lui, không có ngựa đột phá trận tiễn của đối phương, chỉ có thể hoài công xông lên phía trước không ngừng bỏ mạng, dùng máu tươi và sinh mạng kéo gần cự ly của đôi bên.

Rốt cuộc, sau khi trả giá vô ích tính mạng của hơn bốn ngàn giáo đồ, hai quân mới hỗn chiến với nhau, ngõ hẹp gặp nhau người dũng cảm thắng, thiên quân vạn mã đồng loạt liều mạng chiến đấu, một bước một vũng máu, người kinh hãi nhất cũng sẽ không lùi một bước, bởi vì bọn họ căn bản không còn đường đi, khắp nơi nơi đều là binh khí khi vung chém thì bắn ra từng dòng máu tươi, người dũng mãnh còn có thể tìm được một cơ hội sống sót trong chém giết, kẻ nhát gan tránh né chỉ có thể chết dưới đao của người khác.

Khắp nơi đều là máu và lửa, khói đặc, hò hét, kêu thét, và gào rú, hình tượng nhã nhặn yếu hèn của Lý Phúc Đạt giống như không thấy nữa, thanh bảo đao trong tay dường như bổ xuống cuốn đi lưỡi đao, lại một đao chém đôi tấm khiên da của một đao khiên binh, một cái đầu bay lên không trung. Ông ta còn chưa kịp hồi đao đâm chết một binh sĩ đã mất đi tấm chắn, thì ba thanh trường thương đã đâm nhanh như chớp lóe.

Vội lùi lại, ngăn cản, dưới sườn vẫn bị trúng một thương, máu tuôn như rót, Lý Phúc Đạt lảo đảo lùi lại phía sau, hắn che lấy sườn phải đang chảy máu nhìn ra xa xa. Phía sau chiến trường chém giết hỗn loạn vẫn là từng đội từng đội trận vuông chỉnh tề, bọn họ giơ đuốc đứng nghiêm túc ở đó, không hề động đậy, dưới ánh lửa có thể nhìn rõ từng cây từng cây súng lửa và cung nỏ đã bày trận sẵn sàng đón địch.

Ông ta không tìm thấy đối thủ mong muốn nhất, ông ta cho rằng Dương Lăng không xứng giao thủ với ông ta, nhưng bây giờ muốn tìm Dương Lăng cũng không thể được, đường đường là Uy Quốc Công sao lại đích thân mạo hiểm chứ. Ông ta muốn nhìn thấy Dương Lăng, thì không biết phải giết bao nhiêu trận vuông do trọng binh bày bố mới có thể làm được, chỉ thấy đèn hiệu chớp lóe, lại một trận vuông trường thương, đao khiên gia nhập trận chiến, mà lính cung nỏ và súng lửa vẫn đứng nguyên phía ngoài vòng vây, cảnh giới nghiêm mật.

Lý Phúc Đạt không khỏi kinh sợ, trận thế này của Dương Lăng căn bản là không muốn có một giáo đồ Di Lặc nào trở thành cá lọt lưới mà.

Tối nay định chắc là đêm nhắm mắt của ông ta

Hồng nương tử ôm chặt lấy đứa bé, nước mắt tuôn trên vạt áo nó, Dương Khí Cừu còn chưa hiểu chuyện rất hiếm khi nhìn thấy được mẫu thân, hưng phấn ôm lấy cổ của nàng mỉm cười.

Hồng nương tử hít mũi một cái, giao Dương Khí Cừu về tay tam thẩm, nhỏ giọng nói: -Tam thẩm, đứa nhỏ này quen đi theo thẩm, hơn nữa chân của tam thúc không tốt, hai người mang nó về Dương phủ trước đi, như vậy trong lòng con cũng yên tâm một chút.

Sắc mặt tam thúc tam thẩm ngưng trọng gật đầu, Phong Lôi ngồi trên ngựa, cách mấy trượng nhìn Hồng nương tử bỗng nhiên bất đắc dĩ bật cười, ngửa mặt lên trời thở phào một hơi thật dài: toàn là vọng tưởng một bên tình nguyện, con của hai người người ta đã lớn đến vậy rồi, bây giờ ngẫm lại một mối tình si của mình, thật sự là đáng thương cũng rất đáng buồn cười.

Nhưng không ai chú ý đến người đang đau lòng ở đây. Dương Lăng nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai Hồng nương tử, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng nói:

-Nàng là linh hồn của Bạch Y Quân, nàng bỏ đi thì không ai có thể chỉ huy đội quân này được. Ta có thể nghĩ cách để nàng mai danh ẩn tích gả vào Dương gia, nhưng ta muốn nàng đường đường chính chính bước vào cửa Dương gia, người được gả vào là Hồng nương tử, tên là Thôi Oanh Nhi, mà không có bất cứ sự che đậy và thay đổi nào.

-Huống chi, muốn để đội ngũ của Bạch Y Quân trở nên đường đường chính chính, muốn để những nam tử chính trực này không tiếp tục trở thành tội phạm bị triều đình truy nã, thậm chí con cháu đời đời đều làm tặc thì chỉ có lập được một đại công, rửa sạch tội nghiệt mà bọn họ từng phạm phải.

-Muội hiểu. Hồng nương tử mặc một thân nam trang, nghiễm nhiên là một công tử trẻ tuổi tiêu sái tuấn tú:

-Cả ngày đánh đánh giết giết, ngay cả đứa nhỏ này muội cũng đã không quen nữa. Bây giờ nó theo huynh về Dương gia, muội cũng bớt đi rất nhiều lo lắng và vướng bận, chỉ là trong thời gian dài không thể nhìn thấy nó, trong lòng có chịu khó chịu.

Hồng nương tử ngượng ngùng lau đi nước mắt, nói: -Huynh còn rất nhiều chuyện phải làm, tiễn muội một đường đến quan ải là đủ rồi, muộimuội đi đây.

Dương Lăng gật đầu, đôi mắt sáng trong của Hồng nương tử chăm chú nhìn hắn, đột nhiên xúc động áp sát lại hôn thật nhanh, sau đó xoay người, dứt khoát tung người lên ngựa một cách xinh đẹp, yêu kiều nói "Giá!" một tiếng, rung cương ngựa dẫn đầu xông ra.

Kinh Phật Nhi đã cắt râu đi, hàm râu ngắn dưới cằm càng làm cho ông ta uy nghiêm thêm vài phần. Ba ngàn Thiết kỵ mà ông ta dẫn theo toàn bộ đều đổi thành y phục của Bạch Y Quân, để che giấu đặc thù binh khí quá rõ ràng của bọn họ, chỉ có ít ỏi một vài người vẫn dùng đại đao, những người còn lại đều đổi thành thiết côn, trường thương, xiên thép, nhưng đồng loạt đều là binh khí dài.

Lưu Đại bổng chùy cũng ăn mặc kiểu Bạch Y Quân, một ngàn tinh kỵ mà gã thống lĩnh toàn bộ là những chiến sĩ còn sót lại trong trận chiến đẫm máu với Di Lặc giáo đêm đó, trên người rất nhiều người vẫn còn mang theo vết thương hoặc ít hoặc nhiều, như vậy lại tốt, không cần che dấu, cho dù là ai nhìn thấy thì đều biết bọn họ đã trải qua một trận chém giết đẫm máu tàn khốc mới có thể xông ra khỏi quan ải.

Hai người cũng đồng loạt chắp tay với Dương Lăng, rung dây cương nghênh ngang rời đi sau Hồng nương tử.

Quan môn rộng mở, chiến mã tuyệt trần, mấy ngàn binh mã lướt qua bốc lên một con rồng xám.

Uy Quốc Công Dương Lăng ôm lấy nhi tử bi bô học nói, đứng ở ngoài quan môn nhìn ngắm một cách si tình, bóng dáng bất động thật lâu, giống như một tảng đá Vọng Thê, thị vệ bên người cảm động đến nỗi hai mắt ươn ướt.

Đột nhiên, gió to cuồn cuộn, cuốn theo một trận cát bụi, nhất thời làm hai mắt hắn không nhìn thấy. Dương Đại quan nhân lập tức chớp chớp đôi mắt lưng tròng, ôm lấy nhi tử chạy trối chết, chúng quan binh thị vệ cũng đồng loạt chạy vào trong cửa, sau đó quan môn đóng "Bịch" lại một tiếng nặng nề.

Một hồi lâu sau, Dương Lăng đã rửa sạch mắt mũi mặt mày lại xuất hiện trên tường thành, nhưng phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy một vùng hoang vắng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng đại quân. Cát bụi kia là do quân đội Đại Minh khai hoang tạo thành. Đầu mùa đông hằng năm, Biên quân đều sẽ phái mấy đội ngũ ra nơi biên cương xa xôi đốt cây cỏ, có đôi khi thậm chí phải vào sâu trong đại mạc mấy trăm dặm.

Khi đó cỏ dại héo rũ, rất dễ bị cháy, một ngọn lửa rừng bùng lên, không gặp núi non sông chảy thì sẽ không ngừng lại, thảo nguyên bị thiêu rụi một mảnh lớn, có thể làm giảm năng lực vượt qua mùa đông của những bộ tộc du mục tái ngoại, không tốn một binh nào thì đã làm suy yếu lực lượng của bọn họ, bởi vì trời sinh có tính xâm lược, khiến cho lực lượng của những dân tộc du mục này vừa bành trướng thì sẽ không ngừng xâm chiếm lấy bờ tường.

*****

Song, ngược lại, khi dân tộc du mục quan ngoại khó mà qua được mùa đông, thì sẽ đổ những khó khăn trong sinh tồn và mâu thuẫn nội bộ lên đầu người Hán, vẫn sẽ đến xâm lược biên giới, cướp lấy dân chúng, vòng chiến tranh lẩn quẩn này trước sau không thể phá giải được.

Dương Lăng đứng ngây ngốc trên tường thành quan ải hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, lặng lẽ đi xuống thành.

Một tin tức bắt đầu được truyền ra ngoài. Uy Quốc Công Dương Lăng nhận hoàng mệnh tiêu diệt phản tặc Bạch Y Quân, đóng quân ở dịch trạm Tỉnh Kính. Giáo chủ Di Lặc Lý Phúc Đạt dùng tên giả Trương Dần ẩn tích trong quân đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ Thái Nguyên Vệ mưu phản, nhân đêm bất ngờ tập kích đại doanh đóng ở Tỉnh Kính, tổn thương nặng nề quan binh giữ quan. Uy Quốc Công Dương Lăng dưới sự yểm hộ của ba nghìn Thiết vệ đẫm máu thoát thân, ba nghìn binh lính toàn bộ hi sinh vì nước.

Trọng địa Kinh kỳ, mấy vạn dân đoàn mưu phản, tấn công trọng địa quân trấn, tình hình vô cùng nghiêm trọng, Uy Quốc Công Dương Lăng vội điều động Biên quân, Vệ quân xung quanh cùng nhau tiêu diệt Tà giáo. Di Lặc giáo bị toàn diệt trong loạn quân, giáo chủ Di Lặc trúng bảy thương hai đao ba tiễn, kiệt sức bị loạn đao phân thây. Bạch Y Quân ở núi Thái Hành thừa loạn bỏ trốn, dọc theo Nhạn Môn, Võ Ninh, Thiên Đầu chém giết Tây Quân để xuất quan, vượt qua biên cương Du Lâm, Vân Xuyên chạy vào trong thảo nguyên mênh mông.

Thái Ninh Vệ, quan ngoại Đại Ninh, trong một chiếc lều Mông Cổ, Thành Khởi Vận vừa mới đốt xong một lá thư dưới ngọn nến, A Đức Ny ngồi bên cạnh đang học theo người Mông Cổ ăn một cái đùi dê tươi ngon mỡ màng, nàng mặc trang phục của nữ nhân Mông Cổ nhưng lại không che giấu được dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ mang theo mấy phần anh khí của nàng.

A Đức Ny thấy Thành Khởi Vận xem thư xong rồi, dáng vẻ đưa tay chống cằm ra chiều suy nghĩ, liền không nén được hỏi: -Trong thư Dương nói gì?

Thành Khởi Vận nửa cười nửa không nhìn nàng ấy, nói: -Hắn còn có thể nói gì chứ? Nói nữ nhân thôi.

Ánh mắt của A Đức Ny lập tức sáng bừng, hai má cũng đỏ ửng, nàng thẹn thùng e lệ nói: -Hắnhắn nhắc tới ta sao?

-Nhắc tới nha, bảo ngươi bớt ăn thịt dê lại, để tránh cho bộ ngực càng ngày càng lớn, không cẩn thận làm hắn phiền chết.

A Đức Ny vừa nghe thì lập tức đỏ mặt, bộ ngực mềm mại của nàng đầy đặn chắc chắn, còn cao hơn bộ ngực của Thành Khởi Vận nữa. Thành Khởi Vận vừa nhìn thấy bộ ngực sữa của thiếu nữ này thì trong lòng hơi chua chát ghen tỵ, khi rảnh liền trêu chọc bộ ngực của nàng ấy một phen.

A Đức Ny không nghe lời vươn bàn tay nhỏ bé bóng nhẫy muốn vuốt lên mặt Thành Khởi Vận, Thành Khởi Vận thấy thế liền vội vàng né tránh, A Đức Ny liền chạy đuổi theo. Thành Khởi Vận bị ép đến góc lều, mắt thấy đã không tránh được rồi, lúc này mới mỉm cười xin tha, nói lại chuyện trong thư Dương Lăng yêu cầu các nàng nhanh chóng chuẩn bị cung tiễn, binh khí, mũ giáp, ngựa tốt, lương thảo cung cấp cho Hồng nương tử vừa mới tiến vào đại mạc.

-Là nữ lục lâm hảo hán kia? A Đức Ny vui mừng, nữ anh hùng trà trộn vào lục lâm, thống lĩnh mấy ngàn cường đạo dẫn đến Đại Minh phải huy động đội quân mấy mươi vạn người tiêu diệt truy kích nhưng lại là nhân vật mà nàng sùng bái nha, không ngờ nàng lại nương nhờ Dương Lăng, còn lãnh binh đến đại mạc.

Thành Khởi Vận nhìn vẻ mặt khao khát hưng phấn của A Đức Ny, khinh thường nhếch miệng nhỏ: -Đại nhân thích cô ta cũng thôi đi, tiểu nha đầu này cũng thưởng thức cô ta ư? Hừ, căn bản chính là nữ nhân ngốc chuyên gây họa, có ngực không có não. Cô ta có thể gánh vác trọng trách này sao? Không có ta giúp đỡ thì có thể làm sao? Ta không thể để cô ta làm hỏng chuyện của đại nhân được, đợi cô ta đến đây, ta phải giáo huấn cô ta, trước tiên đánh phủ đầu cô ta, để cô ta ngoan ngoãn nghe lời.

Hàm răng trắng tinh của Thành Khởi Vận cắn lấy bờ môi đỏ mọng, tạo thành một đường cong mê người, chỉ là nhìn sao thì đều cảm thấy có chút âm hiểm.

-Tỷ tỷ, Dương Lăng hồi kinh rồi, Dương Lăng hồi kinh rồi, lần này muội nhất định phải phảiphải Vĩnh Thuần chạy bước nhỏ vọt vào khuêthiện phòng của Vĩnh Phúc, ngạc nhiên khi thấy Cao Văn Tâm và Mã Liên Nhi cũng ngồi trong phòng, nhất thời ngây ngốc.

Dương Lăng không quan hệ gì tới nàng, thật sự không có chút quan hệ nào, nhưng bây giờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng lên, giống như nữ nhân trộm mất nam nhân của người ta bị bắt được vậy. Mã Liên Nhi đảo đôi mắt, đứng dậy cười khanh khách hành lễ, giảo hoạt nói: -Bái kiến Vĩnh Thuần công chúa điện hạ, điện hạ nói lão gia của ta hồi kinh rồi, điện hạ phải thế nào nha?

Vĩnh Thuần chỉ một tay ra ngoài, lắp bắp nói: -Ta phảita phải nghe ngóng từ chỗ của ngài ấy chuyện tiêu diệt Di Lặc giáo, đúng đúng, nghe ngóng từ ngài ấy chuyện tiêu diệt Lý Phúc Đạt, nghe nói giáo chủ Tà giáo kia thần thông quảng đại, có thể rải đậu thành binh mà, thật sự muốn biết Uy Quốc Công làm sao tiêu diệt toàn bộ bọn họ, ha ha ha ha

Cao Văn Tâm lại không nhìn ra manh mối trong đó, nàng vừa mừng vừa sợ đứng lên nói: -Điện hạ nói là lão gia nhà ta về rồi sao? Lão gialão gia bây giờ trở về phủ rồi?

Vĩnh Thuần công chút nói khô khốc: -Vẫn chưa, khi ta ra khỏi thành tình cờ thấy được nghi trượng của ngài ấy vào thành, nghĩ chắc là hoàng huynh muốn triệu kiến gấp, đi kiến giá rồi.

Công chúa Vĩnh Phúc kinh hồn táng đảm sợ muội muội lỡ miệng, vội đứng lên nói: -Hai vị phu nhân, Quốc Công hồi phủ chính là chuyện đại hỉ, hai vị phu nhân vẫn nên hồi phủ đi. Quốc Công đường xa mệt mỏi, trên dưới trong phủ tất nhiên phải đón gió tẩy trần cho Quốc Công rồi.

Cao Văn Tâm, Mã Liên Nhi cười nhạt, dè dặt hành lễ nói: -Vậytiện thiếp cáo từ với hai vị điện hạ.

-Miễn lễ, miễn lễ Vĩnh Phúc, Vĩnh Thuần vội ngăn lại, hai vị Quốc Công phu nhân uyển chuyển mềm mại, đi xuyên qua màn hoa phật liễu.

Vĩnh Thuần công chúa thò đầu ra nhìn, nhìn thấy hai người rời đi, lúc này mới le lưỡi, dương dương tự đắc nói: -Nhanh trí nha, muội thật sự là bái phục sự nhanh trí của mình nha, sao muội lại có tài như vậy chứ?

Công chúa Vĩnh Phúc tức giận nói: -Vừa rồi nếu như muội lỡ miệng, tỷ đã không còn mặt mũi gặp người nữa, đành phải lấy tay áo che mặt, đâm đầu xuống tự tử cho rồi, chỉ một câu đã nói chết được tỷ tỷ, thì mới là có tài.

Vẻ mặt Vĩnh Thuần công chúa cợt nhả nói: -Vậy muội sẽ trói Dương Lăng lại, ném vào trong hồ cùng tỷ. Hì hì, tỷ, muội lại có cách hay rồi, tỷ nghe muội nói

Vĩnh Phúc vừa nghe thì biến sắc nói:

-Lại có cách hay rồi? Muội vẫn nên nghĩ kỹ đi, nhìn xem việc đã làm lần trước, làm cho Tương Nhi bây giờ nhìn thấy muội đã run rẩy rồi.

-Ai nha, sẽ không đâu, tỷ tin tưởng muội nha. Này, tỷ đừng đi mà, muội thật sự có cách hay mà Vĩnh Thuần công chúa vội vàng đuổi theo.

Hai vị phu nhân Cao Văn Tâm, Mã Liên Nhi thong thả ung dung, ôn nhu nhã nhặn ra khỏi cửa am, leo lên kiệu nhỏ đi về cửa Dương phủ. Tư thái tao nhã, dáng vẻ khoan thai đi vào hậu viện, vào trong phòng khách hậu viện nhìn thấy chúng tỷ muội trong nhà, vẻ thanh tú ngụy trang thật lâu liền hóa thành hư không, hai người đồng thanh hét lên: -Lão gia hồi kinh rồi! Lão gia hồi kinh rồi!

Tiếng hoan hô hí hửng nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của cả phòng.

Lúc này, Dương Lăng đang cưỡi ngựa trên đường đi đến Báo phòng. Hắn giải quyết xong chuyện Hương quân Di Lặc giáo tạo phản ở dịch trạm Tỉnh Kính, tiếp đó thừa cơ khuếch trương thanh thế, tạo ra đủ loại giả tượng, yểm hộ nhân mã của Hồng nương tử xuất quan, đồng thời điều động nhân mã của tướng giữ biên quan Sát thần Kinh Phật Nhi phối hợp tác chiến.

Cùng lúc đó, hắn cũng chú ý chặt chẽ đến động tĩnh của phủ Tấn Vương. Lý Phúc Đạt mưu phản, một khi phát binh sẽ minh đao minh thương tác chiến ngay chính diện, nếu ông ta còn có lựa lượng quan trọng nào đó thì không thể giữ lại không dùng, mà lại một mình gánh vác gánh nặng bị triều đình tiêu diệt. Có điều xét theo tình hình mà tai mắt được bố trí trước đó báo lại, phủ Tấn Vương không có bất cứ động tĩnh gì, đừng nói là phát binh hưởng ứng, thậm chí còn không có bất kỳ dấu hiệu ứng phó đột biến nào.

*****

Dương Lăng nghe báo mà thở phào nhẹ nhõm. Tấn Vương là vị Phiên vương thế lực lớn nhất trong tam vương Tây Bắc. Nếu ông ta thật sự có câu kết gì đó với Lý Phúc Đạt, thì cho dù đã lệnh cho Vương Thủ Nhân chuẩn bị, có thể nhanh chóng dập tắt phản loạn của bọn họ, nhưng dù sao cũng là chuyện tổn thương nguyên khí nặng nề, Tấm Vương và Di Lặc giáo không có quan hệ gì thì không còn gì tốt hơn nữa.

Nhưng Thái Nguyên Vệ lại phải tiến hành tẩy rửa, tất cả tướng tá trên dưới của Thái Nguyên Vệ toàn bộ đều xếp vào đối tượng loại bỏ, đặc biệt là những người được thăng chức, điều vào, đầu quân từ sau khi Lý Phúc Đạt đảm nhiệm chức Thái Nguyên Vệ Chỉ huy sứ, toàn bộ đều hạ lệnh tạm thời rời khỏi quân ngũ, do quan phủ địa phương tiến hành điều tra triệt để, để phòng ngừa còn cá lọt lưới.

Dương Lăng chủ trì một loạt sự việc, toàn bộ sự việc lộn xộn còn chưa giải quyết xong, chiếu chỉ triệu gấp của Chính Đức Hoàng đế đã tới, trên chiếu chỉ có bốn chữ "Hỏa tốc hồi kinh!". Xem ra trong kinh đã xảy ra chuyện lớn, Dương Lăng không dám chậm trễ, lập tức giao lại sự việc cho Miêu Quỳ, bảo y tiếp tục chủ trì những việc còn chưa làm xong, bản thân mình thì ngày đêm lên đường về Kinh sư.

Dọc đường đi, Dương Lăng cũng hiểu được đại khái từ chỗ của thái giám truyền chỉ. Bây giờ trong Kinh sư lời đồn tứ phía, gì mà Biên quân bất ngờ làm phản, Dương Lăng gặp mai phục bị giết, Bạch Y Quân chạy về Thái Hành, còn có gì mà Thái Nguyên Tấn Vương mưu phản, Giang Tây Ninh Vương cũng phản, nguyên nhân là do đương kim Hoàng đế không phải là cốt nhục của Tiên đế vân vân, càng kỳ lạ hơn là đương kim Hoàng đế đang ở trong Báo phòng, vậy mà còn có lòi đồn nói là y theo quân đến dịch trạm Tỉnh Kính, cho nên Di Lặc giáo mới phát động tạo phản, đã một lưới bắt gọn y và Dương Lăng.

Ba Xưởng một Vệ gióng trống khua chiêng, bí mật dò xét, nơi nơi bắt lấy dân chúng đang tung tin đồn, cả Kinh sư làm đến chướng khí mù mịt, Xưởng Vệ không bắt người, lời đồn truyền đi không dứt, vừa mới bắt người lại giống như vì thế mà chột dạ, ngược lại càng xác minh tính chân thật của lời đồn, lòng dân vừa mới ổn định lại bắt đầu vực dậy.

Chính Đức Hoàng đế cũng không biết tính chân thật của những lời đồn này, Dương Lăng mật tấu thỉnh cầu Hoàng thượng giám sát Vũ Định Hầu Quách Huân, đề phòng Kinh Doanh, Thần Cơ Doanh có người tạo phản, đã nghe nói hắn lao tâm lao lực, bây giờ lại truyền ra lời đồn nhiều như vậy, đến mức tiểu Hoàng đế thấp thỏm không yên, lại càng thêm khó mà giãi bày, thậm chí có nhiều người trong nha môn bây giờ cũng bị ảnh hưởng.

Dương Lăng thấy việc này hẳn là do gian tế mà Lý Phúc Đạt phái vào kinh trước khi mưu phản, thừa cơ mê hoặc lòng người, phá rối tầm nhìn. Lý Phúc Đạt đã chết, những lời đồn ồn ào náo động để lâu ắt tự ngừng, vốn không cần chú ý, nhưng trong lời đồn có nhắc đến chuyện Giang Tây Ninh Vương mưu phản, lại khiến Dương Lăng cân nhắc trong lòng.

Lý Phúc Đạt nhắc đến Tấn Vương, là bởi vì ông ta là Thái Nguyên Vệ Chỉ huy, nói như vậy thì dễ lấy được lòng tin của dân chúng, nhưng Ninh Vương ở Giang Tây xa xôi vốn không có bất kỳ quan hệ gì với ông ta, trong lời đồn sao lại không nhắc tới Vương gia khác, bao gồm cả Phiên Vương Thiểm Tây mà Lý Phúc Đạt từng nhậm chức ở đó, mà lại khăng khăng nhắc tới vị vương gia thật sự từng tạo phản trong lịch sử Ninh Vương này đây?

Trong thật có giả, trong giả có thật, lời đồn thật thật giả giả này lẽ nào có một cái là sự thật?

Vừa nghĩ đến đây, Dương Lăng mới không dám chậm trễ mà lập tức ngày đêm hồi kinh, đến Kinh sư thì ngay cả nhà cũng không về mà trực tiếp đi thẳng đến Báo phòng.

Dương Lăng vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ về tình hình này, đột nhiên chúng thị vệ phía trước cao giọng hô: -Tránh ra tránh ra, Uy Quốc Công hồi kinh kiến giá, các ngươi còn dám cản trở nghi trượng phía trước, lập tức đưa tới quan xét xử!

Dương Lăng ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trước có nhiều dân chúng đang tụ tập ở đó, đang nhón chân nhìn quanh ở quán rượu bên đường, thấy bọn họ xuất thần, nhưng lại không chú ý đến nghi trượng phía trước, lúc này đám thị vệ cao giọng xua đuổi: -Uy Quốc Công hồi kinh kiến giá, người không phận sự nhanh chóng tránh ra!

Dân chúng mới lập tức giải tán, vội vàng chạy sang mái hiên hai bên đường.

Chỉ nghe thấy một vài dân chúng can đảm vẫn đang nghị luận ở đó: -Mau xem mau xem, thật sự là Uy Quốc Công gia, ta thấy ngài ấy một lần rồi nha, ai nha, Uy Quốc Công thật sự không có chết, Hoàng thượng cũng không chết, hôm nay ta đã nhìn thấy hai người còn sống nha.

-Suỵt, đừng nói lung tung, cẩn thận ngươi bị bắt vào nha môn đánh đòn đó.

Dương Lăng nghe thấy thì khó hiểu, lại không tiện qua đó hỏi thăm. Hắn nghi hoặc lắc đầu, đang muốn thúc ngựa đi về trước, cánh cửa sổ trên tửu lâu ven đường "két" một tiếng mở ra, một cái đầu ló ra cao giọng hô lên: -Ai nói Dương Lăng hồi kinh? Ở đâu vậy ở đâu vậy? Ởai nha Dương khanh, ha ha hamau mau lên lầu, trẫm ở đây, trẫm đang ở đây này.

Dương Lăng ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Chính Đức Hoàng đế Chu Hậu Chiếu đầu đội mũ Dực Thiện lấp lánh ánh vàng, mặc áo bào Ngũ trảo kim long, đang vịn lấy cửa sổ mà cực kỳ vui vẻ ngoắc tay với hắn. Dương Lăng giật mình nhảy dựng, vội vàng nhảy xuống ngựa nói: -Hoàng thượng, ngườingười sao lại ở đây?

Chính Đức cười nói: -Ái khanh coi như đã trở về rồi, đến đến đến, mau mau lên lầu.

Dương Lăng không dám chậm trễ, vội vàng leo lên bậc thang, một hàng Cẩm Y Vệ trên bậc thang vừa rồi bị dân chúng che mất nên Dương Lăng hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của bọn họ. Những thị vệ cận thân của Chính Đức đều nhận ra Dương Lăng, lập tức né người để hắn đi vào. Dương Lăng thịch thịch thịch lao lên lầu hai, còn chưa rẽ vào thì thấy trên bức tường trắng như tuyết có viết một hàng chữ đen nhánh ươn ướt "Chính Đức Hoàng đế đến đây du ngoạn!"

Dương Lăng kinh ngạc không hiểu ra sao đi lên lầu. Hoàng đế Chính Đức thấy hắn đến thì vỗ tay cười nói: -Trẫm đang trông mong khanh hồi kinh đây. Khanh đến thì tốt rồi, đợi trẫm viết thêm một câu rồi chúng ta cùng về Báo phòng.

Y vừa lôi kéo Dương Lăng, vừa nhấc bút lông lên, một tiểu hoàng môn cầm nghiên mực đi theo bên cạnh. Chính Đức chọn được một bức tường trắng, lại nắn nót nghiêm chỉnh viết một hàng chữ Khải "Chính Đức Hoàng đế đến đây du ngoạn", sau đó nghiêng đầu ngắm nghía một phen, đột nhiên hưng phấn nói: -Đến đây, ái khanh cũng viết một hàng chữ đi.

Y nhét bút lông vào tay Dương Lăng. Dương Lăng mơ mơ màng màng hỏi:

-Hoàng thượng muốn thần viết cái gì?

-Ừmviết là Dương Lăng bồi giá đến đây du ngoạn, viết nhanh viết nhanh, sau đó chúng ta đi.

Dương Lăng bị bức, đành phải nhấc bút lên, chấm mực viết một hàng chữ nhỏ bên cạnh dòng chữ của Hoàng thượng theo nhu dặn dò của y. Chính Đức lúc này mới mỉm cười nói: -Đi thôi, chúng ta về Báo phòng đi. Trẫm sẽ từ từ nói với khanh.

-Trong kinh thật loạn mà. Hoàng thượng mặc triều phục chính thức chạy đến tửu điếm này viết cái gì mà đến đây du ngoạn chứ? Trong lòng Dương Lăng bồn chồn, nghi hoặc hỏi: -Hoàng thượng, ngàisao lại đến đây vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?

-Không có việc gì cả! Chẳng phải là dân chúng khắp thiên hạ đều nói trẫm đã quy thiên rồi sao. Trẫm lại không thể lần lượt nói với bọn họ trẫm vẫn còn vui vẻ hoạt bát được, vậy thì cứ viết hai hàng chữ ở nơi phố thị sầm uất này đi, để những tên khốn kiếp nói sao bảo vậy kia nhìn cho rõ ràng. Chính Đức mỉm cười nói, nhưng hai hàng chân mày lại có chút hậm hực không nói nên lời. Xem ra những lời đồn không sao phản bác kia đã chọc cho vị Hoàng đế tính khí luôn rất tốt này nổi giận rồi.

Dương Lăng há to miệng, lại nhịn xuống không nói gì cả. Hắn theo Chính Đức xuống lầu, nghi trượng của cả hai cùng nhau khởi giá, đi thẳng về Báo phòng.

Nhìn trộm thấy hai người đã đi rồi, ông chủ của tửu điếm kia vội vàng chạy lên lầu, nhìn hàng chữ Chính Đức tiện tay viết lên kia mà ôm bụng cười như điên, liên tục nói:

-Nhanh lên, nhanh lên, lấy cái lồng che lên, phát tài rồi! Lần này ta phát tài rồi! Đây là thủ bút của Hoàng thượng và Uy Quốc Công nha!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<