Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 391

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 391: Tiêu diệt và trấn áp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Trong kinh tràn trề sức sống, Lại bộ đang thi hành luật thi cử của quan lại, Hộ bộ đang di dân, thực hiện cải cách diện tích lớn về đất đai và thuế phú, còn tiến hành định lượng toàn bộ những thành tích chính trị này, liên hệ với thi cử của Lại bộ.

Cùng lúc đó, Lễ bộ liền tổ chức thi hương và nội dung của phần sách luận thời thế tăng cường học cung của các nơi trong cả nước cũng đang được luận chính cẩn thận. Đây chỉ là bước đầu tiên, cùng với việc đám học tử chui ra từ trong đống giấy giấy lộn mốc meo, hướng tầm nhìn vào xã hội hiện thực, chúng sẽ nhận ra rằng ngôn luận của thánh hiền xưa không thể giải quyết tất cả vấn đề trước mắt, chúng tự nhiên sẽ suy nghĩ, sẽ nghiên cứu những thứ hiện thực hơn.

Cải cách giáo dục mới là thứ quan trọng và nền tảng nhất, cũng là thứ không dễ vì con người mà phế bỏ chính sách nhất. Đồng thời, nó cũng là thứ thâm căn cố đế nhất khó lay động được, vậy nên Dương Long đã phải dùng cách vòng vèo này, phong khí của Đại Minh mở ra, trong đám sĩ tử vốn có nhiều người bắt đầu nghi ngờ Trình chu Lý học, việc tăng cường sách luận thời thế sẽ tăng tốc độ ham học hỏi, nó là một dẫn chứng.

Qua dẫn chứng này, dần dần có ngày càng nhiều người có học thức thông qua chú trọng và hiểu biết về thời thế để dẫn ra những suy nghĩ cho tương lai, từ đó diễn sinh rất nhiều học thuyết và lý luận mới, mà thông thương đường biển mở cửa lúc này liên tục mang thông tin và học vấn nước ngoài về, mà những kiến thức mới này sẽ có tác dụng thúc đẩy, dẫn dắt và bổ sung cho nhau.

Trí tuệ cổ nhân, tuyệt đối không được khinh thường. Sĩ tử xưa mới là sức mạnh trung kiên của thời đại này, họ mới là người quen thuộc nhất với các câu chuyện ân tình thời đại này, người phát triển xã hội về phương hướng lớn sửa chữa một chút, xúc tiến một chút, giống như sửa kênh trị thủy, họ tự sẽ đi theo con đường thông suốt nhất, đây là cách của Dương Lăng.

Trong lục đại nha môn ngoài ba nha môn này cũng chỉ có Bộ binh là bận rộn nhất, khiển binh điều tướng, bay vây chặn đánh, một mặt dần thu hẹp vòng vây, ngày càng nhu nhỏ phạm vi hoạt động của Bạch Y quân để dồn ép, một mặt bắt đầu bố trí chuyện tiêu diệt thổ phỉ Sơn Tây. Thám tử phái đi quan ngoại cũng liên tục đưa tin tình báo của phương bắc và Tây vực về, để Bộ binh bất cứ lúc nào cũng hiểu được động hướng của người Mông Cổ.

Thái Hành, Lã Lương, Lạc Dương, Đồn Quan, Bồ Tân Độ, Long Môn Độ, những con đường sông Thái Hành liên tiếp này cùng với cửa ải hiểm yếu của đường núi và thành trì trọng yếu bắt đầu liên tục tăng binh đóng quân, sắp xếp đại pháo. Dãy Trung Điều Sơn cây cối rậm rạp, cửa ải hiểm yếu có thể thông tới đông tây nam bắc đều bắt đầu tập kết trọng binh, Dương Lăng còn chưa ra khỏi kinh thành đã bắt đầu thiết binh bố phòng, lặng lẽ khép kín vòng vây.

Chiêu hàng là thượng sách, có thể không động binh đao là tốt nhất. Tuy nhiên nếu Triệu Phong Tử không chịu đi vào khuôn khổ thì đành phải động binh. Một tay mềm, một tay cứng, hai tay đều phải chuẩn bị. Còn một khi động binh, chung sống như thế nào với Hồng Nương Tử đó, Dương Lăng có muốn cứng rắn cũng không làm nổi, mềm cũng không mềm được, đành đi một bước nhìn một bước, tùy cơ ứng biến.

Thành Khởi Vận đi Liêu Đông trước một bước, A Đức Ny cũng không phải là người bó buộc trong nhà cao cửa rộng, nên đã cùng nàng đi Liêu Đông, nếu không phải là đang mang thai thì có lẽ Tuyết Lý Mai cũng sẽ đi theo, đàn bà trong Dương gia ngày càng không an phận.

Sự dung túng của Dương Lăng, cùng với thành tựu của Thành Khởi Vận, Mã Liên Nhi, A Đức Ny khiến các nàng không còn cho rằng phụ nữ một khi gả cho người khác rồi thì không được bước chân ra khỏi cửa, ở nhà giúp chồng dạy con, bây giờ thì ngay cả Hàn Ấu Nương luôn tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, coi là điều luật hàng đầu của thê tử cũng nóng lòng muốn thử.

Các nàng thực ra đều chỉ là những cô gái mười sáu mười bảy tuổi, khí thế bừng bừng, Dương Lăng cũng không muốn các nàng cả ngày buồn bã ở nhà. Vậy nên trong lúc rời khỏi kinh thành, hắn đã giao việc kinh doanh dược phẩm từ đông bắc tới kinh thành cho Cao Văn Tâm, giao việc buôn bác hàng da, lương thực cho Hàn Ấu Nương xử lý, để các nàng thử làm quen trước.

Tuy nhiên đường đường là Uy Quốc Công phu nhân thì không thể nào xuất đầu lộ diện làm việc này, đại chưởng quỹ kinh nghiệm phong phú sẽ xử lý phía trước, các nàng chỉ đứng sau rèm mà thôi, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai là kế toán trưởng, kinh doanh hiện tại là của nhà mình, đương nhiên phải là người nhà kiểm soát khâu cuối cùng.

Dương Lăng phát binh đi Sơn Tây. Vốn định đồng thời sắp xếp đôi tình nhân Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái xuôi xuống phía nam theo đường thủy tới thành Kim Lăng đón Mã Liên Nhi hồi kinh, đúng lúc này nhận được thư của Mã Liên Nhi từ Nam Kinh gửi tới. Việc buôn bán của họ ở Giang Nam thực ra quá đồ sộ, giờ Vu Vĩnh ở Di Châu, Thành Khởi Vận ở Liêu Đông, Giang Nam chỉ còn lại một mình nàng, muốn giao cho rõ ràng rất nhiều việc như thế này, không thể kết thúc trong chốc lát.

Dù sao việc kinh doanh này không phải của riêng mình nhà Dương Lăng, rất nhiều hoàng thân quốc thích, hào môn ở Giang Nam đều tham gia cổ phần chia hoa hồng, hoặc góp vốn kinh doanh. Là người kinh doanh chính trong đó, nếu như không trình bày rõ ràng đã đi mất, thì trong lúc Bạch Y Quân đang gây rối Giang Nam, có lẽ những cổ đông góp vốn này sẽ càng ngờ vực vô căn cứ, vì thế nàng còn phải ở lại thêm mấy ngày, làm rõ sổ sách, cũng phải căn dặn rõ ràng với các đại chưởng quỹ trong các mối làm ăn ở Giang Nam xong thì mới đi được.

Bạch Y Quân tấn công Kim Lăng gặp thất bại, chuyển hướng Giang Tây, nhất thời chưa chắc sẽ quay về, hơn nữa thành Thạch Đầu có viên mãnh tướng Chu Đức An, cũng không phải dễ phá, người này mặc dù sát khí nặng, cũng quá khát khao danh lợi, nhưng là một kiêu tướng rất giỏi đánh giặc.

Đến lúc này tiểu Ngũ và tiểu Ái sẽ không phải vội vã xuôi nam nữa, vậy nên Dương Lăng liền dẫn họ đến Sơn Tây. Hai người này đều có kinh nghiệm nhất định trong chiến đấu trên mặt đất và trên núi, trong lúc khẩn cấp nói không chừng có đất dụng võ.

Ngựa kêu gió thổi ào ào, mặt trời đỏ soi chiếu đại kỳ!

Trên vách núi phía trước có một quan ải, quan ải xây bên cạnh núi, tường thành phía bên phải chính là đỉnh núi, bên trái là vách đá, nhìn nghiêng cực kỳ hiểm trở, dường như thành lầu của quan ải đó xiêu vẹo bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, thực là nơi hiểm yếu một người canh giữ vạn người không thể khai thông.

Cửa thứ chín của Vạn Lý Trường Thành, đến Nương Tử quan rồi.

Qua quan ải này coi như đã vào đất Sơn Tây.

Vũ khí leng keng, tinh kỳ tung bay, Dương Lăng vẫn chỉ huy ba ngàn thiết kỵ. Tù và kêu ù ù trên quan ải, cửa chính mở rộng, tướng lĩnh canh giữ nghênh đón từ xa, Dương Lăng cưỡi ngựa đi đầu, hắn không mặc giáp trụ, đầu đội khăn vấn, mặc áo choàng bằng lụa mỏng xanh, thắt dây lưng da, trông tự nhiên phóng khoáng như một thư sinh.

Chí điểu tương kích, ti phi liễm dực; Mãnh thú tương bác, nhị nhĩ phủ phục. Chiêu bài đánh đã là chiêu an, vậy thì phải lấy chút thành ý hòa bình ra. Vì thế, Dương Lăng mới dẫn binh tới.

********

- Triệu tú tài, sao lại thu binh thế?

Hồng Nương Tử bước nhanh vào sơn động, bước chân nhẹ nhàng, thắt lưng uyển chuyển, Phong Lôi đi theo sau, nhìn chằm chằm vòng eo thon nhỏ của nàng, ánh mắt khi thì lơ lửng, khi thì đăm đăm.

Đột nhiên chú ý tới ánh mắt đầy hàm súc của Triệu Toại, Phong Lôi mới giật mình tỉnh lại, mặt gã không khỏi nóng bừng, ngượng ngùng chắp tay nói:

- Tham kiến Triệu Nguyên soái!

Hình lão hổ là chủ soái mã đạo ở Sơn Tây, Triệu Toại là phó soái, sau khi Hồng Nương Tử lên núi hợp binh cùng bọn họ, cũng đảm nhiệm chức Phó nguyên soái. Thôi Oanh Nhi mặc dù tạo phản, nhưng vẫn không có giác ngộ tranh giành giang sơn, nắm giữ thiên hạ, vì thế cảm thấy không được tự nhiên với cách xưng hô Nguyên soái. Thấy Hình lão hổ và Triệu Phong Tử đều gọi là Hình đại ca, Triệu tú tài. Có lẽ trong lòng nàng, chỉ có tên thư sinh trên núi Bạch Đăng kia mới xứng là Nguyên soái.

Hồng Nương Tử mặc quần áo nam nhân, hơn nữa là quần áo ngắn, đầu chít khăn vải, đai vải quấn thắt lưng, cắm nghiêng một thanh đoản kiếm. Chân đi giày leo núi, trên đùi buộc xà cạp cuộn ngược nghìn lớp, oai hùng hiên ngang.

*****

Hồng Nương Tử hiên ngang ngồi trên một chiếc ghế đá, vịn đầu gối nhìn Triệu Toại, uy phong lẫm liệt nói:

- Hứa Thái, Giang Bân đều là kiêu tướng trong triều đình, tuy nhiên chúng ta chiếm cứ địa lợi, đất có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, hiện giờ còn chiếm thế thượng phong, không dễ thu hẹp quân đội.

Mấy tháng nữa tuyết lớn sắp bịt kín núi rồi, giờ phải cố gắng dự trữ lương thực, cho nên các con đường giao thông chính không được để cho quan binh chiếm cứ ngăn chặn. Nhân mã của ta vẫn đóng ở Sơn Tây, còn chưa tung sức đâu. Tú tài nếu quân mỏi tướng mệt rồi thì hãy đổi phòng ngự, để nhân mã của ta đóng ở hướng đông bắc.

Triệu Toại thở dài đáp:

- Thôi soái, triều đình đã đổi người tới, chủ tướng không phải là Hứa thái nữa.

Thôi Oanh Nhi nhướn cặp chân mày lá liễu lên:

- Thế thì sao? Binh đến thì chặn, nước đến đất ngăn, quan binh lâm trận đổi tướng, đúng là bọn họ tự gây loạn trạn cước, còn sợ gì nữa chứ?

Triệu Toại cười nhạt một tiếng, nói:

- Lần này thì khác, người triều đỉnh cử tới là Dương Lăng!

- Dương... Dương Lăng?

Thôi Oanh Nhi giật mình, bỗng nhiên cảm thấy chỗ ngồi không thoải mái, nàng khẽ động đậy người, rồi mới nói:

- Hắn... ấy, chẳng phải ngươi nói hắn ở trong kinh chủ trì cải cách chế độ mới mà, sao... sao triều đình lại cử hắn tới chứ?

Hồng Nương Tử mặc võ phục toàn thân, tám phía oai phong. Vốn rất có khí khái nam nhi, lúc này bờ vai đổ xuống, lông mày cụp lại, giọng nói cũng nhỏ hơn.

Triệu Phong Tử bùi ngùi thở dài đáp:

- Dương Lăng chắc chắn khám phá ra chiến lược chúng ta thao quang mù mịt tới nay, ung dung mưu mưu tính đại kế, vì thế mới vội vã xuất binh thảo phạt. Dương Lăng vừa đến liền trói buộc quan binh không tiến công nữa, không biết hắn án binh bất động là có dụng ý gì, người tới không mạnh, nhưng ta cũng phải cẩn thận hơn chút.

Gã tiếc nuối thở dài nói:

- Hình thế Sơn tây vững chắc nhất, bên ngoài có các ngọn núi Thái Hành, Lã Lương và Vương Ốc, Tích Thành, Trung Điều... tạo nên bình phong ngăn cách bên ngoài, phía trong có các núi Hằng Sơn, Ngũ Đài Sơn, Quản Sầm Sơn, Hệ Chu Sơn, Thái Nhạc Sơn, Vân Trung Sơn, Hoắc Sơn, Tắc Vương Sơn đều phân bố đan xen, tạo thành hiểm yếu vòng trong.

Nơi này là nơi cực tốt cho tác chiến nội tuyến, chỉ cần cho ta một đến hai năm để kinh doanh lớn mạnh ở đây, thu được toàn cảnh Sơn Tây, sau đó thì ra Việt Lâm Tấn, Bạc Long Môn, xuống vùng Kinh Vị; Cũng có thể ra Thiên Tỉnh, xuống Hồ Quan, Hàm Đan, sang phía đông tới Tỉnh Hình, hướng vào quân tiên phong, chỉ thắng tới kinh thành, khi bất lợi lại dựa vào địa thế hiểm yếu mà phòng thủ. Làm gì chứ, thời gian không chờ ta mà.

- Dương Lăng thì sao? Hắn cũng chỉ là trên vai gánh cái đầu ăn cơm mà thôi? Ta nhổ vào! Sợ hắn làm gì chứ? Hắn là cái đếch gì!

Phong Lôi trừng mắt, ấm ức quát to.

- Đầu heo! Ta và tú tài nghị sự, ngươi chõ miệng vào làm gì chứ? Tránh sang một bên nghỉ ngơi đi!

Thôi Oanh Nhi không vui, liếc mắt sang, Phong Lôi ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu xuống, rắm cũng không dám đánh một cái.

Triệu Phong Tử nhíu mày nói:

- Tên Dương Lăng này dụng binh đánh giặc cực kỳ mưu lược, mặc dù chưa chắc đã là danh tướng đệ nhất thiên hạ, nhưng nhìn tổng quát hắn xuôi phía nam ngược phía bắc, thủy chiến, lục chiến, sơn địa chiến đều có cả.

Quan trọng nhất là, đánh nhau không chỉ dùng chiến thuật, trong triều có người cản trở hay không, chiến lược đề ra có được tán thành hay không, đại tướng dưới tay có nghe theo mệnh lệnh của mình hay không, lương thảo cung cấp có kịp thời không, tất cả đều là điểm máu chốt của thắng bại. Nếu không làm được những điểm then chốt này, dù có là Vũ Mục tái sinh, Võ Hầu tái thế cũng phải chịu thất bại.

Dương Lăng là sủng thần của đương kim Hoàng thượng, muốn binh được binh, muốn tiền cho tiền, các nơi trong triều tích cực hưởng ứng. Hắn là kiêu binh mãnh tướng, thuộc hạ của hắn đều phải lẫm liệt quên mình phục vụ, cho nên Dương Lăng xuất chiến, chỉ cần không ra hôn chiêu, nhất định giành thắng lợi. Ứng phó được với tinh binh bách chiến của Miêu Quỳ, Hứa Thái, nhưng ứng phó không lại với uy thế kẹp Thái Sơn tới của Dương Lăng.

Ánh mắt Thôi Oanh Nhi chợt lóe sáng, thốt lên:

- Ngươi chuẩn bị...đi?

Triệu Toại trầm mặc một lát, đáp:

- Đại nguyên soái bị bệnh, đang có xu hướng nặng thêm, ở Trung Điều Sơn thiếu thầy thiếu thuốc, thật sự không chống cự nổi. Ngoài ra, Lưu Lục huynh đệ hô ứng từ xa với chúng ta, đôi bên phối hợp với nhau, chúng ta mới có thể an tâm phát triển, giờ họ đã dần dần bị quan quân ép vào một góc, rơi vào tình cảnh gian nan ở Giang Nam. Lưu Lục đã viết thư tới, yêu cầu chúng ta điều quân xuôi xuống phía nam giải vây cho gã, Hình đại ca cũng có ý này...

Triệu Toại nói tới đây liền dừng lại, Hồng Nương Tử đã hiểu ý của y. Triệu Toại túc trí đa mưu nên được đề cử làm người chỉ huy thật sự của nhóm nghĩa quân. Nhưng nòng cốt trong quân và tướng lĩnh cấp cao của y bao gồm Đại nguyên soái Hình lão hổ trên danh nghĩa, đều là người của Lão Lục, có câu Dương Lăng binh hùng tướng mạnh, túc trí đa mưu hẳn là một lý do, y muốn xuôi nam, hẳn là vì áp lực mạnh mẽ từ trong nội bộ.

Phong Lôi vừa nghe nói muốn xuôi nam tụ hợp với đám Lưu Lục, Lưu Thất thì không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, gã đang định phát biểu ý kiến liền thấy Hồng Nương Tử đang trầm tư, vội ngậm chặt miệng lại.

- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Hồng Nương Tử đã định lại suy nghĩ, ý của nàng vốn không ở giang sơn, mà là mượn thực lực giúp đỡ của nghĩa quân tạo phản để đối phó với thẻ thù giết cha là Chu Đức An, tuy Dương Hổ giờ đang ở Giang Nam, đó là người nàng cực kỳ không muốn gặp, nhưng Triệu Toại chỉ huy quân xuôi phía nam, rõ ràng là một cơ hội tốt.

Triệu Toại phất tay bảo hai bên lui, thì thầm nói rõ suy nghĩ của mình với Hồng Nương Tử, nàng nhận lệnh đi, Phong Lôi đang định lui ra theo, Triệu Toại chợt nói:

- Phong Tướng quân dừng bước.

Đợi Hồng Nương Tử rời đi, Triệu Toại đến trước mặt Phong Lôi. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu, mới khẽ nói:

- Phong Lôi, ngươi lập tức tuyển chọn ba đến năm trăm thuộc hạ võ nghệ cao cường, tinh nhanh trung thành từ trong binh mã của chúng ta, sau đó rẽ đường nhỏ xuống núi, qua Hà Nam để vào Trung Nguyên trước.

Phong Lôi ngạc nhiên hỏi:

- Ta? Chỉ dẫn vài trăm người đi trước?

Triệu Toại gật đầu, nói:

- Đúng, ngươi và Lưu Nhập Thất cùng đi, hiện giờ có rất nhiều người hành thương để trục lợi vận chuyển lương thực từ phía đông sang tây, ta đã chuẩn bị vàng bạc cho ngươi, đi Thiểm Tây trước, sau đó mua một số xe la chở gạo, đóng giả làm hành thương đi về phía đông, ta muốn ngươi đi...

Phong Lôi nghe xong chợt hiểu ra, gã hưng phấn nói:

- Triệu Nguyên soái đúng là có diệu kế, tại hạ xin đi chuẩn bị ngay.

Phong Lôi nói xong chắp tay, hào hứng rời đi.

Triệu Toại dõi theo Phong Lôi rời đi, khẽ thở dài rồi lại lắc đầu. Từ khi Hồng Nương Tử lên núi, vẻ mặt của Phong Lôi có chút khác thường, bản thân gã che giấu rất giỏi, thực ra không chỉ mình Triệu Toại nhìn ra, có lẽ Hồng Nương Tử cũng cảm nhận được, nếu không sẽ không bỗng nhiên thay váy đỏ, cả ngày mặc quần áo nam nhân.

Tên Phong Lôi này năm xưa cũng là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ đấu võ chiêu thân với Thôi gia lão trại, võ công không thua kém Dương Hổ, đáng tiếc gã không có chống lưng, so sánh thì không có ưu thế bằng Dương Hổ. Võ nghệ của gã dù cao, nhưng vẫn không bằng được Hồng Nương Tử, Thôi đại tiểu thư không thả nước, sao gã qua được cửa ải này?

*****

Phong Lôi bị đánh bại bởi vẻ xinh đẹp mạnh mẽ của Hồng Nương Tử, từ đó trúng tiếng sét ái tình với nàng, nhớ mãi không quên, gã không muốn nhìn thấy cảnh vợ chồng Dương Hổ ân ái, lại càng không muốn dưới thế Dương Hổ, Dương Hổ là Bắc lục lâm Tổng đà cầm, gã liền rời khỏi lục lâm, nhập vào nhóm cướp đường.

Cho đến khi nghe nói vợ chồng Dương Hổ bất hòa, Thôi Oanh Nhi sau khi chuyển về nhà thôi gia lão trại ở, tâm tư của Phong Lôi bỗng lanh lợi lên hẳn. Khi ở Bá Châu, đám Trương Mậu và Lưu Lục nghị sự, Phong Lôi động chút là cổ xúy mọi người kéo đội ngũ đi làm sơn tặc, tới Thái Hành Sơn nương tựa Dương Hổ, thực là có dụng ý khác.

Dương Hổ không bỏ vợ, như thế Hồng Nương Tử mãi mãi là con dâu của Dương gia, trong lục lâm đ*o phạm vào tội dâm từ sẽ bị trừng phạt cực nặng, Phong Lôi cũng không có suy nghĩ gì xấu, chỉ là Hồng Nương Tử đã rời khỏi Dương Hổ, trong mắt gã vẫn là Thôi đại tiểu thư mà gã thầm yêu thương sâu sắc trước đó.

Nghĩ đến nàng trong lòng đã thấy rất ngọt ngào rồi, nếu có thể ở bên cạnh bầu bạn lâu dài, nhìn nàng cười một tiếng, nghe nàng nói đôi câu thì đã là hạnh phúc mà gã tha thiết mơ ước rồi. Hồng Nương Tử đột nhiên tới Trung Điều Sơn, hàng ngày Phong Lôi đều nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, không khỏi vui mừng, lời nói vẻ mặt khó tránh khỏi đôi lúc thất thố.

Triệu Toại nhìn trong mắt, sợ rằng viên mãnh tướng dưới tay của mình sẽ nhất thời sai lầm làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, hơn nữa Hồng Nương Tử không những là đàn bà đã có chồng, còn là thê tử thủ lĩnh của một nhóm nghĩa quân khác, một khi thật sự gây ra chuyện dây dưa. Bạch Y Quân đại chiến với bọn cướp đường, Trương Phi giết Nhạc Phi, xác chết bay đầy trời thì hay rồi.

Thế nhưng chuyện này thực sự không thể mở miệng ra nói, suy đi tính lại, hiện giờ cũng chỉ có cách để gã tới Giang Nam xử lý việc quan trọng, tạm thời điều gã đi, đợi đến khi quân đội của mình cũng tới Giang Nam, hợp binh cùng với quân của Dương Hổ thì trước mặt tướng công của người ta, Phong Lôi hẳn có thể dẹp bớt chút tà niệm nhớ nhung này chăng? Nếu không, đây chính là ẩn họa từ bên trong.

Bộ tướng không nhìn xa, không đếm xỉa tới việc ngoài lỏng trong chặt của triều đình, vẫn đang từng bước thu nạp, ý đồ vây khốn hiện thực của Bạch Y Quân ở Giang Nam, mù quáng yêu cầu hợp binh với Dương Hổ và Lưu Lục. Còn đứng chưa vững ở Sơn Tây đã xuất hiện kẻ địch mạnh là Dương Lăng tới, suy trước tính sau, Triệu Phong tử vỗ đùi, thở dài nói:

- Ôi, đàn bà là kẻ gây tai họa. Cổ nhân thật sự không gạt ta!

Triệu Phong Tử bùi ngùi, tên thị vệ chạy vào thở hồng hộc nói:

- Triệu Nguyên soái, quan binh lên núi rồi.

Triệu Phong Tử kinh ngạc, bỗng đứng lên nói:

- Mau mau nghênh địch!

Thị vệ kia ngẩn người, vội đáp:

- Là quan binh phái người... lên núi, muốn gặp Đại nguyên soái và ngài.

Triệu Phong Tử tức giận, hận không thể vả vào mồm cái tên ngu xuẩn này, gã trừng mắt nói:

- Bọn họ phái người lên núi làm gì?

- Chiêu hàng!

Trong thư phòng của Thái Nguyên vệ, Chỉ huy sứ đại nhân, bồi rượu bên bếp, thức ăn đủ vị, Lý Phúc Đạt và Giang Nam Nhạn đang ngồi đối diện nhau nâng chén. Lý Phúc Đạt đắc chí nói:

- Đại lễ đã đầu độc Dương Hổ, đám Lưu Lục đi Giang Tây rồi. Lần này Ninh Vương nắm binh quyền đã có thể danh chính ngôn thuận rồi.

Đại Nhân bày mưu cho Ninh Vương tiên phong hưởng ứng việc cải cách chế độ của Chính Đức, còn quyên góp rất nhiều ngân lượng, việc này cũng rất hợp ý ta, hành động này có thể dẹp bỏ sự cảnh giác của Chính Đức. Người của ông ta hoạt động thật tốt trong kinh, những viên quan trong kinh đó chỉ cần mắt nhắm mắt mở trước việc Ninh Vương can thiệp quân vụ, như vậy Ninh Vương có thể nắm chắc binh lực đủ để khởi sự rồi.

Giang Nam Nhạn nhắc nhở:

- Giáo chủ, Dương Lăng đã đến Sơn Tây rồi. Lần trước tới Đại Đồng."Kế hoạch buộc rồng" của chúng ta bị hắn phá hoại, thế lực mà bổn giáo phát triển nhiều năm ở Đại Đồng bị quét sạch sẽ. Người này không đơn giản đâu. Giáo chủ nhất định không được xem nhẹ.

Lý Phúc Đạt bình tĩnh nói:

- Sao phải căng thẳng, những người như Miêu Quỳ, Hứa Thái, Sơn Tây tiêu diệt thổ phỉ vô công, thế lực của Phong Tử ngược lại ngày càng lớn mạnh, Dương Lăng không thể không đến. Tuy nhiên hắn đến là lao tới chỗ Triệu Phong Tử ở Trung Điều Sơn, có ảnh hưởng gì tới chúng ta?

Giang Nam Nhạn vội la lên:

- Giáo chủ, ý của thuộc hạ là... người này thực ra là một mối họa lớn của giáo phái ta, hắn đã đến Sơn Tây rồi, có phải nên tìm cơ hội giết hắn không?

Lý Phúc Đạt ngưng ánh mắt lại, trầm giọng nói:

- Hắn giờ là Quốc công, tùy tùng ra vào nhiều như mây, ra tay thế nào? Một khi sắp thành lại bại, nếu chẳng may rò rỉ ra dấu vết, tất cả những nỗi vất vả tổ chức của ta ở đây chẳng phải đều chảy hết sạch sao? Còn nữa, Thái Nguyên là khu vực phòng thủ của ta, nếu hắn xảy ra chuyện ở đây thì chính Tấn Vương cũng phải chịu trách phạt, một Vệ chỉ huy sứ như ta còn có thể giữ được quan vị, giữ được binh quyền sao? Chớ làm chuyện ngu xuẩn!

Thấy vẻ mặt không cam lòng của Giang Nam Nhạn, khẩu khí của Lý Phúc Đạt chậm lại, nói tiếp:

- Dương Lăng năm lần bảy lượt phá hỏng đại sự của bản giáo, Đại Nghĩa lại..., ngươi cho rằng ta không hận hắn sao? Ta hận không ăn thịt, uống máu được hắn! Thế nhưng càng như vậy, càng không thể vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn. Nếu có cơ hội làm ta khoát khỏi can hệ, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu không thì không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Giết chết một đối thủ tiềm ẩn mạnh mẽ, nhưng lại mất đi cơ hội tốt vấn đỉnh giang sơn, chẳng phải vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn sao? Khiêu chiến đặt nền móng hơn trăm năm, triều đình Đại Minh như cây lớn rễ sâu có khó không? Ta đây đều không sợ, ta sẽ kiêng dè như hổ với Dương Lăng? Chỉ có điều giết cũng được, không giết cũng được, phải suy xét toàn diện, tính toán xem cái chúng ta đạt được và mất đi, cái nào nhiều hơn. Nam Nhạn, nhịn, đặc biệt khó khăn!

Nghe thấy giọng nói hơi run của Lý Phúc Đạt, Giang Nam Nhạn vội nói:

- Giáo chủ, đại cục làm trọng, là do thuộc hạ làm theo cảm tính.

Lý Phúc Đạt bùi ngùi thở dài, trầm mặc một lúc lâu mới nói:

- Triều đình hạ chiếu, lệnh cho các địa phương nỗ lực tổ chức và thành lập đoàn luyện dân cường tráng tham gia tiêu diệt thổ phỉ, chắc là ngân khố đã không còn tiền, đành phải dùng dân đoàn thay cho quân đội. Xì! Tổ chức và thành lập đoàn luyện quy mô lớn, người của lão Chu sẽ tính toán xem làm thế nào chiếm được ưu thế, Chu Nguyên Chương dồn điền nuôi binh, Chu Hậu Chiếu càng có tiền đồ hơn, xây dưng dân đoàn thay thế cho quân đội tiêu diệt thổ phỉ.

Nam Nhạn, hôm nay tìm ngươi tới đây là vì chuyện này. Triêu đình không phải đã dặn dò địa phương nỗ lực tổ chức và thành lập đoàn luyện, cùng sử dụng tiêu diệt thổ phỉ sao? Ta cố ý tới Phủ Tấn Vương hoạt động một phen, lại tặng cho Đô chỉ huy sứ một phần hậu lễ, kiếm được chức vị Đoàn luyện sứ binh bị đạo Sơn Tây cho ngươi.

Giang Nam Nhạn nghi hoặc nói:

- Tổ chức và thành lập đoàn luyện dân cường tráng?

Lý Phúc Đạt lạnh lùng cười nói:

- Đúng vậy, tổ chức và thành lập đội dân cường tráng, triều đình chẳng phải vì tiết kiệm tiền mà không muốn nuôi quân sao? Lý Phúc Đạt ta nuôi thay cho họ.

Y nắm chặt chiếc cốc trong tay, thản nhiên nói:

- Hiện giờ tổ chức và thành lập đoàn luyện, nguồn gốc dân cường tráng không cần câu nệ ở một nơi, Nam Nhạn, ngươi vẫn không hiểu ý của ta sao?

Giang Nam Nhạn sáng ngời hai mắt, bỗng nhiên thất thanh nói:

- Thuộc hạ hiểu rồi! Giáo chủ là muốn thuộc hạ triệu tập chúng đồ của giáo phái ta, minh kiến đoàn luyện, ngầm xây dựng...

Gã mới nói đến đây, Lý Phúc Đạt đã đưa ngón tay vào môi, ra hiệu im lặng, y mỉm cười nói:

- Hiểu rồi thì đi làm. Ta muốn gió, Chính Đức sẽ đưa ta gió, ta muốn mưa, Chính Đức sẽ đưa ta mưa, Hoàng đế Đại Minh thức thời biết điều như thế, bổn giáo lo gì không thành đại sự chứ?

Nghĩ thông suốt các điểm mấu chốt trong đó, Giang Nam Nhạn cũng không khỏi hớn hở:

- Giáo chủ anh minh, chúng ta...

- Chớ có lên tướng, có người tới.

Quả nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, thân binh thị vệ của Lý Phúc Đạt nói:

- Khởi bẩm đại nhân, Uy quốc công truyền quân lệnh tới.

Lý Phúc Đạt và Giang Nam Nhạn ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng bước nhanh ra thư phòng, chỉ thấy một vị Trung quân đứng ở trước đường, người mặc áo giáp trụ, bụi bặm mệt mỏi, thấy Lý Phúc Đạt xuất hiện, vị Trung quân đó lập tức bước nhanh về phía trước, tay phải giơ binh phù lệnh tiễn trong tay, trầm giọng nói:

- Thái Nguyên vệ Trương Dần, thấy quân lệnh này, lập tức thống lĩnh binh mã hai vệ, tấn công tới Đông Hoa Sơn.

- Mạt tướng tiếp lệnh!

Lý Phúc Đạt khom người nhận lệnh, cao giọng trả lời, lập tức tiến lên giơ hai tay lên trước nhận binh phù lệnh tiễn, sau đó xoay người uy nghiêm hạ lệnh:

- Người đâu, đánh trống tụ họp! Kẻ nào ba trống vẫn chưa tới, chém!

Ánh mắt của y chạm vào ánh mắt của Giang Nam Nhạn, trong lòng đã hiểu. Lần trước Dương Lăng truyền quân lệnh rằng: "Thẩm định thế lực lũ đạo tặc, phân bố chiến thủ. Phòng thủ vững chắc, khôi phục tiêu diệt".

Rõ ràng, bây giờ đã đến lúc thực hiện chiến lược bước thứ hai rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<