Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 389

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 389: Quay lại triều đình
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Gia yến của Dương phủ bởi vì Hoàng đế đến tham dự cho nên tổ chức rất long trọng. Các nữ quyến tự bày một bàn ở hậu đình, Chính Đức và Dương Lăng, Trương Vĩnh thì uống rượu tại tiền đường. Chỉ có tân nương tử thì theo quy củ lễ nghi Trung Quốc trở về Dương phủ, trong tân phòng của nàng đã có một hỉ nương chờ sẵn để hầu hạ, không thể ra ngoài.

Chính Đức Hoàng Đế bởi rằng bên mình đều là những cận thần thường gặp hằng ngày, cho nên vô cùng thoải mái vui vẻ, mọi người uống rượu trò chuyện rất vui. Lúc họ trở về sắc trời cũng đã muộn. Trời đã tối, tuy nói xưa nay Hoàng thượng ở lại Báo viên, không ngại cấm cung đã đóng, nhưng trở về thành cũng không thể quá muộn.

Dương Lăng liền mỉm cười khuyên nhủ:

- Hoàng thượng, sắc trời đã muộn, thần cũng không dám giữ bệ hạ lâu, nếu không sẽ bị Khoa Đạo khiển trách. Hoàng thượng ngài nên trở về cung rồi.

Chính Đức Hoàng Đế đã uống ngà ngà, nghe vậy nói:

- Hài, không sao không sao, muộn một chút kêu cửa thành mở là được.

Dương Lăng cười nói:

- Hoàng thượng, tuy nói hưởng mã đạo Bạch Y Phỉ đã đuổi tới phía nam, nhưng khó tránh khỏi sẽ có một số ít du binh nhân loạn mà chạy thoát, vẫn còn ở phương bắc. Hoàng thượng thân thể vạn kim, không thể nhất thời mà mạo hiểm. Chim mệt về tổ nha, chúng ta uống cũng đã tận hứng rồi, nếu Hoàng thượng không khởi giá, bọn thần sẽ lo lắng, rượu này không thể uống nổi nữa.

Chính Đức dương dương tự đắc, không chút cảm giác mình mũ cao đuôi én, mà giống như một người chim rất lớn, nghe vậy còn cười ha hả không chịu đi về. Đám Mâu Bân lo lắng an nguy của Hoàng đế, bọn họ cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu, đừng nói là có người gây tổn thương cho Hoàng thượng, dù chỉ là có người va đụng vào thánh giá, cũng đã đảm đương không nổi rồi.

Mâu Bân đảo mắt, dán tai Hoàng thượng thì thầm vài câu. Chính Đức nghe xong ôm bụng cười to, cái đuôi lớn phía sau run rẩy không ngừng vô cùng quỷ dị. Chính Đức tươi cười nói với Dương Lăng:

- Hóa ra chim mệt về tổ là thế. Ha ha, khanh tự về tổ đi, trẫm sẽ khởi giá về cung, tránh làm lỡ việc tốt của khanh. Hà hà hà...

Dương Lăng nghe vậy không nói gì, thấy Hoàng thượng nâng cao đuôi to lảo đảo đứng lên. Nữ quyến hậu đường nghe được cũng bận rộn đi ra chào, cả nhà tiễn Chính Đức lên kiệu, Ngự lâm quân bảo vệ bốn phía khênh kiệu trở về thành.

Tiễn con chim lớn này đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tôi tớ thu dọn đống chén bát hỗn độn ở tiền đình. Dương Lăng đi vào phòng khách hậu đường với các thê thiếp và Đường Nhất Tiên, Thành Khởi Vận, gọi người châm trà mang đến. Dương Lăng vừa mới giả vờ giả vịt ngồi xuống, đã bị Đường Nhất Tiên và Tuyết Lý Mai cười hì hì bước đến, đẩy hắn ra.

Dương Lăng cười cười, hé mắt nhìn, tất cả mọi người đang dùng trà trò chuyện ở trong sảnh, lúc này mới thản nhiên đi đến chỗ ở của A Đức Ny. Sắc trời mờ tối, hôm nay có việc vui, đan lồng treo sáng ở viện tử. Lúc này đã qua thời kỳ để tang Thái Hoàng Thái Hậu, đèn lông đã đổi một loạt thành màu đỏ, nhìn mà tâm tình thoải mái vui vẻ.

Vừa vào phòng ngủ của A Đức Ny, chỉ thấy sắc màu rực rỡ, nến đỏ long phượng đang cháy, hỉ nương thấy lão gia tiến vào, cười khanh khách cúi chào, sau đó lui ra ngoài. A Đức Ny ngồi ở bên giường, trên người mặc trang phục màu trắng, ngọt ngào nhìn Dương Lăng.

Dương Lăng đóng cửa phòng, đi đến ngồi bên nàng, cầm tay nàng cười nói:

- Ăn gì chưa?

A Đức Ny e lệ gật đầu nói:

- Rồi, hỉ nương có cho muội ăn chút điểm tâm, cháo nóng, đã ăn rồi.

Nàng nhẹ nhàng rút tay ra, đi đến bên bàn, rót ly trà nóng hổi đưa đến cho Dương Lăng. Dương Lăng nhận lấy, thấy là dầu trà sáng bóng, lóe hồng nhuận sáng, không giống bình thường, liền tò mò uống một hớp, căn bản không phải trà, rất ngọt, giống như trà pha mật ong.

Dương Lăng ngạc nhiên nói:

- Đây là mật ong?

A Đức Ny ngọt ngào nhìn phu quân, dịu dàng nói:

- Đúng vậy, hằng ngày muội và huynh đều uống loại nước mật này.

Nàng đảo đôi mắt, ngọt ngào nói:

- Mật ong là tượng trưng của sinh mệnh, khỏe mạnh, và sinh dục. Sau hôn sự của chúng ta ba mươi ngày, cần phải uống mật ong hằng ngày để cầu nguyện cuộc sống của chúng ta sẽ ngọt ngào như mật ong. Đây là 'Tuần trăng mật' của chúng ta đó.

Giờ Dương Lăng mới biết căn nguyên của câu "Tuần trăng mật.". Hắn uống thêm một hớp, ngậm mật ong trong miệng, đặt chén xuống, sau đó ôm eo nhỏ của A Đức Ny, đón lấy miệng nàng. A Đức Ny xấu hổ nhắm hai mắt lại, dâng đôi môi mọng đỏ như đóa hoa lên. Hai người chia sẻ mật ngọt qua miệng, thân hình hai người từ từ ngã xuống giường, nến đỏ vẫn cháy rực, hơi thở hổn hển, tiếng rên rỉ mềm nhẹ đầy quyến rũ.

Qua rất lâu sau đó...

Dương Lăng bỗng nhiên ngồi dậy, tức giận hổn hển nói:

- Cái váy này, muội nói xem váy này cởi thế nào đây?

A Đức Ny quần áo hỗn độn, hai má hồng nhuận làm người ta tai nóng máy mắt, nhưng dây rợ của chiếc váy kia thật sự là không thể tháo ra được, vẫn thít chặt tấm lưng thanh nhã từ ngực xuống eo.

A Đức Ny xấu hổ tự cởi váy, nhưng mất nửa buổi cũng không cởi được. Dưới chiếc váy là dây thép dài thành từng vòng từ nhỏ đến lớn chống đỡ, nằm như vậy ở giường, bên trong lộ ra đôi chân thon dài đi tất màu đen khiến người khác nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, nhất là lại không động đậy được.

Hai người chiến đấu với chiếc váy trên người A Đức Ny, chiếc váy này cũng không biết Chính Đức Hoàng thượng chế tác như nào, lúc trước một đám tôi tớ ba chân bốn cẳng giúp nàng mặc vào đấy, sau khi bị Dương Lăng vừa túm vừa giật vừa xé thì căn bản bây giờ không thể cởi ra nổi. Hai người vã mồ hôi hột, cuối cùng đã hết hy vọng rồi.

Ủ rũ nhìn nhau chốc lát, hai người không khỏi phì cười, sau đó thì phá lên cười to.

Dương Lăng nhảy bật dậy, vỗ vỗ bờ vai nàng an ủi:

- Đừng nóng vội, mật đường của ta. Ha hả, ta có cách.

Dương Lăng quay người mở cửa đi ra ngoài, nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhanh như chớp biến mất trong bóng đêm. Đám người Hàn Ấu Nương, Cao Văn Tâm ở phòng khách cắn hạt dưa trò chuyện vẫn chưa tan, thấy Dương Lăng quần áo không chỉnh tề chạy vào, không khỏi ngạc nhiên.

Dương Lăng không ngờ các nàng ấy vẫn còn ở đây trò chuyện, hắn cười gượng hai tiếng nói:

- Ầy, ta tìm...đúng rồi, chính là nó.

Dương Lăng sáng mắt lên, bổ nhào qua chụp lấy cái kéo lớn cắt cành hoa ở trên bệ cửa sổ, làm động tác "soẹt soẹt" hai cái, hài lòng cười nói:

- Tốt lắm, muộn rồi, mọi người về ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây.

Dương Lăng giơ kéo nghênh ngang đi. Một đám thê thiếp hồng nhan ngơ ngác nhìn nhau: Đêm tân hôn, hắn... cầm kéo lớn để làm gì?

Tuyết Lý Mai đảo mắt, kéo tay Đường Nhất Tiên nói:

- Đi, chúng ta đi xem, xem lão gia chơi trò bí mật gì.

Đường Nhất Tiên mặc dù hiếu kỳ, nhưng là loại chuyện nghe trộm này, nhỡ nghe phải động tĩnh xấu hổ gì đó, mình lại là cô nương chưa lấy chồng thì nào dám gặp người khác? Nàng ngượng ngùng giãy tay ra nói:

- Không đâu. Ta không đi.

Tuyết Lý Mai trời sinh tính hoạt bát, xưa nay không sợ Dương Lăng, từ lúc có bầu lại càng yên tâm có chỗ dựa chắc, nàng càng không sợ. Nghĩ nghĩ, nàng lại kéo tay Ngọc Đường Xuân:

- Đi, Ngọc nhi đi theo ta.

Hai người cầm tay nhau vừa đi đến cửa, Đường Nhất Tiên ở phía sau kêu lên:

- Hài, có trò hay, lát quay về nhớ kể lại cho ta nha.

Tuyết Lý Mai hếch mũi lên, hừ một tiếng, kéo Ngọc Đường Xuân đi thật nhanh.

Trong phòng tân hôn, một bộ áo cưới bị Dương Lăng cắt tán loạn, lộn xộn, cuối cùng đã lộ ra thân thể của A Đức Ny, cặp tất chân cũng không có tâm tình thưởng thức nữa, bị hắn buồn bực cắt đi. Dương Lăng vừa cắt vừa thở dài nói:

- Ôi mẹ ơi, xem như...xem như...

Dương Lăng miệng nói mà mắt nhìn chằm chằm. Bởi vì thấy Dương Lăng chợt im bặt, A Đức Ny hơi bất an, nàng không biết tư sắc của mình có khiến phu quân vừa lòng không, đôi chân thon dài theo bản năng xoắn lại. Chân của nàng lúc ở trên biển thường lộ ra ngoài, bắt nắng biến thành mầu mạch nha, rắn chắc, mượt mà trơn bóng như ngà voi, càng toát lên vẻ yêu mị khó diễn tả.

Dương Lăng bị đôi chân rắn chắc kia vặn vẹo làm cho bừng tỉnh, hô hấp hắn dồn dập, khuôn mặt anh tuấn nổi lên ý cười tà mị, quần áo lót bị hắn vội vàng lột đi, sau đó cười gian xảo với A Đức Ny:

- A Đức Ny.

- Vâng?

Thanh âm từ trong mũi đi ra.

- Có nhớ ta nói gì với muội không, quân tử nhất ngôn, thượng mã dương tiên? Hắc hắc hắc, ta tới đây, em yêu!

Dương Lăng nói xong, như con hổ nhào lên giường.

"Rầm!"

Sau một lúc lâu, A Đức Ny vô cùng lo lắng:

- Dương, huynh làm sao vậy?

- Không... Không sao.

Dương Lăng cắn răng, trong con ngươi sắp phun ra lửa:

- Đau quá, đầu gối ta đau quá. Đập đến xuất huyết rồi!

Hắn oán hận nhìn thắt lưng đồng dài vẫn còn một nửa rũ ở bên giường kia, khóc không ra nước mắt:

- Sao lại dẫm lên nó chứ?

Bên ngoài Tuyết Lý Mai, Ngọc Đường Xuân lén lút đứng ở cửa, dán tai vào lắng nghe động tĩnh trong phòng.

- Ôi chào, còn nói không sao, huynh bị chảy máu rồi, trời ạ, làm sao đây?

- Không sao, không sao. Đừng loạn nữa, đêm tân hôn, ta chảy máu mất phong độ quá.

Tuyết Lý Mai khẩn trương cắn ngón tay:

- Sao ...sao lại là lão gia chảy máu chứ? Đây cũng quá dọa người rồi!

Nàng liếc Ngọc Đường Xuân, cũng thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Đường Xuân trắng bệch.

Trong phòng, A Đức Ny đã nhặt lên kéo lớn kia lên, cắt chiếc áo cưới của mình thành một miếng vải, nhanh chóng băng bó đầu gối cho Dương đại nhân. Dưới tình thế cấp bách, nàng cũng bất chấp mình bị lộ cảnh xuân.

Dương Lăng nhìn tiểu mỹ nhân gợi cảm động lòng người này, bất chợt ôm chầm lấy thân hình mềm mại của nàng, kéo nàng đến ngồi lên người mình, cười nói:

- A Đức Ny. Tướng công ta nghĩ lên ngựa không được rồi. Tuy nhiên "'Nhất trụ kình thiên" vẫn còn miễn cưỡng được. Tối nay, đành phải thiệt thòi cho muội hát bài "Nữ nô trở mình" rồi.

*****

Cùng đêm hôm đó.

- Sở Yến, không cần quá lo lắng, Bạch Y Phỉ đột nhiên trở về Sơn Đông, từ Tú Thiên cướp lấy hai mươi ba thuyền lớn qua Hoàng Hà, tránh quan binh chủ lực Giang Nam tập kích bất ngờ thành Kim Lăng, chỉ có thể đánh xuất kỳ bất ý. Quân đội bố phòng các nơi sẽ nhanh chóng khép về, bọn họ không thể ngang tay giở mánh cũ, lợi dụng ưu điểm hành động nhanh chóng lại bỏ trốn mất dạng.

Sở Yến chà xát tay, cười khổ nói:

- Tỳ tử sao có thể không lo lắng được cơ chứ? Tiểu thư đã giao an nguy của ngài cho ta, lại nói Quốc công gia đã truyền lệnh đến, sắp tới sẽ phái người tiếp ngài Bắc tiến, nếu ngài có một sơ suất gì, quốc công gia sẽ lột da ta đó.

Mã Liên Nhi cười khanh khách, dùng nhung thảm ngăn tai con gái lại, tránh cho con gái bị tiếng hét làm tỉnh dậy.

Mã Liên Nhi vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại chín chắn thành thục hơn, cử chỉ chân thành, tiếng cười thoải mái, trên người nàng toát lên một vẻ quyến rũ rung động tâm hôn:

- Sẽ không đâu. Vị Quốc công gia chúng ta là người vô cùng thương hoa tiếc ngọc đấy, chỉ biết lột xiêm y nữ nhân, sẽ không lột da nữ nhân đâu.

Sở Yến đỏ mặt lên. Nàng từ nhỏ đã sống ở thanh lâu, dù sao vẫn là thanh quan. Mã Liên Nhi trêu chọc, nàng cũng không biết nên nói gì.

A Đức Ny xung phong nhận việc vận chuyển hỏa khí bắc tiến, Mã Liên Nhi thông minh làm sao không hiểu ý tứ của nàng ấy? Hiện giờ trong lời nói rõ ràng lộ ra ý ghen tuông. Đây là chuyện nhà của người ta, nàng cũng không dám thêm lời.

Mã Liên Nhi đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời lóe lên ánh lửa và tiếng pháo, đôi mày thanh tú cong lại:

- Đám người Dương Hổ, Lưu Lục này thật đúng là có thể gây sức ép. Nơi nơi tập kích đến thì thôi, vậy mà lại dám tấn công Kim Lăng. Thủ đô thứ hai có đóng trú trọng binh, hơn nữa tường thành cao dày, pháo vô số, dựa vào bọn chúng có thể tấn công đến được sao? Thật không hiểu đám lưu phỉ này nghĩ gì muốn gì.

Sở Yến hé miệng cười nói:

- Tiểu thư chớ xem thường bọn họ. Nghe nói đám lưu phỉ này công phu trên lưng ngựa rất cao cường. Dù là ở dưới thành Thái An bị Quốc công gia cho ăn quả đắng, nhưng tung hoành bắc quốc vẫn chưa gặp đối thủ. Tới Giang Nam Hà Xuyên tung hoành, tuy rằng bất lợi đối với đại đội binh mã tác chiến, nhưng nam Binh so với quân phương bắc ít có chiến sự, chiến lực mệt mỏi. Bọn chúng tự nhiên không để vào mắt rồi.

Mã Liên Nhi nửa cười nửa không gật đầu, nói:

- Xoa dịu ta chính là xoa dịu bản thân? Yên tâm đi. Ca ca ta tốt xấu là vị Du Kích tướng quân, dưới tay đông binh mã, hơn nữa công phu trên đất liền huynh ấy đều không kém, không có việc gì đâu.

Sở Yến nghe vậy sắc mặt càng đỏ, tựa như quả vải đỏ, miệng nhỏ nhắn há ra, khẩn trương vân vê vạt áo nhưng nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Mã Ngang này công lợi tâm mặc dù lớn chút, tuy nhiên võ nghệ quả thật không tầm thường, hơn nữa chiến không sợ chết, Giang Nam bình Oa y bị điều đến Kim Lăng không thể kiến công, trong lòng vẫn canh cánh. Lần này có cơ hội tác chiến, sao hắn không đắc chí chứ.

Ngăn cách giữa Mã Ngang và muội muội đã được hóa giả, tình cảm của hai người lại tốt đẹp như ban đầu. Sau khi Mã Liên Nhi sinh con gái Mã Ngang đã đặt mua một tòa nhà ngay trong thành cho muội muội, xưa nay vẫn chăm sóc rất tốt, y cũng rất yêu thương cháu ngoại của mình.

Sở Yến đi theo Mã Liên Nhi, thường xuyên có cơ hội nhìn thấy vị Du Kích tướng quân này. Sở Yến mặt mày như vẽ, sóng mắt hồ lệ, môi đỏ mọng một đường, thanh xuân xinh đẹp, là một cô gái rất thanh tú, Mã Ngang vừa gặp đã thương. Mã Ngang nhân tài xuất chúng, quan chức không thấp, Sở Yến cũng rất có tình ý với y. Cho nên hiện tại mặc dù nàng vẫn mở miệng xưng tỳ tử với Mã Liên Nhi, nhưng thật ra trong lòng hai người hiểu rõ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ gả vào Mã gia làm đại tẩu đấy, tình cảm giữa hai người dĩ nhiên không giống tầm thường nữa.

Mã Liên Nhi hít vào một hơi, đi trở lại bên bàn, cầm bút cười nói:

- Đánh giặc là chuyện của nam nhân, ngươi đứng ở đằng kia xem cũng sốt ruột thôi. Nào, chúng ta tiếp tục sửa sang lại sổ sách, việc buôn bán của Giang Nam rất quan trọng đối với tên vô lương tâm kia. Ta muốn trở về kinh, đôi hồ ly Thành tỷ tỷ và A Đức Ny kia chắc chắn sẽ không đến Giang Nam. Phỏng chừng đến lúc đó khả năng lớn sẽ là ngươi và Sở Linh tiếp nhận. Đại chưởng quỹ, chúng ta tiếp tục làm việc đi.

Đầu thành lửa đạn mấy ngày liền, Sở Yến thấy nàng vẫn bình thản thong dong, không khỏi vui lòng phục tùng. Nàng chạy đến bên bàn, cũng cầm một quyển sổ sách, khẽ thở dài:

- Tiểu thư tu dưỡng tâm tính thật là tốt. Quốc công gia cũng thật là người may mắn nhất thiên hạ. Nữ tử hiền tài trong thiên hạ này đều bị quốc công gia lấy rồi.

Mã Liên Nhi nghe nàng nói vậy, không khỏi đặt bút xuống, ngây ra một lúc lâu, nghĩ cũng đã đến lúc xua mây mờ nhìn trăng tỏ, sắp được quay về kinh, ở bên người mà mình vừa yêu vừa hận vừa tương tư kia, đôi mắt xinh đẹp cong lên thành hình trăng khuyết, trong lòng ngọt ngào hơn cả uống mật ngọt.

Trên đầu thành, lửa đạn mù mịt.

Bạch Y Quân thay nhau tiến hành công kích tường thành, binh lính kéo lá chắn xe thang mạo hiểm lửa đạn lao tới dưới thành. Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Tiền Ninh, trấn thủ thái giám Nam Kinh Phùng Thừa Dực mặc giáp trụ đích thân tới đầu thành đốc chiến. Chỉ huy tướng sĩ liều chết đánh trả.

Bạch Y Quân tử thương vô số, trước mắt lại không hề tiến triển, bọn họ tuy rằng giết hồi mã thương, đột nhiên dọc Hoàng Hà trở về Sơn Đông. Một đường đi nhanh, lợi dụng cơ hội khoái mã nhanh hơn dịch trạm truyền tin của quan quân, đoạt trước tấu báo quân tình mà bất ngờ đột kích Túc Thiên, đoạt được hơn hai mươi chiếc thuyền lớn đưa đại quân qua Hoàng Hà, lập tức tiến vào địa cảnh Giang Tô, tránh được quan binh Đại Cổ của biên giới Hà Nam Giang Tô, tập kích bất ngờ thành Nam Kinh, không ngờ thành Nam Kinh đã có phòng bị từ sớm.

Chu Đức An mới nhậm chức Phó tổng binh Nam Kinh nghe nói Bạch Y Quân bắt đầu một đường hoạt động hướng Giang Nam, ngay tại ngoài thành Nam Kinh đào vài đạo hào sâu. Tin tức Bạch Y Quân tập kích bất ngờ vừa đến, y lập tức dẫn quân ra khỏi thành, lấy chiến xa, Bách Hổ Tề Bôn Tiễn, hỏa súng, khinh hình pháo và cung nỏ bày liệt xa trận ở sau một đạo chiến hào cuối cùng nghênh địch.

Dương Hổ bịt một bên mắt, chỉ trợn trừng mắt còn lại đằng đằng sát khí, suất lĩnh cấp dưới đầu tàu gương mẫu vọt ra. Mấy vạn thiết kỵ Bạch Y Quân ở phía sau giống như hồng thủy vỡ đê lao đến trận địa quân Minh. Đây là lần xung phong thứ sáu rồi.

"Oanh! Rầm rầm!" Đại pháo đầu thành Nam Kinh bắn về phía trước. Các loại vũ khí trước xa trận chiến hào cũng đồng loạt phóng ra. Cung nỏ, khinh pháo, hỏa súng, hỏa khí dày đặc có hiệu quả tác dụng trong cận chiến hơn so với dùng cung nỏ. Từng hàng Bạch Y Quân trong tiếng nổ vang ngã xuống.

Chu Đức An lãnh binh tác chiến quả thật có bản lĩnh. Y không phải là bị động thủ thành, mà là chủ động ra khỏi thành tác chiến. Quan thủ bị tại thành đầu chỉ huy chiến pháo viễn trình uy lực cực lớn, không ngừng trút lựu đạn xuống giữa và sau Bạch Y Quân, mà tặng tiên phong cho Chu tổng Binh. Bọn họ lợi dụng đại pháo ngăn cách thế công liên miên không ngừng của Bạch Y Quân. Mà Bạch Y Quân vọt tới tiên phong khuyết thiếu quân đội phía sau tiếp viện, lại có vài đạo hào sâu ngăn trở tốc độ đột tiến của mã đội bọn họ, bọn họ chỉ có thể chưa kịp công đã chết uổng trong tay quan binh sau xa trận.

Bạch Y binh ôm tấm ván gỗ, khiêng hào kiều, được kỵ binh yểm hộ liều mạng đột tiến về phía trước, ý đồ biến chiến hào thành đất bằng phẳng có thể thông hành, để kỵ binh phát huy, hậu phương trận đi lên. Lưu Lục thấy Dương Hổ dũng mãnh vô địch tự thân chỉ huy, từng hàng binh lính vẫn không ngừng ngã trong khói thuốc súng tràn ngập, chiến mã mất chủ chạy tứ tán bốn phía, trận địa công kích tử thương vô số, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

Mộc Vân sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh gã, khom người không ngừng ho khan, qua hồi lâu mới thở hào hển đứng lên, thấy Lưu Lục chau mày, liền nói:

- Lưu đại ca, công thành cũng thế, đoạt chiếm ưu thế trước đối phương cũng vậy, nhất định phải dùng mạng người để lấp đấy. Chúng ta không có trọng pháo nha. Tuy nhiên quan binh thiện thủ không giỏi công, hơn nữa Nam quân sợ chiến, hơn nữa chiến mã cực ít, chỉ cần đột phá đạo phòng tuyến này, quan binh sau xa trận nhất định tan tác.

Lưu Lục thở dài nói:

- Ta biết. Có điều thấy nhiều huynh đệ chết vô nghĩa như vậy, lòng ta sợ hãi đau đớn.

Mộc Vân cười lãnh đạm, không nói gì thêm. Y đỡ yên ngựa, lại cong người ho khan. Mấy ngày nay không biết y mắc bệnh gì, luôn ho khan không ngừng, tim khó thở. Trên đường đi y đã mời người xem, lúc công hãm thành trấn còn tìm danh y khám và chữa bệnh, đáng tiếc đều không thể chẩn đoán chính xác, thuốc uống thì nhiều mà lại hoàn toàn không có hiệu quả.

*****

Mộc Vân chính là Lý Đại Lễ, võ nghệ siêu phàm dưới trướng Kỳ huynh Lý Đại Nghĩa. Y giả mạo hộ săn bắn trà trộn vào Bạch Y Quân, vẫn chỉ hiển lộ võ nghệ thô thiển. Nhưng hiện giờ bỡn quá hoá thật rồi. Nói hành công vận khí, chỉ cần khí lực hơi lớn, sẽ đau như đao cắt. Không thi triển đại thần thông được, mà ngay cả võ nghệ giả mạo hộ săn bắn cũng chỉ có thể thi triển được ba bốn phần.

Nhưng hiện tại Bạch Y Quân đang đi hướng nam, dần dần dựa theo hướng đi mà Thánh giáo thiết kế ra. Tuy y võ lực đã kém nhiều, nhưng lại rất được Dương Hổ tín nhiệm, trước mắt loại thế cục này y thật sự đi không được còn thật sự cần y hỏi thuốc.

Lấy tử vong làm cái giá, Bạch Y Quân rốt cục phá tan từng đạo chiến hào, tiếp cận được trước trận hàng chiến xa cuối cùng rồi. Khoảng cách đánh gần như vậy, tốc độ đạn dược nhét vào hỏa khí theo không kịp, Mộc Vân không khỏi cười thoải mái: Quân Minh sắp tan tác rồi, đánh Kim Lăng đủ để chấn động nửa bên Giang Nam. Nếu binh lính quân Minh đang chạy tứ tán trực tiếp giết vào thành, vậy càng thú vị.

Nhưng nụ cười của y chợt cứng lại, bởi vì quân Minh hề chạy trốn. Trong mắt y, chiến lực Nam quân vốn yếu, hơn nữa quân Minh trước mắt chỉ cậy vào địa lợi và hỏa khí, quân đội thì toàn bộ là bộ tốt, sao đối phó được kỵ binh đang tiếp cận?

Kỵ binh có ưu thế tốc độ. Có thể phản phục cướp giết, một vạn thiết kỵ đối kháng hơn mười vạn bộ binh đúng là bình thường. Khi Sở Hán chi tranh, ba vạn thiết kỵ của Hạng Võ trên cơ bản đã toàn diệt bốn mươi vạn bộ tốt của Lưu Bang. Đó chính là trận chiến điển hình trong lịch sử. Tướng lĩnh quân Minh này là ai? Cũng quá ngu xuẩn đi.

Chỉ thấy quân Minh bỏ cung nỏ hỏa thương xuống quay người lui lại, nhưng chỉ lui xa hơn mười trượng, liền cúi người, nhặt trường thương sắp xếp dưới đất lên. Khi Giang Nam kháng Oa dùng trường thương tre trúc, cây trẩu ngâm, dây thừng quấn cán, vừa chắc chắn lại nhẹ. Đại mao thương dài bốn xích hai trượng cương khó đoạn rậm rạp xông lại.

Nếu đám người Mộc Vân, Lưu Lục có thể đứng ở lầu nhìn, bọn họ sẽ phát hiện quan binh nhìn hỗn loạn nhưng lại rất có quy luật, năm sáu cán trường thương, nhất định là đâm một người theo bốn phương tám hướng đấy, trong đó ít nhất có một người cầm chính là cơ nỏ hoặc là đoản súng. Đây căn bản là biến chủng của Choang gia uyên ương trận

Chu Đức An đào chiến hào đã đổ toàn bộ đất đắp thành đống, chiến mã căn bản khó có thể phát huy uy lực, lại thêm đấu pháp binh sĩ này, Bạch Y Quân xung phong tới lập tức lâm vào khổ chiến.

Đầu thành đại pháo vẫn không ngừng nã pháo về hướng trung hậu Bạch Y Quân như cũ. Lúc này bên sườn vọng ra tiếng hò hét, Mã Ngang vung một cây trường thương, lĩnh một đám Phiêu Kỵ mãnh tướng mãnh liệt xông lại. Bọn họ vẫn là thương binh, tuy nhiên có một số thương binh dùng câu liêm thương, phía trước có nhọn, phía sau cong như lưỡi hái, chẳng những đánh người, còn có thể chém đùi ngựa.

Trong đó một ít binh lính trong mệnh lệnh của Mã Ngang bắt đầu phá hỏng ván gỗ bắc qua hào sâu, ném vào trong khe rãnh, chặt đứt liên hệ của mã đội Bạch Y Quân. Kỵ binh của Bạch Y Quân ưu thế ở chiến xa bát địa, nếu đánh ở nơi không bằng phẳng sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế nên có, ngồi trên lưng ngựa lại trở thành mục tiêu sống.

Một trận chiến này song phương đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng, tuy nhiên Bạch Y Quân rõ ràng chịu thiệt nhiều hơn. Dương Hổ bị trúng hai phát, da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng. Điêu Linh tiễn cắm trên đầu vai vẫn rung lên, được người khác đỡ thất tha thất thểu đến trước mặt Dương Hổ, chiến mã của gã đã bị bắn chết rồi.

Lưu Lục đỡ gã, nói:

- Dương huynh, ngươi thế nào?

Dương Hổ lau mặt, lắc đầu nói:

- Chạy đi. Tập kích bất ngờ thất bại, chúng ta nên trốn ngay, không nên liều chết công thành nữa. Tiếp tục xuôi nam, có thể vào Chiết Giang thì đi Chiết Giang. Nếu không được thì đi Giang Tây cũng được. Hôm nay bị nhục, muốn lấy thành sẽ khó, quan binh nghe tin đang trên đường cứu viện tới, chớ để người ta diệt toàn quân.

Mộc Vân nghe vậy mừng thầm, vội hỏi:

- Đúng vậy, Lưu đại ca, tiếp tục xuôi nam đi. Chỉ cần chúng ta quay lại như gió, quan binh sẽ không làm gì được.

Lưu Lục dẫm chân, căm giận nói:

- Thôi, gõ kẻng thu binh, nhanh chóng xuôi nam!

Trong lửa đạn ù ù, tiếng đồng la đơn bạc vang lên, vô cùng chói tai.

Dương Lăng được Hoàng đế liên tục mời cuối cùng đã quay lại triều rồi.

Trải qua buộc tội thất bại, lại bị Hoàng thượng thông qua "chỉ tang hòe mạ" quở trách, đám quan viên phản đối cải cách đã sửa cung dịch thương, không công kích Dương Lăng tham gia vào chính sự nữa mà quay sang tích cực ủng hộ cải cách.

Việc đầu tiên bọn họ ủng hộ, chính là vào ngày đầu tiên Dương Lăng lên triều, liền dâng tấu buộc tội Sơn Đông Diễn Thánh Công lợi dụng quyền lực thôn tính thổ địa người khác, trốn thuế lậu thuế, người người chống đối. Liền tự tiện vận dụng trọng hình đánh vào đít mệnh quan triều đình, thỉnh cầu Hoàng thượng nghiêm trị.

Mỗi người đều biết rằng, Uy Quốc Công Dương Lăng hồi triều, là muốn cùng Dương Đình Hòa chủ trì việc cải cách và tiêu diệt phỉ. Đây rõ ràng chính là cho hắn một uy thế phủ đầu, không khỏi đồng loạt nhìn về phía hắn.

Dương Lăng sớm đã cho người cầm mật chỉ Hoàng đế và tự mình viết hai phong thư mang đến Sơn Đông. Mật chỉ là dành cho Diễn Thánh Công đấy, mật thư còn lại là gửi cho Học chính Trương Thái An đã soái sĩ cùng với Tham tướng Kiều Tứ Hải lúc tiêu diệt phỉ thì kết giao hảo với Sơn Đông Phủ Dân. Trương Đa Khí chính là vị lão gia từng từ Thái An phá vây, chạy đến Tế Nam buộc học trò của mình Lã Bố chính sứ xuất binh.

Trương Đa Khí khôi hài hài hước, tính cách rộng rãi chính trực, cũng không phải là hủ nho, rất có uy vọng trong sĩ lâm Sơn Đông. Dương Lăng ở Sơn Đông hơn một tháng, từng có giao tiếp với ông ta, giao tình không tệ. Người này cũng có chút giao tình với Diễn Thánh Công phủ, Dương Lăng muốn lợi dụng Diễn Thánh Công để tăng thêm lực cho cải cách, liền nghĩ đến lão nhân kia.

Hiện giờ tấu chương của Diễn Thánh Công phủ còn chưa đến kinh thành. Phía Trương Đa Khí cũng còn chưa có hồi âm. Tuy nhiên bên Kiều Tứ Hải cũng đã có cấp báo thông qua quân dịch truyền đến, từ trong thư đã biết đủ việc của y. Vị Diễn Thánh Công kia đã bị gây sức ép không còn dám làm gì, bên Sơn Đông nhất định là không có vấn đề.

Cho nên những người này đứng ra buộc tội Diễn Thánh Công, Dương Lăng chỉ cười lạnh lùng, lập tức đứng ra tấu:

- Hoàng thượng. Thiên hạ quyền hoạn tranh nhau chiếm thổ địa, theo kết quả đo đạc của triều đình năm nay cho thấy, Đại Minh ta từ mấy trăm năm khai quốc đến nay, đất vườn nạp thuế từ tám trăm vạn khoảnh giảm xuống còn bốn trăm vạn khoảnh, trong đó vẻn vẹn một vùng Hà Nam đã từ một trăm bốn mươi vạn giảm xuống còn đến bốn mươi vạn khoảnh.

Nhiều thổ địa như vậy là biến thành đất hoang sao? Cũng không phải, là bị huân thích quan lại, thân hào địa chủ thôn tính rồi. Họ không nộp thuế, đem số thuế chưa nộp lên triều đình phân chia cho đám người trung nông, khiến bọn họ phải nộp thuế má gấp đôi, đem đất của mình giả gửi trốn hộ, nhằm giấu tên tuổi, tội lớn vô cùng.

Hiện giờ triều đình nộp thuế thổ địa mới chỉ bằng một nửa của ban đầu lập quốc, từ đó đến nay số thuế nộp lên triều đình chỉ có một thành, vậy bốn thành kia đi đâu? Tất cả đều là giao cho dân chúng nghèo khổ quấn lưng buộc bụng phải nộp lên. Vì tiền thuế nộp không đủ, quan điền hại dân, nhà giàu được điền dân nạp tô, hàng năm thuế cũ kết khoản nợ mới, nông dân sản đi thuế tồn, tình cảnh bi thảm, đây là việc lớn dao động nền tảng lập quốc, bất kể người nào phạm phải, đều nên nghiêm trị không tha.

Diễn Thánh Công là thần tử của hoàng thượng, là con dân của Đại Minh, hơn nữa là hậu duệ của Thánh nhân, càng nên cẩn thận, tự làm gương. Thần đã nghiêm túc điều tra, nếu thật sự có việc phạm pháp, cũng sẽ trừng phạt nghiêm minh. Đối mặt với quốc pháp, tất cả đều bình đẳng, trước mặt quốc pháp, đối đãi bình đẳng.

Lời này nói có khí phách, chính khí nghiêm nghị, xem như là một câu trả lời cho mọi người trên triều đình: Đừng có tiếp tục ảo tưởng trong lòng nữa. Cho dù là Diễn Thánh Công, nếu làm việc phạm pháp, triều đình cũng sẽ nghiêm trị không tha. Thể diện của ngươi có lớn hơn Diễn Thánh Công không?"

Hình Bộ Thị lang Triệu Giản Chi ho khan một tiếng, nhướn mày nhìn hắn, chợt đứng ra tấu:

- Hoàng thượng, thần có một vụ án, thần không dám vọng nghị, đặc biệt trình báo Hoàng thượng, mời Hoàng thượng cân nhắc quyết định.

Chính Đức Hoàng Đế thấy quả nhiên có mấy người lấy Diễn Thánh Công ra để đè ép, nghe ngữ khí của Dương Lăng, hiển nhiên là đã giải quyết Diễn Thánh Công xong rồi nhưng vẫn không thiếu kẻ không biết lúc này bị ăn thiệt phải ngậm miệng lại. Y đang âm thầm buồn cười, lại nghe có bản tấu, không khỏi buồn cười, không chút để ý nói:

- Ái khanh có bản tấu gì, cứ nói.

Triệu Giản Chi liếc Dương Lăng, khóe miệng hiện ý cười:

- Hoàng thượng, có Kinh Châu pháp ti chuyển tới một hồ sơ vụ án, cáo trạng Hồ Bắc Kinh Châu Liêu Vương điện hạ ức hiếp ở xã, gây nhục bách tính, tham chiếm trang ấp, đánh chết mười mấy bách tính sau khi nghe nói triều đình thi hành tân chính hậu tiền đi tác điền, lời nói ngông cuồng Phượng Tử Long tôn, không coi trọng tân pháp. Liêu Vương điện hạ thân phận quý trọng, chỉ có trình lên ngự tiền, mời hoàng thượng xử trí.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<