Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 387

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 387: Huynh đệ gian trá
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Dương Lăng từ chỗ của Tiêu Phương trở về phủ, vào gian phòng của Ấu Nương. Hài tử chơi mệt hiện đang nằm ngủ, lộ ra đôi chân trần nhỏ bé mũm mĩm tựa như hai cái ngó sen, trên bụng đắp một tấm chăn mỏng, khuôn mặt đỏ hồng hây hây, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Hai người ngồi ở bên giường thì thầm hồi lâu, Hàn Ấu Nương nghe xong câu chuyện của Dương Lăng lo lắng nói:

- Tướng công, đó là tấm gương của vạn thế, hậu duệ của Khổng Thánh, không thể khinh động được. Thiên hạ này chỗ nào mà chẳng có người đọc sách làm quan, đến lúc đó đắc tội với ai còn không biết chừng.

Dương Lăng cười nói:

- Nàng yên tâm đi, ta sẽ không hành động theo cảm tính đâu. Chuyện sảy ra với y đến thật là đúng lúc, ta muốn bố trí một chút, lợi dụng sức ảnh hưởng của Khổng gia nhà y để thổi thêm sức gió vào con thuyền cải cách, cũng coi như giúp y lấy công chuộc tội vậy.

Ta sẽ không làm to chuyện của y ra đâu, tuy nói quyền của y to cỡ nào cũng không thể bằng quyền lực của vua, có điều, chiếm đất của dân, ỷ lớn hiếp nhỏ là chuyện sảy ra nhan nhản, cũng không thể coi là chuyện to tát gì. Nếu thực sự đem y ra thử đao, quả thực có chút chuyện bé xé ra to, lại khiến y cảm thấy ta có ý đối phó y. Muốn thử đao, ta cũng sẽ không chọn miếng thịt khó chặt như vậy.

Trách người làm việc xấu không nên quá cay nghiệt, phải xem họ có thể tiếp thu đến đâu, khuyên người làm việc thiện không nên quá kỳ vọng, phải xem họ có thể làm được đến đâu. Tướng công đây hiểu đạo lý này chứ, ha ha! Không phải xem tướng công giống như tiểu tử chưa ráo máu đầu không hiểu sự đời đấy chứ.

Hàn Ấu Nương liếc mắt nhìn hắn một cái, cười như không cười, nói:

- Ồ? Tướng công rất hiểu sự đời sao, ha ha, vậy chuyện gì lại khiến cho cô nương A Đức Ny phải buồn như vậy chứ?

Dương Lăng ngẩn ra, hỏi ngược lại:

- Sao lại nói như vậy? Nàng ấy sao lại không vui chứ?

Ấu Nương khẽ cười nói:

- Thiếp thấy nàng ấy rầu rĩ không vui, suốt cả buổi chiều chỉ ở hậu hoa viên, nhìn thấy thiếp cũng chỉ miễn cưỡng giả bộ vui vẻ. Chuyện này nha, bọn thiếp khuyên không được, ngoại trừ chàng ra, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được nguyên nhân thứ hai. Ôi! Quê nhà của người ta xa ngoài vạn dặm, vậy mà vẫn toàn tâm toàn ý đi theo chàng. Chúng ta cũng không thể để người ta phải chịu ủy khuất. Chàng thấy có đúng không?

Dương Lăng cười khổ nói:

- Nàng đó nha, lúc nào cũng chỉ biết cảm thông người khác, tướng công của nàng là người như vậy sao? Thôi được rồi, ta đi xem sao, xem nàng ấy có tâm sự gì.

Ấu Nương "Ừ" một tiếng, ôn nhu khoác lên người hắn chiếc áo choàng nhẹ. Dương Lăng thản nhiên đi về hướng hậu viên.

Nơi này bởi vì tăng cường xây dựng phòng ốc, nên lại mở rộng thêm một mảnh lớn. Chỗ luyện võ của Ấu Nương được chuyển đến bên trên Noãn Diếu, còn mảnh đất bên cạnh Quả Lâm vẫn đang trồng rau xanh, còn có mấy luống ngô, khoai lang, khoai tây, cà chua và gần đây có thêm cây lạc là cây được du nhập vào Trung thổ sau khi đường đi Nam Dương được khai thông.

A Đức Ny đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh luống cà chua, trong tay cầm một cây gỗ gõ một cách bâng quơ xuống mặt đất, vẻ mặt cô đơn, si ngốc xuất thần.

Dương Lăng rón ra rón rén đi đến bên cạnh của nàng, A Đức Ny cả kinh, bờ vai giật nhẹ một cái, nhìn thấy là hắn, vừa muốn đứng lên. Dương Lăng đã đặt tay lên bờ vai của nàng, mỉm cười ấn nàng ngồi xuống, dịu dàng nói:

- Làm sao vậy, có tâm sự gì ư?

A Đức Ny lắc lắc đầu, nói:

- Không có.

Dương Lăng vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt của A Đức Ny dần dần hoảng loạn lên, rốt cục, nàng hơi nghiêng đầu, than nhẹ một tiếng nói:

- Muội phát hiện ra, những hiểu biết của muội lại không có đất dụng võ ở Đại Minh, ngoại trừ chế tạo vũ khí giết người. Muội không hiểu về Đại Minh, rất nhiều sự việc cũng chỉ đành cho là đương nhiên phải vậy. Những điều muội tưởng là đúng, thì đôi khi lại trở thành hành vi rất buồn cười.

Dương Lăng hơi ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ:

- Hẳn là thiếu nữ thiên tài xinh đẹp người Tây Ban Nha này từ nhỏ đã là người cao ngạo được mọi người tán tụng, hơn nữa sự cao ngạo của nàng không phải đến từ dung mạo, mà là tài học của nàng. Tri thức mà nàng thông hiểu không chỉ vẻn vẹn giới hạn ở lĩnh vực vũ khí, nhưng hiện tại là ở Đại Minh, một khi rời khỏi chiến trường, rời khỏi lĩnh vực chế tạo vũ khí sở trường của nàng, những ý tưởng hết sức tinh vi và phức tạp đều bị phủ định một cách dễ dàng, khiến cho lòng tự trọng của nàng bị tổn thương đến mức chịu không nổi nữa rồi.

Dương Lăng cười rộ lên, vóc dáng của người phương Tây trưởng thành sớm, hơn nữa nàng nhiều lần trải qua biến cố, tính cách lại càng kiên cường độc lập, bản thân mình đã quên mất nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, trên phương diện tâm lý vẫn còn rất yếu đuối. Không nghĩ tới nàng bởi vì một phen tranh luận thất bại với Thành Khởi Vận, bản thân hắn lại vội đi gặp vài vị trọng thần của triều đình, đối với nàng có chút sao nhãng, khiến cho nàng sinh ra cảm giác mất mát.

- Nha đầu ngốc, ai nói muội vô dụng hả! Ha ha..., chỉ có muội mới có ý nghĩ kỳ quái như vậy, nữ nhân Đại Minh chúng ta còn tin tưởng mù quáng rằng nữ tử mà vô tài thì hẳn là đức độ nữa đó, ha ha...

Dương Lăng vô cùng thân thiết ôm nàng vào trong lồng ngực cười phá lên.

A Đức Ny nhíu mày, rất chân thành nói:

- Muội nói thật mà, nữ công muội không biết, làm bếp muội không thạo, chốn quan trường muội cũng không giúp được huynh, đợi đến khi gả cho huynh, chẳng lẽ lại chuyên môn phụ trách chế tạo súng đạn cho Dương gia? Trên phương diện là một nữ nhân, muội quả thực là vô dụng!

- Ai nói muội vô dụng?

- Vậy hữu dụng ở chỗ nào?

- À thì...không tạo ra súng đạn, muội vẫn có thể tạo ra...người mà, trước tiên sinh cho Dương gia một hài nhi ngoại quốc đã!

A Đức Ny run người trong khoảnh khắc rồi mới có phản ứng, hai ráng mây hồng tức thời ửng lên trên đôi má của nàng, nàng ngượng ngùng đánh Dương Lăng hai cái, sau đó áp sát vào trong lồng ngực của hắn, u uẩn nói:

- Dương, không nên gạt muội, huynh thực sự yêu thích muội sao?

- Sao kỳ vậy! Chúng ta đã... như vậy như vậy rồi, nếu không thích muội, sao huynh lại làm... như thế như thế với muội?

Hai má A Đức Ny nóng bỏng, rúc vào lồng ngực của hắn, gắt giọng:

- Vậy thì chưa chắc, nam nhân các ngươi phong lưu chơi bời quen rồi. Muội... Muộn vốn cũng nghĩ rằng huynh nhất định sẽ yêu thích muội, nhưng tới nhà huynh rồi, muội mới phát hiện, không chỉ có Khởi Vận tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, còn có Ấu Nương phu nhân, mỗi người đều xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa làn da của các nàng thật mềm thật trắng, người đã xinh đẹp, lại giỏi việc nội trợ, muội thật sự cảm thấy tự ti.

- Ha ha..., Muội cũng có sở trường của mình, thông minh, tự lập, thân hình bốc lửa... Hài... ! Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng nhất định phải trợ giúp được gì cho sự nghiệp của huynh thì mới chứng tỏ được giá trị của muội, hãy nghĩ đơn giản một chút. Muội xem, Ấu Nương, Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, các nàng ấy không phải là rất vui vẻ sao?

*****

A Đức Ny ôm chặt lấy hắn, hạ giọng nói:

- Dương, muội ở Viễn Đông, chỉ có thể yêu mình chàng, chỉ có mỗi chàng để mà nương tựa. Vận nhi tỷ tỷ nói, đây... chính là lo được lo mất vậy, muội cứ lo bản thân mình không xứng để được chàng yêu, hễ về tới kinh thành là thấy điểm nào cũng đều kém mấy vị phu nhân, khiến muội cảm thấy...cảm thấy chàng quả thực sẽ lãng phí cuộc đời nếu chung sống cùng với muội.

Dương Lăng vỗ trán một cái:

- Ôi trời ơi! Càng nói càng nghiêm trọng, không đến mức như vậy chứ? Ài... Muội mắc chứng tự kỷ phải không? Lãng phí cái gì chứ? Sinh mạng, nên lãng phí ở chỗ người đẹp và vật tốt, muội ở trong lòng của huynh, là bảo bối mà người khác không thể thay thế được, sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy.

A Đức Ny nghe xong, đôi con ngươi như bảo thạch phát ra tia sáng rạng rỡ, vui vẻ nói:

- Dương, lời huynh nói là thật chứ?

Dương Lăng ôn nhu đem nàng ôm vào lồng ngực, nhẹ nhàng ngửi ngửi mái tóc của nàng nói:

- Đương nhiên là thật. Các nàng đều là bảo bối trong lòng ta. Ấu Nương là bến cảng của ta, mặc kệ ta ra khơi xa cỡ nào, đều phải trở về bên nàng ấy ta mới an tâm; Vận Nhi là trợ thủ của ta, cùng nàng ấy sóng vai đi thuyền, ta mới yên tâm; Tuyết Nhi là một loại quả vui vẻ, nàng ấy lúc nào cũng nghĩ ra mọi biện pháp để khiến ta vui; Ngọc Nhi là một dòng suối nước nóng, hai ba ngày không hưởng thụ một chút sự dịu dàng của nàng ấy, ta liền cảm thấy ngứa ngáy.

A Đức Ny nghe xong ánh mắt trở nên mông lung, ôn nhu khẽ nói:

- Dương, muội ở trong lòng huynh thì là cái gì?

- Nàng?

Đang ôm ấp nàng, Dương Lăng cũng bị câu hỏi này làm cho rạo rực, hắn ghé sát vào một bên tai của vưu vật rực lửa này, khe khẽ nói:

- Nàng...Nàng chính là một viên hợp hoan tán của ta. Nàng đến ngồi ở đây, khiến ngay cả cà chua ở trên kệ cũng trở nên gợi cảm rồi đó.

Từ 'Hợp Hoan Tán' này, hắn vốn tưởng rằng A Đức Ny nghe không hiểu, lại không biết rằng A Đức Ny ở trên thuyền hải tặc từng làm huấn luyện viên, những thuyền viên này hễ cứ lên bờ liền điên cuồng tầm hoan tác lạc, đến khi lên thuyền lại điên cuồng bàn tán về nữ nhân. Mưa dầm thấm lâu, đừng nói hợp hoan tán, những thứ mà nàng nghe được còn nhiều hơn thế. Nếu không một nữ tử chưa bao giờ đụng chạm với nam nhân như nàng, khi ở trong xe ngựa trên đường đi Tế Nam làm sao lại biết dùng loại phương pháp này để thỏa mãn hắn?

A Đức Ny nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, nàng cắn môi nhõng nhẽo đánh hắn mấy cái, nghĩ tới cách hắn so sánh, lại không kìm nổi phì cười. Nét mặt A Đức Ny cuối cùng cũng khôi phục được thần thái vui vẻ, tự tin trở lại.

Nàng nhẹ nhàng quàng tay vào cổ của Dương Lăng, bằng vào thanh âm ôn nhu, ngọt ngào, thần thái kiều mỵ nói:

- Vậy thì.... Dương thân yêu, chàng chuẩn bị khi nào thì ăn viên hợp hoan tán là ta đây thế?

Dương Lăng do dự một chút. Nếu là chiếu theo nghi lễ nạp thiếp, chỉ sợ nàng không quen, hơn nữa cô nhỏ này có lòng tự trọng rất cao, hiện tại có thể nhập gia tùy tục mà làm tới được bước này đã là quá khó cho nàng rồi, không thể để nàng quỳ bái từng vị phu nhân được, nhất là cái nghi lễ quỳ lạy kia, nàng chắc chắn không thể thích ứng.

Chi bằng, Dương Lăng linh cơ vừa động, thầm nghĩ:

- Tổ chức hôn lễ theo kiểu phương Tây được không nhỉ? Dường như đạo của phương Tây chỉ cho phép một vợ một chồng thôi. Kệ, nhập gia tùy tục, cha sứ mà không thay đổi quy củ, vậy cứ đợi năm trăm năm sau hãy quay lại đi, nam nhân thời đại này có ai mà chịu gia nhập đạo giáo của ông ta chứ. Hẳn là không thành vấn đề, đám cha sứ này ngay cả giáo điều 'Thượng Đế tạo ra thế giới' mà cũng dám sửa để có thể lấy lòng người dân Đại Minh, sửa mỗi cái nghi thức chủ trì hôn lễ cũng chẳng nhằm nhò gì.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng nói:

- Ờ... , mấy ngày nay đang bận quốc sự, như vậy đi, để lát nữa huynh nói với cha sứ Nhã Các Tư một tiếng, bảy ngày sau, sẽ tổ chức cho chúng ta một hôn lễ kiểu phương Tây, muội thấy thế nào?

Ráng chiều lan khắp trời, trong tiếng chim hót ve kêu, hai bóng người đang tựa vào nhau:

- Thật sao? Dương thân yêu!

- Quân tử nhất ngôn!

- Quất ngựa truy phong!

Lần này, A Đức Ny nghe không hiểu.

*************

Báo Viên, một gian phòng lớn, nơi Hoàng đế Chính Đức kết hợp tất cả chức năng làm việc, vui chơi, nghe kinh, thưởng thức ca múa vào làm một, một đội ngũ đông đảo gồm pháp vương, Phật sống, cao tăng, ăn mặc long trọng đang ngồi khoanh chân, mặc trên người tăng bào và pháp bào màu đỏ sẫm và vàng sẫm, trên đầu đội mũ có chóp đỏ của giới tăng ni hoặc mũ hộ pháp khảm bảo thạch của đạo gia.

Hoàng đế Chính Đức cũng đang mặc y phục làm phép, khoác áo cà sa, đội mũ ráng mây, ngồi ở vị trí trên cao, hai bên là hai cây nhang cỡ bự quý giá đang cháy, tỏa ra khói hương bện vào thân thể ngài, bảo tướng trang nghiêm, y hệt như Phật sống tại thế.

Ngài vốn cũng là phật, tự phong là Đại Khánh Pháp Vương Đại Định Tuệ Phật, được đám cao tăng này tôn làm thủ lĩnh. Thường ngày khi cùng đám Lạt Ma này đàm kinh luận đạo, ngài cũng ăn mặc như vậy, hiện tại đương nhiên là phải trang phục chỉnh tề.

Chỉ có điều, ngài hiện tại đang nói tới lại không phải là phật pháp, mà là chính sự.

- Vùng đất Đóa Cam (bao gồm Thanh Hải) kể từ sau khi Trung Sơn Vương Từ Đạt của bản triều tiễu trừ tàn dư của triều Nguyên là Vương Bảo Bảo, chính là biên giới của Đại Minh ta, triều đình đã thiết lập ra Hà Châu Vệ, Tây Ninh Vệ, An Định Vệ, A Đoan Vệ, Khúc Tiên Vệ và Hãn Đông Vệ, Tất Lý Vệ, là vì sự tiện lợi cho dân chúng, đồng thời cũng thể hiện sự tin tưởng của triều đình. Quan viên các Vệ này đều là do người đứng đầu các bộ tộc ở địa phương đảm nhiệm.

Hoàng đế của triều ta thậm chí còn coi trọng các Pháp Vương, Phật sống thuộc các giáo phái như Ninh Mã Ba (Hồng giáo) do Liên Hoa Sinh Đại Sĩ truyền lại, Cát Cử Ba (Bạch giáo), Tát Ca Ba (Hoa giáo), Cách Lỗ Ba (Hoàng giáo), tại Cù Đàm Tự, triều đình đã lập ra Tây Ninh Tăng Cương Ti, tại Dân Hòa Hoằng Hóa Tự cũng đã lập ra Tăng Cương Ti.

Đối với các thủ lĩnh địa phương, tăng lữ, triều đình ta còn gia tăng sự tôn kính, ngay cả đối với dân chúng địa phương, triều đình cũng nỗ lực để phát triển đồn điền, xây dựng trường học, khuếch trương buôn bán, ân đức không thể nói là không sâu dầy.

Nhưng hiện tại trẫm rất thất vọng, vô cùng thất vọng, vô cùng khiến trẫm thất vọng rồi. Trẫm giao Đóa Can cho các thủ lĩnh trông coi, Trẫm đem Thanh Hải Hổ phì nhiêu giao cho bọn họ để làm mục trường, bọn họ lại ngồi yên nhìn Gia Tư Bố, Bá Nhan Mãnh Khả trước sau xâm lấn. Hồ Thanh Hải là của Trẫm ban cho các bộ tộc của Đại Minh, chứ không phải là nơi để nuôi dưỡng loại ác lang như Bá Nhan Mãnh Khả.

Hôm nay, Trẫm mời gọi các vị Pháp vương, Phật sống, Đại đức cao tăng tới đây là muốn nói cho các vị biết, nếu các thủ lĩnh ở Đóa Cam đã không thể chống đỡ được sức tiến công của đám ác lang đó, giáo hóa phật pháp cũng không thể cảm hóa được hung tính và dã tâm của kẻ địch, vậy thì chỉ còn cách là Trẫm đóng vai Nộ mục Kim Cương (vị Kim cương có ánh mắt hung ác). Trẫm nhất định sẽ không ngồi yên nhìn Đóa Cam rơi vào tay Bá Nhan đâu.

*****

Trẫm có trong tay đại quân hai trăm vạn, lẽ nào lại để Bá Nhan Mạnh Khả chiếm đoạt Thanh Hải làm của riêng được? Hắn nghĩ rằng Đại Minh đang có nội chiến nên có thể thừa cơ sao? Nực cười! Của cải của Trẫm rải khắp bốn phương, ngân khố quốc gia sung túc, đừng nói hai mặt khai chiến, cho dù có khai chiến thêm nhiều nơi nữa thì đã làm sao? Bắc đánh Bá Nhan, Đông bình Oa Khấu, Nam đuổi Phật Lang Cơ, chỉ một vài trận là thành công, hễ chiến là thằng, không gì không phá được.

Trẫm hiện giờ đang bị đám quân ô hợp không tới năm vạn người ở Hà Bắc, Sơn Đông cầm chân thật sao? Sơn Đông cướp, Hà Bắc trộm! Những địa phương này từ xưa đã vậy, chẳng có gì đáng phải bận tâm. Nếu các thủ lĩnh, Phật sống ở Thanh Hải không có năng lực đuổi đám ác lang Bá Nhan này đi, Trẫm thông cảm cho cái khó của các ngươi, Trẫm sẽ tự mình phát binh để đánh đuổi hoặc tiêu diệt bọn chúng.

Chính Đức uy phong lẫm lẫm, đảo mắt qua bốn phía, chỉ thấy các vị Phật sống, Pháp vương trên mặt lộ vẻ vẻ bất an, xì xào bàn tán, khóe miệng của y không khỏi lộ ra một tia cười ranh mãnh.

Địa khu Thanh Hải đa số là bộ lạc, giữa các bộ lạc đều không phục nhau. Chính vì nguyên nhân này, bọn họ trước sau không thể hình thành được một chính quyền tập trung có đủ sức mạnh, cho nên đối với Đại Minh càng thêm nhún nhường. Từ khi Đại Minh lập quốc đến nay, bọn họ hàng năm đều đến triều cống, hàng tháng đều lên triều nghị sự, tuy nói chỉ là hình thức, nhưng có được lợi ích thực sự lại chính là bọn họ, chí ít cũng thể hiện ra là mình phục tùng.

Triều đình ở địa khu Đóa Cam thực hiện chế độ tự trị. Tướng lĩnh và binh lính các Vệ đều là người của các bộ tộc ở địa phương. Bọn họ ở xa Hoàng đế, tự do tự tại, sao mà không thoải mái cho được? Nhất lại là có sự hợp nhất giữa chính trị và tôn giáo, nhóm người Pháp vương và Phật sống thân phận tôn quý, lại càng hiểu được chỗ lợi ích ở bên trong.

Triều đình phát binh? Đại quân Triều đình vừa đến, trong lúc chiến loạn, nhà của vườn tược của bọn họ sẽ ra sao? Mấu chốt nhất chính là, nếu như binh mã của các Vệ sở thuộc sự quản lý của các bộ tộc địa phương đã khiến cho Hoàng đế Đại Minh kiêm Quốc Khánh Pháp vương Tây Thiên Giác Đạo Viên Minh Tự tại Đại định Tuệ phật tiên sinh rất thất vọng, rất không vui, vậy đại quân của ngài một khi tiến vào Thanh Hải, liệu có rút đi nữa không?

Những Phật sống này đều thuộc tầng lớp cao nhất, được sinh ra trong một xã hội mà ở đó chính trị và tôn giáo là đồng nhất, suy xét vấn đề cũng vô cùng tỉ mỉ. Hậu quả lâu dài sau chiến tranh lập tức được họ cân nhắc tới.

Nếu chẳng may Hoàng đế tiểu Phật gia ngại việc đi tới đi lui quá tốn kém, chỉ mua vé một chiều, đánh trận xong nhân tiện hủy bỏ chức vụ chỉ huy của tộc trưởng thuộc sáu Vệ sở kia, đem binh mã cũng đổi thành kiêu binh mãnh tướng người Hán vừa mới thắng trận, toàn bộ đều lưu lại không đi nữa, khả năng này không phải là không có, kế "Mượn đường phạt Quắc" chẳng phải là một trong ba mươi sáu kế mà người Hán đã nghĩ ra sao.

Nếu Hoàng đế Đại Minh thật sự vừa phát cỏ vừa bắt thỏ, thực hiện cùng lúc hai mục tiêu, vậy thì bọn họ còn có thể duy ngã độc tôn ở Thanh Hải sao? Các vị lãnh tụ tôn giáo, mỗi người đều có lòng riêng, khẩn trương nhẩm bảng cửu chương, tính toán lợi ích được mất của bản thân mình.

Hoàng Đế Chính Đức đảo mắt, lại gia tăng thêm áp lực:

- Theo trẫm được biết, sau khi Bá Nhan xâm lược Hồ Thanh Hải, bộ lạc Ngõa Lạt và Hỏa Si đối với việc Bá Nhan chiếm giữ vùng đất vào sâu trong lãnh thổ của họ cảm thấy vô cùng bất an, các nước ở Tây Vực lo lắng một khi thế lực của Bá Nhan lớn mạnh sẽ tôn tính bọn họ, nên cũng đang tích cực liên kết, chuẩn bị phát binh tới Hồ Thanh Hải. Hồ Thanh Hải nha, sắp sửa biến thành nơi nước sôi lửa bỏng rồi, trẫm thương yêu bách tính, nhưng trẫm cũng không còn cách nào khác rồi.

Hôm nay mời chư vị Pháp vương, Phật sống đến, là muốn nói với các vị phải lập tức trở về, quản lý cho tốt tín đồ, đệ tử của mình, bảo bọn họ rời xa nơi nguy hiểm, tránh bị tai bay vạ gió trong khói lửa chiến tranh, thảm hoạ chiến tranh cũng khốc liệt như lửa vậy.

Đồng thời, trẫm thông báo trước cho các vị một quyết định của mình. Để phòng ngừa hàng hóa vật tư của Đại Minh trong quá trình vận chuyển bị Bá Nhan đoạn được, phòng ngừa tin tức tình báo về sự điều động quân đội của Đại Minh bị thám mã của Bá Nhan biết được, trước khi Bá Nhan Mãnh Khả rút khỏi Hồ Thanh Hải, trẫm sẽ phong tỏa biên giới, đình chỉ hết thảy hoạt động giao dịch chà và ngựa giữa các thành thị.

Cái gì? Các nước Tây Vực kết bè kết phái kéo tới đánh giết, bộ tộc Ngõa Lạt, Hỏa Si cũng muốn đến góp vui, Đại Minh cũng gấp rút xuất binh, lại còn đình chỉ giao thương giữa các thành thị. Đây đúng là biến Hồ Thanh Hải thành điểm tập kết của các phương rồi.

Vở 'Quần Anh Hội' này một khi đã xướng lên, vậy thì Thanh Hải liệu còn có thể bình yên nữa sao? Bản thân bọn họ đều là Trụ chì, Viện chủ, Pháp vương Phật sống, dưới trướng có cả ngàn người trực tiếp phục vụ, có thể chốn đi đâu được đây. Chỗ phồn hoa nhất thì lại gặp phải chiến tranh, giao thương lại bị đình chỉ, vậy bản thân mình phải dẫn người nhà tới nơi hoang vắng nghèo khó để hít gió Tây Bắc sao?

Đến lúc này đám Phật sống quả thật đã rất sốt ruột, bọn họ châu đầu ghé tai, lời nói vừa nhanh vừa gấp, sóng âm dần dần cao lên, cũng không biết là đang tranh luận những gì.

Hoàng Đế Chính Đức ngồi nghiêm trang, vẻ mặt từ bi bác ái, từ bi một lúc lâu, chư vị Phật gia phía dưới còn chưa thương lượng xong Tử Ngọ Dần Mão. Chính Đức liền thở dài một tiếng, thủ kết "Bất động căn bản ấn", tiến nhập vào trạng thái minh tưởng, động mà không động...

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng nghị luận trong đại sảnh dần dần lắng xuống, xem ra đám Phật sống này đã đạt thành hiệp nghị rồi, Hoàng Đế Chính Đức vẫn đang ngồi đả tọa, đám Phật sống cũng không dám quấy rầy y, cũng may ngồi thiền đối với những người này thật sự không thành vấn đề, thế nên mọi người đều kết thủ ấn, dứt khoát cùng Hoàng thượng tu hành.

Hoàng đế Chính Đức cuối cùng cũng thu công, đám Phật sống cùng y tịnh tu, nhưng thực tế trong lòng lo lắng vạn phần kia, lập tức cũng đều tỉnh lại.

Một vài vị Phật sống ngồi ở hàng đầu, địa vị tôn quý thì thầm vài câu, Phật sống Ôn Già cung cung kính kính thi lễ nói:

- Đại Hoàng đế bệ hạ, chúng ta đều nhất trí cho rằng, lao sư viễn chinh, chiến hỏa liên miên đối với chúng sinh mà nói không phải là chuyện may mắn. Chúng tôi khẩn cầu xin được lập tức trở lại Đóa Cam, tận một phần tâm sức, dùng lực lượng của Phật môn chúng tôi để trục xuất Bá Nhan Mãnh Khả khỏi Hồ Thanh Hải. Xin Đại Hoàng đế bệ hạ hãy tạm hoãn việc phát binh, nếu như chúng tôi thất bại, lúc đó mới xuất binh cũng chưa muộn.

Hoàng Đế Chính Đức xúc động nói:

- Binh đao vốn vô tình. Trẫm hết lòng tin theo ngã phật, sao lại muốn sát sinh chứ? Nhưng Bá Nhan vào Thanh, hậu hoạn vô cùng, trẫm cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Chư vị Phật sống tình nguyện đi làm việc thiện có ý nghĩa như vậy, trẫm sao có thể không đồng ý đây? Như vậy đi, trẫm lập tức phái người hộ tống các vị Phật sống trở lại Thanh Hải, nếu như có thể biến can qua thành bạch ngọc đó là tốt nhất, còn nếu không thể, các vị Phật sống cũng đã tận tâm tận lực, chuyện còn lại cứ để cho trẫm gánh vác đi.

*****

Chúng Phật sống nghe xong lộ ra vẻ mừng rỡ, làm gì còn tâm tư lưu lại, lập tức người người đáp ứng, cáo từ rời đi, lập tức chuẩn bị thu thập hành trang để trở về Thanh Hải.

Gian phòng rộng lớn như vậy trong thoáng chốc đã trống trơn, Hoàng đế Chính Đức rướn cổ ra nhìn trái nhìn phải, nhịn không nổi phì cười, y vội nghiêm mặt lại, một tay lật hướng lên trời, một tay hướng xuống đất, chỉ Thiên họa địa, bệ nghễ chúng sinh, miệng niệm "Úm Mạ Ni Bá Mê Hống...", tùy ý kết xuất Đại Uy Đức Kim Cương Ấn, quả thực là vô cùng thành thục.

Cửa bên chợt mở, hai bóng người nhanh như thiểm điện lướt vào bên trong, người đi đầu nhìn thấy bộ dạng của Chính Đức, cười khanh khách nói:

- Coi ngài kìa, diễn cũng giống lắm, ngồi tê cả chân rồi phải không, mau đứng dậy đi.

Đường Nhất Tiên vừa cười vừa đá đá chiếc bồ đoàn nơi Chính Đức đang ngồi, gắt giọng nói:

- Làm cái gì thế, mau đứng dậy đi.

Chính Đức mặt mày nhăn nhó nói:

- Đừng đụng vào, đừng đụng vào, cái bàn này mà để lâu cũng chịu không nổi nữa là, chân của ta tê rần rồi, ai da, nàng đừng có động vào ta.

Y nhăn nhó đặt chân xuống phản, cẩn thận ruỗi ra, vừa ngồi yên chờ cho huyết mạch lưu thông, vừa cười nói:

- Thế nào, ta diễn kịch cũng có nghề đấy chứ?

Dương Lăng tiến đến gần điện thi lễ:

- Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn...

- Ta nói rồi Vạn Niên huynh, đã nói ở chỗ này không cần câu thúc nghi lễ quân thần, ta sắp thành hôn rồi, sau này, đây chính là nhà của ta và Nhất Tiên. Ở nơi này, ta sẽ sống một cách bình dị dân dã. Ái dà, huynh đừng giận ta, Ta không động đậy được, đúng là không thể so được với người cả đời ngồi đả tọa, ái, tê quá, huynh tự tìm chỗ ngồi đi.

Đường Nhất Tiên cười hì hì đem một cái ghế đến, Dương Lăng thấy Hoàng thượng ngồi trên bồ đoàn, bản thân mình ngồi ghế sẽ cao hơn y, liền cầm lấy một cái bồ đoàn, ngồi đối diện với Chính Đức, Đường Nhất Tiên thấy vậy, tự mình cũng cầm cái bồ đoàn đến, lại lấy thêm một đĩa nho từ trên thư án của vua đặt ở giữa ba người.

Chính Đức vỗ nhẹ lên đùi nói:

- Bá Nhan chiếm cứ Hồ Thanh Hải, cứu tế ở Sơn Đông, dân di cư khai hoang ở Liêu Đông, tên điên họ Triệu ở Sơn Tây chiêu binh mãi mã tại Trung Điều Sơn, lại còn Bạch Y quân ở Giang Nam...có sống có chết, có hy vọng và cả thất vọng, trẫm cũng vừa buồn lại vừa vui.

Dương Lăng thản nhiên cười nói:

- Chính là muốn bọn chúng Nam tiến. Miền Bắc cưỡi ngựa, miền Nam đi thuyền, một khi đến Giang Nam, bọn chúng sẽ phát hiện nơi ấy đích thực là giàu có vô cùng, nhưng ưu thế trên ngựa của bọn chúng cũng không còn nữa. Tận lực phân hóa chia rẽ, tập kích và làm suy yếu, sau ba bốn tháng thì đem đám tàn binh còn lại đuổi về phía Bắc. Trời đông giá rét mặt đất đóng băng, lại thiếu y phục và lương thực, từ lúc khởi sự đến khi cáo chung, bọn chúng ồn ào không được tới một năm, Hoàng thượng cứ việc yên tâm.

- Về phía Thanh Hải, cứ chờ xem năng lực của đám Phật sống kia thế nào, nếu bọn họ không giải quyết được Bá Nhan, khi đó chúng ta cũng đã giải quyết xong Bạch Y Đạo, có thể rảnh chân rảnh tay rồi. Chuyện ở Liêu Đông cũng không khó giải quyết, đây là chuyện cần giải quyết lâu dài, giống như dò đá để vượt sông vậy, phát hiện ra vấn đề gì thì giải quyết ngay vấn đề đó, triều đình chỉ cần quan tâm nhiều hơn, đưa ra nhiều chính sách hỗ trợ hơn là được.

Về phần Triệu Toại ở Sơn Tây, đợi những việc ở đây có chút kết quả, thần muốn đích thân đi một chuyến, nếu có thể chiêu an được thì tốt, bằng không tuyệt đối không để cho y phát triển lớn mạnh. Đám phỉ lưu lạc này một khi có được căn cơ vững chắc, vậy thì rất khó để trấn áp, nhất định phải đuổi y đi.

Chính Đức gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại:

- Nói rất đúng. Trải qua việc này, những khiếm khuyết của công tác Triều chính đều đã bộc lộ ra, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao. Giải quyết kịp thời có thể tránh cho mâu thuẫn bị đẩy lên cao trở nên gay gắt. Trẫm cũng muôn văn có thể an bang, võ có thể định quốc, làm nên một phen sự nghiệp, nhưng vấn đề của bản thân mình còn cả một đống chưa giải quyết xong, đã nghĩ đến việc mở mang bờ cõi, đó là tham vọng viễn vông, đúng là có thực mới vực được đạo.

Dương Lăng nghe vậy rất mừng, nói:

- Kiến giải của Hoàng thượng rất hay, thần và mấy vị đại nhân Nội các, Lục bộ thương nghị một phen, đem mười hai điều trong sách lược cải cách tinh giản xuống còn mười điều, cảm thấy đã vô cùng ổn thỏa rồi, chuẩn bị trong hai ngày tới trước hết cử người dâng tấu chương lên, trước tiên lộ ra một chút tin tức, để cho mọi người trong lòng có sự chuẩn bị, sau đó sẽ chính thức do Nội các tấu lên Hoàng thượng xin được thực thi. Thần xin nói trước một cách vắn tắt cho Hoàng thượng nghe kết quả thương nghị của chúng thần để ngài có sự cân nhắc.

Dương Lăng nhặt ra những điểm quan trọng nhất thuật lại một lượt, về phương diện cải cách chế độ thuế khóa, chúng quan viên sau khi trải qua thực hiện thí điểm các chính sách thuế mới tại địa phương, như "Lý Giáp Ngân", "Quân Bình Ngân", "Cương Ngân", "Thập Đoạn Gấm", cuối cùng chọn ra chính sách có tính ưu việt nhất là "Nhất Điều Tiên Pháp". Chính Đức nghe đến đó, phun ra một nhúm vỏ nho, liên tục gật đầu nói:

- Được! Được! Được! Những chính sách lạc hậu về thuế khóa của Đại Minh cũng nên sửa đổi rồi, Nhất Điều Tiên Pháp rất phù hợp.

Giang Sơn Đại Minh to lớn như vậy, Trẫm muốn dùng binh mà không có ngân lượng, Trẫm muốn cứu tế mà không có ngân lượng, đến quốc khố cũng vét sạch sành sanh, đáng thương đến mức độ như vậy, bách tính nghèo khổ vẫn còn nói bị thuế má đè tới nỗi không thở nổi, chẳng lẽ Đại Minh thật sự nghèo đến như vậy ư? Chỉ là vì đánh thuế không đúng đối tượng thôi, người giàu thì bỏ ra không tới một sợi lông bò, nhưng dân nghèo thì lại phải nộp thuế tương đương nửa năm thu nhập.

Kết quả là nuôi một số người não toàn những mỡ, đánh rắm cũng có thể chảy ra dầu. Ta nghe nói Giang Nam có phú thương muốn ăn cháo lưỡi vẹt, liền giết hơn một trăm con vẹt, loài vật cảnh này thực sự ăn rất ngon sao? Sĩ diện thôi. Muốn ăn râu cá liền mua về trăm con cá chép, chỉ cắt lấy râu để dùng, xa xỉ như vậy, trẫm còn chưa được hưởng nha.

Dương Lăng có chút kinh ngạc, phần kiến giải này điểm đúng chỗ mấu chốt, chỉ là không hiểu sao Hoàng thượng hiện tại lại nói nhiều từ thô tục như vậy, hơn nữa đối với chuyện trong dân gian lại biết cũng không ít, nếu nói là do Xưởng Vệ báo cho y biết, thì cũng không thể dùng những từ thô tục như vậy để nói với Hoàng thượng, đại bất kính nha.

Hắn đưa mắt nhìn Đường Nhất Tiên, trong lòng có chút hiểu ra:

- Tám chín phần mười là do cái miệng toang toác của tiểu ni tử này nói xằng nói bậy với Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng tình nguyện để cho nàng ta làm vậy, thích được người ta đối đãi với mình như đối với người thường, hai người đó, một tình nguyện đánh một tình nguyện bị đánh, bản thân mình cũng không phải là thày dạy giáo dục công dân, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng chẳng đáng để mà can ngăn.

*****

Những lời này nếu để cho đám người Vương Quỳnh, Lưu Kiện thậm chí hiện tại cả Dương Đình Hòa, Lương Trữ nghe thấy, chỉ sợ đều sẽ thất kinh biến sắc, lập tức tận lực khuyên ngăn, yêu cầu vua của một nước cần phải thận trọng từ lời nói đến hành vi cử chỉ, thậm chí sẽ phát động quần thần tổ chức một cuộc nghị sự lớn tại triều đình, kiến nghị Hoàng thượng cần kiểm điểm môt cách sâu sắc. Cũng chỉ có Dương Lăng căn bản không quá coi trọng chuyện này, Chính Đức ở trước mặt hắn càng thoải mái tự tại, làm người càng đỡ mệt mỏi, chẳng trách có chuyện gì cũng tình nguyện nói với hắn.

Dương Lăng vừa nói đến cải cách trong tổ chức quân đội, Chính Đức lúc này huyết mạch đã lưu thông, vỗ đùi tràn đầy đồng cảm nói:

- Điều này rất hay, có phải do Lục Hoàn đề xuất không? Ừm, chủ ý này của ông ta không tệ. Hiện tại liền chiếu theo phương pháp luyện binh trong dân, vừa giúp triều đình luyện binh lại không phải tốn chi phí của triều đình. Đợi đến thời điểm thích hợp, trực tiếp thay thế quân tại các Vệ sở. Đúng là một chủ ý hay nha, nói thực lòng, Trẫm hiện giờ không có tiền, chế độ trong quân đội lại không thể không sửa đổi, cần phải nghĩ ra biện pháp khôn khéo thôi.

Hiện tại hễ xem báo cáo của bộ Binh là Trẫm lại tức giận, nói là Trẫm có hai trăm vạn quân, nhưng trong đó có bao nhiêu người chỉ biết làm ruộng đây. Nếu không phải là ái khanh ngươi lãnh binh giúp Trẫm chút giận, không hiểu trận đó đã đánh ra cái con bà nó tình trạng gì rồi? Người muốn nhập ngũ thì lại không được tuyển, người không muốn nhập ngũ thì lại bị bắt phải đi, như vậy liệu có tâm lý đánh trận sao? Cần phải thay đổi!

Dương Lăng dần dần nói đến mục đích thực sự của hắn lần này, hắn nói tới tính nghiêm trọng và nguy hại của tình trạng thôn tính đất đai, sau đó liếc trộm Chính Đức một cái, thấy y vẫn đang nghe một cách nghiêm túc, Dương Lăng thở dài một hơi, lo lắng nói:

- Hoàng thượng, có sự ủng hộ của Hoàng thượng, việc cải cách nhất định có thể được phê duyệt, lực cản trong triều cũng sẽ không quá lớn, điều thần lo lắng chính là, sau khi phê duyệt mười điều cải cách này, việc triển khai thực hiện liệu có được nghiêm túc hay không?

Những người thôn tính đất đai, không phú thì quý, bảo bọn họ nhả miếng thịt đã ở trong miệng ra, ai mà cam tâm chứ? Đám người quyền quý đó lại có lớn có nhỏ, tất sẽ bắt trước so bì với nhau. Người đại hiển đại quý không chịu tuân theo chế độ của triều đình, người tiểu hiển tiểu quý sẽ học theo, chính lệnh của triều đình ban bố xuống sẽ bị đem gác xó, chỉ trở thành một kiện công văn được lưu giữ mà thôi, như vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ sao.

Chính Đức đảo mắt, cười ranh mãnh nói:

- Ha ha, muốn Trẫm nghe mười điều cải cách? Sau khi tấu chương trình lên chẳng lẽ Trẫm lại không xem được sao? Biết ngay là khanh có chủ ý khác. Khanh yên tâm đi, không cần biết hắn là Vương Hầu Khanh Tướng, hay là Hoàng thân Quốc thích, hoặc giả là quan viên nhất nhị phẩm, nếu dám không tuân chính lệnh, Trẫm sẽ đứng sau chống lưng cho khanh, nhất loạt trừng trị!

Dương Lăng vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói:

- Vô ích thôi. Nếu người này... chức quan quá lớn, quyền hành quá lớn, thì dù Hoàng thượng có chống lưng, thần cũng không dám đắc tội hắn.

- Ha...!

Chính Đức bật cười:

- Được rồi, khanh cũng đừng vòng vo với Trẫm nữa, Khanh cứ chỉ đích danh là ai, Trẫm muốn xem xem là ai mà oai phong như vậy.

- Người này, chính là Hoàng thượng ngài!

- Trẫm?

Hoàng đế Chính Đức ngẩn người, hơi giận:

- Trẫm có thôn tính đất đai sao? Đất trong thiên hạ đều là của vua, Trẫm cần gì phải thôn tính của ai? Trẫm chỉ muốn mở mang bờ cõi, dùng sức mạnh đối với ngoại bang, chỉ là chưa đúng thời điểm thôi. Khanh nói đi, Trẫm như thế nào lại trở thành kẻ đầu sỏ thôn tính đất đai vậy?

Đường Nhất Tiên thấy vậy, vội vàng cầm lấy hai chùm nho đưa cho mỗi người:

- Nào nào, ăn nho đi.

Không ai để ý tới cô ta. Dương Lăng nhìn thẳng vào mắt của Chính Đức, rất chân thành nói:

- Hoàng Trang (Trang viên của Hoàng gia)! Hoàng thượng đã quên mất Hoàng Trang rồi sao?

- Hoàng Trang?

Hoàng đế Chính Đức kinh ngạc không hiểu:

- Khanh nói tới Hoàng Trang? Khanh thử nói xem Hoàng Trang như thế nào mà lại tính là thôn tính đất đai hả?

Dương Lăng nói:

- Hoàng thượng lựa chọn Hoàng Trang cho tới nay đã có hai mươi mốt nơi được khoanh vùng, ước tính khoảng hai triệu mẫu đất, Hoàng thượng như thế, các Phiên Vương ở địa phương lại càng như vậy, Phiên Vương trên lãnh địa của mình thông qua sự chỉ định của Hoàng thất, mỗi người đều sở hữu không dưới mấy trăm vạn mẫu đất, số lượng khổng lồ, khiến người người kinh sợ, ...

Hoàng đế Chính Đức tức đến sắp bể phổi, nhất thời có chút bi phẫn, y quát lớn:

- Trẫm còn gây ra tội ác tày trời cơ đấy! Khanh đã từng thay Trẫm quản lý bảy cái Hoàng Trang, chắc cũng biết sự tình trong đó, cái gì mà Trẫm sở hữu mấy vạn hecta đất, rồi Phiên Vương sở hữu bao nhiêu vạn hecta đất, đây đơn thuần chỉ là tin đồn bậy bạ, cụ thể thế nào, chẳng lẽ Khanh lại không rõ sao?

Đường Nhất Tiên căng tròn con mắt, liếc bên trái một cái, liếc bên phải một cái, thấy hai huynh đệ sắp tranh luận đến mức đổ vỡ rồi, vội vàng lại cầm lấy hai chùm nho khuyên nhủ:

- Nào nào, ăn nho đi.

Hai người vẫn không hề để ý tới nàng ta, Đường Nhất Tiên oán hận ngắt một quả nho xuống, ném vào miệng.

Dương Lăng khẽ cười nói:

- Khi thần thay mặt Hoàng thượng quản lý Hoàng Trang, ngài cũng biết, đấy chẳng qua chỉ là để ngụy trang, có điều lần này vì sự cải cách, thần đã điều tra lại một cách tỉ mỉ, hiện tại đương nhiên đã hiểu.

Chi phí của Hoàng thất, vương thất, vốn là do tài chính của triều đình chi trả, số tiền này từ đâu mà có? Từ tiền nộp thuế của dân chúng. Dân chúng mọi nơi đều phải nộp thuế, đây là điều hiển nhiên. Những vùng đất mà Phiên Vương được phong, Hoàng thất chỉ định (hay còn gọi là Vương Điền), không phải có ý nghĩa ở chỗ vị Vương gia này có bao nhiêu ruộng đất, mà là ở chỗ thuế thu được trên những vùng đất này không phải giao nộp lại cho Hộ bộ, mà do người của Vương thất cử ra để quản lý, trực tiếp do Vương thất sử dụng. Hoàng Trang của Hoàng thượng cũng là như vậy.

Chi tiêu của Hoàng thất, Vương thất vốn chính là do tài chính của triều đình cung ứng, phần đất đai được quy hoạch thành Hoàng Trang, phía Hộ bộ liền căn cứ vào số lượng để cắt giảm tiền cung ứng, sự tồn tại của Hoàng Trang và Vương Trang, chỉ là khiến tiền thuế của dân chúng không phải nộp qua khâu trung gian là Hộ bộ, mà trực tiếp giao nộp cho đối tượng vốn nên hưởng dụng nó là Hoàng thất, Vương thất sử dụng.

Nộp Hoàng thuế, Vương thuế, thì không phải nộp Quan thuế, không hề có sự trùng lặp về thu thuế. Vì vậy, gọi đó là Quan thuế hay Hoàng thuế cũng đều như nhau, chỉ khác ở khâu quản lý, đối với bách tính mà nói, kỳ thực không có gì khác biệt.

Sắc mặt của Chính Đức từ từ dịu xuống, Dương Lăng tiếp tục nói:

- Hơn nữa, thuế đất mà Hoàng trang, Vương trang trưng thu được ấn định theo tỉ lệ là một mẫu đất thu ba phần thuế, so với tỉ lệ trưng thu bình thường của địa chủ còn ít hơn một chút, gánh nặng mà nông dân canh tác trên ruộng của Hoàng trang phải chịu nhỏ hơn so với nông dân canh tác trên ruộng đất thông thường.

*****

Hoàng đế Chính Đức hừ một tiếng, giọng buồn bực nói:

- Khanh biết rồi mà còn nói như vậy? Ban nãy đúng là làm Trẫm tức chết mà.

Dương Lăng khẽ mỉm cười, nói:

- Hoàng thất dù thế nào cũng cần phải có nguồn thu để ứng phó với chi tiêu hàng ngày, không thu từ Hoàng trang, thì lại thu từ Quan địa (đất đai do quan lại quản lý), không trực tiếp thu, thì do Hộ bộ cấp, như vậy thì đất đặt tên là Hoàng trang và Quan địa có gì khác biệt?

Thuế thu trên một triệu mẫu đất mỗi năm ước khoảng một vạn lượng, một số Thân hào, Thương nhân buôn muối, Thương nhân buôn bán trên biển, mỗi năm kiếm lời lớn hơn rất nhiều so với con số này. Thuế mà Hoàng gia thu nạp xem ra cũng không thể khiến người nghe cảm thấy kinh sợ, cũng không thể tính là thôn tính đất đai, khiến dân chúng không có đường sống.

- Nhưng... ,

Dương Lăng trở nên nghiêm túc, nói:

- Dân chúng thấp cổ bé họng ai sẽ tính toán những khu đất này một năm phải nộp bao nhiêu? Hoàng gia trưng thu bao nhiêu? Bọn họ chỉ nghe nói hoàng gia tự mình giữ lấy mấy trăm vạn mẫu đất, đã cảm thấy kinh thế hãi tục rồi. Hơn nữa nghe nhầm đồn bậy, ăn nói bừa bãi, vốn là chuyện thường tính của con người. Người dân cũng thích được trò chuyện tán gẫu, thổi phồng sự việc.

Thân sĩ thì lại thích những tin truyền bá như vậy, khi truyền bá những tin như vậy, chính là tạo ra cái cớ để bọn họ tiến hành thôn tính. Người truyền tin càng nhiều, người tin vào nó cũng sẽ càng nhiều, thậm chí còn lưu truyền hậu thế, khiến cho người đời sau không rõ chân tướng sự việc sau khi nghe rồi cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn.

Những lời thần vừa nói vẫn chỉ là tình huống bình thường, trong điều kiện bình thường, không hề có chuyện bức hại nhà nông, việc khoanh vùng lựa chọn Hoàng Trang, Vương Trang đã vô cùng bất lợi đối với Hoàng thất như vậy. Vậy rốt cuộc liệu có chuyện Hoàng Trang bóc lột hay không? Những nông dân canh tác trên ruộng đất của Hoàng Trang có thật sự được nộp thuế ít hơn so với nông dân canh tác trên đất của Quan phủ quản lý hay không, được ưu đãi thực sự hay không? Kỳ thực là rất ít, vô cùng ít.

Hắn đón lấy ánh mắt có phần kinh ngạc của Chính Đức, giải thích:

- Nguyên nhân rất đơn giản, vì Hoàng Trang nằm ngoài sự quản lý của Quan phủ, tự lập ra bộ máy nhân sự để quản lý. Tiền công của những người này đến từ đâu? Lông cừu được lấy từ thân cừu (mỡ nó rán nó), cuối cùng vẫn là lấy từ tiền thuế đất. Vì thế công thêm tiền công của bọn họ, thì thuế đất từ Hoàng Trang đã không còn thấp hơn so với thuế đất giao nộp cho Quan phủ nữa rồi.

Ngoài ra, những người làm quản sự của Hoàng Trang, các sư gia, chính là đang làm thay nhiệm vụ của Quan phủ. Bọn họ, trên thì đối diện với nhóm Hoàng thân Quốc thích thân phận cao quý mà những người tá điền vĩnh viễn không có khả năng giáp mặt, dưới thì đối diện với những tá điền canh tác trên ruộng đất của Hoàng Trang. Địa tô nhiều hay ít chẳng phải là xuất phát từ một câu nói của bọn họ sao? Bọn họ có điều kiện thuận lợi như vậy, có thể không tham sao?

Hoàng thượng cho rằng bản thân mình định ra thuế suất là một mẫu đất ba phần thuế thì dân chúng sẽ được bảy phần lợi tức, nhưng trên thực tế, trăm họ cực khổ cả một năm, chân chính nhận về đến ba phần còn chưa được, phần lớn nhất ở giữa đó bị tầng tầng quản sự, sư gia và đám tay chân tham ô chia nhau hết. Dân chúng có biết là ai là người bóc lột bọn họ như vậy không? Món nợ này đương nhiên là tính cho Hoàng thất rồi.

Ngữ khí của Dương Lăng trầm trọng hẳn lên, tiếp tục nói:

- Thần nói đây mới chỉ là Hoàng Trang của ngài, về phần Phiên Vương các nơi... Khụ khụ! Thần không dám giấu Hoàng thượng, Ngài chắc cũng biết, trong các Phiên Vương cũng có kẻ hiền người ngu, không phải ai cũng biết thương xót dân chúng địa phương. Nếu Phiên Vương nào đó bản thân ham tiền tài, liều mạng áp bức, nâng cao thuế suất, cộng thêm tầng tầng quản sự ở giữa bóc lột, dân chúng năm được mùa thu về may ra cũng chỉ dư được một phần lợi tức, miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống, một khi thiên tai mất mùa, bọn họ nếu không làm dân lưu vong, không tạo phản, làm sao có thể sống được?

Chính Đức nghe đến đây, liền hít vào một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói:

- Lại...lại có thể có chuyện này sao?

Dương Lăng nghiêm nghị nói:

- Đúng vậy, cho nên Hoàng Trang, Vương Trang là kiểu thôn tính đất đai nhưng không tước đoạt quyền sở hữu đất đai, còn kiểu thôn tính của đám thân hào quyền quý bọn họ là ngay cả quyền sở hữu đất đai cũng tước đoạt nốt, thoạt nhìn có một chút khác biệt, kỳ thật hai loại này đều nguy hại độc nhất vô nhị.

Chính Đức nghe xong cúi đầu không nói, vẻ mặt vô cùng uể oải.

Y tuy rằng thích chơi đùa càn quấy, nhưng từ trong đáy lòng cũng muốn làm một minh quân, làm một Hoàng đế tốt, không thể tưởng được việc mình trực tiếp lập ra Hoàng trang để tạo nguồn cung ứng chi tiêu của Hoàng cung, trung gian bị người tầng tầng lợi dụng để bóc lột, không ngờ lại làm hại dân chúng nhiều như vậy, lần này dân lưu vong tạo phản, nói không chừng có một phần dân chúng là bị mình bức bách, cho nên trong lòng vô cùng khổ sở.

Khóe miệng đột nhiên mát lạnh, từ trong trầm tư Chính Đức đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy Đường Nhất Tiên đang cầm một trái nho, đưa đến bên miệng của y, ôn nhu cười với y, trong mắt chan chứa sự an ủi, cổ vũ. Trong lòng Chính Đức cảm thấy ngòn ngọt, bất giác mở to miệng, đem trái nho kia ngậm vào miệng.

Đường Nhất Tiên lại đưa cho Dương Lăng một chùm nho, sẵng giọng:

- Đại ca, huynh đã có biện pháp hay thì nói đi, chớ để Hoàng thượng phải khổ sở.

Chính Đức ánh mắt sáng lên, nói:

- Dương khanh, khanh có kế sách gì hay không?

Dương Lăng nói:

- Không cần kế sách gì cả. Chỉ cần bỏ hết nhân viên quản sự, tiền thuế đất của Hoàng Trang Vương trang vẫn tiến hành thu và giao cho Hộ bộ quản lý, cuối năm Hộ bộ kết toán trích ra để giải ngân cho việc chi tiêu. Về danh mục đất đai, cần thay thế sổ mới và đổi tên thành Quan địa, không đặt tên là Hoàng trang nữa là được.

Chính Đức trố mắt nói:

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Dương Lăng cười nói:

- Đối với Hoàng thượng mà nói thì đúng là đơn giản, đối với người thay Hoàng thượng quản lý điền trang mà nói, lại cực kỳ khó khăn. Thần đang làm đây là cắt đứt đường tài lộc của người ta, tin rằng không đến bao lâu, sẽ có tấu chương tố lên Hoàng thượng về việc hoàn trả Hoàng trang sai lầm chồng chất như thế nào, rồi Hộ bộ giải ngân chậm chễ và tham ô ra sao, chi bằng Hoàng thượng tự mình trông coi đất đai, đề nghị điều trần chắc phải phủ kín Long án của ngài mất.

Chính Đức ngẩn ra, bật cười nói:

- Không vấn đề gì, để trẫm xem ai đến, kẻ nói với trẫm như vậy khẳng định là phường đại tham ô, trẫm kêu Xưởng Vệ trước tiên tra xét tổ tôn ba đời, họ hàng hang hốc nhà hắn, nếu quả thật không có tham ô, lại đến khuyên can cũng chưa muộn.

Dương Lăng nói:

- Còn có một chỗ khó xử nữa, chính là Vương trang. Về mặt lý thuyết, bổng lộc mà Hoàng gia ban cho Vương thất không hề giảm bớt, chỉ là chuyển đổi từ trực tiếp thu thành quan phủ cấp cho. Nhưng những Phiên Vương tự ý nâng cao thuế suất để vơ vét kiếm lời tất nhiên cũng muốn phản đối, có điều, lý do để phản đối này thì không thể nói ra miệng.

Hoàng thượng đi tiên phong trong việc trả lại đất đai, làm gương cho người khác, những Phiên Vương hiền đức tự khắc sẽ noi theo bệ hạ, một số Phiên Vương có lòng tham nhưng biết cân nhắc nặng nhẹ, không có người chống lưng, cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh của Hoàng thượng. Chỉ sợ một số Phiên Vương to gan lớn mật, kiên quyết không trả lại ruộng đất, cản trở việc thi hành chính sách mới. Bọn họ không trả, vậy thì các công hầu khanh tướng cũng sẽ không trả, cường hào thân sĩ cũng sẽ không trả. Vấn đề thôn tính đất đai liền khó giải quyết rồi.

Hoàng đế Chính Đức cười lạnh nói:

- Không tới phiên bọn họ quyết định, triều đình hoạch định một năm cho bọn họ bốn vạn lạc bạc tiền thuế từ bốn triệu mẫu đất, hiện tại đất đai qui về Hộ bộ quản lý, một năm vẫn cấp cho bọn họ bốn vạn lượng, bọn họ lấy lý do gì để bất tuân thánh chỉ? Những trò xấu xa của bọn họ chẳng lẽ lại đem ra nói với Trẫm? Khanh yên tâm, cửa ải này, Trẫm cầm chắc! Trẫm lập tức hạ chỉ từ bỏ Hoàng trang, trả lại Hộ bộ.

- Chậm đã, Hoàng thượng chậm đã.

Dương Lăng vội vàng nói:

- Hiện tại không vội, việc từ bỏ Hoàng trang phải chọn thời điểm thích hợp thì mới hiệu quả tốt.

Chính Đức ngây ra nói:

- Việc này... mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo sao?

Dương Lăng lộ ra vẻ tinh quái, ghé sát tai Chính Đức nói thầm mấy câu. Chính Đức vỗ đùi mừng rỡ, mặt mày hớn hở nói:

- Hay! Hay! Hay! Cái này hay, Trẫm rất muốn xem dáng vẻ chật vật không chịu nổi của bọn họ, ha ha!

Y cười gian hai tiếng nói:

- Chẳng phải là đào sẵn cái hố cho người ta nhảy xuống sao, Trẫm chính là thích lừa người, hô hô hô, chuyện này thì Trẫm chính là chuyên gia.

Y duỗi duỗi chân, đứng lên nói:

- Trời nóng quá, chuồng thú ở đằng sau bốc mùi khó chịu, hôm nay không xem đấu hổ nữa, đi, chúng ta...

- Chậm đã Hoàng thượng, thần còn có việc phải khởi tấu với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng duyệt rồi, thần còn phải xin Hoàng thượng hạ chỉ.

Chính Đức nghi hoặc nói:

- Còn chuyện đại sự gì nữa?

Dương Lăng đem chuyện của Diễn Thánh Công kể lại một lượt. Chính Đức cau mày nói:

- Chiếm đất của dân, những cường hào địa chủ như vậy số lượng cũng không ít, quốc cữu Trương Hạc Linh vì chuyện này mà không chỉ một lần bị đám người Lý Đông Dương buộc tội, thân phận của ông ta lại khá đặc thù, vì một chuyện nhỏ thế này mà khiển trách nặng, sợ khiến người ta chê cười. Công tước đánh mệnh quan triều đình, vốn là một chuyện không nhỏ, đáng tiếc....

Chính Đức cười khổ nói:

- Nếu Dương khanh ngươi hiện tại không được giao nhiệm vụ, lại tự tiện tra tấn mệnh quan triều đình, thì mắc phải tội lớn rồi. Nhưng duy chỉ có Diễn Thánh Công là có thể làm vậy, đây là quy củ truyền lại từ đời Tống, phủ của ông ta tam Đường đủ cả, ngay cả nhà tù cũng có, còn tuyển mộ cả quân lính riêng. Trẫm nhìn cũng không thuận mắt, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể trách ông ta dùng hình quá nặng, còn có thể như thế nào nữa? Nếu như hạ một đạo thánh chỉ, cũng chỉ có thể giáo huấn hai câu, chẳng phải trở thành trò cười à?

Dương Lăng cười nói:

- Thần biết chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Hoàng thượng mà ra mặt thì có vẻ chuyện bé xé ra to, Hoàng thượng không ra mặt thì không ai dám quản lý ông ta. Chuyện này nếu cứ mặc kệ, đến khi thực hiện cải cách nhất định sẽ có người đưa ông ta ra làm bia đỡ đan, chi bằng xuống tay trước giải quyết luôn.

Thần muốn mượn chuyện này để buộc ông ta cũng phải vì sự cải cách của triều đình mà có sự đóng góp và cống hiến. Diễn Thánh Công vẫn còn có chút lực hiệu triệu đấy, hơn nữa ông ta là hậu duệ của Khổng Thánh, nếu ông ta đồng ý đứng lên hô hào, nếu không có tác dụng lớn thì chí ít cũng khiến cho đám hủ nho, học sĩ thủ cựu phải ngậm miệng, khiến bên tai Hoàng thượng thanh tĩnh, bớt ồn ào hơn.

- Hả? Vậy thì khanh muốn làm như thế nào?

Dương Lăng lại ghé sát tai giải thích một phen, Hoàng đế Chính Đức liên tục gật đầu nói:

- Được! Được! Được! Khanh muốn có thánh chỉ, trẫm liền viết cho khanh.

Y đấm nhẹ lên ngực Dương Lăng một quyền, cười ha hả nói:

- Khanh cũng không tồi, rất biết lừa người nha, chủ ý xấu xa cũng không ít.

- Ha ha ha ha...

Hai người đang cười một cách kỳ quái, Đường Nhất Tiên hai tay chống lên eo thon, oán hận lườm bọn hắn một cái nói:

- Nhìn các huynh xem, ra dáng một chút có được không? Các huynh một người là Hoàng thượng, một người là Quốc công, lại ở đây bàn cách để lừa người ta, không thấy xấu hổ, ngược lại cảm thấy đắc ý! Ôi! Muội thực là phục hai tên dở hơi các huynh rồi!

Nàng hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Hoàng đế Chính Đức xoa xoa lên chiếc quai hàm, nói:

- Đi, cùng trẫm đi Bắc Hải Tử tránh nắng, chúng ta chèo thuyền câu cá, câu mấy con cá chép tươi về cho Nhất Tiên làm súp cá, tay nghề của nàng cũng rất được đấy.

- Hoàng thượng không dỗ nàng sao? Hoàng thượng sợ nhất chính là tiếng rống của sư tử Hà Đông đó nha.

- Hài! Nàng cũng không giận thực sự, Trẫm mà cứ lúc nào cũng khẩn trương, nàng cũng sẽ chán. Chúng ta không phải lúc nào cũng có thể gặp nhau, hơn nữa, nữ nhân mà, buồn vui thất thường, chính là như vậy.

- Đúng vậy nha, đúng vậy nha, Hoàng thượng nói quá đúng, không gặp được thì còn muốn, gặp nhiều quá thì phiền phức đến phát hoảng... À, đúng rồi, Hoàng thượng, thần hai ngày nữa sẽ kết hôn, dùng nghi lễ của Tây Dương để tổ chức, biết Hoàng thượng thích xem náo nhiệt, Người có đi hay không?

- Đi chứ, đi chứ, náo nhiệt thế này thiếu Trẫm làm sao được? Thuận đường đi xem Hoàng Am, Hoàng Am sắp xây xong rồi...Hoàng Am...Hoàng muội sắp dọn tới rồi...

Một đôi huynh đệ gian trá, vừa trò chuyện, vừa ngất nga ngất ngưởng đi xa dần.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-477)


<