← Hồi 239 | Hồi 241 → |
Chính Đức do dự một chút nói: - Theo thông lệ của tiên triều, triều đình của ta từ trước đến nay khi hậu đãi triều cống, chưa từng xử lý sứ thần theo pháp luật. Thời tiên hoàng tại vị, sứ giả Oa nhân giết người ở Tế Ninh cũng được miễn tội chết, hiện tại nếu như trừng trị sứ giả sẽ khiến các nước chư hầu tâm ý nguội lạnh, lại trách thiên triều ta khí lượng hẹp hòi.
Lại bộ Thị lang Trương Thái là người của Lưu Cẩn nhất mạch, thấy Dương Lăng đến không khỏi tinh thần đại chấn, chậm rãi nói: - Hoàng thượng, thánh nhân từng dạy "Thiên sinh dân tính hữu thiện chất, nhi vị năng thiện, vu thị vi chi lập vương dĩ thiện chi, thử thiên ý dã.
Hoàng thượng là người đứng đầu bốn bể, chư hầu triều phục, cũng khao khát nhìn thấy thiên nhan, có trái tim hướng thiện. Hoàng thượng thánh đức cương minh, nếu như lấy nhân hậu để trị thiên hạ, dung hợp bốn bể thì thiên hạ đều cảm tạ ân đức, như nhiên sẽ có thể cảm hóa những thứ bướng ác.
Lão thần Dương Thủ Tùy luôn trung thành và tận tâm, tuy nói rằng mở thông thương trên biển là chủ trương của Dương Lăng, nhưng hắn cũng không muốn giết sứ giả Oa nhân rồi các nước phiên bang sẽ âm thầm nhạo bang thiên triều, nên cũng ra tấu, nói:
- Truyền bá thanh danh tới bát phương, để cho nhân đức bao trùm thiên hạ luôn là quốc sách của Thiên triều, cũng là quốc sách của mọi triều đại, chư vị tiên hoàng ai cũng lấy khoan dung, độ lượng mà đối đãi, thể hiện khí độ vô song của triều đình ta. Kính xin Hoàng thượng xem xét kĩ lưỡng.
Lý Đông Dương phản đối nói:
- Hoàng thượng, lời của Dương đại nhân cố nhiên có lý, nhưng Oa tộc mặt người dạ thú, mềm nắm rắn buông, không biết nhân nghĩa, ăn cháo đá bát, đây chính là thiên tính.
Bọn chúng mỗi khi triều cống Đại Minh ta từ trước tới nay đều gây chuyện, có thể thấy được giáo hóa ban ơn cũng không có tác dụng. Đức để trị trong nước, Hình là để dọa tứ di (các nước chư hầu xung quanh), thần cho rằng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Với đề nghị trừng trị hung thủ của Lý Đông Dương, hóa ra cũng không thật sự dám động tới chữ "giết", Dương Lăng nghe đến đó không khỏi than thầm một tiếng. Rộng rãi, bác ái với giống man di quả nhiên là truyền thống từ trước đến nay của Trung Hoa.
"Chớ nói lúc này Oa nhân chưa có uy hiếp với Đại Minh, cho dù đời sau này Oa nhân có là đao phủ, hai tay nhuốm máu tươi, trở thành quốc thù của người Hoa, thì không phải chúng ta vẫn phải nuôi chúng ăn ngon mặc đẹp, lấy nhân tính vượt qua cả phạm trù " bác ái" để hi vọng cảm hóa được đám cầm thú này sao?
Nhưng khổ tâm là thế, nhưng kết quả thì thế nào? Đại bộ phận trong đó được thả về nước, nhưng vẫn cực đoan thù hận người Hoa, ý đồ hung tàn xâm lược chưa từng giảm đi."
Dương Lăng nghĩ đến đây, tiến lên một bước, vái thật dài, cung kính nói: - Hoàng thượng, thần mạo muội góp lời. Thần cho rằng lời của Trương đại nhân, Dương đại nhân là sai rồi. Lời của Dương đại học sĩ cũng không thỏa đáng.
- Hử?
Quần thần lập tức dựng lỗ tai lên, muốn hiểu rõ lời hắn nói." Khoan thứ", " nghiêm trị" hai phe tranh đấu nãy giờ, hắn muốn nói thêm gì đây?
Dương Lăng xúc động nói: - Oa nhân khi ôn hòa thì như xử nữ, khi tàn bạo thì như dã thú, đủ loại biểu hiện kì thật chẳng qua là mềm nắm rắn buông mà thôi.
Lời nói đầy khí phách của hắn không ngừng vang vọng trong đại sảnh yên lặng: - Muốn cảm hóa để bọn chúng nghe lời, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, thường sẽ khiến cho chúng thấy thụ sủng ái mà kiêu căng, chẳng những không biết dụng tâm khổ sở của thiên triều ta, ngược lại còn xem chuyện giao hảo với thiên triều là một loại thủ đoạn, làm nghiêm trọng hơn, lại không có chỗ nào cố kị, một khi phạm lỗi sẽ mang cái gọi láng giềng hữu hảo, hòa thuận để làm bình phong, cò kè mặc cả.
Cho nên thần cho rằng, thay vì cảm hóa bọn xấu, chẳng bằng hành hình để thị uy.
Dương Thủ Tùy thiếu kiên nhẫn nói: - Đại nhân, dựa theo tổ chế
Dương Lăng nói tiếp: - Như vậy cũng không vi phạm tổ chế, nên hiểu hiện giờ hai nước sắp mở rộng thông thương, cùng với tình hình triều cống đơn thuần trong quá khứ hoàn toàn không giống nhau, sau này dân chúng đi lại thường xuyên, tất nhiên có man nhân gây chuyện sinh sự, cũng có con dân của Thiên triều hám lợi mà lừa gạt, việc đảm bảo thực hiện luật pháp vô cùng cấp bách.
Lúc này, bất kể là thần tử thiên triều ta hay là sứ thần đến triều cống, càng nên làm gương để cho dân chúng sau này còn đi lại, nếu không trên làm dưới theo, về sau tất nhiên sẽ không thể vãn hồi, vì vậy ta nghị chẳng những phải trừng trị, hơn nữa phải nghiêm trị thật nặng để răn đe.
Dương Lăng nhướng mày, lầm lẫm nói: - Thần xin Hoàng thượng hạ chỉ, lập tức bắt thủ phạm hành hung, giao cho Tam Ti Pháp xử lý theo mức hình phạt cao nhất, Thiên triều lộ rõ nhân đức, nhưng cũng không thể làm giảm oai nghiêm.
- Hoàng thượng, mẹ chiều con hư, đòn roi con ngoan! Một đứa nhỏ dạy mãi không hiểu đạo lý, chỉ có thể cho nó chịu đau thì về sau mới biết nghe lời.
Tiêu Phương già đời giảo hoạt, vừa thấy Dương Lăng xuất hiện, chỉ biết những kế sách của mình không được dùng đến, hết thảy chỉ nghe mọi người tranh luận, cho nên nãy giờ vẫn không tỏ rõ thái độ, lúc này nghe được lời Dương Lăng lập tức đớp lời nói: - Thần tán thành!
Đám người Lưu Vũ cũng không ngớt phụ họa, Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa liếc nhau, cũng đều gật đầu vuốt cằm.
Chính Đức hoàng đế nhìn phản ứng của mọi người, nhếch miệng cười nói: - Nói rất đúng! Cứ làm thế đi, Binh Mã Ti lập tức bắt hung thủ, giao phó Tam Ti hội thẩm, đem cái tên Dã Quy gì đó phá phách hàng ăn phạt ở khung hình cao nhất.
Lúc chính ngọ, ngũ thành Binh Mã Ti nhận được thánh chỉ, xông vào Tứ Di quán bắt sống tên Hà Dã Quy Tứ Lang đi, căn bản không thèm để ý sự kháng nghị và cản trở của đám người Đại Nội Nghĩa Dũng.
Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh bừng bừng giận dữ, ngồi nghiêm chỉnh chờ Vương Hoa và Dương Lăng ra mặt giải thích, không ngờ ngồi suốt đến trưa, ngay cả một tên quan Lễ Bộ cũng không được phái đến.
Mãi cho đến ngày thứ hai. Bọn họ mới nghe nói Dương Lăng và Vương Hoa tới Tứ di quán, hai người vội vàng đi đến Hội Tân lâu, đợi một lúc lâu mà không thấy người tiến vào, buồn bực phái võ sĩ tâm phúc hiểu được tiếng Hán đến thăm dò, thấy báo lại là Đại Minh Lễ bộ Thượng thư Vương Hoa và Dương Lăng tướng quân đang ở một phòng khác gặp sứ thần Phác Ân Hy của Triều Tiên.
Hai người đầy một bụng hồ nghi, chén trà uống cạn mấy lần mới thấy Dương Lăng và Vương Hoa ý cười đầy mặt, thản nhiên đi đến. Hai người sắc mặt không vui, miễn cưỡng nghênh tiếp Dương Lăng và Vương Hoa vào trong.
Sau khi phân chủ khách, Đại Nội Nghĩa Dũng nén tức giận, cúi đầu thi lễ nói: - Hai vị đại nhân, gia tướng của tại hạ Hà Dã Quy uống rượu say, lại cũng bởi ngôn ngữ bất đồng mà phát sinh xung đột với người ta, đến nỗi lỡ tay hại chết người, tại hạ thật sự thấp thỏm lo âu, nay hướng hai vị đại nhân thỉnh tội.
Dương Lăng mặt cười mà lòng chán ghét, nói: - Đại Nội tiên sinh xin mau mau đứng lên, luật pháp Đại Minh nghiêm minh, có tội thì phạt, không tội thì tha, Đại Nội tiên sinh không cần phải quá lo lắng, nên thỉnh tội với quốc vương quý quốc. Làm đại sứ, ta thật không tiện xen vào.
Dương Lăng đưa mắt nhìn qua, thấy thần sắc hai người bất đồng, trong lòng âm thầm tính toán.
Đại Nội Nghĩa Dũng trên mặt hiện lên chút thần sắc vui mừng, nho nhã lễ độ thở dài: - Thiên triều thượng quốc quả nhiên khoan thứ nhân hậu. Tại hạ vui lòng phục tùng. Hà Dã Quy bị Ngũ thành Binh Mã Ti bắt đi, đại nhân phải chăng nên theo lệ cũ giao phó hắn cho tại hạ để xử trí.
Đương nhiên, vốn muốn giải thích cho Hoàng đế bệ hạ cùng dân chúng Đại Minh, bản sứ hẳn là nên lập tức nghiêm trị hắn theo luật phát Đông Doanh, tuy nhiên chấp hành luật pháp của Đông Doanh ở Đại Minh, có phần vô lễ với Hoàng đế bệ hạ, như vậy bản sứ sẽ đưa hắn về nước, thỉnh tội với đại vương, nghiêm trị theo luật pháp.
Dương Lăng kinh ngạc nói: - Gia tướng của các hạ giẫm lên chính là thổ địa Đại Minh, giết chính là người của Đại Minh, xúc phạm luật pháp Đại Minh, tự nhiên hẳn là dựa theo luật pháp Đại Minh để trừng trị, nay lại muốn dẫn về Đông Doanh để xử lý, đây là đạo lý gì?
Tế Xuyên Trừng Minh trong mắt chợt lóe, không khỏi liếc mắt nhìn Đại Nội Nghĩa Dũng một cái, sắc mặt Đại Nội Nghĩa Dũng biến đổi, liền cười nói: - Như vậy... Đại nhân muốn xử lý như thế nào?
Dương Lăng hời hợt nói: - Bản quan cũng không phải là hình quan, không rõ việc này cho lắm, tuy nhiên giết người thì đền mạng, thiên hạ đâu cũng vậy, ta nghĩ đại khái như thế đi.
Đại Nội Nghĩa Dũng giận giữ:
- Dương đại nhân, Hà Dã Quy Tứ Lang là gia tướng của ta, hắn mang thân phận võ sĩ, giết chết bình dân cũng đâu cần phải đền mạng.
Vương Hoa vỗ tay nói: - Đại Nội các hạ an tâm chớ nóng vội, mới rồi Dương đại nhân đã nói, hắn hành hung ở Đại Minh ta, tự nhiên phải bị xét xử theo luật pháp của Đại Minh, Trung thổ thượng quốc, từ trước đến nay vương tử phạm pháp, xử như thứ dân. Võ sĩ của quý quốc, ở Đại Minh ra chả lẽ cũng được hưởng đặc quyền sao?
Hắn cười ha ha: - Hôm qua Đại Nội tiên sinh có nhắc đến vấn đề thương nhân quý quốc khi trước không được luật pháp Đại Minh bảo hộ, hành động này của chúng ta chính là để thể hiện quyết tâm mở rộng thông thương trên biển, bất kể là người nước ta hay nước ngài, đều sẽ đối xử bình đẳng như nhau.
Người của quý quốc tới đây, muốn được luật pháp bảo hộ thì đồng thời cũng phải chịu luật pháp trói buộc. Hôm nay Hà Dã Quy Tứ Lang phạm pháp phải đền tội, tin rằng sau này đám người muốn làm loạn sẽ biết kiềm chế hơn, như vậy đối với việc hợp tác của chúng ta sẽ càng có lợi.
Dương Lăng cười dài nói: - Đúng vậy, Hoàng thượng vốn nhân hậu, muốn xử lý khoan dung với hung thủ, định dùng hình rồi đưa hắn đi đày làm nô dịch ở Mã Đa, nhưng ta tin tưởng Đại Nội tiên sinh không muốn bao che hung thủ, nhận ơn huệ nằm ngoài pháp luật của hoàng thượng, cho nên mới muốn hoàng đế ta nghiêm trị.
Mã Đa: một huyện thuộc châu tự trị dân tộc Tạng Golog (Quả Lặc), tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.
Dùng hình, hơn nữa lại còn đi đày làm nô ở Mã Đa?... Đó là nơi nào? Như thế nào chưa từng nghe đến? Là đi khai hoang hay là đi chăn dê? Đây là ơn huệ ngoài vòng pháp luật của Hoàng đế Đại Minh sao? Đại Nội Nghĩa Dũng nghe mà trong lòng khó chịu, miệng phát khổ.
Sĩ khả sát bất khả nhục, nếu rơi vào kết quả như vậy, toàn bộ Đông Doanh cũng sẽ phải hổ thẹn, như vậy không bằng để hắn chết đi là xong chuyện. Đại Nội Nghĩa Dũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được triều đình Đại Minh hiện giờ lại cường thế đến vậy.
Hắn cắn chặt răng, trầm giọng uy hiếp: - Quốc vương Vĩnh Chính triều ta mộ thiện, có lòng muốn giao hảo với Đại Minh, nhưng hiện giờ nghị đàm chưa định, vậy mà lại chém sứ thần trước, chỉ sợ điện hạ sẽ không vui, nếu như vậy, vấn đề có liên quan đến triều cống và hợp tác, bản sứ cần phải chờ thêm chỉ thị từ trong nước nữa.
Dương Lăng mặt mày hớn hở nói: - Như vậy càng tốt, bản quan đồng thời tiếp đón các nước, thật sự là bận quá, nếu quý sứ cần chờ thêm một thời gian nữa, ta cũng vừa lúc phải nghị sự với các nước Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã Tống, An Nam. Đại Nội tiên sinh không cần sốt ruột, cứ từ từ xin chỉ thị của quốc vương ngài cũng được.
Tế Xuyên Trừng Minh nghe vậy trong lòng vừa động, vội nói: - Cái này xin mạo muội hỏi một chút, các nước đó cũng đến đây là vì dỡ bỏ cấm vận trên biển, mở rộng thông thương với nhau sao?
Vương Hoa tiếp lời: - Đúng vậy, các nước nghe hỏi đều rất vui mừng, hiện giờ cũng đang có đặc phải viên ở kinh sư, đang tìm hiểu sách lược thông thương trên biển của triều đình ta.
Hôm qua, sứ giả của quốc vương Lưu Cầu có đến nói, bởi nước nhỏ lực yếu, khó có thể đảm bảo hải vận an toàn, cho nên thỉnh cầu Thiên triều phái binh đến chiếm giữ cảng biển Lưu Cầu, hiệp trợ thông thương trên biển với Đại Minh, ha ha, bọn họ sớm không chịu nổi hải tặc quấy nhiễu, liên tiếp tấu lên hi vọng Thiên triều nhanh chóng phái binh tiến vào chiếm giữ, hiện tại bất quá là lại thêm một cái lí do nữa thôi.
Dương Lăng cũng nói: - Mới vừa rồi đặc phái viên của Triều Tiên xin gặp, cũng hi vọng Thiên triều tăng số lương trú binh, cùng nhau giữ yên hải cương để tránh ảnh hưởng tới cơ hội buôn bán tốt đẹp này.
Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh nghe xong không khỏi chấn động, bọn họ không biết kế sách khai hải của Đại Minh cũng phải gần hai ngày mới giải quyết dứt khoát, các nước còn không kịp phản ứng, trong lòng chỉ nghĩ: "Thủy sư Đại Minh hiện tại có năng lực viễn chinh? Thậm chí còn phái binh tiến vào chiếm giữ hải ngoại sao? Nhìn bộ dáng chắc chắn của họ như thế, nếu như Thủy sư Đại Minh quả thực có năng lực tiến vào chiếm giữ Lưu Cầu và Triều Tiên, như vậy ưu thế của Đông Doanh chắc chắn sẽ mất hết.
Khi đó Đại Minh còn cần gì phải hợp tác với Đông Doanh? Hai nước này gần trong gang tấc, chỉ sợ trong một thời gian ngắn, Đại Minh sẽ luyện đươc Thủy sư dũng mãnh, một Nam một Bắc, kiềm chế Đông Doanh ở chính giữa, chẳng những không có được lợi lộc gì từ việc thông thương trên biển, mà còn bị người khống chế, mọi hành động đều phải nhìn sắc mặt Đại Minh mà làm."
Sắc mặt Đại Nội Nghĩa Dũng cứng đờ, Tế Xuyên Trừng Minh vội nói: - Vĩnh Chính điện hạ trước khi ta đi sứ cũng đã từng nghiêm dặn, nói phải tuân thủ luật pháp của Thiên triều, không được tùy ý làm bậy, rối loạn luật pháp, chỉ cần Đại Minh có thể công chính phá án, ta nghĩ điện hạ nghe được chuyện của Hà Dã Quy Tứ Lang cũng sẽ không có ý kiến gì.
Dương Lăng nghe xong khẽ mỉm cười, hắn sớm đoán được Tế Xuyên Trừng Minh sẽ tuyệt đối không vì một người ngoại tộc mà làm mất đi cơ hội tăng thêm thế lực của đại gia tộc. Ngay cả Đại Nội Nghĩa Dũng hẳn cũng đang so cứng với triều đình, nghĩ lại chút phong thanh về chuyện hôm qua quần thần tranh luận kịch liệt, có người tán thành biện pháp khoan thứ, hắn chắc cũng nghe được chút phong thanh rồi.
Tuy nhiên, có được lợi ích lớn từ việc mở thông thương trên biển, hơn nữa vừa rồi lại còn cố ý tiết lộ tin tức cho hắn. Chỉ cần Đại Nội Nghĩa Dũng không phải dạng vũ phu ngu xuẩn, hắn sẽ đưa ra một lựa chọn sáng suốt. Quả nhiên, Đại Nội Nghĩa Dũng chỉ có một con đường, đành nhẫn khí nói:
- Một khi đã như vậy, tại hạ còn có một yêu cầu hơi quá đáng, hi vọng có thể được cho phép.
Dương Lăng mỉm cười: - Các hạ mời nói, chỉ cần là việc nằm trong khả năng, nhất định sẽ không từ chối.
Đại Nội Nghĩa Dũng nói: - Nếu phải trừng trị Hà Dã Quy, lấy mạng đền mạng, xin đại nhân giao hắn cho tại hạ, bản sứ sẽ bắt hắn phải mổ bụng tạ tội, cũng tự mình chấp hành giới thác.
Dương Lăng không chút nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu nói: - Thật đáng tiếc, Đại Minh không có quy định về dùng hình phạt riêng, mức xử phạt cao nhất là để răn đe, sợ rằng tự sát sẽ chẳng mang lại ý nghĩa gì.
Hắn liếc mắt sang Tế Xuyên Trừng Minh rồi lại nói: - Đại Nội tiên sinh cứ yên tâm, lúc hội thẩm còn có thể mời hai vị sứ giả lên Tam Ti Pháp để giám sát công chính. Hôm nay trước khi đến đây, chúng ta muốn tiến thêm một bước hiệp đàm liên quan đến tổ chức thủy sư, hợp sức tiễu trừ hải tặc, hợp tác quân sự giữa thủy sư hai bên, cấp dưỡng bến tàu. Về phần Hà Dã Quy, bất quá chỉ là một phạm nhân đợi chết, có gì đáng tiếc chứ?
Tế Xuyên Trừng Minh nghe tới đây, tập trung tinh thần, giành nói trước: - Về việc này, quản lĩnh đại thần của gia tộc Tế Xuyên trước khi chúng ta đi sứ vẫn luôn nhắc nhở, phi thường nguyện ý hợp tác cùng Thủy sư Đại Minh, tự bắc mà nam, dọn sạch hải tặc trên biển.
Theo chúng ta biết, ngoại trừ một vài kẻ liều mạng kêu gọi nhau tụ họp trên hải đảo của Đại Minh và Đông Doanh, bây giờ còn có hải tặc đến từ phương Tây, thường xuyên quấy nhiễu hải cương, thế lực bọn chúng còn đang ở góc tây nam, chắc hẳn vẫn chưa dám trực tiếp công kích quấy rối Đại Minh.
Tuy nhiên cường đạo luôn nặng về tiền tài, lòng tham không đáy, đám cường đạo từ xa tới ngày càng nhiều hơn, thế lực đang mở rộng dần lên phía bắc. Vì tĩnh thanh hải cương, càn quét giặc cướp, Tế Xuyên gia tộc chúng ta nguyện chung sức hợp tác cùng Thủy sư Đại Minh, xin Vương đại nhân, Dương đại nhân xem xét nhiều hơn.
Đại Nội Nghĩa Dũng gặp phải chuyện của Hà Dã Quy Tứ Lang, lại là cho Tế Xuyên cơ hội, trong lòng âm thầm sốt ruột, gấp gáp nói: - Đại Nội gia tộc vốn có một chi Thủy sư, vì để bảo đảm đội tàu triều cống mậu dịch, nhiều lần hộ tống hộ giá, đả kích hải tặc, phi thường quen thuộc hải chiến, nếu Đại Minh muốn hợp tác cùng chúng ta, chúng ta nguyện ý toàn lực hợp tác với Đại Minh trên các phương diện kỹ thuật hải chiến, kỹ thuật chở hàng, trang bị quân giới.
Trong lòng Dương Lăng kì quái: - Chẳng lẽ hải tặc Tây Ban Nha hiện tại đã xuất hiện ở Biển Đông rồi hả? Trước kia lại chưa chú ý đến tình báo phương diện này, manh mối này vô cùng trọng yếu, xem ra trở về, khi vào triều phải chú ý hơn nữa.
Nguyên văn là Nam Hải, Khựa nó gọi Biển Đông mình - Nam Hải.
Hắn và Vương Hoa cười ăn ý, cúi người về phía trước, cùng bọn chúng bắt đầu nghị sự việc hợp tác Thủy sư.
Gia tướng Hà Dã Quy Tứ Lang của sứ thần Đại Nội Nghĩa Dũng thuộc đoàn cống sứ Đông Doanh giết người trên đường, hội thẩm ở Tam Ti Đại Lý tự, đặc sứ Đông Doanh Đại Nội Nghĩa Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh đến tham gia hội thẩm.
Người phạm tội bởi liên quan đến vấn đề ngoại giao, vụ án trọng đại, cho nên thẩm vấn ở Tam Ti Pháp, giam giữ cũng tại Đông Xưởng, có Đới Nghĩa chủ trì tại đó, Hà Dã Quy Tứ Lang hẳn đã chịu không ít giày vò, nhưng khi thẩm vấn lại nhìn không ra đã bị chịu loại khổ hình nào rồi.
Hà Dã Quy Tứ Lang giết người trên đường, có rất nhiều nhân chứng, cũng không cần điều tra quá mức, Tam Ti Pháp vội vàng hội thẩm, tấu lên Hoàng đế. Đại Nội Nghĩa Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh mắt thấy Hà Dã Quy đã không thể cứu được, cũng đành phải tùy theo đó mà tấu lên trên, vờ vịt thỉnh cầu nghiêm trị hung thủ để an ủi người chết, giữ sạch pháp luật kỉ cương.
Hoàng đế Chính Đức chấp nhận ý kiến của hai vị đặc sứ, lập tức hạ chỉ, trọng hình phạt ác, luộc chính hung thủ, cũng nghiêm dụ hai vị sứ giả chuyển cáo quốc vương Đông Doanh, sau này phái sứ giả phải dùng người cẩn thận, chớ dùng loại dã man.
Nhị sứ trợn mắt há mồm, vốn bọn họ chỉ theo lệ làm chút màu mè văn chương, từ trước tới nay Đông Doanh đặc sứ tới triều cống có rất nhiều người làm loạn, bọn họ theo lệ đều phải tấu lên trên để thỉnh tội, Hoàng đế cũng theo thường lệ mà ân miễn, chỉ có xá tội, chưa từng thêm tội. Hôm nay hành vi của vị tiểu Hoàng đế này cũng thật sự làm bọn hắn mở rộng tầm mắt, hai vị đặc sứ Đông Doanh lần này thật sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói nên lời.
Đông Xưởng và quan lại Hình bộ áp giải Hà Dã Quy Tứ Lang ra đầu chợ bán hàng ăn. Đại Nội Nghĩa Dũng, Tế Xuyên Trừng Minh, toàn thể sứ đoàn cũng như Phác Ân Hy đang chờ tin tức trong nước, rồi cả đặc sứ An Nam Nguyễn Đại Hữu không có việc gì làm cũng được mời đến xem hành hình
Việc Oa nhân hành hung giết người đã truyền khắp kinh thành, dân chúng oán giận cực điểm, ý chỉ của Hoàng đế Chính Đức vừa ban xuống, vạn dân reo hò hả dạ.
Khổ hình của Đại Minh rất nhiều, chém eo, lột da, lăng trì, điểm thiên đăng đủ loại, đa dạng không cái nào giống cái nào, nhưng ngoại trừ đối phó với tà giáo loạn phỉ, phần lớn là hình phạt chém đầu. Về phần khổ hình như bỏ vào vạc dầu từ sau thời Vĩnh Lạc Hoàng đế Tĩnh Nan (1) đoạt vị còn chưa dùng đến. Hôm nay Hoàng đế Chính Đức hạ chỉ dùng hình phạt đó, hơn nữa còn là dùng nước luộc chín, dân chúng kinh sư thứ nhất là giải hận, thứ hai là tò mò, đầu đường bán hàng ăn đã sớm tấp nập, vạn người chen chúc, một giọt nước cũng không lọt.
1. Minh Thành Tổ (chữ Hán: 明成祖, 2 tháng 5 năm 1360 12 tháng 8 năm 1424), tên thật là Chu Lệ (hay Đệ) (朱棣), dân tộc Hán, là vị hoàng đế thứ ba của nhà Minh, tại vị 1402 1424, tại vị 22 năm, niên hiệu Vĩnh Lạc (永樂). Ông được coi là vị vua kiệt xuất nhất của triều đại nhà Minh, và là một trong các hoàng đế kiệt xuất nhất trong lịch sử của Trung Quốc. vi. wikipedia/wiki/Minh_Thành_Tổ
Đầu chợ bán đồ ăn dựng tạm lều hành hình, ba thước phía trước là đài cao đắp bằng đất đỏ, một cái nồi sắt to tướng được đặt ở chính giữa, thành nồi dày bằng cái miệng chén, nồi lớn trên rộng dưới hẹp, đường kính bốn thước, sâu hơn hai thước, bên trong đổ đầy nước, phía dưới chất đầy củi tẩm đầu. Quan hành hình cao giọng đọc tóm tắt nội dung vụ án, sau đó tuyên đọc ý chỉ của Chính Đức Hoàng đế.
Hàng nghìn, hàng vạn dân chúng đồng thời quỳ xuống, sứ giả các nước cũng quỳ xuống đất nghe chỉ, quan hành hình đọc xong thánh chỉ, từ trong hộp lấy ra một lệnh tiễn nửa đỏ nửa đen, hung hăng ném về phía trước, quát: - Đến giờ, đưa phạm nhân ra, lập tức hành hình.
Trên người Hà Dã Quy cuốn một sợi dây thừng thô to, rắn chắc, hai tay hai chân bị buộc chặt cùng một chỗ sau lưng, nằm trên một chiếc xe lừa, bốn đại hán mặc áo đỏ để hở bụng, khăn đỏ trùm đầu khống chế bốn góc dây từng, nâng Hà Dã Quy lên đài cao rồi ném vào trong nồi sắt.
Hà Dã Quy Tứ Lang sợ đến vỡ tim nát mật, nhưng miệng hắn bị đút vải bố, tứ chi bị trói xoắn lại sau lưng, hô cũng không hô được, động cũng không động được, vì sợ nước chảy vào lỗ mũi, hắn không thể không dùng sức mà nâng cái đầu lên, trợn tròn đôi mắt hoảng sợ, cầu xin thương xót, ánh mắt hối hận chìm nổi trong nước
Ngọn đuốc ném vào, liệt hỏa bùng lên, nước ấm dần dần được đun nóng, khổ hình dần dần thấm vào xương tủy, so với tư vị bị ném vào vạc dầu sôi, một cỗ khói nhẹ bốc lên, da thịt bị thiêu đốt cháy sém, trong khoảnh khắc mất mạng lại hoàn toàn bất đồng, đám sứ thần đến xem đều hết hồn, sắc mặt thảm biến.
Khổ hình của Đại Minh bọn họ sớm đã nghe thấy, cùng từng nói chuyện qua, chỉ có điều khổ hình này luôn chỉ áp dụng với người Đại Minh, đây là lần đầu tiên có người ngoại quốc bị dùng hình.
Sứ thần đến triều cống xưa nay đều ngang ngược kiêu ngạo hống hách, làm việc vốn không kiêng nể gì, căn bản không để mạng người trong mắt, như khi bọn họ nhìn thấy người mình phải chịu loại khổ hình này, khi bọn họ nghe được tiếng gào thét từ lỗ mũi, từ yết hầu của Hà Dã Quy truyền ra ngày càng thảm thiết, ngày càng thê lương, từ trong lòng họ bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác kính sợ từ đáy lòng đối với mảnh đất này cùng với những con người nơi đây.
Từ nay về sau, cho đến hết đời, với đám sứ thần đầu tiên đến Đại Minh để mở rộng thông thương trên biển này, bọn họ cho dù là tới đây làm thương nhân hay làm sứ quan trú tại Đại Minh, thì thủy chung vẫn luôn yên phận, không một kẻ dám dám xúc phạm vào luật pháp Đại Minh.
← Hồi 239 | Hồi 241 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác