← Hồi 118 | Hồi 120 → |
Từ sáng sớm, Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đã bắt đầu đứng ngồi không yên, bởi lẽ hôm nay chắc hẳn Dương Lăng sẽ về nhà. Tuy hôm qua là ngày vui hai người phụng chỉ thành hôn, nhưng đến chiều chỉ có phu nhân trở về, còn lão gia phải ở lại trong cung hầu thiên tử bắn pháo hoa. Điều khiến hai người vạn phần ngạc nhiên và mừng rỡ là không những trong cung truyền chỉ ban hôn mà còn phong cho bọn họ làm Thất phẩm Cáo Mệnh, khiến bọn họ vui đến nỗi mất ngủ cả đêm.
Hôm nay lang quân của mình sắp sửa trở về, nghĩ đến chuyện cần phải trải qua trong buổi tối hôm nay, nhớ tới việc phong lưu thường nghe những hồng quan nhân (*) kể lúc còn ở tại Thì Hoa quán, trong lòng bọn họ không khỏi bồi hồi mãi. Hai cô nàng rạo rực xuân tình, đứng ngồi không yên, cứ liên tục ngồi trước gương chải chuốt trang điểm, chỉ lo có thiếu sót gì khiến lão gia nhìn thấy sẽ không vui.
(*)Xin nhắc lại: Trong chốn hoan trường, Thanh quan nhân chỉ những phụ nữ chỉ bán nghệ, không bán thân; còn Hồng quan nhân chỉ những phụ nữ vừa bán nghệ vừa bán thân.
Hai người suy tính thiệt hơn, bồn chồn nôn nóng song vẫn cố kiềm nén bản thân, e ngại bị người ta nhìn thấu tâm trạng của mình. Cả hai không hề hay biết rằng dáng vẻ điên đảo thần hồn đó đã lọt vào mắt đám nha đầu quen thuộc hằng ngày, khiến bọn họ cười thầm không thôi.
Lúc này, một tiểu nha hoàn ngồi trong phòng Ngọc Đường Xuân, đang không thể nhịn cười kể cho nàng nghe tin mình mới vừa nghe được: Đêm đại hôn, đương kim thiên tử bắn pháo hoa xong bỗng nhiên tuyên bố muốn làm minh quân của đời, chuẩn bị thức trắng đêm trong cung Càn Thanh để phê duyệt tấu chương của mấy ngày này dồn lại, khiến đám đại học sỹ của Nội các mặt ủ mày chau, râu tóc sắp bị vò bứt sạch.
Ngọc Đường Xuân thấy tức cười quá, không nén được tò mò bèn hỏi:
- Đương kim Hoàng Thượng đã mười sáu tuổi, cũng không nhỏ mà, sao... sao đêm động phòng lại muốn trốn đi phê duyệt tấu chương thế nhỉ? Vậy... vậy sau khi phê hết tấu chương, y vẫn vào động phòng chứ?
Tiểu nha đầu che miệng cười đáp:
- Ban đầu những đại thần đó năn nỉ cầu xin, khuyên can ngăn giải, quỳ xuống đất khấu đầu không ngừng, thiếu điều muốn trói Hoàng Thượng lại tống vào động phòng, nhưng Hoàng Thượng vẫn không chịu. Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu phải bước ra khuyên giải, Hoàng Thượng vẫn không nghe. Song không biết lão gia nhà chúng ta đã nói với Hoàng Thượng mấy câu gì mà Hoàng Thượng liền phấn khởi vứt tấu chương đi vào động phòng ngay.
Phu nhân, người biết không? Hiện giờ chuyện cười này đã lan truyền khắp kinh thành rồi, rất nhiều người đang đoán già đoán non xem lão gia đã nói cái gì mà lại có thể dỗ cho thiên tử chịu vào động phòng. Hừ hừ, tiếc là không một ai biết vì sao Hoàng Thượng không chịu vào động phòng, và vì sao lại chịu vào động phòng.
Vừa nói xong, cô ả cũng cảm thấy rối rắm, không nhịn được thế là lại phá ra cười khanh khách.
Ngọc Đường Xuân nghe xong cũng không khỏi bật cười. Nàng đang định vòng vo dò hỏi chút tin tức về lão gia, một tiểu nha hoàn chợt chạy ào vào, reo lên:
- Lão gia về rồi, lão gia về rồi!
"A!" Ngọc Đường Xuân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đứng bật dậy khỏi ghế, cuống quýt ngồi vào trước chiếc gương đồng hình bông hoa để xem lại tư dung của mình. Mới ngắm nhìn vài lượt, nàng chợt nhớ ra trong phòng còn có hai tiểu nha hoàn, hành động vừa rồi đã bị bọn họ nhìn thấy cả, nàng không khỏi ngượng chín cả mặt.
Nàng ngượng ngùng xoay người lại, vờ ra vẻ bình thường, thản nhiên hỏi:
- Lão gia có đi về phía hậu viện không? Đến đâu rồi?
Nha hoàn nọ lắc đầu đáp:
- Không... Lão gia vừa về đến phủ liền kêu người lên núi tìm Liễu bả tổng tới rồi vào trong phòng khách, hai người đang trò chuyện gì đấy.
Bờ vai Ngọc Đường Xuân thoáng trùng xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vẻ thất vọng. Tiểu nha hoàn thấy vậy vội nói:
- Phu nhân đừng nóng ruột! Để nô tì đến phòng khách xem thử xem sao.
***
Không biết có chuyện khẩn cấp gì mà Dương Lăng gọi mình đến gấp, Liễu Bưu vội vàng bước vào phòng khách, thấy Dương Lăng đang ngồi trên ghế dựa, mặt trầm ngâm, bèn vội ôm quyền hành lễ. Dương Lăng thấy gã đến mới sực tỉnh, vội vàng chỉ vào chiếc ghế đối diện bảo:
- Ngồi đi!
Liễu Bưu ngồi xuống ghế, mỉm cười:
- Ti chức chúc mừng đại nhân nạp được hai vị phu nhân xinh đẹp như tiên. Đại nhân vừa mới về phủ, không biết gọi gấp ti chức đến có gì căn dặn?
Dương Lăng nói:
- Ta vốn muốn đợi sau đại hôn của Hoàng Thượng mới tính đến chuyện thành lập Nội xưởng, nhưng đêm qua Hoàng Thượng đã công khai việc này giữa triều đình. Hai xưởng một vệ tỏ ra rất kiêng kị, nếu trì hoãn lâu e sẽ xảy ra nhiều chuyện không hay. Cho nên việc này đã trở nên vô cùng cấp bách, ta tìm huynh đệ đến chính là để bàn bạc về việc Nội xưởng.
Một khi Nội xưởng thành lập, Liễu Bưu là thân tín của Dương Lăng, thế lực và quyền bính đương nhiên là hơn hẳn cái chức bả tổng cỏn con hiện giờ, thậm chí còn hơn hẳn việc được thăng làm tham tướng nữa. Cho nên vừa nghe Dương Lăng chuẩn bị thành lập Nội xưởng, Liễu Bưu không khỏi hớn hở mặt mày, hăng hái thưa:
- Đại nhân! Người chuẩn bị làm như thế nào, xin cứ hạ lệnh, ti chức nhất định sẽ theo lệnh mà làm.
Dương Lăng khoát tay:
- Không vội, tất cả cứ phải từ từ. Đêm qua ở trong cung ta đã cẩn thận suy tính một hồi, cũng được vài ý tưởng, hôm nay đã xin được Hoàng Thượng chuẩn y. Chúng ta thành lập Nội xưởng, thiếu nhất là gì? Thiếu địa bàn, thiếu người, thiếu tiền, cái gì cũng thiếu! Nhưng để thành lập Nội xưởng, triều đình sẽ không phân bổ tiền bạc cho chúng ta, hiện giờ nội khố của Hoàng Thượng cũng trống không, chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp khác.
Ta đã xin được Hoàng Thượng chấp thuận gộp toàn bộ năm ngàn nhân mã của Tả tiêu doanh vào Nội xưởng, như vậy, quân lương, binh sỹ, doanh trại hiện có tất cả sẽ thuộc về chúng ta một cách danh chính ngôn thuận. Có điều nơi trú quân ban đầu của Thần cơ doanh còn cách kinh thành quá xa, ta quyết định dời nó về đây, đặt ngay bên ngoài Tây Trực môn.
Liễu Bưu xoa tay phấn khởi:
- Tốt! Trong quân lính khoẻ thiện chiến, hơn xa những kẻ mà sắp tới chúng ta có thể chiêu mộ, loáng cái đã có được năm ngàn nha sai, chúng ta có thể so vai với hai xưởng một vệ rồi.
Dương Lăng bật cười:
- Thiện chiến cái gì? Huynh đệ muốn đánh nhau sao? Cho dù Nội xưởng là cái gai trong mắt của xưởng vệ, hồi tranh đấu này cũng không đến nỗi ầm ĩ đâu, bọn họ chỉ dám giở ra chút trò vặt, âm thầm dùng thủ đoạn ngáng đường; chẳng lẽ dám vung tay đánh đấm trước mặt mọi người? Chúng ta chớ nên chủ động gây sự để người ta mượn cớ.
Liễu Bưu vội vâng vâng dạ dạ đồng ý. Dương Lăng nhíu mày, nói tiếp:
- Trách nhiệm của xưởng vệ đều là tuần tra truy bắt. Ta đã tính rồi, Cẩm Y vệ chủ yếu dựa vào mật thám rải rác các nơi và bọn dịch tốt của trạm dịch địa phương để thu thập tình báo. Thành phần xuất thân của nha sai bên phía Đông xưởng thì vô cùng phức tạp, phần đông là giang hồ hảo hán được thu nạp, thành thử Đông xưởng thường lợi dụng các bang phái địa phương để dò la tin tức. Thế lực của Tây xưởng hiện giờ chủ yếu vẫn chỉ quanh quẩn trong khu vực kinh sư, do bị Đông xưởng và Cẩm Y vệ chèn ép nên vẫn chưa có công trạng gì. Nếu như chúng ta không thể có chiêu gì mới lạ, thì dù có lập nên Nội xưởng cũng sẽ chỉ có kết cục như Tây xưởng mà thôi. Huynh đệ có cách nào hay không?
Liễu Bưu nghe xong bèn nhíu mày, trầm ngâm thật lâu song cũng nghĩ không ra cách hay nào cả: "Muốn chiêu nạp thêm người đương nhiên không khó, khó là ở chỗ nhất định phải có tiền; bằng không mấy chuyện như mua chuộc nhân thủ, truyền tin tình báo này nọ cũng đừng hòng thành công. Tây xưởng lần lữa không thể vươn dài vòi ra khắp chốn không phải là vì quyền bính không bằng Đông xưởng, mà là bởi vì tiền bạc không đủ. Bây giờ Nội xưởng còn nghèo mạt hơn cả Tây xưởng, có thể có cách gì được đây?"
Dương Lăng thấy gã do dự hồi lâu vẫn không đưa ra được cách nào, bèn hỏi:
- Thực ra ta đã nghĩ ra một cách, có điều... hiểu biết của bản quan về nơi phố chợ có hạn, cho nên không biết cách này có thể thực hiện được hay không!
Liễu Bưu nói:
- Xin đại nhân hãy nói ra nghe thử, ti chức sẽ bẩm hết những gì mình biết.
Dương Lăng chậm rãi:
- Biện pháp này của ta là gộp chung thu thập tình báo, xoay sở tiền bạc, truyền đạt tin tức lại thành một, hơn nữa... ta đã được Hoàng Thượng cho phép chúng ta làm, có điều thật không biết hiệu quả thế nào.
Liễu Bưu nghe mà ngứa ngáy trong lòng song lại không dám thúc giục, đành phải kiên nhẫn chờ nghe. Dương Lăng nói tiếp:
- Bản quan từng ở tại sở Dịch Thừa vài ngày, biết được sở Dịch địa phương không được nhận công việc từ chốn thường dân, cho nên các nơi trên toàn quốc đều có cửa hàng kinh doanh ngựa xe, chuyên vận chuyển người và hàng hoá. Những cửa hàng này thường bị hạn chế bởi vốn liếng, nhân lực và phạm vi hoạt động, quy mô cũng không tính là lớn nên dễ điều hành, nhưng cũng vì thế mà tác dụng có hạn.
Trong truyền tin tình báo, quan trọng nhất chính là tốc độ, những cửa hàng ngựa xe làm sao nhanh bằng dịch trạm được? Mà dựa vào bọn họ, tin tình báo có thể thu thập cũng có hạn, nhưng trước mắt để thiết lập Nội xưởng, dường như... cũng chỉ có cách dùng bọn họ làm người báo tin mà thôi, như thế công năng mới có thể miễn cưỡng đạt đến mức tương tự như sở Dịch, vỏ bọc của Cẩm Y vệ được.
Dân chúng Đại Minh muốn hành tẩu bốn phương đều phải có giấy giới thiệu, giấy thông hành, hơn nữa những địa phương giấu giếm triều đình đặt ra các loại thuế hà khắc cũng nhiều. Chúng ta không có tiền, nhưng chúng ta có quyền; nếu như hợp tác cùng những cửa hàng ngựa xe này, bọn họ góp tiền góp vật, chúng ta góp người, trạm gác các nơi nhất định sẽ không dám làm khó, cũng không dám thu nhiều loại thuế phụ thu.
Hơn nữa, càng ở gần thiên tử, càng không nghe ngóng được tin tức gì. Dựa vào những cửa hàng ngựa xe này, chúng ta có thể vươn tay đến các khu vực, địa phương ngoài kinh thành, dù sao vẫn hơn Tây xưởng bị vây khốn trong kinh thành làm kẻ mù, kẻ điếc. Vả lại như thế còn có thể tạo hiện trường giả cho Cẩm Y vệ và Đông xưởng thấy là chúng ta không dám đối đầu trực diện với họ trong kinh thành, giảm thiểu sự cảnh giác của bọn họ. Có điều... không biết đến khi thực hành có khó khăn hay không? Những cửa hàng ngựa xe đó sẽ chịu hợp tác cùng chúng ta chứ?
Liễu Bưu vỗ đùi đánh đét đáp:
- Có thể được! Tuyệt đối có thể được! Đại nhân! Đại đa số những kẻ mở cửa hàng ngựa xe đó đều là những nhân vật có chút thế lực tại địa phương, nhưng chỗ dựa lại không đủ vững chắc. Để kiếm sống, bọn họ phải bỏ bạc cho bạch đạo (trỏ quan viên triều đình) để mở đường, cả hắc đạo (trỏ giặc cướp) cũng vậy, họ phải bỏ bạc ra mua bình an; đi khắp nơi đều phải tươi cười, dọc đường còn bị người ta hoạnh hoẹ. Nếu như có người của chúng ta ngồi lên xe bọn họ, treo cờ hiệu của Nội xưởng lấy danh nghĩa giải quyết việc công hành tẩu bốn phương, mang nhiều lợi ích cho bọn họ, bọn họ há lại không đồng ý sao? Có điều... Chỉ sợ bọn họ lo chúng ta thôn tính bọn họ nên không dám hợp tác cùng chúng ta.
Dương Lăng yên lòng, cười nói:
- Chuyện này dễ thôi! Khi bắt đầu chúng ta sẽ không lấy danh nghĩa Nội xưởng hành động, tránh việc bọn họ lo sợ khách mạnh lấn át chủ nhân; chỉ cần nói là người của Nội xưởng muốn kiếm chút lợi lộc, hợp tác đôi bên cùng có lợi với bọn họ là được. Tiếp đó chúng ta sẽ cùng bọn họ ký kết khế ước, vậy là có thể khiến bọn họ yên tâm được rồi. Để cho ổn thoả, khi bắt đầu chúng ta chỉ làm với một cửa hàng thôi, như thế tin tức lan ra cũng không nhiều; đợi sau khi bọn họ đã nếm được trái ngọt, không cần chúng ta đi tìm, các cửa hàng ngựa xe và thuyền bè khác nghe được tin tức cũng sẽ chủ động tìm đến cửa yêu cầu hợp tác thôi.
Liễu Bưu nghe xong cũng vui sướng gật đầu.
Trước mắt Dương Lăng cũng không có nhiều người thân tín có thể dùng được. Mặc dù rất tin cậy cha con nhà họ Hàn, nhưng thanh danh của xưởng vệ quả thực không tốt lành gì; xuất phát từ tư tâm, Dương Lăng không muốn lôi bọn họ vào cuộc. Y đã sai người đến Thái Lăng triệu Dương Nhất Thanh lập tức về kinh, trước mắt người này và Liễu Bưu có thể nói là cánh tay phải và cánh tay trái của y.
Dương Lăng nghĩ đến việc một khi Nội xưởng được thành lập, ắt sẽ cần có vài nhân thủ đắc lực trợ giúp, mà hiện tại hai người Liễu, Dương tuy một lòng trung thành, song dẫu sao lúc trước cũng chỉ là Hiệu úy, vị tất đã có năng lực quản lý toàn cuộc, nhưng nhân tài thì có thể đi đâu để tìm đây?
Chợt nhớ đến Ngô Kiệt, người y nợ một cái ơn lớn và cũng đã hứa sẽ giúp điều ông ta về kinh, Dương Lăng bèn quay qua hỏi Liễu Bưu:
- Liễu Bưu! Trong Cẩm Y vệ có vị Thiên hộ tên là Ngô Kiệt, quanh năm phụ trách thu thập tin tức ở tái ngoại. Dường như ông ta không được thỏa chí trong Cẩm Y vệ lắm. Huynh đệ thử nói xem... ta muốn điều ông ta về Nội xưởng, ông ta có chịu làm việc cho ta không?
← Hồi 118 | Hồi 120 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác