← Hồi 20 | Hồi 22 → |
Khe Vô Nhai sâu hun hút. Sương mù quanh năm giăng phủ.
Hoàng Trang Long không biết chàng đang ở đâu đây. Chỉ biết là có một cơn đau thắt ruột đã làm cho chàng tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Hoàng Trang Long đau và mệt đến nỗi chàng không sao ngóc đầu lên được nữa.
Phía dưới Hoàng Trang Long lúc này chỉ là sương mù và khí lạnh bốc ra ngùn ngụt. Cái lạnh đã làm Hoàng Trang Long mau trấn tĩnh hơn. Và nhờ thế, Hoàng Trang Long mới biết rằng chàng đang nằm vắt vẻo trên thanh đại đao.
Lần lần nhớ lại, Hoàng Trang Long biết rằng chàng đã rơi vào khe hẹp mà trước đó chàng đã nhìn thấy.
Với âm mưu thâm độc, hèn hạ này của hai lão ma, Hoàng Trang Long biết rằng khe đá này sâu lắm. Sâu đến nỗi hễ ai rơi xuống đều phải chết.
Nhưng Hoàng Trang Long lại không chết. Trời chưa tuyệt đường Hoàng Trang Long.
Trong lúc Vô tình nhất, trong lúc tình hình diễn ra nguy ngập nhất, Hoàng Trang Long đã cố giữ thanh đại đao của phụ thân chàng. Chàng và đại đao cùng rơi. Và bây giờ thanh đại đao đã cứu mạng chàng.
Đao vống nặng nên nằm ở phía dưới, trì kéo Hoàng Trang Long cùng rơi xuống khe Vô Nhai.
Chính nhờ thế và nhờ vào khe đá vốn hẹp, nên bây giờ thanh đại đao nằm ngang mỗi đầu đều bị gài cứng vào hai mỏm đá nhô ra ở lưng chừng khe đá. Và Hoàng Trang Long do bất thần nằm vắt người qua thanh đao nên không bị rơi xuống tiếp tục. Đồng thời sức nặng của thân người đè lên sống đao đã làm cho Hoàng Trang Long đau đến thốn ruột, đau đến mức đang bị hôn mê phải tỉnh dậy.
Tỉnh dậy để thấy một thực tế đau lòng phủ phàng.
Chí cầu sinh đã làm Hoàng Trang Long phải cố ngóc đầu dậy, quan sát hai bên thành khe đá để tìm một chỗ an toàn hơn.
Hơn là nằm vắt vẻo trên thanh đại đao lúc này.
Thường tình là vậy. Hê nơi nào có mõm đá nhô ra thì ngay dưới chỗ mõm đá là chỗ nước chảy không tới, tuyết rơi không vào. Và thường là chỗ hốc đá sâu.
Hiện tình của Hoàng Trang Long đúng là như vậy Ngay chỗ chân Hoàng Trang Long đang buông thõng xuống là một hốc đá khá sâu đủ để Hoàng Trang Long có thể thoải mái nằm hoặc ngồi.
Để đặt được chân vào hốc đá sâu đó, Hoàng Trang Long phải chịu biết bao đau đớn để tuột người xuống, để cố chạm chân vào hốc đá.
Mỗi một cử động của chàng đều dẫn đến cơn đau kinh khủng! Vì muốn tuột người xuống, Hoàng Trang Long phải tỳ ngực và sống đao thay cho bụng, do đó cái đau đến sau còn đau gấp bội lần cái đau trước đó. Nhưng chàng cũng phải cố chịu đựng.
Ngoài cái đau còn nỗi sợ hãi đang đè nặng trong tâm tưởng của Hoàng Trang Long. Sợ bị tuột tay, tuột luôn cả người xuống đáy khe.
Công lực đã thất tán, giải dược lúc trước giao cho La Sát sư thái chàng đã không giữ lại số còn thừa. Bây giờ Hoàng Trang Long chỉ là một thường nhân. Tệ hơn một thường nhân nữa là khác vì chàng đang mang thương tích trầm trọng.
Phải có ý chí mãnh liệt mới cứu được Hoàng Trang Long.
Nhờ vào lòng hận thù nung nấu, Hoàng Trang Long mới thoát khỏi hiểm cảnh này.
Hoàng Trang Long vừa buông người nằm phịch vào hốc đá thì một bóng mờ lướt ngang người của chàng.
Một cơn đau nhẹ ở cánh tay tả xuất hiện rồi biến mất nhanh chóng. Và Hoàng Trang Long lần nữa lại hôn mê...
- * * Sáng hôm sau, lúc đầu giờ thìn, mặt trời đã lên và chiếu sáng vạn vật. Chiếu sáng cả khu rừng chồi nhỏ ngay dưới chân núi Thái Hành sơn.
Chính nhờ ánh dương quang này, người ta có thể thấy từ xa ba bóng người lao vùn vụt đến khu rừng chồi thưa ấy.
Ba bóng người dừng chân dừng ngay trước khu rừng chồi. Gồm một thiếu nữ tuổi trạc mười tám khuôn mặt ửng hồng do chạy một quãng đường xa. Trên vai thiếu nữ có giắt một thanh trường kiếm.
Thiếu nữ lên tiếng:
- Chính là nơi này rồi! Xin đợi tiểu nữ một lát!
Nói xong, thiếu nữ đã lao ngay vào khu rừng.
Chỉ trong nháy mắt, hai người còn lại đang đứng ở phía ngoài, không làm sao trông được bóng dáng người thiếu nữ đâu nữa.
Một người vận đạo bào liền gật gù cất tiếng khen ngợi:
- Phật huynh! Xem ra thằng bé ấy kiến văn thông bác còn hơn lão đạo này! Trận thế thằng bé ấy sắp đặt ở đây, ta không sao nhìn ra được là trận thế gì! Phật huynh nghĩ sao? CÓ phải anh hùng xuất tự thiếu niên không?
Người kia mình vận tăng bào màu xám, vừa mới gật đầu, chưa kịp nói thì thiếu nữ đã từ trong trận chạy ra, hớt hơ hớt hải nói:
- Mọi người đã không còn ở đây! Tất cả đã kéo đi đến Trường Bạch phái rồi!
Vừa nghe tiếng thiếu nữ nói xong, vị đại sư và vị đạo trưởng liền khẩn trương ra mặt. Cả hai đồng một lúc lên tiếng.
Người thì nói:
- vậy thì chúng ta phải đăng trình ngay!
Kẻ thì bảo:
- Đi mau! Kẻo không kịp!
Thế là cả ba cùng tức tốc lướt người đi Chỉ trong phút chốc không còn tăm dạng đâu nữa.
- * * Đến cuối giờ thìn.
CÓ ba bóng người nữa đã xuất hiện. Ba người này đi ngang khu rừng chồi thưa đã không quan tâm đến cánh rừng. Bọn họ vẫn kiêm trình vượt đi luôn một mạch.
Hai trong ba bóng người này khi chạy, mỗi người đều có một ống tay áo rỗng phất phơ theo gió. Chứng tỏ hai người này chỉ còn mỗi người có một tay duy nhất Người thứ ba thì không như vậy, vẫn còn đủ cả hai tay. Người này đang lớn tiếng cằn nhằn hai người kia:
- Ngũ thúc, Bát thúc sao lại quá xem thường! Nhị vị thúc thúc đã biết bọn chưởng môn các phái còn sống, hơn nữa đã hồi phục võ công sao nhị vị thúc thúc lại không đuổi theo ngay lúc đó? Tiểu diệt cho là bọn họ ắt kéo đến đệ cửu phân đà của chúng ta (tức là môn phái Trường Bạch)! Để xem, nếu sự thực là vậy, nhị vị thúc thúc làm sao nói được với gia sư?
Một người độc tý liền nóng nảy đáp:
- Ngươi không phải Nhị ca của ta, sao dám lớn tiếng khiển trách? Ngươi không quên thân phận của ngươi chứ? Hừ! Ta giết ngươi cũng còn được, đừng nói chi chuyện nhỏ nhặt này mà Nhị ca ta và cũng là sư phụ ngươi trách mắng ta!
Lão thứ hai, cũng độc tý, liền lớn tiếng can ngăn:
- Lão Bát! Hắn trách cũng có phần đúng nhưng điều hắn nói không phải cách đấy thôi! Sao? Còn không mau tạ lỗi Bát thúc thúc của ngươi à?
Người kia do bối phận nhỏ hơn nên cố nén lại cơn bực tức, cất tiếng tạ lỗi:
- Bát thúc thúc! diệt nhi lỡ lời mạo phạm, xin thúc thúc tha thức cho tiểu diệt!
Lão Bát tuy nóng nảy, nhưng cũng biết phục thiện. Thấy tên diệt nhi đã chịu lời tạ lỗi lão bèn nói:
- Không phải là bọn ta không biết đã làm sai! Như bây giờ ngươi thấy đấy, không phải bọn ta đang cấp tốc đi về Trường Bạch để cứu đó sao? Hơn nữa, xét ra bọn ta cũng đã lập được đại công kia mà! Người không nghe bọn ta đã kể rồi sao?
Tên kia như nhớ ra, liền hỏi ngay:
- Nhị vị thúc thúc! Đối với tên sừ đao mà nhị vị thúc thúc đã nói đó, sao tiểu diệt cứ mơ hồ nghĩ rằng hắn không phải người lạ mặt đâu! Theo tiểu diệt thì chắc là hắn đã dị dung! Chứ trên giang hồ đâu có nhân vật nào sừ đao điêu luyện đến nỗi chư vị thúc thúc phải...
Nói đến đây như biết đã lỡ lời hay sao đó nên hắn phải bỏ dỡ chừng câu nói...
Như biết ý của lão Bát, lão Ngũ thúc thúc của tên nọ vội lên tiếng nói ngay, không để cho lão Bát kịp nói:
- Dù sao thì tên nọ cũng đã bị đẩy rơi vào Vô Nhai khe mà chết rồi! Hiền diệt bất tất phải lo lắng!
Tên kia đành thôi, không bàn đến nữa.
Nhưng hắn nghĩ sao không biết lại nói:
- Nhị vị thúc thúc, hai vị đi trước đi!
Để tiểu diệt đến xem qua Vô Nhai khe đã nhé!
Tên Ngũ thúc thúc liền ngăn lại. Hắn nói:
- Còn gì đâu mà xem! Phía dưới thì sâu muôn trượng, còn phía trên thì sương mù giăng giăng. Hiền diệt còn trông được gì mà đòi đến xem chứ?
Còn lão Bát thì lại bảo:
- Được! Muốn xem thì ngươi cứ đi mà xem! Kẻo lại về báo với sư phụ ngươi rằng bọn ta cấm ngăn ngươi y như là bọn ta đặt điều mà nói nên sợ bị ngươi lật tẩy vậy!
Tên kia không cho lời thúc thúc là có ý đe dọa hắn. Nên hắn vẫn cố cười cầu hoà và nói:
- Thúc thúc! Cẩn tắc Vô ưu mà! Để tiểu diệt xem qua rồi sẽ đuổi theo nhị vị thúc thúc ngay! Tiểu diệt đi đây!
Vừa nói đến đây thì cũng đã đến đúng chỗ rẽ lên Vô Nhai khe, nên tên kia liền vội tách ra, phóng người lên triền dốc thoai thoải.
Còn lại hai lão độc tý vẫn tiếp tục đi theo hành trình hai lão đã vạch sẵn là:
Trường Bạch phái, mà bây giờ sau khi bị bọn Cửu Trùng giáo chiếm đoạt đã được đổi lại là: đệ cửu phân đà.
Ở hai địa điểm: Trường Bạch phái và Vô Nhai khe đều xảy ra sự cố.
Sự cố ở đâu cũng đều quan trọng. Quan trọng đến nỗi Ngũ Ma phải lúng túng.
Và rồi Ngũ Ma phải thỏa hiệp.
- * * Nhắc lại ba bóng người đi về phía Trường Bạch phái trước hai bóng người đi sau gần một giờ. ĐÓ là Lam Kỳ Trân, hậu nhân của Kiếm Tiên và là thê tử của Hoàng Trang Long.
Lam Kỳ Trân đã nghe theo lời Hoàng Trang Long đã đi về lại chỗ ẩn cư của Đạo Tiên để thịnh cho được Nhị Tiên cùng đến hầu thượng nghị kế sách diệt trừ Ngũ Ma.
Bây giờ Lam Kỳ Trân đang đồng hành cùng Nhị Tiên đi về Trường Bạch phái.
Suốt chặng đường đi, Lam Kỳ Trân luôn miệng phiền trách Hoàng Trang Long khiến Nhị Tiên cứ luôn miệng cười nàng và lên tiếng trấn an nàng. Nàng nói đại ý như thế này:
- Thật là... đã nói là cứ ở yên đấy chờ tiểu nữ gặp nhị vị lão đạo trưởng và lão đại sư xong sẽ hội họp lại bàn định kế sách. Vậy mà cứ... cứ... ham xông xáo khiến tiểu nữ sốt ruột quá đỗi! May mà nhị vị khéo tính đã nghi ngờ hang Oå của Ngũ Ma phải ở Thái Hành sơn, nên tiểu nữ vừa đì được một ngày đường thì gặp.
Còn nếu không phải vậy thì không biết lúc gặp được nhi vị rồi, tiểu nữ không biết phải tìm chàng ở đâu đây? Nhị vị nghĩ xem, như thế có đáng giận không cơ chứ?
Đạo Tiên cứ vuốt vuốt chòm râu bạc, hiền hòa cười và ôn tồn trấn an:
- Chắc phải có gì đó khẩn trương nên thằng bé họ Hoàng mới phải hành động như thế chư! diệt nữ đừng trách thằng bé ấy làm gì! Hơn nữa, võ công của hắn bây giờ đừng nói chi Ngũ Ma, đến cả bọn ta đây e cũng không phải là đối thủ của hắn nữa. diệt nữ cứ an tâm đi.
Phật Tiên cũng đưa ánh mắt xa vời nhìn về phía trước, nói với Lam Kỳ Trân:
- A Di Đà Phật! Quả thật lão tăng cũng không ngờ đến việc này, ý là muốn nói về võ công của Hoàng tiểu thí chủ! Là hậu duệ của minh chủ võ lâm, Hoàng tiểu thí chủ thật không khác nào long phụng ở trần thế! Lại còn kiêm luôn tuyệt nghệ phi kiếm của Lam lão hữu! Thiện tai, thiện tai! Phen này cơ đồ võ lâm Trung Nguyên đều trông cậy hoàn toàn vào Hoàng tiểu thí chủ và Lam tiểu nữ thí chủ đây! Hai người thành đôi giai ngẫu thật là mối lương duyên tốt đẹp! A Di Đà Phật!
Nghe hai lão Đạo Tiên và Phật Tiên không tiếc lời ca tụng võ công của phu quân nàng là Hoàng Trang Long, Lam Kỳ Trân không dấu được niềm kiêu hãnh. Lại nghe Phật Tiên khen hai người đẹp đôi làm cho Lam Kỳ Trân thoáng e sượng sùng.
Nhưng dẫu sao, việc Hoàng Trang Long tự ý dẫn các chưởng môn đi về Trường Bạch phái, qua lưu tự của Hoàng Trang Long để lại, vẫn khiến Lam Kỳ Trân nóng lòng, lo lắng. Tử nóng lòng dễ dẫn đến bực dọc. May nhờ có Nhị Tiên theo ngay bên cạnh hết lời trấn an nên Lam Kỳ Trân có phần nguôi ngoại hơn.
Mãi đến lúc gần về chiều, Đạo Tiên, Phật Tiên và Lam Kỳ Trân mới đến được Trường Bạch phái.
Khi cỏn cách sơn môn Trường Bạch phái gần năm mươi trượng, Đạo Tiên bỗng nói:
- Lạ nhỉ! Sao lại còn có tiếng khí giới nào ở đây? Không lẽ thằng bé vẫn chưa giải quyết được bọn sâu bọ ở đây sao?
Nếu thế lực lượng Cửu Trùng giáo của bọn Cửu Ma quả là đáng gờm!
Do nội công không tinh thâm bằng nên Lam Kỳ Trân không nghe được xa bằng Đạo Tiên. Bấy giờ nàng nghe Đạo Tiên nói như thế, nàng nóng lòng lao ngay vào cổng sơn môn Trường Bạch phái. Miệng nàng thì lảnh lót kêu lên:
- Hoàng lang! CÓ muội đến đây rồi!
Hoàng lang!
Đạo Tiên và Phật Tiên cũng cấp tốc lao theo.
Vào đến khuôn viên sơn môn Trường Bạch phái, cả ba người đều thất kinh khi thấy hàng hàng lớp lớp bọn người Cửu Trùng giáo với y phục đồng một màu đen nhánh. Bọn Cửu Trùng giáo đang hò hét, vây kín một nhóm người ở bên trong.
Nhìn lại thì thấy bọn người đang bị vây gồm La Sát sư thái, Lãnh Diện cư sĩ với hai nữ nhân và toàn bộ mười hai người nữa đều là những người đêm hôm rồi nàng đã cùng Hoàng Trang Long giải cứu nhưng không thấy Hoàng Trang Long đâu cả Lam Kỳ Trân điếng cả người. Nàng mơ mơ hồ hồ cảm nhận có điều bất tường Không dừng được, Lam Kỳ Trân rút kiếm, lăng không nhảy vào giữa trừng vây miệng thì quát lên:
- Đáng chết! Giỏi cho bọn ác ma! Xem kiếm của bản cô nương đây!
Sau bao nhiêu cơn nóng nảy dồn vào đường kiếm lặng lẽ, Lam Kỳ Trân đã giải tỏa bớt đi nhiều áp lực cho bọn người võ lâm các phái. Khiến bọn họ phát động hùng tâm, tất cả đều gắng sức đón đỡ và phản công lại bọn Cửu Trùng giáo cho hả cơn tức hận bấy lâu nay bị giam cầm.
Nhất lả La Sát sư thái, Nhiệt Dương công của sư thái đánh vào đâu đều bốc lên mùi khét của tóc, của y phục bị sức nóng của chưởng đốt cháy đến đó.
Hoa Nghi Dung cũng không kém. Tuy sức nàng có yếu hơn sư phụ nàng là La Sát sư thái nhưng với huyết khí phương cường của tuổi mới lớn, Hoa Nghi Dung không chút xót thương địch nhân.
Tên nào xấu số đứng lờ ngờ gần bên nàng đều bị nàng tặng cho một chưởng Nhiệt Dương nóng đến cháy da xém thịt.
Ngay một góc gần đó thì bọn Cửu Trùng giáo lại gặp một cảnh trái ngược lại bên này. Vì ở bên đó đối thủ của bọn chúng là hai sư đồ một người cao dong dỏng, sắc mặt lãnh đạm, lạnh lùng. Hai sư đồ người này mỗi khi đánh ra đều lẳng lặng mà đánh. Không hét, không la cũng không quát nạt.
Giống với tánh khí của cả hai, quyền chưởng và chỉ phong của họ đều lạnh đến tột độ Lạnh đến phát lạnh mà chết. Và tên nào bị diệt bởi tay hai sư đồ người này đều không đổ ra một giọt máu nào cả, vì máu đã đông cứng lại tại miệng vết thương.
ĐÓ là Lãnh Diện cư sĩ với nữ đồ đệ yêu là Đào Kiều Sương. Đào Kiều Sương có biệt danh là Lãnh Diện nữ - một thái cực hoàn toàn khác với Hoa Nghi Dung danh hiệu La Sát Nhiệt Dương nhưng cả hai lại thân với nhau. Nên đến bây giờ Đào Kiều Sương đang động thân tiến lại gần Hoa Nghi Dung.
Còn chưởng môn các phái thì đã động đến sát cơ. Dù là Tăng, Đạo hay Tục đi chăng nữa, thì ai ai cũng đánh ra với toàn bộ chân lực mà họ có được. Với chiêu thức bí truyền mà họ đã lãnh hội được.
Tất cả đều quyết đuổi tận, giết tuyệt bọn Cửu Trùng giáo ác nhân nên không người nào chịu kém người nào trong việc chém giết.
Tất cả khí thế này có được là nhờ vào sự xuất hiện của Lam Kỳ Trân.
Được một lúc, áp lực địch nhân sắp giảm dần, Lam Kỳ Trân sắp len lỏi đến gần La Sát sư thái và nàng đã định lên tiếng hỏi về sự vắng mặt lạ kỳ của Hoàng Trang Long thì nàng bỗng nghe có tiếng quát đập vào màng nhĩ - Dừng tay!
Giật mình, Lam Kỳ Trân vừa dừng tay vừa nhìn về nơi phát ra tiếng quát để xem ai mà có nội lực hùng mạnh uy mãnh đến thế Đến khi nhận ra đó là Đạo Tiên đã quát lên thì nàng mới nhìn lại chiến trường đẫm máu mà thất thần sợ hãi.
CÓ tiếng niệm phật hiệu vang lên:
- A Di Đà Phật! Xin chư vị dừng tay!
Đừng quá lạm sát mà phạm đến đức hiếu sinh của Phật tổ!
Tiếng niệm Phật như tiếng chuông cảnh tỉnh khiến các người võ lâm phải hổ thẹn khi nhìn la liệt xác người ngã xuống.
Đạo Tiên lại nói nhưng là nói với một tên che kín diện mạo bằng vuông lụa đen tuyền:
- Ngươi là phân đà chủ ở đây phải không?
Tên kia trước thảm cảnh dù đang sợ hắn vẫn cố nói cứng:
- Đúng vậy! Đạo trưởng là ai? Sao lại dám can thiệp vào việc của bổn giáo?
Đạo Tiên quắc mắt nhìn ngay vào nhãn quang của hắn mà nói:
- Sao? Liệu ta không can thiệp vào, giờ này ngươi có còn sống không? Ngươi can tâm nhìn đồng bọn của ngươi chết thảm sao?
Tên kia liền cứng họng không sao đáp được lời nào.
Đạo Tiên còn nói nữa chưa chịu buông tha:
- Nơi đây nguyên là sơn môn của phái Trường Bạch, cớ sao bọn Cửu Trùng giáo các ngươi tiến chiếm? Lấy của người là của mình là tại sao? Việc làm của bọn Cửu Trùng giáo các ngươi lại còn hỏi tại sao ta can thiệp vào ư?
Tên kia không sao đáp được. Nhưng có lẽ hắn không phục vì hắn đang bị người uy hiếp. Hắn đã bị Đạo Tiên chế trụ huyệt đạo nên đành chịu khuất phục vậy thôi.
Nhìn thần thái của hắn, Lam Kỳ Trân lại thấy sôi gan. Nàng hỏi lớn:
- Này tên kia! Thế còn Hoàng Trang Long, Hoàng huynh của ta đâu? Bọn ngươi đã làm gì chàng rồi?
Câu hỏi này ngoài tên kia đang ngơ ngơ ngác ngác không biết đường nào mà đáp thì còn hai người nữa cũng ngơ ngác không kém. ĐÓ là Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung.
Hai nàng đồng thời nhìn nhau và tự hỏi:
"Nàng này là ai? Sao lại hỏi Hoàng Trang Long đại ca của ta? Long đại ca đã đến đây rồi ư? Nàng là gì của đại ca mà lại gọi là Hoàng huynh nghe thân mật đến Lam Kỳ Trân thấy tên này không đáp lại câu hỏi của nàng và bọn người võ lâm các phái cũng không ai lên tiếng nói cho nàng biết Hoàng Trang Long hiện giờ đang ở đâu. Và vì sao chàng lại không có mặt ở đây với bọn người này. Nàng bèn hỏi La Sát sư thái:
- Sư thái! Các vị ở đây vậy Hoàng huynh của tiểu nữ đâu? Không phải Hoàng huynh đã đến đây cùng các vị sao?
La Sát sư thái thấy nàng nhìn ngay mình mà hỏi, đáng lý ra sư thái đã nổi cơn tam bành như tánh khí bình thường của sư thái. Nhưng vì nàng là người đến cứu viện kịp lúc cho phe của mình, hơn nữa võ công của nàng quá đỗi cao thâm.
Do đó, La Sát sư thái không vội tỏ thái độ mà chỉ hỏi lại:
- Cô nương! Hoàng huynh của cô nương là ai? Sao lại bắt buộc phải chung đường với bọn ta đến đây?
Hoa Nghi Dung cũng hỏi:
- CÓ phải tỷ tỷ muốn nói đến Hoàng Trang Long, người sừ đại đao hay không?
Lam Kỳ Trân nghe hai người hỏi lại, có vẻ như không biết Hoàng Trang Long đã giải cứu bọn họ, cho nên nàng chực nhớ lại là Hoàng Trang Long và nàng đêm đó đã dị dung, trách sao bọn người này không biết. Nàng mới giải thích:
- Chư vị! Hoàng Trang Long là người trưng niên sừ đại đao, đã cùng với một lão bà giải cứu chư vị và đưa vào ẩn núp trong trận thế. Ngay đêm đó, người lão bà ấy chính là tiểu nữ đã dị dung mà nên.
Tiểu nữ đã cấp tốc rời đi để thỉnh cho được Đạo Phật nhị Tiên theo lệnh của Hoàng huynh. Vậy một lần nữa tiểu nữ xin hỏi, Hoàng huynh của tiểu nữ đang ở đâu? sao lại không có mặt ở đây như lời chàng ghi lại ở trong trận thế vậy?
Lời giải thích của nàng khiến mọi người sửng sốt. Sửng sốt vì không ngờ vị lão bà đêm đó lại là trang giai nhân tuyệt sắc này. Còn Hoàng Trang Long là ai thì bọn họ không biết nhưng nếu đã nói là người trưng niên sừ đại đao thì họ biết nhưng cũng không sao trả lời được câu hỏi này của nàng. Vì bọn họ cũng đã chờ đợi người trưng niên này xuất hiện để phát hiệu lệnh tấn công vào đệ cửu phân đà hầu thu hồi lại sơn môn Trường Bạch Phái nhưng không thấy.
Sau một đêm nghĩ ngơi tìm thực phẩm ăn uống cho lại sức, thêm gần trọn một buổi sáng chờ đợi vẫn không thấy vị trưng niên có võ công cao tuyệt đâu. Bọn họ bèn bàn với nhau tiến công chiếm lại Trường Bạch phái, và trận chiến kéo dài mãi cho đến bây giờ.
Còn Hoa Nghi Dung và Đào Kiều Sương thì khỏi phải nói. Vừa nghe xong lời giải thích của vị nữ hiệp có võ công thập phần lợi hại này, hai nàng đồng một lúc xảy ra hai tâm trạng mâu thuẫn ở trong lòng. Một thì mừng khi biết được tin tức Long đại ca, hai là cũng khẩn trương lo ngại không biết Long đại ca lại không để lộ chân diện mà nhìn hai nàng.
Lại còn nàng kia nữa. Xem ra giữa Long đại ca và vị nữ hiệp này đã có quá nhiều thân thiện.
Còn hai vị chưởng môn VÕ Đang và Thiếu Lâm thì mừng rỡ, đã đến bái yết Nhị Tiên và nhìn Nhị Tiên như là trưởng bối của môn phái mình.
Sau lời giải thích quá rõ ràng minh bạch của nàng, nhưng Lam Kỳ Trân vân không nghe một lời hồi đáp nào thỏa mãn được nỗi niềm nghi nan của nàng nên Lam Kỳ Trân lại hỏi lần nữa:
- Sư thái chư vị! Hoàng Trang Long đâu?
Đến lúc này La Sát sư thái mới lắc đầu đáp:
- chúng ta cũng đã và đang trông tin của Hoàng đại hiệp đây. Số là như vầy...
Thế là La Sát sư thái đem mọi việc trước sau kể lại cho Lam Kỳ Trân nghe qua một lượt...
Thuật xong, La Sát sư thái lại nói:
- Theo ta chắc có lẽ Hoàng đại hiệp đã gặp binh cứu viện của bọn Cửu Trùng giáo. Sau đó ắt có lẽ có sự tình đột biến sao đó nên Hoàng đại hiệp không đến đây kịp. Cô nương cứ yên tâm, Hoàng đại hiệp võ công rất lợi hại sẽ không xảy ra điều gì kinh biến đâu!
Lam Kỳ Trân vẫn không thể nào yên lòng. Nàng quay lại nói với Nhị Tiên, làm Nhị Tiên và hai vị chưởng môn phải ngưng ngang cuộc đàm đạo. Nàng nói:
- Nhị vị lão nhân gia! Vậy là thế nào?
Không lẽ Hoàng huynh đã...
Đạo Tiên cũng giật mình. Lão hỏi nhanh:
- Đã làm sao? Thế thằng bé ấy chưa đến đây sao?
Lam Kỳ Trân biết Nhị Tiên do phải đàm đạo với hai vị chưởng môn nên đã không nghe lời thuật mới rồi của La Sát sư thái Nàng bèn thuật lại một lần nữa cho Nhị Tiên nghe, sau đó nàng hỏi:
- Tử Thái Hành sơn đến đây nhị vị lão nhân gia có thấy điều gì đáng nghi không? Cớ sao Hoàng huynh lại chưa đến đây? Tiểu nữ e chàng đã quá nôn nóng mà xông vào chỗ hiểm nguy rồi!
Đạo Tiên nhíu mày, trầm tư.
Còn Phật Tiên thì cố nói để Lam Kỳ Trân được ân tâm:
- A Di Đà Phật! Tiểu nữ thí chủ đừng quá lo lắng, lão tăng không tin Hoàng tiểu thí chủ lại gặp hiểm nguy đâu, Vì dẫu Hoàng tiểu thí chủ có gặp Ngũ Ma đi chăng nữa cũng không có gì đáng ngại!
Đạo Tiên sau một lúc suy nghĩ liền tiếp lời nói ngay:
- Đừng có lo lắng thái quá như vậy! Ta có thể đoan chắc là Hoàng phu quân của hiền diệt nữ sẽ không chết đâu mà lo.
Ngũ Ma thì làm gì được hắn cơ chứ?
Do để trấn an Lam Kỳ Trân nên câu nói của Đạo Tiên càng về cuối lão Đạo càng nói lớn. Lão định la càng lớn càng cả quyết thì Lam Kỳ Trân càng đỡ hoang mang và càng yên tâm hơn. Không ngờ, câu nói lớn tiếng của Đạo Tiên vừa dứt thì từ phía ngoài có tiếng quát nạt vọng vào trong khiến tất cả cùng sửng sốt:
- Ai? Ai dám khinh thường Cửu Ma này như vậy? Chắc đã hết muốn sống rồi sao? Ha ha ha...
Tràng cười chưa tắt thì mọi người cùng lúc nhìn thấy hai bóng nhân ảnh đã xuất hiện trước cổng cửa sơn môn Trường Bạch phái.
Hai bóng người vừa hiện thân là hai người tuổi đã gần trăm, râu tóc bạc trắng, mắt Où mũi diều hâu. Nhưng có điều cả hai đều mất một cánh tay hữu.
Hai lão đã hiện thân rồi mà tràng cười vẫn chưa tắt, Bỗng có một giọng nói với nội lực thâm hậu đã át đi mất tiếng cười của hai lão:
- Tưởng kẻ nào mà lại dám huênh hoang hống hách. Thế nào Ngũ lão ma và Bát lão ma vẫn còn chưa chết sao?
Hai lão cùng giương mắt Où nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Khi biết đấy là nhân vật nào, hai lão co rúm người lại, căm tức. Lão Bát ma liền nói:
- Đạo Phật Nhị Tiên! Hai ngươi còn chưa chịu theo chân lão khốn kiếp Lam Phục sao? Ha ha ha... Món nợ máu sáu mươi năm trước bọn ta đã ngỡ là không sao đòi lại được rồi! May thật! Ha ha ha...
Lão Ngũ cũng cười một hồi, sau đó lão mới nói:
- Ha ha ha...! Còn cánh tay của bọn này thì... ha ha ha... Con bé kia ngươi là hậu nhân của Lam lão tặc, bây giờ Lam lão tặc đã chết thì ta chỉ biết đòi lại ở ngươi thôi! Ha ha ha...
Đạo Tiên cũng cất tiếng cười giòn giã và nói với nhị lão ma:
- Ha ha ha... Bọn người các ngươi chớ có lo Lão đạo ta sẽ không để Tứ Ma kia chờ các ngươi lâu hơn nữa đâu. Nào! Để lão Đạo ta xem sau sáu mươi năm, bọn ngươi có khá hơn được chút nào không?
Nói xong, Đạo Tiên từ tốn bước tới, đứng đối diện với Bát Ma và Ngũ Ma như sẵn sàng giao chiến với nhị lão ma.
Lão Bát do uất hận đã tích tụ hơn sáu mươi năm nên lão không nhịn được nữa, bèn tràn người tới. Nhanh như cắt lão đã vỗ cả ngũ chỉ của tay tả vào người Đạo Tiên. Khí thế mười phần kinh dị.
Đạo Tiên vẫn không nao núng, chân liền đảo bộ, hai ống tay áo cùng lúc phất ra, xô ra luồng nội kình hàng trăm năm công lực vào ngũ kình của đối phương.
Đạo Tiên còn nói:
- Ngũ Quỉ Khô Lâu Chỉ của ngươi vẫn thấy không hơn được chút nào so với trước!
Lão Bát thấy ống tay áo trường bào của Đạo Tiên cứ phần phật trước mặt lão, đồng thời xem ra vẫn không hề hấn gì trước ngũ kình sắc bén của lão. Nên lão Bát liền biến chiêu ngay, đổi trào thành chưởng, đẩy bật ống tay áo của Đạo Tiên ra. Lão Bát cũng châm chọc lại:
- Lưu Vân Phất Tụ của lỗ mũi trâu ngươi cũng không khá hơn ta đâu. Xem này!
Đạo Tiên cười lớn, rụt hai ống tay áo trường bào lại. Đạo Tiên vừa tung chưởng đỡ vào chưởng phong của lão Bát, vừa nói:
- Để xem nội công của ngươi có tăng tiến không nhé!
Hai luồng chưởng kình sắp đập vào nhau, bất ngờ lão Bát thu chưởng lại, thân hình lão đã như bóng u linh, sau cái đảo bộ đã tiến sát vào người lão Đạo, Ngũ chỉ lập tức xòe ra vỗ vào các trọng huyệt của Đạo Tiên.
Đạo Tiên cũng không kém nhanh.
Chưởng kình liền thu lại, theo tay lão Đạo mà tạt xéo vào thân hình lão Bát.
Như cố ky hay sao đó, lão Bát không để cho chưởng kình của đối phương đánh trứng vào người lão, lão lại thoắt biến sang vị trí khác, tiếp tục công vào Đạo Tiên.
Ở bên kia, lão Ngũ không thấy Phật Tiên nói gì, cũng không thấy biểu hiên chứng tỏ Phật Tiên muốn ra tay. Đồng thời lão Ngũ đã thấy huynh đệ là lão Bát đang cùng Đạo Tiên giao chiến, lão Ngũ lại ngứa ngáy tay chân. Cho nên lão Ngũ liền xăm xăm tới, không để cho Phật Tiên nói gì, lão Ngũ cứ lặng lẽ phát chiêu khởi động thế công.
Phật Tiên một tay để ngang ngực, một tay xô nhẹ, một luồng kình phong êm nhẹ vào lão Ngũ. Phật Tiên nói:
- A di đà phật! Đã gần trăm tuổi rồi sao Cuồng Tâm Ma vẫn còn hiếu sát như vậy?
Thấy chưởng kình nhè nhẹ của Phật Tiên một tay xô ra, lão Ngũ biết ngay đây là công phu thượng thừa của phật môn, tên gọi là Đại Ban Nhược chưởng, nên lão Ngũ không dám tiếp lấy.
Lạng thân sang một bên để tránh, tiện tay lão Ngũ vỗ ngay một chưởng vào vị đại sư chưởng môn phái Thiếu Lâm còn đang đứng gần đó Khiến cho vị đại sư này luống cuống tay chân không biết làm sao đón đỡ được.
Bùng!
Lão Ngũ Ma loạng choạng thoái lui sau cú chạm chưởng với Phật Tiên.
Vì Phật Tiên đã nhanh chóng với một tay còn để ngang ngực đã phóng một chưởng đỡ vào chưởng của lão Ngũ nhằm đánh vào chưởng môn phái Thiếu Lâm.
Vị đại sư chưởng môn Thiếu Lâm thoát nạn, liền không chút chậm trễ, hồi bộ lui ra sau ngoài hai trượng, nhường chỗ trống cho hai đại cao thủ giao đấu với nhau.
Liền lúc đó đang khi lão Ngũ Ma còn chưa ổn định cước bộ, Lam Kỳ Trân đã vung kiếm nhảy xổ vào lão ma, miệng nàng thét lên:
- Lão tặc ma Vô sỉ. Xem kiếm nhà họ Lam đây!
Kiếm phong liền vây kín lão Ngũ ngay lúc đầu cũng phải bối rối. Nhưng sau đó, lão Ngũ đã không hổ danh lừng vũ nội nhiều năm. Chỉ với một tay còn lại duy nhất lão Ngũ đã bình thủ được với Lam Kỳ Trân...
Lúc này ở nơi sơn môn của Trường Bạch phái, tất cả mọi người đều say mê quan sát hai trận đấu nảy lửa giữa VÕ Lâm Tam Tiên và Cửu Ma.
Trong đó có trận đấu lôi cuốn sự chú ý của mọi người nhất, đó là trận giao chiến giữa lão Ngũ Ma và hậu nhân của Kiếm Tiên là một thiếu nữ tuổi đời chưa đến đôi mươi.
Đứng ngoài quan chiến, hai vị tuyệt đại cao nhân bất giác hổ thẹn cho danh xưng của mình mà hai mươi năm nay giang hồ đã gọi, khi so sánh với võ công của bốn người đang giao chiến.
Nếu chỉ có nhị tiên Đạo Phật và hai lão ma thôi, thì La Sát sư thái và Lãnh Diện cư sĩ cũng đỡ phải hổ thẹn. Nhưng ở đây lại còn có Lam Kỳ Trân, chỉ cần sự so sánh với nàng này mà thôi, hai vị tuyệt đại cao nhân đã muốn tìm lỗ mà chui rồi, chưa kể đến vị trưng niên sừ đại đạo mà nàng kêu là Hoàng Long Trang nào đó...
Hoa Nghi Dung và Đào Kiều Sương ngây người đứng nhìn kiếm pháp của giai nhân nọ đang cật lực đấu với lão ma.
Hai nàng không hiểu lúc này lòng của hai nàng đang nghĩ gì nữa?
Mong hay không mong hậu nhân của Kiếm Tiên đánh thắng lão ma?
Do đó, thần sắc của hai nàng luôn luôn biến đổi khi đứng nhìn vào trận chiến.
Còn Đạo Tiên không hiểu làm sao lại như đùa cợt với lão Bát? Cứ chốc chốc Đạo Tiên lại châm chọc một câu, hay chê bai cười giỡn, khiến lão Bát càng thêm khích nộ. Và càng động nộ lão Bát lại càng thêm liều lĩnh.
Lão Bát đáp lại tiếng cười châm chọc của Đạo Tiên bằng những tiếng quát nạt, và lão Bát đang cố sức hơn nữa quyết đập chết cho được Đạo Tiên.
Bông lão Bát nghe Ngũ kha của lão ở đàng kia la lên:
- ôi chà! Sao kiếm pháp này giống đao pháp của thằng lõi kia quá vậy? Chẳng lẽ thằng lõi hôm qua là trưởng bối gì của con bé này sao?
Rồi nghe tiếng đối thủ của lão Ngũ - con bé nhà họ Lam nói gì nữa, nhưng lão Bát không nghe được. Vì lão Bát chợt nghĩ đến một điều khác.
Lão Bát Ma liền hồi bộ, cho tay vào bọc áo, và rồi lão nhào tới gần Đạo Tiên, tay lão khua loạn trong không khí, cả một khoảng không rộng lớn.
Tức thì có tiếng quát cực lớn từ trên không vọng xuống nghe muốn điếc cả tai.
- Thất Tán Công! Giỏi cho lão ma giở trò hèn mạt, hạ lưu!
Tiếng quát vẫn còn đang ong ong trong tai lão Bát lại nghe có tiếng nhiều người kêu lên. (Do nhiều người cùng kêu lên lão Bát mới nghe được.) - Hoàng Trang Long!
- Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao!
- Đao pháp Vô địch nhà họ Hoàng!
← Hồi 20 | Hồi 22 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác