← Hồi 319 | Hồi 321 → |
"Phá quán giết người...."
"Ha ha ha ha ha ha...."
"Đã lâu rồi chưa có đụng phải loại sự việc phá quán này, đúng là hoài niệm thật."
"Đến phố người Hoa đòi phá quán? Vị bằng hữu kia, ngươi nói nghe chút, là ai phái ngươi tới vậy? Trả cho ngươi bao nhiêu tiền, không phải là mấy cái võ quán Karate, Taekwondo, hay Nhu thuật đâu nhé, bất quá cũng phải thừa lúc nhiều người người ta hủy biển hiệu đi chứ, bây giờ trời đang mưa, vắng vẻ hiu quạnh, phá quán cũng vô ích thôi, trước tiên ngươi đi về đi."
"Đúng vậy, bọn ta hôm nay có chuyện rất quan trọng, vậy bỏ qua cho một con ngựa nhà ngươi, một mạng đã sống đến từng ấy rồi kể cũng không dễ dàng."
Nghe kẻ đội đấu lạp (nón che mặt) nói xong, các đại lão mở hội ở đây lúc đầu sửng sốt, sau đó cười rộ lên, đều ồn ào lên tiếng trào phúng, có vẻ như thấy được một chuyện rất khôi hài.
Không sai, theo lẽ thường mà nói, chuyện này đúng là quá hài hước.
Chuyện phá quán này cũng gặp không ít, mở võ quán dạy đồ đệ ở nước ngoài, đâu có lý chưa từng bị phá quán, một tháng một vụ nhỏ, ba tháng một vụ lớn, một năm một vụ chém giết.
Bất quá hôm nay lại là các Đại Lão của tất cả xã đoàn người Hoa tại Pháp quốc tụ hội, nhất là có cả thêm cái đám tay chân tinh nhuệ nhất của xã đoàn cũng ở đây, tự dưng trong lúc ấy lại có kẻ trơ trọi xông vào đòi phá quán giết người, tình huống như thế bất luận là kẻ nào cũng đều là không may mắn, vô cùng không may mắn, chẳng khác nào lấy chân phá thép tấm!
Các vị Đại Lão trông thấy kẻ đội đấu lạp đến đòi phá quán, đồng thời cười ồ lên, trong lòng cũng phải than lên rằng kẻ này thật không may rồi.
Duy nhất không cười ở đây, chỉ có Vương Siêu và Trương Đình Vân của Hồng Môn.
Lão nhân Trương Đình Vân là kẻ từng trải lõi đời, tuy rằng nhìn không ra thực lực của kẻ mang đấu lạp, nhưng lão thân là một tay có thâm niên, sinh tử cũng đã trải qua nhiều, tâm linh có một loại thấu đáo, trực giác mách bảo kẻ mang đấu lạp này rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm.
Vương Siêu thì càng không cần phải nói, lúc nhân tài đội đấu lạp này đến gần phía ngoài cửa, lỗ tai của hắn cũng đã nghe ra từ trong tiếng mưa to tầm tã được một tia manh mối.
Kẻ mang đấu lạp, vô luận là hô hấp, thanh âm cước bộ, tần suất mạch đập, đều cơ hồ đã cùng theo tần suất nước mưa trút xuống hòa tan thành một thể, nói cách khác, lúc y đi ở trong mưa, trạng thái sinh cơ toàn thân cùng trạng thái vận động của mưa to gió lớn giống như in.
Tần suất giống đến vậy, khiến cho Vương Siêu có một loại cảm giác đó chính là mưa gió ngoài kia hình như cùng kẻ này vô cùng thân thiết, là đồng bọn thân thiết tuy hai mà một. Đối mặt với kẻ này giống như muốn đối mặt với cả mưa gió trong đất trời.
Nói cách khác, kẻ mang đấu lạp là thừa phong bố vũ (theo mưa theo gió) mà đến, chính là y mang mưa gió đến.
Cảm giác như vậy rất là thâm ảo, rất sâu xa khó hiểu, con người dù quyền pháp đã tới đỉnh, tinh thần cảnh giới đã đạt đến trình độ tinh vi khó dò, căn bản cũng không cảm giác được.
"Long vương xuất hành, mưa gió đi theo." Vương Siêu lẳng lặng nhìn kẻ đội đấu lạp, "Ngươi không phải là tới phá quán, lấy thân thủ của ngươi, ta nghĩ không ra, trên thế giới này còn có võ quán nào lại mời được ngươi tới phá kiếm thuật quán nhỏ bé này?" Đúng vậy, kẻ đội đấu lạp lẳng lặng đứng ở cửa, phía sau y cuồng phong bạo vũ đang gào thét. Vương Siêu có cảm giác, đối phương tựa hồ như một con long vương theo mây về gió, đang lạnh lùng nhìn mình.
"Ta đích thực tới phá quán, cũng đích thực là có kẻ dùng tiền mời ta tới giết người, giết chính là giết ả đàn bà phía sau ngươi kia, nữ đổng sự Chanel. Không sai, chính là ả, ta tới để giết ả."
Đấu lạp nhân vẫn như cũ kéo đấu lạp xuống rất thấp, thấy không rõ diện mạo.
"Ngươi là người của Tập đoàn Ám sát GOD?" Lời của đấu lạp nhân vừa ra khỏi miệng, các đại lão ở đây đều mạnh mẽ đứng cả lên.
Bọn họ đều là kẻ hiểu biết, những ngày qua Trương Đồng đã nhiều lần suýt bị bắt cóc, ám sát, đều là do người của Tập đoàn ám sát GOD. Nhất là đêm khuya ngày hôm trước lại còn chết mất một nhóm vệ sĩ tinh nhuệ. Giờ đây lời của đấu lạp nhân vừa ra khỏi miệng, bọn họ lập tức hiểu.
Chẳng những là bọn họ, đến ngay cả Vương Siêu trong hốc mắt cũng co rút lại một chút.
Gã đấu lạp nhân này cư nhiên là người của Tập đoàn Ám sát GOD, điều này Vương Siêu cũng không nghĩ tới. Một tập đoàn ám sát, đều là trong đếm tối bắn lén, ẩn nấp, hại ngầm... quyết không bao giờ có mặt ở nơi mọi người tập trung lại, đương lúc thực lực đối thủ cường đại nhất, đơn thương độc mã một mình mình tới tận cửa đòi giết.
Loại hành vi như này, không thể gọi là tập đoàn ám sát được, nên gọi là tập đoàn minh sát.
Ban ngày ban mặt tới cửa đòi giết.
Điều này hoàn toàn phá vỡ quan niệm về ám sát bắt cóc.
"Nghe nói Vương Siêu tiên sinh của Đường Môn là cao thủ đệ nhất Đại Đông Á của võ thuật truyền thống Trung Quốc, quyền pháp vô cùng thần kì, có thể "thủy trích thạch xuyên" (khiến một giọt nước xuyên qua cả đá), vê sắt thành bùn, bật hơi giết người, hôm nay ta tới giết người, không biết liệu Vương Siêu tiên sinh có thể bảo vệ được ả đàn bà phía sau ngài hay không?"
Đấu lạp nhân vẫn không nhúc nhích, ngữ khí uyển chuyển, nhưng trong lời nói đã tạo cho Vướng Siêu một tầng áp lực!
Y từ trong mưa gió tiến vào, tới cửa đứng im bất động, lẳng lặng nói vài ba câu, tựa như hời hợt nhưng lại tạo cho Vương Siêu áp lực không gì sánh nổi!
"Người ta phải bảo vệ, thiên hạ không ai có thể dộng tới nàng dù chỉ một sợi tóc, bao gồm cả ngươi ở đây."
Vương Siêu cũng không động thân, nói chuyện lạnh lùng: "Công phu của ngươi không tệ, cảnh giới cũng rất cao, nhưng vẫn kém một chút, ngươi biết không? Lúc mà cước bộ của ngươi cách nơi này tám mươi ba bước, ta đã nghe được, nhịp tim đập, hô hấp, mạch đập của ngươi, tuy rằng đồng thời có cả gió mưa, nhưng trong đó vẫn có một chút nhỏ không hòa hợp, đến nỗi khiến ta có thể phân biệt được đâu là tiếng mưa gió, đâu là tiếng của ngươi. Khoảng cách của ngươi với công phu cùng trời đất một thể, tuy hai mà một còn kém xa lắm. Còn nghĩ ở trước mặt ta giết người? Có lẽ hôm nay ngươi tưởng là người cần bảo vệ sẽ bó tay bó chân? Cho nên ngươi mới to gan đến vậy, một thân một mình xông tới đây."
Vương Siêu nói ba xạo cốt để giải trừ bớt áp lực trong lời nói của đấu lạp nhân.
Ý đồ vừa nói muốn giết Trương Đồng của đấu lạp nhân này là rất rõ ràng, đó chính là muốn lấy tính mạng của Trương Đồng để trói buộc tay chân của Vương Siêu! Cao thủ tranh đấu, một kẻ muốn giết người, một kẻ phải bảo vệ người, đây tuyệt đối là sự việc không giống nhau, đương nhiên kẻ giết người sẽ chiếm thế chủ động.
Năm đó Vương Siêu xông vào tòa nhà bệnh viện Tập đoàn Trần thị, trước mặt Worton giết Trần Lập Ba cũng là một tình huống.
Vương Siêu đối mặt với áp lực này, không nhúc nhích chút nào, trái lại nói ra cảnh giới của đấu lạp nhân hãy còn có chỗ sai sót, đây là một kiểu phản kích hung hăng.
Có thể nói, trong lúc nói lời ba xạo đó, hai vị tuyệt đỉnh cao thủ đã giao thủ.
"Bẩt cứ lúc nào tần suất sinh cơ đều cùng thiên địa tạo thành một thể, tuy hai mà một, kẻ như vậy, quá khứ đã không có, tương lai sẽ không có, ngươi không cần vạch ra sai lầm của ta, ngươi cũng giống như vậy." Đột nhiên đấu lạp nhân nở nụ cười.
Bất cứ lúc nào, từng giờ từng khắc đều đem tần suất sinh cơ của mình giữ vững cùng cảnh vật xung quanh tạo thành nhất thể, tuy hai mà một. Loại trạng thái tinh thần này, đích thật bất luận không một ai có thể làm được, kể cả thần tiên thật sự cũng không làm được.
Giống như khi toàn thân Vương Siêu căng gân căng cốt, bành trướng cơ thể, khí huyết toàn thân dâng trào cuồn cuộn, ấy là để lúc dài nhất, đánh cho xa nhất, sức bật lớn nhất, nhưng loại cảnh giới này không phải lúc nào cũng duy trì từng giờ từng khắc được.
Trạng thái tinh thần, trạng thái thể lực của con người, một ngày hai mươi tư giờ, đều có lúc đỉnh điểm, lúc áp chót, cái đó không thể tránh khỏi.
Ngươi không hổ là đối thủ của ta, không nghĩ tới, Đường Tử Trần lại cư nhiên có thể tìm được người như ngươi. Kẻ giống như ngươi, ám sát hay không ám sát, đánh lén hay không đánh lén cũng không có khác nhau nhiều, bất quá, người của ngươi hôm nay mặc dù nhiều, nhưng có lúc, nhiều người cũng không phải trợ thủ, ngược lại đó là sự trói buộc."
Đấu lạp nhân nói xong hai chứ "trói buộc" cuối cùng, đột nhiên ngậm miệng lại, cả người yên lặng như tờ, chỉ nghe tiếng mưa tiếng gió kích động, ầm ầm vang lên.
Y nhất thời ngậm miệng, hiển nhiên là đã không chuẩn bị nói gì nữa.
Mới vừa rồi cùng Vương Siêu nói ba xạo dò xét thử lẫn nhau, cũng không chiếm được tiện nghi. Nói cách khác, trong khí tức cũng không khiếp sợ được đối phương, cũng không lay chuyển được trạng thái tinh thần của đối phương, vậy giờ đây chỉ còn nước chứng kiến bản lãnh công phu thực sự thôi.
Chính vậy, y biết rất rõ ràng, cũng nhìn rất là chuẩn, bên Vương Siêu có nhiều người, nhưng đều là trói buộc! Y tuy rằng một người một ngựa, nhưng lại chiếm ưu thế lớn!
Giết người như Vương Siêu, đánh lén hay không đánh lén, ám sát hay không ám sát cũng đã không có ý nghĩa lớn. Đối với kẻ có thể nghe rõ ràng cảm nhận được tiếng gió thổi lay động, tiếng con kiến nó bò thì đánh lén cái gì, ám sát làm sao, đều là giả dối. Chỉ có lúc bên người hắn bị trói buộc, khiến cho hắn cố kỵ phân tâm, sau đó mới có thể đắc thủ.
Đấu lạp nhân nhất thời im miệng, cái Đại Lão ở đây đột nhiên trong lòng đều cả kinh, không hẹn mà cùng dâng lên một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, giống như có người nơi xa ngắm bắn thẳng vào mình, toàn thân chi chít đều nổi lên tầng da gà.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có ài kẻ côn đồ vô cùng hung hăng "Song hoa hồng côn" đột nhiên nẩy lên, tính muốn đánh tới đấu lạp nhân.
Thế nhưng, so với bọn chúng còn nhanh hơn chính là Vương Siêu.
"Đáng tiếc, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta."
Vương Siêu nhẹ nhàng bật hơi, trong lúc nói chuyện đột nhiên bước lên phía trước một bước.
Một bước này của hắn, ở đây không thiếu đám cao thủ, ánh mắt sắc bén cũng có khối người, nhưng không một ai thực sự thấy rõ ràng sự phát kình trong động tác của hắn, đều chỉ cảm giác mặt đất chấn động, cả người Vương Siêu đã xuất hiện trước mặt đấu lạp nhân.
Cùng lúc! Thân thể của hắn đã trở nên cao và to hơn, so với đấu lạp nhân còn cao hơn một cái đầu, bề ngang của thân thể khổng lồ trải rộng ra, tựa như che đậy hoàn toàn đấu lạp nhân.
Trong khi đó, Trương Đình Vân, vị nguyên lão của Hồng Môn với ánh mắt là sắc bén nhất, cảm giác nhạy bén nhất đã thấy được, cảnh tượng của hình ảnh dừng lại trong đầu, đó chính là một tráng hán khổng lồ, tung ra bàn tay sắt như kéo cây quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ) chộp về phía đứa bé.
*****
Vương Siêu vừa ra tay chính là Bát Quái Chưởng "Phiên Thiên Ấn" vô cùng hung ác.
Đồng thời lần này thân pháp hắn phối hơp cũng cực kỳ hung mãnh, Kỳ Lân Cước Chỉ! Ngón chân vừa động một trảo, mặt trên của gân chân tựa như gân trâu, phía trước gót bàn chân chuyển dời, dưới chân lập tức tung ra đại lực mấy ngàn cân, như trâu điên xông tới.
Bàn chân sinh ra lực như trâu điên, bắp chân của hắn hướng ra phía ngoài ma sát mà đi. Nhất thời lực lượng ở bắp châp, bắp đùi nối liền thành một mạch, bên ngoài khớp đầu gối nổ mạnh, lách tách như đạn pháo.
Lực lượng ở dưới chân chỉ chớp mắt đã xuyên qua, nội tạng, sự gan dạ của Vương Siêu đồng thời đều bùng nổ, tựa như gấu thêm gan, sự can đảm của nội tạng mạnh mẽ càng giống lực của gấu to.
Lực can đảm sinh ra, hiện tại bụng dưới của hắn bị nội hãm mạnh mẽ, theo, theo chưởng mạnh mẽ tuôn ra ngoài, tiếng sấm trong bụng, trong dạ dày như trống trận.
Cùng lúc đó, thắt lưng vặn ngược lại, vừa như hình rồng chiết thân, đàn hồi vắt ra phía sau! Xương sống nổi lên, lưng vai gồ cao, tựa giống như từ trên thân mọc thêm cánh.
Chiêu thức "Phiên Thiên Ấn" của Vương Siêu trong đó bao hàm cửu ngưu nhị hổ, long hạc hùng mã, lôi bộ cương phong. Lần này vọt tới trước mặt đấu lạp nhân, đã mang theo lực lượng có tính chất hủy diệt như trận cuồng phong không gì sánh kịp.
"Ào ào ào ào!"
Trong lần vọt tới này trong nháy mắt Vương Siêu tung chưởng đánh ra, phía sau đấu lạp nhân lúc trước vốn là cuồng phong bạo vũ dày đặc thì bị kình phong càn quét, vốn là có loại ý cảnh con người hòa cùng trời đất làm thành một thể vô cùng hài hòa thì bị va đụng đến thất linh bát lạc (chia năm xẻ bảy).
Một chưởng "Phiên Thân Ấn" này chẳng những lực lượng không thể tưởng tượng, phá hủy đến cực hạn sự đả kích cuồng bạo, quan trọng hơn là nó đã trực tiếp phá hủy đi trạng thái tinh thần của đấu lạp nhân, một loại trạng thái tinh thần thiên-nhân hợp nhất.
Nếu như lúc trước tần suất sinh cơ của đấu lạp nhân cùng với phong-vũ-thiên-địa hòa làm nhất thế, thì nó lại làm cho người ta cảm giác thiên-địa mông muội lờ mờ, một loại cảnh giới không thể kháng cự, nhưng với lần này của Vương Siêu, chính là dùng bạo lực, sự ngang ngạnh của bản thân, để đảo lộn cả thiên-địa.
Với thế tiến công đầy bạo lực, lực lượng có tính hủy diệt như thế, bất cứ sự vật, sự việc nào cũng chỉ còn nước hủy diệt.
Ngươi có trạng thái tinh thần thiên-nhân hợp nhất, ta liền ngang ngạnh mà lật ngược cả bầu trời!
"Bùm!"
Đấu lạp nhân đối mặt mới đợt công kích như vậy, toàn thân cũng khẩn trương tới cực điểm! y đột nhiên ngẩng đầu thoáng cái có thể nhìn ra được.
Y tựa hồ cũng không dự liệu được lực lượng "Phiên Thiên Ấn" của Vương Siêu lần này lại đạt đến trình độ ấy. Vô luận là "Lực" hay là "Thế", trình độ đều mạnh đến vậy. Đồng thời trong lòng đấu lạp nhân dâng lên sự sáng tỏ, "Đây mới thực là bạo lực."
Bất quá, y cũng không hề lui bước, không hề né tránh.
Ngẩng đầu lên, đầu y hướng lên trên đỉnh, lực luồn qua tóc! Một cái đấu lạp rộng nhất thời thoáng chốc bị nhô lên, tốc độ xoáy tròn cực nhanh, bên rìa đấu lạp như cắt cả kim loại nhắm thẳng mặt Vương Siêu!
Cùng lúc đó, một khuỷu tay y giơ lên, áng chừng cước bộ, hô hấp một hơi, cả người cũng giống như Vương Siêu, mạnh mẽ, nhô lên mạnh mẽ, cao rồi lại to, hung hăng chống trên đầu che chắn lại một quyền của Vương Siêu.
"Phanh!"
Lại là một tiếng vang thật lớn, giống như tiếng nổ cuồng phong bạo vũ trên bầu trời, quyền với khuỷu tay cùng lúc va chạm.
Vương siêu với "Phiên Thiên Ấn" sức mạnh vô địch cũng có thể đánh chết được cả con voi, vậy mà cư nhiên lại bị đấu lạp nhân này dùng khuỷu tay đỡ được.
Y phục ở khuỷu tay đấu lạp nhân cũng căng chặt ra tùy thời có thể rách toạc, cả nắm tay lẫn cánh tay Vương Siêu đều giống nhau, đen kịt dữ tợn, trong mưa mang theo màu xanh sáng bóng. Kiểu như cánh tay, nắm tay này cũng không phải là một phần của thân thể.
Hơn nữa, cánh tay hắn sau khi nổi gân sung huyết, lỗ chân lông trên da vẫn nhẵn nhụi như cũ, trơn nhẵn vô cùng, không có lấy nửa sợi lông.
Tím đen, trơn, sáng bóng lấp lánh, nhẵn nhịu, không lông, nhưng da dẻ cánh tay tràn đầy cảm giác lực lượng khôn cùng, căn bản không giống với loài người, làm cho người ta có loại cảm giác mạch máu của thần linh.
"Đạo gia khí công, luyện đến trình độ Hàng Bạch Hổ rồi sao?
Một quyền của Vương Siêu giao với khuỷu tay, trong chớp mắt lúc ấy nhạy bén đã cảm giác được, quyền pháp của đấu lạp nhân này đối với ta thấy qua từ trước tới nay thì đó là thứ cao thâm nhất, lợi hại nhất, chỉ sợ ngay cả Vua đấu võ Ba Lập Minh cũng có chỗ không bằng!
Những cái khác không nói, đấu lạp nhân đã đem tinh khí huyết toàn thân khóa lại, không hề tiết ra ngoài, lông đã rụng toàn bộ, trình độ không thể phát triển thêm nữa. Hiển nhiên là đã đạt tới trình độ "Hàng Bạch hổ" trong đạo giáo khí công.
Mái tóc là huyết sao (ngọn máu), cũng là tinh huyết, nếu có thể bế trụ được tinh huyết, khiến cho lông tóc toàn thân không thể sinh trưởng, khí huyết toàn thân vững chắc bưng bít lại, không thể tiết ra ngoài, thực sự đã đạt trình độ "tụ hống thành duyên" (tụ thủy ngân thành chì) rồi.
Kẻ luyện đến trình độ như vậy, với bản thân hoàn toàn tự rõ năng lực, khống chế năng lực, đã là tự thấy thần linh của bản thân, đắn đo thần linh của bản thân.
"Trên thế giới này lại có người như vậy sao?"
Một quyền "Phiên Thiên Ấn" này của bản thân, coi như là bão đan, cao thủ đón đỡ bố cang cũng câng di động khí huyết, toàn thân chấn động tan rã, tức ngực hụt hơi, lợi tê dại, nhưng đối phương lại vô tư không có bất cứ khác thường nào, cứ như vậy cứng rắn đỡ lại được.
Hơn nữa đấu lạp nhân sau khi đỡ được, khuỷu tay khẽ lật! Một chiêu "Niêm Trửu Thế" treo ngược ra phía ngoài, ấy vậy mà đem cánh tay Vương Siêu đẩy ra, đồng thời tiến thân, một quyền trực tiếp văng thẳng hướng cổ họng Vương Siêu!
Quyền pháp đấu lạp nhân đơn giản, trực tiếp, phong cách cổ xưa, không hề màu mè lòe loẹt.
Hơn nữa, một quyền này của y, đúng lúc giấu ở phía sau đấu lạp vừa bay ra.
Biến hóa trong chớp mắt, từ đòn tấn công Phiên Thiên Ấn đã bị đối phương đỡ được, treo ngược lại, Vương Siêu cũng biết, bản thân tung hoành thiên hạ, không đâu địch nổi đã quá lâu ngày rồi, rốt cục giờ đây gặp được cường địch chưa hề có từ trước tới nay.
Thật khó trách, đấu lạp nhân nọ biết rất rõ ràng công phu "Thủy trích thạch xuyên", "Ác thiết thành nê" (Vê sắt thành bùn) của bản thân ta, sao lại còn dám cầm gậy cầm đuốc tới hẳn tận cửa đòi đánh giết.
Sau một quyền phản kích của đấu lạp nhân, trước mắt Vương Siêu tối sầm.
Chiếc đấu lạp khổng lồ kia bay lên tạo ra va chạm, vừa đúng lúc đỉnh đấu lạp bay, cũng vừa lúc che chắn cho cú đấm phản kích của đấu lạp nhân, cũng che chắn trước mặt mũi và động tĩnh nửa thân trên của y.
Giờ khắc này, tầm mắt của Vương Siêu hoàn toàn đã bị chiếc đấu lạp bay tới che đậy mất.
Đấu lạp tựa như bóng tối khôn cùng, mà cú đấm phản kích của đấu lạp nhân lại giống như con dã thú khổng lồ núp trong bóng tối.
Chỉ chớp mắt!
Vương Siêu đã lâm vào trong trái thái hung hiểm, nguy cơ trùng trùng.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trong lòng Vương Siêu đích xác cũng dâng lên.
Thế nhưng, Vương Siêu không thể để cho cảm giác nguy hiểm ấy dâng lên trong lòng được. Nguy hiểm là nguy hiểm, hắn là hắn, không chút do dự, Vương Siêu há to miệng, phun ra một luồng không khí, kèm theo chân ngân phát âm, trực tiếp thổi vào trên đấu lạp.
Vân Phá Thiên Khai (xua mây mở trời)
Trước mắt sáng ngời
Luồng không khí Vương Siêu thổi ra này trực tiếp đem đấu lạp chấn động phá thành mảnh vụn, mảnh vụn bắn tung ra tứ phía!
Uy lực của luồng khí lưu mà hắn há miệng thổi ra này chẳng khác nào như một quả bom không khí nổ tung, có thể lật ngược một tráng hán trên mặt đất, huống chi chỉ là đỉnh đấu lạp?
Lần bật hơi này đem đấu lạp đánh vỡ, nắm quyền của Vương Siêu tung ra ngang dọc, vặn mình bổ cổ tay, không sai chút nào chém ngay vào cổ tay của đấu lạp nhân.
Lúc cú đấm của đấu lạp nhân cách Vương Siêu hãy còn khoảng hai tấc (1 tấc = 3, 33cm), gặp phải đòn tấn công ngang như vậy, thật sự là đánh mà không tiến thêm được nửa điểm! Bị cú chém đó làm lệch hướng sang bên.
Sau khi hóa giải cú đấm, Vương Siêu cũng không thèm nhìn về phía trước!
Chân trước hắn bước tự nhiên thang kình (lực chạy, lội), chân sau đạp lực, cả người mạnh mẽ tiến lên nửa bước, bả vai nhô ra, hung hăng khua tới hướng lạp nhân, dĩ nhiên là lấy thân đè thân mà tấn công!
Đòn tấn công lần này của Vương Siêu là dùng thân đè thân, giống như con gấu lớn, càng thêm mãnh liệt hơn chính là toàn thân hắn bây giờ kiên cố, cứng rắn như sắt, đừng nói là người, kể ra một vách tường đổ xi măng cốt thép cũng nhất định sẽ bị tan tành rụng đổ nếu va phải.
Đấu lạp nhân cũng cảm giác được sự nguy hiểm kịch liệt!
Đối mặt với đòn đánh như vậy của Vương Siêu, đột nhiên cước bộ y lướt ngang, cước bộ di chuyển, thân thể lắc như như một cái bóng, trong lúc ấy không hề sai sót, tránh thoát khỏi cú đánh chính diện của Vương Siêu.
Tốc độ lần này cực nhanh, chỉ có thể dùng câu thành ngữ "di hình hoán ảnh" để hình dung.
Cũng chính là cái lay động trong chớp mắt kia của y, thật sự thân thể đã thoát ra ngoài, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, người khác thoạt nhìn cái bóng của thân thể vẫn còn ở nguyên tại chỗ!
Thị lực mê hoặc, thân pháp thần tốc.
Thế nhưng, y nhanh, Vương Siêu còn nhanh hơn!
Y tránh ngang được cú đánh. Vương Siêu đã thu lại chàng kình (kình va chạm), cước bộ hạ xuống theo, thân thể bước miêu bộ (dáng đi của con mèo), hai tay ấn xuống, đầu ngón tay lần nối tiếp nhau bắn lực, chỉ phong đánh vào đất, như roi gió quất, vang lên "bang bang".
Tựa hồ chỉ phong bị đánh vào đất lay động thổi, thân thể bành trướng khổng lồ của Vương Siêu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng vô cùng, thổi đi theo luồng kình phong của bản thân, liền bay ra một xích, vừa lúc chuyển đến bên trái thân thể của đấu lạp nhân, tay khẽ duỗi ra, liên kết cả trảo lướt qua, móc hướng sườn trái của đối phương.
"Nhanh quá? Đây là thân pháp gì?"
Tựa hồ bị thân pháp đột nhiên xuất hiện đầy quỷ dị của Vương Siêu làm cho kinh ngạc, sau khi đấu lạp nhân tránh được cú va đụng, muốn xuất thủ phản kích, nhưng không thể ngờ tới Vương Siêu lại sử dụng được một loại thân pháp chưa từng thấu qua vọt tới bên trái người y, kết hợp cả cả trảo.
Trảo của Vương Siêu rất lớn, vừa dài lại nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ rằng nếu lần này việc kết hợp thành công, có thể sẽ phá nát da thịt, lôi cả đoạn xương sườn, đem tất cả tim phổi khí quan bên trong kéo lòi ra.
Đối mặt với chiêu thức chưa từng thấy qua này, thực lực mạnh mẽ của đấu lạp nhân cũng biểu hiện ra được cái giống "Thần", thắt lưng xoay vắt lại, vung bả vai! Một cánh tay tung ra, cả cánh tay vừa cứng lại vừa thẳng, hơn nữa các khớp xương kéo ra đã đạt đến trình độ cực hạn, bộ trảo chính như một đoàn tàu điện ngầm cực đại nện ngang về phía Vương Siêu.
Bộ trảo Vương Siêu giơ lên, né qua được phong mang (mũi nhọn), lực luồn qua gân, móng tay móc bên trong, hướng chỗ gân to cánh tay đối phương mà móc.
Bả vai Đấu lạp nhân buông lỏng, chìm sâu xuống, cánh tay kiên cường lúc ấy cánh tay cũng chìm xuống, đột nhiên trở nên mềm nhũn, đầu tiên là khuỷu tay thõng xuống phía dưới, cánh tay chuyển nghiêng, vừa vặn làm liên kết trảo của Vương Siêu trở nên vô ích.
Né qua được liên kết trảo, khuỷu tay y đột nhiên bắn ra về phía trước, giống như là mãng xà dùng đuôi đập đất, bò trên đại thụ, cánh tay mềm mại trườn tới cổ tay của Vương Siêu.
"Thông bối triền quyền!"
Vương Siêu tâm niệm chợt động, đã thấy rất rõ ràng đấu lạp nhân thần bí mới vừa rồi đã dùng loại quyền pháp gì.
Mới vừa đối mặt với Tri Thù Đạp Thủy của mình, đối phương xuất thủ bỏ vai, phảng phất đơn tiên trong Thái cực quyền, theo sau đó là vai chìm khuỷu hạ, khuỷu tay bắn ra nội triền, lại tựa như triền ti kình trong Thái cực quyền.
Nhưng lưỡng thủ này lại cùng Thái cực quyền có chỗ bất đồng nhỏ, phong cách rất là cổ xưa, quyền thuật chất phác tự nhiên, hơn nữa thổ khí hô hấp, vận lực nội tạng cùng Thái cực quyền đều bất đồng.
Đối với Thái Cực Quyền, vô luận là một phái nào, một nhà nào, Vương Siêu không cần nhìn động tác tay, chỉ cần quan sát ánh mắt, hô hấp chợt động, nội tạng xương cốt chợt vang của đối phương là căn bản có thể xác định họ muốn tung ra chiêu thức gì.
Nhưng rất hiển nhiên, quyền pháp của đấu lạp nhân sử dụng tuy rằng gần giống Thái Cực Quyền, nhưng rất hiển nhiên không phải mà đó là Thông Bối Triền Quyền trong Đạo giáo quyền, đây là một loại quyền pháp đạo giáo cổ xưa, kiểu dáng đa dạng, liên kết mẹ con, vận dụng tạo nên uy lực khó lường.
Bàn tay đấu lạp nhân quấn quanh tay Vương Siêu đột nhiên kéo một cái, thân thể lay động, gót chân xoay tròn, tay cũng xoay tròn, giống như là xe sợi kéo tơ, theo triền thế của đấu lạp nhân quẫy ra phía ngoài.
Vương Siêu trong lúc đó dùng tới chiêu "Đại Trừu Ti" trong Bát quái tam thức của bản thân.
Một giây đồng hồ, hai người nhấc tay lên, ngươi triền (quấn) ta trừu (rút), ra dấu ít nhất mười trọng kình cũng không thể khiến cho đối phương mất đi trọng tâm.
Xem công phu của Vương Siêu cùng đấu lạp nhân, và người khác động thủ, chỉ cần treo nhẹ một cái, đối phương liền mất đi trọng tâm ngã bay ra, thế nhưng bây giờ lại là kẻ này cũng chẳng làm gì được người kia.
Sau khi ra một chiêu trừu ti (kéo tơ), Vương Siêu liền hiểu ra, kẻ trước mắt này, vô luận là đả pháp, hau là lực lượng đều không thua kém mình, chỉ trong hai ba chiêu thức, tuyệt đối sẽ không thể nào giải quyết xong đối phương.
Một kẻ quyền pháp đã luyện đến trình độ "Hàng Bạch Hổ" lông tóc rụng hết, không thể phát triển nữa, đích thực là lợi hại.
Tuy rằng bản thân tự hiểu trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào phân được thắng bại, thế nhưng Vương Siêu cũng không vội vàng, trái lại trong lòng sinh ra một loại cảm khái tràn đầy.
"Đánh chết kẻ này, cả đời luyện quyền, cũng không tiếc nuối."
Tựa hồ cũng hiểu được rằng bản thân giao thủ cùng Vương Siêu trong thời gian ngắn không thể phân thắng bại, sau khi hai tay đấu lạp nhân vừa kéo vừa triền (quấn), phía sau thân thể rộng mở, lùi vào trong màn mưa to.
Động tác này của y, ý tứ rút lui ẩn chứa phi thường mãnh liệt!
Dĩ nhiên Vương Siêu sẽ không để cho y được rời khỏi.
Lúc này, Vương Siêu đã biết, gã đội đấu lạp này chắc đến tám chín phần mười nhất định là thủ lĩnh của tổ chức GOD, cũng chỉ có người như vậy, mới xứng đáng được làm thủ lĩnh của tổ chức đó.
Đối với một kẻ như thế, thật sự là quá nguy hiểm.
Hôm nay Vương Siêu vô luận là như thế nào, cũng phải phân rõ thắng bại, rồi giết hắn.
Cho nên sau lúc đấu lạp nhân rút lui vào trong màn mưa to tầm tã, thân thể hắn chợt lóe, cũng đuổi theo tiến vào.
Tốc độ hai người đều rất nhanh, đấu lạp nhân vừa lùi vào trong mưa, bước chân liền chạy, thân hình liên tục, sau một giây cũng đã xuyên qua đình viện, ra tới bãi đậu xe ngoài cửa lớn, một giây tiếp theo đã ra được đại lộ của thành phố Paris.
Tốc độ như thế, quả thật là kinh thế hãi tục, nhưng Vương Siêu so với y cũng không chậm, thân thể hắn như con mèo, ngón tay, ngón chân đồng thời lay động, giống như một con nhện to, gắt gao nhìn thẳng vào con mồi, bất kể đấu lạp nhân có né tránh nhảy nhót thế nào, Vương Siêu đều thủy chung theo sảt phía sau y chỉ cách nhau cự ly một xích.
Hai người xuyên qua màn mưa to tầm tã, hạt mưa bị va chạm với thân thể, cư nhiên vẽ ra một đường thật là dài, đó là bởi vì hai người lướt quá nhanh, hạt mưa phía dưới bị đánh bạt, phía bên trên hạt mưa lại không kịp rớt xuống, do vậy tạo nên tình huống như thế.
Lúc này, mọi người trong kiếm đạo quán mới phục hồi tinh thần, thế nhưng trước mặt trừ một đống hỗn độn, thì đã chẳng còn gì.
Bời vì cuộc giao thủ giữa Vương Siêu và đấu lạp nhân, thật sự là quá nhanh, khoảnh khắc lúc ấy gió rít kích động, thanh âm như sấm, mấy gã "song hoa hồng côn" còn chưa xông lên, hai người ấy đều đã mất dạng.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, trên đường phố Paris, lúc này đã trở thành một thế giới nước, khắp nơi đều toàn nước và nước, trong vòng ba xích (3 xích=1mét-DG), cơ hồ nhìn không thấy bất cứ vật thể nào, hơn nữa gió rít như mũi tên, không nói người đi đường, ngay cả xe cộ cũng đều chẳng có mấy.
Vương Siêu gắt gao bám theo phía sau đấu lạp nhân, lúc ấy khoảng cách từ lúc đuổi theo đã được hơn mười cây số.
Đột nhiên, tại một giao lộ, đấu lạp nhân chợt dừng lại, mạnh mẽ hướng phía bên ẩn trốn.
Vương Siêu di chuyển tức thời! Cánh tay ngang ra rung động, bắn hai phát, vố số bọt nước mưa bị nắm đấm bắn đi, tròn tròn trong suốt, tựa như mưa đá, trong nháy mắt bắn vào hạt mưa, Vương Siêu đột nhiên phát ra một pháo thủ, oanh tạc về phía sau lưng đấu lạp nhân!
Những hạt mưa theo cú đấm đánh ra, phát ra một loại âm thanh kỳ quái bén nhọn, từng chùm giống như mưa đá, nhắm hướng sau gáy đấu lạp nhân!
Lần pháo thủ này Vương Siêu đã kết hợp cả công phu "Thủy Trích Thạch Xuyên"
Những hạt mưa được hắn bắn ra nếu như đánh trúng gáy đấu lạp nhân, mặc dù cái đầu đối phương cứng rắn, nhưng thần kinh da đầu não bộ lại là mẫn cảm nhất, ăn một đòn nước mưa như vậy, nhất định ắt sinh ra khó chịu, do đó sẽ để lộ sơ hở, mà bậc cao thủ như Vương Siêu ở trước mặt là đã đủ toi mạng.
Đấu lạp nhân tựa hồ cũng cảm giác được sự lợi hại trong đó, cánh tay hướng ra sau lưng bọc lại, tay áo huy vung vẩy, đẩy ra toàn bộ nước mưa, đồng thời thân thể lật ra ngoài, chính tới đây, tung ra một quyền cứng rắn, lại đỡ được cú pháo thủ của Vương Siêu!
"Ngươi bám theo ta như vậy, chẳng lẽ không sợ người của ta đem đám người kiếm thuật quán của ngươi giết sạch sành sanh chăng?"
Sau khi đỡ lấy quyền này, đấu lạp nhân đột nhiên nói chuyện.
"Ngươi chính là thủ lĩnh GOD, xin hỏi quý danh?" Vương Siêu nghe thấy điều này, thân thể trượt một cái, chân tay ngừng lại, đang cách bên ngoài đấu lạp nhân năm bước, lẳng lặng duy trì.
Lúc này, đấu lạp nhân đã không thể xưng là đấu lạp nhân nữa, bởi vì chiếc đấu lạp của y đã bị Vương Siêu một hơi thổi nát, hiện rõ ra diện mạo của y.
Kẻ này đập vào trong mắt Vương Siêu, ngoài miệng không râu, lông mày hơi dài, nơi khóe mắt cong, trán cao mà bóng, tóc dày rậm, ánh mắt sáng đến chói lòa, tướng mạo trẻ tuổi, tựa hồ cỡ khoảng ba mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ lại làm cho người ta có cảm giác già vô cùng, những loại đặc biệt này liên kết lại cấu thành một loại tướng mạo không mang hơi hướng của loài người.
"Tên của ta chính ta cũng quên, ngươi có thể gọi là THẦN." Thủ lĩnh GOD nhìn Vương Siêu, "Thân thủ quyền pháp của ngươi, mới vừa rồi ta đã được lãnh giáo, đích xác là đỉnh cao của thế giới này, cũng là đỉnh cao nhất của loại tu hành thể lực con người. Thế nhưng, từ trước tới nay không phải ta không có chuẩn bị để giết ngươi, hôm nay ta mang theo đám tinh nhuệ đến, e rằng, lúc ngươi đuổi theo ta, đám người bên trong kiếm thuật quán đã bị giết hết sạch rồi, có thể nhìn ra được, một người đàn bà có quan hệ mật thiết cùng ngươi, ả bị giết rồi, ngươi chẳng lẽ không tiếc nuối sao?
Vương Siêu không hề bị động trước lời nói này, bước về phía trước một bước, dùng mắt-đối-mắt, nhìn chằm chằm gã thủ lĩnh GOD, đột nhiên bắt đầu cười ha ha.
"Vương Siêu ta kể từ khi xuất đạo tới nay, đã từng cùng vô số cao thủ giao thủ rồi, chưa lần nào thất bại, cho tới bây giờ đều la tung hoành vô địch, chỉ có một tiếc nuối, đó chính là không có đối thủ, mới vừa rồi ngươi rất khá, có thể đỡ được đòn Phiên Thiên Ấn của ta, thực sự ngươi có đủ tư cách làm đối thủ của ta. Không giết được nhà ngươi, mới chính là điều đáng tiếc nuối nhất."
Từ khi Xuất đạo, thân kinh bách chiến, chưa từng thất bại, tung hoàng vô địch.
Lời nói như thế, vô cùng cuồng vọng, nhưng từ trong miệng Vương Siêu nói ra, đó lại là sự thật, chính là sự thật, chưa có ai đánh bại hắn, và kẻ cùng hắn giao thủ luận võ, không chết thì cũng thành tật.
Thế nhưng, chính bởi vì như thế nên Vương Siêu mới dâng lên niềm cảm khái dồi dào.
Không giết được ngươi, mới chính là điều đáng tiếc nuối nhất!
"Đáng tiếc, rốt cục ngươi vẫn phải tiếc nuối." Thủ lĩnh GOD khẽ mỉm cười: "Chúng ta tồn tại như thế này, đối với phàm nhân mà nói, cũng đã là sự tồn tại của thần linh, ai muốn giết chết ai, đều là vô cùng khó khăn, một mình ta hôm nay đúng là sẽ không thể giết chết ngươi, nhưng còn về phần ngươi đòi giết chết ta, cái đó cũng không có khả năng, cũng giống như cái lần năm đó ta truy sát Đường Tử Trần."
"Ngươi hơn ta ít nhất cũng hai chục tuổi, thậm chí là ba chục." Vương Siêu tiếp tục tiến lên một bước nói: "Tuy tằng ngươi đã luyện được công phu Hàng Bạch Hổ, khóa lại được máu huyết, nặng thật như chì, sinh cơ (khả năng sống) tiêu hao rất chầm chậm, với tình huống của ngươi như vậy, ước chừng có thể sống đến một trăm lẻ sáu chục năm, bất quá, kể cả là thần hay là người, đều cũng sẽ già yếu, đều cũng sẽ tử vong, chỉ cần truy kích ba trăm dặm, ba trăm dặm giống như vừa mới đây, chúng ta sẽ phân ra thắng bạn, không biết sau ba trăm dặm đó, thể lực của ngươi còn lại bao nhiêu? Có thể cản lại được cú đấm của ta không? Bây giờ, nguơi chạy, còn không phải là chạy? Chắc là ngươi cho rằng trong vòng ba trăm dặm, có thể sẽ cắt đuôi được ta?"
Một phen nói chuyện của Vương Siêu, vô luận là ngữ khí, thần thái, hay diện mạo tinh thần đều có một loại ý cảnh bức người, ngay cả một kẻ như thủ lĩnh GOD, chính là trong lời nói của Vương Siêu, cũng có loại trình độ chắc chắn nhất định. Hơn nữa, không có ai sau khi nghe nói thế mà có thể hoài nghi tính chính xác từ những lời này của hắn.
Ngay cả thủ lĩnh GOD, cũng không có hoài nghi.
"Thế của ngươi, rất lớn. Ngay cả biểt rõ rằng giữa chúng ta nếu phải làm một cuộc chiến sinh tử, sẽ rất dài, dài dằng dặc, thể lực hoàn toàn sẽ cạn kiệt. Cho dù đến cuối cùng, thể lực của ngươi cũng chưa chắc mạnh bằng ta, nhưng mà, sâu trong nội tâm ta, cũng không nắm chắc để ứng phó tình huống đó, đối với chuyện không thể nắm chắc, ta tuyệt đối sẽ không làm."
Thủ lĩnh GOD đột nhiên cười.
"Ngươi còn mai phục người sao." Vương Siêu nghe điều này, lỗ tai giật giật: "Bên ngoài một trăm bước chỗ ngả rẽ, có ánh mắt ba kẻ đang nhắm ngay vào ta, trong đó có một kẻ cước bộ khá ổn, chắc là tập luyện quyền thuật của Thiếu Lâm, hai kẻ còn lại, nghe nhịp điệu hô hấp, chắc là người luyện yoga, tu vi (tu luyện) rất tốt, cũng coi là hạng thượng sư đại thừa trong việc tu hành yoga. Hừ. Ngươi tìm ba kẻ này, đúng là có tư cách vây công ta. Thể lực đều là công phu đan kình, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, người của tổ chức GOD các ngươi lại có nhiều cao thủ như thế."
"Hử" Thủ lĩnh GOD nghe thấy Vương Siêu nói, ánh mắt co rút mạnh lại, y cũng không ngờ đến, Vương Siêu lại còn có thính lực và động sát lực (lực quan sát) lợi hại đến như vậy.
"Đó không phải người của ta, chẳng qua là kẻ muốn đối đầu với ngươi, một vị tiểu hòa thượng Thiếu Lâm tự, còn có hai lão hòa thượng Ấn Độ tu luyện yoga. Đều là vệ sĩ của gia tộc Rockefeller. Bất quá, nếu bây giờ ngươi phải đi, thì vẫn kịp, bọn họ sẽ không đuổi kịp ngươi." Thủ lĩnh GOD lẳng lặng nói.
"Hôm nay giết không được nhà ngươi, ta tuyệt sẽ không đi, ngươi tự xưng là thần, ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết, ngươi không phải là thần, ngươi sẽ chết."
Lời vừa ra khỏi miệng, Vương Siêu miệng há rộng, song chưởng bày ra, khí lãng (khí thổi ra) mãnh liệt, trực tiếp xé rách màn mưa to nặng hạt!
Song chưởng của Vương Siêu phóng ra, nhắm đánh vào đầu thủ lĩnh GOD, dĩ nhiên là là hai tay đồng thời sử dụng "Phiên Thiên Ấn", rồi ngực, bụng, toàn bộ không môn của bản thân mở rộng ra.
Vương Siêu bỏ quên hết thảy sự phòng thủ, tập trung toàn bộ sức lực tinh thần thi triển ra đợt công kích liên hoàn mạnh mẽ nhất của bản thân.
Một nhân vậy đỉnh cao giống như hắn, mỗi một chiêu, đều là công thủ nhiều mặt, khi ra quyền cũng cần ứng theo bất cứ chỗ hiểm bốn phương tám hướng khắp toàn thân, có như thế thì mới tạo dựng được lợi thế bất bại, không môn đại lộ giống như bây giờ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Nếu không đến mức bị đánh chết, cũng có thể dính phản đòn tạo thành trọng thương cho bản thân.
Thế nhưng lần này của Vương Siêu, đòn song thủ Phiên Thiên Ấn, quá mức dữ dằn, vô thức, thủ lĩnh GOD cũng không đón đỡ, bởi vì nếu đón đỡ, rất dễ dàng lưỡng bại câu thương, vì vậy y tiếp tục di chuyển về phía sau.
Vương Siêu biết rất rõ, hãy còn ba gã cao thụ nọ, nếu không chạy, kể cả thủ lĩnh GOD không cần thiết phân rõ thắng bại, đợi ba gã nọ đến thôi, Vương Siêu sẽ chết chắc rồi.
Nhưng mà, ngay cái lúc y vừa lùi trong nháy mắt, Vương Siêu lại phun ra một hơi, Cự Mãng Thổ Đan (rắn mãng xà lớn phóng ra đan)! Kình lực đại tăng! Song thủ "Phiên Thiên Ấn" biến đổi, hóa thành song long hình (hình hai con rồng), xoắn bện tới đối phương.
Lần biến hóa này, so sánh với đòn song thủ Phiên Thiên Ấn càng thêm mãnh liệt hơn.
Đột nhiên thủ lĩnh GOD biến sắc!
Trong lòng y đã hiểu được, mới vừa rồi mình vô thức lui lại! Trên phương diện "Thế", đã rơi vào hạ phong.
Bản thân biết rõ ba hướng đều có người mai phục, là lúc mà thực lực đối phương cường đại nhất, thế nhưng Vương Siêu vẫn không lùi, quyết tâm là phải giết, khí thế hừng hừng, rốt cục đã công phá được phòng tuyến tâm lý của thủ lĩnh GOD!
Ngươi có cường viện đến, thực lực mạnh mẽ nhất, nhưng cũng là lúc trong lòng ngươi yếu đuối nhất..
Vương Siêu đã nắm chắc cơ hội lần này rồi.
Lúc mạnh nhất chính là lúc yếu nhất!
← Hồi 319 | Hồi 321 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác