← Hồi 318 | Hồi 320 → |
Dung mạo của vị nữ tử áo tím này rất bình thường, mái tóc tết thành hình đuôi ngựa năng động, trong ánh mắt cũng không có chút mầu sắc nào, trên tay tùy tiện cầm lấy một quyển tạp chí mới, lẳng lặng ngồi ở phi trường nghỉ ngơi trên chiếc ghế trong đại sảnh, là một người không bắt mắt trong đám lữ khách đông đảo.
Dòng người trên phi trường Charles De Gaulle rất đông, lưu lượng hành khách mỗi ngày không biết đến mấy ngàn, mấy vạn, hơn nữa ánh mắt nữ nhân này lại không hề có tính công kích, do vậy kể cả dạng cao thủ như Nghiêm Nguyên Nghi, Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đều không hề nhận ra được mình đang bị chính con người này thầm quan sát.
Nhìn mấy người Nghiêm Nguyên Nghi tùy ý nói chuyện thảo luận về tình huống của Vương Siêu dần dần đi xa, cho đến lúc bóng lưng biến mất trong đoàn người, nữ tử áo tím mới thu hồi anh mắt, cũng không đứng dậy mà lại lật quyển tạp chí mới nọ trên tay, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn vào mấy tin tức lá cải trên đó.
"Nữ đổng sự (giám đốc) Chanel cuối cùng đã kí kết hợp đồng đơn đặt hàng mỹ phẩm hàng đầu cùng Hoàng thất Anh quốc, một loạt vụ scandal đồn đại gần đây như bắt cóc, đấu súng của vị nữ đổng sự này đối với cô không hề có bất cứ ảnh hưởng nào."
Tin tức này rất bình thường, trên mặt tạp chí chỉ đơn giản hiện ra bức ảnh bán thân của nữ đổng sự Trương Đồng này, Trương Đồng trên tạp chí vô luận là khí chất hay tướng mạo đều đều rực rỡ, đẹp đẽ, phong vận thành thục.
"Trương Đồng à Trương Đồng, ngươi cũng dự kiến trước, lúc ấy đã có thể thấy rõ ràng tiềm lực của tiểu đệ ta, khiến hắn nợ ngươi một mảnh nhân tình, người có ánh mắt như vậy thật sự không nhiều lắm a."
Phủi phủi quyển tạp chí trên tay, nữ tử áo tím nhẹ giọng lầu bầu, trên mặt lộ ra loại nụ cười mà chẳng ai có thể nhìn rõ, "Bất quá sự mạnh bạo của tiểu đệ càng lúc càng lớn, chém đầu Tư Đồ gia, liên lạc với Đại Quyển, giờ lại cùng chơi bập bênh với đám Tập đoàn Ám sát GOD, trực tiếp đối với các thế lực người Hoa trên thế giới tiến hành tẩy bài, cũng tốt, cũng tốt thôi, nó sẽ làm cho hết thảy địch nhân của chúng ta biến mất, hy vọng sau lần này, cũng được sạch sẽ, chí ít thì thời gian hôn lễ của chúng ta, sẽ không có kẻ quấy rối nữa."
Sau đó ném quyển tạp chí lên mặt bàn, nàng đứng dậy.
Nàng đương nhiên chính là thủ lĩnh tối cao của Đường Môn - Đường Tử Trần.
Cũng chỉ có tinh thần của Đường Tử Trần như có năng lực khống chế tâm lý, tinh thần hàm súc, mới có thể ẩn giấu ánh mắt để cao thủ cấp bão đan không thể cảm ứng được.
"Tay thần GOD đó, lần đầu tiên giao thủ cũng đã được tám, chín năm rồi, ngược lại vẫn luôn luôn nghĩ muốn gặp lại cái kiến thức về một chiêu Hỏa Lí Tài Liên đó, gặp một cái, ngươi tự xưng là thần nhân chân diện mục, đáng tiếc, nếu như lúc ta bất ngờ về nước ấy, vô tình khi đó không gặp được tiểu đệ, không nhất thời cao hứng dạy cho hắn võ công, thì có lẽ trên thế giời này ngươi chính là người mạnh nhất. Đáng tiếc a, đáng tiếc, đợi sau khi ngươi và tiểu đệ ta gặp mặt, ngươi sẽ biết, ngươi không phải là thần. Trên thế giời này, có thể vượt qua được tiểu đệ ta, quá khứ đã không có, thì tương lai sẽ chẳng có."
Sau khi thở dài một tiếng, Đường Tử Trần cất bước sát nhập vào trong đám người qua lại không dứt.
"Đời người thật là kì diệu a, ai biết được, ta cao hứng nhất thời gặp được thiếu niên đó, lại có thể thực sự che gió che mưa cho ta, cho ta bài tẩy toàn thế giới, trở thành cõi đi về của ta, biến hóa như vậy, biến hóa như vậy chính ta cũng không dự liệu trước."
Đường Tử Trần vừa hòa vào trong đoàn người, trên bầu trời âm u đột nhiên truyền đến một tiếng sấm, theo đó là cơn mưa tầm tã, cả nước Pháp tựa hồ bị bao phủ trong đại dương của nước mưa.
"Ào ào ào. Ào ào ào......."
Mưa to bên ngoài trút xuống mãnh liệt, dường như muốn hủy diệt cả thế giới.
"Hôm nay tại sao mà mới sáng sớm đã mưa to thế nhỉ? Đến lái xe cũng khó khăn, tầm nhìn thấp quá, hơn nữa xem ra tình hình này, mưa không tới trưa là khó tạnh hẳn."
Trương Đồng vất vả lái chiếc xe hơi tạt ngang qua một con phố ở Paris mưa như trút nước, sau khi tiến vào phạm vi thế lực của khu phố người Hoa, đến trước một kiến trúc hình dáng tựa cung thể thao thì ngừng lại.
Kiến trúc như cung thể thao này phía ngoài có treo cái biển chữ vàng sáng choang "VÕ ĐƯƠNG KIẾM THUẬT ĐÀN TRÀNG".
Khỏi cần phải nói, kiếm thuật quán này kiểu dáng cũng tương tự như đàn tràng của Taekwondo, Karate, là do chính Trương Đồng bỏ vốn ra xây dựng.
"Sắp vào hè rồi, khí trời thay đổi rất bình thường, bên Indonesia bão táp còn nghiêm trọng hơn, lớn hơn chút là kèm theo sóng thần ngay, uy thế long trời lở đất như vậy, ai cũng đều cảm giác mình bé nhỏ."
Trái lại thì Vương Siêu đã thấy qua nhiều cuồng phong bạo vũ, hồi ở Nam Dương, hắn cũng thường xuyên luyện quyền trên bờ biển có sóng thần, mưa gió giống như này quả thực là mưa bụi thôi.
"Được rồi, chúng ta vào trong đàn tràng đi thôi, Hôm nay những xã đoàn người Hoa đó còn muốn dẫn đám tinh nhuệ tới nơi này hội họp. Bọn họ đã đến rồi, hình như để cho bọn họ chờ lâu cũng không phải là hay lắm." Hạ Vũ bất giác há miệng, chỉ chỉ vào bãi đỗ xe với đủ các loại kiểu dáng xe hơi.
Nguyên lai ngày hôm qua Vương Siêu và đám bang hội, xã đoàn người Hoa đã ước hẹn rõ với nhau, hôm nay tất cả đều đem hết tinh nhuệ mang tới đây, tụ họp tại Võ Đang kiếm thuật đàn tràng này, để thuận tiện cho mình tuyển chọn thành viên, thương lượng hàng loạt sự việc.
Vương Siêu gật đầu, đi vào kiếm thuật đàn tràng.
Toàn bộ kiếm thuật đàn tràng cũng không phải là rộng rãi, ước chừng xung quanh cỡ ba trăm mét vuông, mặt đất là sàn gỗ cứng chắc, được mài tương đối thô ráp cũng không bóng nhoáng, thế nhưng bỏ giầy đi chân trần vào, lại cảm giác được rõ ràng được đường vân của gỗ dưới lòng bàn chân truyền qua, cảm giác khá thoải mái.
Giữa đàn tràng là một "Thái Cực Đồ" trắng đen, hai bên có cái khung gỗ tựa lên tường, trên cái khung bày ra một lưỡi kiếm thép tinh khiết, ở cả hai bên lưỡi kiếm liếc mắt nhìn qua thấy màu xanh óng ánh, mặt trên còn có ít hoa văn nhỏ bé lạnh băng. Vương Siêu cũng coi như là kẻ lành nghề trên phương diện kiếm, liếc mắt cái, nhìn ra ngay, những lưỡi kiếm thép tinh khiết đều là thứ giết người lấy máu, là món hàng thượng đẳng sắc bén tới cực điểm, tuyệt đối không phải miếng sắt bình thường để trưng bày trong võ quán, lại càng không phải là dạng kiếm trúc dùng trong huấn luyện của đạo quán kiếm thuật Nhật Bản.
Thái cực đồ, giá binh khí, treo trên vách tường rất nhiều tranh vẽ các chiêu kiếm, bản đồ kinh mạch huyệt vị trên thân thể con người, toàn bộ phong cách kiếm thuật đàn tràng tràn đầy một cỗ khí tức dày nặng.
Phía bên ngoài là đại đô thị Paris, nơi đất khách quê người, thế mà vừa tiến vào kiếm thuật quán này, lại hình như là bước chân vào một đạo quán lớn của Trung Quốc thời xa xưa.
Bất quá lúc này Vương Siêu cũng chẳng có thời gian thưởng thức những cái đó, bởi vì đang có rất nhiều người ngồi khoanh chân trên sàn nhà của đàn tràng.
Trong đàn tràng không có ghế, chỉ có thể ngồi dưới đất, tính chất của gỗ vốn là vô cùng sạch sẽ, mọi người lúc tiến vào cũng cần bỏ giày tháo tất, rửa bàn chân.
Người ở chỗ này, phần lớn đều là Đại Lão các xã đoàn mà ngày hôm qua Vương Siêu đã gặp qua, còn một bộ phận đám người tinh thần sung túc, tĩnh tọa bất động, khí định thần nhàn, rất hiển nhiên, đây chính là một vài nhân vật "tinh nhuệ" biết đánh, biết giết trong xã đoàn người Hoa tại nước Pháp.
Bất cứ một xã đoàn người Hoa nào nếu muốn ở nước ngoài quậy đến phong sinh thủy khởi, mà không biết đánh giết, thiếu đi sức mạnh, thủ đoạn, cái đó tuyệt đối là không thể, mà trong một tập thể bạo lực đánh giết, thiếu đi cảnh tượng chấn động, thì một cao thủ biết đánh nhau nhất cũng không thể được.
Tương tự như với "Song hoa hồng côn" đám côn đồ hàng đầu trong Hồng Môn, bất cứ một xã đoàn nào đều có. Đám người kia có thể không phải là Lão đại, lãnh tụ xã đoàn nhưng không thể nghi ngờ rằng đó là lực chiến đấu mạnh nhất, có thể giết người nhất.
"Vương tiên sinh, lần này tụ họp mặc dù ông là người khởi xướng, nhưng hôm nay ông lại bắtnhiều người chúng tôi chờ như vậy, phô trương thật quá lớn."
Ngay khi lúc Vương Siêu tiến vào, một người trẻ tuổi khoanh chân ngồi dưới đất, hay tay ôm trong ngực đột nhiên đứng lên.
Người thanh niên này ôm trong ngực một gói đồ bằng vải bố màu xanh, rất rộng, hình dáng nặng nề, hiển nhiên bên trong gói đồ chứa đựng chính là một loại kim khí.
Gã mạnh mẽ vừa đứng lên, vừa nói chuyện, Vương Siêu cũng cảm giác được một cỗ khí tức bưu hãn tới cực điểm hướng tới mình mạnh mẽ áp bức tới!
"Ờ" Người thanh niên trước mặt này đột nhiên đứng lên ra vẻ ta đây, Vương Siêu chỉ ờ một tiếng: "Cái cậu đang ôm trong ngực là đao sao? Cậu ra tay đi."
Vương Siêu nói chuyện rất thẳng thắn, cũng chẳng hỏi cái gì.
Hắn tuy rằng tiếng tăm lớn, luôn ẩn dấu, nhưng hôm nay lại trình diện trước một đám người, đều là lũ "Song hoa hồng côn" ác ôn bậc nhất, bình thường tất cả đều vênh váo hò hết, đều là nhân vật bước đi ngang như cua, cho dù tiếng tăm của Vương Siêu có lớn, lại đột nhiên muốn bọn chúng đến để tổ chức chung thành một đoàn thể, rồi nghe hắn an bài, trong lòng đại đa số hãy còn chưa cam phục.
Lúc này, Vương Siêu vừa mới vào, đã có kẻ lập tức khiêu khích.
Vương Siêu với điểm nà cũng cho rằng rất là bình thường, một tổ chức cho một đám nhân vật vốn đi ngang đi như cua, không bị khiêu khích mới là không bình thường.
"Hoa Thanh Bang, Tiết Tuyết, tiếng tăm của cậu so với tôi lớn hơn, nhưng bắt ta phải nghe cậu sai khiến, thì phải bộc lộ ra xem xem chút tài năng."
Trong lúc nói chuyện, gã thanh niên Hoa Thanh Bang nọ đem bọc đồ vạch trần, liền lộ ra một thanh đao trên cái bao da, bao da sau đó được kéo một cái, Xoạt! Ở trên tay đã cầm một lưỡi đao bản rộng kiểu dạng dao mổ heo, róc xương.
Thanh đao này quả thực chính là một lưỡi đao mổ heo, hình dạng vừa nặng lại trầm, mũi đao sắc bén, nhọn hoắt thật tựa như vừa được mài vậy.
"Hạng nhất đao pháp Hoa Thanh Bang thì đều là các đầu bếp làm được, mổ heo, thịt dê, tàn sát trâu, giết ngựa, cũng là có vài phần công phu, lại đây, để ta xem một chút, cậu có công phu "bào đinh giải ngưu" hay không?
Vương Siêu nhìn một chút, tùy ý nói.
Ngay trong lúc hắn nói chuyện, gã thanh niên nọ cũng chẳng đáp lời, ngón chân nhún mà tiến tới, mỗi phát nhún chính là khoảng cách một xích (cỡ 33, 33cm), trong nháy mắt nhún năm sáu lần trên mặt đất liền tiến tới trước mặt Vương Siêu, chính là tung ra một đao chọc qua.
Vương Siêu nhướng mày, cũng chỉ xuất ra một ngón tay, trực tiếp bắn lên thân đao, Oang! Thật giống như tiếng chuông lớn, đao của thanh niên nọ ngay lập tức dường như bị va thiết côn, chấn động kịch liệt, đao cầm không yên, rơi xuống mặt sàn.
Mọi người ở chỗ này đều sợ hãi.
"Công phu như vậy, chỉ sợ khó có thể đối chọi cùng Tập đoàn ám sát GOD." Trong lúc Vương Siêu nói chuyện, lỗ tai giật giật, cũng không để ý tới thanh niên nọ, ánh mắt hướng nhìn về phía cửa.
Mái hiên phía ngoài cửa, mưa vẫn tầm tã như cũ, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy một người đội đấu lạp đến gần.
Kẻ đội đấu lạp này từ trong mưa đi tới dưới mái hiên, trên người lại cư nhiên không hề có một giọt nước, cũng không ngẩng đầu lên, mọi người đều không thấy rõ ràng diện mạo của y.
"Hắn ta là ai? Ở cổng lớn có người bảo vệ mà, sao lại để kẻ này vào?" Nghe thấy tiếng bước chân, vốn là các Đại Lão Hoa bang, lũ côn đồ hạng nhất đang ngồi trong đàn tràng đều đưa mắt nhìn tới. Một đại lão hỏi.
"Ta tới phá quán" Kẻ mang đấu lạp vẫn như cũ cúi đầu, chỉ có điều phát ra một loại âm thanh thấu lòng người."Trừ phá quán, hôm nay ta còn tới đây để giết người."
"Trận mưa này, thật nặng hạt, giết người xong, ta có thể biến mất không chút tăm hơi."
← Hồi 318 | Hồi 320 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác