← Hồi 095 | Hồi 097 → |
Lại nói, ngày Hu Dị trở thành chiến trường, ta mang theo Tôn Sách, nhìn kỵ binh đuổi theo phía sau, lần đầu dùng sức đánh vào Tiểu Bạch, nhanh lên, nhanh lên, nhanh mang bọn ta rời khỏi chỗ này. Kỵ binh phía sau thấy Tiểu Bạch chạy càng lúc càng nhanh, không khách khí nữa, bắn tên đuổi theo. Ta tay trái giữ thân thể Tôn Sách, tay phải rút kiếm chặn tên bay về phía ta và Tiểu Bạch, có điều, dù sao ta cũng không có thần công hộ thể, không phải là Vũ ca ca, trước khi chạy khỏi tầm bắn của truy binh đã bị trúng hai mũi tên, cũng may chỉ ở trên cánh tay và đùi. Ý nghĩ phải chạy thật nhanh đã chiếm giữ đầu óc ta, tên găm vào thân ngược lại hoàn toàn không có cảm giác gì. Tiểu Bạch quả nhiên không khiến ta thất vọng, đúng như lời Nạp Nhĩ Khang nói, tốc độ của nó lại một lần trở thành pháp bảo cứu mạng, nửa canh giờ sau, ta đã hoàn toàn thoát khỏi đám truy binh.
Nhìn mặt trời dần nhú lên phía chân trời, ta đặt Tôn Sách nằm ngang, chuyển thân ngựa nhìn rõ phương hướng, chạy về hướng thành Thọ Xuân. Quân doanh chắc chắn không còn, trở về chỉ có chịu chết; hướng Quảng Lăng chắc chắn sắp bị bọn Cao Thuận tấn công; đội tiếp viện của Ngô quân và đội mai phục xác định chắc chắn sẽ thua, ta cứu Tôn Sách, nhưng tuyệt nhiên không định cứu Ngô quân, đội quân rắn mất đầu chắc chắn sẽ bại nhanh hơn. Xuôi nam không được, ta đành bắc thượng, tuyệt đối không ai có thể ngờ đến, cứ để bọn họ đi về hướng nam truy bắt chúng ta. Trên đường chạy, ta mới tĩnh tâm xem xét tình trạng Tôn Sách, thật sự là be bét, ba mũi tên cắm trên người hắn, hai bên ngực phải, một bên ngực trái, máu tươi đã nhuộm đỏ giáp trụ, người cũng ngất lịm, lúc này phải tìm một nơi để xử lý miệng vết thương, nếu không rất thảm.
Ta vội vã nhìn hai bên đường, cuối cùng tìm được một sườn đất miễn cưỡng có thể cản gió, ôm Tôn Sách xuống ngựa. Hắn đã tỉnh lại một chút: "Tử Vân, đây là đâu?" Nhìn thấy hắn đã tỉnh, ta lặng lẽ thở phào: "Nơi này rất an toàn, ta giúp huynh xử lý miệng vết thương rồi chúng ta lại đi." Tôn Sách thở gấp: "Tình hình quân doanh thế nào?" Ta cởi bỏ giáp trụ, điểm mấy huyệt đạo tên ngực hắn rồi nói: "Bá Phù, huynh cố nhịn đau, trước tiên ta phải rút mũi tên ra đã. Tình hình quân doanh huynh đừng quan tâm, Hàn Đương bọn họ cũng không ngồi không, nhất định có thể toàn thân trở ra." Ta vừa nói vừa động thủ, không để hắn có thời gian suy nghĩ, nếu không lấy cá tính của hắn, không chừng sẽ gắng gượng chạy một hơi trở về. Ta làm xong, Tôn Sách quả thật không nghĩ được nữa, vì đau đớn đã khiến hắn ngất đi, ta đỡ phải đấu võ mồm.
Tới lúc ta chữa trị vết thương cho Tôn Sách xong (tên gia hỏa này bị thương rất nặng, ngoài trừ trúng tên, còn mấy vết đao chém), mới nghĩ đến mũi tên trên người mình, vừa nghĩ tới đã thấy đau! Vội vã xử lý vết thương của chính mình, lúc ta đứng lên mới phát hiện bản thân suy yếu tới mức nào, cố gắng đón lấy Tiểu Bạch, đem Tôn Sách đặt lên lưng ngựa, đánh ngựa về phía thôn trang ở gần đây trong trí nhớ của ta chạy tới. Người trong lúc suy yếu, trí lực cũng thấp hơn tiêu chuẩn bình thường, cho nên ở sườn đất tránh gió này, ta để lại rất nhiều thứ!!
Hai canh giờ sau, lúc ta nhìn thấy thôn trang nhà cửa đan xen, thật sự là thở phào nhẹ nhõm. Trong thôn vô cùng yên tĩnh, nhà nhà đóng cửa, trong ấn tượng của ta, nơi này hẳn là ngoại ô nằm giữa Thành Đức và Hu Dị, thôn trang không lớn, nhưng cũng không thể yên tĩnh thế này chứ. Ta đang suy nghĩ, cửa một ngôi trà trước mặt chợt mở ra, một vị cô nương bước ta, nhìn hướng ta đi tới hỏi: "Ai về vậy? Đánh xong rồi sao?" Ta nhìn kỹ lại, mắt nàng không có một chút ánh sáng nào, thì ra là một người mù. Ta bước tới hỏi: "Vị cô nương này, ta đi qua đây thôi. Xin hỏi, ở nơi này nhà không có người ở sao?" Cô nương kia a một tiếng: "Thì ra là khách nhân. Quân Ngô đánh tới, quan gia trong thành gọi mọi người vào thành tránh giặc. Hơn hai mươi người trong thôn đều vào thành rồi, bọn họ muốn giúp đại nhân giữ thành. Tôi vô dụng nên ở lại." Ta tò mò: "Nàng vì sao không vào thành tránh giặc? Cuộc chiến nếu lan tới đây, nàng phải làm thế nào?" Nàng cười: "Sinh tử có số, tôi đi tới đâu cũng là người phiền phức, tội gì làm người khác liên lụy?" Ta thở dài.
Cô nương lại cười: "Ngài chắc cũng là quân gia, ai cưỡi ngựa đều là người rất lợi hại, mau vào đi!" Ta không thấy kỳ quái, người mù mắt thính giác luôn đặc biệt nhạy cảm, bèn cười nói: "Nàng không sợ ta sao?" Nàng cười: "Ngài muốn làm gì tôi, tôi sợ cũng vô ích; ngài không muốn làm gì tôi, tôi cần gì phải sợ? Ngài mau vào đi, trên người có thương tích, vào trong nghỉ ngơi một chút." Ta chấn động: "Sao nàng biết..." Nàng nói: "Tôi ngửi được mùi máu tanh và vị thuốc đông y trên người ngài." Ta cười khổ.
Lúc ta ôm Tôn Sách xuống ngựa, trong hôn mê hắn hừ một tiếng, cô nương kia liền dừng bước: "Còn có một người nữa, thương thế của ngài ấy còn nặng hơn ngài, đúng không?" Đối với sự nhạy cảm của nàng, ta triệt để khâm phục, thành thật trả lời: "Đúng, hắn bị thương rất nặng." Cô nương vội nói: "Vậy mau vào nhà đi, đừng để ngài ấy trúng gió." Ta cũng không do dự nữa, đặt Tôn Sách lên giường xong, cả người cũng không còn sức lực. Lúc này, nếu vị cô nương kia muốn làm chuyện gì hại bọn ta, ta cam đoan không còn đường sống.
Ta còn đang ngồi thở dốc, cô nương kia đã mang nước tới: "Các ngài uống nước đi, không nóng lắm, tôi sẽ đi nấu thêm. Đúng rồi, nếu muốn dùng thuốc, trong ngăn tủ kia có, tự mình lấy đi." Ta vội nói cảm ơn: "Nàng đừng bận rộn, trên người ta có thuốc đủ dùng. Có điều... Nàng có thể đừng nói với người khác chúng ta tới đây không?" Thấy nàng ngây người, ta vội nói tiếp: "Nàng yên tâm, ta chỉ nghỉ ngơi ở đây một chút, sẽ sớm đi, không để nàng khó xử." Nàng cười: "Thì ra các người ở phe kia. Ôi, thôi không sao, bất kể là ai, tính mạng mới quan trọng, xem ra thương thế của các ngài rất nặng, bằng không cũng không mạo hiểm tới đây. Thế này đi, các ngài cứ ở đây, chỉ cần người trong thôn không biết, các ngài sẽ không gặp nguy hiểm."
Ta rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, cảm ơn nàng." Cô nương thở dài: "Đám người các ngài vì sao cứ thích chiến tranh? Vì sao đàn ông các ngài vừa nhắc tới đánh giặc, kiến công lập nghiệp liền rất hứng thú? Mọi người cùng nhau sống vui vẻ không tốt sao? Một người đang sống sờ sờ, chiến tranh ập tới liền mất mạng." Ta nhìn Tôn Sách nói: "Không biết, ta thật sự không biết. Đây là lúc loạn lạc, có thể có cuộc sống như vậy sao? Có lẽ nàng nghĩ có, ta nghĩ có, nhưng rất nhiều người không nghĩ vậy!" Cô nương lắc đầu đi ra ngoài. Ta không nói gì nữa, tựa lưng trên giường, mơ màng ngủ.
Tiếng rên rỉ của Tôn Sách khiến ta tỉnh lại, mở to mắt, trời đã tối, trong phòng chỉ có một cây nến, cô nương kia lặng lẽ ngồi ở cửa phòng, vẫn không nhúc nhích. Ta tỉnh táo lại, vội xem tình hình Tôn Sách, vừa hay, có một chút sốt, nhưng miệng vết thương không có chuyển biến xấu, chẳng qua hắn đổ máu quá nhiều, nên hôn mê chưa tỉnh. Ta đi ra cửa: "Cô nương, chỗ nào có nước lạnh, ta đi lấy." Cô nương không quay đầu lại: "Trong nhà có cái bình, ngài tự lấy đi. Còn nữa, tôi đã chuẩn bị cơm canh, ngài cứ dùng!" Quả nhiên, trong phòng có đủ thứ. Ta cảm kích nói: "Cảm ơn nàng, nàng thật sự là người tốt." Cô nương thở dài: "Bên kia đánh trận xong chưa? Ngày mai, các ngài đừng đi ra ngoài, bằng không, người trong thôn trở về, nhìn thấy các ngài không tốt đâu." Ta gật đầu: "Được, ta nghe lời nàng."
Một lát sau, cô nương lại nói: "Các người trở về rồi, đừng tới nữa được không?" Ta cười khổ: "Ta về sau chắc chắn sẽ không lấy nơi này làm chiến trường. Nhưng mà, bọn họ..." Cô nương a một tiếng: "Nghe giọng ngài hẳn là người phương bắc, sao lại..." Ta vừa ăn cơm vừa nói: "Hắn là bằng hữu của ta. Tuy rằng, ta không đồng ý hắn tới đây đánh nhau, nhưng mà ta cũng không thể mặc kệ khi hắn bị trọng thương." Cô nương gật đầu: "Không trách được, ngài rất nghĩa khí. Vết thương của ngài ấy có nguy hiểm tới tính mạng không?" Ta thở dài: "Lúc này xem ra không sao. Ta cũng là đại phu." Cô nương lại a một tiếng: "Thì ra ngài là đại phu. Cũng phải, đại phu không thể thấy chết mà không cứu, huống chi đó là bằng hữu. Vết thương của ngài không sao chứ?" Ta cười: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Nàng ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Một đêm qua rất nhanh, ban đầu ta còn canh giữ bên cạnh Tôn Sách, dùng nước lạnh đắp trán hắn, khiến nhiệt độ hạ dần. Bình minh tới thật nhanh, ta thật sự không duy trì được nữa, lại ngủ mất. Tới lúc ta bị cô nương gọi dây, trời đã sáng hẳn, nàng bưng một chén thuốc nói: "Thuốc này tôi tự nấu, ngài xem có dùng được không?" Ta a một tiếng: "Nàng sao lại..." Nàng chua xót cười: "Thói quen, năm đó phụ thân cũng ra trận bị thương..." Nhìn nước mắt nàng trào ra, ta đã hiểu, liền nhận lấy bát thuốc: "Thật xin lỗi, ta khiến nàng thương tâm." Nàng lắc đầu đi ra ngoài. Bát thuốc này cũng thật bình thường, chẳng trách... Ôi, ta không muốn cô phụ mảnh tâm ý này của nàng, ngửa đầu uống hết, lại lấy ra một viên thuốc trong người, dùng nước hòa tan, cạy miệng Tôn Sách đổ thuốc vào. Tôn Sách trong giấc ngủ mê man chợt giãy lên một cái, mở trừng mắt ra, ta an ủi hắn: "Chúng ta không sao, huynh ngủ thêm một lát đi." Tôn Sách theo phản ứng tự nhiên cựa quậy một lúc, mắt lại nhắm lại, tiếp tục mê man.
Ta nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, trong lòng dấy lên một mùi vị không lời. Lúc cứu Tôn Sách, ta không nghĩ nhiều, đó là một loại phản ứng theo bản năng, giống như đó là việc mình phải làm. Lúc này, mọi chuyện đã dàn xếp xong, ta nhìn Tôn Sách, trong lòng lại sôi sục: ta đang làm gì đây? Chúng ta sớm muộn gì cũng là địch nhân, sau này ta phải làm thế nào? Nếu đã làm, đành phải làm tiếp, chuyện này về sau hãy nói vậy! Nghĩ tới đây, ta nhìn Tôn Sách lẩm bẩm: "Về sau nếu ngươi biết thân phận ta, chắc sẽ hận ta! Thật xin lỗi, Bá Phù, tuy rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng ta vẫn không thể giúp ngươi, tha thứ cho ta."
Một ngày nhanh chóng trôi qua, thần trí Tôn Sách còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thương thế của hắn thật sự quá nặng, ta cũng không dám tùy tiện đưa hắn đi, nơi này so với bên ngoài vẫn là tương đối an toàn, ta luôn tự nhủ: ông trời đối với mình rất tốt, vận khí của mình không tồi, chờ thêm một hai ngày sẽ ổn thôi! Ông trời giống như hiểu lời ta nói, thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, quả thật không có chuyện gì, trong thôn có vài người trở về, không đầy hai ngày lại đi, nói là đi sửa thành. Tôn Sách cũng đã tỉnh lại, ta lừa hắn nói chúng ta đang trên đường về Quảng Lăng, nhưng mà hắn bị thương quá nặng, tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày, hắn cũng tin, mỗi ngày sau khi uống thuốc đều ngủ. Hắn bị thương nặng như vậy, dù biết ta lừa hắn cũng không thể rời khỏi giường, không qua nửa tháng đừng hòng nhúc nhích.
Giữa trưa hôm nay, ta vừa cho Tôn Sách ngủ, cô nương đột nhiên tiến vào: "Mau đem ngài ấy núp đi, bên ngoài có nhiều người, tôi sợ..." Ta giật mình: "Núp thế nào?" Cô nương cắn răng một cái nói: "Ngài mở ngăn tủ ra, dưới ấy có một ám đạo, là nơi tôi dùng để trốn." Ta không chút do dự, lập tức bồng Tôn Sách chui vào, đợi lúc ta đặt ngăn tủ lại như cũ, cô nương đã ra tới cửa. Ta đi theo ra ngoài, đem Tiểu Bạch bỏ vào chuồng bò, cũng may đã sớm nghĩ tới Tiểu Bạch, ta dùng khói bụi bôi nó đen nhẻm, nó nằm sấp trong chuồng bò, dù vào cũng không thấy.
Chốc lát sau, ngoài cửa truyền tới thanh âm của cô nương: "Quân gia, ở đây quả thật không có người ngoài, người trong thôn đều đã vào thành. Ở đây chỉ có tôi cùng chồng, chàng bị thương, mới từ chiến trường trở về." Dĩ nhiên, đám người đó không tin lời nàng nói, xông vào nhà. Ta vội giả bộ sợ hãi khi nhìn thấy bọn chúng. Trong đó có một người nhìn thấy ta liền tiến tới: "Ngươi chính là chồng nàng?" Ta đương nhiên gật đầu: "Vâng, vị huynh đệ này, các ngài đây là..." Hắn nhìn ta hỏi: "Ngươi từ đâu trở về?" Ta nói: "Từ thành Hu Dị về. Tôi bị tên bắn bị thương, trở về dưỡng thương." Hắn nhìn kỹ đôi chân cà nhắc của ta: "Ừ, trên đường về có thấy ai khả nghi không?" Ta cố ý mờ mịt nhìn hắn: "Không có, hôm qua tôi mới về tới." Hắn gật đầu.
Lúc này những người khác từ trong nhà đi ra báo: "Trong phòng không có ai." Người dẫn đội ừ một tiếng, gọi mọi người rời đi, còn bảo ta: "Chúng ta đang truy tìm một người, các ngươi nếu có phát hiện gì phải báo ngay. Nếu tìm được người này, chính là lập đại công, đảm bảo ngươi cả đời hưởng phúc." Nghe hắn nói, ta liếc mắt nhìn cô nương, nàng một chút biểu tình cũng không có. Ta thở phào, vừa tiễn hắn ra vừa nói: "Thật sao? Vậy tôi nhất định sẽ để ý." Người dẫn đội vừa đi vừa nói: "Cũng thật lạ, rõ ràng ở chỗ đó phát hiện hắn bỏ lại giáp trụ và tên, nhưng trong phạm vi trăm dặm đều không thấy người. Nghe nói hắn bị thương rất nặng, sao thế nhỉ? Chẳng lẽ là cấp trên nhầm?" Đầu ta coong một tiếng, ngu quá, hôm đó vội vã lại quên xóa vết máu trên đất, quên cả thu lại giáp trụ và mũi tên đã rút ra, xem ra, Tào quân đã biết Tôn Sách ở gần đây, nơi này không còn an toàn, chúng ta nhất định phải rời đi, nếu không, nhiều người tới điều tra, thế nào cũng lộ.
Thấy đám người đó rời thôn, ta lập tức nói với cô nương kia: "Cảm ơn nàng. Có điều nơi này đã không an toàn, khẳng định sẽ có người tới nữa, ta phải lập tức đưa hắn đi." Cô nương thận trọng hỏi: "Người này nhất định là một nhân vật lớn, phải không? Xem ra ngài rất sợ ngài ấy bị bắt." Ta thở dài: "Đúng vậy, ta tuyệt đối không thể để hắn bị bắt, nếu không, hắn sẽ không còn mạng. Cô nương, thật cảm ơn nàng. Kỳ thật, chỉ cần vừa rồi nàng nói một câu, ta cũng không biết phải làm thế nào." Cô nương gật đầu: "Tôi nghĩ rồi. Nếu như tôi nói ra, ngài sẽ liều mạng, trong nhà tôi sẽ có người chết." Ta cắn răng: "Có lẽ." Cô nương nói: "Bây giờ đang ban ngày, các ngài buổi tối hãy đi, tôi giúp các ngài làm lương khô mang theo. Từ đây tới chỗ qua sông còn rất xa." Ta thật không biết nói gì cho phải.
Lúc ta đưa Tôn Sách rời khỏi ám đạo, hắn đã tỉnh lại, ta tóm tắt lại tình hình chúng ta hiện tại, hắn cười khổ: "Ngươi sắp xếp đi. Ôi, không ngờ Tôn Sách ta cũng có ngày phải chạy trốn." Cô nương đứng bên cạnh, nghe được hai chữ Tôn Sách, thấy choáng váng. Tôn Sách nhìn nàng: "Tạ ơn cô nương thu nhận và giúp đỡ, Sách vĩnh viễn không quên, sau này ta trở về, sẽ cho người tới đón nàng tới Giang Đông, không để nàng phải chịu khổ." Cô nương cắn môi nói: "Tôi không cần ngài cảm ơn, cũng không cần ngài báo ơn, ngài có thể đáp ứng một thỉnh cầu của tôi không?" Tôn Sách nhìn nàng: "Nàng nói đi, chỉ cần làm được, ta nhất định đáp ứng." Cô nương run rẩy nói: "Ngài tuyệt đối có thể làm được. Tôi muốn ngài đồng ý sau này đừng tới đây gây chiến." Tôn Sách ngây người, ta cũng không nói gì. Cô nương thận trọng nói: "Đánh nhau sẽ chết rất nhiều người. Ta không muốn cứu ngài để ngài tới đây giết người. Nếu ngài không đáp ứng, ta cũng không ép. Có điều các ngài đi rồi, ta sẽ lấy cái chết tạ tội, bởi vì ta cứu các ngài, khiến người nơi này bị hại."
Tôn Sách nghe tới đó, hai mắt nhắm lại, một lúc lâu sau trả lời: "Được, ta đồng ý với nàng, suốt đời ta sẽ không tấn công Thọ Xuân nữa." Cô nương lắc đầu thở dài: "Là Thọ Xuân sao? Bỏ đi, các ngài đi đi, đừng trở lại nữa." Trời đã tối, ta ôm Tôn Sách lên ngựa, rời khỏi thôn trang, rời khỏi cô nương này. Về sau ta có tới tìm nàng, nghe người trong thôn nói một mình nàng bỏ đi, không ai biết nàng đi đâu. Ta vẫn rất áy náy, chỉ vì ta tới khiến nàng mất đi cuộc sống bình yên.
Sau khi rời khỏi thôn trang, ta mang theo Tôn Sách đi về hướng nam. Ta nghĩ sẽ dẫn hắn tới thành Thành Đức, có câu nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn nhất! Nhưng người kia đã hoàn toàn tỉnh táo, liều chết mặc kệ: "Tử Vân, ngươi nói xem, ta rời khỏi đại quân đã bảy, tám ngày, không biết bọn họ lúc này loạn thành thế nào nữa, trì hoãn thêm sẽ thế nào đây, ngươi thật sự muốn tốt cho ta, đem ta về Quảng Lăng đi." Ta không còn cách nào, nếu không phải thấy thương thế hắn quá nặng, không thể chịu bị đánh, ta thật muốn cho hắn vài đòn. Từ Thành Đức tới Quảng Lăng đường xá xa xôi, ta mang theo Tôn Sách không thể thúc ngựa chạy nhanh, trên đường điều tra cũng rất chặt, chúng ta đành phải ban ngày trốn ở nơi hoang dã, ban đêm mới lên đường, thương thế của hắn nặng như vậy, căn bản không chịu được xóc nảy, ta chỉ đành ôm hắn ngồi trên lưng Tiểu Bạch chậm rãi mà đi, thật sự cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ba ngày sau mới tới gần thành Đồ Trung.
← Hồi 095 | Hồi 097 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác